Lý Thiếu Bác lái xe đến một ngôi chùa cổ rất đổ nát, xung quanh không một bóng người.
Anh ta dừng xe, Ngô Bình hỏi: “Ở đây có đồ rừng ư?”
“Đương Nhiên, xuống xe đi Huyền Bình”, Lý Thiếu Bác nhìn Ngô Bình với ánh mắt khó chịu và sát ý.
Ngô Bình mạnh dạn xuống xe, sau đó nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Đây là một ngôi chùa bỏ hoang. Lý Thiếu Bác, anh dẫn em đến đây làm gì?”
Lý Thiếu Bác vỗ tay, cửa chùa bị ai đó đẩy mở, có hai người bước ra. Hai người họ gồm một người đàn ông trung niên ngoài 40 và một ông lão hơn 70.
Người đàn ông mặc áo bào, tay cầm một cái chuông đồng, tay còn lại giấu trong ống tay áo.
Nhìn thấy ông lão kia, Lý Thiếu Bác vội bước tới rồi thân thiết gọi: “Ông nội!”
Ông lão hiền từ vỗ vai anh ta: “Thiếu Bác, cháu làm tốt lắm!”
Ngô Bình híp mắt lại rồi hỏi ông lão: “Ông là ai?”
Ông lão: “Tính ra cậu cũng phải gọi tôi là ông đấy”.
Ngô Bình: “Ông là Lý Vân Thành ư?”
Ông lão đáp: “Đúng”.
Ngô Bình liếc nhìn Lý Thiếu Bác rồi lại nhìn Lý Vân Thành, sau đó lạnh giọng nói: “Thì ra Lý Thiếu Bác là cháu trai ruột của ông, vậy thì Lý Triển Đồ chính là con trai ông ư?”
Lý Vân Thành: “Cậu thông minh lắm, bảo sao Lý Vân Đẩu lại coi trọng như vậy. Nhưng Lý Triển Đồ không phải con trai tôi, sau khi con trai của Lý Triển Đồ ra đời, tôi đã cho người đánh tráo, đổi thành cháu trai của tôi, hay chính là Thiếu Bác của bây giờ”.
Ngô Bình thở dài nói: “Ông làm thế làm gì?”
Lý Vân Thành hừ nói: “Đương nhiên để chiếm tài sản của nhà họ Lý rồi! Tôi đã cài Lý Triển Đồ và Thiếu Bác vào nhà họ Lý, không lâu nữa, tôi sẽ nắm toàn bộ quyền hành trong tay”.
Ngô Bình hỏi: “Ra là thế, ông lừa tôi đến đây để giết tôi hả?”
Lý Vân Thành lắc đầu: “Không, tôi sẽ không giết cậu, vì làm thế thì rách việc lắm. Đây là đại sư Hoan thuật mà tôi mời đấy, ông ấy sẽ khống chế suy nghĩ của cậu. Sau đó, cậu sẽ ở cạnh Lý Vân Đẩu và tự sát trước mặt ông ta! Như vậy thì ông ta không thể nào nghi ngờ tôi được”.
Ngô Bình bình thản nhìn lão ta rồi nói: “Ông tôi bảo dù ông không phải người tốt, nhưng làm gì cũng có chừng mực. Nhưng xem ra ông tôi sai rồi, ông không hề biết điều chút nào”.
Lý Vân Thành hừ nói: “Chỉ cần thành công thôi, chừng mực với biết điều làm gì”.
Lão ta vẫy tay: “Đại sư Ma, lên!”
Người đàn ông trung niên lắc cái chuông rồi thò tay còn lại ra khua múa trước mặt Ngô Bình. Thường thì chỉ cần ông ta làm vậy là có thể thôi miên người khác.
Nhưng lần này thì không, mắt Ngô Bình vẫn sáng ngời như thường, anh lạnh giọng nói: “Thế mà cũng đòi gọi là Hoan thuật ư?”
Dứt lời, anh điểm một ngón tay vào mi tâm người đàn ông, ông ta đờ ra rồi lập tức rơi vào ảo giác. Ông ta chợt hét lên rồi nhảy xuống núi như đã phát điên.
Thấy thế, Lý Vân Thành nghệt mặt ra, lão ta hoảng sợ nói: “Cậu cũng là thầy Hoan thuật ư?”
Ngô Bình điểm vào mi tâm lão ta, sau đó niệm chú thi triển Khối Lỗi Thuật, để khống chế lão ta tạm thời.
Lý Thiếu Bác sợ tái mặt, đứng chôn chân tại chỗ, chờ Ngô Bình khống chế Lý Vân Thành xong mới nói: “Khốn kiếp, mày đã làm gì ông tao?”
Ngô Bình lại điểm vào mi tâm anh ta, làm Lý Thiếu Bác ngã ra đất rồi sùi bọt mép. Mãi sau đó, anh ta không thể nói hay cử động được.
Anh nói với Lý Vân Thành: “Lý Vân Thành, tôi là chủ nhân của ông, ông phải phục tùng tôi”.
Lý Vân Thành: “Vâng, thưa chủ nhân”.
Ngô Bình hỏi lão ta: “Hiện giờ, tổng tài sản của Nam Viện là bao nhiêu?”
Lý Vân Thành: “Khoảng 150 tỷ”.
“Cụ thể là như thế nào?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Lý Vân Thành nói cho anh biết sản nghiệp lớn nhất của Nam Viện nhà họ Lý là xí nghiệp pin, mới nổi lên gần đây, doanh thu cả trăm tỷ, lãi cả chục tỷ, giá trị xí nghiệp đã lên tới hơn 300 tỷ.
Nam Viện là cổ đông chính của dự án pin năng lượng với 50 phần trăm cổ phần. Có thể nói, đây là sản nghiệp cá kiếm nhất của Nam Viện, nếu không có nguồn thu từ đây thì Nam Viện phá sản lâu rồi.
Ngô Bình: “Ông chuẩn bị một chút đi, trong vòng ba ngày phảu chuyển hết cổ phần của xí nghiệp này cho tôi với giá 50 tỷ. Sau khi nhận được khoản tiền này thì ông cháu ông phải rời khỏi đây luôn, đến nơi khác mà sống”.
“Vâng”, Lý Vân Thành đáp.
Lý Vân Thành gọi người khiêng Lý Thiếu Bác đi, còn Ngô Bình thì quay lại xe rồi nói: “Ảnh, anh đến lúc nào thế?”
Ảnh lập tức xuất hiện rồi nói: “Cậu chủ hiền quá, chẳng những không giết Lý Thiếu Bác, mà còn tha cho Nam Viện đường sống và cho họ 50 tỷ”.
Ngô Bình: “Dù gì thì đó cũng là anh cùng cha khác mẹ với ông tôi, tôi không thể ra tay quá tàn nhẫn được”.
Ảnh: “Cậu chủ nói đúng, từ giờ nhà họ Lý không còn Nam Viện nữa rồi”.
Đúng lúc này, Ngô Bình nhận được điện thoại của Ngô Mi, cô bé nói: “Anh ơi, Lý Hoằng Đào dẫn Mỹ Ngọc ra ngoài rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu ta dẫn Mỹ Ngọc đi đâu? Bà không ngăn cản à?”
Ngô Mi: “Ông với bà ở phòng khác, em không dám cản nên đành gọi cho anh”.
Ngô Bình: “Anh biết rồi”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình thở dài: “Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ, mới tới ngày đầu tiên đã có chuyện rồi”.
Ảnh: “Cậu chủ cần tôi giúp không?”
Ngô Bình xua tay: “Không, anh đi bảo vệ ông bà tôi đu, chuyện này nhỏ thôi”.
Ảnh đi rồi, Ngô Bình lái xe về sơn trang, sau đó lần theo dấu vết của Lý Hoằng Đào.
Nửa tiếng sau, anh đã tới một khách sạn, xe của Lý Hoằng Đào đang đỗ ngay bên ngoài.
Ngô Bình đã trở lại diện mạo bình thường, anh bước nhanh vào sảnh rồi nói: “Chủ của chiếc xe bên ngoài ở phòng nào?”
Chủ khách sạn là một người phụ nữ mập mạp khoảng bốn, năm mươi tuổi, bà ta lừ mắt nói: “Tôi không biết”.
Ngô Bình rút một tờ tiền giá trị cao đập lên mặt bàn rồi nói: “Giờ biết chưa?”
Người phụ nữ lập tức mỉm cười rồi cất tiền đi, nói: “Phòng 207 trên tầng hai, họ mới vào 10 phút thôi”.
Ngô Bình lập tức chạy lên phòng đó mở cửa, ngay sau đó anh đã thấy Lý Hoằng Đào đang quỳ dưới đất, hai tay sưng phù, đau đến mức vã mồ hôi.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tha cho tôi”, cậu ta cầu xin.
Mỹ Ngọc đứng trong góc phòng, quần áo xộc xệch, mắt đờ ra nhìn Lý Hoằng Đào.
Thấy Ngô Bình vào, cô ấy chạy nhanh tới trốn sau lưng anh.
Ngô Bình hỏi: “Mỹ Ngọc, cô không sao chứ?”
Cô ấy lắc đầu: “Tôi không sao”.
Ngô Bình đá cho Lý Hoằng Đào một phát rồi quát: “Không biết Mỹ Ngọc là người được tôi bảo vệ hay sao mà dám động vào cô ấy? Cậu chán sống rồi à?”
Lý Hoằng Đào van nài: “Đau quá, tôi đau sắp chết rồi! Thần y Ngô, cứu tôi với!”
Ngô Bình cười lạnh: “Đáng đời! Không cho cậu một bài học thì cậu không yên thân được”.
Dứt lời, anh dẫn Mỹ Ngọc đi.
Ra khỏi khách sạn, Ngô Bình tò mò hỏi: “Mỹ Ngọc, đại sư Thanh Liên đã hạ ám thủ trên người cô à?”
Mỹ Ngọc lắc đầu: “Tôi không biết, ban nãy tên đó bắt nạt tôi, da tôi tự nhiên mọc gai, hắn bị gai đâm rồi kêu oai oái”.
Ngô Bình chẹp miệng: “Đúng là bồ tát sống có khác! Siêu thật!”
Mỹ Ngọc: “Anh Ngô, các cái gai ấy là gì? Sao chúng lại mọc ra?”
Ngô Bình cười đáp: “Đó là Tâm Ý Thích Giáp, là một loại pháp khí kỳ diệu. Khi cô quá sợ hãi hoặc căng thẳng thì chúng sẽ mọc khắp người để chống lại kẻ thù. Gai có độc nên ai dính phải sẽ bị đau ba tháng, đau chết đi sống lại luôn”.
Chương 637: Mua thuốc
Mỹ Ngọc thẫn thờ nói: “Người ban nãy phải đau đến ba tháng, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Bình khẽ thở dài, trong lòng tự nhủ ni cô này đúng là quá lương thiện. Anh đáp: “Yên tâm đi, không chết được đâu”.
Ngô Bình đi bộ tới đây, nơi này cách nhà khá xa nên anh gọi một chiếc taxi để đưa Mỹ Ngọc trở về biệt thự.
Trước cửa biệt thự, Tôn Ái Bình đang lo lắng chờ đợi. Nhìn thấy Mỹ Ngọc bình an trở về, bà ấy mới thở phào, vội vã hỏi: “Mỹ Ngọc, cháu không sao chứ?”
Mỹ Ngọc gật đầu: “Bà nội, cháu không sao. Anh Ngô Bình đã cứu cháu”.
Tôn Ái Bình nhìn Ngô Bình, áy náy nói: “Tiểu Bình, là bà đã nghĩ sai cho cháu”.
Ngô Bình lắc đầu: “Việc này không thể trách bà nội được. Đây vốn là bổn phận của cháu, là do cháu không cẩn thận”.
Nghĩ ngợi một lát, anh nói với Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, trong lúc ở Vân Đông, cô phải theo sát, không được rời tôi nửa bước rõ chưa?”
Mỹ Ngọc chớp chớp mắt, gật đầu đáp: “Vâng”.
Ngô Bình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lý Vân Đẩu nghe, Lý Vân Đẩu nghe xong thì tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật. Ông ấy đập mạnh bàn, quát: “Thằng khốn nạn, ông nhất định sẽ đánh chết nó!”
Vợ chồng Lý Đông Hưng cũng đang ở đó. Vương Cầm Cầm lạnh lùng nói: “Bố, Hoằng Đào chẳng phải cháu trai ruột của bố sao? Vậy mà bố lại đòi đánh chết nó?”
Lý Vân Đẩu không muốn tranh cãi với con dâu nên chỉ hừ một cái.
Nhưng Ngô Bình thì chẳng hề kiêng dè. Anh lạnh lùng nói: “Quản con trai thím cho chặt vào. Nếu thím không quản được thì để tôi quản hộ”.
Vương Cầm Cầm nheo mắt lại, đằng đằng sát khí tức giận đáp: “Con trai tôi mà đến lượt người ngoài như cậu giáo huấn sao?”
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Thím chắc chắn là không cần tôi quản chứ?”
Vương Cầm Cầm hừ một tiếng, đáp: “Không khiến!”
“Rất tốt, hy vọng sau này thím không hối hận vì câu nói này”, Ngô Bình cười lạnh.
Mười phút sau, ngoài cửa vọng tới tiếng kêu gào thảm thiết. Lý Hoằng Đào lao vào bên trong, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai tay sưng như cái móng heo, lớp da bên ngoài thì chỗ đỏ chỗ tím ngắt.
“Mẹ, cứu con với.con đau sắp chết rồi!”, cậu ta khóc rống lên.
Vương Cầm Cầm kinh ngạc, vội vã hỏi: “Con trai, con làm sao vậy?”
Lý Hoằng Đào vẫn đang lăn lộn dưới đất, giơ hai tay lên. Sau đó đột nhiên ngồi bật dậy, dập đầu với Ngô Bình: “Ngô thần y, tôi sai rồi. Cầu xin anh, cầu xin anh cứu tôi. Hu hu, tôi đau sắp chết rồi!”
Loại độc này không giết chết người nhưng sẽ tạo ra cảm giác đau đớn vượt quá sức chịu đựng của con người, khiến người ta đau đến nỗi sống không bằng chết. Mới có một lúc mà Lý Hoằng Đào đã không chịu được nữa, ở đó khóc rống lên ăn vạ.
Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Vốn dĩ tôi định giúp cậu, có điều mẹ cậu không cho tôi quản chuyện của cậu. Cho nên tôi cũng đành lực bất tòng tâm”.
Vương Cầm Cầm sững sờ, bà ta vội vã nói: “Ngô thần y, xin hãy chữa cho con trai tôi. Tôi nhất định sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ban nãy thím bảo tôi không được quản chuyện của con trai thím, giờ lại bảo tôi phải quản. Có phải não thím úng nước rồi không?”
Vương Cầm Cầm tức lắm, nhưng vì con trai mình, bà ta chỉ đành nén cơn giận, đáp: “Ngô thần y, hãy chú ý lời nói của cậu. Tôi đâu có bảo cậu giúp không, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Muốn cứu cậu ta cũng không phải là không có cách. Có điều cần dùng tới một số loại dược liệu cực kỳ đắt đỏ, tôi e là thím không mua nổi”.
Nhắc đến tiền, Vương Cầm Cầm cực kỳ tự tin. Bà ta đáp: “Chuyện dược liệu cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mua được”.
Bà ta nghĩ rằng loại dược liệu đắt nhất cùng lắm cũng chỉ vài triệu tệ. Đây đối với bà ta chỉ là chút tiền lẻ.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi nói, thím hãy ghi lại”.
Vương Cầm Cầm vội vã sai người giúp việc lấy giấy bút ra ghi lại.
Ngô Bình nói: “Sâm vua nhị phẩm một củ, bảy lạng linh chi vua, một quả Chu, một nanh rắn của Dược Vương. Đó là những dược liệu chính, ngoài ra còn cần thêm mười loại dược liệu phổ thông khác bổ trợ”.
Vương Cầm Cầm ghi lại rồi nói: “Được, tôi lập tức cho người đi tìm dược liệu”.
Bà ta lập tức sai quản gia ra ngoài tìm thuốc, nhưng chưa được mười phút sau thì quản gia đó đã quay trở lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp ghé vào tai Vương Cầm Cầm thì thầm mấy câu.
Vương Cầm Cầm kinh ngạc, sau đó giận dữ nhìn Ngô Bình: “Những dược liệu cậu liệt kê vốn dĩ không thể nào mua nổi. Ngô thần y, cậu đang đùa với tôi sao?”
Ngô Bình: “Đùa với thím? Đùa với thím chẳng thà tôi đùa với khỉ còn hơn. Tôi không có hơi sức mà làm việc đó”.
Lý Đông Hưng thấy con trai mình đau đớn như vậy thì bước tới trước mặt Ngô Bình cầu xin: “Ngô thần y, xin hãy nể mặt chú mà cứu Hoằng Đào!”
Ngô Bình thở dài đáp: “Không phải cháu không muốn giúp mà thực sự là những dược liệu kia quá đắt đỏ, cháu cũng không còn cách nào”.
Vương Cầm Cầm: “Phương thuốc của cậu vốn không hề tồn tại. Cậu không muốn chữa bệnh cho con tôi thì có!”
Ngô Bình đáp: “Vậy sao? Vậy thì chờ một chút”.
Ngô Bình đi vào trong phòng, khi trở lại trong tay anh đã cầm một củ sâm vua nhị phẩm, một ít linh chi vua, một quả Chu và nanh rắn lấy từ Dược Vương.
Những thứ này vô cùng kỳ diệu, cho dù là Vương Cầm Cầm - một người không hiểu gì về y thuật nhìn vào cũng biết đây không phải những dược liệu thông thường.
Ngô Bình lấy ra củ sâm vua, nói: “Đây chính là sâm vua nhị phẩm. Giá cả của nó vào khoảng mười lăm tỷ tệ”.
Lý Đông Hưng sán lại gần thì ngửi thấy một mùi thơm vô cùng thanh khiết, khiến tinh thần ông ấy cảm thấy rất thoải mái. Ông ấy kinh ngạc hỏi: “Đây chính là sâm vua sao?”
Ngô Bình lại lấy linh chi vua ra. Toàn thân cây linh chi này có màu trắng như ngọc, mùi thơm càng khiến người ta động lòng. Anh nói: “Linh chi vua này có giá ít nhất là mười một tỷ tệ!”
Vương Cầm Cầm và Lý Đông Hưng đưa mắt nhìn nhau. Vương Cầm Cầm cắn răng hỏi: “Chữa bệnh cho con trai tôi nhất định phải dùng những dược liệu này sao?”
Ngô Bình: “Trình độ của tôi có hạn, chỉ có mấy loại dược liệu này mới chữa được. Nếu thím không nỡ tiêu tiền thì xin mời đi tìm cao nhân khác”.
Lý Đông Hưng do dự một lát rồi hỏi: “Ngô thần y, bốn loại dược liệu này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Quả Chu mười tỷ tệ, nanh rắn một tỷ tệ. Tất cả bốn loại dược liệu cộng lại là bốn mươi tư tỷ. cộng thêm một tỷ tệ tiền phí chẩn đoán bệnh là bốn mươi lăm tỷ tệ!”
Vương Cầm Cầm nghe xong cái giá mà ngã ngồi ra đất. Bà ta giận dữ quát lớn: “Cậu đang lừa nhà họ Lý chúng tôi phải không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Sau câu nói này của thím, giá đã tăng lên năm mươi tỷ tệ. Các người thích chữa thì chữa, không thích thì thôi!”
Vương Cầm Cầm lúc này đột nhiên khóc rống lên, chạy tới trước mặt Lý Vân Đẩu, quỳ sụp xuống: “Bố, cậu ta là cháu trai nuôi của bố, bố phải quản chuyện này chứ?”
Lý Vân Đẩu hừ lạnh đáp: “Những dược liệu này đều là Ngô Bình khó khăn lắm mới thu thập được. Chẳng lẽ cô đòi phải tặng không cho nhà cô?”
Vương Cầm Cầm: “Nhưng hơn bốn mươi tỷ tệ là quá đắt. Những loại dược liệu này chắc chắn không đáng từng đó tiền!”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Thím chê đắt thì có thể tự đi mua. Dù gì con trai thím cũng chưa chết ngay được đâu”.
Vương Cầm Cầm lại tiếp tục khóc rống lên khiến Lý Vân Đẩu vô cùng bực mình. Ông ấy đành nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, ngoài cách dùng những loại dược liệu này, liệu còn cách nào trị bệnh nữa không?”
Ngô Bình nhún vai: “Ông nội, phí điều trị cháu có thể không thu, nhưng giá của những loại dược liệu này ông cũng biết rõ. Giá cháu đưa ra đã là giá thấp nhất rồi”.
Thấy Ngô Bình vẫn không chịu nhượng bộ, Lý Đông Hưng cắn răng nói: “Ngô thần y, hơn bốn mươi tỷ nhà chú nhất thời không thể lấy ra được ngay. Có thể cho chú vài ngày được không?”
Ngô Bình đáp: “Không có đủ tiền mặt cũng không sao. Nhà chú chẳng phải có rất nhiều cổ phần trong các công ty lớn hay sao? Có thể đem cổ phần đó chuyển cho cháu, hoặc là các tài sản khác dưới tên người nhà chú cũng có thể chuyển cho cháu là được”.
Vương Cầm Cầm lập tức thét lên chói tai: “Không đời nào, đừng kẻ nào mơ đụng tới cổ phần và tài sản của tôi!”
Ngô Bình cười lạnh: “Vậy đưa tiền cũng được. Bốn mươi bốn tỷ tệ, một xu không được thiếu”.
Vương Cầm Cầm sững người, sau đó lại tiếp tục khóc rống lên. Ngô Bình liền kéo Ngô Mi sang phòng khác.
Mấy phút sau Lý Vân Đẩu đi vào phòng. Ông ấy nói: “Tiểu Bình, cháu đang muốn trị Hoằng Đào một vố sao?”
Lý Vân Đẩu cực kỳ thông minh nên ông ấy sớm đã nhận ra dụng ý của Ngô Bình.
Ngô Bình gật đầu: “Ông nội, ông thế này không được đâu. Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng hại chết nhà họ Lý mất. Lần này ông không được mềm lòng, việc cứ để cháu giải quyết. Cháu nhất định sẽ trị cho thím hai và Hoằng Đào một trận nên thân!”
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Được rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng của ai thì cháu cứ làm theo cách của cháu, ông nội sẽ ủng hộ!”
Chương 638: Quyền Ý viên mãn
Ngô Bình mắt không thấy thì tai không đau. Anh gọi Mỹ Ngọc, bà nội và Ngô Mi tới cùng chơi mạt chược. Sau khi chơi được vài ván thì Lý Đông Hưng đi vào phòng. Ông ấy cúi đầu, thở dài nói với Ngô Bình: “Ngô thần y, nhà chú đồng ý chuyển nhượng cho cháu các tài sản dưới tên gia đình chú”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Là công ty nào vậy?”
Lý Đông Hưng: “Dưới tên người nhà chú có một tòa cao ốc văn phòng ở Cảng Thành. Giá của nó vào khoảng ba mươi tỷ tệ. Nam Đô có một trung tâm thương mại, giá vào khoảng mười ba tỷ tệ. Ngoài những tài sản trên, chú sẽ đưa thêm cho cháu một tỷ tệ tiền mặt”.
Ngô Bình biết hai sản nghiệp này là của riêng gia đình Lý Đông Hưng. Anh gật đầu đáp: “Được, vậy chúng ta đi làm thủ tục sang tên trước”.
Một tiếng sau, luật sư của gia đình Lý Đông Hưng đến để giúp Ngô Bình thực hiện thủ tục chuyển giao tài sản. Trước khi chuyển giao tài sản, anh châm cứu giảm bớt cơn đau cho Lý Hoằng Đào.
Thủ tục đổi chủ khá phức tạp, trước tiên anh phải đi tới Nam Đô một chuyến để chuyển trung tâm thương mại ở đây thành tên anh.
Ngày mai anh còn phải đi một chuyến đến Cảng Thành để làm nốt thủ tục chuyển nhượng tòa cao ốc văn phòng kia. Tòa cao ốc này sẽ đứng tên Ngô Mi.
Gia đình Lý Đông Hưng tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng bọn họ không còn cách nào. Nếu không đưa tiền thì Ngô Bình sẽ không chữa bệnh, họ cũng không thể đứng nhìn con trai mình đau đớn đến chết.
Đêm xuống, ở nhà Lý Đông Hưng. Lý Đông Hưng thẫn thờ ngồi trên sô pha, cúi gằm mặt xuống. Vương Cầm Cầm đáng lẽ phải vô cũng tức giận la hét um sùm thì lúc này lại im lặng bất thường.
Lý Hoằng Đào đã đỡ đau hơn trước, nhưng cơn đau vẫn vô cùng dữ dội khiến cậu ta một chốc lại rên hừ hừ.
Lý Đông Hưng suy nghĩ một lát, sau đó thận trọng nói với Vương Cầm Cầm: “Tiểu Cầm, bà đừng giận nữa. Sản nghiệp không còn nhưng có thể gây dựng lại…”
Vương Cầm Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, ánh mắt đầy oán hận khiến Lý Đông Hưng không thể nói tiếp nữa.
Vương Cầm Cầm nghiến răng, gằn từng chữ: “Vương Cầm Cầm này chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế này! Ngô Bình này dám chơi tôi, tôi nhất định sẽ khiến hắn phải ân hận!”
Lý Đông Hưng kinh ngạc, vội vã nói: “Tiểu Cầm, bà đừng làm bậy. Ngô thần y là Nhân Tiên, người thường chúng ta đấu không lại đâu”.
Vương Cầm Cầm cười lạnh: “Ông coi nhà họ Vương chúng tôi là gì chứ?”
Lý Đông Hưng sững lại, nhớ ra chú của Vương Cầm Cầm là một cao thủ của chùa Đại Thiền!
Ông ấy vội nói: “Bệnh của tôi là Ngô thần y chữa khỏi, bà đừng gây hấn với cậu ấy…”
“Câm miệng!”, Vương Cầm Cầm nhìn Lý Đông Hưng bằng ánh mắt căm hận: “Đừng có chõ mũi vào chuyện này!”
Lý Đông Hưng thở dài, không dám nói thêm gì nữa.
Trong một cái sân yên tĩnh bên trong biệt thự, Ngô Bình đang ngồi thiền. Mỗi tay anh cầm một viên tinh thạch linh hồn. Hồn lực Tiên Thiên bên trong khối tinh thạch này không ngừng đi vào trong cơ thể anh.
Kết hợp thêm phương pháp hít thở vô song, chỉ khoảng ba tiếng sau là hai khối tinh thạch trong tay anh đã hoá thành màu xám đen. Toàn bộ hồn lực Tiên Thiên trong tinh thạch đã bị anh hút hết, đi vào thần hồn của anh.
Hiện giờ, hồn lực trong thần hồn của anh đã gần đạt đến mức viên mãn. Anh đánh thức Quyền Ý, bắt đầu luyện Ngũ Long Thánh Quyền trong sân.
Ngũ Long Thánh Quyền này anh đã luyện từ lâu, sớm đã thuần thục. Giờ anh kết hợp với Quyền Ý, thi triển từng chiêu thức một
Đi xong hai bài quyền, anh cứ cảm thấu thiếu thiếu gì đó. Thứ cốt lõi nhất của Ngũ Long Thánh Quyền là Long hình! Tứ chi và phần thân chính là năm con rồng!
“Cái gì là rồng?”, Ngô Bình tự hỏi bản thân, nhưng anh cũng chưa trả lời được.
Trầm ngâm vài giây xong anh lấy ra viên long châu. Anh điều khiển cho viên long châu bay bay trước mặt mình. Sau đó anh dùng mắt thấu thị quan sát thế giới bên trong viên long châu. Bên trong có một con rồng vô cùng oai hùng và bá đạo!
Ngô Bình quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của rồng. Cứ quan sát một hồi lâu rồi anh cũng cử động theo, từng động tác mô phỏng hình rồng trong viên long châu.
Trong thế giới hiện tại, e là không có ai từng được nhìn thấy rồng nữa bởi chủng loài này đã sớm tuyệt diệt. Nhưng Ngô Bình nhờ có mắt thấu thị mà quan sát được một con rồng thực sự!
Quyền pháp của anh càng lúc càng nhanh, cơ thể càng lúc càng mềm dẻo. Thậm chí, cả tốc độ hít thở và tuần hoàn máu cũng nhanh hơn, càng lúc càng giống loài rồng!
Khi tốc độ đã đẩy nhanh tới một mức độ nhất định thì anh lại đột nhiên chậm lại. Từng chiêu thức chậm rãi như ốc sên nhưng lại chứa đựng sức mạnh kinh hoàng.
Sau khi luyện một hồi, Ngô Bình đột nhiên mỉm cười rồi thu quyền lại.
Lúc này cả Quyền Ý và khí tức của anh đều quay trở lại đan điền. Anh đứng yên tại đó, rơi vào trạng thái thiền sâu.
Vài giờ sau, mặt trời lên.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên cơ thể anh, anh khẽ mở mắt ra rồi ngân nga một tiếng.
Lúc này, Quyền Ý của anh cuối cùng đã viên mãn! Khí tức của anh hùng mạnh như rồng!
“Đợi khi khai mở Thần Khiếu xong là có thể hợp nhất Quyền Ý và Thần Niệm, đúc kết thành Võ Hồn”, anh lẩm bẩm.
Đột nhiên cửa mở ra, Mỹ Ngọc cầm một hộp cơm bước vào. Dưới ánh nắng mai, cô ấy đẹp đến mê người.
Cô ấy cười nói: “Anh Ngô, tôi đưa đồ ăn sáng tới cho anh”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Ngô Bình về phòng rửa mặt, sau đó đi ăn sáng. Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh anh, ánh mắt như đang bối rối. Cô gái này không thể nào giấu nổi tâm sự của mình, đôi mắt to cứ nhìn qua nhìn lại, rõ ràng là có chuyện gì đó muốn nhờ anh.
Ngô Bình đặt đôi đũa xuống, nói: “Mỹ Ngọc, có chuyện gì cô cứ nói đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô”.
Mỹ Ngọc cười đáp: “Anh Ngô, tối hôm qua tôi nói chuyện với Tiểu Mi. Tiểu Mi nói tôi nên đi học”.
Ngô Bình ngẩn người, đi học sao? Anh hỏi Mỹ Ngọc: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi”
Mỹ Ngọc: “Tôi mười chín tuổi”.
“Mười chín tuổi mà học đại học thì cũng không coi là muộn. Nhưng cô chưa từng đi học, trong thời gian ngắn có thể học bù chương trình của những lớp dưới được không?”
Lúc này Ngô Mi bước vào, cô bé cười nói: “Anh, anh yên tâm đi. Chị Mỹ Ngọc còn thông minh hơn em đấy!”
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên: “Thông minh hơn cả em sao?”
Ngô Mi gật đầu: “Anh, em chỉ cần dạy một lần là chị ấy có thể làm được một câu Vật Lý cực kỳ khó. Còn nữa, chị ấy nhìn qua một lần là nhớ. Đoạn văn cực kỳ dài và khó chỉ cần đọc hai lần là thuộc, hơn nữa đọc ngược lại cũng trôi chảy không kém!”
Ngô Bình sững sờ không ngờ ni cô này lại lợi hại đến vậy.
Anh nhìn Mỹ Ngọc, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cô đã muốn đi học như vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho cô đi học ở trường cấp ba số một trong huyện. Hè năm nay sẽ tham gia thi đại học, vậy có được không?”
Mỹ Ngọc rất vui, vội vã đáp: “Được, cảm ơn anh!”
Ngô Bình xua tay đáp: “Giờ thì đi chơi đi, đừng làm phiền tôi”.
Ngô Bình vừa viên mãn được Quyền Ý nên tâm trạng rất tốt. Sau khi ăn sáng xong, anh lái xe tới Cảng Thành để làm thủ tục sang tên tòa cao ốc văn phòng.
Chương 639: Phản đòn tàn nhẫn
Đây không phải lần đầu Ngô Bình đến Cảng Thành nên anh đã làm giấy thông hành từ trước rồi. Lái xe mất chừng hai tiếng, sau đó anh cùng luật sư của Vương Cầm Cầm đi tới nơi làm thủ tục sang tên nhà đất.
Trong lúc anh đang làm thủ tục thì trong một biệt thự trên đỉnh núi của Cảng Thành, Vương Cầm Cầm đang nói chuyện với một người đàn ông. Người này không đoán được tuổi tác, khí tức lãnh đạm. Ông ta ngồi đó sừng sững như một ngọn núi khiến người ta ngước nhìn.
Vương Cầm Cầm vô cùng cung kính nói: “Chú à, Ngô Bình đó giờ đang làm thủ tục sang tên rồi. Khi nào chú mới ra tay đây?”
Người đàn ông kia là chú của Vương Cầm Cầm, cũng là cao thủ Đại Thiền Tự, tên là Vương Trung. Ông ta tinh thông bảy loại tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự!
Vương Trung bình thản đáp: “Người này là Nhân Tiên. Để ăn chắc, chú sẽ liên thủ với Đặng sư huynh để đối phó cậu ta”.
Bên cạnh ông ta còn có một người chừng năm mươi tuổi, dáng hơi gầy, tóc cắt bằng.
Vương Cầm Cầm: “Chú, cháu phải gọi vị tiên sinh này là?”
Vương Trung đáp: “Vị sư huynh này của chú giang hồ gọi là Tiểu Vũ Hoàng, là cao thủ Võ Thần! Hai người bọn chú liên thủ thì Ngô Bình có mạnh hơn nữa cũng chỉ có đường chết!”
Người này không ai khác chính là Tiểu Vũ Hoàng Trịnh Luân, lần trước Ngô Bình làm ông ta xấu mặt nên giờ được sư đệ mình rủ đối phó với Ngô Bình là ông ta đồng ý ngay.
Trịnh Luân khẽ mỉm cười đáp: “Ngô Bình đó tôi biết, tu vi của cậu ta không tồi, nghe nói giờ đã là Nhân Tiên. Có điều chỉ cần chúng ta tính toán cẩn thận thì vẫn dồn được cậu ta vào chỗ chết như thường”.
Vương Cầm Cầm rất vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi! Nếu không giết được hắn thì cục tức này cháu nuốt không trôi!”
Vương Trung đáp: “Hừ, hắn ta dám ức hiếp nhà họ Vương chúng ta. Nếu không diệt cỏ tận gốc thì nhà họ Vương sau này làm sao đứng vững được? Tiểu Cầm, lát nữa cháu hẹn Ngô Bình kia đến đây. Cứ nói là chuyển nhượng xong thì muốn đưa cậu ta đi xem xét toà nhà. Cậu ta tới đây rồi bọn chú sẽ xử lý nốt!”
Vương Cầm Cầm gật đầu như bổ củi: “Vâng!”
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Ngô Bình cũng làm xong thủ tục chuyển nhượng. Anh đang định về tổng bộ của Thiên Sát thì vị luật sư kia đột nhiên nói: “Cậu chủ Ngô có muốn tới xem toà nhà không? Dù gì giờ nó cũng đã là của cậu rồi!”
Ngô Bình nghĩ cũng có lý nên đáp: “Được, vậy chúng ta đi xem xem”.
Luật sư kia và Ngô Bình lên xe. Luật sư mở định vị ra, cười nói: “Cậu chủ Ngô, chúng ta đi lấy thẻ ra vào trước để ra vào toà nhà thuận tiện hơn”.
Ngô Bình cũng chẳng nghi ngờ gì, lái xe đi theo định vị. Hơn hai mươi phút sau, chiếc xe đi tới một biệt thự trên núi.
Sau khi dừng xe, luật sư nói: “Cậu chủ Ngô, đã đến đây rồi thì cậu vào uống tách trà nhé?”
Ngô Bình: “Không cần đâu. Lấy được thẻ tôi sẽ đi luôn”.
Luật sư: “Được, vậy xin đợi một lát”.
Luật sư đẩy cửa đi vào biệt thự còn Ngô Bình ngồi lại trên ô tô nghịch điện thoại. Mười phút sau luật sư kia vẫn chưa ra. Ngô Bình đã hơi mất kiên nhẫn nên gọi điện cho anh ta.
Điện thoại không ai nghe, chẳng còn cách nào, anh đành xuống xe để vào trong tìm người. Anh thấy cổng chính đang mở nên cứ thế đi vào.
“Luật sư Hầu”, anh lớn tiếng gọi nhưng không ai trả lời nên tiếp tục đi vào trong.
Đang định đưa tay đẩy cửa bước vào nhà thì đột nhiên Quyền Ý của anh thức tỉnh và cảm nhận được gì đó. Anh không do dự mà đấm thẳng một quyền về phía cửa.
“Đoàng!”
Sau hai cú đấm, cánh cửa to nặng nề phút chốc nổ bùm, một kẻ nào đó đằng sau cánh cửa bị Ngô Bình đánh bay.
Ngô Bình nhướn mày, thi triển Quỷ Thần Bộ lao vút lên phía trước. Đúng lúc này, bên cạnh có một cây gậy sắt vung lên nhằm hướng đầu Ngô Bình mà lao tới.
Nếu bị cây gậy này đánh trúng thì đúng là nát bét đầu!
Ngô Bình giơ tay lên bảo vệ đầu, đỡ đòn hiểm này.
“Tang!”
Tiếng kim loại va đập vang lên, cây gậy sắt của đối phương gãy làm đôi. Ngô Bình lập tức tung một cú đá về hướng đó. Cú đá này anh dùng toàn lực sau khi đã viên mãn Quyền Ý nên lực mạnh kinh hoàng!
Đối phương mắt tối sầm lại, sau đó chân phải kêu “rắc” một cái, nát vụn đầu gối rồi bay mất luôn nửa cái chân, máu chảy thành sông!
Tiếng thét kinh hoàng vang lên, kẻ đánh lén ngã nhào ra đất. Lúc này, Ngô Bình đã nhìn rõ mặt mũi một trong hai kẻ đánh lén mình, chính là Tiểu Vũ Hoàng Đặng Luân!
Phải giáp lá cà với Ngô Bình khiến Trịnh Luân lạnh sống lưng, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Lúc ông ta bị đánh bay ra là đã biết không đánh thắng được Ngô Bình. Cho nên ông ta lập tức nghĩ cách chuồn.
Thế nhưng giờ chuồn cũng đã muộn, tốc độ phản ứng của Ngô Bình quá nhanh. Sau khi phế chân của Vương Trung, anh bắt đầu truy sát Trịnh Luân.
Trịnh Luân lúc này đột nhiên hô lớn: “Ngô Bình, là tôi!”
Ngô Bình không hề dừng lại, tung một chưởng về phía Trịnh Luân. Chưởng anh dùng chính là Kinh Lôi Chưởng - một trong những tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền.
“Đoàng!”
Ngô Bình dùng lực Thiên Tinh khai triển chiêu thức này, uy lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Chưởng còn chưa tới nơi, Trịnh Luân đã như muốn ngừng thở. Ông ta hét to: “Không!”
“Rắc!”
Hai cánh tay Trịnh Luân dùng để đỡ chưởng nát vụn, chưởng của Ngô Bình đi vào cơ thể ông ta. Mỗi lỗ chân lông trên người ông ta đều trào máu. Trịnh Luân bay xa mấy mét, đập vào bức tường trong nhà.
Ông ta vừa chạm đất thì chân Ngô Bình cũng hạ xuống, giẫm lên lồng ngực ông ta.
"Rắc!"
Cú đạp này anh dùng toàn lực khiến lồng ngực và nội tạng bên trong dập nát, vỡ mạch máu. Máu tươi chảy ra khắp nơi, Trịnh Luân chết ngay tức khắc.
Trước khi chết, Trịnh Luân chỉ tay về phía Ngô Bình, muốn nói gì đó nhưng không kịp, tắt thở rồi chết!
Ngô Bình mặt không cảm xúc, đi tới chỗ Vương Trung đã bị anh đánh gãy chân.
Thấy sức mạnh và cách Ngô Bình ra tay tàn độc như vậy, Vương Trung sợ đến mỗi mặt trắng bệch ra. Ông ta kêu lên: "Vị bằng hữu này, nghe tôi nói đã..."
Ngô Bình tung một cú đá, nhắm thẳng vào đầu ông ta. Vương Trung vội vã đưa tay lên che đầu nhưng cú đá này uy lực quá lớn khiến tay ông ta gãy làm đôi, người bay ra xa mười mấy mét. Ông ta đập vào một cây cột bê tông rồi rơi xuống.
Ngô Bình không cho ông ta cơ hội nói, liên tục giáng ba cú đạp, đánh gãy hết xương trên người ông ta. Vương Trung lúc này không còn khả năng phản công.
Khi anh ra đòn cuối cùng, Vương Trung đã gần như hôn mê. Ngô Bình giáng đòn kết liễu, giẫm nát đầu ông ta!
Cảnh tượng trong căn phòng vô cùng kinh dị. Ở trên lan can tầng hai, Vương Cầm Cầm đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Bà ta run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, trong mắt là sự khiếp sợ.
"Vù!"
Ngô Bình bật nhảy một cái lên không trung, hạ cánh xuống trước mặt bà ta. Anh nhìn Vương Cầm Cầm hỏi: "Bà muốn giết tôi?"
Vương Cầm Cầm vội vã xua tay: "Không, không, không phải tôi..."
"Bốp!"
Ngô Bình tát cho bà ta ngã lăn ra đất. Một nửa hàm răng của bà ta rụng xuống, bị đánh đến ngơ người.
Ngô Bình đá thêm cho bà ta vài cái, Vương Cầm Cầm đau đến tỉnh người. Bà ta kêu rên thảm thiết: "Cầu xin cậu, xin đừng giết tôi. Tôi sai rồi, huhu..."
Ngô Bình mặt vô cảm nhìn Vương Cầm Cầm. Anh nắm tóc bà ta, để bà ta nhìn thẳng vào mắt mình rồi chậm rãi nhả từng chữ: "Bà biết không? Nếu không phải vì nể mặt ông nội thì bà sớm đã thành một cái xác rồi! Có điều tội chết miễn nhưng tội sống không thể miễn, giờ tôi sẽ nguyền rủa bà! Từ nay về sau, cứ mỗi ngày trăng tròn là bà sẽ đau đến chết đi sống lại! Còn nữa, toàn bộ tài sản của bà tại Cảng Thành phải sang tên hết cho tôi. Lập tức đi làm thủ tục đi!"
Nói rồi, anh nhìn sang luật sư Hầu lúc này đang co rúm lại một góc, hai tay ôm đầu run cầm cập.
"Luật sư Hầu, anh đã nghe thấy chưa?", Ngô Bình hỏi.
"Nghe... nghe thấy rồi!", anh ta run rẩy đáp.
Ngô Bình quay sang Vương Cầm Cầm: "Còn bà thì sao?"
Vương Cầm Cầm khóc nấc lên: "Nghe thấy rồi, tôi nghe thấy rồi!"
Chương 640: Em gái giàu có
Hồi bé Vương Cầm Cầm sống ở Cảng Thành nên hầu hết sản nghiệp đều ở Cảng Thành. Ngoài toà nhà văn phòng sang tên cho Ngô Bình, bà ta còn hơn ba trăm biệt thự ở Cảng Thành đang được cho thuê, tổng giá trị khoảng mười hai tỷ. Cùng với hai khách sạn năm sao, một công ty trang sức và bốn mươi bảy cửa hàng.
Hai khách sạn có giá trị hơn năm tỷ, công ty trang sức là công ty lên sàn, giá thị trường ba phẩy sáu tỷ, còn bốn mươi bảy cửa hàng trị giá gần mười tỷ.
Tất cả sản nghiệp này có lợi ích hằng năm khoảng ba, bốn tỷ, lợi nhuận rất khả quan.
Vương Cầm Cầm cảm thấy bi phẫn, tuyệt vọng. Bà ta quá sợ hãi, Ngô Bình nói sao thì làm vậy, không dám phản kháng.
Chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp rất phiền phức, nên Ngô Bình nhờ Đường Tử Di gọi luật sư. Luật sư vừa đến, anh bèn bàn giao mọi chuyện cho đối phương xử lý. Anh thì đến trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành.
Là Ti mệnh của Thiên Sát, khi anh không có mặt, mọi chuyện do Lục Thánh Dương phụ trách.
Khi anh xuất hiện, Lục Thánh Dương dẫn đầu các thành viên ra nghênh đón.
“Ti mệnh!”, thành viên của Thiên Sát cung kính chào.
Ngô Bình chào mọi người rồi đến phòng làm việc.
“Anh Lục, gần đây mọi chuyện vẫn ổn chứ?”, anh hỏi.
Lục Thánh Dương cười đáp: “Ti mệnh, tất cả đều ổn. Nhưng có hai chuyện cần báo cáo với Ti mệnh”.
“Nói đi”.
Lục Thánh Dương tiếp tục: “Chuyện thứ nhất là người Đông Doanh đã bắt đầu bố trí ở Cảng Thành. Trong mười hai người đứng đầu của hội Tham Hợp đã có bảy người bị diệt. Thủ lĩnh Hồng Khôn bị thương nặng”.
Ngô Bình cau mày: “Hồng Khôn bị thương?”
Lục Thánh Dương trả lời: “Phải, còn bị thương rất nặng, có lẽ không còn cầm cự được lâu nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Người Đông Doanh của Cảng Thành thuộc thế lực nào?”
Lục Thánh Dương đáp: “Theo chúng tôi điều tra, có lẽ là người của hội Phù Tang”.
Ngô Bình thắc mắc: “Hội Phù Tang?”
Lục Thánh Dương nói: “Có lẽ hội Phù Tang này có dính dáng đến Koga. Cụ thể vẫn đang được điều tra”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi. Nói sang chuyện thứ hai đi”.
Lục Thánh Dương tiếp lời: “Chuyện thứ hai có liên quan đến Ti mệnh. Gần đây Cảng Thành có một nữ đại gia tên là Ngô Ngạo Sương, rất thích đàn ông trẻ trung đẹp trai, tự xưng là em gái Ti mệnh. Chúng tôi cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của Ti mệnh, nên…”
Ngô Ngạo Sương! Sắc mặt của Ngô Bình rất khó coi, thầm nghĩ Ngô Ngạo Sương chạy đến Cảng Thành làm gì?
Anh hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”
Lục Thánh Dương húng hắng: “Người này sống ở biệt thự đỉnh núi đắt nhất Cảng Thành”.
Ngô Bình thở dài, hỏi tiếp: “Cô ấy còn làm gì nữa không?”
Lục Thánh Dương đáp: “Ngô Ngạo Sương giỏi đầu tư lắm, mua cổ phiếu nào là cổ phiếu ấy tăng mạnh. Cô ấy thích cá cược đua ngựa nữa, lần nào cũng thắng. Cô cũng thích đánh bạc và đã thắng rất nhiều tiền. Nhân tiện, cô ấy đã mua một lượng lớn tài sản ở Cảng Thành. Theo ước tính của chúng tôi, tài sản hiện tại của cô ấy đã vượt quá năm mươi tỷ”.
Ngô Bình bó tay. Ngô Ngạo Sương muốn làm gì vậy, thiếu tiền đến thế à?
Anh không ngồi yên được nữa, đoạn bảo: “Anh cử ra một người, lập tức đưa tôi đến gặp Ngô Ngạo Sương!”
Ngô Bình đến nhanh đi vội, ai nấy đều bàn tán xôn xao.
“Không hổ là Ti mệnh, ngay cả em gái cũng lợi hại như vậy”.
“Đừng nói nữa, không thấy sắc mặt Ti mệnh đầy mây đen sao?”
“Ti mệnh là người của Thiên Long mà. Người Đông Doanh giở trò ở Cảng Thành, chắc chắn Ti mệnh sẽ ra tay nhỉ?”
“Người Đông Doanh rất khó đối phó, không biết Ti mệnh tính ứng phó thế nào”.
“Ti mệnh đang là người được Đường Môn xem trọng. Nghe nói Đường Môn chuẩn bị giao Kim Ngọc Đường cho Ti mệnh quản lý đấy”.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến lưng chừng núi - nơi tập trung các đại gia của Cảng Thành. Một căn biệt thự ở đây trị giá hơn ba tỷ, mỗi mét vuông cũng hơn hai triệu!
Căn biệt thự này có khu vườn rộng hơn hai nghìn mét vuông, người chủ hiện tại chính là Ngô Ngạo Sương.
Sau khi người gác cổng thông báo, Ngô Bình được cho phép vào trong. Anh được quản gia đưa vào phòng khách.
Trong phòng khách, Ngô Ngạo Sương đang ngồi trên một chiếc xô pha cực lớn. Trái, phải, trước, sau cô ấy là bốn người đàn ông lực lưỡng trẻ trung. Ngoại hình của bốn người này không hề thua kém mấy anh diễn viên trẻ đẹp, thậm chí còn điển trai hơn một chút.
Trông thấy Ngô Bình, Ngô Ngạo Sương nói: “Không ngờ cậu đến tìm tôi đấy. Tôi rất ngạc nhiên”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bảo mấy người này cút ra ngoài!”
Bàn tay ngọc ngà của Ngô Ngạo Sương vẫy nhẹ một cái, bốn anh chàng điển trai bèn rời đi. Phòng khách rộng lớn chỉ còn cô ấy và Ngô Bình.
“Nói đi, cậu tìm tôi vì chuyện gì?”, Ngô Ngạo Sương châm thuốc.
Ngô Bình cau mày: “Ngô Ngạo Sương, cô có thể bớt phóng túng một chút không? Ai cũng biết cô là em gái tôi cả. Tôi mất mặt lắm!”
Ngô Ngạo Sương cười khẩy: “Tôi làm cậu mất mặt như thế nào cơ?”
Ngô Bình hỏi: “Bốn người đàn ông ban nãy ở đây làm gì?”
Ngô Ngạo Sương “xí” một tiếng: “Tôi thích, không được à? Tôi trả tiền cho họ, họ làm tôi vui, hai bên trao đổi, có gì không ổn?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Cô vui là được. Chỉ cần đừng tự xưng là em gái tôi thì cô có làm gì, tôi cũng chẳng muốn can dự!”
Ngô Ngạo Sương nhìn anh: “Đàn ông các cậu thật lạ lùng. Các cậu trêu hoa ghẹo nguyệt thì được, mà lại không cho phụ nữ chúng tôi trái ôm phải ấp à?”
Ngô Bình thở dài: “Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, cũng không muốn can thiệp”.
Ngô Ngạo Sương cười bảo: “Anh không hiểu, tôi đang luyện tâm hồng trần đấy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cảnh giới sáu Địa Tiên, Luân Hồi Đại Kiếp?”
Ngô Ngạo Sương rất bất ngờ: “Cậu cũng có hiểu biết đấy nhỉ. Đúng vậy, Luân Hồi Đại Kiếp của tôi sắp kết thúc rồi, đang ở giai đoạn cuối. Trong vòng từ ba đến năm năm, tôi sẽ thăng lên cảnh giới bảy của Địa Tiên, trở thành Chân Quân”.
Ngô Bình nói: “Chân Quân thôi mà, có gì ghê gớm đâu”.
Ngô Ngạo Sương bật cười: “Cậu bảo Chân Quân không ghê gớm? Cậu nhóc, ngay cả vào thời Tiên quốc, Chân Quân cũng là mục tiêu mà đại đa số người không đạt được đấy. Trở thành Chân Quân tức là có triển vọng trở thành Thiên Tiên!”
Ngô Bình bảo: “Mặc kệ cô có thể thành Thiên Tiên hay không, trả tiền cho tôi trước đã!”
Trước đó Ngô Bình đã cho cô ấy mười tỷ. Bây giờ cô ấy kiếm được tiền rồi, tất nhiên anh phải đòi lại.
Ngô Ngạo Sương đảo mắt: “Lúc trước cậu bảo là cho tôi năm mươi tỷ, còn thiếu tôi bốn mươi tỷ. Thế mà giờ còn muốn tôi trả?”
Ngô Bình tối sầm mặt: “Tại sao phải cho cô mượn năm mươi tỷ?”
Ngô Ngạo Sương cười nói: “Tôi từng nói rồi, sẽ không bạc đãi cậu”.
Cô ấy lật tay ra, trong tay có ba người giấy màu vàng. Ngô Bình thấy người giấy này có khí tức rất lạ, tuyệt đối không đơn giản.
Anh hỏi: “Đây là gì?”
Ngô Ngạo Sương đáp: “Bùa thần Kim Giáp! Dùng bùa này có thể triệu hồi chiến thần Kim Giáp, thực lực ngang ngửa cao thủ cấp Chân Nhân”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng rực: “Tôi có thể sử dụng món đồ này không?”
“Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên là dùng thần niệm sử dụng được ngay. Tất nhiên, thần niệm của cậu phải mạnh, nếu không sẽ dễ bị thương”.
Ngô Bình đón lấy ba lá bùa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Tôi sẽ đưa cô thêm hai mươi tỷ”. Dứt lời, anh gọi điện, bảo công ty chuyển tiền cho cô ấy.
Chuyển khoản xong, anh mới hỏi Ngô Ngạo Sương: “Cô cần nhiều tiền như thế làm gì?”
Ngô Ngạo Sương trả lời: “Nuôi đàn ông rất tốn kém”.
Ngô Bình hết nói nổi, nhún vai: “Được rồi. Tôi không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cô nữa. Về nhé”.
Anh nói đi là đi, Ngô Ngạo Sương cũng không giữ, tiễn Ngô Bình ra cửa.
Sau khi Ngô Bình rời đi, một cô gái xinh đẹp độ hai mươi tuổi bước ra, thắc mắc: “Sư tỷ, người này chẳng qua chỉ là một Nhân Tiên, sao phải đối xử khách sáo như vậy? Mà sao chị lại hỏi mượn tiền từ anh ta vậy?”
Ngô Ngạo Sương cười nói: “Chị cần gieo nhân quả, có như vậy, sau này chị mới dễ dàng nhờ anh ta giúp đỡ”.
Cô gái nọ ngạc nhiên: “Nhờ anh ta giúp đỡ? Sắp tới chị đã là Chân Quân, Thiên Tiên rồi, cần nhờ vả anh ta ư?
Ngô Ngạo Sương đáp nhẹ tênh: “Có vài chuyện không thể nói được. Đến lúc đó em sẽ biết”.