Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2071: Từ biệt vạn dặm

Ngô Bình: “Ở nhà họ Dương, em từng đắc tội với ai không?”

Dương Tư Linh thở dài: “Em là con gái gia chủ, ai cũng khách khí với em, em đối xử với mọi người cũng rất nhẹ nhàng, trước giờ chưa từng có xung đột gì”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Có người nhắm vào em, anh sẽ đưa cô rời khỏi đây trước, đợi đến khi chuyện được điều tra rõ ràng thì quay về”.

Dương Tư Linh gật đầu: “Được!”

Cứ như vậy, Ngô Bình trực tiếp đưa Dương Tư Linh đến nhà. Nhìn thấy con dâu tương lai, Lâm Tiên Nhụy vui mừng không thôi.

Giao Dương Tư Linh cho Lâm Tiên Nhụy, Ngô Bình lại quay về viện sau tu luyện, anh phải nhanh chóng đột phá Võ Hồn tầng mười, sau đó đột phá đến cảnh giới Võ Đạo.

Sau kho bước vào cảnh giới Võ Đạo, thì anh có thể tu luyện võ học thứ tư trong điện đường. Đồng thời, tự anh cũng sẽ được sự công nhận từ vũ trụ Võ Đạo, từ đó dần dần giải phóng sức mạnh bản thân mình bị kiềm chế.

Buổi tối, anh đã đạt đến Võ Hồn tầng mười, Võ Hồn mạnh thì sẽ dễ dàng lĩnh ngộ Võ Đạo, tiến đến Võ Đạo tầng một.

Sáng sớm hôm sau, khi Dương Tư Linh tìm Ngô Bình, phát hiện quanh người anh có đầy luồng đạo vây quanh, khí tức tựa như thần, khiến cô tôn kính không thôi.

Cô ấy sững sờ hỏi: “Anh Sở, anh lại đột phá rồi?”

Ngô Bình khẽ cười nói: “Tư Linh, hiện tại anh đã đột phá đến cảnh giới Võ Đạo, có vài lời này, anh phải nói với em”.

Dương Tư Linh gật đầu: “Anh Sở, anh nói đi, em nghe đây”.

Ngô Bình: “Thật ra anh không phải Sở Hàn thật, hơn nữa anh sẽ không ở lại nơi này. Lúc trước anh đã đồng ý với bá Dương, sẽ để Sở Trường Canh đến nhà em cầu hôn chỉ là kế tạm mà thôi”.

Dương Tư Linh ngây người: “Anh không phải Sở Hàn, vậy anh là ai?”

Ngô Bình: “Anh đến từ vũ trụ khác, mới đầu đã bị vũ trụ Võ Đạo bài xích, vì vậy anh phải tìm một thân phận để che giấu. Hiện tại, anh không cần đến thân phận này nữa. Nhưng trước lúc anh rời đi, anh muốn nói rõ với em trước”.

Mắt Dương Tư Linh ửng đỏ: “Anh sẽ không kết hôn với em nữa, đúng không?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh không muốn em một mình cô độc đến già. Ngoài ra, chuyện này không cần nói cho Lâm Tiên Nhụy, bà ấy là người tốt, anh không hy vọng bà ấy đau lòng”.

Dương Tư Linh khẽ gật đầu: “Cám ơn anh đã nói cho em những chuyện này”.

Ngô Bình: “Anh sẽ đưa em về nhà họ Dương, giải quyết người muốn hại em”.

Khi hai người xuất hiện ở nhà họ Dương, Dương Thế Chân đã ở trong phủ rồi. Vừa đến, Dương Tư Linh đã nói chuyện có người hạ độc, Dương Thế Chân nghe xong, tức giận không thôi.

Ngô Bình: “Bác Dương, để cháu tìm hung thủ vậy”.

Nói xong, anh bay lên không trung, phát ra một chuỗi âm tiết thật dài. Nghe thấy âm tiết này, mắt Hoàng Ngọc Trinh và Khánh An đều dại đi.

Đây là dạng thôi miên trên phạm vi rộng, rất dễ tìm được hung thủ.

Ngô Bình quay về, nói: “Hai người này chính là hung thủ”.

Nhìn thấy người hạ độc lại là Khánh An và Hoàng Ngọc Trinh, Dương Thế Chân nhắm mắt, trầm giọng nói: “Lôi xuống!”

Mấy vị võ giả lao ra, đưa hai người ngây dại kia đi xuống.

Vẻ mặt Dương Thế Chân phức tạp nhìn Ngô Bình: “Cháu lại đột phá rồi?”

Ngô Bình: “Cháu đã tiến vào cảnh giới Võ Đạo, tu luyện cảnh giới Võ Đạo, tiêu hao rất nhiều tài nguyên, ngay cả nhà họ Dương cũng không thở chịu đựng được, vì vậy cháu phải đến một nơi lớn hơn”.

Dương Thế Chân thở dài một tiếng: “Tuy biết sớm muộn cháu cũng sẽ đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cháu cần giúp gì thì bác sẽ toàn lực giúp đỡ”.

Ngô Bình: “Xin lỗi, chuyện hôn sự giữa cháu và Tư Linh phải hủy”.

Dương Thế Chân gật đầu: “Được. Bác biết, cháu là muốn tốt cho Tư Linh”.

Ngô Bình: “Hiện tại cháu phải khởi động một phần sức mạnh, mà khởi động sức mạnh này thì phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Năng lượng nguyên tinh đối với cháu mà nói quá yếu, cháu muốn biết, gần đây có năng lượng nào cao tầng hơn không?”

Dương Thế Chân ngẫm nghĩ rồi nói: “Từ đây đi về phía Tây hơn vạn dặm, có một mỏ quặng thiên tinh khổng lồ, nơi đó sản xuất ra thiên tinh. Năng lượng thiên tinh, chỉ có cao thủ cảnh giới Võ Đạo mới có thể hấp thụ luyện hóa, bác nghĩ chắc chắn nó sẽ có ích cho cháu”.

Ngô Bình: “Được, hai ngày tới cháu sẽ đến phía Tây. Cháu và bác gặp nhau, cháu đáp lễ bác vậy, truyền cho bác một bộ công pháp”.

Nói xong, anh điểm tay, truyền một bộ công pháp võ đạo tu luyện cho đối phương, bên trong có rất nhiều võ kỹ mạnh mẽ, có bộ công pháp này, Dương Thế Chân có lẽ sẽ có cơ hội đột phá đến cảnh giới Võ Đạo.

Trong đầu Dương Thế Chân đột nhiên có thể một bộ công pháp thâm sâu. Loại công pháp này là thứ mà cả đời ông ấy cũng không thể chạm đến, ông ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liên tục bái tạ.

Ngô Bình: “Lâm Tiên Nhụy nhà họ Sở, làm phiền bác có thời gian thì chăm sóc đôi chút”.

“Hãy yên tâm!”

Rời khỏi nhà họ Dương, Ngô Bình đến tìm Lâm Tiên Nhụy, cười nói: “Mẹ, con phải rời đi để tu luyện rồi”.

Gương mặt Lâm Tiên Nhụy vốn đang tươi cười, nghe thấy lời này, gương mặt lập tức cứng đờ, hỏi: “Hàn Nhi, con muốn đi đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Đi đến nơi rất xa. Bởi vì tài nguyên nơi này không thể cung tầng cho con được nữa. Mẹ, sau khi con đi, mẹ phải tự chăm sóc bản thân. Nếu có thể, thì cứ sinh thêm con đi, không có con, bọn họ cũng có thể chăm sóc mẹ”.

Lâm Tiên Nhụy lập tức rơi nước mắt: “Hàn Nhi, mẹ không nỡ để con đi!”

Ngô Bình cười nói: “Con đã trưởng thành rồi, phải ra ngoài rèn luyện. Đừng khóc, chắc chắn con sẽ quay về. Hơn nữa, sau này Sở Trường Canh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ”.

Lâm Tiên Nhụy: “Con người ông ta rất ích kỷ, mẹ không hy vọng vào ông ta”.

Ngô Bình nói: “Mẹ đợi đây, con đi tìm ông ta”.

Rất nhanh sau đó, anh đã đến viện Sở Trường Canh. Lúc này Sở Trường Canh đang cùng mấy thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp chơi đùa, Ngô Bình xuất hiện khiến ông ta giật mình.

“Hàn Nhi, sao con lại đến đây?”. Ông ta vội đứng dậy, chỉnh đốn quần áo.

Ngô Bình: “Các người lui xuống đi”.

Các cô gái rời đi, anh đến trước mặt Sở Trường Canh, điểm giữa trán ông ta, nói: “Kể từ bây giờ, ông phải đổi xử tốt với Lâm Tiên Nhụy, một lòng một dạ, xem như sinh mạng”.

Anh cũng không còn cách nào, Sở Trường Canh này chẳng có tình cảm gì với Lâm Tiên Nhụy, anh chỉ có thể dùng bí pháp để khống chế, cho dù Lâm Tiên Nhụy sau này sẽ sống trong hạnh phúc giả dối.

Ánh mắt Sở Trường Canh ngây dại, sau đó lại khôi phục bình thường, ông ta khẽ cười nói: “Hàn Nhi, con nói đúng, ta sẽ đối xử tốt với Tiên Nhụy, bà ấy là người ta yêu nhất trên thế giới này”.

Vì thế, khi Sở Trường Canh xuất hiện trước mặt Lâm Tiên Nhụy với ánh mắt dịu dàng, khiến bà ấy kinh ngạc, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình nói: “Mẹ, con đã thuyết phục ông ấy rồi, kể từ bây giờ, hai người sống qua ngày thật tốt, sinh thêm em trai em gái chăm sóc cho hai người”.

Lâm Tiên Nhụy đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy rất vui mừng với sự thay đổi từ Sở Trường Canh.

Hôm nay, Sở Trường Canh đều không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Tiên Nhụy. Còn Ngô Bình thì im hơi lặng tiếng rời đi, để lại một bức thư cho Lâm Tiên Nhụy.

Lưng đeo hành lý, Ngô Bình đi về hướng Tây, tìm thiên tinh.

Hiện tại anh đã là Võ Đạo tầng ba, nếu tiếp tục tu luyện chắc chắn sẽ phải tìm thêm nhiều tài nguyên hơn.

Anh bay trên không trung rất nhanh, không bao lâu sau, đã cách mỏ thiên tinh không bao xa. Lúc này, anh phát hiện dưới chân xuất hiện một thành phố rất lớn.

Nhìn thấy khói lửa bốc lên, anh đáp xuống một con hẻm trong thành, ra khỏi hẻm là một con phố bán đồ ăn, cho dù đen vũ trụ Võ Đạo thì tật tham ăn vẫn không bỏ được, ngửi thấy mùi thơm thì nhất định phải đến nếm thử các món ăn ngon lạ.
Chương 2072: Một con chó xuyên không đến

Trên phố có rất nhiều quán ăn vặt, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một hàng bán thịt chua. Món này được chế biến từ thịt lợn ở vùng này, họ sẽ thái lát thịt thành từng tảng rồi trộn cùng với một hỗn hợp vừa chua vừa cay, sau đó cứ thế ngâm với một loại gia vị đặc biệt của địa phương.

Sau khi đánh chén ba suất thịt chua, Ngô Bình lau miệng rồi định sang hàng tiếp theo. Lúc này, chợt có tiếng sủa của chó vang lên.

Anh ngoái đầu nhìn lại thì thấy một con chó què cẳng đang bị người ta cầm gậy đuổi đánh. Bộ lông màu trắng của nó có ánh vàng, cái đầu không to nhưng miệng thì đang ngậm chặt một cái bánh bao thịt, sau đó vừa nhai vừa kêu ăng ẳng.

Ngô Bình thấy con chó này rất gan dạ, bị đánh đến mức đó rồi mà vẫn cố nhai bánh bao cho được, anh đi tới cản người kia lại rồi nói: “Đừng đánh nữa, tôi sẽ trả tiền cái bánh bao này”.

Người kia cười nói: “Cậu tốt bụng quá, nhưng con chó này thường xuyên đi ăn trộm đồ, mà lần nào cũng trộm được mới hay chứ”.

Ngô Bình lại mua thêm mười cái bánh bao thịt nữa, sau đó đi tới cạnh con chó đang trốn ở góc tường rồi ném cho nó, nói: “Ăn đi”.

Con chó nhìn anh với vẻ kỳ lạ, sau đó lại nghi hoặc nhìn mấy cái bánh bao như thể muốn nói: Này, bánh bao của anh có độc đúng không, chứ làm gì có chuyện anh thương hại tôi.

Thấy thế, Ngô Bình tức đến phì cười: “Chết đói đến nơi rồi mà còn suy với nghĩ, lắm chuyện!”

Nói xong, anh lắc đầu rồi đi sang một quầy thịt xiên.

Anh vừa ăn được mấy miếng thì thấy con chó kia tiến lại gần, anh ngoảnh lại nhìn mấy cái bánh bao thì thấy chúng bốc hơi hết rồi.

Ngô Bình: “Ăn khoẻ phết nhỉ, muốn ăn nữa không?”

Con chó kiêu ngạo không thèm trả lời, nhưng mắt thì dán chặt vào xiên thịt.

Ngô Bình cười mỉa: “Ngươi không chỉ lắm chuyện mà còn giỏi ra vẻ nữa”.

Vì thế, anh nói với chủ quán: “Cho thêm 20 xiên thịt”.

Xiên thịt ở đây rất lớn, ba viên đã vào nửa cân thịt rồi. Để con chó có thể ăn dễ hơn, Ngô Bình đã gỡ thịt ra bát rồi để xuống đất.

Con chó lập tức ăn ngấu nghiến như mấy trăm năm rồi chưa từng được ăn thịt. Nó đã ăn mười cái bánh bao rồi, giờ còn chén thêm 20 xiên thịt nữa, về lý thì nó phải ăn no rồi, vì cùng lắm nó chỉ nặng hơn chục cân thôi.

Song, bụng nó vẫn kêu ục ục như đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm.

Ngô Bình lập tức nổi hứng, trực giác mách bảo anh con chó này có vấn đề. Vì thế, anh gọi thêm 60 xiên thịt nữa để xem nó có ăn hết được không.

Dạ dày của con chó này to thật, loáng cái nó đã ăn hết veo, mà bụng chẳng căng lên teoh nào.

Ngô Bình híp mắt lại rồi đứng dậy, tiếp tục đi thưởng thức các món khác.

Anh đi đâu, con chó theo đó rồi vẫn tiếp tục tỏ ra sang chảnh, vì thế Ngô Bình không cho nó ăn nữa.

Sau khi anh ăn xong ở ba sạp hàng, con chó không nhịn được nữa nên đã sủa một tiếng.

Ngô Bình vẫn mặc kệ nó và không hề có ý cho nó ăn, con chó cuống lên, cuối cùng trong đầu Ngô Bình đã vang lên giọng nói của nó: “Tôi bảo này, sao anh cứ ăn mảnh mãi thế, không chia cho tôi một ít được à?”

Ngô Bình không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Ngươi là chó thành tinh rồi, còn nói chuyện với ta bằng thần niệm nữa”.

Con chó: “Hừ, với tôi thì các người chỉ là một giấc mộng hão huyền không đáng nhắc tới”.

Ngô Bình: “Ngươi bảo bọn ta là giả ư?”

Con chó: “Đúng thế, không thì sao tôi ăn mãi cũng không no?”

Ngô Bình chợt nghĩ đến chuyện gì đó: “Lẽ nào ngươi đến từ vũ trụ chính?”

Con chó tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh biết vũ trụ chính à?”

Ngô Bình cười khẩy: “Biết thì sao, ta còn biết có người từng đến đó đấy”.

Con chó đã phải nhìn Ngô Bình bằng con mắt khác: “Thế anh đến đó rồi à?”

Ngô Bình: “Chưa, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ đến được đó”.

Con chó trầm ngâm một lát rồi nói: “Không ngờ sinh linh hư ảo cũng có thể đến vũ trụ chính”.

Ngô Bình: “Khi mạnh đến một mức nhất định thì hư sẽ hoá thực, khi cảnh giới đủ cao thì hư thực sẽ giao hoà”.

Con chó: “Cho tôi thêm ít đồ ăn đi”.

Ngô Bình: “…”

Nhân lúc nó đang ăn, Ngô Bình hỏi: “Ngươi đến từ vũ trụ chính thật à?”

Con chó: “Tôi là một con chó vô địch ở đó đấy, chủ nhân của tôi là một đại mỹ nữ. Một lần, chủ nhân lái xe xảy ra tai nạn, chúng tôi đều bị thương nặng. Ngay khi tai nạn xảy ra, một luồng sức mạnh đã bao lấy chúng tôi, sau đó tinh thần của tôi đã bị đưa đến đây”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Vậy là chỉ có tinh thần của ngươi đến vũ trụ võ đạo thôi, còn cơ thể thì vẫn ở vũ trụ chính hả?”

Con chó gật đầu: “Tinh thần và cơ thể của tôi là một thể, tôi bây giờ còn đang bị què nên chẳng làm được gì”.

Ngô Bình: “Chủ nhân của ngươi cũng đến đây rồi à?”

Con chó: “Chắc không, chỉ có tinh thần của tôi xuyên đến đây thôi. Thật ra từ nhỏ tôi đã phi phàm và thông minh hơn con người rồi”.

Ngô Bình: “Ngươi thông minh hơn con người ư?”

Con chó: “Ừ, tôi là tâm phúc của chủ nhân đấy, không có tôi bảo vệ thì chủ nhân không sống được đến nay đâu”.

Ngô Bình nghi hoặc: “Kỳ lạ, một con chó như ngươi mà thông minh hơn con người, lẽ não kiếp trước ngươi là người?”

Con chó: “Không biết, anh giúp tôi quay về được không?”

Ngô Bình: “Giúp thế nào?”

Con chó: “Nghe vẻ anh cũng rất giỏi, chờ khi nào anh đến vũ trụ chính thì hãy dẫn tôi theo”.

Ngô Bình: “Tại sao ta phải dẫn ngươi theo?”

Con chó nhìn anh: “Nếu anh đưa tôi đi cùng thì tôi có thể giới thiệu cho anh làm quen với chủ nhân của tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Ta có con rồi nên điều kiện này không hấp dẫn đâu”.

Con chó cuống lên: “Chủ nhân tôi xinh lắm đấy, đến lúc đó rồi anh sẽ biết”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi được rồi, nếu ta đến được đó thì sẽ dẫn ngươi đi cùng”.

Con chó mừng rỡ: “Nhớ giữ lời đấy”.

Ăn nó xong, Ngô Bình dẫn nó bay tiếp đến mỏ thiên tinh.

“Này, ngươi có sợ độ cao không?”, Ngô Bình hỏi.

Con chó: “Này cái gì, tôi có tên, chủ nhân gọi tôi là Nhị Cẩu”.

Ngô Bình trêu nó: “Ngươi là Nhị Cẩu, vậy anh ngươi là Đại Cẩu à?”

Con chó: “Đúng, tôi sinh thứ hai nên là Nhị Cẩu”.

Ngô Bình: “Được rồi, giờ chúng ta sẽ đến mỏ thiên tinh để lấy thiên tinh tu luyện”.

Nhị Cẩu: “Thiên tinh ư? Tôi có thể giúp anh”.

Ngô Bình: “Ngươi có thể giúp ta ư?”

Nhị Cẩu: “Tôi có một năng lực là di chuyển đồ đạc, tôi sẽ vận chuyển thiên tinh cho anh”.

Ngô Bình: “Ngươi chuyển được bao xa?”

Nhị Cẩu: “Tôi chuyển được qua núi, qua biển”.

Ngô Bình giật mình: “Thế cơ à?”

Nhị Cẩu: “Sao, không tin à?”

Ngô Bình bật cười: “Tin, lát trông cậy cả vào ngươi đấy”.

Ngô Bình nghĩ nếu Nhị Cẩu đến từ vũ trụ chính thật thì nó sẽ có những năng lực đặc biệt là chuyện hiển nhiên.

Chờ khi đến gần mỏ thiên tinh, Ngô Bình thấy có người đã giăng kết giới ở bên ngoài. Với tu vi hiện giờ, anh khó có thể phá được. Dù có phá được thì cũng bị người ta phát hiện, sau đó làm kinh động tới chủ mỏ.
Chương 2073: Lấy trộm thiên tinh

Ngô Bình hỏi Nhị Cẩu: “Ngươi có cách nào phá được kết giới này không?”

Nhị Cẩu: “Anh đang nói đến lớp màn sáng màu đỏ ở phía trước à? Tôi đã từng thấy thứ này rồi, nó không cản được tôi đâu”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh bế Nhị Cẩu lên rồi bay tới lớp màn sáng. Lúc này, hình như trong người của Nhị Cẩu đã hình thành một lực trường kỳ lạ, bọn họ vừa đến gần thì lớp màn sáng đã thủng một lỗ để họ xuyên qua.

Diện tích của mỏ thiên tinh rất rộng, phải đến mấy chục nghìn km vuông. Ngô Bình và Nhị Cẩu đáp xuống một ngọn núi, anh phóng thần niệm ra thì thấy bên dưới khu vực này đúng là có không ít thiên tinh. Nhưng bề mặt của thiên tinh ở đây bị che bởi một lớp nham thạch rất cứng nên muốn đào được thiên tinh lên thì rất khó.

Đứng ở đây có thể nhìn thấy cách vài trăm dặm ở phía trước có một hầm mỏ, công nhân đào mỏ đã phải đi xuống dưới lòng đất hàng chục nghìn mét để thai khác thiên tinh, hiệu xuất rất thấp.

Ngô Bình: “Nhị Cẩu, trông cậy cả vào ngươi đấy”.

Nhị Cẩu: “Tôi không biết tu hành, anh phải cho tôi biết vị trí của thiên tinh”.

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Chuyện này đơn giản”.

Vì thế, anh ấn vào đầu Nhị Cẩu một cái, tiềm thức của nó đã nối liền với suy nghĩ của anh để đi tìm thiên tinh ở dưới lòng đất.

Thiên tinh tách nhau ra thành từng khối với khoảng cách rất xa, vì thế công cuộc thu thập sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Khi thần niệm của Ngô Bình khoá chặt một khối thiên tinh, nó lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ngay trước mặt anh. Khối thiên tinh này to như củ khoai lang, nó có màu vàng kim, bên trong có một luồng sức mạnh như làn khói xoay tròn.

Ngô Bình tròn mắt nói: “Tốt, tiếp tục”.

Anh chỉ việc dùng thần niệm để tìm thiên tinh, còn Nhị Cẩu sẽ phụ trách di chuyển thiên tinh tới chỗ anh. Vì thế, thiên tinh ở cạnh Ngô Bình ngày càng nhiều hơn, từ mười khối lên thành ba nghìn khối.

Khu mỏ này có khoảng 300 nghìn khối thiên tinh. Sau khi khai thác hết thiên tinh ở quanh đây, Ngô Bình đã chuyển sang chỗ khác rồi thu thập tiếp.

Sau khi trời tối, anh đã có mấy trăm nghìn khối thiên tinh. Đến sáng hôm sau thì số lượng thiên tinh đã đạt đến 280 nghìn khối.

“Số thiên tinh còn lại ở xa quá, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu, chúng ta về thôi”, anh nói với Nhị Cẩu.

Xong xuôi, Ngô Bình và Nhị Cẩu đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Ngô Bình lập tức trốn phía sau một tảng đá lớn rồi che giấu khí tức.

Bước chân tiến lại ngày càng gần hơn, có hai người đi tới, một người nói: “Sư huynh, ngày nào cũng đi tuần ở mỏ thế này chán chết đi được, ngày mai đội mình được nghỉ, hay đến thành Tử Dương chơi đi?”

“He he, được đấy, anh cũng nhớ Mỹ Kiều ở đó lắm rồi. Nhưng chi phí ở Di Hồng Lâu cao quá, chúng ta cần nghĩ cách kiếm thêm tiền mới được”.

“Em lén tích được mấy mảnh vở của thiên tinh rồi, có thể đổi được kha khá tiền đấy”.

“Haizz, nếu lấy được một khối thiên tinh thì đã giàu rồi, tiếc là Phó trưởng lão canh ghê quá, không ai dám lấy”.

“Long Hổ Tông mình thu thập mấy chục nghìn khối thiên tinh để chia cho ai thế nhỉ?”

“Còn ai vào đây nữa, đương nhiên phải chia hơn nửa cho các thế lực siêu cấp bên trên rồi, số còn lại thì các trưởng lão cấp cao chia nhau dùng để tu luyện. Cường giả ở cảnh giới Võ Đạo cần rất nhiều thiên tinh, tôi nghe nói nhiều trưởng lão không được chia phần nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn”.

“Haizz, chuyện này không liên quan đến mình, tiếp tục đi tuần thôi”.

Chờ hai người đó đi xa rồi, Ngô Bình lập tức chuồn ngay. Anh nhanh chóng leo lên một ngọn núi khác, song đột nhiên có mọt cô gái mắc váy tím với dung nhan tuyệt sắc, khí chất lạnh lùng đáp xuống phía bên trái anh.

Cô ấy nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là đệ tử ở đâu?”

Ngô Bình chợt nhớ tới cuộc trò chuyện của hai người ban nãy nên đáp: “Tôi là người của đội hai, tối nay đi tuần”.

Cô gái gật đầu: “Đi với tôi”.

Ngô Bình thầm nghĩ cô ấy là ai mà bắt anh phải đi cùng chứ, anh đang định đánh ngất cô gái thì cô ấy chợt nói: “Tôi luyện đan mà thiếu trợ thủ, anh đến giúp tôi đi. Nếu tôi có thể luyện đan thành công thì sẽ trọng thưởng cho anh”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình hào hứng nói: “Được”.

Cô gái vung tay lên, cả Ngô Bình và Nhị Cẩu đều bay lên cao rồi tiến về phía đỉnh núi. Trên đỉnh nói có rất nhiều nhà, bọn họ đã đáp xuống một trong những ngôi nhà ở đó.

Trong nhà này có một phòng luyện đan, lò luyện đang cháy rừng rực, các giá bên cạnh thì có đầy dược liệu.

Ngô Bình liếc nhìn là biết toàn dược liệu quý, còn lò luyện thì cũng không chê vào đâu được. Lò luyện trước kia của anh đã oách lắm rồi, nhưng vẫn thua cái lò này.

“Đi rửa dược liệu cho tôi, dùng nước suối ở kia kìa”, cô gái vừa về đã bắt đâu chỉ huy ngay.

Thấy Ngô Bình cứ đờ ra, cô ấy nói: “Ngẩn ra đấy làm gì? Đi rửa thuốc đi”.

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “À, cô gì ơi…”

“Ai cho anh gọi tôi như thế hả?”, cô gái cau mày.

Vì thế, Ngô Bình đành sửa lại lời: “Đại tiểu thư”.

“Anh không biết tôi à?”, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ngô Bình đành nói: “Tại hạ mới đến”.

Cô gái gật đầu: “Tôi là con gái của tông chủ các người nên các đệ tử ở đây đều gọi tôi là cô cô”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình quyết không chịu gọi nên nói: “Cô trẻ trung xinh đẹp thế này mà bị gọi là cô cô thì không hay, thôi tôi gọi cô là nhị tiểu thư nhé”.

Cô gái nghe xong thì cười nói: “Anh lẻo mép thật đấy, được rồi, tuỳ anh muốn gọi sao thì gọi, ban nãy anh định nói gì?”

Ngô Bình: “Chỗ dược liệu này không cần rửa trước khi luyện đan đâu, nước và bụi bám bên ngoài dược liệu cũng được coi là một phần của dược tính, rửa mất rồi thì hiểu quả sẽ giảm”.

Cô gái ngẩn ra: “Thật ư? Lần đầu tôi nghe thấy đấy, được rồi, thế thì không rửa nữa”.

Dứt lời, cô ấy mở lò luyện ra rồi định bỏ dược liệu vào.

Ngô Bình suýt nữa nhảy dựng lên rồi nói: “Nhị tiểu thư, đừng bỏ vào như thế”.

Anh đậy nắp lò lại rồi đập vào thân lò, phía trên xuất hiện một cánh cửa nhỏ để cho thuốc vào.

Cô gái nhìn vào đó rồi ngạc nhiên nói: “Anh hiểu về luyện đan à?”

Ngô Bình: “Trước tôi từng hầu hạ một thầy luyện đan nên cũng biết sơ sơ”.

Cô gái sáng mắt lên nói: “Tốt qua, tôi đang định tìm một người như anh làm trợ thủ đấy”.

Ngô Bình nhìn xuống phía dưới lò luyện rồi nói: “Nhị tiểu thư, cô dùng than thuốc à?”

Than thuốc làm từ tro của dược liệu.

Cô gái gật đầu: “Đúng là anh biết luyện đan thật, tôi mất bao nhiêu tiền để mua chỗ than này đấy”.

Ngô Bình hạn hán lời: “Nhị tiểu thư, đan dược cô định luyện chế đây à?”

Anh chỉ vào một phương thức luyện đan rồi hỏi.

Cô gái: “Ừ, nó đấy. Đó là Huyền Võ Thần Đan, là một đan dược rất quý”.

Ngô Bình: “Đan dược này tương khắc với than thuốc, cô đổi loại khác đi”, nói rồi, anh chỉ vào một cái hộp than thuốc khác.

Cô gái sững người: “Ờ được rồi”.

Đổi than xong, cô ấy định luyện đan luôn.

Ngô Bình: “Nhị tiểu thư, trước khi luyện đan thì cô phải rửa lò, hay thôi để đấy tôi làm cho”.

Cô gái cười nói: “Được, anh làm đi”.

Ngô Bình đổ nước sạch vào trong lò rồi đậy lại, khoảng mười phút sau, anh mở lò ra thì có một luồng khí trắng bay lên, sau đó đã cuốn hết bụi bẩn trong lò đi.

Giờ thì anh đã biết cô gái này không hiểu gì về luyện đan cả, chỉ phí dược liệu thôi nên nói: “Nhị tiểu thư, tôi luyện thử một lò nhé, cô cũng tham khảo đi”.

Cô gái ngực nhiên nói: “Anh biết luyện luôn à?”

Thật ra, Ngô Bình không muốn cô ấy lãng phí dược liệu: “Tôi biết một chút thôi, nói chung vẫn đủ để luyện chế Huyền Võ Thần Đan”.

Nói rồi, anh bắt tay vào luyện đan luôn, trong lúc đó, anh đã dùng tới đan quyết, thủ pháp kỳ diệu tới mức khiến cô gái trố mắt ra nhìn.

Sau khi cho vị thuốc cuối cùng vào, Ngô Bình chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cô gái lạnh giọng nói: “Anh là ai?”
Chương 2074: Tiếp tục đột phá, tầng thứ năm cảnh giới Võ Đạo

Ngô Bình không ngoảnh lại mà cười đáp: “Cô phát hiện ra rồi à, thật ra tôi là một thầy luyện đan rất giỏi đấy, tôi đến đây để tìm ít dược liệu thôi”.

Cô gái nghi hoặc hỏi: “Ở đây thì có dược liệu gì?”

Ngô Bình: “Một loại khoáng vật, nó lẫn với thiên tinh nên công cuộc tìm kiếm hơi khó”.

Nói rồi, anh luyện đan tiếp. Chưa đến nửa tiếng sau, đã có một luồng sáng bay ra khỏi lò luyện, sau đó anh đã bắt lấy nó rồi tạo thành ba viên đan dược.

Ngô Bình hài lòng nhìn ba viên Huyền Võ Thần Đan trong tay rồi nói: “Khá phết, đan dược cấp đế phẩm”.

Cô gái vội vàng cầm một viên lên xem rồi uống luôn, ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong cơ thể của cô ấy.

Cô gái hô lên: “Đan dược tốt quá!”

Ngô Bình cười nói: “Tôi đã luyện đan cho cô xong rồi, tạm biệt!”

Anh đang định đi thì bị cô gái chặn lại, cô ấy mỉm cười rồi hành lễ với anh: “Tiên sinh, Long Hổ Tông chúng tôi đang thiếu một đại sư luyện đan tài ba như anh, hay anh ở lại luyện đan giúp chúng tôi đi?”

Đương nhiên Ngô Bình không có hứng nên định từ chối, nhưng cô gái đã nói trước: “Mấy năm trước, Long Hổ Tông tình cờ có được một vườn thuốc thượng cổ, có nhiều dược liệu quý hiếm ở đó lắm”.

Ngô Bình: “Tôi tự to tự tại quen rồi, không thích bị gò bó”.

Cô gái vội nói: “Chúng tôi có gò bó tiên sinh đâu, anh chỉ cần mỗi tháng luyện chế vài lò đan dược cho chúng tôi là được rồi”.

Ngô Bình tỏ vẻ khó xử, cô gái thấy thế thì bồi thêm: “Chúng tôi sẽ trả công xứng đáng cho mỗi lò đan dược của anh”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu nhị tiểu thư đã có thành ý như vậy thì tôi đồng ý”.

Cô gái mừng rỡ: “Tiên sinh, tôi là Hà Hoan. Đây không phải chỗ tiếp khách, mời tiên sinh đến Long Hổ Tông với tôi”.

Ngô Bình: “Hình như Long Hổ Tông không ở đây, sao cô lại đến đây luyện đan?”

Cô gái cười nói: “Vì bố tôi không muốn tôi luyện đan linh tinh làm phí dược liệu, vì thế tôi đã lén đến đây thử”.

Ngô Bình lắc đầu: “Cô chưa học luyện đan thì sao mà luyện được”.

Hà Hoan chớp mắt nói: “Tiên sinh, anh có thể dạy tôi không?”

Ngô Bình cười nói: “Được, nếu cô chịu khó học thì sau này thành tựu sẽ khá đấy”.

Hà Hoan mừng rỡ: “Đồ nhi tham kiến sư phụ”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi đừng gọi thế, tôi chỉ dạy cô thôi”.

Hà Hoan: “Không được, nếu tiên sinh đã dạy tôi luyện đan thì là sư phụ của tôi rồi”.

Ngô Bình: “Thế này đi, cô cứ về Long Hổ Tông trước rồi nói rõ chuyện này với bố mình. Tạm thời tôi sẽ ở lại đây tu luyện, khi nào cô thu xếp xong ở bên đó thì quay lại gặp tôi. Tôi sẽ dùng dược liệu ở đây luyện chế thêm vài lò đan dược nữa. Kiểu gì đến Long Hổ Tông chằng phải cầm đan dược theo”.

Hà Hoan gật đầu: “Vâng, thế sư phụ chờ tạm ở đây nhé, cùng lắm ba ngày nữa là con quay lại thôi”.

Ngô Bình: “Rồi, cô đi đi”.

Hà Hoan chỉ mong về thông báo thật nhanh tin vui này cho tông chủ của Long Hổ Tông, vì thế đã căn dặn người làm ở đây thật kỹ rồi mới rời đi.

Hà Hoan đi rồi, Ngô Bình cũng không vội luyện đan ngay mà lấy thiên tinh ra rồi bắt đầu tu luyện.

Tu luyện sau tầng thứ ba cảnh giới Võ Đạo với Ngô Bình mà nói thì cực kỳ đơn giản, anh chỉ cần có đủ sức mạnh để hấp thu thì sẽ tiến bộ nhanh chóng.

Loáng cái, khí tức của anh đã mạnh mẽ hơn, còn anh thì tiến vào tầng thứ tư.

Tầng thứ tư của Võ Đạo tương đương với cấp Đạo Tổ của vũ trụ Chấn Đán.

Chờ khi khí tức ổn định rồi, ngày hôm sau Ngô Bình mới tiếp tục đột phá và tiến vào tầng thứ năm.

Tầng này tương đương với tu sĩ cấp Đạo Tôn. Sau khi tiến vào tầng cảnh giới này, anh mới bắt đầu luyện đan. Anh nghiên cứu qua về dược liệu mà Hà Hoan để lại rồi luyện chế được ba loại đan dược, cả ba đều có chất lượng tốt hơn Huyền Võ Thần Đan.

Đến ngày thứ ba thì Hà Hoan đã quay lại, đi cùng với cô ấy còn có một tu sĩ trẻ tuổi. Tu sĩ này có vẻ rất cao ngạo, gần như không coi ai ra gì.

Hà Hoan có vẻ bực dọc nói: “Sư phụ, bố con mời người tới”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi mới luyện thêm ba loại đan dược nữa, tiện cho tông chủ xem một thể”.

“Khoan đã!”

Người thanh niên chợt lên tiếng rồi hỏi Ngô Bình: “Anh bảo anh là thầy luyện đan, thế anh là người ở đâu? Có lọt vào tốp thầy luyện đan không?”

Tốp thầy luyện đan là chỉ những người được quốc gia hoặc thế lực lớn sắc phong danh hiệu, thường thì những ai không có danh hiệu thì trình độ đều rất tầm thường.

Ngô Bình nói: “Tôi không cần phải khai báo với anh”.

Người thanh niên cau mày: “Tôi thấy anh giống lừa đảo hơn! Hừ, anh chỉ lừa được sư muội tôi thôi, chứ không lừa được tôi đâu. Huyền Võ Thần Đan của anh là anh mua chứ gì?”

Ngô Bình nhìn tên đó như một kẻ ngu đần rồi nói: “Nếu anh không thể đại diện tông chủ của Long Hổ Tông thì ngậm miệng lại đi”.

Hà Hoan cũng nổi giận nói: “Nhị sư huynh, trước khi đến đây chúng ta đã thoả thuận thế nào? Anh bảo sẽ lịch sự với sư phụ tôi cơ mà! Chính mắt em đã trông thấy sư phụ luyện đan, mà anh dám bảo sư phụ là lừa đảo, ý anh là tôi có mắt như mù à?”

Nhị sư huynh kia hừ nói: “Sư muội, em còn trẻ người non dạ, hắn dùng thuật che mắt đấy”.

Nói rồi, tên đó chỉ vào mặt Ngô Bình: “Tôi nói cho anh biết, Long Hổ Tông không phải nơi để anh lừa…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì toàn thân chợt tê dại, vì Ngô Bình đã toả khí tức mạnh mẽ ra, khí tức này chỉ có cường giả cảnh giới Võ Đạo mới có.

“Từ giờ đừng mở miệng nói chuyện nữa”, Ngô Bình lạnh giọng nói.

Ngay sau đó, miệng của nhị sư huynh đã ngậm chặt, hắn không tài nào mở miệng được nữa.

Hắn vừa tức vừa sợ, chỉ còn cách dùng mũi tạo ra âm thanh.

Hà Hoan lườm hắn: “Đáng đời!”

Sau đó, cô ấy cười nói với Ngô Bình: “Sư phụ, chúng ta đi thôi, kệ anh ta”.

Ngô Bình: “Hà Hoan, xem ra có nhiều người ở Long Hổ Tông không chào đón tôi”.

Hà Hoan: “Họ đều là lũ ngu xuẩn, không biết sự lợi hại của sư phụ”.

Cứ thế, Ngô Bình và Hà Hoan đã đến Long Hổ Tông, còn nhị sư huynh bị dán miệng chỉ có thể tủi nhục đi theo sau.

Vào địa bàn của Long Hổ Tông rồi, Ngô Bình cảm thấy quy mô ở đây cũng bình thường, cả môn phái chỉ có hơn chục nghìn người.

Họ đáp xuống lưng chừng một ngọn núi, có một cung điện ở đây, hai người cùng đi vào.

Có năm tu sĩ đang ngồi theo hàng trong cung điện, Hà Hoan đi vào rồi hỏi: “Bố tôi đâu?”

“Tông chủ đang bận việc, chúng tôi sẽ tiếp đón thầy luyện đan này trước”, một tu sĩ nói.

Ngô Bình chán nả rồi nói với Ngô Bình: “Sư phụ, họ là năm đại trưởng lão của Long Hổ Tông”.

Ngô Bình chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Trưởng lão kia nói tiếp: “Xin hỏi đại danh của tiên sinh”.

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô tên Bình”.

Trưởng lão kia gật đầu: “Nghe Hà Hoan kể tiên sinh đã luyện chế một viên Huyền Võ Thần Đan đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, tôi đã luyện được ba viên”.

Người kia: “Một thầy luyện đan có thể luyện chế Huyền Võ Thần Đan mà chịu đến một môn phái bốn sao như Long Hổ Tông chúng tôi thì đúng là hiếm thấy”.

Ngô Bình từng nghe người ở đây kể các môn phái sẽ được chia theo sao, cấp thấp nhất là một sao, cao nhất là mười sao.

Sự chênh lệch giữa thế lực một sao và hai sao là mười lần, trong đó tuy môn phái cấp bốn sao không yếu, nhưng cũng chưa quá mạnh.

Thầy luyện đan có thể luyện chế Huyền Võ Thần Đan như Ngô Bình có thể đến môn phái sáu hay thậm chí là bảy sao, chứ không cần phải đến một nơi nhỏ bé như Long Hổ Tông.

Cũng chính vì ly do đó nên năm vị trưởng lão này cùng tông chủ mới nghi ngờ Ngô Bình, họ đều cho rằng anh là lừa đảo.

Ngô Bình: “Đương nhiên tôi không quá coi trọng Long Hổ Tông, tôi đến đây là vì quen biết Hà Hoan thôi, ngoài ra còn vì vườn thuốc của các người nữa. Nếu các người nghi ngờ tôi thì tôi xin phép luôn”.

Nói đi là đi, lập tức bay ra ngoài. Cùng lúc đó, cũng phóng khí tức của tầng thứ năm Võ Đạo ra.

“Cường giả cảnh giới Võ Đạo”, năm vị trưởng lão kinh ngạc, lập tức nhận ra mình vừa để mất một thầy luyện đan tài giỏi nên ai nấy đều hoảng loạn rồi đứng dậy đuổi theo.
Chương 2075: Thuốc của vũ trụ chính

Đột nhiên có một bóng người bay lên đầu rồi dừng trước mặt Ngô Bình, ông ấy chắp tay rồi cười nói: “Đại sư Ngô, đắc tội rồi. Tại hạ là Hà Thái - tông chủ của Long Hổ Tông”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông định cản đường tôi à?”

Hà Thái: “Không dám! Tuy Long Hổ Tông chúng tôi chỉ là môn phái bón sao, nhưng cách đây không lâu đã có được một vườn thuốc thượng cổ, đại sư có muốn tới đó tham quan không?”

Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Nếu tông chủ đã mời nhiệt tình như vậy thì tôi đồng ý”.

Hà Thái mời Ngô Bình quay lại cung điện rồi lấy một chiếc nhẫn màu đồng ra: “Đại sư Ngô, vườn thuốc nằm trong không gian của chiếc nhẫn này”.

Ngô Bình: “Chủ nhân của nhẫn là ai?”

Hà Thái: “Là một thầy luyện đan thời thượng cổ, đại đệ tử của sư tổ luyện đan. Thế giới bên trong này có quy luật vô cùng hoàn hảo, đã phong ấn rất nhiều dược liệu ở trong. Sau khi có được nó, tôi chẳng dám nói với ai, chỉ sai người đi khăp nơi tìm thầy luyện đan, đồng thời cũng mong mình có thể bồi dưỡng ra một tốp thầy luyện đan để trưng dụng các dược liệu này”.

Nói rồi, ông ấy ném chiếc nhẫn lên cao, nó chiếu xuống một tia sáng và tạo thành một cánh cửa.

Ngô Bình nói với Hà Thái: “Phiền tông chủ vào cùng tôi”.

Hà Thái cười nói: “Đương nhiên”, hai người cùng sóng vài đi vào.

Khi họ biến mất, Hà Hoàn cũng định vào theo, nhưng đã bị mấy vị trưởng lão cản lại.

“Hà Hoan, cô không vào đó được”.

Hà Hoan cau mày: “Tại sao?”

Một đại trưởng lão nói: “Trình độ luyện đan của người này chắc chắn rất cao, mà chiếc nhẫn kia thật ra là nơi mà tư tổ đan đạo tìm truyền nhân. Một khi cậu ấy vào trong thì sẽ kích mở kiểm tra truyền thừa. Trong lúc đó, cậu ấy buộc phải luyện đan liên tục. Như vậy thì chúng ta sẽ được hưởng các đan dược đó”.

Một trưởng lão khác nói: “Truyền thừa của sư tổ đan đạo đâu phải bạ ai cũng truyền? Chắc người này có mất cả đời cũng không ra ngoài được, như vậy thì cậu ta sẽ phải luyện đan cho Long Hổ Tông chúng ta mãi mãi”.

Hà Hoan nổi giận nói: “Sao các người lại tính kế sư phụ tôi?’

Trưởng lão kia nói: “Với cấp bậc như vậy thì không đời nào cậu ta chịu làm việc cho mình đâu, đây là cách duy nhất để giữ cậu ta lại”.

Hà Hoan không thể chấp nhận được: “Sư phụ tôi rất giỏi, nhỡ người thông qua bài khảo hạch thì các người định thế nào?”

Một trưởng lão cười nói: “Thông qua thì càng tốt chứ sao, như thế thì cậu ta sẽ biết ơn chúng ta, sau này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình”.

Hà Hoan chán nản nói: “Các người thật lắm mưu mô”.

Sau khi vào không gian trong nhẫn, Ngô Bình phát hiện không gian này rất lớn, linh khí lại dồi dào. Hơn nữa, anh nhìn ra xa thì thấy khắp nơi đều là một màu xanh mướt, anh có thể ngửi thấy mùi của rất nhiều dược liệu.

Hà Thái cười nói: “Đại sư Ngô, đây chính là không gian trong nhẫn, cậu cứ tự nhiên”.

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Thầy luyện đan mới đến, xin hỏi có muốn tham gia khảo hạch nhận truyền thừa đan đạo không?”

Ngô Bình: “Ở đây có truyền thừa đan đạo? Truyền thừa của ai thế?”

Giọng nói kia: “Của sư tổ đan đạo”.

Với trình luyện đan hiện giờ thì Ngô Bình không cần thêm bất kỳ truyền thừa nào nữa, nhưng anh ngại từ chối nên hỏi: “Nhận được truyền thừa xong thì tôi được lợi gì?”

Giọng nói kia: “Lấy được dược liệu quý mà sư tổ đã phong ấn cùng kỹ thuật luyện đan cao minh hơn”.

Ngô Bình chỉ có hứng thú với dược liệu nên hỏi: “Dược liệu gì thế?”

“Hầu hết đều là dược liệu của vũ trụ chính”.

Tim Ngô Bình đập như đánh trống: “Bao nhiêu thế?”

“53 cây”.

Ngô Bình không chút do dự nói: “Tôi nhận, xin hỏi xưng hô?”

“Cứ gọi tôi là Dược Ngũ”, giọng nói kia: “Tôi do sư tổ tạo ra để hướng dẫn cho người tham gia khảo hạch, tôi cũng là người quản lý không gian này”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Hà Thái: “Hà tông chủ, tôi phải tham gia khảo hạch rồi, ông cứ về trước đi”, anh không muốn Hà Thái biết những việc mình làm ở đây.

Hà Thái gần như đã dự được trước việc này nên cười nói: “Vậy tôi xin phép, lát chúng ta gặp lại sau”.

Hà Thái đi rồi, Ngô Bình hỏi: “Dược Ngũ, khảo hạch có khó không?”

Dược Ngũ: “Nếu tư chất của cậu tốt thì không khó, đương nhiên đến nay vẫn chưa có ai qua được”.

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.

Ngay sau đó, anh đã được đưa đến một nơi rộng rãi, ngoài các cuốn sách lơ lửng trên không ra thì không còn gì khác.

Dược Ngũ nói: “Đây là sách do sư tổ và đệ tử của người biên soạn, cậu phải học hết. Khi nào tiếp thu được hết kiến thức thì coi như qua vòng một”.

Ngô Bình nhìn cả đống sách ở trên cao rồi mỉm cười, sau đó anh vẫy tay một cái, các cuốn sách đều mở ra, thần niệm của anh lướt qua từng trang sách rồi ghi nhớ hết nội dung.

Việc này không khó với Ngô Bình, hầu hết những ai có tu vi cao đều có thể làm được. Nhưng nếu muốn hiểu được nội dung bên trong thì lại khác.

Ngô Bình nhắm mắt lại, chỉ mất một lát là các nội dung đã được anh hấp thu hết. Có vài kiến thức khá cơ bản với anh, song cũng có những nội dung có ích với việc tu hành và luyện đan của anh.

Anh mở mắt ra rồi nói: “Tôi đã học xong hết rồi”.

Dược Ngũ: “Tốt lắm, giờ bắt đầu khảo hạch”.

Tiếp theo, có một tờ giấy lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình, bên trên viết chi chít câu hỏi.

Dược Ngũ: “Cậu phải trả lời các câu hỏi này, khi nào xong thì ý chí của sư tổ sẽ chấm điểm cho cậu”.

Ngô Bình gật đầu rồi cầm bút lên viết rất nhanh. Có khoảng hơn ba nghìn câu hỏi, người bình thường muốn làm xong chắc phải mất vài tháng hoặc lâu hơn.

Ngô Bình viết rất nhanh, loáng cái các đáp án đã được điền kín.

Năm phút sau, anh đã giải xong hết câu hỏi.

Lúc này, tờ giấy phát ra tia sáng ngũ sắc rồi bùng cháy, sau đó hoá thành một cái lò luyện ngũ sắc rồi lơ lửng trên cao.

Dược Ngũ: “Chúc mừng, cậu đã nhận được điểm cao nhất, chỉ khi trả lời đúng hết và một phần mười đáp án xuất sắc hơn cả đáp án gốc thì mới có cái lò luyện này xuất hiện. Bên trong lò chứa sức mạnh của sư tổ và các đệ tử của người, từ giờ nó sẽ thuộc về cậu”.

Chiếc lò bay về phía Ngô Bình rồi hoá thành một luồng sức mạnh trong tay anh, sau đó chui vào đan điền, tiếp theo không ngừng phóng một loại sức mạnh thần kỳ ra.

Dược Ngũ: “Tiếp đến vòng hai, cần cậu quan sát sư tổ luyện đan, cậu sẽ được xem ba lần rồi luyện chế theo”.

Ngô Bình: “Đơn giản, bắt đầu đi”.

Ngay sau đó đã có một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở phía trước, người đó đang luyện đan. Ngô Bình nhìn một lát thì thấy trình luyện đan của sư tổ này ngang mình, nhưng có nhiều điểm còn giỏi hơn anh, dẫu sao tư duy của người ta cũng khác anh. Nếu sư tổ nhìn anh luyện đan thì chắc cũng có suy nghĩ như anh bây giờ.

Khi sư tổ luyện đan xong, có rất nhiều phù văn bay ra, chúng xếp thành hàng trên không trung rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một viên đan dược phát sáng như ánh mặt trời.

Thấy thế, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Đúng là sư tổ đan đạo có khác, quá đỉnh!”

Dược Ngũ: “Cậu cần xem thêm lần nữa không?”

Ngô Bình: “Không, tôi luyện được rồi. Không biết đan dược này tên là gì?”

Dược Ngũ: “Diệu Thế Cực Đan!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK