Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1831: Làm phép thành Thánh

Giông bão kết thúc, Liễu Chí Mưu đi theo Lâm Duy Tiên về rừng trúc để gặp Ngô Bình.

“Lý Đại Thánh!”

Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức hành lễ.

Ngô Bình: “Đại sư Liễu, chúng ta gặp lại rồi”.

Liễu Chí Mưu cười thầm trong bụng, nói: “Vâng, cuối cùng thì tại hạ cũng được gặp lại Đại Thánh. Hiện tại hạ đang có rất nhiều câu hỏi về luyện đan muốn thỉnh giáo người”.

Sau vài câu chào hỏi khách sáo, Lâm Duy Tiên nói: “Đại Thánh, tiểu nhân có chuyện thỉnh cầu. Đại Thánh có thể độ lượng chỉ dẫn cho tiểu nhân thành Thánh Nhân được không ạ?”

Ngô Bình: “Gặp nhau ở đây là cái duyên, nếu anh đã có lời thì tôi sẽ hỗ trợ”.

Lâm Duy Tiên mừng rỡ nói: “Cảm ơn Đại Thánh!”

Ngô Bình: “Anh ngồi xuống đi!”

Lâm Duy Tiên vội vàng ngồi xuống phía đối diện, Ngô Bình giơ tay điểm vào mi tâm của anh ta, một vài tâm đắc của anh về Thánh Nhân đã tích tụ trong đầu Lâm Duy Tiên, ngoài ra anh còn truyền thêm ít sức mạnh vào giúp anh ta nhanh chóng đột phá cảnh giới.

Lâm Duy Tiên chỉ còn cách Thánh Nhân một bước nên giờ được Ngô Bình hỗ trợ thì anh ta đã cảm nhận được rõ ràng và dồn hết sức để đột phá ngay.

Thấy Lâm Duy Tiên đã đột phá, Ngô Bình và Liễu Chí Mưu đi ra ngoài. Họ đi tới rừng đào ở phía đối diện rừng trúc, sau đó ngồi xuống bàn pha trà.

Đây là trà mà Ngô Bình mới sao, mùi vị rất ngon, Liễu Chí Mưu uống xong còn khen tấm tắc.

Liễu Chí Mưu nhắc đến Lâm Duy Tiên: “Công tử giúp hắn đột phá, chắc chắn Lâm Duy Tiên rất cảm kích”.

Ngô Bình: “Dù tôi không giúp thì ba đến năm năm nữa, anh ta cũng đột phá thôi”.

Liễu Chí Mưu: “Công tử giúp hắn rất đúng lúc, người này rất được Đại Thiên Tôn coi trọng, nhưng vì tu vi thấp nên không được các đại quan khác khuất phục, đến các Lệnh y dưới trướng cũng nể phục lắm. Nếu giờ hắn thành Thánh Nhân thì sẽ có tiếng nói hơn hẳn”.

Ngô Bình: “Tôi thấy anh ta có khí chất phi phàm, sau này sẽ lập được thành tựu lớn đấy”.

Liễu Chí Mưu: “Nhưng hắn còn trẻ, nếu không có người hỗ trợ thì dễ bị thụt lùi lắm, dẫu sao cũng có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí của hắn mà”.

Đúng lúc này có một luồng thần lực ở gần đó phóng tới.

Ngô Bình cười nói: “Lâm Duy Tiên đột phá rồi”.

Luồng khí tức này phóng thẳng lên trời, mãi sau mới dứt. Không lâu sau, Lâm Duy Tiên đã đi ra: “Đại Thánh, tiểu nhân đã đột phá Thánh Nhân thành công rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, Lâm Tiên đốc mau về củng cố tu vi đi, chúng tôi không làm phiền nữa”.

Lâm Duy Tiên vội nói: “Đại Thánh không ở lại chơi thêm vài ngày ạ?”

Ngô Bình: “Tôi đã mở mấy đan lâu ở đế đô, nếu Tiên đốc rảnh thì có thể đến đó chơi”.

Nghe thấy thế, Lâm Duy Tiên mừng rỡ rồi nói: “Nhất định tiểu nhân sẽ đến”.

Liễu Chí Mưu: “Lâm Tiên đốc, cửa hàng đan dược của Đại Thánh sẽ khai trương vào hai ngày nữa, sau đó chúng ta có thể thường xuyên gặp gỡ rồi”.

Lâm Duy Tiên sáng mắt lên nói: “Chuẩn bị khai trương ư? Thế thì tiểu nhân sẽ đến chúc mừng ạ”.

Chào tạm biệt Lâm Duy Tiên xong, Ngô Bình quay về cửa hàng đan dược của mình.

Về đến nơi, Ngô Bình phát hiện Đào Như Tuyết đã tu sửa lại cửa hàng, ngoài ra còn xây thêm mấy tầng. Nhân viên cũng tăng lên, họ đều là người mà cô ấy dẫn từ đế quốc Thiên Võ đến.

Ngoài ra, Ngô Mi và Hồng Lăng cũng đã đến, nói là để giúp việc cho cửa hàng. Đào Như Tuyết đã sắp xếp công việc kế toán và tiêu thụ cho họ, Hồng Lăng phụ trách giới thiệu đan dược, Ngô Mi phụ trách sổ sách.

“Anh!”

Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi nhảy lên ôm anh.

Ngô Bình: “Tiểu Mi, sao em lại đến đây? Cả Hồng Lăng nữa, sao không ở lại kiếm cung mà tu luyện hả?”

Hồng Lăng cười hì hì nói: “Tiểu Mi đi một mình không an toàn nên em phải bảo vệ em ấy”.

Ngô Bình lừ mắt nói: “Là em muốn ra ngoài chơi chứ gì?”

Ngô Mi: “Anh, từ lâu em đã nghe nói Tiên giới có nhiều chỗ chơi lắm nên mới muốn đến xem. Phải công nhận là ở đây sầm uất hơn đế quốc Thiên Võ của mình thật”.

Ngô Bình hỏi: “Hai đứa ra ngoài chơi rồi à?”

Hồng Lăng: “Vâng, bọn em lượn quanh đây vài vòng rồi, nhưng không đi xa”.

Ngô Bình: “Đến rồi thì ở đây trông coi cửa hàng giúp anh, đừng có chạy linh tinh”.

Ngô Mi bĩu môi nói: “Thế thì anh phải trả lương cho em đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Ừ, muốn bao nhiêu, anh trả bấy nhiêu”.

Anh kiểm tra cửa hàng một vòng, sau đó dẫn Ngô Mi và Hồng Lăng xuống phố chơi và tìm quán ăn.

Đào Như Tuyết cũng dẫn hai tuỳ tùng đi theo, Ngô Bình gọi vài món địa phương cùng một vò rượu ngon.

Ngô Mi nhấp một chút rượu rồi cười nói: “Oa, rượu ở Tiên giới ngon thật đấy!”

Ngô Bình: “Đừng uống nhiều, đến Đạo Quân còn không chịu được đâu đấy”.

Ngô Mi cười nói: “Không sao, em uống xong về đi ngủ”.

Ngô Bình lắc đầu rồi quay sang hỏi Hồng Lăng: “Côn Luân Kiếm Cung vẫn ổn chưa?”

Hồng Lăng: “Vâng, mấy tháng vừa rồi lại có thêm mấy thiên tài xuất hiện. Không tới ba năm nữa, Kiếm Cung sẽ trở thành một thế lực siêu cấp”.

Ngô Bình: “Thế lực siêu cấp cần có nền móng vững chắc, sao chúng ta đọ được?”

Hồng Lăng: “Lý Đại Khả có thực lực mạnh, dù có phải chống lại đại giáo cả chục nghìn năm thì chúng ta vẫn thắng được, em thấy mình không cần tự ti đâu”.

Ngô Bình mỉm cười rồi hỏi: “Hồng Lăng, anh nhớ em bảo vẫn còn mẹ ruột, thế mẹ em có tới tìm em không?”

Hồng Lăng lắc đầu: “Không, chẳng thấy mặt mũi đâu nữa”.

Ngô Bình: “Em còn muốn đi tìm mẹ không?”

Hồng Lăng thở dài: “Tìm hay không cũng không có gì khác biệt, trong lòng bà ấy có coi em là con đẻ nữa đâu. Em chưa từng cảm nhận được một chút tình thương nào, nếu không gặp anh thì chắc em vẫn sống trong rừng như người hoang dã ấy”.

Ngô Bình: “Nếu em muốn tìm mẹ mình để tra rõ về thân phận thì cứ bảo anh”.

Hồng Lăng: “Nếu tìm được thì đương nhiên là tốt, ít nhất em cũng biết mình là ai”.

Ngô Mi: “Chị Hồng Lăng, chị là chị ruột của em, anh em cũng là anh chị, bố mẹ em cũng là bố mẹ chị”.

Hồng Lăng cười nói: “Chị biết chúng ta là chị em thân thiết nhất mà”.

Bọn họ đang ngồi uống rượu chuyện trò thì chợt có người hớt hải chạy đến báo: “Có chuyện rồi ạ, có người đã đánh khách của chúng ta, còn đập phá tủ hàng nữa”.

Ngô Bình bình thản nói: “Bình tĩnh, có gì từ từ nói. Tại sao người đó lại đập tủ hàng của mình?”

Người nhân viên: “Ông chủ, người đó kêu đan dược của mình là giả”.

Ngô Bình híp mắt lại, trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, anh trầm giọng hỏi: “Mọi người đã kiểm tra lại đan dược chưa?”

Người nhân viên: “Chính vì kiểm tra rồi nên sự việc mới rắc rối. Bây giờ, các chưởng quầy đều tới xin xỏ cả rồi, nhưng người đó vẫn đòi chúng ta bồi thường 100 tỷ tiền Đạo”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “100 tỷ tiền Đạo ư? Đan dược mà người đó mua có giá bao nhiêu?”

Người nhân viên: “Người đó mua ba viên đan dược, tổng giá trị là hơn 50 triệu”.

Ngô Bình lập tức hiểu rõ, có lẽ người này cố ý đến lừa tiền họ, đế đô đúng là nơi khó trụ vững.

Anh nói: “Ngồi đây ăn chán lắm, mấy đứa đi theo anh xem trò vui đi!”

Tuy cửa hàng đan dược của Ngô Bình chưa khai trương, nhưng mấy ngày trước đã bán hàng rồi, từ đó phát hiện ra vấn đề để xử lý trước.

Cả đoàn người kéo nhau về thì thấy có một người đàn ông dẫn theo hơn chục người đang đứng hò hét trong nhà.

Người đó cười lạnh nói: “Các người mở quán để lừa đảo à? Nếu hôm nay không cho tôi một câu trả lời thích đáng thì đừng mong làm ăn gì được nữa!”
Chương 1832: Giết luôn

Ngô Bình đi tới rồi cười nói: “Tôi là chủ cửa hàng, có gì thì anh cứ nói với tôi”.

Người đàn ông tỏ vẻ hung ác, sau đó quan sát Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Cậu là chủ hả? Tốt, tôi hỏi cậu, cậu định đền bù cho tôi thế nào về đan dược giả đã bán cho tôi đây?”

Ngô Bình: “Đan dược giả ư? Không thể nào, hôm nay chúng tôi mới mở bán thử thôi, sao có thể mang đan dược giả ra kinh doanh được?”

Người đàn ông lấy ngay một cái hộp ra rồi nói: “Đây là đan dược mà tôi đã mua ở đây, tôi đã nhờ người kiểm tra rồi, họ bảo đây là hàng giả! Dược lực của nó còn chưa bằng một phần mười đan dược thật nữa”.

Ngô Bình: “Có thể đưa tôi xem được không?”

Người đó lập tức rụt tay lại rồi nói: “Đưa cậu ư? Tôi sợ cậu ném nó đi, thế thì tôi lấy đâu ra chứng cứ nữa”.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Anh có biết đan dược mà chúng tôi bán đều có con dấu không?”

Người đó ngẩn ra: “Có con dấu ư?”

Liễu Chí Mưu cười mỉa nói: “Chủ của chúng tôi là Đan Vương nhất phẩm, đan dược do cậu ấy luyện chế đều có khắc quan hiệu ở trên.

Dứt lời, ông ấy đi tới quầy hàng bên cạnh rồi lấy bừa một viên đan dược ra, sau đó lắc một cái, lập tức có ánh sáng đỏ xuất hiện trên đan dược rồi hiện ra một chữ “Bình”, đây chính là tên quan hiệu của Ngô Bình.

Người đàn ông tỏ vẻ hoảng hốt rồi nói: “Nhưng tôi đã mua viên đan dược này ở đây thật”.

Ngô Bình: “Có phải mua ở đây hay không thì nhìn quan hiệu là biết ngay. Tôi là Đan Vương nên có nhiều đan dược lắm, hơi đâu mà bán hàng giả?”

Người kia đảo mặt nói: “Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi báo quan”.

Dứt lời, hắn đi ra ngoài nhưng đã bị Liễu Chí Mưu cản lại, ông ấy cười lạnh nói: “Vu oan cho chúng tôi bán đan dược giả mà anh nghĩ mình bước chân ra khỏi đây được à? Định báo quan đúng không? Chủ của chúng tôi là bạn của Tiên đốc đấy, giờ chúng ta cùng đi báo quan luôn nhé!”

Nghe thấy thế, người lập tức run lên nói: “Ờ ờm, chắc tôi cầm nhần đan dược rồi, nhà tôi có nhiều loại giống nhau quá nên chắc là tôi lấy nhầm, thành ra hiểu lầm ở đây bán đan dược giả”.

Liễu Chí Mưu: “Hiểu lầm à? Anh tưởng chúng tôi là trẻ lên ba chắc? Nói mau, là ai sai anh đến? Nếu không nói thì tôi sẽ lột da, rút gân anh luôn đấy”.

Nói rồi, ông ấy phóng khí tức của Đại Đạo Qauan ra, người kia run như cầy sấy rồi nói: “Xin tha mạng!”

Thấy hắn không chịu nói, Ngô Bình tiến lên rồi điểm vào mi tâm hắn, tên kia lập tức ngẩn người rồi bình tĩnh lại.

Ngô Bình: “Ai cử anh đến?”

Người kia: “Là nhà họ Vạn sai tôi tới quấy rối”.

“Nhà họ Vạn nào?”, Ngô Bình hỏi.

“Thế gia đan đạo ở đế đô”.

Ngô Bình hỏi Liễu Chí Mưu: “Ông biết họ không?”

Liễu Chí Mưu: “Nếu là nhà họ Vạn thì có thể hiểu được. Nhà họ là một thế gia đan dược, có 19 đời làm thầy luyện đan rồi. Hơn nữa, nhà họ từng có mọt Đan Vương ngũ phẩm. Từ đó trở đi, nhà họ bắt đầu buôn bán đan dược, kinh doanh dược liệu, thu lợi khủng khiếp”.

Ngô Bình: “Chúng ta với họ không có xung đột gì, sao họ lại làm thế?”

Liễu Chí Mưu: “Cùng ngành thì thành oan gia, nếu đan lâu của mình khai trương thì việc kinh doanh của họ sẽ bị ảnh hưởng. Nhất là đan dược cao cấp của họ, e là sẽ không cạnh tranh với mình được”.

Ngô Bình: “Nhà họ Vạn dùng cách này để đối phó chúng ta thì ông nghĩ chúng ta nên trả lễ thế nào?”

Liễu Chí Mưu: “Kệ họ, với cái loại chuyên dùng mưu kế này thì không tồn tại lâu được đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Chí lý, nhưng tôi không thể cho qua dễ dàng được”.

Anh đi tới gần người kia rồi nói: “Anh về nhà họ Vạn rồi lấy lá bùa này ra và niệm một đoạn chú”.

Người đó gật đầu rồi nhận lấy lá bùa, sau đó đi ngay.

Không lâu sau, người cầm đan dược giả đã xuất hiện ở nhà họ Vạn ở đế đô, một người đàn ông trung niên hỏi: “Thế nào rồi? Bên đó có chịu đền tiền không?”

Người kia mặc kệ ông ta rồi lấy một lá bùa ra, sau đó lẩm bẩm gì đó. Ngay giây tiếp theo, một tia sáng đen đã bay ra từ lá bùa, sau đó khuếch tán thật rộng.

Thì ra, đây là lá bùa mà Ngô Bình đã dùng sức mạnh ô uế để luyện chế, một khi thi triển nó thì ô lực sẽ ngấm vào đan dược.

Luồng sáng đen ấy truy lùng khắp cả nhà họ Vạn, sau đó thấm hết vào đan dược của họ và cướp đi dược lực của chúng.

Người nhà họ Vạn nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi này, ai nấy đều biến sắc mặt, gia chủ lập tức sai người đi kiểm tra đan dược, quả nhiên tất cả đã biến thành phế đan.

Đây là đan dược mà nhà họ đã tích luỹ suốt mấy đời, chỉ sưu tầm chứ không bán, nhưng giờ đã thành phế đan hết rồi.

Mất trưởng lão trong nhà đều thổ huyết rồi ngất xỉu, gia chủ cũng gào lớn lên rồi sai người đi tìm hung thủ.

Trong lúc hỗn loạn, người nhà họ Vạn đã phát hiện ra lá bùa kia. Khi họ hỏi người thi triển lá bùa thì người đó cười lạnh nói: “Tôi chỉ dạy cho các người một bài học nho nhỏ thôi, nếu nhà họ Vạn còn không biết tốt xâu thì lần sau tôi sẽ tiêu diệt cả dòng tộc luôn”.

Dứt lời, người đó sùi bọt mép rồi ngất xỉu.

“Là hắn! Tên này dám huỷ cơ nghiệp của nhà họ Vạn ta, đúng là đáng chết!”, một người đàn ông gầm lên rồi nổi sát ý nói: “Lệnh cho tất cả cao thủ của nhà họ Vạn đi giết nó ngay!”

Hiện giờ, Ngô Bình đang ngồi ở cửa hàng đan dược của mình. Hiệu quả kinh doanh hôm nay khá tốt, tuy giá bán ra không quá cao, nhưng chất lượng bán hàng rất tốt, vừa lên kệ là bán hết liền. Đến khi trời tối thì đan dược đã được bán hết veo, còn Ngô Mi đang ngồi tính toán sổ sách.

Đột nhiên có một khí tức bức người khoá chặt cửa hàng, Ngô Mi lập tức thấy khó chịu.

Ngô Bình nổi giận, nhanh chóng thi triển Thánh vực để tiêu diệt khí tức kia.

Người ra tay nổi giận nói: “Chủ cửa hàng này mau ra đây chịu chết! Dám phá hỏng hết đan dược tích luỹ suốt mấy đời của nhà tôi, chết cũng đáng lắm!”

Đan dược truyền thế thật sự của nhà họ Vạn được cất trong Động Thiên, nhưng lần này họ vẫn bị thiệt hại nặng nề nên chỉ muốn giết Ngô Bình ngay cho hả giận!

“Kẻ nào láo lếu thế hả?”, Liễu Chí Mưu phóng khí tức Đại Đạo Quân ra rồi lạnh giọng quát.

“Hừ! Một Đại Đạo Quân không bảo vệ được cậu đâu, chết đi!”

Uỳnh!

Đột nhiên hư không sinh ra luồng điện, một bàn tay sấm sét chộp xuống, lập tức lấy mạng của người kia.

Liễu Chí Mưu đang định ra tay thì Ngô Bình nói: “Để tôi!”

Anh giơ tay vạch lên không trung, một bối cảnh đen sì xuất hiện, hơn chục cao thủ của nhà họ Vạn đều dừng hình.

Bối cảnh kia sinh ra một lực hút rất mạnh, đám người kia bị kéo vào rồi biến mất ngay.

Đây là một phép thần thông Ngô Bình đã kết hợp với Huỷ Diệt Quyền Kinh.

Bối cảnh kia biến mất, bầu trời trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Liễu Chí Mưu cảm thán “Công tử mạnh quá! Cả đám Đạo Quân với Đạo Tổ đều bay màu ngay!”

Ngô Bình: “Nhà họ Vạn đã tích được khá nhiều đan dược”, dứt lời, anh vung tay lên, không gian xuất hiện một khe hở, một lượng lớn đan dược đã rơi từ trong đó ra rồi được anh cất hết trong Động Thiên.
Chương 1833: Thiên tài luyện đan Kim Song Nhi

Thì ra trong số những người anh vừa giết của nhà họ Vạn có một nhân vật chủ chốt. Trong lúc xử lý bọn họ, Ngô Bình đã lấy hết đan dược và kho báu mà họ cất giữ.

Hồng Lăng cảm thấy có gì đó sai sai nên nói: “Anh, giờ anh mạnh thế à, thích giết ai thì giết!”

Ngô Bình cười nói: “Làm gì có, anh chỉ dùng ít mánh ném họ vào Thánh vực của anh rồi trấn áp thôi. Nhìn thì có vẻ như anh đã giết rất nhiều người một cách nhanh chóng, nhưng thật ra để tiêu diệt hết bọn họ, anh cũng mất nhiều sức lực lắm đấy”.

Hồng Lăng cười nói: “Ý là anh cố tỏ ra nguy hiểm chứ gì!”

Ngô Bình: “Đương nhiên”.

Liễu Chí Mưu: “Công tử, bây giờ nền móng của nhà họ Vạn coi như đã bị huỷ rồi, chẳng mấy nữa họ sẽ biến mất thôi”.

Ngô Bình: “Cường giả ở đế đô nhiều như mây, chỉ cần lơ là một cái là bay màu ngay. Nhà họ Vạn tưởng tôi dễ bị bắt nạt, nhưng nào biết tôi chỉ phẩy tay một cái là tiêu diệt được họ ngay!”

Liễu Chí Mưu: “Công tử đã cảnh cáo họ rồi, tiếc là họ không biết điều, vẫn dám cho cao thủ đến đối phó công tử, giờ nhận về kết cục này cũng đáng đời!”

Ngô Bình: “Lần này, e chưa phải tất cả thế lực của nhà họ vạn đã ra tay đâu, chúng ta vẫn cần đề phòng họ”.

Liễu Chí Mưu: “Công tử, ngày mai chúng ta chính thức khai trương rồi, còn cần mời thêm ai không ạ?”

Ngô Bình: “Tôi đã gửi thiếp mời rồi, nếu họ không đến được thì cũng sẽ cho người khác đến”.

Chuyện của nhà họ Vạn đã xong, Ngô Bình quay về phòng luyện đan để huy động các con rối luyện đan chuẩn bị vào việc tiếp.

Vừa đến nơi, anh đã nhìn thấy Kim Song Nhi đang sửa sang lại quầy đan dược ở cạnh đó. Trông thấy Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Sư phụ về rồi ạ?”

Ngô Bình: “Cô chỉ là đồng tử luyện đan thôi, đừng gọi tôi là sư phụ”.

Kim Song Nhi chính là cô gái đã nhận mình có thiên bẩm phi thường vào mấy ngày trước và đòi nhận Ngô Bình làm sư phụ. Nhưng cuối cùng chỉ được anh cho làm đồng tử luyện đan.

Cô ấy cười nói: “Sư phụ, mấy ngày qua, con luôn chăm chỉ nghiên cứu đan dược, người kiểm tra thử đi ạ, chắc chắn con sẽ không làm người thất vọng đâu”.

Ngô Bình hào hứng nói: “Ồ, nghiên cứu hẳn mấy ngày rồi cơ đấy, thế cô nghiên cứu thế nào?”

Kim Song Nhi: “Con đã đọc rất nhiều ghi chép về luyện đan, hơn nữa còn thử luyện chế nữa”.

Ngô Bình chỉ vào lò đan dược ở phía trước rồi nói: “Được, cô hãy luyện chế Thuỷ Hoả Luyện Hình Đan cơ bản nhất đi, để tôi xem trình độ của cô đến đâu”.

Kim Song Nhi gật đầu: “Vâng, con biết cách luyện chế đan dược này rồi, để con làm luôn”.

Kim Song Nhi lấy dược liệu ra rồi bắt đầu rửa lò để luyện đan. Ngô Bình quan sát một lúc, thấy đúng là cô ấy có thiên bẩm luyện đan, lò thứ nhất đã cho ra thành phẩm là đan dược tam phẩm.

Anh nhận xét: “Cũng được đấy! Nhưng tôi thấy cô làm vẫn chưa quen tay lắm, hơn nữa cũng không hiểu về đan quyết. Giờ tôi sẽ dạy cô cách luyện đan”.

Anh đứng cạnh giảng giải một hồi, loáng cái hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Anh hỏi: “Hiểu không?”

Kim Song Nhi cười nói: “Dễ hiểu lắm ạ”.

Ngô Bình: “Luyện lại lò khác đi xem nào”.

Lần này, Kim Song Nhi đã làm mọi bước rất tốt, ngay khi mở lò đã có năm viên đan dược bay ra và rơi xuống tay cô ấy.

Ngô Bình nhìn thì thấy là đan dược nhất phẩm, hơn nữa không còn cách cấp vương phẩm bao xa nữa.

Anh cười nói: “Phải thế chứ! Kim Song Nhi, cô muốn nhận tôi làm sư phụ thật hả?”

Kim Song Nhi gật đầu kiên định: “Thì con gọi người là sư phụ nãy giờ còn gì?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chưa từng nhận đồ đệ luyện đan, mà cũng không muốn nhận. Thế này đi, tôi tạm thời sẽ là thầy dạy luyện đan của cô. Nếu cô học được và nổi tiếng rồi thì hãy tự mưu sinh bằng nghề luyện đan. Nhưng trước khi cô thành công thì cứ ngoan ngoãn làm đan đồng cho tôi đi đã”.

Kim Song Nhi cười nói: “Con biết rồi ạ”.

Dạy Kim Song Nhi luyện đan xong, Ngô Bình luyện chế được một ít đan dược thì trời đã sáng. Hôm nay chính là ngày cửa hàng đan dược của anh khai trương.

Cửa hàng của anh lấy tên chính thức là Đan Vương lâu, tên cửa hàng cũng chính là thân phận của anh.

Buổi lễ khai trương đương nhiên càng náo nhiệt càng tốt. Vì thế, Ngô Bình đã bày hơn một trăm vân đài. Các vân đài này lơ lửng trên không, bên dưới là bàn ghế, đủ chỗ cho rất nhiều người.

Ngoài vân đài ra, anh còn mua mười con thuyền tiên, chúng đều dài cả vài nghìn mét, trên thuyền cũng bày tiệc.

Tin tức lan đi, rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Vì tiệc chiêu đãi rộng nên ai cũng được tham gia, có người lên vân đài, người lên thuyền tiên, sau đó bàn luận về Đan Vương Lâu.

“Lấy hẳn cái tên này nghe oách quá nhỉ!”, có người nói: “Bao năm rồi, Tiên giới có Đan Vương nào đâu”.

“Khoa trương thì có ích gì, vấn đề là đặt tên vậy dễ đắc tội với người khác lắm”.

“Họ lấy tên vậy chắc có Đan Vương thật đấy”.

“Đùa nhau à! Nếu có Đan Vương thì ai chẳng biết, còn chờ đến bây giờ ngồi đoán già đoán non chắc?”

“Cái tên không quan trọng, lát phải xem có mua được đan dược ở đây không đã”.

Người đón khách là Đào Như Tuyết, sau này cô ấy sẽ là chủ của Đan Vương Lâu nên bây giờ buộc phải lộ diện, còn Ngô Bình chỉ đứng phía sau.

Lúc này, bỗng có một con tàu chiến khổng lồ xuất hiện rồi dừng ở cách đó không xa, con tàu che mất ánh sáng mặt trời, tạo ra một bóng râm che kín Đan Vương Lâu.

Mọi người đều nhìn thấy nó, lập tức có người hô lên: “Là tàu chiến của Lục gia!”

Thấy thế, Ngô Bình cau mày. Liễu Chí Mưu cũng nghiêm mặt nói: “Công tử, Lục gia này là con trai thứ sáu của anh cả Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn cũng có anh ư?”

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Anh cả của Đại Thiên Tôn vốn là người phàm, nhưng Đại Thiên Tôn nổi dậy xong thì cũng được ké chút hào quang. Nhờ uống đan dược mà người này cũng thành một Đại Đạo Quân rồi, người ngoài đều gọi ông ta là đại lão gia”.

“Đại lão gia này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ lấy vợ sinh con là giỏi. Khi còn là người phàm, vì vừa xấu vừa nghèo nên 40 tuổi rồi, ông ta cũng không lấy được vợ. Sau này thành Đại Đạo Quân và biến thành một chàng trai tuấn tú, cứ rảnh ra là ông ta lại xuống nhân gian yêu đương nhăng nhít. Mà lần nào cũng sinh ra một người con, cứ thế tính đến nay, ông ta đã có cả trăm người phụ nữ ở đế đô rồi”.

“Vì quá đông con nên đại lão gia đặt tên con theo thứ tự luôn, cứ lần lượt gọi là Đại gia, Nhị gia, Tam gia… Lục gia này là người xuất sắc nhất trong mấy người con của lão, chủ yếu là có tài buôn bán đan dược, hắn có đến mấy trăm thầy luyện đan dưới trướng đấy, trong đó có ba thầy luyện đan năm sao, chín đại sư luyện đan bốn sao”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Nói vậy là Lục gia này đến kiếm chuyện với chúng ta rồi”.

Liễu Chí Mưu thở dài: “Nếu thế thì đúng là phiền phức!”
Chương 1834: Diệt Tuyệt Đạo Tổ

Chỉ U: “Công tử, tôi lại thấy chưa chắc Lục gia nay đã đến kiếm chuyện. Tôi nghe nói Lục gia là người rất hiếu khách, thích kết giao với các anh hùng trong thiên hạ và cũng rất tôn trọng các thầy luyện đan. Cũng có thể vì nghe nói ở đây có Đan Vương nên Lục gia mới đến”.

Ngô Bình: “Không cần biết hắn đến với mục đích gì, tạm để đó rồi hoàn thành lễ khai trương đi đã”.

Đúng lúc này, Ngô Bình chú ý ấy có mấy người vây quanh Đào Như Tuyết nên lập tức đi qua. Anh thấy trong số đó có một người thanh niên cười nói rôm rả với Đào Như Tuyết: “Cô xinh thật đấy, không biết đã có gia đình chưa?”

Đào Như Tuyết lạnh mặt đáp: “Chào công tử, chồng tôi chính là chủ của Đan Vương lâu, xin công tử tự trọng!”

“Tự trọng? Giờ tôi đang rất tự trọng đấy chứ”, nói rồi, gã giơ tay định chạm vào vai của Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết cảm thấy người mình nằng nặng, cô ấy lập tức vung tay, tên kia bay ra xa rồi ngồi phịch xuống đất, mấy tên đi cùng gã nổi giận nói: “Dám đánh Đinh công tử à, tôi thấy đan lâu này không muốn khai trương nữa rồi đấy”.

Thấy thế, Ngô Bình biết ngay lại có kẻ đến kiếm chuyện nên trầm giọng nói: “Nếu là khách mua hàng thì chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo, còn đến gây sự thì đừng trách tôi là ác!”

“Khẩu khí lớn quá nhỉ! Anh thử ra tay đi tôi xem nào!”

Lập tức có một luồng khí tức khủng khiếp ập tới, một cường giả cấp Đạo Tô xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Ai đánh cháu tôi bị thương thế hả, mau ra chịu chết”.

Ông ta vừa nói dứt câu thì có một chưởng ấn khổng lồ ngưng tụ từ pháp lực tiến tới, chưởng ấn này do rất nhiều phù văn tạo thành, bên trong còn có mấy chục đại trận sát sinh, năm đại trận trấn áp và chỉ có cường giả cấp Đạo Tổ mới thi triển được.

Thấy bàn tay ấy sắp đánh trúng người mình, Ngô Bình đang định ra tay thì có một đoá sen khổng lồ xuất hiện, nó phóng ra rất nhiều tia sáng để chặn bàn tay ấy lại trên không.

Đạo Tổ đó mặc áo bào màu đỏ, đầu đội mũ miện màu tím, dáng vẻ là một người đàn ông trung niên để râu dài bạc trắng, ông ta cười mỉa nói: “Kẻ nào dám chống lại Diệt Tuyệt Đạo Tổ ta đây?”

“Cái gì! Ông ta là Diệt Tuyệt Đạo Tổ ư!”, có người ngạc nhiên hô lên.

Cũng có người không biết nên hỏi: “Diệt Tuyệt Đạo Tổ là ai?”

“Diệt Tuyệt Đạo Tổ chưa nhiều tuổi lắm đâu, là cường giả siêu cấp bước ra từ trong mộ tiên. Khi ông ta vẫn còn là Đạo Quân thì đã giết được Đạo Tổ rồi. Đến nay, ông ta đã thăng cấp lên thành Đạo Tổ, thực lực chắc còn khiếp hơn rồi, e các Đạo Tôn bình thường cũng không đánh lại được”.

“Mộ tiên là nơi nào thế? Người từ đó ra mạnh lắm à?”

“Mộ tiên là một trong những nơi Đại Thiên Tôn bồi dương cường giả, nhưng tỉ lệ tử vong khi vào đó rất cao. Nghe nói từ khi nơi đó tồn tại đến nay, có chưa đến một trăm người ra ngoài được”.

Nghe thấy thế, có người hít vào một hơi lạnh nói: “Đáng sợ thế cơ?”

“Nếu không thì sao những người từ đó ra ngoài được gọi là cường giả siêu cấp chứ?”

Lúc này, có một bóng người xuất hiện trên liên đài, đó chính là Thái Hoa Đạo Tôn. Lúc này, Thái Hoa Đạo Tôn đã khôi phục tu vi, trở thành một cường giả cấp Đạo Tôn thật sự.

Thái Hoa Đạo Tôn có dung nhan tuyệt sắc, toả ra khí tức chí tôn đại đạo khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Thái Hoa Đạo Tôn thờ ơ nói: “Rời khỏi đây ngay, không đừng trách bản Đạo Tôn giết chết ông!”

“Trời ơi, Đạo Tôn đến đấy!”

Diệt Tuyệt Đạo Tổ nhìn thấy Thái Hoa Đạo Tôn thì híp mắt lại nói: “Giết tôi ư? Tưởng Đạo Tôn là mạnh lắm à?”

Thái Hoa Đạo Tôn bình thản nói: “Ông ngông nghênh vậy cũng nhờ từng đến mộ tiên thôi, nhưng tư chất của ông chưa là gì so với tôi đâu, bản tôn đã từng lên tầng hai của mộ tiên rồi”.

Nghe thấy thế, Diệt Tuyệt Đạo Tổ run lên rồi nói: “Không thể nào! Chưa từng có ai sống sót ra khỏi nơi đó cả”.

“Tôi đây chứ ai!”, Thái Hoa Đạo Tôn nói.

Diệt Tuyệt Đạo Tổ đang hống hách lập tức cúi đầu rồi lễ phép nói: “Ban nãy tại hạ đã vô lễ, xin Đạo Tôn thứ tội”.

Thái Hoa Đạo Tôn: “Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của bạn tôi, nếu ông đến chúc mừng thì chúng tôi chào đón, còn đến sinh sự thì để tôi tiếp!”

Diệt Tuyệt Đạo Tổ vội nói: “Ban nãy là do cháu tôi sai trước”.

Dứt lời, ông ta tức giận lườm cháu mình rồi mắng: “Quỳ xuống xin lỗi mau!”

Tên kia quỳ xuống trước mặt Đào Như Tuyết rồi nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Đào Như Tuyết lạnh giọng nói: “Biến!”

Tên đó nhanh chóng dẫn đám thuộc hạ rời đi, còn Diệt Tuyệt Đạo Tổ thì tìm một chỗ ngồi xuống nghiêm chỉnh, không dám ho he gì nữa.

Mọi người xung quanh lại tiếp tục bàn tán: “Diệt Tuyệt Đạo Tổ không sợ trời không sợ đất mà lại sợ Thái Hoa Đạo Tôn nhỉ? Thái Hoa Đạo Tôn là Đạo Tôn, nhưng thực lực của Diệt Tuyệt Đạo Tổ vẫn trên cơ cơ mà?”

Có người hiểu biết hơn nói: “Chưa nghe à? Thái Hoa Đạo Tôn đã lên tầng hai của mộ tiên rồi!”

“Tầng hai của mộ tiên ư? Lẽ nào mộ tiên không chỉ có một tầng à?”

Người đó gật đầu: “Ít người biết chuyện này lắm. Nhà tôi có một tổ tiên là cường giả đã từng ở mộ tiên nên tôi có biết chút ít. Mộ tiên có ba tầng, hầu hết mọi người chỉ vào được tầng một. Nếu lên được tầng hai thì sẽ nhận được lợi ích to lớn hơn. Nhưng tầng này rất nguy hiểm, nghe đâu nguy hiểm hơn tầng một mười lần”.

Mọi người đều rất kinh ngạc, điều này chứng tỏ thực lực của Thái Hoa Đạo Tôn còn trên hẳn Diệt Tuyệt Đạo Tổ.

Ngô Bình mỉm cười bước tới nói: “Chị Lạc, cảm ơn chị đã ra tay tương trợ”.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Nếu tôi không ra tay thì người đó cũng không địch lại cậu được”.

Ngô Bình: “Chị Lạc, sao tôi chưa từng nghe chuyện chị vào mộ tiên thế?”

Nhắc đến nơi ấy, Lạc Ngưng Đan tỏ vẻ khiếp sợ rồi nói: “Cả đời này tôi không bao giờ muốn nhắc đến nơi quỷ quái ấy, vì thế chưa kể với ai”.

Ngô Bình: “Chị Lạc nhất định đã trải qua nhiều chuyện không hay ở đó, thế thôi đừng nhắc đến nữa”.

Lạc Ngưng Đan: “Khi nào rảnh, tôi sẽ kể cậu nghe sau”.

Đào Như Tuyết cũng đi tới nói: “Chị Lạc, em là Đào Như Tuyết, em thường nghe anh Bình nhắc đến chị”.

Lạc Ngưng Đan: “Đào Như Tuyết đây hả, đúng là xinh đẹp tuyệt trần, chú em tôi may mắn thật đấy!”

Ngô Bình mời Lạc Ngưng Đan lên hàng ghế đầu, sau đó nhìn thấy có một tu sĩ ăn vận bình thường nhưng vẫn toát ra khí chất sáng ngời xuất hiện. Trông thấy người đó, anh sáng mắt lên rồi ra đón: “Thiên soái!”

Hoá thân Thanh Minh của anh đang làm việc dưới trướng của Thiên soái, vì thế khi nhận được thiếp mời của Ngô Bình, Thiên soái đã vui vẻ đến dự lễ khai trương.

“Cái gì, Thiên soái ư!”

Mọi người kinh ngạc khi thấy một người có địa vị cao trong thiên đình là Thiên soái cũng quen chủ của Đan Vương lâu.

Thiên soái cười nói: “Cậu là Đan Vương cơ mà, kiểu gì tôi cũng phải lấy lòng chút chứ”.

Ngô Bình vội nói: “Thiên soái cứ đùa, sau này có gì cần thì cần Thiên soái nói một câu, Ngô Bình sẽ giúp hết sức. Gì không nói, chứ luyện đan thì tôi thừa sức”.

Thiên soái cười lớn nói: “Tôi chỉ cần câu nói này thôi”.

Xếp chỗ cho Thiên soái xong, nhóm người của Thái Thanh Tiên Giáo đã đến chúc mừng, bao gồm cả Huyền Đô Lão Tổ và Phiêu Miểu Đạo Quân.
Chương 1835: Mệnh trời không thể trái

Nhìn thấy lão tổ, Ngô Bình kinh ngạc phát hiện, ông ấy đã bước vài cảnh giới Đạo Tôn, khí tức quanh người vô cùng huyền diệu.

Anh cười nói: “Chúc mừng sư tổ đột phá”.

Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Con chỉ chúc mừng ta thôi sao?”

Ngô Bình vừa nhìn thì phát hiện khí tức của Phiêu Miểu Tiên Tử đã là cấp Đạo Tổ, anh cười nói: “Sư tôn, người cũng đột phá rồi sao?”

Phiêu Miểu Đạo Tôn khẽ gật đầu: “Ta có thể đột phá, cũng nhờ lần trước ta với con giảng giải kiếm đạo, chuyện này giúp ta rất nhiều”.

Ngô Bình cười nói: “Vẫn là tư chất của sư tôn tốt”.

Lão tổ Huyền Đô nói: “Thật ra sắp tới người đột phá được rất nhiều, thậm chí có một số người trong một khoảng thời gian ngắn đã từ cảnh giới Đạo Quân bước vào cảnh giới Đạo Tổ”.

Ngô Bình cảm thấy chấn động, anh nói: “Ý của sư tổ là chuyện này liên quan đến sự khôi phục từng bước của trật tự Đại Đạo?”

Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Có lẽ là nguyên nhân này. Đại Đạo hoàn chỉnh, kỳ thực càng dễ thành công. Đại Đạo thiếu hụt, việc tu hành giai đoạn đầu có thể dễ dàng. Nhưng càng về sau, tu luyện càng khó. Đặc biệt đến cấp Đạo Quân, Đạo Tổ, muốn thăng cấp thì khó gấp mười lần so với ở trong môi trường hoàn chỉnh”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, e rằng trong giới Khuyển sẽ sinh ra lượng lớn Đạo Tổ và Đạo Tôn?”

Lão tổ Huyền Đô: “Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện tốt”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Sao sư tổ lại nói vậy?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đại họa sắp bắt đầu, người có tu vi càng cao, trái lại càng dễ chịu sự đe dọa của đại họa. Huyền Bình, lần này sư tổ ta chưa chắc có thể sống tiếp. Nếu như ta chết, vẫn phải nhờ con trông nom tiên giáo Thái Thanh rồi”.

Ngô Bình lấy làm kinh hãi: “Sư tổ, người đừng nói những lời không may, tu vi của người uyên thâm như thế, chắc chắn có thể bình an vượt qua!”

Lão tổ Huyền Đô xua xua tay: “Tình hình của ta, ta biết rõ. Một khoảng thời gian dài ta tu luyện ở trong môi trường thiếu hụt, vì vậy căn cơ của ta cũng không ổn định. Với tình trạng này, ta rất dễ sẽ gục xuống trong đại họa”.

Ngô Bình: “Sư tổ, vậy tu luyện lại lần nữa thì thế nào?”

Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Bây giờ ta đã trở thành Đạo Tôn rồi, sao có thể tu luyện lại chứ? Người làm như vậy, vẫn có một số, chỉ có điều mệnh trời không thể trái. Bọn họ sẽ phát hiện, đến cuối cùng tất cả đều là phí công”.

Phiêu Miêu Đạo Tổ: “Ta cũng có một linh cảm, chỉ sợ khó vượt qua được tai kiếp này. Huyền Bình, nếu những người như vi sư không còn nữa, những đệ tử còn lại đều phải nhờ con dìu dắt và bảo vệ rồi”.

Ngô Bình kinh hãi: “Sư tôn, sao người lại nói những lời này?”

Phiêu Miểu cười nói: “Huyền Bình, đây là một thời kỳ lớn, trong đại họa cũng có cơ duyên lớn. Tu vi của con vẫn luôn bị áp chế, đến nay vẫn chỉ là Địa Tiên. Nhưng trên thực tế, con đã là Đại Thánh hoặc Chân Vương. Thành quả như vậy, cho dù là vi sư hiện tại cũng thua kém”.

Lão tổ Huyền Đô nói: “Đúng vậy. Huyền Bình, trước khi đại họa ập đến, con tạm thời đừng đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên”.

Ngô Bình: “Sư tổ, tại sao vậy ạ?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đây là linh cảm của bọn ta, thân là Đạo Tôn, linh cảm của ta sẽ không sai đâu. Ta cũng từng gặp những Đạo Tôn khác, bọn ta đều cho rằng, đại họa lần này sẽ tiến hành 'thu hoạch' cường giả cảnh giới cao trong Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Thu hoạch?”

Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Nói cách khác, những Đạo Tôn, Đạo Tổ như bọn ta, tám chín phần mười đều phải chết, trở thành vật hi sinh đầu tiên của đại họa”.

“Đây là âm mưu của Thần tộc sao?” Ngô Bình nghiến răng nói.

Lão tổ Huyền Đô khẽ lắc đầu: “Không phải, đây là vận mệnh, là thiên đạo, là sự biến đổi của vũ trụ. Bọn ta đều cho rằng, sau đại họa sẽ hình thành một thế giới rộng lớn mà thống nhất của người tu hành. Nếu như Nhân tộc có thể kiên trì đến cuối cùng, chắc chắn sẽ sản sinh ra càng nhiều Thiên Kiêu. Mà Huyền Bình con là một trong những hy vọng của Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Sư tổ, nếu mạo hiểm lớn như vậy, tại sao người không bỏ trốn ngay đi?”

Lão tổ Huyền Đô khẽ thở dài: “Chuyện này sao có thể tránh né được? Đây là mệnh trời! Con phải biết rằng, những cường giả kỳ nguyên đó cũng có thể sẽ ngã xuống trong đại họa”.

Ngô Bình: “Đại họa lần này có ảnh hưởng gì đến Thần tộc không?”

Lão tổ Huyền Đô: “Bọn ta suy đoán, ảnh hưởng của đại họa lần này đối với Thần tộc e rằng không hề nhỏ hơn Nhân tộc, Thần tộc cũng phải có nhiều cường giả ngã xuống. Có thể lần này sẽ khiến thế lực thứ ba vùng dậy”.

Nói đến thế lực thứ ba, lão tổ Huyền Đô mang theo vẻ mặt sầu lo: “Cuối cùng sẽ như thế nào, thật sự khó mà nói!”

Phiêu Miểu: “Huyền Bình, con không cần phải nghĩ nhiều, bắt đầu từ bây giờ, nâng cao thực lực, thu thập tài nguyên, chờ đợi thời cơ thích hợp”.

Ngô Bình: “Nhưng con cảm thấy thế lực hiện tại của Đại Thiên Tôn cũng đã mạnh, lẽ nào ông ấy không thế thay đổi tất cả những chuyện này?”

Lão tổ Huyền Đô: “Hoàn toàn ngược lại, nguyên nhân chính là ngay cả Đại Thiên Tôn cũng không chắc chắn ứng biến được với đại họa, ông ta mới phát động mọi thứ này trước, thống nhất đại lục hồng hoang. Vốn dĩ kế hoạch này phải nghìn năm nữa mới tiến hành”.

Nói đến đây, ông cười nói: “Những chuyện này còn xa, Huyền Bình con không cần phải nghĩ nhiều. Mau đi tiếp khách đi”.

Ngô Bình đi đến chỗ khách mời, trong lòng lại vô cùng nặng trĩu, trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Cục diện sau này, bản thân mình có thể kiểm soát không, có thể bảo vệ được người bên cạnh không?

Lúc này, anh chợt nghe thấy một tiếng cười hư ảo: “Nghe nói nơi đây có Đan Vương xuất hiện, ra đây cho ông xem nào!”

Cùng với âm thanh lỗ mãng này là một người đàn ông vạm vỡ cao trăm thước đang nặng nề đáp xuống, đạp lún cả bục mây, phải một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

Người đàn ông vạm vỡ này có một cái đầu không phải người, trên người phủ kín vảy nhỏ, không có tóc, mũi giống như củ tỏi, mắt giống như chuông đồng phát ra ánh sáng tím.

Bên hông gã ta treo một lò đan cao mấy chục thước, quanh lò đan cũng treo rất nhiều đầu lâu.

Nhìn thấy quái vật này, trong đám người có người hét toáng lên: “Là Nhân Trù Tử!”

Ngô Bình hỏi người bên cạnh: “Ai là Nhân Trù Tử?”

Có người nói: “Nhân Trù Tử là một thứ do Thần tộc và sinh linh hỗn mang sinh ra, thực lực vô cùng mạnh, thích ăn thịt người. Cái lò đan bên hông gã ta chính là dùng để hầm thịt người. Ôi, nghe nói gã ta từng ăn rất nhiều cường giả cấp Đạo Tổ, thậm chí còn từng ăn Đạo Tôn”.

Ngô Bình tức giận nói: “Một tên ác ma như này mà không có ai ra tay tiêu diệt sao?”

“Không ai dám động vào gã. Mẹ của gã ta là cường giả cấp Thần Đế. Cha của gã lại là 'Bàn Nguyên' trong sinh linh hỗn mang”.

Ngô Bình cũng biết Bàn Nguyên, đó là một thứ cực lớn mạnh trong sinh linh hỗn mang, sức ăn kinh người. Sự kinh khủng của Bàn Nguyên nằm ở chỗ, mỗi lần nó nuốt một loại sinh linh thì có thể có được thiên phú và sức mạnh của sinh linh đó.

Sinh linh mà Bàn Nguyên ăn càng nhiều, thực lực sẽ càng mạnh, sau đó có thể ăn càng nhiều sinh linh mạnh hơn. Điều này khiến cho Bàn Nguyên khủng bố vô cùng, ngay cả Thần tộc cũng không dám động vào nó.

Nghe nói, Nữ đế đó của Thần tộc là bị người đàn ông do Bàn Nguyên hóa thành cưỡng hiếp, rồi sinh ra Nhân Trù Tử này.

Nhân Trù Tử thấy không ai để ý đến gã, liền nặng nhọc vất lò luyện đan trên đất, bàn tay to lớn vồ một cái, vồ ngay một tên Đạo Quân đang sợ chết khiếp trên bục mây vào trong tay, một tiếng “Rắc rắc” vặn đứt đầu, gã ta cười một cách quái dị: “Ngửi cũng thơm đó, ông đây hầm một nồi canh trước thử xem sao”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK