Ngô Bình cầm tờ giấy, vẻ mặt khó tin nói: “Vé vàng này do ai phát hành vậy?”
Dương Quốc Hào cười nói: “Là thương phiếu do ngân hàng tư nhân Tứ Hải phát hành, có thể đối bất cứ lúc nào, cũng có thể lưu hành trong giới kinh doanh. Bởi vì dễ mang theo nên rất nhiều người giàu có đều thích mang theo vé vàng này, tùy ý kéo vali ra ngoài đều có thể mang theo cả chục tỷ bên mình rồi!”
Ngô Bình: “Làm như vậy, không sợ sẽ lạm phát sao?”
Dương Quốc Hào: “Không đâu. Chi tiêu bằng loại tiền này đa phần đều là người tu hành. Tôi nghe nói, một tiền tiên của người tu hành có thể đổi được một hai chục triệu tiền Đại Hạ. Một chút tiền ở giới thế tục này ở Tiên Giới cũng chỉ là giọt nước trong đại dương, không đáng nhắc đến, vì vậy chắc chắn sẽ không lạm phát”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng đúng. Giới thế tục và giới tu hành tương thông, tiền có in nhiều hơn nữa, cũng có thể tiêu hết, dù sao tài nguyên giới tu hành cũng vô hạn”.
Cậu ngẫm nghĩ, hỏi: “Loại vé vàng này, đi đâu thì đổi được?”
Dương Quốc Hào: “Trong Đại Đô Hội sẽ có, đổi nhiêu tuỳ ý”.
Mấy người họ đi đến trước một tòa nhà vàng kim, bên trên viết mấy chữ lớn “Ngân hàng Tứ Hải”.
Tiến vào ngân hàng, một người trung niên mặc áo khoác màu lam đi đến, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Anh muốn đổi vé vàng sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đổi một ít”.
Người này lập tức mời Ngô Bình đến sảnh lớn, sau đó hỏi cậu muốn đổi bao nhiêu.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, hỏi: “Đổi trước mười nghìn vé vàng đi”.
Mười nghìn vé vàng, trị giá mười tỷ, đây chắc chắn là một khoản tiền lớn.
Người này vội nói: “Anh là khách quý, xin mời anh đến khu khách hàng VIP”.
Mấy người Dương Quốc Hào đứng đợi bên ngoài, thấy Ngô Bình vừa mở miệng đã nói mười tỷ, đều cảm thấy khó tin. Từ Văn Hổ cũng cảm khái nói: “Đại ca đúng là có tiền thật, còn muốn đến mười nghìn vé vàng!”
Dương Quốc Hào: “Cậu hiểu cái gì? Tu sĩ Bí Cảnh, nào có ai không phải phú hào chứ? Thứ bọn họ có là tài năng, có thể kiếm được rất nhiều tiền dễ dàng. Năng lực như vậy, không phải có tiền là có thể mua được”.
Từ Văn Hổ: “Đại ca mạnh như vậy, sau này chúng ta có núi dựa rồi!”
Dương Quốc Hào: “Đúng vậy. Ngày mai lên lớp huấn luyện, tôi xem xem cái tên họ Tô kia còn dám kiêu căng hay không!”
Không lâu sau, Ngô Bình đã đi ra, cậu đã đổi xong vé vàng, hỏi Dương Quốc Hào: “Tòa nhà Vạn Quốc vừa nãy không phải nơi mua sắm bình thường đúng không?”
Dương Quốc Hào gật đầu: “Đúng vậy. Những nơi cao cấp thật sự của Đại Đô Hội đều nằm ở “khu trung tâm”. Trong khu trung tâm được cao nhân mở một không gian rộng lớn, bên trong còn có hang động khác!”
Ngô Bình: “Ồ, mở cả hang động sao? Thú vị thật, chúng ta đi xem xem”.
Đi về phía trước được một đoàn thì nhìn thấy một cánh cổng lớn được làm từ một khối ngọc thạch nguyên tảng, cánh cổng cao hơn ba mươi mét, hai mươi mấy mét, thi thoảng sẽ có những vài chiếc xe và nhóm người ra vào.
Bên cạnh cổng có một tòa nhà nhỏ hai lầu, bên trong có một sảnh nhỏ, Dương Quốc Hào nhanh chân đi vào.Chẳng mấy chốc, hắn đã cầm mấy tấm phiếu nhỏ màu xanh đi ra.
Hắn nói với mọi người: “Đây là vé vào cổng, mỗi vé một trăm nghìn. Muốn vào mua sắm thì buộc phải mua vé vào cổng. Lúc đi ra, cầm theo hóa đơn mua sắm thì có thể hoàn tiền. Chỉ cần mỗi cá nhân mua sắm hơn hai vé vàng thì có thể hoàn tiền”.
Từ Văn Hổ cười khổ: “Vé vào cổng mà đã một trăm nghìn rồi, chi phí bên trong chắc chắn rất kinh khủng”.
Dương Quốc Hào: “Cũng không hẳn đều đắt như vậy. Ăn uống bình thường thì không thu vé vàng. Chỉ có những thứ vui chơi thật sự có giá trị thì mới thu vé vàng”.
Ngô Bình hỏi hắn: “Cậu từng đi vào chưa?”
Dương Quốc Hào gãi đầu: “Chưa từng vào, tôi chỉ là nghe người khác nói đến tình hình bên trong thôi”.
Mua vé vào cổng xong, nhóm người nối đuôi nhau đi vào. Đi qua cánh cổng lớn đỏ bằng ngọc chỉnh là một khoảng trống rộng lớn, bên trong có rất nhiều xe sang dừng lại, không xe nào có giá trị thấp hơn hai triệu cả.
Một tài xế thấp béo chừng ba mươi tuổi đi đến, nói: “Mấy vị khách quý có cần dùng xe không?”
Ngô Bình hỏi anh ta: “Anh biết rõ nơi này không?”
Tài xế cười nói: “Tôi làm việc ở đây bảy năm rồi, không có chỗ nào không biết cả”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, anh lái xe đi”.
Ngô Bình ngồi ghế sau, Dương Quốc Hào cũng lên theo, những người còn lại thì ngồi một chiếc khác.
Xe khởi động, Ngô Bình hỏi tài xế: “Trong khu trung tâm này có những gì, anh nói tôi nghe thử”.
Tài xế: “Trong khu trung tâm có một hang động khác, rất lớn, kinh doanh đủ mặt hàng, loại giải trí gì cũng có cả. Chỉ cần biết các anh muốn chơi gì thôi”.
Dương Quốc Hào lập tức nói: “Đương nhiên là mấy cô gái xinh đẹp rồi”.
Tài xế cười nói: “Vậy thì phải đến Kim Phượng Lâu. Các cô gái trong Kim Phượng Lâu đến từ Linh Giới thậm chí là Tiên Giới. Anh nói xem, nếu có thể chơi đùa với các cô gái từ Tiên Giới và Linh Giới thì kích thích thế nào chứ?”
Dương Quốc Hào hỏi: “Gọi một cô gái ở Kim Phượng Lâu cần bao nhiêu vé vàng?”
Tài xế nói: “Có rẻ, cũng có đắt. Rẻ thì cũng phải mấy vé vàng. Đắt thì không có giới hạn, mấy trăm hay đến mấy nghìn vé vàng cũng có”.
Ngô Bình không hứng thú đến mấy cô gái, cậu hỏi tài xế: “Bên trong có cửa hàng nào bán mấy thứ như dược liệu, đan dược, pháp khí không?”
Tài xế cười nói: “Vừa thấy anh đã biết là người trong nghề rồi. Tuy Đại Đô Hội là khu vui chơi giải trí, nhưng người đến đây có không ít người tu hành, nên ban trong cũng dần dần hình thành một số sản nghiệp. Mấy thứ anh nói như dược liệu này, đan dược gì đó, đều có cửa hàng chuyên biệt kinh doanh, làm ăn cũng khá tốt”.
Sau đó anh ta lại nói tiếp: “Tôi từng nghe một vài vị khách nói, khu vui chơi Đại Đô Hội này chỉ là vẻ ngoài, tác dụng thực sự của nó là nơi giao dịch của các tu sĩ. Nếu không, vật giá khu trung tâm sao lại để cao như vậy?”
Xe đi được một đoạn thì đi vào trong một quầng sáng xanh. Đi vào quầng sáng, Ngô Bình nhạy bén nhận ra ngay, cậu đã tiến vào một không gian khác.
Chiếc xe chạy trên một con đường nhựa rất dài, hai đường là hàng cây khổng lồ cao đến cả trăm mét. Trên con đường này cũng gặp được không ít chiếc xe đang quay về.
Mấy phút sau, phía trước xuất hiện một tòa nhà rực rỡ tráng lệ, có không ít chiếc xe ra ra vào vào.
Tài xế nói: “Nơi này chính là Kim Phượng Lâu, các anh muốn vào không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đi vào đi”.
Hai chiếc xe đi vào Kim Phượng Lâu, Ngô Bình lấy ra một nghìn tấm vé vàng đưa cho Từ Văn Hổ, nói: “Các cậu vào chơi đi, hôm nay tôi mời khách. Nhưng nếu vượt hơn một nghìn vé vàng thì các cậu tự thanh toán”.
Từ Văn Hổ vui mừng, nói: “Đại ca, cậu hào phóng quá rồi. Nhưng nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng không tiêu hết đâu?”
Ngô Bình: “Tiêu không hết thì lần sau dùng tiếp, được rồi, các cậu vào đi”.
Dương Quốc Hào nhếch miệng cười: “Đại ca, vậy chúng tôi không khách sáo nữa”.
Ngô Bình vẫy tay: “Đi chơi đi. Tôi đến chỗ khác đi dạo”.
Mấy người họ đi vào Kim Phượng Lâu, Ngô Bình thì lại lên xe, nói với tài xế: “Đến cửa hàng bán dược liệu”.
Tài xế: “Vâng thưa quý khách. Nơi này có mấy cửa tiệm dược liệu, tôi đưa anh đến gần nhất trước, có lẽ phải đi mười mấy phút”.
Đường xá ở đây rất rộng, xe cộ cũng ít, tài xế chạy tầm một trăm cây số trên giờ. Trên đường, Ngô Bình nhìn thấy các tòa nhà đủ kiểu dáng, đều là những khu vui chơi.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một khu nhà lớn. Bên trong là một tòa nhà hai tầng, đây chính là một tiệm thuốc, mặt tiền rộng rãi, ít nhất là năm mươi mét, sâu cũng phải mấy chục mét, không gian bên trong rất lớn.
Dừng xe, Ngô Bình bảo tài xế đợi trong xe, còn cậu đứng dậy đi vào trong tiệm.
Chương 2642: Luyện dược, bán dược
Khách khứa trong tiệm rất nhiều, riêng tầng một cũng có đến mấy chục người. Dược liệu ở đây được chia làm hai loại, một loại là dược liệu bình thường đặt trong hộp. Còn một loại thì được đặt trong hộp ngọc hoặc lọ ngọc, dược liệu được cất riêng, loại này lại càng quý giá hơn, không phải thứ mà người bình thường mua được.
Ngô Bình nhìn xem, những loại dược liệu quý giá này không phải mua bằng vé vàng, mà bằng tiền tiên.
Cậu đi dạo xung quanh trong tiệm, dựa theo tình hình trong dược liệu, chẳng mấy chốc đã liệt kê một vài loại đan dược có thể luyện chế được. Cân nhắc một hồi, Ngô Bình quyết định mua ba nhóm dược liệu, mấy dược liệu này có thể dùng để luyện chế được ba loại đan dược.
Loại đan được thứ nhất, là Ma Thần Luyện Hình Đan. Loại đan dược này cần dùng Huyết Linh Châu, có thể nâng cao thể chất rất lớn, là đan dược cấp tám.
Loại đan dược thứ hai là Nhập Bí Đan cậu từng luyện một lò, kho dược còn lại của cậu cộng thêm dược liệu ở đây, vừa đúng có thể gom đủ dược liệu cần thiết.
Loại thứ ba, tên là Khai Ngộ Đan, là một phương thức trong đầu cậu, cũng là đan dược cấp tám.
Tiền tiên trong tay cậu không đủ, dược liệu cũng khá mắc, vì vậy cậu dùng hết tiền, cũng chỉ có thể mua được dược liệu luyện chế ba lò Ma Thần Hình Đan, dược liệu của Nhập Bí Đan, với dược liệu một lò Khai Ngộ Đan.
Sau khi mua được đan dược, Ngô Bình quay lại xe, hỏi tài xế: “Gần đây có khách sạn nào tương đối yên tĩnh không?”
Tài xế nói: “Có thưa quý khách. Cách nơi này không xa, có một khu nhà Thính Trúc Hiên. Nhưng phòng rẻ nhất trong đó một đêm cũng phải hết mười vé vàng”.
Ngô Bình: “Không sao, cứ đến Thính Trúc Hiên”.
Thính Trúc Lâu nằm trong một khu rừng trúc rộng lớn, sảnh chính khách sạn xây dựng theo phong cách cổ kính, trông cũng giống khách điếm xa hoa thời xưa.
Một nhân viên lên đó, cười nói: “Chào quý khách, anh muốn thuê phòng qua đêm hay chỉ tạm nghỉ?”
Ngô Bình nghĩ trước trời sáng phải rời đi, bèn nói: “Sắp xếp vài món ăn, tìm một căn phòng, tôi sẽ nghỉ ngơi chừng ba năm tiếng”.
Nhân viên lấy một cuốn sổ, nói: “Quý khách, bên trên có đủ các loại phòng, anh chọn một loại thử”.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trong đó có một khu vực khá yên tĩnh, nói: “Khu này đi”.
Khu vực cậu chọn có diện tích hơn một mẫu, ở một đêm giá ba mươi lăm vé vàng, nếu ngắn hạn thì giá một trăm nghìn vé vàng. Đương nhiên phục vụ ở đây cũng chu đáo, bên trong có mười nhân viên phục vụ nữ, mười lăm nhân viên nam, cung cấp rất nhiều dịch vụ miễn phí, ví dụ nư ăn uống, xe cộ…
Ngô Bình chẳng buồn trả giả, lập tức vào ở. Tài xế lúc này thì cậu đưa tiền boa mười nghìn tệ cho anh ta.
Đi vào khu phòng, Ngô Bình bắt đầu luyện đan. Cậu luyện Nhập Bí Đan trước. Đan này cậu đã từng luyện rồi, bây giờ có thể luyện chế được ít nhất là đan dược thượng thượng phẩm.
Cậu lấy lò luyện đan ra, mất hơn nửa tiếng thì luyện được lò thứ nhất. Lò thứ nhất luyện được năm viên, đan dược luyện được đều cực phẩm!
Lò Nhập Bí Đan thứ hai cũng tương tự. Cộng thêm những đan dược lúc trước cậu đã luyện chế thì hiện tại trong tay cậu có mười lăm viên Nhập Bí Đan cực phẩm!
Sau đó, cậu luyện chế Ma Thần Luyện Hình Đan. Loại đan dược này thì đây là lần đầu cậu luyện chế, thủ pháp có phần xa lạ, nhưng vẫn ổn, lò luyện thứ nhất cậu đã luyện chế được bốn viên đan dược, hơn nữa còn là trung thượng phẩm.
Lò thứ hai, luyện được bốn viên, phẩm chất là thượng phẩm.
Lò thứ ba và thứ tư, toàn bộ đều luyện ra được năm viên Ma Thần Luyện Hình Đan, phẩm chất lần lượt đạt được thượng thượng phẩm và cực phẩm!
Liên tục luyện chế được năm lò đan dược, Ngô Bình cũng có phần mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi một lát thì bảo tài xế đưa cậu đến cửa tiệm đan dược gần nhất.
Cửa tiệm đan dược gần nhất tên Danh Đan Các, mặt tiền rất lớn, sau khi bước vào chính là một sảnh lớn. Lúc này, đang có không ít người uống trà trò chuyện ở đây.
Ngô Bình được mời đến một bàn trà, trên bàn có một tu sĩ đang ngồi, Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi một chút, sao cửa tiệm đan dược này lại nhiều ngồi uống trà nói chuyện như vậy?”
Người này cười nói: “Lần đầu anh đến đây sao? Hôm nay là ngày đấu giá của Dan Đan Các, mọi người đều đang đợi buổi đấu giá bắt đầu”.
Ngô Bình: “Ra là vậy, không biết hôm nay đấu giá đan dược gì?”
Người này đưa một tờ giấy xanh lam cho Ngô Bình, nói: “Đều được viết bên trên cả đấy”.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện đan dược bán đấu giá hôm nay có đến mười lăm loại, trong đó tốt nhất là đan dược thượng phẩm cấp tám, thấp nhất là đan dược hạ phẩm cấp bốn.
Ngô Bình bỏ tờ giấy xuống, lại hỏi tiếp: “Nếu tôi có một viên đan dược, thì có thể giao cho Danh Đan Các bán đấu giá không?” Cậu vừa luyện đấy mấy lò đan dược, nếu có thể bán đấu giá một ít thì không gì tốt hơn.
Người này gật đầu: “Đương nhiên có thể. Nhưng Danh Đan Các sẽ lấy hai mươi phần trăm tiền giao dịch thành công”.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Ngô Bình vẫy tay với một người làm gần đó, người làm đi đến, lịch sự hỏi: “Cậu có gì dặn dò?”
Ngô Bình: “Trong tay tôi có vài viên đan dược muốn bán đấu giá, muốn hợp tác với quý các”.
Người làm cười nói: “Có thể, xin mời đi theo tôi đến bên này thương lượng”.
Anh ta mời Ngô Bình đến một căn phòng đơn, không lâu sau, một người trung niên tươi cười đi đến, ông ta cười nói: “Cậu muốn bán đấu giá đan dược gì?”
Ngô Bình lấy hai viên Nhập Bí Đan cực phẩm, bốn viên Ma Thần Luyện Hình Đan trung thượng phẩm rồi nói: “Hai loại đan dược cấp tám và cấp năm này”. Sau đó lại nói rõ tác dụng của đan dược.
Người trung niên nghe xong thì mắt sáng rực, thế mà là đan dược cực phẩm cấp tám, đối với Danh Đan Các bọn họ mà nói đây chính là chuyện tốt, có thể nâng cao danh tiếng của bọn họ, từ đó sẽ khiến các cửa tiệm đan dược khác không theo kịp!
Người trung niên vội chắp tay, cười nói: “Tôi là Châu Nghi Mẫn, là chưởng quầy Danh Đan Các này. Đan dược của cậu rất trân quý, bổn các nguyện ý hỗ trợ đấu giá. Thế nhưng, về phần phí tổn thì bổn các phải thu hai mươi phần trăm”.
Ngô Bình: “Chuyện này không thành vấn đề. Nếu lần này bán đấu giá thành công thì sau này chúng ta có thể hợp tác dài lâu”.
Châu Nghi Mẫn sáng mắt, nói: “Nói như vậy, cậu có thể cung cấp đan dược chất lượng cao dài hạn sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Châu Nghi Mẫn gật đầu nói: “Được!”
Sau đó ông ta lại hỏi cặn kẽ về hai loại đan dược này, sau đó lại bảo thuộc hạ của mình thêm hai loại đan dược này vào buổi đấu giá hôm nay.
Bàn bạc điều kiện xong, Ngô Bình lại quay về buổi đấu giá. Mười mấy phút sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Màn che phía trước được kéo ra, trên bục cao chừng nửa mét, Châu Nghi Mẫn xuất hiện, ông ta cười nói: “Để các vị chờ lâu rồi. Buổi đấu giá hôm nay, sẽ đấu giá mười bảy loại đan dược. Bây giờ sẽ đấu giá loại đan dược thứ nhất, Ma Thần Luyện Hình Đan thượng phẩm cấp tám!”
Chu Nghi Mẫn mở đấu giá đầu tiên chính là Ma Thần Luyện Hình Đàn của Ngô Bình, chuyện này khiến Ngô Bình rất bất ngờ.
Rõ ràng mọi người không hiểu rõ về Ma Thần Luyện Hình Đan này, Chu Nghi Mẫn nói: “Đan này, dùng chín loại ma huyết, chín loại tiên huyết, chín loại thần huyết, không những có thể nâng cao thể chất cực mạnh, mà còn có thể cường hóa tinh thần, có được hiệu quả vô cùng thần kỳ! Đáng nhắc nhất chính là dùng đan dược này còn có thể nâng cao tỷ lệ thành công đột phá Bí Cảnh”.
Giới thiệu đan dược xong, Ngô Bình nói: “Đan dược này có giá khởi điểm là một triệu năm trăm nghìn tiền tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất là một trăm nghìn tiền tiên”.
Hiệu quả Ma Thần Luyện Hình Đa cũng không tệ, mọi người đều đưa giá, nửa phút sau, được một người đưa ra mức giá hai triệu bốn trăm nghìn tiền tiên mua về.
Sau đó lại đấu giá năm loại đan dược, rồi lại đấu giá viên đan dược Ma Thần Luyện Hình Đan thứ hai. Bởi vì Châu Nghi Mẫn tuyên bố hôm nay chỉ có hai viên Ma Thần Luyện Hình Đan được đấu giá, nên viên thứ hai được bán thành công với giá hai triệu sáu trăm nghìn tiền tiên.
Tiếp đó, lần đấu giá thứ mười, cuối cùng Châu Nghi Mẫn lấy ra Nhập Bí Đan cực phẩm. Đan này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều mở to mắt, đây là đan dược có thể khiến người ta bước vào được Bí Cảnh đấy, hơn nữa còn là đan dược cực phẩm, chắc chắn là loại dễ gặp nhưng khó có được!
Chương 2643: Huấn luyện thực chiến biên cương
Sau khi giới thiệu tác dụng của đan dược, Châu Nghi Mẫn nói: “Giá khởi điểm của Nhập Bí Đan cực phẩm cấp năm là năm trăm nghìn tiền tiên, mỗi lần thêm giá không được thấp hơn năm mươi tiền tiên”.
Vì giá khởi điểm không cao nên có rất nhiều người đấu giá, tranh giành rất quyết liệt.
“Năm trăm năm mươi nghìn”.
“Sáu trăm nghìn”.
“Bảy trăm nghìn”.
Chỉ mới chưa đầy nửa phút mà giá đã nhảy vọt lên hai triệu. Lúc này vẫn còn hai người đang đấu, một ông già tóc trắng và một thanh niên tóc tím, hai bên không ai chịu thua ai, cứ bám riết lấy đối phương.
“Hai triệu một trăm nghìn”. Ông già tóc bạc bình thản nói, ông ta đến từ tiên giới, thân phận thần bí, chút tiền này đối với ông ta mà nói gần như không đáng là gì.
“Hai triệu hai trăm nghìn”. Thanh niên tóc tím cũng bình thản, dáng vẻ rất tự tin.
Ông già tóc bạc bỗng dưng hỏi Châu Nghi Mẫn: “Chu trưởng quầy, loại đan dược này còn nữa không?”
Châu Nghi Mẫn cười, nói: “Lát nữa vẫn còn một viên”.
Ông già liền nói với thanh niên: “Anh bạn trẻ, chi bằng chúng ta mỗi người nhường một bước, cậu lấy viên này, viên còn lại để tôi, thế nào hả?”
Không ai muốn trả thêm tiền, thanh niên tóc tím nói: “Vậy thì cảm ơn”.
Cuối cùng thanh niên tóc tím đã mua được viên Nhập Bí Đan cực phẩm đó với giá hai triệu hai trăm nghìn.
Tiếp đó là viên Nhập Bí Đan thứ hai, nó đã được ông già tóc bạc mua với giá hai triệu hai trăm năm mươi nghìn tiền tiên.
Cuộc đấu giá của Ngô Bình kết thúc thì cậu ra phía sau. Cuộc đấu giá lần này thu được tổng cộng chín triệu một trăm năm mươi nghìn tiền tiên, trừ đi hai mươi phần trăm phí dịch vụ, Ngô Bình còn lại bảy triệu năm trăm sáu mươi nghìn tiền tiên.
Lúc cậu lấy được tiền thì đã là tờ mờ sáng, lúc này cậu mới quay về Kim Phượng Lâu.
Kim Phượng Lâu hoạt động hai bốn trên hai bốn, không phân biệt ngày đêm. Lúc này, trong một căn phòng nghỉ sang trọng của Kim Phượng Lâu, mấy người Từ Văn Hổ đang tận hưởng dịch vụ mát xa, họ hát karaoke và ăn khuya xong thì đã chơi đến không còn sức, giờ mát xa để khôi phục lại thể lực.
Mấy người họ thấy Ngô Bình vào thì vội nói: “Đại ca, vào chung đi, thủ pháp mát xa chỗ này đã lắm”.
Ngô Bình liếc qua, mấy cô em mát xa này chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng thủ pháp lại giỏi, rõ ràng không phải những cô gái phàm tục bình thường.
Cậu gật đầu: “Được, tôi cũng mát xa một lúc, lát nữa chúng ta về”.
Dương Quốc Hào: “Đại ca, chúng tôi đã chơi hết rồi, hai anh cũng gọi một cô gái xinh đẹp?”
Ngô Bình: “Tôi không cần đâu”.
Dương Quốc Hào tò mò hỏi: “Đại ca, chúng tôi đến chơi, còn cậu đã đi đâu?”
Ngô Bình: “Đến tiệm thuốc một chuyến, mua ít thuốc, rồi lại đến tiệm đan dược, bán ít đan dược”.
Dương Quốc Hào vô cùng ngưỡng mộ: “Đại ca còn bán đan dược nữa à? Đúng thật là khiến người ta ngưỡng mộ”.
Ngô Bình: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút thì cũng nên về rồi. Nếu về trễ thì sẽ dễ bị phát hiện lắm”.
Sau khi mát xa xong, Ngô Bình dẫn theo mấy người họ quay về lại ký túc xá.
Họ về chưa được nửa tiếng thì kèn đã vang lên, mọi người nhanh chóng thức dậy, tham gia tập thể dục buổi sáng.
Thể dục buổi sáng ở học viện quân sự rất khác so với bên ngoài vì nó được mấy đại sư võ học cùng sáng tạo ra, độ khó rất cao. Chỉ cần tập một lần bài tập này thì đã mệt đến mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đều được rèn luyện.
Lần đầu tiên Ngô Bình tập thể dục buổi sáng nhưng cũng không thấy bài tập này có gì quá khó.
Trên thao trường có rất nhiều học viên, chia theo lớp, tạo thành đội hình vuông vắn, động tác đều răm rắp.
Sau khi hoạt động thể dục buổi sáng kết thúc, thì đến giờ ăn sáng, cuối cùng là lên lớp.
Vì đã là lớp cao cấp nên chương trình học chủ yếu xoáy vào rèn luyện thực chiến. Còn về các tiết lý luận còn khuyết trước đó thì Ngô Bình chỉ có thể tự đi học bù.
Bài huấn luyện thực chiến hôm nay cần mọi người đích thân ra chiến trường, cùng quân đội tác chiến.
Đại Hạ hiện giờ không hề yên bình, biên cương phía bắc là đế quốc La Sát hùng mạnh, người La Sát giỏi chiến đấu, lãnh thổ lớn gấp đôi Đại Hạ, đất nước họ mạnh không kém gì Đại Hạ.
Biên cương phía Đông là Đông Doanh, Tiểu La, vì phía bắc giáp với nước lớn nên cũng thường xuyên có va chạm với Đại Hạ.
Biên cương phía nam là phức tạp nhất, tiền triều là triều Tống, năm xưa bị đánh chạy về phía nam, dần dần xâm chiếm nhiều quốc gia phía nam, thành lập nên nước Tống hiện giờ.
Thực lực của nước Tống không bằng Đại Hạ nhưng kinh tế lại phồn vinh, văn hóa phát triển. Ngoài mặt hai nước Hạ - Tống không có mâu thuẫn nhưng trên thực tế lại không ngừng có xích mích nhỏ, biên cương thường xuyên có xung đột quy mô lớn.
Ngoài nước Tống ra, nước Đồ Na ở Tây Nam cũng là một nước lớn. Diện mạo của người Đồ Na không giống người Tống và người Đại Hạ, vì vậy thường xuyên bị người Đại Hạ và người Tống liên kết xử lý. Chẳng hạn sáu mươi lăm năm trước, nước Hạ và nước Tống đã liên thủ nuốt chửng hơn một triệu tám trăm kilomet vuông của nước Đồ Na.
Hôm nay, nơi mà mấy người Ngô Bình phải đến là biên cương của Đại Hạ và nước Đồ Na, hai bên đang có một cuộc chiến tranh cục bộ quy mô nhỏ diễn ra.
Một chiếc máy bay siêu thanh bay qua mấy nghìn kilomet, đưa Ngô Bình từ lớp học cao cấp đến chiến trường ở biên cương.
Máy bay vừa đáp đất thì Ngô Bình đã nghe thấy tiếng súng dày đặc từ xa truyền đến, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bom.
Đối với Ngô Bình mà nói, việc chỉ huy chiến trận kiểu này không có gì khó, cậu vừa xuống máy bay thì đã đưa mấy người Dương Quốc Hào cùng đến tiếp nhận một chi đội gồm một trăm năm mươi người, sau đó dẫn dắt họ tấn công lực lượng nước Đồ Na.
Chỉ trong mười tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu đã đưa người tiêu diệt hai trăm năm mươi bảy người , giành được lượng lớn vũ khí. Vì hai nước đều không muốn mở rộng quy mô chiến tranh nên chỉ đánh theo tốp nhỏ, nhưng nhóm Ngô Bình lại phá tan phòng tuyến của đối phương chỉ trong tích tắc, giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào bụng đối phương.
Giờ thứ mười, phút thứ mười lăm, Ngô Bình dẫn quân đánh vào một thành phố nhỏ của nước Đồ Na, cùng lúc đó, quân trấn giữ biên cương cũng lập tức phái một đội quân đến, yểm trợ phía sau cho Ngô Bình.
Sau đó, phía nước Đồ Na liền tập hợp quân đội, điên cuồng tấn công vào khu vực Ngô Bình đang chiếm đóng. Nhưng vì đã muộn nên dù họ có tấn công thế nào đều không thể giành lại được lãnh thổ đã mất.
Giờ thứ mười hai, quân trấn giữ biên cương đã tiếp quản thành phố nhỏ mà Ngô Bình chiếm được, còn mấy người họ vì xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ nên đã rời hỏi tiền tuyến trước.
Mấy người Ngô Bình được đưa đến bộ chỉ huy, họ vừa vào tòa lầu của bộ chỉ huy, các quân nhân trong đại sảnh đã vỗ tay rần rần, một trung tướng bước vội đến đón, đưa hai tay ôm chặt lấy Ngô Bình, cười hehe nói: “Trò Ngô, trận chiến hôm nay của các trò đã giành được cho Đại Hạ ta hai trăm bốn mươi kilomet vuông quốc thổ. Tôi đã xin cấp trên, cấp trên đang chuẩn bị ghi công hạng hai cho tập thể các trò, và ghi công hạng nhất cho riêng cậu”.
Từ xưa đến giờ, có thể mở mang bờ cõi luôn là công lớn, Ngô Bình có thể giành được chiến công hạng nhất cũng không có gì lạ.
Mấy người Dương Quốc Hào vô cùng vui mừng và phấn khởi, chuyện lập công trong khi huấn luyện thực chiến không phải chưa từng có nhưng trường hợp giành được chiến công hạng nhất như Ngô Bình thì cực hiếm, cũng chỉ có mấy người trong lịch sử.
Ngô Bình: “Cảm ơn tướng quân”.
Trung tướng nói: “Buổi huấn luyện hôm nay của các trò đã kết thúc, nửa tiếng nữa sẽ quay về học viện quân sự, hi vọng sau này các trò sẽ đến thường xuyên”.
Vị tướng lĩnh đó nói vài câu khách sáo rồi vội vã rời đi, ông ta còn bận phải chỉ huy chiến trận.
Mấy người Ngô Bình được đưa đến khu vực nghỉ ngơi, họ vừa ngồi xuống thì có một quân nhân mặc quân phục bước đến, tuổi tác không lớn lắm, tầm hai mươi tuổi.
Người đó không cao, ngoại hình bình thường, mặt lúc nào cũng nở nụ cười, anh ta nhìn mấy người Ngô Bình và nói: “Này các anh, các anh nghĩ lập công là chuyện tốt nhưng lại không biết vì điều này mà mình lại đắc tội với một nhân vật lớn, tính mạng đang bị đe dọa”.
Chương 2644: Lục Hoàng Tử của Đại Hạ
Ngô Bình nhìn sang người đó, hỏi: “Anh là ai?”
Đối phương nói: “Anh không cần phải biết tôi là ai”.
Ngô Bình ngoảnh mặt qua, bình thản nói: “Tránh xa ra chút”.
Đối phương chau mày: “Anh có biết hôm nay còn một nhân vật lớn đến tiền tuyến lập công không? Nhân vật lớn đó khó khăn lắm mới giành được chiến công hạng nhì, vậy mà anh lại giành được chiến công hạng nhất. Anh làm như vậy có phải đã vả vào mặt nhân vật lớn đó không?”
Ngô Bình cười khẩy: “Nhân vật lớn thì sẽ không cần lập công, nếu như đã cần đến công trạng thì không còn là nhân vật lớn”.
Người đó lắc đầu: “Tin hay không tùy anh”.
Ngô Bình: “Anh và tôi vốn không hề quen biết, anh lại đột nhiên chạy đến nói chuyện này với tôi, mục đích của anh là gì? Chắc không đơn giản là vì có lòng tốt đâu nhỉ?”
Đối phương: “Anh là người thông minh, vậy thì tôi cũng nói thẳng, nếu như anh chịu nhường lại chiến công hạng nhất cho nhân vật lớn đó thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tại sao tôi phải nhường chiến công hạng nhất của mình cho người khác?”
Đối phương chau mày: “Tôi đã nói rồi, anh ấy là một nhân vật lớn”.
Ngô Bình: “Vậy thì hãy nói ra thân phận của anh ta đi, đừng giấu giấu giếm giếm nữa”.
Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Là Lục hoàng tử điện hạ”.
Ngô Bình: “Lục Hoàng Tử? Hoàng tử đương triều mà cũng cần đến chiến công hạng nhất để tăng thêm giá trị cho bản thân sao?”
Người đó nói với vẻ bực bội: “Tôi đã nói cho anh biết thân phận của anh ấy rồi, có nhường lại chiến công không thì anh liệu mà làm”.
Ngô Bình: “Muốn có được chiến công hạng nhất của tôi cũng được, anh hãy bảo Lục hoàng tử đến tìm tôi, để anh ta tự nói”.
Người đó giận dữ: “Anh thật to gan”.
Ngô Bình nói: “Trước giờ lá gan của tôi không hề nhỏ”.
Đối phương hừ một tiếng nặng nề rồi quay đầu bỏ đi.
Dương Quốc Hào vội nói: “Đại ca, nếu đối phương là Lục hoàng tử thật thì chúng ta không nên đắc tội đâu”.
Ngô Bình hỏi ngược lại Dương Quốc Hào: “Quyền lực của Lục hoàng tử có lớn không?”
Dương Quốc Hào: “Đương nhiên là lớn”.
“Vậy anh nghĩ một người có quyền lực lớn như thế, địa vị cao như thế, mà lại cần một chiến công hạng nhất nhỏ nhoi sao?”
Dương Quốc Hào lắc đầu: “Không cần, đừng nói là chiến công hạng nhất, dù là chiến công đặc biệt cũng không cần”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, vì vậy một là tên đó là một tên lừa đảo, hai là trận chiến hôm nay không đơn giản như chúng ta thấy”.
Mười mấy phút sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc hoàng bào bước đến, theo sau anh ta có hai tùy tùng. Ngô Bình phát hiện hai tùy tùng đó đều là cao thủ Bí Cảnh hậu kỳ, khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt mày người đó rất thanh tú, đôi mắt dài, mỗi lần cười đều híp lại, anh ta nói: “Ngô Bình, nghe nói anh muốn gặp hoàng tử ta đây?”
Ngô Bình nhìn thấy ngọc bội trên hông anh ta cũng như dấu hiệu hoàng gia trên người thì liền đứng dậy, chắp tay chào: “Chào điện hạ”.
“Ừ”. Người đó quan sát cậu, rồi nói: “Nghe nói học viện quân sự Đại Hạ có một tân sinh viên rất lợi hại, là đệ tử tinh anh của đại tông hạng nhất, chắc người đó là anh đúng không?”
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Điện hạ biết tôi sao?”
Người lúc nãy tìm Ngô Bình cũng bước vào, anh ta hừm một tiếng lạnh lùng: “Lục hoàng tử điện hạ nắm giữ Thiên Điệp, một trong ba cơ quan tình báo lớn nhất Đại Hạ, sao lại không biết thân phận của anh?”
Ngô Bình: “Điện hạ tìm tôi chỉ vì một chiến công hạng nhất nhỏ nhoi đó thôi sao?”
Lục hoàng tử cười, nói: “Đương nhiên là không phải, chiến công hạng nhất của anh không có ích gì với tôi, thứ mà tôi thật sự cần đến là thắng lợi ở cả Tây Nam. Hôm nay anh đã tạo ra một lỗ hổng ở chiến tuyến, hiện tại đại quân của ta đang theo đó tấn công vào, giành lấy toàn khu vực”.
Ngô Bình rất thắc mắc: “Nếu như tôi không tạo ra lỗ hổng đó thì sẽ không có cuộc tấn công quy mô lớn như vậy sao?”
Lục hoàng tử nói: “Tình thế trên chiến trường luôn có phản ứng dây chuyền TỪ những nhân tố nhỏ. Phòng tuyến của nước Đồ Na rất chặt chẽ, lực lượng cũng rất đều, một khi có một điểm nào đó bị phá thì cả chiến tuyến sẽ sụp đổ. Ba tháng nay, các tướng sĩ của ta ở tiền tuyến đều rất nỗ lực để tìm ra điểm đột phá, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Không ngờ cậu vừa đến thì đã tạo ra được một lỗ hổng, để quân ta có được cơ hội”.
Ngô Bình: “Lẽ nào nước Đồ Na không biết được điểm này sao?”
Lục hoàng tử: “Đương nhiên nước Đồ Na biết rất rõ, nhưng họ không ngờ lại có người bứt phá được, có lẽ sự gia nhập của anh đã tăng thêm may mắn cho quân ta”.
Ngô Bình: “Ồ, may mắn sao?”
Lục hoàng tử: “Anh là một đệ tử tinh anh, mà đệ tử tinh anh thì có ai không may mắn đâu?”
Ngô Bình: “Vậy nên điện hạ muốn làm người tạo ra được lỗ hổng đó, vì đó là công lớn”.
Lục hoàng tử: “Không sai, đối với anh mà nói thì chuyện này nhiều lắm cũng chỉ là chiến công hạng nhất thôi nhưng đối với điện hạ tôi đây thì lại là kỳ công mở mang bờ cõi đất nước”.
Lúc này Ngô Bình đã hiểu ra, nói: “Nếu như điện hạ cần thì đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.
Lục hoàng tử cười, nói: “Anh đúng là người thông minh, hiểu được chuyện được mất. Hoàng tử tôi đây thích nhất là người thông minh, để cảm tạ tôi có thể phong anh làm đô thống, dẫn mười lăm ngàn binh, theo hoàng tử tôi tác chiến”.
Ngô Bình biết Lục hoàng tử đang muốn kéo cậu về chung thuyền với mình, cậu suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Vậy thì cảm ơn điện hạ đã tin tưởng”.
Lục hoàng tử rất vui, nói: “Người đâu, đưa Đô thống Ngô đến đại doanh của đô thống”.
Người đi chuyển lời lúc nãy bước qua, nói với Ngô Bình với vẻ khách sáo hơn nhiều: “Mời Đô thống Ngô”.
Ngô Bình nói với mấy người Dương Quốc Hào: “Nếu mấy người các anh muốn kiến công lập nghiệp thì hãy đi cùng tôi”.
Mọi người nghiến răng rồi đều nói: “Chúng tôi sẽ mãi theo đại ca”.
Sau đó, mấy người họ lên một chiếc xe quân sự, đến đại doanh đô thống, người lúc nãy đến tìm Ngô Bình đích thân lái xe chở họ. Trên đường đi, anh ta cười, nói: “Đô thống Ngô, lúc nãy có gì đắc tội mong anh bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Không sao, anh cũng chỉ làm việc cho điện hạ thôi”.
Người đó nói: “Tôi là Phùng Thị Chương, là chân sai vặt bên cạnh điện hạ, Đô thống Ngô cứ gọi tôi cậu Phùng là được rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Phùng, vị trí đô thống luôn để trống sao?”
Cậu biết rõ mỗi vị trí chỉ có một người, Lục hoàng tử chịu để cậu làm đô thống, tiếp quản mười lăm ngàn binh mã thì nhất định là do vị trí đó đang bị khuyết.
Phùng Thị Chương gật đầu: “Hai ngày trước, Mã đô thống của sư đoàn 7 đã tử trận, anh vừa hay bù vào vị trí của ông ấy”.
Trong quân đội của Đại Hạ, trưởng quan của sư đoàn là sư đô thống, gọi tắt là sư đô. Trên sư đoàn là quân đoàn, trưởng quan của quân đoàn là quân đô thống, gọi tắt là quân đô. Một số quân đoàn hợp lại thành một binh đoàn, quan chỉ huy của binh đoàn là đô đốc.
Ngô Bình: “Tôi vẫn còn là một sinh viên, để tôi làm sư đô e là tôi không thể nào nhận chức được”.
Phùng Thị Chương cười, nói: “Từ xưa đến giờ thiếu niên luôn có anh hùng, Đô thống Ngô khiêm tốn rồi. Hơn nữa, sư đoàn 7 đều là quân tinh nhuệ, sức chiến đấu rất mạnh”.
Xe nhanh chóng được lái đến chiến trường tiền tuyến với tiến bom đạn đùng đùng, sau khi thông qua một loạt các cuộc kiểm tra, cả nhóm người đã vào một hang núi ở sườn khuất nắng.
Hang núi được xây thành sở chỉ huy tạm thời, lúc này mấy quan chỉ huy đang nghiên cứu gì đó ở sa bàn điện tử, khi nhìn thấy nhóm người họ đến thì một trong số họ hỏi: “Các cậu đi đâu đó?”
Phùng Thị Chương lên tiếng: “Đây là Đô thống Ngô mới đến, các anh mau đến chào hỏi đi”.
Mọi người giật mình, thật ra trong số họ đã có người đại diện sư đô, không ngờ bên trên lại phái người mới đến nhanh như vậy, thế là họ thi nhau tiến về trước: “Chào đô thống đại nhân”.
Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Các vị vất vả rồi. Mọi người hãy tự giới thiệu sơ về mình đi”.
Mấy người đó đều là quan chỉ huy dưới thất sư, có người quản lý mấy ngàn người, có người quản lý đơn vị riêng như trinh sát, tin tức, hậu cần,…
Sau khi Ngô Bình tìm hiểu sơ về tình hình của sư đoàn 7 thì nhìn sang sa bàn điện tử. Trên sa bàn điện tử, binh lực của quân địch đang từ ba hướng đổ về tiền tuyến, giành cao nguyên 335 với quân Đại Hạ.
Cao nguyên 335 là một ngọn núi địa hình dẹt, dễ thủ khó công, một khi cao nguyên thất thủ thì sư đoàn 7 ít nhất phải rút xa tám mươi kilomet. Ngược lại, nếu có thể giành được nó hoàn toàn thì có thể tiếp tục tiến về phía nam, giành nhiều lãnh thổ hơn, hoặc bất lắm thì cũng có thể giữ được vùng đất này, khiến quân địch không cách nào tấn công vào.
Chương 2645: Mục tiêu thật sự
Lúc này, binh đao hai bên đang giằng co phía trên cao. Bởi vì đỉnh núi vốn là rừng rậm, địa hình phức tạp, nên không bên nào có thể đuổi được đối phương. Mã Sư đô của sư đoàn 7 tiền nhiệm cũng vì như vậy mà đã tử trận.
Ngô Bình hỏi: “Trận chiến trên cao này đánh bao lâu rồi?”
Tham mưu nói: “Bẩm báo Sư đô, đã hơn nửa tháng rồi, phía tôi cũng đã thương vong hơn ba nghìn người rồi”.
Ngô Bình nhìn sa bàn nói: “Cao nguyên nào ít nhất cũng phải một trăm kilomet vuông, đưa một trăm nghìn người vào cũng không đủ dùng”.
Cậu đi vòng vòng vài bước, nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả mọi người rút lui”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thanh nói: “Sư đô, không thể!”
Vẻ mặt Ngô Bình nặng nề: “Sao, các anh muốn kháng lệnh? Mọi hậu quả đã bổn sư đây chịu trách nhiệm, mau chóng truyền lệnh!”
Mọi người đành chịu, chỉ đành truyền lệnh rút lui với các binh linh quyết chiến trên chiến trường.
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều rút khỏi cao nguyên. Phía nước Đồ Nha bên kia vui mừng, lập tức lại cử hơn trăm nghìn người tiến vào cao nguyên, chuẩn bị xây dựng công sự ở đây, chiếm lĩnh hoàn toàn cao nguyên 335.
Lúc này, Ngô Bình đã đổi sang quần áo võ quan của Sư đô thống, sau đó một mình đi lên cao nguyên 335. Tu vi của cậu cao, nên cũng không sợ gặp phải kẻ địch.
Cậu chỉ là dạo một vòng đã thi triển Đại Mộng Huyền Thiên Kinh, trên núi lập tức đầy sương mù che phủ trên từng tấc đất.
Toàn bộ sinh linh trong sương mù, một khi hít phải sương mù thì đều tiến vào ảo cảnh, sau đó sẽ mất kiểm soát mà tiến vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.
Trong mộng cảnh mà Ngô Bình tạo ra, các binh lính chiến đấu gian khổ hơn nửa tháng này đều quay về quê hương dịu dàng, trong đó có vô số mỹ nhân và cả thức ăn ngon, còn cả chiếc giường êm ái. Vì thế, bọn họ hô hoán, tùy ý thả sức hưởng thụ, mãi đến khi vui chơi sức cùng lực kiệt rồi mới ngã lên giường mà ngủ.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, tất cả quân địch trên núi đều chìm vào giấc ngủ, dù trùng độc có đâm chích bọn họ cũng không thức dậy.
Ngô Bình thời thời cơ cũng đã đến, rồi quay về tổng bộ chỉ huy, ra lệnh nói: “Tất cả mọi người tiến vào cao nguyên 335, đuổi bắt quân địch!”
Chuyện này mọi người càng không muốn làm, Phó Đô thống lớn tiếng nói: “Sư đô! Quân địch bây giờ chắc chắn đã làm xong công sự, lúc này chúng ta muốn đoạt lại cao nguyên, sợ là không có khả năng!”
Ngô Bình cười lạnh: “Không có khả năng? Tôi lại nói là dễ như trở bàn tay! Đừng có phí lời, lập tức chấp hành mệnh lệnh!”
Trong quân đội, mệnh lệnh trưởng quân nhất định phải chấp hành theo, những người này tuy không hề tình nguyện, nhưng vẫn bắt đầu triệu tập đại quân, bắt đầu xuất phát tiến vào cao nguyên 335”.
Cao nguyên 335 cũng chỉ có một còn đường đất quanh co có thể đi, nên đa phần mọi người chỉ có thể đi bộ lên núi. Ngô Bình thì dẫn theo mấy người Dương Quốc Hào ngồi trên xe chi huy lái thẳng lên đỉnh núi.
Mọi người vừa thấy ngay cả Sư đô cũng dẫn đầu làm gương, nên bọn họ đương nhiên cũng không nghĩ gì khác, kiên trì xong về phía trước.
Chuyện khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là khi bọn họ vừa lên đến đỉnh núi thì đã nhìn thấy quân địch ngủ say, lập tức bịt miệng kẻ thù và trói bọn chúng lại.
Chuyện càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi gặp được quân địch thì đều đang ngủ mê, nên càng dễ trói lại hơn.
Một tiếng sau, sư đoàn 7 đã hoàn toàn khống chế được cao nguyên 335, bắt giữ hơn mười ba nghìn binh lính nước Đồ Nha làm tù binh!
Tin tức truyền đến chỗ Lục hoàng tử, anh ta vừa mừng vừa sợ, tự mình đích thân đến chỉ huy khánh công cho sư đoàn 7.
Các tướng sĩ cũng rất vui mừng, bởi vì nắm giữ được cao nguyên 335 là công lao lớn! Chỉ là bọn họ vẫn còn đang mơ hồ, tại sao quân địch lại ngủ mê như vậy?
Trong tổng bộ chỉ huy, Lục hoàng tử nói vài câu chúc mừng, sau đó cho những người khác lui xuống, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Thống lĩnh Ngô, có phải anh dùng kỹ năng của tu sĩ Bí Cảnh không?”
Ngô Bình không phủ nhận, nói: “Không sai, là tôi khiến hơn mười nghìn quân địch kia ngủ say”.
Lục hoàng tử thở dài: “Thật ra nước Đồ Nha cũng có tu sĩ mạnh, nhưng hai bên chúng ta bình thường đều không muốn dùng đến tu sĩ”.
Ngô Bình nhìn hai cao thủ bên cạnh Lục hoàng tử, hỏi: “Chẳng lẽ hai vị này không phải sao?”
Lục hoàng tử: “Mỗi quốc gia đều có tu sĩ mạnh, nhưng bình thường tu sĩ hùng mạnh đều không muốn bị khống chế, đều không nguyện ý tham gia tranh chấp giới thế tục. Thứ hai, sức phá hoại của tu sĩ quá mạnh, dễ mất khống chế. Nếu đánh quá nặng thì đều là tai họa cho cả hai nước đang giao chiến”.
Ngô Bình: “Ý điện hạ là, nước Đồ Nha sau này cũng sẽ dùng đến cao thủ?”
Lục hoàng tử: “Có khả năng. Thật ra hai bên vẫn luôn âm thầm cử cao thủ ra đọ sức, hai bên đều có thương vong. Nhưng hai bên đều có hạn chế, bình thường cảnh giới tu vi đều không vượt quá Bí Cảnh tầng bốn”.
Ngô Bình gật đầu: “Bí Cảnh tầng năm là Thiên Phù Cảnh, có thể dùng Thiên Chi Lực, lực sát thương nó gây ra không phải người thường có thể chịu đựng nổi, sức hủy diệt cũng rất kinh người”.
Lục hoàng tử: “Đúng vậy. Giống như kỹ thuật của Đô thống Ngô hôm nay, không phải thứ mà tu sĩ Bí Cảnh tầng bốn có thể làm được”.
Ngô Bình cười nói: “Trước mắt tôi vẫn chỉ là Bí Cảnh tầng ba mà thôi”.
Lục hoàng tử rất bất ngờ: “Chỉ là Bí Cảnh tầng ba sao? Vậy thực lực của Đô thống Ngô thực sự rất xuất sắc!”
Ngô Bình: “Nếu đã không cử cao thủ Bí Cảnh tầng bốn trở lên thì không có gì phải sợ cả. Cho dù nước Đồ Nha có bao nhiêu tu sĩ thì tôi cũng có thể đối phó!”
Lục hoàng tử gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Lúc này, Ngô Bình hỏi: “Điện hẹ, tôi nhìn thấy trên sa bàn điện tử, trong khu vực cách quân chúng ta chừng một trăm năm mươi kilomet thì được đánh dấu màu xanh lam. Tôi muốn biết, khu vực này có gì sao?”
Lục hoàng tử nói: “Nơi đó chính là nguyên do chúng ta nhất định phải tấn công nước Đồ Nha. Khu vực màu xanh mà anh thấy vô cùng đặc biệt, không gian nơi đó gấp khúc, hình thành hai không gian thần bí độc đáo. Ba không gian thần bí này, một nơi có đầy dược liệu, một nơi có đầy kim loại trân quý. Chỉ cần có thể tiến vào hai không gian thần bí này, thực lực Đại Hạ Quốc chúng ta có thể được nâng cao!”
Ngô Bình: “Nước Đồ Nha vẫn luôn chiếm giữ bên đó, chẳng lẽ chưa từng tiến vào không gian thần bí đó sao?”
Lục hoàng tử lắc đầu: “Mặc dù bọn họ chiếm giữ khu vực đó, nhưng vẫn không thể tiến vào thăm dò không gian thần bí đó. Nghe nói, muốn tiến vào không gian thần bí đó cần phải có hai chìa khóa không gian”.
Ngô Bình: “Có tài liệu chi tiết không?”
Lục hoàng tử: “Những gì tôi biết cũng có hạn, chỉ biết có một không gian Dược Vương Giới, một không gian khác là Kim Mẫu Giới”.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó: “Chẳng lẽ là Linh Giới?”
Lục hoàng tr: “Tôi cũng không rõ. Muốn thăm dò hai khu vực này, đầu tiên phải giành được nơi đó mới được”.
Ngô Bình cười nói: “Lợi ích lớn như vậy, giới tu hành của Đại Hạ Quốc ta không động tâm sao?”
Lục hoàng tử nhìn cậu, cười nói: “Đô thống Ngô đúng là chỉ chốc lát đã nghĩ ra ngay rồi. Không sai, hành động quân sự lần này thật ra là nhóm tu sĩ kia thúc động. Chỉ cần bổn hoàng tử lấy được khu vực này thì chính là một công lao lớn, mà tu sĩ Đại Hạ cũng sẽ càng nguyện ý gia nhập dưới trướng bổn hoàng tử!”
Ngô Bình nhìn ra được dã tâm của Lục hoàng tử rất lớn, trong đó tất nhiên có liên quan đến tranh giành quyền lực giữa các hoàng tử. Cậu không muốn can dự vào chuyện này, vội nói: “Vậy chúc điện hạ sớm ngày thành công”.
Sau khi giành được cao nguyên 335, cuộc tấn công của Đại Hạ đã có tiến triển đáng kể ở các mặt, cả nước nước Đồ Nha đều chấn động, lại cử ra một trăm năm mươi nghìn đạ quân tiếp viện biên giới, trận chiến hết sức căng thẳng!
Đêm đó, Ngô Bình để lại một hình ảo, người thật thì rời khỏi tổng bộ chỉ huy, quay về thủ đô gặp Đông Vương.
Đông Vương đang ở nhà uống rượu cùng Vương phi, Ngô Bình bỗng xuất hiện, ông ta cũng không kinh ngạc, còi nói: “Đô thống Ngô đến thật đúng lúc, ngồi xuống cùng uống hai chén đi”.
Nghe thấy ông ta gọi mình là Đô thống Ngô thì biết Đông Vương đã biết chuyện biên giới Tây Nam, cậu nói: “Đô thống tôi đây làm việc hồ đồ, nên đặc biệt đến xin thỉnh giáo vương gia!”