Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296: Đảo Kim Long

Ngô Bình bảo: “Anh cũng không cần gấp gáp. Đều là quan trong triều, tôi sẽ không làm khó anh. Thế này đi, tôi cho anh ba ngày, anh lo thu dọn nhé”.

Miêu Dục đáp: “Cảm ơn Tổng đốc! Tôi nhất định sẽ nhanh chóng dọn đi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có nhà ở vịnh Bạch Long. Nếu anh tạm thời không có nơi ở thì có thể đến đó”.

Miêu Dục cười đáp: “Cảm ơn Tổng đốc đã quan tâm. Nhà rất dễ tìm, tôi sẽ tự giải quyết”.

Ngô Bình gật đầu, đang định đi về thì Miêu Dục bỗng cất lời: “Nếu Tổng đốc đã đến, hay là vào nhà ngồi một lát nhé”.

Người này là Thái thú khu Đông. Sau này nhà họ Đường chuyển về đây ở thì khu này cũng do anh ta quản lý. Vì thế Ngô Bình cũng nể mặt đối phương một chút.

Suy nghĩ giây lát, anh đáp: “Vậy làm phiền anh”.

Miêu Dục cả mừng, vội mời Ngô Bình và Đường Tử Di vào đại sảnh, người làm bưng trà nước và hoa quả lên.

Trò chuyện một lúc, Ngô Bình mới biết Miêu Dục là tán tu, không có chống lưng gì. Nhưng anh ta được Tổng đốc mới nhậm chức tán thưởng nên mới tiến cử đến đây, trở thành Tổng đốc.

Ngô Bình hỏi: “Là Tổng đốc mới đến sao?”

Tổng đốc ban đầu đã bị anh đánh chạy mất.

Miêu Dục đáp: “Phải. Tổng đốc mới vừa nhậm chức”.

Ngô Bình bảo: “Sau này nhà vợ tôi sẽ sống ở đây, ít nhiều gì cũng cần anh chiếu cố”

Miêu Dục vội trả lời: “Dù Tổng đốc không nói, tôi cũng hiểu điều đó, nhất định không phụ lòng Tổng đốc”.

Ngô Bình thấy anh ta cũng khá biết điều, đoạn nói: “Trước đó anh vừa lộ diện, tôi đã biết Thần Cung của anh có vấn đề. Nếu không chữa trị, trong vòng nửa năm, anh sẽ gặp rắc rối đấy”.

Miêu Dục kinh ngạc: “Tổng đốc còn biết y thuật sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Biết một chút”.

Miêu Dục quỳ xuống: “Mong Tổng đốc cứu tôi”.

Hoá ra Miêu Dục cũng biết vấn đề của mình, nhưng y tiên trên đời này còn ít hơn thầy luyện đan. Vậy nên anh ta đã đi khắp nơi cầu thầy chữa trị, nhưng không ai có thể giúp đỡ.

Anh ta cũng lờ mờ cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì chắc chắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Bây giờ nghe Ngô Bình nói vậy, anh ta như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã khẩn xin Ngô Bình chữa giúp.

Ngô Bình nói: “Anh đứng dậy nói chuyện đi”.

Miêu Dục đứng lên, tha thiết nhìn anh.

“Chữa trị không khó, tôi có thể giúp anh”.

Miêu Dục đáp: “Cảm ơn Tổng đốc. Vất vả cho Tổng đốc rồi!”

Sau đó Ngô Bình dùng y thuật giúp đối phương tu chỉnh Thần Cung với đầy vấn đề kia. Đây là lần đầu tiên anh sửa chữa Thần Cung của người khác.

Hiếm có một lần thử sức, Ngô Bình chợt nghĩ, có thể dùng ngoại lực để cải thiện điểm thiếu sót trong tu hành của người khác không nhỉ?

Sau khi trị liệu, Miêu Dục lập tức ngồi thiền tu hành.

Nhân lúc rỗi rãi, Ngô Bình và Đường Tử Di đến Vân Trạch. Hồ này ở chân núi Vân Đỉnh, trong hồ có đảo Vân Mộng.

Hai người lên đảo, ở đây đã mọc đầy cỏ dại, lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp.

Họ vừa đáp xuống đảo Vân Mộng, vài ánh kiếm từ một hòn đảo cách đó không xa bỗng bay về phía họ.

Không lâu sau, có bốn người xuất hiện trước mặt họ. Người đàn ông trung niên dẫn đầu trầm giọng bảo: “Hai người có quan hệ gì với chủ hòn đảo này?”

Lần trước Ngô Bình đã dùng Ngũ Hành Phiên Thiên ấn giết hai mẹ con ở đảo Vân Mộng. xem ra đám người này đang tìm hung thủ.

Anh lãnh đạm đáp: “Không cần hỏi nữa. Hai mẹ con ấy bị tôi giết đấy!”

Người trung niên quát: “To gan lắm! Dám giết người của đảo Kim Long chúng tôi!”

Ngô Bình bảo: “Tôi khuyên các người một câu, cút nhanh đi, bằng không sẽ liên luỵ đến thế lực đứng sau các người đấy”.

Người trung niên cười khẩy: “Anh hoàn toàn không biết đảo Kim Long hùng mạnh đến mức nào! Giờ anh có hai con đường, một là theo chúng tôi lên đảo và nhận hình phạt, hai là chúng tôi giết hai người ngay bây giờ!”

Ngô Bình bảo: “Ông chắc chắn muốn giết Tổng đốc nước Long?”

Đối phương kinh ngạc: “Gì cơ, anh là Tổng đốc?”

Ngô Bình giơ ấn Tổng đốc ra: “Chỉ cần một câu của tôi cũng có thể khiến nước Long đưa quân đến diệt đảo Kim Long!”

Người trung niên đổi sắc mặt, hừ mạnh rồi đưa người về hòn đảo khổng lồ kia.

Đường Tử Di nói: “Xem ra đối phương sợ rồi. Chồng à, tiếp theo phải làm gì đây?”

Ngô Bình bảo: “Nếu đối phương thông minh thì sẽ cử người đến xin lỗi anh. Nếu họ là một lũ ngu xuẩn, vậy thì anh sẽ thẳng tay diệt họ!”

Thần Ma Cửu Biến, lĩnh hội Cửu Âm Cửu Dương, hiện giờ Ngô Bình cực kỳ tự tin, không hề để đám người này vào mắt.

Vài phút sau, lại có mười mấy độn quang bay đến, dẫn đầu là một ông lão mặc áo vàng mũ tím, ôm quyền nói: “Đảo chủ đảo Kim Long, Mãn Tuyệt, kính chào Tổng đốc!”

Tổng đốc của nước Long là người không thể xem thường. Vì đứng sau nước Long là Tiên Giới, Tổng đốc tương đương với quan của Tiên Giới. Thế nên đảo Kim Long dù mạnh cũng không dám động vào.

Ngô Bình đáp: “Nói hay đấy. Ban nãy phía ông có người muốn giết tôi. Tôi đang suy nghĩ có nên dâng tấu cho Hoàng đế, tiêu diệt đảo Kim Long hay không”.

Mãn Tuyệt vội nói: “Là hiểu nhầm thôi! Chuyện ban nãy là lỗi của người chúng tôi, mong Tổng đốc lượng thứ”.

Ngô Bình hỏi: “Hai mẹ con kia có thân phận gì ở đảo Kim Long?”

Mãn Tuyệt đáp: “Người phụ nữ ấy là vợ của một trưởng lão trên đảo, cậu trai là con của trưởng lão”.

Ngô Bình nói: “Thế à? Mời trưởng lão ấy ra đây”.

Một người trung niên bước ra từ phía sau Mãn Tuyệt, chính là người ban nãy. Người trung niên giận dữ nhìn Ngô Bình, rõ ràng vẫn còn rất căm thù anh.

Ngô Bình trầm giọng: “Ông để vợ hành hung, dạy con không nghiêm, cần phải trừng phạt!”

Người trung niên cả giận: “Anh đã giết họ rồi, còn muốn thế nào?”

Ngô Bình cười khẩy: “Con trai ông mở miệng ra là nói muốn giết hết người dân vô tội trên đảo, không có thuốc chữa. Ông là bố ruột, chắc hẳn cũng không phải hạng tốt lành gì. Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là tôi đánh chết ông, hai là ông tự phế tu hành và từ nay ẩn cư trên đảo”.

Người trung niên vừa sững sờ vừa tức giận, nhìn sang Mãn Tuyệt, đảo chủ đảo Kim Long: “Đảo chủ!”

Sắc mặt Mãn Tuyệt rất tệ, liền ôm quyền: “Tổng đốc, người chết hết tội, tôi nghĩ không nhất thiết phải làm thế?”

Anh nhìn chằm chằm vào Mãn Tuyệt: “Ồ, có vẻ ông bất mãn với bản Tổng đốc?”

Mãn Tuyệt vội nói: “Không dám! Tôi chỉ muốn cầu xin thay trưởng lão Hoàng!”

Ngô Bình bảo: “Cầu xin cũng vô ích, tôi phải phế ông ta! Ông có thể từ chối”.

Dứt lời, trong mắt phải của anh xuất hiện một hình vẽ rất kỳ diệu, xung quanh đột nhiên nóng lên. Đây là sức mạnh Thiên Dương, khi nó và kiếm vực của Ngô Bình dung hợp, sẽ lập tức khiến những người có mặt ở hiện trường không thể chống cự. Họ đều cảm nhận được, chỉ cần Ngô Bình muốn là có thể giết tất cả họ trong nháy mắt!

“Mạnh quá!”, Mãn Tuyệt kinh ngạc biến sắc, vội nói, “Mong Tổng đốc nguôi giận. Chúng tôi chấp nhận chịu phạt!”

Ngô Bình đáp nhẹ: “Tốt”.

Mãn Tuyệt nhìn sang trưởng lão Hoàng, đoạn nói: “Trưởng lão cũng thấy rồi đấy. Hoạ do vợ con gây ra, bây giờ trưởng lão phải trả giá!”

Trưởng lão Hoàng vừa tức giận vừa đau khổ, nhưng biết mình không thể phản kháng, oán giận nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ không tha cho anh!”

“Soạt!”

Ánh kiếm xuất hiện từ không trung, trong chớp mắt đã chém trưởng lão Hoàng thành thịt vụn.

Những người có mặt ở đó vô cùng bàng hoàng. Đây là đòn gì vậy? Trưởng lão Hoàng có tu vi cảnh giới Bất Tử, thế mà chưa kịp phản ứng gì đã chết ngay tại chỗ!

Ngô Bình thản nhiên bảo: “Kẻ mang lòng oán hận không thể giữ lại, bằng không sẽ có hậu hoạn”.

Mãn Tuyệt cúi đầu: “Tổng đốc nói phải”.

Ngô Bình nói: “Từ nay trở đi, đảo Kim Long là khu vực quản lý của bản Tổng đốc! Bắt đầu từ năm nay, các ông sẽ phải nộp thuế!”

Mãn Tuyệt kinh ngạc: “Tổng đốc, chẳng hay mỗi năm phải nộp bao nhiêu tiền thuế?”

Ngô Bình hỏi: “Thế phải xem tâm trạng của tôi. Nếu các ông ngoan ngoãn thì tôi thu ít, nếu các ông không vâng lời thì thu nhiều”.

Mãn Tuyệt vội đáp: “Chúng tôi nhất định sẽ tuân theo mọi sự sắp xếp của Tổng đốc!”

Ngô Bình gật đầu, đoạn hỏi: “Đảo chủ Mãn, Vân Trạch chỉ có một thế lực đảo Kim Long thôi à?”

Mãn Tuyệt đáp: “Đúng vậy. Có điều ở giữa Vân Trạch có một thuỷ nhãn. Thuỷ nhãn dẫn thẳng ra Đông Hải, nên thường có sinh linh của Đông Hải vào Vân Trạch thông qua thuỷ nhãn. Dạo trước có một con hải yêu đã xâm nhập nơi này. Hải yêu đó thích ăn thịt người sống, đã có vài nghìn cư dân quanh Vân Trạch bị nó ăn thịt. Đảo Kim Long chúng tôi từng nhiều lần truy sát nó, tiếc là đều bất thành. Thực lực của hải yêu quá mạnh, pháp thuật gần như không thể làm nó bị thương”.

Ngô Bình cau mày: “Ăn thịt mấy nghìn cư dân? Hải yêu này thật đáng chết!
Chương 1297: Cố ý gây khó dễ

Mãn Tuyệt: “Hải yêu đó rất xảo quệt, ăn thịt người xong thì bơi về biển đông theo thuỷ nhãn, khi nào cần ăn thịt người thì nó lại bơi qua nhãn hải đến đây”.

Ngô Bình hỏi: “Khi nào nó sẽ xuất hiện?”

Mãn Tuyệt: “Chúng thường đi theo đàn, cứ dăm ba hôm lại đến một lần. Hôm nay cách lần trước đã năm ngày, chắc nay chúng sẽ xuất hiện đấy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Thế thì tôi sẽ thủ ở thuỷ nhãn”.

Đường Tử Di: “Chồng, hay tiện thể em thử hiệu quả của Thạch Hoá Thủ luôn?”

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Mãn Tuyệt đi chuẩn bị, Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi trên một con thuyền nhỏ rồi câu cá gần đó.

Ở đây có rất nhiều cá, chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã câu được nửa giỏ, nhưng sau đó anh lại thả phóng sinh lũ cá đi hết.

Thuỷ nhãn là một xoáy nước rất lớn, nó hút hết nước vào trong rồi chảy ra biển.

Đường Tử Di: “Chồng, em nghe nói có Long Cung ngoài biển à?”

Ngô Bình: “Ừ, đó là một trong ba thế lực lớn của đại lục Côn Luân, vào thời mạnh nhất của Tiên Quốc mà cũng không ai dám động đến nơi này.

“Toàn chân long sống ở Long Cung hả anh?”

Ngô Bình đã nghe ngóng về nơi này nên nói: “Đông Hải Long Cung có Tổ Long trấn thủ, người này có thực lực ngang với Đại La Kim Tiên”.

Đường Tử Di: “Chồng, hải yêu mà anh bảo có khi nào cũng liên quan đến Long Cung không?”

Ngô Bình: “Không cần biết có liên quan hay không, nhưng nếu chúng dám đến thì sẽ bị giết”.

Anh vừa nói dứt câu thì có một con tôm khổng lồ chui từ thuỷ nhãn lên, nó nhảy lên mặt nước, để lộ thân người dài hơn 30 mét, hai cái càng cũng dài 20 mét.

Nó vừa ngoi lên đã nhìn thấy con thuyền của Ngô Bình, vì thế hào hứng khua cặp càng lên rồi bơi đến đó.

Ngô Bình vung tay lên, một đường kiếm chém xuống, con tôm đã bị bổ làm đôi. Sau đó, Ngô Bình cất thi thể của nó đi, lát về đem nướng thì ngon phải biết.

Một lát sau, lại có một con cua ngoi lên, con này còn to hơn con tôm ban nãy. Tương tự như con tôm, vừa nhìn thấy thuyền của Ngô Bình, nó đã giơ hai cái càng lên định tấn công anh.

Lại một đường kiếm loé lên, con cua cũng đi đời nhà ma.

Cứ thế, chỉ trong nửa tiếng mà Ngô Bình đã chém chết hơn 30 con hải sản.

Cuối cùng không còn con nào xuất hiện nữa, Ngô Bình thấy hơi thất vọng, anh nói với Đường Tử Di: “Tử Di, chúng ta về thôi, mang đống hải sản này về cho người nhà nếm thử”.

Hai người bây về đảo Long Hưng, sau đó mang hải sản xuống bếp nấu rồi chia cho mọi người cùng thưởng thức.

Trong mấy ngày này, Ngô Bình đã điều dưỡng cơ thể cho Đường Tử Di ở nhà. Ba hôm sau, người nhà họ Đường đã chuyển về sơn trang Vân Đỉnh.

Họ vừa chuyển về thì học viện Võ Đạo chuyển tin đến, nhắn Ngô Bình đến học viện để tiến hành kiểm tra.

Ngô Bình đành đến đó, dẫu sao kiểm tra xong, anh cũng có thể lên thành giáo viên ba sao. Tiền lương của giáo viên ba sao cũng khả quan hơn.

Đến học viện rồi, Ngô Bình đi tới nơi kiểm tra là một toà nhà màu trắng luôn.

Ở đây rất yên tĩnh, vì bây giờ cũng không còn nhiều giáo viên nữa nên mỗi tháng cũng hiếm thấy có giáo viên đến kiểm tra.

Ngô Bình đi vào tầng một thì thấy có một người thanh niên đang ngồi đọc gì đó ở bàn làm việc.

Ngô Bình gõ cửa rồi vào hỏi: “Cho tôi hỏi đây có phải nơi kiểm tra không?”

Người thanh niên ngẩng lên nhìn anh rồi hỏi lại: “Anh tên gì?”

Ngô Bình: “Ngô Bình”.

Người thanh niên giở danh sách rồi nói: “Anh không cần kiểm tra nữa”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Tại sao?”

Người thanh niên gập danh sách lại rồi nói: “Giáo viên phải đến cấp Võ Vương, trong khi anh chỉ là võ tông, vì thế đã bị loại bỏ tư cách làm giáo viên”.

Ngô Bình cau mày: “Sao bảo chỉ cần đạt đến cảnh giới Chân Quân là được? Hơn nữa tôi còn là võ tông truyền kỳ, lẽ ra vẫn đủ tư cách chứ?”

Người thanh niên cười phá lên nói: “Võ tông truyền kỳ thì vẫn là võ tông thôi, về tu luyện tiếp đi, khi nào đột phá lên tu vi cao hơn thì chúng tôi sẽ khôi phục thân phận cho anh”.

Ngô Bình trầm mặc vài giây rồi nói: “Được, mai tôi quay lại”.

Người thanh niên ngẩn ra: “Mai quay lại ư? Anh nói thế là sao?”

Ngô Bình: “Tôi sẽ đến tháp Tiên Võ để kiểm tra thân phận Võ Vương”.

Người thanh niên bật cười nói: “Anh tưởng dễ vậy à? Ừ, cứ đi đi, nếu anh thành Võ Vương thì tôi sẽ khôi phục thân phận cho anh”.

Ngô Bình đi rồi, có thêm mấy giáo viên khác đi tới.

Một người nói: “Tu vi chưa tới mà đòi làm Võ Vương, mơ đi”.

Người khác: “Hừ, tên này mới đánh bại Võ Vương nhất phẩm Khang Tốn Thiên nên ngông lắm, phải hạ ngạo khí của cậu ta xuống mới được”.

Người đó gật đầu: “Mấy hôm nữa là bầu chọn giáo viên rồi, nếu cậu ta không được tham gia thì chúng ta cũng bớt một đối thủ”.

Người đang ngồi nói: “Tôi phải nhắc mấy người một câu, cậu ta là võ tông truyền kỳ, các người chỉ có thể chèn ép cậu ta một lúc, chứ không thể mãi mãi được”.

Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, một người nói: “Tu vi của cậu ta còn thấp, cũng không có hậu thuẫn, nói chung không có tương lai”.

Dứt lời, mấy người đó đều loé lên tia sát ý. Họ đều là thiên tài của các gia tộc lớn, so ra thì tuy Ngô Bình có tư chất tốt, nhưng với họ thì anh vẫn chưa là gì.

Ngô Bình rời đi với tâm trạng hằn học, anh biết có người đang cố ý chơi xấu không cấp thân phận giáo viên cho anh.

Anh đi thẳng đến tháp Tiên Võ, có mấy người canh ở bên ngoài, nhìn thấy Ngô Bình, họ đều đứng dậy hỏi: “Có việc gì?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, mấy hôm trước đã đánh bại Võ Vương nhất phẩm Khang Tốn Thiên, vì thế tôi muốn vào tháp để kiểm tra lại”.

Mấy người đó nhìn nhau rồi nói: “Xin lỗi, phải có giấy phép mới được vào”.

“Làu bàu!”, Ngô Bình mất kiên nhẫn nên vung tay lên, đám người ấy ngất xỉu, còn anh thì đi thẳng vào trong.

Anh đã từng đến đây rồi nên vừa quay lại, cậu thiếu niên lúc trước đã xuất hiện.

“Mừng anh quay lại”, cậu ta nói.

Ngô Bình: “Lần trước tôi là Nhân Tiên, nhưng giờ là Địa Tiên rồi nên muốn kiểm tra lại”.

Cậu thiếu niên: “Được, Nhân Tiên kiểm tra trên tầng năm, còn Địa Tiên thì tầng sáu, anh lên thẳng tầng sáu luôn đi”.

Ngô Bình: “Có phải kiểm tra ở tầng tám, chín, mười nữa không?”

Cậu thiếu niên: “Nếu là Võ Vương nhất phẩm thì kiểm tra ở tầng sáu luôn cũng được, nhưng nếu anh là Võ Vương ngự danh hoặc truyền kỳ thì phải kiểm tra lại ở ba tầng này, mà kiểm tra sẽ khác lần trước đấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì mau lên thôi”.

Dứt lời, anh đi thẳng lên tầng sáu.

Ba tầng đầu tiên của tháp Tiên Võ là kiểm tra cơ bản, tầng bốn, năm, sáu và bảy thì dành cho các tu sĩ dưới cảnh giới Nhân Tiên đến Nhân Tiên và Địa Tiên. Còn tầng tám, chín, mười thì là kiểm tra tổng hợp, ba tầng cuối thì là kiểm tra cao cấp.

Kiểm tra trên tầng sáu khác tầng năm, vừa bắt đầu đã kiểm tra sức mạnh.

Khi Ngô Bình còn là Nhân Tiên, anh đã kiểm tra được sức mạnh rất lớn ở tầng năm. Nhưng lần này, anh chỉ tung một quyền ra thôi thì vạch sáng trên thước đo đã sáng đến tận vạch cuối.

Cậu thiếu niên: “Tốt, thần lực 500 nghìn đỉnh! Phá vỡ kỷ lục trong lịch sử, hình như anh chưa dùng hết sức đúng không? Thử lại lần nữa nhé”.

Ngô Bình: “Không cần đâu, thành tích này đủ giúp tôi thành Võ Vương nhất phẩm rồi”.
Chương 1298: Vu oan giá hoạ

Cậu thiếu niên: “Được, tiếp theo là kiểm tra nguyên thần, anh hãy dùng nó để đánh chuông. Sau mỗi lần gõ chuông, độ khó sẽ tăng lên một bậc, Địa Tiên có thành tích cao nhất trong lịch sự có thể gõ liên tục 37 lần”.

Sau đó, Ngô Bình đã nhìn thấy một cái chuông lớn, bên ngoài có các đường vân kỳ lạ.

Ngô Bình phóng nguyên thần ra, nó được nuôi dưỡng trong Âm Dương Thần Cung nên đã mạnh mẽ hơn.

Nguyên thần tiến tới gần cái chuông rồi tung một quyền vào đó, tiếng chuông vang lên rất đó, sau đó là lần thứ hai, thứ ba. Sau đó, nó phát hiện sau mỗi lần gõ chuông, lần tiếp theo sẽ khó khiến chuông vang lên hơn.

Lần thứ 10, 11, 30, 40. Sau 40 lần, nguyên thần của Ngô Bình cũng đã mệt lả, phải biết rằng độ khó của lần thứ 40 đã gấp lần thứ 37 tám lần.

Anh thúc giục nguyên thần đánh thêm lần thứ 41.

Cheng!

Sau đó là 42.

Cheng!

Nhưng tiếng chuông của lần này đã yếu hơn hẳn.

Đến lần thứ 43 thì không có âm thành nào vang lên nữa.

Ngô Bình cau mày, sau đó thi triển sức mạnh Cửu Âm Cửu Dương để đánh nốt lần cuối.

Cheng!

Sau đó là lần 44.

Cheng!

Xong xuôi, anh thu nguyên thần lại, không định làm thêm phát nào nữa.

Cậu thiếu niên hỏi: “Không tiếp tục nữa à?”

Ngô Bình: “Độ khó ở lần thứ 44 đã gấp lần thứ 37 28 lần rồi, dừng!”

Cậu thiếu niên: “Tiếp theo sẽ vẫn chiến đấu với con rối”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ con rối võ đạo lần trước có cấp cao nhất là 120, võ tông chí tôn một sao sẽ ngang với cấp 68”.

Cậu thiếu niên: “Ở tầng sáu thì con rối có cấp cao nhất là 200, anh muốn khiếu chiến cấp nào?”

Ngô Bình hỏi: “Võ Vương truyền kỳ một sao thì tương đương với cấp nào?”

Cậu thiếu niên: “Cấp 66”.

Ngô Bình cười nói: “Thế thì Võ Vương truyền kỳ một sao không đánh lại được võ tông chí tôn một sao à?”

Cậu thiếu niên: “Ừm, về lý thì là vậy. Với thực lực hiện giờ của anh thì tôi khuyên nên bắt đầu thử từ Võ Vương truyền kỳ mười sao”.

Ngô Bình: “Tương đương với con rối cấp mấy?”

Cậu thiếu niên: “105, võ tông chí tôn mười sao thì tương đương với con rối cấp 120”.

Ngô Bình: “Được, bắt đầu thôi”.

Một con rối xuất hiện, Ngô Bình tiến lên rồi thi triển ý nghĩa võ học, chưa tới mười chiêu, anh đã hạ gục nó.

“Võ Vương chí tôn một sao”, anh nói.

Cậu thiếu niên: “Con rối cấp 128”.

Một con rối có phù quang quanh người xuất hiện, khí tức của nó bức người, nó vừa giơ tay lên đã đánh bay Ngô Bình. Thì ra con rối này đã nắm vững ý nghãi của võ học.

Hai bên giao đấu hơn trăm chiêu thì Ngô Bình mới hạ được nó.

Anh hỏi: “Võ Vương mười sao thì tương đương con rối cấp 200 à?”

Cậu thiếu niên: “Đúng thế”.

Ngô Bình: “Tôi chưa ngưng tụ nguyên anh, cũng chưa vượt Long Môn nên chắc dừng ở đây thôi”.

Cậu thiếu niên: “Kiểm tra ở tầng sáu đã xong, mời anh lên tầng tám để kiểm tra cụ thể”.

Ngô Bình: “Thôi, cậu cho tôi thân phận Võ Vương nhất phẩm luôn đi. Chờ tôi vượt Long Môn rồi sẽ kiểm tra tiếp sau”.

Cậu thiếu niên: “Cũng được”.

Ngô Bình nhận được chứng nhận Võ Vương nhất phẩm là một huy hiệu màu tím xong thì rời đi.

Anh vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy có một đống người chờ mình ở đây, nhưng anh không quen ai cả.

Một người trong số đó lạnh giọng nói: “Tự ý xông vào tháp Tiên Võ, chúng tôi có thể giết cậu”.

Ngô Bình cười lạnh, sau đó lấy chứng nhận thân phận của mình ra rồi nói: “Anh muốn khiêu chiến Võ Vương nhất phẩm hả? Có chắc mình đủ tư cách không?”

Trông thấy huy hiệu của Ngô Bình, mấy người kia sững sờ, không thế nào! Thường thì chỉ có cường giả cấp Tiên Quân mới lấy được huy hiệu này cơ mà!

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Anh cầm huy hiệu rồi đi đến toà nhà màu trắng, người thanh niên lúc trước kinh ngạc nhìn anh, mãi sau mưới thở dài nói: “Đúng là võ tông truyền kỳ có khác, quá giỏi! Bây giờ, tôi sẽ khôi phục thân phận giáo viên một sao cho anh”.

Ngô Bình: “Tôi muốn kiểm tra giáo viên ba sao”.

Người kia ngẩn ra: “Giáo viên ba sao sẽ do viện trưởng đích thân kiểm tra, tôi không có quyền”.

Ngô Bình: “Không sao, anh cứ thông báo cho viện trưởng đi”.

Người thanh niên trầm mặc nói: “Được, tôi sẽ dẫn anh đi gặp viện trưởng”.

Hai người cùng đi tới chỗ ở của viện trưởng, còn mấy người chờ Ngô Bình ở ngoài tháp Tiên Võ để giết anh thì nhăn nhó mặt mày.

“Chán thật, không ngờ cậu ta lại lấy được thân phận như vậy”.

“Võ Vương nhất phẩm là giao viên có cấp bậc cao nhất ở hiện tại rồi, mình khó mà đối phó cậu ta được rồi”.

“Cứ để cậu ta đắc ý đi, thiếu gì người muốn giết cậu ta đâu, không cần chúng ta động tay! Hơn nữa, Liên Thành Tượng cũng có kế hoạch rồi, cậu ta mà đi thì biết tay”.

Trên đường đến chỗ của viện trưởng, người thanh niên nói: “Tôi giới thiệu nhé, tôi là Liên Thành Tượng”.

Ngô Bình: “Anh là nhân viên của học viện à?”

Liên Thành Tượng: “Tôi phụ trách kiểm tra thôi. Tôi là người của Tiên Giới, à hình như anh không biết viện trưởng đúng không?”

Ngô Bình: “Viện trưởng mới có lai lịch thế nào?”

Liên Thành Tượng: “Viện trưởng là một Thiên Tôn ở Tiên Giới, mọi người hay gọi là Long Tượng Thiên Tôn, tu vi cảnh giới Kim Tiên bán bộ. À, viện trưởng còn là cháu ruột của Đại Thiên Tôn đấy”.

Ngô Bình: “Ra là thế”.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một rừng trúc, bên trong có một ngôi nhà bằng trúc, trước nhà trồng khá nhiều hoa cỏ.

Liên Thành Tượng đi đến gần nhà rồi gọi: “Cậu ơi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nhìn anh ta, thì ra Liên Thành Tượng là cháu bên ngoại của viện trưởng, bảo sao tu vi không cao mà được làm việc ở đây.

Có người nói từ vọng từ trong nhà ra: “Vào đi”.

Liên Thành Tượng cười nói: “Thầy Ngô, mời vào, tôi chờ ở đây thôi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó mở cửa đi vào.

Tầng một của ngôi nhà có rất nhiều giá gỗ, bên trên có dược liệu, cổ tịch, đồ cổ, nhưng không có người.

Ngô Bình không lên tiếng mà đứng chờ trong phòng khách. Vài phút sau, anh vẫn không thấy có động tĩnh gì nên mới nói: “Viện trưởng, tôi là Ngô Bình, có việc muốn gặp ạ”.

Song vẫn không có ai đáp lời, trong lúc anh đang đắn đo thì chợt có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, có người lạnh giọng nói: “Người đâu, có kẻ đột nhập vào nhà trúc của viện trưởng để cướp bí tịch, người đâu rồi”.

Ngô Bình sa sầm mặt, lập tức biết mình đã bị tay Liên Thành Tượng kia lừa, anh bước nhanh ra ngoài thì thấy đã có một tốp giáo viên đứng bên ngoài, trong số đó còn có cả viện phó.

Liên Thành Tượng tức giận nói: “To gan, dám ăn cắp đồ của viện trưởng”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liên Thành Tượng, hôm nay anh tính kế tôi, sau này tôi sẽ chém anh, cho thần hồn của anh xuống âm phủ, vĩnh viễn không thể đầu thai”.

Liên Thành Tượng cười lạnh: “Nghĩ cách cứu mình trước đi, tôi có thể giết anh tại chỗ vì tội ăn cắp đồ của viện trưởng”.

Ngô Bình nói: “Thế ư? Anh ra tay thử tôi xem, tôi đảm bảo anh sẽ đi chầu diêm vương đầu nước”.

“Hỗn láo!”

Một giọng nói vọng từ trên cao xuống, sau đó có một tia sáng loé lên, một người đàn ông mặc áo bào màu vàng xuất hiện.

Ông ta vừa đến, nhóm Liên Thành Tượng đã đồng thanh chào: “Viện trưởng”.
Chương 1299: Đúng thế, tôi đang đe doạ anh đấy!

Người này chính là Long Tượng Thiên Tôn, ông ta quét mắt nhìn rồi hỏi: “Có chuyện gì thế này? Cậu ta là ai?”

Long Tượng Thiên Tôn không biết Ngô Bình nên hỏi Liên Thành Tượng.

Liên Thành Tượng: “Viện trưởng, người này đột nhập vào nhà trúc của người để trộm công pháp, sau đó đã bị mọi người bao vây ạ”.

Long Tượng Thiên Tôn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu to gan nhỉ, dám ăn trộm đồ của tôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chào viện trưởng, tôi muốn đăng ký thi giáo viên ba sao nên Liên Thành Tượng đã dẫn tôi đến đây. Lúc anh ta gọi bên ngoài thì có người ở trong nhà đáp lời, vì thế anh ta đã bảo tôi đi vào. Tôi chưa chạm vào bất kỳ một thứ gì trong nhà, chỉ đứng chờ, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đi ra mới biết có người vu cho tôi tội ăn cắp. Rõ ràng Liên Thành Tượng đã bày mưu tính kế để hãm hại tôi”.

Long Tượng Thiên Tôn cười lạnh nói: “Bày mưu tính kế hãm hại cậu? Cậu có bằng chứng không?”

Ngô Bình: “Viện trưởng có biết lời nguyền nói dôi không ạ?”

Long Tượng Thiên Tôn: “Đúng là có lời nguyền này, nhưng cậu nhắc đến nó làm gì?”

Ngô Bình: “Vừa hay tôi lại biết cách dùng, bây giờ tôi muốn hạ lời nguyền với Liên Thành Tượng. Nếu anh ta nói dối nửa lời thì toàn thân sẽ thối rữa, hình thần cũng tan biến ngay. Tương tự, nếu người nói dối là tôi thì tôi cũng gặp tình cảnh tương tự”.

Dứt lời, anh hỏi Liên Thành Tượng: “Dám chơi không?”

Liên Thành Tượng tái mặt, đương nhiên gã ta không thể đồng ý nên nói: “Loại trộm cắp như anh thì có tư cách gì dùng lời nguyền hả? Hơn nữa, ai biết anh có định dùng chú thuật gì để hại tôi hay không?”

Ngô Bình nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, ông cũng không tin tôi à?”

Long Tượng Thiên Tôn bình thản nói: “Nếu cậu không có bằng chứng thì tôi sẽ giết cậu tại chỗ”.

Ngô Bình bật cười nói: “Hình như ông chưa có quyền giết tôi đâu”.

Anh lấy tín vật Tổng đốc của mình ra rồi nói: “Tôi đã phải chịu oan khuất ở đây nên bây giờ muốn mời hoàng đế bệ hạ của nước Long đến giải oan”.

Long Tượng Thiên Tôn ngẩn ra nói: “Cậu là Tổng đốc ư?”

Ngô Bình đã âm thầm gửi một tấu chương cho Hoàng đế, nội dung đại khái là anh đã là Võ Vương nhất phẩm, nhưng bị kẻ xấu hãm hại, hi vọng Long hoàng có thể tới hỗ trợ.

Anh biết rõ mình là Tổng đốc nên sẽ có địa vị rất cao ở nước Long, mà Tổng đốc còn là người bán mạng cho Hoàng đế nữa. Nếu bây giờ, Hoàng đế không ra mặt giúp anh thì sẽ dễ bị mất quyền uy.

“Đúng thế, tôi là Tổng đốc của nước Long”, Ngô Bình nói.

Long Tượng Thiên Tôn hừ một tiếng rồi nói: “Dù thế thì cậu đã lấy trộm đồ của tôi thì vẫn phải chịu phạt”.

Ngô Bình: “Các người bảo tôi trộm đồ, thế thử vào kiểm tra xem bên trong có mất gì không đi”.

Long Tượng Thiên Tôn quét thần niệm vào trong nhà, sau đó nổi giận nói: “Bình Long Đảm và cốc Kim Phượng của tôi mất rồi”.

Dù ở Tiên Giới thì hai thứ này cũng là báu vật. Ngày trước, để mua được chúng, Long Tượng Thiên Tôn đã tốn mấy chục tỷ tiền báu.

Ngô Bình: “Tôi chưa nghe hay nhìn thấy hai thứ ông vừa nói bao giờ”.

Một người cao giọng nói: “Viện trưởng, lục soát và kiểm tra pháp khí trữ đồ của hắn đi ạ”.

Ngô Bình nhìn về phía người đó, tên này cười lạnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hay anh không dám cho chúng tôi soát người?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nhìn anh như vậy rồi thì anh không sống nổi một tháng nữa đâu”.

Người kia nổi điên: “Thằng khốn, mày doạ tao đấy à?”

Ngô Bình: “Đúng, tôi đang doạ anh đấy”.

Người kia cười lạnh: “Chưa có ai dám doạ Nguyên Hổ tao bao giờ, mày là người đầu tiên đấy”.

Long Tượng Thiên Tôn: “Cậu bỏ hết đồ trong người ra đây cho tôi kiểm tra, nếu không có đồ của tôi thì tôi sẽ thả cậu đi”.

Đương nhiên Ngô Bình không thể để những người này kiểm tra pháp khí trữ đồ của mình, vì anh đã cất khá nhiều đồ quý: “Muốn thế thì phải bước qua xác tôi”.

Long Tượng Thiên Tôn cau mày: “Thầy Ngô, cậu nên biết điều thì hơn”.

Ngô Bình: “Nói nhiều mà làm gì, tôi không muốn nói nữa, ai muốn đánh nhau lên lên đi”.

“Đúng là hống hách!”, người ten Nguyên Hổ cười lạnh nói: “Mày tưởng mình đánh lại được Kim Tiên bán bộ à?”

Long Tượng Thiên Tôn cũng sa sầm mặt nói: “Cậu chắc chưa?”

“Thánh chỉ đến!”

Đột nhiên có một tia sáng chiếu xuống, sau đó có một nhân viên của triều định nước Long xuất hiện, theo sau là hàng trăm cấm quân, người đó cao giọng nói: “Thánh hoàng đế của nước Long có lệnh, Ngô Bình là Tổng đốc nên không thể có chuyện ăn cắp được, yêu cầu viện trưởng mau thả người, không thì sẽ phạm trọng tội, khâm thử!”

Nghe thấy thánh chỉ xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, không ai biết tại sao Hoàng đế của nước Long lại đứng về phe Ngô Bình.

Long Tượng Thiên Tôn nổi giận: “Tiêu Nguyên Tôn! Ông dám nói chuyện với tôi thế à?”

Người đọc thánh chỉ sầm mặt nói: “Viện trưởng, ông hãy cẩn thận lời nói, gọi thẳng tên của Hoàng đế ra như vậy là phạm trọng tội”.

Long Tượng Thiên Tôn lạnh giọng nói: “Học viện Võ Đạo do tôi toàn quyền quản lý, tôi phải xử lý người này”.

Người kia bình thản nói: “Tôi có mang một bảo bối đến, đó là Nghịch Quang Châu, nó có thể quay ngược thời gian, cho chúng ta thấy được những việc xảy ra vào nửa tiếng trước”.

Long Tượng Thiên Tôn: “Lấy đây tôi xem”.

Người kia lấy một viên châu ra, bên trong có các phù văn kỳ diệu. Ông ấy đi đến trước ngôi nhà trúc, sau đó thi triển hạt châu. Ngay sau đó, hạt châu đã loé sáng rồi rơi xuống đất.

Trong màn sáng ấy, một cảnh tượng diễn ra trong quá khứ đã xuất hiện, Liên Thành Tượng dẫn Ngô Bình đến trước nhà trúc rồi hai người nói gì đó, tiếp theo Ngô Bình đã đi vào trong.

Sau đó là đến cảnh tượng bên trong nhà, Ngô Bình chỉ đứng im một chỗ, nhưng xung quanh anh không hề có bình và chén quý của Long Tượng Thiên Tôn xuất hiện.

Người kia tiếp tục tua ngược thời gian, mọi người đã nhìn thấy tu sĩ tên Nguyên Hổ lẻn vào trong nhà trúc rồi quan sát xung quanh, sau đó đã cầm cốc Kim Phượng và bình Long Đảm đi.

Thấy thế, Nguyên Hổ biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Viện trưởng, tôi… tôi không cố ý lấy trộm đồ đâu, là Liên Thành Tượng bảo tôi làm vậy”.

Liên Thành Tượng nổi điên nói: “Vớ vẩn! Tôi bảo anh trộm đồ khi nào? Anh giỏi nhỉ, mình trộm đồ mà dám vu oan cho thầy Ngô, không thể tha thứ được”.

Nguyên Hồ đần mặt ra, đang định giải thích thì Long Tượng Thiên Tôn dã vung tay lên khoá miệng hắn lại.

Long Tượng Thiên Tôn không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ta biết chuyện này có liên quan đến đứa cháu bên ngoại của mình. Nhưng dẫu sao Liên Thành Tượng cũng là cháu của ông ta nên ông ta phải lấp liếm chuyện này phòng hậu hoạ.

Khoá miệng Nguyên Hổ xong, Long Tượng Thiên Tôn cười nói: “Ra là hiểu lầm, thầy Ngô, cậu đã được rửa oan rồi”.

Vị quan triều đình nói: “Tổng đốc Ngô, bệ hạ bảo nếu rảnh thì mời người vào cung chơi”.

Ngô Bình: “Thần nhất định sẽ đến”.

Vị quan triều đình gật đầu nói: “Lão nô là thái giám của nha môn, Tổng đốc cứ gọi là Trác công công”.

Ngô Bình: “Phiền Trác công công phải vất vả đến đây rồi”.

Trác công công xua tay: “Chuyện nhỏ thôi”.

Dứt lời, Trác công công nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, xin cáo từ”.

Trác công công đi rồi, Long Tượng Thiên Tôn lại sầm mặt nói: “Thầy Ngô, kiểm tra giáo viên ba sao phải chờ đến cuối năm nên cậu cứ về đi”.

Ngô Bình biết Long Tượng Thiên Tôn cố ý không kiểm tra cho mình, anh rất bực nhưng giờ không thể làm gì được nên đành nói: “Được”.

Ngô Bình rời khỏi đó rồi về chỗ ở của mình, anh về thì không thấy nhóm Diệp Huyền đâu. Hỏi thăm mới biết là nơi đây đã bị học viện thu hồi, nhóm Diệp Huyền cũng bị đuổi khỏi học viện.

Ngô Bình tức điên người, anh vung tay chém một đường kiếm lên cao. Đường kiếm ấy chẻ đôi không gian, để lộ ra hư không tăm tối! Đường kiếm của anh rơi xuống khiến ai trong học viện Võ Đạo cũng phải dựng tóc gáy.
Chương 1299: Đúng thế, tôi đang đe doạ anh đấy!

Người này chính là Long Tượng Thiên Tôn, ông ta quét mắt nhìn rồi hỏi: “Có chuyện gì thế này? Cậu ta là ai?”

Long Tượng Thiên Tôn không biết Ngô Bình nên hỏi Liên Thành Tượng.

Liên Thành Tượng: “Viện trưởng, người này đột nhập vào nhà trúc của người để trộm công pháp, sau đó đã bị mọi người bao vây ạ”.

Long Tượng Thiên Tôn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu to gan nhỉ, dám ăn trộm đồ của tôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chào viện trưởng, tôi muốn đăng ký thi giáo viên ba sao nên Liên Thành Tượng đã dẫn tôi đến đây. Lúc anh ta gọi bên ngoài thì có người ở trong nhà đáp lời, vì thế anh ta đã bảo tôi đi vào. Tôi chưa chạm vào bất kỳ một thứ gì trong nhà, chỉ đứng chờ, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đi ra mới biết có người vu cho tôi tội ăn cắp. Rõ ràng Liên Thành Tượng đã bày mưu tính kế để hãm hại tôi”.

Long Tượng Thiên Tôn cười lạnh nói: “Bày mưu tính kế hãm hại cậu? Cậu có bằng chứng không?”

Ngô Bình: “Viện trưởng có biết lời nguyền nói dôi không ạ?”

Long Tượng Thiên Tôn: “Đúng là có lời nguyền này, nhưng cậu nhắc đến nó làm gì?”

Ngô Bình: “Vừa hay tôi lại biết cách dùng, bây giờ tôi muốn hạ lời nguyền với Liên Thành Tượng. Nếu anh ta nói dối nửa lời thì toàn thân sẽ thối rữa, hình thần cũng tan biến ngay. Tương tự, nếu người nói dối là tôi thì tôi cũng gặp tình cảnh tương tự”.

Dứt lời, anh hỏi Liên Thành Tượng: “Dám chơi không?”

Liên Thành Tượng tái mặt, đương nhiên gã ta không thể đồng ý nên nói: “Loại trộm cắp như anh thì có tư cách gì dùng lời nguyền hả? Hơn nữa, ai biết anh có định dùng chú thuật gì để hại tôi hay không?”

Ngô Bình nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, ông cũng không tin tôi à?”

Long Tượng Thiên Tôn bình thản nói: “Nếu cậu không có bằng chứng thì tôi sẽ giết cậu tại chỗ”.

Ngô Bình bật cười nói: “Hình như ông chưa có quyền giết tôi đâu”.

Anh lấy tín vật Tổng đốc của mình ra rồi nói: “Tôi đã phải chịu oan khuất ở đây nên bây giờ muốn mời hoàng đế bệ hạ của nước Long đến giải oan”.

Long Tượng Thiên Tôn ngẩn ra nói: “Cậu là Tổng đốc ư?”

Ngô Bình đã âm thầm gửi một tấu chương cho Hoàng đế, nội dung đại khái là anh đã là Võ Vương nhất phẩm, nhưng bị kẻ xấu hãm hại, hi vọng Long hoàng có thể tới hỗ trợ.

Anh biết rõ mình là Tổng đốc nên sẽ có địa vị rất cao ở nước Long, mà Tổng đốc còn là người bán mạng cho Hoàng đế nữa. Nếu bây giờ, Hoàng đế không ra mặt giúp anh thì sẽ dễ bị mất quyền uy.

“Đúng thế, tôi là Tổng đốc của nước Long”, Ngô Bình nói.

Long Tượng Thiên Tôn hừ một tiếng rồi nói: “Dù thế thì cậu đã lấy trộm đồ của tôi thì vẫn phải chịu phạt”.

Ngô Bình: “Các người bảo tôi trộm đồ, thế thử vào kiểm tra xem bên trong có mất gì không đi”.

Long Tượng Thiên Tôn quét thần niệm vào trong nhà, sau đó nổi giận nói: “Bình Long Đảm và cốc Kim Phượng của tôi mất rồi”.

Dù ở Tiên Giới thì hai thứ này cũng là báu vật. Ngày trước, để mua được chúng, Long Tượng Thiên Tôn đã tốn mấy chục tỷ tiền báu.

Ngô Bình: “Tôi chưa nghe hay nhìn thấy hai thứ ông vừa nói bao giờ”.

Một người cao giọng nói: “Viện trưởng, lục soát và kiểm tra pháp khí trữ đồ của hắn đi ạ”.

Ngô Bình nhìn về phía người đó, tên này cười lạnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hay anh không dám cho chúng tôi soát người?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nhìn anh như vậy rồi thì anh không sống nổi một tháng nữa đâu”.

Người kia nổi điên: “Thằng khốn, mày doạ tao đấy à?”

Ngô Bình: “Đúng, tôi đang doạ anh đấy”.

Người kia cười lạnh: “Chưa có ai dám doạ Nguyên Hổ tao bao giờ, mày là người đầu tiên đấy”.

Long Tượng Thiên Tôn: “Cậu bỏ hết đồ trong người ra đây cho tôi kiểm tra, nếu không có đồ của tôi thì tôi sẽ thả cậu đi”.

Đương nhiên Ngô Bình không thể để những người này kiểm tra pháp khí trữ đồ của mình, vì anh đã cất khá nhiều đồ quý: “Muốn thế thì phải bước qua xác tôi”.

Long Tượng Thiên Tôn cau mày: “Thầy Ngô, cậu nên biết điều thì hơn”.

Ngô Bình: “Nói nhiều mà làm gì, tôi không muốn nói nữa, ai muốn đánh nhau lên lên đi”.

“Đúng là hống hách!”, người ten Nguyên Hổ cười lạnh nói: “Mày tưởng mình đánh lại được Kim Tiên bán bộ à?”

Long Tượng Thiên Tôn cũng sa sầm mặt nói: “Cậu chắc chưa?”

“Thánh chỉ đến!”

Đột nhiên có một tia sáng chiếu xuống, sau đó có một nhân viên của triều định nước Long xuất hiện, theo sau là hàng trăm cấm quân, người đó cao giọng nói: “Thánh hoàng đế của nước Long có lệnh, Ngô Bình là Tổng đốc nên không thể có chuyện ăn cắp được, yêu cầu viện trưởng mau thả người, không thì sẽ phạm trọng tội, khâm thử!”

Nghe thấy thánh chỉ xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, không ai biết tại sao Hoàng đế của nước Long lại đứng về phe Ngô Bình.

Long Tượng Thiên Tôn nổi giận: “Tiêu Nguyên Tôn! Ông dám nói chuyện với tôi thế à?”

Người đọc thánh chỉ sầm mặt nói: “Viện trưởng, ông hãy cẩn thận lời nói, gọi thẳng tên của Hoàng đế ra như vậy là phạm trọng tội”.

Long Tượng Thiên Tôn lạnh giọng nói: “Học viện Võ Đạo do tôi toàn quyền quản lý, tôi phải xử lý người này”.

Người kia bình thản nói: “Tôi có mang một bảo bối đến, đó là Nghịch Quang Châu, nó có thể quay ngược thời gian, cho chúng ta thấy được những việc xảy ra vào nửa tiếng trước”.

Long Tượng Thiên Tôn: “Lấy đây tôi xem”.

Người kia lấy một viên châu ra, bên trong có các phù văn kỳ diệu. Ông ấy đi đến trước ngôi nhà trúc, sau đó thi triển hạt châu. Ngay sau đó, hạt châu đã loé sáng rồi rơi xuống đất.

Trong màn sáng ấy, một cảnh tượng diễn ra trong quá khứ đã xuất hiện, Liên Thành Tượng dẫn Ngô Bình đến trước nhà trúc rồi hai người nói gì đó, tiếp theo Ngô Bình đã đi vào trong.

Sau đó là đến cảnh tượng bên trong nhà, Ngô Bình chỉ đứng im một chỗ, nhưng xung quanh anh không hề có bình và chén quý của Long Tượng Thiên Tôn xuất hiện.

Người kia tiếp tục tua ngược thời gian, mọi người đã nhìn thấy tu sĩ tên Nguyên Hổ lẻn vào trong nhà trúc rồi quan sát xung quanh, sau đó đã cầm cốc Kim Phượng và bình Long Đảm đi.

Thấy thế, Nguyên Hổ biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Viện trưởng, tôi… tôi không cố ý lấy trộm đồ đâu, là Liên Thành Tượng bảo tôi làm vậy”.

Liên Thành Tượng nổi điên nói: “Vớ vẩn! Tôi bảo anh trộm đồ khi nào? Anh giỏi nhỉ, mình trộm đồ mà dám vu oan cho thầy Ngô, không thể tha thứ được”.

Nguyên Hồ đần mặt ra, đang định giải thích thì Long Tượng Thiên Tôn dã vung tay lên khoá miệng hắn lại.

Long Tượng Thiên Tôn không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ta biết chuyện này có liên quan đến đứa cháu bên ngoại của mình. Nhưng dẫu sao Liên Thành Tượng cũng là cháu của ông ta nên ông ta phải lấp liếm chuyện này phòng hậu hoạ.

Khoá miệng Nguyên Hổ xong, Long Tượng Thiên Tôn cười nói: “Ra là hiểu lầm, thầy Ngô, cậu đã được rửa oan rồi”.

Vị quan triều đình nói: “Tổng đốc Ngô, bệ hạ bảo nếu rảnh thì mời người vào cung chơi”.

Ngô Bình: “Thần nhất định sẽ đến”.

Vị quan triều đình gật đầu nói: “Lão nô là thái giám của nha môn, Tổng đốc cứ gọi là Trác công công”.

Ngô Bình: “Phiền Trác công công phải vất vả đến đây rồi”.

Trác công công xua tay: “Chuyện nhỏ thôi”.

Dứt lời, Trác công công nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, xin cáo từ”.

Trác công công đi rồi, Long Tượng Thiên Tôn lại sầm mặt nói: “Thầy Ngô, kiểm tra giáo viên ba sao phải chờ đến cuối năm nên cậu cứ về đi”.

Ngô Bình biết Long Tượng Thiên Tôn cố ý không kiểm tra cho mình, anh rất bực nhưng giờ không thể làm gì được nên đành nói: “Được”.

Ngô Bình rời khỏi đó rồi về chỗ ở của mình, anh về thì không thấy nhóm Diệp Huyền đâu. Hỏi thăm mới biết là nơi đây đã bị học viện thu hồi, nhóm Diệp Huyền cũng bị đuổi khỏi học viện.

Ngô Bình tức điên người, anh vung tay chém một đường kiếm lên cao. Đường kiếm ấy chẻ đôi không gian, để lộ ra hư không tăm tối! Đường kiếm của anh rơi xuống khiến ai trong học viện Võ Đạo cũng phải dựng tóc gáy.
Đang tải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK