Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1556: Khổ luyện trên núi, trở thành Chân Nhân

Ngô Bình cau mày hỏi: "Nhà họ Bạch rất mạnh sao?"

Chu Ngọc Nhan: "Rất mạnh! Theo tôi được biết thì nhà họ Bạch có hai cao thủ cảnh giới Địa Tiên".

Với tình hình hiện tại của anh thì quả thực không thể đối phó với Địa Tiên. Anh gật đầu: "Vậy tôi nghe theo cô".

Sau khi trả phòng, Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình lên kiệu, tiếp tục đi về phía trước. Lúc đó đã là nửa đêm, trên đường chẳng có ai. Sau khi đi được hơn một trăm dặm, đằng sau đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập, rõ ràng không chỉ có một con ngựa.

Khi đoàn người ngựa này đi ngang qua chiếc kiệu, một người chặn ở trước kiệu. Mấy người phu khiêng kiệu chỉ đành dừng lại.

Người đứng chắn kiệu cao to lực lưỡng, cao giọng nói: "Người trong kiệu là ai, mau lộ diện cho ta xem".

Chu Ngọc Nhan vén rèm lên, lạnh lùng nói: "To gan, dám chặn cả kiệu của khách tu?"

Người kia không hề bị doạ sợ, hắn chỉ lạnh lùng đáp: "Hoá ra là khách tu. Xin lỗi, chúng tôi là hộ vệ nhà họ Bạch đang truy đuổi kẻ sát nhân".

Chu Ngọc Nhan hạ rèm kiệu xuống, đáp: "Vậy thì đuổi theo kẻ đó đi, chặn kiệu của tôi làm gì?"

Người kia liếc nhìn chiếc kiệu, đáp: "Cô có thể cho tôi vào trong kiệu xem không? Nếu không còn ai khác thì chúng tôi sẽ để cô đi".

Chu Ngọc Nhan giận dữ đáp: "Kiệu của tôi mà đám tiện dân các người dám đòi vào bên trong sao?"

Người đàn ông cau mày đáp: "Vậy thì xin đắc tội!"

"Anh dám!", Chu Ngọc Nhan toả ra khí tức đe doạ.

Người đàn ông kia cười lạnh đáp: "Mặc dù cô là khách tu nhưng chúng tôi là người nhà họ Bạch đấy. Vẫn mong cô phối hợp với chúng tôi!"

Nói rồi, hắn ta dùng thanh đao dài vén rèm kiệu lên.

Vào khoảnh khắc rèm kiệu bị vén lên, một ánh đao loé lên. Gã đàn ông kia kinh hãi vội vã vung đao lên đỡ nhưng thanh đao kia nhanh như chớp đã chém đứt nửa cánh tay của hắn. Sau đó, yết hầu hắn đột nhiên va chạm với một thứ sắc lạnh, máu tươi tuôn ra xối xả.

Ngô Bình tay cầm đao đứng trước kiệu, trong mắt đầy sát khí. Anh lạnh lùng nói: "Người giết người nhà họ Bạch các người chính là ông đây, không sợ chết thì lao lên!"

Đám người kia hét lên một tiếng rồi quất ngựa phi tới muốn giết Ngô Bình.

Ngô Bình hai tay cầm đao, khí tức thâm sâu khó lường. Đột nhiên, anh di chuyển nhanh như một thanh đao sắc bén. Trong nháy mắt, tên đi đầu đã bị chém làm đôi.

Ngô Bình một mình một đao tả xung hữu đột. Đám gia đinh nhà họ Bạch đương nhiên không ai xứng làm đối thủ của anh, cho nên đều bị giết tại chỗ.

Sau khi giết xong tên cuối cùng, chân Ngô Bình hơi run lên, anh vội vã lên kiệu rồi nói nhỏ: "Mau đi thôi".

Chiếc kiệu tiếp tục đi rất nhanh. Chưa đi được bao lâu thì Ngô Bình phun ra một ngụm máu. Ban nãy anh dùng hết sức bình sinh giết địch, chân khí đi vào cả những kinh mạch chưa được đả thông gây tổn hại đến các kinh mạch này.

Chu Ngọc Nhan lúc này lại cười, nói: "Không ngờ anh lại mạnh đến vậy. Anh đâu có phải người mới, phải là cao thủ tu luyện trăm năm rồi ấy chứ!"

Ngô Bình: "Cô Chu, phải tìm được một nơi yên tĩnh, tôi muốn đột phá cảnh giới. Không có sức mạnh thì làm gì ở đây cũng khó".

Chu Ngọc Nhan nghĩ ngẫm một lát rồi đáp: "Được, vậy chúng ta sẽ tìm nơi nghỉ chân".

Họ đi thêm một đoạn thì đằng trước là một ngọn núi. Chu Ngọc Nhan bảo những người phu khiêng kiệu rời đi còn cô và Ngô Bình đi lên núi.

Họ tìm được một sơn động khá sạch sẽ trên núi rồi quyết định dừng chân ở đó một lúc.

Ngô Bình không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, anh tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở để đả thông kinh mạch trên toàn cơ thể.

Anh cứ tu luyện như vậy đến tận hai ngày sau mới xong. Khi anh mở mắt ra thì thấy Chu Ngọc Nhan đang nướng một con hươu, mùi thơm toả ra khắp nơi.

Cô ấy cười hỏi: "Đã đói chưa? Ăn đi đã nào".

Ngô Bình: "Đa tạ cô Chu".

Chu Ngọc Nhan: "Cứ gọi tôi là Ngọc Nhan đi. Tôi đến đây lâu như vậy rồi mà không có người bạn nào cả. Anh là người bạn đầu tiên của tôi".

Ngô Bình mỉm cười, nhận lấy miếng thịt rồi bắt đầu ăn ngon lành.

Hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Bình hỏi: "Ngọc Nhan, công pháp mà tu sĩ Thiên Ngoại Thiên tu luyện có khác gì so với công pháp mà tu sĩ Khuyên Giới tu luyện không?"

Chu Ngọc Nhan: "Không khác gì cả, chỉ là tu luyện lại từ đầu mà thôi. Có điều tốc độ tu luyện ở Thiên Ngoại Thiên nhanh hơn ở Khuyên Giới ít nhất mười lần".

Ngô Bình: "Sao lại có chuyện này?"

Chu Ngọc Nhan: "Tôi cũng không rõ nguyên nhân nhưng ai cũng cảm thấy như vậy. Đúng rồi, nếu muốn tu vi tăng nhanh thì cách tốt nhất là phá vỡ kỷ lục bài khảo sát ở đây".

Ngô Bình: “Tôi cũng nghe nói mỗi người vào đây tu luyện thử đều phải vượt qua bài khảo sát”.

Ngô Bình: “Vậy cô đã tham gia bài khảo sát chưa?”

Chu Ngọc Nhan: “Tôi đã tham gia lần đầu tiên”.

Ngô Bình vội hỏi: “Vậy kết quả ra sao?”

Chu Ngọc Nhan khẽ thở dài đáp: “Kết quả cuộc thi có thể chia thành tam phẩm và cửu đẳng, tổng cộng hai mươi bảy cấp độ khác nhau. Kết quả thi của tôi là nhất phẩm tam đẳng, cũng chỉ là kết quả thi bình thường”.

Ngô Bình: “Vậy mức độ xuất sắc kia là gì?”

Chu Ngọc Nhan: “Chỉ có kết quả thi thượng phẩm tam đẳng trở lên mới được gọi là xuất sắc. Đương nhiên, bên trên thượng phẩm còn có cả vương phẩm, đế phẩm, chí tôn và vô thượng. Có điều trước giờ chưa có ai đạt được bốn cấp này”.

Ngô Bình: “Xem ra cuộc thi này có yêu cầu rất cao đối với khách tu”.

Chu Ngọc Nhan: “Đúng vậy, nên tôi sớm đã bỏ cuộc rồi. Cứ sống thật tốt là được rồi”.

Sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình, mỉm cười nói: “Nhưng anh thì khác. Có thể anh sẽ đạt được cấp thượng phẩm, thậm chí là vương phẩm”.

Ngô Bình: “Chuyện đó đâu ai biết trước được, cứ được tới đâu hay tới đó thôi. Tôi phải đẩy nhanh việc tu luyện để nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này”.

Chu Ngọc Nhan: “Chỉ cần đạt được xuất sắc trong lần khảo sát đầu tiên là anh có thể rời khỏi đây rồi”.

Ngô Bình: “Sau khi rời khỏi đây, tôi có thể quay lại bất cứ lúc nào phải không?”

Chu Ngọc Nhan: “Đương nhiên rồi. Khi nào tới thì anh lại đi qua cánh cửa đó”.

Ăn xong, Ngô Bình không dừng lại mà tiếp tục tu luyện.

Cứ như vậy, anh ở lại sơn động khổ luyện mười ngày, cuối cùng cũng đả thông được toàn bộ kinh mạch trên cơ thể. Mà một khi toàn bộ kinh mạch được đả thông thì anh có thể tu luyện được Thái Nhất Hoàng Cực Kinh.

Với sự hiểu biết của Ngô Bình về bản thân mình và phân tích của anh về môi trường nơi đây, anh cho rằng tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh là phương án tốt nhất hiện giờ.

Tiếp đó là cảnh giới Trúc Cơ, anh phải tu luyện lại từ đầu. Quá trình này vô cùng gian khổ nhưng tiến triển khá nhanh. Anh chỉ cần ba ngày là đã hoàn thành cảnh giới đầu của Trúc Cơ.

Tiếp đó, anh tiếp tục tu luyện cảnh giới Chân Nhân, tu luyện Chu Thiên Chân Nhân, đả thông Linh Khiếu và Thần Khiếu trên toàn cơ thể.

Lần này thì khó hơn, tu luyện suốt bảy ngày cũng không đả thông được nhiều Linh Khiếu. Có điều, như vậy là cơ bản đã đủ để anh ứng phó với đại đa số các cao thủ ở thế giới này.

Cơ thể Chân Nhân của anh, cho dù đối đầu với Thiên Tiên thì cũng có ưu thế nhất định, Địa Tiên thì càng khỏi phải nói.

Ở trên núi hai mươi ngày không có chỗ tắm rửa, hai người đã lấm lem bùn đất. Chu Ngọc Nhan lại còn là nữ nhi, Ngô Bình thấy như vậy không hay lắm. Anh nói: “Ngọc Nhan, chúng ta xuống núi đi”.

Chu Ngọc Nhan mấy ngày nay không khỏi kinh ngạc vì tốc độ tu luyện thần sầu của Ngô Bình. Quả thực anh đang trở nên mạnh hơn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Chu Ngọc Nhan vội đáp: “Được, chúng ta đến thành phố gần nhất tắm rửa sửa soạn lại chút”.

Những ngày này Ngô Bình cũng đã làm phiền Chu Ngọc Nhan. Mỗi ngày cô ấy đều cơm nước cho anh. Nếu không có cô ấy thì anh cũng không thể nào yên tâm tu luyện.

Sau khi ra khỏi động, hai người họ ra đến đường lớn.

Không lâu sau, một chiếc xe ngựa đi qua. Ngô Bình chặn xe rồi đưa cho người đánh xe chút tiền, xin cho hai người họ đi nhờ đến thành phố gần nhất”.

Phu đánh xe thông báo: “Một trăm năm mươi dặm nữa là đến thành Thanh Giang”.

Chu Ngọc Nhan: “Thành Thanh Giang có dịch quán. Huyền Bình, anh tới đó báo danh trước”.

Phu đánh xe nghe xong, vẻ mặt lập tức vô cùng cung kính: “Hoá ra hai vị là khách tu, thất lễ rồi”.

Ngô Bình: “Vất vả cho anh rồi. Đến nơi tôi xin tặng anh một trăm lượng vàng”.

Phu đánh xe mừng rơn, liên tục cảm ơn anh.

Đi được năm mươi dặm, trước mặt họ có một trạm gác. Một đám quan binh ở đó đang kiểm tra người đi đường.
Chương 1557: Tấn công ngược nhà họ Bạch

Trông thấy rào chắn, Chu Ngọc Nhan nói: “Hình như trước kia không có rào chắn trên con đường này thì phải”.

Người đánh xe nói: “Chuyện là vậy, cách đây không lâu, nhà họ Bạch đã có khá nhiều người chết, các quan binh này đều là thuộc hạ của nhà họ, vì thế họ muốn điều tra mọi người qua lại”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh nói: “Nhà họ Bạch vẫn đang tìm tôi đây mà”.

Chu Ngọc Nhan: “Làm sao bây giờ? Mình có đi qua nữa không?”

Ngô Bình hỏi: “Thành Bạch Ngọc cách đây bao xa?”

Chu Ngọc Nhan ngẩn ra hỏi: “Anh định làm gì?”

Ngô Bình: “Cô chẳng bảo thành Bạch Ngọc chỉ có hai Địa Tiên còn gì? Nói thật thì giờ tôi đối đầu với Địa Tiên như hổ gặp dê ấy, tát phát đảm bảo chết ngay”.

Chu Ngọc Nhan: “Anh không thể dùng trình độ của Địa Tiên Khuyên giới để đánh giá về Địa Tiên ở Thiên Ngoại Thiên được. Vì được tu luyện đại đạo hoàn chỉnh nên Địa Tiên của Thiên Ngoại Thiên đều rất mạnh, hơn các Địa Tiên trong ấn tượng của anh nhiều”.

Ngô Bình: “Khi ở Khuyên giới, đến Chân Tiên tôi còn giết được thì Địa Tiên có là gì!”

Chu Ngọc Nhan hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Thế thì siêu quá!”

Ngô Bình: “Vì thế thay vì bị truy sát, thà tôi đến thành Bạch Ngọc luôn, để xem nhà họ Bạch này hung ác đến cỡ nào”.

Chu Ngọc Nhan: “Nếu anh muốn vậy thì cũng không cần thiết đến thành Bạch Ngọc. Vì như vậy thì họ sẽ chiếm ưu thế về địa lý, tốt nhất là phá rào chắn luôn ở đây cho người nhà họ Bạch tự mò tới”.

Cô ấy nhìn quanh rồi chỉ vào một khu rừng rồi nói: “Vào đó đi, rừng là nơi dễ hạ các mục tiêu nhất”.

Ngô Bình cười nói: “Cô Chu có vẻ am hiểu cách ám sát quá nhỉ!”

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Đó là điểm mạnh nhất của môn phái tôi mà”.

“Bảo sao”.

Xe ngựa đi tới rào chắn, có hai người bước ra rồi trầm giọng nói: “Xuống kiệu để kiểm tra”.

Ngô Bình bước xuống rồi nói: “Các người muốn kiểm tra cái gì?”

Trông thấy dáng vẻ của Ngô Bình, mấy người đó ngẩn ra rồi sờ vào kiếm, một người hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi chính là người đã đánh chết công tử của thành thành Bạch Ngọc”.

“Cái gì!”, mấy người đó luống cuống rút vũ khí ra, sau đó tấn công Ngô Bình.

Anh hừ lạnh một tiếng rồi tung vài quyền ra đánh cho họ ngã sõng soài, sau đó gọi Chu Ngọc Nhan rồi cùng chạy lên núi.

Đám người này không dám đuổi theo, mà nhanh chóng truyền tin đi xin nhà họ Bạch cử trợ thủ đến.

Lên núi rồi, Chu Ngọc Nhan nói: “Anh Lý, anh có biết lai lịch của môn phái tôi không?”

Ngô Bình hỏi: “Có lai lịch thần kỳ gì à?”

Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Môn phái của tôi tên là Tuyệt Tiên Môn, công pháp tu luyện là Nguỵ Sát Kinh. Đây là công pháp thuộc kiểu ám sát do một Chân Nhân thái cổ sáng tạo ra, thuật ám sát trong đó phải nói là vô địch thiên hạ”.

Ngô Bình: “Hay đấy, thì ra vào thời Chân Nhân, họ đã nghiên cứu về thuật ám sát rồi”.

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Nếu anh Lý thích thì tôi có thể dạy cho anh”.

Ngô Bình cười nói: “Được, lát người nhà họ Bạch lên núi, tôi sẽ thử uy lực của công pháp luôn”.

Chu Ngọc Nhan: “Tôi muốn truyền thụ công pháp cho anh là bởi chỉ có Chân Nhân mới có thể phát huy tối đa uy lực của Nguỵ Sát Kinh”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Hoá ra cô biết rồi à”.

Chu Ngọc Nhan: “Tôi có mắt nhìn của sát thủ nên có gì là khó đâu”.

Hai người đi tới eo núi, Ngô Bình bắt vài con gà rừng để nướng ăn. Họ mới ăn được nửa bữa thì đã nghr thấy có tiếng bước chân dưới núi, đoán chừng phải tới cả trăm người.

Ngô Bình cười nói: “Người nhà họ Bạch đến rồi”.

Chu Ngọc Nhan: “Chúng ta vòng ra phía sau họ rồi tấn công ngược lại lũ dốt nát ấy”.

Ngô Bình cười nói: “Được thôi”.

Cứ thế, anh đã cùng phục kích với Chu Ngọc Nhan để tấn công nhà họ Bạch. Chỉ hơn 15 phút là họ đã hạ được cả trăm cao thủ.

Ngô Bình cũng nhân đó cảm nhận được sự đáng sợ của Nguỵ Sát Kinh. Bộ pháp và thuật ẩn hình của công pháp này có yêu cầu cực cao với thể chất. Ngày trước, Chu Ngọc Nhan vất vả lắm mới miễn cưỡng luyện đến trình độ nhập môn, nhưng Ngô Bình vừa luyện đã học được thành, loáng cái đã luyện thành thạo, thậm chí anh còn cải tiến nó theo kiến thức của mình.

Nhà họ Bạch đã có hơn chục cao thủ thiệt mạng, nhưng không thấy người tấn công đâu, các trưởng lão cảm thấy có gì đó sai sai. Vì thế, những người có tu vi thấp đều nhanh chóng xuống núi, ở lại chỉ toàn các cao thủ Nhân Tiên hoặc Địa Tiên.

Theo họ thấy thì Ngô Bình chỉ là một người mới đến, dù anh có giỏi đến mấy thì cũng không bằng Nhân Tiên được, vì thế không có gì đáng lo ngại.

Một người đàn ông mặc áo lam đi tới gần Ngô Bình rồi phóng thần niệm ra, nhưn lại không thể tìm thấy Chu Ngọc Nhan và anh. Cách mà hai người bọ dùng có thể trốn được thần niệm.

Đột nhiên có một bóng người bay từ phía bên trái đằng sau ra, người đàn ông áo lam hét lớn, giơ tay tấn công nhưng chỉ đánh vào không khí, ngay sau đó đã có một bàn tay đánh vào giữa lưng hắn.

Hự!

Lục phủ ngũ tạng của người đàn ông dập nát, hắn chết ngay tại chỗ.

Hạ xong Địa Tiên ấy, Ngô Bình nói: “Đúng là thực lực rất mạnh, nhưng vẫn không chịu được một đòn của mình”.

“To gan!”

Đột nhiên có mấy người lao từ phía xa tới.

Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà nhìn chằm chằm vào họ, sau đó nhặt một thanh kiếm ở dưới đất lên rồi nói với Chu Ngọc Nhan: “Thật ra kiếm pháp của tôi cũng khá lắm”.

Chu Ngọc Nhan mỉm cười rồi bước lùi lại.

Đám người kia nhanh chóng chạy lại gần, đi đầu là một Địa Tiên cầm đoản kiếm, ông ta nhìn thi thể dưới đất rồi tức giận nói: “Nhà họ Bạch tôi có thù gì với cậu mà cậu ra tay độc ác vậy hả?”

Ngô Bình nhìn gã rồi nói: “Ông là gì của nhà họ Bạch?”

Người đó: “Tôi là Bạch Nam Sinh - gia chủ của nhà họ Bạch”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Cho người vào thôn làng tìm tôi rồi giết chết ân nhân cứu mạng tôi, tất cả chuyện này đều do ông chỉ thị đúng không?”

Bạch Nam Sinh: “Toàn bọn dân đen thấp hèn thì chết vài đứa có làm sao? Cậu là khách tu, cũng coi như có địa vị cao quý ở Thiên Ngoại Thiên, thế mà lại vì lũ dân đen mà giết con trai tôi!”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Với tôi thì ông mới là dân đen thấp hèn, là đồ đáng chết!”

Vù!

Dứt lời, anh phi thanh kiếm đi, nó mang kiếm ý bức người tấn công Bạch Nam Sinh.

Ông ta định né, nhưng tinh thần đã bị kiếm ý của Ngô Bình khoá chặt nên không thể cử động.

Phập!

Thanh kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Bạch Nam Sinh, toàn thân ông ta cứng đờ, mắt trợn ngược với vẻ khó tin.

Bạch Nam Sinh chết rồi, những người khác lập tức giải tán, không một ai dám ở lại trả thù.

Ngô Bình lục tìm trong người hai thi thể thì thấy có một cái nhẫn trữ đồ nên cười nói: “Đồ tốt! Có nó thì tiện hơn nhiều rồi”.

Anh mở nhẫn ra thì thấy bên trong có khá nhiều đồ, tránh lãng phí nên anh đã lục tìm hết trên người các thi thể rồi lấy hết những thứ đáng giá đi.

Sau đó, anh cùng Chu Ngọc Nhan xuống núi rồi đi tới thành Thanh Giang.

Thành này có khoảng triệu dân nên cũng khá lớn, vừa vào đây, Ngô Bình đã bỏ hết những thứ vừa lấy được ra, sau đó chọn những thứ không dùng đến để mang đi đổi thành vàng.
Chương 1558: Linh thạch thật sự

Hai người kiếm chỗ trọ trước, sau đó ăn uống nghỉ ngơi qua loa rồi hôm sau mới đến Dịch Quán báo danh.

Tối đến, Ngô Bình tiếp tục đả thông linh khiếu, khi tu luyện, anh phát hiện đả thông linh khiếu hoặc thần khiếu ở Thiên Ngoại Thiên thì tinh thần và cơ thể sẽ có sự biến đổi rất lớn, hơn nữa đây đều là những sự thay đổi có lợi.

Anh tu luyện một lát thì tiểu nhị mang rượu và đồ ăn vào phòng, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Ngô Bình ăn như hổ đói, sau đó con gọi tiểu nhị mang thêm đồ vào.

Chu Ngọc Nhan vui vẻ cười nói: “Anh Lý ăn ngon thật đấy, chứng tỏ tiến độ tu luyện rất tốt”.

Ngô Bình: “Chủ yếu vì năng lượng trong những đồ ăn này quá ít nên tôi đành phải ăn nhiều thôi”.

Chu Ngọc Nhan: “Ừm, lát nữa chúng ta sẽ đi mua ít linh thạch về dùng”.

Ngô Bình: “Linh thạch ư? Ngọc Nhan, linh thạch ở đây bán thế nào? Mua bằng vàng à?”

Chu Ngọc Nhan: “Một viên linh thạch bình thường có giá ba nghìn”.

Ngô Bình: “Đắt phết nhỉ!”

Chu Ngọc Nhan: “Nhưng linh thạch có thể giúp anh tu luyện, còn vàng thì không”.

Ngô Bình: “Tôi có vài chục nghìn lượng vàng thôi, thế thì cũng không mua được bao nhiêu”.

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Đừng bảo anh tưởng linh thạch ở đây giống Khuyên giới đây nhé?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Ơ thế hoá ra khác à?”

Chu Ngọc Nhan: “Đương nhiên, linh thạch ở đây quý hơn Khuyên giới nhiều, cứ đi đi rồi anh sẽ biết”.

Ăn uống xong, hai người chuẩn bị qua một chút rồi đến con phố sầm uất nhất của thành Thanh Giang có tên là phố Kim Thuỷ. Nơi họ trọ cách con phố này không xa nên chỉ vài bước là tới.

Tại đây, người đông như biển, hai bên đường có đủ mọi sạp hàng, tạo thành một khung cảnh rất náo nhiệt.

Họ đi hoà vào dòng người, Chu Ngọc Nhan chỉ vào một cửa hàng ở phía bên trái rồi nói: “Ở đó bán linh thạch, chúng ta vào xem đi”.

Hai người đi vào trong thì thấy ở đây không quá đông khách, cả một cửa hàng rộng vài nghìn mét vuông mà chỉ có hơn chục khách hàng.

Một người đi tới rồi lịch sự hỏi: “Hai vị muốn mua gì ạ?”

Chu Ngọc Nhan: “Dẫn chúng tôi đi xem linh thạch”.

Người đó cười nói: “Vâng, mời hai vị đi theo tôi”.

Người này dẫn nhóm Ngô Bình lên tầng hai, ở đây bày đủ các loại linh thạch. Đúng như Chu Ngọc Nhan nói, linh thạch ở đây khác hẳn với linh thạch ở Khuyên giới.

Linh thạch ở Khuyên giới chỉ to cỡ bàn tay và được hình thành từ linh khí.

Nhưng linh thạch anh nhìn thấy bây giờ thì chỉ bé như ngón tay út, bên trong mỗi viên đều có một phù văn thiên nhiên, quanh phù văn có một luồng năng lượng kỳ lạ. Hiển nhiên phù văn này chỉ được sinh ra ở một nơi mà không bị khiếm khuyết thiên đạo.

Ngô Bình híp mắt lại nói: “Bảo sao trước đó, tôi cứ thấy linh khí có gì đó là lạ, ra là nó bị sai”.

Chu Ngọc Nhan: “Linh khí do trật tự đại đạo sinh ra, nếu trật tự này bị sai sót thì đương nhiên linh khí sinh ra cũng có vấn đề”.

Ngô Bình vội hỏi: “Viên linh thạch này bao nhiêu tiền?”

Người kia cười nói: “Thưa anh, đây là linh thạch bình thường, hai nghìn ba trăm lượng vàng một viên ạ”.

Ngô Bình: “Tôi mua năm viên”.

Người đó gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi gói lại cho anh ngay”.

Người đó đi tìm hộp gói linh thạch thì Ngô Bình hỏi Chu Ngọc Nhan: “Ở đây chỉ dùng vàng để mua bán thôi à?”

Chu Ngọc Nhan: “Thường chỉ người giàu mới dùng vàng thôi, các tu sĩ đều thích dùng linh thạch để giao dịch, còn thứ được dùng nhiều nhất là linh thạch bình thường”.

Ngô Bình: “Lạ thế nhỉ, hai tu sĩ Địa Tiên bị tôi giết trước đó chẳng có ít linh thạch nào trên người cả”.

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Tuy họ là Địa Tiên, nhưng lại không thể hấp thu được năng lượng trong linh thạch”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

“Khi vào về nhà trọ, anh thử luyện hoá linh thạch rồi hấp thu thì ắt biết”.

Mua linh thạch xong, Ngô Bình vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy phía đối diện có hiệu thuốc, anh sáng mắt lên nói: “Ngọc Nhan, Thiên Ngoại Thiên có nhiều dược liệu không?”

Chu Ngọc Nhan: “Cũng khá nhiều đấy, nhưng thầy luyện đan ở đây thì ít lắm nên mọi người toàn mua dược liệu về ăn trực tiếp thôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ăn trực tiếp ư?”

Chu Ngọc Nhan: “Không thì làm thế nào? Thầy luyện đan chỉ có ở các thế lực lớn đỉnh cấp thôi, người bình thường đến bã đan dược còn không được thấy nữa thì lấy đâu ra mà mua”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Chúng ta sang đó xem đi”.

Hai người đi vào hiệu thuốc, Ngô Bình thấy hầu hết dược liệu ở đây đều có cấp thấp, thường không dùng để luyện chế đan dược. Anh tìm mãi mới chọn được vài chục vị thuốc có thể dùng để luyện đn được. Cuối cùng khi thanh toán thì cũng không hết bao nhiêu tiền.

Mua dược liệu xong, Ngô Bình còn cần lò luyện đan nên hỏi: “Ngọc Nhan, ở đây có bán lò luyện đan không?”

Chu Ngọc Nhan lắc đầu: “Không, thầy luyện đan đều bị các thế lực lớn hốt hết đi rồi, nên đương nhiên việc chế tạo lò luyện cũng là điều cơ mật nhất, người ngoài có tiền cũng không mua được đâu”.

Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, lẽ nào anh là thầy luyện đan à?”

Ngô Bình: “Ừ”.

Chu Ngọc Nhan trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi có một cách mở được Động Thiên của anh một lát đấy”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Cách gì thế?”

Chu Ngọc Nhan: “Vài không gian khá kỳ quái ở Thiên Ngoại Thiên có môi trường khá giống Khuyên giới. Vì thế nếu anh đến đó thì sẽ hội phục thực lực, nhưng chỉ được một lát thôi, không được lâu đâu”.

Ngô Bình: “Thế là đủ để tôi lấy lò luyện đan trong Động Thiên ra rồi”.

Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Ừm, hơn nữa anh chỉ có một cơ hội duy nhất nên phải nắm bắt lấy”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi biết rồi”.

Mua dược liệu xong, Ngô Bình không còn nhiều tiền nữa nên chỉ đi dạo quanh rồi về quán trọ nghỉ ngơi.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, sang ngày hôm sau, Ngô Bình đã đến Dịch Quán để đăng ký.

Quá trình đăng ký rất đơn giản, anh báo tên họ và lai lịch xong thì đi lĩnh quần áo và một tấm lệnh bài cùng ít tài nguyên tu hành. Điều khiến anh bất ngờ là trong tài nguyên tu hành có 20 viên linh thạch bình thường, ba viên linh thạch thượng đẳng và một trăm nghìn lượng vàng cùng một chiếc nhẫn trữ đồ.

Lấy đồ xong, Ngô Bình vừa ra ngoài thì đã bị Chu Ngọc Nhan kéo đi thật nhanh.

Ngô Bình hỏi: “Ngọc Nhan, sao thế?”

Chu Ngọc Nhan nói nhỏ: “Giờ có khá nhiều người chuyên đi giết người mới, khéo anh bị người ta nhắm vào rồi đấy”.

Ngô Bình tròn mắt nói: “Cái gì? Giết người mới ư?”

Chu Ngọc Nhan: “Chúng ta đừng ở lại đây nữa, đi thôi”.

Sau đó, cả hai cùng lên xe ngựa rồi rời khỏi thành Thanh Giang luôn.

Người lái xe ngoài năm mươi tuổi nên điều khiển xe ngựa chạy rất êm.

Xe chạy được hơn một tiếng rồi vào một vùng hoang vắng, phía trước không còn thấy đường nữa.

Ngô Bình vén rèm ra rồi hỏi: “Sao thế?”

Người đánh xe nhảy xuống rồi chạy mất, cùng lúc đó có khoảng hơn chục người cầm kiếm lao ra từ trong rừng rồi bao vây xe ngựa.

Ngô Bình hiểu ra, người đánh xe đã cố ý đưa họ đến đây.

Anh thở dài nói: “Ngọc Nhan, đúng như cô nói, quả nhiên tôi đã bị người ta nhắm tới”.

Chu Ngọc Nhan: “Đành liều với họ vậy”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Không sao, chỉ có một Địa Tiên thôi, tôi sẽ giết hắn trước”.
Chương 1559: Bầy hổ vào thôn

Ngô Bình xách kiếm rồi nhảy xuống xe, sau đó hét lớn: “Muốn chết thì cứ nhào vô, đây có một người một kiếm thôi!”

Một tên cướp có tu vi Nhân Tiên cười khẩy một tiếng rồi xách đao toan chém Ngô Bình.

Anh tiến lên một bước, một đường kiếm loé sáng, cả cánh tay của tên kia đều rơi xuống đất, sau đó đến cái đầu của hắn, máu tươi bắn tung toé.

Ngô Bình lùi lại vài bước rồi nói: “Tiếp đi!”

Nhóm cướp nghệt mặt ra, không ngờ kiếm thuật của Ngô Bình lại cao cường đến vậy.

Một người đàn ông trung niên bước ra, đây chính là người có tu vi cao nhất trong nhóm cướp này - cảnh giới Địa Tiên.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Kiếm thuật của cậu có mạnh đến mấy thì cũng là người mới thôi, nhắm đánh lại tôi không? Tôi khuyên cậu nên giao linh thạch ra đây, như thế sẽ giữ được mạng rồi rời khỏi đây”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ông sợ nên không dám đánh với tôi chứ gì, chứ làm gì có chuyện lũ giặc cướp các người thả cho chúng tôi đi?”

Đúng là người đàn ông đã sợ, tốc độ xuất kiếm của Ngô Bình quá nhanh, góc độ chuẩn, ông ta thử tính thì biết mình sẽ không thể né được đường kiếm của anh.

Nhưng đời nào ông ta chịu nhận nên vẫn cười khẩy nói: “Tôi là Địa Tiên mà phải sợ cậu à?”

Ngô Bình bất ngờ lao lên, người đàn ông sợ quá nhảy tít lên cao rồi chạy trối chết.

Ngô Bình dừng lại rồi cười phá lên: “Thế mà còn kêu không sợ?”

Người đàn ông giận quá hoá thẹn rồi hô lên: “Các anh em, xông hết lên!”

Song, không một ai nhúc nhích. Mọi người đâu phải lũ ngốc, đến đại ca nhà mình còn không dám ra tay thì họ lên nộp mạng à?

Người đàn ông nổi điên nói: “Chúng mày có nghe lệnh tao không hả?”

Ngô Bình: “Nếu giờ các người đi ngay thì tôi sẽ tha cho một con đường sống”.

Ngay sau đó đã có người buông vũ khí rồi quay đầu bỏ chạy, đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó là cả đống cùng chạy mất dép.

Người đàn ông giận tím mặt rồi ngửa cổ hét to, song không ai quan tâm đến ông ta cả, cuối cùng chỉ còn mỗi ông ta ở lại.

Ngô Bình cười nói: “Giờ chơi solo, ra tay đi!”

Người đàn ông nhổ nước miếng, không dám mạo hiểm nên quỳ xuống đất nói: “Công tử, xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ giap nộp hết đồ quý giá trên người”.

Ngô Bình: “Còn phải xem ông có nhiều đồ quý không đã”.

Người đàn ông: “Tiểu nhân có 65 viên linh thạch, 740 nghìn lượng vàng cùng một ít dược liệu và thần binh lợi đao”.

Nói rồi, ông ta giơ một chiếc nhẫn lên cho Ngô Bình: “Xin công tử nhận cho”.

Ngô Bình cầm lấy rồi mở ra xem, quả nhiên bên trong có những thứ đồ như ông ta bảo.

Tâm trạng của anh tốt lên hẳn, anh nói: “Đây là tiền mà ông giết người mới rồi cướp được à?”

Tên cướp: “Tiểu nhân không chỉ giết người mới, mà còn cướp của các thương khách nữa. Đây là toàn bộ của cải mà tiểu nhân tích góp suốt nhiều năm, xin công tử nhận hết lấy rồi tha mạng cho tiểu nhân”.

Vù!

Ngô Bình còn chưa trả lời thì Chu Ngọc Nhan đã phi một thanh đao ra đâm xuyên qua mắt trái của tên cướp, giết chết ông ta tại chỗ.

Thi thể của tên cướp ngã xuống, Ngô Bình cười nói: “Ngọc Nhan, cô có vẻ ghét bọn cướp nhỉ!”

Chu Ngọc Nhan: “Khi tôi còn là người mới cũng từng bị chúng tấn công, may mà giữ được mạng”.

Ngô Bình nói: “Cô không ra tay thì tôi cũng không tha cho ông ta đâu”.

Nói rồi, anh nhìn xung quanh rồi nói: “Mà đây là nơi quái quỷ nào thế?”

Chu Ngọc Nhan: “Đi hết ngọn núi phía trước rồi đi thêm hơn một nghìn dặm nữa là tới nơi chúng ta cần đến”.

Ngô Bình: “Ừm, vậy đi rồi tìm chỗ nghỉ thôi”.

Hai người bỏ lại xe ngựa rồi băng qua núi, tốc độ đi mà nhanh như bay.

Khi qua núi rồi, họ thấy có một thôn làng ở dưới chân núi, vì thế định nghỉ ngơi một lát ở đây rồi đi tiếp.

Hai người đi vào trong thôn, Chu Ngọc Nhan gõ cửa một nhà dân, trông chủ nhà khá chất phác, họ còn mang đồ ngon nhất đã tiếp đãi khách.

Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình vừa ăn được một lát thì nghe thấy tiếng gầm rú của mãnh thú ở ngoài, người đàn ông trong nhà lập tức cầm mâu đi săn rồi chạy ra ngoài.

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Người đàn ông: “Công tử, có mãnh thú vào làng, chúng tôi sẽ ra đối phó”.

Ngô Bình ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên cũng muốn góp sức: “Tôi đi cùng anh”, nói rồi, anh cũng xách kiếm đi ra ngoài.

Họ vừa ra thì đã nhìn thấy cả đàn hổ đi lại quanh thôn, hễ thấy cửa nhà ai không chắc chắn là chúng nhào vô rồi bắt người ăn thịt.

Ngô Bình thấy chúng ăn thịt người thì nổi giận, sau đó giơ kiếm chạy đến xử lý chúng.

Hổ ở Thiên Ngoại Thiên khoẻ hơn hổ ở Khuyên giới nhiều, con nào cũng cao trên mét tám, tiếng gầm như vang trời.

Ngô Bình chạy nhanh đến tấn công, đường kiếm loé lên, con hổ ở phía ngoài cùng vừa ngoái lại đã bị bổ đôi người rồi hét lên thảm thiết.

Nghe thấy thế, lũ hổ ở trong nhà giật mình rồi chạy ra thì nhìn thấy Ngô Bình đã chém chết đồng loại của mình.

Chúng gầm lên rồi bổ nhào về phía anh, Ngô Bình lách người rồi đâm thanh bảo kiếm vào bụng của một con! Có con hổ bay lên cao, nhưng khi nó đáp đất thì thấy cổ mát lạnh, cái đầu to lớn đã rơi xuống đất.

Ngô Bình đã liên tục giết ba con hổ, những con khác hoảng sợ nên đã bỏ chạy.

Ngô Bình hận vì chúng đã ăn thịt người nên hét lên: “Chạy đâu cho thoát!”

Anh bay lên trước như một ngôi sao rồi đáp xuống trước mặt chúng, sau đó vung kiếm. Kiếm quang lượn vòng quanh người anh rồi hoá thành các đường kiếm chém chết bầy hổ.

Loáng cái, Ngô Bình đã tiêu diệt cả bầy hổ, con nào cũng chết rất thảm.

Các nhà dân đều đóng chặt, chỉ có đám thợ săn ra ngoài, sau khi chiếm ngưỡng màn chém hổ đặc sắc của Ngô Bình, họ đều hoan hô rồi chạy tới tung Ngô Bình lên cao.

Anh cười lớn rồi để mặc cho họ tung người mình.

Sau một hồi reo hò, có một ông lão chầm chậm bước ra rồi cảm kích nói: “Dũng sĩ, hôm nay mà không có dũng sĩ ra tay thì cả thôn chúng tôi chắc bị tiêu diệt cả rồi”.

Ngô Bình được mọi người đặt xuống đất, anh chào ông lão rồi nói: “Lũ hổ này thật to gan, dám đến bao vây thôn làng, chúng có lai lịch thế nào vậy ông?”

Ông lão thở dài nói: “Chúng là hổ trên núi, đều do người nuôi, chứ không phải dã thú”.

Ngô Bình sững người: “Cái gì? Vậy ai đã nuôi chúng?”

Ông lão: “Hổ Chân Nhân đã nuôi mấy trăm con hổ trên núi, ông ta thường xuyên thả chúng ra đi săn khắp nơi. Thú trên núi có hạn nên đã bị ăn thịt hết, bầy hổ bị đói nên mới mò xuống thôn làng ăn thịt người. Haizz, trước kia có một thôn gần đây còn bị ăn thịt hết, vài trăm người mà chỉ còn một người sống sót”.

Ngô Bình nổi giận: “Thả cho hổ ăn thịt người, Hổ Chân Nhân này thật đáng chết!”

Chu Ngọc Nhan đi tới nói: “Anh Lý, tôi có biết về Hổ Chân Nhân”.

Ngô Bình: “Ông ta có tu vi thế nào?”

Chu Ngọc Nhan: “Nghe đâu cũng là một Địa Tiên Thần Hoá võ nghệ cao cường”.

Ngô Bình cười lạnh: “Mấy hôm tới, tôi sẽ ở lại trong thôn tu luyện, chờ tôi đột phá rồi sẽ đi gặp Hổ Chân Nhân này”.
Chương 1560: Hấp thu linh thạch, đột phá thần tốc

Tối đó, hàng trăm người trong thôn cùng đến tiếp đãi Ngô Bình, các cô gái trả còn hát múa trước đống lửa, người già thì mang rượu và thịt ngon nhất của nhà mình ra mời anh.

Ăn no uống say xong, Ngô Bình được xếp vào ở trong một căn nhà trúc đẹp nhất thôn, căn nhà này có ba tầng, anh tu luyện ở trên tầng chót.

Đêm khuya tĩnh lặng, anh lấy một viên linh thạch ra rồi thử hấp thu năng lượng của nó. Anh cầm linh thạch bằng hai tay rồi bắt đầu tu luyện cách hấp thu, phù văn trong linh thách loé sáng, các nguồn năng lượng hoá thành các tia sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.

Khi chúng xâm nhập vào kinh mạch, Ngô Bình cảm thấy có một luồng nhiệt nóng rực. Nếu không nhờ có thể chất mạnh, kinh mạch rộng và chắc thì chắc anh đã nhảy dựng lên vì đau đớn rồi.

Tuy thế thì anh vẫn phải chịu một cơn đau mãnh liệt, đến khi năng lượng trong linh thạch được anh hấp thu hết thì phù văn mới tắt sáng, bấy giờ cảm giác đau đớn mới giảm đi.

Linh khí vận chuyển trong người để rèn luyện kinh mạch, tinh thần và thân thể anh. Ban đầu, anh vẫn thấy đau, nhưng dần dà anh đã cảm thấy dễ chịu hơn, đó là một cảm giác kiểu như vừa đau vừa dễ chịu.

Anh tiếp tục hấp thu năng lượng của viên linh thạch thứ hai, hấp thu càng nhiều thì cơn đau càng giảm, cơ thể anh cũng dần quen với linh khí hoàn chỉnh của đại đạo.

Hấp thu linh khí xong, Ngô Bình tu luyện lại Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Anh có nền móng Chân Nhân, lại thêm linh thạch nên tu luyện nhanh thần tốc. Luyện khí, luyện thần, Trúc Cơ, Nhân Tiên rồi nhanh chóng lên cảnh giới Nhân Tiên viên mãn.

Anh muốn tu luyện tiếp nhưng đã hết linh thạch, cực chẳng đã anh đành quay sang đả thông linh khiếu và thần khiếu.

Hai hệ thống tu hành này thúc đẩy lẫn nhau, tu vi Nhân Tiên có hỗ trợ rất lớn với cảnh giới Chân Nhân nên Ngô Bình cũng nhanh chóng đả thông linh khiếu.

Trong ba ngày, người dân trong làng đã tiếp đãi Ngô Bình rất nhiệt tình, anh chỉ việc ăn rồi tu luyện nên nhanh chóng đả thông hết linh khiếu và thần khiếu.

Chiều nay, ngoài thôn chợt vang lên tiếng hổ gầm, người dân trong thôn bắt đầu ra ám hiệu.

Ngô Bình vội vã chạy ra ngoài thì thấy có tới hàng trăm con hổ ở đây.

Chu Ngọc Nhan nói: “Anh Lý, xem ra Hổ Chân Nhân đến báo thù đấy”.

Ngô Bình: “Đến đúng lúc lắm”.

Anh xách kiếm lên rồi bước ra, bầy hổ vừa trông thấy sát khí của anh thì đều vội vàng lùi lại.

Một người đàn ông bước từ trong rừng ra, người này có mái tóc đen, mặc áo bào được làm từ da hổ, dáng vẻ trông rất cổ quái.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Chính cậu đã giết hổ của bổn Chân Nhân đúng không?”

Ngô Bình: “Ông thả hổ ra ăn thịt người là phạm tội lớn. Giờ mau quỳ xuống xin tha thì tôi sẽ cho chết một cách thanh thản”.

Hổ Chân Nhân nổi giận: “Đồ ranh con, xem sự lợi hại của ta đây!”

Ông ta điểm tay phải một cái, có một tia sét giáng xuống người Ngô Bình, đây là một loại lôi thuật nhưng cấp còn thấp.

Ngô Bình đã luyện thành Lôi Hồn Điện Phách, còn nhận được truyền thừa của chủ nhân sấm sét nên tia sét này với anh chỉ như gãi ngứa.

Anh bình thản phủi quần áo rồi cười lạnh nói: “Có chút bản lĩnh vớ vẩn này mà dám to mồm à? Thử một kiếm của ta đây!”

Anh bay lên không rồi chém một đường kiếm xuống.

Hổ Chân Nhân không ngờ Ngô Bình phản công lại nhanh như thế nên lách người bay lùi lại, song ông ta đã chậm một bước nên bị kiếm chém vào vai làm máu tươi bắn ra.

Ông ta hét lên đau đớn rồi quay người bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đạp ngã.

Hổ Chân Nhân kinh hãi nói: “Xin tha mạng, tôi có linh thạch, nhiều lắm”.

Ngô Bình kề kiếm lên cổ ông ta rồi hỏi: “Ông có nhiều linh thạch lắm hả?”

Hổ Chân Nhân gật đầu: “Vâng, tôi có rất nhiều linh thạch”.

Ngô Bình hào hứng hỏi tiếp: “Ông lấy đâu ra? Có bao nhiêu?”

Hổ Chân Nhân: “Tôi nuôi hổ trên núi là vì không muốn ai lên đây, trên núi có linh mạch, bên trong có nhiều linh thạch lắm”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Có ai biết chuyện này không?”

Hổ Chân Nhân lắc đầu: “Không, ai mà lên núi sẽ bị hổ ăn thịt hoặc bị tôi đuổi đi ngay”.

Ngô Bình: “Ông bảo vệ linh thạch của mình thì không sai, nhưng sao lại thả cho hổ ăn thịt người?”

Hổ Chân Nhân: “Tiểu nhân đáng chết, tại không đủ thức ăn cho bầy hổ nên đành phải làm vậy”.

Ngô Bình cười khẩy: “Đó là tội của ông, chết đi!”

Một đường kiếm loé sáng chém vào cổ của Hổ Chân Nhân, sau đó Ngô Bình xách cái đầu mang về thôn.

Dân làng hân hoan gõ trống khua chiêng, Hổ Chân Nhân đã chết, bầy hổ sẽ không dám đến nữa.

Đêm đó, cả thôn ăn mừng, Ngô Bình được các cô gái trẻ đẹp vây quanh mời rượu.

Đến nửa đêm, anh gọi Chu Ngọc Nhan rồi nói: “Chúng ta đi thôi, chậm nữa thì mai họ sẽ giới thiệu vợ cho tôi mất”.

Chu Ngọc Nhan che miệng cười: “Đương nhiên họ sẽ thích một anh hùng như anh rồi”.

Hai người lặng lẽ rời khỏi thôn rồi lên núi.

Núi này rất rộng, bên trong có rất nhiều hổ, nhưng sát khí của Ngô Bình quá mãnh liệt nên chúng không dám lại gần.

Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì đã phát hiện vị trí của linh thạch, dưới lòng đất có một linh mạch dài mấy dặm, quanh linh mạch có rất nhiều mạch địa khí. Linh khí trong linh mạch đã ngưng kết thành linh thạch, số lượng nhiều không đếm xuể.

Chu Ngọc Nhan hỏi: “Linh mạch ở đâu mà tôi chẳng cảm thấy gì cả”.

Ngô Bình cười nói: “Tìm linh mạch dựa vào vận may”, nói rồi, anh đi tới một khoảng đất lõm xuống, sau đó lấy bảo kiếm ra đào.

Thanh bảo kiếm này có chất lượng rất tốt nên loáng cái, Ngô Bình đã đào được một cái hố sâu hơn 20 mét. Càng đào xuống dưới thì linh khí dưới hang càng dày, chất đá cũng thay đổi, do ngấm linh khí nhiều năm nên đất đá ở đây cũng có linh khí nên chúng rất cứng rắn.

Cuối cùng, thanh bảo kiếm không đào được nữa, Ngô Bình phải chuyển sang dùng đao. Anh làm hỏng bốn thanh đao thì mới đào được viên linh thạch đầu tiên.

Đây là linh thạch bình thường, giống viên anh từng mua. Anh giơ linh thạch lên cho Chu Ngọc Nhan nhìn rồi hỏi: “Cô thấy sao?”

Chu Ngọc Nhan sáng mắt lên nói: “Anh đâu có dựa vào vận may đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Không cần biết có may hay không, nhưng linh thạch ở đây đều là của tôi hết”.

Anh đào tiếp thì đã tìm thấy hơn ba trăm viên linh thạch.

Đào linh thạch rất tốn sức, chờ khi Ngô Bình đào hết lên thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Anh bò từ dưới hang lên rồi lau mồ hôi: “Nghỉ chút ăn gì đã”.

Chu Ngọc Nhan lấy đồ ăn và nước trong nhẫn trữ đồ ra rồi cả hai cùng ăn.

Cô ấy cười nói: “Ngần này linh thạch khéo cả đời một tu sĩ cũng không thấy được”.

Ngô Bình: “Đào thêm ít nữa rồi mình tu hành ở đây luôn”.

Anh hỏi: “Ngọc Nhan, tôi có tham gia thử luyện được không?”

Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy đột phá lên Địa Tiên đã, tôi nghe nói cuộc thi này nguy hiểm lắm, các tu sĩ còn chém giết lẫn nhau”.

Ngô Bình: “Ừm, ngần này linh thạch đủ để tôi đột phá lên Địa Tiên rồi”.

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Được, vậy chúng ta tu luyện luôn ở đây đến khi đột phá nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK