Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2722: Tái tạo cơ thể

“Ông từng đến đường chủ tế chưa?”, Ngô Bình hỏi.

Phương Lập gượng gạo nói: “Để chủ nhân cười chê rồi, mặc dù tư chất của tôi khá tốt nhưng vẫn không dám bước chân vào con đường Chúa Tể. Người đi vào con đường Chúa Tể không chỉ phải có tư chất phi thường mà còn phải có niềm tin vững chắc hoặc sự tự tin… Năm đó tôi không có ý định đấu lại với thiên tài trên con đường Chúa Tể”.

“Ông nói chống lại?”, Ngô Bình nghe ra được từ trọng điểm.

Phương Lập gật đầu, cảm khái nói: “Đúng vậy, con đường Chúa Tể có rất nhiều cơ hội, nhưng cũng có rất nhiều kẻ tranh giành. Mỗi khi có một món bảo vật xuất hiện đều sẽ có rất nhiều cao thủ đến cướp lấy. Trong lúc đó, chắc chắn sẽ có thương vong”.

Nói đến đây, ông ta tỏ vẻ đau buồn nói: “Tôi từng có một đứa con trai, tài năng của nó hơn tôi rất nhiều, tôi chưa từng đi vào con đường Chúa Tể nên đặt kỳ vọng vào nó. Tôi có nhiều yêu cầu khắt khe với nó, dùng hết tất cả tài nguyên để giúp nó trưởng thành. Thế nhưng, nó cũng chỉ đi đến cửa thứ ba. Trong cửa ải thứ ba thì bị thiên tài tộc Thiên Hồ giết chết. Năm đó nó mới hai mươi hai tuổi, tôi hận mình tại sao không có được công pháp cấp Hoàng sớm hơn, nếu nó có thể luyện hóa cấm kỵ thì sẽ không chết trên đường Chúa Tể”.

Ngô Bình cũng không biết nên an ủi ông ta thế nào bèn nói: “Ông đừng đau lòng, ít nhất anh ta đã từng cố gắng, dám đối đầu với nguy hiểm, anh ta rất giỏi”.

Mắt Phương Lập đỏ bừng, nói: “Đúng thế, nó mạnh hơn tôi”.

Sau đó ông ta nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, tôi không có yêu cầu gì khác. Sau này cậu trở thành Chúa Tể rồi, có thể làm cho con trai tôi sống lại không?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Chúa Tể có thể cứu sống người đã chết sao?”

Phương Lập gật đầu: “Chúa Tể có thể có quyền luân hồi, chỉ cần chủ nhân đến được cảnh giới đó, dĩ nhiên có thể giúp con trai tôi sống lại”.

Ngô Bình im lặng mấy giây, cậu biết chuyện này không dễ dàng như bề ngoài, nhưng Phương Lập đã nhận cậu là chủ nhân, hơn nữa còn giao toàn bộ tài nguyên cho cậu nên cậu không tiện từ chối.

“Được, tôi đồng ý với ông. Nếu tôi trở thành Chúa Tể, nhất định sẽ cố gắng cứu sống con trai ông”.

Phương Lập vô cùng biết ơn: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình: “Phương Lập, ông cứ thế này cũng chẳng ra sao cả, mau hiện thân ra đi”.

Phương Lập nói: “Chủ nhân, sức mạnh gây hại cho cơ thể tôi vẫn chưa được tiêu diệt sạch, thế nên…”

“Không sao, bây giờ tôi làm sạch giúp ông”, nói rồi Ngô Bình giơ tay ra ấn lên đầu.

Sức mạnh Thái Cổ Ma Điệp rót vào trong, sức mạnh còn lại đó lập tức biến mất.

Phương Lập cảm thấy nhẹ nhõm, vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình: “Trong tay tôi có khá nhiều dược liệu, bây giờ luyện chế một viên “đan Ngọc Túy” cho ông, uống đan này vào thì ông có thể có được một cơ thể hoàn chỉnh trong ba ngày. Hơn nữa cơ thể mới sẽ thích hợp tu hành hơn cơ thể trước kia của ông”.

Mắt Phương Lập sáng lên: “Thế mà còn tốt hơn cơ thể trước kia à?”

Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này cần phải phá vỡ rồi mới thiết lập, trước tiên phải bị tiêu diệt cơ thể rồi mới tái tạo lại. Nhưng ông vốn dĩ đã không có cơ thể nên bỏ qua bước này”.

Thấy nơi này cực kỳ yên tĩnh, cậu lập tức lấy đan dược ra, sau đó chọn bảo dược rồi bắt đầu luyện chế đan Ngọc Túy.

Ba khắc sau, lò luyện đan nổ tung, ba tia sáng bay ra, lần lượt là ánh sáng đỏ, ánh sáng tím và ánh sáng xanh. Ngô Bình vươn tay nắm lấy ánh sáng tím, để mặc ánh sáng đỏ và ánh sáng xanh bay đi.

Phương Lập nhìn đến ngây người, khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, hai tia sáng bay đi đó là gì?”

Ngô Bình: “Pháp này làm thay đổi vận mệnh trái với ý trời, can thiệp vào quy luật tự nhiên. Ánh sáng xanh bay ra sẽ chịu được sự tàn sát của thiên đạo, còn ánh sáng đỏ sẽ hấp thụ năng lượng tiêu cực do thiên đạo trừng phạt”.

Cậu vừa dứt lời, cho dù cách một vực thẳm, Phương Lập vẫn nghe được tiếng sấm vang lên từ phía chân trời.

Lúc này ông ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đan màu tím.

Sau khi thầm đếm chín giây, ông ta đập viên đan vào trán Ngô Bình. Phương Lập không có cơ thể, dĩ nhiên cũng không thể tiêu hóa được sức mạnh của dược nên chỉ có thể dùng cách này để giúp hắn hấp thu.

Viên đan biến thành năng lượng cực nhỏ, đi vào đầu cậu.

“Được rồi, tôi đã bày bố trận pháp ảo xung quanh, ông tạm thời ở lại đây hồi phục đi”.

Không lâu sau, Ngô Bình bày bố xong trận pháp, sau đó bay đến trên vực thẳm.

Càn Tiêu Trần vẫn còn đang đợi cậu, lúc Ngô Bình xuất hiện, anh ta đang ngồi tu luyện. Thấy cậu về, Càn Tiêu Trần cũng không ngạc nhiên, cười nói: “Anh Ngô quả nhiên là rồng phượng trong nhân gian, thế mà anh cũng có thể đi lại tự nhiên trong khu vực kỳ quái này”.

Anh ta không hỏi sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, không tiện hỏi nhiều.

Ngô Bình cười nói: “Anh Càn vẫn chưa đi, lẽ nào còn có việc gì sao?”

Càn Tiêu Trần gật đầu: “Tôi suy nghĩ rồi, muốn hợp tác với anh Ngô đi thăm dò một cổ điện”.

“Cổ điện?”, Ngô Bình nhìn anh ta: “Đó là nơi nào?”

Càn Tiêu Trần: “Năm đó huyền tổ của tôi cũng từng đến cấm địa thượng cổ, phát hiện ra một cổ điện nằm ở một nơi xa xôi. Ông ấy nghĩ trong cổ điện đó chắc phải có thứ gì đó phi thường, truyền thừa lợi hại. Chỉ là tu vi và bản lĩnh của huyền tổ tôi có hạn, cố gắng ba tháng cũng không mở được. Sau đó thái tổ, cao tổ, tằng tổ, ông nội tôi cũng từng đến đó thử mở ra nhưng đều thất bại”.

Nói đến đây, anh ta thở dài: “Mục đích lớn nhất của tôi đến đây là làm theo các ông bà, cũng đi mở thử xem. Nhưng tôi biết tư chất của mình còn không bằng ông nội, ngay cả ông ấy cũng không làm được thì tôi càng không làm được”.

Ngô Bình: “Thế nên anh muốn hợp tác với tôi?”

Càn Tiêu Trần nhìn chằm chằm Ngô Bình, đột nhiên cười nói: “Anh Ngô chắc chắn là một người phi thường, tôi cũng đã gặp rất nhiều thiên tài nhưng không ai trong số họ có thể sánh được với anh Ngô. Thế nên tôi muốn dựa vào vận may và bản lĩnh của anh Ngô để mở cổ điện”.

“Sau khi mở được thì sao?”, Ngô Bình hỏi đến vấn đề quan trọng nhất, phân chia bảo vật trong cổ điện.

Càn Tiêu Trần cười nói: “Tôi chỉ muốn ba mươi phần trăm tất cả mọi thứ, còn lại sẽ đưa cho anh Ngô. Hơn nữa, những thứ tôi muốn sẽ do anh Ngô phân phát, tôi sẽ không kén chọn. Anh Ngô thấy cách chia này thế nào?”

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Mười phần trăm”.

Càn Tiêu Trần nhíu mày: “Anh Ngô, mười phần trăm có quá đáng quá không?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Không có tôi, anh chẳng được gì cả. Anh là người cung cấp tin tức, nhiều nhất chỉ có mười phần trăm”.

Thật ra Càn Tiêu Trần không muốn đòi hỏi quá nhiều, vì nếu cổ điện được mở ra, cho dù anh ta có được thứ gì thì cũng được hời, huống gì còn có thể chia mười phần trăm? Hơn nữa, anh ta không sợ Ngô Bình ra điều kiện, nhưng lại sợ Ngô Bình mở miệng đồng ý ngay. Đồng ý nhanh quá, ngộ nhỡ đến lúc đó hối hận thì anh ta sẽ gặp nguy hiểm.

Thế là anh ta giả vờ tỏ ra đau đớn: “Được thôi, ai bảo thực lực của tôi có hạn, mọi chuyện chỉ đành dựa vào anh Ngô”.

Ngô Bình: “Trong cấm địa thượng cổ không có giới hạn thời gian, tôi và anh tu luyện mấy ngày ở trong này trước, ba ngày sau xuất phát”.

Dĩ nhiên Càn Tiêu Trần không có ý kiến, gật đầu nói: “Được, mọi chuyện nghe theo anh Ngô”.

Ngô Bình tìm được một cái hang động trên vách đá, cậu dọn dẹp hang động rồi luyện tập ở bên trong. Sau đó cậu phải bước vào tu luyện công pháp cấp Thánh Hoàng của Phương Lập.
Chương 2723: Cửu Dương Hóa Cấm Đồ

Trước đó cậu đã bắt đầu tu luyện Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công, có được đại trận Hóa Cấm, luyện hóa được Cấm Kỵ Mục Nát! Thế nhưng, đó chỉ là bước đầu tu luyện, cũng chính là công pháp tầng thứ nhất, thuộc loại vỡ lòng cho người mới.

Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công hoàn chỉnh có tổng cộng ba tầng, tầng sau khó hơn tầng trước. Trong đó, tầng thứ nhất có Nhân Bí Đồ tương ứng, hơn nữa còn là Nhân Bí Đồ Thánh Cấp!

Bí đồ này, gọi là Cửu Dương Hóa Cầm Đồ, cần mở Cửu đại bí khiếu trong cơ thể. Cửu đại Bí khiếu này, có bốn bí khiếu thuộc mười hai đại bí khiếu cơ mật. Toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục này có thể đồng thời nắm giữ phương pháp mở tứ đại bí khiếu này, không vượt qua ba cái! Hai mươi đại bí khiếu này được gọi là bí khiếu trung tâm!

Năm bí khiếu còn lại cũng thuộc ba mươi đại bí khiếu cực kỳ cơ mật! Phương pháp mở ba mươi đại bí khiếu này chỉ có một vài hoàng triều cổ xưa, đại giáo nghìn năm mới có thể sở hữu được một phần, đều rất khó có được, chỉ truyền thừa nội bộ các thế lực lớn, được xưng là bí khiếu truyền thừa!

Ngũ đại bí khiếu truyền thừa cộng thêm tứ đại bí khiếu trọng tâm, có thể thấy Cửu Dương Hóa Cấm này có cấp bậc rất cao, tu luyện rất khó!

Nếu Ngô Bình sinh ra trong một thế mực siêu cấp nào đó ở Thánh Cổ Đại Lục, thì thế lực mà cậu có chắc chắn phải bỏ ra cái giá rất lớn, đưa đến các thế lực đỉnh cao, yêu cầu những thế lực này mở bí khiếu cho cậu!

Nếu căn cơ không thâm hậu, mà chỉ hành động như vậy cũng đủ khiến một vài thế lực lớn sụp đổ!

Như vậy vẫn chưa là gì, tiếp đó là phải hấp thụ bí lực thần cấp! Cửu Dương Hóa Cấm Đồ có yêu cầu về bí lực rất cao, trong cửu đại bí khiếu, tứ đại bí khiếu trọng tâm buộc phải hấp thụ ba loại bất kỳ trong năm loại bí lực thần cấp! Ngũ đại bí khiếu truyền thừa còn lại có thể hấp thụ bí lực thần cấp, cũng có thể hấp thụ bí lực huyền cấp!

Vì thế, Ngô Bình dựa theo nguyên tắc mở bí khiếu trọng tâm đầu tiên!

Độ khó để mở bí khiếu trọng tâm rất cao, cậu tốn gần ba tiếng đồng hồ mới mở được một bí khiếu truyền thừa, hấp thụ bí lực thần cấp, ngưng tụ bí ấn!

Lúc này, trong thân thể Ngô Bình bỗng xuất hiện một lượng lớn bí lực, những bí lực nay như đã tồn tại trong thân thể cậu từ lâu, chỉ là bị che giấu kỹ mà thôi.

Thế nhưng, lần này bí ấn ngưng tụ rất tốn sức, mãi đến ngày thứ ba, cậu mới ngưng tụ đủ mười nghìn bí ấn một cách khó khăn!

Thời hạn ba ngày đã đến, Ngô Bình lại quay về dưới vực thẳm, xem xét tình hình Phương Lập.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao tầm chín thước đứng đó, ông ta đã đôi một bộ trường sam xanh ngọc, quàng khăn lục, khí chất tao nhã.

Lúc trước chỉ là một cái đầu, Ngô Bình cũng không chú ý đến vẻ ngoài của Phương Lập. Bây giờ nhìn lại, đúng thật là một nhân vật anh hùng, uy phong lẫm liệt, không giận mà uy.

Người đàn ông thấy Ngô Bình quay lại, ông ta cuống cuồng bái kiến: “Chủ nhân!”

Ngô Bình quan sát Phương Lập, cười nói: “Không tệ, ông vừa ý với thân thể này chứ?”

Phương Lập: “Chủ nhân, thân thể này có thể nói là hoàn mỹ! Tu vi hiện tại của tôi đã khôi phục được ba phần rồi!”

Ngô Bình gật đầu, nói: “Vậy đi theo tôi đi”.

Phương Lập khẽ cúi đầu: “Vâng”.

Hai người quay về vách núi trên bờ vực, Ngô Bình gọi Càn Tiêu Trần, đến gặp Lăng Bộ Phi, Mạc Khinh Ngữ.

Thấy bên cạnh Ngô Bình bỗng nhiên có một nhân vật uy nghiêm như vậy, Càn Tiêu Trần có chút kinh ngạc. Phương Lập ở Thánh Cổ Đại Lục cũng là thiên kiêu của bản tộc, cái gì cũng đã gặp, vì vậy cũng có chút xem thường Càn Tiêu Trần, không buồn quan tâm nhìn anh ta.

Cảm nhận được sự khinh miệt của Phương Lập, Càn Tiêu Trần có chút buồn bực, thầm nói tôi đắc tội với ông rồi hay sao? Vả lại ông là ai mà dám coi thường bổn công tử đây?

Nhưng những lời này, anh ta chỉ có thể nói thầm trong bụng, dù sao anh ta cũng không dám đắc tội Ngô Bình.

Cuối cùng, mấy người họ đến địa điểm đã hẹn trước.

Bởi vì Ngô Bình đã bày bố thủ đoạn ở gần đây nên mấy cô gái vẫn đợi ở đây, chỉ là cậu vừa đi là hết ba ngày, bọn họ cũng khó tránh cảm thấy lo lắng.

Lúc này, Hồ Tiểu Kiều đang ăn một miếng bánh quy. Bắt đầu từ hôm qua, bọn họ càng không dám đi ra ngoài, cứ chờ mãi ở đây.

Hồ Tiểu Kiều không nhịn được nói: “Mỹ Mỹ, chúng ta cũng không thể cứ ở chờ ở đây mãi đúng chứ? Vừa nãy tôi đã liên lạc với Tư Mã sư huynh, anh ấy nói hai ngày nay sẽ có thu hoạch, tôi nghĩ…”

Tư Mã sư huynh mà cô ta nói chính là vị nam tu đầu nhọn kia, tên là Tư Mã Chinh, có danh tiếng rất lớn ở học viện hoàng gia. Nếu không phải Ngô Bình xuất hiện thì an ta chắc hẳn sẽ trở thành nhân vật thủ lĩnh chuyến đi đến cấm địa Thượng Cổ lần này rồi.

Điền Mỹ Mỹ liếc nhìn cô ta: “Cô muốn bây giờ để tôi rời đi cùng cô, đúng chứ?”

Hồ Tiểu Kiều gật đầu: “Chúng ta cùng đi tìm Tư Mã sư huynh, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta”.

Điền Mỹ Mỹ lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn muốn đợi Ngô sư huynh quay lại, cô tự đi tìm anh ta đi”.

Hồ Tiểu Kiều nhỏ giọng nói: “Vậy nhỡ đâu anh ấy không quay về thì sao?”

Cấm địa Thượng Cổ đầy rẫy nguy hiểm, một người mấy ngày vẫn chưa quay lại, vậy thì rất có khả năng sẽ không quay lại nữa.

Nghe cô ta nói như vậy, Điền Mỹ Mỹ tức giận: “Cô nói gì! Ngô sư huynh lợi hại như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không gặp chuyện!”

Mạc Khinh Ngữ liếc nhìn Hồ Tiểu Kiều, lạnh nhạt nói: “Cô muốn đi, thì cứ đi đi, làm gì phải nói nhiều như vậy”.

Hồ Tiểu Kiều nghiến răng, đi ra ngoài trận pháp.

Mấy phút sau, cô ta đưa theo tu sĩ đầu nhọn đi vào, bên cạnh còn có ba tu sĩ khác, người này chính là Tư Mã Chinh.

Tư Mã Chinh nhìn thấy nhiều nữ tu xinh đẹp như vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy, anh ta cười lớn nói: “Tôi nói sao nhỉ? Loại người kia, không thể sống quá ba ngày đâu, thế nào, bị tôi nói trúng rồi sao?”

Thấy Hồ Tiểu Kiều lại dẫn người ngoài đi vào, Điền Mỹ Mỹ vừa giật mình vừa tức giận, ánh mắt Mạc Khinh Ngữ cũng đầy sát khí. Đưa người ngoài đến đây, cách làm của Hồ Tiểu Kiều không khác gì bán đứng!

Lăng Bộ Phi lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Nếu là ở học viện hoàng gia, Tư Mã Chinh chắc chắn sẽ không dám đắc tội với mấy đệ tử tông môn lớn như Lăng Bộ Phi. Nhưng đây là cấm địa Thượng Cổ, người chết thì cứ chôn xuống đất là xong chuyện, anh ta căn bản không cần phải sợ bất kỳ ai!

Hừ lạnh một tiếng, Tư Mã Chinh nói: “Cấm địa Thượng Cổ này là của nhà cô à, cô có tư cách gì bảo tôi ra ngoài?”

Mạc Khinh Ngữ thản nhiên nói: “Cho anh ba giây, nếu còn không đi ra, lát nữa muốn đi cũng không đi được đâu”.

Tư Mã Chinh lại không hề lo lắng chút nào, anh ta cười nham hiểm: “Vậy sao? Mấy mỹ nữ đây chẳng lẽ không cảm thấy cơ thể không thoải mái sao?”

Điền Mỹ Mỹ đứng bật dậy, nhưng cô ấy vừa đứng dậy đã nghiêng ngả, suýt nữa đã ngã xuống đất, bất giác sợ hãi: “Tôi bị sao thế này!”

Sắc mặt Lăng Bộ Phi khó coi, nói: “Chúng ta trúng độc rồi, là Hồ Tiểu Kiều!”

Hồ Tiểu Kiều cúi đầu, nói: “Là Tư Mã sư huynh bảo tôi làm, sau này tôi còn phải nhờ Tư Mã sư huynh bảo vệ, xin lỗi”.

Điền Mỹ Mỹ tức như muốn ngất đi: “Cô… Hồ Tiểu Kiều, cô đúng là đồ ngu xuẩn, xấu xa!”

Hồ Tiểu Kiều bỗng ngẩng đầu, tức giận nói: “Sao tôi lại xấu? Tôi chỉ là đang làm chuyện có lợi cho bản thân mình thôi! Từ nhỏ mẹ tôi đã nói dạy tôi rồi, bất kể lúc nào cũng phải ra quyết định có lợi cho bản thân, chỉ có như vậy tu sĩ chúng ta mới có thể sống sót được!”

“Nhưng quyết định này của cô rõ ràng rất ngu xuẩn!” Mạc Khinh Ngữ vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói.

Hồ Tiểu Kiều liếc nhìn cô ấy: “Mạc Khinh Ngữ, đã đến lúc nào rồi, cô đừng có giả vờ thanh cao trước mặt chúng tôi nữa. Mấy người các cô cứ ngoan ngoãn nghe lời Tư Mã sư huynh tôi đi, anh ấy sẽ không làm hại các cô!”

Điền Mỹ Mỹ tức giận nhìn Mã Tư Chinh: “Anh muốn làm gì?”

Tư Mã Chinh cười ha ha, nói: “Tôi tu luyện được một loại kỳ công, có thể hấp thụ công lực của nữ tu để tôi sử dụng! Hơn nữa, nữ tu càng xinh đẹp, tu vi càng cao, tôi càng có nhiều lợi ích hơn! Mấy vị mỹ nữ, các cô ngoan ngoãn phối hợp, đợi sau khi tôi thăng cấp, tôi sẽ yêu thương các cô!”. Nói rồi, anh ta đi đến chỗ Lăng Bộ Phi cách gần nhất, ánh mắt đầy vẻ nham hiểm.
Chương 2724: Trò đùa chí mạng

Lăng Bộ Phi vội đứng dậy, nhưng cô ấy cũng giống với Điền Mỹ Mỹ, lập tức lại ngồi xuống đất, đầu óc choáng váng.

“Vô dụng thôi! Cô đã trúng Túy Tiên Tán, một trong tứ đại kỳ độc ở hạ giới, dược này rất trân quý, để có được các cô mà tôi phải bỏ ra rất nhiều đấy!”, Tư Mã Chinh đắc ý, giơ nanh vuốt đi về phía Lăng Bộ Phi.

“Anh to gan đấy!”

Đột nhiên, âm thanh lạnh lùng chợt vang lên.

Tư Mã Chinh run cả người, anh ta chậm rãi quay lại thì thấy Ngô Bình và hai người khác đang đứng cách đó không xa.

Tư Mã Chinh lập tức tươi cười nói: “Ngô sư huynh, anh về rồi à! Lúc trước cô Hồ cứ lo lắng cho an nguy anh mãi, nên mới mời tôi đến. Vừa rồi tôi chỉ là nói đùa với mấy mỹ nữ đây thôi”.

“Dùng Túy Tiên Tán, một trong tứ đại kỳ độc để đùa sao?”, Mạc Khinh Ngữ lạnh lùng nói.

Tư Mã Chinh đang chậm rãi rút lui, nói: “Chỉ là đùa hơi quá một chút, nhưng tôi cũng không có ác ý”.

Ngô Bình lạnh lẽo nói: “Quỳ xuống!”

Tư Mã Chinh khẽ giựt mí mắt, mấy người sau lưng anh ta đưa mắt nhìn nhau, vốn tưởng Ngô Bình đã mất mạng bên ngoài, không ngờ cậu lại quay về, chuyện này làm sao cho tốt đây?

Tư Mã Chinh bỗng cắn răng, đột nhiên cầm một con dao găm kề sát cổ Lăng Bộ Phi, hung hăng nói: “Tên họ Ngô kia, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh thả tôi đi, nếu không tôi sẽ giết chết cô ta!”

Vẻ mặt Ngô Bình chẳng thay đổi gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi vốn cũng sẽ không giết anh, nhưng bây giờ thì anh buộc phải chết”.

Còn chưa dứt lời thì một bóng người đã bay sát dưới mặt đất, chớp mắt nuốt chửng cái bóng của Tư Mã Chinh, trong nháy mắt, thân thể Tư Mã Chinh cứng đờ, lập tức mất khả năng di chuyển.

Ngô Bình không nhanh không chậm đi đến trước mặt anh ta, hỏi: “Thuốc giải ở đâu?”

Ánh mắt Tư Mã Chinh đầy vẻ hoảng sợ, run giọng nói: “Ngô sư huynh, đừng giết tôi…”

Ngô Bình không hỏi nhiều, trực tiếp lấy túi trữ đồ của anh ta ra, lấy ra một lọ nhỏ từ bên trong, cậu khẽ ngửi rồi lần lượt đưa đến trước mũi mấy cô gái.

Mấy cô gái gửi được mùi hăng nồng, sau đó sức lực trong người cũng dần dần khôi phục.

Hồ Tiểu Kiều vẫn luôn cúi thấp đầu, lúc này cô ta bỗng quỳ xuống đất, khóc nói: “Ngô sư huynh, đều là do Tư Mã Chinh ép tôi làm, hu hu, tôi cũng không còn cách nào…”

Ngô Bình chẳng buồn nhìn cô ta mà nói với mấy cô gái Lăng Bộ Phi: “Các cô quyết định đi”.

Lăng Bộ Phi gật đầu, đợi khôi phục xong thì cô ấy cầm kiếm đi qua, một kiếm đâm chết Tư Mã Chinh, sau đó không hề chần chừ một kiếm đâm chết Hồ Tiểu Kiều.

Vẩy bớt vết máu trên kiếm, Lăng Bộ Phi thản nhiên nói: “Mọi người đều là người của học viện, vẫn nên để tôi ra tay thì hơn”.

Thân là đệ tử của thế lực lớn, giết chết một học viên học viện hoàng gia cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Mấy đệ tử khác lúc này cũng đều quỳ dưới đất, hai bên đánh nhau, vô cùng hoảng sợ.

“Chúng tôi đều phải nghe theo Tư Mã Chinh, chuyện này cũng là một tay anh ta lên kế hoạch, trước đó chúng tôi cũng không biết chuyện, mong Ngô sư huynh nể mặt cùng học ở học viện mà tha cho chúng tôi một lần!”

“Cút đi”. Ngô Bình chẳng muốn nói nhiều, xua tay bảo bọn họ rời đi.

Mấy người họ như được ân xá, liên tục nói cám ơn sau đó quay đầu rời đi, chỉ sợ Ngô Bình hối hận.

Lúc này Mạc Khinh Ngữ mới thả lỏng tay trái, cô ấy cầm một sát phù uy lực cực lớn trong tay, một khi Tư Mã Chinh dám lại gần thì cô ấy sẽ dùng lá bùa này.

Ngô Bình: “Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu”.

Mắt Điền Mỹ Mỹ ửng đỏ, nói: “Sư huynh, nếu anh đến muộn một chút thôi, chúng tôi đã thảm rồi”.

Ngô Bình: “Đúng lúc chúng ta cần đến một nơi, nếu thu hoạch đủ nhiều, đến lúc đó mỗi người các cô chọn một món đồ”.

Mạc Khinh Ngữ hỏi: “Cậu Ngô, nơi nào vậy?”

“Một toà cổ điện”. Ngô Bình nói: “Chúng ta cùng đi thôi”.

Phương Lập nói: “Chủ nhân, chuyện tìm kiếm cổ điện không cần phải vội, chúng ta có thể chậm rãi đi đến đó, trên đường nếu gặp được đồ gì đáng giá thì cứ cất lấy”.

Ngô Bình cảm thấy cũng có lý bèn nói: “Được, vậy thì không cần gấp, cứ từ từ đi”.

Sáu người rời đi, xuất phát về hướng cổ điện. Bọn họ đi không phải nhanh, sau khi đi được hơn ba trăm dặm thì cách đó không xa bỗng nghe thấy tiếng người vang lên, hơn nữa không chỉ một người.

Phương Lập một mình đi lên kiểm tra, một lúc sau quay lại nói: “Chủ nhân, phía trước bên trái cách ba dặm, có một nhóm người hạ trại, số lượng mười bảy người, trong đó có hai tu sĩ Thần Thông Cảnh, còn lại đều là tu sĩ Bí Cảnh”.

“Bên trong có một tu sĩ bị khống chế, bị thương rất nặng, anh ta đang bị mấy người luân phiên tra tấn, trông có vẻ như muốn hỏi cung gì đó”.

Ngô Bình không hứng thú với chuyện này, cậu đang định tiếp tục đi tiếp.

Phương Lập lại nói: “Nghe mấy người kia nói chuyện, người bị tra tấn kia đến từ học viện hoàng gia, tên Trương Tỉnh”.

“Trương Tỉnh?” Điền Mỹ Mỹ có chút kinh ngạc: “Anh ấy đúng thực là từ học viện hoàng gia! Anh ấy ở học viện cũng là nhân vật nổi danh, chỉ là tính cách khá cứng rắn, có mâu thuẫn rất lớn với Tư Mã Chinh. Lần này đi vào cấm địa Thượng Cổ đã bị Tư Mã Chinh cô lập, nên mới hành động một mình. Không ngờ, anh ấy lại bị người ta bắt giữ”.

Ngô Bình bất giác nhớ đến yêu cầu của phó viện trưởng, bảo cậu bảo vệ người của học viện. Im lặng một lúc, cậu lại nói: “Đi qua xem xem”.

Trên một bãi cỏ, có dựng năm cái lều. Lúc này, một nhóm người lấy bàn ghế ra, hoa quả đồ ăn vặt các loại bày ra, núi đùa vui vẻ chuyện trò.

Bỗng nhiên, một người trong đó chú ý đến Ngô Bình, anh ta lập tức ra hiệu, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn về phía mấy người Ngô Bình.

Khi cách đối phương chừng hai ba trăm mét, Ngô Bình tìm một bãi cỏ bằng phẳng, rồi bảo mọi người dựng trại, cũng bày bàn ghế, lấy đồ ăn vặt trái cây ra.

Bọn họ bên này có ít người hơn chút, không náo nhiệt như đối phương. Nhưng nếu nói về đồ ăn vặt hay trái cây thì lại hơn xa đối phương.

“Bọn họ có ý gì vậy, dựng trại bên cạnh chúng ta?” Một tu sĩ mặc áo vàng nhíu mày, nói với tu sĩ áo tím bên cạnh.

Tu sĩ áo tím có vầng trán rộng, đôi mày rậm, anh ta hừ một tiếng: “Người đến không lành, người lành sẽ không đến. Tôi đi gặp bọn họ!”

Nói xong, anh ta cầm bình rượu, cất bước đi về phía trại Ngô Bình. Khi anh ta đến gần lều trại trong vòng trăm bước, Phương Lập tựa như u linh ngăn cản anh ta lại, lạnh lùng nói: “Nơi nghỉ ngơi tư nhân, người ngoài không được tiến vào!”

Người áo tím nhíu mày, anh ta liếc nhìn Phương Lập. Phương Lập khiến anh ta có cảm giác rất nguy hiểm, có lẽ là cao thủ Thần Thông Cảnh.

Vì thế anh ta khẽ cười, nói: “Tại hạ Tô Đức Mậu, tôi không có ác ý gì, chỉ muốn tặng chút rượu cho mọi người”.

Lúc này giọng của Ngô Bình truyền đến: “Lão Phương, để anh ta đi vào”.

Phương Lập tránh người nhường đường, nói: “Mời”.

Tu sĩ áo tím Tô Đức Mậu bước đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Chào các vị”.

Ngô Bình gật đầu: “Mời ngồi”.

Tô Đức Mậu để rượu xuống, nói: “Vẫn chưa được biết tên anh đây”.

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, học viện hoàng gia, Ngô Bình”.

Nghe thấy học viện hoàng gia, ánh mắt Tô Đức Mậu không che giấu nổi vẻ khinh thường. Chuyện này cũng không thể trách anh ta, tu sĩ học viện hoàng gia trước giờ thừng rất yếu ớt, theo bọn họ thấy, tu sĩ học viện hoàng gia càng giống như đến để đủ số lượng, không đáng coi trọng.

“Vậy mấy vị đây là?” Anh ta nhìn mấy người Càn Tiêu Trần và Mạc Khinh Ngữ.

Càn Tiêu Trần vốn không muốn quan tâm anh ta, nhưng Ngô Bình cũng đã đáp lời, anh ta cũng không thể không nói, lạnh nhạt nói: “Di La Cung, Càn Tiêu Trần”.

Nghe thấy cái tên Di La Cung, rõ ràng Tô Đức Mậu khẽ run người, anh ta kinh ngạc hỏi: “Anh đến từ La Di Cung? La Di Cung ở Linh Bảo Thượng Giới?”

Càn Tiêu Trần lập tức mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không phải Linh Ngọc Thượng Giới thì còn ở đâu nữa?”

Tô Đức Mậu vội vàng chắp tay, kích động nói: “Thì ra là thượng tu của La Di Cung, tôi Tô Đức Mậu, bái kiến thượng tu!”. Lập tức thay đổi thái độ nịnh nọt, so sánh với thái độ lúc nãy của đối phương khi nói chuyện với Ngô Bình thì khác hẳn.
Chương 2725: Trương Tỉnh quy thuận

Càn Tiêu Trần lại mặc kệ hắn, quay mặt đi.

Tô Đức Mậu hơi xấu hổ, nói với Ngô Bình: “Bên kia của bọn tôi có đồ ăn nước uống rất nhiều, các cậu cần thì cứ đi lấy”, nói rồi hắn bỏ đi.

Thấy người này đi, Điền Mỹ Mỹ nói: “Cái tên này xem thường người khác”.

Lúc này, một cái bóng ẩn nấp ở cái bóng của Tô Đức Mậu cùng quay lại doanh trại. Cái bóng đó đến bên cạnh đệ tử học viện Hoàng gia tên là Trương Tỉnh, lúc này cả người hắn toàn là máu còn chút hơi thở cuối cùng, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ dữ tợn.

Cái bóng là do huyền ảnh của Ngô Bình biến thành, nó bỗng nhảy lên lập tức bao phủ lấy Trương Tỉnh, sau đó trượt trên mặt đất rồi biến mất. Đến khi người xung quanh phản ứng lại thì cả người Trương Tỉnh đã đi vào khu vực Ngô Bình đứng.

Mười mấy người lập tức bay lên, đuổi theo hướng Ngô Bình.

“Ầm!”

Một tia kiếm quang phóng lên trời, đó là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm của Ngô Bình biến thành kiếm khí, khí tức kinh người khiến mười mấy người sợ hãi biến sắc, lần lượt ngã về phía sau.

Sắc mặt Tô Đức Mậu rất khó coi, cao giọng nói: “Anh Ngô, ý anh là sao đây?”

Phương Lập lạnh lùng nói: “Chủ nhân của tôi làm gì không cần giải thích với các cậu, cút xa ra một chút”.

Mấy người này cực kỳ tức giận, một người đàn ông tóc xanh nghiêm giọng nói: “Từ bao giờ mà người học viện Hoàng Gia kiêu ngạo như vậy?”

Phương Lập vung tay phải lên, phía sau xuất hiện một cánh cửa tối tăm, khí tức chết chóc liên tục truyền ra từ trong cửa, người đàn ông tóc xanh lập tức ngậm miệng lại vì ông ta cảm thấy cánh cửa như đang từ từ mở ra về phía mình.

Cánh cửa chỉ mở ra một khe hở, nỗi sợ hãi vô tận bao trùm lấy ông ta, ông ta thét lên, quay đầu bỏ chạy rồi biến mất không thấy tung tích.

Những người khác cũng cảm thấy tê cả da đầu, đều lùi về sau.

Nhìn thấy cánh cửa này, sắc mặt Càn Tiêu Trần cũng vô cùng nghiêm trọng, không khỏi nhìn Ngô Bình.

Thấy mọi người lùi về sau, Phương Lập mới thu hồi lại cánh của tối tăm.

Lúc này một bóng người bay đến từ phía xa, chính là Thanh Chi. Trong tay Thanh Chi là một túi chứa đồ, trên người toàn là bùn đất như vừa trở lại từ trong ruộng đất.

Lúc Ngô Bình đến không hề nhìn thấy Thanh Chi, nhưng cậu biết Thanh Chi đã sống ở cấm địa thượng cổ từ nhỏ nên cậu cũng không lo lắng cho sự an toàn của cô ta, hơn nữa cậu còn để lại một vật truyền tín trên người Thanh Chi để có thể liên lạc với cô ta bất cứ lúc nào.

“Cậu Ngô, bên trong là dược liệu tôi hái được”, nói rồi cô ta đưa túi chứa đồ cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn một cái, bên trong thế mà lại có hàng ngàn cây dược liệu, có cây khá quý, cũng có cây khá phổ thông.

Cậu tò mò hỏi: “Cô lấy ở đâu mà nhiều thuốc thế?”

Thanh Chi cười nói: “Tôi bẩm sinh đã nhạy cảm với dược liệu, nghe chị Mạc bảo anh cần dược liệu nên tôi đi xung quanh xem sao, hái giúp anh một ít”.

Ngô Bình hơi cảm động, cô ta không chỉ hái một chút, chắc trong hai ba ngày nay cô ta đã liên tục đi khắp nơi để hái.

Cậu nói: “Cảm ơn”.

Thanh Chi cười nói: “Đừng khách sáo”.

Lúc này Trương Tỉnh ở dưới đất nhìn mấy người Ngô Bình nói: “Anh là Ngô Bình? Cái người mới đến học viện Hoàng Gia?”

Trước khi vào cấm địa thượng cổ, Trương Tinh từng gặp Ngô Bình nên vừa nhìn đã nhận ra.

Ngô Bình: “Là tôi”.

“Tại sao anh lại cứu tôi?”, anh ta hỏi, anh ta chưa từng tin tưởng bất kỳ ai.

Ngô Bình: “Không có lý do gì đặc biệt, tôi chỉ tiện thể cứu anh thôi”, sau đó cậu ném một viên thuốc cho Trương Tỉnh để hắn tự hồi phục.

Trương Tỉnh được sắp xếp vào trong một lều, sau đó mọi người để mặc anh ta ở đó, tự mình ăn uống nói chuyện phiếm.

Trong lúc đó Điền Mỹ Mỹ đưa cho anh ta vài viên thuốc, hai người đã quen nhau trước đó. Trương Tỉnh hỏi: “Sư muội Điền, cô ở cùng với họ suốt sao?”

Điền Mỹ Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, sư huynh Trương, sư huynh Ngô rất lợi hại, là một người rất tốt. Trước kia Tư Mã Chinh hạ độc hại bọn tôi, chính sư huynh Ngô trừng trị hắn”.

Mắt Trương Tỉnh sáng lên: “Tư Mã Chinh bị anh ta trừng trị?”

Tư Mã Chinh là kẻ thù của anh ta, anh ta luôn bị mấy người bên kia ép, sống chẳng tự do chút nào. Bây giờ nghe nói đến Tư Mã Chinh, anh ta lập tức trở nên hưng phấn.

Điền Mỹ Mỹ: “Tư Mã Chinh bị Lăng Bộ Phi giết chết rồi. Hắn dám có ý đồ với bọn tôi, chết cũng đáng đời”.

Trương Tĩnh cảm thấy sảng khoái, ấn tượng với Ngô Bình cũng tốt hơn, anh ta cười nói: “Hay lắm, hay lắm”.

Anh ta cắn một miếng thịt khô, nói: “Cô nói sư huynh Ngô đến đây, tôi có lời muốn nói với anh ta”.

“Ừ”, Điền Mỹ Mỹ khẽ cười, ra ngoài gọi Ngô Bình.

Ngô Bình đều lều trại hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Trương Tỉnh nuốt đồ ăn xuống rồi nói: “Cảm ơn sư huynh Ngô đã cứu tôi một mạng, cũng cảm ơn anh có thể tiêu diệt cái thứ rác rưởi Tư Mã Chinh”.

Ngô Bình nói: “Tiện tay thôi, không cần cảm ơn”.

Trương Tinh nhìn cậu hỏi: “Sư huynh Ngô, anh có biết tại sao đám người đó lại bắt tôi tra hỏi không?”

“Nếu anh muốn nói thì tôi rửa tai lắng nghe”, Ngô Bình nói.

Trương Tỉnh: “Hai ngày trước, tôi phát hiện ra một khu vực chứa đầy dược liệu quý. Nơi đó rất bí ẩn, hơn nữa có vài nguy hiểm không rõ, tôi không dám đi sâu vào trong nên chỉ hái được hơn một trăm cây thuốc ở bên ngoài, sau đó rời đi. Không ngờ tôi chẳng may mắn chút nào, ra ngoài chưa được bao lâu đã gặp phải đám người đó”.

“Ban đầu tôi muốn tránh chúng đi nhưng không ngờ đám người này lại nói lời khiêu khích tôi, tôi nói lại vài câu thì họ đã đánh gục tôi, cướp đi pháp chứa đồ của tôi, sau đó tôi nhìn thấy mấy dược liệu đó. Đám người này phân chia đồ của tôi, sau đó ép hỏi tôi tìm được dược liệu này ở đâu. Hừ, bọn khốn nạn này đã cướp đồ của tôi, giờ còn muốn tôi nói cho chúng biết vị trí của dược liệu. Nằm mơ đi! Dù chúng có tra tấn tôi thế nào, tôi cũng sẽ không nói”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, anh rất có khí phách”.

Trương Tỉnh cong môi cười nói: “Sư huynh Ngô, một khi Tư Mã Chinh chết, sau này anh sẽ là người đứng đầu học viện Hoàng Gia, sau này tôi muốn đi theo anh”.

Ngô Bình rất hài lòng với Trương Tỉnh, nói: “Có thể”.

Trương Tỉnh vui mừng khôn xiết: “Sư huynh, đợi vết thương của tôi bình phục, tôi sẽ dẫn các anh đến nơi hái thảo dược. Nhưng đám người bên ngoài chắc chắn sẽ lén lút theo dõi chúng ta, tốt nhất là đuổi chúng đi trước”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh trị vết thương trước đi”.

Sau khi đi ra khỏi lều, Ngô Bình đi vòng qua khu vực lều trại ở phía đối diện. Sau khi đi một vòng, cậu đã âm thầm bố trí trận pháp ảo ảnh, một khi đám người này rời khỏi khu vực này thì sẽ tiến vào ảo ảnh.

Tô Đức Mậu cũng luôn thầm quan sát động tĩnh bên Ngô Bình nhưng lại không dám sang đó.

Hai ngày tiếp theo, Ngô Bình tiếp tục tu luyện trong lều trại. Trong hai ngày nay cậu bắt đầu luyện tập vài thủ pháp thần thông kết hợp với Thất Tinh Trảm Đạo Đồ. Pháp môn đầu tiên cậu muốn tu luyện tên là Thất Tinh Túy Hồn Thủ.

Sau khi tu luyện Thất Tinh Túy Hồn Thủ, có thể ngưng tụ một bàn tay khổng lồ được bao quanh bởi ánh sao, uy lực của bàn tay này lợi hại đến mức có thể tiêu diệt Thần Anh, nghiền nát thần hồn.

Ngô Bình phải mất một ngày rưỡi mới lĩnh hội được tinh túy của Thất Tinh Túy Hồn Thủ. Lúc này, cậu đứng đó, tay phải cách không trung nắm lấy nó, một bàn tay khổng lồ dài mười thước xuất hiện, phát ra sáu tia sáng màu sắc kỳ dị, được bao quanh bởi ánh sao, mang theo sức mạnh hủy diệt lao mạnh về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK