Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1761: Chính Hướng Thần Đan

Ra khỏi sòng bạc, Ngô Bình đi tới cửa hàng dược liệu. Anh phát hiện bên trong cửa hàng này tuy không nhiều dược liệu cao cấp nhưng chủng loại có phần khan hiếm. Thế là quyết định mua một ít.

Khi quay về nhà trọ, thấy Tống Tử Sơn đang bàn chuyện làm ăn nên cũng không quấy rầy ông ta ta mà về phòng trước.

Sau khi bàn xong, Tống Tử Sơn tới tìm anh, cười nói: “Vận may không tệ, đã thương lượng xong, lần này chắc sẽ kiếm được một khoản”.

Ngô Bình: “Chú Tống bàn chuyện gì?”

Tống Tử Sơn: “Tôi bán một lô đá thần sau đó mua một số binh khí ở đây”.

“Binh khí?”, Ngô Bình cảm thấy hứng thú.

Tổng Tử Sơn lấy ra một thanh đoản đao, trên thanh đoản đao này ẩn chứa sức mạnh kì dị. Ngô Bình cầm đao khẽ vung, một tia sáng xanh tím xẹt qua, cắt đôi cái bàn cách đó không xa, để lại một vết sâu hoắm trên mặt đất.

Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Đao không tệ”.

Tống Tử Sơn cười nói: “Loại thần binh này sản xuất ở thành Xích Châu, được làm từ đá thần và bí tinh. Hơn nữa dùng cổ pháp rèn đúc luyện thành, truyền thừa từ mấy kỷ nguyên trước”.

Ngô Bình thi pháp xuống lưỡi đao, thanh đao phát ra tiếng vù vù. Nhưng lại không bị tổn hại: “Chú Tống, loại đao này bao nhiêu?”

Tống Tử Sơn: “Giá cả rất cao, thanh đoản đao trong tay cậu là thần binh cao cấp, một chiếc lên tới tám triệu thần vệ. Còn thần binh cấp thấp khoảng năm trăm nghìn”.

Ngô Bình: “Cháu có thể mua một ít thần binh này không?”

Tống Tử Sơn cười nói: “Đương nhiên. Nhưng phải có thân phận Thần tộc mới mua được, hơn nữa còn phải đặt trước”.

Ngô Bình: “Vậy nhờ chú Tống đặt trước giúp cháu một ít”.

Tống Tử Sơn nói: “Cậu Ngô muốn đặt bao nhiêu?”

Ngô Bình nghĩ nghĩ: “Ba nghìn thần binh cao cấp, bao gồm một ngàn thần thương, một ngàn chuôi kiếm thần, một ngàn thần đao”.

Tống Tử Sơn sửng sốt: “Ba nghìn, ít nhất phải hơn hai triệu thần vương tệ”.

Ngô Bình: “Tiền không thành vấn đề, lát nữa cháu sẽ bán một ít đan dược. Chú Tống, chú biết có loại đan dược nào đáng tiền ở đây không?”

Tống Tử Sơn: “Thật ra có một đoạn thời gian tôi kinh doanh đan dược. Đan dược đáng giá hơn nhiều, ví dụ như Chính Hướng Thần Đan có thể áp chế tà ác tiến hóa”.

Ngô Bình: “Chính Hướng Thần Đan giá bao nhiêu?”

Tống Tử Sơn: “Tôi nhớ Chính Hướng Thầm Đan bậc ba cũng hơn sáu triệu thần tệ. Chính Hướng Thần Đan nhất phẩm giá hơn ba mươi triệu thần tệ”.

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: “Lát nữa cháu đi mua một viên Chính Hướng Thần Đan”.

Tống Tử Sơn cười nói: “Trên người tôi có”. Nói xong, ông ta lấy ra một bình thuốc rồi mở ra. Bên trong là một viên đan dược màu tím nhạt to bằng hạt đậu phộng.

Ngô Bình cầm viên đan dược quan sát một lúc, nói: “Đây chắc là đan dược bậc ba. Chú Tống, viên đan này bán cho cháu đi”.

Tống Tử Sơn nói: “Cậu Ngô cứ cầm lấy mà dùng, không cần nói đến chuyện tiền nong”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy lát nữa cháu đưa cho chú mấy viên Chính Hướng Thần Đan vương phẩm”.

Nói xong, anh bỏ đan dược vào miệng, cảm nhận dược lực. Dựa vào kinh nghiệm luyện đan của mình, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra dược liệu luyện chế đan dược, thậm chí còn nhanh chóng điều chỉnh cách điều chế thần đan cho hợp lý hơn.

Dược liệu dùng cho Chính Hướng Thần Đan chủ yếu được sản xuất ở Thần Vực, nên anh đi đến tiệm thuốc mua một ít dược liệu với mấy loại đá thần.

Đá thần là khoáng vật đặc hữu của Đấu Hư Thần Vực, ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, có thể đẩy nhanh quá trình tiến hóa của sinh vật. Có rất nhiều loại đá thần nhưng Ngô Bình chỉ lấy ba trong số chúng.

Chuẩn bị xong dược liệu, Ngô Bình trở lại nhà trọ. Lúc này đã là ban đêm, anh suy nghĩ một chút, bắt đầu thử luyện chế Chính Hướng Thần Đan.

Vừa lấy lò luyện đan ra, trong viện đã xuất hiện mấy bóng đen. Ngô Bình cười lạnh, đánh một quyền vào cửa sổ. Lập tức, lực đạo vô hình đập thẳng vào bóng người áo đen khiến một tên kêu thảm một tiếng, đột tử tại chỗ.

Mấy tên còn lại kinh hãi nhảy dựng lên bỏ chạy, nhưng cũng bị một chưởng của Ngô Bình đánh ngã, hộc máu kêu đau. Chúng rên rỉ một lúc rồi lần lượt bỏ mạng.

Tống Tử Sơn nghe thấy động tĩnh, muốn ra bên ngoài kiểm tra, lại bị Ngô Bình ngăn lại: “Chú Tống, không cần để ý đến bọn hắn”.

Tống Tử Sơn gật đầu nói: “Nhất định là đám người sáng nay, bọn hắn muốn ngầm ra tay với tôi”.

Ngô Bình cho dược liệu vào, tiếp tục luyện đan. Lò thứ nhất luyện ra đan dược nhị phẩm, Ngô Bình ăn thử, cảm thấy dược hiệu mạnh hơn viên trước rất nhiều, nhưng vẫn chưa hài lòng.

Sau khi thử liên tiếp bảy lò, liên tục bỏ rồi thêm dược liệu, cuối cùng anh cũng luyện chế ra Chính Hướng Thần Đan truyền kỳ.

Dược liệu trong tay cũng đã dùng hết, vì vậy Ngô Bình đưa cho Tống Tử Sơn hai viên Chính Hướng Thần Đan bậc hai. Nhìn thấy thần đan, Tống Tử Sơn kinh ngạc hỏi: “Cái này là cậu luyện chế?”

Ngô Bình cười nói: “Có chút khó khăn, nhưng may mắn đã thành công”.

Tống Tử Sơn tràn đầy hâm mộ: “Cậu có thể luyện chế đan này, nhất định tiền đồ vô lượng!”

Ngô Bình: “Chú Tống, việc bán đan dược nhờ chú. Bán được tiền sẽ chia hai tám”.

Tống Tử Sơn vui vẻ nói: “Không cần hai phần, tôi một phần là được”.

Ngô Bình nói: “Được, cháu đi luyện thêm”.

Luyện đan cả một đêm, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi. Trời vừa sáng, Ngô Bình tiếp tục đi mua dược liệu, sau đó trở về nhà trọ luyện chế đan dược.

Lần này anh luyện ra năm lò, tổng cộng là hai mươi viên thần đan đế phẩm. Tính cả hai mươi viên trước đó, cũng đủ để Tống Tử Sơn đi chào hàng.

Thi thể trong viện đã sớm biến mất, Ngô Bình cũng không đi quản. Tống Tử Sơn đi tìm người bàn bạc về chuyện buôn bán đam dược, anh thì bắt đầu điều tra Hoàng Thiên Cầm và tình hình của nhà họ Hoàng.

Nhà họ Hoàng không ở thành Xích Châu mà ở nội thành Thiên Nguyên, thành trì đứng đầu ở Thiên Đãng Nguyên.

Anh dò hỏi bên ngoài cả một ngày. Trở lại nhà trọ thì thấy Tống Tử Sơn đã về, mặt tràn ngập ý cười.

“Cậu Ngô, bốn mươi lăm viên đan dược đều được bán sạch rồi, cậu đoán xem được bao nhiêu?”

Ngô Bình hỏi: “Chú Tống vui vẻ như vậy, chắc giá cũng không tồi”.

Tống Tử Sơn cười nói: “Căn bản do đan dược đế phẩm quá hiếm, tôi ra giá năm mươi nghìn thần vương tệ, bọn hắn cũng lấy. Đan dược vương phẩm thì bán hơn hai mươi nghìn thần vương. Đan phẩm đế phẩm là tám nghìn thần vương tệ. Tổng cộng được mười lăm tỷ thần vương tệ”.

Ông ta đưa mười ba tỷ năm trăm triệu cho Ngô Bình, cười nói: “Một tỷ rưỡi này tôi cầm có hơi ngại”.

Ngô Bình: “Về chuyện làm ăn, Chú Tống am hiểu hơn cháu, chú cứ yên tâm nhận lấy số tiền này”.

Đan dược xong xuôi, anh nói: “Chú Tống xong việc chưa? Cháu định đến thành Thiên Nguyên một chuyến”.

Tống Tử Sơn biết Ngô Bình muốn đi nghe ngóng một ít thông tin về Hoàng Thiên Cầm, nói: “Việc kinh doanh có thể tạm dừng một chút, mai tôi đi cùng cậu. Tôi có thân phận Thần tộc, đi với cậu sẽ thuận tiện hơn”.

Ngô Bình: “Chú Tống, có thể mua giúp cháu một thân phận Thần tộc không?”

Tống Tử Sơn: “Được, chuyện này cứ giao cho ta. Đợi về thành Bạch Mã, tôi sẽ xử lý”.

Đêm đó, Ngô Bình luyện chế thêm năm lô đan dược, thu được hai mươi viên Chính Hướng Thần Đan cấp truyền kỳ.

Rạng sáng, một đám người xông vào nhà trọ, trực tiếp đá văng cửa phòng. Ngô Bình lập tức đi tới phòng khách, nhìn chằm chằm kẻ đột nhập, trầm giọng hỏi: “Các người là ai?”

Người cầm đầu là một tên mặc quân phục, hắn lạnh lùng hỏi: “Người bán Chính Hướng Thần Đan là cậu đúng không?”

Tống Tử Sơn bước ra: “Người bán đan dược là tôi, các người muốn làm gì?”

Người này nói: “Thành chủ chúng tôi mời hai vị qua một chuyến!”

Tống Tử Sơn: “Không biết thành chủ tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Người này: “Bớt nói nhảm, đi thì biết!”
Chương 1762: Linh Phong Đan lâu

Hắn nhìn về phía Ngô Bình, Ngô Bình nói: “Chúng tôi không có thời gian. Nếu thành chủ của các vị có việc gì cần, cứ tới gặp”.

Người kia giận dữ rống lên: “Xấc xược! Dám vô lễ với thành chủ đại nhân, hạ gục hắn cho ta!”

“Đùng!”

Người kia còn chưa dứt lời đã bị cú đấm của Ngô Bình hất văng, cơ thể phá tan cửa lớn, va vào bức tường, miệng không ngừng hộc máu.

Những người khác giật mình kinh hãi, đồng loạt lùi về sau.

Ngô Bình khẽ “hừ” một tiếng, cưỡi lên độn quang, dẫn theo Tống Tử Sơn rời khỏi khách điếm, bay tới thành Thiên Nguyên.

Thành Thiên Nguyên vốn cách nơi đó mấy nghìn dặm đường, nhưng độn thuật của Ngô Bình siêu phàm nên chỉ loáng cái đã đến.

Lúc này đây, trời vừa hửng sáng, Ngô Bình tìm một khách điếm, sắp xếp chỗ ở cho Tống Tử Sơn trước, sau đó tới cửa tiệm đan dược lớn nhất thành Thiên Nguyên, mua một ít đan dược về nghiên cứu.

Cửa tiệm đan dược này có tên là Linh Phong Đan lâu, sở hữu chi nhánh ở khắp nơi, trong đó cửa tiệm ở thành Thiên Nguyên là đầu mối. Cổ đông lớn của Linh Phong Đan lâu là Hoàng gia.

Linh Phong Đan lâu có tổng cộng bảy tầng với kiểu kiểu trúc như một bảo tháp. Tầng thứ nhất kinh doanh dược liệu với số lượng lớn, tầng thứ hai là các dược liệu quý hiếm; từ tầng thứ ba đến tầng thứ bảy bày bán đan dược, càng lên các tầng cao thì đan dược càng quý giá.

Sau khi tiến vào Linh Phong Đan lâu, Ngô Bình xem xét từng tầng một. Khi tới tầng thứ tư, anh phát hiện giá đan dược ở nơi này đã rất cao rồi, trong đó có loại thần đan chính hướng mà anh đang muốn luyện chế, nhưng cấp bậc tốt nhất mới chỉ là đan dược bậc một.

Anh đang chuẩn bị lên tầng năm thì bị một đan đồng đứng ở cầu thang chặn lại, đan đồng trừng mắt với anh: “Nếu đan dược ở tầng này mà anh còn không mua nổi thì khỏi cần xem đan dược ở phía trên nữa”. (đan đồng: đồng tử chuyên hầu hạ người luyện đan)

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cậu biết tôi không mua nổi?”

Đan đồng cười khẩy: “Tôi ở đây bảy năm rồi, dạng khách nào mà tôi chưa từng gặp? Những người chỉ xem chứ không mua như anh, nhiều vô số kể!”

Ngô Bình đáp: “Tôi không mua vì phẩm chất của đan dược ở phía dưới quá kém, thế nên tôi mới phải lên trên xem thử. Các cậu là người kinh doanh, đâu thể từ chối khách xem hàng chứ?”

Đan đồng cười khẩy: “Tóm lại, anh không thể lên trên được”.

Ngô Bình đáp: “Nếu tôi là ông chủ, chắc chắn tôi sẽ đuổi việc người làm thuê như cậu”.

Đan đồng cười khẩy: “Tiếc rằng anh không phải ông chủ của chúng tôi!”

“Chuyện gì thế?”

Một cô gái tuổi trạc đôi mươi từ trên tầng bước xuống, dung mạo cao quý lạnh lùng, ăn mặc như người trong cung. Trông thấy phục sức của cô ấy, Ngô Bình thoáng giật mình, bởi vì cách ăn mặc này khá giống với Hoàng Thiên Cầm.

Đan đồng hoảng hốt cúi đầu: “Cô Tư, người này không mua nổi đan dược mà cứ đòi lên trên xem xét, con đành ngăn hắn lại”.

Cô gái kia thoáng nhíu mày: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, khách hàng ghé qua đã là chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng ta rồi”.

Đan đồng vội vàng đáp: “Vâng, con biết sai rồi”.

Cô gái kia khẽ gật đầu với Ngô Bình, sau đó nghiêng người nhường đường, mỉm cười nói: “Công tử, ban nãy trót đắc tội, mời lên tầng”.

Ngô Bình thầm nghĩ, cô gái này khá hiểu chuyện đấy: “Được”.

Tới tầng năm, quả nhiên phẩm chất của đan dược ở nơi đây cao hơn chút. Mỗi một loại đan dược được đặt trên giá riêng biệt, ở bên cạnh có lời giới thiệu chi tiết, thậm chí viết rõ cả dược liệu trong thành phần, như thế cũng tiện cho Ngô Bình.

Anh nhanh chóng ưng ý một loại đan dược có tên là “Cửu Chuyển Thần Lực Đan”: dùng loại đan này có thể nâng cao và cường hóa thần lực trong cơ thể, là một loại đan dược quý giá hơn cả thần đan chính hướng, không dễ gì luyện chế được. Cửu Chuyển Thần Lực Đan bậc một như thế này, giá bán lên đến ba mươi lăm nghìn Thần Vương tệ.

Cô Tư kia đứng cách đó không xa, khẽ mỉm cười, dường như rất kiên nhẫn với Ngô Bình.

“Cô gái, tôi muốn lấy viên đan này”.

Cô gái mỉm cười: “Anh thật khéo chọn, loại đan này chỉ có Linh Phong Đan lâu chúng tôi bày bán, hiệu quả nâng cao sức mạnh của nó vô cùng rõ rệt. Từng có vị đại thần thành công thăng cấp thành Thần Vương nhờ mua loại đan thần lực này”.

Ngô Bình đáp: “Ừm, đúng là đan dược không tồi. Tôi có thể lên trên xem tiếp không?”

Cô gái đáp: “Tất nhiên là được, mời anh”.

Tới tầng sáu, số lượng đan dược ít đi khá nhiều, chỉ có hơn hai mươi loại. Ngô Bình đảo một vòng, ưng ý một viên đan dược tên là Ngũ Giáp Thần Đan được bao bọc bởi Ngũ Trọng thần quang phù văn. Dùng loại đan này là có thể sở hữu hàng phòng ngự Ngũ Trọng trong cơ thể, nếu gặp vấn đề trong lúc tu luyện, hàng phòng ngự được khởi động, từ đó có thể ngăn chặn hiệu quả tiêu cực.

Khỏi cần nghi ngờ gì, muốn luyện chế được loại đan dược này vô cùng khó khăn. Sau khi xem qua dược liệu, Ngô Bình cảm thấy có lẽ mình cũng luyện chế được, bèn nói: “Cô gái, tôi lấy cả viên đan này nữa”.

Ngũ Giáp Thần Đan tuy là đan dược bậc hai, nhưng giá bán lên đến một trăm hai mươi nghìn Thần Vương tệ.

Cô gái hỏi: “Thưa anh, Ngũ Giáp Thần Đan là loại đan mà giai đoạn Thần Vương mới dùng được, anh mua cho ai thế?”

Ngô Bình đáp: “Tặng bạn bè”.

Cô gái mỉm cười: “Anh thật hào phóng. Tầng bảy vẫn còn sáu loại đan dược khác, anh có muốn xem không?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là muốn”.

Hai người tới tầng bảy, không gian nơi này còn nhỏ hơn, chỉ bày bán sáu loại đan dược, lần lượt đặt trong những chiếc lồng thủy tinh. Vừa tiến vào, Ngô Bình đã chú ý tới một viên đan đang tỏa ra vô số hào quang, dường như được liên kết với chiều không gian khác.

Anh liếc mắt nhìn qua, đan dược này có tên là Thiên Duy Thần Đan, sau khi uống vào sẽ sở hữu sức mạnh kết nối cùng ba nghìn chiều không gian, nhờ đó mà tôi luyện hình hài cùng tinh thần.

Thấy Ngô Bình chú ý tới Thiên Duy Thần Đan, cô gái nói: “Loại đan này do một nhân vật tầm cỡ luyện chế, cả thiên hạ chỉ có một viên duy nhất. Tiếc rằng nó chỉ là đan dược bậc bốn, nếu không giá bán sẽ cao hơn hiện tại nhiều lần”.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, giá bán lên đến bốn trăm năm mươi nghìn Thần Vương tệ. Anh điềm tĩnh nói: “Tôi lấy nó”.

Sau cùng, anh trả sáu trăm năm mươi sáu nghìn Thần Vương tệ, cô gái bỏ bớt số lẻ cho anh, chỉ cần sáu trăm nghìn Thần Vương tệ.

Khi thanh toán, cô gái mỉm cười: “Tôi họ Hoàng, Hoàng Y Đình”.

Ngô Bình hỏi: “Cô là người nhà họ Hoàng?”

Hoàng Y Đình mỉm cười: “Cha tôi là bàng chi của nhà họ Hoàng”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy cô có biết Hoàng Thiên Cầm không?”

Hoàng Y Đình tỏ ra bất ngờ: “Anh quen với cô Thiên Cầm ư?”

Ngô Bình bật cười: “Quen chứ. Tôi biết chút đan đạo, cô ấy từng hỏi thăm tôi về một loại đan dược”.

Hoàng Y Đình gật đầu: “Chẳng trách. Cô tôi sắp đột phá, cần dùng đến đan dược”.

Ngô Bình nói: “Tôi đã tìm thấy loại đan dược mà cô ấy cần, nhưng hiện giờ không liên lạc được”.

Hoàng Y Đình đáp: “Thật sao? Để tôi đi nghe ngóng, hôm nào anh có thời gian hãy đến Linh Phong Đan lâu một chuyến, tôi sẽ nói với anh về tin tức của cô tôi”.

Ngô Bình đáp: “Vậy thì đa tạ cô”.

Quay về tầng một, Ngô Bình mua thêm một vài dược liệu rồi mới cáo từ.

Sau đó, anh lại tới hai tiệm thuốc khác, mua đủ dược liệu, chuẩn bị thử luyện chế vài loại đan dược kia.

Về đến khách điếm, anh dùng Cửu Chuyển Thần Lực Đan, phát hiện loại đan dược này hàm chứa chín loại sức mạnh độc đáo, có thể tôi luyện hình hài và tinh thần. Thế nhưng chín loại sức mạnh này yêu cầu người luyện đan phải tự nắm bắt được rồi mới có thể luyện chế. Điều này không quá khó đối với anh, dù sao anh cũng lĩnh ngộ được diệu ý của sức mạnh, chỉ cần dùng nửa canh giờ đã nắm giữ được chín loại sức mạnh.

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế Cửu Chuyển Thần Lực Đan. Lò đan đầu tiên là đan bậc một, nhưng đến lò đan thứ năm đã là cấp truyền kỳ rồi.

Anh luyện xong lò đan thứ năm thì Tống Tử Sơn gõ cửa phòng, ông ta tươi cười: “Cậu Ngô, tôi liên lạc được với một người bạn ở bản địa, nhờ người ta nghe ngóng tin tức của Hoàng Thiên Cầm, biết được một vài điều, có lẽ sẽ hữu ích đấy!”
Chương 1763: Tìm được Hoàng Thiên Cầm

Ngô Bình: “Tin tức gì?”

Tống Tử Sơn: “Hoàng Thiên Cầm là con gái gia chủ, địa vị rất cao. Nhưng hai mươi năm trước, cô ta thích một chàng trai nhà nghèo, vẻ ngoài anh tuấn, tên kia còn rất biết lấy lòng phụ nữ. Hoàng Thiên Cầm không màng sự phản đối của nhà họ Hoàng, cưới tên kia...”

Ngô Bình: “Tên nghèo hèn kia chắc cũng có chút năng lực nhỉ!”

Tống Tử Sơn: “Phải, dựa vào tài nguyên Hoàng Thiên Cầm cung cấp, tên đó nhanh chóng phất lên, không chỉ tu vi tăng mạnh mà còn dựa vào thực lực để trở thành Thần tộc. Nhưng sau đó, hắn lại thích một phụ nữ tầm thường khác, tạo thành đả kích to lớn đối với Hoàng Thiên Cầm, trong cơn giận dữ, Hoàng Thiên Cầm giết luôn người phụ nữ kia, còn gã đàn ông đểu cáng thì đột nhiên biến mất, nghe nói đã tiến vào Ly Hận Tuyệt Vực, chắc đã chết bên trong đó rồi!”

Ngô Bình: “Người nọ tên gì?”

Tống Tử Sơn: “Liễu Tam Tuyệt!”

“Sau đó Hoàng Thiên Cầm có lập gia đình khác không?”

“Không, cô ta độc thân tới giờ, tính cách cũng trở nên quái gở!”

Ngô Bình: “E là thông tin chú nghe ngóng được có chút khác với chân tướng rồi!”

Tống Tử Sơn: “Ừ nhưng cũng có giá trị tham khảo mà!”

Đêm đó, Ngô Bình lại luyện ra vài lô Cửu Chuyển Thần Lực đan, sáng sớm đã tới Linh Phong Đan Lâu, hỏi thăm Hoàng Y Đình nơi ở của Hoàng Thiên Cầm.

Vào đan lâu lần nữa, Hoàng Y Đình mời anh lên lầu một dành cho khách quý, Ngô Bình tiến vào thì thấy một tu sĩ trung niên đã ngồi sẵn. Tu sĩ trung niên này gầy và cao, làn da có vảy xanh đen bao phủ, đồng tử dựng đứng, dáng vẻ là một thần tộc.

Ngô Bình hỏi: “Cô Hoàng, người này là?”

Hoàng Y Đình không nói chuyện, tu sĩ trung niên lạnh lùng chen vào: “Cậu hỏi thăm Hoàng Thiên Cầm làm gì? Cậu là ai? Tìm người làm chi?”

Ngô Bình: “Tôi tìm bà ta đương nhiên là vì có chuyện cần!”

Tu sĩ trung niên đứng lên, một sức mạnh vô hình dồn lên người Ngô Bình, sức mạnh to lớn nhưng không hề ảnh hưởng anh.

Tu sĩ trung niên hừ lạnh, sau lưng hiện ra hai mươi bốn ảo ảnh thần ma, một luồng sức mạnh đáng sợ hơn ập tới nhưng Ngô Bình vẫn không động đậy.

“Đừng tốn công vô ích, chút thực lực ấy của ông hoàn toàn không làm gì được tôi đâu!”.

Tu sĩ trung niên giật mình, thu lại sức mạnh: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình: “Tôi muốn tìm Hoàng Thiên Cầm là để hỏi thăm một người”.

“Người nào?”

Ngô Bình: “Việc này thì tôi chỉ nói với Hoàng Thiên Cầm thôi”.

Tu sĩ trung niên hừ một tiếng: “Cậu không thấy được bà ta đâu, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nhắn lại!”

Ngô Bình: “Ông nói cho bà ta là tôi có tin tức của Liễu Tam Tuyệt!”

Tu sĩ trung niên kinh hãi: “Liễu Tam Tuyệt không chết sao?”

Ngô Bình không muốn nhiều lời: “Tôi ở nhà trọ Thiên Thu đợi bà ta!”, nói xong thì xoay người rời đi.

Cho tới khi Ngô Bình ra khỏi đan lâu, Hoàng Y Đình mới hỏi: “Chú sáu, vì sao để anh ta đi?”

Tu sĩ trung niên thở dài: “Chú đã dốc hết sức mà vẫn không trấn áp được người này, thực lực của người này quá đáng sợ!”

Hoàng Y Đình hoảng hốt: “Anh ta là thần tiên sao?”

Tu sĩ trung niên: “Chú cũng không dám chắc vì thực lực người này cách chú quá xa!”

“Vậy phải làm sao đây, thật sự phải báo cho cô Cầm sao ạ?”, cô ta có chút không biết làm sao.

Tu sĩ trung niên: “Chuyện Liễu Tam Tuyệt thì chú phải nói, chuyện này nên kết thúc rồi!”

Ngô Bình ở nhà trọ chờ tin, chỉ cần Hoàng Thiên Cầm dám xuất hiện, anh sẽ hỏi ra được vị trí của Mỹ Ngọc.

“Chú Tống chú đổi nơi trọ đi ạ. Cháu phải ở đây đợi một người, chú ở đây thì sẽ bị liên lụy đấy!”

Tống Tử Sơn nói: “Được, vậy cậu Ngô phải cẩn thận nhé!”

Tiếp đó, Ngô Bình vẫn nghiên cứu Ngũ Giáp Thần đan, đan dược này khó luyện hơn Cửu Chuyển Thần Lực đan nhiều, anh suy ngẫm tới tận tối mới gắng gượng luyện ra một lò, cũng chỉ bậc ba mà thôi.

Đang chuẩn bị luyện lô thứ hai, anh đột ngột dừng tay, rồi đẩy cửa vào trong sân.

Một người phụ nữ mặc đồ như cung trang hạ từ trên trời xuống, đây đúng là kẻ bắt Mỹ Ngọc đi. Lúc này, bà ta nhìn chằm chằm Ngô Bình, biểu cảm khá ngạc nhiên: “Không phải cậu đã chết rồi à?”

Ngô Bình: “Hoàng Thiên Cầm, chút thực lực đó không giết nổi tôi đâu!”

Người này đúng là Hoàng Thiên Cầm, bà ta không ngờ một tên nhãi nhép trước kia lại dám đuổi theo tới tận Đấu Hư Thần Vực.

“Ranh con, cậu lớn gan đây!”, sắc mặt bà ta âm u: “Cậu hoàn toàn không biết Liễu Tam Tuyệt ở đây, phải không?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi nói thế là để dụ bà ra mặt thôi, nói đi, bà giấu Mỹ Ngọc ở đâu?”

Hoàng Thiên Cầm cười lạnh: “Đứa tạp chủng kia bị tôi giết rồi, cậu đã tới muộn!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Mỹ Ngọc không chết, tôi dám chắc điều này. Hoàng Thiên Cầm, nếu bà không giao Mỹ Ngọc ra, tôi sẽ làm bà hối hận đấy”.

Hoàng Thiên Cầm: “Ranh con, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên biết, con gái gia chủ nhà họ Hoàng. Nhưng tôi nhắc bà một câu, nếu Mỹ Ngọc thiếu một sợi tóc, nhà họ Hoàng không bảo vệ nổi bà đâu!”

Hoàng Thiên Cầm giận dữ: “Thằng súc sinh, mày nghĩ mình là ai?”

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, Ngô Bình đã xuất hiện sau lưng Hoàng Thiên Cầm, tay đè đầu bà ta, sau đó dọng mạnh xuống đất, âm thanh to lớn, ngũ quan của Hoàng Thiên Cầm cắm sâu xuống nền.

Hoàng Thiên Cầm vừa sợ vừa giận, thân là cao thủ trong lớp thần tiên, bà ta chưa từng chịu thiệt như vậy. Mà khi bà ta muốn giãy giụa thì lại cảm nhận được cơ thể bị một sức mạnh nào đó vây nhốt, tiên lực không thể thi triển.

“Thực lực mày mạnh thế sao!”, bà ta hoảng sợ.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Nói cho tôi biết Mỹ Ngọc ở đâu, nếu bà không nói, tôi sẽ dùng cách soát hồn, lấy đi toàn bộ bí mật của bà!”

Hoàng Thiên Cầm tức giận: “Mày dám!”

“Bốp!”

Ngô Bình tát bà ta một cái: “Cho bà cơ hội nữa, nói hay không?”

Lúc này, chung quanh bỗng xuất hiện thêm bốn bóng dáng, họ thấy Hoàng Thiên Cầm bị áp chế thì kinh hãi, mở miệng quát: “Thả cô chủ nhà tao ra!”

Ngô Bình cầm một món thần binh, kề sát tai Hoàng Thiên Cầm: “Bảo họ cút! Bằng không tôi xén một lỗ tai của bà, sau đó sẽ cắt mũi bà đấy!”

Hoàng Thiên Cầm thét lên: “Lùi lại!”

Bốn người không dám cãi lời, đành rời khỏi sân.

Ngô Bình buông tay nhưng sức mạnh trói buộc vẫn đè ép Hoàng Thiên Cầm, bà ta không thể nhúc nhích.

Hoàng Thiên Cầm cũng đã rõ nếu hôm nay không giao ra Mỹ Ngọc thì Ngô Bình sẽ không bỏ qua cho mình. Bà ta thở dài một tiếng: “Tôi nhốt cô ta!”

“Bà không làm cô ấy bị thương chứ?”. Ngô Bình trầm giọng hỏi.

Hoàng Thiên Cầm đáp: “Chỗ đó tôi còn vào không được thì sao làm cô ta bị thương”.

Ngô Bình giật mình: “Chính bà không vào được là sao?”

Hoàng Thiên Cầm cười lạnh: “Tôi ném cô ta vào hầm Thiên Ma, nơi quỷ quái kia trấn áp mười hai Thiên Ma, không ai dám xông vào!”

Ngô Bình giận dữ: “Sao bà lại làm thế?”

Hoàng Thiên Cầm hừ lạnh: “Tôi muốn khiến Liễu Tam Tuyệt hối hận! Tôi biết ông ta không chết nên muốn để ông ta nhìn con gái chịu khổ mà không làm gì được!”

Ngô Bình hỏi: “Hầm Thiên Ma ở đâu?”

Hoàng Thiên Cầm giật mình: “Cậu muốn đi cứu sao?”

Ngô Bình thản nhiên: “Không, tôi ném bà vào!”

Hoàng Thiên Cầm hét toáng lên: “Cậu dám!”

“Bốp!”

Ngô Bình lại cho bà ta một cái tát: “Người đàn bà tàn ác này, tôi ném bà vào đó là dễ với bà quá rồi!”

“Dừng tay!”

Trong sân, một bóng người xuất hiện, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta tức tối nhìn Ngô Bình, quát lớn: “Thả con gái tôi ra!”

Hoàng Thiên Cầm: “Bố!”

Ngô Bình nhìn ông ta, người này đầu nhọn cằm rộng, vẻ ngoài lạ lùng, hơn nữa trên lưng còn có một mai rùa khổng lồ. Anh không khỏi hỏi: “Gia chủ Hoàng, ông là rùa thành tinh à?”

Hoàng Thiên Cầm tức giận: “Đừng có nói bậy, đây là hướng tiến hóa của bố tôi!”

Ngô Bình tỏ vẻ khinh bỉ: “Biến thành rùa đen cũng là tiến hóa à? Thế chắc đây là phương hướng không đàng hoàng gì!”

Mặt người đàn ông trung niên âm trầm, ông ta lạnh giọng: “Ở Đấu Hư Thần Vực, không ai dám nói chuyện với tôi như thế!”

“Bây giờ ông gặp rồi đó!”, Ngô Bình cười lạnh, anh không hề sợ hãi vị gia chủ nằm trong mười thế gia này.
Chương 1764: Liễu Tam Tuyệt xuất hiện

Người đàn ông trung niên này chính là gia chủ của nhà họ Hoàng, lão ta bất ngờ điểm về phía Ngô Bình, lập tức có một luồng sức mạnh kỳ lạ bao vây anh. Ngay đến Đạo Tổ cũng không thể chịu được sức mạnh này, nhưng Ngô Bình chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi.

Hoàng Thiên Cầm thầm thấy kinh ngạc, bà ta biết rõ thực lực của bố mình đáng sợ đến mức nào, nhưng người này đã trúng Nhân Diệt Chỉ của bố bà ta rồi mà vẫn không có phản ứng gì.

Người đàn ông trung niên cũng thấy bất ngờ, lão ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thả con gái ta ra, có gì thì bình tĩnh nói”.

Ngô Bình nổi giận mắng: “Con gái ông vô cùng độc ác, bà ta đã ném em gái tôi vào hầm Thiên Ma, ông nghĩ tôi có thể tha cho bà ta được không?”

Người đàn ông nhăn mặt nói: “Chuyện gì cũng có lý do của nó, đứa con gái ấy là con của tên khốn Liễu Tam Tuyệt và một người phụ nữ khác, hắn đã làm chuyện có lỗi với con gái tôi”.

Ngô Bình: “Tôi không cần biết, nhưng dám bắt nạt người bên cạnh tôi thì tôi không tha cho đâu”.

Người đàn ông: “Chắc các hạ không phải tu sĩ của Thần Vực đúng không?”

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi là ai không liên quan đến ông”.

Bây giờ người đàn ông đã biết nếu chỉ dùng mánh thì không thể cứu được Hoàng Thiên Cầm, lão ta trầm mặc vài giây rồi nói: “Giờ cậu muốn thế nào thì mới thả con gái tôi ra?”

Ngô Bình: “Đơn giản thôi, ông hãy cứu Mỹ Ngọc ra khỏi hầm Thiên Ma, rồi tôi sẽ tha cho bà ta”.

Người đàn ông cau mày: “Đừng nói là tôi, đến đại quân Thần Vực cũng không dám vào trong đó, cậu đang làm khó người khác đấy”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế thì chịu rồi, tôi đành ném bà ta vào trong đó vậy”.

Người đàn ông nổi giận: “Cậu mà làm vậy thì Hoàng Diệm tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.

Ngô Bình cười mỉa một tiếng, sau đó ném Hoàng Thiên Cầm vào trong Động Thiên rồi cười nói: “Vừa hay tôi cũng muốn thử xem thực lực của người kẻ được gọi là con cháu của Thần tộc mạnh đến đâu”.

Thấy Ngô Bình dám khiêu khích mình, Hoàng Diệm cười nói: “Cậu không biết Nhân tộc tu luyện Thần đạo sẽ mạnh thế nào đâu! Được thôi, giờ tôi sẽ giết cậu luôn, Vạn Giới Thần Quyền chết đi!”

Uỳnh!

Lão ta vừa ra tay thì đã có vô vàn quyền ấn xuất hiện trên không trung, mỗi quyền ấu đều đến từ một duy độ thần bí, sau đó hợp nhất thành một quyền ấn sáng lấp lánh rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình giậm mạnh chân xuống đất môt cái, toàn thân đã phình to và hoá thành một người khổng lồ, đôi tay anh kết ấn để huy động sức mạnh của Nhân Tàng. Một luồng khí tức nguyên thuỷ toả ra từ trong cơ thể anh, thần hải rung lên, Âm Thần phát sáng, anh định dùng sức mạnh thuần tuý nhất của Nhân tộc để nghênh chiến.

Vì là người hoà hợp cuối cùng nên thực lực của Ngô Bình đã mạnh hơn trước rất nhiều, anh vung tay đánh một chưởng ra, quyền ấn kia lập tức vỡ nát rồi hoá thành mưa sao băng rơi khắp trời.

Sau đó, anh tung tiếp một quyền ra tấn công Hoàng Diệm, lão ta hét lớn rồi ăn trọn một đòn vào lưng.

Rắc!

Một tiếng động lớn vang lên, mai rùa sau lưng Hoàng Diệm đã bị đánh vỡ, để lộ ra da thịt nhuốm máu, lão ta la hét trong đau đớn rồi bay ra xa.

Sau khi ngã mạnh xuống đất, lão ta nhìn Ngô Bình với dáng vẻ cao lớn như một một ma thần rồi lẩm bẩm: “Nhân tộc mà cũng có thể mạnh đến vậy ư?”

Lúc này, có một đại trận xuất hiện vây tròn quanh người Hoàng Diệm, Ngô Bình thấy rõ sức mạnh của đại trận này nên lạnh giọng nói: “Kiểu gì tôi cũng quay lại nhà họ Hoàng”.

Dứt lời, anh bay vút lên cao rồi biến mất.

Ngô Bình vừa bay vừa hỏi thăm đường đến hầm Thiên Ma. Nơi này nằm ở cuối phía Tây của Thần Vực, anh phải bay mất mấy ngày mới đến nơi.

Xung quanh hầm Thiên Ma là sa mạc và đồi núi hoang vắng, lối vào là một hang động đen ngòm to lớn nằm dưới một ngọn núi.

Ngô Bình thả Hoàng Thiên Cầm ra, bà ta tái mặt rồi khóc lóc cầu xin: “Xin cậu đừng ném tôi vào đó”.

Ngô Bình nổi giận: “Khi bà ném Mỹ Ngọc vào đây, cô ấy cũng đã xin bà, nhưng bà có mủi lòng không?”

Hoàng Thiên Cầm khóc lóc: “Tôi sai rồi”.

“Sai rồi?”, Ngô Bình cười lớn nói: “Bà bắt Mỹ Ngọc rồi còn giết tôi một lần, tôi chưa tính sổ với bà đâu”.

Dứt lời, anh vung tay lên, tất cả tu vi trong người Hoàng Thiên Cầm đều bị anh hút ra, sau đó biến thành một tia sáng ngũ sắc và bị anh ném đi.

Lúc này, Hoàng Thiên Cầm không còn một chút sức lực, cơ thể nhanh chóng trở nên già nua như một bà lão năm, sáu mưới tuổi, bà ta hét lên: “Cậu không được làm vậy, bố ơi cứu con, hu hu…”

“Không ai cứu được bà đâu!”

Ngô Bình không chút mềm lòng mà ném thẳng người phụ nữ độc ác ấy vào trong hầm Thiên Ma.

“Dừng tay!”

Đột nhiên có một bóng người đáp xuống rồi giơ tay ra, một sức hút mạnh mẽ đã cứu Hoàng Thiên Cầm ra ngoài. Người này có dáng vẻ giống một người thanh niên, gương mặt tuấn tú, ăn vận bảnh bao.

Người này ôm Hoàng Thiên Cầm vào lòng rồi thở dài nói: “Thiên Cầm, bà hà tất phải khổ sở như thế!”

Ngô Bình nổi giận: “Ông là ai?”

Người đàn ông nhìn anh rồi nói: “Cậu bạn, cậu làm vậy là để cứu Mỹ Ngọc đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, người phụ nữ độc ác này đã ném Mỹ Ngọc vào đây, tôi muốn cho bà ta nếm thử hậu quả khi bị ném vào trong này”.

Người đàn ông: “Tôi đã cứu Mỹ Ngọc ra rồi, giờ con bé rất an toàn, cậu có thể nể mặt tôi mà tha cho Thiên Cầm được không?”

Ngô Bình sững người: “Ông là ai? Sao lại biết Mỹ Ngọc?”

Người đàn ông: “Tôi là Liễu Tam Tuyệt, Mỹ Ngọc là con gái của tôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên, không ngờ đây là Liễu Tam Tuyệt!

Hoàng Thiên Cầm được Liễu Tam Tuyệt ôm trong lòng, đôi mắt có vẻ vừa yêu vừa hận, bà ta bật khóc nói: “Ông cứu tôi làm gì? Tôi chết rồi thì sẽ không còn ai làm phiền ông nữa”.

Liễu Tam Tuyệt thở dài nói: “Thiên Cầm, là tôi có lỗi với bà, tại tôi đứng núi này trông núi nọ nên tôi luôn thấy hổ thẹn”.

Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, cậu có thể khôi phục tu vi cho Thiên Cầm không?”

Ngô Bình cười khẩy: “Không, tôi không giết bà ta đã là nể mặt ông lắm rồi”.

Liễu Tam Tuyệt nói: “Được rồi, hi vọng sau này chúng ta sẽ không có xung đột nữa”.

Liễu Tam Tuyệt đánh vào lưng Hoàng Thiên Cầm, một luồng sức mạnh thần kỳ tiến vào cơ thể bà ta, Hoàng Thiên Cầm nhanh chóng hồi phục tu vi, dung nhan cũng trở lại dáng vẻ lúc trước.

Hoàng Thiên Cầm nhảy dựng lên rồi tức tối nói: “Liễu Tam Tuyệt, tại sao ông lại cứu tôi?”

Liễu Tam Tuyệt ôm lấy Hoàng Thiên Cầm rồi dịu dàng nói: “Tôi quyết định sẽ quay về sống với bà, bà có thể về nhà họ Hoàng chờ tôi được không?”

Ông ta chỉ nói thế là Hoàng Thiên Cầm đã mềm lòng ngay, sau đó còn hỏi: “Ông muốn quay lại với tôi ư?”

Liễu Tam Tuyệt: “Đúng”.

Hoàng Thiên Cầm rơi lệ: “Đồ vô lương tâm này, giờ mới hồi tâm chuyển ý, ông có lừa tôi không đấy?”

Liễu Tam Tuyệt vuốt má Hoàng Thiên Cầm: “Không”.

Hai người nói thêm vài câu thì Hoàng Thiên Cầm rời đi, Ngô Bình nổi đoá nói: “Chú Liễu, suýt nữa bà ta đã hại chết con gái chú, chú vẫn có thể tha thứ cho người đã hại chết mẻ đẻ của con gái mình ư?”

Liễu Tam Tuyệt dằn vặt nói: “Tôi không trách bà ấy, tất cả là tại tôi, chính sự tham lam và kiêu ngạo của tôi đã hại chết mẹ của Mỹ Ngọc”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Chú Liễu, ngày xưa đã có chuyện gì?”

Liễu Tam Tuyệt thở dài rồi nói: “Để tôi dẫn cậu đi gặp Mỹ Ngọc đã”.

Ông ta vung tay lên, dưới chân hai người đã xuất hiện một đám mây, nó đã đưa họ đến một nơi xa.

Đây là một thung lũng rộng lớn có trăm hoa đua nở, chim bay bướm lượn, phong cảnh rất đẹp.

Có một ngôi nhà nhỏ ở đây, Mỹ Ngọc đang chơi với một con nai trắng ở trước nhà, thi thoảng còn cười khanh khách.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy Ngô Bình và Liễu Tam Tuyệt, sau đó đã vui mừng chạy đến nói: “Anh Lý, bố!”
Chương 1765: Mặc Tinh

Thấy Mỹ Ngọc không sao, bấy giờ Ngô Bình mới yên tâm. Mỹ Ngọc bổ nhào vào lòng anh rồi vui vẻ nhảy nhót nói: “Anh Lý, em biết ngay anh sẽ đến tìm em mà. Thế mà lúc trước bố em cứ không chịu tin”.

Ngô Bình vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi Mỹ Ngọc, là anh bất tài nên mới để người khác bắt nạt em”.

Mỹ Ngọc cười nói: “Anh Lý, em không sao, chỉ hơi hoảng sợ chút thôi”.

Liễu Tam Tuyệt nói: “Huyền Bình, mời cậu vào nhà”.

Họ vào trong nhà rồi thì có một người phụ nữ da đen sì ra rót nước pha trà, Ngô Bình thấy khí tức của người này rất khủng bố, ít cũng phải ngang cơ với Hoàng Diệm.

Anh thầm thấy ngạc nhiên, không biết Liễu Tam Tuyệt này có tu vi thế nào?

Liễu Tam Tuyệt cười nói: “Huyền Bình, nhiều năm qua, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Mỹ Ngọc, tôi dùng trà thay rượu để kính cậu một chén”.

Ngô Bình vội nói: “Chú Liễu nói vậy là coi cháu là người ngoài rồi, Mỹ Ngọc cũng như em gái ruột của cháu vậy”.

Liễu Tam Tuyệt gật đầu: “Ban nãy, cậu có hỏi tôi về chuyện năm xưa. Tôi chưa từng kể chuyện này cho bất kỳ ai biết, nhưng hôm nay có cả Mỹ Ngọc ở đây thì tôi sẽ kể cho cậu và con bé nghe luôn”.

Thì ra ngày xưa, Liễu Tam Tuyệt và Hoàng Thiên Cầm có tình cảm rất sâu đậm với nhau, ông ta cũng nhanh chóng trở thành hậu duệ của Thần tộc nhờ tài nguyên của nhà họ Hoàng, từ đó tu vi tăng nhanh chóng mặt và trở thành một thiên kiêu.

Khi tu vi của ông ta đạt đến một cảnh giới nhất định, đang định đột phá tiếp thì gặp cản trở. Tuy nhiên, khi ấy, ông ta đã có tu vi cấp Thần Vương, sánh ngang với Đạo Tổ.

Một lần tình cờ, ông ta đã phát hiện ra cách đột phá, đó chính là tu luyện ở Lý Hận Tuyệt Cảnh. Lý Hận Tuyệt Cảnh là một cấm địa, cực ít người có thể sống sót trở ra. Dù có người ra ngoài được thì cũng biến thành thiểu năng hoặc điên dại.

Liễu Tam Tuyệt nghiên cứu nhiều năm và tìm được một cách vào trong Lý Hận Tuyệt Cảnh. Đó chính là vứt bỏ người phụ nữ mình thương yêu, khiến người đó đau khổ và hận mình, sau đó dùng nỗi hận của người đó để thăng hoa trong cảnh giới.

Vì thế, ông ta đã lấy một người phụ nữ khác, thậm chí còn sinh con. Vì thế, Hoàng Thiên Cầm đã hận ông ta thấu xương, còn ông ta cũng vào được Lý Hận Tuyệt Cảnh như mong muốn.

Đúng như Liễu Tam Tuyệt đoán, ông ta đã sống sót trở ra, hơn nữa còn lấy được lợi ích lớn trong Lý Hận Tuyệt Cảnh, tu vi tăng mạnh. Bây giờ, ông ta đã ở cấp Thần Đế, sánh ngang với cấp Đạo Tôn.

Thật ra, ông ta định tiếp tục tu luyện tiếp ở đó thêm một thời gian. Song, ông ta đã dự cảm được Mỹ Ngọc gặp nguy hiểm nên đành ra ngoài trước hạn. May mà ông ta đến hầm Thiên Ma kịp thời để cứu Mỹ Ngọc.

Nghe chuyện ông ta kể xong, Ngô Bình cau mày nói: “Phải làm người mình thương yêu tổn thương thì mới có thể đột phá thì đây là công pháp tà môn rồi”.

Liễu Tam Tuyệt cười nói: “Nói trắng ra thì tôi tu luyện tâm linh”.

Ngô Bình: “Giờ chú Liễu định thế nào, định quay lại với Hoàng Thiên Cầm thật à?”

Liễu Tam Tuyệt gật đầu: “Tôi đã gây ra tội thì phải tự mình bù đắp. Huyền Bình, tôi tạm giao Mỹ Ngọc cho cậu, nhờ cậu chăm sóc con bé thay tôi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm con bé”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, Mỹ Ngọc là em gái cháu, cháu chăm sóc cô ấy là điều đương nhiên”.

Liễu Tam Tuyệt lấy một chiếc nhẫn ra rồi cười nói: “Tôi chẳng có gì quý cả, nhưng trong chiếc nhẫn này có dược liệu ở Lý Hận Tuyệt Cảnh, cả mấy chục nghìn cây thuốc đấy, tôi không biết luyện đan nên tặng cho cậu”.

Ngô Bình cầm lấy xem thì quả nhiên trong chiếc nhẫn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, anh ngạc nhiên hỏi: “Lý Hận Tuyệt Cảnh có nhiều dược liệu quý vậy ư!”

Liễu Tam Tuyệt: “Chủ nhân của Lý Hận Tuyệt Cảnh vốn là một thầy luyện đan mà”.

Ngô Bình cười nói: “Là Mỹ Ngọc kể cho chú biết cháu biết luyện đan ạ?”

Liễu Tam Tuyệt gật đầu: “Ừ, Mỹ Ngọc và tôi đã nói rất nhiều về cậu. Huyền Bình, tôi rất coi trọng cậu, sau này kiểu gì cậu cũng có thành tựu hơn tôi”.

Ngô Bình: “Chú Liễu quá khen!”

Liễu Tam Tuyệt lại lấy một ngọc phù ra đưa cho anh: “Cậu đã chăm sóc Mỹ Ngọc giúp tôi bao lâu nay, tôi không biết nói cảm ơn thế nào. Sau này nếu cậu gặp bất kỳ phiền phức gì thì cứ dùng nó để liên lạc với tôi. Dù tôi đang ở đâu thì cũng sẽ đến giúp cậu ngay”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cháu không khách sáo nữa”.

Liễu Tam Tuyệt xoa đầu Mỹ Ngọc rồi nói: “Mỹ Ngọc, bố còn có việc phải làm, con hãy đi cùng anh Lý đây, nhớ những gì bố dặn nhé”.

Mỹ Ngọc có thể tìm thấy bố mình thì đã mãn nguyện lắm rồi, cô ấy gật đầu nói: “Con nhớ rồi ạ”.

Liễu Tam Tuyệt nói với người phụ nữ da đen: “Mặc Tinh, sau này cô hãy phụ trách việc chăm sóc cho tiểu thư, nhớ phải bảo vệ an toàn cho con bé”.

Người phụ nữ da đen gật đầu nói: “Vâng, thưa chủ nhân”.

Liễu Tam Tuyệt nói: “Huyền Bình, Mặc Tinh là người hầu của tôi trong Tuyệt Cảnh, thực lực của cô ấy cũng không đến nỗi, sau này cậu hãy cho cô ấy đi theo Mỹ Ngọc”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Liễu Tam Tuyệt dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Ngô Bình không vội vàng đi ngay mà cười nói: “Mỹ Ngọc, mấy ngày qua khổ cho em rồi, anh làm ít đồ ăn ngon cho em nhé”.

Mỹ Ngọc cười nói: “Vâng, cảm ơn anh Lý”.

Ngô Bình lấy đồ ăn ra rồi nhờ Mặc Tinh hỗ trợ nên đã nhanh chóng làm xong vài món, sau đó cả ba cùng ngồi ăn.

Ngô Bình rất tò mò về làn da của Mặc Tinh nên hỏi: “Mặc Tinh, da cô thế này bẩm sinh à?”

Mặc Tinh lắc đầu: “Công tử, lúc tôi sinh ra đã bị nhiễm mặc linh nên da mới đe như mực”.

Thật ra, Ngô Bình có thể thấy Mặc Tinh là một mỹ nhân, chỉ mất làn da đen nhẻm thôi.

Ngô Bình: “Tuy mặc linh khiến da cô bị đen, nhưng cũng khiến cô có thể chất khác người thường”.

Mặc Tinh gật đầu: “Đúng thế, cho nên việc tu hành của tôi đã tiến bộ thần tốc, nhưng tôi luôn bị người khác coi là quái vật và bị truy giết. Hết đường để đi, tôi đã đến Lý Hận Tuyệt Cảnh”.

Ngô Bình hỏi: “Cô có muốn khôi phục lại dáng vẻ bình thường không?”

Mặc Tinh ngẩn ra: “Công tử, tôi có thể bình thường lại được ư?”

Có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp? Mặc Tinh cũng từng muốn được làm người bình thường, nhưng ước mơ chỉ là ước mơ thôi.

Ngô Bình cười nói: “Đơn giản”.

Nói rồi, anh điểm vào người Mặc Tinh một cái, giúp cô ấy mở bốn điểm nhân tàng. Sau đó, sức mạnh của mặc linh đã bị nhân tàng thứ ba hấp thu hết và ngưng tụ thành một tia sáng màu đen.

Cùng lúc đó, làn da của Mặc Tinh cũng trắng dần lên mà mắt thường cũng có thể thấy, sau đó làn da của cô ấy đã trắng mịn như ngọc.

Lúc trước, Mặc Tinh đen đến mức không nhìn rõ ngũ quan, nhưng giờ làn da đã trắng trẻo, lập tức khiến cả Ngô Bình và Mỹ Ngọc phải kinh ngạc.

“Oa, chị Mặc Tinh, chị xinh quá!”, Mỹ Ngọc ngạc nhiên hô lên.

Ngô Bình cũng hơi thất thần, mãi sau mới rời mắt đi rồi cười nói: “Được đấy, đúng là mỹ nhân!”

Mặc Tinh hơi ngại ngùng, sau đó quỳ xuống bái lạy: “Cảm ơn công tử!”

Ngô Bình xua tay: “Không cần cảm ơn, ăn cơm thôi!”

Ăn uống xong, Ngô Bình dẫn Mỹ Ngọc và Mặc Tinh về thành Thiên Nguyên để gặp Tống Tử Sơn.

Tống Tử Sơn đang lo cho sự an nguy của Ngô Bình, thấy anh bình an quay lại thì mới yên tâm rồi nói: “Ngô công tử, tôi đã liên lạc với các đại thương nhân đan dược rồi, đan dược của cậu có thể bán với giá cao hơn”.

Ngô Bình: “Vâng, cháu đang định kiếm ít tiền nên sẽ luyện chế thêm đan dược trong vài ngày tới, như vậy mới có tiền để mua dược liệu”.

Tống Tử Sơn: “Công tử, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng đan dược ở thành Thiên Nguyên, nhưng tôi không có bối cảnh”.

Ngô Bình: “Bối cảnh của chú là cháu đây còn gì”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK