Anh có nền tảng rất tốt, Thiên Tiên giới đã thành hình rất nhanh, bên trong toàn là lầu quỳnh cửa ngọc, cung điện hoa lệ, cảnh sắc tuyệt đẹp, nguy nga rộng lớn, ngay cả Ngô Bình còn thấy chấn động.
Thiên Tiên giới vừa ra đời, toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình đều lắng đọng và trở thành một phần sức mạnh của Thiên Tiên giới, hoà vào làm một, bổ sung cho nhau, dần tập hợp thành một loại sức mạnh vô cùng kỳ diệu.
Loại sức mạnh này khá tương đồng với sức mạnh Linh Đài, nhưng phẩm chất của nó cao hơn sức mạnh Linh Đài gấp trăm, nghìn lần!
Khi Ngô Bình trở thành Hư Tiên, khí chất bản thân cũng thay đổi, khí tức Thánh Vương, Chân Hoàng cũng được che đậy. Trông anh rất vô hại, như một Hư Tiên cỏn con mà thôi. Nhưng thực chất, anh là người duy nhất mở ra Thiên Tiên giới trong con đường tu tiên Nhân đạo, là Thiên Tiên thuỷ tổ! Trong cơ thể anh ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, rung chuyển cả đất trời!
Đến khi anh mở mắt đã là sáng hôm sau. Thấy đã đến lúc, anh bèn đưa Trần Nhược Nhàn ra khỏi sào huyệt tà ma.
Tưởng như chỉ mới vỏn vẹn nửa ngày trôi qua, thực ra Trần Nhược Nhàn đã trải qua chín năm dài đằng đẵng. Trong chín năm, cô ấy chăm chỉ tu hành, không chỉ có quả vị Đại Thánh, cảnh giới Chân Vương, còn tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo đến cảnh giới Hư Tiên.
Trong cơ thể cô ấy có một cánh cửa dẫn thẳng đến Thiên Tiên giới, là Nhân Đạo Thiên Tiên đầu tiên dưới Ngô Bình!
Trần Nhược Nhàn cúi người trước Ngô Bình: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Ngô Bình bảo: “Không cần khách sáo. Bây giờ em thấy thế nào?”
Trần Nhược Nhàn đáp: “Dù bây giờ gặp phải Đạo Tổ, em cũng có thể nhẹ nhàng giết chết”.
Ngô Bình rất hài lòng, cười nói: “Em đã có nền tảng của Đại Thánh và Chân Vương, thực lực dĩ nhiên rất mạnh”.
Hai người trò chuyện được vài câu thì nghe được tiếng ồn bên ngoài tiệm thuốc, người để ria hôm qua lại đến gõ cửa.
Trần Nhược Nhàn mở cửa ra, người để ria cười nói: “Đan sư, tiên đốc nhà tôi đến rồi!”
Lời vừa dứt, một người đàn ông bước ra từ phía sau người này, khí khái bất phàm, mặc áo quan tiên đốc, chính là Vũ Văn Kỳ.
Vũ Văn Kỳ nhìn thẳng vào Ngô Bình, mỉm cười bước vào trong, đoạn chắp tay chào Ngô Bình: “Vũ Văn Kỳ, xin chào đan sư!”
Ngô Bình hỏi Trần Nhược Nhàn: “Nhược Nhàn, là ông ta à?”
Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Đúng vậy!”
Vũ Văn Kỳ ngơ người, đột nhiên nhìn sang Trần Nhược Nhàn, nhận ra cô ấy ngay lập tức, kinh ngạc thốt lên: “Cô là…”
Trần Nhược Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi chính là người sống sót cuối cùng của nhà họ Trần, Trần Nhược Nhàn! Vũ Văn Kỳ, tôi chờ ông lâu lắm rồi!”
Vũ Văn Kỳ biến sắc, hét lên: “Trần Nhược Nhàn, không ngờ cô còn dám xuất hiện, đúng là tự tìm đường chết!”
Ngô Bình đáp trả: “Nói khoác mà không biết ngượng, ông nghĩ mình lợi hại lắm sao?”
Vũ Văn Kỳ nhìn sang Ngô Bình, vẻ khách sáo trong ánh mắt đã biến mất, khinh bỉ nói: “Một Hư Tiên nhỏ bé mà cũng dám ăn nói với bản tiên đốc như thế, ai cho cậu dũng khí đó vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Tuy tôi chỉ là Hư Tiên, nhưng đủ sức đối phó ông”.
Người để ria vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Giỏi lắm! Thì ra anh cố ý lừa tiên đốc nhà tôi đến đây, đúng là to gan lớn mật, không biết sống chết!”
“Câm miệng vĩnh viễn đi!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt, miệng của người để ria đột nhiên ngậm chặt lại như bị dán keo vậy, làm cách nào cũng không mở ra được. Người để ria hoảng sợ, muốn kêu gào nhưng lại chẳng thể thốt ra âm thanh, đau đớn ngồi phịch xuống đất.
Vũ Văn Kỳ híp mắt: “Trò vặt vãnh!”
Dứt lời, ông ta bèn vươn tay phải về phía Ngô Bình. Một bàn tay màu tím xuất hiện, mười hai loại sát khí cuộn trào trên lòng bàn tay.
“Đại cầm nã thuật!”
Vũ Văn Kỳ sử dụng thánh thuật với uy lực rất lớn, chỉ có Đại Thánh mới thực hiện được. Bàn tay tử quang vừa chộp tới đã bị tiên quang hộ thân của Ngô Bình chặn lại, ông ta không thể bắt được anh, hai bên rơi vào thế giằng co.
“Thánh thuật của ông quá tầm thường. Để tôi cho ông thấy, thế nào là thánh thuật thật sự!”
Nói xong, anh giơ cánh tay phải lên, duỗi một ngón tay ra rồi đè Vũ Văn Kỳ xuống. Dấu vân tay màu vàng kim xuất hiện giữa không trung, to như đại thụ, mang theo gió và sấm, “ầm ầm” trấn áp Vũ Văn Kỳ.
Thánh thuật mà Ngô Bình sử dụng được tạo ra bằng cách kết hợp áo thuật và tiên thuật nhân đạo, tên là Nhất Chỉ Trấn Càn Khôn.
Vũ Văn Kỳ bị khoá chặt bởi một luồng sức mạnh cuồn cuộn, ý thức cũng không thể hoạt động, chỉ biết hoảng sợ nhìn ngón tay trong không trung càng ngày càng gần, cuối cùng ấn lên mặt mình.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể của Vũ Văn Kỳ chìm xuống đất, thành hình chữ “Đại”, giữa lông mày xuất hiện một dấu vân tay rất rõ.
Ông ta giãy giụa định đứng dậy, nhưng cơ thể vừa cử động, đã nôn ra một lượng lớn mảnh vụn nội tạng. Chiêu này của Ngô Bình đã phế toàn bộ tu vi của Vũ Văn Kỳ. Bây giờ ông ta đã trở thành một người bình thường bị thương nặng.
“Tại sao không giết tôi?”, không đứng dậy được, Vũ Văn Kỳ chỉ đành nằm im, hỏi Ngô Bình với ánh mắt tuyệt vọng.
Ngô Bình đáp: “Nhà Vũ Văn Kỳ các người đã giết sạch họ Trần. Khổ chủ đang ở trước mặt ông. Dĩ nhiên tôi phải để dành mạng của ông cho cô ấy”.
Trần Nhược Nhàn đi đến trước mặt Vũ Văn Kỳ, giọng nói lạnh như băng: “Vũ Văn Kỳ, trước đây ông hại chết người nhà tôi chỉ vì rìu Hình Thiên?”
Vũ Văn Kỳ nở nụ cười thê lương: “Muốn ra tay thì nhanh lên đi. Tôi không muốn nói nhiều”.
Ngô Bình bảo: “Không đến lượt ông quyết định. Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Nhược Nhàn”.
Lời này vừa dứt là phải làm theo ngay, Vũ Văn Kỳ không thể kháng cự: “Rìu Hình Thiên chỉ là một trong nhiều nguyên nhân thôi. Nguyên nhân lớn nhất là lão tổ nhà tôi bói được nhà họ Trần sẽ sản sinh ra một kẻ mạnh, mà kẻ này sẽ gây bất lợi cho nhà Vũ Văn”.
Trần Nhược Nhàn giận dữ hỏi: “Nên các người đã giết sạch nhà Trần chúng tôi?”
Vũ Văn Kỳ đáp: “Đáng tiếc, sau tất cả, chúng tôi vẫn sót mất cô. Bây giờ xem ra cô chính là kẻ sẽ gây bất lợi cho nhà Vũ Văn!”
Trần Nhược Nhàn hít một hơi sâu, rút bảo kiếm giắt bên hông ra, lẩm bẩm: “Bố, mẹ, các em, mọi người nay đã là vong linh trên trời, Nhược Nhàn trả thù cho mọi người rồi!”
Kiếm quang loé lên, đầu Vũ Văn Kỳ rơi xuống đất.
Giết xong Vũ Văn Kỳ, Trần Nhược Nhàn nói: “Anh à, bây giờ em sẽ đi tìm Vũ Văn Thanh!”
Ngô Bình gật đầu: “Bên đó chắc chắn sẽ nhận được tin Vũ Văn Kỳ đã chết. Chúng ta phải nhanh lên”. Dứt lời, anh nhìn sang người để ria kia.
Thấy Vũ Văn Kỳ đã chết, người để ria vội vã quỳ xuống, không ngừng chỉ vào miệng mình.
Ngô Bình bảo: “Có thể nói chuyện rồi”.
Ngay lập tức, miệng của người để ria có thể mở ra. Người này vội vàng nói: “Xin tha mạng! Chỉ cần anh không giết tôi, bảo tôi làm gì cũng được!”
Ngô Bình đáp: “Không giết cũng được thôi. Vậy anh nói thử xem, tôi nên làm thế nào mới diệt trừ được Vũ Văn Thanh?”
Người để ria chớp mắt: “Muốn đối phó nhà Vũ Văn, hai vị phải làm một chuyện trước đã”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì?”
Người để ria đáp: “Nhân vật nòng cốt của nhà Vũ Văn là lão tổ Vũ Văn, thực lực rất khủng khiếp, còn sở hữu một món Thánh khí do Thánh Hoàng luyện chế. Đề nghị của tôi là, phải lấy Thánh khí trước khi ra tay với nhà Vũ Văn!”
Ngô Bình hỏi: “Lấy Thánh khí đi? Nói vậy, món Thánh khí này không nằm trong tay lão tổ Vũ Văn?”
Người để ria nói: “Thánh khí đó cực kỳ lớn mạnh, Vũ Văn Hư cũng chỉ có thể khống chế nó trong thời gian ngắn. Vậy nên bình thường Thánh khí được đặt ở một nơi riêng, canh phòng cũng không mấy nghiêm ngặt”.
Ngô Bình hỏi: “Món đồ quan trọng như vậy mà tại sao lại không trông coi cẩn thận?”
Người để ria trả lời: “Thánh khí có linh, người ngoài đến gần đều bị nó làm ngất xỉu, vậy nên không ai dám có ý đồ với Thánh khí nhà Vũ Văn cả”.
Ngô Bình hỏi: “Vũ Văn Hư không ở nhà Vũ Văn sao?”
Người để ria đáp: “Không, đã hơn một tháng rồi không về, hình như đang xử lý một chuyện rất quan trọng ở bên ngoài”.
Chương 1967: Kiếp Thánh Vương
Ngô Bình gật đầu: “Đề nghị này rất có giá trị, tạm thời tôi sẽ không giết anh”. Dứt lời, anh ném đối phương vào Thiên Tiên giới, tạm thời giam giữ.
Trần Nhược Nhàn hỏi: “Anh Lý à, chúng ta làm gì đây, đi cướp Thánh khí trước ư?”
Ngô Bình cười nói: “Không cần cướp, nó sẽ tự động đến tìm anh”.
Trần Nhược Nhàn ngẩn người: “Nó tự tìm đến sao?”
Ngô Bình giải thích: “Nó là Thánh khí do Thánh Hoàng tạo ra, tất nhiên là chỉ thần phục Thánh Hoàng. Thiên hạ hiện nay đã không còn Thánh Hoàng. Chỉ cần anh thăng cấp thành Thánh Hoàng, nó sẽ chủ động tôn anh làm chủ”.
Trần Nhược Nhàn nói: “Nhưng hiện giờ anh Lý vẫn chưa phải là Thánh Hoàng mà”.
“Bây giờ chưa phải, nhưng sắp rồi”, nói đoạn, anh bắt tay vào đột phá.
Lúc ở vùng đất Vĩnh Hằng, anh đã đột phá đến cảnh giới Thánh Vương rồi. Thánh Vương có ba giai đoạn là Thánh minh, Thánh Vệ, giáo hoá. Anh đã tạo ra không ít Thánh vệ, bây giờ chỉ còn thiếu giáo hoá.
Cảnh giới Giáo Hoá không khó. Lúc thành lập Thánh Thiên Giáo, anh đã am hiểu con đường giáo hoá rồi. Hơn nữa, anh là Vạn Thánh chí tôn, đột phá cảnh giới này càng dễ dàng.
Anh chỉ mới suy nghĩ đến, lòng đã chấn động, một loại giáo hoá văn minh xuất hiện trên người anh. Anh đã đột phá đến cảnh giới Giáo Hoá dễ như trở bàn tay!
Lúc này, hàng vạn Thánh nhân và Đại Thánh ở vùng đất Vĩnh Hằng đều cảm ứng được sự biến đổi tâm linh của Ngô Bình. Họ đồng loạt ngừng mọi chuyện đang làm rồi yên lặng quỳ xuống đất, cầu phúc cho anh.
Đúng lúc này, Trương Quân ở một nơi xa xôi đột nhiên giật nảy mình, một luồng khí tức hung ác ngập tràn tâm hồn cậu. Đôi mắt cậu thoắt cái đã biến thành màu đỏ như máu và hừng hực sát khí. Bây giờ, trong vũ trụ, một luồng sức mạnh tối thượng cực mạnh đang rót vào cơ thể cậu, khiến thực lực của cậu không ngừng đột phá, càng ngày càng mạnh!
“Tại sao anh có thể làm Thánh Hoàng mà tôi thì lại không thể chứ?”, cậu rống lên, lập tức chạy về phía Ngô Bình.
Lúc này, Ngô Bình mở mắt ra, bất lực thở dài: “Kiếp Thánh Vương của anh đến rồi”.
Trần Nhược Nhàn kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Anh Lý à, không có chuyện gì chứ? Kiếp Thánh Vương có nguy hiểm không?”
Ngô Bình đáp: “Anh là Vạn Thánh chí tôn, giáo hoá Thánh Vương. Đối với anh, kiếp Thánh Vương không đáng là gì”.
Lời vừa dứt, Trương Quân đã xuất hiện trước mặt anh. Trong cơ thể cậu đã xuất hiện thêm một luồng sức mạnh tiêu cực. Sức mạnh này khiến thực lực của cậu tăng vọt, đã đến trình độ Thánh Vương, gần như không kém Ngô Bình!
“Cậu có việc gì à?”, Ngô Bình hỏi Trương Quân.
Trương Quân cười khẩy: “Tôi đến để giết anh đấy! Giết anh rồi, tôi sẽ thay thế được anh, trở thành Lý Huyền Bình duy nhất!”
Ngô Bình hờ hững nói: “Cậu giết tôi, chẳng phải cậu vẫn là cậu sao?”
“Không giống nhau! Trên thế gian này chỉ được phép có một Lý Huyền Bình thôi!”, Trương Quân gào thét dữ dội, đột nhiên ra tay.
Ngô Bình khẽ lắc đầu: “Cậu đã biết tôi có thể giáo hoá, mà vẫn dám làm vậy ư?”
Dứt lời, anh ấn tay vào giữa đôi lông mày Trương Quân. Cái chỉ tay này không nhanh cũng không chậm, Trương Quân không tránh được, cuối cùng cũng bị ấn vào giữa lông mày.
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta vốn là một thể, tuy có phân biệt chính phụ, nhưng cùng chia sẻ phúc lành và vận khí. Bây giờ cậu chỉ bị sức mạnh tiêu cực do trật tự Đại Đạo tạo ra che mắt tâm hồn thôi. Trương Quân, mau tỉnh lại đi!”
“Ầm!”
Thánh niệm tối thượng đã chấn động tâm trí của Ngô Bình, hết lần này đến lần khác, khói đen không ngừng tỏa ra từ người anh, càng lúc càng nhạt. Một khắc sau, trên người Trương Quân không còn bốc khói đen nữa, ngược lại còn toả ra một loại khí tức thần thánh.
Ngô Bình buông lỏng tay, cười hỏi: “Trương Quân, đã thông suốt chưa?”
Trương Quân mở mắt ra, cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Tôi đã thông suốt rồi, cảm ơn rất nhiều!”
Ngô Bình nói: “Ban nãy tôi đã truyền con đường tu tiên Nhân đạo cho cậu. Cậu cũng tu luyện đi nhé”.
Trương Quân gật đầu, lập tức mở ra một cánh cửa trong thế giới Linh Đài của mình, kết nối nó và Thiên Tiên giới. Cậu là hoá thân của Ngô Bình, Linh Đài của cậu cũng tương đương với hoá thân của Thiên Tiên giới, một chính một phụ, bổ trợ cho nhau.
Lúc này, Ngô Bình đã thành công vượt qua kiếp Thánh Vương. Khí tức quanh người anh ngưng tụ, sức mạnh tín ngưỡng của hàng trăm hàng vạn Thánh và loài người đã hội tụ quanh người anh và biến thành ngai Hoàng!
Khí tức của anh cũng theo đó mà tăng lên, một loại cảm giác bao trùm cả chư thiên vạn đạo tự nhiên sinh ra! Ba nghìn Thánh huy bốc lên từ đỉnh đầu anh, bay thẳng lên chín tầng mây, trong vũ trụ chiếu ra vô số hình ảnh nhân vật trong lịch sử! Những người này đều là đại đức thánh hiền trong lịch sử Nhân tộc, lưu danh thiên cổ! Những nhân vật lớn, kẻ mạnh truyền kỳ đều ngừng mọi hành động, đồng loạt nhìn về phía Ngô Bình.
Lúc này, có người chắp tay hành lễ, có người mỉm cười, gật đầu khen ngợi. Những bậc thánh hiền đại đức từng xuất hiện trong dòng lịch sử đã bất chấp khoảng cách thời gian và không gian, liên lạc với tâm linh của Ngô Bình, chúc mừng anh trở thành Thánh Hoàng!
Ngô Bình đáp lễ, sau đó chậm rãi ngồi vào ngai Hoàng. Chỉ trong tích tắc, vô số ý thức tự cổ chí kim, từ khắp nơi trong thiên hạ, đã đến gần anh. Có thần hồn bất khuất, có ý thức chỉ còn lại một chút, có cô hồn dã quỷ, có ý thức gửi gắm từ tiền nhân, thậm chí có cả sự kính ngưỡng và tôn thờ của người trong tương lai. Ngay cả chim trên trời, thú ở đất liền, thuỷ tộc dưới biển, thậm chí là ý chí ngủ say dưới lòng đất, kẻ mạnh từ những duy độ khác, cũng lần lượt cảm nhận được và vội vã chạy đến.
Không bao lâu sau, lấy tiệm thuốc của Ngô Bình làm trung tâm, vô số sinh linh đã xuất hiện. Tất cả quỳ rạp trước Ngô Bình, lòng ngập tràn kính sợ!
Ngô Bình là Chân Hoàng trước, sau đó mới trở thành Thánh Hoàng, nhưng hai cảnh giới này hoàn toàn khác nhau. Là Chân Hoàng, anh chỉ cần chịu trách nhiệm với thái cổ chân nhân là được. Nhưng làm Thánh Hoàng, anh phải bao quát trăm họ trong vũ trụ và tất cả sinh linh của chư thiên vạn giới!
Đôi mắt loé lên thần quang sắc bén, sau đó trở nên ôn hoà hơn, anh khẽ gật đầu với các sinh linh.
Cùng lúc ấy, ở châu Không Minh, trong thạch điện ở sân sau nhà Vũ Văn, một thanh kiếm lớn đặt trên bàn dài, phủ bụi đã lâu, oai phong cổ xưa. Bất thình lình, nó phát ra âm thanh, thân kiếm tỏa ra ánh sáng, hàng trăm triệu kiếm khí bay lên rồi lao thẳng về phía Ngô Bình.
Kiếm quang khủng khiếp như thể có thể chia trời đất làm hai. Nó để lại một luồng kiếm quang rất dài, sau đó rơi vào tay Ngô Bình.
Nắm chặt thanh bảo kiếm, Ngô Bình biết nó chính là Thánh khí của nhà Vũ Văn, từng là kiếm của Thánh Hoàng! Ký ức và ý chí của Thánh Hoàng tiền nhiệm đã được truyền lại cho Ngô Bình thông qua kiếm Thánh Hoàng.
Anh nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua, ý chí của các vị tiền bối vẫn kiên cường bất khuất! Xin hãy yên tâm, vãn bối nhất định sẽ kế thừa ý chí này và dốc hết sức mình!
Thân kiếm phát ra một âm thanh khe khẽ, một luồng sức mạnh sắc bén đã truyền vào cơ thể Ngô Bình thông qua chuôi kiếm. Chẳng bao lâu sau, anh và kiếm Thánh Hoàng đã hợp nhất, kiếm này đã trở thành một phần cơ thể anh!
Trong kiếm Thánh Hoàng phong ấn sức mạnh của năm vị Thánh Hoàng, kết thành kiếm trận, nâng cao uy lực của thánh kiếm!
Cầm kiếm Thánh Hoàng trong tay, Ngô Bình ném nó cho Trần Nhược Nhàn rồi nói: “Nhược Nhàn, em cầm thanh kiếm này, đến nhà Vũ Văn trả thù đi”.
Trần Nhược Nhàn gật đầu, cầm lấy thánh kiếm rồi bay về phía nhà Vũ Văn.
Ngô Bình không đi theo, vì kiếm Thánh Hoàng đã đại diện cho anh. Mang kiếm này theo, thực lực của Trần Nhược Nhàn sẽ không thua kém anh, nhà Vũ Văn không có ai là đối thủ của cô ấy cả!
Sau khi Trần Nhược Nhàn đi khỏi, Ngô Bình không muốn khoe khoang, lập tức thu lại khí tức, rời tiệm thuốc. Anh đi rồi, vô số sinh linh cũng tản ra. Nhưng vẫn có rất nhiều kẻ mạnh chạy đến đây, muốn xem chuyện gì vừa xảy ra ở nơi này. Dĩ nhiên, cũng có những tu sĩ nhạy cảm, ý thức được có Thánh Hoàng vừa ra đời!
Chương 1968: Lại đến Nữ Oa Giới
Ngô Bình đang đợi tin tức tại một tòa tửu lâu cách nhà Vũ Văn không xa, anh gọi một bình rượu và bốn món ăn kèm, vừa uống vừa chờ tin.
Khoảng một giờ sau, một bóng người bước vào tửu lâu, đó là Trần Nhược Nhàn.
Trần Nhược Nhàn không nói gì, cô ấy rót một ly rượu, sau đó đổ xuống đất, tỏ vẻ kính trọng tổ tiên nhà mình. Rồi cô ấy rót cho mình một ly khác và uống cạn.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy nói: "Anh Lý, em chỉ giết Vũ Văn Thanh và nhóm người đã ra tay lúc đó. Vũ Văn Hư chạy tới, sau khi nhìn thấy kiếm Thánh Hoàng, hắn đã quỳ xuống trước mặt em để xin lỗi rồi rút kiếm tự sát. Trước khi chết, hắn hy vọng rằng em sẽ tha cho nhà Vũ Văn".
Ngô Bình: "Em đồng ý rồi sao?"
Trần Nhược Nhàn khẽ thở dài: "Em không phải kẻ khát máu, dọc đường nhìn thấy rất nhiều trẻ em và người già, em không làm được".
Ngô Bình gật đầu: "Cũng tốt, oan có đầu, nợ có chủ, em làm đúng".
Trần Nhược Nhàn: "Nhà Vũ Văn đã đồng ý giao quyền kiểm soát châu Không Minh. Em quyết định tìm những người trong tộc đã lưu lạc và xây dựng lại nhà họ Trần".
Ngô Bình: "Được. Kiếm Thánh Hoàng cứ để chỗ em đi, chờ em có được chỗ đứng vững vàng thì trả lại cho anh cũng không muộn".
Trần Nhược Nhàn gật đầu: "Cám ơn anh Lý! Xử lý xong chuyện bên này, em sẽ đi tìm anh".
Ngô Bình cười nói: "Em đi làm việc của mình đi, nếu cần gì có thể tìm anh bất cứ lúc nào".
Sau khi hai người uống hết hai vò rượu, Ngô Bình đứng dậy rời đi, định gặp Kim Song Nhi ở Nữ Oa Giới.
Kiếp Đại Thánh xong anh đã đi không từ mà biệt, giờ anh phải đến một chuyến.
Khi đến Nữ Oa Giới, Ngô Bình vừa mới đặt chân xuống đất đã nhìn thấy phía xa có ba tu sĩ đang vật lộn với một con cương thi ma.
Con cương thi ma này có khí tức rất mạnh, trước khi bị ma hóa hẳn là cường giả cấp Chân Vương, cho nên mặc dù ba người đều vận dụng toàn bộ pháp khí, dốc hết sức lực nhưng vẫn gặp nguy hiểm, rơi vào bất lợi.
Cả ba người đều chú ý đến Ngô Bình và ngay lập tức di chuyển về phía anh, có vẻ như họ muốn dùng Ngô Bình để thu hút cương thi ma.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, cảm thấy ba người này có chút không tốt, cho nên khi ba người tới gần, anh liền bước đi xa. Tốc độ của anh nhanh hơn, ba người di chuyển hồi lâu, không những không tới gần được Ngô Bình mà ngược lại càng ngày càng xa.
Ba người họ không còn cách nào khác là từ bỏ kế hoạch này và tiếp tục chiến đấu với cương thi ma.
Trong đó có một người thân hình cao lớn, tóc đỏ, trong tay cầm hai cái rìu. Người đó hô to: "Sư huynh, sư muội, mau đi, ta cản nó lại!"
Ba người bọn họ đều là người rất quyết đoán, hai người kia lập tức chạy trốn, nam tu tóc đỏ toàn lực công kích cương thi ma. Tuy nhiên, cả ba hợp lại còn không đấu lại được thì một mình kẻ này càng không phải đối thủ, hắn nhanh chóng bị cương thi ma bắt được.
Cương thi ma nở một nụ cười kỳ lạ, nó mở cái miệng to hôi hám, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nam tu tóc đỏ.
Tên tóc đỏ nhắm mắt lại, giờ hắn không thể phản kháng, hắn chỉ muốn chết đi cho nhanh.
Tuy nhiên, hắn nhắm mắt đã lâu mà lại không bị ăn nên lại tò mò mở ra. Vừa mở mắt ra, hắn liền thấy tay cương thi ma bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy. Cương thi ma vẻ mặt kinh hãi, nó đứng yên tại chỗ không dám động. Sau đó nó buông tay, vội vàng tránh sang một bên, kinh ngạc nhìn người này.
Chính Ngô Bình đã ra tay, anh cười hỏi: "Rõ ràng anh biết đánh một mình sẽ nguy hiểm tính mạng, vì sao lại làm như vậy?"
Người đàn ông thản nhiên nói: "Nếu tôi không ở lại, ba người đều sẽ chết. Nếu dù thế nào cũng phải chết, vậy thì tôi sẽ chết một mình, để cho sư huynh và sư muội của tôi chạy thoát".
Ngô Bình gật đầu: "Anh là một người hào sảng".
Sau đó anh liếc nhìn cương thi, lạnh nhạt nói: "Quỳ xuống".
Vừa dứt lời, cương thi ma lập tức quỳ xuống, nó chống tay xuống đất, cả người run lên.
Người đàn ông tóc đỏ ngạc nhiên và hỏi: "Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào?"
Ngô Bình: "Tôi tên là Lý Huyền Bình".
Người đàn ông tóc đỏ: "Anh Lý, tôi là Trương Thiên Khôi, con cương thi ma này mạnh ngang Chân Vương, tại sao nó lại sợ anh?"
Ngô Bình: "Là sự sợ hãi xuất phát từ bản năng".
Sau đó, anh quan sát nó và nói: "Con cương thi ma này vẫn có thể cứu được".
Nói xong anh vươn tay ra vỗ đầu cương thi ma, toàn thân nó run lên, một luồng khói đen bay ra từ đỉnh đầu, tất cả ma niệm đều tan biến. Đồng thời Ngô Bình vỗ tiếp, một luồng sức mạnh ập vào cơ thể nó, chữa khỏi cho các vết thương và khôi phục chức năng cơ thể.
Ước chừng sau mười lăm phút, cương thi ma chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt cũng không còn trống rỗng, lớn tiếng nói: "Kính chào bệ hạ!"
Trương Thiên Khôi sửng sốt: "Anh là Chân Hoàng sao?"
Ngô Bình cười nói: "Nếu không sao nó có thể quỳ lạy tôi chứ?"
Vừa nói anh vừa đỡ Chân Vương trên mặt đất lên, nói: "Cơ thể của ngươi mới khôi phục một phần, về sau cần dưỡng thương, ta dẫn ngươi đi một chỗ", nói xong liền dẫn Chân Vương vào trong hang ổ của để tĩnh dưỡng.
Trương Thiên Khôi bừng tỉnh, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Kính chào Chân Hoàng bệ hạ!"
Ngô Bình: "Anh Trương đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Lý Huyền Bình".
Trương Thiên Khôi vội vàng nói: "Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân rất cảm kích bệ hạ đã cứu mạng!"
Ngô Bình thấy rất thích tính cách của Trương Thiên Khôi, hỏi: "Anh Trương đến từ môn phái nào?"
Trương Thiên Khôi: "Thưa bệ hạ, sư phụ của tôi là một Chân Hầu của Nữ Oa Giới, tôi có một số sư huynh và sư tỷ, lần này tôi ra ngoài làm việc, nhưng không may đã gặp phải cương thi ma. Nếu không có bệ hạ, tôi chắc chắn sẽ chết ở đây hôm nay".
Ngô Bình: "Nữ Oa Giới quả thực rất nguy hiểm".
Trương Thiên Khôi: "Bệ hạ, người định đi đâu?"
"Tôi đi gặp Thánh Vương Minh Đà".
Trương Thiên Khôi liền sửng sốt: "Thánh Vương Minh Đà? Chỉ sợ người không gặp được".
Ngô Bình: "Tại sao?"
Hắn khẽ thở dài: "Thánh Vương Minh Đà đã bị đánh chết rồi".
Ngô Bình híp mắt: "Ý anh là có người đã giết Thánh Vương Minh Đà?"
Trương Thiên Khôi: "Bệ hạ có điều không biết, một tháng trước Thần tộc sai một cường giả rất lợi hại đến chém giết khắp nơi, giết rất nhiều cương thi ma. Kẻ này không chỉ lợi hại mà còn có sức mạnh có thể cắn nuốt cương thi ma, thế nên chưa đến một tháng thực lực kẻ đó đã vượt Thánh Vương Minh Đà".
"Vậy người thân của Thánh Vương thì sao, họ có an toàn không?"
Trương Thiên Khôi: "Điều này thì tôi cũng không rõ".
Ngô Bình không ở lại thêm mà lập tức đi đến chỗ ở của Thánh Vương Minh Đà, anh vừa đi vừa liên lạc với Kim Song Nhi.
May mà anh liên lạc được rất nhanh, lúc này Kim Song Nhi đang ở chỗ ở của Thánh Vương Minh Đà.
Trong điện Thánh Vương, Kim Song Nhi mặc đồ tang đang quỳ ở linh đường cùng chị, Vương Mẫu không ở đây.
Một bóng người đi vào trong điện, đó chính là Ngô Bình.
Kim Song Nhi thấy Ngô Bình thì bật khóc, nói: "Huyền Binh, cha em bị Thần tộc hại chết rồi!"
Ngô Bình khẽ thở dài, anh ngồi cạnh Kim Song Nhi, khẽ nói: "Song Nhi, Vương Mẫu đâu?"
Kim Song Nhi lắc đầu: "Trước khi cha bị thương thì mẹ em đi ra ngoài, giờ vẫn chưa có tin tức, em rất lo cho bà ấy".
Ngô Bình: "Song Nhi, em biết gì về thực lực của hung thủ?"
Kim Song Nhi tức giận nói: "Kẻ đó nửa ma nửa thần, chắc là một Thần Ma!"
Thần Ma là chỉ kẻ nửa thần nửa ma, thực lực của chúng thường mạnh hơn Thần tộc, phát triển rất nhanh.
Ngô Bình: "Thần Ma này giờ còn ở Nữ Oa Giới không?"
Kim Song Nhi: "Vẫn ở đây, giờ ngày nào kẻ đó cũng lùng sục cương thi ma, sau đó cắn nuốt sức mạnh của chúng, thực lực ngày một tăng".
Ngô Bình trầm tư: "Xem ra Thần Ma này nhằm vào cương thi ma, chắc kẻ đó đang hấp thu ma khí trong cơ thể cương thi ma!"
Kim Song Nhi: "Huyền Bình, giờ có không ít thực lực ở Nữ Oa Giới đều đã thần phục kẻ đó, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh".
Ngô Bình: "Không sao, tất cả đã có anh. Song Nhi, giờ anh dạy em con đường tu tiên Nhân Đạo, em tu luyện tử tế. Khi nào em ra thì anh tin thực lực của em sẽ không thua kém tên Thần Ma đó".
Kim Song Nhi kinh ngạc: "Em có thể mạnh hơn Thần Ma sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Em có thiên phú tuyệt vời, nhưng chưa tìm được con đường tu hành đúng đắn mà thôi. Giờ em tu con đường tu tiên Nhân Đạo, chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc, chẳng mấy chốc sẽ trở thành cường giả tuyệt thế!"
Chương 1969: Kỳ Tương Lăng ba mắt
Kim Song Nhi nói: "Được, em lập tức đi!"
Sau khi đưa Kim Song Nhi vào sào huyệt tà ma, Ngô Bình đứng canh trước linh đường, đợi cô ấy xuất quan.
Lúc này, chị cả của Kim Song Nhi và chồng là Báo Thất Lang cũng đã đến.
Lần trước Ngô Bình vô tình hấp thu long nguyên của Báo Thất Lang, hắn vô cùng ghét anh. Khi hắn thấy Ngô Bình liền sầm mặt xuống.
Ngô Bình khẽ cau mày và nói: "Báo Thất Lang, anh vẫn chưa phục sao?"
Chị hai liếc bọn họ một cái, nói: "Đừng tranh cãi nữa, cha vừa bị giết, các người có bản lĩnh thì báo thù cho ông ấy".
Ngô Bình: "Song Nhi và tôi sẽ báo thù cho Thánh Vương".
Báo Thất Lang cười lạnh: "Kẻ giết người là một Thần Ma, thực lực của kẻ đó bây giờ có lẽ đã là cấp Kỷ Nguyên, trình độ của anh mà cũng đi báo thù sao?"
Ngô Bình: "Tôi không đi, chẳng lẽ anh đi?"
Báo Thất Lang hừ một tiếng: "Tôi thừa nhận tôi đánh không lại Thần Ma kia. Nhưng anh đi chính là tự tìm đường chết!"
Ngô Bình: “Tự tìm đường chết hay không, đến lúc đó sẽ biết".
Một lúc sau, chồng của chị hai cũng đến, anh ta là người mạnh thứ bảy trong bảng Thiên Kiêu của Thần tộc, nhưng lúc này anh ta đang vô cùng chán nản. Chị hai nhìn thấy bộ dạng này, vội vàng nói: "Minh Đô, anh tới rồi à?"
Minh Đô gật đầu nói: "Anh đến muộn, trong nhà xảy ra chuyện."
Chị hai kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhìn thấy Báo Thất Lang và Ngô Bình đều có mặt, Minh Đô không muốn nói gì, thản nhiên nói: "Không có gì đâu".
Báo Thất Lang liếc Minh Đô, đột nhiên nói: "Minh Đô, người anh đầy mùi máu!"
Minh Đô: "Chỉ là giết hai kẻ thù mà thôi".
Ngô Bình không có ấn tượng tốt với hai người này nên nhắm mắt làm ngơ.
Báo Thất Lang nói: "Tôi nghe được một chút tin tức, hình như nhà anh gặp phải đại nạn, các cao thủ đều bị giết, phải không?"
Minh Đô nhìn Báo Thất Lang một cách u ám: "Sao anh biết?"
Báo Thất Lang: "Tôi có một người bạn cũng thuộc Thần tộc, hắn nói cho tôi biết. Theo lời hắn nói, anh đắc tội với một thế lực rất mạnh. Anh tới đây chắc không phải để tế bái Thánh Vương mà để chạy trốn đúng không?"
Minh Đô hừ lạnh một tiếng: "Lắm mồm!"
Báo Thất Lang cười hì hì: "Em hai, chồng em không đáng để em trông cậy đâu. Theo anh, em nên sớm tính toán đi".
Minh Đô vô cùng tức giận, anh ta đanh giọng nói: "Báo Thất Lang, câm miệng, anh không cần lo lắng chuyện của tôi!"
Báo Thất Lang cười hì hì: "Chuyện của anh tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ lo lắng cho em hai của mình thôi".
Sắc mặt của chị hai rất xấu, nếu như đây đều là sự thật, vậy Minh Đô quả thực không còn là chỗ dựa của cô ta nữa. Hơn nữa, Minh Đô cũng không thể ở lại đây.
Sắc mặt Minh Đô rất khó coi: "Tôi ở đâu anh quản được chắc?"
Báo Thất Lang: "Đương nhiên. Anh ở nơi nào không quan trọng với tôi. Nhưng kẻ địch của anh hẳn là vẫn đang truy sát anh, nếu anh trốn ở chỗ này thì bọn họ nhất định sẽ truy sát anh, đến lúc đó chẳng phải anh sẽ liên lụy chúng tôi sao?”
Lời này vừa nói ra, chị cả vội vàng nói: “Minh Đô, em mau rời đi đi".
Chị hai tức giận nói: "Chị, chị nói cái gì vậy? Anh Minh là chồng của em, sao chị lại đuổi anh ấy đi?"
Chị cả khẽ thở dài: "Em hai, em cũng nghe anh rể em nói đó, nếu anh ta không đi, kẻ địch đuổi giết anh ta, vậy em muốn chúng ta làm sao? Em muốn chết cùng anh ta sao?"
Nghe những gì chị cả nói, chị hai không thể không nhìn chồng mình.
Minh Đô mặt không chút thay đổi nhìn vợ, sau đó bình tĩnh hỏi: "Em cũng muốn đuổi anh đi sao?"
Chị hai cắn môi hỏi anh ta: "Kẻ thù thật sự sẽ đuổi đến đây sao?"
Minh Đô: "Em không biết, nhưng có khả năng sẽ đuổi theo".
Chị hai lòng rối bời, đành im bặt.
Minh Đô cười "haha", vừa cười vừa đứng dậy rời đi.
Nhưng vào lúc này, một luồng uy áp đáng sợ đột nhiên xuất hiện, một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, nặng nề đánh vào đại điện.
Báo Thất Lang gầm lên, kéo vợ đi và định chạy trốn. Minh Đô thậm chí còn tuyệt vọng hơn, sẵn sàng chiến đấu đến chết với kẻ thù.
Chỉ có Ngô Bình là sắc mặt không thay đổi, khi bàn tay lớn xuất hiện, anh tung một quyền đánh lên trời. Với cú quyền này, một bóng quyền khổng lồ đã phá tan bàn tay to lớn đó.
Bàn tay to lập tức sụp đổ, cùng lúc đó, xa xa truyền đến một tiếng rên rỉ.
Ngô Bình trừng lớn mắt, lạnh lùng nói: "Ai dám làm càn trước mặt ta!"
Nhìn thấy Ngô Bình đập tan đòn tấn công của đối thủ ngay khi vừa giơ tay, tất cả mọi người có mặt đều rất ngạc nhiên, Minh Đô nói: "Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng chạy đi".
Ngô Bình mặc kệ anh ta, anh đứng dậy bay qua đại sảnh.
Lúc này, một Thần tộc có con mắt thứ ba giữa hai lông mày đứng giữa không trung. Kẻ đó chắp tay sau lưng, mắt trái lóe lên tia chớp, trong khi mắt phải tối đen như mực.
Thần tộc ba mắt nhìn Ngô Bình, khinh thường nói: "Tên Hư Tiên Nhân tộc cỏn con kia, sao ngươi lại đỡ được một đòn của bổn Thần Đế?"
Ngô Bình: "Đối với ta, ngươi chẳng là cái thá gì, đỡ được một đòn của ngươi thì đâu khó gì?"
Thần tộc ba mắt sầm mặt: "Muốn chết à!"
Dứt lời một luồng phù văn ánh chớp bay ra từ trong con mắt trái của gã. Phù văn này thoáng cái đã hấp thu lượng lớn sức mạnh tia chớp từ trong vô số duy độ và thời không, sau đó ngưng tụ thành một thanh mâu sấm sét, đâm về phía Ngô Bình.
Minh Đô thấy thế thì hét lớn: "Cẩn thận, đây là khí tức của Tuyệt Thế Thần Mâu hóa thành!"
Ngô Bình như không nghe thấy, anh nhìn thanh mâu sấm sét, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng. Anh giơ tay, một bàn tay to vồ tới phía trước, nắm thanh mâu sấm sét dài hàng chục nghìn mét trong lòng bàn tay.
Thanh mâu này vặn vẹo thế nào cũng không thoát ra được tầm kiểm soát của Ngô Bình.
"Được lắm, đây chính là sức mạnh của kỷ nguyên diệt thế, ắt hẳn là thu thập trong đại kiếp kỷ nguyên".
Thần tộc ba mắt rất kinh ngạc, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Minh Đô rất bất ngờ, lớn tiếng nói: "Kỳ Tương Lăng, hắn là Đại Thánh của Thần tộc! Ngươi đừng có ngang ngược, ngươi không tiếp nổi ba chiêu của hắn đâu!"
Báo Thất Lang đã trốn ra xa, hắn không muốn dây vào. Tuy hắn là cường giả Yêu tộc nhưng không muốn đối đầu với Thần tộc mạnh mẽ.
Thần tộc ba mắt khinh miệt nhìn Minh Đô: "Dù hắn là ai thì cuối cùng cũng phải chết, như ngươi vậy!"
"Nói nhiều quá", Ngô Bình nhướng mày, hai tay ấn xuống đã biến thanh mâu sấm sét thành một đám mây năng lượng, sau đó khẽ phất tay, một bóng quyền được tung ra bay về phía Kỳ Tương Lăng.
Kỳ Tương Lăng là thiên tài của tộc ba mắt, đứng thứ ba trên bảng Thiên Kiêu, cảnh giới Thần Đế, vô cùng mạnh. Nhưng Ngô Bình dùng chưởng là tuyệt học kỷ nguyên, còn có cả Áo Thuật trong đó.
Kỳ Tương Lăng vốn định ra tay đỡ đòn, nhưng hắn vừa giơ tay lên đã cảm thấy thời gian ngừng lại, bóng quyền đó thì vẫn đang bay nhanh tới.
"Ầm!"
Hắn không kịp phản ứng, bóng quyền đã đánh bay hắn. Hắn hộc máu, lồng ngực gần như nát bét.
Lúc lùi lại, mắt trái của hắn lóe lên, một bóng đen bao trùm hắn, thoáng cái đã biến mất.
Minh Đô thấy hắn đã đi thì thở dài, nói: "Tiếc thật, nhà họ Kỳ Tương rất am hiểu chạy trốn".
Nói xong anh ta chắp tay với Ngô Bình: "Lý Huyền Bình, cảm ơn cậu đã ra tay!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến anh, anh đừng nhận vơ".
Minh Đô không tức giận, anh ta thở dài: "Dù thế nào, nếu không có cậu thì tôi đã bị giết. Không chỉ tôi mà tất cả đều phải chết".
Báo Thất Lang hừ lạnh: "Chưa chắc, nếu tôi ra tay thì chưa chắc thua Kỳ Tương Lăng".
Minh Đô hừ lạnh: "Cậu không xứng xách giày cho Kỳ Tương Lăng!"
Báo Thất Lang: "Anh nói gì?"
Ngô Bình: "Muốn cãi thì ra ngoài cãi".
Báo Thất Lang không dám lên tiếng nữa, đòn vừa nãy của Ngô Bình khiến hắn sợ hết hồn.
Ngô Bình ngồi về chỗ, tiếp tục nhắm mắt điều hòa hơi thở, không để ý đám người này nữa.
Mấy tiếng sau, một tiếng nói vang lên ngoài điện: "Song Nhi, em có đó không?"
Ngô Bình nghe ra là con trai của Bích Huyết Chân Vương lần trước, Khương Linh Tiên.
Khương Linh Tiên hô xong liền đi vào linh đường. Hắn nhìn lướt qua, không thấy Kim Song Nhi liền lạnh lùng hỏi: "Song Nhi đâu?"
Ngô Bình nhướng mày: "Song Nhi là cái tên để anh gọi bừa bãi à? Cút ra ngoài!"
Khương Linh Tiên hừ lạnh: "Lý Huyền Bình phải không? Giờ Thánh Vương Minh Đà không còn nữa, cậu tưởng tôi sợ cậu à?
Ngô Bình: "Nói thế thì trước đây anh rất sợ tôi sao?"
Khương Linh Tiên sầm mặt: "Lý Huyền Bình, người phải cút là cậu! Thánh Vương Minh Đà không còn nữa, sau này nơi đây sẽ là địa bàn nhà họ Khương chúng tôi!"
Chương 1970: Tam Hoàng Chân Giáp
Ngô Bình nhìn Khương Linh Tiên và nói: "Tôi sẽ nể mặt Bích Huyết Chân Vương, anh hãy đi ngay bây giờ thì tôi không so đo. Nếu anh còn chậm trễ, đến lúc đó có muốn đi cũng không kịp đâu".
Khương Linh Tiên cười lớn: "Trước đây tôi không biết tu vi của cậu, nhưng bây giờ xem ra cậu chỉ là một Hư Tiên cỏn con mà thôi! Kẻ Hư Tiên giống như cậu, tôi vung một cái tát là vỗ chết hàng trăm tên!"
"Thế sao, anh có thể thử", sự kiên nhẫn của Ngô Bình đã cạn kiệt, trong mắt anh hiện lên sự lạnh lẽo.
Khương Linh Tiên vứt áo khoác của mình ra, hắn đang mặc một bộ áo giáp với khí tức đáng sợ, trên áo giáp có ba lớp ánh sáng đang nhấp nháy, đó là sức mạnh to lớn của Chân Hoàng.
Ngô Bình biết đây là Tam Hoàng Chân Giáp, lần trước anh muốn đánh cược với Khương Linh Tiên, dùng Tam Hoàng Chân Giáp làm món cược, nhưng hắn không dám, cho nên kết cục không thu được gì cả.
"Làm sao hả? Đây là Tam Hoàng Chân Giáp, có nó thì giờ tôi ít nhất cũng có thực lực Chân Hoàng! Lý Huyền Bình, cậu dựa vào cái gì để khiêu khích tôi?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Anh không biết tôi chính là Chân Hoàng sao?"
"Ha ha!", Giang Linh Tiên không thèm để ý: "Cậu sao có thể sánh bằng Chân Hoàng thượng cổ được?"
Nói xong, hắn mặc Tam Hoàng Chân Giáp đi thẳng về phía Ngô Bình, theo mỗi bước đi, khí tức trên người hắn càng thêm mạnh mẽ. Khi bước đến gần Ngô Bình, hắn giơ tay tát vào mặt anh, muốn dạy cho anh một bài học.
Tuy nhiên ngay khi hắn giơ tay lên, bàn tay của Ngô Bình đã ấn lên vai hắn, sau đó Tam Hoàng Chân Giáp vỡ thành hai mươi tám phần, lần lượt rơi xuống người Ngô Bình như thể chúng còn sống, rồi tạo thành một bộ áo giáp.
Khoảnh khắc tay Ngô Bình chạm vào Tam Hoàng Chân Giáp, anh đã biết nguồn gốc của bộ áo giáp này và câu chuyện đằng sau nó.
Năm đó Nhân tộc bị đánh bại, ba Chân Hoàng bị đội quân của Thần tộc vây giữ trong đại trận. Ba Chân Hoàng hội ngộ là trận thế hoành tráng, cũng là có một không hai. Anh hùng rơi vào đường cùng, ba Chân Hoàng không cam lòng, họ tập trung toàn bộ sức mạnh, sử dụng tất cả các bảo vật quý giá trên người để rèn áo giáp, sau đó sử dụng chú thuật tối cao để phong ấn linh hồn của họ vào đó, trở thành khí linh, từ đó tăng cường sức mạnh của bộ giáp!
Khi bộ giáp được tạo ra, ba Chân Hoàng mất, Tam Hoàng Chân Giáp được sinh ra. Nó mạnh đến mức ngay cả đại trận Trấn Thiên của Thần tộc cũng không thể trấn áp được nó, Chân Giáp đã phá vỡ trận pháp và biến mất.
Sau khi bị vùi lấp không biết bao lâu thì nó được Bích Huyết Chân Vương phát hiện. Khi đó, Bích Huyết Chân Vương chỉ là một người bình thường, nhưng sau khi nhận được sự nuôi dưỡng của Tam Hoàng Chân Giáp, ông ta dần dần trở thành một Chân Vương.
Tam Hoàng Chân Giáp luôn chờ đợi một chủ nhân chân chính giúp Nhân tộc lấy lại vinh quang, hiện tại cuối cùng cũng đã đợi được.
Ý chí của ba vị Chân Hoàng đã giao tiếp với Ngô Bình, Ngô Bình rất tôn trọng họ và cúi đầu trước hư không: "Ba vị Chân Hoàng, tôi sẽ thực hiện mong muốn của ba vị!"
Khương Linh Tiên sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tam Hoàng Chân Giáp vì sao đột nhiên rơi vào trên người Ngô Bình? Nhưng giờ khắc này, hắn không dám nói gì, bởi vì khí tức của Ngô Bội khi mặc Tam Hoàng Chân Giáp mạnh hơn cha hắn gấp ngàn lần!
Trên trán Giang Linh Tiên toát ra mồ hôi lạnh, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Lý Huyền Bình, Tam Hoàng Chân Giáp thuộc về cha tôi, Bích Huyết Chân Vương. Xin hãy trả lại cho tôi".
Bây giờ hắn đã lịch sự hơn nhiều và không dám nói năng gay gắt.
Ngô Bình: "Tam Hoàng Chân Giáp không có chủ nhân, nó có ý thức, anh linh của ba vị Chân Hoàng đều ở trong đó. Cha của anh, Bích Huyết Chân Vương có tài đức gì, làm sao có thể trở thành chủ nhân của Chân Giáp?"
Sắc mặt Khương Linh Tiên rất khó coi: "Cậu không định trả lại chứ gì?"
Ngô Bình: "Đúng vậy. Hơn nữa anh cũng phải trả giá đắt!"
Sắc mặt Khương Linh Tiên liên tục thay đổi, vào lúc này, một người đàn ông trung niên xông vào. Nhìn thấy Ngô Bình, ông ta vội vàng quỳ xuống đất, run giọng nói: "Bích Huyết kính chào Chân Hoàng bệ hạ!"
Cho dù Ngô Bình có che giấu khí chất của mình tốt đến đâu thì với tư cách là một Chân Vương, ông ta có thể dễ dàng cảm nhận được rằng đó là một loại áp chế về huyết mạch.
Khương Linh Tiên vội vàng nói: "Cha..."
"Câm miệng!", Bích Huyết Chân Vương rất tức giận, ông ta tát Khương Linh Tiên một cái, "Ai cho mày lá gan chọc giận Chân Hoàng, mày chán sống rồi sao?"
Khương Linh Tiên che mặt, khóe miệng chảy ra một tia máu, nhưng không dám nói lời nào.
Ngô Bình nhìn Bích Huyết Chân Vương, bình tĩnh nói: "Tu vi của ông đều đến từ Chân Giáp đúng không?"
Bích Huyết Chân Vương gật đầu: "Vâng, thưa bệ hạ".
Ngô Bình: "Tam Hoàng kêu gọi, giờ tôi sẽ giữ áo giáp này, ông có ý kiến gì không?"
Bích Huyết Chân Vương nói: "Tiểu nhân sao dám! Tôi từng được giao tiếp với anh linh của ba vị Chân Hoàng, mấy năm nay tôi vẫn luôn bảo vệ tấm giáp này, tìm kiếm người có duyên. Không ngờ hôm nay lại gặp được Lý Chân Hoàng, đây đúng là ý trời!"
Ngô Bình: "Ừ, nếu ông đã biết rõ thì tôi không nói nhiều nữa. Con trai ông đúng là kiêu ngạo, lại còn muốn đoạt lấy địa bàn của Thánh Vương Minh Đà".
Bích Huyết Chân Vương cười khổ, nói: "Là do tôi dạy dỗ nó không tốt, xin bệ hạ thứ lỗi cho sự ngu dốt của nó".
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Thôi bỏ đi, nể mặt ông, tôi tha cho hắn một lần".
Bích Huyết Chân Vương nói: "Đa tạ Bệ hạ! Từ nay về sau, tiểu nhân nguyện ý đi theo Bệ hạ đi khắp nơi làm trâu làm ngựa!"
Ngô Bình gật đầu: "Được. Tu vi của ông đến từ Chân Giáp, theo tôi đều là có nhân quả".
Nhìn thấy một Chân Vương ngoan ngoãn nhận Ngô Bình làm chủ nhân của mình, Báo Thất Lang và những người khác có chút ngạc nhiên.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên vẫn chưa hết, Ngô Bình đã triệu tập Chân Vương mai phục trước đó. Chân Vương này đã hoàn toàn khôi phục trong sào huyệt tà ma, sau khi đi ra liền quỳ xuống bái anh: "Tham kiến bệ hạ!"
Ngô Bình: "Ký ức của ông đã khôi phục hết chưa?"
Chân Vương nói: "Thưa bệ hạ đã khôi phục hết rồi. Tiểu nhân là Thái Phó, từng trị vì một vương quốc".
Ngô Bình gật đầu: Thái Phó, từ giờ hãy theo tôi làm việc".
Thái Phó rất vui: "Vâng, tiểu nhân rất vui lòng được cống hiến".
Bên cạnh có đến hai Chân Vương, Minh Đô nuốt một ngụm nước bọt, đi lên trước chắp tay: "Lý Chân Hoàng, trước đó tôi đã mạo phạm nhiều, mong người đừng trách tội".
Ngô Bình thấy anh ta nói năng khách sáo thì lạnh nhạt nói: "Xem ra Thần tộc các người cũng không yên ổn, tộc ba mắt đó có lai lịch gì?"
Minh Đô: "Tổ tiên của chúng tôi là thần hỗn tạp, mà tộc ba mắt là thần dòng chính, hơn nữa còn là thần cổ, tất nhiên chúng tôi không sánh bằng. Nhà tôi bị tấn công là vì tộc ba mắt muốn có được Long Nguyên. Nhưng Long Nguyên đó không ở trên người tôi, họ thấy tôi không đưa liền giết cả tộc tôi!"
Ngô Bình: "Tổ tiên của anh hình như cũng là Nhân tộc".
Minh Đô cúi đầu: "Đúng".
Ngô Bình không nói gì thêm, yên lặng đợi Kim Song Nhi đi ra.
Đợi thêm một tiếng nữa, một bóng dáng xuất hiện, đó chính là Kim Song Nhi. Giờ cô ấy hoàn toàn khác trước, không chỉ tu luyện con đường tu tiên Nhân Đạo mà còn đột phá Thánh Vương, thực lực tăng vọt. Thực tế thì cô ấy đã tu luyện trong đó 39 năm.
Trong 39 năm bày Ngô Bình đã dạy cô ấy nhiều Áo Thuật, tuyệt học kỷ nguyên, Kim Song Nhi giờ đã khác xưa.
Vừa ra cô ấy nói: "Huyền Bình, giờ em phải đi tìm Thần Ma để báo thù cho cha!"
Ngô Bình gật đầu: "Được, anh đi với em".
Ngô Bình dẫn hai Chân Vương cùng Kim Song Nhi đi giết Thần Ma
Lúc này trên một ngọn núi tuyết của Nữ Oa Giới, một con quái vật cao lớn có sừng, toàn thân đỏ đặc đang đánh nhau với một con cương thi ma Chân Hoàng rất mạnh ở giữa sườn núi.
Ngô Bình gọi con cương thi ma lúc trước ra, gọi nói là Dạ Thú.
"Dạ Thú, ta nhớ ngươi từng nói nơi đây có một con cương thi ma Chân Hoàng và tám cương thi ma Chân Vương, là con này sao?"
Dạ Thú gật đầu: "Bệ hạ, chính là nó! Con cương thi ma Chân Hoàng này dẫn đầu bốn thị vệ cương thi ma Chân Vương, bảo vệ một Chân Tổ ở đây!"