Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 571: Kho báu của nhà họ Huy

Sâu trong hang chuột có một con chuột to bò ra, đầu nó to hơn các con chuột bình thường khác nhiều lần, phải ngang với con mèo.

Ngô Bình giật mình rồi tập trung quan sát thì thấy nó có linh tính, lông nó dính tạp chất của linh dược. Nếu không có khả năng nhìn xuyên thấu thì anh không thể phát hiện ra được.

Ngô Bình phóng thần niệm đi, con chuột lập tức hoảng loạn rồi run lên, sau đó chạy mất vào trong hang.

Ngô Bình cố ý nói: “Ông Hoa, xem ra ở đây không có bảo bối rồi, chúng ta về thôi”.

Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn nhìn chăm chú vào con chuột, xem nó chạy đi đâu. Sau khi rời khỏi phạm vi của nhà họ Huy, nó đã chui xuống đường nước.

Ngô Bình vẫn đi theo nó để xem nó định đi đâu.

Con chuột này loay hoay một hồi rồi chạy vào một căn nhà cũ. Căn nhà này không có ai, nhìn trông rất hoang tàn.

Ngô Bình bật nhảy qua tường vào trong, anh nhanh chóng phát hiện bên dưới ngôi nhà này có một lối xuống tầng hầm.

Anh mở cửa đi vào nhà rồi bước tới sát tường, sau đó giậm mạnh chân, một tiếng động vang lên, sàn nhà nứt ra, để lộ lối đi xuống hầm.

Anh nói với Thần Chiếu: “Ông Thần, phiền ông canh chừng ở đây”.

Thần Chiếu gật đầu: “Được, thần y Ngô cứ yên tâm”.

Ngô Bình nhảy xuống dưới, sau đó tiến vào một không gian rất rộng. Anh quan sát tỉ mỉ thì thấy nó là kiểu hầm trú ẩn thời xưa.

Ngày xưa, Thạch Thành từng bị quân Đông Doanh xâm chiếm nên người dân đã xây nhiều hầm trú ẩn. Về sau, các hầm này đều bỏ hết, chỉ còn vài nhà có.

Anh đi vào trong thì thấy không khí rất ngột ngạt, ngoài ra còn có mùi ẩm mốc, vì thế anh nín thở rồi tăng tốc.

Sau khi đi được khoảng chục mét, phía trước xuất hiện một vũng nước lớn. Ngô Bình nhìn thấy con chuột ban nãy đã lặn xuống nước, mãi không ngoi lên.

“Không lẽ kho báu ở dưới nước?”, anh thoáng do dự rồi cởi đồ ra, sau đó chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi nhảy xuống.

Nước rất bẩn, mặt nước nổi đầy phân động vật, còn có rác nữa. Ngô Bình nín thở, cố nhịn cảm giác buồn nôn rồi lặn xuống dưới.

Anh lặn xuống khoảng 20 mét thì xuống tận mạch nước ngầm. Phía trước ở bên trái có một hang động rộng một mét, anh bơi về phía đó.

Bơi thêm một lúc thì Ngô Bình mới ngoi lên mặt nước rồi nhảy lên bờ. Anh nhìn quanh thì thấy mình đã đi vào một hang động khá khô ráo.

Xung quanh hang được đắp đá, mặt đất bằng phằng. Không gian bên trong khá hẹp, diện tích gần một nghìn mét vuông.

Ngô Bình nhìn lên thì thấy có nhiều giá gỗ tinh xảo trên mặt đất, chúng được sắp xếp chỉnh tề, đánh số sơ sài, ít nhất cũng có trên một trăm cái.

Các giá này đều trống không, chỉ có một số giá chất đồ.

Ngô Bình sáng mắt lên, anh biết đây mời là nơi cất kho báu của nhà họ Huy.

“Nhà họ Huy cũng tốn nhiều công sức thật. Tiếc là họ lại không tính được là con chuột biết nơi này”.

Ngô Bình cười phá lên.

“Cười đi, cười xong rồi chết”, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Ngô Bình dựng tóc gáy, anh dựa sát người vào tường, sau đó rút kiếm Hắc Long ra.

Không biết đã có một người đàn ông toàn thân dính máu đứng ở lối vào từ lúc nào, cánh ta bên trái của ông ta đã biến mất, hơn nữa còn bị mất một nửa chân bên cùng bên, ngoài ra còn chột một mắt và mất một bên tai.

Không cần đoán thì Ngô Bình cũng biết đây là cao thủ nhà họ Huy.

Người đàn ông này đứng lơ lửng trên không rồi bay về phía Ngô Bình. Dù ông ta đã bị thương nặng, nhưng vẫn có tu vi cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba nên đã là một chân nhân.

Đối diện với cao thủ này, Ngô Bình không dám sơ suất, anh lập tức tính kế.

Người đàn ông nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Sao cậu tìm được đến đây?”

Ngô Bình: “Tình cờ thôi, ông là ai?”

Người đàn ông cười lạnh: “Tình cờ ư? Chuyện tiêu diệt nhà họ Huy cũng có phần của cậu đúng không?”

Ngô Bình không phủ nhận: “Ông đang bị thương rất nặng”.

“Dù tôi bị thương thì cũng có thể giết được cậu”, ông ta lạnh giọng nói.

Ngô Bình triệu hồi khối thần, cùng đó là lấy gương đồng ra, nếu phải liều mạng thì anh cũng không sợ người đàn ông này.

Ông ta ho khan rồi hộc máu, thần hồn đã bị thương nặng, thần tiên cũng khó mà cứu được.

Ông ta thở dài, sát ý trên người biến mất: “Cậu may đấy, vậy mà cũng tìm được nơi này”.

Ngô Bình chỉ im lặng nhìn ông ta.

Người đàn ông nói: “Tôi phải đốt tiềm năng thì mới chạy đến đây được. Trước khi chết, tôi muốn thực hiện một giao dịch với cậu”.

Ngô Bình nói: “Tôi không thực hiện giao dịch với người lạ”.

Người đàn ông tiếp tục ho khan rồi hộc máu nhiều hơn, trông ông ta rất yếu ớt: “Tôi là Huy Long Tranh, gia chủ của nhà họ Huy. Người của gia tộc tôi ở Địa Tiên Giới đều bị giết cả rồi, già trẻ trai gái không còn một ai”.

Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi?”

Huy Long Tranh: “Tôi còn một cô con gái riêng sống ở bên ngoài, năm nay mới 16 tuổi”.

Ngô Bình không nói gì, mà chỉ lắng nghe.

Huy Long Tranh: “Tôi sẽ tặng hết bảo bối ở đây cho cậu, còn cậu phải bảo vệ con gái tôi, để nó sống một đời vô lo vô nghĩ”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông chết rồi thì đồ ở đây sẽ là của tôi hết, cần gì phải giao dịch chứ?”

Huy Long Tranh: “Đương nhiên tôi phải có thứ hay cho cậu thì mới đề nghị như vậy. Chỉ cần cậu đồng ý thì tôi sẽ tặng cậu ngay”.

Nói rồi, ông ta lấy một chiếc hộp ngọc hình tròn màu đen ra rồi mở, một làn khói đen bay lên rồi hoá thành một con quái vật đầu bò.

Khí tức của nó rất bức người, khiến khối thần cũng thấp thỏm, bắt đầu run lên.

Huy Long Tranh nói: “Đây là quỷ tướng đầu bò mà tổ tiên bao đời nhà tôi đã bỏ ra nhiều công sức và thiên tài địa bảo để chế tạo”.

“Cậu cũng thấy rồi đấy, chỉ cần tôi hạ lệnh là nó sẽ giết cậu ngay”, Huy Long Tranh nói.

Ngô Bình hừ nói: “Nếu ông muốn giết tôi thì đã ra tay rồi”.

Huy Long Tranh: “Đúng, nhưng tôi không muốn làm vậy, mà muốn trao đổi với cậu”.

Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.

Huy Long Tranh gật đầu: “Cậu phải thề độc trước đã thì tôi mới tin được”.

Thề độc tương tự như niệm bùa chú, một khi đã nói ra thì phải thực hiện, không thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma khi tu luyện, nhẹ thì cũng mất tu vi và giảm tuổi thọ.

Ngô Bình thật lòng không muốn giao dịch, nhưng quỷ tướng đầu bò thật sự rất khủng khiếp, anh lo mình không đánh lại được, vì thế đành thở dài nói: “Được, tôi thề”.

Huy Long Tranh mỉm cười nói: “Tốt, giờ tôi sẽ dạy cậu lập lời thề”.

Sau đó, ông ta hướng dẫn Ngô Bình một cách kỹ càng, chờ anh học được rồi thì phải thề trước mặt ông ta.

Trong lúc lập lời thề, Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ dội vào trong thần hồn của mình.

Nội dung của lời thề rất đơn giản, anh chỉ cần hứa sẽ chăm sóc và lo cho con gái Huy Long Tranh có một cuộc sống đủ đầy và bình an. Nếu không làm được thì nguyên thần sẽ tổn thương và không bao giờ đột phá được nữa.

Thề xong, Ngô Bình hỏi: “Giờ ông tin tôi chưa?”

Huy Long Tranh chợt cười lớn rồi nói: “Ngu xuẩn! Cậu tưởng mình vừa lập lời thề thật ư?”

Ngô Bình biến sắc mặt rồi có một dự cảm bất ổn.
Chương 572: Hai phiến lá tiên

Không phải chú thệ thì là cái gì?

Huy Long Tranh bật cười nham hiểm: "Thứ tôi dạy cậu là chú hiến thân!"

Sắc mặt Ngô Bình rất khó coi: "Rốt cuộc ông muốn làm gì?"

Huy Long Tranh cười lớn, nói: "Cậu nhóc, thể chất của cậu quá tốt, nếu tôi có được cơ thể của cậu, không chừng tôi sẽ trường sinh bất lão!"

Ngô Bình sửng sốt: "Ông muốn đoạt xá sao?"

Huy Long Tranh khịt mũi: "Đoạt xá chỉ là trò cấp thấp! Những gì tôi sắp thực hiện được gọi là 'Chủng thần đại pháp', tôi sẽ gieo trồng nguyên thần của tôi vào thần hồn của cậu. Bằng cách này, tôi sẽ không chỉ có được cơ thể của cậu mà còn có được thần hồn của cậu!"

Ngô Bình tức giận nói: "Tên già kia, ông đúng là quá vô liêm sỉ!"

Huy Long Tranh đắc ý nói: "Cậu nhóc, cậu cứ mắng đi, bởi vì chẳng bao lâu sau cậu sẽ là một phần của tôi!"

Ngô Bình hừ lạnh: “Cho dù có chết, tôi cũng không để ông được lợi đâu!”, nói xong, anh giơ kiếm Hắc Long lên.

Huy Long Tranh lạnh nhạt nói: "Vô ích thôi. Cậu đã niệm chú hiến thân thì cơ thể cậu không còn thuộc về chính cậu nữa rồi".

Ông ta nói xong, đôi mắt liền tỏa ra thần quang, quát: "Quỳ xuống!"

Cơ thể Ngô Bình đột nhiên không tự chủ được, quỳ rạp trên mặt đất.

Huy Long Tranh cười lớn đi đến cạnh anh, duỗi lòng bàn tay ra đè trên đỉnh đầu anh.

"Cậu nhóc, vào lúc này, cậu nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đừng lo lắng, sau khi tôi có được thân thể của cậu, tôi sẽ đối xử tử tế với gia đình cậu và người phụ nữ của cậu, ha ha ha..."

Huy Long Tranh rất đắc thắng, ông ta luyện nguyên thần, thân thể dần dần trở nên khô héo, da thịt teo lại, hai mắt trũng sâu. Tất cả sinh lực và sức mạnh tinh thần của ông ta đã được cô đọng lại thành một hạt giống nguyên thần bằng phương pháp bí mật của ông ta!

Hạt giống này đã chui vào trong cơ thể Ngô Bình thông qua lòng bàn tay của ông ta. Hạt giống này rất mạnh mẽ, ngay khi vừa đi vào, nó đã chui vào thần hồn của Ngô Bình.

Lúc này, trong mắt Ngô Bình hiện lên một tia lạnh lẽo, anh hét lớn một tiếng: "Đạo chủng!"

"Bùm!"

Đan điền rung động kịch liệt, lớp phôi của đạo chủng phát ra ánh sáng, ánh sáng đó xông lên đầu Ngô Bình, phủi bay hạt giống nguyên thần.

Hạt giống nguyên thần mất kiểm soát và rơi xuống trên lớp phôi ngay lập tức. Một vòng xoáy nhỏ xuất hiện trên lớp phôi, hạt giống nguyên thần bắt đầu phân giải thành năng lượng.

Trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của Huy Long Tranh: "Đạo chủng! Là đạo chủng sao! Tha mạng cho tôi!"

Ngô Bình vô cảm nói: "Huy Long Tranh, ông cho rằng tôi không biết thứ ông dạy tôi là chú hiến thân sao?"

Huy Long Tranh cầu xin: "Cầu xin tiên sinh, cầu xin chủ nhân! Thả tôi ra, tôi sẽ cho cậu toàn bộ bảo vật của nhà họ Huy!"

Ngô Bình khẽ thở dài: "Đã quá muộn rồi".

Anh vừa dứt lời, hạt giống nguyên thần bị nghiền nát, tất cả năng lượng đều bị lớp phôi hấp thụ. Qua một phút, lớp phôi khẽ rung lên, bắt đầu chậm rãi phóng xuất ra sức mạnh thần hồn và sức mạnh sinh mệnh.

Đồng thời, lớp phôi bắt đầu dài ra, mỏng dần và phát triển thành lá thật. Hai chiếc lá vàng ấy tỏa ra những ánh hào quang rực rỡ, rồi giữa hai chiếc lá lại mọc lên một cái chồi mới.

Rõ ràng là phần lớn năng lượng của hạt giống nguyên thần của Huy Long Tranh đã bị đạo chủng hấp thu, chỉ một phần nhỏ được đưa trở lại cho Ngô Bình.

Ngô Bình vươn vai và cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh khám xét cơ thể của Huy Long Tranh và cất chiếc hộp của quỷ tướng đầu bò đi. Ngoài ra, cơ thể của Huy Long Tranh trống không, không có gì khác.

Trong lòng anh thấy hơi thất vọng, anh đứng dậy đi tới một dãy giá gỗ, trên giá gỗ chất đầy chai lọ. Anh vừa nhìn liền không khỏi nhíu mày, làm sao có thể trống rỗng được?

Hóa ra tất cả các chai và lọ đều rỗng không có gì trong đó. Nghĩ đến bã thuốc trên người con chuột lớn kia, anh không khỏi trợn to hai mắt, chẳng lẽ đều bị chuột ăn hết rồi sao?

Anh đến chiếc giá gỗ thứ hai, trên đó có đầy sách, tất cả đều ghi chép quỷ đạo tà thuật. Những tà thuật này kém hơn mấy bậc so với những gì được ghi trong phiến ngọc, anh chỉ nhìn lướt qua là lập tức mất hứng.

Tuy nhiên, những cuốn sách này không thể vứt đi, anh thu hết vào trong nhẫn.

Trên giá gỗ thứ ba có các hộp lớn nhỏ, các hộp này chứa đầy đá quý, châu ngọc. Có hơn 300 miếng, tất cả chúng đều là vô giá. Trong số đó, có hơn 100 viên tiên thạch!

Ngô Bình nhanh chóng cất chúng đi, rồi đến giá thứ tư. Trên giá có ba chiếc hộp màu trắng bằng ngọc bích, có cả hình tròn và hình vuông.

Trong hộp ngọc hình tròn thứ nhất có những đồng tiền bùa, anh đếm thì có khoảng 3000 đồng tiền!

Trong chiếc hộp ngọc vuông thứ hai, có một đồng tiền lớn bằng vàng với tiên văn phức tạp được khắc trên bề mặt, nó toát ra hơi thở mạnh mẽ hơn, kích thước lớn hơn gấp đôi so với tiền bùa trước đó, cầm trên tay cũng nặng hơn.

“Tiền báu từ thời đại Tiên quốc!”, Ngô Bình mở to mắt, tim đập thình thịch.

Trong thời đại của Tiên quốc, một đồng tiền báu có thể đổi lấy một nghìn đồng tiền bùa. Trong hộp ngọc này có ba mươi lăm đồng tiền báu!

Anh vội vàng mở hộp ngọc thứ ba, bên trong có lỗ hình bầu dục. Bên trong hộp ngọc chỉ có một thứ hình kiếm, dài khoảng nửa tấc.

Nhìn thấy thứ này, hơi thở của Ngô Bình khựng lại trong vài giây, anh kêu lên, "Sát phù kiếm đạo!"

Sát phù kiếm đạo là một lá bùa giết người do kiếm tiên luyện hóa ra, một khi sử dụng thì nó tương đương với một đòn toàn lực của người làm bùa!

Nhưng sau đó anh phát hiện ra rằng sát phù kiếm đạo này có cấm chế, phải phá vỡ cấm chế mới sử dụng được. Hơn nữa, chỉ có những cao thủ của cấp bậc chân quân mới đủ tư cách sử dụng nó.

Anh cẩn thận cất ba chiếc hộp ngọc đi và bước đến giá thứ năm.

Chiếc giá này rất lớn, trên đó có đặt những chiếc hòm bằng đồng cao hai mươi mét rưỡi và dài hai mét. Ngô Bình mở một chiếc hòm, trong đó có một bộ áo giáp vàng sẫm có khắc phù văn trên bề mặt. Ngoài ra còn có một chiếc khiên vàng và một thanh kiếm dài.

Anh mở chiếc hòm thứ hai, cũng có một bộ áo giáp, một chiếc khiên và một thanh trường kiếm. Trên lưỡi kiếm có dấu ấn hình rồng màu đỏ.

Ngô Bình nhớ lại những mô tả trong phiến ngọc. Vào thời Tiên quốc, từng có một đội quân bảo vệ vô cùng hùng mạnh, trăm trận trăm thắng, được gọi là Long Nha vệ. Có thể nào đây là trang bị của Long Nha vệ hồi đó không?

Theo ghi chép, Long Nha vệ đều là cường giả cấp chân nhân trở lên, vậy thì trang bị của họ ắt hẳn phải rất mạnh.

Anh cất đi hai mươi chiếc hòm đồng rồi nhìn thoáng qua, anh thấy rằng những chiếc giá còn lại đều trống rỗng.

“Những chiếc giá này từng chứa đầy bảo vật, chắc hẳn chúng đã bị tu sĩ nhà họ Huy các thời tiêu hao hết rồi. Thật đáng tiếc!”, Ngô Bình không khỏi thở dài.

Cuối cùng anh tìm kiếm một lần nữa, không tìm thấy bảo vật nào khác. Nhưng anh phát hiện, những chiếc giá gỗ này được làm bằng gỗ sưa chất lượng cao từ Nam hải.

Gỗ sưa Nam hải đã biến mất từ lâu, nó bị chặt phá sạch sẽ. Loại sưa hoang dã này phải mất một trăm năm mới thành gỗ, những loại gỗ sưa bây giờ được bày bán chỉ là hàng tồn từ xưa, giá cả vô cùng đắt đỏ.

Trong đây có mười ba giá gỗ, mỗi giá nặng hai hoặc ba tấn. Các giá gỗ này đều được làm bằng gỗ sưa có tuổi đời hơn hai trăm năm, gỗ chắc, hoa văn đẹp, ngày nay có tiền cũng không mua được.

Ngô Bình đương nhiên không thể lãng phí nó, anh tháo rời khung gỗ và đặt từng cái một vào trong nhẫn. Cuối cùng còn có hơn 20 khúc gỗ dài không nhét được vào nên anh dùng dây thừng buộc lại rồi lôi ra ngoài.

Thần Chiếu đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, giọng nói của Ngô Bình từ trong sơn động truyền ra.

"Tiên sinh, giúp tôi bắt lấy một thứ".

Nói xong một cây gỗ bay tới, Thần Chiếu nhanh chóng bắt lấy, Thần Chiếu hơi ngẩn ra, là gỗ sao? Sau đó Thần Chiếu để nó sang một bên. Ngay sau đó cây thứ hai, cây thứ ba được ném ra.
Chương 573: Bao Thái khiêu khích

Cuối cùng, Ngô Bình nhảy lên trên. Anh lấm lem bùn đất, cảm thấy không thoải mái nên nói: "Chúng ta về khách sạn đi".

Nửa giờ sau, một chiếc xe tải dừng ở cửa, một nhóm người vận chuyển gỗ sưa, đưa đến Vân Kinh để Đường Tử Di xử lý.

Ngô Bình về khách sạn tắm rửa, thay quần áo xong mới cảm thấy thoải mái.

Ông Hoa nhịn mãi, lúc này rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: "Tìm được bảo bối chưa?"

Ngô Bình: "Những thứ bên trong đã bị nhà họ Huy dùng hết từ lâu. Chuyến này bận rộn mà chẳng kiếm được gì. May mắn là số gỗ kia cũng đáng tiền".

Ông Hoa liếc mắt nhìn anh, không biết có nên tin hay không.

Thần Chiếu: "Thần y Ngô, không còn sớm nữa, tôi về trước đây, mai tôi lại đến".

Ngô Bình nói: "Được. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu chữa bệnh cho tiên sinh".

Sau khi Thần Chiếu đi, ông Hoa nói: "Đừng giả vờ nữa, cậu nhặt được rất nhiều bảo bối đúng không?"

Ngô Bình cười hì hì: "Tôi biết không thể giấu được ông mà. Nhưng cũng không nhiều lắm. Nhà họ Huy đã tồn tại nhiều năm như vậy, đồ tốt đã bị họ dùng hết rồi".

Ông Hoa nói: "Cậu thật may mắn, một đám địa tiên còn không tìm thấy, cuối cùng cậu lại được hời".

Ngô Bình nói: "Có nghĩa là những thứ này đều có duyên với tôi".

Lúc này, anh không nhắc gì đến Huy Long Tranh.

Ông Hoa không hỏi thêm, chỉ nói: "Lần này cũng tạm gọi là mỹ mãn".

Ngô Bình: "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Ông Hoa gật đầu: "Huy Long Tranh, gia chủ nhà họ Huy dùng bí thuật chạy trốn, may mà ông ta bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể trở lại".

Ngô Bình: "Nếu ông ta bị thương nặng thì không chừng đã chết rồi".

Ông Hoa: "Tốt nhất là chết đi cho đỡ phiền phức. Cậu nhóc, tôi đã giải quyết phiền phức cho cậu rồi, cậu hãy giúp tôi luyện chế đan Hoàn hồn càng sớm càng tốt".

Ngô Bình cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ làm càng sớm càng tốt".

Ông Hoa có vẻ rất mệt, liền bay sang một bên chợp mắt.

Lúc này Ngô Bình mới ngồi xuống, cảm nhận sự thay đổi mới trong cơ thể. Lá phôi của đạo chủng biến thành lá, gọi là lá đạo, trên mỗi lá đều có hình tiên văn mờ ảo.

Hai chiếc lá và hai loại tiên văn đang toát ra tiên lực kỳ lạ, nuôi dưỡng thể xác và thần hồn của anh.

Theo ghi chép, loại lá do đạo chủng trồng được gọi là lá đạo. Mỗi loại lá đạo đại diện cho một loại tiên thuật. Tuy nhiên, lá đạo của anh vẫn chưa phát triển hoàn toàn.

Ngoài những thay đổi của đạo chủng, anh cũng hấp thu một phần sinh lực và thần hồn của Huy Long Tranh. Anh cảm thấy sinh lực của mình đã tăng lên ít nhất 70%. Sức mạnh của thần hồn đã tăng hơn gấp đôi, điều này làm cho thần niệm của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nửa đêm anh mới lên giường nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy đã là tám giờ ngày hôm sau.

Anh gọi một ít đồ ăn sáng rồi mời Thần Chiếu và Vạn Phùng Xuân đến dùng bữa cùng.

Sau bữa ăn, anh chuẩn bị một chút rồi bắt đầu điều trị cho Vạn Phùng Xuân.

Con sâu trong não của Vạn Phùng Xuân là sâu quỷ ăn não, không khó để diệt trừ nó. Anh khơi dậy chân lực thuần dương, liền cảm giác được tiên lực thuần dương chí cương chí dương, lập tức bắt được sâu quỷ.

Con sâu quỷ co ro trong một khoảng không nhỏ gào thét không ngừng. Trong chốc lát, nó đã hóa thành làn khói và biến mất.

Toàn thân Vạn Phùng Xuân thả lỏng, cảm giác khó chịu cũng biến mất, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ông ta cúi đầu với Ngô Bình: "Vạn Phùng Xuân này sẽ mãi nhớ công ơn của thần y Ngô!"

Ngô Bình nói: "Ông Vạn, ông và tôi là đồng nghiệp của nhau. Sau này chúng ta nên qua lại trao đổi nhiều hơn".

"Đúng vậy, sau này tôi phải đến thăm thần y Ngô nhiều hơn để thỉnh giáo y thuật". Ông ta ngồi một lúc liền tạm biệt và rời đi.

Sau khi Vạn Phùng Xuân rời đi, Thần Chiếu hỏi, "Thần y Ngô, vết thương của tôi phải trị như thế nào?"

Ngô Bình: "Vết thương của ông rất nghiêm trọng, đặc biệt thương tổn thần hồn rất khó chữa, muốn khôi phục tôi nhất định phải luyện chế ra một viên đan dược. Hiện tại, tôi chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương của ông, ngăn cản cho nó không tệ hơn".

Thần Chiếu nói: "Vậy xin nhờ thần y Ngô".

Nói xong, Ngô Bình thực hiện châm cứu và dùng chân khí để trị liệu cho ông ấy.

Sau hơn một giờ, anh thu kim lại, yêu cầu Thần Chiếu ngồi điều tiết hơi thở, sau đó rời khỏi khách sạn.

Buổi sáng lúc điều trị cho Thần Chiếu, Đào Như Tuyết đã gọi điện và giận dỗi việc tối qua anh rời đi mà không nói lời tạm biệt. Hôm qua anh đi vội nên không kịp chào Đào Như Tuyết, anh quyết định mời cô ấy đi ăn vào buổi trưa.

Trong một nhà hàng ở Thạch Thành, khi Ngô Bình đến, Đào Như Tuyết đã ngồi đó đợi anh.

“Như Tuyết", anh vẫy tay từ xa.

Đào Như Tuyết mời anh ngồi xuống và nói: "Rm còn tưởng anh Ngô ghét bỏ em, hại em cả đêm ngủ không ngon".

Ngô Bình: "Như Tuyết, em là ái phi của anh mà, sao anh nỡ ghét bỏ em được?"

Đào Như Tuyết lườm anh một cái, nói: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Tập đoàn Miêu Dược bây giờ đang gặp khó khăn, anh có thể giúp em được không?"

Ngô Bình ngạc nhiên: "Giá trị thị trường của tập đoàn không phải đã tăng gấp đôi sao? Chẳng lẽ lại có phiền phức sao?"

Đào Như Tuyết cười khổ: "Mấy năm trước, bố em bắt đầu tham gia vào lĩnh vực bất động sản, nhất quyết xây nhà kiếm tiền. Bây giờ, chuỗi vốn của công ty bất động sản trực thuộc tập đoàn Miêu Dược bị đứt. Tháng trước còn xuất hiện nợ tín dụng nữa".

Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày: "Tại sao không nói cho anh biết chuyện lớn như vậy sớm hơn?"

Đào Như Tuyết thở dài: "Tháng trước em mới phát hiện ra rằng bố em đã giấu em. Bây giờ nhà em định bán một số cổ phần của tập đoàn Miêu Dược để lấy tiền mặt. Anh còn nhớ Vương Thận hôm qua không? Em đang đàm phán với anh ta, nhưng anh ta ra giá quá thấp".

Ngô Bình: "Anh ta ra giá bao nhiêu?"

Đào Như Tuyết: "Theo giá trị thị trường, giá trị của tập đoàn là 500 tỷ, nhưng định giá mà anh ta đưa ra chỉ là 200 tỷ. Và anh ta muốn dùng 50 tỷ để chiếm 25% cổ phần của tập đoàn".

Ngô Bình cười lạnh: "Tên này ép giá cũng giỏi đấy".

Đào Như Tuyết: "Em suy nghĩ mãi, quyết định không thể để người ngoài chiếm hời. Thế nên em mới tìm anh, giá thì cứ theo giá của Vương Thận".

Ngô Bình cười nói: "Thế thì không phải em bị thiệt thòi sao?"

Đào Như Tuyết khẽ thở dài: "Ít nhất bán cho anh thì em cũng đỡ xót".

Ngô Bình nghĩ một lúc, hỏi: "Khoản thâm hụt vốn của công ty là bao nhiêu?"

Đào Như Tuyết: "Khoảng 35 tỷ".

Ngô Bình nói: "Thế này nhé, anh sẽ đưa cho em 40 tỷ và lấy 10% cổ phần".

Đào Như Tuyết hơi ngạc nhiên: "40 tỷ lấy được 20% cổ phần, tại sao anh chỉ lấy một nửa?"

Ngô Bình cười nói: "Giữa anh và em không cần phải câu nệ chuyện này".

Nói xong, anh lấy cổ Thần Cơ trong lòng ra và đặt nó vào lòng bàn tay của Đào Như Tuyết. Cổ Thần Cơ lúc này muốn đi theo Ngô Bình hơn, khi thấy Ngô Bình không cần nó nữa thì nó kêu loạn lên, không chịu xa anh.

Đào Như Tuyết rất xấu hổ, nói: "Cái đồ không có lương tâm, chẳng lẽ tao không phải chủ của mày à?"

Ngô Bình cười nói: "Tiểu Thần, mày đi theo Như Tuyết một khoảng thời gian, giúp cô ấy điều dưỡng sức khỏe, sau này tao sẽ có thưởng cho mày".

Lúc này cổ Thần Cơ mới ngừng gây rắc rối, nó ngoan ngoãn bò vào.

Đào Như Tuyết lắc đầu và nói: “Ôi, thất bại thật, em bị một con sâu ghét bỏ này".

Món ăn được dọn lên, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.

Đang ăn dở thì Ngô Bình nhận được một tin nhắn, hóa ra là từ Bao Thái gửi, trong tin nhắn ông ta hẹn gặp anh tại "Đạo quán Hoa anh đào" ở Thạch Thành vào lúc chín giờ tối nay.

Anh cười lạnh, không đáp lại.

Vài phút sau, Bao Thái gọi tới. Ông ta lạnh lùng nói: "Tên họ Ngô kia, thứ mà cậu hạ lên người tôi đã có cao nhân giúp tôi loại trừ rồi. Cậu có giỏi thì tối nay hãy đến gặp tôi ở đạo quán!"

Ngô Bình khẽ thở dài, nói: "Bao Thái, vốn là ba tỷ là giải quyết được, vậy mà ông cứ nhất quyết thích trả giá đắt hơn à? Được thôi, nếu ông không biết điều thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của ông".

Bao Thái hừ lạnh: "Cậu đến đây đi rồi khoác lác cũng chưa muộn!", nói xong ông ta liền cúp máy.

Đào Như Tuyết hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Ngô Bình: "Không có gì, là chuyện nhỏ thôi".

Đào Như Tuyết cười nói: "Ăn tối xong đi với em đến chỗ này được không?"

Ngô Bình hỏi: "Ở đâu vậy?"

"Một đàn anh lâu năm không gặp của em hẹn vài đàn em và đàn anh cùng gặp mặt. Em không muốn đi một mình nên muốn mời anh cùng đi với em", sự lo lắng thoáng hiện lên trong đôi mắt đẹp của cô ấy.

Ngô Bình tò mò hỏi: "Như Tuyết, tiền bối của em có lai lịch gì? Dường như em không muốn đi lắm".
Chương 574: Ma Đô

Đào Như Tuyết: "Sư huynh em là một thiên tài về Cổ thuật. Hắn đã nhận bố em làm sư phụ mười năm trước, năm năm sau đó xuất sư. Sau đó hắn đi xông pha giang hồ, bọn em đã không gặp nhau suốt mấy năm".

Bố của Đào Như Tuyết đã nhận khá nhiều đệ tử, tổng cộng hơn hai mươi người. Nhưng chỉ có Đào Như Tuyết và người sư huynh này là được chân truyền.

Người này tên là Ma Đô, lớn hơn Đào Như Tuyết hai tuổi, hiện là nhân vật nổi tiếng trong giới giang hồ, có biệt danh là "Tiểu Cổ vương".

Với tài luyện cổ của mình, Ma Đô đã trở thành người giàu bậc nhất tỉnh G, một nhân vật lớn trong thế giới ngầm, đồng thời là một ông trùm trong giang hồ.

Nghe Đào Như Tuyết nói, anh cười hỏi: "Có vẻ như em không thích tên Ma Đô này lắm nhỉ?"

Đào Như Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Nói thế nào nhỉ, từ khi còn bé em đã cảm thấy hắn lòng dạ sâu xa, nhiều mưu mô. Mấy năm gần hắn cũng liên lạc với em, bảo em đến chỗ hắn, nhưng em đã từ chối. Tuy nhiên, các sư huynh sư muội của em cũng qua lại khá nhiều với hắn".

"Hắn giờ đã là một nhân vật lớn. Ngay cả bố em cũng vô cùng khách sáo với hắn", Đào Như Tuyết nói, "Phải rồi, hình như hắn còn bái một nhân vật rất lợi hại làm sư phụ, đó là Võ vương của tỉnh G".

Ngô Bình nói: "Được rồi, lát nữa anh sẽ đi cùng em".

Sau bữa tối, Ngô Bình lái xe đến đảo Thương Lãng với Đào Như Tuyết.

Đảo Thương Lãng nằm trong hồ Đông Dương, diện tích hơn mười ki-lô-mét vuông, cách đây vài năm đã được người ta nhận thầu để xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng, tên là khu nghỉ dưỡng Thương Lãng.

Xe chạy đến bãi đỗ xe bên sông, cả hai bắt chuyến phà đến đảo Thương Lãng. Trong hồ có muôn ngàn con sóng xanh biếc và lấp lánh, có thể nhìn thấy cá bơi thấp thoáng dưới nước.

Hồ Đông Dương là hồ nước ngọt lớn thứ tư với diện tích rộng lớn. Ngô Bình vươn tay xuống nước, ngón tay anh khẽ rung, phát ra chấn động đặc biệt, thu hút vài con cá đến.

Anh đưa tay vỗ nhẹ vào một con cá khiến nó ngất đi, rồi tóm lấy nó và đưa cho Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết trợn mắt nhìn anh: "Anh cứ như một đứa trẻ ấy".

Ngô Bình cười hì hì rồi búng vào đầu con cá, nó lại quẫy mạnh, sau đó anh ném nó xuống hồ.

Cô gái chèo thuyền ngạc nhiên hỏi: "Anh này, sao anh làm được thế?"

Người: “Tôi tiện tay bắt được thôi". Nói xong anh lại đưa tay xuống nước, lần này anh bắt được một con cá trích nặng hơn hai ký.

Cô gái rất ngạc nhiên và nói: "Anh này, anh có phải là nhà ảo thuật không?"

Đào Như Tuyết cười nói: "Cô không cần để ý tới anh ấy đâu".

Ngô Bình hỏi cô gái, "Người đẹp này, hôm nay có nhiều khách trên đảo Thương Lãng không?"

Cô gái nói: "Hôm nay khu nghỉ dưỡng được một khách hàng lớn đặt thầu nên không có nhiều khách. Anh có phải là bạn của khách hàng lớn đó không?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, chúng tôi đều là bạn của Ma Đô".

Cô gái cười nói: "Đúng vậy, hắn họ Ma. Hôm qua hắn đã bao cả khu nghỉ dưỡng Thương Lãng rồi, có rất nhiều người kỳ quái đến".

Ngô Bình thầm giật mình: "Ngày hôm qua có rất nhiều người kỳ quái đến? Kỳ quái thế nào?"

Cô gái suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có một người đàn ông đầu rất to, cao hơn hai mét, dáng vẻ trông như dã thú. Còn có một người đàn ông chỉ có một mắt, nhưng đôi mắt của anh ta rất đáng sợ, giống như một rắn độc vậy. Có một người đàn ông lập dị khác còn ăn côn trùng, mặc quần áo rách nát, có mùi rất lạ".

Ngô Bình hỏi: "Những kẻ lập dị này đã đi chưa?"

Cô gái lắc đầu: "Vẫn chưa đi, đang ở trên đảo".

Ngô Bình không hỏi thêm câu nào nữa, anh trầm ngâm.

Khi thuyền đến bến tàu, cả hai cùng xuống thuyền. Cách đó không xa có một vài người đứng đó, nói cười rôm rả.

Nhìn thấy Đào Như Tuyết, họ vẫy tay, "Như Tuyết ơi!"

Đào Như Tuyết cười nói: "Các sư huynh, đã lâu không gặp!"

Phía đối diện có năm người, ba nam hai nữ, có một người đứng ở giữa. Hắn khoảng 24, 25 tuổi, mặc một bộ âu phục màu trắng, không cao nhưng rất đẹp trai.

Người đàn ông cười nói: "Như Tuyết, anh còn sợ em không tới đấy".

Đào Như Tuyết cười nói: "Sư huynh, bữa tiệc do anh tổ chức thì tất nhiên em phải tới chứ. Tiện thể em giới thiệu luôn, đây là bạn trai của em, Ngô Bình".

Khi họ nghe thấy từ "bạn trai", biểu cảm của cả năm người đều hơi kỳ quái. Người thanh niên sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười: "Hóa ra Như Tuyết đã có bạn trai rồi à".

Ngô Bình gật đầu và nói: "Xin chào".

Người đàn ông gật đầu: "Được rồi, chúng ta vào khách sạn nói chuyện đi".

Họ đi vào khu nghỉ dưỡng, nơi đây có đầy những tòa nhà cổ kính và thiết kế kiểu vườn tược Giang Nam. Toàn bộ khách sạn được xây dựng trong một khu rừng trúc lớn màu tím.

Bây giờ đã là tháng Giêng, tiết trời chuyển lạnh, trong rừng trúc phủ một lớp lá rụng.

Khi đi qua khu rừng trúc, một trong những sư huynh của Đào Như Tuyết đi phía sau. Đột nhiên, anh ta đưa tay chỉ vào áo của Ngô Bình.

Điều này rất đột ngột, nhưng quyền ý của Ngô Bình đã đến đại thành, tâm ý như thần. Đối phương vừa mới có địch ý với anh là anh biết ngay. Anh không thèm quay đầu lại, vung tay tung ra một cú đấm.

"Ầm!"

Người đàn ông có tu vi luyện khí đại chu thiên, làm sao có thể chịu được cú đấm của Ngô Bình? Tay anh ta mới duỗi được một nửa đã bị Ngô Bình hất tung lên không trung.

May mắn cho anh ta là Ngô Bình nương tay, cú đấm này chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh. Nhưng ngay cả như vậy, người đàn ông đã bị đánh đến mức nôn ra một đống máu, anh ta không thể đứng dậy sau khi tiếp đất.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Đào Như Tuyết cũng nhìn về phía Ngô Bình.

Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm trọng, anh nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất, hỏi: "Tại sao anh lại đánh lén tôi?"

Người đàn ông phun ra một ngụm máu, giận dữ nói: "Anh đang nói bậy! Tôi đánh lén anh khi nào vậy? Anh đột nhiên quay lại và đấm tôi! Như Tuyết, anh ta là cái quái gì vậy, sao anh ta dám đánh anh không lý do như thế?"

Ngô Bình không giải thích, chỉ cười lạnh.

Đào Như Tuyết lạnh nhạt nói: "Ngô Bình sẽ không nói dối tôi, sư huynh à, anh không nên đánh lén anh ấy. Anh ấy là một cao thủ võ học, anh chưa chết là may lắm rồi đấy".

Người đàn ông không khỏi sợ hãi, hóa ra Ngô Bình là một cao thủ!

Ma Đô cau mày, nói: "Anh Ngô, tại sao anh lại làm tổn thương sư đệ của tôi?"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi nói rồi, chính anh ta đã tấn công tôi trước. Tôi không giết anh ta là nể mặt anh rồi đấy. Còn nói nữa thì tôi đánh cả anh luôn!"

Đây là sự kiêu ngạo của nhân tiên, nếu anh lý luận với tôi, tôi sẽ lý luận với anh. Nếu anh không lý luận với tôi, tôi sẽ đánh nhau với anh.

Sắc mặt Ma Đô rất tệ, hắn lờ mờ cảm thấy người đàn ông xuất hiện đột ngột này không dễ chọc vào! Nhưng ngay sau đó hắn kiềm chế cơn tức giận, lạnh nhạt nói: "Hẳn là hiểu lầm, mọi người đừng nóng giận".

Họ tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua rừng trúc rồi đến một sân rộng. Họ vào trong phòng khách ngồi xuống, người phục vụ bưng trà và hoa quả đến.

Ngô Bình không khách sáo, anh lấy một nắm hạt dưa vừa ăn vừa quan sát xung quanh. Anh cảm thấy những người này đều rất kỳ lạ, trông không giống như đang tham dự một bữa tiệc.

Ma Đô nói, “Các vị sư huynh, sư tỷ, tôi đi một lát rồi quay lại ngay", nói xong hắn đi trước.

Ngay khi hắn rời đi, một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi mặc chiếc váy đỏ tươi cười hỏi: "Như Tuyết, bạn trai của em đến từ đâu vậy?"

Đào Như Tuyết: "Anh ấy là người tỉnh này".

Sư tỷ nói: "Là dân địa phương à, tốt lắm. Vậy nhà cậu Ngô đây làm nghề gì?"

Ngô Bình cười nói: "Tôi là bác sĩ, nhà tôi làm kinh doanh".

Sư tỷ mỉm cười, nói: "Tôi tên là Tống Vân, tôi là sư tỷ của Như Tuyết, nhà chồng tôi ở Thạch Thành".

Ngô Bình không có hứng thú tán gẫu với người phụ nữ này, vì vậy anh nói với Đào Như Tuyết: "Như Tuyết à, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, chúng ta đi xem một chút đi".

Đào Như Tuyết biết anh có chuyện muốn nói nên gật đầu, đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Chương 575: Nhân tiên tức giận

Khi đến chỗ không người, Ngô Bình thì thào: "Như Tuyết, những người này rất kỳ quái. Hơn nữa, không phải sư huynh của em ở tỉnh G sao? Sao lại đến tỉnh K tổ chức tiệc?"

Đào Như Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cũng ngạc nhiên. Đáng lý ra hắn sẽ tổ chức một bữa tiệc ở tỉnh G, hoặc ở Biên Nam. Tổ chức ở tỉnh K thì không hợp lý lắm".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Chỉ có một khả năng. Bữa tiệc này nhắm vào em. Bởi vì em ở tỉnh K, thế nên bữa tiệc cũng tổ chức ở tỉnh K".

Đào Như Tuyết sửng sốt: "Hắn tới tìm em sao?"

Ngô Bình nói: "Khả năng cao là thế, vì vậy chúng ta phải cẩn thận".

Anh biết rõ sự nguy hiểm của giang hồ, lòng dạ con người sâu như bể, nên cẩn thận thì hơn.

Nghe những gì anh nói, Đào Như Tuyết không khỏi căng thẳng, nói: "Ngô Bình, anh nghĩ Ma Đô định làm gì?"

“Có lẽ hắn thích em", Ngô Bình nói.

Đào Như Tuyết lắc đầu: "Em hiểu rõ Ma Đô, hắn không thích phụ nữ".

Ngô Bình sửng sốt, hắn không thích phụ nữ sao?

Đào Như Tuyết: "Kệ đi, đã đến rồi thì mọi chuyện cứ tùy cơ ứng biến".

Không bao lâu sau khi bọn họ đi ra, họ nghe thấy Tống Vân gọi Đào Như Tuyết: "Như Tuyết, em đang làm gì thế? Vào đây nói chuyện đi".

Đào Như Tuyết đành phải quay lại phòng khách, Ngô Bình không đi vào, anh ngồi trong một cái đình nhỏ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Thuốc lá anh hút khác với của những người khác, thuốc do anh tự làm. Thành phần gồm có lá nhân sâm, bột mật rắn, v.v, đặc biệt khi hút sẽ rất dễ bị nghẹn.

Hút thuốc lá tuy không dễ hút nhưng có tác dụng xua đuổi côn trùng, xoa dịu tinh thần, mùa hè không sợ muỗi đốt, mùa đông không sợ cảm lạnh.

Một điếu thuốc chưa dứt, trong phòng khách đã vang lên những tràng cười và tiếng cười nói rôm rả, như đang nói về một điều gì đó rất buồn cười.

Sau vài phút, tiếng cười ngừng lại, Ngô Bình khẽ nhíu mày. Tại sao không có giọng nói của Đào Như Tuyết? Đôi tai của anh rất thính, mặc dù anh không thể nhìn thấy tình hình trong phòng, anh vẫn có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của mọi người.

Nhưng vào lúc này, chỉ có mấy người đang nói chuyện, không có giọng nói của Đào Như Tuyết. Anh lập tức vứt bỏ điếu thuốc, bước nhanh vào phòng khách.

Vừa vào đến cửa, Tống Vân liền đi ra, cười nói: "Sư đệ này, cậu là bác sĩ, có thể giúp tôi xem một chút được không?"

Ngô Bình mặc kệ cô ta, anh xoay người đi vào phòng khách. Lúc này không hề có bóng dáng của Đào Như Tuyết trong phòng khách.

Trái tim anh chùng xuống, anh hỏi: "Như Tuyết đâu?"

Một người đàn ông trung niên đứng lên, lạnh nhạt nói: "Như Tuyết đi gặp sư đệ Mã rồi, đừng quấy rầy họ".

Ngô Bình cười lạnh, anh đưa tay bóp chặt bả vai người đàn ông, người đó vô cùng đau đớn, liền hét lên: "Buông ra, đau quá!"

"Rắc!"

Ngô Bình càng dùng sức hơn, nói: "Nói cho tôi biết, Như Tuyết đã đi đâu!"

Người đàn ông trung niên chịu không nổi, nói: "Đi ra sân sau rồi!"

Ngô Bình nắm lấy tóc kẻ này, lạnh lùng nói: "Các người gọi Đào Như Tuyết đến đây làm gì, nói mau!"

Hai mắt anh lộ ra sát ý, người đàn ông trung niên sợ tới mức run lẩy bẩy, nói: "Không biết, sư đệ Mã gọi chúng tôi tới mà".

Ngô Bình nhìn hai người kia, họ hoảng hốt nói: "Chúng tôi cũng không biết".

Ngô Bình ném tên kia đi rồi đi ra đằng sau. Sau phòng khách có một cánh cửa gỗ dày nặng, bị khóa từ bên ngoài.

Anh bước tới ấn mạnh, nội lực liền tuôn ra mạnh mẽ. Một tiếng "rầm" vang lên, hai cánh cổng văng ra mấy mét, đập mạnh xuống mặt đất.

Ngô Bình bước qua cổng và nhìn thấy một con đường đá trước cổng, nó dẫn đến một sân khác.

Anh đi dọc theo con đường và nhìn thấy cổng sân, có hai người đang đứng đó. Hai người này, một người là người khổng lồ cao hơn hai mét ba, chỉ mặc một chiếc quần đùi da thú trong thời tiết lạnh giá, trên tay còn cầm theo một cây chùy răng sói. Ngay cả cây chùy cũng cao hơn hai mét, bên trên đều là gai.

Trên cơ thể người đàn ông khổng lồ toàn là cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt vừa to vừa hung tợn, trông giống như một con thú hoang. Bên cạnh là người đàn ông một mắt, mặc quần áo vải, con mắt tỏa ra ánh sáng hung ác.

Bàn tay của người đàn ông một mắt thon và dài, có hai thanh phi đao giấu trong lòng bàn tay, hắn có vẻ là cao thủ dùng phi đao.

Khi Ngô Bình còn cách cổng mười mét, người một mắt lạnh lùng nói: "Tiến thêm một bước thì tôi sẽ lấy mạng cậu!"

Ngô Bình dừng lại, nhìn chằm chằm người đàn ông một mắt. Tu vi của người một mắt không hề yếu, là cao thủ cảnh giới thần.

“Phi đao của anh không giết được tôi đâu", anh lạnh nhạt nói, “Anh có thể thử xem".

"Vút!"

Một tia sáng lạnh lẽo bay sát mặt đất, sau đó đột nhiên xéo lên trên, nhắm thẳng vào tim Ngô Bình. Một luồng sáng lạnh khác bay tới, nhắm vào khuôn mặt của anh!

Ngô Bình xua tay, dễ dàng đón lấy thanh phi đao. Đồng thời, anh dùng chân phải đá bay thanh phi đao kia.

Không đợi đối phương hoàn hồn lại, anh đã vung tay lên, phi đao phát ra một tiếng kinh thiên động địa, thoáng cái đã bắn xuyên qua tim của người đàn ông một mắt. Máu bắn ra tung tóe, hắn lắc lư rồi ngã xuống đất.

"Aaaa!"

Gã đàn ông to lớn vô cùng tức giận, rống lên một cách điên cuồng, gã vung chùy giáng xuống mặt Ngô Bình.

Ngay lúc cây chùy rơi xuống, Ngô Bình bất ngờ đến gần gã đàn ông to lớn và đấm vào bụng gã.

"Phụt!"

Chân lực kinh khủng xuyên thấu qua cơ thể, sau đó bùng nổ trong cơ thể gã. Gã đàn ông to lớn phun ra một ngụm máu, sau đó máu chảy ra từ từng lỗ chân lông, thậm chí nhãn cầu gã cũng đỏ lên.

Cây chùy đập xuống đất, gã đứng thẳng, đầu gục xuống, chết ngay tại chỗ!

Sau khi giết liên tiếp hai người, Ngô Bình tiếp tục đi.

Đi qua cổng, anh nhìn thấy một đạo sĩ đang đứng trong sân, tay cầm một thanh trường kiếm, đầu kiếm chỉ xuống đất.

Đạo sĩ nhìn khoảng bốn mươi tuổi, râu đen rũ xuống ngực, trông khí chất cũng khá bất phàm. Thấy Ngô Bình bước vào sân, ông ta nói: "Tên kia, cậu nên đi khỏi đây. Nếu cậu đi tiếp, bần đạo chỉ đành giết cậu".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông tu luyện đến tiên thiên cũng không dễ dàng gì, tôi không giết ông, mau lui ra!"

Đạo sĩ khẽ mỉm cười: "Đã nhiều năm không có ai dám nói chuyện với bần đạo như vậy, cậu muốn chết thì bần đạo sẽ cho cậu được toại nguyện".

Nói xong, một luồng ánh kiếm liền bay ra.

Người trong nghề vừa ra tay là biết được thực lực của nhau. Kiếm pháp của vị đạo sĩ này rất mạnh, nhanh và chính xác, thanh thoát khó lường.

"Đinh!"

Tay của Ngô Cẩn Ngôn duỗi vào trong ánh kiếm, ánh kiếm liền tản ra, hai ngón tay anh kẹp lấy mũi kiếm của người kia. Đạo sĩ liền kinh hãi kêu to: "Không thể nào!"

Ngay khi Ngô Bình đưa kiếm về phía trước, chuôi kiếm đánh vào tim đạo sĩ, ông ta rên rỉ, lùi lại vài bước rồi phun ra một ngụm máu.

Khoảng cách giữa tiên thiên và nhân tiên quá lớn, cho dù có cầm ngược thanh kiếm, Ngô Bình cũng có thể làm ông ta bị thương!

“Đi đi", anh lạnh nhạt nói.

Đạo sĩ không dám ho he câu gì, ông ta chắp tay vái lạy Ngô Bình, cảm ơn anh không giết mình, rồi tránh sang một bên.

Có một tòa nhà nhỏ bên ngoài sân. Lúc này, cửa tòa nhà đang đóng lại, Ngô Bình đạp cửa bước vào sảnh.

Vừa bước vào, trong sảnh ngập trong khói lửa. Khói có màu vàng xanh và có mùi hắc.

Ngô Bình nín thở, lạnh lùng nói: "Ma Đô, cút ra đây!"

Giọng một người phụ nữ vang lên từ phía trước: "Đừng la hét, cậu nhóc, cậu đã bị đầu độc bằng 'độc Hủ Tâm', sẽ không thể sống sót sau một phút!"

Khói độc này mạnh đến mức có thể xâm nhập vào máu qua da ngay cả khi đối phương không thở. May mắn là chân khí thuần dương của Ngô Bình rất mạnh, độc tố vừa xâm nhập sẽ bị đốt cháy thành tạp chất, không thể gây sát thương cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK