Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601: Ẩn đảo

“Thần ma hộ thể, vạn kiếp bất diệt”. Ông ta hét lớn, khí tức đáng sợ được bộc phát ra.

“Sơ kiếp”.

Ngô Bình đưa tay lên, mười nút kiếm lại hạ xuống, lập tức hình thành nên tàn cục sát trận đầu tiên. Lập tức, toàn bộ sát khí trong trời đất đều quy tụ lại, bảy ảo ảnh thần ma liền bị dập tắt. Sau đó, một trăm triệu vạn kiếm quang chém vị bán thần đó ra thành nghìn mảnh, ông ta chết ngay tại chỗ.

Ngô Bình thu lại bàn cờ, lẩm bẩm: “Gì mà hư ảnh thần ma, chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Anh vừa thu lại kiếm quang thì nhìn thấy một cô gái cưỡi một con cá voi xuất hiện ở cách đó không xa. Ngô Bình vẫn còn ấn tượng với cô gái đó, lúc anh vượt lôi kiếp ở đây, cô ấy đã từng quan sát kiếp nạn cùng với một con rùa già.

“Chào anh!”, Cô gái mỉm cười, chào hỏi anh.

Ngô Bình: “Cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Cô gái cười, nói: “Công tử, chúng ta thật có duyên”.

Sau đó, cô đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh rồi nói: “Lúc nãy thần thông của công tử thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt”.

Ngô Bình mỉm cười: “Cô nhìn thấy rồi sao?”

Cô gái gật đầu: “Công tử không hổ là thiên tài được trời chọn, Mị Lan bái phục”.

Ngô Bình: “Cô tên Mị Lan sao?”

Cô gái: “Ừm, nên xưng hô với công tử thế nào?”

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.

Cô gái: “Anh Lý, nhà tôi ở gần đây, mời công tử đến nhà nói chuyện chơi”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được”.

Hai người họ bay được một đoạn thì cô gái vung tay ngọc, không gian phía trước liền xuất hiện một lối vào, đằng sau lối vào có một động thiên khác, đó là một hòn đảo được giấu kỹ.

Hòn đảo cực kỳ lớn, ít nhất cũng có diện tích bằng mười lần Linh Xuyên, cảnh sắc trên đảo rất đặc biệt, linh khí ngập tràn.

Anh hơi bất ngờ, hỏi: “Mị Lan, đây là đâu?”

Mị Lan cười, nói: “Đây là Ẩn đảo, thời đại Tiên Quốc, thiên hạ đại loạn, rất nhiều cư dân di cư đến đây, dần dần hình thành nên diện mạo ngày nay. Để tránh chiến tranh xảy ra, chúng tôi đã giấu hòn đảo này đi, vì vậy rất ít người ngoài biết đến”.

Ngô Bình: “Trên đảo này có bao nhiêu người?”

Mị Lan: “Có hơn mười tỷ người, người dân trên đảo an cư lạc nghiệp, không siêu thuế cũng không có chiến tranh”.

Ngô Bình: “Chỗ này quả thật không tồi”.

Mị Lan: “Tôi là con gái Vô Tương Vương trên đảo, được Long đế phong làm quận chúa”.

Ngô Bình: “Ồ, quan chức trên đảo là do Long đế phong sao?”

Mị Lan: “Đúng vậy. Sống trên Đông Hải thì không thể không qua lại với Đông Hải long cung. Rất lâu trước đây, Ẩn đảo đã tuyên bố thần phục Đông Hải long cung rồi, trên đảo có ba vị vương, đều được Long đế phong thưởng”.

Ngô Bình: “Thì ra cô là quận chúa”.

Mị Lan: “Công tử gọi tôi Mị Lan được rồi”.

Cô ấy nói cho Ngô Bình biết bố của cô ấy là môn chủ Vô Tương Môn, Ẩn đảo có ba tông môn có quy mô lớn nhất, Vô Tương Môn là một trong số đó.

Mị Lan không đưa Ngô Bình đến vương phủ mà đưa anh đến một căn nhà rất bình thường, căn nhà nằm yên bình giữa lòng thành phố tấp nập.

Căn nhà có đến mười mấy loại mèo, thi nhau kêu meo meo.

Ngô Bình: “Mèo của cô nuôi sao?”

Mị Lan gật đầu: “Đúng thế, tôi thích mèo”.

Lúc này, một con mèo to màu cam nhảy vào lòng Mị Lan, đôi mắt trong xanh của nó nhìn sang Ngô Bình, sau đó nó nghiêng đầu, nhảy vào lòng anh.

Trên người con mèo có mùi thơm nhẹ, Ngô Bình thấy nó xinh đẹp, lông cũng rất mềm mượt nên cười, nói: “Đây là mèo gì?”

Mị Lan: “Mèo địa phương của đảo, tên đặt tên cho nó là Quýt Lớn”.

Ngô Bình rất hiếm khi ôm mèo, nhưng điều đó không có nghĩ là anh không thích, hai người ôm theo Quýt Lớn bước vào phòng khách.

Một cô người làm bưng trà lên, Ngô Bình liếc nhìn thì phát hiện trong nhà có treo rất nhiều tranh chữ thời Tiên Quốc.

Anh nói: “Xem ra rất nhiều thứ để lại từ thời Tiên Quốc đều được giữ ở Ẩn đảo”.

Mị Lan cười, nói: “Đúng thế, rất nhiều thứ thời Tiên Quốc đều được giữ lại, cũng chính vì vậy nên Ẩn đảo mới có thể bình yên tồn tại lâu như thế”.

Ngô Bình lấy ra ít thịt khô đút cho Quýt Lớn ăn rồi nói: “Quận chúa Mị Lan, cô mời tôi đến làm khách, thiết nghĩ không chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?”

Mị Lan cười, nói: “Ừm, hai ngày này là đại hội tuyển chọn nhân tài mười năm mới tổ chức một lần của Ẩn đảo”.

Ngô Bình: “Đại hội chọn nhân tài là gì?”

Mị Lan: “Chọn ra một nhóm tu sĩ có tư chất tốt nhất trong tất cả những tu sĩ trẻ, sau đó đưa vào quốc khố của Tiên Quốc để chọn báu vật”.

Ngô Bình giật mình: “Quốc khố của Tiên Quốc sao?”

Mị Lan gật đầu: “Đồ trong quốc khố đều là những thứ quý giá, top mười của đại hội tuyển chọn nhân tài đều có thể vào quốc khố chọn một số báu vật. Đương nhiên, thứ hạng càng cao thì càng được chọn nhiều đồ”.

Ngô Bình nói: “Tôi là người ngoài, chuyện này chắc không liên quan gì đến tôi nhỉ?”

Mị Lan thở dài: “Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến lợi ích của vương phủ Vô Tương. Ngoài mặt, ba vị vương của Ẩn đảo rất hòa thuận nhưng thực tế cũng có tranh chấp lợi ích. Đại hội tuyển chọn nhân tài không chỉ chọn ra thiên kiêu mà còn là một cơ hội cá cược lớn”.

Ngô Bình: “Cá cược?”

Mị Lan: “Ừm, ba vị vương sẽ đặt cược lớn cho đệ tử mà mình phái đi, nếu thắng thì đương nhiên sẽ kiếm được rất nhiều, còn có thể có được bảo bối trong quốc khố. Nếu thua thì sẽ tổn thất nghiêm trọng”.

Ngô Bình hứng thú: “Lẽ nào kỳ trước Vô Tương vương thua rồi sao?”

Mị Lan cười mếu: “Thua mất hơn ba mươi tỷ đồng Tiên”.

Ngô Bình: “Đồng Tiên?”

Mị Lan liền lấy ra một tờ tiền, nói: “Là loại này, tiền được phát hành từ thời Tiên Quốc”.

Ngô Bình cầm lấy đồng Tiên, phát hiện bên trong đồng Tiên có chứa pháp lực cấp Đại La, dường như còn hữu dụng hơn cả đồng Thần Long. Nếu dùng loại đồng Tiên này bố trí trận pháp thì sẽ là nguồn năng lượng tốt hơn bất cứ thứ gì.

Anh nói: “E là bên ngoài không có loại đồng Tiên này đâu nhỉ?”

Mị Lan: “Đương nhiên rồi, Tiên Quốc diệt vong lâu vậy rồi, đồng Tiên đã được tiêu hết từ lâu, hiện tại cũng chỉ có Ẩn đảo mới có”.

Ngô Bình: “Quận chúa nói thẳng đi, muốn tôi làm gì nào?”

Mị Lan thấy anh thẳng thắn như vậy thì cười, nói: “Thực lực của công tử mạnh vậy, nếu tham gia đại hội tuyển nhân tài thì nhất định sẽ đạt được giải nhất”.

Ngô Bình: “Nhưng tôi không phải người của đảo các cô”.

Mị Lan: “Không sao cả, công tử có thể cải trang thành một thành viên của vương phủ, dù gì thì vương phủ cũng có nhiều người thế, hai nhà kia cũng sẽ không biết điều tra từ đâu”.

Ngô Bình: “Giúp cô thì được nhưng cô định cho tôi lợi ích gì?”

Họ không thân nhau nên Ngô Bình không cần phải khách sáo với cô ấy.

Mị Lan cười, nói: “Chúng ta sẽ chia đôi số tiền kiếm được, đồ trong quốc khố thì thuộc về công tử hết”.

Ngô Bình: “Giải nhất có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Mị Lan: “Phải xem tình hình cụ thể, ít thì cũng một trăm tỷ, nhiều thì đến một nghìn tỷ”.

Ngô Bình: “Quán quân có thể lấy được bao nhiêu thứ từ quốc khố?”

“Mười hai món!”. Mị Lan đáp: “Hơn nữa, nếu may mắn còn có thể tìm thấy đồ rất quý”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Khi nào đại hội chọn thiên tài bắt đầu?”

Mị Lan: “Còn bảy ngày nữa”.

Ngô Bình: “Được, tôi đồng ý, sáu ngày sau, tôi sẽ đến tìm quận chúa”.

Mị Lan vui mừng: “Cảm ơn công tử”.

Ngô Bình: “Phải rồi, Ẩn đảo của các cô cần đan dược không?”

Mị Lan: “Đương nhiên cần rồi, thường thì chúng tôi hay cho người ra ngoài mua, giá cả đắt hơn bên ngoài một chút”.

Ngô Bình: “Mỗi năm toàn đảo của cô tiêu thụ khoảng bao nhiêu đan dược loại tốt?”

Mị Lan suy nghĩ rồi nói: “Cái đó thì tôi không biết, chắc cũng phải hơn một nghìn tỷ đồng Tiên”.

Ngô Bình: “Quận chúa Mị Lan, tôi muốn hợp tác làm ăn với cô”.
Chương 1602: Truyền nhân Quảng Thành

Mị Lan: “Ồ, anh muốn kinh doanh cái gì?”

Ngô Bình: “Kinh doanh đan dược, sau này tôi sẽ phụ trách toàn bộ đan dược cao cấp trên đảo của các cô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.

Cô ta ngạc nhiên: “Chỗ anh có đan sư giỏi sao?”

Ngô Bình nói: “Đương nhiên là có”.

Mị Lan suy xét một lúc: “Được rồi, những đan dược bán ra, tôi lấy hai mươi phần trăm, còn lại đều là của anh, thế được không?”

Ngô Bình: “Không thành vấn đề, cô phụ trách đầu ra, tôi chịu trách nhiệm cung ứng hàng hóa, lãi thì chia hai tám. À phải rồi, nhân tiện mấy ngày nay cô có thể điều tra thị trường, liệt kê ra những đan dược cao cấp bán chạy nhất, như thế tôi mới có thể tìm người luyện chế”.

Mị Lan nói: “Ừ, lần sau anh đến tôi có thể đưa danh sách cho anh”.

Nói thêm vài câu nữa, Ngô Bình cho hay Quýt Lớn ăn thịt rồng khô rồi lập tức quấn lấy Ngô Bình, dù thế nào cũng không chịu buông ra, Ngô Bình chỉ còn cách ôm nó bỏ đi.

Anh tạm thời không quay về Thiên Đạo Môn, dù sao thần sứ đó cũng vừa chết, anh phải tránh đầu sóng ngọn gió. Lúc đi về phía Tây, anh đi ngang qua vùng lân cận tiên phủ Quảng Thành.

Anh thầm nói: “Tiên phủ này cũng nên được mở rồi, nhưng truyền thừa của mình đã đủ nhiều, chi bằng đưa cơ duyên này cho Thanh Nghiên”.

Nghĩ đến đây anh phân hóa thân ra để đi dẫn Chu Thanh Nghiên đến đây, còn bản thể thì đi thẳng đến tiên phủ Quảng Thành.

Lần trước anh tìm được vị trí đại khái của tiên phủ Quảng Thành bằng la bàn, lần này đã nhanh chóng tìm được.

Anh mở nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện một cái không gian rộng lớn dưới lòng đất có, lớn hơn Long Hổ Tiên Cảnh ít nhất mười lần, nhưng không gian này bị lực Thứ Nguyên bao trùm, ngăn cách với thời không hiện tại nên tu vi có cao đến đâu cũng không nhìn thấy nó.

“Cũng may mình có bí lực Thứ Nguyên, nếu không cũng không cách nào đi vào tiên phủ”, anh lẩm bẩm.

Đúng lúc này Chu Thanh Nghiên được hóa thân dẫn đến, cô ấy cười hỏi: “Huyền Bình, anh gọi em đến có việc gì à?”

Ngô Bình: “Thanh Nghiên, nơi này là tiên phủ của Quảng Nguyên Đạo Tổ, anh muốn giúp em nhận được truyền thừa nơi này”.

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Quảng Thành Đạo Tổ mạnh lắm sao?”

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, năm đó Quảng Thành Đạo Tổ là một trong những tiên nhân mạnh nhất, là sư phụ của Hoàng Đế, em nghĩ cảm ông ấy có lợi hại không? Hơn nữa, đó là chuyện đã lâu trước đây rồi, không biết bây giờ tu vi của Quảng Thành Tử cao đến mức nào rồi”.

Chu Thanh Nghiên hơi lo lắng: “Em có được không?”

Thật ra tư chất của cô ấy rất bình thường, mặc dù có Ngô Bình giúp đỡ nhưng tu vi vẫn không bật lên được.

Ngô Bình cười nói: “Sao lại không được chứ, anh sẽ làm cho em trở thành thiên tài”.

Cái gọi là trở thành thiên tài dĩ nhiên là tu luyện Âm Dương Hợp Hòa Thần Công.

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, vậy liều đi”.

Ngô Bình đáp xuống một đỉnh núi, vừa nhảy lên đã rơi xuống dưới đến một nơi sâu mấy ngàn mét.

Rất nhanh anh đã tìm được cấm chế Thứ Nguyên, lúc này anh lập tức sử dụng bí lực Thứ nguyên, ấn vào cấm chế, một cánh cửa ánh sáng bỗng xuất hiện trước mặt, anh kéo Chu Thanh Nghiên đi vào trong đó.

Đi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, hai người bước vào một thế giới kỳ diệu. Thiên Đạo của thế giới này rất hoàn chỉnh.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Một nơi tốt thế này”.

Chu Thanh Nghiên: “Huyền Bình, nơi này là tiên phủ Quảng Thành sao? Em còn tưởng chỉ là một tiên phủ thôi chứ, không ngờ lại lớn như thế”.

Ngô Bình: “Tiên sư Quảng Thành là người thường à? Dĩ nhiên tiên phủ của ông ấy không thể xem thường rồi”.

Anh cũng không vội đi tìm tiên phủ, bay đến cạnh một cái hồ nhỏ tìm vùng đất bằng phẳng rồi chuyển một căn nhà mà Lỗ Ngọc xây ra.

Sau đó các vật dụng sinh hoạt thường ngày được anh dời vào nhà, nhất là một cái giường lớn rất mềm mại.

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt: “Huyền Bình, đã nói đến đây để tu luyện mà, hóa ra là gạt em à”.

Ngô Bình: “Thì tu luyện thật ra, tu luyện Âm Dương Hòa Hợp Thần Công, như thế mới có thể nâng cao tư chất của em”.

Quýt Lớn bị ném vào trong sân ăn thịt khô, Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình thì lại làm loạn ở trong nhà.

Sang đến hôm sau, từ sáng sớm Chu Thanh Nghiên đã nấu một ít đồ ăn, hai người vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa thưởng thức rượu ngon, hoàn toàn quên mất mục đích của chuyến đi này.

Qua một ngày “tu luyện” hôm qua, thể chất của Chu Thanh Nghiên đã đạt đến cấp độ của Nhân Hoàng nhưng vẫn chưa xong, Ngô Bình đã sử dụng kỹ năng y thuật, giúp cô ấy mở ra bốn điểm Nhân Tàng, bốn điểm Bí Tàng, hai điểm Thiên Tàng, thuận lợi tiến vào cảnh giới Bất Tử.

Mãi đến ngày thứ năm, Ngô Bình mới dẫn Chu Thanh Nghiên đi tìm tiên phủ Quảng Thành. Cánh cửa tiên phủ mở ra, Chu Thanh Nghiên vừa bước vào đã bị một tia tiên quang khóa chặt, sau đó tiên quang bảy màu từ trên trời giáng xuống, tẩy sạch cơ thể và thần hồn của cô ấy.

Mấy tiếng đồng hồ sau, tiên quang biến mất, Chu Thanh Nghiên mở mắt ra, vui mừng nói: “Huyền Bình, em đã được tiên sư công nhận rồi, lát nữa sẽ truyền công pháp cho em”.

Ngô Bình: “Mất bao lâu?”

Chu Thanh Nghiên: “Giọng nói kia nói khi nào em trở thành Chân Tiên thì mới có thể ra khỏi đây, ra ngoài trải nghiệm”.

Ngô Bình: “Chân Tiên sao? Vậy thì rất lâu”.

Chu Thanh Nghiên nói: “Không sao, người tu hành sống lâu, nhoáng một cái đã đi qua mất rồi”.

Ngô Bình nói: “Được rồi, cứ một khoảng thời gian anh sẽ đến thăm em”.

Anh nhìn Quýt Lớn: “Quýt Lớn ở lại với em nhé”.

Chu Thanh Nghiên: “Lúc anh đến, em có thể là đang đi tham gia thử luyện hoặc bế quan nên lúc em không có ở đây, anh nhớ để lại ít đồ ăn ngon cho em”.

Ngô Bình khẽ cười: “Anh biết rồi”.

Vừa dứt lời, Chu Thanh Nghiên đã biến mất, cũng không biết đi vào không gian nào để tu hành.

Ngô Bình cũng không đợi cô ấy nữa, lập tức ra khỏi tiên cảnh Quảng Thành.

Anh về ở trong nhà một ngày, ngày hôm sau lại đến Ẩn Đảo.

Bên ngoài Ẩn Đảo, Mị Lan đã đợi Ngô Bình ở đó từ trước. Hai người vừa gặp nhau, cô ta lấy một bức chân dung ra nói: “Làm phiền anh biến thành dáng vẻ của người trong tranh”.

Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi lắc mình, lập tức biến thành một thanh niên mặt mày tuấn tú, cao khoảng một mét chín, vô cùng cao lớn.

Mị Lan rất hài lòng: Người mà công tử giả dạng là Hà Linh Vận, đệ tử của Vô Tương Môn. Mười năm nay hắn luôn bế quan tu luyện nên bên ngoài biết rất ít về tu vi của hắn”.

Ngô Bình: “Chắc là Tam Vương muốn bồi dưỡng không ít nhân tài giống nhau nhỉ?”

Mị Lan: “Đúng thế, nên chúng ta không thể sơ suất”.

Ngô Bình: “Ừ, về rồi nói”.

Mị Lan dẫn Ngô Bình đến một căn nhà, căn nhà này chính là nơi Hà Linh Vận sống trước đây, nằm trong Vô Tương Môn.

Ngô Bình hỏi: “Người thật đâu?”

Mị Lan: “Tám năm trước, Hà Linh Vận luyện công xảy ra vấn đề, tu vi mất hết, không đến nửa năm đã chết”.

Ngô Bình: “Các cô che giấu tin tức về cái chết của anh ta”.

Mị Lan gật đầu: “Đúng thế, như vậy mới không có ai nghi ngờ. À phải rồi, Hà Linh Vận có một người vợ chưa cưới là cô cả nhà họ Phương ở Ẩn Đảo. Mặc dù thế lực của nhà họ Phương không hùng mạnh bằng Tam Vương nhưng không nên xem thường, bây giờ anh giả mạo Hà Linh Vận, cô cả nhà họ Phương có thể tìm đến anh”.

Ngô Bình: “Hà Linh Vận có người nhà không?”

Mị Lan: “Hà Linh Vận là trẻ mồ côi, là con trai nuôi do bố tôi nhận nuôi, không có người nhà”.

Ngô Bình: “Ừ, vậy thì được”.

Mị Lan: “Nhưng Hà Linh Vận khá đào hoa, có không ít đệ tử nữ của Vô Tương Môn đều có mối quan hệ với anh ta”.

Ngô Bình sửng sốt, lập tức hiểu ra vấn đề nói: “Xem ra là một tên đa tình”.
Chương 1603: Thọ cùng trời đất

Mị Lan: “Anh không cần để tâm đến họ là được rồi”.

Ngô Bình: “Đã chuẩn bị xong danh sách chưa?”

Mị Lan lấy một tờ danh sách ra, trên đó có viết hơn năm mươi loại đan dược, đồng thời còn viết rõ giá của các loại khác nhau trên Ẩn Đảo, cũng như số lượng nhu cầu của toàn đảo.

Anh đọc lướt qua, đa số các đan dược trong danh sách đều có luyện chế, hơn nữa dược liệu cũng không thành vấn đề bèn nói: “Nửa tháng sau, tôi sẽ đưa cho cô một lô đan dược, đến lúc đó cô xem thử”.

Mị Lan: “Công tử, những đan dược này càng có chất lượng cao thì càng dễ bán. Thật ra về cơ bản đan dược chất lượng cao đều bị Tam Vương độc quyền, các nhà khác có tiền cũng không mua được. Nếu chúng ta có thể sản xuất ra đủ số lượng đan dược chất lượng cao, chắc chắn sẽ không đủ cầu”.

Ngô Bình: “Đan dược của tôi thấp nhất cũng là vương phẩm”.

Mị Lan ngạc nhiên: “Vương phẩm”.

Phải biết là trên Ẩn Đảo mấy năm mới xuất một lần đan dược vương phẩm.

Ngô Bình: “Đừng ngạc nhiên, thầy luyện đan của tôi đều là đỉnh cấp, chuyện này để sau hẵng nói, tiếp theo tôi làm thế nào?”

Mị Lan: “Cứ đợi đi, sau đó ngày mai đi tham gia đại hội tuyển chọn”.

“Có bao nhiêu người biết thân phận của tôi?”

Mị Lan: “Ngoài tôi thì chỉ có phụ vương của anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.

Mị Lan nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt, đồng thời để lại một cuốn sổ nhỏ ghi lại vài thông tin về Hà Linh Vận. Ngô Bình ghi nhớ trong cuốn sổ nhỏ để không bị người khác phát hiện.

Tất nhiên cách tốt nhất không muốn để người khác nhận ra là ở trong nhà không ra ngoài, anh định thế đến ngày mai.

Nhưng anh lầm rồi, Mị Lan vừa đi được mười phút thì có người đẩy cửa bước vào.

Đây là một đệ tử nữ, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, cô ta vừa bước vào đã nhào vào lòng Ngô Bình làm anh giật mình.

Cô ta ôm Ngô Bình: “Anh bế quan một lần những mười năm, nhớ anh quá đi thôi…”

Ngô Bình rất ngượng, anh không quen người phụ nữ này, chỉ khẽ thở dài nói: “Mười năm nay tôi cũng sống rất vất vả”.

Sau đó nhẹ đẩy đệ tử nữ ra: “Ngày mai tôi còn phải tham gia đại hội tuyển chọn, thế nên…”

Người phụ nữ mừng rỡ: “Tông chủ bảo anh tham gia sao? Tốt quá, sư huynh Linh Vận, tư chất của anh tốt như thế, chắc chắn có thể lấy được thành tích cao, đến lúc đó anh nhất định phải cưới em”.

“Thứ vô liêm sỉ, cô mà cũng xứng gả cho chồng tôi à?”

Cánh cửa bỗng bị đạp mở ra, một người phụ nữ cao lớn bước vào, gương mặt khá giống đàn ông, giọng nói cũng ồm ồm.

Nhìn thấy cô ta, đệ tử nữ hoảng hốt nói: “Cô Phương”.

Ngô Bình ngây người, đây là vợ chưa cưới của Hà Linh Vận? Chẳng lẽ tên này có bệnh về mắt sao?

Nhìn đệ tử nữ xinh đẹp phía sau rồi lại nhìn cô Phương cao to phía trước, Ngô Bình quyết định đứng ra bênh vực Hà Linh Vận đã chết, anh nói: “Cô Phương, chúng ta không hợp nhau, chúng ta hủy hôn ước đi”.

Cô Phương sửng sốt, nổi giận: “Được thôi, Hà Linh Vận, lúc đầu anh đã tiêu tốn nhiều tài nguyên của nhà tôi để tu hành như thế, bây giờ muốn nuốt lời, anh mơ đi”.

Thật ra sở dĩ ban đầu Hà Linh Vận bế quan có khả năng lớn là vì không muốn cưới cô Phương này, thế nhưng hắn lại không may, chết trong lúc bế quan.

Ngô Bình: “Ngày mai tôi tham gia đại hội tuyển chọn, đợi tôi vào được quốc khố sẽ trả không thiếu một phân tiền cho cô, trả cả lãi lẫn vốn”.

Cô Phương cười mỉa: “Nếu anh có bản lĩnh vào đến top mười đại hội, lúc đầu còn cần tôi tiếp tế cho anh sao?”

Ngô Bình: “Con người có lúc phải đổi vận chứ, bây giờ tôi có thể rồi. Mời cô Phương về cho”.

Cô Phương cười khẩy: “Xem ra anh vẫn chưa bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng. Được lắm, chỉ cần anh có thể lọt vào top mười, tôi có thể hủy bỏ hôn ước, hơn nữa tôi không đòi lại những tài nguyên mà tôi đã đưa cho anh năm đó. Nhưng nếu anh không vào được top mười thì ngoan ngoãn cưới tôi đi”.

Ngô Bình lập tức nói: “Một lời đã định”.

Cô Phương cười mỉa xoay người bỏ đi, đệ tử nữ phía sau thở phào: “Sư huynh, con quỷ cái này đáng sợ quá, không thể cưới cô ta”.

Ngô Bình: “Sư muội, tôi còn phải tu luyện, chúng ta có cơ hội sẽ nói chuyện sau”.

Đệ tử nữ cười ngọt ngào: “Vâng, sư huynh, vậy tối mai em đến tìm anh”, nói rồi cô ta hôn lên mặt Ngô Bình một cái rồi vui vẻ rời đi.

Cô gái này vừa đi thì lại có người gõ cửa.

Cả buổi sáng, Ngô Bình không làm gì khác ngoài việc đón tiếp bảy đệ tử nữ, tất cả đều rất xinh đẹp, vóc dáng sexy. Anh không khỏi nghĩ thật ra mắt nhìn của Hà Linh Vận khá tốt.

Cuối cùng buổi chiều cũng được yên tĩnh, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Bất Tử Kinh, sau khi luyện hóa tinh trần thì được gọi là Thọ cùng trời đất.

Bước này tương đối khó, may mà căn cơ của anh khá sâu nên anh cũng không sợ khó.

Thật ra Thọ cùng trời đất phải phù hợp với tần số của trời đất, tâm trời và lòng người hợp nhất thành một, từ đó đạt đến trạng thái cơ thể của bản thân là thiên địa, trời đất là cảnh giới của thân mình.

Đương nhiên nhiều lúc trạng thái này có thể dùng để dưỡng sinh, nhưng nếu dùng để đánh nhau thì có thể nhờ đến sức mạnh thiên địa.

Ngô Bình hoàn toàn không xa lạ gì với bản lĩnh này, anh đã có chuẩn bị từ trước, ý nghĩa thiên tượng của anh cũng tương tự như thế.

Chỉ trong vài giờ, anh cảm nhận được cơ thể của mình đã được hòa làm một với trời đất, thần niệm của anh được phóng đại đến vô hạn, bao phủ cả thế giới của toàn bộ đại lục Côn Luân.

Bước đột phá nhất thời thật ra là kết quả của từng bước nỗ lực kiên định và vững chắc của anh, tích lũy rất nhiều, cuối cùng sẽ đơm hoa kết trái.

Chỉ cần anh giữ vững trạng thái này, trừ khi thế giới này bị hủy diệt, nếu không anh sẽ không chết, đây là ý nghĩa thật sử của Thọ cùng trời đất.

Đợi đến khi đột phá, anh mới nhận ra trời sắp sáng rồi, qua nửa tiếng nữa, Mị Lan đến gõ cửa.

“Vào đi”.

Mị Lan cười hỏi: “Tối qua công tử thế nào?”

Cô ta lời ngoài ý trong, Ngô Bình nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ có một mình tôi”.

Mị Lan: “Công tử là chính nhân quân tử”.

Ngô Bình không muốn tốn sức nói với cô ta mấy chuyện này bèn hỏi: “Bao giờ chúng ta đi?”

Mị Lan: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, bây giờ tôi và công tử nói một chút về chuyến đi đến đại hội lần này”.

Cô ta nói cho Ngô Bình biết đại hội lần này có ba ải khảo sát và hai trận đấu, ba bài kiểm tra lần lượt sử dụng ba món bảo vật của thời đại Tiên Quốc, kiểm tra ba thiên phú của tu sĩ.

Khi nghe đến tên của những bảo vật này, tim Ngô Bình không khỏi nảy lên, vì ba thứ này đều là bảo vật mà anh cầu cũng không được.
Chương 1604: Lò quẻ

Trong ba món bảo vật này, món đầu tiên là lò quẻ. Chiếc lò này được dùng như dụng cụ kiểm tra các thí sinh, thời gian ở trong lò được càng lâu thì có nghĩa thể chất càng tốt. Trong lịch sử, tu sĩ ở được lâu nhất trong lò quẻ là ba mươi chín hơi thở.

Cái lò này là do Lão Quân để lại, là đồ của lão tổ tông. Đối với Ngô Bình, đây đương nhiên là báu vật.

Món thứ hai có nguồn gốc từ thời thượng cổ, tên là cuộn giấy Thái Cổ. Nó là một cuộn giấy, bên trên có ghi quyền pháp, lai lịch của nó đến nay vẫn chưa được làm rõ. Có cuốn sách ghi lại, tu sĩ có kết quả tu luyện tốt nhất là luyện được tới thức thứ ba mươi của cuộn giấy này. Hơn nữa, tên người đầu tiên luyện được mỗi thức của bộ quyền pháp này sẽ hiện lên trên cuộn giấy.

Ngô Bình đoán rằng cuộn giấy này tuyệt đối không phải thứ tầm thường, có lẽ nó liên quan đến việc tu luyện của Thái Cổ Chân Nhân. Mà bộ quyền pháp đó chắc chắn cũng rất có ích đối với anh.

Món bảo vật thứ ba gọi là bia Tiên. Theo truyền thuyết, nó là một trong những khởi nguồn của Tiên Đạo. Trên bia Tiên có một số chữ và hình ảnh thần kỳ. Tu sĩ nào có thể giải nghĩa những hình ảnh trên bia Tiên và mô phỏng lại càng giống thì càng được điểm cao.

Sau ba bài thi, đại đa số người thi đã bị loại, không thể tiếp tục tham gia hai vòng sau.

Hai vòng sau, vòng đầu là hỗn chiến. Tất cả những người tham gia bị đưa vào một không gian, sau đó họ sẽ chiến đấu với nhau. Mười lăm người sau cùng trụ vững được sẽ vào vòng đấu tiếp theo.

Vòng đấu thứ hai là vòng đấu của mười lăm tu sĩ vượt qua vòng đấu trước, mỗi trận thắng sẽ được cộng điểm. Sau cùng, sẽ xếp loại theo điểm tổng để chọn ra mười người đứng đầu.

Sau khi biết nội dung cuộc thi, Ngô Bình đáp: “Không vấn đề gì. Có điều, có việc này muốn nhờ cô giúp đỡ”.

Mị Lan: “Mời công tử nói”.

“Tôi muốn mua cái lò quẻ đó”.

Mị Lan sững sờ: “Mua lò quẻ? Việc này…”

Ngô Bình mỉm cười nói tiếp: "Đối với Ẩn đảo thì nó chỉ là một pháp khí dùng để kiểm tra tu sĩ, hơn nữa hiệu quả cũng không quá tốt. Nếu như bán lò quẻ cho tôi thì tôi có thể giúp Ẩn đảo xây dựng nên trận pháp Quái Tiên huyền diệu. Trận pháp này không chỉ chọn được ra những người có tư chất tốt mà còn có thể đưa ra đánh giá một cách chi tiết và chuẩn xác".

Mị Lan rất kinh ngạc: "Công tử còn có thể tạo nên đại trận kỳ diệu như vậy sao?"

Ngô Bình: "Nếu mọi người không tin, tôi có thể tạo đại trận trước. Sau đó mọi người có thể suy nghĩ xem có muốn bán lò cho tôi không".

Mị Lan gật đầu: "Được, việc này tôi sẽ nói với phụ vương, bảo người bàn bạc với hai vị vương gia còn lại. Có điều, giá của lò quẻ chắc chắn sẽ rất cao".

Ngô Bình: "Quận chúa Mị Lan, có thể giúp tôi tính sơ sơ giá của lò quẻ được không?"

Mị Lan nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Thực ra có một thầy luyện đan của Long Tộc ở Đông Hải Long Cung cũng từng hỏi mua lò quẻ. Giá khởi điểm ban đầu lên tới hai nghìn tỷ đồng Tiên".

Ngô Bình sững sờ: "Hai nghìn tỷ?"

Mị Lan: "Nhưng lúc đó, thầy luyện đan kia không thể giúp chúng tôi lập đại trận để kiểm tra tu sĩ nên giá cao là đương nhiên. Còn công tử có thể giúp chúng tôi lập ra đại trận có hiệu quả tương đương thì giá cả sẽ vào khoảng một nghìn tỷ".

Ngô Bình thở hắt một hơi: "Một nghìn tỷ, vậy cũng không rẻ chút nào".

Anh nghĩ ngẫm một lát rồi hỏi: "Lúc cá cược, tôi có được tham gia không?"

Mị Lan cười đáp: "Đương nhiên là được rồi, tôi có thể đại diện anh để cược giúp".

Ngô Bình: "Trong tay tôi không có đồng Tiên, chỉ có đồng Thần Long".

Mị Lan: "Cũng được. Trên Ẩn đảo này thì một đồng Tiên bằng năm đồng Thần Long, cho nên anh có thể đi đổi tiền".

Ngô Bình nghĩ ngẫm một lát rồi lấy ra bảy trăm năm mươi tỷ đồng Thần Long, đưa cho Mị Lan rồi mỉm cười nói: "Chỗ này tương đương với một trăm năm mươi tỷ đồng Tiên, cô giúp tôi cược nhé".

Mị Lan gật đầu: "Được, xin công tử cứ yên tâm".

Nói thêm vài câu xong, Ngô Bình liền cùng Mị Lan đến chỗ diễn ra bài khảo hạch đầu tiên. Ở bên ngoài địa điểm thi, người đông như kiến cỏ, nhưng thân phận của Ngô Bình là người của vương phủ Vô Tương nên anh vừa tới là được vào thi ngay chứ không cần xếp hàng.

Vòng thi số một chính là bài thi dùng lò quẻ. Tiêu chuẩn đánh giá vô cùng đơn giản, ai ở trong lò được lâu nhất thì điểm cao nhất.

Khi tới gần cái lò, Ngô Bình phát hiện bên trên nó có những phù văn huyền diệu, có thể liên kết với quái bàn Tiên Thiên. Chiếc lò này cao chừng hai mét, toàn thân màu xám bạc.

Lúc này, trong lò có một tu sĩ, người này đã kiên trì được mười hơi thở. Người bên ngoài đang đếm cho anh ta.

"Mười một hơi, mười hai hơi, mười..."

Còn chưa đếm xong mười ba hơi thở, người bên trong hô to: "Thả tôi ra, chịu không nổi nữa rồi!"

Ngay lập tức, người bảo vệ lò mở cửa lò, một nam tu sĩ bốc cháy khắp người nhảy ra.

Người phụ trách nói: "Tiếp theo".

Mị Lan nói: “Đây rồi”, sau đó cô gật đầu với Ngô Bình.

Ngô Bình bước vào lò quẻ, và ngay khi anh bước vào, quái bàn Tiên Thiên của anh bắt đầu phát sáng, kết hợp với phù văn bên ngoài của lò quẻ.

Sau đó, lò quẻ được khởi động, một ngọn lửa thần bí bắt đầu thiêu đốt anh. Ngọn lửa này rất kỳ diệu, nó có thể đốt cháy những tạp chất trong thể xác và linh hồn con người, cho nên càng có nhiều tạp chất thì càng đau đớn.

Tuy nhiên, cơ thể của Ngô Bình giống như thủy tinh, thần giống như mặt trời mạnh mẽ và rất ít tạp chất. Vì vậy anh chỉ cảm thấy hơi khó chịu lúc ban đầu. Nhưng rất nhanh, sự khó chịu này biến mất, thay vào đó là một cảm giác rất thoải mái, giống như một người nằm trên bãi biển, phơi nắng và gió biển.

Thậm chí, Ngô Bình vì quá thoải mái nên đã lấy một ít thịt ra nướng bằng lửa của lò. Ngọn lửa có thể loại bỏ tạp chất trong thịt, khiến thịt trở nên vô cùng thơm ngon và tinh khiết.

Người bên ngoài ban đầu cũng thấy bình thường. Nhìn chung, người đi vào có thể cầm cự mười mấy hơi thở. Nhưng mười hơi thở trôi qua, ba mươi hơi thở trôi qua, Ngô Bình vẫn không đi ra.

"Này? Không phải anh bạn kia ngất trong đó rồi chứ?" ai đó thắc mắc.

Trước đây cũng từng xảy ra tình huống tương tự, có người giãy giụa vì chịu không nổi đau rồi ngất đi, cuối cùng bị thiêu thành tro.

Người phụ trách vội gõ vào vách lò hỏi: "Có thể nói chuyện không?"

Ngô Bình: "Vẫn khỏe re, đừng làm ồn".

Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình vẫn ổn. Thậm chí giọng anh nghe như có vẻ rất thích ở trong đó?

"Ba mươi nhịp thở! Trời ạ, người này định phá kỷ lục sao?", một người thốt lên.

"Ba mươi, ba mươi chín, bốn mươi nhịp thở! Phá kỷ lục rồi!" một người khác hét lên.

Mị Lan cũng không kinh ngạc, bởi vì cô sớm đã nhận ra Ngô Bình là thiên tài. Cô ấy khẽ mỉm cười nói: "Mọi người đoán xem anh ấy có thể ở trong đó bao lâu?"

“Chắc phải được năm mươi hơi thở đấy nhỉ?” ai đó nói.

"Có trời mới biết, dù sao thời gian càng trôi qua, cảm giác đau sẽ càng dữ dội hơn. Mà nếu như tạp chất quá nhiều, cuối cùng sẽ bị đốt thành tro bụi".

Sau khi Ngô Bình nướng một miếng thịt và ăn xong, thời gian vừa vặn là một trăm hơi thở. Anh cảm thấy không cần phải nán lại thêm nữa, kỷ lục đã bị phá rồi nên nói: “Được rồi đấy”.

Người bên ngoài vội vàng mở cửa lò, Ngô Bình bình tĩnh đi ra ngoài, hỏi: "Một trăm hơi thở phải không?"

Mị Lan cười nói: "Một trăm lẻ ba hơi thở, anh còn lợi hại hơn người mạnh nhất trong lịch sử nhiều".

Ngô Bình bình thản nói: "Quận chúa, chúng ta tới chỗ khảo hạch thứ hai đi".

Ngay lập tức, Ngô Bình trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Việc kiên trì một trăm hơi thở trong lò quẻ là một điều rất đáng nể.

Bài kiểm tra thứ hai diễn ra trong một đại điện lớn, bên ngoài hội trường vẫn xếp hàng dài. Đương nhiên Ngô Bình vẫn không cần xếp hàng mà được Mị Lan trực tiếp dẫn vào bên trong.

Chỉ thấy ở trước cuộn giấy Thái Cổ có mười người đang khua tay múa chân, bọn họ đang luyện quyền pháp ghi trên cuộn giấy. Cuộn giấy này rất dài, phải đến hơn một nghìn mét. Nhưng mười người này chỉ có thể luyện được năm mươi mét đầu bởi họ không thể nào lĩnh hội được quyền pháp ở năm mươi mét đằng sau.
Chương 1605: Cuộn giấy Thái Cổ

Khi người phụ trách nhìn thấy Mị Lan, ông ta mỉm cười chào hỏi: "Quận chúa Mị Lan".

Mị Lan: "Để anh ấy thử xem".

Ngô Bình đi tới, nhìn từ đầu cuộn giấy. Trang đầu này miêu tả thức đầu tiên của bộ quyền pháp.

Nhìn thấy thức quyền pháp này, chân lực trong cơ thể anh lập tức trở nên sôi sục, dường như nó thực sự muốn luyện bộ quyền pháp này theo chỉ dẫn trên cuộn giấy.

Anh thậm chí không cần điều khiển cơ thể mình, chỉ cần dùng mắt để nhìn, cơ thể sẽ tự động tập thế đầu tiên, sau đó là thế thứ hai, thế thứ ba.

Cứ như vậy anh luyện liền một mạch đến thức thứ hai mươi tư, động tác vô cùng thành thục và điêu luyện. Đây cũng là do trước đó anh đã luyện tới cảnh giới Cự Linh Chân Nhân của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Ngoài ra còn do thể chất hơn người của anh và sự bổ trợ của các công pháp anh đã từng tu luyện từ trước đó. Nói cho cùng, căn cốt của anh quá tốt nên quyền pháp kia với anh là chuyện nhỏ như con thỏ.

Giờ phút này, phía sau anh đã không có người nào khác, bởi vì người giỏi nhất cũng chỉ học được tới quyền pháp thứ mười ba, kém xa anh.

Ngô Bình không để ý đến người khác, toàn bộ tâm trí anh đều đặt ở quyền pháp trên cuộn giấy. Thức thứ hai mươi lăm, ba mươi, bốn mươi!

Khi anh luyện đến thức thứ ba mươi, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Phải biết rằng toàn bộ cuộn giấy này chỉ có một trăm lẻ mấy thức, mà Ngô Bình đã luyện tới một phần ba!

Những người xung quanh đều đừng động tác và nín thở theo dõi từng động tác của Ngô Bình.

Sau ba mươi thức đầu, Ngô Bình không còn chỉ dựa vào bản năng cơ thể được nữa, anh cũng cần phải suy nghĩ cân nhắc. Thức thứ bảy mươi, chín mươi, một trăm.

Sau thức thứ một trăm lẻ hai, các quyền thức trở nên khó hơn, tốc độ tu luyện của anh chậm lại, nhưng Ngô Bình vẫn tiến về phía trước.

Năm giờ sau, Ngô Bình đã luyện xong thức thứ một trăm lẻ bảy, anh chỉ còn ba thức nữa là hoàn tất bộ quyền thuật trong cuộn giấy.

Đôi mắt đẹp của Mị Lan sáng ngời, cô nhìn chằm chằm vào Ngô Bình. Cô muốn xem kỳ tích gì sẽ xảy ra khi luyện hết một trăm mười chiêu trên cuộn giấy này!

Tuy nhiên, Ngô Bình đột nhiên dừng lại, nhìn vào thức thứ một trăm mười rồi lẩm bẩm: "Mấy thức cuối cùng này tại sao lại thừa ra như vậy nhỉ?"

Mị Lan vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Ngô Bình: "Một trăm lẻ bảy thức đầu tiên liền mạch và kết nối hoàn hảo với nhau, nhưng ba thức cuối cùng lại rất lạc quẻ. Nó giống như đầu con ếch gắn với thân con rồng vậy".

"Đó là bởi vì ba thức cuối là do một vị Đại Thánh thêm vào", đột nhiên một giọng nói già nua từ trong đám người vọng đến.

Một lão già râu tóc bạc trắng mỉm cười đi ra. Nhìn thấy ông cụ này, Ngô Bình giật mình, bởi vì ông ta có tu vi rất cao, là một Đạo Quân!

Ngô Bình vội vàng hành lễ: "Hân hạnh được gặp Đạo Quân".

Ông lão cười ha ha và nói: "Lão già này từng là Đại tướng quân trấn giữ phía Tây của Tiên quốc, Tư Không Vũ".

Tất cả mọi người kinh ngạc, Đại tướng quân của Tiên quốc?

Mị Lan vội vàng hành lễ: "Hân hạnh được gặp Tư Không tiền bối!"

Lão già gật đầu đáp: "Không cần khách sáo, ba chiêu cuối không cần luyện đâu, chúng ta đi khảo thí lần thứ ba đi".

Ngô Bình gật đầu, sau đó tiến hành bài kiểm tra thứ ba. Phía sau anh là một nhóm người thậm chí đã từ bỏ bài kiểm tra của chính mình để xem bài kiểm tra tiếp theo của Ngô Bình.

Tư Không Vũ cũng đi theo, ông ta có vẻ rất quan tâm đến Ngô Bình.

Lần kiểm tra thứ ba tiến hành ở một đại điện khác, trong điện có một tấm bia. Tấm bia cao một trăm mét, rộng bảy mươi mét, trên bia khắc rất nhiều chữ và hình thù không rõ ý nghĩa. Đây được gọi là bia Tiên.

Để Ngô Bình tập trung vào bài kiểm tra, các đệ tử ban đầu ở trong đại điện đã được giải tán trước.

Đứng trước tấm bia, Ngô Bình liếc nhìn nó và hỏi: "Đạo Quân có biết nguồn gốc của tấm bia Tiên này không?"

Ông cụ già đáp: "Nghe nói, vào thời mà Tiên Đạo còn hưng thịnh, từ trên trời giáng xuống năm tấm bia Tiên. Hậu nhân tu hành Tiên Đạo đều là nhờ năm tấm bia Tiên này".

Đối với truyền thuyết như vậy, Ngô Bình thật sự không tin. Anh nhìn tấm bia, cố gắng lĩnh hội nội dung bên trên.

Chữ và các hình thù trên đó rất kỳ lạ, cũng không phải Tiên văn, muốn lĩnh ngộ cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Sau khi xem xét một lúc, Ngô Bình không tìm thấy thông tin gì có giá trị, vì vậy anh đã mở mắt thấu thị để xem kỹ hơn. Khi nhìn lại, anh phát hiện ra một điều bí ẩn, hóa ra các chữ và hình thù trên tấm bia không hề tách riêng mà có mối liên kết với nhau.

Vì vậy, anh suy nghĩ về tất cả các chữ cái và hình thù đó trong đầu để sắp xếp chúng lại với nhau. Có vô số cách để sắp xếp và kết hợp những ký tự này, nhưng chỉ có một cách chính xác. Cũng may, con mắt thấu thị có thể tìm thấy mối liên hệ giữa chúng, vì vậy anh nhanh chóng thành công.

Cuối cùng, tất cả các chữ cái và hình vẽ được sắp xếp lại trong đầu Ngô Bình, tạo thành một sinh vật có hình dạng kỳ lạ. Nó há miệng và phát ra âm thanh, như thể đang nói với anh điều gì đó.

Ngô Bình suy nghĩ một lát liền hiểu ra. Muốn hiểu rõ tất cả, nhất định phải xem nốt bốn tấm bia Tiên còn lại.

Nghĩ tới đây, anh lập tức cầm bút lên, vẽ một ít ký tự và hình thù lên một tờ giấy. Tính đến nay, người đạt kết quả cao nhất trong lịch sử viết được hai mươi lăm ký tự, bốn hình vẽ.

Thành tích của Ngô Bình rõ ràng là tốt hơn nhiều, anh viết được năm mươi ký tự và hình vẽ, một lần nữa đạt điểm cao nhất trong lịch sử.

Tư Không Vũ mỉm cười, nói: "Quả là một thiên tài từ trên trời rơi xuống".

Khi Ngô Bình bước ra khỏi sảnh, Mị Lan đột nhiên thở dài.

Ngô Bình hỏi: "Sao vậy?"

Mị Lan thở dài đáp: "Anh làm tốt như vậy, người khác sao dám cược anh thua?"

Ngô Bình biết phen này sẽ rất khó kiếm tiền.

Anh nói: "Đối với những chuyện thế này, kiếm được tiền thì tốt. Nhưng không kiếm được thì cũng không có gì đáng tiếc".

Mị Lan gật đầu: "Anh nói phải".

Sau đó cô nói: "Ba bài khảo hạch này sẽ kéo dài trong bảy ngày tới, anh có thể trở về nghỉ ngơi một thời gian".

Ngô Bình: "Bảy ngày? Vậy tôi có việc phải đi đã, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Nếu có việc gấp, cô cứ liên hệ với tôi".

Mị Lan: "Được, vậy để tôi tiễn anh".

Cô ấy tiễn Ngô Bình ra tới ven của Ẩn đảo, sau đó Ngô Bình bước ra khỏi cấm chế.

Anh bay được một lúc thì cảm thấy bị khóa chặt bởi hai thần niệm rất mạnh.

Anh đứng lại, bình tĩnh quay về phía sau thì thấy hai bóng người bay về phía mình. Trong hai người, có một người anh quen, chính là Tư Không Vũ. Người còn lại là một người đàn ông mập mạp, mặc áo bào vàng, khuôn mặt to lớn, nước da trắng như bạc.

Ngô Bình mặt không biến sắc, hỏi: "Tư Không tiền bối, đuổi theo tiểu bối là có chuyện gì sao?"

Tư Không Vũ thản nhiên đáp: "Nhóc con, cậu ở trong lò quẻ một trăm lẻ ba hơi thở, lĩnh ngộ một trăm lẻ bảy thức quyền trong cuộn giấy. Tư chất như vậy, đến cả một Đạo Quân như tôi cũng phải ghen tị."

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: "Cho nên?"

Người đàn ông mặc áo bào vàng cười nói: "Nhóc con, chúng tôi đã biết cậu không phải người trên đảo. Nếu không phải người trên đảo, thì chúng tôi có ra tay với cậu cũng chẳng sao".

Ngô Bình nhướn mày: "Ra tay với tôi?"

Người đàn ông áo vàng lại nói: "Có nghe qua Di Hoa Tiếp Mộc thần công chưa?"

Ngô Bình: "Chưa từng nghe qua".

Người đàn ông áo vàng: "Lão tổ của tôi biết loại công phu này. Lão tổ năm đó Đạo căn bị tổn thương, phải mang cơ thể tàn khuyết cho đến tận bây giờ. Ông ấy vẫn đang tìm kiếm một cơ thể thích hợp. Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy cậu".

Ngô Bội: "Cho nên, các người muốn chiếm thân xác của tôi?"

Người đàn ông áo vàng: "Không chỉ là thân xác, còn cả vận mệnh và tương lai của cậu. Sự kỳ diệu của Di Hoa Tiếp Mộc nằm ở chỗ, nó đơn giản chỉ xóa bỏ ý chí của cậu, còn lại tất cả mọi thứ của cậu sẽ đều thuộc về Lão tổ của tôi, hiểu chưa?"

Ngô Bình cười lạnh: "Chỉ dựa vào sức hai người mà muốn hại tôi?"

Tư Không Vũ bật cười ha hả: "Năm đó Tiên Quốc là một thế lực có thể sánh vai cùng Thiên Đạo Môn. Mà tôi lại là Đại tướng quân của Tiên quốc. Cho nên, tôi có vô số thủ đoạn, đủ để trị một thằng nhãi ranh như cậu một cách dễ dàng".

Ngô Bình sắc mặt trở nên khó coi, anh đáp: "Thử đi rồi biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK