Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1096: Thần Linh Đan

Quảng Tế và Liễu Duyên ngơ ngác hỏi: “Thế là xong rồi à?”

Ngô Bình đáp: “Xong rồi. Đại trận này sẽ tự động hấp thụ năng lượng cuồn cuộn giữa đất trời, nhiều nhất là một giờ sau mới có thể sử dụng”.

Hai người họ nhìn nhau, đều thấy được sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương. Nb có năng lực này, há chẳng phải có thể dễ dàng giết chết một Thiên Tiên ư?

Bố trận xong, Ngô Bình hơi mệt, bèn tìm một nơi ngồi xuống rồi hỏi: “Anh từng đến pháp cảnh Như Lai chưa?”

Liễu Duyên gật đầu: “Đến rồi”.

Quảng Tế bảo: “Ngày nay không còn như xưa, chùa Đại Lôi Âm đóng cửa, pháp cảnh Như Lai đã ngăn cách với thế giới bên ngoài cả trăm năm rồi”.

Liễu Duyên cau mày: “Có chuyện này nữa ư?”

Quảng Tế đáp: “Tôi đoán là người trong pháp cảnh Như Lai cố ý đóng kín lối vào”.

Liễu Duyên suy đoán: “Lẽ nào có Phật tử ra đời nên mới đóng cửa pháp cảnh?”

Ngô Bình hỏi: “Phật tử gì vậy anh?”

Liễu Duyên đáp: “Pháp cảnh Như Lai có truyền thuyết rằng đến một ngày nào đó, sẽ có một vị Phật tử ra đời. Nếu không có gì bất ngờ, vị Phật tử này là thiên tài tu hành, sau này sẽ trở thành Phật. Bây giờ là thời Mạt pháp, có nhiều người không hy vọng Phật sẽ đến đây, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để tiêu diệt Phật tử. Vì bảo vệ Phật tử nên họ phải đóng kín pháp cảnh”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh à, tại sao những người đó lại không mong Phật xuất hiện?”

Liễu Duyên trả lời: “Phật có thể độ hoá chúng sinh, bọn họ không hy vọng thế tục biến thành đất Phật”.

Quảng Tế nói: “Dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết cả”.

Liễu Duyên gật gù: “Cũng phải. Bây giờ nói gì cũng chỉ là suy đoán mà thôi”.

Ông ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Quảng Tế, tôi thấy cậu lục căn không thanh tịnh, không nên làm hoà thượng nữa”.

Quảng Tế đáp: “Liễu Duyên, anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi”.

Ngô Bình thấy họ lại sắp cãi nhau, vội lên tiếng: “Đại sư Quảng Tế có biết Thánh tăng không?”

Quảng Tế hỏi lại: “Vị ở Tạng Nguyên ấy à?”

Ngô Bình gật đầu: “Thánh tăng ấy đã đầu thai, nghe nói là ứng thân thứ mười hai của Phật Đà”.

Quảng Tế bảo: “Tôi biết. Người thường có thể nhìn thấy ứng thân Phật Đà, biến hoá tuỳ ý, có thể xem là một hoá thân. Xét về tu vi, ứng thân đó chưa chắc mạnh bằng tôi. Nhưng xét về Phật lý, tôi mãi mãi không sánh bằng”.

Ngô Bình hỏi: “Đại sư Quảng Tế, Phật Đà thật sự tồn tại ư? Phật Đà ở đâu?”

Quảng Tế giải đáp: “Phật Đà vĩ đại vì luôn nằm trong trái tim mỗi người. Trên thế gian này, chỉ cần một người tin Phật, Phật Đà sẽ ở khắp mọi nơi”.

Liễu Duyên bảo: “Bớt nói vớ vẩn đi. Phật Đà đã toạ hoá từ lâu, chỉ giữ lại đạo thống thôi. Vậy nên Phật Đà không phải là một sự tồn tại cụ thể, mà là đạo thống, là truyền thừa. Giống như ‘Đạo’ mà Đạo giáo thường nói, ‘Phật’ trong Phật môn cũng vậy. Phật cũng được mà Đạo cũng thế, đều là thứ mà bọn anh theo đuổi cả đời”.

Ngô Bình không ngờ hai vị Đại A La Hán này lại có quan điểm khác nhau trong cách hiểu về Phật Đà, nhưng ngẫm kỹ lại, dường như chúng không hề mâu thuẫn.

Ba người trò chuyện một lúc, thấy đã sắp đến giờ, Liễu Duyên bèn nói: “Tôi sẽ dụ họ đến nơi này. Cậu chuẩn bị sẵn sàng nhé”.

Quảng Tế bảo: “Tôi sẽ hỗ trợ ở bên cạnh. Ngộ nhỡ thất bại, chúng ta sẽ hợp sức trấn áp họ”.

Liễu Duyên đứng dậy, đi đến chùa Đại Thiên.

Chỉ vài phút sau, một bóng người bay đến, chính là Liễu Duyên. Ngay phía sau ông ấy là hai bóng người đen - trắng, tà khí vô cùng khủng khiếp.

Chẳng mấy chốc, cả ba đã tiến vào đại trận Thái Ất Tru Tiên do Ngô Bình bài bố.

Điều Ngô Bình chờ đợi chính là khoảnh khắc này. Anh khẽ hô lên: “Khởi động trận!”

Ngay lập tức, một trăm lẻ tám kiếm phù phát sáng, trời đất vang rền chấn động. Một luồng sát khí từ trên trời giáng xuống, xuyên qua giữa đất trời, đâm xuyên qua hai tà thần ở bên trong. Sát khí đánh xuống từ đỉnh đầu họ rồi nổ tung mặt đất, khí cuồn cuộn bốc lên giữa đất trời, chỉ trong nháy mắt đã kìm giữ họ.

Nam tà thần giận dữ gầm lên: “Liễu Duyên, ông dám bày mưu hại bản thần, bản thần nhất định sẽ không tha cho ông!”

Liễu Duyên lạnh lùng hừ giọng: “Tôi đánh các người đâu phải chỉ một lần. Các người nghĩ có thể doạ được tôi sao?”

Nữ tà thần lạnh lùng nói: “Liễu Duyên, ông không giết chết được bọn tôi đâu! Cùng lắm ông chỉ trấn áp được bọn tôi thôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ ăn tươi thịt ông, uống sống máu ông!”

Liễu Duyên đáp trả: “Bớt hăm doạ đi. Trấn áp chúng!”

Quảng Tế và Liễu Duyên ra tay cùng một lúc. Họ niệm Chân ngôn, hàng chục nghìn sợi tơ vàng phun ra từ đỉnh đầu, không ngừng quấn quanh cơ thể hai tà thần.

Chẳng bao lâu sau, hai tà thần đã được quấn thành một cái kén vàng, bị trấn áp triệt đề.

Lòng Ngô Bình thoáng động. Anh hỏi: “Anh à, đại sư Quảng Tế, chúng ta nên xử lý hai tà thần này như thế nào?”

Liễu Duyên bảo: “Tìm một nơi để bố đại trận Phật pháp rồi trấn áp bọn chúng mãi mãi”.

“Hay là đưa cho em đi”.

Liễu Duyên ngạc nhiên: “Cậu có cách đối phó bọn chúng à?”

Ngô Bình đáp: “Có thể thử xem sao”.

Anh lấy lò luyện Minh Thần ra, ném một tà thần bị quấn thành kén vào trong đó.

Ngay tức thì, lò luyện Minh Thần này bắt đầu xoay dữ dội, nam tà thần ở bên trong gào thét thảm thương: “‘Đây là thứ gì? Không! Tôi sẽ không chết!”

Tiếng kêu la càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chẳng còn nghe thấy nữa. Chừng một giờ sau, lò luyện Minh Thần phun ra sáu viên đan dược, Ngô Bình đưa tay đón lấy.

Sáu viên đan dược này to bằng nắm tay, ẩn chứa thần lực, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có một hình người nho nhỏ ngồi khoanh chân bên trong, thần văn chi chít khắp cơ thể.

Đôi mắt sáng rỡ, anh kinh ngạc hô lên: “Thần Linh Đan!”

Liễu Duyên trợn mắt: “Cậu có thể luyện tà thần thành đan dược ư?”

Ngô Bình cười bảo: “Anh à, đây là lò luyện Minh Thần, luyện một tà thần là chuyện rất dễ dàng”.

Anh cất đan dược, lập tức ném nữ tà thần kia vào trong, lạnh lùng bảo: “Cả đời các người đã tạo nghiệp vô số kể, giết hại bao người vô tội, hôm nay tôi luyện các người đến chết!”

Bị ném vào lò luyện, nữ tà thần gào thét thê lương, cũng giống như nam tà thần lúc nãy, chẳng kiên trì được bao lâu đã bị luyện hoá.

Lại một giờ nữa trôi qua, năm viên Thần Linh Đan bay ra từ trong lò luyện!

Quảng Tế nhìn đan với vẻ thòm thèm, bèn hỏi: “Nhóc con, Thần Linh Đan này có công dụng gì? Có ngon không?”

Ngô Bình đáp: “Không ngon. Nhưng uống đan này vào có thể giúp sức mạnh Nguyên Anh tăng lên đáng kể. Đợi đến khi ngưng tụ Thần Anh, đây sẽ là vật đại bổ”.

Dứt lời, anh cất toàn bộ Thần Linh Đan. Quảng Tế nuốt nước bọt rồi bảo: “Cho tôi một viên uống thử xem. Tôi sẽ dùng thứ này để trao đổi”.

Nói đoạn, ông ấy lấy một vật kỳ lạ ra.
Chương 1097: Trong vòng, ngoài vòng

Ngô Bình nhìn nó chăm chú. Đó là một rễ cây đã chết, trên bề mặt rễ có những vết phù văn kỳ lạ, trong rễ có một sức sống cuộn trào mãnh liệt.

Cầm lấy rễ cây, anh hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Quảng Tế đáp: “Không rõ. Tôi đã phát hiện nó cách đây ba trăm năm. Vật này rất có ích cho việc tu hành. Nếu không nhờ sự giúp sức của nó, tôi sẽ không có được tu vi như ngày hôm nay”.

Ngô Bình hỏi: “Nó đã giúp ông như thế nào?”

Quảng Tế trả lời: “Nắm nó trong tay, có thể giúp tâm trí tĩnh lại. Năng lực bên trong nó có lợi ích rất lớn cho cơ thể”.

Ngô Bình ném ngay cho ông ấy một viên Thần Linh Đan: “Cho ông một viên”.

Cất rễ cây vào, Ngô Bình quay lại chùa Đại Thiền để gặp đám người Quảng Tuệ. Khi đi qua một ngôi viện, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn giật mình đẩy cửa vào trong.

Vừa bước chân vào viện, anh đã nhìn thấy Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền, và cả đám người Lý Long Thần đều có mặt. Nhác thấy Ngô Bình, Diệp Huyền cười bảo: “Mọi người đã chờ tiền bối cả buổi trời rồi đấy. Tiền bối đi đâu thế?”

Hoá ra họ đã đến từ ban ngày, nghe nói Ngô Bình cũng có mặt nên đã ở đây chờ anh.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh cũng đến tham gia đại hội võ lâm sao?”

Diệp Thiên Tông cười bảo: “Anh cho Diệp Huyền đi cọ xát một chút. Sư đệ đến thật đúng lúc, mấy ngày này cậu hãy chỉ bảo Diệp Huyền nhiều hơn nhé”.

Ngô Bình quan sát Diệp Huyền. Những ngày qua, anh ta đã tu hành rất chăm chỉ, nay đã trở thành Võ Thánh bằng nỗ lực của mình.

Anh gật đầu: “Khá đấy. Khi nào rảnh, tôi sẽ giúp anh đả thông Linh Khiếu và Thần Khiếu còn lại”.

Diệp Huyền cả mừng: “Cảm ơn tiền bối”.

Lúc này, nhị sư huynh Dương Mộ Bạch cũng đến nơi, theo sau là vài đồ đệ, đồ tôn.

Sau khi chào hỏi, Dương Mộ Bạch bảo: “Sư đệ à, anh đang định tìm cậu đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy sư huynh?”

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Anh nhận được tin, sau đại hội võ lâm này, rất có thể bọn họ sẽ thủ tiêu Thiên Long”.

Ngô Bình có nghe Quảng Tuệ nhắc đến chuyện này, bèn bảo: “Thủ tiêu ư? Xem ra có kẻ không muốn em tiếp tục quản lý Thiên Long rồi”.

Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, nghe nói đại hội võ lâm lần này sẽ có thầy dạy của học viện Võ Đạo tham gia”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Thầy của học viện Võ Đạo cũng tham gia ư?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Đại hội võ lâm lần này, nói trắng ra là một cuộc cải tộc. Sẽ có rất nhiều người lui khỏi đài, cũng sẽ có rất nhiều người bước lên đài. Sư đệ à, mấy người chúng ta đều sẽ bị vứt bỏ”.

Diệp Huyền cau mày: “Ông nội, theo lý mà nói thì không đâu ạ. Tiền bối là đệ tử Thục Sơn, tu vi lại cao, phía trên đâu có lý do gì mà không trọng dụng tiền bối?”

Diệp Thiên Tông khẽ thở dài: “Họ chỉ dùng người của họ thôi. Họ sẽ không tin tưởng những người nằm ngoài vòng của họ đâu”.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh cảm thấy nên ứng phó thế nào?”

Dương Mộ Bạch trả lời: “Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không có cách. Nhưng sư đệ thì khác, thực lực của cậu đủ mạnh, có thể thể hiện tài năng ở đại hội võ lâm. Chẳng phải họ muốn nhân cơ hội này cải tổ sao? Được thôi, sư đệ cứ giành hạng nhất, trở thành võ lâm chí tôn!”

Đôi mắt Diệp Huyền rực sáng: “Phải đó, tiền bối hãy giành lấy võ lâm chí tôn lần này! Xem bọn họ thủ tiêu Thiên Long thế nào”.

Ngô Bình cau mày: “Võ lâm chí tôn là người mà họ muốn nâng đỡ. Nếu em cố đoạt lấy danh hiệu này, e là không thoả đáng”.

Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ nói rất có lý. Có thể không làm võ lâm chí tôn, nhưng chúng ta phải nắm được quyền phát ngôn, để bọn họ không dám khinh thường”.

Ngô Bình nói: “Đó cũng là một cách”.

Dương Mộ Bạch bảo: “Sư đệ à, anh vừa lấy được cái này. Cậu xem nhé”. Dứt lời, ông ấy bèn đưa một mảnh gấm vàng có chữ cho Ngô Bình.

Ngô Bình mở ra xem, bên trên đã vạch rõ nội dung trình tự tu hành. Các danh hiệu Võ Thần, Võ Vương mà dân gian sử dụng trước đây đều bị bãi bỏ, bây giờ gọi chung là võ giả.

Xét theo năng lực mạnh yếu từ thấp đến cao, võ giả được chia thành năm cấp: Võ Sĩ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng. Mỗi cấp này lại được chia làm năm bậc, cao nhất là bậc một, thấp nhất là bậc năm. Lấy ví dụ Võ Sĩ, chia thành Võ Sĩ bậc năm, Võ Sĩ bậc bốn,... cao nhất là Võ Sĩ bậc một.

Theo quy định, tu vi của Võ Sĩ tương đương cảnh giới luyện khí đến cảnh giới luyện thần, Võ Sư có lẽ là cảnh giới Tiên Thiên và Nhân Tiên cảnh giới một.

Võ Sĩ và Võ Sư là cấp bậc chuyên nghiệp, sau khi đạt cấp bậc này sẽ lấy được tài nguyên tu hành tương ứng của quốc gia. Tất nhiên, muốn lấy được cấp bậc này phải trải qua buổi kiểm tra đánh giá nghiêm ngặt tại địa điểm khảo hạch do quốc gia lập ở các nơi.

Ngô Bình đọc xong bèn cười bảo: “Thú vị đấy”.

Dương Mộ Bạch nói: “Lúc nhìn thấy cái này, anh cũng rất sốc. Nhưng chỉ giây lát sau anh đã hiểu ra ngay. Phía trên muốn nắm giữ toàn diện sự xuất hiện của thời đại tu chân”.

Ngô Bình bày tỏ: “Cũng nằm trong dự liệu. Linh khí sắp khôi phục, đối mặt với sự lớn mạnh của tu chân, vũ khí nóng cũng không chiếm được ưu thế nữa. Nếu nước ta muốn củng cố quyền lực thì buộc phải thay đổi. Cách phân chia Võ Sĩ, Võ Sư này tinh giản hơn trước nhiều”.

Dương Mộ Bạch hỏi: “Sư đệ à, linh khí thật sự sẽ khôi phục sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Những thay đổi đã bắt đầu xuất hiện. Hai vị sư huynh à, tương lai chúng ta không chỉ đối mặt với tu sĩ Côn Luân mà còn có tu chân đang nổi lên rất nhanh trong môi trường linh khí, thậm chí là những kẻ mạnh đến từ Tiên Giới và Hồng Hoang”.

Diệp Thiên Tông nói: “Bọn anh không chiến đấu được nữa. Sư đệ à, sau này đám hậu bối này phải nhờ cậu dẫn dắt rồi”.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh yên tâm. Em có phần ăn thì họ không đói được đâu”.

Lý Long Thần nói: “Sư thúc, gần đây phía Hà Đông thường xảy ra chuyện lạ. Điều này có liên quan đến việc linh khí khôi phục không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Linh khí khôi phục, không chỉ con người bị ảnh hưởng, mà mọi sinh mệnh đều chịu ảnh hưởng. Chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ được trải nghiệm thế nào là bách quỷ dạ hành, yêu ma nhảy múa”.

Diệp Huyền rất phấn khởi: “Tiền bối à, liệu có hồ ly tinh xinh đẹp không?”

Diệp Thiên Tông đá Diệp Huyền một cái rồi bảo: “Sư đệ, anh còn nhận được một tin. Sau đại hội võ lâm, nước ta có thể sẽ mở một vài trường đại học Võ Đạo”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Đại học Võ Đạo?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Ừ. Nghe bảo là muốn chọn những người có tư chất tốt từ các trường đại học và học viện lớn để đào tạo”.

Diệp Huyền nói: “Tiền bối à, đệ tử cũng có nghe nói về chuyện này. Giai đoạn đầu, nước ta sẽ xây dựng bốn trường, gồm Đại học Võ Đạo Thiên Kinh, Đại học Võ Đạo Trung Nguyên, Đại học Võ Đạo Giang Nam, Đại học Võ Đạo Vân Đông. Hiệu trưởng của các trường đại học võ đạo sẽ được chọn từ học viện Võ Đạo”.

Ngô Bình trầm tư: “Thế là họ muốn sàng lọc được nhân tài từ nhiều người thông qua trường đại học Võ Đạo, sau đó tiến hành bồi dưỡng. Như vậy thì họ sẽ có thể lôi kéo được một lượng cao thủ trước khi linh khí khôi phục toàn bộ, từ đó sẽ có vốn liếng để đối chọi với các thế lực tu chân lớn”.

Diệp Thiên Tông bảo: “Đúng vậy. Ở thế tục, sức ảnh hưởng của quốc gia vượt xa các môn phái lớn”.

Dương Mộ Bạch nói: “Sư đệ, anh cảm thấy cậu có thể tham gia cạnh tranh cho vị trí hiệu trưởng trường đại học Võ Đạo”.

Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Em đang chuẩn bị đến học viện Võ Đạo rồi trở thành thầy dạy ở đó trước. Về vị trí hiệu trưởng, nếu có cơ hội, em sẽ thử xem sao!”

Bọn họ đang tán gẫu thì bỗng có tiếng bước chân vọng vào từ ngoài cửa. Sau đó, cửa bị ai đó thô lỗ đẩy ra, bốn người xông vào.

Khí tức của bốn người này đều rất mạnh, trong đó có hai người là con lai. Một người lai mắt xanh dương nhướng mày hỏi: “Trong các người, ai là Ngô Bình?”
Chương 1098: Tháp Tiên Võ

Đối phương là kẻ bất thiện. Diệp Huyền lạnh lùng hỏi: “Các người là ai? Tìm tiền bối của tôi làm gì?”

Một cậu trai mười tám, mười chín tuổi lãnh đạm nói: “Tôi là Lewis, lớn lên ở Mễ, đã vượt qua buổi khảo hạch của hệ thống bậc thầy chiến đấu nước Mễ. Nghe nói Viêm Long tổ chức đại hội võ lâm, tôi liền đến đây tham gia ngay lập tức”.

Diệp Huyền bảo: “Nói trọng điểm đi”.

Lewis nói: “Tôi muốn đấu một trận với Ngô Bình, nghe nói người này rất mạnh”.

Diệp Huyền cười khẩy: “Làm sao cậu biết tiền bối của tôi mạnh? Còn nữa, tại sao cậu lại biết chúng tôi ở đây?”

Lewis đáp nhẹ: “Tôi có nguồn tình báo của mình”.

Diệp Huyền còn định nói gì đó, Ngô Bình đã xua tay rồi lên tiếng: “Nói vậy là cậu muốn khiêu chiến tôi?”

Lewis gật đầu: “Đúng, tôi muốn đánh bại anh, từ đó chứng minh sự lớn mạnh của hệ thống bậc thầy chiến đấu”.

Ngô Bình hứng thú hỏi: “Hệ thống bậc thầy chiến đấu mà cậu nói là gì thế?”

Lewis trả lời: “Đó là hệ thống huấn luyện chiến đấu được Mỹ nghiên cứu và phát triển, kết hợp với công nghệ tiền sử. Hiện giờ tôi là một trong những người được hệ thống chấm điểm cao nhất, nằm trong top mười”.

Ngô Bình gật gù: “Ra là vậy. Cậu có thể khiêu chiến tôi, nhưng không phải bây giờ. Trên võ đài của đại hội võ lâm, tôi rất mong chờ được gặp cậu”.

Lewis cười bảo: “Không, không. Anh Ngô, nếu bây giờ anh có thể đánh bại tôi, tôi có thể đưa anh đi xem hệ thống bậc thầy chiến đấu”.

Diệp Huyền cười khẩy: “Cậu không hiểu tiếng người à? Muốn khiêu chiến tiền bối tôi, cậu có thể khiêu chiến trên võ đài”.

Lewis nhướng mày: “Nếu như tôi kiên quyết muốn khiêu chiến bây giờ?”

Lý Long Thần tiến lên một bước: “Vậy thì phải qua ải của tôi trước!”

Ngô Bình bảo Lý Long Thần lùi lại, đoạn nói: “Hệ thống bậc thầy chiến đấu mà cậu nói đang ở đâu?”

Lewis đáp: “Trong khách sạn mà tôi đang ở có một cái”.

Lúc này có một giọng nữ vọng đến từ cửa: “Long chủ Ngô, đừng đồng ý!”

Một cô gái hơn hai mươi tuổi hiên ngang bước vào, mặc quần áo bó sát màu đỏ, tu vi Địa Tiên cảnh giới hai.

Nhìn thấy người này, gương mặt Lewis liền sa sầm: “Lại là cô!”

Cô gái ấy phớt lờ Lewis mà đi thẳng đến trước mặt Ngô Bình, ôm quyền nói: “Tôi là giáo viên của học viện Võ Đạo, Trần Dung”.

Ngô Bình đáp: “Ra là cô Trần. Hân hạnh”.

Trần Dung nói: “Long chủ Ngô, tên Lewis này có được danh sách cao thủ nước Viêm Long, lấy danh nghĩa khiêu chiến để những người trong danh sách tham gia bài kiểm tra của hệ thống bậc thầy chiến đấu. Từ đó, Lewis sẽ thu thập được dữ liệu chiến đấu của tu chân nước Viêm Long rồi tiến hành phân tích và tính toán”.

Nghe Trần Dung nói xong, Ngô Bình hiểu ra ngay. Tên Lewis này không tốt lành gì, mục đích thật sự là thu thập số liệu chiến đấu của anh.

Anh nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô”.

Lewis hừ giọng: “Các người luôn phải chiến đấu. Chỉ cần các người chiến đấu, tôi sẽ thu thập được dữ liệu thôi!”

Ngô Bình bảo: “Cậu có thể cút rồi đấy”.

Lewis cau mày: “Anh Ngô, mong anh cân nhắc”.

Ngô Bình vẫy tay một cái, mặt đất liền nổi cuồng phong. Đám người nọ lập tức bị cuốn ra ngoài, tên nào cũng thảm hại vô cùng, lăn lông lốc như mấy quả hồ lô vậy. Cùng lúc ấy, cánh cửa cũng đóng chặt.

Đám người Lewis cả kinh, sao người này lại mạnh như vậy? Chỉ cần một cái vẫy tay mà đã quét sạch bọn họ ra khỏi viện!

Trần Dung cũng rất kinh ngạc, bèn hô lên: “Năng lực của long chủ Ngô mạnh quá, xem ra danh sách kia không hề chuẩn xác!”

Ngô Bình mỉm cười: “Cô Trần, ban nãy tôi còn nói rằng muốn đến làm giáo viên ở học viện Võ Đạo”.

Trần Dung đáp: “Anh có thực lực xuất sắc, làm giáo viên ở học viện Võ Đạo là chuyện không khó. Nhưng để trở thành giáo viên, ngoài thực lực ra, anh còn phải vượt qua bài kiểm tra của học viện Võ Đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Là kiểm tra gì vậy?”

Trần Dung trả lời: “Hệ thống bậc thầy chiến đấu mà Lewis vừa đề cập, thật ra chúng tôi cũng có”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, các cô cũng có sao?”

Trần Dung gật đầu: “Thật ra thứ này chính là pháp khí động thiên được Tiên quốc dùng để kiểm tra từ thời tiền sử - tháp Tiên Võ”.

Ngô Bình đáp: “Ra là vậy. Cô Trần đến chùa Đại Thiền chính vì tên Lewis này?”

Trần Dung cười bảo: “Đại hội võ lâm rất phi thường, tôi đến đây theo lệnh của viện trưởng, nhằm chọn ra một số cao thủ hàng đầu gia nhập học viện Võ Đạo”.

Sực nhớ đến điều gì đó, Ngô Bình bèn hỏi: “Cô Trần đến từ Bắc Viện hay Nam Viện?”

Anh biết Bắc Viện và Nam Viện cạnh tranh rất gay gắt. Sự xuất hiện của Trần Dung e là có liên quan đến điều này.

Trần Dung nói: “Chùa Đại Thiền nằm ở phương Bắc, tất nhiên là tôi đến từ Bắc Viện”.

Ngô Bình gật gù: “Thì ra là Bắc Viện. Tôi nghe nói học viện Võ Đạo sẽ thành lập vài trường đại học Võ Đạo?”

Trần Dung gật đầu: “Tin tức của Long chủ Ngô rất nhanh. Đúng thế, Bắc Viện sẽ phụ trách xây dựng Đại học Võ Đạo Thiên Kinh và Đại học Võ Đạo Trung Nguyên. Mà xây trường đại học Võ Đạo sẽ cần một lượng giáo viên mới. Hiện nay nhân sự Bắc Viện không đủ, nên chúng tôi phải nhanh chóng chọn được người mới gia nhập Bắc Viện, chung tay góp sức”.

Ngô Bình hỏi: “Làm cách nào mới có thể gia nhập học viện Võ Đạo?”

Trần Dung đáp: “Chỉ cần đạt được thân phận Võ Sư của ‘tháp Tiên Võ’ là có thể trở thành giáo viên tập sự của Bắc Viện”.

Ngô Bình lấy mảnh vải gấm ra: “Nói vậy, cấp bậc ghi ở đây chính là cách phân chia cấp bậc tu sĩ của tháp Tiên Võ?”

Trần Dung đáp: “Đúng thế”.

Diệp Huyền hỏi: “Cô Trần à, bất kỳ ai cũng được tham gia kiểm tra sao?”

Trần Dung cười bảo: “Tất nhiên không phải. Chỉ có những người có biểu hiện xuất sắc ở đại hội võ lâm mới nhận được lời mời của Bắc Viện, vào tháp Tiên Võ kiểm tra”.

Diệp Huyền hỏi tiếp: “Thế nào là biểu hiện xuất sắc?”

Trần Dung nói: “Đại hội võ lâm lần này triển khai hình thức đánh võ đài. Chỉ cần vào top một trăm đánh võ đài sẽ được xem là biểu hiện xuất sắc”.

Rồi Trần Dung nói tiếp: “Đương nhiên, với cao thủ nổi danh như Long chủ Ngô, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa ra lời mời. Long chủ Ngô, bây giờ anh có thời gian không?”

Ngô Bình rất hứng thú với tháp Tiên Võ ấy: “Tôi có thể qua đó thử xem”.

Trần Dung bảo: “Vẫn còn sớm, hay là bây giờ chúng ta xuất phát luôn nhé?”

Ngô Bình thì thế nào cũng được. Anh bảo mọi người ở lại chùa Đại Thiền rồi đi theo Trần Dung.

Bắc Viện của học viện Võ Đạo khá gần, cả hai bay một lúc đã đến khuôn viên học viện Võ Đạo.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến học viện Võ Đạo. Anh phát hiện học viện Võ Đạo này xây dựng sâu trong núi. Trước cửa núi có một pho tượng đá rất cao to, theo phong cách cổ xưa, cao chừng trăm mét, là một người đàn ông trung niên.

Phía sau pho tượng đá có một cánh cửa núi rất lớn. Lúc này có những người đang lục tục tiến vào học viện, xem ra họ cũng giống như anh, đến đây làm kiểm tra.

Ngô Bình hỏi: “Cô Trần, hiện giờ Bắc Viện có bao nhiêu giáo viên?”

Trần Dung đáp: “Bắc Viện hiện có hơn ba trăm giáo viên, trong đó có khoảng hai mươi phần trăm là người hướng dẫn”.

Hai người đi qua cửa núi, sau lưng có hai người nữa đang đi tới, một trong hai chính là Âu Dương Trích Tinh. Đi cùng hắn là một người đàn ông trung niên, trông có vẻ cũng là thầy dạy ở Bắc Viện.

Âu Dương Trích Tinh nhìn thấy Ngô Bình, anh cũng trông thấy hắn. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đối phương hừng hực lửa.

Trước đây, Ngô Bình từng dạy dỗ hắn rất nặng tay, đánh gãy xương cốt toàn thân của hắn. Nay lại chạm mặt kẻ thù, mắt long lên sòng sọc.
Chương 1099: Thế giới trong tương lai

“Là anh!”

Âu Dương Trích Tinh gầm lên.

Lúc trước, Ngô Bình đã đánh hắn một trận thê thảm ở bãi biển, khiến hắn bị thương rất nặng. Hắn còn trúng ám thủ, chỉ có một năm để tìm người phá giải. Nếu không thể phá giải, hắn sẽ mất sạch tu vi, trở thành kẻ vô dụng!

Sau đó sư tổ nhà Âu Dương đã phải ra tay chữa trị, hắn dưỡng thương hơn một tháng mới dần dần hồi phục. Không ngờ hắn lại gặp Ngô Bình tại đây.

Ngô Bình cũng nhận ra Âu Dương Trích Tinh, bèn quét mắt nhìn hắn: “Có người phá giải được đòn của tôi cơ à? Ai làm đấy?”

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh Âu Dương Trích Tinh cất tiếng hỏi: “Trích Tinh, cháu quen cậu ta à?”

Âu Dương Trích Tinh đáp: “Chú Sáu, đây chính là kẻ lúc trước đả thương cháu. Cháu điều tra rồi, kẻ này tên Ngô Bình, là Long chủ của Thiên Long!”

Người trung niên ấy nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi chắp tay: “Ra là Long chủ Ngô. Nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình hờ hững bảo: “Nói hay lắm. Lúc trước, vị Âu Dương Trích Tinh này không chỉ một lần đả thương sư điệt của tôi, nên tôi mới ra tay dạy dỗ hắn. Có điều tôi chỉ mới đánh hắn một lần thôi, vẫn còn thiếu một lần. Âu Dương Trích Tinh, cút qua đây”.

Âu Dương Trích Tinh vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Ngô Bình, đừng ức hiếp người khác quá đáng! Nhà Âu Dương của tôi không dễ chọc vào đâu!”

Người trung niên kia cũng nhíu mày: “Long chủ Ngô, tôi là Âu Dương Tốn. Em trai Âu Dương Ngọc của tôi chính là thầy hướng dẫn của Bắc Viện! Tuy cậu là Long chủ nhưng cũng không thể ức hiếp nhà Âu Dương chúng tôi như vậy!”

Ngô Bình cười khẩy: “Ức hiếp? Ban đầu, chính Âu Dương Trích Tinh vô duyên vô cớ đả thương sư điệt của tôi. Tôi trị khỏi rồi, hắn lại tiếp tục đánh sư điệt tôi, còn bảo rằng muốn xem tôi có chữa khỏi được không. Ha ha, khi ấy các người có tôn trọng tôi và sư phụ tôi không?”

Người trung niên biết bên mình đuối lý, bèn nói: “Long chủ Ngô, oan gia nên giải không nên kết. Tôi chân thành xin lỗi cậu”.

Ngô Bình bảo: “Xin lỗi mà có tác dụng thì thế giới này đã chẳng có hận thù”.

Âu Dương Trích Tinh cười khẩy: “Ngô Bình, anh nghĩ tôi sợ anh sao? Sư tổ nhà tôi đã truyền dạy thần công tối thượng cho tôi rồi. Giờ tôi đã thăng cấp thành Địa Tiên Thuần Dương. Anh có mạnh đến mấy cũng chỉ là Nhân Tiên thôi”.

Ngô Bình nói: “Được thôi, tôi nhường anh ba chiêu”.

Cả hai giằng co, chuẩn bị ra tay. Bỗng dưng có một giọng nói rất trầm vọng đến từ xa: “Là ai muốn ra tay ở Bắc Viện?”

Một người đàn ông mặc đồ luyện công màu trắng tiến đến gần, ánh mắt sắc lạnh lướt nhìn Ngô Bình và Âu Dương Trích Tinh: “Muốn đánh nhau thì theo tôi đến đài sinh tử!”

Nhìn thấy người này, Trần Dung vội vã cúi đầu, cung kính chào: “Tông sư Ninh!”

Ở học viện Võ Đạo, người hướng dẫn thường được gọi là tông sư. Họ đều vượt qua bài kiểm tra của tháp Tiên Võ, là kẻ mạnh thật sự!

Tông sư Ninh liếc nhìn Trần Dung: “Cô Trần, đây là người cô tìm sao?”

Trần Dung đáp: “Phải, vị này là Long chủ Ngô, năng lực rất mạnh, tôi định mời anh ấy đến tháp Tiên Võ kiểm tra”.

Tông sư Ninh lạnh lùng nói: “Tháp Tiên Võ là trọng địa, chỉ có người được viện trưởng phê chuẩn mới được vào tháp kiểm tra. Cô đã hỏi ý viện trưởng chưa?”

Trần Dung vội đáp: “Viện trưởng đã cho tôi ba suất, để tôi tự quyết định mời ai vào tháp”.

Tông sư Ninh nhíu mày: “Vậy tốt nhất cô đừng lãng phí ba suất này”.

Có thể nhìn ra vị tông sư Ninh này không công nhận Ngô Bình cho lắm. Khoan hãy nói đến những cái khác, Ngô Bình rõ ràng chẳng phải Địa Tiên, một người còn chưa đạt đến Địa Tiên thì có thể mạnh đến mấy kia chứ?

Trần Dung không dám phản bác: “Vâng”.

Lần đầu Ngô Bình đến địa bàn của người khác, không tiện ra tay, bèn nói với Âu Dương Trích Tinh: “Tốt nhất là anh đừng để tôi gặp được”.

Dứt lời, anh rời đi cùng Trần Dung.

Sau khi cả hai đi khỏi, Âu Dương Tốn bèn ôm quyền với tông sư Ninh: “Cảm ơn tông sư Ninh đã giải vây”. Xem ra hai người này có quen biết.

Tông sư Ninh gật đầu: “Anh Âu Dương đang chờ hai người, mau vào trong đi”.

Trần Dung mời Ngô Bình vào một ngôi viện. Trong viện có một phòng khách, lúc này đã có mười mấy người ngồi trong đó. Có vẻ họ cũng giống Ngô Bình, đến đây để kiểm tra.

Ngô Bình nhận thấy tu vi của những người này đều không yếu, trong đó có hai Võ Thánh, một vị thiên sư, còn lại đều là Địa Tiên. Người có tu vi cao nhất trong số họ là một vị Chân Quân Thần Hoá.

Trần Dung nói: “Long chủ Ngô, tháp Tiên Võ sẽ bắt đầu sau ba giờ nữa, xin hãy chờ ở đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Dường như Trần Dung còn có việc bận nên rời đi trước.

Ngô Bình không quen biết những người có mặt ở đây, nên anh ngồi tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, anh nghe thấy một người ở gần đó cất lời: “Nghe nói chỉ cần trở thành Võ Sư là có thể làm giáo viên ở trường đại học Võ Đạo sắp được thành lập?”

Một người khác trả lời: “Đúng vậy. Nếu đạt được thành tích Võ Tông là có thể trở thành người hướng dẫn của Bắc Viện”.

“Nghe nói trở thành Võ Tông khó lắm, dù là người hướng dẫn của học viện Võ Đạo cũng phải kiểm tra vài lần mới trở thành Võ Tông đấy. Người chỉ cần một lần đã trở thành Võ Tông hiện nay mới có vài người thôi”.

“Phải đấy, mà đa số là Võ Tông bậc bốn, Võ Tông bậc ba có hai người, Võ Tông bậc hai chỉ có một người. Tôi thì chẳng mong được Võ Tông, có thể trở thành Võ Sư là tốt rồi. Quốc gia sẽ hỗ trợ học viện Võ Đạo và các trường đại học Võ Đạo, có thể giữ một chức vụ nào đó ở đây thì sau này sẽ lấy được rất nhiều lợi ích”.

“Đúng rồi. Tôi có một người bạn chạy việc cho lãnh đạo, hôm kia anh ấy nói với tôi rằng Viêm Long sắp cải cách chế độ tuyển chọn quan chức”.

Mọi người đều hào hứng hỏi: “Hử? Như thế nào?”

Người kia nói: “Hình như là định bỏ tỉnh, lập quận. Tổng cộng có tám mươi mốt quận, quan chức cao nhất của mỗi quận được gọi là quận trưởng. Mỗi quận đều có xây phủ tổng đốc. Tổng đốc sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm cao nhất”.

Nghe xong, Ngô Bình cũng khá kinh ngạc. Cách làm này hình như hơi bị hoài cổ? Nhưng ngay sau đó, anh lại cảm thấy sự thay đổi này có lẽ phù hợp với xã hội Viêm Long trong tương lai hơn.

Người kia nói tiếp: “Tin tức khiến tôi ngạc nhiên hơn còn ở phía sau. Bạn tôi bảo rằng sau này chức tổng đốc, quận trưởng đều sẽ được chọn từ học viện Võ Đạo và trường đại học Võ Đạo! Các anh đã hiểu việc trở thành giáo viên trường đại học Võ Đạo có ý nghĩa gì chưa?”

Ai nấy đều kinh ngạc. Nói vậy là chỉ cần trở thành giáo viên thì tương lai có thể trở thành quận trưởng, thậm chí tổng đốc?

Một người trẻ tuổi thở dài: “Đây là sự thụt lùi của xã hội mà”.

Một người trung niên khác nhẹ nhàng bảo: “Đây không phải là thụt lùi, mà là không còn cách nào khác nên đành phải làm thế. Mọi người có hình dung được xã hội tương lai sẽ như thế nào không?”

Có người lên tiếng: “Sẽ có thêm nhiều tu sĩ ra đời, luật pháp và quy tắc của thế tục không thể ràng buộc họ”.

Người kia gật đầu: “Vì vậy, mỗi quận đều phải có một người có năng lực và uy danh trông coi. Chỉ có như vậy, quận đó mới bình yên. Vậy nên các anh chớ vui mừng quá sớm, nếu không đủ mạnh thì đừng mơ làm quận trưởng!”

Mọi người đều im lặng. Đúng vậy, để trở thành quận trưởng thì năng lực phải mạnh. Chắc hẳn phải có thực lực cỡ Tiên Quân nhỉ?

Bất thình lình, có người bật cười. Tất cả đều nhìn về phía người này.

Đó là một người đàn ông có ngoại hình lịch lãm, mặc Âu phục xám, độ ba mươi tuổi. Người này nói: “Các anh đều không nói đến trọng điểm”.

Người vừa tiết lộ tin “bỏ tỉnh, lập quận” có phần không phục: “Nói vậy nghĩa là anh biết nhiều hơn tôi?”
Chương 1100: Quần hùng hội tụ

Người đàn ông mặc vest thản nhiên nói: “Tôi thì không biết nhiều, nhưng lại giỏi phân tích và phán đoán. Cái khác thì không nói, chứ riêng Côn Luân thì có rất nhiều thế lực. Linh khí đang hồi phục, không gian gập cùng dần mở ra, đến lúc đó Viêm Long mạnh đến cỡ nào thì các người đã nghĩ đến chưa? Rồi sẽ có bao nhiêu thế lực xuống hạ giới?”

Mọi người đều trầm mặc, anh ta nói tiếp: “Các thế lực cổ xưa được truyền thừa nhiều năm đều rất mạnh, mọi người nghĩ họ sẽ phục tùng ý chí quốc gia và ngoan ngoãn nghe lời sao?”

Ngô Bình nói: “Thế anh nghĩ sau này sẽ thế nào?”

Người đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Các thế lực tu hành đó nhất định sẽ chiếm đóng nhiều nơi trước khi linh khí hoàn toàn khôi phục. Mà chính phủ cũng sẽ thoả hiệp thôi, cuối cùng sẽ nhường một vài khu vực cho các thế lực ấy quản lý. Chờ khi linh khí hoàn toàn hồi phục rồi, các không gian được đả thông, quốc gia sẽ thu hút các thế lực tu chân nhỏ bằng một tổ chức thật mạnh, sau đó đối đầu kịch liệt với các thế lực lớn. Cuộc chiến này sẽ không kéo dài lâu đâu, mà sẽ đạt được thế cân bằng ngay. Khi ấy, Viêm Long sẽ bước vào thời đại hoàng kim”.

Nghe anh ta phân tích xong, mọi người đều rơi vào trầm tư.

Ngô Bình thấy rất hứng thú với phân tích của anh ta nên cười nói: “Anh tên gì?”

Người đàn ông mặc vest nói: “Tôi là Gia Cát Tinh Thần”.

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình - Long chủ của Thiên Long”.

Người đàn ông mặc vest sáng mắt lên nói: “Tôi nghe nói về tu vi của cậu lâu rồi, đến cảnh giới Thần Quân rồi đúng không? Nay mới được gặp cậu, đúng là danh bất hư truyền”.

Nghe Ngô Bình giới thiệu về thân phận của mình xong, mọi người ở đó đều kinh ngạc, ai nấy đều chào hỏi với anh. Bây giờ, Ngô Bình là Long chủ của Thiên Long, hơn nữa còn có tu vi cảnh giới Thần Quân nên chắc chắn sẽ có tiền đồ tươi sáng.

Chợt có một người nói: “Long chủ Ngô, nghe nói cậu còn là đệ tử của kiếm phái Thục Sơn đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, tôi là đại đệ tử của môn phái”.

Anh cảm thấy danh xưng đệ tử số một hơi khoa trương nên tự gọi mình là đại để tử, vì nghe có vẻ oai phong hơn nhiều.

Mọi người đều thầm thấy kinh hãi, Gia Cát Tinh Thần nói: “Tôi nhớ kiếm phái Thục Sơn có một người tên là Vũ Văn Thiên Đô, hình như cũng là Thần Quân rồi đúng không?”

Ngô Bình: “Vũ Văn Thiên Đô tự thấy không vượt qua được tôi nên đã phản bội lại sư môn rồi”.

Mọi người càng thêm khâm phục Ngô Bình, Gia Cát Tinh Thần cười nói: “Xem ra trong số mọi người ở đây chỉ có Long chủ Ngô là có cơ hội trở thành võ tông thôi”.

Ngô Bình trò chuyện thêm với họ một lát thì nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Một lát sau có một người đu vào, anh biết người này, đó chính là Hoàng Phủ Thiên Quân mà anh từng gặp ở bữa tiệc của Đường Môn.

Thấy Ngô Bình cũng ở đây thì anh ta nhíu mày lại, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một cái ghế.

Có hai gia tộc võ lâm là Âu Dương và Hoàng Phủ, Ngô Bình đều có xích mích với cả hai gia tộc này. Anh đã đánh Âu Dương Trích Tinh, giết Âu Dương Thánh Hoàng, bẫy Hoàng Phủ Hằng, cũng chẳng ưa Hoàng Phủ Thiên Quân này.

Chợt có người cười nói: “Hoàng Phủ Thiên Quân, nghe nói gia tộc Hoàng Phủ phá sản rồi hả?”

Ngô Bình đã khống chế Hoàng Phủ Hằng, sau đó bắt gia tộc Hoàng Phủ vay một lượng tiền bùa lớn để mua đan dược của anh. Cuối cùng đan dược chẳng thấy đâu, mà nhà họ vẫn nợ cả đống tiền.

Hoàng Phủ Thiên Quân nghe thấy thế thì cười lạnh nói: “Liên quan gì đến anh!”

Người đó nói: “Không liên quan ư? Hoàng Phủ Hằng vay tôi tiền, giờ các người phải trả thay chứ?”

Hoàng Phủ Thiên Quân bực mình nói: “Tôi không biết, đừng có tìm tôi”.

Giờ anh ta đang rất bực bội, Hoàng Phủ Hằng mất tích xong, gia tộc Hoàng Phủ xuống dốc không phanh, ngày nào cũng bị đòi nợ, đến lão tổ cũng phải xuất quan rồi.

May mà nền móng nhà họ vứng nên vẫn qua được ải này. Gia tộc Hoàng Phủ có một vị trưởng bối dạy học ở học viện Võ Đạo. Lần này, anh ta đến là muốn tiến vào Tiên Võ Tháp rồi trở thành một thầy giáo.

Hoàng Phủ Thiên Quân vừa ngồi xuống, đã có một người đàn ông cao lớn đi vào, khí tức của người này rất đặc biệt, khiến nhiều người phải chú ý đến.

Ngô Bình liếc nhìn thì đoán chắc người này luyện Hình Ý Quyền. Điểm đặc biệt là người này đã luyện được quyền ý, hơn nữa còn rất tinh thuần.

“Đúng là thiên hạ rộng lớn không thiếu các thiên tài”, anh thầm nghĩ.

Mọi người vẫn còn đang quan sát người mới vào này thì lại có thêm vài người nữa xuất hiện.

Có người nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, đệ tử tục gia của chùa Đại Thiền cũng đến kìa”.

Ngô Bình không biết nhiều đệ tử tục gia của chùa Đại Thiền, vì những người này thường không xuất hiện ở chùa. Tuy thế thì vẫn có không ít người tài giỏi, không phải đại gia thì cũng là bá chủ.

Bọn họ ngồi cùng với nhau, sau đó thì thầm nói chuyện, một người nói: “Sư thúc Viên Chân và sư huynh Tông Nguyên là thầy giáo ở đây, chờ thi xong, chúng ta cùng đi chào nhé”.

Ngô Bình nghe nói Bắc Viện còn có thầy giáo là người của chùa Đại Thiền thì hỏi: “Các anh là đệ tử tục gua của chùa Đại Thiền à?”

Bốn người đó nhìn Ngô Bình, một người đàn ông mặt dài đáp: “Đúng, anh có chuyện gì không?”

Ngô Bình: “Tôi cũng có chút gốc rễ liên quan đến chùa Đại Thiền”.

Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: “Anh cũng là đệ tử của chùa ư?”

Ngô Bình: “Coi là vậy, trên danh nghĩa thì tôi là đệ tử của đại sư Quảng Tuệ”.

Bốn người kia ngạc nhiên, đại sư Quảng Tuệ là một trong ba vị tổ sư của chùa Đại Thiền. Nếu Ngô Bình là đệ tử của ông ấy thì họ phải chào anh là sư tổ.

Người đàn ông mặt dài hỏi: “Anh tên là gì?”

Ngô Bình: “Ngô Bình”.

Người đó ngẫm nghĩ rồi chợt ngẩn người, sau đó vội vàng hành lễ: “Đệ tử Hoa Duy tham kiến sư tổ”.

Ba người còn lại cũng hành lễ ngay, họ đều đã nghe đến tên của Ngô Bình, anh đúng là đệ tử của đại sư Quảng Tuệ. Hơn nữa, họ còn biết Ngô Bình đã chữa khỏi cho đại sư Liễu Duyên.

Ngô Bình nói: “Không cần đa lễ, thân phận ấy chỉ trên danh nghĩa thôi, chứ không phải thật đâu”.

Hoa Duy nói: “Chùa Đại Thiền rất coi trọng lễ tiết nên không thể bỏ qua được ạ”.

Người khác nói: “Sư tổ, đệ tử là Hàn Nhất Minh. Chúng đệ tử vừa từ chùa đến đây, nghe nói người đã chữa khỏi cho đại sư Liễu Duyên ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, chúng tôi còn kết nghĩa huynh đệ nữa”.

Bốn người đó đưa mắt nhìn nhau, nếu Ngô Bình kết nghĩa với đại sư Liễu Duyên thì chẳng phải lại có thân phận cao hơn ư?

Ngô Bình nói: “Mọi người được mời nên mới đến tham gia cuộc thi à?”

Hàn Nhất Minh nói: “Sư tổ, là sư thúc Viên Chân và sư huynh Tông Nguyên xếp vị trí cho chúng đệ tử ạ”.

Ban nãy, Ngô Bình đã nghe họ nói vậy rồi: “Ừm, xem ra chùa Đại Thiền có nền móng vững lắm”.

Mấy người này rất kính trọng Ngô Bình, anh ngồi, còn họ đứng rồi hỏi gì nói đấy. Nhưng sự kính trọng của họ là dành cho vai vế của Ngô Bình, dẫu sao anh cũng là đệ tử của Quảng Tuệ và anh em kết nghĩa của Liễu Duyên. Chỉ cần một trong hai thân phận này thôi cũng đủ doạ người lắm rồi.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình phát hiện Hàn Nhất Minh có kinh lạc bất ổn, anh quan sát kỹ hơn thì biết anh ta luyện công có vấn đề nên hỏi: “Anh luyện Thiết Cốt Công - một trong 72 tuyệt kỹ của chùa à?”

Hàn Nhất Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao sư tổ biết ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK