Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưng 971: Tứ tiên sinh nhà họ Dịch

Ngô Bình: “Thì ra là anh Trác, lúc trước anh là dựa vào Ngọc Ban Chỉ này truyền tin tức ra ngoài đúng không?”

Trác Bất Phàm kinh ngạc, đột nhiên đứng dậy, tức giận nó: “Anh nói bậy gì vậy!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ngọc Ban Chỉ này của anh là một pháp khí truyền tin, nó có tác dụng trong một khoảng thời gian, sau khi dùng, pháp trận bên trong sẽ tự động biến mất, không để lại dấu vết”.

Trác Bất Phàm thở phào, cười lạnh nói: “Anh nói đúng thì nó là đúng sao? Nếu anh không đưa ra được chứng cứ thì Ỷ Thiên Các tôi cũng không phải dễ ức hiếp!”

Ngô Bình nói: “Chứng cứ đương nhiên là có, xin mời giao Ban Chỉ ra”.

Trác Bất Phàm cười lạnh: “Anh có tư cách gì bảo tôi giao đồ ra?”

Vẻ mặt Trương Thiên Hoành u ám, hỏi: “Ngô Bình, cậu chắc được mấy phần?”

Ngô Bình nói: “Ít nhất chín phần”.

Ánh mắt Trương Thiên Hoành lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Cậu Trác, mời giao Ban Chỉ ra!”

Vẻ mặt Trác Bất Phàm khó coi, nói: “Trương thần tướng, bố tôi và ông quen nhau nhiều năm, làm vậy sao được chứ?”

Trương Thiên Hoành nói: “Nếu cậu không có vấn đề gì thì Trương Thiên Hoành tôi dập đầu tạ lỗi với tôi!”

Trác Bất Phàm thấy không ngăn được, hắn chỉ đành lấy ra Ban Chỉ, lạnh lùng nói: “Xem thoải mái!”

Ngô BÌnh nhận lấy Ban Chỉ, nói: “Trong Ban Chỉ này có ẩn chứa một pháp trận. Vốn dĩ pháp trận này sớm đã từ minh tiêu biến. Nhưng có lúc, kiểu pháp trận tự hủy này lại rất dễ mất tác dụng, ví dụ như pháp trận trong Ban Chỉ này không thể mở ra”.

Trác Bất Phàm kinh sợ, tức giận nói: “Anh dám nói bậy!”

Ngô Bình dùng hai ngón tay chạm vào, Ban Chỉ này bỗng vỡ thành hai nửa, giống như bị cắt bằng đao vậy. Vị trí mặt cắt, có thể nhìn thấy không gian tồn tại bên trong, mặt trong được vẽ các ký tự hoa văn.

Ngô Bình đưa không gian cho mọi người xem, nói: “Có người trong nghề hiểu trận pháp, có lẽ biết được tác dụng của những ký tự này. Trận này, tên là “Tiểu Truyền Thanh Pháp Trận”, cách hoạt động rất đơn giản, có thể đông bộ âm thanh truyện đi đến bất kỳ nơi nào trong vòng trăm dặm”.

Thấy vậy, Trác Bất Phàm đã lùi về sau, hắn nói: “Anh ngậm máu phun người! Ban Chỉ này là do người khác tặng, tôi căn bản không biết bên trong nó có pháp trận!”

Ngô Bình nhìn Trác Bất Phàm, thản nhiên nói: “Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Anh đưa vào một ít pháp lực vào trong trận pháp, trận pháp lập tức sáng lên, anh mô phỏng theo âm thanh của Trác Bất Phàm, nói: “Chúng tôi đã hành động!”

Lập tức, trong trận pháp, cũng truyền đến một âm thanh: “Đã hiểu. Bất Phàm, chú ý đừng để lộ”.

Ngô Bình nói: “Đã rõ”. Nói xong, anh đóng trận pháp lại.

Sau đó, Trác Bất Phàm hết đường chối cãi, hắn ngã ầm xuống đất, run giọng nói: “Thần tướng, tha cho tôi một mạng! Tôi biết sai rồi”.

Trương Thiên Hoành không nhìn hắn, chỉ vung tay, lập tức có một người đến, trực tiếp túm cổ Trác Bất Phàm lôi đi như kéo con chó vậy.

Trương Thiên Hoành khẽ thở dài: “Biết người biết mặt không biết lòng”.

Sau đó nói với Ngô Bình: “Cũng may có cậu, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được”.

Ngô Bình: “Tin tức đã bị lộ, tiếp theo tốt nhất Thần tướng nên có chuẩn bị”.

Trương Thiên Hoành nói: “Không sao. Để mấy người kia thay chúng tôi xung phong đi trước cũng không tệ”.

Phù Vân tiên sinh: “Kế này của Thần tướng rất hay, tại hạ bái phục!”

Trương Thiên Hoành: “Các vị, tôi đã cho người chuẩn bị yến tiệc, chúng ta uống rượu trước đã, rượu no cơm đủ rồi đi tiếp cũng không muộn”.

Sau viện, có một sảnh lớn phong cách cổ xưa, bàn ghế trong sảnh đều được làm từ gỗ tiên thượng đẳng, chén bát sử dụng cũng đều là cổ vật thời Tiên Quốc, hiếm có trên đời.

Trương Thiên Hoành cười nói: “Các vị, tôi đã ủ hai vò rượu tiên, nay cùng uống với các vị”.

Hai người hầu nữ rót rượu cho quan khách, bên trái Ngô Bình, một người đàn ông trung niên vành mắt đen đột nhiên nhếch miệng cười, lập tức kéo một người hầu nữ xinh đẹp vào lòng, tay thì trực tiếp đưa vào trong váy cô ta.

Người hầu vừa giật mình vừa sợ hãi, ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Thiên Hoành, ông ta cười ha ha: “Khẩu vị của Tứ tiên sinh vẫn không đổi, người hầu nữ này chưa học cách hậu hạ người, quay về tôi sẽ sắp xếp một người thật tốt”.

Vị “Tứ tiên sinh” này lại đẩy người hầu nữ ra, cười nói: “Tôi là muốn cô ta, lát nữa đến phòng tôi”.

Vẻ mặt người hầu nữ khiếp sợ, nhưng cô ta không dám cầu xin, bởi vì quy tắc phủ Thần tướng rất nghiêm khắc.

Vẻ mặt Ngô Bình chán ghét, anh lạnh nhạt nói: “Hầu gái này tôi nhìn trúng rồi!”

Vẻ mặt Tứ tiên sinh lạnh lùng: “Ngô Long chủ, anh đây là cố ý nhắm vào tôi sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông thì tính là thứ gì, cũng xứng để tôi nhắm vào sao?”

Tứ tiên sinh tức giận, ông ta đập bàn đứng dậy: “Tên họ Ngô kia! Người khác sợ cậu, nhưng Lỗ Hải tôi đây không sợ!”

Anh không nói gì, một cái tát của Ngô Bình đã tát vào mặt đối phương, Lỗ Hải này lật một vòng, Ngô Bình giẫm một chân lên đầu ông ta, giẫm đến mức xương sọ ông ta cũng vang lên tiếng “răng rắc”.

“Ông muốn chết?”. Anh lạnh lùng hỏi.

Tứ tiên sinh run rẩy, ông ta không ngờ Ngô Bình lại dám trực tiếp ra tay trước mặt Thần tướng, ông ta lập tức sợ hãi, vội nói: “Long chủ bớt giận!”

Trương Thiên Hoành không hé răng, cầm ly rượu, từ mình uống rượu. Ở đây không ai là người đơn giản cả, thực lực không đủ thì phải nhịn, đây là quy tắc của giới tu hành!

Phù Vân tiên sinh ở bên cạnh lên tiếng: “Ngô Long chủ, Tứ tiên sinh là truyền nhân của “Dịch Môn”“.

Ngô Bình cười lạnh: “Dịch Môn? Ông đây một người một ngựa, giết đến thế giới Tà Ma, Dịch Môn so với trăm vạn tà ma thì thế nào?”

Mọi người kinh sợ trong lòng, giết đến thế giới Tà Ma? Đối mặt với trăm vạn tà ma sao?

Tứ tiên sinh nâng hai tay: “Ngô Long Thủ, tại hạ biết sai rồi, xin Long Thủ thứ tội”.

Ngô Bình thu chân, lạnh lùng nói: “Nếu không phải nể mặt Thần tướng thì ông đã là người chết rồi!”

Tứ tiên sinh bò dậy, gương mặt chỉ còn vẻ lấy lòng, chắp tay cười nói: “Ngô Long Thủ, vừa nãy là tôi không biết trời cao đất dày, cậu đừng tức giận”.

Ngô Bình ngồi xuống chỗ, Tứ tiên sinh này lại quay người đi ra ngoài.

Trương Thiên Hoành lạnh nhạt nói: “Tứ tiên sinh, ông đây là muốn đi đâu?”

Tứ tiên sinh cười nói: “Thần tướng, tôi quên lấy một thứ tồi, phải quay về một chuyến”.

Nói rồi, ông ta bỗng vội đi về phía xa.

Ngô Bình biết, vị “Tứ tiên sinh” này đã chạy rồi, hơn nữa ông ta đã ghi hận anh.

Trương Thiên Hoành: “Bản lĩnh Dịch Học của Tứ tiên sinh thâm hậu, Ngô Bình, anh đuổi ông ta đi rồi, việc của ông ta do cậu làm vậy”.

Ngô Bình: “Tôi làm tốt hơn ông ta gấp trăm lần”.

Trương Thiên Hoành cười: “Được!”

Hầu nữ kia vô cùng cảm kích nhìn Ngô Bình, cô ta cũng không ngờ được, thân phận như cô ta, không địa vị, chỉ như kiến nhỏ trong mắt những cao nhân này này, lại được Ngô Bình giúp đỡ.

Cô ta đến trước mặt Ngô Bình, rót rượu cho anh, sau đó hai tay kính cẩn dâng lên.

Ngô Bình khẽ cười, một hơi uống cạn.

Người khác thấy Ngô Bình lại vì một hầu nữ mà đắc tội với người Dịch Môn thì đều âm thầm lắc đầu, cảm thấy anh hành động quá khích, không màng hậu quả. Kiểu người như vậy khó làm được đại sự!

Nhưng bọn họ nào biết, Ngô Bình có con đường của bản thân anh, trên đường gặp chuyện bất bình, nhất định phải ra tay tương trợ, nếu không sẽ để lại tiếc nuối.

Ở đây có người không nhìn thấu, một ông lão mặt trắng nói: “Dịch Học của Tứ tiên sinh nổi danh thiên hạ, nghe nói có thể tính toán cát hung, biến hung thành cát. Ngô Long Thủ, chẳng lẽ anh cũng tinh thông Dịch Học?”

Ngô Bình nói: “Tính toán cát hung thôi mà, có gì khó”.

Mọi người đều cảm thấy anh đang nói khoác, ông lão mặt trắng cười ha ha, không đồng ý, nói: “Chỗ huyền ảo của Dịch Học, không phải ai cũng hiểu rõ”.

Ngô Bình nói: “Vậy sao? Các hạ xưng hô thế nào?”

Ông lão mặt trắng nói: “Lão phu đến từ thư viện Thần Tú, Lục Văn Thánh”.

Ngô Bình: “Lục tiên sinh chắc chắn là cao nhân Nho Môn, chắc hắn biết rõ về Dịch Học”.

Lục Văn Thánh lạnh nhạt nói: “Không dám nhận, nhưng ít nhiều cũng biết một ít”.

Ngô Bình lập tức nói: “Dịch Học của Tứ tiên sinh kia, có chỗ bào thần kỳ, Lục tiên sinh có thể nói ra được không?”

Lục Văn Thánh nói: “Dịch Học của Tứ tiên sinh, biết hung cát, đoán họa phúc”.

Ngô Bình: “Xem ra Tứ tiên sinh xem cũng không chuẩn rồi, nếu không ông ta nên biết, hôm nay tôi sẽ đánh ông ta một trận rồi!”
Chương 972: Thần Đoạn, Võ Quân

Lời này khiến Lục Văn Thánh không nói nên lời, ông ta dừng lại vài giây rồi nói: “Không ai rảnh rỗi lại đi xem mệnh cho bản thân cả”.

Ngô Bình: “Bình thường đương nhiên là không, nhưng hôm nay mọi người phải tham gia một hành động không phải nhỏ, tôi nghĩ người bình thường, đều muốn biết lành hay dữ thôi nhỉ? Ví dụ như Phù Vân tiên sinh và Phục Long đây”.

Lục Văn Thánh cảm thấy rất mất mặt, ông ta hừ một tiếng, nói: “Ngô Long chủ, nói nhiều vô ích, chi bằng anh thể hiện bản lĩnh cho các đại lão, để mọi người đây mở mang tầm mắt?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sao cũng được”.

Lục Văn Thánh nói: “Vậy xin mời Long chủ, tính một quẻ cho Lục mỗ tôi!”

Ngô Bình: “Được thôi, ông Lục muốn xem gì?”

Lục Văn Thánh: “Xem tuổi thọ! Năm nay tôi đã hai trăm bốn mươi bảy tuổi, mời Ngô Long chủ tính giúp tôi, tôi còn có thể sống được bao lâu”.

Ngô Bình nói: “Xem tuổi thọ, thì sao ông biết được tôi xem đúng hay không? Dù sao, có thể ông sống được đến mấy trăm tuổi”.

Lục Văn Thánh lạnh nhạt nói: “Mọi người đều là người trong ghề, đúng hay không chỉ xem là biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Anh lấy ra tiền phép Ngũ Mai, những tiền phép này còn được gọi là tiền pháo hoa, trên thế giới rất hiếm. Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy tiền phép Ngũ Mai, ánh mắt đều sáng rực.

Ngô Bình niệm chú, tùy ý ném pháp tiền xuống đất, đồng thời thi triển tâm pháp. Lúc trước anh không có pháp bàn, bản lĩnh bói toán không thể đạt đến hiệu quả cao nhất.

Đến bây giờ anh cũng có pháp bàn trong người, võ hồn trấn giữ, bản lĩnh bói toán này so với năm đó cũng cao hơn gấp trăm lần!

Đột nhiên, bốn hình ảnh lần lượt xuất hiện trên không trung, nhưng thời gian tồn tại rất ngắn, chỉ chớp nhoáng mà thôi.

Thấy vậy, mấy người Lục Văn Thánh đều kinh sợ, há hốc miệng.

Trương Thiên Hoành cũng ngồi thẳng lên, nhìn năm đồng pháp tiền chằm chằm, ông ta nói: “Tôi nghe nói, bói toán có cả tiên tri, Ngô Bình, bói toán của cậu có đến trình độ tiên tri chưa?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Cao thủ bói toán, có bốn cảnh giới, lần lượt là Châm Ngôn, Tiên Tri, Thần Đoạn, Cải Mệnh, tôi miễn cưỡng cũng xem như là nhập môn Thần Đoạn”.

Mọi người đều kinh ngạc, Thần Đoạn!

Anh ngẩng đầu nhìn Lục Văn Thánh, nói: “Tôi đã biết được tuổi thọ của ông, ông muốn nghe không?”

Lục Văn Thánh hoảng sợ trong lòng, vội xua tay: “Không cần, tôi đã biết bản lĩnh của Long chủ rồi, khâm phục, khâm phục”.

Ông ta biết rõ, Ngô Bình là cấp bậc Thần Đoạn, anh nói ông ta chết lúc nào thì đến tám chín phần sẽ chết lúc đó!

Vẻ mặt mọi người nhìn Ngô Bình càng kỳ lạ hơn, rốt cuộc người này tinh thông bao nhiêu thứ, tại sao ngay cả bói toán mà cũng lợi hại như vậy?

Trương Thiên Hoành cười ha ha, ông ta nói: “Ngô Bình, cậu đúng là khiến người ta kinh ngạc mà! Hay lắm!”

Bây giờ Lục Văn Thánh rất khách sáo với Ngô Bình, vừa lên đã kính anh ba ly rượu. Ngô Bình thì nhân cơ hội nghe ngóng về thư viện Thần Tú và Dịch Môn.

Thư viện Thần Tú là do một nhóm nhà nho thành lập, mục đích là muốn truyền bá đạo Nho. Các nhà Nho có một hệ thống tu hành rất đặc biệt, thứ bọn họ tu là Thư Kinh Chi Khí. Gọi là phúc hữu thi thư khí tự hoa, trong người có thơ sách thì mới có thể tu luyện được chí khí cương trực.

Dịch Môn thì là một thế lực được thành lập mấy trăm năm trước, người thành lập là cao thủ Dịch học, một nhóm người hội tụ cùng nghiên cứu Dịch học. Tứ tiên sinh kia, trong Dịch Môn xếp thứ tư, là người giỏi giang thứ tư về Dịch học. Lợi hại nhất la Đại tiên sinh, nghe nói Đại tiên sinh có thể dùng một câu định đoạt sống chết, thủ đoạn huyền bí, ngay cả quỷ thần cũng phải kiêng sợ.

Hai người trò chuyện vui vẻ, lúc này Phục Long đến kính rượu, cười nói: “Ngô Long chủ, tôi tự phạt một ly!”

Ngô Bình cười nói: “Phục Long tiên sinh tại sao lại tự phạt?”

Phục Long tiên sinh thở dài: “Tôi làm người thanh cao, lúc trước không coi trọng cậu, nhưng vừa nãy được thấy bản lĩnh bói toán của Long chủ, tôi tự thấy hổ thẹn, nên tự phạt!”

Nói rồi, ông ta nâng ly uống cạn một hơi, sau đó cười nói: “Ngô Long chủ, tôi nghe nói thực lực Long chủ cao minh, là Thiên Sư đương thời. Nhưng hôm nay vừa gặp, tôi cảm thấy tu vi Long chủ không chỉ là vậy đúng chứ?”

Ngô Bình biết không giấy được mấy lão già này, lạnh nhạt nói: “Không lâu trước kia tôi đã thăng cấp Võ Quân”.

Xung quanh đều là tiếng máy lạnh, ngay cả Trương Thiên Hoành cũng kinh sợ, ông ta nói: “Ngô Bình, trong vòng ba năm, ở đây không ai vượt qua được cậu!”

Lục Văn Thánh cảm thán nói: “Vậy thì khó trách cậu có thể tiên khẩu thần đoạn!”

Đến đây, mọi người ở đây đều vô cùng khâm phục Ngô Bình.

Trưng Thiên Hoành nói: “Tuy tôi biết cậu là Tả thần tướng của Thanh Long Quân, nhưng lại không biết cậu từng sát nhập Vùng đất Tà Ma, lúc đó tình cảnh thế nào, có thể nói chi tiết cho mọi người nghe không?”

Lập tức, Ngô Bình đã kể lại chuyện bên Tà Ma, giết địch thế nào, mọi người nghe xong, đều vỗ tay cảm thán.

“Tả thần tướng dũng mãnh thắng ba quân! Chúng ta kính Tả thần tướng một ly! Lục Văn Thánh nâng ly lại kính rượu.

Trong đây, có một người đàn ông trung niên vẫn giữ im lặng ít nói, gần như ông ta không nói lời nào với mọi người, lúc này ông ta đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Ngô Long chủ, tôi nghe nói Võ Quân có thể đánh với Chân Quân, thậm chí chống lại Tiên Quân cũng có thể toàn thân rút lui”.

Ngô Bình nói: “Võ Quân và Chân Quân cũng không giống nhau, nhưng Chân Quân bình thường, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Võ Quân. Nếu đối thủ là sơ cảnh Tiên Quân, ngoài năm trăm bước tôi sẽ không chủ động ra tay. Trong ba trăm bước, thì tôi có cơ hội đả thương Tiên Quân. Cách một trăm bước, tôi nắm chắc có thể đánh chết”.

Mọi người đều hoảng sợ, như vậy người ngồi trước mặt bọn họ, là một cao thủ siêu cấp sở hữu sức chiến đấu cấp bậc Tiên Quân rồi!

Người đàn ông trung niên cảm khái nói: “Không hổ là tu hành cảnh giới trong truyền thuyết, quả nhiên đáng sợ!”

Ông ta lại hỏi ngược: “Ngô Long chủ, cậu có thể lên được Thần Quân. Đến lúc đó, chúng tôi nhất định phải đến cửa chúc mừng. Tự tôi giới thiệu, tôi là Lý Phi từ Mặc Môn”.

Ngô Bình nói: “Thì ra là cao nhân từ Mặc Môn, hoan nghênh”.

Mọi người đang nói chuyện, thì lúc này hầu gái kia rót rượu cho Ngô Bình, từ sau khi được Ngô Bình ra tay cứu giúp, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi anh. Lúc thì gắp thức ăn cho anh, lúc thì thêm rượu cho anh, thi thoảng sẽ đưa khăn ấm, chăm sóc chu đáo.

Trương Thiên Hoành nhìn thấu, ông ta không nhịn được cười nói: “Ngọc Yến, quay về cô thu dọn đồ đạc, đến nhà Ngô công tử làm người hầu đi”.

Ngọc Yến ngây người, tiện đà vui mừng, cô ta quỳ xuống đất: “Cảm ơn ông chủ!”

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Thần tướng, ông muốn tặng cô ta cho tôi?”

Trương Thiên Hoành nói: “Cậu có ân với cô ta, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi! Ha ha, cậu chớ có từ chối, nếu không cô ta lại không có nhà để về mất”.

Bên cạnh Ngô Bình vốn cũng chẳng thiếu hầu gái, nhưng anh nhớ đến bên cạnh mẹ trước mắt vẫn chưa có hầu gái kề cận, bèn nói: “Cảm ơn Thần tướng”.

Rượu uống một lúc, nhấm nháp thức ăn, chợt có người bước nhanh tiến vào, khẽ nói thầm bên tai ông ta: “Thần tướng, sứ giả của chủ thượng đến rồi”.

Thần tướng vội đứng dậy, ông ta nói với mọi người: “Các vị, ta xin vắng mặt một lát”.

Trường Thần tướng rời khỏi sảnh tiệc, Ngô Bình khẽ nhíu mày, thính lực anh tốt, thấp thoáng nghe thấy nội dung câu chuyện, chủ thượng? Sau lưng Trương Thiên Hoành này còn có một chủ tử?

Thấy vẻ mặt của anh, Lý Phi kia nói: “Long chủ không cần kinh ngạc, Trương thần tướng cũng là bán mạng thay người”.

Ngô Bình lại thấy hứng thú: “Chủ nhân của Trương thần tướng là ai?”

Lý Phi nói: “Chuyện này cũng không phải bí mật gì, sau lưng Trương Thần tướng là một thế gia tu hành của Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Tiên Giới sao? Mấy thế lực đỉnh cao của Địa Tiên Giới, đều có liên hệ với Tiên Giới, Trương Thần tướng và Tiên Giới có qua lại cũng không có gì lạ”.

Lý Phi: “Cũng gần như vậy. Chính vì có thế lực Tiên Giới giúp đỡ, nên những nhân tài này mới trở thành bá chủ của Hạ Giới”.

Lục Văn Thánh vội nói: “Không nói chuyện này nữa. Nào, tôi kính Lý tiên sinh một ly”.

Mọi người tiếp tục uống rượu, qua hơn một tiếng đồng hồ, Trương Thiên Hoành mới quay lại. Gương mặt ông ta có dấu tay thấy rõ!

Mọi người kinh ngạc, có người vừa tát vào mặt Trương Thiên Hoành sao?
Chương 973: Quả Vạn Thọ

Tâm trạng của Trương Thiên Hoành cũng cực kỳ tệ, ông ấy không ừ hử gì uống liên tù tì ba ly rượu. Uống xong, bỗng cười “hơ hớ” rồi nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu hiểu biết nhiều, tôi có vài món đồ muốn nhờ cậu xem giúp, đi theo tôi”.

Ngô Bình biết Trương Thiên Hoành không phải muốn cho anh xem thứ gì mà là muốn nói chuyện riêng vài câu với anh.

Lúc này anh đi theo Trương Thiên Hoành vào phòng sách.

Phòng sách của Trương Thiên Hoành rất lớn, chiếm khoảng vài trăm mét vuông, bên trong chứa đầy đồ cổ, ông ấy không mời Ngô Bình ngồi, vừa bước vào đã bảo người đóng cửa lại.

Ngô Bình: “Thần tướng có gì cần chỉ bảo?”

Trương Thiên Hoành hít sâu một hơi, ông ấy sờ mặt mình lạnh nhạt nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đường đường là thần tướng, cũng bị người khác vả miệng, có phải cảm thấy rất đau xót không?”

Ngô Bình không nói gì, vấn đề này dù anh có nói gì cũng không ổn.

Trương Thiên Hoành tự chế giễu cười nói: “Ban đầu tôi cũng là thiên tài giới tu hành, sau khi được họ chọn thì trở thành một con cờ của họ ở hạ giới. Dù tôi có cố gắng thế nào, có địa vị ra sao, họ cũng sẽ không nghĩ tôi quan trọng thế nào, họ nghĩ tôi chẳng là cái gì cả”.

Ngô Bình vẫn im lặng anh biết Trương Thiên Hoành nghẹn một bụng uất ức, cần phải phát tiết.

Ông ấy xoay người, trong mắt lóe lên ánh sáng nói: “Ngô Bình, tôi nghe nói cậu là luyện đan sư của điện Trường Sinh, đúng chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Xem như là vậy”.

Trương Thiên Hoành: “Vậy chắc cậu từng nghe nói đến đan Phi Thăng nhỉ?”

Đan Phi Thăng là đan dược sau khi Địa Tiên cảnh giới thứ mười lăm, được sử dụng khi đạt đến quả vị Thiên Tiên. Đan này là đồ cực kỳ quý hiếm, đan sư có thể luyện chế nó cực kỳ ít.

Ngô Bình nhìn Trương Thiên Hoành, ông ấy cũng cố ý để lộ ra khí tức thật của mình, mạnh, rất mạnh.

Thậm chí anh còn cảm thấy một khi người trước mặt này ra tay với anh, anh chắc chắn sẽ chết.

Anh không biến sắc nói: “Thần tướng đã là Tiên Quân Bất Tử”.

Trương Thiên Hoành nói: “Mười ba năm trước tôi đã bước vào cảnh giới Bất Tử, đến được cảnh giới này tôi có thể nhìn rõ được con đường sau này của mình. Hiện giờ tôi còn thiếu một viên đan Phi Thăng thì có thể phi thăng thành Thiên Tiên”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi hỏi: “Thần tướng muốn hỏi điện Trường Sinh, tôi có thể luyện chế đan Phi Thăng không à?”

Trương Thiên Hoành nói: “Cậu là người của điện Trường Sinh thì chắc biết rõ. Tôi muốn biết điện Trường Sinh có thể luyện chế hay không?”

Ngô Bình cười nói: “Thần tướng là Tiên Quân Bất Tử nên chắc biết một viên đan Phi Thăng có ý nghĩa gì. Nếu ngày nào đó điện Trường Sinh luyện chế ra đan Phi Thăng, chỉ sợ ngày đó sẽ bị diệt môn, sau đó bị cướp mất đan dược”.

Trương Thiên Hoành nói: “Thế giới này có không ít người cần đan Phi Thăng giống tôi”.

Ngô Bình: “Tôi tạm thời vẫn không thể trả lời thần tướng vấn đề này, vì đan Phi Thăng cách tôi quá xa xôi, dù sao hiện giờ tôi cũng chỉ là một Nhân Tiên”.

Anh không hề nói dối, đan Phi Thăng cách anh một trăm lẻ tám ngàn dặm, bao giờ anh trở thành Chân Quân hoặc Tiên Quân mới có tư cách nghiên cứu đan dược ở cấp bậc này.

Trương Thiên Hoành: “Ý tôi hỏi sau này, sau này cậu có thể luyện chế đan Phi Thăng không?”

Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Có cơ hội nhưng tôi không thể chắc chắn”.

Trương Thiên Hoành bật cười: “Tốt lắm! Sau này cậu có thể luyện chế đan Phi Thăng thì phải bán cho tôi một viên”.

Nói rồi ông ấy lấy một hộp ngọc rồi mở ra, bên trong là một quả màu vàng, quả có hình người tỏa ra hương thơm hấp dẫn lòng người.

Nhìn thấy quả này, Ngô Bình run lên nói: “Quả Vạn Thọ”.

Trương Thiên Hoành gật đầu: “Đúng thế, chính là quả Vạn Thọ. Tôi tình cờ nghe được quả này, nghe nói uống quả này có thể sống mười ngàn năm, bây giờ tôi là Tiên Quân Bất Tử, nó không có ý nghĩa với tôi. Giờ tôi tặng lại cho cậu xem như là tiền cọc cho đan Phi Thăng, thế nào?”

Ngô Bình nhìn quả Vạn Thọ cười nói: “Thần tướng, luyện chế đan Phi Thăng có thể là chuyện rất lâu về sau, tôi không dám nhận tiền cọc này nhưng tôi có thể đảm bảo nếu ngày nào đó tôi có thể luyện chế đan Phi Thăng, nhất định sẽ bán cho thần tướng một viên”.

Trương Thiên Hoành bật cười: “Được! Tôi tin cậu, tôi cũng không xem quả Vạn Thọ này là tiền cọc, cứ tặng cho cậu thôi”.

Ngô Bình vội xua tay: “Thần tướng, món quà này quá đắt tôi không dám nhận”.

Trương Thiên Hoành để cái hộp vào lòng anh, cười nói: “Tôi cho cậu thì cậu chỉ việc nhận thôi”.

Ngô Bình thấy ông ấy cũng thật lòng muốn tặng chỉ đành nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn thần tướng”.

Trương Thiên Hoành nói: “Tôi thích cậu đấy, thành tựu sau này của cậu chắc chắn sẽ hơn tôi”.

Ngô Bình: “Thần tướng quá khen rồi”.

Trương Thiên Hoành cười nói: “Cậu không cần khiêm tốn, người hôm đó dọa Thánh Nhân chạy là chỗ chống lưng của cậu à?”

Dĩ nhiên Trương Thiên Hoành biết rõ chuyện này, lúc này chỉ mượn cớ hỏi anh.

Ngô Bình cười nói: “Thần tướng, bản lĩnh của tôi là do có người truyền thụ lại”.

Trương Thiên Hoành gật đầu, đây cũng là suy đoán của ông ấy, cười nói: “Lệnh sự chắc là một vị anh tài, tu vi của ông ấy ít nhất cũng là Bán bộ Thiên Tiên nhỉ?”

Ngô Bình cười nói: “Thật ra tôi cũng không rõ tu vi của gia sư lắm, nhưng sư phụ tôi nói ông ấy từng giết Thiên Tiên ở thượng giới”.

Tim Trương Thiên Hoành đập nhanh, sau đó chậm rãi gật đầu: “Xem ra lệnh sư có lai lịch không nhỏ”.

Ngô Bình: “Nhưng sư gia không cho tôi tiết lộ thân phận của ông ấy nên tôi không thể nói trước mặt người khác. Nhưng có một lần tình cờ nghe được sư phụ nói chuyện với người ta, có nói đến một từ, “vĩnh hằng”.”

Tim Trương Thiên Hoành đập điên cuồng: “Tiên vực vĩnh hằng?”

Ngô Bình: “Không nghe rõ lắm”.

Trương Thiên Hoành thêm phần kính sợ nhìn Ngô Bình, gia tộc mà mình dựa vào quả thật chỉ là tép riu trước mặt thế lực như tiên vực vĩnh hằng.

Trương Thiên Hoành bật cười nói: “Có lẽ lệnh sư muốn để cho cậu trải nghiệm rèn luyện nhiều hơn ở hạ giới”.

Hai người nói chuyện thêm vài câu thì quay lại phòng khách.

Trương Thiên Hoành lại mời thêm mấy ly rượu nữa rồi đi trước.

Ngô Bình nhìn trời không còn sớm nữa bèn bảo Ngọc Yến tìm cho anh một căn phòng, anh ngồi thiền trong đó.

Ngọc Yến được xem là người làm của Ngô Bình rồi, cô ta ngồi bên ngoài căn phòng yên tĩnh đợi. Là một người làm, có thể gặp được chủ trượng nghĩa như Ngô Bình là phúc đức đời này của cô ta. Cô ta biết rõ sau này đi theo Ngô Bình thì tốt hơn ở phủ thần tướng một trăm lần.

Ngô Bình ngồi thiền trong phòng một lúc lâu mới bắt đầu tu luyện truyền thừa tiên phủ Thiên Võ, trên người anh có không ít truyền thừa, dù là Thiên Địa Huyền Hoàng quyết trước kia hay là Phật thổ cực lạc, Âm Dương giáo sau này, anh đều có nghiên cứu. Nhưng dù sao anh cũng tu theo võ thuật, truyền thừa tiên phủ Thiên Võ là thứ tốt nhất với anh.

Truyền thừa tiên phủ Thiên Võ mà anh có được khá có hệ thống, đệ tử của tiên phủ Thiên Võ được chia làm ba loại là Bất Nhập Phẩm, Nhập Phẩm, Siêu Phẩm, chỉ có tu luyện đến cấp bậc nhất định, thực lực có được mới có thể Nhập Phầm. Đệ tử Nhập Phẩm thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, mỗi phẩm được chia từ một đến mười, hợp lại gọi là phẩm cấp.

Truyền thừa mà Ngô Bình có có thể giúp anh tu luyện đến cấp mười của tứ phẩm, mà bước đầu tiên của tu luyện là thoát khỏi Bất Nhập Phẩm, bước vào có phẩm, quá trình này gọi là “thượng phẩm”.

Muốn “thượng phẩm” thì phải tu luyện một môn công pháp, một kỹ thuật võ, chỉ có đạt được yêu cầu nhất định thì mới có thể tiếp tục nội dung tu luyện Nhập Phẩm.
Chương 974: Cuồng Man Công và Lưu Tinh Quyền

Công pháp mà Ngô Bình có thể chọn bây giờ là 207 loại, võ kỹ là 415 loại, anh suy nghĩ một chút rồi chọn công pháo và võ kỹ khó nhất là Cuồng Man Công và Lưu Tinh Quyền.

Vì là công pháp nhập môn nên Ngô Bình tu luyện một cách rất đơn giản, chưa tới một tiếng sau, trong người anh đã xuất hiện thêm hai loại sức mạnh là cuồng lực và man lực.

Cuồng lực có thể giúp anh tăng sức mạnh lên nhiều lần, còn man lực có thể khiến sức mạnh của anh trở nên bá đạo hơn.

Tuy công pháp này không quá cao minh, nhưng các công pháp bình thường khác cũng khó mà bì kịp. Dù ở Côn Luân hay nơi nào khác thì các cao thủ cũng thi nhanh tranh giành chúng.

Ngô Bình luyện xong man lực và cuồng lực thì tu luyện Lưu Tinh Quyền. Tên sao thì nghĩa vậy, Lưu Tinh Quyền có nghĩa là quyền như sao trời, vừa nhanh vừa mạnh.

Ngô Bình mất thêm hơn một tiếng là học xong Lưu Tinh Quyền, sau đó anh kết hợp hai loại với nhau để cùng luyện tập.

Phải biết rằng tu luyện tiếp theo của anh sẽ dùng Cuồng Man Quyền và Lưu Tinh Quyền làm gốc để tiếp tục đột phá.

Cuối cùng thì trời cũng tối, Ngô Bình dừng tu luyện, sau đó trở lại bữa tiệc với mọi người.

Không lâu sau, Trương Thiên Hoành cũng đến, ông ấy cười nói: “Thưa các vị, không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi”.

Nói rồi, ông ấy giậm chân một cái, mặt đất lập tức nổi sương mù. Sau đó, mọi người chỉ thấy toàn thân rung lên.

Loáng cái, sương mù đã tan, mọi người phát hiện mình vẫn đứng trong phòng tiệc, nhưng khi nhìn ra ngoài thì lại thấy là vùng rừng núi hoang dã. Thì ra Trương Thiên Hoành đã dùng thuật di chuyển để đưa tất cả bọn họ đến Hà Đông chỉ trong vài phút.

Mọi người bước ra bên ngoài thì thấy phòng tiệc đang nằm giữa sườn núi, ngọn núi ở phía đối diện chính là nơi họ cần khai phá, ở đó có phong ấn một đại vu.

Hiện giờ đang có bóng người ở đó, rõ ràng không chỉ có một người.

Phù Vân tiên sinh nói: “Thần tướng, quả nhiên đã có người nhanh chân tới trước”.

Trương Thiên Hoành ngồi trên chiếc ghế ở cửa, sau đó cười lạnh nói: “Không sao, chúng ta ở đây xem náo nhiệt thôi”.

Khoảng chục phút sau, đột nhiên có một con rồng lửa bay lên từ một vị trí nào đó trên ngọn núi ấy. Con rồng lửa này có màu đỏ tím, nó lượn một vòng rồi đốt cháy mấy chục người, làm họ gào thét rồi nhảy dựng lên dập lửa. Song không hề có tác dụng, ngọn lửa này rất kỳ lạ, một khi đã dính vào ai thì không thể dập tắt được.

Không lâu sau, đám người kia đã bị đốt cháy thành than, không một ai thoát được.

Phục Long tiên sinh thở dài nói: “Kẻ không biết không có tội!”

Đám người đó vừa chết thì lại có một nhóm khác chợt nhảy lên ở một chỗ khác, họ bị sương mù màu đen bao vây. Nhưng họ chỉ chạy được một lúc thì cũng ngã xuống, chắc đã chết vì trúng độc.

Phù Vân tiên sinh nói: “Mọi người, lát nữa chúng ta phải thật cẩn thận khi chọn vị trí, không thì nguy đấy”.

Phục Long tiên sinh tiên sinh: “Thế thì ông Phù chọn chỗ đi, kiếm vị trí nào an toàn vào”.

Phù Vân tiên sinh không từ chối: “Được”.

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy chán, đang chuẩn bị luyện quyền thì chợt nhìn thấy có một nhóm người đang lên núi, đi đầu là Lý Long Thần.

Thì ra gần đây là địa bàn của Lý Long Thần, đột nhiên có nhiều người tu hành đến nên ông ấy phải tới kiểm tra xem sao.

Nhóm Lý Long Thần vừa lên núi thì đã chạm mặt ngay một nhóm người xuống núi, những người này vừa tổn thất mất một nửa thành viên nên tâm trạng rất nóng nảy. Trông thấy nhóm Lý Long Thần có vẻ yếu, một người đàn ông trung niên chợt lạnh giọng nói: “Đám tép diu như mấy người lên đây mà tự sát à? Thế thì chết hết đi”.

Nói rồi, ông ta vung tay lên, một luồng gió lạnh thổi qua, bốn tuỳ tùng đứng cạnh Lý Long Thần hét lên đau đớn, sau đó toàn thân cứng đờ rồi nằm im dưới đất.

Lý Long Thần kinh ngạc, sau đó cũng lạnh người, vì ông ấy biết thực lực của những người này cao hơn mình.

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, rồi lại vung tay lên định đánh chết Lý Long Thần.

Đúng lúc này, có một cơn gió lớn xuất hiện, khiến quần áo của mọi người tung bay, đầu tóc rối bời.

Vù!

Một bóng người đáp xuống giữa Lý Long Thần và nhóm người kia, đó chính là Ngô Bình.

Lý Long Thần mừng rỡ khi nhìn thấy Ngô Bình: “Sư thúc”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó nhìn bốn thi thể nằm dưới đất thì thấy họ đã tắt thở, tim ngừng đập, lục phủ ngũ tạng vỡ tan, thần tiên có đến cũng không cứu được.

Anh thở dàu nói: “Âm Phong Chưởng thâm độc quá!”

Người đàn ông thấy Ngô Bình đáp từ trên cao xuống thì cũng giật mình hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình đáp: “Vô cớ giết người, ông đáng chết!”

Người đàn ông cười lạnh: “Này cậu bạn, đừng tưởng mình có chút thực lực thì có thể ngông nghênh trong giang hồ, tôi là…”

Uỳnh!

Không chờ ông ta nói hết câu, Ngô Bình đã đá một cú vào ngực ông ta. Người đàn ông đứng yên tại chỗ, nhưng vẻ mặt đã khác, vì đã chuyển sang màu tím tái của người chết.

Cú đá của anh đã khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta nát bét, thậm chí tất cả xương cốt trong người cũng vỡ tan.

Sau đó, người ông ta mềm như bún rồi ngã xuống, tất cả các lỗ trên người chảy máu và bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ông dùng Âm Phong Chưởng giết người, tôi sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần như thế để trả lại ông”.

Nhóm người của người đàn ông kia hoảng sợ rồi lùi lại, người đàn ông đó chính là một trong những người mạnh nhất của họ. Đến ông ta còn bị Ngô Bình hạ trong một chiêu thì họ chắc chắn không phải đối thủ của anh.

Ngô Bình: “Các người đã giết người thì phải bồi thường, mỗi mạng người 200 tiền bùa, không thì đừng hòng đi đâu hết”.

Trong nhóm này có hai tu sĩ Địa Tiên, họ trầm mặc một lát rồi lấy tiền ra bỏ xuống đất.

Ngô Bình lừ mắt rồi quát: “Biến hết đi”.

Sau đó, nhóm kia đều chạy mất dạng ngay.

Họ đi rồi, Ngô Bình mới nhặt tiền bùa lên và nói: “Đưa cho gia đình của mỗi người này một tỷ”.

Lý Long Thần: “Đệ tử nhớ rồi ạ”.

Ngô Bình: “Long Thần, người đến đây không phải Chân Nhân thì Chân Quân, ông mau dẫn người đi đi”.

Lý Long Thần cười trừ: “Trước giờ đệ tử cứ nghĩ tu vi của mình cũng khá, ai dè những người đến đây đều mạnh quá”.

Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, tu vi của người bây giờ quá cao! Hay người về phủ Tử Long chơi đi, không xa đây đâu ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy cũng được nên nói: “Để tôi nói với mọi người một tiếng đã”.

Anh chào nhóm Trương Thiên Hoành, dặn họ phát tín hiệu cho mình trước khi hành động, sau đó anh sẽ xuất hiện ngay.

Tiếp đó, anh và Lý Long Thần xuống núi, lên xe rồi về phủ Tử Long.

Đây là viên lâm do Lý Long Thần tự xây dựng, quy mô lớn nhất ở Hà Đông.

Xe vừa đến nơi thì Ngô Bình đã nhìn thấy có đèn đuốc sáng choang tại một căn nhà, có hai khí tức phi phàm toả ra từ đó.

Anh hỏi: “Long Thần, ai ở đấy thế?”

Lý Long Thần cười nói: “Sư thúc, đệ tử chưa kịp kể với người. Mấy hôm trước, có hai người kỳ lạ đến đây, đệ tử thấy họ là khách quý nên cho sống ở đó”.
Chương 975: Vân Tịch gặp nạn

Ngô Bình nói: “Hai người này có khí tức rất mạnh, chắc chắn không phải người tầm thường, dẫn tôi đến gặp họ”.

Chiếc xe dừng trước căn nhà đó, bọn họ đi xuống, Lý Long Thần tiến lên gõ cửa. Ngay sau đó, cửa mở ra, một tiểu đồng nói: “Ông Lý, mời vào”.

Lý Long Thần và Ngô Bình bước vào, sau đó Ngô Bình nhìn thấy một ông già tóc râu tóc màu muối tiêu cùng một cô gái đẹp tuyệt trần. Hai người này đang ngồi trong nhà, một người cầm hồ lô rượu như đang cụng rượu.

Ông già mặc bộ đồ màu lam ngọc, cao chưa đến một mét ba, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng ngời.

Cô gái mặc đồ màu tím có dáng người nở nang, da trắng như tuyết, phóng thái quyến rũ. Mặt cô ấy ửng đó, đầu lưỡi hơi phồng: “Gia, tửu lượng của ông kém quá, nếu ông giỏi thì uống hết bình rượu này đi”.

Ông già lau miệng rồi nói: “Mỵ Nương, tửu lượng của cô sao bằng tôi được”.

Họ nói chuyện với nhau hệt như Lý Long Thần và Ngô Bình là không khí, nhưng Ngô Bình không mấy quan tâm.

Lý Long Thần chắp tay nói: “Tôi làm phiền hai vị rồi”.

Ông già liếc nhìn Lý Long Thần rồi nói: “Nếu biết là làm phiền thì sao không ra ngoài đi?’

Ngô Bình quan sát hai người này thì thấy ông già có khí tức như biển, Nguyên Anh tinh thuần, ít cũng là cao thủ Lôi Kiếp. Còn tu vi của cô gái thì thấp hơn một chút, ít cũng là Anh Biến.

Thấy họ đều đã là Chân Quân, Ngô Bình nói: “Hai vị Chân Quân đến chơi, chúng tôi rất chào mứng. Nhưng hai vị là khách thì không nên có thái độ như vậy”.

Ông già cười lớn nói: “Thái độ gì? Cậu dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đấy, chứng tỏ cũng dũng cảm”.

Ông già vung tay lên, không gian lập tức biến đổi, một giọt nước to như nắm đấm bay về phía Ngô Bình. Giọt nước này đang bi nén chặt, nếu nổ ra thì sẽ có uy lực và năng lượng không thua gì thuốc nổ.

Ngô Bình giơ tay lên, sau đó đẩy một cái vào không gian, một tiếng động lớn vang lên, một luồng khí lưu xuất hiện, chặn mọi đòn tấn công cho anh.

Ông già ngạc nhiên nói: “Thực lực của cậu mạnh hơn tôi tưởng, ngồi xuống cùng uống rượu đi”.

Ông già tháo một quả hô lô đưa cho Ngô Bình, anh mở ra ngửi thì thấy là rượu quý.

Ông già nói: “Đây là Thiên Tiên Tuý, độc nhất thiên hạ đấy”.

Ngô Bình ngửi rượu xong thì không nhịn được mà uống luôn một ngụm, ngay sau đó anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh thần kỳ chảy vào người mình, nó quá mạnh nên khiến anh hơi khó chịu.

Ngô Bình uống liền mấy ngụm lớn, hệt như bò ăn cỏ.

Thấy thế, hai ông cháu nhà kia trố mắt ra nhìn.

Cô gái nói: “Khá! Đến Tiên Quân cũng không dám uống nhiều như anh đâu”.

Ngô Bình: “Rượu ngon! Tiếc là không có đồ nhắm”.

Sau đó, anh ngoảnh lại nói với Lý Long Thần: “Bảo người chuẩn bị ít đồ nhắm đi”.

Lý Long Thần lập tức đi ngay, còn Ngô Bình bắt đầu thấy váng vất, anh lắc đầu rồi nói: “Tôi từng gặp hai người rồi”.

Ông già và cô gái ngơ ngác nhìn nhau, cô gái che miệng cười: “Anh gặp chúng tôi lúc nào?’

Mặt Ngô Bình cũng đã ửng đỏ, anh nói: “Hôm đó, tôi và Vân Tịch đang đối phó với một tên ở Địa Tiên Giới, hai người đã trốn trên cây”.

Ông già giật mình, khi ấy tu vi của Ngô Bình kém xa bây giờ, sao anh phát hiện ra họ được?

Cô gái kinh ngạc rồi hỏi dò: “Anh biết chúng tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Chắc hai người không phải kẻ thù của Vân Tịch, nhưng chắc hẳn là người bên cạnh cô ấy. Tôi quan sát khí tượng của hai người thì đoán là người giúp đỡ Vân Tịch, đúng không?”

Cô gái thở dài nói: “Đúng, chúng tôi là người hầu của Vân Tôn”.

Dứt lời, họ đứng dậy rồi hành lễ với Ngô Bình: “Lão và Mỵ Nương tham kiến tiên sinh!”

Ngô Bình: “Vân Tịch không ở đây à?”

Lão lắc đầu nói: “Vân Tôn đang gặp chút phiền phức”.

Ngô Bình trầm mặc rồi lấy tiền phép ra reo quẻ, ngay sau đó đã có bốn cột sáng hiện lên, anh nhìn rồi cau mày nói: “Vân Tịch đang gặp chuyện đúng không?”

Mỵ Nương thở dài nói: “Vân Tôn không chó chúng tôi nhờ anh giúp, nhưng bây giờ chúng tôi không nghĩ ra có hêt cứu được Vân Tôn nữa”.

Ngô Bình: “Kể tiếp đi”.

Mỵ Nương: “Vân Tôn là con cháu của Vương tộc, bây giờ Vân Tộc đang gặp khó khăn rất lớn, lão tổ gặp vấn đề trong lúc tu hành nên nguy hiểm đến tính mạng. Để bảo vệ Vân Thị, người lớn trong gia tộc đã quyết định gả Vân Tôn cho Tiêu Thị. Tiêu Thị là thị tộc quý tộc đã tồn tại ba đời rồi, họ có thế lực rất mạnh, nếu Vân Thị liên kết với họ thì dù lão tổ có mất thì cũng không ai dám ra tay với Vân Thị”.

Ngô Bình: “Vân Tịch không đồng ý đúng không?”

Mỵ Nương gật đầu: “Đương nhiên Vân Tôn không đồng ý, nhưng người lớn trong nhà đã âm thầm bắt tay với nhau nhốt người ở đài Phi Hoàng, còn ba này nữa thôi là Tiêu Biệt Ly của Tiêu Thị đến đón dâu rồi”.

Lão nói: “Cậu Ngô, chúng tôi luôn để mắt đến cậu, biết cậu đã là đệ tử tinh anh của Thục Sơn, tu vi ở cảnh giới Võ Quân, phía sau hình như còn có một cao thủ hỗ trợ nên mới đến xin cậu cứu Vân Tôn, đừng để người bị gả vào Tiêu Thị”.

Ngô Bình: “Tại sao Vân Tịch không cho các người tìm tôi?”

Mỵ Nương: “Vân Tôn biết Tiêu Thị rất mạnh, lão tổ nhà họ đã ở cảnh giới Thiên Tiên bán bộ rồi, nếu anh đắc tội với họ thì sẽ gặp bất lợi”.

Lão: “Nhưng chúng tôi vẫn đi tìm cậu, vì thật sự không còn cách nào khác nữa”.

Ngô Bình trầm mặc, đúng là anh khá thân với Ngô Bình, họ còn là người yêu trên danh nghĩa. Lúc này, nếu anh đắc tội với gia tộc kia vì cô ta thì cũng khá đau đầu.

Anh nói: “Hai người yên tâm, có tôi đây rồi, không ai được bắt nạt Vân Tịch hết”.

Lão mừng rỡ rồi quỳ xuống: “Cảm ơn tiên sinh”.

Sau đó, Lý Long Thần đã mang đồ nhắm đến. Thấy ông già đang quỳ trước mặt Ngô Bình, ông ấy run lên, sư thúc siêu thật, đến người cao thâm thế này cũng phải nể sợ anh.

Ngô Bình đỡ ông già dậy: “Tên ông là Lão à?”

Ông già: “Bạn bè trong giang hồ hay gọi tôi là Gia, nhưng cậu cứ gọi tôi là Lão thôi”.

Cô gái: “Tôi là Mỵ Nương, tôi với Lão được Vân Tôn cứu. Nếu anh muốn cứu được Vân Tôn thì phải vượt qua Tiên Thiên Quẻ Sát Trận của Vân Thị, vì đài Phi Hoàng nằm chính giữa sát trận”.

Ngô Bình: “Một đến hai hôm nữa, tôi sẽ đi cứu cô ấy”.

Sau đó, anh hỏi: “Tiêu Thị và Vân Thị đều ở Côn Luân à?”

Mỵ Nương: “Vâng, hai nhà đều nằm ở vị trí đắc địa trong Côn Luân, là Thái Thanh Tiên Cảnh”.

Ngô Bình: “Thái Thanh Tiên Cảnh có lớn hơn Địa Tiên Giới không?”

Mỵ Nương: “Địa Tiên Giới chỉ là một phần nhỏ thôi, diện tích kém xa Thái Thanh Tiên Cảnh. Nhưng Địa Tien Giới khá cởi mở, qua lại thân cận với thế giới bên ngoài. So ra thì Thái Thanh Thiên Cảnh khá biệt lập, không qua lại với thế giới bên ngoài, nếu có thì cũng thông qua Địa Tiên Giới thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK