Đột nhiên, Ngô Bình cảm thấy toàn thân cứng ngắc, thần trí thì hỗn loạn.
Người đàn ông kia vừa niệm chú vừa tiến đến gần Ngô Bình, vẻ mặt càng lúc càng hung hiểm.
Ngô Bình hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt càng lúc càng nhăn nhó khổ sở. Người đàn ông lúc này đã rút ra một con dao sắc, định đâm Ngô Bình.
Ngô Bình quả thực có đau đầu nhưng Quyền Ý của anh vẫn vô cùng tỉnh táo. Quyền Ý là một loại bản năng. Cho dù có hôn mê thì Quyền Ý vẫn có thể đả thương đối thủ.
Cho nên, khi gã đàn ông chuẩn bị đâm anh, Ngô Bình trở tay rồi quật ngã đối phương xuống đất. Đồng thời, anh đá mạnh vào thái dương của ông ta.
"Rắc!"
Một tiếng đanh gọn vang lên, đầu gã đàn ông nát bét. Một mảng đầu của ông ta còn văng tới trước mặt người phụ nữ. Một đống nhầy nhầy vừa trắng vừa đỏ bắn lên mặt chị ta.
Người phụ nữ kia thét lên, cũng rút dao ra định đâm vào phần bụng Ngô Bình.
Ngô Bình lách người qua một bên, giơ tay thi triển Kinh Lôi Chưởng. "Đoàng" một cái, người phụ nữ tay vẫn cầm dao bay xa mấy chục mét, mặt đen thui. Máu huyết trong cơ thể cũng bị tia sét ban nãy hút cạn!
Sau khi đánh chết hai người này, Ngô Bình không bị đau đầu nữa. Anh lắc lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm: "Đây là thứ gì vậy?"
Nói rồi, anh nhặt quyển kinh thư kia lên xem. Mỗi trang đều viết những hình bùa cổ quái.
Anh nói: "Thứ này xem ra giống với một loại phù chú. Có điều sao lại phải đóng thành một quyển cơ chứ?"
Nhìn thấy trong cuốn kinh còn có mấy chục loại bùa khác nên Ngô Bình nhặt về nghiên cứu sau.
Đúng lúc này, một người đàn ông chừng ngoài năm mươi rảo bước tới. Ông ta trông rất có uy, sau lưng ông ta là một đám người.
Khi nhìn thấy hai cái xác trên mặt đất, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi. Ông ta nhìn Ngô Bình, hỏi: "Cậu là ai?"
Ngô Bình không hề do dự, hỏi vặn lại: "Thế rồi ông là ai?"
Người đàn ông trầm giọng đáp: "Tôi là Quách Ích!"
Quách Ích là chủ nhân nhà họ Quách, cũng là con trai cả của Quách Nguyên Tượng. Sau này ông ta sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp nhà họ Quách.
Ngô Bình toét miệng cười đáp: "Hoá ra là bác Quách, cháu là Lý Huyền Bình theo lời ông cháu tới đây chúc thọ. Nhưng không biết tại sao, vừa vào đến cửa đã có người đòi giết cháu".
Quách Ích liếc nhìn hai thi thể, trầm giọng hỏi: "Cậu nói là họ muốn giết cậu?"
Ngô Bình: "Đúng vậy, lẽ nào bác Quách không biết sao?"
Quách Ích hít sâu một hơi rồi đáp: "Tôi nghĩ chắc chắn là có hiểu lầm".
Ngô Bình thở dài đáp: "Hiểu lầm kiểu gì mà lại khiến hai cao thủ Nhân Tiên muốn giết cháu vậy bác Quách?"
Quách Ích đáp: "Tôi nhớ hôm nay đại diện nhà họ Lý là Lý Hoằng Đào. Sao lại là cậu được?"
Lúc này có một người chạy tới, chính là Hoàng Tương. Hoàng Tương thấy Ngô Bình không sao thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy quay lại nhìn Quách Ích, dõng dạc nói: "Quách Ích! Chuyện hôm nay, tập đoàn Lý Thị chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!"
Quách Ích hờ hững đáp: "Anh Hoàng, tôi đã giải thích rồi. Đây chỉ là hiểu lầm".
Hoàng Tương lạnh lùng đáp: "Bất luận có phải hiểu lầm hay không thì việc các người muốn sát hại cậu chủ nhà họ Lý cũng không thay đổi! Quách Ích, cứ đợi chúng tôi khai chiến đi!"
Quách Ích mặt lạnh như tiền: "Hoàng Tương! Ông tưởng nhà họ Quách này sợ đối đầu với họ Lý các người sao?"
Hoàng Tương cười hi hi đáp: "Mặc kệ các ông có sợ hay không. Sau này nhà họ Lý chúng tôi sẽ công kích các người trên tất cả các mặt trận. Tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước!"
Đằng sau Quách Ích có một người thanh niên. Anh ta nói: "Bố, có vẻ bọn họ đã biết hết kế hoạch của chúng ta rồi. Không cần phí lời với họ nữa, chúng ta cứ làm theo kế hoạch!"
Quách Ích gật đầu, sau đó tránh ra vài bước. Ông ta nói với đám người đằng sau: "Các vị, vất vả cho các vị rồi. Xin hãy giúp tôi bắt hai kẻ này, sống hay chết đều được!"
Lập tức, một toán cao thủ ùa lên vây lấy hai người Ngô Bình. Mặc dù trong đây không có cao thủ Địa Tiên nhưng cũng đủ khiến Ngô Bình cau chặt mày lại.
Anh bảo Hoàng Tương đứng phía sau mình: "Ông Hoàng, mau chạy đi. Tôi giữ chân được bọn chúng".
Hoàng Tương đáp: "Cậu chủ, nếu có cầm chân bọn chúng thì cũng phải là tôi làm. Cho dù tôi có chết cũng không bỏ cậu lại đằng sau!"
Lòng người khó lường nhưng cũng là thứ đáng trân trọng nhất. Như Hoàng Tương một mực trung thành với nhà họ Lý và Lý Vân Đẩu. Lúc này khi đứng giữa lằn ranh sống chết, ông ấy biết rõ mình không mạnh nhưng vẫn bảo Ngô Bình đi trước.
Ngô Bình không khỏi cảm động, trong lòng tự nhủ ông nội thật lợi hại, bên cạnh ông lại có được một thuộc hạ trung thành hiếu nghĩa như vậy!
Anh vỗ vai Hoàng Tương, cười nói: "Chúng ta đều không chết đâu. Chỉ dựa vào đám phế vật này thì không giết được tôi".
Ngô Bình lấy ra từ trong người một cái mặt nạ da người, ra lệnh: "Nhân Bì Viêm Dương, bảo vệ Hoàng Tương".
Chiếc mặt nạ lập tức mở miệng đáp: "Tuân lệnh chủ nhân!"
Ngô Bình vẫn chưa hiểu hết sức mạnh của mặt nạ da người. Có điều anh biết, nếu chỉ bảo vệ một người thì nó thừa sức làm được.
Ngô Bình giãn gân cốt một lát, sau đó đi về phía Quách Ích, hỏi: "Quách Ích, ông chắc chắn muốn tuyên chiến với nhà họ Lý chúng tôi rồi chứ?"
Quách Ích cười đáp: "Cậu nhóc, hôm nay tất cả người nhà họ Lý sẽ chết, bao gồm cả ông nội cậu!"
Ngô Bình sầm mặt lại: "Ông nói cái gì?"
Quách Ích lạnh lùng đáp: "Cậu là người sắp chết nên nói với cậu bí mật này cũng không sao cả. Tôi đã phái cao thủ đi giết ông nội cậu rồi".
Ông ta nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Hiện giờ có lẽ Lý Vân Đẩu cũng sắp chết rồi đấy!"
Ngô Bình trong lòng kinh ngạc, vội vã rút điện thoại ra gọi cho Lý Vân Đẩu.
Quách Ích cũng không ngăn cản anh. Ông ta lạnh lùng nói: “Không ích gì đâu! Chúng tôi đã dùng Hắc Thiên Tuyệt Mệnh chú của Hắc Thiên Giáo để nguyền rủa ông ta rồi! Loại chú nguyền này còn giết được cả Địa Tiên, không gì có thể giải được”.
Ngô Bình mặt không cảm xúc gọi điện cho Thần Chiếu.
Thần Chiếu lúc này đang rửa xe trong sân. Hiện giờ ông ấy làm việc vặt giúp Ngô Bình. Nào tỉa hoa, nhổ cỏ, thỉnh thoảng còn cho Đông Hoàng ăn.
“Ông Thần, ông hỏi Đông Hoàng xem nó có cách nào giải Hắc Thiên Tuyệt Mệnh chú không? Nếu có thì lập tức cầm thứ đó đến bảo vệ ông nội tôi. Ông phải nhanh lên!”
Tính cách Thần Chiếu rất đặc biệt. Càng gặp chuyện lớn thì ông ấy càng bình tĩnh. Ông ấy đáp: “Vâng, chủ nhân. Tôi sẽ tới trong vòng mười phút”.
Tu luyện đến cảnh giới chân nhân thì đương nhiên là có khả năng dịch chuyển tức thời.
Thần Chiếu không cúp điện thoại mà đi tới trước mặt Đông Hoàng, lặp lại câu hỏi của Ngô Bình.
Đông Hoàng biết tình hình cấp bách nên đi về ổ của nó. Khi trở lại, nó đang ngoạm một hình nhân nhỏ làm bằng da thú, bên trên chi chít những bùa.
Thần Chiếu là Địa Tiên nên nhìn một lát là hiểu cách dùng.
Một giây sau, ông ấy vút lên không trung rồi phóng đi như điện xẹt. Khi đi qua Đông Hồ, ông ấy dừng lại chốc lát rồi nói với Lý Dư: “Lúc tôi không có nhà nhớ trông nhà cẩn thận!”
Lý Dư gật đầu, nó lắc mình một cái rồi biến thành một con rắn có hai chân dài chừng nửa mét, bơi theo đường ống nước của thành phố đến nhà Ngô Bình.
Từ dưới đường ống nước, chú rắn nhỏ bò lên bờ, sau đó bò lên trên cây hoè.
Lúc bò lên cây hoè xong, chú rắn yên lặng không động đậy, quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác. Một khi kẻ thù tới, chắc chắn chú sẽ phát hiện ra ngay.
Đột nhiên trong đầu chú rắn vang lên một giọng nữ: “Yêu nghiệt phương nào dám đến nhà ta tác oai tác quái đây?”
Đối phương rõ ràng yếu hơn nhưng lại dám nói giọng khinh thường Lý Dư như vậy.
Lý Dư đang định đáp trả vài lời cay đắng thì đột nhiên nảy số, hỏi lại: “Ta nghe lệnh chủ nhân đến trông nhà. Cái cây thành tinh kia, mi cũng được chủ nhân nuôi sao?”
Cây hoè cũng sững lại: “Thế mi cũng được chủ nhân nuôi à?”
Lý Dư kiêu hãnh đáp: “Còn ai trồng khoai đất này. Chủ nhân nói sẽ giúp ta hóa thành rồng kìa”.
Cây hòe: "Thế thì mi cũng giỏi đấy".
Trong một diễn biến khác, Ngô Bình sau khi thông báo cho Thần Chiếu thì cất điện thoại đi. Anh tin Thần Chiếu sẽ không khiến anh thất vọng.
“Vốn tôi còn kiêng dè vì nghĩ rằng ông cụ Quách có ơn với ông nội tôi. Nhưng giờ xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi. Từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ dùng mọi cách có thể để huỷ diệt nhà họ Quách các người!”
Chương 672: Đại Phạn Thiền Âm
Quách Ích cười lạnh nói: “Mày mà cũng đòi ư?”
Ngô Bình rành mạch đáp: “Đúng thế!”
Một ông lão đứng sau lưng Quách Ích giơ tay bắn một đạo phù ra, cùng lúc đó hai cao thủ cấp Võ Vương cũng tấn công Ngô Bình từ hai phía.
Phù ấn kia hoá thành một tia sáng đen to như con bò, sau đó đáp xuống người Ngô Bình.
Ngay khi bị tia sáng đó chiếu xuống người, Ngô Bình cảm thấy tứ chi của mình tê rần, nhưng cảm giác ấy biến mất rất nhanh. Ở thắt lưng của anh có một miếng ngọc bội Song Long, nó chính là thần ngọc của Giáp Hạ Môn, miếng ngọc bội toả ra tia sáng trắng làm tia sáng đen kia lập tức bị loại trừ.
Hai Võ Vương tưởng Ngô Bình sẽ bị bùa chú khống chế nên cứ thoải mái giơ vũ khí lên tiên lên tấn công anh.
Vù!
Nhưng chợt có một đường kiếm màu đen xuất hiện, nó hoá thành chín đường kiếm mảnh rồi phản công lại hai người đó.
Đây là thức thứ nhất trong môn kiếm pháp ba thức rưỡi mà Ngô Bình đã học, cứ rảnh là anh lại luyện, ban đầu anh có thể chém ra bốn đường kiếm, sau đó là sáu và giờ là chín, uy lực đã mạnh hơn nhiều.
Sau hai tiếng phập, đầu của hai Võ Vương đã bay đi, máu tươi lênh láng, ánh nắng chiếu xuống tạo ra màu sắc như cầu vồng.
“Cái gì!”, ông lão tung bùa chú cả kinh, sau đó giơ tay tung tiếp hai đạo phù nữa ra.
Lão ta tích góp những bùa chú này rất lâu rồi, rất ít khi dùng tới, nhưng hôm nay đã phải dùng đến ba cái, từ đó đủ thấy lão ta đang lo sợ đến mức nào.
Hai đạo phù rơi xuống người Ngô Bình rồi bị thần ngọc diệt trừ ngay, anh nói: “Đình dùng thứ rác rưởi này để đối phó tôi ư?”
Ông lão tái mặt như gặp ma, người run lẩy bẩy. Ba phù chú của lão ra đều là cấp Địa Tiên, tại sao lại không làm gì được Ngô Bình? Lẽ nào anh ở cảnh giới Địa Tiên rồi?
Ngô Bình liếc nhìn các cao thủ rồi nói: “Hôm nay, tôi chỉ đối phó với nhà họ Quách thôi, ai không liên quan thì về đi”.
Quách Ích nhăn mặt nói: “Ranh con, nếu giờ mày không khoanh tay chịu trói thì Lý Vân Đẩu sẽ đi chầu diêm vương ngay”.
Nói rồi, ông ta gọi video đi, song phía bên kia lại hiện ra gương mặt của một người mà ông ta không quen, đó là Thần Chiếu.
Thần Chiếu lạnh lùng nhìn Quách Ích rồi nói: “Ông chính là người đứng sau sát thủ kia hả? Rửa sạch cổ chờ chết đi”.
Mặt Quách Ích lập tác tím tái, ông ta gào lên: “Ông là ai?”
Thần Chiếu lạnh giọng đáp: “Chân Nhân Thần Chiếu!”
Tay Quách Ích run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại, rõ ràng bên cạnh Lý Vân Đẩu chỉ có một Quỷ Tiên thôi cơ mà? Sao giờ lại xuất hiện thêm một Chân Nhân nữa?
Ngô Bình nghe thấy giọng của Thần Chiếu thì nói: “Ông Thần, làm được đấy!”
Thần Chiếu đang định trả lời thì Quách Ích đã ngắt máy, sau đó tức giận nói với Ngô Bình: “Rốt cuộc mày là ai?”
Quách Ích biết nhà họ Lý đã tìm được người cháu trai thất lạc đã lâu, nhưng ông ta không ngờ người này lại mạnh tới vậy.
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, cháu trưởng của nhà họ Lý! Quách Ích, gọi người đứng sau ông ra đây, để tôi xem dựa vào ai mà ông lại ngông đến vậy”.
“Dựa vào tôi!”
Một người thanh niên bước ra, đi cùng anh ta là một cô gái rất xinh đẹp.
Người thanh niên rất kiêu căng, anh ta liếc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu cũng giỏi đấy, nhưng chưa là gì với Hắc Thiên Giáo đâu”.
Ngô Bình: “Cái gì? Hắc Thiên Giáo? Anh là con trai của đường chủ Hình Đường hả?”
Người thanh niên ngạc nhiên hỏi: “Cậu biết tôi à?”
Ngô Bình: “Anh đánh giá mình hơi cao rồi đấy”.
Người thanh niên: “Chỗ dựa của tôi không chỉ là Hắc Thiên Giáo, mà đối phó cậu thì tôi không cần dùng tới uy của Hắc Thiên Giáo”.
Ngô Bình: “Thế anh định dựa vào thực lực cảnh giới Thần của mình à?”
Người thanh niên mỉm cười với vẻ rất đắc ý: “Tôi đã được chùa Bạch Tượng của Tiểu Tây Thiên nhận làm đồ đệ”.
Tiểu Tây Thiên? Ngô Bình cau mày, Tiểu Tây Thiên là một không gian gập của Đông Nam Á, giống Địa Tiên Giới ở Viêm Long. Tiểu Tây Thiên và các tu sĩ ở Viêm Long cũng có nhiều quan hệ dây dưa với nhau, ngay chính Ngô Bình cũng đang giữ một pháp ấn Tiểu Tây Thiên.
“Được Tiểu Tây Thiện nhận làm đệ tử cũng có gì oai lắm đâu”, Ngô Bình nói.
Người thanh niên lùi lại một bước rồi nói: “Sư phụ”.
Một tăng nhân mặc áo bào bước ra, người này vừa đen vừa gầy, dáng người cũng không cao, giọng nói thì như tiếng chuông ngân: “Bần tăng không muốn sát sinh, nên thí chủ hãy buông vũ khí”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Hoà thượng kia, ông nói thế mà không biết ngượng à? Rõ ràng là các người cầm vũ khí đe doạ tôi đấy chứ?”
Tăng nhân bình thản nói: “A di đà phật! Nếu thí chủ đã cứng đầu như vậy thì đừng trách bần tăng”.
Tăng nhân chắp tay lại rồi bắt đầu niệm chú Phật Môn.
Ông ta vừa lẩm nhẩm thì Ngô Bình cũng niệm chú, nhưng anh niệm Đại Phạn Thiền Âm của Đại Thừa Phật Pháp, thuộc một trong chín thần thông của chùa Đại Thiền. Một khi anh niệm thần chú này thì có thể phá vỡ mọi hoang tưởng, tiêu diệt hết chấp niệm, trừ khử các tà ma, trấn áp yêu quái, đây là một phép thần thông rất mạnh.
Ngô Bình không hay tu luyện phép thần thông này, nhưng niệm chú với anh không phải chuyện khó, khéo anh còn nắm rõ về Đại Phạn Thiền Âm hơn cả lão tăng của chùa Đại Thiền. Nguyên nhân rất đơn giản, vì Ngô Bình niệm chú bằng lời tiên.
Còn vì sao lại dùng bằng chữ tiên thì Ngô Bình cũng đang nghi có lẽ phật và đạo có chung nguồn cội.
Ngay khi Ngô Bình niệm chú, tất cả mọi người đều rơi vào ảo giác, họ nhìn thấy tiên và phật đang bay lượn trên không, thậm chí còn có cả tiên nữa đang ca múa, phía sau Ngô Bình xuất hiện một đức phật cao lớn, uy đức vô lượng.
Lão tăng kia định dùng thần chú để khống chế Ngô Bình, nào ngờ khi nghe thiền âm này xong thì đã biến sắc mặt rồi rơi vào ảo ảnh.
Dù ông ta cũng có tu vi rất cao, nhưng vẫn không thể chống lại Đại Phạn Thiền Âm được.
Ông ta rơi nước mắt lã chã, sau đó quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, đương nhiên là ông ta đang quỳ trước đức phật sau lưng anh.
Người thanh niên ngẩn ra nói: “Sư phụ”.
Ngô Bình: “Giúp kẻ xấu làm việc ác, phải trị tội sao đây?”
Lão tăng khóc lóc: “Đệ tử có tội! Đệ tử sẽ sửa sai”.
Nói rồi, ông ta nhảy lên rồi tung một chưởng vào đầu người thanh niên, rắc, đầu anh ta đã rơi xuống đất.
Cô gái đi cùng với người thanh niên là con gái của Quách Ích, cũng chính là người đẹp số một ở Đông Nam Á, cô ấy hét lên rồi sợ đến mức ngất xỉu.
Quách Ích tái mặt, chuyện gì thế này? Vị đại sư này có tu vi rất cao, sao lại quỳ trước mặt thằng nhãi kia? Hơn nữa còn giết con rể tương lai của ông ta.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào Quách Ích rồi nói: “Quách Ích, ông còn gì để nói nữa không?”
Quách Ích quát: “Lý Huyền Bình, mày đã đắc tội với cả Hắc Thiên Giáo và chùa Bạch Tượng, mày nghĩ mình có sống nổi không?”
Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi, ông lo cho thân mình trước đi. Tôi cho ông chọn cách chết đấy”.
Quách Ích lùi lại nói: “Xin các vị ra tay”.
Song, các cao thủ ở đây đều đứng yên. Trước đó, Ngô Bình đã giết vài cao thủ, còn khống chế được lão tăng thì chứng tỏ rất mạnh, họ đang sợ rúm người rồi.
Chương 673: Nuốt trọn tập đoàn Quách Thị
Thấy không có ai tiến lên, Quách Ích tức giận: “Một đám vô dụng”.
Bà lão kia lên tiếng: “Ông Quách, đây là chuyện nhà ông nên chúng tôi xin phép về trước”.
Bà ta vừa đi thì những người khác cũng chạy mất dạng ngay, loáng cái chỉ còn lại Quách Ích và đám thuộc hạ của ông ta.
Quách Ích hít sâu một hơi nói: “Chàng trai, thật ra hai nhà Quách Lý chúng ta có giao tình rất sâu đậm, hà tất phải tuyệt tình với nhau thế này?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Quách Ích, da mặt ông còn dày hơn cái thớt, trước đó ông còn định hại hết ông nội tôi, diệt nhà họ Lý chúng tôi, mà giờ lại đòi giảng hoà, ông thấy có khả thi không?”
Người thanh niên đã hiến kế cho Quách Ích trước đó lạnh giọng nói: “Lý Huyền Bình, nhà họ Quách chúng tôi không phải gia tộc yếu ớt mà cậu muốn diệt là diệt, hãy suy nghĩ đến hậu quả đi”.
Hắn còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã tung một chưởng tới, đó là Hư không Đại Ấn Thủ. Người thanh niên lập tức im bặt, sau lưng xuất hiện một chưởng ấn rõ ràng. Đây là chưởng ấn mà Ngô Bình mới luyện, nó có thể xuyên qua cơ thể người, gây tổn thương diện rộng cho lục phủ ngũ tạng.
“Quảng!”, Quách Ích hét lên rồi đỡ lấy con trai mình, nhưng Quách Quảng vẫn không ngừng hộc máu, sau đó chết ngay tắp lự.
Quách Ích gào lên: “Tao liều mạng với mày”.
Ông ta bổ nhào về phía Ngô Bình, anh giơ chân lên đá rồi nói: “Quách Ích, tôi nói rồi, ông có quyền chọn cách chết”.
“Này cháu!”
Có một ông lão bước ra, sau đó đi tới cạnh Quách Ích rồi tát vào mặt ông ta, tiếp theo thì quỳ trước mặt Ngô Bình.
“Cháu trai, ông là Quách Nguyên Tượng, lần này Quách Ích sai rồi! Nhưng mong cháu nể tình ông với ông nội cháu có quen biết mà tha cho nhà họ Quách lần này”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tha cho nhà ông ư? Quách Nguyên Tượng, nhiều năm qua nhà ông liên tục chiếm việc kinh doanh của nhà họ Lý chúng tôi tại Đông Nam Á, ông tôi có nói gì không? Chúng tôi luôn nhân nhượng, nhưng các người cứ lấn tới, đến giờ còn định tiêu diệt nhà họ Lý chúng tôi và giết ông nội tôi! Quách Nguyên Tượng, ông sống ngần này tuổi thì cũng chết được rồi”.
Ngô Bình tung một chưởng ra, Quách Nguyên Tượng cong người rồi ngã sấp mặt. Người phía sau vội đỡ ông lão dậy, nhưng phát hiện lão đã tắt thở.
“Bố!”
Quách Ích gào lên: “Lý Huyền Bình, mày tuyệt tình quá đấy!”
Ngô Bình cau mày: “Tôi với ông thì có tình nghĩa gì mà tuyệt?”
Dứt lời, anh định giết Quách Ích luôn cho bõ tức.
Nhưng đột nhiên có một người đáp xuống, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào của Hắc Thiên Giáo. Ông ta nhìn thi thể dưới đất rồi tức giận nói: “Là cậu giết con trai tôi ư?”
Ngô Bình liếc nhìn người đó thì biết ông ta chính là đường chủ của Hinh Đường thuộc Hắc Thiên Giáo.
“Đúng”, Ngô Bình đáp.
Người đàn ông gầm lên, khí tức toàn thân tuôn trào, sau đó dội về phía Ngô Bình.
“Cổ Đạo Phương, ông dám!”
Lại có thêm hai người nữa xuất hiện, đó chính là Mông Trạch và Trương Tây Linh. Tu vi của họ đều cao hơn Cổ Đạo Phương.
Cổ Đạo Phương nhìn Mông Trạch rồi biến sắc mặt nói: “Hộ pháp Mông! Trương trưởng lão! Sao hai người lại đến đây?”
Mông Trạch và Trương Tây Linh đi tới cạnh Ngô Bình rồi lễ phép chào hỏi: “Tham kiến giáo chủ!”
Dù Ngô Bình đang xuất hiện với diện mạo của Lý Huyền Bình, nhưng Mông Trạch và Trương Tây Linh chỉ cần liếc nhìn là phát hiện ra thân phận thật của anh ngay.
Ngô Bình gật đầu: “Hai người đến nhanh đấy”.
Cổ Đạo Phương ngẩn ra, người này là giáo chủ mới ư?
Mông Trạch lườm Cổ Đạo Phương: “Đường chủ Cổ, còn không mau tham kiến giáo chủ?”
Cổ Đạo Phương nổi giận: “Cậu ta đã giết con trai của tôi”.
Hoàng Tương nói: “Là con trai ông định giết lão gia nhà tôi trước, cậu ta chết cũng đáng”.
Cổ Đạo Phương lạnh giọng nói: “Hộ pháp Mông, Trương trưởng lão, tôi không chấp nhận giáo chủ mới này”.
Uỳnh!
Khí tức quanh người Mông Trạch cuộn trào, ông ta bước về phía Cổ Đạo Phương.
Cổ Đạo Phương mới ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất, sao có thể là đối thủ của ông ta? Cổ Đạo Phương không kịp phản ứng lại nên bị một cái mâu ngắn đâm trúng ngực, vết thương này đã lấy mạng Cổ Đạo Phương ngay.
Mông Trạch thu mâu lại, còn Cổ Đạo Phương đã chết.
Thấy thế, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, anh không ngờ cái mâu ngắn toằn ấy lại mạnh đến vậy.
Giết Cổ Đạo Phương xong, Mông Trạch nói với Ngô Bình: “Giáo chủ, thuộc hạ đã giết ông ta rồi”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Trương Tây Linh: “Tây Linh, giờ ông tiếp quản Hình Đường”.
Trương Tây Linh mừng rỡ: “Cảm ơn giáo chủ”.
Ngô Bình: “Sao rồi?”
Trương Tây Linh cười đáp: “Thưa giáo chủ, các trưởng lão và đường chủ đều đã quy thuận, giờ ai cũng đang mong giáo chủ mau về tổng bộ để tiếp quản vị trí”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, hai người về chuẩn bị đi, mai tôi sẽ tới”.
“Vâng”.
Hai người họ mang thi thể của bố con Cổ Đạo Phương cùng rời đi, chỉ có Quách Ích ngơ ngác ở lại và không hiểu gì.
Ngô Bình điểm vào mi tâm của Quách Ích, thi triển Khối Lỗi Thuật để biến ông ta thành con rối: “Quách Ích, tôi sẽ cho ông sống thêm mấy ngày”.
Đúng lúc này, có một chiếc xe đi tới, một đám người bước xuống xe, đó là cấp dưới của Hoàng Tương, Lý Hoằng Đào cũng có mặt.
Lý Hoằng Đào đang cầm một khẩu súng trong tay, vì quá kích động nên người cậu ta đang run lên.
Ngô Bình cau mày nói: “Anh bảo em về, sao còn quay lại làm gì?”
Lý Hoằng Đào nuốt nước miếng nói: “Anh, em đến cứu anh”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình mừng thầm, không uổng công anh dốc sức bảo vệ thằng nhóc này.
Anh nói: “Xong hết rồi”.
Lý Hoằng Đào: “Em đã báo cho ông rồi, ông đang ngồi máy bay tới”.
Ngô Bình: “Đúng là ông nên đến đây một chuyến”.
Sau đó, anh nói với Quách Ích: “Quách Ích, lát nữa ông phải tuyên bố với quan khách là Lý Hoằng Đào sẽ lấy con gái ông, còn ông sẽ giao quyền quản lý gia tộc cho Lý Hoằng Đào”.
Quách Ích vâng lời ngay: “Vâng”.
Lý Hoằng Đào ngẩn ra: “Anh, ông ta bị sao thế?”
Ngô Bình: “Giờ ông ta là con rối của anh, Hoằng Đào, tạm thời em hãy tiếp quản công việc của nhà họ Quách. Nhưng đừng vui sớm quá, em có làm được hay không là phụ thuộc hết vào năng lực của chính mình đấy’.
Lý Hoằng Đào gãi đầu nói: “Anh, em không thích việc kinh doanh đâu, anh tìm người khác đi”.
Ngô Bình cạn lời, cậu em họ của anh đúng là chán chết!
Anh nói: “Được rồi, em cứ làm tạm một thời gian đi rồi chờ ông sắp xếp”.
Anh dẫn nhóm Quách Ích quay lại phòng tiệc. Lúc này, các quan khách vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra nên vẫn trò chuyện vui vẻ.
Con gái của Quách Ích thì rơi nước mắt đứng sau lưng bố mình.
Quách Ích: “Các vị, hôm nay tôi sẽ tuyên bố một việc. Từ nay trở đi, con gái Quách Tình của tôi sẽ là vợ sắp cưới của Lý Hoằng Đào của Lý Thị. Đồng thời, tôi sẽ giao việc quản lý gia tộc cho cậu con rể tương lai luôn”.
Các quan khách đều ngẩn ra, chuyện gì vậy? Quách Ích giao hết quyền luôn ư? Ông ta điên rồi sao?
Quách Ích nói tiếp: “Bố tôi vừa qua đời, con trai tôi cũng mất ngoài ý muốn, còn tôi mắc bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa. Vì thế, tôi mới đưa ra quyết định này. Thưa các vị, buổi tiệc hôm nay kết thúc tại đây”.
Các quan khách cứ thế bị đuổi đi, loáng cái biến cố của nhà họ Quách đã truyền khắp Á Mã.
Quách Ích gọi luật sư đến chuẩn bị thu tục chuyển giao quyền hành.
Còn vị hoà thượng của chùa Bạch Tượng thì được Ngô Bình thả đi, dẫu sao người này cũng thuộc Tiểu Tây Thiên nên anh chưa lấy mạng ông ta vội.