Thầy luyện đan nữ kia biết chính Ngô Bình đã giúp mình nên vội hành lễ với anh: “Cảm ơn”.
“Đây là Phi Linh Tiên Đan, cực khó luyện chế, Lâm Nguyệt Kiều đã luyện chế thành công, hơn nữa thành phẩm còn là cấp nhất phẩm, siêu thật đấy!”
“Ít nhất cũng phải là đại sư luyện đan hai sao mới có thể luyện chế được đan dược này, nếu là nhất phẩm thì chắc chỉ thầy luyện đan ba sao mới làm được nhỉ?”
Chu Huyền Cổ cười nói: “Đại sư Lý thật phi phàm, ban nãy lò đan dược này đang nguy cấp, đến tôi cũng không biết phải làm thế nào”.
Thầy luyện đan nữ tên là Lâm Nguyệt Kiều tiến lên hành lễ: “Tông chủ, đây là đại sư Lý ạ?”
Chu Huyền Cổ: “Đại sư Lý đây là khách quý của chúng ta, một đại sư luyện đan cấp năm sao. Đương nhiên thật ra trình độ của cậu ấy còn cao hơn, lát chúng tôi sẽ đến hội quán luyện đan kiểm tra”.
Lâm Nguyệt Kiều lập tức tỏ vẻ sùng bái với Ngô Bình: “Đại sư giỏi quá, đã ở cấp năm sao rồi mà vẫn đi kiểm tra, sau này chắc chắn anh sẽ có quan hiệu là Đan Vương Đan Thánh”.
Đại sư luyện đan trên cấp năm sao đều có tên gọi riêng, sáu sao thì được gọi là Đan Tông, bảy sao thì là Đại Đan Tông, tám sao là Đan Vương, chín sao là Đan Hoàng và mười sao là Đan Thánh.
Chu Huyền Cổ: “Nói chung là tiền đồ của cậu ấy sẽ vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta”.
Lúc này, các thầy luyện đan khác đều đã luyện đan xong, chất lượng thành phẩm của mỗi người đều khác nhau.
Ngô Bình nhìn một lát rồi nói: “Thầy luyện đan ở đây đều thao tác rất ổn, nhưng cách luyện đan thì hơi có vấn đề”.
Chu Huyền Cổ hỏi: “Đại sư có thể nói rõ hơn không?”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Khi nào rảnh tôi sẽ nói kỹ”.
Chu Huyền Cổ biết đây là điều bí mật trong ngành nên Ngô Bình không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết, chi khi hai bên hợp tác vui vẻ thì anh mới có thể chia sẻ chút ít.
Ông ấy cười nói: “Cũng được, để lúc khác”.
Họ xem thêm hai vòng thi nữa, Ngô Bình đã hết hứng nên nói: “Đến hội quan luyện đan thôi”.
Chu Huyền Cổ và Chỉ U cùng thầy luyện đan Lâm Nguyệt Kiều cũng Ngô Bình đến hội quán luyện đan.
Hội quán này lớn hơn bên ngoài một chút, nó vốn là một cung điện, cửa điện có một tu sĩ đang ngồi.
Thấy có người đến, tu sĩ ấy đứng dậy tiếp: “Tông chủ”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Anh Liễu, lại phiền anh rồi”.
Người được gọi là anh Liễu cười nói: “Đây là trách nhiệm của tôi, sao có thể coi là phiền phức được. Nếu ngày nào cũng có người tới kiểm tra thì càng tốt”.
Chu Huyền Cổ: “Đại sư Lý, đây là Liễu Chí Mưu, trước kia cũng là một đại sư luyện đan năm sao, nhưng trong một lần luyện đã đã bị thương đến thần hồn đến giờ vẫn chưa khỏi. Mấy năm qua, ông ấy luôn ở đây trông coi hội quán”.
Liễu Chí Mưu vội xua tay: “Đừng nhắc chuyện năm đó nữa, tất cả đều là số mệnh”.
Ngô Bình không hề thấy ngạc nhiên, vì có nhiều thầy luyện đan có thể luyện chế đan dược vượt phạm vi khống chế của mình. Uy lực của đan dược rất mạnh, nếu không khống chế tốt thì sẽ khiến mình bị thương ngay. Năm nào chẳng có thầy luyện đan chết vì nổ lò, còn có người bị trúng độc, điên dại hay vô tri…
Anh nhìn Liễu Chí Mưu rồi hỏi: “Có phải ông luyện chế Thánh Vương Đan không?”
Liễu Chí Mưu biến sắc mặt rồi hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Thánh Vương Đan là một loại đan dược cổ, sau khi uống vào có thể đột phá thẳng lên Thánh Vương. Nhưng đến Đại Thánh cũng không dám luyện chế loại đan dược bá đạo này mà ông lại dám thử. Thứ cho tôi nói thẳng, ông sống được đến giờ là kỳ tích đấy”.
Liễu Chí Mưu thở dài nói: “Lúc đó, tôi còn trẻ nên bồng bột, cũng đáng đời”.
Ngô Bình: “Nhưng chứng tỏ ông đã gom đủ dược liệu để luyện chế Thánh Vương Đan rồi đúng không?”
Liễu Chí Mưu gật đầu: “Ừ, tôi tình cờ gom đủ dược liệu ở một nơi thần bí, không thì sao dám luyện chế đan dược ấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể chữa khỏi vết thương của ông, nhưng ông phải đưa các dược liệu ấy cho tôi”.
Không lâu nữa, Ngô Bình sẽ đột phá lên cảnh giới Thánh Vương, nếu có Thánh Vương Đan hỗ trợ thì anh sẽ đột phá thuận lợi hơn. Hơn nữa, dù anh không dùng được thì cũng có thể để người nhà dùng.
Liễu Chí Mưu chấn động hỏi: “Cậu chữa khỏi được cho tôi ư?”
Nhiều năm qua, vì bị thương nên ông ấy không thể luyện đan và phải lưu lạc đến đây làm gác cửa. Một đại sư luyện đan năm sao từng đứng trên đỉnh cao mà giờ lại chịu cảnh bị kẻ khác chê cười.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi chữa được”.
Liễu Chí Mưu hít sâu nói: “Đại sư Lý, chỉ cần cậu chưa khỏi vết thương cho tôi thì cậu cần gì, tôi cũng cho cậu hết”.
Ông ấy đã chịu đủ cảnh sống không bằng chết này rồi, thậm chí có vài năm ông ấy đã muốn tự kết liễu đời mình, dẫu sao tu vi cũng không tăng được nữa, cũng không thể luyện đan thì sống làm gì. Người vợ xưa cũng bỏ ông ấy mà đi, những người từng theo đuôi ông ấy cũng khinh ông ấy là đồ vô dụng, sự đối lập này khiến ông ấy vô cùng đau khổ.
Vì thế, khi nghe thấy Ngô Bình có thể chữa khỏi vết thương cho mình, Liễu Chí Mưu đã hào hứng hẳn lên và đồng ý ngay.
Ngô Bình cười nói: “Chắc chưa? Nhỡ tôi muốn ông làm tuỳ tùng cho tôi thì sao?”
Liễu Chí Mưu nghiêm túc nói: “Tông chủ kính trọng cậu như vậy, chứng tỏ tài luyện đan của cậu rất cao siêu. Được đi theo cậu chính là diễm phúc của tôi”.
Chu Huyền Cổ cũng bất ngờ, ông ấy không nghĩ Ngô Bình còn biết chữa bệnh cứu người, hơn nữa còn là vết thương khó trị như của Liễu Chí Mưu. Ngày xưa, khi vừa có tiền vừa có quyền, Liễu Chí Mưu đã tìm đến bao tiên y mà vẫn vô dụng. Nếu Ngô Bình có thể chữa khỏi thì chứng tỏ y thuật của anh rất cao thâm, ít cũng sánh ngang với y tiên.
Ông ấy cười nói: “Đại sư Lý, nếu cậu có thể chữa khỏi cho anh Liễu đây thì tốt quá rồi. Anh Liễu từng là đại sư luyện đan năm sao, nếu được cậu chỉ dẫn thêm thì sau này kiểu gì cũng nhận được quan hiệu”.
Chỉ U: “Vết thương của Liễu tiên sinh khó trị là bởi thần hồn đã bị đan khí đả thương, hơn nữa đan khí ấy vẫn ở trong người tiên sinh, muốn loại bỏ nó thì cần có trình độ luyện đan cực cao”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra cô cũng là người trong ngành nhỉ. Đúng thế, ông ấy bị thương bởi đan khí, hơn nữa đan khí này còn rất mạnh. Do chất lượng của Thánh Vương Đan quá cao, ngoài ra còn có linh tính nên đan khí cũng có ý thức riêng. Nó rất gian xảo, muốn loại bỏ không hề dễ chút nào”.
Nghe thấy thế, tim Liễu Chí Mưu đập thình thịch: “Đại sư Lý, cậu có chữa được không?”
Ngô Bình: “Chỉ cần áp chế được đan khí này thì có thể xử lý được nó, như vậy thì ông chẳng những khôi phục lại tu vi, mà sau đó còn dùng được đan khí. Tuy nó chưa có hiệu quả như Thánh Vương Đan, nhưng cũng có một phần mười tác dụng đấy”.
Liễu Chí Mưu mừng rỡ: “Một phần mười ư?”
Ông ấy biết rõ, dù chỉ ngầy ấy thôi thì cũng khiến mình lột xác rồi.
Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, cũng có thể nhiều hơn một chút”.
Sau đó anh hỏi: “Ngày xưa, có bao nhiêu đan khí chui vào người ông?”
Liễu Chí Mưu: “Sáu, hai cái chui vào người, bốn cái khác thì đã bị tôi phong ấn rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Bị ông phong ấn ư? Ở đâu thế?”
Chương 1812: Khôi phục tu vi, Đại Đạo Quân
Liễu Chí Mưu nói: “Một chiếc đỉnh ngọc, đó là bảo vật mà Ngọc Đỉnh Đạo Tôn khi xưa để lại”.
“Những đan khí này cũng có chút tác dụng, không thể lãng phí”.
Liễu Chí Mưu nói: “Tôi lập tức đi lấy đỉnh ngọc”.
Ngô Bình khua khua tay: “Không cần sốt ruột, tôi kiểm tra trước đã, về sau lại chữa trị cho ông”.
“Được”. Liễu Chí Mưu vội nói.
Anh đi vào đại điện, Liễu Chí Mưu nói: “Thầy luyện đan Lý, phải chăng muốn tiến hành kiểm tra Đan Tông sáu sao?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Kiểm tra Đan Vương tám sao trước đã”.
Ánh mắt Liễu Chí Mưu sáng lên: “Được!”
Bên cạnh xuất hiện một tờ đan phổ, bên trên có tám loại đan dược, mỗi một loại đều rất khó luyện chế, hơn nữa càng về sau, độ khó lại càng cao.
Liễu Chí Mưu: “Thầy luyện đan Lý, chỉ cần có thể luyện chế năm loại đan dược bất kỳ trong đó là có thể trở thành Đan Vương tám sao”.
Ngô Bình: “Ừ, vậy thì bắt đầu đi”.
Liễu Chí Mưu: “Mời!”
Liễu Chí Mưu đi vào trong cánh cửa bên cạnh, lấy dược liệu cần để luyện chế đan dược đầu tiên ra giao cho Ngô Bình. Đồng thời, Ngô Bình còn có thể lựa chọn mười lò luyện đan ở đây.
Thoáng chốc, luyện đan đã bắt đầu, loại đan dược đầu tiên không có khó khăn gì, sau khi mở lò, là đan dược cấp truyền kỳ!
Liễu Chí Mưu vô cùng phấn khởi, nói: “Đan dược truyền kỳ! Rất lâu rồi chưa nghe nói có người nào luyện chế ra đan dược này, thầy luyện đan Lý quả thật bất phàm!”
Ngô Bình lại luyện chế lò thứ hai, nếu như lò thứ nhất không luyện chế thành công, anh sẽ không có tư cách luyện chế lò thứ hai.
Lò thứ hai vẫn là đan dược truyền kỳ, Chu Huyền Cổ vừa giật mình vừa hâm mộ, ông ấy thầm quyết tâm, nhất định phải kéo Ngô Bình vào Linh Tê Đan Tông của ông ấy!
Ngô Bình tốn một ngày luyện chế thành công toàn bộ tám loại đan dược, trong đó có bốn loại đạt tới cấp truyền kỳ, bốn loại đạt tới đế phẩm.
Luyện chế đan dược xong, Liễu Chí Mưu cười nói: “Đan vương Lý, cậu đã đạt đến yêu cầu của Đan Vương nhất phẩm, đây là cấp bậc cao nhất trong Đan Vương!”
Ngô Bình hỏi: “Bình thường những thầy luyện đan kia lấy tên như thế nào?”
“Không giống nhau”. Chu Huyền Cổ nói: “Có người dùng họ của mình, có người dùng tên của mình, có người dùng đạo hào, cũng có người dùng tên của người nhà mình”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chữa trị cho thầy luyện đan Liễu trước đã”.
Liễu Chí Mưu nói: “Làm phiền thầy luyện đan Lý rồi, nhà tôi cách nơi này không xa, mời thầy luyện đan Lý đến phủ ngồi một lát!”
Ngô Bình tạm biệt Chu Huyền Cổ, đi đến nhà Liễu Chí Mưu. Nhà của Liễu Chí Mưu này nằm trong một thành thị tầm trung của đại thế giới trung ương, tên là Phạm Thành.
Năm đó Liễu Chí Mưu là đại sư luyện đan năm sao, mặc dù đã sa sút, nhưng gốc rễ vẫn rất sâu, ở trong nhà cao cửa rộng, nô bộc thành đàn.
Đi vào phòng khách ngồi xuống, Liễu Chí Mưu nói: “Phòng nhỏ đơn sơ, để thầy luyện đan Lý chê cười rồi”.
Ngô Bình: “Năm đó ông là đại sư luyện đan năm sao, ai dám nói ông keo kiệt”.
Liễu Chí Mưu khẽ thở dài: “Từ sau khi tôi bị thương, gần như thành người tàn phế, vợ rời bỏ tôi, con trai sửa họ, nhận một người xa lạ là bố”.
Ngô Bình nhíu mày: “Vợ trước của thầy luyện đan Liễu là?”
Liễu Chí Mưu: “Con gái của thành chủ Phạm Thành. Khi tôi vẫn là đại sư luyện đan năm sao, bọn họ kính tôi, khi tôi không còn là thầy luyện đan năm sao, bọn họ vứt bỏ tôi như vứt một chiếc giày rách!”
Ngô Bình có thể cảm nhận được, Liễu Chí Mưu này vô cùng uất ức, anh cười nói: “Đều đã qua rồi, ông sẽ khôi phục thân phận đại sư luyện đan năm sao nhanh thôi, hơn nữa còn sẽ vượt qua lúc trước”.
Liễu Chí Mưu đứng dậy, cúi thấp người với Ngô Bình: “Thầy luyện đan Lý, cảm ơn! Ơn nghĩa của cậu, cả đời Liễu mỗ khắc ghi trong lòng!”
Ngô Bình: “Không nói chuyện phiếm nữa, bây giờ tôi bắt đầu chữa trị cho ông, ông mang đỉnh ngọc kia tới đây đi”.
Liễu Chí Mưu lấy ra một chiếc đỉnh ngọc, Ngô Bình vỗ một cái lên trên đỉnh, trong đó lập tức bay ra bốn luồng đan khí, vô cùng ngang tàng. Ngô Bình đan hai tay lại, bốn luồng đan khí lập tức ngoan ngoãn, sau đó anh tung chưởng đánh chúng lên trên đỉnh đầu Liễu Chí Mưu.
Liễu Chí Mưu lấy làm khiếp sợ: “Thầy luyện đan Lý!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không cần hoảng hốt, chỉ là hai luồng đan khí âm dương bị mất cân đối, tạo thành tổn thương cho ông. Nhưng nếu đồng thời hấp thu sáu luồng đan khí, trái lại có thể khiến âm dương hòa hợp, nâng cao tu vi của ông”.
Dứt lời, anh đặt một tay lên đỉnh đầu Liễu Chí Mưu, dưới sự trấn áp Thánh Vực của anh, vậy mà sáu luồng đan khí lại hợp làm một, hóa thành đan dược!
Sau đó, sức mạnh của đan dược phóng thích ra, bắt đầu cải tạo thân thể Liễu Chí Mưu. Chỉ chốc lát, khí tức của Liễu Chí Mưu tăng mạnh, thần hồn bị thương không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà còn vượt qua lúc trước!
Sau sáu tiếng, Ngô Bình buông tay, cười nói: “Ông tu luyện đi, tôi ở ngoài chờ ông”.
Liễu Chí Mưu biết đây là cơ hội hiếm gặp, lập tức dốc sức tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới cao hơn!
Khi Ngô Bình đi ra, cũng cầm chiếc đỉnh ngọc kia ra theo. Anh phát hiện, trong đỉnh ngọc này cất giấu một không gian rất lớn, thế là rót thần niệm vào trong đó.
Trong đỉnh ngọc bố trí cấm chế dày đặc, ngay cả Liễu Chí Mưu cũng không phá được. Nhưng mà, thủ đoạn của Ngô Bình vượt xa ông ấy, chưa đầy nửa canh giờ, cấm chế đều đã bị phá, hai mắt anh tỏa sáng, tiến vào trong một thế giới rộng lớn.
Phóng tầm mắt nhìn ra, trong thế giới này có một mảnh lại một mảnh ruộng thuốc, nhiều không kể xiết.
Anh lập tức nói: “Lão Dược!”
Tiếng nói của Lão Dược vang lên: “Chủ nhân!”
“Lão Dược, ông thấy những ruộng thuốc này rồi chứ? Ông có thể luyện hóa chiếc đỉnh ngọc này không?”
Lão Dược: “Đương nhiên có thể, chỉ cần chủ nhân giúp đỡ. Nếu tôi có thể luyện hóa đỉnh này, nắm giữ nhiều ruộng thuốc như vậy, sẽ có thể trực tiếp thăng thành Dược Giới!”
Ngô Bình: “Dược Giới có bao nhiêu cấp?”
Lão Dược: “Dược Giới, từ cấp một đến cấp sáu mươi, luyện hóa đỉnh này, ít nhất tôi cũng có thể đạt đến Dược Giới cấp hai mươi!”
Ngô Bình: “Trở về, tôi giúp ông luyện hóa nó”.
Đảo mắt đã tới ngày hôm sau, Liễu Chí Mưu đẩy cửa ra ngoài, đầu tiên cúi thấp người thi lễ với Ngô Bình: “Tiên sinh, tôi đã khôi phục rồi, hơn nữa tu vi cũng tăng lên!”
Ngô Bình gật đầu: “Rất tốt, có chuyện muốn bàn bạc với ông, đỉnh ngọc này của ông có chút công dụng với tôi, hy vọng có thể mua lại từ trong tay ông”.
Liễu Chí Mưu: “Tiên sinh cần thì cứ lấy. Nếu nói chuyện tiền bạc, vậy thì coi thường Liễu tôi rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Thôi được, tôi không khách sáo nữa. Bây giờ ông vừa khôi phục tu vi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện phải làm. Tôi đến Linh Tê Đan Tông chờ ông”.
Liễu Chí Mưu nói: “Thưa cậu, xin ở lại trong nhà thêm hai ngày, tôi muốn con trai tôi bái kiến cậu”.
Ngô Bình biết, ông ấy muốn đi giành lại con trai mình, gật đầu nói: “Cũng được, tôi chờ tin tức của ông”.
Bây giờ Liễu Chí Mưu đã khôi phục tu vi Đạo Quân, hơn nữa mượn sức mạnh của Thánh Vương Đan, tiến thêm một bước, đột phá đến cảnh giới của Đại Đạo Quân. Phải biết, lúc trước thần hồn của ông ấy bị thương, tu vi miễn cưỡng đạt đến Thần Tiên Cảnh. Bây giờ vừa khôi phục thực lực thì đã khác trước một trời một vực.
Liễu Chí Mưu cưỡi tiên quang bay về phía nhà thành chủ.
Bây giờ, vợ trước Phạm Xuân Lê và con trai của ông ấy đang ở trong viện, dùng cơm với người chồng hiện giờ.
Bỗng nhiên, một bóng người đáp xuống, chính là Liễu Chí Mưu.
Nhìn thấy Liễu Chí Mưu, sắc mặt Phạm Xuân Lê lập tức trở nên khó coi, tức giận nói: “Ông tới làm gì?”
Đối với người chồng trước này, trong lòng bà ta tràn đầy chán ghét. Lúc trước, bà ta lựa chọn gả cho ông ấy chỉ vì ông ấy là đại sư luyện đan năm sao, có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Phạm. Nhưng bây giờ, ông ấy có cái gì? Tu vi không bằng Thần Tiên, luyện đan cũng không thể, chỉ có thể chạy tới hội quán thầy luyện đan trông cửa. Phế vật như vậy, Phạm Xuân Lê bà ta không muốn qua lại chút nào.
Liễu Chí Mưu thản nhiên nói: “Tôi đến mang con tôi đi”.
Nói xong, ông ấy nhìn về phía thiếu niên mười mấy tuổi kia, nói: “Danh Nhi, đi theo bố”.
Ở nhà họ Phạm thiếu niên này được ăn ngon mặc đẹp, nhưng trong lòng cậu ta vẫn luôn nhớ tới bố mình, bây giờ thấy vậy thì không chút do dự đứng ở bên cạnh Liễu Chí Mưu, cười nói: “Bố, con vẫn luôn chờ bố đón con trở về đấy”.
Chương 1813: Cửa hàng Đế Đô
Người thiếu niên nghiêm mặt nói: “Mẹ, con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo. Bố con rốt cuộc cũng là bố của con, cho dù nghèo khổ hay giàu sang, danh giá hay tầm thường, con cũng không thể bỏ mặc ông ấy. Cho dù ông ấy trở thành người bình thường, Liễu Danh con cũng sẽ nuôi ông ấy đến già, làm ma chay cho ông ấy”.
Người đàn ông đó đột nhiên vỗ xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Được, vậy sau này con không cần phải quay về đây nữa”.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện, chính là bố của Phạm Xuân Lê, bố vợ trước đây của Liễu Chí Mưu.
Người đàn ông trung niên dường như đã biết chuyện ở đây, ông nhẹ nhàng nói: “Danh Nhi, ở chỗ ông ngoại, việc cơm áo con không cần phải lo, sau này cũng có thể có tiền đồ tốt. Nếu như hôm nay con đi cùng người kia thì chắc chắn sẽ hối hận”.
Người thiếu niên nói: “Ông ngoại, ông vẫn mãi là ông ngoại của Danh Nhi, chỉ là hôm nay Danh Nhi buộc phải đi rồi”.
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu.
Liễu Chí Mưu nghe thấy những lời nói của con trai thì vô cùng vui mừng, ông ấy cười lớn: “Danh Nhi, trước đây bố từng nói với con thế nào? Nếu như bố không khôi phục được tu vi thì sẽ không đến tìm con”.
Lời này vừa nói ra, Phạm Xuân Lê ngây cả người, bà ta hỏi: “Cái gì, ông khôi phục lại tu vi rồi?”
Liễu Chí Mưu bỗng phả ra khí tức Đại Đạo Quân, nhẹ nhàng nói: “Không chỉ khôi phục lại tu vi, mà còn nâng lên một cấp, tôi đã là Đại Đạo Quân rồi”.
Người thiếu niên mừng rỡ, hai mắt sáng lên: “Bố, vậy bố cũng có thể luyện đan, lại trở thành đại sư luyện đan năm sao ạ?”
Liễu Chí Mưu cười nói: “Danh Nhi, bây giờ có lẽ bố đạt trình độ của Đan Tông sáu sao, mấy ngày nữa sẽ đi thử nghiệm”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao ông ấy lại đột nhiên khôi phục lại được?”
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi rồi nói: “Chí Mưu, hôm nay ông đến, chẳng lẽ là muốn sỉ nhục chúng tôi”.
Liễu Chí Mưu: “Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi đến chỉ là muốn đưa Danh Nhi đi. Giữa chúng ta sớm đã không còn liên quan gì nữa. Tôi không có thời gian sỉ nhục mấy người”.
Nói xong, ông ấy dẫn theo con trai, độn quang rời khỏi đây.
Phạm Xuân Lê dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng việc đã đến nước này, không thể nào cứu vãn được nữa. Bà ta nhìn người chồng hiện tại, người này làm việc bên cạnh bố cô, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chán ghét với hắn.
Lại nói về chuyện Ngô Bình tới Linh Tê Đan Tông thì đã kêu thầy luyện đan con rối tiếp tục luyện đan, đồng thời giúp Lão Dược luyện hóa Ngọc Đỉnh, thuận lợi thu được dược liệu trong đó.
Bây giờ Lão Dược có thể cung cấp đủ dược liệu để anh luyện đan, trong vài ngày ngắn ngủi, Ngô Bình đã giao cho Chu Huyền Cổ hàng loạt đan dược, sau đó sẽ được bán bởi Linh Tê Đan Tông.
Liễu Chí Mưu cũng đã đến đây, ông ấy sẵn lòng tôn Ngô Bình làm chủ, từ nay về sau, hầu hạ ở bên cạnh.
Ngô Bình đang định đến Đế Đô mở một cửa hàng đan dược, có Liễu Chí Mưu này trấn giữ ở đó, vậy thì còn gì bằng.
Thế là anh tạm biệt Chu Huyền Cổ, mang theo Chỉ U và cha con Liễu Chí Mưu đi đến thành phố phồn hoa nhất của Đại Thế Giới Trung Ương, Đế Đô.
Đế Đô là nơi mà Đại Thiên Tôn sinh sống, cũng là chỗ ở của Tiên Đình, người có thể định cư ở Đế Đô không giàu thì địa vị cao quý, không có ai là đơn giản cả.
Từ trên không trung nhìn xuống, Đế Đô tạo thành bởi tổ hợp vô số thời không, nó nhìn có vẻ không lớn lắm, nhưng thực ra bên trong rộng lớn phức tạp vô cùng, có khi phía sau một căn nhà lại ẩn giấu một đại thế giới.
Vì vậy ở Đế Đô không thể xem thường bất kỳ hộ gia đình nào, có thể phía sau cổng tre lại là một Tông môn.
Bên trong Đế Đô, trên đường lớn gặp bất kỳ một người nào đó, tu vi cũng sẽ không quá yếu, Chân Tiên, Thần Tiên, nhìn thấy khắp nơi. Hơn nữa, còn có rất nhiều tu sĩ đến từ Khuyên giới khác, nhân tài ẩn dật, cao thủ nhiều như mây.
Ngô Bình vừa liếc mắt đã nhìn thấy một tòa lầu các lơ lửng giữa không trung, thương nhân đang buôn bán pháp khí. Làm như này, cửa hàng lơ lửng trên không vô cùng bắt mắt, như giá cả cũng rất cao, không phải là nơi mà thương nhân bình thường có thể mua được.
Trước đây Liễu Chí Mưu từng đến Đế Đô rất nhiều lần, cũng biết khá nhiều, ông ấy nói: “Thưa cậu, cửa hàng lơ lửng trên không như này, giá cả đều rất cao, tiền thuê một tỷ đạo tệ trở lên”.
Ngô Bình hỏi: “Có thể mua không?”
Liễu Chí Mưu: “Bình thường không bán, đa số là cho thuê”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy lên nói chuyện với ông chủ”.
Ông chủ ngồi ở đó với vẻ phóng khoáng, mỗi bên trái phải đều có người đẹp hầu hạ, ông ta liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Tiền thuê một năm là một tỷ rưỡi, mỗi lần đóng ba năm”.
Ngô Bình ngẩn cả người, một năm một tỷ rưỡi, còn phải nộp ba năm một, đây có khác gì cướp đâu! Nhưng anh cũng hiểu vì sao cửa hàng này cứ mãi chẳng có ai thuê, bốn tỷ rưỡi cũng không phải là số tiền mà ai cũng có thể gánh được.
Phải biết rằng, đạo tệ là bùa chú mà tu sĩ cấp Đạo Quân tạo ra. Lấy một Đạo Quân bình thường làm ví dụ, cho dù tạo đạo tệ liên tục không ngừng nghỉ thì một năm tạo ra được nhiều nhất một trăm triệu đạo tệ. Bốn tỷ rưỡi đạo tệ, tương đương với giá trị mà một Đạo Quân tạo ra trong bốn mươi lăm năm làm việc không kể ngày đêm không ăn không uống không ngủ nghỉ.
Ngô Bình mỉm cười: “Sau ba năm thì sao?”
Ông chủ cười ha hả: “Sau ba năm, xem giá cả thị trường. Có thể tăng giá, nhưng sẽ không hạ giá”.
Ngô Bình: “Thế này đi, một năm một tỷ rưỡi, tôi thuê năm năm, bảy tỷ rưỡi đạo tệ thanh toán một lần”.
Ông chủ có chút bất ngờ, ông ta gật gật đầu rồi nói: “Được, vậy chúng ta ký thỏa thuận đi”.
Ông ta lấy ra một tờ giấy, Ngô Bình xem không thấy có vấn đề gì liền in dấu vân tay và ký tên lên đó. Ông chủ cũng ký tên như vậy, đồng thời, Ngô Bình cũng thanh toán luôn bảy tỷ rưỡi đạo tệ cho ông ta.
Thuê xong cửa hàng, Ngô Bình và Liễu Chí Mưu, Chỉ U bắt tay vào việc sửa lại cửa hàng.
Cửa hàng này gồm có nhà kho, vườn hoa, phòng khách,...các phòng lớn nhỏ có hơn năm trăm gian, diện tích khá lớn. Với lại còn có thể cất giữ Động Thiên, thậm chí còn có thể dùng làm lối vào của một đại thế giới nào đó.
Những người này đều có bản lĩnh cao cường, trong chốc lát đã sửa sang xong cửa hàng.
Thu dọn ổn thỏa, Ngô Bình bèn gọi Đào Như Tuyết và hơn trăm tên thuộc tới đây. Dù sao Chỉ U cũng là người ngoài, quản sổ sách gì đó vẫn phải giao cho Đào Như Tuyết.
Nhìn thấy cửa hàng rộng lớn như này, Đào Như Tuyết cười nói: “Nơi này thật sự ổn đấy”.
Ngô Bình trong đại sảnh cất tiếng nói: “Ngày mai cửa hàng khai trương, các vị có kiến nghị gì không?”
Liễu Chí Mưu nói: “Công tử là Đan Vương đương thời, chuyện này có thể truyền bá rộng rãi một chút thông qua mạng Tiên”.
Chỉ U gật đầu: “Đúng vậy. Đan Vương nhất phẩm, Tiên giới chỉ có một mình công tử. Mặt khác, chúng ta cũng phải mời một vài người có danh tiếng tham gia lễ khai trương”.
Ngô Bình sờ sờ cằm: “Mời khách sao? Người như thế nào mới tính là có danh tiếng?”
Chỉ U: “Ví dụ như, quan lớn nhất phẩm của Tiên Đình thì tính là nhân vật tai to mặt lớn có danh tiếng”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc: “Vương Mẫu có tính không?”
Chỉ U ngẩn cả người: “Vương Mẫu, tất nhiên là nhân vật siêu nổi tiếng rồi”.
Anh dừng một lúc rồi lại nói: “Thiên Soái cũng có thể mời tới”.
Chỉ U và Liễu Chí Mưu nhìn nhau, hai người họ đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Công tử còn biết Thiên Soái sao? Đó đương nhiên cũng là nhân vật lớn!”
Ngô Bình nói: “Khai trương có thể lùi lại vài ngày, tôi phải suy nghĩ thật kỹ, ngẫm xem phải mời những người nào”.
Chương 1814: Các ngươi tự kết liễu đi
Mấy người Ngô Bình đang bàn bạc chuyện khai trương cũng như chiến lược kinh doanh thì đột nhiên có một đám người xông vào, một tên mập mặt đen lạnh lùng hỏi: “Các người là ai? Sao lại ở trong cửa hàng của tôi?”
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Anh nói đây là cửa hàng của anh sao?”
Tên mập mặt đen cười nhạt: “Nhảm nhí, đương nhiên là của tôi rồi. Đây là giấy tờ nhà”. Hắn ta vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy màu vàng kim.
Ngô Bình nhìn lướt qua, đúng thật là giấy tờ nhà. Anh lập tức hiểu ra mình đã bị người ta lừa.
Chỉ U cũng hiểu ra, nói: “Công tử, e rằng chúng ta đã bị người ta lừa rồi”.
Ngô Bình nói: “Trước đây tôi đã ký hợp đồng thuê với người ta, hắn ta cũng lấy giấy tờ nhà ra, giờ anh cũng có một bản giấy tờ nhà, rốt cuộc ai trong các anh mới là chủ nhà đây? Chắc không phải hợp tác với nhau lừa tôi đấy chứ?”
Liễu Chí Mưu nói: “Tôi nghe nói Đế Đô có một nhóm người chuyên dùng cách này để lừa người khác, chắc chắn người trước đó cùng một bọn với hắn ta. Trên giấy tờ đất của Đế Đô có con dấu riêng, vốn không thể nào làm giả được”.
Tên mập mặt đen tối sầm mặt: “Tôi là kẻ lừa đảo sao? Anh có bằng chứng không? Bây giờ hãy cút ra khỏi cửa hàng của tôi ngay, nếu không cậu đây sẽ báo quan đấy. Nếu để quan sai đến thì các người đều sẽ phải ngồi tù”.
Ngô Bình cười: “Thật không ngờ ở Đế Đô Tiên Đình mà cũng có thể gặp phải chuyện này, thú vị”.
Tên mập mặt đen sờ bụng, cười lạnh lùng, nói: “Bớt nói nhảm với cậu đây đi, cút”.
“Qùy xuống”.
Ngô Bình ra lệnh, tên mập mặt đen quỳ xuống cái “thịch”, những người đi theo Hắn ta cũng quỳ hết xuống, mặt ai nấy cũng hoảng sợ.
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Có phải người lừa tiền thuê nhà của tôi trước đây cùng một phe với anh không?”
Tên mập gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cùng một phe”.
Ngô Bình hỏi: “Anh nắm giữ bao nhiêu cửa hàng?”
Tên mập mặt đen ngoan ngoãn trả lời: “Sáu cửa hàng”.
Ngô Bình lại hỏi: “Đều là loại lơ lửng trên không trung sao?”
“Đúng vậy”. Tên mập mặt đen đáp.
Ngô Bình: “Bây giờ anh hãy bán hết sáu cửa hàng đó cho tôi, tổng tiền bảy tỷ năm trăm triệu. Số tiền này tôi đã trả cho anh rồi”.
Cơ thể của tên mập mặt đen không nghe theo ý chủ mà ngoan ngoãn cầm giấy tờ nhà ra, thực hiện giao dịch với Ngô Bình, bán hết tất cả sáu cửa hàng đó cho anh.
Sau khi ký tên, Ngô Bình gật đầu, nói: “Các anh hãy tìm chỗ nào không có người rồi tự kết liễu đi”.
Đám người đó hoảng sợ, muốn nói nhưng lại không nói được, ai cũng đứng dậy một cách vô tri rồi quay đầu đi ra ngoài. Họ đến bên một hồ nước hoang vu, lần lượt tự sát. Trước khi chết, họ cố hết sức kháng cự nhưng hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể mình, dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển họ.
Liễu Chí Mưu: “Sau lưng những người thế này luôn có thế lực rất mạnh làm chỗ dựa, e rằng chuyện này chưa kết thúc”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Chưa xong mới hay, tiếp theo sau càng có nhiều người xuất hiện thì càng kiếm được nhiều cửa hàng, dám ức hiếp tôi, hehe, tôi cho họ hối hận không kịp”.
Đào Như Tuyết: “Đế Đô ở đây cũng không khác mấy với bên dưới, đều là người có quyền thế ức hiếp người không có quyền thế”.
“Thế giới rộng lớn, đâu đâu cũng vậy”. Ngô Bình nói: “Như Tuyết, đi thôi, chúng ta đến năm cửa hàng còn lại xem thử”.
Thế là anh dắt theo Đào Như Tuyết đến cửa hàng thứ hai của tên mập mặt đen, diện tích của cửa hàng thứ hai rộng hơn, đã có người thuê lại chỗ đó rồi, đối phương đang buôn bán dược liệu.
Tiểu nhị nhìn thấy Ngô Bình và Đào Như Tuyết đến thì cười, nói: “Hai vị muốn mua dược liệu gì?”
Ngô Bình nói: “Tôi là chủ nhân mới của cửa hàng, sau này tiền thuê của các anh sẽ nộp cho tôi”.
Tiểu Nhị ngây ra, Hắn ta không dám làm chủ những chuyện lớn thế này nên nói: “Xin hai vị đợi chút, để tôi đi mời ông chủ của chúng tôi”.
Hắn ta đi vào trong, một lát sau, một người đàn ông trung niên bước ra, chắp tay chào Ngô Bình: “Tôi là ông chủ ở đây, nghe nói anh là chủ nhà mới sao? Sao tôi không nghe nói?”
Ngô Bình cầm giấy tờ nhà ra, nói: “Mới mua thôi, không biết ông thuê cửa hàng này bao lâu?”
Ông chủ thấy giấy tờ là thật thì vội cười xòa, nói: “Thì ra là chủ nhà mới. Còn hai tháng rưỡi nữa là hết hợp đồng đã ký”. Ông ta vừa nói vừa lấy hợp đồng thuê cũ ra cho Ngô Bình xem.
Ngô Bình phát hiện tiền cho thuê cửa hàng này mỗi năm là một tỷ hai trăm triệu, thời hạn hai năm, giờ đã sắp đến hạn rồi.
Ngô Bình nói: “Tôi có thể tiếp tục cho ông thuê cửa hàng với giá cũ”.
Ông chủ nghe không tăng giá thì rất vui mừng, nói: “Vâng, vâng, tôi là khách thuê quen chỗ này, hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác”.
Ngo Bình dạo một vòng trong cửa hàng dược liệu của ông ta thì phát hiện phần lớn dược liệu ở đây đều sinh trưởng bên ngoài Khuyên giới, chuyện này làm anh rất bất ngờ. Đến cũng đã đến rồi nên anh nhân tiện mua một ít dược liệu về luyện đan.
Thế là anh đi thăm hết năm cửa hàng trong một ngày, có bốn cửa hàng đã cho thuê, còn một cửa hàng vẫn chưa có người thuê. Tiền thuê mỗi năm của bốn cửa hàng lên đến năm tỷ hai trăm triệu tiền đạo.
Hai người họ quay về cửa hàng đan dược thì thấy có mấy người đang ngồi trong sảnh lớn, Liễu Chí Mưu và Chỉ U ngồi đối diện, hai bên đang nói chuyện với nhau.
Một tu sĩ nam trọc đầu hạ giọng nói: “Cửa hàng là của nhà họ Ngân chúng tôi, chữ ký của các người vô hiệu. Ngoài ra, chúng tôi cũng đang điều tra nguyên nhân cái chết của tam công tử, nếu như điều tra ra có liên quan đến các người thì các người đừng mong trốn được”.
“Ai mà lại dám ở cửa hàng của tôi phách lối thế?”. Ngô Bình và Đào Như Tuyết bước vào.
Tu sĩ nam trọc đầu cười lạnh lùng: “Anh chính là người mua cửa hàng đó sao?”
“Là tôi”. Ngô Bình nói: “Bây giờ sáu cửa hàng đều là của tôi. Còn về chuyện tam thiếu gia gì đó của các anh làm sao mà chết thì không liên quan gì đến tôi cả, dù cho hắn ta có chết một vạn lần thì giao dịch cũng đã kết thúc”.
“Bốp”.
Tu sĩ trọc đầu đập bàn, lên giọng nói: “Anh có biết nhà họ Ngân là thế lực ra sao không?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi chỉ biết nếu như anh đập vỡ bàn của tôi thì nhất định phải đền tiền”.
Tu sĩ trọc đầu cười hehe: “Ngon đấy, hi vọng anh sẽ không phải hối hận, chúng ta đi thôi”.
Hắn ta nói xong thì cả đám người cùng đứng dậy và rời khỏi cửa hàng.
Ngô Bình nhìn đám người đó rời đi thì lạnh lùng nói: “Tối nay có kịch hay xem rồi”.
Chỉ U: “Công tử, tôi biết chút ít về tình hình của nhà họ Ngân. Nhà họ Ngân đã sống mấy chục đời ở tiên giới, thế lực thâm sâu, trong nhà có rất nhiều quan lớn ở thiên đình, mãnh tướng trong tiên quân. Nhà họ Ngân thích mua các cửa hàng phá sản, nghe nói họ nắm giữ đến hơn ba nghìn cửa hàng, giàu nứt khố đổ vách”.
Ngô Bình: “Hơn ba nghìn cửa hàng sao? Chỉ tính tiền thuê thôi thì mỗi năm cũng phải hơn trăm tỷ rồi nhỉ?”
Chỉ U: “Đó chỉ mới là một mảng làm ăn thôi, nhà họ Ngân còn có những mảng kinh doanh khác, thu nhập cực kỳ cao, vì vậy nhà họ Ngân không dễ động đến đâu”.
Ngô Bình: “Nếu nhà họ Ngân thông minh thì sẽ không động đến tôi”.
Liễu Chí Mưu: “Nghe nói nhà họ Ngân có một cao thủ trẻ, tên là Ngân Cửu Tinh, mặc dù là một thần tiên nhưng lại có thực lực cấp đạo tổ”.
Ngô Bình: “Thực lực cấp Đạo Tổ? Xem ra vị thần tiên này là thần tiên trong thần vực rồi”.
Chỉ U không hiểu, hỏi cái gì là thần tiên trong thần vực, Ngô Bình giải thích tóm gọn, nghe nói ở đó có thần tiên với thực lực rất mạnh, Chỉ U như nghĩ ra điều gì đó: “Hèn gì nhà họ Ngân lại có thần tiên mạnh đến vậy! Thì ra vị thần tiên này không phải thần tiên đó”.
Ngô Bình: “Ồ, nhà họ Ngân không chỉ có một thần tiên à?”
Chương 1815: Thập Kỷ Tuyệt Mệnh Cục
Chỉ U: “Ừ, nghe nói nhà họ Ngân có một thần tiên đường, bồi dưỡng rất nhiều cao thủ cảnh giới thần tiên”.
Sau đó, Đào Như Tuyết dẫn người bận rộn trang hoàng lại cửa hàng, Ngô Bình thì tu luyện ở phía sau. Thần Tiên Kinh của anh đã đạt đến cảnh giới nhỏ thứ ba trong cảnh giới thần tiên, trước đó anh vẫn luôn chuẩn bị cho việc đột phá sau này. Vì vậy, lần tu luyện này anh chỉ cần chưa đến nửa tiếng đồng hồ là đã đột phá được cảnh giới nhỏ thứ tư, cảnh giới lớn thứ hai, Tiên Biến Cảnh.
Tiên Biến là giai đoạn thần tiên tu luyện quan trọng nhất nên các tu sĩ ở giai đoạn này cũng được gọi là thần tiên vương. Ngô Bình đặt chân vào Thiên Mệnh Cảnh, cũng được gọi là thần tiên vương, hai cảnh giới đều rất mạnh, là vua trong tiên.
Ngô Bình đột phá lên Tiên Biến thì cơ thể cũng có những biến quá thần kỳ, thể chất đại thánh lại chắc chắn và được nâng cao hơn. Căn cơ của anh thâm hậu, lần tu luyện này tiến bộ thần tốc, anh đã nhanh chóng hoàn thành ba giai đoạn của Tiên Biến là sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Mỗi lần tiên biến thì thực lực của anh lại tăng lên.
Ngô Bình vừa hoàn thành Tiên Biến Cao Cấp thì đột nhiên mở mắt, cười lạnh lùng và nói: “Quả nhiên đã đến rồi”.
Anh đẩy cửa bước ra ngoài, bay lên trời cao. Lúc lên cao, anh nhìn thấy bốn người bay đến, đang quan sát cửa hàng ở bên dưới.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Các vị đang tìm tôi sao?”
Dẫn đầu là một nam tu trẻ, hắn ta cười nham hiểm: “Tốt lắm, còn dám chủ động ra chịu chết”.
Hắn ta không nói thêm lời nào, vung đao chém ra, kiếm quang vô cùng sắc bén, nhắm thẳng vào đầu Ngô Bình.
“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”, Ngô Bình cười lạnh lùng, mở thánh vực, lúc đao quang chỉ còn cách anh mấy chục mét thì bỗng dưng biến mất. Cùng lúc đó, thánh vực bao trùm hết phạm vi mười dặm, bốn người đó lập tức bị khống chế.
“Lĩnh vực này mạnh thật”. Tu sĩ trẻ thốt lên, sau đó hét lớn: “Có điều muốn khống chế được mấy người bọn ta thì anh nằm mơ rồi, Ma Thần Nhập Thể”.
“Ầm”.
Bốn người họ liền phát ra khí tức kinh thiên động địa, đấy đã không còn là khí tức của loài người, cũng không phải là khí tức của tiên mà là khí tức của quỷ và thần.
“Sát Cục Vạn Cổ thứ nhất, trấn”.
Ngô Bình nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, vô số ngôi sao liền dịch chuyển trên không trung, cả ngàn tỷ sát cơ nhấp nháy, Sát Cục Vạn Cổ thứ nhất lập tức được bố trí thành công.
Bóng ảo của bốn thần ma xuất hiện, tất cả đều cao vạn trượng, có điều, họ vừa mới hình thành thì liền bị vô số sát quang vút qua, giết chết ngay lập tức.
Thần ma bị Sát Cục Vạn Cổ thứ nhất chém tan, bốn người đồng loạt hừm lên khó chịu, thất khứu chảy máu, mặt mày trắng bệch.
“Chúng tôi là người của nhà họ Ngân, anh hãy dừng tay”. Tu sĩ trẻ sợ hãi, hét lớn lên.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Các anh đến để giết tôi mà còn muốn tôi dừng tay, anh nghĩ có hợp lý không?”
Tu sĩ trẻ: “Anh bạn, có gì từ từ nói, chỉ có mấy cửa hàng thôi, anh cần thì cho anh đấy”.
Ngô Bình: “Mấy cửa hàng thôi? Người nhà họ Ngân các anh lừa tiền thuê nhà của tôi, giờ lại muốn giết tôi, vậy mà là chỉ có mấy cửa hàng thôi sao? Cho anh một cơ hội, có thể để cao thủ nhà họ Ngân đến chuộc anh về”.
Tu sĩ trẻ hỏi: “Chuộc tôi? Anh cần bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Nghe nói nhà họ Ngân các anh có hơn ba ngàn cửa hàng, thiết nghĩ không thiếu tiền đâu. Thế này đi, một người tôi lấy một trăm tỷ tiền đạo”.
Tu sĩ trẻ nói với vẻ mặt khó coi: “Một trăm tỷ? Anh cũng dám nghĩ lắm đó”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi có dám nghĩ hay không không quan trọng, không có tiền thì tôi sẽ giết các anh, từng người một”.
Một tu sĩ nam tóc đỏ hạ giọng nói: “Anh có biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Ngân chúng tôi không?”
Ngô Bình cười hehe, nói từng chữ một: “Hậu quả là các anh sẽ phải bồi thường cho tôi một số tiền lớn, và còn phải chết rất nhiều người”.
Bốn người đó nghe xong thì đều thấy rùng rợn, lẽ nào người này có lai lịch gì ghê gớm lắm sao? Nếu không thì sao hắn ta lại dám nói như thế?
Tu sĩ tóc đỏ: “Được, tôi thông báo cho nhà họ Ngân, đưa tiền chuộc cho anh”.
Ngô Bình để cho hắn ta gửi tin đi, sau đó ngồi xếp bằng trên không trung, cảm nhận sự kỳ diệu của Tiên Biến.
Ba cấp tiên biến khiến thể chất của anh vượt ra ngoài giới hạn của tiên tộc và thần tộc, đạt đến giai đoạn cao hơn. Loại thăng hoa này có thể giúp anh nhẹ nhàng vươn đến cảnh giới lớn tiếp theo, đó là tiên hoàng.
Chưa đến mười lăm phút, đã có mấy chục người bay đến gần, nhưng không dám vào trong thánh vực của Ngô Bình.
Ngô Bình liền di chuyển đến rìa thánh vực, nhìn về phía mấy chục người đó. Trong đó có một ông già, khí tức như rồng, có thể thấy ông ta là một cao thủ cấp đạo tổ.
“Cậu bạn, không biết con cái nhà họ Ngân tôi đã làm sai chuyện gì mà lại bị cậu nhốt ở đây?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cũng không có gì, chẳng qua họ chỉ muốn giết tôi mà thôi”.
Ông già cười: “Xem ra đã có gì đó hiểu lầm. Cậu bạn, có thể nể mặt lão đây, bỏ qua chuyện này được không?”
Ngô Bình liếc nhìn ông già, nói: “Nếu tôi giết ông không thành, ông có bỏ qua cho tôi không?”
Ông già nghiêm túc nói: “Là do họ sai trước, tôi bảo họ tạ lỗi với cậu”.
Ngô Bình: “Không cần tạ lỗi đâu, rẻ rúng quá”.
Ông già sầm mặt: “Cậu bạn, cậu đang muốn đối đầu với nhà họ Ngân tôi sao?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đối đầu? Ha ha, trong mắt tôi nhà họ Ngân ông chẳng khác gì kiến cỏ”.
Ông già nổi giận: “Một tên nhóc thật ngông cuồng, nếu nhà họ Ngân ta không ra tay thì cậu sẽ không biết Mã Vương gia có ba con mắt”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Dù ông có đến mười con mắt thì tôi cũng có thể chọt mù”.
“Người đâu, bày trận!”. Ông già giận đến mức râu dựng hết lên, ông ta lớn tiếng hét.
Xung quanh liền xuất hiện mấy trăm tu sĩ, kết thành đại trận, uy áp đáng sợ ập xuống, Ngô Bình chỉ cười lạnh lùng.
“Trò vặt vãnh, phá cho ta!”
Anh vừa dứt lời thì bắt chéo hai tay thành chữ thập, khởi động Thập Kỷ Tuyệt Mệnh Cục, nghìn tỷ phù quang lấp lánh, hư không và trời đất đều rung chuyển, hàng trăm tu sĩ thi nhau nôn ra máu rồi lùi về sau.
Ông già giật mình: “Cậu…”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hôm nay, nếu tôi không chết thì nhất định sẽ san bằng nhà họ Ngân”.
Mặt ông già biến sắc, ông ta liền xuống giọng, vì ông ta cảm nhận được tiềm năng đáng sợ của Ngô Bình, chưa tới bốn năm năm nữa, anh nhất định sẽ đứng trên chư tiên vạn giới, đến lúc đó, sẽ là ngày diệt môn của nhà họ Ngân ông ta.
Ông già thở dài, nói: “Lão đây tên Ngân Hoài An, chuyện hôm nay thật sự là do chúng tôi sai trước, nếu cậu bạn đã cần tiền chuộc thì nhà họ Ngân tôi sẽ làm theo”.
Ngô Bình: “Nói vậy là các ông đồng ý chi tiền chuộc sao?”
Ông già cười, nói: “Bốn người bốn trăm tỷ tiền đạo, không thiếu một xu”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông biết điều đấy, động phải tôi xem như ông xui xẻo”.
Ông già cười haha: “Cậu bạn, chúng ta không đánh không quen biết, sau này qua lại thường xuyên hơn. Mặc dù ở tiên giới nhà họ Ngân tôi không phải thế lực lớn gì nhưng cũng có chút danh tiếng”.
Ngô Bình: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn thuê một cửa hàng, mở một tiệm thuốc thôi, nhưng người nhà họ Ngân các người lại cứ muốn lừa tiền tôi. Đầu đuôi câu chuyện không cần tôi nói thì chắc ông cũng đã biết”.
Ông già thở dài: “Là do tôi dạy dỗ không nghiêm, xin lỗi, thật xin lỗi! Cậu bạn mở tiệm thuốc, lẽ nào là thầy luyện đan?”
Ngô Bình liền đưa huy chương của mình ra, là Đan Vương nhất phẩm.
Mọi người nhìn thấy huy chương thì không ai không kinh ngạc, Ngân Hoài An giật mình thốt lên: “Đan vương nhất phẩm”.
Ngô Bình: “Không có gì, đan vương nhất phẩm là kết quả tôi mới thi được gần đây”.
Ngân Hoài An cười haha: “Trước giờ chưa ai đạt được đan vương nhất phẩm cả, xin hỏi đại danh quý tính của cậu?”
Giá trị của đan vương nhất phẩm thậm chí còn cao hơn cả mười nhà họ Ngân gộp lại, Ngân Hoài An liền hạ mình, tỏ ý nịnh hót. Chưa nói những thứ khác, chỉ cần có thể nhờ đan vương luyện chế vài lò đan dược thì cũng là món hời trời cho rồi.