Chương 1141: Lệnh Thần Thuật
Lý Thừa Trạch nói: “Huyền Bình, cậu còn bấm ra được gì khác không?”
Ngô Bình: “150 năm tới, thực lực của Viêm Long sẽ không ngừng tăng lên. Sau đó, sẽ có hơn 300 năm bấp bênh, may là nền tảng của nước ta vững chắc. Nhưng 500 năm sau đó sẽ tăng trưởng vượt trội, thế lực của nước Viêm Quốc sẽ không còn hạn chế ở Hạ Giới nữa. 200 năm cuối cùng thì vận mệnh quốc gia suy yếu và sụp đổ”.
Lý Kiến Thiết cảm thán nói: “Cậu nói giống hệt những người trước đó, nhưng thông tin của cậu chi tiết hơn. Không ngờ cậu còn là cao nhân reo quẻ đấy”.
Ngô Bình: “Quyết định của hai người là đúng đắn, chúng ta nên ràng quốc Lý Môn với quốc gia, như sẽ mới phát triển lâu dài được”.
Lý Kiến Thiết gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi tìm cậu cũng để bàn chuyện này đây”.
Ngô Bình: “Tôi đồng ý”.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, Lý Thừa Trạch nói: “Huyền Bình, còn một việc nữa. Lý Môn có tài nguyên rồi, nhưng không có công pháp tu chân theo hệ thống, cậu có cách gì hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này đơn giản, tôi sẽ lên giáo án tu hành cho các đệ tử của Lý Môn, đảm bảo không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều nhân tài nổi lên”.
Hai người kia mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn.
Đúng lúc này, chợt có tiếng ồn ào ở bên ngoài, sau đó có người gào lên.
Ba người vội vàng chạy ra xem thì thấy có ba người đi vào trong sảnh rồi cãi vã với người khác.
“Không có Lý Thị ở Bắc Châu chúng tôi mà các người cũng dám tổ chức đại hội dòng tộc à?”, người lên tiếng là một cậu thanh niên khoảng 30 tuổi có khí tức rất mạnh, ngoài ra đã là Tiên Quân cảnh giới Âm Dương.
Theo sau hắn ta là hai người đàn ông trung niên đều có tu vi cảnh giới Tiên Quân, hơn nữa trên người cả ba người này đều có một luồng khí tức kỳ lạ.
Nhóm Ngô Bình vừa tới, mấy người tranh cãi với họ đã lui xuống, có người chạy đến mách: “Cậu Huyền Bình, mấy người này không có tên trong danh sách nhưng cứ đòi vào ạ”.
Ngô Bình gật đầu rồi tiến lên hỏi: “Anh là ai?”
Người thanh niên lừ mắt nhìn anh rồi lạnh giọng nói: “Cậu là quản lý à?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói với tôi”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Nếu cậu là quản lý thì gọi hết mọi người ra đây, sau đo chọn tôi làm tông chủ”.
Ngô Bình bất ngờ giơ tay đẩy đầu của người thanh niên, hắn ta không né kịp nên tức tối nói: “Cậu làm gì thế hả?”
Ngô Bình: “Tôi thử xem đầu anh có bị úng nước không ấy mà”.
Người thanh niên sa sầm mặt rồi gào lên: “Mày chán sống rồi hả!”
Hắn ta tung ngay một quyền về phía Ngô Bình, quyền đó khiến ý thức của Ngô Bình trở nên đình trệ.
Song, kiếm hồn và Hỗn Nguyên Tiên Lực của anh không cần anh chỉ huy cũng tự động phản đòn lại người đó.
Uỳnh!
Ngô Bình tung một quyền thật mạnh vào ngực của người thanh niên.
Hắn ta bị đánh cho nát người, đến nguyên anh cũng bị moi ra, không còn lại gì hết.
Mãi sau màn sương máu mới tản hết, hai người đi theo người thanh niên sững sờ rồi nói: “Cậu dám giết cậu chủ nhà tôi ư!”
Bấy giờ, Ngô Bình mới định thần lại, anh thầm thấy kinh ngạc vì hắn ta đã khiến đầu óc anh trống rỗng, chiêu gì thế?
Anh tóm ngay lấy một người rồi hỏi: “Nói ngay, người vừa bị tôi đánh chết đã dùng chiêu gì mà khiến đầu óc tôi trống rỗng như vậy?”
Người bị Ngô Bình tóm cổ thấy mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nên không còn nhớ việc bảo vệ bí mật gia tộc nữa mà nói luôn: “Đó là Lệnh Thần Thuật! Tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Lý ở Bắc Châu”.
Lệnh Thần Thuật?
Ngô Bình hỏi: “Các người có biết cách thi triển nó không?”
Người kia vội lắc đầu: “Tôi không biết, chỉ có ba đời gia chủ biết thôi”.
Một người khác thấy Ngô Bình cau mày thì sợ anh giết mình nên nói: “Gia chủ sắp đến rồi ạ”.
Ngô Bình: “Hả? Thế thì tốt!”
Mọi người thấy Ngô Bình hạ gục hết đám người đến gây rối thì thở phào một hơi, nếu đến Ngô Bình cũng không làm gì được thì nguy to.
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên đi từ bên ngoái vào. Ông ta có dáng người cao lớn, mặc đồ màu xám, mặt mày uy nghiêm, khi thấy đống máu dưới đất thì ông ta gào lên: “Cậu chủ đâu?”
Một người vội nói: “Gia chủ, cậu chủ bị người này giết rồi”.
Người đàn ông giận dữ nhìn Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Cậu dám giết con trai tôi, chán sống rồi đúng không?”
Ngô Bình cười khẩy nói: “Là con trai ông ra tay trước, tôi chỉ phản đòn theo bản năng thôi, hắn ta chết chưa hết tội đâu”.
Người đàn ông hét lên rồi bay tới tấn công Ngô Bình. Anh đã chuẩn bị trước nên thi triển ý nghĩa Chấn Ấn để tấn công thần hồn của ông ta.
Người đàn ông mới đi được ba bước thì đã đứng im bất động.
Ngô Bình bước tới rồi điểm vào mi tâm của ông ta, sau đó hỏi: “Ông biết Lệnh Thần Thuật không?”
Người đàn ông đã bị thôi miên, ý thức trở nên mơ hồ nên đã bị Ngô Bình khống chế, ông ta đáp: “Có”.
“Ông học Lệnh Thần Thần ở đâu?”
“Ở đây”, ông ta lấy một cái mai rùa to như bàn tay ra, bên trong mai rùa có chi chít chữ.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Ông đã luyện thành chưa?”
Người đàn ông: “Trong lịch sử của nhà tôi mới có bốn người luyện thành, nhưng chỉ luyện được cơ bản thôi. Môn pháp thuật này khó lắm”.
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu ông ta, sau đó niệm thần chú, để biến ông ta thành con rối của mình.
Một lát sau, anh nói: “Từ giờ trở đi, ông hãy trấn thủ ở đảo này, không được đi đâu hết”.
“Vâng”, người đàn ông đáp.
Ai nấy đều khiếp đảm trước tài năng của Ngô Bình và thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn.
Lúc này, Lý Thừa Trạch bước ra nói: “Các vị, chúng ta đã chọn ra được 100 nhân vật quan trọng. Lát nữa, chúng ta sẽ mở một tiệc trà để cùng trò chuyện”.
Mọi người đều đồng ý, sau đó di chuyển tới phòng họp. Phòng này rất lớn, vị trí ngồi sẽ xếp theo số lượng phiếu bầu từ cao xuống thấp.
Trong buổi tiệc trà này, Lý Thừa Trạch đã nói rõ mục đích và trình thành lập Lý Môn, những người khác đều không có ý kiến gì.
Kết thúc buổi họp, Ngô Bình lập tức về cung điện của mình để nghiên cứu Lệnh Thần Thuật. Trước đó, anh chỉ đọc lướt qua thôi đã thấy nó rất tuyệt diệu rồi.
Anh đọc thật kỹ lại thì đã hiểu cách tu luyện của nó, nó có thể phát ra một một loại sóng gây nhiễu tần số lĩnh hồn của con người.
Khi hai làn sóng này tiếp xúc với nhau, sẽ khiến ý thức của người kia trở nên trống rỗng, thậm chí chấp hành mệnh lệnh của người thi triển thần thuật. Ban nãy, người thanh niên kia mới chỉ biết cách biến ý thức của người khác trở nên trống rỗng thôi, chứ chưa điều khiển suy nghĩ được.
Đọc xong, Ngô Bình cảm thấy Lệnh Thần Thuật là một phát minh đột phá của một cao nhân nào đó, nhưng vẫn chưa hoàn thiện và trở thành một môn thần thông thật sự. Nhưng tuy thế thì uy lực của nó cũng quá khiếp đảm rồi.
Ngô Bình đọc hết xong thì triệu tập nhân cách thái thượng và tiến vào trạng thái lĩnh ngộ ngay để hoàn thiện môn thần thuật.
Đến hơn năm giờ sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn, anh đã hoàn thiện được bước đầu rồi. Vì thế, anh gọi Lý Dư tới rồi nói: “Lý Dư, xem tôi thử công pháp mới”.
Ngô Bình vừa nói dứt câu, Lý Dư đã thấy đầu óc trống rỗng, sau đó nhảy lên cao rồi múa may quay cuồng, Lý Tố ở cạnh đó được phen trố mắt ra nhìn.
Một lát sau, Lý Dư mới bình thường trở lại rồi ngẩn ra hỏi: “Tôi vừa như bị mất ý thức ấy”.
Lý Tố: “Không chỉ mất ý thức, mà còn làm việc khác nữa”.
Lý Dư lo lắng hỏi: “Tôi đã làm việc không nên làm với cô à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, còn làm ngay trước mặt tôi”.
Lý Dư thẹn thùng, sau đó giơ áo lên che mặt rồi chạy sang một bên.
Chương 1142: Lý Thiên Đồ của Long Hổ Sơn
Ngô Bình cười to: “Lệnh Thần Thuật này kỳ diệu quá!”
Lý Tố: “Chủ nhân, thuật này này lợi hại như thế, vậy sau này đánh nhau với người khác, chẳng phải chúng ta sẽ bất khả chiến bại sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Sao có thể chứ! Lệnh Thần Thuật này chỉ có thể dùng để tấn công bất ngờ, đối phó với những người thực lực bình thường hoặc hơi yếu thôi. Nếu có một Thiên Tiên đứng trước mặt tôi, Lệnh Thần Thuật này chưa chắc đã có tác dụng”.
Lý Tố: “Thế cũng rất lợi hại rồi”.
Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Lý Tố, cô thấy Lý Dư thế nào?”
Lý Tố thẳng thắn nói: “Mặc dù cậu ta là cá hóa rồng nhưng tôi vẫn chấp nhận được”.
Ngô Bình mỉm cười: “Vậy được. Quay về rồi tôi sẽ tổ chức đám cưới cho cả hai, cô có năm đứa con, giờ có thêm một người cha giúp cô chăm sóc bọn nhỏ thì cũng đỡ đần phần nào”.
Lý Tố dịu dàng bái một cái: “Cảm ơn chủ nhân đã tác thành”.
Ngô Bình sẽ không gán ghép lung tung, anh biết Lý Dư và Lý Tố có tình cảm với nhau trước rồi nên mới ghép đôi để họ được công khai ở bên nhau. Sau này sinh thêm cho nhà anh mấy con giao long nữa, vậy chẳng phải rất tuyệt sao?
Trời dần sáng, Lina bước tới nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, tôi phải đi xa một thời gian”.
Ngô Bình biết Lina cũng có người thân của mình, cô ấy ở bên cạnh anh lâu vậy, cũng nên về thăm nhà rồi.
Anh gật đầu, nói: “Lina, cảm cô đã bôn ba vì chúng tôi mấy ngày này”.
Lina: “Không đâu, Lina phải cảm ơn anh mới đúng. Anh đã dạy Lina tu hành giúp tôi được mạnh mẽ hơn”.
Ngô Bình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, giao cho Lina: “Nhà cô ở Đông Âu, trong này có một tỷ euro. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho người nhà cô sống sung túc. Cô đón họ đến Viêm Long hay để họ ở lại bên đó đều được”.
Lina nhận lấy tấm thẻ, nói: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng quay lại sớm”.
Ngô Bình cũng không muốn hạn chế hay làm đối phương cảm thấy gò bó: “Cứ làm việc mà cô muốn làm, bên cạnh tôi đã có người hầu hạ, thiếu cô cũng không sao”.
Lina mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi Lina đi, Ngô Bình liền thở dài.
Mộc Lan hỏi: “Sao giáo chủ lại thở dài?”
Ngô Bình: “Tôi đã quen ăn món Lina nấu, giờ cô ấy đi thì tôi biết ăn gì đây?”
Mộc Lan bĩu môi: “Giáo chủ, tài nấu ăn của chúng tôi cũng có kém gì đâu. Hơn nữa, mấy hôm nay Lina cũng dạy chúng tôi nấu ăn mà”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Phải rồi ha, còn có các cô!”
Ngọc Nô nói: “Giáo chủ, giờ đây trời đất biến đổi, chắc bên Nam Dương cũng có thay đổi, nếu giáo chủ có thời gian thì nên về xem thử”.
Rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Lý vẫn còn ở Nam Dương, còn cả Hắc Thiên giáo của anh nữa.
“Cô nói có lý, khi rảnh rỗi, tôi sẽ quay về”.
Ngô Bình ăn sáng xong thì tham dự tuyển chọn mười hai lý sự từ một trăm ứng viên diễn ra vào hôm nay. Rõ ràng trong lần bầu chọn này không có gì phải băn khoăn, anh vẫn là người đạt được nhiều phiếu nhất.
Ngoài anh ra thì trong mười hai lý sự còn có Lý Thừa Nghiệp, Lý Kiến Thiết, Lý Đông Hoàng, Lý Ngạo Tiên… Mười một người mà có đến bảy là người tu hành, nhóm bốn người còn lạ: kẻ là quan chức, người là doanh nhân.
Sau khi chọn lý sự, Ngô Bình cũng rảnh rang hơn, anh để Lý Dư thay mặt mình tham gia mấy cuộc họp vô vị sau đó, chỉ những lần quan trọng, anh mới có mặt.
Anh tìm kiếm trong không gian chứa đồ, gom đủ dược liệu của cửu lôi kiếp đan, sau đó mở lò luyện đan và luyện được ba viên đế phẩm ngay trong đêm.
Lúc Hàn Linh Vi lấy được cửu lôi kiếp đan đế phẩm thì vui mừng khôn xiết. Cô ấy biết, chỉ với hai trăm nghìn tiền báu ít ỏi thì không thể nào mua được đan dược quý giá như thế.
“Lý đạo hữu, ơn nghĩa to lớn này không thể cảm tạ nổi bằng lời”, cô ấy cảm tạ vô cùng chân thành.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Hàn tiên tử khách sáo quá, dù gì chúng ta cũng đã là bạn rồi. À, tôi đang thiếu trợ thủ, sư đệ cô là Ngạo Tiên có thể ở lại bên cạnh tôi một thời gian không?”
Hàn Linh Vi mỉm cười: “Đương nhiên là được. Có thể đi theo đạo hữu là phúc phần của sư đệ”.
Lý Ngạo Tiên cũng có mặt, hắn nói: “Huyền Bình đạo hữu có việc gì cần tôi làm thì cứ căn dặn”.
Ngô Bình nói: “Tôi không có đủ thời gian và tâm sức để quản chuyện của nhà họ Lý, ngày mai, tôi giao cho anh cùng Thanh Đế giữ chức phó tông chủ, hai người các anh hãy giúp tôi gánh vác”.
Đương nhiên Lý Ngạo Tiên sẽ đồng ý, mặc dù chức phó tông chủ không bằng tông chủ nhưng cũng tốt hơn lý sự nhiều.
Hàn Linh Vi tiên tử cưỡi thuyền tiên rời đi ngay trong ngày.
Đến ngày hôm sau, các thành viên lý sự chọn ra một nhóm người đi theo và làm việc cho tông chủ Lý Huyền Bình. Chẳng hạn, anh gọi Lý Long Thần đến nhận chức lý sự, ngoài ra anh còn kéo Lý Mai vào, cho cô ấy làm trợ lý tông chủ, vị trí còn cao hơn cả lý sự.
Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên là phó tông chủ, Ngô Bình còn đặt ra một số chức vụ khác theo đề nghị từ Lý Mai.
Ngày đại hội gia tộc kết thúc, Ngô Bình dùng danh nghĩa tông chủ mua lại cả hòn đảo. Hòn đảo này là nhà của Nhậm San San nên Ngô Bình chỉ cần nói một câu là được.
Đương nhiên, Ngô Bình cũng không để nhà họ Nhậm phải chịu thiệt, anh trả giá lên đến ba trăm năm mươi tỷ, vượt xa số tiền đầu tư ban đầu.
Sau khi mua lại đảo, Ngô Bình muốn mời Lỗ Mộc Trực đến quy hoạch xem phải thiết kế thế nào mới hợp lý.
Hôm đó, Lý Kiến Thiết đột nhiên tìm đến Ngô Bình: “Tông chủ, có chuyện này cần bàn với cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Kiến Thiết: “Ý của cấp trên là muốn thêm một vị trí phó tông chủ nữa để Lý Thiên Đồ đảm nhận”.
Lý Thiên Đồ?
Ngô Bình lập tức nhớ đến người này. Năm xưa, anh vì Đào Như Tuyết mà đánh chết Ma Đô, đả thương La Hoằng - đệ tử của Lý Thiên Đồ. Mà Lý Thiên Đồ lại là đệ tử của Mã Huyền - Long Hổ Sơn, sư huynh của Ma Đô. Lúc đó tu vi của người này đã là Võ Thánh, e rằng bây giờ đã là Địa Tiên rồi.
Cấp trên làm vậy rõ ràng là muốn giảm bớt quyền lực của Ngô Bình. Anh bình thản, nói: “Được thôi, tôi nghe theo sắp xếp của cấp trên”.
Lý Kiến Thiết thở phào, nếu Ngô Bình không đồng ý thì ông ấy thật sự không dám ép nên lập tức nói: “Ngày mai Lý Thiên Đồ sẽ đến, tông chủ có thể nói chuyện với ông ta”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy chắc Long Hổ Sơn và cấp trên có quan hệ rất thân thiết”.
Lý Kiến Thiết nói: “Đương nhiên rồi! Long Hổ Sơn tinh thông đan đạo, chúng ta muốn kéo dài tuổi thọ thì đều phải nhờ vào Long Hổ Sơn hết”.
Ngô Bình mỉm cười: “Lát nữa ông đem đan dược do Long Hổ Sơn dâng lên cho tôi xem thử, tôi sẽ luyện cho các vị loại tốt hơn thế”.
Lý Kiến Thiết giật mình rồi vui mừng: “Tông chủ, cậu nói thật sao?”
Ngô Bình nói: “Có thể giả được à?”
Lý Kiến Thiết vội nói: “Được, tôi đi chuẩn bị ngay”.
Ngô Bình tiễn Lý Kiến Thiết đi khỏi thì vẻ mặt liền tối sầm, anh cười lạnh nói: “Hay cho một Long Hổ Sơn”.
Anh căn dặn mọi người xong thì dẫn theo Lý Dư và Lý Tố đến Long Hổ Sơn. Anh biết mình không thể từ chối sắp xếp của cấp trên, nếu đã vậy thì phải xóa sổ căn nguyên ý tưởng của họ.
Hoàng hôn, trước cổng Long Hổ Sơn.
Long Hổ Sơn đã không còn là địa điểm du lịch nữa, linh khí tràn ngập nơi đây, tiên khí lãng đãng hệt như tiên cảnh.
Anh nhìn thấy cảnh tượng đó thì giật mình, nói: “Không ngờ linh khí ở Long Hổ Sơn đã hồi phục trước”.
Lúc này, vừa hay có một tu sĩ đi ngang qua, hắn liếc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chắc anh bạn vẫn chưa biết đúng không? Trong Long Hổ Sơn đã mở ra tiên cảnh Long Hổ”.
Ngô Bình hỏi: “Người anh em, chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
Người đó nhìn Long Hổ Sơn với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chắc là trong mấy ngày gần đây, chậc chậc, tiên cảnh được mở ra, không biết bên trong có bao nhiêu bảo bối nữa”.
Chương 1143: Tiên cảnh Long Hổ
Ngô Bình vẫn bình tĩnh dẫn Lý Dư và Lý Tố rời đi.
Đến một nơi không có người, Lý Dư nói: “Chủ nhân, chúng ta không đến Long Hổ Sơn sao?”
Ngô Bình nói: “Tôi rất có hứng thú với Tiên cảnh Long Hổ, hai người về trước, tôi vào trong xem thử”.
Lý Dư: “Chủ nhân phải cẩn thận, Long Hổ Sơn rất nổi tiếng, không hề đơn giản”.
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, tôi tự có tính toán”.
Nói rồi, cả người anh chìm vào trong lòng đất, đi được mười mấy dặm, anh chậm rãi trồi lên.
Vừa ló đầu lên, anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ở đằng sau tảng đá bên cạnh, một giọng của thanh niên, còn lại là giọng của phụ nữ trẻ tuổi.
Người đàn ông nói: “Sư muội, đợi anh tìm được đồ tốt từ trong Tiên cảnh Long Hổ chắc chắn sẽ tặng cho em”.
Người phụ nữ đó nói: “Sư huynh, em biết anh đối xử với em tốt nhất mà”.
Người đàn ông bật cười, sau đó là tiếng rên của người phụ nữ.
Ngô Bình nghe một chốc, vừa định đi thì lại nghe người phụ nữ nói: “Sư huynh, em nghe nói tất cả cao thủ và thiên tài ở Long Hổ Sơn đều vào đó? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Người đàn ông nói: “Ừ, nghe sư phụ nói Tiên cảnh Long Hổ này là do một Đại La Kim Tiên thời cổ đại rơi xuống mà tạo thành. Tiên cảnh Long Hổ này vẫn luôn đóng chặt cánh cổng thời không, dù là ở thời đại Tiên Quốc cũng chưa từng có người đi vào. Bây giờ linh khí đã khôi phục, không biết sao mà lại kích hoạt được Tiên cảnh Long Hổ khiến nó trở thành một không gian mở”.
Người phụ nữ rất ngạc nhiên: “Có liên quan đến Đại La Kim Tiên sao! Tiên cảnh Long Hổ đó chắc chắn rất rộng lớn nhỉ?”
Người đàn ông: “Ừ, nó rất rộng, mọi người vào đó là vì thế giới bên ngoài đã nhận được tin tức nó mở ra, rất nhiều thế lực ở Côn Luân, thậm chí là không ít thế lực ở Tiên Giới, toàn bộ đều phái người đến, yêu cầu muốn vào trong. Chúng ta nào dám đắc tội với các thế lực này, thế nên hiện giờ chỉ đành đưa nhiều người vào trong để gom những thứ có thể lấy trước khi họ tới”.
Người phụ nữ nói: “Tiên cảnh Long Hổ thuộc Long Hổ Sơn, tại sao họ lại vào đó?”
Người đàn ông thở dài: “Vì họ mạnh hơn Long Hổ Sơn, đơn giản vậy thôi”.
Hai người lại quấn lấy nhau một hồi, người đàn ông nó: “Sư muội, anh phải vào trong rồi”.
“Sư huynh vào trong đó phải cẩn thận”, người phụ nữ nói.
Người đàn ông: “Yên tâm đi, một đám người ở cùng nhau, sẽ không có việc gì đâu”.
Sau đó là tiếng bước chân của người đàn ông vang lên.
Ngô Bình đảo mắt rồi lặn vào dưới lòng đất. Đến khi người đàn ông đi một khoảng xa, anh bỗng giơ tay ra tấn công người đàn ông khiến hắn ngất đi.
Anh nhảy lên mặt đất, quan sát người đàn ông, hắn khoảng ba mươi tuổi, người cao nhưng gầy và đen. Anh sờ mặt mình, sau đó mặt anh biến thành hình dáng của người đàn ông, tiếp theo anh cũng đổi quần áo của cả hai.
Lúc đổi đồ, anh tìm được một tấm thẻ nhỏ trên thân người đàn ông nên bèn cất vào thắt lưng.
Sửa soạn xong mọi thứ, anh cho người đàn ông vào trong cái hố bên cạnh, dùng cỏ khô che ở trên, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này là một vườn hoa, đi thêm một đoạn, anh nhìn thấy bên phải cũng có một người phụ nữ, anh nhận ra người này, chính là Tôn Chi Tinh của Long Hổ Sơn.
Tôn Chỉ Tinh nhìn thấy “anh” bèn cười nói: “Sư huynh Trương, anh cũng đến Tiên cảnh Long Hổ sao?”
Thế là Ngô Bình nói bằng giọng trầm khàn của người đàn ông: “Đúng thế, sư muội Chỉ Tinh cũng thế à?”
Tôn Chỉ Tinh nói: “Ừ, chúng ta là một trong những nhóm đầu tiên, sau đó vẫn còn nhiều đệ tử vào nữa. Haizz, hết cách rồi, chỉ có thể dùng cái cách ngốc nghếch này, cố gắng giành lấy vài thứ rồi đem ra ngoài thôi”.
Ngô Bình: “Sư muội, anh nghe nói hai nhóm người trước có thu hoạch nhiều lắm à?”
Tôn Chỉ Tinh gật đầu: “Trong đó nơi nơi đều là bảo vật, nhưng có vài chỗ cực kỳ nguy hiểm, là cấm địa”.
Lần này Ngô Bình cũng không cần tự tìm nữa, anh chỉ cần đi theo Tôn Chỉ Tinh, không lâu sau đã đến lối vào của Tiên cảnh Long Hổ. Lối vào tiên cảnh nằm ở trong hang núi, nơi đó có một màn sáng hình tròn như sóng nước.
Có một nhóm tu sĩ Long Hổ Sơn đang canh giữ trước màn sáng, Tôn Chỉ Tinh đưa ra tấm thẻ, thế là Ngô Bình cũng bắt chước làm theo.
Mấy người đó gật đầu: “Vào đi”.
Tô Chỉ Tinh bước vào màn sáng, Ngô Bình theo sát.
Đi xuyên qua màn sáng, họ bước vào một thế giới khác. Thế giới này vô cùng rộng lớn, trời cực kỳ cao, đất vô cùng rộng.
Tôn Chỉ Tinh cũng là lần đầu đến đây, cô ta sửng sốt nói: “Đây là Tiên Cảnh sao?”
Lúc này, có vài đệ tử dẫn đường bên cạnh nói: “Sư huynh Trương, sư muội Tôn, hai người cứ theo hướng này đi hai mươi dặm là gặp nhóm lớn đang ở đó”.
Với hai người thì hai mươi dặm chỉ một chốc là đến. Từ xa Ngô Bình đã nhìn thấy một nhóm tu sĩ Long Hổ Sơn đang tụ lại trên một ngọn núi.
Người chỉ huy chính là Thiên Sư hiện tại của Long Hổ Sơn - Trương Mục Tiên.
Trương Mục Tiên sẽ phát cho mỗi đệ tử đến đây một la bàn, sau đó dặn người đó đi theo hướng nào, đi vào bao nhiêu dặm, khi nào bắt đầu tìm kiếm.
Ngô Bình nhìn, Trương Mục Tiên đang cố gắng giành lấy bảo bối trong tiên cảnh bằng cách ngu ngốc nhất.
Anh bĩu môi, xoẹt qua rồi núp đằng sau một tảng đá, vờ như đang đi vệ sinh. Sau khi trốn sau tảng đá, anh lập tức đi vào lòng đất.
Mười mấy phút sau, anh đã đi được mấy trăm dặm, rồi bay lên trời, ở trên không trung tìm kiếm mục tiêu.
Tầm nhìn anh siêu phàm, nhanh chóng phát hiện trong rừng núi trải dài có không ít linh dược phân bố khắp nơi.
Hai mắt phát sáng rồi Ngô Bình đáp xuống chỗ một cây linh dược.
Đây là bảo dược trung phẩm, công dụng cực nhiều. Ngô Bình đào cả gốc của linh dược này, tạm thời dời vào chậu, sau đó thu vào pháp khí chứa đồ.
Quả nhiên, Tiên cảnh Long Hổ này không khiến anh thất vọng, dược liệu tệ nhất mà anh tìm được cũng là linh dược trung phẩm, bảo dược cũng khá nhiều, thi thoảng còn nhìn thấy thần dược.
Sự tập trung của Ngô Bình đều dồn vào việc hái thuốc, ba ngày tiếp theo, anh liên tục tìm kiếm, bắt đầu từ bây giờ, anh quyết định chỉ tìm bảo dược và thần dược.
Lúc này anh bỗng nhìn thấy bên dưới có một cái cây, từ trên xuống dưới toát ra tia sáng thần thánh, khí tức đáng kinh ngạc, đứng cách mười mấy dặm cũng có thể phát hiện ra nó.
Anh lập tức đáp xuống trước cái cây, cây này cao ba mét, trên cành chỉ có bảy quả ngọt, mỗi quả đều có kích cỡ như trái đào, phát ra bảy loại hào quang.
Mắt anh lóe sáng, chẳng lẽ là thần quả Chí Thánh? Trong dược điển có ghi chép lại, sau khi Đại Hiền Đại Thánh chết, một phần ý thức bất diệt cũng rơi xuống đất, tồn tại ở thế giới bằng một cách khác, nó có thể là một cọng cỏ, một cái cây…
Anh vội hái quả xuống, cẩn thận cất nó vào. Vừa hái xong quả cuối cùng thì thấy hai luồng sáng chiếu xuống, sau đó hai thanh niên hiện ra.
Hai người này đều không phải là tu sĩ Long Hổ Sơn, một người đồ trắng, một người đồ xanh, khí chất rất lạnh lùng, kiêu ngạo. Liếc mắt nhìn cái cây sạch bóng, người đàn ông đồ trắng lạnh lùng nói: “Giao trái cây ra đi, anh sẽ không chết”.
Ngô Bình nhìn hai người này, tu vi rất cao, cũng cỡ cấp bậc Tiên Quân.
Anh nhướng mày nói: “Tôi không đưa thì sao?”
“Không đưa thì chết!”, người đồ trắng giơ tay ra, luồng sáng màu xanh bay ra quấn quanh cổ Ngô Bình.
Ngô Bình cười mỉa, tay anh chụp lấy ánh sáng màu xanh, sau đó đấm một cú vào ngực người đồ trắng.
“Ầm!”
Âm thanh cực lớn vang lên, người đồ trắng đứng như trời trồng tại chỗ, thất khiếu chảy máu, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, kinh ngạc và khó tin nhưng ngay sau đó, nó lập tức mất đi thần thái, chủ nhân của nó đã chết!
Chương 1144: Núi thần
Người áo xanh giật mình, giận dữ nói: “Ngươi dám giết sư huynh ta sao?”
Hắn ta hét lớn, ánh sáng bùa lóe lên. Không ngờ hắn ta lại chạy mất, không dám đấu với Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh, anh không đuổi theo mà lấy pháp khí chứa đồ trên người tên áo trắng rồi cho thi thể đối phương vào trong lò luyện Minh Thần, luyện thành đan nguyên anh.
Anh quan sát pháp khí, bên trong có rất nhiều thứ tốt, đa phần là dược liệu.
Ngô Bình cất đồ xong thì tiếp tục hái thuốc. Anh biết mình cần phải khẩn trương, hai người này xuất hiện chứng tỏ người bên ngoài Long Hổ Sơn đã vào trong tiên cảnh Long Hổ.
Ngô Bình tiếp tục hái thuốc một lúc rất lâu thì bỗng nhiên cảm giác ở phía trước mé trái có sóng năng lượng rất mạnh truyền đến. Anh lập tức bay lên không, lao về phía đó.
Anh bay được hơn nghìn mét thì nhìn thấy một ngọn núi thần khổng lồ, ngọn núi cao mười vạn trượng, vô cùng đồ sộ. Một nửa đỉnh núi khuất sau những đám mây, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cánh cửa núi khổng lồ sừng sững ở đó.
Dưới chân núi có một quảng trường lớn do con người xây dựng, mặt đất lát đá hoa cương. Có hơn nghìn người đang ở trên quảng trường, họ đến từ hai thế lực khác nhau, đứng tách thành hai nhóm.
Ngô Bình tinh mắt, vừa nhìn là nhận ra có một số đệ tử Long Hổ Sơn, anh đáp xuống.
Mấy người đó nhìn thấy anh thì đều thắc mắc: “Trương Linh Bảo, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình nói: “Tôi đến xem thử”.
Một người nói: “Trương Linh Bảo, Long Hổ Sơn chúng ta chỉ có mười vé lên núi, anh đến cũng vô dụng thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Vé lên núi gì cơ?”
Người đó chỉ về phía núi thần, nói: “Anh không nhìn thấy cầu thang bằng vàng kia sao? Đi lên theo cầu thang đó, mỗi khi tới một vị trí thì sẽ có được phần thưởng từ núi thần. Có điều, phần thưởng chỉ được phát một lần, người đi trước nhận được rồi thì người sau sẽ không còn cơ hội nữa, trừ khi có thể lên cao hơn”.
Ngô Bình nhìn theo hướng đối phương chỉ, anh thấy một cầu thang khổng lồ, kéo dài mãi lên trên, cho đến khi chìm vào trong mây. Cứ một trăm bậc thì sẽ có một điểm dừng chân, lúc này đã có người ngồi ở vị trí trên ba ngàn bậc thang nghỉ ngơi, người thứ hai thì đang ở nấc thang thứ hai nghìn mấy.
Ngô Bình: “Quy tắc do ai lập ra? Mắc gì Long Hổ Sơn chúng ta chỉ có mười người được lên?”
Một người cười lạnh lùng: “Anh nên cảm thấy hài lòng đi. Vài thế lực nhỏ chỉ có được hai suất, chúng ta vậy là khá lắm rồi”.
Ngô Bình vẫn chưa hiểu tình hình lắm nên hỏi: “Rốt cuộc núi thần này là nơi thế nào?”
Có người nói: “Nghe bọn họ nói, hình như núi thần là trung tâm của tiên cảnh Long Hổ, trên đó có đao thống của Đại La Kim Tiên”.
Ngô Bình: “Khi nào mới đến lượt chúng ta lên đó?”
“Sắp rồi! Nhưng rất nhiều người còn chẳng đi nổi ba trăm bậc đầu. Mấy người chúng tôi có thể lên được bậc một nghìn thì cũng coi như đã không làm mất mặt sư môn rồi”.
Ngô Bình: “Tôi đếm thử rồi, muốn đến được cánh cổng bên trên thì phải leo chín nghìn bậc, dù các anh lên được ba nghìn bậc thì cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Một người nghe anh nói như vậy thì tức giận: “Trương Linh Bảo, anh còn không bằng cả chúng tôi”.
Ngô Bình trợn mắt: “Mẹ nó, tôi mà không bằng anh sao?”
Anh nói xong thì thúc vào bụng người đó một đấm. Người đó trợn mắt, từ từ ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Những người còn lại giận dữ: “Trương Linh Bảo, anh làm gì thế?”
Ngô Bình lắc lư nắm đấm: “Tôi đang muốn chứng minh tôi mạnh hơn anh ta”.
Một trưởng lão của Long Hổ Sơn nhìn thấy cảnh đó, mặc dù hơi tức giận nhưng sau khi suy nghĩ lại, ông ta vẫn nói: “Lát nữa để Trương Linh Bảo lên đi”.
Mọi người tỏ vẻ không phục nhưng trưởng lão đã lên tiếng thì họ không thể cãi lại được.
Tầm nửa tiếng đồng hồ sau, có người cao giọng gọi: “Long Hổ Sơn”.
Mười người bọn Ngô Bình nhanh chóng đến trước cầu thang. Lúc đến gần, Ngô Bình mới phát hiện dưới bậc thềm có hai thần tiên trấn giữ. Vẻ mặt cả hai trang nghiêm, là một nam một nữ, đầu đội mũ miện, mặc quần áo tiên nhân, tỏa sáng ngời ngời. Có điều khuôn mặt cả hai đều mờ ảo, không thể nhìn rõ.
Nhìn kỹ lại mới nhận ra đó không phải là thần tiên mà là hóa thân của thần tiên. Dù chỉ là hóa thân nhưng thực lực không yếu hơn Hư Tiên, là những cao thủ đáng gờm. Hèn gì các thế lực đều ngoan ngoãn xếp hàng, lên núi theo đúng số lượng, không ai dám đụng chạm đến hai vị đó.
Ngô Bình thấy hơn một trăm bậc thang đầu đã có người tiến lên thì một ông già mặc áo màu tím đứng trước cầu thang bình thản nói: “Lên đi”.
Mười người bọn Ngô Bình bước lên cầu thang, họ vừa đặt chân thì đã có một lực cản nho nhỏ xuất hiện, sức mạnh đó kéo ngược họ trở lại.
Họ tiếp tục tiến lên, bậc thứ hai rồi đến bậc thứ ba, càng lên cao thì sức cản càng mạnh. Khi đến bậc một trăm, lực cản đã vô cùng rõ ràng.
Chỉ có chín người trong số ba mươi tu sĩ thuộc ba nhóm thành công đến được bậc ba trăm, ở đó có một sàn nhỏ để nghỉ ngơi.
Ngô Bình không đợi họ, tiếp tục lên trên, một trăm rồi chín trăm bậc, sau đó là một nghìn năm trăm. Thể chất anh tốt, sức mạnh vô biên, đến giờ vẫn không cảm thấy chút áp lực nào.
Mọi người bên dưới nhìn thấy có một đệ tử của Long Hổ Sơn có thể tiến thẳng lên bậc một nghìn năm trăm nhanh như bay thì đều bất ngờ, đến cả Thiên Sư Trương Mục Tiên của Long Hổ Sơn cũng tròn mắt ngỡ ngàng. Tư chất của tên Trương Linh Bảo này tự dưng vượt trội thế?
Chỉ có mười mấy người vượt qua được một nghìn năm trăm bậc. Ngô Bình giả vờ nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục đi lên.
Hai nghìn bậc rồi đến hai nghìn bảy trăm.
Cuối cùng anh cũng bắt đầu cảm nhận được áp lực từ lực cản, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ sức ảnh hưởng đến hành động của anh.
Chỗ này có một sân nhỏ, một thanh niên đang ngồi ở đó, áo trắng tung bay rất thanh thoát. Anh ta nhìn thấy Ngô Bình đi lên thì mỉm cười: “Thực lực của người anh em tốt đấy”.
Ngô Bình ngồi cách đó không xa, giả vờ thở dốc vài cái rồi nói: “ y dà, tôi sắp không chịu nổi rồi. Người anh em có lên nữa không?”
Người đó nói: “Tôi cũng sắp hết sức rồi, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị xông lên thử xem”.
Ngô Bình: “Nên xưng hô với người anh em thế nào?”
Đối phương nói: “Thu Vô Dạ của Bạch Đế Tông”.
Ngô Bình: “Thì ra là anh Thu, tôi là Trương Linh Bảo của Long Hổ Sơn”.
Thu Vô Dạ mỉm cười, nói: “Ai cũng nói Long Hổ Sơn không có thiên tài, xem ra đều là tin đồn nhảm”.
Ngô Bình tán dóc vài câu rồi lấy thịt khô ra ăn, là thịt khô làm từ thịt thú do Lina chuẩn bị trước khi rời đi, ăn khá vừa miệng.
Anh cho Thu Vô Dạ một ít, cùng anh ta nhấm nháp mỹ thực một chút.
Sau khi ăn no, anh nhìn lên, chỉ có ba người ở phía trên.
Anh nói: “Anh Thu, tôi lên trước nhé”.
Anh nói xong, không đợi Thu Vô Dạ trả lời là đã phóng lên trên. Thu Vô Dạ giật mình, thế là sắp hết sức rồi đấy sao? Trông như chẳng có áp lực gì cả thế.
Mọi người ở quảng trường đều ngây ra, Long Hổ Sơn có nhân tài như thế từ khi nào vậy?
Trước đó Trương Mục Tiên chỉ nghi ngờ, bây giờ thì ông ta đã có thể khẳng định, người trên núi vốn dĩ không phải là Trương Linh Bảo. Nhưng ông ta cũng không thể nói gì, thực lực của đối phương đáng sợ như vậy, chắc cũng là cao thủ của thế lực nào đó. Dù vạch trần đối phương thì cũng chẳng làm gì được.
Thế là lúc mọi người khen ngợi Long Hổ Sơn, ông ta chỉ có thể cười gượng.
Sau khi Ngô Bình vượt được ba nghìn bậc, anh nhanh chóng gặp được người xếp thứ ba.
Đó là một người đàn ông áo tím, vẻ ngoài còn rất trẻ, anh ta nhìn thấy Ngô Bình tiến lên thì cũng mỉm cười: “Chúc mừng người anh em”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta, không quan tâm mà tiếp tục tiến lên. Lúc này, anh cũng đã cảm nhận được rõ rệt là lực cản mạnh hơn rất nhiều nên không có tâm trạng tán dóc nữa.
Người đó ngây ra, nhìn Ngô Bình sải bước, tự biết sức mình kém xa nên vẻ mặt cũng âm u hẳn.
Ba nghìn một trăm rồi tới ba nghìn ba trăm, anh lên đến nơi người thứ nhất đang nghỉ ngơi.
Người đó tầm hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao nhưng hai mắt lại rất có hồn. Anh ta đang ngồi ăn, thấy Ngô Bình thì cũng không thèm để ý.
Ngô Bình đứng lại hỏi: “Anh không lên nữa sao?”
Người đó lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến anh”.
Ngô Bình cười hehe: “Có thể nói cho tôi biết phần thưởng của núi thần là gì không?”
Người đó tỏ vẻ khinh miệt: “Anh sẽ không bao giờ biết được”.
Ngô Bình hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Có thể tôi không biết phần thưởng ở đây nhưng anh thì chắc chắn sẽ không biết được những phần thưởng ở sau đó”.
Chương 1145: Bùa đan
Nói rồi Ngô Bình sải bước đi lên, nhưng vừa nhấc chân lên thì một tia kiếm quang đâm đến từ bên cạnh, phản ứng của anh rất nhanh, lập tức vung nắm đấm lên.
“Đinh!”
Kiếm quang bị anh đánh vỡ, người ra tay chính là người đó.
Ngô Bình cười nói: “Anh muốn ngăn cản tôi?”
Người đó chậm rãi đứng lên: “Không ai có thể đi đến trước mặt tôi”.
Ngô Bình híp mắt, anh lấy kiếm Vô Tương ra: “Anh không thể ngăn được tôi”.
Nói rồi, anh đeo thanh kiếm sau lưng, sải bước đi lên, vừa nhấc chân, người đó lại vung một kiếm ra, phía sau Ngô Bình như có thêm mắt, anh nhẹ nhàng vung kiếm lên đỡ được đòn của đối phương.
Đấu ba chiêu, anh đã bước lên đến bậc bốn, kiếm quang của đối phương cũng không thể ngăn được anh.
Người đó nổi giận, cũng không còn tâm trạng để ăn nữa, liều mạng đuổi theo. Thấy sắp đuổi kịp Ngô Bình thì bỗng bay lên đá một cú vào người anh ta.
Cú đá này như giáng từ trên trời xuống, tuyệt diệu đến mức người kia không thể đỡ được, cuối cùng bị đá vào bụng.
Lộn nhào từ trên bậc thềm xuống, đối phương vừa kinh ngạc vừa tức giận, cố gắng đuổi theo nhưng lần này, dù thế nào cũng không đuổi kịp Ngô Bình.
Sau ba nghìn năm trăm bậc, anh ta đã mệt bở hơi, còn Ngô Bình đã sải bước đi đến bậc kế tiếp, lấy được phần thưởng của Núi thần.
Lúc này Ngô Bình đang quan sát một rương bảo vật nằm trên bậc thang, ánh sáng phát ra từ rương này không ngừng chuyển động, bên trên có khảm bùa, dài ba mươi centimet, rộng hai mươi centimet, cao mười centimet.
Anh mở rương ra thì thấy bên trong chứa đầy tiền tự, có khoảng ba trăm. Mấy tiền tự này đều có màu vàng kim, mỗi cái đều to bằng quả óc chó, cầm trong tay rất nặng, một mặt trên tiền tự là rồng, còn mặt kia là hổ.
“Tiền tự?”, anh khá bất ngờ, tỉ mỉ quan sát phát hiện ra trong tiền tự này có chứa pháp lực cực kỳ mạnh.
Anh không nghiên cứu nữa mà cất rương bảo đi, tiếp tục đi lên trên.
Người bên dưới núi nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên đến sửng sốt, đệ tử Long Hổ Sơn thế mà lại giành vị trí đầu tiên?
“Hoa An Hạ thế mà lại bị vượt mặt? Anh ta là thiên tài trong tông môn của Tiên Giới mà”, có người ngạc nhiên nói.
“Mọi người nói xem, rốt cuộc Trương Linh Bảo này có thể đi được bao xa?”, có người hỏi.
“Ai biết được nhưng vào được tầng mây mù là sẽ có cơ hội tiến vào sơn môn chân chính, đạt được truyền thừa vô thượng của Đại La Kim Tiên”.
“Đại La Kim Tiên để lại thứ gì trên đó nhỉ!”
“Dù Đại La Kim Tiên có ở Tiên Giới thì cũng là một trong những người mạnh nhất, truyền thừa chắc chắn không tầm thường”.
Trần Đạo Huyền và Hồng Lăng cũng xuất hiện trong đám đông, khi nhìn thấy người kia đi được xa nhất, Trần Đạo Huyền bỗng bật cười, ông ấy hỏi Hồng Lăng: “Hồng Lăng, cháu biết cậu ta là ai không?”
Hồng Lăng không cần nghĩ mà đã nói: “Người có thể so được với thiên tài Tiên Giới trong điều kiện bình thường cũng chỉ có anh Ngô Bình của cháu”.
Trần Huyền Đạo gật đầu: “Long Hổ Sơn không có thiên tài nào như thế, cậu ta là giả mạo, thật ra là Ngô Bình”.
Hồng Lăng: “Phong chủ Trần, núi này có gì mà phải trèo lên đó?”
Trần Đạo Huyền nói: “Tiên cảnh Long Hổ là nơi Kim Tiên chết, truyền thừa của ông ta không thể xem thường được đâu, sự xuất hiện của nó chắc chắn sẽ làm chấn động tam giới nên ai có thể leo lên đến đỉnh, người chắc chắn có được đại khí vận”.
Hồng Lăng nói: “Tại sao những người có tu vi cao không đi thử xem?”
Trần Đạo Huyền: “Với loại bậc thang này, cảnh giới càng cao, sức cản người đi phải chịu càng lớn nên cuối cùng chẳng liên quan gì đến tu vi cao hay thấp, cuối cùng vẫn phải dựa vào tư chất”.
Hồng Lăng cười nói: “Cháu cũng đi thử xem”, nói rồi cô ấy leo lên bậc Núi thần cùng với bốn đệ tử của Thục Sơn kiếm phái.
Thục Sơn Kiếm phái mạnh nhất Địa Tiên Giới thế mà chỉ có năm người leo lên núi.
Cô ấy một mình dẫn trước, không lâu sau đã đột phá một nghìn bậc, sau đó hai nghìn bậc, ba nghìn bậc.
Lúc này Ngô Bình đã lên đến bậc thứ ba nghìn chín trăm, trên này không có rương bảo vật mà là một lá bùa màu vàng kim trôi nổi trong không trung cách mặt đất ba tấc.
Lá bùa lớn bằng nắm tay, cực kỳ huyền diệu, dù là anh thì cũng không thể hiểu được khi vừa nhìn thấy nó.
“Một lá bùa sao?”, Ngô Bình hơi bất ngờ, anh thử giơ tay nắm lấy lá bùa.
Tay vừa chạm vào lá bùa, lá bùa tức khắc biến thành một luồng sáng vàng, chui vào lòng bàn tay, sau đó đi thẳng tới vị trí của tim theo cánh tay. Lá bùa này để lại dấu vết trên trái tim tạo thành một lá bùa Tiên Thiên.
Ngô Bình lập tức cảm nhận được tim của mình trở thành có sức lực hơn, mỗi nhịp đập đều có sức sống mãnh liệt.
Anh cực kỳ ngạc nhiên, lá bùa này có thể làm trái tim mình mạnh hơn sao? Anh cẩn thận cảm nhận, quả nhiên là vậy, cường độ và sự đàn hồi của tim mạnh hơn trước một trăm lần, hơn nữa, mỗi lần bơm máu thì lại khiến việc trao đổi chất mạnh hơn.
Anh bỗng nghĩ đến gì đó nói: “Là bùa đan”.
Thời xa xưa, có người thông tuệ đã kết hợp đan đạo và bùa chú với nhau tạo ra bùa đan. Bùa đan này có tác dụng của đan dược, lại có tác dụng của bùa chú, ưu điểm khi kết hợp hai thứ này thành một là có thể tạo ra hiệu quả thần kỳ.
“Xem ra vị Đại La Kim Tiên này đã có được phương pháp luyện chế bùa đan”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Sau đó anh không rề rà nữa tiếp tục đi lên trên. Sau đó, mỗi lần lên được ba trăm bậc, anh sẽ gặp một bùa đan, những bùa đan này có thể giúp cho lục phủ ngũ tạng, xương cốt của anh mạnh hơn, thậm chí là bổ trợ được cho Linh Lạc, Thần Lạc, Linh Khiếu, tổng cộng mười lăm bộ phận.
Lúc này anh đã bước đến bậc thứ tám nghìn một trăm, nơi này nằm trong mây mù.
Thu lá bùa cuối cùng, anh đã có được mười lăm bùa đan tiếp thêm sức mạnh, thay da đổi thịt, vượt xa lúc trước.
Tới trước mấy bước, anh nhìn thấy một cây cầu vàng lơ lửng trên không trung. Anh bước lên cầu rồi tiếp tục đi, được mấy chục bước, trước mặt xuất hiện một cánh cổng, bên cạnh có một con rối
Con rối không có mặt, mặc một bộ đồ xưa cũ, nó nói: “Chào mừng người thử thách đầu tiên”.
Ngô Bình hỏi: “Đây là nơi rèn luyện sao?”
Con rối vô diện nói: “Đúng thế, bắt đầu từ bây giờ tôi gọi anh là số Một”.
Ngô Bình: “Được”.
Ngừng một chốc, anh hỏi: “Tôi nghe nói Tiên cảnh Long Hổ được tạo ra sau khi Kim Tiên chết?”
Con rối vô diện nói: “Đó là những lời xằng bậy của những kẻ vô tri, Tiên Cảnh này là do Đại Đạo Quân Long Hổ hiển hóa ở nhân gian với uy năng vô thượng, mục đích để thu nhận đệ tử ở nhân gian”.
Ngô Bình: “Nếu đã là thu nhận đệ tử, tại sao hôm nay mới mở?”
Con rối vô diện: “Trước kia không mở là vì chưa đến lúc, bây giờ thời cơ đã chín muồi, dĩ nhiên phải mở thôi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải nói có chín nghìn bậc thang sao?”
Con rối: “Chín nghìn bậc là do người đứng ở dưới nhìn lên thấy thế thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Đi vào cánh cổng này chính là nơi rèn luyện?”
Con rối nói: “Đúng thế”.
“Nơi rèn luyện có những gì? Làm thế nào mới được xem là vượt qua?”
“Tạm thời không thể nói những thông tin này cho anh, mọi thứ phải do chính anh tự tìm tòi”.
Ngô Bình biết có hỏi nữa cũng không có tác dụng nên bèn gật đầu: “Được, mở cửa đi”.
Cánh cửa mở ra, anh sải bước đi vào trong.
“Rầm!”
Cánh cửa lập tức đóng lại, mà Ngô Bình cũng sửng sốt vì lúc này, cả người anh đang ở trên núi cao, xung quanh không hề có linh khí.
Ngay sau đó, trong đầu anh vang lên giọng nói của con rối vô diện: “Số Một, nơi này có mười thiên kiêu mạnh nhất từ quá khứ đến nay, họ là do Đại Đạo Quân dùng pháp lực vô thượng tạo thành, không khác gì thiên kiêu thật sự. Chỉ cần anh có thể đánh bại họ thì xem như vượt qua thử thách, có thể đi vào trận truyền tống để đến đạo cung Long Hổ”.