Thiên Cung của thành Thủ Dương toạ lạc ở đại thế giới Thái Thanh. Còn anh bây giờ tương đương với chủ của đại thế giới Thái Thanh. Đại thế giới Thái Thanh vốn có một lượng lớn dân cư. Bây giờ anh đã khống chế nhà họ Thương, sau này sẽ là người nắm quyền quyết định của đại thế giới Thái Thanh, có tiếng nói cao nhất.
Ngoài ra, anh còn lấy đại thế giới Thái Thanh làm cơ sở, từ đó nắm giữ cả đại thế giới Thượng Thanh, đại thế giới Ngọc Thanh, trở thành chủ của ba giới.
Sau khi thuyết phục người nhà, Ngô Bình lập tức bắt tay vào sắp xếp. Anh bảo người trong nhà chuẩn bị, còn mình thì đưa Đường Băng Vân và cấm quân đến Tử Hư Cung trước.
Tử Hư Cung, Thiên Cung, thành Thủ Dương.
Diệp Băng Hi vẫn luôn ở đây chờ anh quay về, rất vui mừng khi gặp lại anh.
Ngô Bình gọi Hồng Giáp vệ ra và giao cho Đường Băng Vân thống lĩnh: “Băng Vân, anh chuẩn bị thành lập Tiên quốc Thái Thanh ở đại thế giới Thái Thanh. Trong đại thế giới Thái Thanh có hàng trăm triệu người dân. Nếu họ đều tu tiên, Tiên quốc Thái Thanh sẽ trở nên vô cùng hùng mạnh”.
Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình à, thay vì thành lập quốc gia, chi bằng trực tiếp thành lập môn phái đi. Các nước nhỏ và thế lực nhỏ bên dưới sẽ do đệ tử môn phái quản lý, như vậy anh sẽ đỡ vất vả hơn”.
Nghe vậy, Ngô Bình cảm thấy rất có lý, bèn cười đáp: “Cũng được. Thành lập một quốc gia có rất nhiều việc để lo. Chúng ta chỉ cần thành lập một môn phái là được. Vậy sau này nó sẽ tên là Thái Thanh Tiên Tông”.
Muốn thành lập môn phái, tất nhiên phải nhờ đến sự giúp đỡ của Phiêu Miểu tiên tử. Ngô Bình lại đến đại lục Thương Hải một chuyến, chọn ra ba nghìn người từ hàng vạn đệ tử của tiên giáo Thái Thanh để trở về đại thế giới Thái Thanh.
Những chuyện khác không cần Ngô Bình nhọc lòng nữa. Anh chỉ cần giao quyển công pháp cho Đường Băng Vân và Diệp Băng Hi, chuyện còn lại giao cho hai cô gái hướng dẫn ba nghìn người kia thực hiện.
Tất nhiên Ngô Bình cũng không rỗi rãi. Chuyện anh cần làm bây giờ là bố trí đại trận, giúp đại thế giới Thái Thanh an toàn hơn. Nếu không thì lại có sự cố tương tự cuộc xâm lược của nhà họ Thương xảy ra, sẽ gây nguy hiểm cho người nhà anh.
Trong truyền thừa của Thần Nông có đại trận Ngũ Hành Hộ Giới, uy lực cực lớn, dù là kẻ mạnh kỷ nguyên cũng rất khó đột phá. Bày đại trận này cần một lượng lớn tài nguyên, tiêu tốn rất nhiều. May ma hiện nay anh không thiếu tiền, chẳng bao lâu sau đã gom đủ vật liệu, bèn bắt tay vào bố trí. Khi thiết lập đại trận, anh đã giải phóng một phần sức mạnh của Thần Nông kiếp trở thành Thiên Thánh, cộng thêm sức mạnh trong vũ trụ nhỏ của anh, nên chỉ mất ba ngày, đại trận đã được thiết lập thành công.
Lúc này, Ngô Bình đứng trong vũ trụ, bên dưới là một thế giới có hình con gà, chính là đại thế giới Thái Thanh. Tay phải của anh chỉ một cái, bên ngoài đại thế giới này liền biến thành một kết giới đại trận năm màu, bảo vệ vững chắc đại thế giới Thái Thanh.
Sau khi bố trí xong đại trận, Ngô Bình lấy ra một phần tài nguyên trong tay ra và gửi vào đại thế giới, sau đó kích hoạt đại trận để tăng tốc dòng chảy thời gian của đại thế giới Thái Thanh.
Trong đại thế giới Thái Thanh có ba trăm nghìn tỷ dân, lúc này, toàn bộ người dân đều tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo. Theo thời gian, trong số những người này đã liên tục sản sinh ra một nhóm Hư Tiên. Sau khoảng trăm năm, số lượng Hư Tiên của đại thế giới Thái Thanh đã đạt đến con số ba triệu, còn không ngừng tăng lên.
Một trăm năm nữa trôi qua, liên tục sản sinh ra hơn sáu mươi nghìn Chân Tiên!
Tất nhiên, trong hai trăm năm qua, đại thế giới Thái Thanh cũng dần dần hoàn thiện. Đường Băng Vân quản lý rất trật tự nề nếp. Tu vi của ba nghìn đệ tử và trưởng lão của Thái Thanh Tiên Tôn do Ngô Bình chọn ra cũng tăng đáng kể, sản sinh không ít kẻ mạnh ở cảnh giới Đạo Quân. Tu vi của Đường Băng Vân đã đạt cảnh giới Đạo Tổ. Diệp Băng Hi cũng đạt đến cảnh giới Đại Đạo Quân.
Nên biết rằng, những người này đều tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo, ở cùng cấp bậc nhưng thực lực của họ sẽ vượt xa tu sĩ truyền thống.
Trong thời gian này, Ngô Bình cũng nhiều lần xuất hiện ở đại thế giới Thái Thanh, vận hành Thái Thanh Tiên Tông. lúc này, Thái Thanh Tiên Tông đã có hơn bảy triệu đệ tử, trong đó có gần năm triệu đệ tử Hư Tiên, hơn tám mươi lăm nghìn đệ tử Chân Tiên, Đạo Quân có một trăm năm bảy người, Đại Đạo Quân có hai mươi chín người, Đạo Tổ có sáu người!
Điều đáng nhắc đến là hai trăm năm trôi qua quá tẻ nhạt, Ngô Bình lại thường xuyên đến đây, nên anh và Diệp Băng Hi, Đường Băng Vân đã có con.
Đường Băng Vân sinh cho Ngô Bình một trai một gái. Bé gái tên là Lý Nhân, bé trai tên Lý Dật. Diệp Băng Hi hạ sinh một bé trai cho Ngô Bình, đặt tên là Lý Thái Nhất. Ba đứa trẻ sinh ra ở đại thế giới Thái Thanh, nhưng đến năm mười lăm, mười sáu tuổi, chúng lần lượt đưa đưa đến chỗ ông bà sinh sống. Tuy rằng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng tu vi của cả ba đều không thấp. Dù sao chúng cũng có huyết mạch Thánh Hoàng và huyết mạch Chân Tổ, trong cơ thể có năng lượng của vũ trụ chính, nên cả ba đều có tài năng hơn người.
Từ năm mười ba tuổi, Lý Nhân đã trở thành Đạo Quân, bây giờ đã đạt đến cấp bậc Đạo Tổ. Nếu không vì cảnh giới sau con đường tu tiên Nhân đạo chưa xuất hiện thì Lý Nhân đã là Đạo Tôn từ lâu rồi. Lý Dật và Lý Thái Nhất cũng ngang ngửa, đều ở trình độ Đạo Tổ. Đương nhiên, ngoại trừ việc là Đạo Tổ, cả ba cũng ở cảnh giới Chân Hoàng, Thánh Vương, thế nên thực lực thật sự có thể át cả Đạo Tôn, áp sát kẻ mạnh kỷ nguyên.
Đại thế giới Thái Thanh đã trải qua hai trăm năm, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua vài ngày. Đợi mọi thứ ổn định, Ngô Bình mới đưa cả nhà đến thành Thủ Dương.
Sau hai trăm năm phát triển, quy mô của thành Thủ Dương đã mở rộng gấp ba lần. Theo ý của các trưởng bối, Ngô Bình đã đưa mười triệu người đến Tử Hư Cung, tham gia vào các công việc khác nhau. Trong tương lai, anh ta sẽ tiếp tục mở rộng địa bàn của mình ở Thiên Cung và đón thêm nhiều người đến đây.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho gia đình, Ngô Bình ở nhà một thời gian. Sự xuất hiện của Lý Dật, Lý Nhân, Lý Thái Nhất khiến nhà cửa rộn ràng hơn hẳn. Theo lý mà nói, đám Lý Dược Sư sinh trước, sẽ là anh lớn. Nhưng bọn Lý Dật đã sống một thời gian dài ở đại thế giới Thái Thanh nên trở thành người thành niên cả rồi.
Hôm nay, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đi tìm hiểu khu vực mới trong Thiên Cung. Lý Dật và Lý Thái Nhất bèn gọi Lý Dược Sư và Lý Tinh Kiếm đến. Lý Dật cười nói: “Anh cả, anh hai, ở đây chán quá, hai anh theo bọn em ra ngoài chơi không?”
Lý Dược Sư là anh cả, Lý Tinh Kiếm là anh hai, tuy tuổi còn nhỏ nhưng dáng dấp đều cao lớn. Lý Dược Sư ra vẻ người lớn, bảo rằng: “Em ba à, bố không cho phép chúng ta tự ý ra ngoài, các em nên ngoan ngoãn ở nhà thì hơn”.
Lý Thái Nhất cười hi hi: “Anh cả, thực lực của bốn anh em chúng ta không thể nói là có thể đánh thắng kẻ mạnh kỷ nguyên, nhưng nếu gặp phải Đạo Tôn, Đạo Tổ này kia cũng không cần phải sợ mà? Đi ra ngoài chơi một tí rồi về trong ngày, bố sẽ không biết đâu”.
Dù sao Lý Dược Sư cũng chỉ là đứa trẻ, rất dễ dao động. Cậu bé nhìn sang Lý Tinh Kiếm, thấy đối phương chớp mắt nói: “Anh cả, nếu về trong ngày thì em cảm thấy không sao đâu”.
Lý Thái Nhất cất lời: “Anh cả, hay là chúng ta đi chơi ở gần đây thôi. Đại thế giới Thái Thanh cách Tiên Giới không xa, chúng ta đến Tiên Giới chơi đi. Hơn nữa, không phải dì Tuyết và chị Tiểu Tiên ở đó sao, chúng ta đến thăm họ luôn”.
Dì Tuyết mà họ nói là Đào Như Tuyết, chị Tiểu Tiên chính là Tiên Nhi.
Lý Dược Sư cũng nhớ Lý Tiểu Tiên. Cuối cùng cậu bé cũng bị thuyết phục: “Thôi được, chúng ta đi chơi một lát thôi, nhưng không được lâu quá. Và lúc ra ngoài, các em cũng phải nghe lời anh”.
Lý Dật đáp: “Dĩ nhiên rồi, bọn em đều nghe theo anh cả”.
Sau khi bàn bạc xong, bốn anh em cùng nhau đến Tiên Giới. Cả bọn không cần trận vận chuyển, nhảy thẳng qua hàng trăm triệu thời không là đến đại thế giới trung tâm của tiên Giới.
Lần đầu tiên ra ngoài nên cả bọn đáp xuống không chuẩn xác lắm. Khi đặt chân xuống đất, họ phát hiện mình đang đứng ở ven một thành phố rất lớn, dòng người qua lại, sầm uất vô cùng.
Chương 2042: Thành Cực Lạc
Trên cổng thành khắc ba chữ lớn, thành Cực Lạc.
“Ơ, đây là đâu vậy?”, Lý Dược Sư gãi đầu. Cậu bé còn nhỏ tuổi, không ra ngoài nhiều nên không biết nơi này.
Dù sao Lý Dật cũng hai mươi tuổi rồi, bèn cười nói: “Anh cả, chúng ta vào đó thăm thú trước đi, nhân tiện nghe ngóng đế đô năm ở đâu”.
Thế là bốn anh em tiến vào thành Cực Lạc. Phía trên cổng thành, hai người đàn ông mặc trường sam trông thấy bọn họ vào thành, người mặc áo vàng bèn cười bảo: “Đám người này ăn mặc xa hoa, chỉ riêng quần áo đã có giá trị liên thành, chắc chắn là con nhà giàu có. Lát nữa phải kéo họ vào sòng bạc. Đến khi đó, bọn họ sẽ là cây hái tiền của chúng ta”.
Người mặc áo tím còn lại cười cười: “Chuyện này chúng ta đã làm hàng vạn lần rồi, lần nào mà chẳng thành công. Cứ giao cho tôi đi”.
Khi tiến vào thành Cực Lạc, bốn anh em nhìn thấy đường sá rộng rãi, ngựa xe tấp nập, hai bên có đầy cửa hàng, sầm uất cực kỳ. Hơn nữa, phần lớn hoạt động kinh doanh của thành Cực Lạc đều liên quan đến ăn uống vui chơi, nhìn lướt qua chỉ thấy toàn sòng bài hoặc thanh lâu.
Bọn Lý Dật đã từng chứng kiến sự phồn hoa, nhưng chưa từng đi đến nơi như thế này. Ai cũng trố mắt, nhìn Đông ngó Tây.
Lý Dược Sư ho khan: “Em ba, đừng nhìn lung tung, nơi này không dành cho trẻ con chúng ta đâu”.
Tuy là trẻ con nhưng Lý Dược Sư biết người ta đến những nơi này làm gì, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Lý Dật gãi mặt, thầm nghĩ mình đâu phải là trẻ con nữa. Nhưng cậu lại không dám nói vậy trước mặt anh cả, đành trả lời: “Anh cả, chúng ta tìm hàng quán để ăn trước đi”.
Bọn họ ăn uống ở nhà rất ngon, hoa quả bánh ngọt đều là hàng thượng hạng. Nhưng càng như vậy, họ càng hứng thú với những quán ăn dưới này hơn.
Lý Dược Sư bảo: “Ăn thì không thành vấn đề. Hôm nay anh trả tiền, muốn ăn bao nhiêu cũng được”.
Đúng lúc này, một chàng trai mặc áo trắng đi tới, nom trạc tuổi Lý Dật, tướng mạo cũng rất anh tuấn. Người này cứ nhìn về phía bên trái nên va phải Lý Dật.
Lý Dật cau mày. Đối phương thì kinh ngạc, vội vàng cúi người: “Xin lỗi anh nhé. Ban nãy tôi hơi lơ đãng nên va phải anh, xin lỗi xin lỗi”.
Thấy đối phương đã hạ mình như vậy, còn liên tục nói xin lỗi, Lý Dật cũng là người tốt tính, bèn bảo: “Không sao”.
Người này lại nhìn sang bên trái rồi thở dài, đột nhiên nước mắt rơi lã chã, tiếp tục đi về phía trước.
Con người luôn tò mò. Lý Dật thấy vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía bên trái. Đứng sau lan can tầng hai của một thanh lâu là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trông rất đáng thương, đang nhìn theo chàng trai áo trắng với nước mắt lưng tròng.
Lý Dật giật mình. Nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết tình yêu mình từng đọc, cậu lập tức suy đoán rằng đôi nam nữ này từng yêu nhau, vội vàng gọi giật chàng trai áo trắng kia: “Sao anh lại khóc?”
Chàng trai áo trắng lau nước mắt, đoạn thở dài: “Để anh cười chê rồi. Tôi không thể ở bên người mình yêu. Thói đời thật bất công!”
Tuy Lý Thái Nhất đứng thứ tư, nhưng đầu óc rất nhạy bén, nhìn cô gái kia rồi lại dò xét chàng trai áo trắng nọ, đoạn bảo Lý Dật: “Anh ba, chúng ta còn bận việc, mau đi thôi”.
Lý Dật vừa định gật đầu thì cô gái trên lầu lại oà khóc nức nở, đáng thương vô cùng.
Không nhịn được, Lý Dật bèn hỏi người áo trắng: “Anh bảo thói đời bất công nghĩa là sao?”
Chàng trai áo trắng như tìm được tri kỷ, lập tức kể hết mọi chuyện. Hoá ra người này tên là Hầu Sinh, cô gái kia tên là Tố Nương. Hai người họ đã tâm đầu ý hợp từ bé, là thanh mai trúc mã.
Nhưng bố của Tố Nương mê cờ bạc, đã thua rất nhiều tiền, cuối cùng đã nhẫn tâm bán Tố Nương vào thanh lâu. Hầu Sinh không có tiền, đành đi ngang qua nơi này mỗi ngày chỉ vì muốn nhìn thấy Tố Nương. Mà mỗi lần gặp mặt, cả hai đều rơi nước mắt, đau khổ khôn cùng.
Nghe xong, Lý Dật bèn cười nói: “Đây không phải chuyện khó, Tố Nương của anh có thể chuộc ra không?”
Hầu Sinh gật đầu: “Nhưng cần rất nhiều tiền, đến tám trăm nghìn tiền Thần Long”.
Đối với bọn Lý Dật, tiền Thần Long là một loại tiền tệ có mệnh giá rất nhỏ, dù sao thì trên thị trường, một đồng tiền Đạo đã đổi được hơn một trăm nghìn tiền Thần Long rồi. Tám trăm nghìn tiền Thần Long cùng lắm cũng chỉ đáng tám đồng tiền Đạo, tiền tiêu vặt mỗi ngày của họ ngày bé còn nhiều hơn.
Lý Thái Nhất không muốn can dự quá nhiều vào chuyện này, lấy một nắm tiền Đạo ra, đưa cho Hầu Sinh: “Đi đi, chuộc Tố Nương về”.
Hầu Sinh rất cảm kích, định khấu đầu với bọn họ nhưng đã được Lý Thái Nhất đỡ dậy.
Hầu Sinh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Các vị ân nhân, tuy tôi có tiền, nhưng thanh lâu này có một quy tắc bất thành văn, ấy là phải đánh cược một ván với ông chủ nếu muốn chuộc cô gái ở trong đó ra. Nếu thắng cược thì không chỉ thắng thêm một khoản tiền mà còn được trực tiếp chuộc người. Nếu thua thì dù đưa thêm tiền cũng không thể chuộc người ra”.
Lý Dật cau mày: “Có cả quy tắc này ư?”
Hầu Sinh thở dài: “Tôi không biết đánh bạc, nên…”
Lý Dật suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Thế này đi, tôi giúp anh”.
Lý Thái Nhất giữ Lý Dật lại, lắc đầu với đối phương: “Anh ba, bố từng dặn rồi, chúng ta không được phép đánh bạc”.
Lý Dật bảo: “Em tư, chúng ta đang giúp người khác chứ đâu phải tự muốn đánh bạc, dù bố biết cũng sẽ không trách tội chúng ta”.
Rồi cậu hỏi Lý Dược Sư: “Anh cả, anh bảo xem chúng ta có nên giúp không?”
Lý Dược Sư muốn giúp người thì giúp cho trót, đã nán lại đây quá lâu rồi, thôi thì dứt khoát giúp người ta một lần. Thế là cậu bé gật đầu: “Được rồi”.
Hầu Sinh cả mừng: “Cảm ơn các ân nhân!”
Sau đó hắn đưa bọn Lý Dược Sư đi. Vừa vào thanh lâu, hàng trăm cô gái ở đó liền lao vào họ như muỗi thấy máu, nhưng đều bị Hầu Sinh chặn lại.
Nhóm người họ vào đại sảnh. Một người đàn ông mập mạp ngồi ở bên trong và đang thưởng trà, bên cạnh có hai cô gái trẻ hầu hạ.
Sau khi tiến vào trong, Hầu Sinh cất tiếng: “Ông chủ Thường, tôi muốn chuộc Tố Nương!”
Ông chủ Thường liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: “Biết quy tắc rồi chứ?”
Hầu Sinh đáp: “Tôi biết, là đánh cược một ván với ông phải không?”
Ông chủ gật đầu: “Vậy được, đi theo tôi”.
Ông ta dẫn họ đi ra phía sau. Băng qua một cánh cửa, họ đến một sòng bạc. Lúc này có một đám con bạc đang đánh bạc ở đây, rất nhiều người có vẻ căng thẳng, lúc thì la hét, khi thì chửi rủa.
Đến một nơi như vậy, Lý Thái Nhất không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Anh ba, nếu thua thì phải làm sao đây?”
Lý Dật đáp: “Sợ gì chứ. Thua thì cược thêm ván nữa, dù gì cũng chẳng mất bao nhiêu tiền”.
Ông chủ nọ dẫn họ đến một chiếc bàn, cười bảo: “Ván này, chúng ta cược tài xỉu”.
Gần đó có người đang lắc xúc xắc, sau một hồi lắc, hũ xúc xắc đập mạnh xuống bàn. Lý Dật thử dùng thần niệm quan sát, nhưng lại phát hiện thần niệm không thể nhìn xuyên qua món đồ này.
Lý Thái Nhất nhắm mắt lại. Tuy chưa từng chơi xúc xắc, nhưng Lý Thái Nhất bẩm sinh có năng lực nhìn thấy trước. Loại năng lực vô cùng kỳ diệu, ngay cả Lý Dật cũng không có.
Lý Dật đang băn khoăn nên cược tài hay xỉu, ông chủ bên cạnh đã thúc giục: “Này, các vị có cược không?”
Lúc này, Lý Thái Nhất thầm truyền âm: “Anh ba, cược xỉu”.
Đôi mắt Lý Dật sáng lên, liền cược một trăm tiền Đạo vào ô xỉu.
Ông chủ nhìn người lắc xúc xắc, thế là cược tài, lấy một trăm tiền Đạo ra rồi nhẹ nhàng bảo: “Mở!”
Hũ xúc xắc mở ra, ba con sáu, tài thắng!
Nhìn thấy cảnh này, Lý Thái Nhất sững ra. Chuyện gì thế này, lẽ nào mình nhìn thấy sai rồi ư?
Ông chủ cười ha ha: “Xem ra các vị không thể chuộc người ra rồi”.
Lý Dật cau mày: “Thêm ván nữa!”
Ông chủ bảo: “Cũng được thôi. Nhưng các vị đã chơi một ván rồi. Ván sau, phải cược với số tiền gấp mười”.
Lý Dật lấy ra một nghìn tiền Đạo: “Gấp mười thì gấp mười”.
Ván thứ hai, Lý Thái Nhất lại cược xỉu, nhưng khi mở ra vẫn là tài.
Sau hai ván, Lý Thái Nhất âm thầm nói: “Anh ba, bọn họ gian lận, xúc xắc có vấn đề”.
Lý Dật cả giận, bèn vươn tay ra tóm lấy viên xúc xắn rồi nắm chặt. Bên trong hũ xúc xắn vọng ra ba tiếng kêu thảm thiết, ba luồng thần hồn đã bị cậu trực tiếp bóp chết.
Thì ra trong xúc xắc này từng làm khuỷu tay, bên trong có thần hồn, nên có thể tự do khống chế số điểm.
Ông chủ kinh ngạc, không ngờ lại bị phát hiện nhanh đến vậy, bèn sầm mặt nói: “Nhóc con, dám phá hỏng xúc xắc của tôi, to gan lắm!”
Chương 2043: Huyễn Âm tiên tử
Lý Dật thản nhiên nói: "Xúc xắc của các người gian lận, ba ván trước không tính”.
Ông chủ kia cười lạnh một tiếng: "Nói không tính là không tính? Cậu nghĩ cậu là ai?"
Ánh mắt Lý Dật bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Ông chủ kia lập tức cảm nhận được sức mạnh kinh người của Đạo Tôn. Ông ta mặt biến sắc, toàn thân run như cầy sấy, sau đó "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Lý Dật "Tôi nói lý với ông, nhưng ông không chịu nói lý lẽ với tôi. Vậy thì dễ thôi, chúng ta hãy nói chuyện bằng nắm đấm”.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán ông chủ, ông ta nói: "Tôi biết lỗi rồi, xin công tử tha mạng!"
Lý Dật: "Ba ván đó, chúng tôi coi như đã thắng. Hầu Sinh, đưa theo Tố Nương đi thôi”, nói xong, cậu ném tám mươi đồng tiền lên bàn, đó là tiền chuộc.
Hầu Sinh sửng sốt, sau đó không giấu nổi vẻ mừng rỡ: "Đa tạ vị huynh đài!"
Đoàn người cứ thế rời khỏi sòng bạc. Ở lầu đối diện, nhìn thấy cảnh tượng này, một người đàn ông áo tím hơi hơi cau mày: "Tôi vốn tưởng rằng đám người này tu vi tầm thường, không ngờ lại đáng sợ đến mức dọa được cả người của chúng ta”.
Người đàn ông áo vàng: "Không cần vội. Nếu bọn chúng đã có chút bản lĩnh thì hãy đưa tới Huyễn Âm Cốc để Huyễn Âm tiên tử đối phó".
Người áo tím: "Huyễn Âm tiên tử ngoài mặt phục tùng chúng ta nhưng trong lòng thì chưa chắc. Giờ cô ta lại gặp được mấy tên này, liệu có vấn đề gì không?"
Người đàn ông áo vàng: "Trên người cô ta có cấm chế nên sẽ không dám phản bội chúng ta đâu. Bốn kẻ này rất cứng đầu. Nếu không trị tận gốc thì chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời".
Hầu Sinh đưa Tố Nương rời khỏi đó. Hắn giả đò vô cùng cảm động, nói: "Bốn vị ân nhân, tiểu sinh sợ trên đường đi sẽ bị truy sát, mọi người có thể làm phước đưa chúng tôi về đến nhà được không?"
Sự việc đã đến nước này, Lý Dật cũng không cảm thấy phiền phức. Cậu đáp: "Được, chúng ta đi thôi".
Đoàn người đi ra khỏi thành Cực Lạc, bay ra phía bên ngoài thành. Đi hơn nghìn dặm thì tới một thung lũng, bên trong thung lũng bốn mùa đều như xuân, trăm hoa đua nở, phong cảnh diễm lệ.
Đến thung lũng, đằng trước có một lâu các, Hầu Sinh cười nói: "Đó chính là nhà tôi".
Lý Thái Nhất thoáng cau mày, nơi này không giống nơi mà người bình thường có thể ở. Hầu Sinh được ở nơi thế này thì sao có thể không có tiền được?
Cho nên, khi mấy người Lý Dật định đi vào, Lý Thái Nhất kéo họ lại, nói: "Hầu Sinh, bọn tôi chỉ tiễn anh tới đây thôi".
Hầu Sinh vội vã nói: "Các vị ân nhân, mời tới nhà tôi ngồi chơi đã. Nếu không trong lòng tôi sẽ áy náy không yên".
Nhưng Lý Thái Nhất lại rất kiên quyết, đáp: "Chúng tôi còn có việc, cáo từ", nói rồi kéo mấy anh em theo.
Hầu Sinh đảo mắt, đưa tay lục tìm trong người thứ gì đó. Sau đó, đột nhiên một tiếng đàn cầm từ phía lâu các kia vọng tới. Vừa nghe tiếng đàn này, mấy người Lý Dật đã thấy dao động tâm can, bước chân muốn đi mà không thể đi tiếp.
Lý Thái Nhất hơi sững lại: "Tiếng đàn hay quá".
Hầu Sinh cười nói: "Là chị gái tôi đang đàn đó. Các vị ân nhân, chi bằng tới nhà tôi ngồi chơi, uống trà nghe đàn có phải là sung sướng không?"
Tiếng đàn kia như có ma lực, đầu óc Lý Thái Nhất không còn tỉnh táo nữa. Cậu đáp: "Vậy cũng được".
Bốn anh em đi tới thung lũng, đi vào lâu các. Lúc này, một người con gái đang ngồi trong sảnh chơi đàn. Cô gái này mặc đồ màu xanh lục, đeo mạng che mặt màu trắng, đôi mắt long lanh có hồn.
Mấy anh em ngồi xuống, Lý Thái Nhất nghe xong một khúc rồi nói: "Tài nghệ chơi đàn của cô đúng là quá giỏi, không ngờ còn có thể làm lung lạc ý chí, kiểm soát người khác".
Cô gái kia kinh ngạc, Hầu Sinh và Tố Nương mặt cũng biến sắc, bất giác lùi về sau.
Cô gái đeo mạng che mặt thở dài nói: "Các vị công tử lại không hề bị tiếng đàn ảnh hưởng đến thần trí, tiểu nữ xin bái phục".
Lý Dật: "Cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Chỉ là từ nhỏ chúng tôi đã tu tâm, chút Đạo hạnh này của cô sao có thể lay chuyển Đạo tâm của chúng tôi?"
Lý Thái Nhất: "Không sai, tiếng đàn này còn thua xa so với Thiên Ma Khúc".
Cô gái kinh ngạc: "Công tử từng nghe Thiên Ma Khúc?"
Lý Thái Nhất: "Đâu chỉ là nghe qua, tôi còn từng đàn qua, là do bố tôi dạy".
Cô gái đeo mạng che mặt hai tay thõng khỏi cung đàn, thở dài nói: "Tiểu nữ cam tâm chịu thua. Xử lý thế nào thì xin nghe theo các công tử".
Lý Thái Nhất đứng dậy, đi tới trước mặt cô gái rồi nói: "Tu vi của cô đã là Chân Tiên, nhưng trong cơ thể có cấm chế. Đây chính là nguyên nhân cô bị giam cầm ở đây sao?"
Cô gái khẽ run lên, đáp: "Công tử con mắt hơn người. Tiểu nữ tên Huyễn Âm, bị hai kẻ xấu khống chế, giam giữ ở đây giúp chúng hại người".
Lý Thái Nhất: "Bọn chúng là ai?"
Huyễn Âm tiên tử nhìn về phía hai người Hầu Sinh, nói: "Hai kẻ này cũng là thuộc hạ của bọn chúng".
Hầu Sinh giận dữ: "Huyễn Âm, cô dám phản bội công tử!"
Huyễn Âm bình thản nói: "Hầu Sinh, mở mắt mà nhìn cho rõ. Các vị công tử đây mạnh hơn nhiều so với chủ nhân của anh. Theo phán đoán của tôi, lai lịch của họ cũng không thuộc hàng mà anh có thể động tới được. Mau đi báo với chủ nhân của anh nhanh chóng tới đây tạ tội, nếu không đến lúc hối hận thì cũng đã muộn".
Hầu Sinh đảo mắt, đáp: "Huyễn Âm, sau lưng công tử là cả gia tộc họ Khắc hùng mạnh đấy!"
Huyễn Âm tiên tử cười lạnh: "Vậy sao? Vậy thì anh càng phải đi thông báo".
Hầu Sinh: "Được, nếu cô có gan thì đừng có trốn!"
Nói rồi hắn quay lưng định đi khỏi đó, nhưng Lý Dật đã kéo hắn lại, lạnh lùng nói: "Dám lừa gạt bọn tôi, nếu không trừng phạt anh thì sau này anh sẽ còn hại người".
"Rắc!"
Lý Dật vươn tay ra vỗ một cái, đánh gãy mười mấy cái xương của Hầu Sinh khiến hắn đau toát mồ hôi lạnh, kêu lên thảm thiết.
"Tố Nương" bên cạnh thì sợ mất hồn mất vía, vội vã xua tay: "Việc không liên quan đến tôi, là Hầu Sinh ép tôi làm. Nếu tôi không nghe lời sẽ bị hắn đánh".
Lý Dật nhìn cô ta, nói: "Tạm thời tha cho cô".
Sau khi Hầu Sinh lết đi khỏi đó, Huyễn Âm tiên tử bước tới vái một cái, nói: "Các vị công tử, Huyễn Âm trên người có cấm chế. Tất cả những chuyện trước đây đều là do bất đắc dĩ, xin các công tử bớt giận".
Lý Thái Nhất: "Cấm chế này rất đơn giản, tôi giải giúp cô". Nói rồi, cậu vỗ nhẹ vào vai Huyễn Âm tiên tử. Lập tức, một lực đạo mạnh mẽ đi vào trong cơ thể cô. Huyễn Âm nghe thấy một tiếng "rắc", sau đó đạo cấm chế trước nay khống chế cô đã hoàn toàn biến mất!
Huyễn Âm tiên tử vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: "Đa tạ công tử ra tay tương trợ".
Lý Thái Nhất tính tình vô cùng cẩn trọng, hỏi: "Tiên tử, 'công tử' mà Hầu Sinh nhắc tới là kẻ nào?"
Huyễn Âm tiên tử: "Bọn họ là thế lực mạnh nhất thành Cực Lạc. Một người là Phó công tử, một người là An công tử, đằng sau họ là hai thế lực lớn của Tiên giới: nhà họ An và nhà họ Phó. Hai gia tộc này vốn hành sự lỗ mãng, ngỗ ngược. Bởi vì bọn họ đều là thuộc hạ của nhà họ Quản".
Lý Thái Nhất: "Nhà họ Quản này lại là thế lực nào vậy?"
Huyễn Âm tiên tử: "Nhà họ Quản có đứa con gái được gả làm thiếp cho Thiên Đỉnh Đại Đế".
Lý Dật nghe xong chép miệng: "Tôi còn tưởng là nhân vật lớn nào, hoá ra chỉ là một thê thiếp".
Trong mắt mấy anh em Lý Dật thì Thiên Đỉnh Đại Đế kia chẳng là cái đinh gì, còn thua bố họ nhiều.
Huyễn Âm cười khổ: "Mặc dù chỉ là thê thiếp nhưng đế quốc Thiên Đỉnh ngày càng lớn mạnh, giờ đã chiếm hơn một nửa diện tích đại lục Hồng Hoang, dưới trướng còn có rất nhiều cao thủ nên không kẻ nào dám thách thức quyền lực của Thiên Đỉnh Đại Đế".
Lý Thái Nhất: "Nhưng hai tên đó cũng đâu phải là Thiên Đỉnh Đại Đế cơ chứ".
Huyễn Âm tiên tử mời mấy anh em ngồi xuống thưởng trà và dùng điểm tâm, lại đàn cho họ nghe một khúc. Tiếng đàn rất đẹp làm say lòng người.
Nghe xong khúc đàn, Lý Dược Sư cười hỏi: "Vị tiên tử này, không biết từ đây tới đế đô còn bao xa?"
Huyễn Âm tiên tử: "Dù gì tiểu nữ cũng định sẽ rời khỏi đây nên lát nữa có thể dẫn đường cho mọi người".
Lý Dược Sư còn đang định nói gì đó thì miếng ngọc bội trên người đột nhiên bay lên không trung, bên trong vọng ra giọng Hoả Hoàng Nhi: "Đỉnh Nhi, chạy đi đâu rồi?"
Chương 2044: Chém năm trăm ma thần
Lý Dược Sư sợ mất hồn, vội vã nói: "Chị à, em đang ở bên ngoài chơi một lát".
Hoả Hoàng Nhi: "Ở bên ngoài? Bên ngoài nào?"
Lý Dược Sư nhìn mấy người anh em còn lại, nói: "Bọn em ở đại thế giới trung tâm. Bọn em định tới tìm dì Tuyết và Tiên Nhi".
Hoả Hoàng Nhi hừ lạnh: "Gan to lắm, dám một mình chạy ra ngoài. Cho em nửa tiếng, lập tức về nhà cho chị. Nếu không thì em tự biết hậu quả nhé!"
Ngô Bình không có nhà nên mấy anh em rất nghịch ngợm, bị Hoả Hoàng Nhi dạy dỗ không ít lần. Vừa nghe Hoả Hoàng Nhi nói vậy, Lý Dược Sư vội vã đáp: "Hoàng Nhi, em sắp về rồi đây, chị đừng mách bố".
Hoả Hoàng Nhi: "Không được, về ngay!"
Lý Dược Sư còn đang muốn nói gì đó nhưng trên bầu trời của thung lũng đã xuất hiện một đám mây đen và một luồng khí tức đáng sợ ập xuống.
Mọi người đi ra ngoài xem có chuyện gì thì thấy có một gương mặt khổng lồ ở trong đám mây. Hai mắt nó phun ra lửa, hai mũi thở ra khói. Nó gằn giọng: "Mấy tên cẩu tạp chủng mà gan không nhỏ đâu, dám đối đầu với bổn công tử!"
Nhìn thấy gương mặt này, Huyễn Âm tiên tử không khỏi kinh ngạc: "Đây là bùa con rối thần! Bùa này ít nhất cấp Thần Tổ mới dùng được!"
Bốn anh em Lý Dật thì vẫn bình tĩnh như không, bởi vốn dĩ bốn anh em đã là cao thủ ngang cấp Đạo Tổ. Lý Dật thản nhiên cười nói: "Chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi, diệt!"
Cậu giơ tay lên không trung, một bàn tay to màu vàng kim trực tiếp chộp lấy con rối thần. “Ầm” một tiếng, con rối thần bị bàn tay to nắm lấy, dùng sức bóp mạnh.
“Rắc!"
Con rối thần bị đánh nát, cách đó không xa một người đàn ông áo vàng phun ra một ngụm máu tươi, thốt lên: "Không thể nào!"
Người đàn ông áo tím bên cạnh kinh hãi nói: "Mau đi thôi, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng!"
Cả hai quay đầu bỏ chạy. Nhưng Lý Dật đã sớm chú ý tới bọn họ. Bàn tay to lao về phía hai kẻ đó, chộp lấy rồi quật bọn họ xuống đất.
Người đàn ông áo tím gương mặt đầy đau đớn, nói: "Các ngươi biết thân phận của bọn ta chưa?"
Lý Dật nhìn hai người này, cười nói: "Gia tộc các ngươi không phải là dây mơ rễ má với thê thiếp của Thiên Đỉnh Đại Đế sao? Chỉ là hai tên cẩu nô tài, có gì mà kiêu ngạo như vậy?"
“Dám nói bọn ta là cẩu nô tài, to gan lắm!”, người áo vàng nổi giận.
Lý Dật: "Ta đã nói rồi đó, ngươi có thể làm gì được ta?"
Gã đàn ông áo vàng đột nhiên bóp nát một đạo phù chú trong tay, trong hư không xuất hiện một hư ảnh hình người, uy lực kinh người. Mấy anh em Lý Dật mặt biến sắc, họ đều cảm nhận được sức mạnh của hư ảnh này. Hư ảnh này như thể đại diện cho Thiên ý.
“Đây là... ma thần tuần thiên!" Huyễn Âm tiên tử kêu lên.
Lý Dật khẽ nhíu mày, hỏi: "Ma thần tuần thiên là cái gì?"
Huyễn Âm tiên tử: "Đại Thiên Tôn từng giải vây cho một nhóm ma thần bị Thần tộc trấn áp, sau đó phong họ làm sứ giả tuần tra! Thực lực của những ma thần này nghe nói là ở cấp độ Đạo Tôn, vô cùng lợi hại”.
Khi Lý Dược Sư nhìn xuống miếng ngọc bội một lần nữa thì giọng nói của Hoả Hoàng Nhi đã không còn ở bên trong nữa. Cậu bé khẽ thở dài: "Phiền phức rồi, chị Hoàng Nhi mà tới thì ma thần này e là sẽ bay đầu”.
Huyễn Âm tiên tử sửng sốt, tò mò hỏi: "Chị Hoàng Nhi là ai?"
Lý Dược Sư liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Người có thể một tay tiêu diệt Tiên Đình”.
Huyễn Âm tiên tử ngẩn ra, mạnh đến mức độ đó sao!
Ma thần tuần thiên mở to mắt nhìn anh em Lý Dật rồi lạnh lùng hỏi: "Là kẻ nào vừa cầu cứu?"
Gã đàn ông áo vàng lớn tiếng nói: "Thần tuần thiên, những kẻ này muốn sát hại hai người chúng tôi, xin hãy ra tay trừng trị chúng!"
"Ngươi nắm giữ bùa Tuần Thiên, ta tin lời ngươi. Mấy tên kia, chịu chết đi!"
Ma thần tay phải cầm một thanh trường đao. Thanh trường đao này là một pháp khí kỷ nguyên và nó ngay lập tức vung về phía mấy anh em Lý Dược Sư.
Phù văn trên tay phải của Lý Thái Nhất sáng lên, đó là một lá bùa Sát Sinh do Ngô Bình đưa cho cậu. Nếu cần thiết, cậu sẽ liều chết chiến đấu với ma thần này.
“Kẻ nào dám đả thương em trai ta?", lúc này, một đạo kiếm quang từ phía xa bay tới, trong nháy mắt đã tới trước mặt ma thần. Người tới chính là Hỏa Hoàng Nhi.
Thanh trường đao của ma thần dừng lại, nó nhìn Hoả Hoàng Nhi, lạnh lùng nói: "Kẻ nào dám cản đường ta thì chỉ có chết!"
Hoả Hoàng Nhi vẻ mặt khinh thường: "Một tên khốn kiếp như ngươi mà cũng dám nói năng như vậy với ta?"
"Xử lý bọn nhóc này trước đã!", trường đao của ma thần tiếp tục bay tới. Hoả Hoàng Nhi chỉ tay về phía trước, trăm triệu kiếm quang hiện lên, sau đó tạo thành một tấm khiên, xuất hiện ở phía trên mấy anh em.
"Bùm!"
Sau một tiếng nổ lớn, tấm khiên không bị hư hại, nhưng thanh trường kiếm của ma thần tuần thiên bị gãy thành nhiều mảnh, cánh tay của nó run rẩy dữ dội rồi rống lên một tiếng lớn.
“Ngươi là ai?”, ma thần gầm lên.
Hoả Hoàng Nhi cười lạnh nói: "Bà cố nội của ngươi đây".
Sau lưng ma thần, hư ảnh của năm trăm thế giới xuất hiện, và trong mỗi hư ảnh đó lại xuất hiện một ma thần. Lúc này, sức mạnh của năm trăm ma thần hội tụ lại một chỗ, khí tức của ma thần cũng lập tức tăng lên.
"Loài người kia, ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta sao?", ma thần kiêu ngạo hỏi.
Hoả Hoàng Nhi khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ngươi hội tụ sức mạnh của năm trăm ma thần thì đúng là mạnh thật, nhưng ngươi có từng nghĩ tới việc nếu có người một kiếm giết ngươi thì năm trăm ma thần này cũng tận số luôn không?"
Ma thần tuần thiên nặng nề hừ một tiếng: "Giết năm trăm ma thần? Đó là việc không kẻ nào làm được!"
"Bà cố nội đây thì làm được, kiếm của ta hãy tới đây!"
"Bùm!"
Bầu trời rung chuyển, hư không nứt ra, một thanh cự kiếm xuất hiện, chém về phía ma thần tuần thiên. Đây chính là kiếm Cực Thiên, nó được hình thành sau khi người tu luyện đạt tới đỉnh cao của Thiên Cực Kiếm Kinh!
Thanh kiếm này đã hấp thu sức mạnh của vũ trụ, mạnh mẽ đến mức nó thậm chí có thể đe dọa các cao thủ của vũ trụ. Nó vừa xuất hiện, ma thần tuần thiên toàn thân run rẩy, rống to: "Không thể nào!"
"Bùm!"
Thanh kiếm khổng lồ rơi xuống, ma thần tuần thiên và hư ảnh của năm trăm ma thần phía sau nó đều tan vỡ. Và khi chúng bị tiêu diệt, tất cả năng lượng đều bị thanh kiếm Cực Thiên nuốt chửng và biến thành hư ảnh của năm trăm ma thần xuất hiện trên thân kiếm. Đồng thời, trở thành một phần sức mạnh của thanh kiếm Cực Thiên!
Nhìn thấy Hỏa Hoàng Nhi một kiếm chém chết ma thần tuần thiên cùng năm trăm ma thần phía sau, gã đàn ông áo vàng và gã đàn ông áo tím vô cùng sợ hãi, răng va vào nhau lập cập.
Hoả Hoàng Nhi đáp xuống đất, trừng mắt nhìn mấy anh em: "Mấy đứa thật là to gan, sao dám lén trốn ra ngoài chơi như vậy?"
Lý Dược Sư gãi đầu cười nói: "Chị à, bọn em sai rồi. Có điều dù gì cũng đã tới nơi này, chi bằng cùng nhau đi thăm dì Tuyết đi".
Hoả Hoàng Nhi gật đầu: "Được, chị dẫn mấy đứa đi”.
Sau đó, bàn tay Hoả Hoàng Nhi vung lên một cái, gã đàn ông áo tím và áo vàng liền tan biến vào hư không, bốc hơi tại chỗ!
Huyễn Âm tiên tử giật mình kinh ngạc há hốc miệng, sau đó cúi đầu trước Hỏa Hoàng Nhi nói: "Tiên tử, để tôi chỉ đường cho mọi người”.
Hỏa Hoàng Nhi đáp: "Không cần đâu, tôi biết đường”. Dứt lời, dưới chân cô xuất hiện một đạo kiếm quang. Kiếm quang này kéo dài đến dưới chân mọi người, sau đó lóe sáng rồi mọi người biến mất không còn tăm hơi.
Trung tâm đại thế giới, đế đô, Đan Hoàng Các.
Nhờ có Thái Hoa Đạo Tôn giúp đỡ, lại thêm đan dược và con rối luyện đan do Ngô Bình để lại lúc trước nên Đan Hoàng Các làm ăn rất tốt, thậm chí còn nhận được rất nhiều đơn hàng lớn.
Bây giờ ở Tiên Giới và đại lục Hồng Hoang, nếu như nói đến đan dược cao cấp nhất là người ta nhớ ngay đến Đan Hoàng Các. Hơn nữa, trên đời này, không ai muốn đắc tội với Đan Hoàng, dù sao sau này kiểu gì cũng phải nhờ đến Đan Hoàng luyện đan.
Lúc này Đào Như Tuyết đang xử lý sổ sách, đột nhiên có một thị nữ ở gần chạy tới bẩm báo: "Chủ nhân, mấy vị thiếu gia cùng Hoàng tiểu thư tới gặp chủ nhân."
Đào Như Tuyết hai mắt sáng lên: "Thật sao? Mau cho bọn trẻ vào đi”.
Hoả Hoàng Nhi, Lý Dược Sư và những người khác bước vào. Khi nhìn thấy Đào Như Tuyết, mấy anh em đều hành lễ.
Đào Như Tuyết cười nói: "Hoàng Nhi, Đỉnh Nhi, Thuỷ sinh, sao các con lại tới đây?"
Chương 2045: Mặt trời của vũ trụ chính
Lý Dược Sư cười nói: "Dì Tuyết, bọn con tới thăm dì. Đúng rồi, đây là Lý Dật và Lý Thái Nhất, là tam đệ và tứ đệ của bọn con".
Lý Dật và Lý Thái Nhất này Đào Như Tuyết đều biết, chỉ là chưa từng gặp mặt. Cô cười nói: "Hoá ra là Dật Nhi và Thái Nhất, hai đứa đã lớn thế này rồi sao".
Lý Dật cười đáp: "Dì Tuyết, bọn con sống ở đại thế giới Thái Thanh một thời gian. Thời gian ở đó trôi rất nhanh nên bọn con mới lớn nhanh thế này".
Đào Như Tuyết: "Tốt lắm, đều trở thành nam tử hán cả rồi".
Lúc này, Lý Thái Nhất đem chuyện xảy ra ban nãy kể lại một lần. Đào Như Tuyết nghe xong thì thoáng cau mày, nói: "Giết ma thần tuần thiên, việc này cũng khá rắc rối đó. Ma thần tuần thiên là một trong những lực lượng mạnh nhất Tiên Đình, được Đại Thiên Tôn vô cùng coi trọng. Giờ con một kiếm chém chết năm trăm ma thần, chỉ e là Đại Thiên Tôn cũng nổi giận".
Hoả Hoàng Nhi: "Cái quái gì mà Đại Thiên Tôn cơ chứ, dám động tới chúng con thì cứ một kiếm bay đầu!"
Đào Như Tuyết cười nói: "Hoàng Nhi, con càng lúc càng mạnh. Có điều Đại Thiên Tôn giờ cũng không còn như xưa nữa. Nghe nói ông ấy gặp thời nên sức mạnh bây giờ đã ngang với cao thủ sáu kỷ nguyên rồi".
Hoả Hoàng Nhi kinh ngạc: "Cao thủ sáu kỷ nguyên?"
Đào Như Tuyết: "Không sai, ông ấy cũng là người có khí vận lớn. Có điều mấy đứa cũng không cần lo lắng, Đại Thiên Tôn dù có tức giận cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay. Dù gì nhà họ Lý cũng không dễ động vào".
Lý Dược Sư hừ một tiếng, nói: "Sức mạnh của con sau này chắc chắn sẽ vượt xa Đại Thiên Tôn".
Hoả Hoàng Nhi bĩu môi: "Nếu con khôi phục toàn bộ sức mạnh thì Đại Thiên Tôn có là gì, một cú đập là toi".
Đào Như Tuyết cười nói: "Vâng, các con đều lợi hại. Đi nào, dì đưa mấy đứa đi chơi".
Mấy đứa trẻ cùng chạy ra ngoài, Ngô Bình cũng biết chuyện vì lúc đi Đào Như Tuyết đã báo với Đường Tử Di. Có điều biết Hoả Hoàng Nhi cũng đi cùng bọn trẻ nên Ngô Bình không lo lắng gì cả.
Lúc này, anh đang cùng Đường Tử Di đi khám phá những khu vực mới trong Thiên Cung. Thiên Cung này vốn là một bộ phận của Thiên Đình, bên trong còn không ít cung điện chưa được khai phá.
Giờ Ngô Bình đưa gia đình tới đây nên anh đương nhiên muốn thiết kế lại nơi này một chút để có thể chứa được nhiều người hơn.
Lần khám phá này, Ngô Bình lấy Tử Hư Cung làm gốc, sau đó đi về phía Bắc. Lúc này, trong tay anh đã có bản đồ Thiên Cung hoàn thiện. Khu vực phía Bắc này cũng từng có người đến khám phá, nhưng độ khó của nó rất cao. Nơi này được gọi là khu Hỗn Mang.
Đã có rất nhiều người đến khám phá bỏ mạng ở đây, không một ai sống sót trở về. Lúc này, Ngô Bình đã tới gần ranh giới của khu Hỗn Mang. Anh phát hiện ra nơi này đầy vận khí của hỗn mang. Hơn nữa, vận khí này còn có tính ăn mòn cực mạnh, mới tới gần đó thôi đã cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng, một trở ngại nhỏ như vậy không khiến Ngô Bình để tâm. Lúc ở biển Hỗn Mang anh còn gặp thứ lợi hại hơn nhiều. Nếu phải so sánh thì vận khí Hỗn Mang ở đây còn ôn hoà chán.
Anh bảo Đường Tử Di đứng đó chờ còn mình thì đi về phía vận khí Hỗn Mang. Sau khi đi vào trong đó, anh nhanh chóng nhìn thấy một bức tường cao. Bức tường này vô cùng kiên cố, bên trên có khắc trận văn. Anh ấn lên tường, nhưng lại không thể phá vỡ nó. Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, quyết định bay dọc quanh bức tường để tìm một lối vào.
Bức tường này không được xây thẳng hàng, Ngô Bình đi dọc theo mấy chục nghìn dặm mà vẫn chưa thấy điểm kết thúc. Lại đi thêm hơn nghìn dặm nữa mới thấy một cánh cổng.
Cánh cổng này cao mười tám nghìn trượng, hai bên có hai bức tượng đá toả ra khí tức kinh người. Cánh cổng này có màu vàng lam, hai bên hai cánh, trên cửa còn treo một cái gương báu. Ngô Bình vừa liếc nhìn thì từ chiếc gương đã bắn ra một vòng sáng hình tròn, tấn công Ngô Bình.
Ánh sáng này rất nặng, như thể sức nặng của hàng triệu ngọn núi đang đè xuống. Nếu là người khác thì đã bị đè nát từ lâu rồi. Cũng may là Ngô Bình đủ mạnh, nên chỉ bị đẩy lùi về sau mấy bước rồi cũng trụ vững lại được.
Trong vòng sáng có hàng triệu triệu phù văn, mỗi cái đều nặng như một ngọn núi. Chúng không ngừng bay tới khiến Ngô Bình cảm thấy hơi khó chịu. Thế nhưng anh vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đồng thời, anh giải phóng một chút khí tức của Thiên Thánh.
Trong cơ thể anh đã hấp thụ dòng máu Thiên Thánh của Doanh Hoàng, thêm việc anh là Thánh Hoàng nên bắt chước rất giống. Khí tức này vừa được giải phóng là ánh sáng kia lập tức dịu đi một chút. Sau đó "ruỳnh" một cái cánh cửa mở ra. Từ bên trong, hai con rối mặc giáp vàng cao to bước ra. Con bên trái trầm giọng nói: "Cung nghênh truyền nhân của Thiên Thánh!"
Ngô Bình chỉ "ừm" một tiếng chứ không hỏi nhiều. Sau đó anh gọi Đường Tử Di tới, đi thẳng vào trong. Hai con rối kia không hề ngăn họ lại.
Đằng sau cánh cửa là một không gian vô cùng rộng lớn, hơn nữa không có khí tức của Hỗn Mang. Người bước vào bên trong lập tức cảm nhận được áp lực kinh hoàng. Mặc dù không bằng ánh sáng từ gương thần ban nãy nhưng những tu sĩ có tu vi tầm thường thì không thể nào chịu nổi.
Đến Đường Tử Di tu vi không tồi nhưng lúc này cũng đứng không vững. Đến khi Ngô Bình nắm tay cô, giúp cô chịu một phần áp lực thì mới đỡ hơn.
Cô kinh ngạc hỏi: "Đây là nơi nào vậy, áp lực lớn quá!"
Ngô Bình nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên trời là một vầng thái dương khổng lồ đang chiếu sáng vạn vật. Ánh sáng toả ra từ nó cực nóng, tóc Ngô Bình nhanh chóng bị nó nướng cháy xèo xèo, làn da của anh cũng không chịu đựng nổi mà chuyển sang màu đen, một lớp da chết khô nẻ tróc ra.
Anh liền hoá thành một người khổng lồ cao hàng trăm mét để che chắn cho Đường Tử Di. Nhưng như vậy thì diện tích tiếp xúc của anh với ánh nắng này cũng lớn hơn, khiến anh cảm thấy khó mà chống đỡ nổi.
Anh tiếp tục quan sát mặt trời này thì phát hiện đằng sau nó có một vết nứt. Mặt trời này kỳ thực là tập hợp của các trùm tia sáng bắn ra từ vết nứt.
Ngô Bình chợt cảm thấy bên trong lõi vũ trụ của mình, những nguồn năng lượng đến từ vũ trụ chính bỗng như gặp phải kích thích mà sôi sục lên. Mặt trời này ngoài việc đốt cháy làn da của anh thì còn đi vào trong cơ thể anh, sau đó bị tiểu vũ trụ hấp thụ.
Anh nhoẻn miệng cười, nói với Đường Tử Di: "Tử Di, đây là mặt trời đến từ vũ trụ chính, có điều nó đã bị tiêu hao mất mấy chục nghìn lần năng lượng. Nhưng cho dù là vậy thì nó vẫn vô cùng quý giá!"
Đường Tử Di: "Là mặt trời của vũ trụ chính sao?"
Da của Ngô Bình nhanh chóng được tái tạo. Anh tiếp tục bảo vệ Đường Tử Di, hai người họ tiến về phía trước. Đi được một lúc, trước mặt họ xuất hiện một số thực vật, trong đó có một số là dược liệu.
Những cây này rất cao, tương tự như những cây anh tìm thấy trên đảo Hỗn Mang.
Khi đi qua một khu rừng trúc, ánh sáng mặt trời bị che khuất, Ngô Bình trở lại kích thước con người bình thường. Sau đó anh chặt một đoạn tre dài khoảng hai mét, dày bằng cánh tay trẻ em. Anh múa võ bằng cây tre và đập nó xuống đất khiến mặt đất rung chuyển, sinh ra một lực hủy diệt cực lớn.
Đường Tử Di: "Huyền Bình, đây là nơi nào?"
Ngô Bình: "Hẳn là nơi ở của Thiên Đế".
“Thiên Đế?” Đường Tử Di hai mắt sáng lấp lánh: “Vậy nhất định sẽ có bảo vật lưu lại đây”.
“Không biết nữa, cứ đi về phía trước đã”.
Lúc này, anh phát hiện dưới đất mọc lên rất nhiều măng. Anh lập tức đào một đoạn, cắn thử một miếng thì phát hiện măng này chứa năng lượng mạnh mẽ từ vũ trụ chính.
Anh cười nói: "Tử Di, chúng ta đi đào một ít măng mang về nhà xào đi”.
Ai có thể nghĩ rằng một Thánh Hoàng sẽ đi đào măng ở đây kia chứ?
Sau khi đào được hàng ngàn cây măng, cả hai đi xuyên rừng trúc đến một dãy núi. Những ngọn núi kéo dài hàng ngàn dặm, giống như một con rồng khổng lồ.
Khi lên đến đỉnh núi, Ngô Bình nhìn thấy một thị trấn nhỏ trên đồng bằng bên kia ngọn núi, có khói bốc lên từ thị trấn.
Đường Tử Di thốt lên: "Huyền Bình, có người ở đây!"