Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1851: Năm kho bí mật

Không mở kho bí mật, dĩ nhiên Ngô Bình không từ bỏ. Anh cầm lấy chìa khoá kho bí mật thứ năm, kích hoạt bằng tiên lực.

Chìa khoá phát ra một luồng sáng, sau đó Ngô Bình biến mất.

Giây tiếp theo, anh xuất hiện trước một cánh cổng. Trong cổng là một khoảng đen ngòm, khiến người ta sợ đến tê cả da đầu.

Anh nheo mắt, lẩm bẩm: “Trong này là gì nhỉ?”

Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, chuẩn bị quan sát. Nhưng lần này lại mất tác dụng, đôi mắt anh chẳng nhìn được gì, chỉ thấy một màu đen.

Không nhìn thấu được, anh không dám tuỳ tiện bước vào, khẽ thở dài, đoạn tự nhủ: “Lẽ nào lại từ bỏ như vậy sao?”

Lúc này, cánh cổng do khối lập phương hình thành trong động thiên của anh đột nhiên rung lên.

Ngô Bình “ồ” lên, lập tức lấy cổng ra. Khi cánh cổng này gặp cổng của kho bí mật, cổng ánh sáng bỗng nhiên áp sát lại rồi bao bọc nó.

Rồi cảnh tượng đằng sau cánh cổng ánh sáng dần rõ ràng hơn, hiện ra khung cảnh bên trong cổng.

Đôi mắt sáng rực lên, Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cổng ánh sáng này có công dụng như vậy ư?”

Sau cổng là tầng tầng lớp lớp cấm chế rất khủng khiếp. Những cấm chế này, chỉ kẻ mạnh kỷ nguyên mới có thể phá giải, hiện tại anh vẫn chưa làm được.

Khẽ thở dài, anh cất cổng ánh sáng vào, quay người rời khỏi nơi này. Xem ra chỉ khi năng lực của anh đủ mạnh, mới đủ tư cách vào kho bí mật khám phá.

Về hoàng cung, anh tiếp tục tu luyện võ nghệ công pháp trong điện đường Cực Võ trên nền tảng cảnh giới Thánh Võ.

Trước đó anh đã luyện thành Hoàng Cực Võ Thể, hiện nay tu luyện tiếp ba loại công pháp sau đó: Vũ Khí Trật Tự, Thiên Cương Chỉ, Vũ Vương Công.

Vũ Khí Trật Tự sẽ ngưng tu lực trật tự trong vũ trụ thành Vũ Khí Phán Quyết, dùng để giết kẻ địch, hoặc phá giải trận pháp và lớp phòng ngự của đối phương. Vũ Khí Trật Tự mà đã thi triển thì không bao giờ gặp bất lợi, dù là Đạo Tôn, Đại Đạo Tôn cũng khó lòng chống cự, là một loại võ học cực kỳ mạnh..

Thiên Cương Chỉ là hấp thụ lực chí cương trong trời đất rồi lưu trữ ở đầu ngón tay. Một khi chỉ ngón tay vào thì vật nào cũng có thể phá huỷ, là một đòn giết người!

Cuối cùng là Vũ Vương Công.

Vũ Vương Công là một bộ công pháp lĩnh ngộ không gian vũ trụ, có bốn tầng. Nếu có thể tu luyện đến tầng thứ ba thì được gọi là chủ của không gian, tu luyện đến tầng bốn thì được gọi là Vũ vương!

Việc tu luyện Vũ Khí Trật Tự không thể làm khó Ngô Bình. Anh mất hai ngày đã luyện thành rồi. Hơn nữa, Vũ Khí Trật Tự còn có thể bổ trợ cho vũ khí của anh, tăng cường sức sát thương của vũ khí.

Thiên Cương Chỉ thì khá phiền phức. Anh tu luyện hai ngày mà ngay cả ngưỡng nhập môn cũng không đạt được, nguyên nhân là lực chí cương quá khó hấp thu và tìm kiếm.

Vào thời điểm Thiên Cương Chỉ của anh đang tiến triển chậm chạp, có người đến bẩm báo: “Bệ hạ, Tiên Đình cử sứ giả đến, yêu cầu gặp Bệ hạ!”

Nghe xong, Ngô Bình rất bất ngờ, sao mình lại không có tin tức gì nhỉ? Anh hỏi: “Là sứ giả của bộ phận nào trong Tiên Đình, có mục đích gì?”

Người kia đáp: “Là sứ giả của ‘Thuế nha’ Tiên Đình, có thể đến để thu thuế ạ”.

Ngô Bình cau mày: “Thu thuế?”

Anh cười khẩy, đoạn bảo: “Đưa khách lên điện, trẫm sẽ đến gặp!”

Lúc này, trong một điện phụ ở hậu cung, một nam tu sĩ đang cao ngạo ngồi đó, với mười hai tuỳ tùng đứng sau.

Người này chính là quan thuế của Thuế nha Tiên Đình, đến đây để bàn bạc về chuyện trưng thuế của nước Thiên Võ.

Hiện giờ, Đường Tử Di đang tiếp đón vị quan thuế này ở điện, dò hỏi thông tin trước.

“Không biết quan trên đến đây có điều gì chỉ giáo?”, cô ấy hỏi.

Quan thuế quét mắt tới lui khi nhìn Đường Tử Di, cực kỳ bất lịch sự, đoạn cười bảo: “Nước Thiên Võ cũng có người đẹp đấy nhỉ, cô đây là Hoàng hậu sao?”

Nhận ra ngôn từ của đối phương có ý trêu cợt, Đường Tử Di nghiêm nghị đáp: “Quan trên, bản cung chính là Hoàng hậu Thiên Võ!”, đồng thời, cô ấy toả ra khí tức Đại Đạo Quân của mình.

Quan thuế cả kinh, anh ta chỉ là Chân Tiên, nhưng người trước mặt lại là Đại Đạo Quân!

Trước mặt Đại Đạo Quân, tất nhiên anh ta không dám càn rỡ, vội vàng nói: “Kính chào Hoàng hậu”.

Ngừng lại một chút, anh ta chợt cảm thấy làm vậy thật mất mặt, lại ngẩng đầu lên: “Phụng lệnh từ các đại nhân của Thuế nha, tôi đến nước Thiên Võ để bàn bạc về chuyện trưng thu thuế”.

“Trưng thu thuế gì cơ? Đại Thiên Tôn đã ra ý chỉ, đại lục Hồng Hoang của phía Nam Nam Thiên Môn đều có thể là lãnh thổ của nước Thiên Võ. Nước Thiên Võ chỉ quy phục, không cần nộp thuế!”

Đúng lúc này, Ngô Bình bước đến, lạnh lùng nhìn vị quan thuế kia.

Khí tức của Ngô Bình quá mạnh. Vị quan thuế vốn muốn kiêu ngạo một chút, nhưng vừa giáp mặt Ngô Bình, khí tức Đại Thánh Chân Vương của anh đã khiến anh ta không thở nổi.

Đây cũng là ý đồ của Ngô Bình, anh muốn trấn áp sự ngạo mạn và vô lễ của người này.

Quan thuế cảm thấy khó chịu khắp toàn thân, suýt nữa đã quỳ sụp xuống, nói năng cũng không lưu loát. Anh ta nghiến răng: “Hạ quan, tham kiến Quốc vương Thiên Võ”.

Ngô Bình sảng khoái ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: “Anh có thể quỳ xuống nói”.

Quan thuế quỳ xuống đất trong nhục nhã, chỉ khi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với Ngô Bình.

“Là Đại Thiên Tôn bảo các anh thu thuế hay chỉ đơn giản là Thuế nha muốn thu thuế của nước Thiên Võ?”, anh thẳng thừng tra hỏi, như thể người quỳ trước mặt là tội phạm.

Quan thuế không muốn trả lời nhưng miệng lại không nghe theo suy nghĩ: “Là ý của Thuế nha”.

Ngô Bình hỏi: “Ngoại trừ nước Thiên Võ, Thuế nha còn thu thuế của nước phụ thuộc nào khác không?”

Quan thuế đáp: “Đang chuẩn bị, nước Thiên Võ hiện là nước cần thu thuế đầu tiên”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải thu thuế của nước Thiên Võ? Nước Thiên Võ không phải thế lực lớn gì cả, trưng thu thuế cũng chẳng được bao nhiêu”.

Quan thuế đáp: “Tiền thuế thật ra cũng không ít”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ồ, các anh định thu bao nhiêu?”

Quan thuế nói: “Thu thuế theo diện tích và dân số, nước Thiên Võ phải nộp khoảng hai phẩy năm nghìn tỷ tiền Đạo”.

Ngô Bình đập bàn: “Hai phẩy năm nghìn tỷ? Thuế nha các anh thèm tiền đến phát điên rồi à?”

Quan thuế đáp: “Đây là kết quả mà Thuế nha tính ra”.

Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không nộp thì sao?”

Quan thuế:“Không nộp thuế, chính là phản nghịch Tiên Đình. Đương nhiên Tiên Đình sẽ không khoanh tay ngồi yên, chắc chắn sẽ xuất binh tiến đánh nước Thiên Võ”.

Im lặng một hồi, Ngô Bình hỏi thẳng: “Có phải nhằm vào nước Thiên Võ hay không?”

Quan thuế nói: “Nếu nói là nhằm vào thì đúng là có đôi chút”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, người muốn nhằm vào nước Thiên Võ là ai?”

Quan thuế đáp: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không biết rõ những chuyện này”.

Ngô Bình nói: “Thế thì các anh quay về đi. Bảo với bên quản lý Thuế nha rằng nước Thiên Võ sẽ không nộp một xu thuế nào. Nếu có bản lĩnh thì đến đây đòi thuế đi!”

Quan thuế trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ trả lời nguyên văn”.

Ngô Bình phất tay, người này mới đứng dậy được. Anh ta kinh hãi nhìn Ngô Bình rồi vội vã dẫn tuỳ tùng rời đi.

Sau khi nhóm người của quan thuế đi khỏi, Đường Tử Di nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Huyền Bình à, e là chuyện này không dễ giải quyết. Thuế nha quả thật không phải là thế lực lớn gì cả, nhưng họ nắm giữ quyền thu thuế. Chúng ta từ chối nộp thuế, e rằng phía Đại Thiên Tôn sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ thật sự xuất binh tấn công chúng ta”.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chắc chắn họ không dám tấn công đâu. Hiện nay Tiên Đình đang thiếu binh sĩ duy trì hiện trạng, làm gì còn binh lính mà đánh anh?”

Đường Tử Di thở phào: “Chỉ cần không xuất binh là tốt rồi!”

Ngô Bình bảo: “Điều anh lo không phải là Tiên Đình xuất binh đánh chúng ta, mà là sau này đối phương còn giở thủ đoạn nào khác để đối phó chúng ta hay không. Nước Thiên Võ nằm ở phía Nam của Nam Thiên Môn, vị trí vô cùng quan trọng, Tiên Đình sớm muộn gì cũng sẽ kiểm soát nơi này. Anh lo rằng sau này bọn họ sẽ lấy chuyện đó làm cái cớ, dùng âm mưu quỷ kế để chia cắt nước Thiên Võ!”
Chương 1852: Truyền kiếm đạo cho Hoả Hoàng Nhi

Đường Tử Di nói: “Chỉ cần cho chúng ta đủ thời gian, âm mưu quỷ kế có nhiều cách mấy cũng không sợ!”

Ngô Bình cười bảo: “Em nói rất chính xác. Sắp tới, anh sẽ bồi dưỡng một số Thánh nhân cho đế quốc Thiên Võ”.

Đường Tử Di kinh ngạc: “Bồi dưỡng Thánh nhân?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ Hồng Hoang thống nhất, là thời điểm để Thánh Thiên Giáo mở rộng sức ảnh hưởng. Tín đồ của chúng ta càng nhiều, càng dễ bồi dưỡng ra Thánh nhân”.

Đường Tử Di nói: “Nếu thật sự có thể bồi dưỡng ra Thánh nhân, nước Thiên Võ chúng ta sẽ vững như bàn thạch, không ai có thể nghĩ đến chuyện đánh bại chúng ta nữa”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, Thánh nhân có thể giáo hoá thế nhân, cũng có thể giúp Nhân tộc đối chọi với đại tai hoạ. Nếu chúng ta có đủ nhiều Thánh nhân trấn thủ nơi này, dù là Thần tộc cũng không thể làm khó chúng ta”.

Đường Tử Di lo lắng: “Nhưng Huyền Bình à, bồi dưỡng Thánh nhân không hề dễ dàng nhỉ?”

Ngô Bình cười đáp: “Tất nhiên rồi. Nhưng bây giờ anh có Thánh khí trấn áp Thánh đường, chắc chắn có thể bồi dưỡng một ít”.

Nói đến đây, vẻ mặt anh bỗng phảng phất lo âu.

Đường Tử Di hỏi: “Huyền Bình à, sao vậy?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh cảm thấy kiếp Đại Thánh sắp đến rồi. Bây giờ đang là trước đại tai hoạ, anh thật sự không nên trải qua kiếp Đại Thánh này”.

Đường Tử Di không khỏi lo lắng: “Huyền Bình này, kiếp Đại Thánh còn nguy hiểm hơn Đại kiếp Thánh nhân lần trước sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nguy hiểm gấp mười lần. Nhưng một khi vượt qua được kiếp này, cảnh giới Đại Thánh sẽ ổn định hoàn toàn, về sau có thể dễ dàng trở thành Thánh Vương”.

Đường Tử Di hỏi: “Kiếp Đại Thánh sẽ như thế nào? Chúng ta có thể chuẩn bị trước hay không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Kiếp Đại Thánh của mỗi người đều khác nhau. Anh cũng không rõ nó như thế nào, chỉ biết nó sắp đến thôi”.

Đường Tử Di đáp: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị kỹ hơn”.

Ngô Bình nói: “Điều anh lo nhất là khi anh vắng mặt, ai sẽ trấn giữ đế quốc Thiên Võ”.

Đường Tử Di ướm hỏi: “Trương Quân có ổn không?”

Trương Quân là một hoá thân được Ngô Bình chém ra, năng lực rất mạnh.

Ngô Bình lắc đầu: “Không ổn”.

Đường Tử Di lại ngẫm nghĩ: “Vậy, còn Hoàng Nhi?”

Ngô Bình bật cười: “Sự lựa chọn trong lòng anh chính là Hoàng Nhi. Mấy ngày sắp tới, anh sẽ giúp con bé nâng cao năng lực cảnh giới”.

Đường Tử Di nói: “Còn Hỉ Bảo nữa, tiềm năng của thằng bé cũng rất lớn”.

Ngô Bình đáp: “Ừ. Hỉ Bảo rất vâng lời, sau này cứ bảo nó làm việc theo lệnh của em. Hoàng Nhi là đòn tuyệt chiêu, lúc mấu chốt sẽ cần con bé ra tay”.

Sau khi hai người thương lượng xong, Ngô Bình đến Côn Luân Kiếm Cung tìm Hoả Hoàng Nhi.

Hoả Hoàng Nhi đang là người có tu vi cao nhất Kiếm Cung, đã tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng thứ hai mươi tám, thực lực không thua gì Ngô Bình hiện nay.

Dáng vẻ của Hoả Hoàng Nhi bây giờ đã có đôi phần khác biệt so với ngày đầu Ngô Bình gặp cô bé. Hoả Hoàng Nhi cười hỏi: “Sao bố lại có thời gian để thăm Hoàng Nhi thế ạ?”

Ngô Bình bảo: “Có chút chuyện cần tìm con, tiện thể xem con có tiến bộ gì không”.

Hoả Hoàng Nhi kiêu ngạo đáp: “Dĩ nhiên là có tiến bộ, bây giờ con đã tu luyện đến tầng hai mươi tám rồi đấy ạ!”.

Ngô Bình gật gù: “Thiên Cực Kiếm Kinh này, bố có thể giao toàn bộ cho con rồi”.

Dứt lời, suy nghĩ vừa xuất hiện, toàn bộ sức mạnh, trí tuệ và kinh nghiệm liên quan đến Thiên Cực Kiếm Kinh đều được anh truyền cho Hoả Hoàng Nhi.

Thậm chí, anh còn truyền dạy ván cờ Thiên Địa tự sáng tạo và kiếm đạo mà mình lĩnh ngộ được cho cô bé.

Những thứ này giúp ích rất nhiều cho Hoả Hoàng Nhi. Cô bé lập tức khoanh chân ngồi xuống, lĩnh hội sự huyền diệu của chúng.

Ngô Bình chờ hơn một ngày, Hoả Hoàng Nhi mới mở mắt ra, khí tức quanh người cô bé đột nhiên trở nên kỳ diệu hơn hẳn. Bất tri bất giác, cô bé lại đột phá một cảnh giới nữa, đã đạt đến tầng hai mươi chín của Thiên Cực Kiếm Kinh!

Ngô Bình lấy ra một quả đào đưa cho cô bé, cười bảo: “Thử đi, đây là quả mọc trên cây đào đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đấy”.

Hoả Hoàng Nhi cắn một miếng, mùi thơm ngập tràn, bèn cười đáp: “Đúng là rất ngon. Bố ơi, đột nhiên bố đến giúp con đột phá, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Một thời gian nữa, có thể bố sẽ phải trải qua kiếp Đại Thánh. Kiếp Đại Thánh này sẽ như thế nào, phải trải qua bao lâu, bố không thể đoán trước. Thế nên bố phải sắp xếp mọi thứ trước khi nó đến. Hoàng Nhi à, con có tu vi cao nhất, năng lực mạnh nhất, khi bố vắng mặt, cần con duy trì đại cục”.

Hoả Hoàng Nhi gật mạnh: “Bố cứ yên tâm ạ, có Hoàng Nhi ở đây, không ai có thể ức hiếp chúng ta!”

Ngô Bình nói: “Bố tin tưởng thực lực của con. Nhưng dù sao con cũng còn nhỏ, không biết được sự phức tạp của lòng người. Vậy nên bố sẽ đặt ra quy tắc cho con”.

Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Quy tắc gì ạ?”

Ngô Bình bảo: “Khi bố vắng mặt, bất luận là ai nói gì, con chỉ được nghe lời của dì Đường thôi, không được nghe lời của bất kỳ ai khác”.

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Ngay cả lời của ông nội cũng sẽ không nghe”.

Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Khi bố không có mặt, ý của dì Đường chính là ý của bố”.

Hoả Hoàng Nhi ra sức gật đầu: “Con nhớ rồi ạ”.

Ngô Bình nói tiếp: “Quy tắc thứ hai, nếu gặp nguy hiểm mà nhân lực không thể đối chọi, con phải đưa người nhà chạy trốn đến một nơi an toàn. Còn những người khác, có thể dẫn bao nhiêu người theo thì dẫn bấy nhiêu”.

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, con sẽ làm như vậy ạ”.

Ngô Bình nói: “Quy tắc cuối cùng, nếu con gặp phải một sự tồn tại lớn mạnh và không thể đối địch, hãy cầm chiếc lá liễu này đến Thần Nông Cốc nhờ Liễu thần giúp đỡ”.

Hoả Hoàng Nhi cầm lấy lá liễu, cảm nhận được sức mạnh vĩ đại vượt qua cả kỷ nguyên ẩn chứa bên trong, kinh ngạc thốt lên: “Kẻ mạnh kỷ nguyên!”

Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Năng lực của Liễu thần rất mạnh. Hãy đi tìm Liễu thần. Nể mặt bố, Liễu thần nhất định sẽ giúp con”.

Hoả Hoàng Nhi gật đầu lia lịa: “Bố, con cũng sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng không nhờ vả người khác”.

Ngô Bình cười đáp: “Giỏi lắm. Hoàng Nhi, đưa bố đi xem các thiên tài trong Côn Luân Kiếm Cung của chúng ta đi”.

Sau đó Ngô Bình đến đạo trường, đích thân giảng dạy kiếm đạo kiếm lý cho mọi người và giải đáp những vấn đề trong tu hành của họ.

Những ngày qua, Côn Luân Kiếm Cung đã thu nạp rất nhiều đệ tử thiên tài từ khắp các nơi, có một số đệ tử thăng tiến cực nhanh. Nếu không nhờ Hoả Hoàng Nhi trấn áp, đám thiên kiêu này đã làm loạn từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, vẫn chẳng ai chịu phục ai cả.

Sau khi biết được đại khái về tư chất và tính cách của những người này, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược, chuẩn bị nâng cao tư chất cho họ.

Anh có hoá thân, luyện chế đan dược bình thường cực kỳ nhanh. Chỉ cần có đủ dược liệu, anh sẽ nhanh chóng luyện chế ra được một lượng lớn đan dược. Đồng thời, anh cũng đích thân luyện chế ít dược liệu quý hiếm để bồi dưỡng một số thiên kiêu trong đó.

Nhị sư tỷ Lam Hâm vẫn luôn ở đây giúp đỡ anh. Với sự quản lý của cô ấy, Côn Luân Kiếm Cung thay đổi từng ngày và thăng cấp rất nhanh. Tính ra, trình độ và năng lực tổng thể của Côn Luân Kiếm Cung hiện nay đã vượt qua cả Thái Thanh Kiếm Tông rồi.

Hôm nay, Ngô Bình mời Lam Hâm đến sảnh sau, khoản đãi cô ấy bằng quả hạnh và đan dược, cười nói: “Những ngày qua thật sự vất vả cho chị rồi”.

Lam Hâm cười đáp: “Không vất vả. Ở đây, chị rất có cảm giác thành tựu. Những đệ tử này vô cùng ưu tú”.

Ngô Bình nói: “Giữ chân chị bấy lâu nay, em cũng hổ thẹn lắm. Bây giờ em có một lời đề nghị hơi quá đáng, ấy là mong chị có thể đảm nhận chức vị cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung”.

Lam Hâm lắc đầu: “Không phải là chị không muốn giúp em, nhưng với năng lực và uy danh của chị thì không thể đảm đương chức cung chủ. Có điều, chị có một ứng viên khác”.

Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy?”
Chương 1853: Quay lại thăm Ngọc Nữ Môn

Lam Hâm cười nói: “Đương nhiên là Hoả Hoàng Nhi, thực lực của cô bé là mạnh nhất, cũng là người nhà của em nên để cô bé làm cung chủ là hợp nhất rồi còn gì”.

Ngô Bình: “Nhưng Hoả Hoàng Nhi không có kinh nghiệm, cũng không biết quản lý đệ tử”.

Lam Hâm: “Vẫn còn chị đây cơ mà, có Hoàng Nhi trấn thủ, chị có thể mượn cô bé làm tấm bình phong để làm việc, như vậy còn ai dám không phục chị chứ”.

Ngô Bình mừng rỡ: “Sư tỷ, chị không đi nữa à?”

Trước đó họ đã giao hẹn với nhau là Lam Hâm chỉ giúp một thời gian rồi sẽ rời đi.

Lam Hâm cười nói: “Không đi nữa, chị đã dày công bồi dưỡng nhiều thiên kiêu thế này thì phải nhìn họ trưởng thành chứ”.

Ngô Bình: “Cảm ơn sư tỷ, xin sư tỷ nhận của em một lạy!”

Lam Hâm đỡ anh dậy rồi nói: “Sư đệ, chúng ta đâu cần khách sáo thế làm gì. À, lâu rồi chị không gặp sư phụ, mấy hôm nữa định đi đây, em có đi không?”

Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đang muốn đi gặp người, chúng ta cùng đi nhé! Tiện thể, em cũng muốn đến đại thế giới Thái Thanh một chút”.

Lam Hâm gật đầu: “Ừ, mấy hôm tới em hãy luyện đan nhiều lên rồi chúng ta đi. Thiệt tình, có ông em là Đan Vương nhất phẩm mà Côn Luân Kiếm Cung chẳng có đan dược mà dùng”.

Ngô Bình tỏ vẻ ngượng ngịu: “Sư tỷ nói phải, sau này luyện chế đan dược xong, em sẽ ưu tiên cho người mình dùng trước”.

Lam Hâm: “Lần này em mà đến Thái Thanh Tiên Giáo, kiểu gì sư tổ cũng đòi em cả lố đan dược cho xem”.

Ngô Bình thở dài: “Nhưng biết làm thế nào được, một khi người mở lời thì em phải đồng ý thôi”.

Kiếm Cung có rất nhiều việc nên Lam Hâm chỉ ngồi chơi một lát rồi lại đi ngay.

Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục vùi đầu luyện đan. Không chỉ có Kiếm Cung cần đan dược, mà Đan Vương lâu cũng đang cháy hàng rồi, giờ anh muốn nghỉ thêm cũng khó.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vừa uống trà sáng xong thì đã có một lá thư bay vào phòng rồi rơi xuống trước mặt anh.

Anh liếc nhìn thì thấy là thư bay do Đinh Nhu gửi tới. Đinh Nhu là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn, lần trước anh đã giải quyết phiền phức giúp cô ấy, nhưng hai người chưa thể gặp lại.

Ngô Bình mở thư ra thì thấy toàn là chữ của Ly Mộng tiên tử, cũng có cả lời của Đinh Nhu. Nội dung đại khái là cảm ơn anh đã giúp đỡ, tất cả môn phái đều biết ơn anh, hi vọng anh có thể đến Ngọc Nữ Môn chơi, như vậy thì họ mới tiện chính thức nói lời cảm tạ.

Mấy ngày qua, Ngô Bình bận rộn luyện đan đến phát rồ cả người, nghĩ đến những cô gái trẻ đẹp ở Ngọc Nữ Môn, tậm trạng của anh đã phấn khởi lên nhiều. Vì thế, anh cất thư đi rồi thay đồ và lên đường đến Ngọc Nữ Môn luôn.

Hồng Hoang thống nhất, lập tức có nhiều thế lực lớn xuất hiện ở xung quanh, vì thế Ngọc Nữ Môn cũng gặp nhiều khó khăn. Trước kia, họ còn dựa dẫm vào Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng về sau Kiếm Tông cũng không thể bảo vệ được họ nữa.

Ví dụ như lần trước, Cự Linh Môn suýt nữa đã thôn tính được Ngọc Nữ Môn, may mà có Ngô Bình ra tay kịp thời bắt Cự Linh Môn hàng phục. Chuyện này khiến Ngọc Nữ Môn bỗng nổi như cồn, gần đây có không ít tu sĩ xin gia nhập nên họ đã dần trở thành một môn phái lớn trong khu vực.

Nhưng quy định lựa chọn đệ tử của Ngọc Nữ Môn vẫn theo truyền thống cũ, đó là chỉ chọn những người xinh đẹp, chỉ cần có một khuyết điểm nhỏ thì sẽ bị loại ngay.

Lúc này, Ly Mộng tiên tử đang ngồi nói với các đệ tử nữ trong điện Ngọc Nữ: “Ban nãy ta đã nói rõ rồi, nếu hoàng đế Thiên Võ đến đây, các con nhất định phải khiến cậu ấy vui vẻ. Sau này Ngọc Nữ Môn chúng ta có thể tồn tại được hay không là nhờ cả vào đế quốc Thiên Võ đấy”.

Một nữ đệ tử nói: “Chưởng môn, thế thì sau này mình không cần tu luyện nữa, mà chỉ cần hầu hạ hoàng đế Thiên Võ thật tốt thôi ạ?”

Đinh Nhu lườm cô gái kia: “Nói gì thế, chúng ta cảm kích bệ hạ là chuyện đương nhiên, nhưng không phải là kiểu báo đáp đó”.

Thấy Đinh Nhu nổi giận, Ly Mộng tiên tử cười nói: “Đinh Nhu, con phải làm việc quan trọng nhất đấy. Lát nữa Lý công tử đến, ta sẽ nói trực tiếp với công tử xem có thể phong cho con một chức quý phi được không. Nếu không được thì làm phi tần bình thường cũng được”.

Đinh Nhu thở dài nói: “Giờ anh ấy như người trời, còn bọn con chỉ như lũ kiến hôi dưới đất, sao anh ấy ưng ý được ạ?”

Ly Mộng tiên tử: “Đừng coi thường bản thân, con là đệ tử xinh đẹp nhất của môn phái, thừa sức làm một phi tần bình thường. Chỉ cần con có thể vào được hậu cung của cậu ấy thì sau này môn phái của chúng ta sẽ bao trọn vị trí cung nữ trong cung rồi”.

Có đệ tử không hiểu nên hỏi: “Môn chủ, làm phi tử thì con hiểu, nhưng bảo bọn con làm cung nữ thì là sao ạ?”

Ly Mộng tiên tử: “Ngốc lắm, trong cung làm gì có ai tầm thường, các con chỉ cần hầu hạ tốt một vị công tử nào đó là sau này có thể lên như diều gặp gió rồi. Đến lúc đó, chỉ cần các con nói một câu là Ngọc Nữ Môn ở đây sẽ được hưởng lợi rồi”.

Các đệ tử đều đã hiểu ra và gật đầu.

Đúng lúc này, có người vào báo: “Môn chủ, hoàng đế Thiên Võ đến rồi ạ”.

Ly Mộng tiên tử vội vàng ra nghênh đón. Lần trước khi đến đây, Ngô Bình chỉ là một thiên kiêu có tu vi không cao, nhưng giờ thì anh đã như thần linh trên trời rồi.

Anh vừa đáp xuống thì môn chủ của Ngọc Nữ Môn là Ly Mộng tiên tử đã dẫn các đệ tử ra tận ngoài cửa nghênh đón, sau đó còn hành đại lễ và quỳ xuống đất.

“Dân nữ dẫn các đệ tử của Ngọc Nữ Môn tham kiến đại đế Thiên Võ!”

Ngô Bình vội đỡ bà ấy dậy rồi cười nói: “Tiên tử đừng khác sáo, chúng ta là bạn cũ rồi nên không cần hành lễ đâu”.

Ly Mộng tiên tử rất vui: “Bệ hạ, làm thế sao được ạ, mời điện hạ vào trong”.

Ngô Bình được các nữ đệ tử vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng, sau đó tất cả cùng đi vào đại điện. Đinh Nhu đứng một bên rồi nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Lúc trước, tu vi của cô ấy cũng không kém Ngô Bình là bao, nhưng giờ thì hai người cách nhau xa tít tắp rồi.

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, Đinh Nhu, gần đây Ngọc Nữ Môn có gặp chuyện gì không?”

Ly Mộng tiên tử gật đầu với Đinh Nhu, cô ấy nói: “Bệ hạ, nhờ chuyện lần trước nên các thế lực xung quanh đây không còn dám làm quấy nhiễu chúng tôi nữa. Tất cả là nhờ phúc của bệ hạ”.

Ngô Bình: “Chúng ta là bạn nên tôi giúp mọi người cũng là chuyện bình thường”.

Mọi người đều vỗ tay.

Các người đẹp vây quanh Ngô Bình rồi cùng trò chuyện với anh, người bê hạt dưa, người bưng trà, người thì lấy khăn bông phục vụ anh, Ngô Bình như thể lạc đến nữ nhi quốc.

Hiện giờ, có ba người thanh niên đang đứng trước cổng của Ngọc Nữ Môn, khí tức của họ đều rất mạnh. Bọn họ nhìn vào trong môn phái, sau đó có một người mặc hoàng bào nói: “Chậc chậc, Ngọc Nữ Môn đây rồi. Ha ha, trước kia chúng ta đến Tố Nữ Môn cũng đã gặp nhiều mỹ nữ rồi, nhưng nghe nói đệ tử ở đây còn trên chỗ kia một bậc đấy”.

Người đàn ông mặc áo bào màu tím cười nói: “Ha ha, đi thôi, hôm nay chúng ta phải tìm hiểu về môn phái này”.

Cả ba vừa đi vào thì Ngô Bình cảm nhận được ngay, anh ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói: “Có khách không mời mà tới”.

Anh vừa nói dứt câu thì có đệ tử vội vã chạy vào báo: “Môn chủ, có ba kẻ bất lương xông vào, còn giở trò với các đệ tử ạ”.

Ly Mộng tiên tử đứng dậy rồi nhìn ra ngoài, sau đó biến sắc mặt nói: “Hỏng rồi, đó là ba công tử của Âm Dương Cốc”.

Ngô Bình hỏi: “Âm Dương Cốc gì cơ?”

Ly Mộng tiên tử thở dài nói: “Bệ hạ, cách đây 800 dặm có một sơn cốc rất lớn tên là Âm Dương Cốc. Sơn cốc này rơi từ trên trời xuống, hình như được một vị đại năng nào đó chuyển đến đây”.

“Mấy hôm trước, chính ba người này đã xông vào Tố Nữ Môn rồi giở trò đồi bại với cả môn phái. Khi đi, họ còn bắt theo hơn 30 nữ đệ tử của môn phái đó. Những người còn lại, không tàn tật thì cũng chết, rất thảm thương”.

Ngô Bình: “Có biết rõ lai lịch của họ không?”

Ly Mộng tiên tử lắc đầu: “Không ạ, nhưng tu vi của họ đều rất cao. Ví dụ như ba vị công tử này, khi họ đến Tố Nữ Môn làm chuyện xấu, có Đạo Quân thấy chướng mắt nên đã ra tay ngăn cản, nhưng cuối cùng đã bị Tử công tử trong số đó đánh chết”.

“Kinh, chém chết được cả Đạo Quân cơ à, thú vị đấy!”, Ngô Bình nổi hứng nói: “Cho họ vào đi!”

Có đệ tử ra ngoài thông báo, ba người kia nhanh chóng đi vào trong điện, thấy toàn mỹ nữ ở đây, cả ba đều nở nụ cười gian xảo.

“Được đấy, bao nhiêu người đẹp chờ mình thế này, chúng ta không được phụ lòng các em đâu đấy, ha ha…”, tên mặc hoàng bào cười nói.
Chương 1854: Luyện hoá Âm Dương Cốc

Ly Mộng tiên tử lạnh lùng nói: “Ba công tử là ai? Đến Ngọc Nữ Môn chúng tôi có việc gì?”

Người đàn ông mặc áo bào tím đáp: “Nhiều người đẹp ở một chỗ thế này mà không có đàn ông ở cùng nên chúng tôi nổi lòng từ bi đến đây san sẻ nỗi buồn với mọi người”.

Dứt lời, ca ba cùng cười ngặt nghẽo.

Các đệ tử của Ngọc Nữ Môn đều biến sắc mặt, ba người này đúng là phách lối!

Đinh Nhu lạnh giọng nói: “Đừng có càn rỡ, nếu các người không rời khỏi đây ngay thì đừng trách chúng tôi là ác!”

Người đàn ông mặc áo vàng bật cười rồi tiến lại gần Đinh Nhu, sau đó giơ tay định nâng cằm cô ấy. Song, hắn vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình bắt lấy cổ tay.

Tên kia lập tức thấy cổ tay đau nhói, xương kêu răng rắc rồi vỡ vụn.

Hắn vừa ngạc nhiên vừa giận dữ quát: “Thả tay ra!”

Uỳnh!

Ngô Bình vung tay, tên đó đã ngã sõng soài, đầu đập mạnh vào nền đá rồi nằm im bất động.

Hai tên còn lại hết hồn hết vía, thực lực của bọn họ ngang nhau, nhưng người này đã đánh một trong số họ ngất xỉu, đúng là quá mạnh!

Tên mặc áo tím trầm giọng nói: “Anh bạn là ai? Có biết lai lịch của chúng tôi không?”

Ngô Bình: “Biến ngay, không thì tiếp theo sẽ đến anh đấy”.

Tên kia hừ lạnh rồi nói: “Này, chúng tôi là người của Âm Dương…”

Uỳnh!

Gã còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã xuất hiện bên cạnh rồi cắm đầu gã xuống đất.

Tên cuối cùng sợ mất mật rồi bỏ chạy ngay.

Các đệ tử của Ngọc Nữ Môn thấy hai trong số ba tên càn rỡ đã bất tỉnh nhân sự, tên còn lại bỏ chạy thì lập tức cảm thấy an toàn hơn hẳn.

Sau khi Hồng Hoang thống nhất, họ luôn thấy sợ hãi và có cảm giác bất an. Dù sau đó đã xử lý được Cự Linh Môn thì họ vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn được.

Các thế lực như Ngọc Nữ Môn chung quy vẫn phải dựa vào một thế lực lớn nào đó, hiện giờ sau khi ý thức được sức mạnh của Ngô Bình, cuối cùng thì họ đã yên tâm thật sự.

Ly Mộng tiên tử cười nói: “Bệ hạ, xử lý hai tên này sao bây giờ?”

Ngô Bình: “Kệ họ, cứ để đó, nếu tôi đoán không nhầm thì Âm Dương Cốc sẽ cho người đến nhanh thôi”.

Đinh Nhu: “Bệ hạ, Âm Dương Cốc có nhiều cao thủ lắm, chúng ta có cần chuẩn bị trước và mời vài cao thủ đến không?”

Ngô Bình: “Có cái Âm Dương Cốc cỏn con thôi mà, không cần đâu”.

Ly Mộng tiên tử: “Đúng thế, kệ họ đi!”

Ngô Bình ngồi thêm một lát thì Ly Mộng tiên tử bắt đầu nói vào chuyện chính: “Bệ hạ, Đinh Nhu đã có tình cảm với người từ lâu, nhưng không tiện nói ra. Hôm nay, sư phụ là tôi xin được lên tiếng thay con bé. Nếu bệ hạ ban ơn thì hãy cho con bé vào cung làm quý phi để hầu hạ người được không ạ?”

Trong cung của Ngô Bình không thiếu phụ nữ, anh thì sao cũng được nên hỏi Đinh Nhu: “Đinh Nhu, cô muốn thế nào?”

Đinh Nhu đỏ mặt, lúc Ngô Bình chưa đến, cô ấy còn thoáng do dự, là con gái thì ai chẳng có mộng tưởng hão huyền. Song, khi Ngô Bình đứng trước mặt cô ấy thì sức hút trí mạng của anh đã khiến cô ấy quên mất chính mình.

Cô ấy ngập ngừng rồi nói: “Dân nữ nguyện ý đi theo bệ hạ”.

Ngô Bình: “Cô không cần làm khó mình, người tu hành chúng ta sống là nhờ vào ý chí”.

Đinh Nhu cười nói: “Dân nữ thật lòng muốn vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ sắc phong cho cô làm quý phi”.

Các đệ tử khác mừng rỡ, Đinh Nhu vào cung rồi thì sau này họ sẽ có chỗ dựa.

Không lâu sau, có hai đường kiếm một đen một trắng xuất hiện trên không của Ngọc Nữ Môn. Hai luồng kiếm khí khủng bố ấy che phủ bầu trời, cùng với đó là một giọng nói vang lên.

“Người ở trong mau ra chịu chết, không thì tôi sẽ san bằng cả Ngọc Nữ Môn!”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Om sòm!”

Dứt lời, anh giơ tay phải lên chộp lên không, một bàn tay phát sáng đã phá tan lớp sương mù dày đặc và xé rách không gian, sau đó túm lấy ông lão đang ngồi tu luyện trên đài sen rồi lôi cổ xuống điện của Ngọc Nữ Môn.

Ông lão cố giãy giụa nhưng chỉ thấy đầu váng mắt hoa, chờ ông ta ngồi vững thì thấy Ngô Bình đang ngồi ở phía trước lạnh lùng nhìn mình. Luồng uy áp khủng khiếp từ anh khiến da đầu ông ta tê dại, trán thì mướt mồ hôi.

“Đại Thánh?”, ông ta hô lên.

Ngô Bình: “Ông là chủ của Âm Dương Cốc à?”

Ông lão vội vàng quỳ xuống nói: “Tiểu nhân là cốc chủ của Âm Dương Cốc, tham kiến Đại Thánh!”

Ngô Bình: “Ông dạy dỗ đệ tử kiểu gì mà cho họ đi khắp nơi làm bậy thế hả?”

Ông lão: “Là tiểu nhân dạy dỗ đệ tử không nghiêm, nhất định sẽ về nghiêm trị chúng nó ạ! Xin Đại Thánh bớt giận!”

Ngô Bình: “Dạy dỗ không nghiêm ư? Nếu không có tôi ở đây, chắc ông đã san bằng Ngọc Nữ Môn rồi còn gì?”

Ông lão tái mặt nói: “Tiểu nhân sai rồi ạ!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sai đúng thì để nói sau, giờ tôi hỏi Âm Dương Cốc các ông có nguồn gốc thế nào?”

Ông lão: “Tiểu nhân vốn là tán tu ở Thiên Ngoại, Âm Dương Cốc là một món pháp bảo Động Thiên mà tôi luyện chế ra. Gần đây, khi Hồng Hoang thống nhất, tôi thấy linh khí ở đây dồi dào nên đã chuyển Âm Dương Cốc đến gần đây rồi khai tông lập phái!”

Ngô Bình: “Cái loại thất đức như ông mà cũng đòi khai tông lập phái ư?”

Ông lão đỏ mặt, nhưng vẫn không dám cãi lại một câu: “Đại Thánh dạy chí phải!”

Ngô Bình: “Dẫn người của ông đi ngay! Nhưng để Âm Dương Cốc lại!”

Ông lão tái mặt, Âm Dương Cốc là nền móng tu hành của ông ta nên đương nhiên không thể đưa cho ai hết: “Đại Thánh, Âm Dương Cốc là pháp khí bản mệnh của tiểu nhân nên không thể mất được ạ”.

Ngô Bình: “Không sao, để tôi đánh chết ông luôn”.

Ông lão nắm chặt tay thành quyền: “Đại Thánh, tuy thực lực của tiểu nhân kém người, nhưng cũng là nhân vật có máu mặt, bạn bè có ở khắp nơi…”

Chát!

Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Ông tưởng là Đạo Tổ thì giỏi lắm à?”

Cái tát này đã đánh cho linh hồn ông ta xuất khiếu, một luồng sức mạnh ập vào linh đài khiến linh đài của ông ta suýt sụp đổ.

Ông ta hét lên rồi vội vàng quỳ xuống: “Tiểu nhân sai rồi, xin Đại Thánh tha mạng!”

Ngô Bình cười lạnh: “Nể tình ông đã vất vả tu hành nên hôm nay tôi không giết ông. Mau giao Âm Dương Cốc ra đây và dẫn người của ông đi ngay!”

Sau cú tát đó, ông lão đã biết được sức mạnh của Ngô Bình nên không dám làm trái lời anh nữa, vì thế đã ngoan ngoan đưa Âm Dương Cốc cho anh rồi dẫn tất cả đệ tử trong cốc bỏ chạy.

Sau khi Âm Dương Cốc thu nhỏ lại thì trông như một rặng ngọn núi, có chín ngọn núi xung quanh, ở giữa là một sơn cốc có phong cảnh đẹp như tranh.

Sau khi thu nhỏ, Âm Dương Cốc chỉ to như bàn tay, Ngô Bình cầm nó rồi không khỏi khen ngợi về chất liệu tạo ra thứ này, bảo sao cốc chủ không nỡ đưa cho anh.

Thấy Ngô Bình đã cướp được Âm Dương Cốc, Đinh Nhu hỏi: “Bệ hạ, người định luyện hoá nó ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, Âm Dương Cốc này được lắm, bên trong có đại trận phòng ngự. Luyện hoá nó thì cho Ngọc Nữ Môn chuyển đến đây”.

Dứt lời, đôi tay anh đã phát sáng rồi luyện hoá nó.

Tuy cấm chế của Âm Dương Cốc rất mạnh, nhưng Ngô Bình đã biết Âm Dương Đại Đạo từ lâu nên vẫn nhanh chóng luyện hoá nó thành công.

Sau đó, anh ném Âm Dương Cốc lên cao, nó rơi mạnh xuống một vùng vắng vẻ cách Ngọc Nữ Môn không xa.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, chín ngọn núi trỗi dậy, xung quanh lập tức có linh khí dồi dào.

Ngô Bình dẫn mọi người của Ngọc Nữ Môn vào đó.
Chương 1855: Truyền thụ Cửu Thiên Huyền Công

Âm Dương Cốc rất lớn, dù Ngô Bình đã chuyển hết các toà nhà của Ngọc Nữ Môn đến đó thì cũng chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ. Cả chín ngọn núi đều có đại trận, nhưng ba đại trận trong số đó chưa được tạo dựng xong, tạm thời chỉ có sáu đại trận đã xong bước đầu rồi thôi.

Các đệ tử nữ nhìn ngó xung quanh thì thấy linh khí ở nơi này rất dồi dào, phong cảnh thì tuyệt đẹp, tóm lại là hơn vị trí lúc trước của họ rất nhiều.

Trong Âm Dương Cốc có đủ các cung điện to nhỏ, ít cũng phải đến cả nghìn cái. Ngoài ra, trên chín ngọn núi cũng có một phong cách kiến trúc và phong cảnh riêng.

Ví dụ, có một ngọn núi trồng toàn trúc, ngọn núi khác thì toàn thác nước rồi hình thành một đầm nước khổng lồ.

Âm Dương Cốc tự hình thành một thế giới riêng, nhưng không đóng kín nên nước ở bên ngoài vẫn chảy vào được, mà nước bên trong cũng có thể chảy ra ngoài.

Ly Mộng tiên tử mừng rỡ nói: “Có Âm Dương Cốc này rồi thì Ngọc Nữ Môn sẽ đứng vững cả chục nghìn năm”.

Ngô Bình: “Nếu biết cách sử dụng thì cả trăm nghìn năm cũng không thành vấn đề”.

Ly Mộng tiên tử khẽ thở dài: “Tiếc là truyền thừa của Ngọc Nữ Môn quá tầm thường, tôi đã vất vả tu luyện ở nửa đời người mà tu vi cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

Nghe bà ấy nói vậy, Ngô Bình nghĩ tới một chuyện. Cách đây không lâu, anh đã lấy được một hạt châu ở Cự Linh Môn, đây là một bộ công pháp thiên phẩm, mỗi người sẽ nhìn thấy một bối cảnh khác nhau.

Vì anh đã có tu vi cao rồi nên có thể nhìn thấy bản chất của nó.

Vì thế, anh đã lấy hạt châu ra rồi truyền sức mạnh vào, hạt châu lập tức biến thành một sức mạnh vô thượng thần kỳ, sau đó chui vào trong người anh.

Ngô Bình nhắm mắt lại một lúc thì đã có lý giải bước đầu về bộ công pháp này, nó có tên là Vạn Giới Chí Tôn Công - một cái tên nghe rất oách, nhưng uy lực thậm chí còn ác chiến hơn tên gọi.

Trước kia, khi cảm ngộ một bộ công pháp thiên phẩm khác là Thiên Cực Kiếm Kinh, Ngô Bình chỉ có thể quan sát từ một góc độ, nhưng giờ thì đã khác, tu vi của anh đã đủ cao, trí tuệ đủ lớn để nhìn thấu bản chất của bộ công pháp này rồi.

Sức mạnh từ hạt châu biến thành đã trở thành nền móng để Ngô Bình tu luyện công pháp này, sức mạnh ấy vận chuyển một chu thiên trong người anh, từ đó anh lập tức đột phá tầng thứ nhất của công pháp ngay.

Vạn Giới Chí Tôn Công có 12 tầng, nhưng chỉ vài tiếng sau, Ngô Bình đã luyện đến tầng thứ ba. Sang ngày thứ hai, anh lại đột phá liên tiếp đến tầng thứ sáu.

Thực lực của cảnh giới thứ sáu này tương đương với cảnh giới Đại Thánh của anh, vì thế anh tu luyện không gặp khó khăn gì. Nhưng nếu muốn tu luyện tiếp các tầng phía sau thì độ khó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Mọi người thấy Ngô Bình ngồi tu luyện thì đều đứng yên lặng ở một bên, không dám làm phiền anh.

Đột nhiên, Ngô Bình mở mắt, Vạn Giới Chí Tôn Công ở tầng thứ sáu đã khiến anh hiểu rõ về bản chất của công pháp này, anh mỉm cười rồi nói: “Bây giờ, tôi sẽ truyền cho mọi người một bộ công pháp độc nhất vô nhị có tên là Cửu Thiên Huyền Công”.

Cửu Thiên Huyền Công này là công pháp anh tóm gọn từ Vạn Giới Chí Tôn Công, độ khó đã được giảm xuống, nhưng uy lực vẫn vậy. Nếu có thể luyện thành thì uy lực cuối cùng không thua gì Thiên Cực Kiếm Kinh.

Anh gọi Ly Mộng tiên tử đến rồi nói: “Tiên tử, bây giờ tôi sẽ thay đổi thể chất của tiên tử, khiến tiên tử có thể nhanh chóng tu luyện nửa đầu của công pháp”.

Dứt lời, anh ấn tay lên đỉnh đầu của Ly Mộng tiên tử, một luồng sức mạnh diệu kỳ tiến vào người bà ấy, bắt đầu thay đổi cả thể xác và tinh thần của Ly Mộng tiên tử.

Một tiếng sau, Ngô Bình thả tay ra, Ly Mộng tiên tử ngồi xếp bằng xuống đất rồi cảm nhận sự biến hoá trong người mình, đồng thời tu luyện Cửu Thiên Huyền Công mà Ngô Bình vừa truyền cho.

Sau đó, Ngô Bình lại truyền công pháp này cho Đinh Nhu, giúp cả hai sư đồ họ cùng tu luyện.

Kiểu thay đổi thể chất này rất tốn tinh lực, sau khi giúp họ xong, Ngô Bình phải nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc để anh nghỉ ngơi nên anh đã nói với mọi người: “Họ sẽ tỉnh lại trong hai đến ba ngày tới, mọi người hãy trông coi cẩn thận, tôi đi trước đây”.

Ngô Bình rời khỏi Âm Dương Cốc rồi đến Đan Vương lâu ở đế quốc Thiên Võ để đưa hết đan dược luyện chế trong mấy ngày qua cho Lãnh Như Yên.

Đan Vương lâu ở đây đã đi vào hoạt động, ngày nào cũng đông nghịt khách. Vì thế, Đường Tử Di đã gọi Lãnh Như Yên tới hỗ trợ, cô ấy am hiểu việc kinh doanh nên có thể dễ dàng quản lý nơi này.

Lãnh Như Yên thấy Ngô Bình đến thì cười nói: “Huyền Bình, may mà anh đến, không thì đang thiếu hàng để bán đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Bán đan dược có lợi nhuận cao nên chúng ta phải tranh thủ”.

Lãnh Như Yên: “Ý anh là mấy nữa sẽ không bán được giá nữa ư?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, cái gì hiếm thì mới quý. Em xem đi, ngày nào chúng ta cũng bán một lượng lớn đan dược ra. Chưa chắc đã có người uống hết đan dược mua về, mà mua về tích trữ, thậm chí làm bảo vật trong nhà. Cứ thế thì lâu dần, đan dược sẽ mất giá”.

Lãnh Như Yên hiểu ngay: “Ừm, xem ra chúng ta cần chuẩn bị nhanh thôi”.

Ngô Bình: “Sau này, mỗi năm mình sẽ đổi mới một phần ba đan dược một lần, thế thì cứ ba năm chúng ta lại có loại hàng mới, như vậy sẽ không bị mất giá trị của hàng hoá”.

Lãnh Như Yên: “Cách này hay! Thế thì anh chịu khó chút vậy. Em chỉ lo anh dành nhiều thời gian để luyện đan quá thì ảnh hưởng đến việc tu hành thôi”.

Ngô Bình: “Có ảnh hưởng cũng phải chịu, vì trước mắt kiếm tiền là quan trọng nhất”.

Nói rồi, anh chợt nhớ đến một chuyện nên chuyển chủ đề: “Như Yên, anh chuẩn bị bồi dưỡng cả nghìn Thánh Nhân, hay em làm Thánh Nhân đầu tiên được anh bồi dưỡng đi?”

Lãnh Như Yên ngẩn ra: “Em có thể làm Thánh Nhân ư?”

Ngô Bình cười nói: “Vào thời trư thánh trị thế, có nhiều Thánh Nhân đều do Đại Thánh tạo ra. Dù em chỉ có tư chất và xương cốt bình thường thì anh cũng có thể biến em thành Thánh Nhân được, đó là tài năng của Đại Thánh”.

Lãnh Như Yên: “Huyền Bình, sao bảo con người đều có số cả rồi cơ mà?”

Ngô Bình: “Ừ, nhưng khi anh tu luyện trước kia đã trải qua cảnh giới Đoạt Thiên, tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh rồi, vì thế nếu anh muốn biến em thành Thánh Nhân thì em sẽ là Thánh Nhân”.

Lãnh Như Yên hít sâu một hơi rồi nói: “Được, em đồng ý”.

Họ đã là của nhau thì đương nhiên không thể nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, vì thế Lãnh Như Yên không thể từ bỏ cơ hội tốt này.

Ngô Bình: “Giờ anh đưa em đến thánh đường luôn”.

Anh vừa nói dứt câu thì Lãnh Như Yên đã biến mất, sau đó xuất hiện trong một thánh đường cùng anh, họ đã tiến vào một không gian đầy ánh sáng.

Khi được các luồng sáng ấy bao phủ, có thể và tinh thần của Lãnh Như Yên đã bắt đầu tiến hoá mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK