Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1421: Quay lại Vân Đông

Ngô Bình phát hiện ra một cô gái trẻ đang đứng trên lưng một con rùa khổng lồ, cô ấy dường như đang quan sát anh. Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, anh tiến lên một bước, trong nháy mắt đã bước đến ngay trước mặt cô gái.

Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hơi ửng hồng, cô cúi đầu thật sâu: "Hân hạnh được gặp anh".

Ngô Bình: "Cô gái, sao cô lại lênh đênh trên biển như vậy?"

Cô gái chớp hàng mi dài nói: "Nhà tôi cách đây không xa, vừa rồi tôi cảm giác được có người sắp trải qua lôi kiếp nên đã gọi lão Quy tới xem xét tình hình".

Ngô Bình thầm nghĩ hóa ra các người tới đây xem náo nhiệt, anh hỏi: "Xin hỏi, có phải gần đây có một bí cảnh mới được mở ra hay không?"

Nghe nói đến bí cảnh, con rùa khổng lồ nói: "Cậu đang nói đến 'bí cảnh Huyễn Hải' sao?"

Ngô Bình: "Ồ, bí cảnh Huyễn Hải? Nó ở gần đây sao?"

Con rùa khổng lồ nói: "Lối vào bí cảnh Huyễn Hải nằm trong huyễn cảnh của mỗi người, rất khó để vào bên trong. Có điều, cho dù có vào được trong Huyễn Hải thì nó cũng chỉ là một huyễn cảnh, sau khi ra ngoài sẽ không có gì thay đổi cả. Thậm chí còn có nguy cơ mắc kẹt trong đó mãi mãi".

Ngô Bình: "Nếu đã là huyễn cảnh thì sao còn được gọi là bí cảnh, còn có biết bao người cố gắng tranh đoạt?"

Lão Quy: "Đó là bởi vì bí cảnh Huyễn Hải còn đang lưu giữ một lượng lớn sức mạnh và ý chí tinh thần thất lạc của những kẻ mạnh, nếu tìm được ý chí này thì sẽ có được truyền thừa của chủ nhân ý chí đó".

Ngô Bình: “Hóa ra là như vậy”. Ngô Bình còn đang nóng lòng chờ Đường Tử Di sinh con nên đương nhiên không có thời gian đi tìm Huyễn Hải, cho nên anh lập tức từ bỏ ý định.

Sau vài lời khách sáo, anh từ biệt cô gái và con rùa rồi rời đi. Ngô Bình biến thành tia chớp và biến mất trên bầu trời.

Cô gái nói: "Tôi quên hỏi tên anh ta."

Lão Quy: "Không cần hỏi đâu, xem ra thiên tài như vậy toàn bộ hạ giới cũng không nhiều, hỏi một chút là có thể biết cậu ta là ai."

Ngô Bình bay thẳng về nhà của mình, khi bay ngang qua gần đảo Lý, anh nhân tiện đáp xuống đảo phân phát một số tài liệu học tập và đan dược để người nhà họ Lý có điều kiện tu luyện tốt hơn.

Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi vẫn ở trên đảo, và họ rõ ràng không có ý định rời đi. Bây giờ, danh hiệu đệ nhất thiên tài của Học phủ truyền kỳ do Ngô Bình mở đã được truyền bá rộng rãi, các diễn đàn và cổng thông tin lớn trên mạng Tiên đều là tin tức liên quan đến Ngô Bình, họ có muốn không biết cũng khó.

Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi cũng được Ngô Bình tặng cho đan dược. Họ tiến bộ rất nhanh, đạt được những bước đột phá mới trên con đường tu luyện.

Ngô Bình ở lại đảo hai ngày để dạy hai cô gái tập luyện.

Đến ngày thứ ba, Ngô Bình đột nhiên nhận được tin nhắn từ chú Hai Lý Đông Hưng. Ông ấy nói đã có chuyện xảy ra ở Vân Đông, Lý Hoằng Đào vừa bị người ta hành hung.

Ngô Bình vội vã đến Vân Đông.

Vì nước Long đã dần thiết lập lại trật tự, hơn nữa nhà họ Lý có một lượng lớn tài sản ở Vân Đông nên mấy ngày trước Lý Đông Hưng liền trở về Vân Đông quản lý gia sản.

Thân phận của Lý Huyền Bình bây giờ là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, địa vị của anh vẫn ở trên nhiều môn phái lớn trên giang hồ. Vì vậy, các thế lực đều không dám khiêu khích nhà họ Lý, vậy ai dám đánh Lý Hoằng Đào?

Vân Đông lúc đầu cách đó không xa, nhưng hiện tại các không gian gấp khúc đều đã được mở ra nên khoảng cách giữa hai nơi trở nên vô cùng xa xôi. May mắn thay, khả năng dịch chuyển của Ngô Bình cực kỳ nhanh nên trong thoáng chốc anh đã xuất hiện trên bầu trời Vân Đông.

Vân Đông ngày nay, phần phía đông là một bán đảo dài và hẹp nhô ra biển. Nơi này không nằm trong phạm vi của vùng biển phía Đông mà là vùng biển phía Nam.

Bán đảo dài và hẹp này rộng một nghìn kilomet và dài bảy nghìn kilomet. Vị trí nối giữa nó với đại lục chính là khu vực mà Vân Đông ban đầu tọa lạc.

Những hòn đảo dài và hẹp này trước đây không có người ở, chỉ có những cánh rừng nguyên sinh rộng lớn và một số loài động vật hoang dã cư trú.

Vân Đông, nhà họ Lý.

Trong dinh thự nhà họ Lý, Lý Đông Hưng đang nóng lòng chờ đợi Ngô Bình xuất hiện. Lý Hoằng Đào lúc này đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, răng nghiến chặt.

Một tia chớp giáng xuống, Ngô Bình xuất hiện. Anh liếc nhìn Lý Hoằng Đào, hỏi: "Chú Hai, Hoằng Đào có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy Ngô Bình, Lý Đông Hưng thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Nó chạy ra ngoài đọ giàu có với người ta, kết quả bị đánh ra nông nỗi này. Tiểu Bình, nó không bị thương nặng phải không?"

Ngô Bình đi tới ấn vài cái vào người cậu ta, một luồng năng lượng ấm áp được đưa vào cơ thể Lý Hoằng Đào khiến cậu ta tỉnh dậy một cách đầy thư thái.

Tỉnh lại mấy giây, cậu ta đột nhiên ngồi dậy, hô to: "Lên đi, có gan thì đấu tiếp!"

Sau đó, khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cậu ta không khỏi xấu hổ, hỏi: "Anh, bố, em... em làm sao về được đến nhà vậy?"

Lý Đông Hưng tức giận nói: "Thằng khốn kiếp! Mày bị người ta đánh đến ngất xỉu mà còn không biết?"

Lý Hoằng Đào sắc mặt khó coi: "Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp đó, hắn lại dám hại con, chuyện này chưa xong đâu!"

Ngô Bình mỉm cười với Lý Đông Hưng: "Chú Hai, chú đi làm việc của chú đi, chuyện này cháu sẽ lo".

Lý Đông Hưng hung dữ trừng mắt nhìn đứa con trai bất hảo rồi giận dữ bỏ đi.

Lý Hoằng Đào xoa lông mày, nói: "Anh ơi, sao anh lại ở đây?"

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Tôi không tới thì cậu còn đang bất tỉnh nhân sự".

Lý Hoằng Đào nghiến răng: "Tên khốn kiếp đó!"

Ngô Bình hỏi cậu ta: "Chuyện gì, nói tôi nghe đi".

Lý Hoằng Đào không giấu giếm mà kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra vì thân phận của Lý Huyền Bình mà gia tộc họ Lý có thể được coi là một thế lực rất mạnh ở Vân Đông. Lý Hoằng Đào vốn đã có tính cách khá kiêu ngạo, sau khi cùng bố trở về Vân Đông, cậu ta tiếp tục làm cậu Hai của nhà họ Lý.

Đêm qua, Lý Hoằng Đào đã đến quán bar đặt một gian phòng và mời tất cả những người đẹp đến uống. Lúc này, một người gọi là "cậu chủ Bảo" không nể mặt cậu ta, cũng nói sẽ mời toàn bộ mỹ nữ đi uống rượu.

Hai người vì lý do đó mà đối đầu với nhau, Lý Hoằng Đào liền lệnh cho quản gia phân phát tiền cho tất cả mọi người trong quán bar, mỗi người mấy chục nghìn Long tệ. Trong quán bar có mấy trăm người nên tổng cộng tốn mấy chục triệu Long tệ.

Ai ngờ cậu chủ Bảo kia cũng không phải dạng vừa, cho mỗi người một trăm nghìn tệ. Lúc này, Lý Hoằng Đào vô cùng tức giận, cầm chai rượu đập vào đầu đối thủ.

Cậu ta không nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, chỉ nhớ khi tỉnh dậy thì nhìn thấy Ngô Bình.

Ngô Bình tát vào đầu Lý Hoằng Đào khiến cậu ta đau đớn kêu lên: "Anh ơi, sao anh lại đánh em?"

Ngô Bình đáp: "Ai cho cậu lá gan đi khắp nơi làm loạn? Nếu như tên đó có gan giết người thì giờ cậu đã ngủ với giun rồi",

Lý Hoằng Đào không phục: "Anh, ở Vân Đông, ai dám động đến nhà chúng ta kia chứ?"

Ngô Bình lại tát thêm cái nữa: "Bệnh sĩ chết trước bệnh tim đó, cậu không hiểu đạo lý này sao?"

Lý Hoằng Đào: "Đừng đánh nữa, em sẽ không làm thế nữa".

Ngô Bình lúc này mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Giờ mà ở đây vẫn có quán bar sao?"

Lý Hoằng Đào cười đáp: "Anh, anh vẫn chưa biết phải không? Ngoại trừ việc một số tu sĩ xuất hiện thì Vân Đông không có gì thay đổi so với trước đây, mọi thứ đều như xưa".

Ngô Bình kinh ngạc: "Ồ? Không thay đổi sao?"

Lý Hoằng Đào gật đầu: "Ừm, anh, chi bằng em dẫn anh đi ra ngoài dạo một vòng, anh cứ đi rồi sẽ biết."

Ngô Bình: "Được, chúng ta đi dạo một vòng xem".

Rất hiếm khi Ngô Bình đến Vân Đông, vì vậy hai anh em đã lái xe qua các con phố của Nam Đô. Trên đường có rất nhiều người, đi lại như mắc cửi khiến Ngô Bình tìm lại ký ức năm xưa.

Lâu lắm không ngồi ô tô, Ngô Bình hỏi: "Ai là Tổng đô đốc ở đây?"

Lý Hoằng Đào: "Hai tỉnh Vân Đông và Vân Tây, cùng với một số lượng lớn đất đai mới xuất hiện, được gọi chung là Nam Việt. Vân Đông hiện là quận Vân Đông, Thái thú là Lâm Triều Tiên. Tổng đô đốc của Nam Việt là Trương Bá Dương."
Chương 1422: Đến nhà hỏi tội

Ngô Bình hỏi: "Việc duy trì hiện trạng ở Vân Đông có phải ý của Thái thú hoặc Tổng đô đốc không?"

Lý Hoằng Đào: "Là Lâm Triều Tiên, người này khá thú vị. Cậu ta trạc tuổi em. Bọn em là bạn học ở trường mẫu giáo. Cậu ta cũng là người Vân Đông".

Ngô Bình: "Thảo nào".

Lý Hoằng Đào: "Anh ơi, em dẫn anh đi gặp Lâm Triều Tiên nhé?"

Ngô Bình: "Bỏ đi, tôi đâu có quen cậu ta".

Lý Hoằng Đào cười nói: "Anh, anh đừng giận em nhé. Không phải em kiêu ngạo nhưng nhà họ Lý chúng ta quả thực rất giỏi, vì sao phải khiêm tốn kia chứ?"

Ngô Bình liếc cậu ta một cái, hỏi: "Vậy cậu thấy giỏi chỗ nào?"

Lý Hoằng Đào: "Anh, đầu tiên, hiện tại anh đã là đại sư luyện đan năm sao tím đúng không? Địa vị như vậy, đừng nói là toàn bộ Nam Việt, toàn bộ nước Long có thể tìm được người thứ hai sao?"

Ngô Bình: "Ừm, còn nữa không?"

Lý Hoằng Đào cười nói: "Anh là đệ tử ưu tú của Thái Thanh kiếm tông, sư tôn là Phiêu Miểu Đạo Quân, vậy mà không lợi hại sao? Còn nữa, anh còn là Võ Vương truyền kỳ chín sao, đệ tử đứng đầu của Thiên Đạo Môn và là đệ tử số một trong bài kiểm tra của Học phủ truyền kỳ. Chưa hết, anh còn là thủ lĩnh của cấm quân. Nếu em lấy ra bất kỳ danh tính nào trong số này của anh cũng đủ dọa cho tên khốn đó tè ra quần"

Ngô Bình đáp: "Những điều cậu nói thuộc về ba danh tính khác nhau của tôi, người ngoài không biết về chúng."

Lý Hoằng Đào cười nói: "Chỉ cần em biết là được, nắm chắc phần thắng trong tay nên chẳng có gì phải sợ".

Ngô Bình: "Sau này hãy sống khiêm tốn cho tôi. Nếu cậu cư xử tốt, tôi sẽ giúp cậu tu luyện thành một đại cao thủ".

Lý Hoằng Đào lập tức tấp xe vào ven đường, kích động nói: "Anh à, thật sao?"

Ngô Bình: "Đương nhiên là thật."

Nhìn thấy con phố mua sắm náo nhiệt trước mặt, Ngô Bình bảo Lý Hoằng Đào tìm chỗ đỗ xe rồi cả hai xuống xe đi dạo phố.

Lâm Triều Tiên rất quan tâm đến việc quản lý ở đây, về cơ bản vẫn duy trì được trạng thái ban đầu của Vân Đông, cuộc sống của người dân cũng không bị xáo trộn nhiều.

Trong lúc đi dạo phố, Ngô Bình đột nhiên nghĩ đến khu vui chơi trẻ em của Trần Hiểu Đồng, anh cũng không biết giờ cô ấy sống thế nào. Nghĩ đến đây, anh bảo Lý Hoằng Đào quay về trước rồi vội vã đến khu vui chơi trẻ em.

Khu vui chơi trẻ em do Trần Hiểu Đồng thành lập, thu nhận những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Ngô Bình cũng đã nhiều lần chữa bệnh cho các em nhỏ ở đây để các em có được cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.

Khi anh đến khu vui chơi trẻ em, cảnh tượng bên dưới khiến mặt anh biến sắc. Sau đó, anh nổi cơn thịnh nộ đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên.

Ngô Bình nhìn thấy một dấu tay khổng lồ in lên nơi trước đây từng là khu vui chơi trẻ em. Bên dưới toàn là đất đá nát vụn, mặt đất trồi sụt không đều, tất cả các công trình xung quanh cũng bị sập.

Không cần đoán cũng biết, có một tu sĩ trong lúc sử dụng bàn tay pháp lực đã vô ý đánh vào nơi này, khiến cho toàn bộ khu vui chơi trẻ em khi xưa biến thành cát bụi!

Những đứa trẻ ở đây ngây thơ biết bao, cô gái tốt bụng Trần Hiểu Đồng cũng thật bất hạnh biết bao! Thật đáng chết!

“Lảng vảng ở đây làm gì?” Đột nhiên có người bay tới, mắng hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Đi ngang qua".

Người đàn ông chỉ vào hình bàn tay bên dưới và nói: "Dấu bàn tay này là do Âu Dương Thường, niềm kiêu hãnh của Nam Việt chúng ta để lại. Nơi này hiện đã được địa phương chỉ định là di tích trọng điểm cần bảo vệ. Âu Dương Thường nhất định sẽ là một nhân vật vĩ đại trong tương lai. Dấu tay này trong tương lai nhất định sẽ rất có ý nghĩa".

Ngô Bình: "Âu Dương Thường này là ai?"

Người đàn ông cười nói: "Không biết cậu Âu Dương sao? Cậu Âu Dương là thiên tài của dòng họ Âu Dương. Còn dòng họ Âu Dương hiện tại là đệ nhất gia tộc tu luyện ở Nam Việt".

Ngô Bình: "Lúc hắn in dấu tay này lên, ở khu vui chơi trẻ em bên dưới còn ai sống sót không?"

Người kia đáp: "Lúc đó, bọn trẻ đã ra ngoài chơi, chỉ còn lại một số người sức khỏe yếu và một số y tá. Tuy nhiên, rất nhiều người đã thiệt mạng. Sau khi đếm lại, có vẻ như có mười chín người lớn và hai mươi ba đứa trẻ. Nhưng nếu có thể chết dưới tay cậu Âu Dương thì cũng là một vinh hạnh".

Ngô Bình vặn lại: "Thật sao? Vậy tôi đánh chết anh thì liệu anh có thấy vinh hạnh không?"

Người kia nhíu mày, tu vi của anh ta cũng không yếu, là Địa Tiên cảnh giới Thần Hóa. Anh ta lạnh lùng nói: "Cậu dám nói chuyện như vậy với tôi?"

"Đoàng!"

Ngô Bình xuất quyền, sấm sét cuồn cuộn đánh cho người kia bay ra xa. Anh ta rơi xuống rồi thổ huyết..

Vẻ mặt của người đàn ông lập tức thay đổi, anh ta cầu xin: "Đừng giết tôi!"

Ngô Bình: "Âu Dương Thường đang ở đâu?"

Người đàn ông đáp: "Tôi sẽ nói, cậu Âu Dương hiện tại đang đi thăm phủ Thái thú để bàn bạc chuyện quan trọng!"

Ngô Bình phớt lờ anh ta, thả thần niệm ra tìm kiếm vị trí của Trần Hiểu Đồng. Nếu bọn trẻ ra ngoài, có lẽ cô ấy sẽ đi theo, vì vậy cô ấy có cơ may sống sót..

Ngay sau đó, anh phát hiện ra vị trí của Trần Hiểu Đồng.

Trong một căn nhà bỏ hoang, Trần Hiểu Đồng và lũ trẻ đang ăn cơm. Thức ăn tuy đơn giản nhưng vẫn khá phong phú. Có điều, lũ trẻ ăn mặc rách rưới, hình như lâu lắm rồi chúng chưa thay quần áo mới.

Ngô Bình bất ngờ đáp xuống khiến Trần Hiểu Đồng sững sờ khi nhìn thấy anh. Gặp được anh, cô đột nhiên bật khóc.

Ngô Bình khẽ thở dài, đi tới ôm cô: "Không sao rồi".

Trần Hiều Đồng nép vào lòng anh và khóc rất lâu.

Khi bình tĩnh lại, cô ấy lau nước mắt và nói: “Em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa”.

Ngô Bình: "Người không sao là tốt rồi, nơi này không ở được, anh sẽ sắp xếp cho em chỗ ở mới".

Anh liên lạc với Lý Đông Hưng và nhờ ông ấy cử xe tới đưa Trần Hiểu Đồng và lũ trẻ đến nhà họ Lý trước rồi thu xếp sau.

Sau khi Lý Đông Hưng cùng người của mình đến, Ngô Bình hỏi: "Chú Hai, chú có biết dòng họ Âu Dương ở Nam Việt không?"

Lý Đông Hưng: "Gia tộc Âu Dương rất mạnh, có một đám cao thủ, trong đó có người còn là giáo viên của học viện Võ Đạo. Đúng rồi, Âu Dương Thường cũng gia nhập Học phủ truyền kỳ. Còn có một người nữa rất lợi hại tên là Âu Dương Long Tôn. Cậu ta là đệ tử của Thiên Đạo Môn. Âu Dương Thánh Hoàng và Âu Dương Trích Tinh cũng đều đang thăng tiến nhanh chóng. Bây giờ có tin đồn rằng gia tộc Âu Dương này còn mạnh hơn nhà họ Lý chúng ta nhiều".

Ngô Bình nhướn mày: "Âu Dương Thánh Hoàng vẫn chưa chết?"

Lý Đông Hưng: "Nghe nói hắn mất tích một thời gian, nhưng rồi nửa tháng trước đột nhiên trở về, tu vi tăng vọt, hiện tại đã là Địa Tiên Bất Tử".

Ngô Bình hờ hững nói: "Cũng hay, vậy chuyện cũ chuyện mới giải quyết một lần cho xong!"

Thực ra trong lòng anh cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao gia tộc Âu Dương này lại sản sinh ra nhiều nhân tài như vậy, người sau lại còn giỏi hơn người trước?

Sau khi đích thân đưa bọn trẻ đến nhà họ Lý, Ngô Bình đến thẳng phủ Thái thú.

Trước phủ Thái thú Vân Đông, một tia sét giáng xuống. Người gác cổng thấy nhân vật vừa đến không phải dạng vừa nên vội vàng hỏi: "Xin hỏi, tiên sinh tìm ai?"

Ngô Bình hờ hững đáp: "Vân Đông Lý Huyền Bình tới gặp Thái thú Lâm".

Người gác cửa vội vàng đi bẩm báo. Một lát sau, một người thanh niên bước ra, từ xa đã chắp tay, cười nói: "Cậu chủ Lý! Tôi nghe danh đã lâu! "

Lý Huyền Bình trước mặt anh ta là một đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông. Anh có tiền đồ rộng mở, so với một Thái thú nhỏ bé thì địa vị của Ngô Bình cao hơn nhiều!

Ngô Bình đáp lễ: "Thái thú Lâm, tôi đã nghe nói cậu quản lý nơi này rất tốt. Tôi thay mặt người dân Vân Đông cảm ơn cậu".

Lâm Triều Tiên cười ha ha, đáp: "Cậu chủ Lý quá khen rồi, mời vào trong phủ nói chuyện".

Ngô Bình được mời vào phòng khách. Lúc này trong phòng khách còn có mấy người trẻ tuổi, đều có khí phách phi phàm. Có vẻ như Lâm Triều Tiên đang bận tiếp một đoàn khách khác.

Lâm Triều Tiên mỉm cười và nói với mọi người: "Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là cậu chủ Lý Huyền Bình. Anh ấy là tông chủ Lý Môn, cũng là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở!"

Những người kia sau khi nghe xong cũng không lấy làm sửng sốt, bởi vì thân phận của bọn họ cũng không đơn giản. Bọn họ không phải người của Thiên Đạo Môn thì cũng là người của Học phủ truyền kỳ, thân phận cũng không thua gì Ngô Bình.

"Thái Thanh tiên giáo tôi đã từng nghe qua", một người thanh niên mặc đồ trắng hờ hững nói: "Hàng trăm năm nay đã sa sút rồi, chẳng có nổi một nhân tài".
Chương 1423: Đúng người đúng tội

Một vị tu sĩ áo vàng khác tiếp lời: "Đúng là vậy. Nếu đại thế giới Thái Thanh không phải là một trong bảy đại thế giới nòng cốt của Tiên Giới thì e là đã bị thế lực lớn hơn nuốt chửng rồi".

Ngô Bình lướt nhìn hai người, nói: "Hình như hai vị rất hiểu về đại thế giới Thái Thanh".

Người đàn ông mặc kình trang thản nhiên nói: "Cũng không hiểu lắm, nhưng mọi người đều hiểu được ít nhiều về các thế lực lớn".

Lâm Triều Tiên cười nói: "Cậu Lý, đây là đệ tử của Học phủ truyền kỳ, Ba Vũ Hùng. Trong lần kiểm tra đầu vào này, cậu Ba xếp thứ bảy trăm chín mươi tư, đây là một thành tích rất cao".

Người mặc kình trang tỏ vẻ kiêu ngạo, đúng là trở thành đệ tử của Học phủ truyền kỳ khó hơn trở thành đệ tử của các môn phái lớn nhiều, điều này cũng cho thấy hắn rất giỏi giang.

Ngô Bình: "Thì ra là người của Học phủ truyền kỳ. Trùng hợp quá, tôi có một tiểu đệ kết nghĩa, tên là Ngô Bình, anh biết nó không?"

Ba Vũ Hùng kinh ngạc, Ngô Bình! Sau đó vẻ mặt hắn ta trở nên quái lạ: "Ngô Bình là tiểu đệ của anh à?"

Ngô Bình: "Thực lực tiểu đệ này của tôi cũng tạm. Lần trước nó lấy được thân phận Võ Vương truyền kỳ chín sao thì tới khoe khoang với tôi, kết quả bị tôi đánh cho ba phát đã nằm đo đất rồi".

Ba Vũ Hùng cười khẩy: "Anh đánh ba chiêu đã khiến Ngô Bình bò dưới đất á? Anh nghĩ bọn tôi sẽ tin à?"

Ngô Bình lấy ra huy hiệu Học phủ truyền kỳ kia, nói: "Đây là thứ nó đưa cho tôi, nói bao giờ nó đánh thắng tôi thì sẽ lấy lại."

Huy hiệu là thứ không thể làm giả được, Ba Vũ Hùng cực kỳ kinh ngạc, hắn ta lại quan sát đánh giá Ngô Bình lại một lần nữa: "Anh đánh bại được Ngô Bình, lẽ nào anh là Võ Vương chí tôn à?"

Bấy giờ Ngô Bình lại lấy huy hiệu đại sư luyện đan năm sao tím của mình ra: "Tôi không có hứng thú với đánh đấm, chỉ thích luyện đan".

Nhìn thấy huy hiệu này, tất cả mọi người đều tỏ ra kính trọng. Đại sư luyện đan năm sao tím hơn xa bọn họ, thậm chí mấy nhân vật đỉnh cấp của Học phủ truyền kỳ cũng chưa chắc đã bằng địa vị tôn quý này của anh!

Ba Vũ Hùng vội vã chắp tay: "Lý đan sư, hân hạnh quá. Vừa nãy tôi không biết trời cao đất dày, đắc tội rồi".

Bây giờ hắn ta không hề nghi ngờ việc Ngô Bình là tiểu đệ của anh nữa. Trước mặt đại sư luyện đan năm sao tím, thiên tài đến cỡ nào cũng phải là tiểu đệ!

Ngô Bình thản nhiên nói: "Không có gì".

Anh hỏi: "Ai là Âu Dương Thường?"

Một tu sĩ với thân hình cao ráo, mặc trường bào, nhíu mày hỏi: "Lý đan sư tìm tôi à?"

Ngô Bình nói: "Anh chính là Âu Dương Thường đấy à? Chưởng ấn ở khu vui chơi trẻ em, là anh để lại đấy à?"

Âu Dương Thường gật đầu: "Đúng là của tôi. Hôm đó, tôi truy sát một tu sĩ tà đạo, đánh chưởng từ trên không giết chết nó. Nhưng dư lực của chưởng ấn đánh xuống mặt đất, nghiền nát vài căn nhà".

Vẻ mặt Ngô Bình lạnh lùng: "Trong những căn nhà ấy có bốn mươi hai con người đang sống sờ sờ, mười chín người lớn và hai mươi ba đứa trẻ đều chết trong tay anh!"

Âu Dương Thường hơi cau mày: "Đó chỉ là sai lầm ngoài ý muốn. Lý đan sư tìm tôi hỏi tội đấy sao?"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Anh theo tôi tới đống hoang tàn để tế bái trước những linh hồn vô tội đã mất, sau đó dùng cái chết để đền tội!"

Âu Dương Thường nổi giận: "Lý đan sư! Dù anh có là đại sư luyện đan năm sao tím thì cũng không thể ức hiếp người quá đáng như vậy! Không phải ai cũng có thể chèn ép được nhà họ Âu Dương tôi đâu!"

Tu vi của hắn không thấp, phóng thích ra khí tức khiếp người.

Sau đó, Ngô Bình bóp lấy cổ hắn, sức mạnh khủng bố toát ra ngoài khiến Âu Dương Thường không thể động đậy được. Ngô Bình xách hắn lên như xách một con gà con.

Mọi người đều hoảng hốt, Lâm Triều Tiên cả kinh, vội hỏi: "Cậu Lý, cậu thế này là?"

Ngô Bình: "Lâm Thái thú, chuyện này không liên quan tới ông, tạm biệt!"

Một đạo lôi quang loé lên, Ngô Bình đã biến mất.

Những người còn lại bàng hoàng nhìn nhau, Ba Vũ Hùng tái mét mặt mày nói: "Xem ra Lý đan sư không nói dối, thực lực của anh ấy khủng bố thật, Âu Dương Thường lại không có chút sức chống đỡ nào trong tay anh ấy".

Sắc mặt Lâm Triều Tiên thì thay đổi liên tục: "Sắp lớn chuyện rồi, chúng ta phải tới đó ngay!"

Trước đống đổ nát của khu vui chơi, Ngô Bình xách Âu Dương Thường xuất hiện, vứt hắn lên đất, lệnh cho hắn quỳ xuống.

Âu Dương Thường vừa cả kinh vừa tức giận, hắn bị ấn quỳ trên đất, gào lên: "Lý Huyền Bình, nhà họ Âu Dương của tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

Ngô Bình vô cảm: "Lạy!"

Âu Dương Thường mất khống chế đối với cơ thể, dập đầu liên tục. Sau khi hắn lạy chín cái, một thanh trường kiếm được ngưng tụ bằng kiếm khí xuất hiện trong tay Ngô Bình.

"Xin hãy dừng tay!"

Một vài người bất thình lình xuất hiện.

Ngô Bình nhìn thì thấy có vài người quen, Âu Dương Tốn, Âu Dương Thánh Hoàng, Âu Dương Trích Tinh, Âu Dương Ngọc và hai người anh không quen.

Thì ra sau khi Âu Dương Thường bị bắt đi thì đã có người âm thầm thông báo cho nhà họ Âu Dương. Nhà họ Âu Dương cả kinh, lập tức phái những cường giả mạnh nhất đi cứu.

Bọn họ vừa tới đã thấy Ngô Bình cầm kiếm, định chém Âu Dương Thường.

Người lên tiếng là Âu Dương Ngọc, hắn ta cao giọng nói: "Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu giết người nhà họ Âu Dương tôi thì nhà tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

Ngô Bình đặt kiếm lên cổ Âu Dương Thường, lạnh nhạt nói: "Âu Dương Thường giết bốn mươi hai mạng người vô tội, tội đáng chém!"

Một kẻ hừ lạnh: "Mày là cái thá gì mà dám định tội người nhà họ Âu Dương?"

Người này phất tay lên, bốn đạo bùa chú bay ra, chú lực xoắn nhau bay về phía Ngô Bình. Bốn đạo bùa chú này cực kỳ lợi hại, có thể vây giết được cả tu sĩ Chân Tiên.

Ngô Bình không thèm nhìn, phất tay một cái, bốn đạo bùa chú đều nổ tung, hoá thành lửa rồi lụi tàn.

Sau đó anh búng tay, một sợi sấm sét kinh người loé lên, kẻ vừa dùng bùa chú kia lập tức hoá thành tro bụi, đến cọng lông cũng không còn!

"Cậu!"

Âu Dương Tốn vừa kinh ngạc vừa tức giận, người bị giết là một thiên tài của nhà họ Âu Dương - Âu Dương Tuyệt, gã từng gia nhập Thần Chú Môn, nhưng sau này Thần Chú Môn bị diệt nên trở về nhà họ Âu Dương tu luyện.

"Quá ngông cuồng!"

Âu Dương Thánh Hoàng kia phất tay, không trung xuất hiện hàng nghìn cái đầu lâu, mỗi đầu lâu đều phát ra những tiếng niệm chú.

Âu Dương Thánh Hoàng không chết ở Quỷ Môn Quan, ngược lại tu vi còn tăng đáng kể, và học được một môn tà pháp. Tu vi của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Hư Tiên, thực lực hơn xa trước đây.

"Thiên Tà Sát Chú, chết cho tao!", ánh mắt hắn dữ dằn, triển khai đòn giết người mạnh nhất của mình.

Ngô Bình chỉ liếc hắn một cái: "Chết!"

Một đạo kiếm quang toả sáng như nhật nguyệt, chớp mắt đã chém nổ hết tất cả đầu lâu, cuối cùng giết luôn Âu Dương Thánh Hoàng!

Bây giờ Âu Dương Ngọc đã nhìn rõ được tình thế, lập tức nói: "Xin anh dừng tay! Có gì từ từ nói!"

Ngô Bình nhìn Âu Dương Thường đang ngơ ngác vì khiếp sợ, hỏi: "Anh còn gì muốn nói không?"

Âu Dương Thường gào lên: "Chẳng qua chỉ chết vài người thường thôi mà, trước mặt chúng tôi, bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, sao anh lại ra mặt thay bọn họ?"

Ngô Bình thờ ơ nói: "Vì trong mắt tôi, anh chỉ là một tên cầm thú, còn bọn họ là những con người đang sống sờ sờ!"

Dứt lời, kiếm quang loé lên, đầu Âu Dương Thường rơi xuống đất. Vị thiên tài của Học phủ truyền kỳ này chết không nhắm mắt!

Âu Dương Tốn vật vờ ngồi bệt xuống đất, khóc ròng. Nhà họ Âu Dương một mạch chết liền ba thiên tài, không còn cách nào trở mình được nữa!

Đám người Lâm Triều Tiên cũng đã tới nơi, nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi. Bây giờ bọn họ mới hoàn toàn hiểu Lý Huyền Bình không hề bốc phét. Thực lực khủng khiếp cỡ này, e là Ngô Bình kia thật sự là tiểu đệ của anh!

Ngô Bình nhìn Âu Dương Tốn, lạnh lùng nói: "Nhà họ Âu Dương các ông hại chết bốn mươi hai mạng người, tôi vẫn phải tính món nợ này với nhà ông!"

Âu Dương Tốn nghe chuyện vẫn chưa xong thì mặt mày trắng bệch, run run hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Ngô Bình vô tình nói: "San bằng nhà họ Âu Dương!"

Âu Dương Tốn nhũn cả chân, quỳ trên đất: "Cậu Lý, lúc nào tha cho người ta được thì tha cho người ta một con đường sống. Nhà tôi không hề cố tình làm việc ác, cậu làm thế này quá tuyệt tình".

Ngô Bình: "Dẫn đường, tới nhà họ Âu Dương của ông!"
Chương 1424: Tông thánh Tằng Tham

Âu Dương Trích Tinh hít sâu một hơi nói: "Tuy thực lực của anh rất mạnh nhưng nhà họ Âu Dương của chúng tôi cũng không phải là không có chút sức đánh trả nào..."

Âu Dương Tốn vội quát: "Im miệng!"

Ngô Bình nhìn chằm chằm Âu Dương Trích Tinh: "Ồ, thế anh nói tôi nghe xem, nhà họ Âu Dương của anh có gì mà dám nói vậy với tôi?"

Âu Dương Trích Tinh bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Âu Dương Tốn, cao giọng nói: "Nhà họ Âu Dương chúng tôi có Thánh nhân trấn giữ, anh bớt hống hách đi!"

Ngô Bình rất bất ngờ: "Nhà họ Âu Dương của anh có Thánh nhân à?"

Âu Dương Tốn thấy Âu Dương Trích Tinh đã nói ra rồi nên chỉ bèn đáp: "Cậu Lý, nhà họ Âu Dương chúng tôi có một lão tổ, đã đến cảnh giới Bán Thánh, không phải là Thánh nhân thật sự".

Ngô Bình: "Chẳng trách nhà họ Âu Dương lại có nhiều thiên tài đến vậy, thì ra phía sau có một vị Bán Thánh. Ha ha, dẫn đường đi, tôi đi gặp vị Bán Thánh này thử!"

Mọi người kinh ngạc, đã biết là Bán Thánh rồi mà anh vẫn dám đi sao?

Âu Dương Tốn nhìn Ngô Bình, trong lòng ông ta thầm nghĩ lão tổ là sự tồn tại vô địch, ít nhất thì thực lực cũng hơn xa Ngô Bình.

"Cậu Lý chắc chắn muốn đi chứ?", ông ta hỏi.

Ngô Bình: "Bớt nói nhảm đi, dẫn đường!"

Bốn người cùng đi về nhà họ Âu Dương.

Sau khi bốn người đi, Lâm Triều Tiên thở dài thường thượt: "Dám đi gặp Bán Thánh, cậu Lý này còn mạnh hơn so với tưởng tưởng của tôi!"

Ba Vũ Hùng nuốt nước bọt: "Chúng ta đi xem náo nhiệt không?"

Lâm Triều Tiên nói: "Bọn họ mà ra tay thì trời long đất lở đấy, chúng ta đừng nhúng tay vào thì hơn. Nhưng tôi phải tới phủ Tổng đốc một chuyến, chuyện này lớn, nhất định phải bẩm báo với Tổng đốc!"

Nhà họ Âu Dương nằm trong Lĩnh Nam Vạn Sơn.

Chữ "lĩnh" trong Lĩnh Nam là chỉ ngũ đạo sơn lĩnh, sau khi trời đất thay đổi, diện tích khu vực này tăng lên mấy chục nghìn lần, xuất hiện hàng vạn đỉnh núi. Nhà họ Âu Dương toạ lạc trên một đỉnh núi, phong cảnh xung quanh xinh đẹp, núi non đồ sộ, linh khí dồi dào.

Trước cửa nhà họ Âu Dương, Ngô Bình vừa tới thì cửa đã tự động mở, một giọng nói già nua vang lên: "Nhân Hoàng ghé thăm, không đón tiếp từ xa, thất lễ rồi!"

Đám người Âu Dương Tốn hoảng hốt, cái gì? Lý Huyền Bình là Nhân Hoàng sao?

Ngô Bình sải bước đi vào, đi thẳng tới sảnh chính. Trong sảnh có một ông lão đang ngồi, râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt tràn ngập vẻ tang thương.

Ngô Bình nhìn ông ấy, cảm giác khí tức của ông ấy đang nằm giữa Nhân Hoàng và Thánh nhân, thế nên anh khom người hành lễ: "Bái kiến Bán Thánh".

Dù nhà họ Âu Dương thế nào đi chăng nữa thì trước mặt Bán Thánh của nhân loại, anh buộc phải tỏ ra tôn trọng.

Ông lão cười gật đầu: "Ta đã biết hết chuyện bên ngoài rồi. Tuy đau lòng nhưng cậu làm đúng. Ta vẫn luôn bế quan, chưa từng dạy dỗ bọn nó. Hậu quả hôm nay chúng nó nhận lấy cũng nằm trong dự liệu".

Ngô Bình: "Tiền bối là lão tổ của nhà họ Âu Dương sao?"

Ông lão: "Ta từng nhận ơn của nhà họ Âu Dương, ta tên là Tằng Tham, không phải là tổ tiên nhà họ Âu Dương".

Mấy người Âu Dương Tốn cũng quỳ xuống đất, trước mặt Bán Thánh và Nhân Hoàng, họ không dám chen lời.

Ngô Bình: "Rất lâu rồi không có Thánh nhân hiện thế, bây giờ gặp được Thánh nhân, lòng tôi vui mừng lắm".

Ông lão: "Hôm nay, duyên phận giữa ta và nhà họ Âu Dương đã tận. Bảo vệ nhà họ Âu Dương những năm tháng qua cũng xem như là trả hết ơn nghĩa rồi".

Ông ấy đứng dậy cười nói: "Nhân Hoàng, chúng ta đến nơi khác nói chuyện".

Ngô Bình cười nói: "Được, nếu Bán Thánh không chê, chi bằng tới nhà tôi hàn huyên?"

"Được", Tằng Tham gật đầu.

Hai người hoá thành độn quang bay xa, để lại đám Âu Dương Tốn lòng dạ ngổn ngang. Lý Huyền Bình lại là Nhân Hoàng! Nhân Hoàng đấy, sự tồn tại như Tam Hoàng Ngũ Đế, sao Lý Huyền Bình làm được?

Ở nhà họ Lý, Tằng Tham được mời vào một căn nhà nhỏ yên tĩnh, Ngô Bình lấy Thanh Lộ ra thiết đãi. Tằng Tham nhấp một ngụm liền khen: "Trà ngon!"

Ngô Bình: "Tiền bối thích thì tôi tặng ngài một ít".

Tằng Tham cười nói: "Không ngờ thời đại này mà có thể xuất hiện một vị Nhân Hoàng, đáng mừng!"

Ngô Bình: "Tiền bối, ngài có phải là một trong bảy mươi hai hiền tài học trò của Phu Tử không ạ?"

Vị Tằng Tham này là vị "tông thánh" đứng thứ hai trong bảy mươi hai vị hiền tài, địa vị chỉ thua Nhan Hồi mà thôi, là một trong bốn người luôn đi theo bên cạnh Phu Tử.

Tằng Tham: "Ừm, đúng vậy".

Ngô Bình: "Trên sử sách viết rằng bảy mươi mốt tuổi ngài đã về cõi tiên, không ngờ ngài lại tu Thánh Đạo".

Tằng Tham: "Cũng là cơ duyên trùng hợp".

Ngô Bình hỏi: "Tiền bối đã thế này, thiết nghĩ Phu Tử đã thành Thánh rồi phải không ạ? Không biết bây giờ Phu Tử đang ở đâu?"

Tằng Tham: "Đương nhiên thầy đã thành Thánh rồi, đồng thời sở hữu sức mạnh vô thượng, mở ra được một thế giới - đại thế giới Nho Đạo. Những người đắc đạo trong Nho giáo bọn ta sẽ đến đại thế giới Nho Đạo".

Ngô Bình: "Thì ra là vậy. Vì sao tiền bối vẫn còn ở lại đây?"

Tằng Tham cười nói: "Vì ta có tâm nguyện chưa hoàn thành nên chưa từng rời khỏi đây".

Hàn huyên một hồi, Tằng Tham nói với Ngô Bình rằng Phu Tử đã vượt qua cảnh giới Đại Thánh, bước vào lãnh vực mới rồi. Hơn nữa các nhân vật lớn qua nhiều thế hệ trong Nho giáo đã đến đại thế giới Nho Đạo để tiếp tục tu hành.

Bên cạnh đó, kiếp trước Phu Tử đã là Đại Thánh thượng cổ, khi Phu Tử chuyển thế thì bản thể của Phu Tử đã khai mở được đại thế giới Nho Đạo từ sớm rồi.

Ngô Bình nhân cơ hội hỏi: "Chắc tiền bối đã từng nghe đến sự kiện các Thánh thượng cổ toạ thế chứ ạ?"

Tằng Tham: "Thầy từng nói với ta chuyện các Thánh toạ thế. Các Thánh đã có một trận chiếc ác liệt với Thần Ma, hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, các Thánh hầu như toạ thế hết".

Ngô Bình nhíu mày: "Thần Ma ạ?"

Tằng Tham gật đầu: "Ma tộc và Thần tộc là hai thế lực vô cùng hùng mạnh. Hai tộc này là hai đại tộc có thể vượt quá được Đại kiếp kỷ nguyên. Nhưng sau khi con người được sinh ra, họ lập tức cảm thấy bị uy hiếp. Nữ Oa tạo ra con người, thái cổ chân nhân các đời trước đều mạnh mẽ vô song, bọn họ chém thần giết ma, đánh đâu thắng đó".

"Sau đó một vài thế lực lớn mạnh bắt tay với Thần tộc và Ma tộc, hạ lời nguyền với loài người, khiến loài người ngày càng thụt lùi. Nhưng làm vậy lại đẩy con người bước vào con đường tu hành, sinh ra các Thánh thượng cổ. Thực lực của các Thánh dường như còn mạnh hơn cả thái cổ chân nhân. Điều này khiến Thần tộc và Ma tộc bất an, thế nên chúng lại bắt tay nhau, một trận đại chiến nổ ra. Trong trận đại chiến thượng cổ đó, Thần tộc và Ma tộc bị đẩy lùi, nhưng tinh anh của nhân loại dường như đều đã toạ thế hết!"

"Sau đó, nhân loại mới bắt đầu tu tiên, tu phật, tu nho, tất cả đều vì muốn khôi phục lại thực lực của nhân loại. Cho đến hôm nay, thực lực tổng thể của nhân loại vẫn còn kém thời đại các Thánh một khoảng cách nhất định, nhưng xem như cũng không yếu".

Ngô Bình: "Thế nếu nhân loại mạnh hơn chút nữa, Thần tộc và Ma tộc có ra tay nữa không?"

Tằng Tham im lặng vài giây rồi đáp: "Trong trận chiến thượng cổ, hai tộc này cũng tổn thất nặng nề, nhưng chưa thiệt hại đến gốc rễ. Nếu thực lực của nhân loại tiếp tục mạnh thêm, đồng thời lại uy hiếp đến bọn chúng, ta nghĩ hai bên sẽ không tránh khỏi chiến tranh".

Ngô Bình trầm tư: "Chẳng trách hậu thế không có ai thành Thánh, xem ra là đã lựa chọn con đường khác".

Tằng Tham: "Đúng vậy, chàng trai, cậu có thể tu luyện đến Nhân Hoàng, ta rất vui. Có lẽ cậu có thể trở thành biến số của nhân loại trong tương lai, mang đến hy vọng cho nhân loại".

Ngô Bình: "Tiền bối quá khen rồi".

Sau đó, Ngô Bình xin Tằng Tham chỉ dạy làm thế nào để trở thành Bán Thánh. Tằng Tham nói với anh rằng con đường trở thành Bán Thánh rất gian khổ, đồng thời khuyên anh tốt nhất nên đột phá khi đến cảnh giới Đoạt Thiên. Nếu vậy, anh sẽ có cơ hội bỏ qua bước Bán Thánh, trực tiếp trở thành Thánh!

Cuối cùng, Tằng Tham nói: "Trở thành Thánh có hai con đường, một là thân xác thành Thánh, đây là con đường khó nhất; hai là tinh thần thành Thánh, ta và Phu Tử đều đi con đường này. Nhưng dù là thân xác thành Thánh hay là tinh thần thành Thánh, cuối cùng cũng trăm sông đổ về một biển, kết quả đều như nhau".

Hàn huyên với Tằng Tham một hồi, Ngô Bình đã nhận được rất nhiều, anh khom người hành lễ: "Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy".

Tằng Tham cười nói: "Chàng trai, ta còn chuyện chưa hoàn thành nên tạm biệt ở đây. Hy vọng lúc chúng ta gặp lại, cậu đã là Đại Thánh của nhân loại!"
Chương 1425: Đến Huyền Hoàng học đạo

Sau khi tiễn Tằng Tham đi, Ngô Bình gọi Lý Hoằng Đào tới, mở đường tu hành cho cậu ta đồng thời truyền dạy cho cậu ta cách tu hành. Cuối cùng cho cậu ta uống Tam Bảo Thần Đan.

Sau đó lại truyền công pháp tu hành mới cho Trần Hiểu Đồng, cũng cho cô ấy uống một viên Tam Bảo Thần Đan.

Sau khi tìm địa chỉ mới cho khu vui chơi, anh rời khỏi Vân Đông, trở về Hưng Long.

Vừa trở về, anh chơi một hồi với Đỉnh Nhi, sau đó thì đi tu luyện thức thứ hai của Thiên Cực Tam Thức, Chư Thiên. Trước đây tu luyện Chư Thiên anh gặp phải khúc mắc, thế nên luyện Thần Lực Kinh đến tầng thứ năm. Bây giờ anh đã có thể khống chế sức mạnh, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thi triển được Chư Thiên này rồi.

Một ngày sau, một đạo kiếm khí đáng sợ với khí thế ngút trời bay từ Hưng Long lên trời, một nhát kiếm xuất ra, trời đất thay màu! Đây chính là kiếm chiêu chí mạng mà anh lĩnh ngộ được trong Chư Thiên Thức, Thiên Vẫn!

Sau đó, anh lại luyện thức thứ ba của Thiên Cực Tam Thức. Thức đầu tiên là Hoan Không, thức thứ hai là Chư Thiên, thức thứ ba là Kiếp Diệt!

Mất bảy ngày anh mới tu luyện được Kiếp Diệt, lại thêm ba ngày để lĩnh ngộ ra kiếm chiêu chí mạng, tên là Thiên Kiếp!

Đến hôm hoàn toàn luyện thành Thiên Cực Tam Thức, Ngô Bình mới được xem như là đã lĩnh ngộ thấu đáo Thiên Cực Tam Thức, thông qua nhiều lần diễn luyện, dần dần tạo ra một môn thần thông kiếm đạo, đặt tên là Tài Quyết!

Luyện thành thần thông Tài Quyết, còn vài ngày nữa mới đến ngày Đường Tử Di sinh, anh luôn túc trực bên cạnh cô ấy, dạy cho thai nhi tu hành.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay, Đường Tử Di đã thuận lợi sinh ra được một bé gái. Cô nhóc khác hẳn với Đỉnh Nhi vừa mới ra đời không lâu, cô bé cực kỳ xinh đẹp, giống hệt búp bê, vô cùng đáng yêu.

Cô bé vừa ra đời đã tự kéo đứt cuống rốn, sau đó ngồi xếp bằng tu hành, trông rất ra dáng.

Ngô Bình bế cô bé lên, cười nói: "Khả Nhi, gọi bố đi nào".

"Bố", cô bé gọi thành tiếng khiến mọi người một phen hoảng hốt.

Trương Lệ kinh ngạc nói: "Nhóc con giỏi quá đi mất, vừa ra đời đã biết gọi bố", sau đó bà cưng chiều bế cô bé vào lòng.

Nhà họ Lý sinh ra một cặp trai gái, đây là chuyện hết sức vui mừng, Ngô Bình bày rất nhiều bàn tiệc di động ở Hưng Long, chỉ cần là người dân Hưng Long đều có thể tới ăn mừng.

Ở nhà với con gần nửa tháng, hai đứa nhóc đều rất nghịch ngợm nên anh chẳng còn thời gian rảnh.

Hôm nay bên thiên chủ Thanh Tuyết bỗng có động tĩnh, Ngô Bình vội qua xem, liền thấy thiên chủ Thanh Tuyết đã thành công khai mở được một điểm Thiên Tàng.

Khí tức của thiên chủ Thanh Tuyết bây giờ mạnh mẽ một cách kỳ lạ, khiến người ta kinh ngạc, Ngô Bình cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

Cô ta cười nói: "Huyền Bình, lợi ích của Thiên Tàng này không thể nói hết bằng lời, cảm ơn nhiều!"

Ngô Bình: "Khách sáo quá, có phải cô vẫn muốn khai mở điểm Thiên Tàng thứ ba không?"

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: "Làm phiền rồi".

Thế là giống với lần trước, anh lại giúp cô ta tìm ra điểm Thiên Tàng thứ ba.

Đợi đến lúc thiên chủ Thanh Tuyết lại bế quan tu luyện, anh tới Long Kinh làm việc. Thân là tổng thủ lĩnh, cứ vắng mặt mãi cũng không được, cách vài hôm anh phải tới một lần.

Ở trong Kinh ba ngày, cũng xem như là anh đã làm tròn chức trách tổng thủ lĩnh. Sau ba ngày, anh chính thức tới đại thế giới Huyền Hoàng, anh phải vào Huyền Hoàng Hải để lấy truyền thừa.

Vào Huyền Hoàng Hải, mục đích là tăng tu vi nhanh hết mức có thể để tới sơn doanh hỗn mang cứu Lữ Tổ và bố.

Huyền Hoàng Môn, Hoàng Đình.

Ngô Bình quay về, đến gặp Thượng Quan Linh Nhi và Thượng Quan Tề Sinh trước để bàn bạc việc vào Huyền Hoàng Hải tu hành.

Thượng Quan Tề Sinh cười nói: "Không cần phải vội, bác chuẩn bị giúp cháu trước, mấy ngày nay cháu ở bên cạnh Linh Nhi thêm đi".

Bây giờ hai người đã xác thực quan hệ vợ chồng, Ngô Bình cũng hiểu, bố vợ tương lai này muốn hai người có thêm thời gian ở bên nhau. Anh cũng không tiện từ chối nên dứt khoát dẫn Thượng Quan Linh Nhi đi du lịch vài ngày ở đại thế giới Huyền Hoàng.

Tiện thể nghe ngóng xem tình hình của Thiên Địa kiếm tông.

Quả nhiên bây giờ Thiên Địa kiếm tông đã đổi tông chủ, những người bên phe La Thiên Tướng đều chịu áp bức, thậm chí mấy vị sư huynh của anh cũng đã mất đi chức vị trưởng lão.

Anh thầm cảm thán, đúng là người đi thì trà lạnh! Nhưng anh cũng không thể làm gì được, trừ phi anh có thể cứu La Thiên Tướng ra được, nếu không anh không có sức để thay đổi cục diện này.

Qua mấy ngày, Ngô Bình vào Huyền Hoàng Hải.

Thượng Quan Tề Sinh tiễn anh tới sát biên giới Huyền Hoàng Hải, thận trọng giao bản đồ cho anh.

"Tiểu Bình, có bản đồ này thì cháu có thể dễ dàng đến điện Huyền Hoàng. Nhưng không phải ai cũng vào được điện Huyền Hoàng này, từ xưa đến nay, số người có thể vào điện lĩnh ngộ chưa đến một trăm. Dù có vào được điện Huyền Hoàng cũng chưa chắc đã nhận được sự công nhận của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Thế nên, nếu cháu thu hoạch được gì thì là chuyện tốt, còn không thu hoạch được cũng đừng nhụt chí, nhất định phải an toàn trở về".

Ngô Bình gật đầu: "Con hiểu rồi. Bác, Linh Nhi, hai người không cần tiễn nữa, đợi tin tốt của con!"

Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng, biến mất trong Huyền Hoàng Hải mênh mông.

Huyền Hoàng Hải là một biển mây được khí Huyền Hoàng ngưng tụ thành, mênh mông vô bờ bến, người đi trong này rất dễ lạc đường. May là Ngô Bình có bản đồ, anh không ngừng xuyên qua những lớp thời không chồng lên nhau, mất hai ngày trời mới tìm được điện Huyền Hoàng.

Không giống với tưởng tượng của anh, điện Huyền Hoàng cực kỳ hùng vĩ, cửa điện cao đến mấy nghìn dặm, rộng một trăm nghìn dặm. Anh đứng trước một cây cột trước cửa, thấy nó như cây cột chống trời còn mình chỉ là một con kiến.

Chính giữa là hai cánh cửa khổng lồ, với thân hình nhỏ như hạt cát của anh, muốn mở cánh cửa này là cực kỳ khó. Anh nghe Thượng Quan Tề Sinh nói, tất cả những tu sĩ từng vào điện Huyền Hoàng trước đây đều lách vào từ khe cửa bên dưới. Dù sao trước cánh cửa khổng lồ này, con người chỉ nhỏ như một con kiến. Con kiến có thể bò qua khe cửa nhà con người, thì con người đương nhiên cũng có thể lách qua được khe hở của cánh cửa khổng lồ này.

Ngô Bình đứng trước cửa nhìn, anh không muốn chui qua khe cửa. Lần này anh đến đây là để lấy truyền thừa, nếu không mở cửa được thì làm sao lấy được truyền thừa? Nếu phải chui qua khe cửa, anh thấy quay đầu bỏ đi thì hơn, truyền thừa này không lấy cũng được!

Anh đứng bất động, Thần anh xông ra ngoài, sau đó một tiếng sét đánh cực lớn vang lên, Thần anh cao lớn đến ba nghìn mét. Hơn nữa, dù đã trở nên khổng lồ như vậy, Thần anh của anh vẫn rất rắn chắc, quanh thân toả sáng, phù văn lấp lánh, tráng lệ, toát ra uy thế vô địch!

Thần anh giơ hai tay ra, cố gắng đẩy cửa, sau đó thì nghe "ầm ầm", cửa lớn đã được mở.

Lần đầu tiên cửa lớn được mở toang! Vì cao đến ba nghìn mét nên anh có thể nhìn rõ có năm bảo vật đang treo lơ lửng giữa không trung.

Năm bảo vật này lần lượt là một quyển sách cổ được ngưng tụ từ khí Huyền Hoàng, một thanh cự kiếm màu đen tuyền, một chiếc áo giáp màu vàng nhạt, một bảo tháp chín tầng, một lá bùa khổng lồ dài cả nghìn dặm!

Chỉ có người đẩy được cửa đi vào mới thấy được năm món bảo vật này. Người vào từ khe cửa, hoặc lách người vào khi cửa chưa hoàn toàn mở hết thì sẽ không thấy được năm món chí bảo này. Ngoài ra, nếu Ngô Bình vẫn nhỏ bé như lúc nãy thì anh cũng không thể nào nhìn thấy chúng nó được, vì chúng nó nằm ở một vị trí rất kỳ quái, chỉ khi nhìn từ trên xuống mới thấy được.

Đương nhiên, người bình thường dù có đáp ứng được tất cả những điều kiện trên thì cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được đồ vật mà không thể nhìn thấy rõ ràng như Ngô Bình được. Dù sao bọn họ cũng không sở hữu năng lực nhìn thấu vạn vật như Ngô Bình.

Lúc nhìn thấy quyển sách cổ, Ngô Bình bỗng thấy thân thuộc, có một nguồn năng lượng trong cơ thể anh rục rịch động đậy, chịu sự vẫy gọi của cuốn sách cổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK