Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1766: Diệu Đan Lâu khai trương

Tống Tử Sơn ngẩn ra rồi bật cười nói: “Công tử nói đúng, thế thì tôi sẽ đi tìm mặt bằng để mở cửa hàng ngay”.

Sau đó, Ngô Bình đã mua một căn nhà có diện tích rất lớn ở thành Thiên Nguyên, căn nhà còn có rừng cây và hoa viên, môi trường sống khá lý tưởng.

Sau khi chuyển tới đây, Ngô Bình bắt đầu luyện đan, cụ thể là Cửu Chuyển Thần Lực Đan. Luyện chế đan dược này rất khó, Ngô Bình mất hai ngày mới có thể luyện chế theo quy mô lớn, đồng thời huy động thêm mười lò luyện đan, mỗi tiếng luyện chế một lò. Cứ thế, mỗi ngày Ngô Bình luyện chế được năm mươi lò, mỗi lò được bốn viên, vị chi một ngày được 200 viên. Hơn nữa, các đan dược này đều đạt cấp đế phẩm.

Không lâu sau, Ngô Bình đã có trong tay 500 viên Cửu Chuyển Thần Lực Đan, anh đưa tất cho Tống Tử Sơn mang đi bán. Sau đó lại luyện chế lò đan dược thứ hai là Ngũ Giáp Thần Đan.

Luyện chế loại đan dược này lại khó hơn một chút, sau nhiều lần thứ nghiệm, mỗi lần Ngô Bình chỉ luyện chế được năm lò, mỗi lò ba viên. Cứ thế, nhiều nhất là anh luyện chế được 90 viên một ngày, hơn nữa nếu luyện chế hàng loạt thì chỉ cho ra thành phẩm là đan dược nhất phẩm.

Cuối cùng, Ngô Bình đã luyện được 300 viên Ngũ Giáp Thần Đan và cũng đưa hết cho Tống Tử Sơn. Ở Linh Phong Đan Lâu, một viên Cửu Chuyển Thần Lực Đan nhất phẩm được bán với giá 35 nghìn đồng Thần Vương, đan dược cấp đế phẩm của Ngô Bình có thể bán với giá 60 nghìn. Ngũ Giáp Thần Đan ở đây được bán với giá 120 nghìn đồng Thần Vương với đan dược cấp nhị phẩm, còn đan dược cấp nhất phẩm của Ngô Bình thì có thể lên tới 200 nghìn.

Tống Tử Sơn đã tìm được mặt bằng, sau khi trang trí qua loa và tìm nhân viên thì cửa hàng đã bắt đầu kinh doanh.

Tống Tử Sơn là chưởng quỹ, Ngô Bình đích thân trực ở cửa hàng, Mỹ Ngọc và Mặc Tinh hướng dẫn mua bán, cứ thế cửa hàng đã chính thức khai trương.

Mấy ngày qua, Ngô Bình luyện đan thâu đêm suốt sáng, ngoài Chính Hướng Thần Đan, Cửu Chuyển Thần Lực Đan và Ngũ Giáp Thần Đan ra thì anh còn luyện chế thêm một lượng lớn đan dược cấp thấp, thậm chỉ còn có khá nhiều dược liệu được bày bán ở tầng một.

Đan dược mà anh luyện chế có chất lượng cao, nhưng giá thành lại rẻ hơn bên ngoài nên mới khai trương đã thu hút được rất nhiều người tới mua.

Cửa hàng có năm tầng và lấy tên là Diệu Đan Lâu, tầng một chuyên bán đan dược cấp thấp và dược liệu, tầng hai bán đan dược cấp trung, tầng ba bán đan dược khá cao cấp, tầng bốn và tầng năm thì bán đan dược thuộc hàng quý hiếm.

Vì là ngày đầu mở bán nên cửa hàng có chương trình mua hai sẽ được giảm giá mười phần trăm, mua năm sẽ được giảm hai mươi phần trăm. Vì thế cửa hàng rất đông khách, Ngô Bình không ngồi yên được nữa mà cũng phải chạy ra phụ việc.

Khai trương chưa được hai tiếng thì tất cả đan dược gần như đã được bán hết, đến dược liệu cũng không còn.

Ngô Bình thở dài nói: “Biết thế này thì mình luyện chế thêm nhiều hơn rồi”.

Đúng lúc này, có một người đá tung cửa quán, sau đó là một tốp tu sĩ xông vào, người đi đầu là một gã râu quai nón, gã trầm giọng nói: “Chủ hàng đâu, bò ra đây xem nào!”

Ngô Bình nói: “Ăn nói cho cẩn thận!”

Nói rồi, anh đi thẳng về phía gã râu xồm rồi nhìn chằm chằm vào mặt gã.

Gã râu xồm cười khoái trí nói: “Hôm nay cửa hàng này khai trương bán hàng khá quá nhỉ! Chủ nhà tôi bảo các người giao một nửa số tiền bán được ra đây thì sau này mới được tiếp tục kinh doanh đan dược ở đây”.

Ngô Bình: “Ồ, chủ nhà các người tham thế, định ăn trọn một nửa lãi của bọn này à!”

Gã râu xồm hừ nói: “Lấy có một nửa là nhân từ lắm rồi đấy, hiểu chưa hả?”

Chát!

Ngô Bình tát cho gã ngã lăn quay, sau đó lôi cổ gã dậy nhấc bổng lên. Nhg người khác định ra tay thì bị Ngô Bình quét bay, ai nấy đều thổ huyết rồi bị thương nặng.

“Dẫn tôi đến gặp chủ của các người, để tôi xem ai ăn gan hùm mà dám động đến tôi nào!”

Tên râu xồm đã cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình, biết đụng trúng đối thủ nên vội nói: “Anh ơi, là hiểu lầm thôi, chúng tôi không cần tiền nữa”.

“Các người không cần nhưng tôi cần”.

Anh xách cổ tên đó lên rồi bay đến một nhà dân, sau đó bay vút lên cao rồi lớn tiếng nói: “Chủ của nhà này đâu, mau ra gặp tôi”.

Một tu sĩ trung niên bay lên cao, theo sau là một tốp tu sĩ, người đó tức tối nói: “Cậu là ai?”

Bụp!

Tên râu xồm lập tức bị nổ tung một nửa người rồi gào thét ngã xuống đất.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Người của ông đã chạy đến cửa hàng của tôi rồi đòi tiền, hơn nữa còn đòi lấy một nửa tiền lãi của chúng tôi. Con người tôi xưa nay không thích bắt nạt người khác, nhưng nếu có ai dám động vào tôi thì tôi sẽ không tha đâu. Bây giờ, tôi đến nhà ông thu tiền, khôn hồn nộp một nửa tiền lãi trong mấy năm gần đây của ông ra đây, không thì tôi sẽ đánh chết tất cả các người”.

Người đàn ông nổi giận nói: “Hỗn láo! Cậu biết tôi là ai không hả?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông là ai thì kệ ông, tôi vừa đập vỡ mai rùa của Hoàng Diệm đấy, ông nhắm mình mạnh hơn lão ta không?”

Chuyện Hoàng Diệm bị thương đã lan xa, người này vừa nghe thấy thế đã kinh hãi nói: “Là cậu…”

Uỳnh!

Một luồng khí tức khủng bố lan ra khắp xung quanh, người đàn ông trung niên kinh hồn bạt vía. Thế lực của ông ta kém hơn Hoàng Diệm nhiều, đến Hoàng Diệm còn bại trong tay chàng trai này thì sao ông ta chống lại được?

Ông ta vội nói: “Công tử, chắc chắn mọi chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm thôi…”

Ngô Bình nổi đóa: “Hiểu lầm? Tôi thích nhất là hiểu lầm. Bây giờ, mau giao một nửa tài sản của ông ra đây”.

Người đàn ông: “Công tử, cậu làm vậy nghe không ổn cho lắm”.

Ầm!

Ngô Bình tát bay ông ta, toàn thân máu chảy.

Anh thờ ơ nói: “Ông không đồng ý cũng không sao, tôi cứ đánh ông trước rồi cho chủ mới lên thay, kiểu gì chủ mới cũng phối hợp với tôi”.

Người đàn ông trung niên này đã là người mạnh nhất trong nhà này, nghe Ngô Bình nói vậy, ông ta biết không còn nước thương lượng nữa nên đành méo mặt nói: “Được, tiểu nhân sẽ lấy ngay!”

Người này họ Ngưu, cũng khá có máu mặt ở thành Thiên Nguyên, nhưng khi gặp một cao thủ như Ngô Bình thì cũng phải bó tay và ngoan ngoãn giao nộp tiền.

Nhà họ Ngưu có nền móng rất vững, một nửa gia sản của họ tương đương với hơn ba tỷ đồng Thần Vương. Đương nhiên Ngô Bình không khách sáo mà lấy hết luôn, cuối cùng còn vơ vét hết tiền của các cửa hàng dưới danh nghĩa của họ. Số tiền anh lấy được tổng cộng là gần bốn tỷ Thần Vương.

Chuyện này đã gây kinh động cho cả thành Thiên Nguyên, ai cũng biết chủ của Diệu Đan Lâu rất khủng bố. Nhà họ Ngưu chọc giận người này và đã phải bồi thường cả nửa gia sản, nhà họ Hoàng thì đến gia chủ cũng đã bị thương nặng.

Tin đồn càng lan xa thì mọi người càng thấy đan dược của Diệu Đan Lâu đáng tin, vì thế việc kinh doanh ở đây càng phát đạt hơn.

Ngô Bình vô cùng bạn rộn, ngày nào cũng quay cuồng với lò luyện đan, cứ thế đến cả nửa tháng.

Cuối cùng thì sức nóng của cửa hàng cũng giảm xuống một chút, họ đã có hàng tích trữ, Ngô Bình không cần vất vả luyện đan hàng ngày nữa.

Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, Ngô Bình tranh thủ luyện chế thêm ít đan dược rồi dẫn Mỹ Ngọc và Mặc Tinh về đại lục Côn Luân.

Mỹ Ngọc xa nhà đã lâu, ông bà nội thấy cô ấy thì đều rất vui, tảng đá nặng trong lòng cũng gỡ bỏ.

Ngô Bình ở nhà vài hôm rồi dẫn nhg người mình tin tưởng tiếp tục quay lại Đấu Hư Thần Vực, tiếp đó sắp xếp cho họ làm việc ở Diệu Đan Lâu.

Lượng bán ra của Diệu Đan Lâu rất tốt nên tốc độ luyện đan của Ngô Bình cũng phải tăng lên, anh không ăn không ngủ ba ngày tập trung luyện chế, sau đó mua thêm cả đống dược liệu rồi mới rời đi.

Về nhà rồi, anh tranh thủ ở cạnh vợ con, nghỉ ngơi vài ngày.

Hôm nay, Huyền Nguyên Môn truyền tin đến nên Ngô Bình phải đến thần thổ thông thiên ngay.

Lúc này, có mấy Thần tộc đang đứng ngạo nghễ trong đại điện của Huyền Nguyên Môn, sau đó chỉ trỏ đám Kim Hầu và Bạch Luyện rồi nói: “Từ nay trở đi, thần thổ thông thiên sẽ thuộc quản lý của Thần tộc, nếu Huyền Nguyên Môn muốn tiếp tục tồn tại thì phải đạt được yêu cầu của bên trên. Nếu không làm được thì phải giải tán và biến khỏi đây ngay”.

Hắc Đáp nổi giận nói: “Từ xưa đến nay ai mở thần thổ thông thiên thì sẽ được chiếm đóng, các người tưởng cứ nhận là của mình thì sẽ thuộc về mình à?”

Đầu của tu sĩ Thần tộc nghẹo sang một bên như con gà trống, hắn cười lạnh nói: “Nếu ông không phục thì là chống lại Thần tộc, mà như thế là giết bất luận tội”.
Chương 1767: Đoạt Thiên thất bại, thiên đạo truy sát

Bụp!

Đột nhiên có một bàn tay to lớn túm lấy cổ của tu sĩ Thần tộc kia, hắn hét lên rồi giãy giụa.

“Sư tôn!”, nhóm Hắc Đáp mừng rỡ rồi mau chóng hành lễ.

Người ra tay chính là Ngô Bình, anh tát cho tu sĩ kia một cái rồi nói: “Cái gì cơ? Chống lại Thần tộc là giết bất luận tội à? Giờ tôi tát chết anh luôn là chống lại Thần tộc, chắc sẽ bị giết luôn hả?”

Tu sĩ Thần tộc kia cảm nhận được thực lực khủng bố của Ngô Bình nên run rẩy nói: “Tôi là Thần tộc, anh đừng có làm bậy, đánh tu sĩ Thần tộc là phạm tội nặng đấy”.

Rắc!

Ngô Bình giơ tay bóp nát vai hắn rồi nói: “Thế này đã được coi là đánh tu sĩ Thần tộc chưa?”

Tu sĩ kia la hét đau đớn rồi van xin: “Xin tha mạng!”

Ngô Bình quẳng hắn sang một bên như một con chó rồi nói: “Sau này, nơi đây chính là địa bàn của Huyền Nguyên Môn, nếu để tôi thấy tu sĩ của Thần tộc bén bảng đến đây thêm lần nào nữa thì gặp ai tôi sẽ giết người nấy”.

Tu sĩ Thần tộc kia không dám ho he một tiếng, mà dẫn đám thuộc hạ đi ngay.

Họ vừa đi, Bạch Luyện đã nói: “Sư tôn, chắc Thần tộc chưa chịu bỏ cuộc đâu, kiểu gì họ cũng quay lại”.

Ngô Bình: “Huyền Nguyên Môn muốn trỗi dậy thì cần đối mặt trực diện với Thần tộc đầu tiên. Nếu chúng ta có thể chống lại họ thì người khác sẽ biết chúng ra là một thế lực mạnh ngang với Thần tộc”.

Hắc Đáp cười nói: “Sư tôn nói đúng, chúng ta không thể lùi bước”.

Ngô Bình: “Tôi cũng hiểu phần nào về tình hình của Thần tộc, giờ họ rất mạnh, bên trong cũng có nhiều thế lực. Phen này, thế lực muốn khống chế thần thổ thông thiên chắc chỉ là một phe nào đó của Thần tộc thôi. Vì thế, mọi người không phải lo, nước đến đâu ta bắc đầu đến đấy”.

Kim Hầu: “Sư tôn, gần đây Huyền Nguyên Môn chúng ra lại chiêu mộ thêm nhiều đệ tử, nhưng họ vẫn chưa được gặp người ạ”.

Ngô Bình: “Ừm, mn hãy thay tôi dạy dỗ họ, nếu có hạt giống tốt nào thì tôi sẽ đích thân hướng dẫn sau”.

Tuy nói là vậy, nhưng Ngô Bình vẫn dùng thần niệm để kiểm tra hết môn phái, anh phát hiện có không nhiều tu sĩ Nhân tộc, hầu hết là hung thú hoặc yêu vật.

Anh thầm nghĩ: “Kiểu gì Huyền Nguyên Môn cũng phải có vài cường giả Nhân tộc trấn thủ mới được”.

Anh đắn đo mãi rồi quyết định dẫn nhóm Lý Thiên Thạch, Tạ Cuồng, Triệu Thiên Lạc, Diệp Thần, Diệp Huyền đến đây tu luyện.

Bọn họ đã đi theo anh từ lâu, ai cũng cố gắng tu luyện nên giờ đều đã có tu vi lớn mạnh. Ví dụ như Diệp Thần, Diệp Huyền đều đã ở cảnh giới Bất Tử, thực lực mạnh ngang với Chân Tiên.

Với những người theo anh từ lâu, Ngô Bình luôn cung cấp cho họ đủ tài nguyên cũng như đưa ra ý kiến chỉ bảo kịp thời. Vì thế ai cũng có nền móng vững chắc, sau này nếu có đột phá đều sẽ trở thành cường giả tuyệt thế.

Anh nhanh chóng gọi nhóm Lý Thiên Thạch đến Huyền Nguyên Môn, sau đó mở bốn điểm nhân tàng, ba điểm bí tàng và ba điểm thiên tàng cho họ, đồng thời còn truyền thụ cho họ Bất Tử Kinh và Đoạt Thiên Kinh bản giản lược.

Nhóm Diệp Huyền vừa đến thì các hung thú và yêu vật ở đây đều tỏ vẻ coi thường với họ, dẫu sao Nhân tộc cũng không mạnh bằng họ. Nhưng sau khi tiếp xúc làm quen, họ mới biết nhóm Diệp Huyền mạnh đến mức nào, họ có thể đánh một chấp mười.

Ngô Bình lo Thần tộc còn có hành động tiếp nên tạm thời ở lại đây. Đã lâu Ngô Bình không tu luyện công pháp của điện đường Cực Võ nên tranh thủ cơ hội này để tu luyện Hoàng Cực Võ Thể sau Hủy Diệt Quyền Kinh. Hoàng Cực Võ Thể giúp tăng mọi mặt cho cơ thể, từ đó rất hợp với việc tu hành võ đạo.

Thể chất của Ngô Bình đã lớn mạnh từ lâu, vì thế tu luyện Hoàng Cực Võ Thể với anh cực kỳ dễ, chưa đến nửa tiếng sau thì anh đã luyện thành rồi. Lúc này, thể chất của anh có thể nói đã đạt đến thể trạng tuyệt vời nhất. Bất kể công pháp hay võ kỹ gì cứ học là biết, cứ luyện là thành công, thể chất của anh gần như sinh ra để luyện võ

Nhưng Hoàng Cực Võ Thể có năm cấp, hiện giờ anh mới chạm tới cấp một, còn bốn cấp nữa cần tu luyện.

Trong lúc tu luyện nhàn rỗi, Ngô Bình đã lấy dược liệu ở thế giới song song ra để luyện đan, nhằm giúp đệ tử của Huyền Nguyên Môn tăng cao tu vi.

Loáng cái hơn chục ngày đã trôi qua, Thần tộc vẫn không có động tĩnh gì. Còn Ngô Bình thì không chỉ luyện xong năm cấp của Hoàng Cực Võ Thể, mà còn luyện Đoạt Thiên Kinh đến tầng thứ chín.

Đoạt Thiên có chín tầng, anh đã thử đột phá hai cảnh giới phía sau Đoạt Thiên là Lăng Thiên và Đoạt Thiên.

Cảnh giới Lăng Thiên là dùng sức mạnh áp đảo đại đạo của trời đất, không cần quan tâm đến trật tự nữa. Nhưng quá trình này chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, với thực lực hiện giờ thig Ngô Bình chỉ giữ được vài giây. Nhưng trong thời gian đó, anh đã có thể phát huy các sát chiêu mạnh mẽ để tiêu diệt kẻ địch rồi.

Cảnh giới này không quá khó nên Ngô Bình chỉ mất ba ngày là đột phá, còn cảnh giới Đoạt Thiên phía sau thì anh có cố thế nào cũng không thành công.

Đoạt Thiên là chiếm đoạt vận may của tự nhiên, đảo ngược trật tự vốn có, mượn sức mạnh của trời đất để điều khiển thiên ý, vì thế cực kỳ khó hoàn thành.

Trong Ngô Bình đang vắt óc suy nghĩ thì chợt có một truyền thừa của ngọc hoàng xuất hiện trong đầu anh.

Truyền thừa của ngọc hoàng đã có ghi chép rất rõ về cảnh giới này, người cho rằng Đoạt Thiên không thể cậy mạnh mà phải thực hiện gián tiếp để điều khiển được ý chí của thiên đạo.

Vì thế, Ngô Bình đã tham khảo những kiến nghị này rồi thử dùng Liên Hồng Đái Biển để điều khiển thiên đạo. Lần này, quả nhiên anh đã nhìn thấy tia hi vọng, nhưng rất mỏng manh, thao tác vẫn gặp nhiều khó khăn.

“Xem ra cách của ngọc hoàng cũng không ổn, lẽ nào mình buộc phải đạt đến bước biến đổi cuối cùng, hoàn thành Đoạt Thiên Kinh tầng thứ mười thì mới có thể đột phá được cảnh giới này ư?”

Anh đang suy nghĩ cách đột phá thì có một luồng sức mạnh khủng bố chợt tích tụ trên đỉnh đầu, sau đó có hơn chục ảo ảnh ở phía xa xa lúc ẩn lúc hiện, một ảo ảnh nói: “Tên này cũng giỏi đấy, vừa hay chúng ta có thể nhân đây để giết nó”.

Một ảo ảnh khác nói: “Cậu ta dám Đoạt Thiên cơ à, ha ha, không biết tất cả những người Đoạt Thiên cuối cùng đều hồn bay phách tán hay sao, với thực lực của cậu ta thì chúng ta khó mà ra tay ở Khuyên giới được. Nhân tiện cậu ta đang chọc giận thiên đạo, chúng ta đổ thêm dầu vào lửa cho cậu ta xong đời luôn!”

“Đoạt Thiên chỉ là vọng tưởng của Nhân tộc, tên ngu xuẩn này lại tin là thật, ha ha”.

Những hành động trong những ngày qua của Ngô Bình đã làm kinh động đến nhiều cường giả, trong đó có hung thú, yêu thú, Thần tộc, đương nhiên cũng có Nhân tộc, họ đều muốn anh chết, không thì anh sẽ trở thành mối đe dọa của họ.

Tai kiếp vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm nhận được điều không ổn ngay. Anh nhanh chóng thi triển thuật Khi Thiên và hóa thành tia sáng rời đi. Ngay sau đó, anh đã dùng phù văn trong tay để chạy đến Thiên Ngoại Thiên.

“Ớ, người đâu rồi?”, thấy Ngô Bình đột nhiên biến mất, đám người đang móng thấy anh chết đều nhao cả lên.

“Chết, để cậu ta chạy thoát rồi!”

“Hừ, cậu ta đã bị thiên đạo nhắm tới rồi, trừ khi chính thức đột phá được cảnh giới, không thì một khi thi triển thực lực sẽ bị thiên đạo truy sát ngay”.

Lúc này, đúng là Ngô Bình đang ở trạng thái không tốt. Anh dùng tạm thuật Khi Thiên nên để che giấu tình trạng của bản thân. Hơn nữa, bây giờ anh không thể dùng công pháp trước đó, không thì sẽ bị thiên đạo nhắm tới và xử lý ngay.

“Hỏng rồi, bây giờ mình có tu vi thấp quá, tất cả sức mạnh trước đấy đều không dùng được”, Ngô Bình nghiêm mặt, sau đó có cảm giác như bị sập bẫy, lẽ nào Đoạt Thiên Kinh chuyên dùng để bẫy các thiên kiêu như anh ư?

Lúc này, anh lại xuất hiện ở Thiên Ngoại Thiên, tại một thị trấn cách thành Ngọc Hoàng không xa.
Chương 1768: Đi nhờ xe

Ngô Bình của lúc này cao chưa đến một mét bảy, tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám, vẫn là một thiếu niên. Nhưng anh cũng đành chịu, để lừa trời, anh đành biến thành bộ dạng thế này, vì chỉ có thế thì mới lừa được thiên đạo.

“Phải nghĩ cách liên lạc với Tống Ngọc Nhan và Đỗ Ngọc Kiều mới được”.

Hiện giờ, cơ thể của Ngô Bình rất yếu, toàn bộ sức mạnh đều đã bị ẩn, anh đã hoàn toàn giống một người bình thường. Điều nguy hiểm hơn là anh không thể tu luyện gì hết, vì bất kể anh tu luyện cái gì thì cũng sẽ bị thiên đạo phát hiện ra rồi tiêu diệt.

Nếu anh không thể tu luyện thì không thể thi triển tài năng, vì thế Ngô Bình đành nghĩ cách đến thành Ngọc Hoàng. Anh đi tới đường lớn của thị trấn, vừa hay có một chiếc xe ngựa đi qua. Chiếc xe này rất đẹp, hơn nữa còn có bốn con ngựa kéo xe, chắc chắn chủ xe là một người có địa vị rất cao quý.

Thấy chiếc xe cũng đang đi về phía thành Ngọc Hoàng, Ngô Bình lập tức lao ra chặn xe lại. Người đánh xe giật bắn mình, sau đó vội vàng kéo cương ngựa, lũ ngựa hí dài rồi giơ vó trước lên cao, bên trong kiệu vọng ra tiếng trách mắng: “Đánh xe kiểu gì thế hả?”

Người đánh xe tái mặt đáp: “Xin lỗi tiểu thư, có người chặn đường ạ”.

Dứt lời, hắn lao về phía Ngô Bình rồi chửi bới: “Cậu làm gì thế hả? Chán sống rồi à?”

Ngô Bình cười trừ rồi nói: “Anh ơi, anh cho tôi đi nhờ được không, tôi muốn đến thành Ngọc Hoàng”.

Người đánh xe tức giận nói: “Không thừa chỗ đâu mà cho cậu đi nhờ, tránh ra mau!”

Cách Ngô Bình chặn xe đã khiến người đánh xe nổi giận, vì thế hắn đã từ chối ngay thỉnh cầu của anh.

Đột nhiên có người vén rèm xe ra, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi liếc nhìn Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình đã thay đổi hình dáng thành một cậu thiếu niên tuấn tú, cô gái vừa nhìn anh đã không khỏi cảm thán: “Cho anh ta lên đi!”

Ngô Bình mừng rỡ rồi chắp tay với cô gái: “Cảm ơn cô”, dứt lời, anh chui tọt vào trong.

Khoang xe rất rộng, có một chiếc bàn và vách xung quanh để ngồi. Cô gái này ngồi đối diện cửa, bên cạnh có một nha hoàn kém cô ấy mấy tuổi.

“Làm phiền cô rồi”, Ngô Bình hành lễ, sau đó ngồi xuống phía bên trái của cô gái.

Cô gái lén nhìn Ngô Bình, càng nhìn càng thấy thuận mắt nên hỏi: “Công tử là người ở đâu?”

Ngô Bình: “Tôi ở dưới quê, lên thành Ngọc Hoàng để tìm chị gái”.

Cô gái: “Chị anh ở thành Ngọc Hoàng à? Cô ấy làm nghề gì?”

Ngô Bình: “Chị tôi giỏi lắm, là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông đấy”.

Cô gái có vẻ ngạc nhiên: “Anh có nói khoác không thế? Chị anh là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông ư? Thế sao anh lại ăn mặc rách rưới thế kia?”

Để tránh bị thiên đạo truy sát, ngoài thay đổi diện mạo ra, Ngô Bình cũng đổi sang quần áo của người dân bình thường.

Anh hắng giọng rồi nói: “Cô đừng trông mặt mà bắt hình dong, nếu phán đoán về một người qua quần áo thì là quá nông cạn”.

Cô gái chẹp miệng: “Nếu tôi mà có một người chị gái là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông thì không có chuyện không có nổi xe ngựa đâu”.

Ý của cô ấy là Ngô Bình ra ngoài phải bắt xe ngựa đi nhờ thì chứng tỏ không có tiền. Nếu anh là em của đệ tử Ngọc Hoàng Tông thì có thể không có nhiều tiền, nhưng chắc chắn phải có xe ngựa.

Ngô Bình thờ dài nói: “Hổ thẹn quá! Thật ra trước đó tôi không ăn vận thế này đâu, nhưng quần áo và tiền đều đã bị cướp giữa đường, quần áo tôi đang mặc cũng là hỏi mượn người khác đó”.

Cô gái lập tức tin ngay, thậm chí còn thấy cảm thông cho Ngô Bình rồi hỏi: “Chú ba của tôi buôn bán ở thành Ngọc Hoàng, vừa hay tôi đang định đến đó, anh đi cùng tôi luôn nhé”.

Ngô Bình: “Cảm ơn cô nhiều”.

Cô gái: “Mà trông anh đẹp trai thật đấy, tiếc là không có tu vi. Mà trong thế giới của chúng ta bây giờ, không có tu vi là không được đâu”.

Ngô Bình thầm nghĩ mình có tu hành hay không đâu liên quan gì đến cô ấy, nhưng vẫn cười nói: “Xin hỏi cô tên gì?”

Cô gái: “Tôi là Thanh Sương”.

Ngô Bình: “Thanh Sương, cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy”, Ngô Bình nhanh chóng nịnh bợ người ta.

Thanh Sương đỏ mặt nói: “Điêu vừa thôi!”

Ngô Bình nghiêm chỉnh nói: “Tôi nói thật mà, đúng ra chị tôi là đẹp nhất trong phạm vi 800 dặm quanh đây rồi, nhưng so với cô thì chị ấy vẫn kém sắc hơn một chút”.

Thanh Sương sáng mắt lên: “Có thật không?”

Ngô Bình: “Thật mà, lát cô gặp chị tôi là biết ngay, chị ấy cũng đẹp nhất”.

Thanh Sương rất vui, cô ấy hỏi: “Công tử tên gì?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Thanh Sương: “Ngô công tử, Ngọc Hoàng Tông là một trong các thế lực mạnh nhất của Thiên Ngoại Thiên, chị của anh là đệ tử ở đó thì chắc tương lai không phải lo cơm ăn áo mặc, không biết công tử đã có hôn phối chưa?”

Ngô Bình nói: “Chị tôi đã giới thiệu vị hôn thê cho tôi rồi, nghe nói là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Ngoại Thiên”.

Thanh Sương ngẩn ra rồi tỏ vẻ ghen tỵ: “Đệ nhất mỹ nữ của Thiên Ngoại Thiên ư? Cô ấy tên gì?”

Ngô Bình nào biết người ta tên gì nên đành nói: “Tôi không nói được”.

Thanh Sương chẹp miệng: “Không nói được thì là khoác lác rồi”.

Đúng lúc này, xe ngựa chợt đi chậm lại, người đánh xe nói: “Tiểu thư, phía trước có một tửu lâu, có cần dừng lại nghỉ chân không ạ?”

Thanh Sương: “Tôi đói rồi, ăn chút gì đi đã”.

Tửu lâu mở cạnh thị trấn, Ngô Bình muốn đến thành Ngọc Hoàng ngay nên nói: “Thanh Sương này, cô hoàn hảo mọi mặt, nhưng mỗi tội hơi béo, tốt nhất nên hạn chế ăn uống lại”.

Nào ngờ, vừa nghe thấy thế, Thanh Sương đã sáng mắt lên rồi hỏi: “Thật không? Anh thấy tôi béo ư?”

Ngô Bình ngẩn ra, chuyện gì thế này, hình như cô ấy có vẻ rất vui thì phải!

Nha hoàn cười nói: “Tiểu thư, em đã bảo cô béo hơn tháng trước một chút rồi mà. Cô thấy chưa, Ngô công tử đây cũng phát hiện ra rồi”.

Thanh Sương cười nói: “Ừ, xem ra đúng là tôi béo lên thật, làm tôi cứ lo mình không mập lên được”.

Ngô Bình câm nín một lát rồi hỏi: “Lẽ nào tiêu chuẩn sắc đẹp ở đây là béo à?”

Thanh Sương nhìn anh như nhìn một tên ngốc: “Gì mà ở đây, đó là tiêu chuẩn sắc đẹp của cả Thiên Ngoại Thiên đấy. Lần trước, Lư tiểu thư của thành Ngọc Hoàng đã được rất nhiều công tư theo đuổi chỉ vì béo. Haizz, nếu tôi cũng béo được như cô ấy thì tốt biết bao”.

Nha hoàn an ủi: “Tiểu thư, chẳng mấy nữa cô cũng béo được như Lư tiểu thư thôi”.

Ngô Bình bó tay rồi đành theo họ xuống xe. Anh leo lên xe này đến nay chưa ra khỏi trấn thì đã phải xuống, đúng là tốn thời gian mà!

Tửu lâu này rất bình thường, Thanh Sương đặt một phòng bao trên tầng hai, cửa sổ ở phòng này có thể nhìn thấy đường lớn.

Ngô Bình không ngờ hai cô gái có sức ăn lớn đến vậy, họ gọi cả bàn thức ăn to vật.

“Anh cũng ăn đi”, Thanh Sương thấy Ngô Bình có vẻ ngoài tuấn tú nên rất có thiện cảm với anh.

Ngô Bình: “Hai cô cứ tự nhiên, tôi không đói”.

Đúng là anh không đói, vì với diện mạo hiện giờ, anh không thi triển được thực lực nên chẳng thiết tha ăn uống gì. Vì thế, anh bê ghế ra cửa sổ ngồi nhìn ra bên ngoài. Thanh Sương mặc kệ anh rồi bắt đầu đánh chén.

Khoảng mười phút sau, một cậu thiếu niên trông như ăn xin đi tới cửa tửu lâu như muốn xin ăn. Cậu ấy khoảng 18 tuổi, mặt mũi đen nhẻm, tay còn bị thương, eo dắt một thanh đao ngắn.

Chủ quán thấy thế thì xua tay đuổi ngay: “Đi đi, chúng tôi hết đồ ăn rồi”.

Cậu thiếu có ánh mắt kiên nghị, thấy người ta không cho mình thì quay người đi ngay.

Ngô Bình giao động, bằng mắt thường anh cũng nhìn ra cậu ấy có tư chất rất tốt, nhưng thiên bẩm bị hạn chế. Song, trên người cậu ấy lại có một luồng khí tức đặc biệt.

“Cậu em, nếu không chê thì mời lên đây cùng ăn với bọn tôi”, anh nói với cậu ấy.
Chương 1769: Khách đến Thiên Ngoại, tia sáng tím Thanh Minh

Cậu thiếu niên ngước lên nhìn Ngô Bình với vẻ ngạc nhiên, cậu ấy đã đến thế giới này nửa tháng, nhưng Ngô Bình là người đầu tiên có thiện cảm với cậu ấy.

Ngô Bình đứng dậy rồi cười nói: “Lên đây đi, ông chủ, đây là bạn tôi, đừng làm khó cậu ấy”.

Chủ quán thấy khách trên tầng lên tiếng thì cũng không nói gì nữa, mà để mặc cậu thiếu niên đi lên trên.

Thanh Sương đang ăn thì tỏ vẻ quái lạ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh tự ý mời người khác lên ăn đồ của tôi thế có được không?”

Ngô Bình: “Ai ăn đồ của cô? Chúng tôi gọi bàn khác”.

Trong phòng bao có hai cái bàn, anh ngồi luôn xuống một cái bàn khác. Cậu thiếu niên đi lên xong thì chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.

Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, ra ngoài thì ai chẳng có lúc gặp khó khăn, mời ngồi!”

Anh giơ tay gọi tiểu nhị rồi gọi thêm một bàn đồ ăn mới.

Thanh Sương hỏi: “Ngô công tử, anh không có tiền cơ mà? Lát thanh toán thì tôi không trả thay anh đâu”.

Ngô Bình đã bôn ba nhiều nơi nên lúc nào trên người cũng có ít đồ giá trị, anh lấy một miếng ngọc bội ra rồi nói: “Miếng ngọc bội này rất đáng giá, tôi thừa sức trả được bữa ăn này”.

Cậu thiếu niên thấy Ngô Bình định đổi miếng ngọc bội để mời mình ăn bữa này thì vội nói: “Anh ơi, thanh đao của em cũng đáng giá lắm, hay anh lấy nó mà đổi”.

Ngô Bình cười nói: “Thế sao được! Thanh đao này của cậu có lai lịch bất phàm, bán đi thì tiếc lắm!”

Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Anh biết điều ấy ư?”

Ngô Bình: “Không chỉ thanh đao mà ngay chính cậu cũng đỉnh lắm đấy, xưng hô sao nhỉ?”

Cậu thiếu niên: “Em là Trương Tinh Dã”.

Ngô Bình: “Tinh Dã, cậu có biết ngay khi tôi nhìn thấy cậu đã có cảm giác gì không?”

Trương Tinh Dã tò mò hỏi: “Anh có cảm giác gì?”

Ngô Bình: “Vừa nhìn, tôi cứ tưởng cậu chính là người anh em đã thất lạc nhiều năm của tôi, hai người trông giống nhau lắm”.

Trương Tinh Dã ngẩn ra: “Người anh em đó của anh đã đi đâu rồi?”

Ngô Bình: “Đây chỉ là một ví dụ chứng tỏ chúng ta rất có duyên thôi, à tôi là Ngô Bình”.

Trương Tinh Dã: “Anh Ngô, anh cũng là người đầu tiên ở thế giới này đối xử tốt với em”.

Ngô Bình cười nói: “Khách tu như cậu sẽ hơi khó sống ở đây”.

Trương Tinh Dã thở dài nói: “Lúc em mới đến đây, mọi người cũng khách sáo lắm, nhưng về sau thấy em không thể tu luyện thì không để ý đến em nữa. Sau nữa thậm chí họ còn đánh đuổi em ra khỏi địa bàn của mình”.

Ngô Bình: “Cậu không thể tu luyện ư? Lạ thế nhỉ!”

Trương Tinh Dã cười trừ: “Em cũng thấy lạ, dù gì sư phụ ở thế giới của em cũng từng bảo tư chất của em tốt lắm mà”.

Ngô Bình: “Xem ra cậu và tôi đến từ hai thế giới khác nhau, ở thế giới của tôi, tôi cũng có tư chất tốt lắm”.

Trương Tinh Dã quan sát anh: “Anh cũng không thể tu luyện giống em à?”

Ngô Bình thở dài: “Ừ, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, tôi không thể tu luyện được”.

Lúc này, đồ ăn đã được mang lên, Trương Tinh Dã đã đói mềm người nên ăn như hổ đói ngay. Chờ cậu ấy ăn xong thì Ngô Bình cười nói: “Tinh Dã, tôi khá am hiểu y thuật, hay để tôi tìm nguyên nhân không thể tu luyện cho cậu nhé?”

Trương Tinh Dã mừng quýnh: “Anh Ngô biết y thuật ạ? Thế thì tốt quá rồi!”

Ngô Bình bắt mạch cho cậu ấy rồi nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Trong cơ thể của Trương Tinh Dã có một luồng sức mạnh kỳ lạ, nó rất tham lam, dù Trương Tinh Dã có tu luyện thế nào thì nó cũng cắn nuốt hết để làm lợi cho mình.

Anh hỏi: “Tinh Dã, cậu có biết trong người mình có một luồng sức mạnh kỳ lạ không?”

Nghe thấy thế, Trương Tinh Dã biến sắc mặt nói: “Chắc là nó rồi”.

Ngô Bình hỏi ngay: “Sao nó lại chui được vào người cậu?”

Trương Tinh Dã lập tức kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe, thì ra 12 năm trước, cậu ấy có tư chất bình thường, tuy xuất thân từ gia tộc tu hành nhưng luôn bị coi thường. Vào ngày sinh nhật năm 12 tuổi, có một tia sáng màu tím giáng từ trên trời xuống người cậu ấy. Từ đó trở đi, cậu ấy đã trở thành một thiên tài tu hành, tu vi tăng nhanh đột biến, thậm chí cậu ấy còn có tư chất đến Thiên Ngoại Thiên tu hành.

Kể xong, Trương Tinh Dã thở dài nói: “Em nghĩ anh đang hỏi em về thứ này”.

Ngô Bình: “Tôi nghĩ mình biết lý do rồi. Trước khi đến Thiên Ngoại Thiên, thật ra không phải cậu tu luyện đâu, mà là tia sáng tím đó”.

Trương Tinh Dã ngẩn ra: “Không phải em tu luyện ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Thiên hạ đệ nhất thiên kiêu có tư chất phi phàm thật ra có bản thể màu tím, nó chỉ mượn thân xác cậu để tu luyện thôi. Về sau, cậu đến Thiên Ngoại Thiên, do môi trường thay đổi nên nó bắt đầu bài xích cậu, điều này khiến cậu không thể tiếp tục tu luyện được”.

Trương Tinh Dã tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Thì ra mọi thứ đều không liên quan đến em”.

Ngô Bình cười nói: “Đừng buồn, không có nó thì cậu vẫn tu luyện được mà, nhưng không nhanh được như trước thôi”.

Trương Tinh Dã: “Nhưng giờ nó có cho em tu luyện đâu, làm thế nào bây giờ?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cảm thấy thứ này rất đặc biệt, hình như không thuộc về vũ trụ này, anh đắn đo không biết có thể dùng nó để che giấu khí tức của mình hay không.

Nghĩ đến đây, anh nói: “Tinh Dã, nếu cậu tin tôi thì tôi có thể giúp cậu”.

Trương Tinh Dã gật đầu: “Em tin anh”.

Ngô Bình lấy mấy tiên châm ra rồi châm lên cánh tay của Trương Tinh Dã, sức mạnh kia bị kích thích nên đã di chuyển sang tay phải. Lúc này, Ngô Bình đã túm lấy tay phải của Trương Tinh Dã rồi căm kim châm cứu vào.

Một tia sáng màu tím đã hoá thành sương mù rồi thẩm thấu vào cánh tay của Ngô Bình. Nó vừa vào người anh thì đã chạy đến mọi tế bào. Không lâu sau, Ngô Bình cảm thấy khí tức của mình đã bị nó che phủ, anh có cảm giác mình đã bị ngăn cách với vũ trụ này.

“Hay quá!”, Ngô Bình sáng mắt lên, sức mạnh của anh dần hồi phục và ngày càng mạnh lên. Loáng cái, tia sáng tím cũng bắt đầu khiếp sợ sức mạnh của anh và định trốn ra ngoài. Tiếc là Ngô Bình không cho nó đi, anh đã nhốt nó lại, khiến nó không thể cử động.

Lúc này, tia sáng đã phát tín hiệu với anh như muốn nói: Xin lỗi, tôi không nên chọc vào anh, hi vọng anh có thể thả tôi đi, anh mạnh thế này thì tôi không có giá trị gì với anh đâu.

Ngô Bình: “Nếu đã đến rồi thì ngoan ngoãn ở lại đi, ta thấy ngươi rất thú vị, ta sẽ giúp ngươi mạnh mẽ hơn”.

Tia sáng hào hứng nói: “Anh có thể giúp tôi mạnh hơn ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, ngươi không thấy ta mạnh hơn ngươi à?”

Tia sáng: “Đúng, anh mạnh hơn tôi cả chục lần”.

Ngô Bình: “Ngươi không thuộc về vũ trụ này đúng không?”

Tia sáng: “Đúng vậy, tôi là một trong những thứ mạnh nhất ở một vũ trụ khác, tiếc là đã bị mấy cường giả bao vây, để giữ mạng sống, tôi đành đến đây”.

Ngô Bình: “Ngươi có tên không?”

Tia sáng: “Anh có thể gọi tôi là Thanh Minh”.
Chương 1770: Thanh Minh khó lường

Ngô Bình hỏi: “Thanh Minh, ngươi theo Trương Tinh Dã đã lâu, chắc biết trình tự tu hành của thế giới này nhỉ? Ngươi cảm thấy kẻ mạnh ở chỗ bọn ta và kẻ mạnh ở vũ trụ các ngươi, bên nào mạnh hơn?”

Thanh Minh nói: “Tất nhiên là trình độ tu hành của vũ trụ bọn tôi cao hơn, cao hơn rất nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản, vũ trụ anh đang ở vẫn đang trong giai đoạn đầu của quá trình biến đổi, vẫn chưa đủ sinh ra sinh mệnh lớn mạnh”.

Ngô Bình bảo: “Chỗ bọn ta có kẻ mạnh cấp Đạo Tôn, còn có Thần tộc”.

Thanh Minh cười khẩy: “Cái gọi là Thần tộc, cùng lắm chỉ có thể xem là sinh linh thấp kém ở vũ trụ bọn ta thôi. Còn Đạo Tôn mà anh nói ấy hả, khi ta trưởng thành, sẽ có thể giết chết Đạo Tôn chỉ trong một giây đấy”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Thanh Minh, ngươi khoác lác như thế thấy hay ho lắm à?”

Thanh Minh đáp: “Không phải khoác lác, sau này anh sẽ biết thôi”.

Trương Tinh Dã thấy Ngô Bình mãi không để ý đến mình mà cứ ngồi thừ ra, bèn hỏi: “Anh Ngô, anh không sao chứ?”

Ngô Bình sực tỉnh, cười đáp: “Tôi không sao, anh Tinh Dã. Tử quang trong cơ thể anh đã bị tôi diệt trừ, về sau anh có thể tu luyện rồi”.

Trương Tinh Dã cảm nhận một chút, đúng là có thể tu luyện rồi. Anh ta cả mừng: “Cảm ơn anh Ngô!”

Ngô Bình nói: “Thật ra tôi nên cảm ơn anh. Cái này, xem như là quà cảm ơn của tôi đi”. Nói đoạn, anh điểm vài cái lên người Trương Tinh Dã.

Ngay lập tức, vài luồng sức mạnh bí ẩn tiến vào cơ thể anh ta. Bốn Nhân Tàng, ba Bí Tàng, ba Thiên Tàng của Trương Tinh Dã đều được sức mạnh này mở ra.

Trương Tinh Dã lập tức khoanh chân ngồi thiền và tu luyện để cảm nhận những lợi ích này.

Ở bên cạnh, Thanh Sương hỏi: “Anh Ngô đã ăn xong rồi chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Xong rồi. Thanh Sương, tiền cơm của cô, tôi sẽ trả luôn”. Nói xong, anh để mấy miếng vàng lá lên bàn.

Bây giờ anh đã khôi phục tu vi, tất nhiên có thể dùng đến đồ trong động thiên.

Thanh Sương trợn mắt: “Hoá ra anh có tiền!”

Ngô Bình hỏi: “Cô Thanh Sương có muốn cùng đến thành Ngọc Hoàng không?”

Thanh Sương đáp: “Dĩ nhiên rồi, chúng ta xuất phát thôi”.

Tuy đã hồi phục tu vi, Ngô Bình vẫn ngồi xe ngựa. Người đánh xe vừa thúc ngựa một cái liền cảm thấy phong cảnh hai bên nhanh chóng lui lại, chưa kịp phản ứng đã thấy xe đến trước cổng thành Ngọc Hoàng!

Người đánh xe “a” lên, kêu to: “Gặp ma rồi!”

Thanh Sương không nhận ra, chỉ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người đánh xe thốt lên: “Cô mau ra đây xem đi”.

Thanh Sương ló đầu ra rồi sững cả người, thành Ngọc Hoàng đã ở ngay trước mặt!

Cô ấy khẽ hô lên: “Chuyện gì thế này? Rõ ràng tôi mới ngồi vào xe ngựa mà, sao xe đã đến thành Ngọc Hoàng rồi? Đừng nói là tôi nằm mơ đấy nhé?”

Ngô Bình cười bảo: “Cô không nằm mơ. Cô Thanh Sương, tôi xin phép đi trước. Nếu có thời gian, cô có thể đến Ngọc Hoàng Tông tìm tôi”.

Anh vẫy tay tạm biệt, để lại Thanh Sương vẫn đang ngồi sững sờ. Đến khi cô ấy hoàn hồn, định tìm Ngô Bình thì không còn thấy bóng dáng anh nữa.

Đến Ngọc Hoàng Tông, khi Ngô Bình xuất hiện, không ai nhận ra anh, dù sao anh cũng đã đổi một diện mạo khác. Có điều anh có thể nói ra tên của Chu Ngọc Nhan, nên không ai ngăn cản anh cả. Bây giờ Chu Ngọc Nhan là một trong những đệ tử được tông chủ xem trọng nhất.

Lúc này Chu Ngọc Nhan đang tu luyện trong sân, bỗng nhiên có người đến báo cáo rằng em trai cô ấy đến tìm. Chu Ngọc Nhan thấy rất lạ, mình có em trai từ khi nào vậy? Nhưng cô ấy rất tinh tế, bảo họ đưa khách vào.

Khi trông thấy Ngô Bình, Chu Ngọc Nhan cười hỏi: “Cậu là em trai tôi?”

Ngô Bình đáp: “Đúng đó, chị, chúng ta cùng ngồi xe ngựa trên trấn, còn bị người ta truy sát”.

Đối phương vừa lên tiếng, Chu Ngọc Nhan đã biết đây chính là Ngô Bình. Cô ấy cười nói: “Em trai đã lớn ngần này rồi, suýt nữa chị không nhận ra đấy”.

Cô ấy bảo những người khác lui đi rồi đưa Ngô Bình vào phòng, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại trông như thế này?”

Ngô Bình cười đáp: “Thế này không đẹp à? Đi đường có một cô gái luôn miệng khen tôi điển trai đấy”.

Chu Ngọc Nhan nói: “Ý tôi là, sao anh lại biến thành tướng mạo khác, có phải có chuyện gì không?”

Ngô Bình gật đầu: “E rằng tạm thời chỉ có thể cho mọi người xem gương mặt này thôi. Sao hả, đẹp trai không?”

Chu Ngọc Nhan đảo mắt: “Đẹp trai!”

Ngô Bình thở dài: “Lý do cụ thể thì tôi sẽ giải thích với cô sau. Tóm lại, sau này thân phận của tôi là em trai cô”.

Chu Ngọc Nhan mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ nhận cậu em này”.

Ngô Bình hỏi: “Đỗ Ngọc Kiều đâu rồi?”

Chu Ngọc Nhan đáp: “Đang bế quan, có muốn gọi cô ấy không?”

Ngô Bình nói: “Không cần. Mấy ngày tới, tôi sẽ tu luyện ở chỗ cô, hồi phục năng lực”.

Chu Ngọc Nhan bảo: “Được, anh cần gì, tôi sẽ giải quyết giúp anh”.

Sau đó Ngô Bình tu luyện ở chỗ Chu Ngọc Nhan. Lúc tu luyện, Thanh Minh liên lạc với anh: “Tôi cảm thấy thứ anh tu luyện quá phức tạp. Đại Đạo rất đơn giản, không cần những thứ dư thừa”.

Ngô Bình hỏi: “Thứ ta tu luyện đúng là rất phức tạp, nhưng đây cũng là quá trình tìm tòi của ta. Thanh Minh, tu sĩ ở chỗ ngươi tu luyện thế nào?”

Thanh Minh đáp: “Trạng thái sinh mệnh của mọi người không giống nhau, cách tu luyện của chúng tôi có lẽ không hợp với anh”.

“Học hỏi cái hay của người khác để sửa đổi thiếu sót của mình. Ngươi cứ nói cho ta nghe thử. Ví dụ như ta thăng lên cảnh giới Đoạt Thiên, kết quả bị Đại Đạo truy sát, suýt chết”.

Thanh Minh hỏi chi tiết về quá trình tu luyện và nội dung của Đoạt Thiên Kinh, đoạn bảo: “Công pháp không có vấn đề gì, nhưng có lỗ hổng trong cách xử lý. Kẻ mạnh Đoạt Thiên vốn không sợ hãi thực lực của Đại Đạo, bị Đại Đạo truy sát mà anh cũng sợ thì còn nghĩ đến chuyện Đoạt Thiên làm gì?”

Ngô Bình thở dài: “Trước đây ta chưa từng tu luyện, ai mà biết sẽ thành ra như vậy. Thanh Minh, bây giờ ngươi có đề nghị gì hay không?”

Thanh Minh đáp: “Không có cách hay nào cả. Hiện tại anh chỉ có thể âm thầm nâng cao tu vi với sự giúp đỡ của tôi”.

Ngô Bình nói: “Tuy có ngươi giúp đỡ, ta có thể che đậy khí tức của mình, nhưng ta vẫn không thể thi triển đòn quá mạnh. Thanh Minh, mọi chuyện trông cậy vào ngươi. Ngươi mau chóng nâng cao tu vi, sau này mà gặp phải đối thủ quá giỏi, chỉ đành trông chờ ngươi ra tay thôi”.

Thanh Minh bảo: “Tôi vẫn đang thích nghi với vũ trụ của anh. Nhưng với sự hiểu biết hiện giờ của tôi, cách tu hành ổn thoả tốt đẹp nhất bây giờ có lẽ là tiến hoá”.

Ngô Bình đáp lời: “Tiến hoá ư? Việc tu luyện của chúng ta thật ra cũng là quá trình tiến hoá. Nhân Tiên đến Địa Tiên, Địa Tiên đến Thiên Tiên, Thiên Tiên đến Kim Tiên, đều là sự nhảy vọt của trình độ sinh mệnh”.

Thanh Minh nói: “Tôi vẫn còn yếu, phải nhanh chóng tiến hoá, nâng cao năng lực, mới có thể phù hợp với môi trường của vũ trụ các anh”.

Ngô Bình giật mình: “Ta biết một nơi, ở đó có thể đẩy nhanh tốc độ tiến hoá lên gấp vạn lần, ngươi có muốn thử không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK