Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1571: Mục đích của nhà họ Dương

Chương kiếm thánh có yêu cầu cảnh giới phải đạt đến Long Môn Địa Tiên, vì thế nó không dễ viết như vậy. Tuy nhiên, anh đã mất ba ngày để viết thành công chương kiếm thánh. Độ khó của chương kiếm thánh lớn hơn nhiều so với chương kiếm hoàng, và nó đặt ra những yêu cầu nghiêm ngặt hơn đối với những người tu hành.

Sau khi viết chương kiếm thánh, anh đã sai người in nó thành sách, người đầu tiên có được nó đương nhiên là Trương Khúc Linh.

Hôm nay, anh về nhà thăm Khả Nhi và Đỉnh Nhi. Nhưng khi về đến nhà anh mới biết Đỉnh Nhi đã chạy đi đâu đó chơi, cả nhà đang điên cuồng tìm kiếm.

Ngô Bình cũng không khẩn trương, chạy bao nhiêu cũng không thể ra khỏi Linh Xuyên, anh lập tức thả thần niệm tìm kiếm. Thoáng cái, anh đã phát hiện lúc này Đỉnh Nhi đang trốn ở nghìn mét dưới lòng đất, chơi đùa với thú Thôn Kim ở bên trong.

Con thú Thôn Kim này đã được nuôi dưỡng trong nhà của Ngô Bình một thời gian, nhưng anh không ngờ rằng nó lại thích Đỉnh Nhi đến mức đưa Đỉnh Nhi vào hang ổ của nó.

Ngô Bình giơ chân dậm mạnh, mặt đất rung chuyển, con thú Thôn Kim trợn mắt và đẩy Đỉnh Nhi lên.

Một lúc sau, Đỉnh Nhi mặt mũi đầy đất vui vẻ leo lên. Cậu bé vẫn còn nhỏ, nhưng đã có thể chạy nhảy, bước đi uyển chuyển.

Ngô Bình hỏi: “Tiểu Hoàng đâu?”, Tiểu Hoàng chính là Tiểu Hoàng Long.

Nhậm San San: "Hoàng Long đang tu luyện dưới đáy hồ, nói muốn lột da".

Ngô Bình nhấc Đỉnh Nhi lên và đặt cậu bé vào thùng nước để rửa sạch bụi bẩn trên người. Đôi chân của Đỉnh Nhi vung vẩy dữ dội, bắn tung tóe một lượng lớn nước vào đầu và mặt của Ngô Bình.

“Đỉnh Nhi, ngoan ngoãn một chút đi", Ngô Bình bất đắc dĩ kêu lên.

Sau khi tắm rửa cho Đỉnh Nhi, Nhậm San San thay quần áo mới cho cậu bé. Nhưng vừa mới thay đồ, cậu bé lại bất ngờ chạy đến cái ao, lao vào trong đó.

Ngô Bình chẳng quản cậu bé nữa, Nhậm San San lo lắng nên vội vàng dẫn người hầu đi bắt Đỉnh Nhi lại, trong viện náo loạn ầm ĩ.

Con thú Thôn Kim đang định chui vào hố, nhưng Ngô Bình đã nắm lấy đuôi nó và nói: "Thú Thôn Kim, tao có một ít kim loại trong tay, mày có muốn không?"

Thú Thôn Kim nhìn Ngô Bình, như thể đang hỏi là loại kim loại gì.

Ngô Bình lấy ra một mảnh thiên thạch mà Luyện Kim Cốc tặng và hỏi: "Mày có nhận ra nó không?"

Thú Thôn Kim liếc nhìn, đôi mắt nhỏ của nó lập tức phát sáng, nó há miệng hít vào, mảnh thiên thạch hóa khí, bị nó hút vào trong bụng.

Ngô Bình giật mình, nói: "Thú Thôn Kim, vị cũng được đúng không?"

Thú Thôn Kim gật đầu, sau đó nhìn anh, hiển nhiên là nó muốn nhiều thiên thạch hơn.

Ngô Bình: "Tao có thể đưa nó cho mày. Tuy nhiên, mày phải đưa cho tao đống phân mà mày đã tích lũy mấy ngày nay".

Hóa ra thú Thôn Kim đã nuốt chửng tất cả các loại kim loại trên thế giới, phân của nó sẽ chứa Tiên Thiên Kim Mẫu. Mà thú Thôn Kim cũng biết giá trị của phân nó, cho nên nó không bao giờ đại tiện ra bên ngoài, mà luôn luôn đại tiện ở trong hang.

Sau khi nghe những lời của Ngô Bình, thú Thôn Kim ngay lập tức chui vào lỗ. Một lúc sau, nó đẩy ra một cục phân lớn, đường kính hơn một mét.

Nhìn thấy cục phân, Ngô Bình ném cho nó một mảnh thiên thạch lớn khác.

Thú Thôn Kim nuốt viên thiên thạch, rồi tung ra cục phân thứ hai. Bằng cách này, Ngô Bình đã đổi bảy viên thiên thạch lấy bảy cục phân mà con thú Thôn Kim tích lũy được.

Anh đặt bảy cục phân vào một cái bể lớn, rồi bắt đầu tinh luyện Kim Mẫu.

Trong phân của thú Thôn Kim chứa không tới 1% Kim Mẫu, cho nên tinh luyện tương đối phiền phức. Ngô Bình đã mất nửa ngày để lấy ra một chậu toàn những hạt kim loại. Sau đó, anh nung chảy các hạt kim loại bằng lửa thần hỗn mang để lấy Tiên Thiên Kim Mẫu ra.

Mãi đến tối, anh mới lấy ra được một miếng Tiên Thiên Kim Mẫu to bằng ngón tay cái. Tiên Thiên Kim Mẫu gần như không có trọng lượng, giá trị quý giá hơn rất nhiều so với Kim Mẫu mà Luyện Kim Cốc tặng, bởi vì một cái là Tiên Thiên, một cái là Hậu Thiên.

Anh trực tiếp tinh luyện Tiên Thiên Kim Mẫu vào ánh kiếm để tăng cường sức mạnh của nó.

Vào buổi tối, Đường Tử Di bế Khả Nhi đến, Ngô Bình gọt đào cho con gái ăn. Sau khi ăn đào, cô bé ngủ thiếp đi.

Ngô Bình lấy ra một số đồ ăn nhẹ mà Đường Tử Di chưa từng thấy trước đây. Cô ấy ăn mấy miếng, cười nói: "Hỉ Bảo hình như chơi rất vui, giờ vẫn chưa trở về".

Ngô Bình: "Vẫn chưa về sao?"

Đường Tử Di: "Đây là lần đầu tiên nó có bạn gái, chưa quay về cũng là chuyện bình thường".

Ngô Bình có chút lo lắng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh đi hỏi một chút".

Anh lấy ra một miếng ngọc phù, đưa pháp lực vào, hỏi: "Hỉ Bảo, con nghe thấy không?"

Thế nhưng hồi lâu không có âm thanh, Ngô Bình không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ trong ngọc phù truyền đến: "Cậu là phụ huynh của Lý Nguyên Tượng sao? Cậu có biết chứa chấp vu sư là tội nặng không?"

Ngô Bình híp mắt: "Ông là ai?"

Đầu bên kia nói: "Chúng tôi đã khống chế được Lý Nguyên Tượng, yêu nghiệt của Vu tộc, chuẩn bị áp giải lên Thiên Giới để chờ xử lý".

Ngô Bình vô cùng tức giận, nghiêm mặt nói: "Nếu các người dám động đến con trai tôi, tôi sẽ khiến nhà họ Dương các người phải trả giá đắt!"

Người nọ cười lạnh: "Nhà họ Dương của Thập Thánh sơn mạch không sợ đâu!". Nói xong, đối phương liền cắt đứt liên lạc.

Đường Tử Di khẽ thở dài: "Sao có thể xảy ra chuyện này! Huyền Bình, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Ngô Bình nói: "Đi Thập Thánh sơn mạch, tìm hiểu tình huống!"

Anh không thể ngồi yên, ngay lập tức lao đến núi Thập Thánh. Một tia sét xuyên qua không trung và đáp xuống núi Thập Thánh không lâu sau đó.

Núi Thập Thánh là một dãy núi nối tiếp, mười đỉnh của nó là nổi tiếng nhất, được gọi là Thập Đại Thánh Sơn.

Anh bay lơ lửng trên không, cao giọng nói: "Dương Thị của núi Thập Thánh, mau ra đây gặp tôi!"

Một luồng ánh tiên bay kên từ một ngọn núi trong đó, một người đàn ông bay vọt lên. Người này mặc áo bào đen, tóc đen râu xám, lạnh giọng nói: "To gan lắm, dám đến núi Thập Thánh gây chuyện!"

Ngô Bình: "Vừa nãy người nói chuyện với tôi là ông đúng không?"

Người đàn ông hừ lạnh: "Đúng vậy, tôi là Dương Tài Tân, gia chủ Dương Thị!"

Ngô Bình: "Lý Nguyên Tượng bị ông bắt đúng không?"

Dương Tài Tân lạnh nhạt nói: "Là tôi! Tên nhóc đó là tàn dư của Vu tộc, tôi bày kế bắt nó, đang định đưa đến Thiên giới. Còn cậu dám che giấu Vu tộc, cũng là tội nặng, Tiên đình sẽ không tha cho cậu".

Ngô Bình nói: "Người ta có phải Vu tộc không liên quan gì đến ông? Ông có tư cách gì mà quản con trai tôi?"

Dương Tài Tân hừ lạnh: "Người của núi Thập Thánh này là hậu duệ của thần chính gốc, có nghĩa vụ thay trời hành đạo!"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Đưa Lý Nguyên Tượng ra đây, tôi có thể tha chết cho ông!"

Dương Tài Tân: "Cậu nghênh ngang thật! Tôi nói rồi, đây là núi Thập Thánh, không phải nơi cậu có thể làm càn! Ngoài ra muốn đưa Lý Nguyên Tượng đi cũng được, hãy đưa thêm Ngộ Chân Đan đây".

Ngô Bình híp mắt: "Ông muốn Ngộ Chân Đan?"

Dương Tài Tân: "Tôi không chỉ muốn Ngộ Chân Đan mà còn muốn cậu giao luyện đan sư đã luyện chế Ngộ Chân Đan ra đây!"

Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu, người nhà họ Dương đang thèm muốn Ngộ Chân Đan!

Anh cười lạnh: "Nhà các người tham lam thật. Nếu ăn nói tử tế thì các người muốn đan dược gì cũng được, tôi sẽ không từ chối. Nhưng các người lại muốn cướp cả luyện đan sư, đúng là lòng tham không đáy!"

Dương Tài Tân nói: "Nói ít thôi, cậu có giao luyện đan sư không?"

Ngô Bình im lặng một lúc, nói: "Được. Nhưng tôi phải thấy Lý Nguyên Tượng trước, xác nhận nó không bị thương".

Dương Tài Tân lạnh nhạt nói: "Được. Cậu có gan thì cứ đi theo tôi!", nói rồi ông ra lao xuống một ngọn núi.

Ngô Bình đi theo không hề do dự, tìm cơ hội giải cứu Lý Nguyên Tượng.
Chương 1572: Uyên Thánh cảnh

Ngô Bình đáp xuống một quảng trường trên núi, vừa đáp xuống, anh đã cảm thấy một trận pháp tuyệt thế bao trùm lấy anh, áp chế tu vi của anh. Anh tỉ mỉ cảm nhận, đây chính là thánh uy mà Thánh nhân mới có được, chẳng lẽ trên núi này có Thánh nhân sao?

Dương Tài Tân đáp xuống cách đó không xa, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và chế nhạo: "Khi cậu đến đây, mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa đâu!"

Ngô Bình: "Không ngờ tới nhà họ Dương các người lại có đại trận do Thánh nhân bố trí".

Dương Tài Tân trầm giọng nói: "Bây giờ cậu mới nhận ra thì đã muộn!"

Ngô Bình: "Đưa tôi đi gặp Lý Nguyên Tượng".

Dương Tài Tân cười khẩy: "Cậu có giá trị hơn Lý Nguyên Tượng, cậu đã tới rồi thì không thể đi được!"

Ngô Bình nhíu mày: "Ông lừa tôi sao?"

Dương Tài Tân cười ha hả và xua tay: "Nhốt cậu ta lại!"

Ngay lập tức, hai người lao ra, bước tới và giữ Ngô Bình xuống, đặt một bộ xiềng xích lên người anh và khóa tay chân anh lại. Sức mạnh của Ngô Bình đã bị áp chế bởi một luồng thánh uy, nhưng anh không chống cự, để những người này khóa anh lại.

Anh lạnh nhạt nói: "Hiện tại có thể để cho tôi gặp Lý Nguyên Tượng chưa?"

Dương Tài Tân nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi trước".

Ngô Bình đi theo Dương Tài Tân qua quảng trường đến một ngọn đồi, phía trước có một cái hang, hai cậu bé đứng ở cửa. Hai người tiến vào hang động, bên trong quả nhiên có một cái động vô cùng rộng lớn.

Trong hang động treo hàng vạn hạt dạ minh châu, dưới ánh đèn dịu nhẹ, một người đàn ông tóc dài xõa vai đang khoanh chân ngồi đó, nửa người đã hòa vào trong đá, chỉ còn nửa thân trên là bình thường. Tuy nhiên, trên bề mặt da của người đó có một phần đã bị hóa đá.

Dương Tài Tân đến bên người đó và cúi đầu thật sâu: "Thánh tổ!"

Người đàn ông nhìn qua ước chừng bốn mươi, nhưng tuổi thật lại kinh người. Lão khẽ mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Mang người tới rồi sao?"

Dương Tài Tân nói: "Vâng, thánh tổ, người này là bố của Lý Nguyên Tượng, rất có thể là luyện đan sư".

Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình, trầm giọng nói: "Sao lại xích khách lại? Cởi xiềng xích ra".

Ngô Bình nói: "Không cần, cái xiềng xích này rất thoải mái".

Dương Tài Tân: "Thánh tổ, người này không yếu, đệ tử sợ không kiểm soát được, vì vậy tạm thời xích cậu ta lại".

Ngô Bình: "Đừng giả nhân giả nghĩa, chỉ cần nói cho tôi biết mục đích của các người là gì".

Người đàn ông tóc dài khẽ mỉm cười: "Ta là lão tổ của nhà họ Dương, ngày xưa không thể tu thành thánh, thân thể hóa đá, cần một viên đan dược đặc thù mới có thể khôi phục lại. Lần trước, ta đã nhìn thấy viên Ngộ Chân Đan do cậu đây luyện chế, hiệu quả rất tuyệt vời. Vì vậy, ta muốn nhờ cậu luyện đan cho ta".

Ngô Bình: "Nếu muốn nhờ tôi luyện đan thì chỉ cần nói chuyện bình thường, tại sao lại lừa tôi? Còn nữa, con trai Nguyên Tượng của tôi đâu?"

Người đàn ông tóc dài cười nói: "Nhà họ Dương gia hiện tại rất cần một luyện đan sư như cậu, hi vọng cậu có thể ở lại nhà họ Dương".

Ngô Bình híp mắt: "Các người muốn cầm tù tôi?"

Người đàn ông tóc dài: "Cậu hiểu như vậy cũng không sai, nhưng nếu cậu có thể phối hợp, ta sẽ không để cậu chịu thiệt".

Ngô Bình: "Tôi có thể cân nhắc, nhưng trước đó, tôi muốn gặp Lý Nguyên Tượng".

Dương Tài Tân lạnh lùng nói: "Đồng ý trước, nếu không tôi sẽ giết con trai của cậu!"

Ngô Bình thở dài: "Ông thực sự nghĩ rằng thánh trận này thực sự có thể áp chế tôi?"

Dương Tài Tân giật mình, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại: "Hừ, chẳng lẽ cậu có thể chống lại thánh trận?"

Người đàn ông tóc dài: "Đừng cố gắng chống cự, đại trận này cho dù là Đại La đạo quân tới cũng bó tay".

Ngô Bình: "Tôi nói một lần cuối cùng, giao Lý Nguyên Tượng ra, tôi có thể tha cho các người".

“Đồ tự phụ!”, Dương Tài Tân tức giận, dùng tay tát vào má trái của Ngô Bình.

Ông ta vừa mới giơ tay lên, liền nghe "ầm" một tiếng, một luồng khí tức Thánh Hoàng được phóng thích ra. Thánh hoàng là vua của Thánh nhân, vào ngay lúc cảm nhận được khí tức Thánh hoàng, trận pháp lập tức sụp đổ, thánh uy lập tức tiêu tán.

"Rắc rắc!"

Xiềng xích trên người Ngô Bình vỡ tan ngay lập tức, sau đó anh tóm lấy tay của Dương Tài Tân và ném ông ta xuống đất. Ông ta phun ra một ngụm máu và suýt nữa bất tỉnh.

Người đàn ông tóc dài lộ ra vẻ kinh hãi: "Trên người cậu làm sao có thể có khí tức Thánh hoàng?"

Ngô Bình nói: "Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng thật đáng tiếc, ông không trân trọng nó!"

Nói xong, anh đá vào tảng đá. Cơ thể của người đàn ông tóc dài hóa đá, với cú đá này, một nửa cơ thể của lão trực tiếp sụp đổ, lão hét lên một tiếng thảm thiết.

“Chết đi!”, sau đó anh đá thẳng vào đầu lão tổ nhà họ Dương.

Người xung quanh suýt phát điên, kẻ này dám giết lão tổ!

Sau đó, thần niệm của Ngô Bình được kích hoạt hoàn toàn, anh tìm được vị trí của Lý Nguyên Tượng ngay lập tức. Anh biến thành tia chớp và ngay lập tức xuất hiện tại vị trí của Lý Nguyên Tượng, đó là một hang động trong núi.

Lý Nguyên Tượng lúc này vẫn hôn mê, nhất định đã trúng độc gì đó.

Anh vươn tay định chộp lấy thì một luồng ánh đen bay ra từ trên người Lý Nguyên Tượng. Một giây sau, Lý Nguyên Tượng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Bình, cậu ấy kinh ngạc hỏi: "Bố, sao bố lại tới đây?"

Ngô Bình sầm mặt, nói: "Đồ không có não, đi vào động thiên đi!"

Anh ném Lý Nguyên Tượng vào trong động thiên, sau đó lao ra khỏi động thiên, đâm hai tay vào không trung, dường như chộp lấy thứ gì đó, rồi mạnh mẽ xé nó ra.

"Bùm!"

Trong hư không, anh lại xé ra một cái lỗ, sau cái lỗ đó là một thế giới khác, đó là một trong mười thánh địa của núi Thập Thánh, Uyên Thánh cảnh!

Tu sĩ xung quanh đều kêu lên: "Đừng để hắn xông vào Uyên Thánh cảnh!"

Nhưng ai cũng hét mà chẳng ai dám đi lên ngăn cản. Dù sao lão tổ còn bị đánh chết rồi, mấy người này làm sao là đối thủ của Ngô Bình được?

Ngô Bình lóe lên, đi vào Uyên Thánh cảnh. Anh vừa đến đã cảm nhận được một khí tức vô cùng quen thuộc và thân thiết ở thế giới này.

Đột nhiên một ông lão xuất hiện trước mặt anh, trầm giọng nói: "Cậu là ai? Sao lại xông vào Uyên Thánh cảnh?"

Ngô Bình nhìn ông lão, tu vi người này không yếu, có lẽ vì có lây nhiễm chút khí tức Thánh nhân nên quanh thân đầy ánh sáng.

Anh không quan tâm đến ông lão mà đi lên một bước, biến mất ngay tức khắc. Ngay sau đó anh đến trước một cung điện. Bên ngoài cung điện có mười hộ vệ, ai nấy đều là cường giả cấp Chân Tiên.

"Lui xuống!", một hộ vệ gào lên.

Ngô Bình không quan tâm, anh vung tay lên, mấy hộ vệ ngăn chặn bị anh đánh bay. Anh đi thẳng đến cổng cung điện, đẩy ra.

"Ầm ầm!"

Cổng cung điện bị đẩy ra dễ dàng, bên trong sương mù bao phủ, một bảo vật được bao bọc bởi ánh sáng lơ lửng trong điện.

"Mau bảo vệ quái bàn!", hộ vệ ngoài điện gào to.

Ngô Bình nhìn thấy bảo vật ngay lập tức, đó là một cái quái bàn, bên trên có khí tức của Thánh nhân.

Mắt anh sáng lên, liền giơ tay tóm về phía quái bàn. Quái bàn tỏa ra ánh đen, định vọt ra khỏi tầm tay anh. Nhưng anh đã hiểu được ý nghĩa Quẻ, liền hấp thu ánh sáng đen này. Quái bàn rung lên ong ong, ngoan ngoãn rơi vào tay anh.

Mắt anh phát sáng, liền cười nói: "Đây là Hậu quái bàn?"

Anh cất nó đi, người anh hóa thành tia chớp. Một tiếng sấm vang lên, anh liền biến mất.

Ngô Bình cầm quái bàn rời khỏi Uyên Thánh cảnh, anh về thẳng nhà. Anh thả Lý Nguyên Tượng ra khỏi động thiên, cậu ấy rất xấu hổ, nói: "Bố ơi, con sai rồi".

Ngô Bình hỏi: "Sai chỗ nào?"
Chương 1573: Nhân Tàng thứ tư

Lý Nguyên Tượng khẽ thở dài: "Con không nên nhẹ dạ tin tưởng người khác".

Ngô Bình: "Cô bé nhà họ Dương kia thì sao?"

Lý Nguyên Tượng lạnh nhạt nói: "Chính cô ấy cho con uống nước có độc nên con mới hôn mê".

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy, nói: "Không sao, trong nhà có rất nhiều mỹ nữ, con thích người nào cũng được".

Lý Nguyên Tượng lắc đầu và nói: "Con sẽ không theo đuổi các cô gái nữa, con phải tu luyện chăm chỉ và cố gắng đánh bại bố".

Ngô Bình cười nói: "Muốn đánh bại bố thì phải cố gắng lên".

Anh sợ Lý Nguyên Tượng nghĩ không thông nên không trách mắng mà nhờ Đường Tử Di khai sáng cho cậu ấy.

Chuyến này Ngô Bình chém đầu lão tổ nhà họ Dương, chín ngọn núi còn lại trong núi Thập Thánh có phản ứng khác nhau, có người kinh hãi, có người hả hê.

Ngô Bình không buồn quan tâm đến những vấn đề này, anh đến nơi luyện công, lấy Hậu Thiên quái bàn ra để lĩnh hội và dùng nó để hoàn thành ý nghĩa Quẻ.

Anh thực hiện trong suốt bảy ngày.

Bảy ngày sau, một bóng quẻ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời toàn bộ Linh Xuyên. Dưới bóng hư ảo của quẻ này, chúng sinh chấn động, sâu dưới đất, cá dưới nước, chim trên trời, con người đang lao động lần lượt ngước nhìn.

Bóng quẻ chậm rãi xoay tròn, hội tụ một luồng linh lực giữa thiên địa khiến cho linh lực Linh Xuyên nhanh chóng tăng lên mấy lần!

Sau đó, bóng quẻ biến mất, Ngô Bình bước ra khỏi phòng bế quan.

Cho đến nay, anh đã lĩnh ngộ thành công hai tầng đầu tiên của ý nghĩa Quẻ, anh chỉ còn một bước nữa là đạt đến viên mãn.

"Muốn lĩnh ngộ trọn vẹn ý nghĩa Quẻ, e rằng phải dựa vào quẻ Tiên Thiên". Anh lẩm bẩm nói. Quẻ Hậu Thiên chỉ có thể giúp anh lĩnh ngộ hai tầng đầu tiên, tầng thứ ba yêu cầu quẻ Tiên Thiên.

Anh không chỉ lĩnh hội ý nghĩa Quẻ mà còn luyện thành công các quái bàn do vua để lại, đây là thánh khí có sức mạnh phi thường, có thể đánh địch hoặc dàn trận.

Sau khi hiểu được ý nghĩa Quẻ, Ngô Bình tiếp tục mở Nhân Tàng. Lần này, thứ anh muốn mở ra chính là Nhân Tàng thứ ba.

Nhân Tàng này mạnh hơn và anh đã phải mất một thời gian mới mở nó ra. Đột nhiên, một không gian kỳ dị xuất hiện, không gian này tràn ngập năng lượng thần bí, nhưng những năng lượng này lại phân tán khắp nơi, giống như từng đám mây trắng lơ lửng giữa không trung.

Ngay sau đó, Ngô Bình chợt hiểu rằng Nhân Tàng này trống rỗng, và anh có thể tự mình xây dựng nó. Vì vậy, anh huy động năng lượng không gian, dựa vào ý nghĩa Thiên Tượng để tạo thành một đại trận Thiên Tượng.

Dàn trận là cả một quá trình lâu dài, không phải ngày một ngày hai. Sau khi xây dựng nó được ba ngày, anh phải dừng lại vì Tiêu Thái Tôn đã gửi tin đến yêu cầu anh đến Thiên Đạo Môn.

Thì ra bọn họ phát hiện, Thiên Vực sẽ lại một lần nữa tiến vào chu kỳ mở hoàn toàn, thời gian sẽ rơi vào khoảng tháng sau, lúc đó Thiên Vực sẽ an toàn nhất, Ngô Bình có thể nhân cơ hội tiến vào khám phá.

Ngô Bình đã muốn vào Thiên Vực từ lâu, nhưng Tiêu Thái Tôn nghĩ rằng vào Thiên Vực sau cảnh giới Đoạt Thiên sẽ an toàn hơn.

Sau khi nhận được tin, Ngô Bình đã bay đến Doanh Châu và tìm thấy hòn đảo nơi Hanami Tsukihime và những người khác đang ở. Chuyến này, một là thăm mọi người, hai là đưa Tử Phi trở lại Thiên Đạo Môn.

Gia đình của Tử Phi đã bị giết bởi nhà họ Ngụy, anh ấy muốn cải thiện tu vi của Tử Phi và giúp cô ấy báo thù.

Anh bay đến Đông Doanh, nhanh chóng tìm thấy hòn đảo. Anh đang chuẩn bị đáp xuống hòn đảo thì thấy mười chiếc tàu chiến đang vây quanh hòn đảo, mỗi chiếc đều rất lớn, trên tàu có hàng ngàn binh lính.

Tuy nhiên, những người lính này không dám lên đảo, bởi vì có một nhóm các tu sĩ Thiên Tiên do Hỏa Hoàng Nhi kiểm soát trên đảo.

Khi Ngô Bình đáp xuống, Hanami Tsukihime đã đợi sẵn để chào đón anh.

“Anh Huyền Bình!”. Lâu lắm mới thấy Ngô Bình, Hanami Tsukihime liền vui vẻ nhào vào trong lòng anh.

Ngô Bình cười nói: "Tsukihime, tu vi của em tiến bộ rất nhanh".

Khi anh rời đi lần trước, Hanami Tsukihime chỉ là cảnh giới Linh Biến, nhưng bây giờ cô ấy đã Địa Tiên Thần Hóa.

Hanami Tsukihime: "Em tu luyện hàng ngày, vì cũng không có việc gì khác để làm".

Ngô Bình hỏi, "Những chiếc thuyền chiến bên ngoài kia là gì?"

Hanami Tsukihime: "Đó là chiến hạm của nước Oa, bọn họ yêu cầu chúng em mở đảo, nhưng em mặc kệ bọn họ, dù sao bọn họ cũng không dám lên đảo".

Ngô Bình: “Bọn họ vây đảo bao lâu rồi?”

Hanami Tsukihime: "Đã hơn một tháng. Cũng may chúng em đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, không cần rời đảo".

Ngô Bình: "Nước Oa này muốn làm gì, chiếm đảo sao?"

Hanami Tsukihime: "Hẳn là như vậy. Nhưng mặc kệ bọn họ đi, hòn đảo này cũng không phải là nơi ở lâu dài, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ rời đi".

Lúc này Chu Chu cũng chạy tới, cô gái nhỏ vốn là chủ nhân của nơi này, cô bé đã sống một mình nhiều năm. Sau đó, Ngô Bình và nhóm của anh xuất hiện, mang đến những thay đổi cho cuộc sống của cô bé.

"Anh ơi, cuối cùng anh đã trở lại, anh sẽ đi nữa sao?"

Ngô Bình cười nói: "Chu Chu, khi anh rời đi, anh có thể mang em theo không?"

Chu Chu vỗ vỗ tay: "Được, Chu Chu ở chỗ này đã chán rồi, em muốn ra ngoài xem một chút".

Lúc này, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên bên ngoài đảo: "Chúng tôi sắp đổ bộ lên đảo, nếu đắc tội các người thì xin thứ lỗi".

Hanami Tsukihime: "Đừng lo lắng về họ, điều này đã xảy ra nhiều lần".

Ngô Bình: "Đi xem một chút".

Anh đến rìa đảo và nói lớn: "Tại sao các người lại bao vây đảo?"

Một vị tướng từ trên chiến hạm bay ra, tên đó mặc áo giáp đen nặng nề, nhìn Ngô Bình nói: “Chúng tôi được lệnh của Vương tử đến đoạt lại hòn đảo này, xin mời mau chóng rời đi".

Ngô Bình: "Hòn đảo này chỉ là nơi chúng tôi tạm trú, hai ngày nữa chúng tôi sẽ chuyển ra ngoài, đừng la hét nữa".

Tướng quân nói: “Cậu có thể đi, nhưng cô gái của tướng phủ nhất định phải ở lại".

Ngô Bình híp mắt: "Ồ? Các người định mang cô bé đó đi à?"

Tướng quân nói: "Đây là mệnh lệnh của Vương tử".

Ngô Bình: "Vậy thì xin lỗi nhé, tôi nhất định phải mang cô bé đó đi".

Tướng quân đó trầm giọng nói: "Nếu thế thì chúng tôi đành phải đắc tội".

Hắn rút ra một thanh đao Oa, sau lưng bỗng xuất hiện một ảo ảnh quái thú. Hắn nói: "Quẻ!"

Bỗng chốc lại có những vị tướng quân xuất hiện, ai nấy sau lưng đều có ảo ảnh quái thú. Họ tạo thành một đại trận, một luồng trường lực kỳ dị khiến không gian trở nên vặn vẹo, bốn phía ngập mây mù.

Ngô Bình nhìn mà mặt tỏ vẻ khinh thường. Trận pháp này, anh nhắm mắt cũng phá được. Nhưng anh cũng không vạch trần mà quay người đi về.

Hanami Tsukihime nói: "Chủ nhân, đám người này muốn bắt Chu Chu sao?"

Ngô Bình: "Xem ra họ cũng biết chuyện của tướng phủ, có lẽ bắt Chu Chu chính là ý muốn của thế giới tà ác đó".

Hanami Tsukihime: "Chúng ta phải làm thế nào? Bây giờ đi luôn sao?"

Ngô Bình: "Không cần sốt ruột, chúng đã phong tỏa nơi này, hình như đang đợi ai đó. Anh rất tò mò, cũng muốn gặp người đó".

Anh dừng một lúc, nói: "Mấy ngày nay anh vừa hay có thời gian chỉ dạy cho mọi người tu hành".

Về đến phủ, Hanami Tsukihime pha trà cho anh, nói: "Anh Huyền Bình, vẫn chưa có tin tức của ông em, cũng không biết ông đang ở đâu".

Ngô Bình: "Không sao đâu, anh đã tính một quẻ rồi, ông ấy không sao".

Sau đó anh hỏi: "Có tin tức gì bên Nhẫn giới không?"

Hanami Tsukihime: "Nghe nói bây giờ Nhẫn Giới có một thế lực rất lớn, ngay cả nước Oa cũng phải nghe lệnh".

Ngô Bình gật đầu: "Xem ra những người này quả nhiên không đơn giản".

Tiếp đó anh liền ở lại đảo tiếp tục tu luyện, hoàn thiện đại trận Thiên Tượng trong Nhân Tàng thứ ba. Đồng thời anh cũng chỉ dạy mọi người tu luyện.

Ba ngày sau, đại trận Thiên Tượng viên mãn, anh tiếp tục chinh phục Nhân Tàng thứ tư.
Chương 1574: Tà giới và Tà thần

Nhân Tàng thứ tư cũng kiên cố như Nhân Tàng thứ ba, phải mất năm ngày để mở nó ra.

Khi Nhân Tàng này được mở ra, trong trời đất vang lên một tiếng động lớn. Một khi Nhân Tàng thứ tư được mở ra, một lực lượng không gian sẽ lan rộng.

Ngô Bình lập tức chuyển sức mạnh này vào động thiên. Có thêm sự gia cố của sức mạnh này, động thiên của anh nhanh chóng được củng cố và quy mô tiếp tục mở rộng ngoài dự kiến.

Ba ngày sau, anh cảm thấy động thiên của mình trải qua rất nhiều tăng trưởng và củng cố, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới đại thành.

Sau khi động thiên đại thành, anh tiếp tục luyện Tả chú để gia cố thân thể, nó thuộc tầng đầu tiên của Bất Tử Kinh. Trước đây, anh đã tu luyện ba mươi bảy loại chú pháp, bây giờ anh tiếp tục tu luyện mười ba loại chú pháp tiếp theo.

Không biết có phải vì Nhân Tàng thứ tư mở ra hay không, tốc độ Ngô Bình tu luyện chú pháp tăng nhanh rõ rệt, năm ngày sau anh đã thu thập được một trăm loại chú pháp.

Lúc này toàn thân anh đột nhiên tỏa ra ánh sáng, trong cơ thể xuất hiện vô số thần chú. Cuối cùng anh cũng hoàn thành tầng đầu tiên của Bất Tử Kinh, Bách Chú Trì Thân!

Khi tu luyện tầng thứ hai, sương mù bên ngoài đột nhiên tan đi, một người đàn ông mặc áo bào đen xuất hiện, tay cầm một cây trượng màu đen, trên đỉnh trượng khảm một viên bảo thạch màu đỏ máu.

Người đàn ông hai mắt màu tím, nhìn về phía Tiên phủ, nói: "Không sai, chính là ở chỗ này, Tà giới phong ấn ở đây. Mau tìm ra cô bé kia, mang nó đi!"

“Vâng", trên chiến hạm, mấy vạn binh sĩ lần lượt xông ra, đổ bộ lên đảo.

"Lui ra!"

Ngô Bình tiến lên một bước, một luồng khí tức kinh thiên động địa được phóng ra, tất cả binh lính đều bị chấn động, cả người như đông cứng lại, không thể tiến thêm một bước nào.

Người đàn ông mặc áo bào cuối cùng cũng chú ý đến Ngô Bình và nói: "Sao cậu dám ngăn cản tôi làm việc?"

Ngô Bình: "Anh biết tướng phủ, nhất định không phải người bình thường, nói cho tôi biết tên đi".

Người mặc áo bào cười lạnh: "Thứ tép riu, chịu chết đi!"

Hắn chỉ vào Ngô Bình bằng quyền trượng của mình, một ánh sáng màu tím bay ra, đánh vào ngực của Ngô Bình. Nhưng thể chất của anh cực kỳ cường tráng, hơn nữa còn có trăm chú bảo vệ thân thể, chú ngữ khắp người nổi lên, ánh sáng màu tím bị đánh bay đi, còn có một ít dội ngược về phía người đàn ông.

Người đàn ông ngạc nhiên: "Cậu là ai?"

Ngô Bình: "Người nên trả lời là anh đấy".

Người nọ tức giận nói: “Cậu muốn chết đúng không!”. Hắn phất tay một cái, thả ra ba ngàn con rối hình thù kỳ quái, chúng lần lượt lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình giơ kiếm trong tay lên, một trong mười hai kiếm trận sáng lên và phát triển thành một quẻ sát trận, lao về phía người đàn ông.

Lần đầu tiên vận dụng ý nghĩa của quẻ Âm Dương, không ngờ uy lực kinh người, ánh kiếm lóe lên, ảo ảnh quẻ xoay tròn, kiếm khí chém khắp nơi. Ba nghìn con rối bị chặt thành từng mảnh trong tích tắc, rơi xuống đất kêu leng keng.

Người đàn ông sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn lại, Ngô Bình đã đứng sau lưng hắn, một tay đặt lên vai hắn.

Người đàn ông cứng đờ cả người, kêu lên: "Cậu rốt cuộc là ai?"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi anh, vì sao anh muốn mang cô bé kia đi, làm sao anh biết trong cơ thể của cô bé có thế giới tà ác?"

Sinh mệnh quan trọng hơn, người đàn ông nói: "Tôi đọc từng đọc một quyển sách cổ, thế giới kia gọi là thế giới tà ác, bên trong có một vị Tà thần bị phong ấn".

Ngô Bình: "Anh muốn mở Tà giới sao?"

Người đàn ông: "Không phải mở ra, mà là tôi muốn lợi dụng sức mạch Tà thần để tăng thực lực".

"Ồ, vậy là Tà thần có thể nâng cao thực lực của anh?"

Người đàn ông: "Không phải tôi mà là Tứ vương tử. Có sức mạnh của Tà thần, tu vi của Tứ vương tử có thể đạt tới cấp bậc Đại La, từ đó đoạt ngôi".

Ngô Bình: "Vương vị của nước Oa vẫn chưa được định đoạt?"

Người đàn ông: "Vẫn chưa. Hiện tại, Tam vương tử là người có thế lực mạnh nhất và đã giành được sự ủng hộ của Nhẫn giới và hầu hết các đại thần. Tứ vương tử biết rằng mình không đấu lại được, vì vậy muốn sử dụng sức mạnh của Tà thần".

"Nhẫn giới cũng tham gia vào việc này sao?"

"Phải".

Ngô Bình buông tay: "Mang người của anh cút ra ngoài, để tôi gặp lại anh, anh sẽ chết rất thảm đấy".

Người này nhanh chóng đưa các binh sĩ rời khỏi khu vực đảo.

Ngô Bình cũng biết rằng nơi này không còn an toàn nữa, vì vậy anh đã mang theo mọi người đến Linh Xuyên và ổn định cuộc sống cho họ.

Ngay khi trở lại Linh Xuyên, Ngô Bình đã nhận được một tin tức khiến anh tức giận, mười lăm đệ tử Kiếm Cung đã bị một nhóm quái vật tấn công khi họ đang xuống núi để luyện tập, chín người trong số họ đã bị giết và bị thương.

Khi nhận được tin, anh đã nhanh chóng đến thăm những người bị thương và hỏi về tình hình một cách chi tiết.

Hóa ra hôm đó có cả mười nấy người đi làm nhiệm vụ cho môn phái. Trên một ngọn núi ở Xuyên Tây, có một con quái vật không mấy mạnh mẽ đã thoắt ẩn thoắt hiện và giết hại rất nhiều người dân vô tội, họ được lệnh phải tiêu diệt nó.

Những đệ tử này tu vi cũng không yếu, nếu cùng nhau tấn công, muốn giết một con yêu quái không quá mạnh cũng không khó.

Tuy nhiên, khi họ tìm thấy con quái vật, lại có hơn chục con quái vật mạnh mẽ xuất hiện xung quanh họ, họ không phải là đối thủ của chúng, nhanh chóng phải chịu thương vong nặng nề.

Ngô Bình hỏi rất cẩn thận, sau khi nghe xong, anh đã chữa trị cho một số người và khiến họ hồi phục tốt.

Cùng ngày hôm đó, vào lúc chạng vạng tối, một số đệ tử đến báo cáo rằng một số lượng lớn quái vật đã xuất hiện ở nhiều nơi trong Linh Xuyên, tấn công và giết người khắp nơi.

Ngô Bình vô cùng tức giận, thần niệm của anh bao trùm Linh Xuyên, xác định vị trí của tất cả quái vật ngay lập tức. Một giây sau, anh xuất hiện ở trước mặt một con yêu hồ, dùng bàn tay to nắm lấy cổ nó, gằn giọng hỏi: "Ai phái ngươi tới đây?"

Hồ yêu kinh hãi, thực lực của nó không thua gì Chân Tiên, nó không ngờ mình lại bị bắt mà không còn sức phản kháng, vội vàng nói: "Không có ai ra lệnh..."

"Rắc rắc!"

Ngô Bình trực tiếp bẻ cổ nó và ném vào lò luyện Minh Thần để luyện hóa.

Ngay sau đó, anh bắt được con quái vật thứ hai và tiếp tục tra hỏi nó.

Khắp Linh Xuyên, hàng trăm con quái vật đã bị Ngô Bình giết sạch và luyện hóa trong vòng nửa tiếng, nhưng anh vẫn chưa hỏi ra được gì.

Lúc này, tại một ngọn núi hoang phía Tây Linh Xuyên, một người đàn ông chắp tay đứng đó. Phía sau người đó có một nam một nữ.

Nếu Ngô Bình nhìn thấy ba người này chắc chắn sẽ nhận ra ngay, họ chính là đại sư huynh và cả nữ tu tên Nhan Duyệt của Trảm Yêu Các.

Nam tu còn lại tên Hoàng Lập Phi, gã nói: "Đại sư huynh, chúng ta thả năm trăm yêu quái ra chắc chắn sẽ khiến Côn Luân Kiếm Cung rối tung, ít nhất cũng phải mất nửa năm mới xử lý xong đám quái vật này".

Nhan Duyệt hơi buồn phiền, nói: "Đại sư huynh. Chúng ta cũng không có ân oán lớn với Côn Luân Kiếm Cung, thả ra mấy trăm con yêu quái làm hại biết bao nhiêu người dân, làm thế này có phải là hơi..."

Hoàng Lập Phi sầm mặt xuống: "Sư muội, muội đang nói gì thế? Đại sư huynh làm thế là vì đòi lại thể diện cho Trảm Yêu Các chúng ta mà? Hừ, phải dạy cho tên Lý Huyền Bình đó một bài học!"

Ngay lúc này một tu sĩ vội vã bay tới, kẻ đó kinh hãi nói: "Đại sư huynh, tên Lý Huyền Bình kia mạnh quá, nửa tiếng đã chém sạch tất cả yêu quái!"

"Cái gì?", đại sư huynh Tiền Đãng Vân kinh ngạc, bởi vì yêu thú hắn thả ra rất mạnh, số lượng cũng nhiều, hơn nữa phân tán khắp nơi, sao kẻ đó có thể giết sạch trong vòng nửa tiếng được?

Hoàng Lập Phi khẽ biến sắc, nói: "Đại sư huynh, xem ra thực lực người này vượt xa dự đoán của chúng ta. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ không có cách nào đối phó hắn sao?"

Hoàng Lập Phi im lặng một lúc, nói: "Hoàng sư đệ, đệ lấy 'Luyện Yêu tháp' ra đây đi".

Hoàng Lập Phi hít sâu một hơi: "Sư huynh, huynh muốn thả Yêu Hoàng ra sao?"

Tiền Đãng Vân cười lạnh: "Ta muốn xem thử hắn có thể giết được Yêu Hoàng không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK