Ngô Bình: “Vâng, cháu hiểu rồi”.
Sau khi chuẩn bị xong, Lý Nguyên Hưng và Lý Thuần Như cùng bay đến nơi sâu ở trong Đông Hải với Ngô Bình. Vài tiếng sau, từ xa đã nhìn thấy một hòn đảo nhỏ mây mù che phủ.
Ba người dừng lại ở nơi cách hòn đảo hơn một trăm dặm, Lý Nguyên Hưng nói: “Phía trước là chỗ đó. Cậu Ngô, cậu phải cẩn thận”.
Ngô Bình gật đầu, bay về phía hòn đảo nhỏ.
Như Lý Nguyên Hưng đã nói, càng đến gần hòn đảo thì uy lực của kiếm khí càng mạnh, nhưng anh không sợ, sử dụng Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm đỡ lấy kiếm khí bay đến đó.
Khi anh đáp xuống rìa hòn đảo nhỏ, cảm giác đó biến mất, anh bước vào trong đảo thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trên một tảng đá, đầu ngửa lên nhìn bầu trời, bất động.
Cô ta mặc bộ đồ đen, da trắng như tuyết, tóc mượt như thác.
Lúc này Ngô Bình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô ta, thế là anh khẽ ho một tiếng.
Người phụ nữ xoay người lại để lộ ra khuôn gương tuyệt đẹp, chẳng qua đẹp thì có đẹp nhưng mặt quá lạnh lùng như thể tảng băng cả vạn năm.
Ngô Bình nhìn thấy người phụ nữ lập tức rùng mình, chắp tay nói: “Làm phiền cô rồi”.
Người phụ nữ “ừ” một tiếng: “Chuyện gì?”
Ngô Bình: “Tôi nghe nói Thiên Ngoại Nhất Kiếm đang ở đây, cô có biết nó ở đâu không?”
Người phụ nữ nhìn Ngô Bình, lạnh nhạt hỏi: “Anh muốn lấy Thiên Ngoại Nhất Kiếm?”
Ngô Bình nói: “Chưa chắc là có được, có thể mở mang tầm mắt cũng tốt”.
“Mở mang tầm mắt xong, anh có thể sẽ chết, anh không sợ à?”, cô ta hỏi.
Ngô Bình sờ mũi: “Tôi sẽ cẩn thận”.
Người phụ nữ vung tay lên, một tia kiếm quang đánh tới, Ngô Bội sửng sốt, tay phải vung lên không trung, một tấm khiên ánh sáng được hình thành bởi phù trận xuất hiện, phù văn trên đó được xếp thành hình tròn, quay quanh đó rất nhanh.
“Keng!”
Kiếm quang đánh tới, tấm khiên ánh sáng vỡ nát, Ngô Bình cũng biến mất.
Ngay thời khắc nguy hiểm đó, anh thi triển thuật Thiên Áo, tránh được một đòn chí mạng.
Người phụ nữ cũng không thèm nhìn, lại chỉ vào một hướng nào đó trong không trung, kiếm quang thứ hai phát ra. Ngô Bình xuất hiện ngay hướng cô ta chỉ, thi triển ý nghĩa của Thiên Thượng Tam Kiếm, ba thanh kiếm nhỏ bay ra biến thành một thanh kiếm cực lớn tạo thành kiếm trận, đối mặt với kiếm quang đó. Thiên Thượng Tam Kiếm này, ba kiếm hợp nhất, vạn vật ba đời, tuyệt diệu không thể tả, có uy lực rất lớn.
Nhưng kiếm pháp của người phụ nữ quá mạnh khiến Ngô Bình cảm thấy bị đè ép, một lúc sau trán đã toát mồ hôi, anh hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Người phụ nữ bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải anh muốn xem Thiên Ngoại Nhất Kiếm sao? Bây giờ anh sẽ nhìn thấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Cô chính là Thiên Ngoại Nhất Kiếm?”
Người phụ nữ không đáp lời, chỉ nói: “Bây giờ anh sắp chết, có suy nghĩ gì?”
Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ chút bản lĩnh của cô mà cũng muốn giết tôi à?”
Người phụ nữ lại tung ra một luồng kiếm quang, Ngô Bình lại Thiên Hạ Cửu Kiếm, chín kiếm quang và ba kiếm hợp nhất tạo ra một kiếm trận bằng kiếm đạo mà bản thân anh lĩnh hội, lại cứng rắn đỡ được tia kiếm quang thứ hai.
Người phụ nữ nói: “Có bản lĩnh đấy”, sau đó lại tung ra kiếm thứ ba.
Ngô Bình dùng hết tất cả bản lĩnh của mình đỡ lấy từng kiếm của đối phương, kiếm của cô ta rất đơn giản, tung một đòn ra đều có uy lực sấm sét.
Sau khi đỡ được bảy kiếm, Ngô Bình đã loáng thoáng nhìn ra được sự huyền diệu trong thanh kiếm của người phụ nữ, anh bắt đầu thay đổi kiếm trận để vừa vặn với kiếm chiêu của đối phương.
Chín kiếm, mười kiếm, mười hai kiếm!
Sau mười hai nhát kiếm, người phụ nữ không đánh nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Anh đã học được Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.
Ngô Bình thở ra một hơi, chắp tay nói: “Cô đúng thật là Thiên Ngoại Nhất Kiếm?”
Người phụ nữ thản nhiên nói: “Ta là kiếm ý khí hóa”, nói rồi cô ta biến thành một tia kiếm quang, phối hợp chặt chẽ với Thiên Hạ Cửu Kiếm, cuối cùng ngưng tụ thành một kiếm phù.
Thiên Hạ Cửu Kiếm đại diện cho kiếm chiêu, Thiên Thượng Tam Kiếm là tinh thần của kiếm, Thiên Ngoại Nhất Kiếm đại diện cho sự thay đổi. Ba kiếm hợp nhất mới là sát chiêu kiếm đạo.
Ngô Bình bỗng chốc hiểu ra, tay anh vung lên, kiếm phù bị thu hết vào trong Thần Anh.
Lúc này mây khói trên đảo nhỏ tan biến, kiếm khí cũng không còn, Lý Nguyên Hưng và Lý Thuần Như bay lên hòn đảo, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Ngô Bình nói: “Đã lĩnh hội Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.
Mắt Lý Nguyên Hưng sáng lên, nói: “Cậu Ngô, có thể cho tôi mở mang tầm mắt không?”
Tay phải Ngô Bình giơ lên, sóng biển dâng trào, ngưng tụ thành một thanh kiếm nước cực lớn, kiếm khí đáng sợ khiến người ta rét run.
Nhìn thấy thanh kiếm nước này, Lý Nguyên Hưng cảm thấy nó như là trời đất biến hóa, chứa uy lực trời đất, ngay cả ông ta cũng không thể chống đỡ.
Ông ta cảm khái nói: “Đây chính là Thiên Ngoại Nhất Kiếm?”
Ngô Bình: “Đây là kiếm đạo mà mười ba kiếm muốn truyền đạt, không chỉ là Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.
Đúng lúc này, mặt nước ở đằng xa lại khuấy động, khói khí bảy màu xuất hiện, đồng thời mây đen trên bầu trời kéo đến, áp lực khủng khiếp xuất hiện khiến Lý Nguyên Hưng cũng hơi nhíu mày.
Ngô Bình nói: “Lĩnh hội Thiên Ngoại Nhất Kiếm, Đại Thần Kiếp của tôi cũng sắp đến rồi, vừa lúc có thể dùng kiếp này để luyện kiếm ý của tôi”.
Anh để Lý Nguyên Hưng và Lý Thuần Như tránh đi trước, một mình đối đầu với Đại Thần Kiếp.
Chưa đến mười lăm phút, trên mặt biển xung quanh hòn đảo nhỏ xuất hiện vô số phù văn lớn, những phù văn này tạo thành một sát trận tuyệt thế, Ngô Bình cảm thấy như ngồi trên kim châm, cả thân khó chịu.
Nhưng sau đó, trong không trung xuất hiện rất nhiều phù văn, cũng tạo thành một sát trận, kết hợp với sát trận trên mặt biển, khí tức đáng sợ khiến Ngô Bình muốn nôn, trong lòng lại hiện lên tia sợ hãi.
Cả đường đi anh rất ít khi sợ điều gì, nhưng hôm nay có gì đó không đúng.
Lý Nguyên Hưng đứng cách đó hơi xa nhìn thấy Ngô Bình được một màn sáng hình chuông cực lớn bao quanh, có hàng trăm triệu bóng ma sinh vật khổng lồ bên ngoài màn sáng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Ngô Bình ở bên trong.
Lý Nguyên Hưng cực kỳ ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Sao có thể?”
Lý Thuần Như lo lắng hỏi: “Bố, có chuyện gì thế, đây là Đại Thần Kiếp sao?”
Lý Nguyên Hưng thở dài một tiếng nói: “Đây chính là Cửu Thiên Thập Địa Tuyệt Sát Thần Kiếp trong truyền thuyết, nghe nói từ xưa đến nay chỉ có vài người trải qua, hơn nữa đều thất bại, không một ai sống sót”.
Sắc mặt Lý Thuần Như khó coi: “Vậy phải làm sao? Anh Bình sẽ không có chuyện gì đó chứ?”
Lý Nguyên Hưng nhìn thẳng vào màn sáng nói: “Bố không biết, nếu cậu ta vượt qua chuyện này, sau này sẽ không có ai trên thế giới là đối thủ của cậu ta. Nhưng nếu cậu ta thất bại thì cậu ta chắc chắn sẽ chết”.
“Ầm!”
Khi sát trận kích hoạt, Thái Nhất Đạo Phù trong tay Ngô Bình bay lơ lửng trên đỉnh đầu anh, nhưng sát quang trong trận pháp rung chuyển, Thái Nhất Đạo Phù lập tức bị phá hủy, biến thành phù văn cơ bản nhất, giống như một tia lửa, nổ tung cực kỳ lộng lẫy.
Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, một tay khác lấy Nguyên Thủy Thiên Phù ra. Bùa này cũng chỉ duy trì được ba giây rồi lại bị nổ tung thành từng mảnh.
Không còn cách nào khác, anh chỉ đành lấy năm tấm Thái Nhất Đạo Phù ra, lần này cũng chưa thể duy trì được bao lâu, chỉ trong tích tắc, đạo phù đã bị tiêu diệt.
Trên người Ngô Bình đem theo không ít đạo phù đạo khí, lúc này đều được anh lấy ra dùng, áo giáp Bạch Ngọc, nhẫn Cửu Long, giáp Thất Thần, chiến giáp Ma Thần, những bảo bối này đều được anh lấy ra dùng.
Thế nhưng không có tác dụng, cho dù pháp khí mạnh đến mấy cũng chỉ có thể duy trì vài giây.
Ba phút sau, Ngô Bình không còn gì để sử dụng nữa, nhưng giai đoạn đỉnh cao của sát trận đã qua, uy lực của nó đã không bằng một phần ba trước đó.
“Ầm!”
Đột nhiên có một bàn tay to xuất hiện giữa không trung, mang theo khí tức hủy diệt vạn vật tóm lấy anh.
Chương 2417: Cậu Thiên
Ngô Bình hét to một tiếng, Tiên Thiên Mẫu Phù tỏa ra hào quang rực rỡ, những mảnh vụn của bùa đã nát trước đó đều bị hút về phía nó.
Tiên Thiên Mẫu Phù này chính là gốc của các loại bùa trong thiên hạ, trước đó hắn luôn dùng bùa là để mượn dùng uy lực khổng lồ của sát trận, đánh nát những lá bùa kia thành từng mảnh nhỏ.
Vô số mảnh nhỏ lập tức vây quanh Ngô Bình, ngưng tụ thành một bùa sáng khổng lồ, bùa sáng này và hơi thở của anh hòa làm một, biến thành một thứ hình dạng chuông màu vàng.
“Keng!”
Bàn tay khổng lồ đánh xuống, chuông vàng nổ tung, bàn tay lại bị hất ngược ra ngoài.
“Đoong đoong đoong!”
Nhưng chuông vàng không thể duy trì quá lâu, sau bốn lần, chuông kia biến mất.
Lúc này uy lực của Cửu Thiên Thập Địa Tuyệt Sát Thần Kiếp đã giảm hết chín mươi phần trăm.
Ngô Bình tức giận hét một tiếng, Thần Anh thúc giục kiếm quang phóng lên cao hơn cả chín tầng trời. Trên tinh không, vô số bàn tay màu đen to lớn vươn ra định ngăn cản Ngô Bình phá vỡ cấm chế.
“Vạn tương hợp nhất, vạn kiếm quy tông! Phá cho ta!”, Ngô Bình thét.
Thần môn chấn động, tất cả thần thông chú pháp, bí thuật ảo thuật... toàn bộ bùng nổ, vô số bàn tay lớn lập tức bị đánh nát. Thần Anh của Ngô Bình phá tan chướng ngại, tiến vào ánh sáng.
Thế giới bỗng yên tĩnh, sát trận biến mất, mây đen tan đi.
Không trung, một luồng thánh quang như phóng ra từ trong vô hạn chiếu tới trên Thần Anh của Ngô Bình. Thần Anh chí tôn mạnh mẽ của Ngô Bình đã được thánh quang tẩy lễ, bắt đầu quá trình lột xác.
Thần Anh biến thành vô số điểm sáng, sau đó tổ hợp lại, ngưng tụ thành một bóng người giống hệt Ngô Bình, thần hồn cao mười vạn trượng, quanh thân có lửa cháy hừng hực, chớp quấn quanh, sấm vang rền, trong hai mắt có phù văn lấp lóe như là thần linh – chúa tể của trời đất này.
“Hoàn thành! Anh ấy thành công rồi!”, Lý Thuần Như mừng rỡ.
Lý Nguyên Hưng cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đúng vậy, cậu ta thành công, là người đầu tiên trong thế giới này”.
Lúc này, Thần Anh của Ngô Bình đã tiến hóa thành một hình thái khác – Dương Thần! Một hình thái sinh mệnh hoàn toàn mới!
Có được Dương Thần, Ngô Bình đã không cần thể xác nữa, hiện tại, thể xác đối với anh mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao. Vì sức mạnh Dương Thần còn mạnh hơn Thần Anh mấy trăm lần. Nhiều lúc, cơ thể sẽ được cất giữ trong Dương Thần.
Dương Thần Ngô Bình co lại thành kích thước bằng một người trưởng thành, cơ thể được anh cất trong thần niệm. Ngô Bình vừa bước ra, người đã đi tới trước mặt Lý Nguyên Hưng.
Lý Nguyên Hưng cười nói: “Cậu Ngô, chúc mừng!”
Lý Thuần Như nói: “Anh Bình, anh giỏi quá, anh là người đầu tiên phá được Cửu Thiên Thập Địa Tuyệt Sát Thần Kiếp từ trước tới giờ đó”.
Ngô Bình mỉm cười: “Tốn bao lâu?”
Lý Thuần Như: “Hai ngày!”
Ngô Bình ở trong sát trận chỉ cảm giác như mới trôi qua mười phút, nhưng thực tế là bên ngoài đã hai ngày trôi qua.
“Đã hai ngày rồi sao?”, Ngô Bình có chút bất ngờ.
Lý Thuần Như: “Anh Bình, chúng ta về thôi!”
Về tới nhà họ Lý, Ngô Bình lại truyền dạy kiếm đạo mới lĩnh ngộ được cho Lý Thuần Như.
Ở Tiên Kiếm Môn hai ngày, Nguyệt Thanh Ảnh nán lại với Lý Thuần Như, Ngô Bình thì tạm thời rời đi. Hiện tại anh đã là thần thông tầng mười, có thể thử mở bảo tàng của Thái Nhất Môn rồi.
Vào trong Đại Ngũ Hành giới, anh truyền tiên tiên lực vào trong chìa khóa, một tia sáng xuất hiện chỉ dẫn phương hướng cho anh.
Anh độn một khoảng thì thấy một quầng sáng, quầng sáng này vốn dĩ đã ẩn đi nhưng khi Ngô Bình cầm chìa khóa tới gần thì nó bỗng nhiên phát sáng.
Ngô Bình đi vào trong quầng sáng, thấy được cánh cửa cổ xưa, anh đẩy cửa vào, người đã tiến vào thế giới khác.
Anh phát hiện hiện thế giới này tràn ngập khí tức hỗn độn, anh có hơi bất ngờ, chẳng lẽ đây là thế giới Hỗn Độn?
Qua cửa, hắn thấy một căn nhà nhỏ đang đóng.
Ngô Bình mở cửa nhà, anh thấy trên chiếc bàn giữa nhà có một quyển bút ký mà trên cái ghế kế bên lại là một xác khô, đoán chừng là một người đàn ông trung niên.
Ngô Bình mở bút ký, bên trong ghi chép khá nhiều thứ, anh đọc qua một lần là biết được tình huống đại khái.
Hóa ra cái gọi là bảo tàng chính là thế giới Hỗn Độn được phát hiện này.
Vì thế giới Hỗn Độn này vô cùng bí mật, trừ Thái Nhất Môn thì không có người nào khác biết được. Thái Nhất Môn bị các thế lực lớn cùng nhau tiêu diệt, cuối cùng chỉ còn môn chủ sống sót.
Môn chủ cũng tự biết ngày sống của mình không còn dài nên trước khi chết đã lưu lại bút ký, ghi chép toàn bộ những thành tựu của Thái Nhất Môn, mong người tìm tới bảo tàng sẽ xây dựng lại môn phái này.
Ngô Bình thở dài, anh cúi người làm lễ với cái xác: “Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ xây dựng lại Thái Nhất Môn!”
Trong tay xác khô có một chiếc nhẫn, toàn bộ tài sản của Thái Nhất Môn đều nằm trong đó, Ngô Bình lấy nhẫn rồi rời khỏi thế giới Hỗn Độn.
Kế tiếp, anh cần chuẩn bị cho chuyện của mình, việc thăm dò nơi này tạm thời sẽ không làm. Chờ anh tu thành, tiến vào Đạo Cảnh rồi thăm dò cũng không muộn.
Ngô Bình về lại Đại Ngũ Hành giới, anh lại đi gặp mấy người Tả Thiên Thu, sau đó trân trọng giao Thái Nhất Đạo Điển cho Mạc Thiên Sầu và Tả Thiên Thu, coi như báo đáp ân tình họ giúp đỡ trước đây.
Ngồi ở Thái Chân Môn một hồi, Ngô Bình cũng tạm biệt hai người. Từ lúc anh tiến vào Thiên Khuyết này cũng đã được một tháng, hiện tại đã có thể đi khiêu chiến cao thủ trên bảng Đại Tiên.
Ngô Bình thúc giục thẻ bài trong tay, quang ảnh chuyển động, Ngô Bình lập tức biến mất.
Giây sau, anh đã xuất hiện trong một sân nhỏ, một người đàn ông trung niên tiến tới cười nói: “Cậu Ngô, tôi tên Trương Miễn, chịu trách nhiệm hướng dẫn cậu tham dự khiêu chiến bảng Đại Tiên”.
Ngô Bình gật đầu: “Khiêu chiến bảng Đại Tiên cũng có người hướng dẫn à?”
Trương Miễn cười nói: “Cũng không phải! Chỉ có người đứng đầu bảng Tiểu Tiên là cậu mới được hướng dẫn thôi”.
Ngô Bình: “Vậy ông sẽ hướng dẫn tôi cái gì?”
Trương Miễn: “Chủ yếu như là cách nâng cao tỷ lệ thắng, chọn mục tiêu khiêu chiến thích hợp!”
Ngô Bình: “Tôi muốn khiêu chiến từ hạng 300 đến 100”.
Trương Miễn: “Được, nhưng tôi đề nghị cậu nên bắt đầu từ hạng 300”.
Ngô Bình: “Vì sao?”
Trương Miễn cười: “Một là vì nếu khiêu chiến từ thứ tự thấp nhất thì tỷ lệ thắng sẽ cao hơn, thêm nữa là một khi thắng, cậu sẽ nhận được phần thưởng, đương nhiên là cậu còn có thể cá cược”.
Ngô Bình lại không quá muốn như vậy, anh có bảo tàng của Thái Nhất Môn, giá trị hàng tỷ, không thèm đếm xỉa tới chút tiền kia, nên nói: “Không cần, tôi trực tiếp khiêu chiến hạng 100 luôn”.
Trương Miễn giật mình: “Cậu Ngô, cậu cũng biết là trăm hạng đầu trên bảng Đại Tiên gần như đều là Đạo Cảnh chứ?”
“Thì sao?”, Ngô Bình thản nhiên: “Tôi muốn khiêu chiến cao thủ như vậy”.
Sắc mặt Trương Miễn có chút khó coi: “Cậu Ngô, tôi cũng nói thật với cậu, chúng tôi sắp xếp như thế là theo lệnh của bên trên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ý ông là ai?”
Trương Miễn ngạo mạn nói: “Đương nhiên là thế lực thành lập Thiên Khuyết!”
Ngô Bình: “Hóa ra Thiên Khuyết là công cụ kiếm tiền, không tham gia cũng chẳng sao”.
Nói xong, anh định rời đi, Trương Miễn sốt ruột, vội vàng nói: “Cậu Ngô bớt giận. Mong cậu suy xét kỹ càng, nếu đắc tội cậu Thiên thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu”.
Ngô Bình vẫn không dao động: “Cậu Thiên là ai?”
Trương Miễn nói: “Cậu Thiên tất nhiên là người chịu trách nhiệm bên cá cược của Thiên gia”.
Chương 2418: Đứng thứ ba bảng Đại Tiên
Ngô Bình thản nhiên: “Tôi không có thời gian “phối hợp diễn xuất” với mấy người, ông muốn thì làm theo lời tôi, không thích thì tôi đi”.
Trương Miễn thấy Ngô Bình kiên quyết thì thở dài: “Cũng được, cậu đợi một lát, tôi đi sắp xếp!”
Trương Miễn rời đi, dọc theo một con đường đầy sương mù, tiến vào một tòa nhà, tới trước mặt một thanh niên, bất đắc dĩ nói: “Thưa cậu, người nọ không chịu phối hợp, vừa lên đã muốn khiêu chiến hạng 100!”
Người đối diện đang chải lông cho một con mèo màu trắng, mười ngón tay thon dài, mặt trắng không râu, có vài nét khá nữ tính, âm thanh nhu mị: “Vậy bảo hạng ba ra đánh thay hạng 100, cho hắn ta biết hậu quả của việc không nghe lời”.
Trương Miễn nói: “Thưa cậu, người hạng ba nổi tiếng là tàn nhẫn, nếu hắn ra tay, ngưới mới chắc chắn sẽ chết”.
Thanh niên cười nói: “Chết thì chết thôi, kẻ không nghe lời, giữ lại làm chi?”
Trương Miễn đành phải đáp: “Vâng, thuộc hạ lập tức thu xếp”.
Ngô Bình đợi khoảng một tiếng mới thấy Trương Miễn quay về, ông ta nói:“Cậu Ngô, tí nữa sẽ bắt đầu khiêu chiến, cậu hãy đợi ở đây, tới giờ tôi sẽ tới tìm cậu”.
Ngô Bình: “Khiêu chiến ai?”
Trương Miễn nhìn anh một cái rồi nói: “Theo yêu cầu của cậu thì là hạng 100 trên bảng Đại Tiên”.
Đối phương đi rồi, Ngô Bình đứng đợi. Anh chờ gần bốn tiếng, Trương Miễn mới quay lại cười nói: “Cậu Ngô, chuẩn bị cả rồi, cậu có thể lên đánh bất cứ khi nào”.
Ngô Bình không muốn tốn thêm thời gian: “Vậy bắt đầu luôn đi!”
Trương Miễn mở ra một cánh cửa phòng: “Cậu Ngô, vào là sẽ thấy võ đài ngay”.
Ngô Bình phát hiện khắp nơi này đều là loại cửa truyền tống, đây là một loại trận pháp truyền tống, cũng không phải thời không bình thường. Anh đẩy cửa ra, quả nhiên là thấy ngay một võ đài khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung đằng sau cánh cửa. Giống với lần trước, chung quanh có mây mù lượn lờ, loáng thoáng thấy được rất nhiều người xem.
Đứng ở cửa, Ngô Bình hỏi: “Bên ngoài náo nhiệt nhỉ, đều là người tham gia cá cược phải không!”
Trương Miễn cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa, chỉ có khách quý mới được xem cuộc chiến”.
Ngô Bình: “Tôi có thể tham gia cái này không?”
Trương Miễn: “Tất nhiên có thể. Nhưng mà hạn mức cá cược khá cao, thấp nhất cũng phải trăm tỷ tiền đại đạo”.
Ngô Bình: “Người có tiền cũng nhiều nhỉ, làm sao để tham gia?”
Trương Miễn: “Cậu lên võ đài thì sẽ có người đến giúp đỡ”.
Ngô Bình gật đầu, đi vào rồi bay lên võ đài.
Anh vừa đáp đất thì một tu sĩ mập đi tới, mặt mày phúc hậu, cười ha hả chào anh: “Chào cậu, nghe nói cậu cũng muốn tham gia cá cược?”
Ngô Bình: “Đúng vậy!”
Tu sĩ mập: “Thưa cậu, vì cậu khiêu chiến người trong trăm hạng đầu mạnh nhất của bảng Đại Tiên nên tỷ lệ cược sẽ rất cao, trước là 1:9, sau đó sẽ có thay đổi nhưng tỷ lệ chỉ dao động từ 1:8 đến 1:10”.
Ngô Bình: “Có hạn chế tiền cược không?”
Tu sĩ mập giật mình rồi khẽ nói: “Tối đa là mười lăm nghìn tỷ tiền đại đạo”.
“Vậy tôi đặt mười lăm nghìn tỷ”, Ngô Bình nói.
Nếu tỷ lệ là 1:8 thì mười lăm nghìn tỷ sẽ biến thành một trăm hai mươi nghìn tỷ tiền đại đạo.
Tu sĩ mập giật thót, hắn ta không ngờ Ngô Bình lại mang theo nhiều tiền như vậy. Nên biết là những người coi võ đài đều là các thế lực lớn, nhưng số người có thể lấy ra mười lăm nghìn tỷ cũng không bao nhiêu, thường chỉ có mấy nghìn tỷ mà thôi.
Hắn ta lấy ra khế ước, để Ngô Bình ký tên ngay tại chỗ, sau đó Ngô Bình giao ra mười lăm nghìn tỷ tiền đại đạo.
Cảnh này bị những khán giả chung quanh nhìn thấy hết, họ đều cảm thấy không thể tin nổi.
“Mấy người có thấy không vậy? Cái tên bảng Tiểu Tiên kia cược bản thân thắng, lấy ra được mười lăm nghìn tỷ luôn á. Chậc chậc, hiện tại, tu sĩ bên dưới giàu có tới thế à?”
“Dù sao hắn cũng là người đứng đầu bảng Tiểu Tiên, có chút tiền cũng đâu có gì lạ. Chỉ là đáng tiếc, hắn muốn khiêu chiến hạng 100 kìa”.
“Hạng 100 thôi mà, chẳng lẽ người này có gì đặc biệt?”
“Mọi người chưa biết sao? Sau lưng hắn không có chỗ dựa, trận này sẽ thua thôi”.
Những người còn lại đều hiểu: “Hóa ra là một mình tới, vậy thì chết chắc rồi”.
Ngô Bình ở trên võ đài chờ nửa tiếng, tu sĩ mập mới quay lại: “Thưa cậu, tỷ lệ cược đã được xác định, 1:8.6”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
Tu sĩ mập: “Lập tức!”
Tu sĩ mập vừa đi thì một tia sáng rơi xuống, vị trí khác của võ đài đã có người.
Kẻ kia mang sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt là tia khinh miệt. Nhìn kẻ nọ Ngô Bình chỉ biết đối phương dịch dung, gương mặt thật không phải như thế.
Anh biết, e rằng có kẻ cố tình gài mình, người tỷ thí với anh hiện tại có thực lực vượt xa hạng 100 bảng Đại Tiên.
Nhưng Ngô Bình cũng không để bụng, anh đến đây vốn là để khiêu chiến cao thủ đứng đầu bảng Đại Tiên, ai quan tâm đối phương có thứ tự thế nào, anh đánh tất, hơn nữa còn sẽ đả bại đối phương. Sự tự tin này bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ và Dương Thần chí tôn mới ngưng tụ khi vừa đột phá đại thần kiếp.
Ngô Bình nhìn đối thủ: “Anh không cần che giấu thực lực, thi triển thực lực của Đạo Cảnh tầng ba ra đi”.
Người kia giật mình: “Anh biết tu vi của tôi?”
Ngô Bình bình thản: “Tôi còn biết anh không phải hạng 100 nữa kìa”.
Đối phương cười lạnh: “Người sắp chết thì nói nhiều vậy làm gì?”
“Ngô Bình - quán quân bảng Tiểu Tiên khu Thanh Long khiêu chiến Thạch Dã - hạng 100 bảng Đại Tiên”.
Dứt lời, tay Thạch Dã bỗng vươn ra trước, Ngô Bình cũng cảm giác được một sức mạnh khá lợi hại đang nhắm vào ngực, vị trí trái tim của mình.
Anh không hề hoang mang, nhẹ nhàng tránh đi một trảo kia, sức mạnh đối diện tức khắc vỡ vụn. Sau đó, anh cũng vươn một trảo, ngực, bụng của Thạch Dã bị mở bung ra ngay tại chỗ, tim gan phèo phổi đều lòi hết ra ngoài, rớt xuống đất. Sau một giây ngẩn ngơ, người này hét một tiếng thảm thiết.
Ngô Bình vừa sử dụng một loại thần thông thượng cổ kỳ dị, có thể sao chép thần thông của đối phương, đồng thời gia tăng uy lực lên gấp mấy lần, từ đó đánh chết đối thủ. Anh vừa sao chép chiêu đào tim của đối thủ, kết quả là giết đối thủ chỉ trong giây lát.
Hiện trường bỗng dưng yên tĩnh, chẳng ai ngờ được Ngô Bình lại chỉ dùng một chiêu là đánh chết hạng 100.
Trên khán phòng, một thanh niên đứng bật dậy, là cậu Thiên kia. Người ra trận là cao thủ mạnh nhất của hắn, vì để ngụy trang thành hạng 100, tên kia còn cố ý áp chế tu vi. Nhưng hành động này lại hại chết chính chủ khi hắn ta bị Ngô Bình đánh chết tươi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Sau khi Ngô Bình đánh chết đối thủ, một giọng nói vang lên: “Ngô Bình thắng!”
Ngô Bình: “Tôi có điều muốn nói!”
Giọng nói: “Nói đi!-
Ngô Bình: “Người trước mặt tôi không phải là Thạch Dã thật”, nói xong anh đi tới trước mặt “Thạch Dã”, đá lên người hắn ta vài cái, thân hình người này thay đổi, biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Sau khi thấy, mọi người thảng thốt: “Hắn là Liễu Vọng Tinh đứng thứ ba trên bảng Đại Tiên mà!”
Chương 2419: Nhà họ Thiên nhận sai
“Đúng là Liễu Vọng Tinh, nói vậy người bị Ngô Bình đánh bại là người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên rồi?”
Ngô Bình: “Người đó là ai? Chắc mọi người đều quen hắn ta”.
Giọng nói đó: “Người đó là người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên, Liễu Vọng Tinh”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì người bị tôi đánh bại là người thứ ba trên bảng Đại Tiên. Vậy phải tặng cho tôi phần thưởng khi đánh bại được người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên mới đúng chứ”.
“Được, vậy thì tính theo mức đánh bại được người thứ ba”. Đối phương biết lỗi sai thuộc về ban tổ chức nên liền đồng ý ngay..
Cậu chủ Thiên đó nghiến răng, gằn từng chữ với vẻ mặt rất khó coi: “Xử hắn ta cho tôi ngay”.
Một người bên cạnh hắn ta đứng lên, lạnh lùng nói: “Cậu chủ yên tâm, hắn ta dám làm vậy thì đã là tự tìm đường chết, tôi sẽ không để hắn ta sống sót rời khỏi đây đâu”.
Sau đó có người đưa tiền thắng cược cho Ngô Bình, một trăm hai mươi chín nghìn tỷ tiền Đại Đạo. Đương nhiên, phần thưởng dành cho người đánh thắng được người xếp thứ ba cũng rất nhiều, bao gồm một trăm nghìn tỷ tiền Đại Đạo và một chiếc áo pháp khí Đạo Cảnh, ngoài ra anh sẽ còn thay thế Liễu Vọng Tinh, trở thành người xếp thứ ba trên bảng Đại Tiên. Hơn nữa, anh còn có thể tiếp tục thách thức hai người phía sau.
Ngô Bình nhận lấy tiền rồi cao giọng nói: “Có người muốn mượn tay người xếp thứ ba giết chết tôi trên võ đài, tôi cần Thiên Khuyết cho tôi một câu trả lời về chuyện này, nếu không thì uy tín của Thiên Khuyết để đâu?”
Hội trường bắt đầu có người bàn luận, đúng vậy, đối phương làm như vậy đã phá hỏng quy tắc, làm ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.
Một người trung niên tóc bạc xuất hiện trên võ đài, lớn tiếng nói: “Các vị, nhà họ Thiên nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng về chuyện ngày hôm nay”.
Ngô Bình hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi là quản gia của nhà họ Thiên - Thiên Phong”.
Ngô Bình: “Nhất định là ông biết được người đứng phía sau là ai, tôi hi vọng ông sẽ giao hắn ta ra”.
Thiên Phong nghe vậy thì bất giác cười khẩy: “Giao ra sao? Chỉ với câu nói này của cậu hả?”
Ngô Bình: “Ông không giao ra cũng được, vậy chứng tỏ nhà họ Thiên bao che cho kẻ có lỗi, làm sai mà lại không bị phạt, nhất định chuyện này sẽ còn xảy ra nữa. Sau này, còn có ai tin tưởng để nhà họ Thiên các ông làm nhà cái cược võ đài? Còn ai tin vào tính công bằng của Thiên Khuyết nữa?”
Thiên Phong giận dữ: “Hỗn láo, nhà họ Thiên là để cậu phê bình sao? Cậu thật to gan”.
Ngô Bình: “Sao hả? Làm sai mà còn không cho người khác nói à? Nhà họ Thiên các ông uy phong thật đấy”.
Cuối cùng thì cậu chủ Thiên đó cũng không ngồi yên được nữa, hắn ta nhảy ra võ đài, chỉ vào mặt Ngô Bình, nói từng chữ một: “Mày là cái thá gì, là tao muốn giết chết mày đó, thì đã sao, không phục à?”
Người đó ngông cuồng tột độ, hoàn toàn không xem Ngô Bình ra gì.
Ngô Bình thở dài, nói: “Xem ra là nhà họ Thiên các người đã âm thầm giở trò với võ đài, không biết đã lén kiếm chát được bao nhiêu rồi, cũng không biết đã có bao nhiêu người vì sự vô sỉ của các người mà thua đến trắng tay”.
Mọi người ở hội trường ai cũng khó chịu, sở dĩ họ chịu bỏ ra mấy nghìn tỷ, mấy trăm tỷ là vì họ tin tưởng nhà họ Thiên. Nhưng chuyện này khiến họ nghi ngờ những trận cá cược trước đây, giống như những gì Ngô Bình nói, trước đây nhà họ Thiên đã bày ra bao nhiêu vụ việc tương tự thế này rồi, kiếm được bao nhiêu tiền của họ?
“Nhà họ Thiên nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời”.
“Không sai, từ đầu đến giờ tôi đã cược tám nghìn tỷ tiền Đại Đạo ở đây, các người đã dùng thủ đoạn tương tự ăn chặn bao nhiêu tiền rồi? Tôi rất nghi ngờ”.
“Tôi cũng từng thua hơn ba nghìn tỷ, nhà họ Thiên các người nhất định phải trả hết lại toàn bộ, nếu không thì nhà họ Thiên các người không xong với tôi đâu”.
Thiên Phong thấy sự việc sắp mất kiểm soát thì nóng ruột, ông ta cũng không quan tâm đến Ngô Bình nữa, vội nói: “Các vị bớt giận, tôi đã nói rồi, nhất định nhà họ Thiên sẽ cho mọi người một câu trả lời”.
Ngô Bình: “Nếu như muốn có câu trả lời thì hãy cho tôi câu trả lời trước đi, vì nếu như tôi không đủ thực lực thì bây giờ tôi đã chết trên võ đài rồi”.
Cậu chủ Thiên tức đến trợn tròn mắt, nói với vẻ nham hiểm: “Nhóc con, mày biết mà đang làm gì không?”
Ngô Bình cười khẩy: “Anh chính là cậu chủ Thiên đúng không? Trước đây phái người bảo tôi nghe theo sự sắp xếp của các người, giúp các người kiếm tiền nhưng tôi không nghe, nên anh muốn hại chết tôi. Ha ha, các người kiếm tiền nhờ Thiên Khuyết theo cách này sao?”
Cậu chủ Thiên tức giận, nói: “Mày muốn chết mà”. Hắn ta nói xong thì đưa tay ra tóm lấy Ngô Bình.
Hắn ta là cậu chủ của nhà họ Thiên, đương nhiên thực lực rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng không thể bì được với thiên kiêu siêu cấp trên bảng Đại Tiên, vì vậy, theo Ngô Bình thấy thì đòn đó của hắn ta có rất nhiều sơ hở.
“Ọc”.
Ngô Bình đấm lên mặt hắn ta làm móp cả mặt, răng cũng gãy hết.
Thiên Phong giận dữ: “Hỗn láo”. Sau đó cũng ra tay với Ngô Bình.
Sau khi Ngô Bình ngưng tụ dương thần thì có thể giết được tu sĩ bình thường mà không cần phải mượn ngoại lực, Thiên Phong đó chỉ là Đạo Cảnh tầng bốn, sao có thể là đối thủ của Ngô Bình?
“Ầm”.
Ngô Bình đấm bay Thiên Phong, sau đó đưa chân giẫm lên đầu ông ta, lạnh lùng nói: “Đồ rác rưởi, dám ra tay với tôi, ai cho ông dũng khí đó vậy?”
“Dừng tay”.
Một người đàn ông xuất hiện trên võ đài không biết từ lúc nào.
Cậu chủ Thiên bị đánh tả tơi nhìn thấy người đó thì vội nói: “Cha, tên này đánh con”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cậu chủ Thiên, cậu chủ Thiên liền cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Người đàn ông nhìn sang Ngô Bình, nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Thiên, Thiên Thắng Uy. Chuyện này đúng là lỗi của nhà họ Thiên, cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình: “Rất đơn giản, cho nhà họ Thiên các người hai sự lựa chọn, một là bồi thường cho tôi một khoản tiền, cũng không cần nhiều, tôi chỉ cần một nghìn tỷ tiền Đại Đạo thôi. Lựa chọn thứ hai là để cậu chủ Thiên lên võ đài đánh với tôi một trận công bằng, không màn sống chết”.
Cậu chủ Thiên tái mặt, một nghìn tỷ là con số quá lớn, nhưng bảo hắn ta lên võ đài thì hắn ta lại không dám. Lúc nãy Ngô Bình vừa ra tay thì hắn ta đã biết mình không phải đối thủ của anh, nếu phải lên võ đài thật thì hắn ta sẽ chết chắc.
Thiên Thắng Uy lạnh lùng đáp: “Được, cho cậu một nghìn tỷ”. Ông ta quăng túi tiền qua cho anh.
Ngô Bình liếc nhìn sơ số lượng rồi lạnh lùng đáp: “Được, chuyện này kết thúc ở đây, tôi sẽ không truy cứu nữa. Xin gia chủ Thiên để tôi về, tôi sợ ở lại đây thì nhà họ Thiên các ông sẽ trả thù tôi”.
Thiên Thắng Uy chỉ tay, một cánh cửa liền xuất hiện trước mặt Ngô Bình, ông ta nói: “Cậu có thể đi được rồi”.
Ngô Bình chắp tay chào mọi người xung quanh: “Các vị, hẹn gặp lại”. Anh nói xong thì đi vào trong.
Sau khi vào trong cửa thì anh đã ra khỏi Thiên Khuyết.
Anh ra khỏi Thiên Khuyết thì lập tức quay về núi Nguyên Thủy, tìm gặp Giang Sơ Nhan, hỏi về tình hình của nhà họ Thiên.
Giang Sơ Nhan nghe anh đắc tội với nhà họ Thiên thì chợt thấy lo lắng, nói: “Nhà họ Thiên là một thế lực siêu mạnh nằm trên cả tiên giới, mặc dù Nguyên Thủy Sơn lớn mạnh nhưng phần lớn sức ảnh hưởng lại bị giới hạn bởi Nguyên Thủy tiên giới, ra khỏi Nguyên Thủy tiên giới, ở địa bàn của người khác thì cũng sẽ không quá ngông cuồng. Nhưng nhà họ Thiên thì khác, nhà họ Thiên là thế lực siêu cấp, vượt ngoài tiên giới, ở rất nhiều tiên giới đều có sức ảnh hưởng lớn. Nói trắng ra, họ cao hơn Nguyên Thủy Sơn một bậc”.
Ngô Bình: “Nhà họ Thiên có cao thủ cảnh giới Hỗn Độn sao?”
Giang Sơ Nhan: “Chắc chắn có, hơn nữa, ở thế giới Hỗn Độn, nhất định nhà họ Thiên có địa bàn của riêng mình. Có điều cao thủ Hỗn Độn sẽ không ra tay với những chuyện nhỏ nhặt thế này. Nhưng nhà họ Thiên cũng có rất nhiều cao thủ Đạo Cảnh tầng mười, thực lực tổng thể mạnh hơn nhiều so với Nguyên Thủy Sơn”.
Chương 2420: Nguyên Thủy Thượng Cảnh
Ngô Bình khẽ thở dài: “Xem ra tôi phải đề phòng nhà họ Thiên”.
Giang Sơ Nhan: “Công tử có dự định gì?”
Ngô Bình: “Tôi muốn đưa người nhà tôi đến một nơi an toàn, chỉ cần họ an toàn, tôi không còn gì lo lắng cả”.
Giang Sơ Nhan: “Vậy an toàn của công tử thì thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Dù đối phương là tầng bảy Đạo Cảnh, tôi cũng có thể chạy thoát, tôi không sợ chúng đối phó với tôi”.
Giang Sơ Nhan: “Nếu là như thế thì tôi có ý này”.
Ngô Bình hỏi: “Ý gì?”
Giang Sơ Nhan: “Mặc dù chuyện này khiến nhà họ Thiên rất khó chịu nhưng họ chắc sẽ không làm lớn chuyện, cùng lắm là họ sẽ âm thầm sát hại công tử. Nếu như thế, công tử có thể đưa người nhà đến không gian tầng hai trong Nguyên Thủy Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Còn có không gian tầng thứ hai?”
Giang Sơ Nhan cười nói: “Thật ra ban đầu Nguyên Thủy Tiên Giới là do Nguyên Thủy Đạo Quân tạo ra, cũng chính là không gian mà chúng ta đang ở bây giờ. Sau đó tiến cảnh giới Hỗn Độn thì cơ bản đã mở ra không gian tầng thứ hai, được gọi là Nguyên Thủy Thượng Cảnh, tương ứng, nơi chúng ta đang ở gọi là Nguyên Thủy Hạ Cảnh”.
Ngô Bình: “Những người sống ở Nguyên Thủy Thượng Cảnh đều là các nhân vật tầm cỡ sao?”
Giang Sơ Nhan lắc đầu: “Không hẳn, chẳng qua chỉ là môi trường ở Thượng Cảnh tốt hơn nên càng dễ có thiên tài. Theo thời gian, nơi đó sinh ra rất nhiều thế lực siêu cấp, tất nhiên bất kể thế lực có mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với sức ảnh hưởng của Nguyên Thủy Sơn”.
“Thượng Cảnh cũng có một Nguyên Thủy Sơn?”
Giang Sơ Nhan: “Nguyên Thủy Sơn là cách gọi của người bên ngoài, nội bộ chúng ta gọi là Thượng phủ và Hạ phủ. Chúng ta là Hạ phủ, Nguyên Thủy Thượng Cảnh là Thượng phủ. Thượng phủ và Hạ phủ không nối liền với nhau nhưng về mặt thực lực thì Thượng phủ mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Hai bên có liên hệ với nhau nhiều không?”
Giang Sơ Nhan: “Không hẳn là nhiều, chỉ có khi có chuyện trọng đại, hai bên mới gặp mặt nhau, thật ra anh có thể hiểu là hai tông môn có mối quan hệ họ hàng”.
Ngô Bình gật đầu: “Nói như thế, bên Thượng phủ chưa chắc sẽ nhận ra thân phận của tôi”.
Giang Sơ Nhan: “Cũng không thể nói là không nhận ra, chẳng qua sẽ không xem anh là người nhà của mình. Đương nhiên, nếu công tử có thể vượt qua vài lần đánh giá của Thượng phủ thì cũng sẽ có địa vị phi thường, được Thượng tôn trọng”.
Ngô Bình cười khổ: “Đứng thứ ba trên bảng Đại Tiên cũng không được sao?”
Giang Sơ Nhan: “Đương nhiên là được nhưng vẫn chưa đủ. Người được kính trọng nhất bên Thượng phủ thật ra là thầy luyện đan, vì Thượng phủ có rất nhiều dược liệu nên được gọi là trấn thuốc. Thật ra Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng là một thầy luyện đan, thế nên Thượng phủ vẫn luôn coi trọng thầy luyện đan”.
Ngô Bình: “Thật kỳ lạ, tại sao Hạ phủ không có nhiều thầy luyện đan?”
Giang Sơ Nhan: “Thượng và Hạ có sự khác biệt, hơn nữa Thượng phủ cũng không mong Hạ phủ vượt qua họ về mặt này”.
Ngô Bình: “Xem ra tôi phải đến Nguyên Thủy Thượng Cảnh một chuyến”.
Giang Sơ Nhan: “Vừa lúc tôi theo lệnh đến Thượng Cảnh mua đan dược, đi cùng đi”.
Ngô Bình: “Đi mau đan dược sao? Đan dược ở Hạ phủ đều được mua từ Thượng phủ à?”
Giang Sơ Nhan: “Đan dược cao cấp một chút đa phần đều đến từ Thượng phủ, dù sao cũng là cùng huyết thống, giá cả sẽ rẻ hơn một chút”.
Ngô Bình: “Lần này cô muốn mua đan dược thế nào?”
Giang Sơ Nhan: “Số lượng khá lớn, tôi sang đó đặt trước, phải mất khoảng nửa năm mới có thể cung ứng toàn bộ đan dược, hơn nữa bình thường rất khó giao toàn bộ”.
“Không thể giao toàn bộ?”
Giang Sơ Nhan gật đầu: “Bình thường bọn tôi muốn lấy một ngàn viên thì Thượng phủ cũng chỉ giao có sáu bảy trăm viên”.
Ngô Bình: “Xem ra đan dược cao cấp không cần lo vấn đề bán ra”.
Giang Sơ Nhan: “Đúng thế, vì nếu bán nó ở nơi khác, giá sẽ cao hơn một nửa so với khi bán cho Hạ phủ, thế nên có những người ở Thượng phủ sẽ kiếm lời từ trong đó, bán lại những viên thuốc vốn định bán cho chúng tôi cho các thế lực khác”.
Ngô Bình: “Nghe ý của cô thì mặc dù Thượng phủ không muốn nhưng vẫn phải bán đan dược cho Hạ phủ”.
Giang Sơ Nhan: “Đây là nguyên tắc đã có từ lúc đầu, mặc dù Thượng phủ không muốn nhưng cũng phải làm thế, nếu không là làm trái tổ huấn”.
Ngô Bình: “Cô cho tôi xem đơn hàng, nếu có thể thì Viện Đan Đạo chúng ta sẽ nhận toàn bộ đơn hàng này”.
Mắt Giang Sơ Nhan sáng lên, lấy một đơn hàng ra cho Ngô Bình xem.
Anh đọc lướt qua rồi nói: “Chỉ cần có đủ dược liệu thì tôi có thể cung ứng đan dược trong này”.
Giang Sơ Nhan cười nói: “Vậy chúng ta không đi đặt đan dược nữa, đi đặt dược liệu, thế nào?”
Ngô Bình: “Ừ, trước đó tôi vẫn còn đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể vực dậy Viện Đan Đạo, đơn hàng này của cô đến thật đúng lúc”.
Giang Sơ Nhan: “Thật ra đây không phải là chuyện tôi làm, chỉ là tôi được đính hôn với công tử nên các trưởng lão mới cho tôi cơ hội lần này. Thật ra các trưởng lão cũng nghẹn một bụng tức, mong đan dược của Viện Đan Đạo có thể vượt qua Thượng phủ”.
Hai người bàn bạc với nhau, buổi chiều đế Nguyên Thủy Thượng Cảnh.
Lối vào của Nguyên Thủy Thượng Cảnh là một tòa cổng rất lớn, Ngô Bình bước đến trước đó thì nhìn thấy có không ít người đi ra đi vào, khá náo nhiệt.
Ngô Bình nói: “Đây là lối ra vào duy nhất của hai bên sao?”
“Còn hai cổng nữa, ở nơi khác. Chúng ta đi thôi”.
Đến tòa cổng, Giang Sơ Nhan chỉ trình thân phận của mình ra là được phép thông qua.
Đi qua sáu tầng, là một con đường bình thường làm bằng thủy tinh, đi được mười mấy bước, phía trước có luồng sáng. Bước vào luồng sáng thì phát hiện bên ngoài là một tòa cổng khác.
Khí tức nơi này rõ là khác với Hạ cảnh, trong không khí có từng khí tức hỗn độn, xem ra sau khi Nguyên Thủy Đạo Tôn lĩnh ngộ hỗn độn, trong không gian thứ hai mới mở này cũng có năng lượng hỗn độn.
Mắt Ngô Bình sáng lên nói: “Nơi này đúng là tốt hơn hạ cảnh nhiều, không hổ là thế giới linh đài cho đại tài Hỗn Độn mở ra”.
Lúc này phía trước có mấy tu sĩ phụ trách kiểm tra người đi vào, sau khi nhìn thấy Giang Sơ Nhan, một người trong đó lập tức bước đến cười hỏi: “Cô Giang đến rồi, lần này có nhiệm vụ gì à?”
Giang Sơ Nhan nói: “Sư huynh Dương, chúng tôi nghe theo lệnh đến mua một chút dược liệu”.
Vị sư huynh Dương này tỏ ra nịnh bợ cười nói: “Cô Giang, phía sau là phòng nghỉ của chúng tôi, đến đó ngồi một lát đi”.
Giang Sơ Nhan: “Không làm phiền đâu, tôi và Ngô công tử còn có việc phải làm”.
Sư huynh Dương này nhìn Ngô Bình, nói: “Nhìn có vẻ lạ, tên gì đấy?”
Ngô Bình nói: “Ngô Bình, viện chủ Viện Đan Đạo ở núi Nguyên Thủy”.
Đối phương sửng sốt, sau đó bật cười: “Viện Đan Đạo? Anh đùa tôi đấy à, Hạ phủ các anh có Viện Đan Đạo từ bao giờ thế?”
Ngô Bình: “Vừa mới xây dựng, do tôi toàn quyền phụ trách”.
Sư huynh Dương nhìn Ngô Bình đánh giá rồi hỏi: “Anh là thầy luyện đan?”
Giang Sơ Nhan: “Viện chủ Ngô không chỉ là thầy luyện đan giỏi, mà còn là cường giả đứng thứ ba bảng Đại Tiên”.
Sư huynh Dương này khiếp sợ đến mức lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cao thêm vài tông: “Đứng thứ ba bảng Đại Tiên?”
Giang Sơ Nhan: “Đúng thế”.
Sư huynh Dương cúi người xuống, cười nói: “Viện chủ Ngô thực sự rất lợi hại, mời anh qua”, hắn vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh.
Cấp bậc như Ngô Bình không phải là thứ mà một gác cổng nhỏ bé như hắn có thể đắc tội, cho dù là cấp trên của cấp trên của hắn đứng trước mặt vị này thì cũng chỉ rất nhỏ bé.