Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2779: Hòn đảo kỳ quái.

Ngô Bình biết đối tượng chủ yếu mà quân Trấn Đông muốn đề phòng là người Đông Doanh, vì hiện tại cậu cũng không có việc gì nên đã lập tức liên hệ Tần Cự Phong.

Tần Cự Phong nói qua điện thoại với giọng khàn khàn: “Sư huynh, cuối cùng cũng đã xuất quan rồi”.

Ngô Bình: “Sao thế?”

Tần Cự Phong thở dài: “Một tiểu đội trinh sát của chúng ta phát hiện ra người Đông Doanh hoạt động bí mật trên đảo Song Mã, tôi đã phái mấy người đến xem thử nhưng không ngờ mười mấy người có đi mà không thấy về. Sau đó tôi lại phái thêm mấy cao thủ nữa đến đó nhưng cũng biệt tăm luôn. Tôi nghi họ đã trúng phải quỷ kế của người Đông Doanh”.

Ngô Bình: “Phía quân Trấn Đông chắc có thể ứng phó với những chuyện thế này”.

Tần Cự Phong: “Nhưng vấn đề là phần lớn cao thủ của quân Trấn Đông đang chiến đấu với Đông Doanh ở biên giới phía bắc, nhất thời tôi không cách nào rút người về lại được. Nếu sư huynh có thời gian thì có thể đến giúp đỡ anh em không?”

Ngô Bình hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Tần Cự Phong: “Ở trấn Hoàng Ngư, nằm trên đường bờ biển gần đảo Song Mã nhất. Tôi còn đang ở đây để đợi người, nhưng họ không thể đến ngay được. Nếu trước khi trời tối mà quân chi viện không đến được thì chúng tôi chỉ có thể liều mình xông lên thôi”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ qua đó ngay”.

Cậu vừa tắt điện thoại thì Cổ Thanh Liên liền nói: “Em trai, tôi sẽ đi cùng với cậu”.

Liễu Mỵ: “Tôi cũng không có việc gì, tôi sẽ đi cùng anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vừa hay tôi đang muốn thử chiêu mới học”.

Trấn Hoàng Ngư là một thị trấn nhỏ có gần mười ngàn người, xung quanh rải rác một vài làng chài nhỏ. Trong trấn Hoàng Ngư có xây dựng một bến cảng, lúc này trong một tòa nhà năm tầng trong cảng, Tần Cự Phong và thuộc hạ của mình đều đang đứng trên tầng thượng.

Tần Cự Phong liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, mỗi giây trôi qua thì những người đã lên đảo trước đó lại thêm một phần nguy hiểm.

Lúc này, ba luồng sáng từ trên trời đáp xuống, ba người hiện ra, đó là Ngô Bình, Liễu Mỵ và Cổ Thanh Liên.

Tần Cự Phong vui mừng: “Sư huynh”.

Ngô Bình gật đầu: “Đảo Song Mã cách chỗ nào bao xa?”

Tần Cự Phong: “Hơn năm trăm dặm, đấy là một hòn đảo hoang, diện tích một kilomet vuông, trên đảo toàn là đá”.

“Tại sao người Đông Doanh lại muốn lên hòn đảo hoang này? Người được cậu phái đi không báo tin cho cậu sao?”

“Tôi chỉ nhận được một tấm hình”. Anh ta nói xong thì đưa tấm hình qua cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn sơ qua, trong hình là một bóng đen như mực đứng dưới nắng, chỉ để lộ đôi mắt màu tím, dường như có vô số thứ muốn thoát ra khỏi bóng đen đó khiến bề mặt của nó nhô cao trên diện rộng.

“Đấy là một loại tà thuật”. Trong đầu Ngô Bình hiện ra một số thông tin: “Thứ này thường được dùng để gác cổng, gọi là U Minh Vệ. Thực lực của U Minh Vệ gần bằng cao thủ thần thông, người của cậu không quay về được cũng là chuyện bình thường”.

Tần Cự Phong nói với vẻ mặt khó coi: “Không ngờ người Đông Doanh lại cài thứ lợi hại thế này trên đảo hoang, bọn họ muốn làm gì?”

Ngô Bình nheo mắt, nói: “Đi xem thử thì biết thôi”.

Cậu nhìn quanh rồi chọn ra năm người trong số những thuộc hạ của Tần Cự Phong, cộng thêm họ nữa là có tổng cộng chín người.

Mọi người ngay lập tức cưỡi một luồng sáng, bay về phía đảo Song Mã.

Lúc đến bầu trời trên đảo Song Mã, Ngô Bình phát hiện cả hòn đảo đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù, ở phía trên vốn không thể nào nhìn thấy được tình hình trên đảo. Hơn nữa, màn sương đó còn có thể ngăn cách thần niệm. Bởi vậy nên cậu không dám mạo hiểm đáp xuống, chỉ có thể đáp xuống trên một mỏm đá ở cách đảo mấy trăm mét.

Sau khi đáp xuống, dưới chân Ngô Bình có một chiếc bóng bay sát mặt đất, bay về phía đảo Song Mã. Đấy là huyền ảnh của cậu, cậu muốn mượn huyền ảnh để thám thính tình hình trước, tránh trúng phải mai phục của người Đông Doanh.

Huyền ảnh nhanh chóng quay về và Ngô Bình cũng đã biết được tất cả những gì mà huyền ảnh đã trải qua. Cậu nói với mọi người: “Sương mù có độc, bên trong còn bố trí mê trận, mọi người hãy uống một viên thuốc giải độc sau đó theo sát tôi”.

Cậu phát thuốc giải cho mọi người rồi dẫn họ cùng lên đảo. Đảo Song Mã dày đặc sương mù, tất cả mọi người vào trong màn sương thì đều bất giác nín thở, nhưng vẫn cảm nhận được mùi khó chịu xộc vào mũi. May mà họ đều có thuốc giải nên không bị ảnh hưởng.

Ngô Bình đi về trước một đoạn thì phất tay, một luồng gió mạnh thổi qua, kéo theo đất đá và khói bụi, mê trận được bố trí cũng lập tức bị phá vỡ.

Lúc này, một bóng đen từ xa di chuyển đến, bóng đen đội nón đen, để lộ đôi mắt màu tím, khí đen vờn xung quanh rất kỳ lạ.

Ngô Bình nhìn thấy U Minh Vệ xuất hiện thì rút kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, khởi động kiếm lực phá trận, cậu lướt người rồi xuất kiếm.

Tốc độ của cậu cực kỳ nhanh, chỉ bước tới một bước thì kiếm quang đã đến nơi.

U Minh Vệ cầm một lưỡi liềm màu đen khổng lồ, chém mạnh ra, hai vũ khí va mạnh vào nhau.

“Keng”.

Một âm thanh lớn vang lên, lưỡi liềm bị gãy làm hai, kiếm của Ngô Bình liền chém U Minh Vệ thành hai khúc, tan thành mây khói.

Liễu Mỵ thấy Ngô Bình chém chết U Minh Vệ chỉ với một kiếm thì vừa kinh ngạc vừa khâm phục, nói: “Có vẻ như công tử vẫn chưa dùng hết sức nhưng lại có thể giết chết U Minh Vệ một cách nhẹ nhàng. Nếu gặp phải cao thủ thần thông thì chắc chắn công tử cũng có thể đánh bại dễ dàng”.

Cổ Thanh Liên thì không hề bất ngờ, nói: “Tu vi của cậu ấy đã vượt phạm trù bí cảnh từ lâu rồi”.

Lúc này, lại có hai U Minh Vệ nữa xuất hiện, tấn công tử hai phía, không ngờ Ngô Bình lại phân thân làm hai, cầm kiếm chém về hai phía.

“Keng keng”.

Chiêu này là sự kết hợp của Thái Hoàng Cửu Chương và Huyền Ảnh Công , được gọi là Huyền Ảnh Song Sát.

Đương nhiên, nếu như kẻ địch có chín người thì thậm chí cậu còn có thể thi triển Huyền Ảnh Cửu Sát.

Họ liên tiếp đánh bại ba U Minh Vệ, tiến thẳng vào trung tâm đảo Song Mã.

Ở đây, Ngô Binh nhìn thấy xác của người Đông Doanh nằm la liệt trên mặt đất, ít nhất cũng phải đến bốn năm chục người.

Giữa những cái xác này có một cái động sâu với đường kính bảy tám mét, dẫn thẳng xuống lòng đất, miệng động toát ra ánh sáng màu tím và xanh đen.

Bên ngoài có mấy xác của thuộc hạ của Tần Cự Phong, họ cũng bị giết hại dã man như những ninja Đông Doanh.

Ngô Bình khom người xuống quan sát thì phát hiện những người này đều chết bởi một loại sức mạnh thần bí, thân thể vẫn toàn diện nhưng não đều dập nát hết, thần hồn cũng không còn.

Tần Cự Phong hỏi với vẻ mặt khó coi: “Sư huynh, không phải ninja Đông Doanh sao?”

Ngô Bình gật đầu, cậu tiến đến trước hố, giọng của mèo đen lại vang lên trong đầu cậu.

“Công tử, trong hố này có điều kỳ quá”.

Ngô Bình: “Chắc thứ kỳ quá mà mày nói là một loại thể sinh mệnh đúng không?”

Mèo đen: “Đúng vậy. Hình thức của thứ kỳ lạ đó rất đa dạng, chúng không theo quy tắc thông thường, vượt ngoài trật tự đại đạo. Nói một cách nghiêm túc thì sự quỷ dị đó chính là cấm kỵ biến dị. Ở đại lục thánh cổ, số lượng quỷ dị không nhiều, chưa được một phần trăm của cấm kỵ, không ngờ ở thế tục lại có thể gặp được quỷ dị”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì quỷ dị cũng được chia thành Tiểu Thiên quỷ dị và Đại Thiên quỷ dị sao?”

Mèo đen: “Thông thường quỷ dị phân thành sáu loại sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cũng như cấp khủng, cấp tai nạn, cấp hủy diệt, theo như phán đoán của tôi, chắc thứ trong hố này là cấp khủng. Qủy dị cấp khủng ít nhất cũng tầm cấm kỵ Đại Thiên đầu kỳ”.

Ngô Bình: “Cửu Dương Hóa Cấm của tao có thể đối phó nó không?”

“Có thể”. Mèo đen nói: “Nhưng cậu chủ không cần xuống đó, chỉ cần vứt quả trứng vàng xuống đó là được”.

Ngô Bình chớp mắt: “Ném thẳng xuống sao?”

Mèo đen: “Mặc dù quỷ dị bên dưới rất mạnh nhưng lại chẳng đáng là gì với thứ bên trong trứng vàng”.

Ngô Bình cười, lấy trứng vàng ra, nói với nó: “Cục cưng, dưới cái hố này có thức ăn ngon, mày xuống đó đừng khách sáo nhé”.

Trứng vàng rung nhẹ, Ngô Bình liền ném nó vào hố sâu.

Ngay lập tức hòn đảo liền rung chuyển mạnh, một tiếng gào thét đan xen sự kinh hãi và giận dữ vang lên từ lòng đất, đánh tan lớp sương đang bao trùm lấy hòn đảo.
Chương 2780: Trứng vàng vỡ kén

Ngô Bình nhìn xuống thì thấy hố đen rất sâu, ít nhất cũng phải đến mấy ngàn mét. Lúc này, bên trong tỏa ra một luồng sáng vàng chói lóa, sau khi ra khỏi cửa hang thì tạo thành một cột sáng vàng dày đặc, bay thẳng lên trời.

Nhưng ánh sáng vàng kéo dài được mấy giây rồi biến mất, sau đó mặt đất tiếp tục rung chuyển, một phút sau mới ngừng lại.

Ngô Bình hỏi: “Có phải thành công rồi không?"

Mèo đen: “Chắc là thành công rồi”.

Còn chưa dứt lời, một tia sáng vàng bay ra, Ngô Bình đưa tay ra chộp lấy, chính là quả trứng vàng đó. Lúc này phù văn cấp mười hai treo lơ lửng bề ngoài quả trứng vàng, trong đó phù văn cấp bảy đã được kích hoạt, phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Thế mà lại có cấp mười hai”.

Ngô Bình: “Cấp mười hai là gì?”

Mèo đen: “Trong cấm kỵ có rất cấm chế, ví dụ như cấm chế Tiểu Thiên, bình thường ít nhất có cấm chế cấp ba, cứ thêm một cấp thì uy lực sẽ tăng gấp mười, cấm chế cấp ba là gấp một ngàn lần”.

“Phía trên còn có cấm chế Trung Thiên, bình thường có cấm chế cấp sáu, tức là một nghìn lần một nghìn lần; nếu cấm kỵ đạt tới cấm chế cấp chín thì là cấm kỵ Đại Thiên”.

Ngô Bình nghĩ đến câu nói trước kia: “Vậy cấm chế cấp mười hai là cấm kỵ cao nhất?”

Mèo đen: “Sau khi đạt đến cấm chế cấp mười hai thì đã đạt tới ngưỡng cửa cấm kỵ cao nhất. Nhưng hiện giờ nó chỉ mở đến cấm chế cấp bảy, chính là tiêu chuẩn của cấm kỵ Trung Thiên”.

Ngô Bình: “Vậy cũng khá ổn, sau này nó sẽ tiếp tục thăng cấp”.

Cậu đang định cất quả trứng vàng đi thì nó chợt nứt ra một tiếng, một em bé trắng hồng nhảy ra từ trong đó, thắt bím tóc, mặc áo vải bổ, mũm mĩm và rất đáng yêu.

“Bố”, nhóc con này nhảy lên ôm chặt lấy cổ Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn nhóc con này, thấy nó thế mà lại có phần khá giống mình.

Mèo đen giải thích: “Công tử đã bỏ máu để luyện hóa nó nên vật này kế thừa một phần gen của cậu, cho nên mới có hình dạng con người, còn nhìn rất giống cậu nữa”.

Ngô Bình cầm nó trong lòng bàn tay, cười nói: “Cũng đẹp trai đấy, sau này gọi là “Tiểu Tuấn” nhé, tên đầy đủ là “Ngô Tử Tuấn”.”

Cậu bé rất vui mừng, gật đầu rồi nhảy lên vai Ngô Bình, nhìn cái hố bên dưới nói: “Bố, đồ ở bên trong đã bị con ăn hết rồi, nhưng vẫn còn sót lại một ít”.

Ngô Bình: “Vậy à? Chúng ta xuống dưới xem thử”.

Ngay lúc cậu chuẩn bị đi xuống, đám người Cổ Thanh Liên đã chạy đến. Họ nhìn thấy khói tan đi, lại có ánh sáng vàng bốc lên trời bèn lao tới hòn đảo.

Trên đường chạy đến, họ thấy một Nhẫn giả Đông Doanh vẫn chưa chết, Cổ Thanh Liên dẫn hắn đến trước mặt Ngô Bình.

Sắc mặt nhẫn giả này tái mét, rõ ràng là đã trúng độc, hơn nữa lục phủ ngũ tạng đều bị hủy hoại, sống đến giờ đã là đèn cạn dầu.

Ngô Bình cho hắn uống một viên đan dược, kích hoạt khả năng sống của hắn rồi hỏi: “Các anh lên đảo làm gì?”

Ý thức của người đó hơi hỗn loạn, hắn lẩm bẩm: “Yamata Orochi ở dưới lòng đất”.

Sau đó hắn lại tỉnh táo một chút nói: “Trong sào huyệt của Yamata Orochi có bảo vật. bọn tôi đến cướp bảo vật, nhưng tất cả mọi người đều đã chết, tất cả đều chết…”

Nói đến đây, huyết sắc trên mặt hắn không còn, cơ thể dần ngã xuống.

Ngô Bình nói: “Hóa ra là sào huyệt của quái vật”.

Sau đó cậu nhảy xuống hố đen xuống đến hơn một ngàn mét, xuất hiện một cái động nằm ngang, cậu đi vào trong.

Hang động rất bừa bộn, vách hang bị sức mạnh khá lớn phá hủy, khắp nơi đều sụp đổ, Ngô Bình vừa đi vào bên trong vừa dọn dẹp.

Ngô Tử Tuấn: “Bố, đi vào trong tiếp đi”.

Đi được hơn một trăm mét, Ngô Bình tiến vào một cái động, vách trong của động này có màu vàng xanh, cực kỳ kiên cố, hang động rộng hàng ngàn mét vuông, cao mấy chục mét.

Lúc này một con rắn chín đầu cực lớn nằm ở bên trong, đã chết từ trước.

Phía sau con rắn chín đầu có một cái ao, ao này làm bằng ngọc trắng, rộng mười mét vuông, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lam, mặt ngoài là sương trắng.

Ngô Bình thổi bay sương mù, lập tức nhìn thấy có vài cây sen mọc lên trong ao. Nhưng thứ cậu để ý không phải hoa sen mà là đáy ao, nơi đó có một lớp đá pha lê nhiều màu sắc, kích thước chỉ bằng một ngón tay, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Mèo đen nhìn thấy đá pha lê nhiều màu thì nói: “Thiên Tinh ngũ sắc”.

Thiên Tinh ngũ sắc? Ngô Bình hỏi đồ này có tác dụng gì, mèo đen giải thích: “Thời kỳ sơ khai khi vũ trụ mới ra đời, chỉ có một số lượng nhỏ những thứ được kết tinh từ năm nguyên tố ngũ hành của trời đất, chúng vừa hình thành đã bị chia cắt bởi các cường giả trong Hỗn Độn, có rất ít người có thể ở lại. Nước mà Thiên Tinh ngũ sắc từng ngâm có thể chuyển hóa thành nước thần ngũ hành, lấy nó tưới xuống đất thì đất bình thường có thể chuyển hóa thành thần thổ ngũ hành”.

Mắt Ngô Bình phát sáng, tất nhiên là cậu biết đến thần thổ ngũ hành, là một trong những loại đất nuôi dưỡng linh dược, tiên dược tốt nhất.

Vì thế cậu không nói nhiều, lập tức cất Thiên Tinh ngũ sắc trong cả ao đi, có khá nhiều, có thể có thể chứa đầy mười thùng. Ngoài ra, cậu còn thu thập hết nước trong ao, dù sao nước này đã bị chuyển hóa thành Thần Thủy Ngũ Hành từ trước.

Cuối cùng còn lại một lớp bùn hoa sen dày ở dưới ao, những thứ này là thần thổ ngũ hành.

Đương nhiên, Ngô Bình cũng đào hết mấy hoa sen đó lên, cậu định đào một cái ao ở nhà, rồi đem cấy chúng vào.

Thu dọn đồ đạc, Ngô Bình lại nhìn con rắn khổng lồ đó. Năng lượng của con rắn khổng lồ bị Ngô Tử Quân hấp thụ, nhưng thể chất của tốt siêu phàm, da rắn trông có vẻ là thứ tốt.

Thế là cậu lấy kiếm Long Uyên bảy sao dùng hết sức chém vào thân rắn, đồng thời dùng lực của lưỡi đâm sắc bén, lập tức nghe được một tiếng “keng”, ánh lửa bay khắp nơi nhưng da rắn vẫn còn nguyên vẹn.

“Vảy rắn cứng thật”, Ngô Bình khá ngạc nhiên.

Suy ngẫm một hồi, cậu mổ bụng con rắn khổng lồ ra, lột hết da ra, con rắn tám đầu này rất lớn, số da phải lột ra cũng khá nhiều.

Lột xong da rắn, cậu lại phát hiện phần đầu của mỗi con rắn đều có một viên ngọc có màu khác nhau.

Mèo đen nhìn những hạt châu này nói: “Cậu Ngô, vật này cực kỳ đáng sợ, những hạt châu này chắc chắn có thể tạo ra hiệu quả rất tốt, chỉ là năng lượng của chúng đã bị hấp thu, chỉ để lại cái vỏ rỗng”.

Ngô Bình cầm một hạt châu màu xám xanh lên, cảm thấy vật này rất kỳ lạ, đan xen giữa vật chất và năng lượng. Cậu lấy đầu lưỡi liếm thử, cảm nhận được một luồng dược lực khá mạnh phun ra vài làn khói từ tai và mũi, người cũng ho dữ dội.

“Dược tính này mạnh quá”, cậu ngạc nhiên nói.

Mèo đen không biết về những thứ này hỏi: “Công tử, chẳng lẽ vật này có tác dụng?”

Ngô Bình nhếch môi cười: “Không chỉ có tác dụng mà còn có tác dụng rất lớn. Dược tính trong những hạt châu này được tạo ra từ hư không, tôi cảm thấy lấy chúng làm thuốc dẫn thì có thể luyện chế ra những loại đan dược trước đây chưa từng có”.

Sau đó cậu cất hết tất cả tám viên châu đó vào, sau đó mới quay lại chỗ lúc nãy.

Lúc này Tần Cự Phong đã đi một vòng quanh trên đảo, tìm được vài thuộc hạ hôn mê, sau đó Ngô Bình cứu chữa cho họ.

Ngô Bình vừa cứu được một người, lập tức có hàng chục tia sáng từ trên trời chiếu xuống, xuất hiện ngay gần hang động, người dẫn đầu mặc đồ vàng kim, nhìn khí tức có vẻ là cường giả cảnh giới Thần Thông.

Ông ta lướt nhìn một vòng, sau đó nhìn sang Tần Cự Phong hỏi: “Cậu là Tần Cự Phong?”

Ngô Bình nhìn người này, vội bước lên nói: “Chào chỉ huy, tôi là Tần Cự Phong”.

Người này là chỉ huy của Kim Y Vệ mà triều đình mới thành lập, uy lực rất lớn, chịu trách nhiệm với hoàng đế.

Chỉ huy sứ khẽ gật đầu: “Tần tướng quân, vừa rồi tôi thấy có ánh sáng vàng bay lên, chuyện gì thế?”

Ngô Bình từng dặn Tần Cự Phong, Tần Cự Phong lập tức nói: “Sau khi chúng ta đến thì ở đây đã xảy ra chuyện này, lúc đó chúng tôi tình cờ nhìn thấy ánh sáng vàng bay lên nên phân tán chạy trốn”.

Chỉ huy sứ này nhìn Ngô Bình nói: “Tốt nhất các cậu nói cho tôi sự thật, nếu không không ai có thể cứu được các cậu đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK