Hàn Băng Nghiên cười nói: “Được! Như vậy thì anh có thể không cần phải tốn sức làm chuyện khác rồi”.
Hôm đó, Hàn Băng Nghiên đi cùng Ngô Bình tham gia cuộc thi tự chủ. Các thí sinh tham gia cuộc thi, tự rút một bộ đề thi trong kho đề thi, trong kho đề thi có đến mấy chục nghìn bộ đề thi, mà mỗi bộ đề đều có độ khó tương tự nhau.
Mấy hôm nay, Ngô Bình đã học xong toàn bộ chương trình học của học viện, vì vậy đã hẹn trước tham gia ba bài thi sáng nay. Bài thi thứ nhất, có tổng cộng mười bốn thí sinh tham gia, Ngô Bình chỉ mất ba mươi phút đã viết xong bài làm, trực tiếp đến bài thi thứ hai.
Bởi vì thời gian mỗi bài thi đều là hai tiếng đồng hồ, nên thời gian ba bài thi cậu hẹn trước xếp chồng nhau, lại thêm bắt buộc phải vào thi sớm nửa tiếng, nên cậu chỉ có thể nộp bài trước.
Bài thi thứ hai, trước nửa tiếng đã đến rồi.
Người có thể thi đậu vào đại học Thần Kinh đều là học sinh thông minh nhất toàn quốc, nhưng được như Ngô Bình mới năm nhất đã có thể thi được thì rất hiếm thấy, trên cơ bản đều là sinh viên năm ba, năm tư, sinh viên năm hai cũng cực kỳ ít.
Ngô Bình vừa ngồi xuống đã cảm nhận được phía sau có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, cậu không quay đầu lại mà tiếp tục ngồi đó.
Nửa tiếng sau, cuộc thi bắt đầu, cậu vẫn như trước chỉ hai mươi phút đã nộp bài, sau đó đi qua bài thi thứ ba.
Chân trước cậu vừa ra khỏi cửa thì phía sau đã có một nam sinh nộp bài, đuổi theo Ngô Bình.
Lúc Ngô Bình đi qua chỗ ngọn núi giả, để Hàn Băng Nghiên đi đến địa điểm thi trước, cậu dừng lại bên cạnh. Không lâu sau, một nam sinh đã đi đến, thấy Ngô Bình đứng đó, anh ta chợt ngây người.
“Có chuyện sao?”
Ngô Bình hỏi anh ta.
Người này trông cao gầy, sóng mũi rất cao, anh ta khẽ nghịch mái tóc dài, hỏi: “Người tu hành?”
Ngô Bình có Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, người ngoài không nhìn thấu được cậu, chuyện này tuy thần bí, nhưng cũng trực tiếp thể hiện rõ với người ngoài thân phận người tu hành của cậu.
“Thì sao?”, Ngô Bình nói.
Nam sinh tóc dài vươn tay: “Tôi tên Mộc Thành Nghiệp, kết bạn đi”.
Ngô Bình không vươn tay, đối với những người đột nhiên xuất hiện như vậy cậu đều đề phòng, lạnh nhạt nói: “Tôi không thích kết bạn”. Nói xong quay người rời đi.
Mộc Thành Nghiệp ngây người tại chỗ, đợi Ngô Bình đi xa rồi, bên trong cái hồ kế bên núi giả, mặt nước bỗng xuất hiện hình mặt người, gương mặt trắng bệch, mái tóc dài xanh lục, mặt người đó nói: “Cậu chủ, người này rất cẩn trọng”.
Mộc Thành Nghiệp bình thản nói: “Dạo này tôi gặp được không ít người tu hành xuất hiện ở đại học Thần Kinh, chẳng lẽ bọn họ đều biết chuyện kia sao?”
Mặt người trắng nhợt: “Bọn họ chưa chắc đã biết, nhưng Kỳ sư trưởng chắc chắn cảm nhận được, vì vậy cậu nhất định phải cẩn thận, tránh để bọn họ biết chuyện kia, thêm một người thì thêm một đối thủ cạnh tranh”.
Mộc Thành Nghiệp gật đầu: “Yên tâm đi, tôi không bất cẩn như vậy đâu”. Nói rồi, anh ta lại quay về phòng học.
Người này vừa rời đi, Ngô Bình lại xuất hiện ở vị trí ban đầu. Thì ra, vừa nãy cậu rời đi chỉ là một cái bóng, còn bản thể thì dùng huyền thuật che giấu.
“Anh ta nói đến chuyện kia là chuyện gì?”, cậu lầm bầm nói.
Cậu không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện này, lập tức lại ẩn thân mất dấu.
Bài thi thứ ba, Ngô Bình không cần phải vội, cậu mất một tiếng đồng hồ mới đi ra.
Ngoài cửa, Hàn Băng Nghiên đang đợi cậu, cười nói: “Anh Bình, kết quả hai bài thi đầu đã có rồi”.
Kiểu thi trong trường thế này, đều là dùng trí tuệ nhân tạo chấm bài, trong vòng một tiếng đã có thành tích rồi.
“Thi được bao nhiêu?”, Ngô Bình cười hỏi.
“Đều đạt điểm tuyệt đối”.
Thật ra, chỉ cần đủ điểm là có thể có được học phần rồi. Thế nhưng thành tích thi cũng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá tổng hợp của sinh viên. Đối với sinh viên ưu tú, trường học không chỉ tặng học bổng khổng lồ, mà còn có cơ hội được cử đi học trao đổi với các trường danh tiếng ở nước ngoài. Nếu vô cùng xuất sắc thì sẽ được giáo sư xem trọng, tham gia các dự án nghiên cứu khoa học.
Ngô Bình cũng không tò mò về thành tích, cậu cười nói: “Buổi chiều còn có ba bài thi nữa, như vậy một nghi sáu bài thi, bốn ngày là có thể thể thi hoàn thành toàn bộ các môn học năm nhất rồi”.
Khoa Y có rất nhiều môn phải thi, cộng hết lại có mười mấy môn, trong đó phải học thuộc rất nhiều, vì vậy độ khó khi thi cũng không thấp. Cho nên, có rất nhiều sinh viên Y sau khi vào đại học mới phát hiện, mức độ học hành căng thẳng của bọn họ cũng không khác gì khi thi đại học cả. Nhất là hai năm cuối phải chuẩn bị thi thạc sĩ, học đến mất ăn mất ngủ.
“Mấy hôm nay em vất vả một chút. Chịu khổ mấy ngày, nhẹ nhàng cả năm, mà còn được lợi rất nhiều”.
Giữa trưa, hai người ăn qua loa ở nhà ăn.
Buổi thi chiều sẽ bắt đầu lúc hai giờ, giữa trưa còn hơn hai tiếng đồng hồ, Ngô Bình bèn dẫn Hàn Băng Nghiên đến trung tâm thương mại gần đó đi dạo, mua mấy đồ lặt vặt.
Đến khi buổi thi chiều kết thúc, hai người lại quay về biệt thự trên núi.
Tu luyện mấy tiếng đồng hồ, Ngưu Thanh tiễn Diệp Ngưng Băng đi cũng đã về, cậu bèn đi đến Lâm phủ.
Hôm qua, Lâm Kiếm Phong vốn đã hẹn Ngô Bình, tám giờ tối gặp hoàng hậu ở đó. Thế nhưng, hôm qua Lâm Kiếm Phong đột nhiên gọi điện đến, hẹn lại thời gian gặp mặt vào mười giờ tối.
Tại Lâm phủ.
Ngô Bình vừa đến, Lâm Kiếm Phong đã đích thân ra ngoài đón, mời cậu vào trong phòng khách.
Bây giờ là chín giờ năm mươi lăm phút, hoàng hậu vẫn chưa đến, Lâm Kiếm Phong ngồi nói chuyện với cậu. Còn về Lâm Tương, anh ta cũng không lộ mặt.
“Anh Lâm, tại sao hoàng hậu nhất định phải gặp tôi?”, Ngô Bình hỏi.
Lâm Kiếm Phong cười ha ha: “Suy nghĩ của hoàng hậu đương nhiên tôi cũng không đoán được”.
“Hoàng hậu và thái hậu có quan hệ thế nào?” Ngô Bình hỏi. Cậu biết, hoàng hậu tiền nhiệm cũng chính là thái hậu bây giờ là công chúa hoàng triều, vậy vị hoàng hậu mới này e là cũng có quan hệ với cô ta.
Lâm Kiếm Phong cười nói: “Tôi biết không nhiều, chỉ biết hoàng hậu nương nương là cháu bên nhà ngoại của thái hậu, chị họ của hoàng đế”.
Ngô Bình cười nói: “Ra là vậy, chẳng trách”.
Nói chuyện mấy câu, đã đến mười giờ đúng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó có tám thị vệ mang đao đi vào, chia thành hai bên trái phải. Sau đó, bốn cung nữ dìu một người phụ nữ mặc đồ hoàng cung trông khoảng chừng hai mươi tuổi chậm rãi đi vào.
Người phụ nữ mặc đồ hoàng cung này có vẻ ngoài như tranh vẽ, khí chất cao quý, Ngô Bình nghĩ cô ta chính là hoàng hậu thì lại thấy Lâm Kiếm Phong tiến lên bái lễ: “Tiểu nhân bái kiến thái hậu!”
Ngô Bình ngây người, thái hậu, không phải nói là hoàng hậu đến sao?
Thái hậu khẽ cười, cô ta quan sát Ngô Bình, nói: “Cậu chính là người cho người gửi lời với hoàng hậu?”
Ngô Bình cũng không đứng dậy, nói: “Trí nhớ thái hậu tốt thật, là tôi gửi lời. Cô tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng đi”.
Thái hậu ngồi trên ghế đối diện, các cung nữ hầu hạ bên cạnh.
Cô ta khẽ hừ một tiếng, nói: “Cậu là vãn bối, lại vô lễ. Nói ra thì tôi và giáo chủ các cậu còn có quan hệ rất thân thiết. Nói về bối phận thì giáo chủ các cậu còn phải gọi tôi một tiếng bà cô đấy”.
Ngô Bình sững người, bà cô của giáo chủ?
Thấy Ngô Bình không tin, cô ta nói: “Cậu không tin thì quay về hỏi giáo chủ nhà cậu xem xem”.
Thật ra xuất thân của Ngô Bình là Kiếm Các, đệ tử Thái Hoàng Giáo chỉ là cách gọi bên ngoài của cậu thôi, đương nhiên cậu cũng không bị hù dọa, nói: “Sư tôn của tôi là ba vị chí tôn Kiếm Các, bối phận của bọn họ so với giáo chủ cao hơn không biết bao nhiêu. Nếu cô muốn nói như vậy, có lẽ cô còn phải gọi tôi một tiếng ông tổ rồi”.
Thái hậu không biết phải nói gì, thầm nói tên này không muốn chịu thiệt gì cả.
Ngô Bình biết thái hậu gặp cậu nhất định là có chuyện nên lại nói: “Thái hậu, mọi người đều là người thông minh, không cần phải lãng phí thời gian, cô cứ nói thẳng đi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
Thái hậu cũng thích Ngô Bình nói thẳng vào vấn đề, cô ta hắng giọng, nói: “Cũng không có gì. Tôi chỉ là muốn hỏi một câu, ma vật lúc đó, có phải đã bị sư tôn của cậu chém chết rồi không?”
Ngô Bình lập tức hiểu ra, thái hậu này nghĩ người giết thứ kia là sư tôn của cậu, vẻ mặt cậu không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Đúng thì thế nào?”
Chương 2795: Cảm giác đói khát dữ dội
Thái hậu thấy cậu thừa nhận thì cười nói: “Vậy nội đan của ma vật đó, có thể nhường lại không?”
Ngô Bình giật mình trong lòng, cô ta không phải muốn thứ gì khác mà là ba viên nội đan vô dụng sao?
Cậu lập tức lắc đầu: “Sư phụ tôi muốn ba viên nội đan, e rằng không thể đưa ra được”.
Thái hậu vội nói: “Cậu Ngô, bổn cung sẽ không lấy không, tôi đồng ý dùng một món bảo vật để trao đổi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Không biết là bảo vật thế nào, quay về tôi sẽ hỏi sư phụ thử, xem xem ông ấy có đồng ý hay không”.
Thái hậu vung tay, một cung nữ lấy một cái khay đến, trên khay có để một chiếc hộp ngọc, vuông vức ngay ngắn, cũng không biết bên trong có gì.
Thái hậu nói: “Cậu Ngô, đây là một mảnh bùn đen lấy từ vùng đất Hỗn Độn, tác dụng của nó rất thần kỳ, có thể gây ô nhiễm tất thảy mọi pháp bảo, pháp trận. Nhưng những thứ dính vào nó đều sẽ mất đi tác dụng nhanh chóng”.
“Còn có thứ như vậy nữa sao?”, Ngô Bình động lòng, cầm lấy hộp ngọc, mở ra.
Thấy bên trong hộp ngọc quả nhiên có một khối bùn đen, còn tỏa ra mùi thối nhàn nhạt, cũng không biết tạo thành từ loại bùn gì.
Liếc nhìn một lát rồi cậu trả hộp ngọc lại, bình thản nói: “Thái hậu, sư tôn tôi e rằng không có hứng thú gì với khối bùn thối này đâu”.
Thế nhưng, bên tai cậu lại vang lên âm thanh của mèo đen: “Cậu Ngô, thứ này gọi là Bùn Bẩn, đến từ Thiên Vẫn Chi Địa, có rất nhiều tác dụng. Nhất là với cao thủ cấp bậc Chúa Tể, rất cần đến vật này, vì vậy giá trị vật này rất cao, có tiền cũng không mua được”.
Thái hậu như đoán được Ngô Bình sẽ không đồng ý, cô ta cười nói: “Còn có một bảo vật nữa”.
Cung nữ lại bưng ra một cái khay, bên trên chỉ đặt một quyển sách màu vàng, tỏa ra hơi thở kinh người.
“Cậu Ngô, đây là bút tích thực của cao thủ chí tôn. Nhưng nội dung bản gốc này quá huyền diệu, cho nên đời sau không có người có thể hiểu được, Hơn nữa, mỗi một lần mở cuốn sách này ra thì sẽ tiêu hao một phần năng lượng. Vì vậy nghìn năm nay, chưa có ai mở nó ra. Cậu Ngô thông minh vượt trội, chắc hẳn có thể lĩnh ngộ được chút ít từ trong này”.
Ngô Bình cảm thấy cũng được rồi, xem xong thì nhận lấy rồi nói: “Được thôi. Dù sao thái hậu và giáo chủ tôi cũng thân thiết nên tôi sẽ hỏi sư tôn xem”.
Nói xong cậu nhắm mắt không nói gì, qua một lúc, vẻ mặt cậu khó xử, nói: “Sư tôn tôi nói, hai thứ này ông ấy không quan tâm”.
Thái hậu nhíu mày, hai món bảo bối này là thứ tốt nhất mà cô ta có thể bỏ ra rồi, sao còn chưa hài lòng?
Ngô Bình nói: “Nhưng tôi đã nói với sư tôn không ít lời. Gia sư nói, một mình tôi ở giới thế tục cũng không dễ dàng gì, tiền cũng dùng nhiều…”
Không đợi Ngô Bình nói xong, thái hậu lập tức nói: “Nếu cậu Ngô thiếu tiền, vậy thì dễ rồi, cậu ra giá đi”.
Ngô Bình chớp mắt, nói: “Vậy thì cho tôi ba mươi triệu tiền Đại Đạo đi”.
Ba mươi triệu tiền Đại Đạo đối với tu sĩ bình thường mà nói, đến mười đời cũng không kiếm nổi. Nhưng thái hậu là người hoàng triều Tiên Giới, tay cầm quyền binh, tiền tài vô số, cũng chấp nhận được.
Trầm ngâm vài giây, thái hậu nói: “Được, ba mươi triệu thì ba mươi triệu”.
Ngô Bình lập tức lấy một hạt châu từ đầu rắn nra, nói: “Mời thái hậu xem qua”.
Thái hậu cầm hạt châu, quan sát kỹ càng, bất giác khẽ cười, nói: “Đúng thực là nội đan của ma vật kia”.
Ngô Bình thầm nghĩ, người phụ nữ này quả nhiên không biết đan này có ba miếng, hơn nữa chỉ là đưa một miếng trong số đó, trong tay cậu còn có hai miếng nữa!
“Thái hậu có thể nói cho tôi biết, lấy đan của yêu này làm gì không?”
Tâm trạng thái hậu có vẻ không tệ, nói: “Đan này, có giá trị dược liệu rất cao, dùng nó để luyện đan có thể tạo ra hiệu quả không tưởng tượng được”.
Quan điểm này lại trùng với quan điểm của Ngô Bình, cậu ồ một tiếng, hỏi: “Xem ra thái hậu có quen biết một vị luyện đan sư rất lợi hại”.
Thái hậu lại không muốn nói nhiều, cô ta đưa một túi chứa đồ cho Ngô Bình, bên trong có đủ ba mươi triệu tiền Đại Đạo.
Ngô Bình bất giác thầm kinh ngạc, trên người người phụ nữ này lại mang theo ít nhất ba mươi triệu tiền Đại Đạo, cô ta có bao nhiêu tiền vậy?
Giao dịch thành công, sau đó thái hậu rời Lâm phủ, Lâm Kiếm Phong còn muốn giữ Ngô Bình lại một lúc, nhưng Ngô Bình nói có chuyện, sau đó cũng rời khỏi nhà họ Lâm, quay về biệt thự trên núi.
Trải qua mấy ngày tích góp, cậu tích lũy nhiều dùng từ từ, cuối cùng vào nửa đêm cậu lại đột phá, mở ra thần cung thứ hai!
Sau khi mở thần cung thứ hai, cậu đã dốc toàn lực nuôi dưỡng thần cung, chuẩn bị trấn áp thai ngọc.
Lúc trước, khi cậu mở thần cung thứ nhất thì đã đưa mặt nạ trấn áp bên trong, có được ba loại năng lực mặt nạ, khống chế không gian, lời nguyền, tuyệt sát, ba phương pháp này đều là át chủ bài của cậu, uy lực cực kỳ lớn.
Bây giờ cậu có được thần cung thứ hai, lại có thể một quân át chủ bài!
Mấy ngày sau đó, ngày nào Ngô Bình cũng đi tới đi lui giữa trường học và biệt thự trên núi, ban ngày đi thi, buổi tối ăn cơm.
Biệt thự trên núi cũng trở thành nơi tụ tập với bạn bè của Ngô Bình, Mộc Băng Thiền, Y Mỵ cũng đều dời đến đây ở. Biệt thự trên núi có rất nhiều phòng, mọi người hoàn toàn có thể ở lại được.
Đúng lúc Ngô Bình cũng nhờ Mộc Băng Thiền chỉ dạy một vài kinh nghiệm tu hành kiếp trước của cô ấy, trong mấy ngày này, Mộc Băng Thiền viết ra không ít tuyệt học Thánh Cổ Đại Trận đỉnh cao nhất, thần thông và rất nhiều bí pháp luyện tập cảnh giới nhỏ cho Ngô Bình.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, buổi chiều Ngô Bình hoàn thành bài thi cuối cùng. Trong lúc đó, cậu đã hoàn thành thần cung thứ hai, thành công trấn áp thai ngọc bên trong.
Khi thai ngọc bị trấn áp, sức mạnh của Ngô Bình bắt đầu tiến vào thai ngọc không ngừng, cho dù căn cơ cậu thâm sâu thì chẳng mấy chốc đã trở nên trống rỗng, cả người gần như suy yếu.
Hết cách, cậu chỉ đành lấy đan dược đã luyện chế lúc trước, cũng mặc kệ quý giá thế nào, trực tiếp nhét vào miệng. Thậm chí cậu còn lấy mấy thứ quý giá như Thần Lộ, Hồn Tinh ra, uống từng ngụm lớn Thần Lộ, hấp thụ luyện hóa Hồn Tinh.
Cậu hấp thụ năng lượng như vậy mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ hấp thu năng lượng của thai ngọc. Giây phút này, sâu trong linh hồn cậu, có cảm giác đói khát rất dữ dội. Cảm giác này, cảm giác đói khát này so với cảm giác đói của người thường còn mãnh liệt gấp chục nghìn lần, khiến thân thể cậu run rẩy, bên trong linh hồn cảm thấy suy yếu và đau đớn.
“Cứ tiếp tục như vậy, thể nào mình cũng bị ăn đến nghèo thôi, xem ra mình phải quay về Kiếm Các một chuyến, tìm sư tôn xin tài nguyên!”
Thanh Ngưu bảo vệ ở bên cạnh, anh ta nói: “Cậu Ngô, thứ này không phải chuyện nhỏ, một khi luyện hóa hoàn toàn, chắc chắn sẽ trở thành bí thần mạnh nhất!”
Ngô Bình: “Không cho nó ăn no, thậm chí tôi còn không thể tu luyện được”.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, cậu tự mình đến Kiếm Các.
Trong Kiếm Các, ba vị kiếm lão đang uống trà trò chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp. Từ sau khi Ngô Bình lĩnh ngộ được Vô Thượng Kiếm Khúc, mấy người họ hoàn toàn không còn áp lực, tâm tình rất thoải mái, người cũng nhàn nhã hơn hẳn.
Ngô Bình đột nhiên quay về, Thẩm Huyền Tông cười hỏi: “Đồ nhi, có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy, chắc không phải lại bị nữ đệ tử vây quanh đâu nhỉ?”
Ngô Bình không có tâm trạng cười đùa, nói: “Sư tôn, trong thần cung con có trấn áp một thứ, tiêu hao rất nhiều, hiện tại con không còn gì để ăn được nữa”.
Thẩm Huyền Tông cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ông ta đi đến, vươn tay ấn vào đầu Ngô Bình, chỉ thoáng cảm nhận, gương mặt chợt kinh ngạc, hỏi: “Đây là vật gì?”
Ngô Bình: “Thiên Địa Linh Đan, sở hữu sức mạnh cấm kỵ”.
Ba vị tôn sư nhìn nhau, Âu Dương Thiên Tế lập tức nói: “Tài nguyên có nhiều, bây giờ con vào bên trong đóng cửa tu luyện đi!”
Lúc này La Vô Phi mới giới thiệu người phụ nữ cho Ngô Bình, nói: “Vị này là Thanh Hàn kiếm tôn”.
Ngô Bình ôm quyền: “Bái kiến kiếm tôn”.
Chương 2796: Bí Thần Cấm Kỵ
Người phụ nữ cười nói: “Quả nhiên ba vị đạo hữu đã thu nhận đệ tử giỏi, thế mà có năng lực luyện hóa cấm kỵ. Sức mạnh của cấm kỵ đã bị rất nhiều người lãng quên”.
La Vô Phi nói với Ngô Bình: “Đi theo tôi”.
Ông ta dẫn Ngô Bình đến một khu tu luyện, hỏi cậu có cần tài nguyên gì không.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nâng cao thần hồn, tăng trưởng nguyên khí, hồn tinh, linh thạch gì cũng được”.
La Vô Phi vung tay lên, hàng đống tinh thạch xuất hiện, có Ngũ Hành Tinh Linh, thần thạch Âm Dương, hồn thạch Thiên Địa, tiên căn Thái Cực, thần thủy Thiên Nhất v.v, đều là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp nhất thế giới.
Mắt Ngô Bình sáng lên hỏi: “Sư phụ, có nhiều đồ tốt như vậy à, đưa sớm cho con là tốt rồi”.
La Vô Phi nói: “Những thứ này vốn là lúc chúng ta để lại Trọng Khai Sơn Môn, nhưng bây giờ cậu cần đến thì cứ tùy ý sử dụng. Dùng hết vẫn có thể tích lũy, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội đột phá thì sẽ rất khó để có được chúng lần nữa”.
Ngô Bình cũng không khách sáo nữa, lập tức bắt đầu “ném thức ăn”.
La Vô Phi đi ra ngoài tiếp tục nói chuyện với bạn cũ. Mặc dù bốn người đang nói chuyện phiếm nhưng lúc này đều đang để ý đến tình hình của Ngô Bình.
Thanh Hàn Kiếm Tôn nói: “Đứa trẻ này khá giỏi, đính hôn chưa?”
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Vẫn chưa, nhưng chắc hẳn đã có người yêu rồi”.
Thanh Hàn Kiếm Tôn: “Chỉ cần chưa kết hôn thì chẳng sao cả, lúc về tôi để ý giúp mọi người”.
Ở một bên khác, Ngô Bình bắt đầu cắn nuốt những báu vật này, thời gian cũng trôi qua từng chút.
Ba ngày sau, mấy món đồ trước mắt cậu đã tiêu hao hết một phần ba, cuối cùng cũng cậu không còn đói như trước, nhưng vẫn là không đủ.
Đến ngày thứ năm, cậu bỗng ợ một hơi, cảm thấy không thể hấp thu thêm được nữa. Lúc này thai ngọc trong thần điện thứ hai đột nhiên nhảy lên, toàn bộ Kiếm Các rung chuyển, bốn vị kiếm tôn bên ngoài cũng cùng quay đầu lại.
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Xem ra là thành công rồi”.
Âu Dương Thiên Tế: “Ngô Bình tu luyện Thần Cung, đó chắc chắn là công pháp Trúc Cơ của Thánh Cổ Đại Lục. Chúng ta trước đây cũng đã từng tiếp xúc với công pháp này, đáng tiếc là thất bại”.
La Vô Phi: “Đệ tử của chúng ta thành công rồi, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của chúng ta”.
Lúc này Ngô Bình ở bên trong mở mắt ra. Trong Thần Cung, thai ngọc bỗng vang lên một tiếng “rắc”, nứt ra một đường như trứng gà nứt vỏ.
Sau đó, một cái đầu lộ ra bên trong, hắn có nước da màu vàng kim, đôi mắt xanh đậm, nhưng nhìn giống hệt Ngô Bình.
Nhìn thấy người này, Ngô Bình sửng sốt, đây là Bí Anh của mình à?
Nhưng cậu nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là Bí Anh của mình sao? Mấy ngày nay nó đều điên cuồng hấp thu năng lượng của cậu, bao gồm cả tinh thần lực, bí lực của cậu, tất cả đều sinh ra Bí Anh này.
Chỉ là cậu không ngờ Bí Anh của Thần Cung thứ nhất còn chưa xuất hiện mà Thần Cung thứ hai lại thành công trước.
Ngay sau đó Bí Anh của cậu lao ra khỏi Thần Cung, xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Mặc dù vẫn là kỳ Bí Anh nhưng Bí Anh của Ngô Bình đã cao ba trượng, khí thế ngút trời.
Phải biết sau này Bí Anh còn sẽ lớn lên, khi lớn lên mới được gọi là Bí Thần. Trong đó, dưới một thước gọi là Tiểu Bí Thần, trên một thước đến dưới ba thước là Đại Bí Thần; trên ba thước đến dưới chín thước là Thượng Bí Thần; trên chín thước được gọi là Bí Thần truyền kỳ. Nhưng nếu hơn mười thước thì được gọi là Bí Thần Chí Tôn.
Hiện tại Ngô Bình vẫn còn kỳ sơ sinh mà đã đạt tới ba trượng, sau khi trưởng thành có khả năng cao hơn mười trượng. Đây tất nhiên đã không còn là Bí Thần Chí Tôn nữa, mà là một loại Bí Thần lớn mạnh hơn, Bí Thần Cấm Kỵ.
Ngô Bình cảm thấy nó hơi lớn nên bèn ép Bí Anh lại thành chín thước chín. Mặc dù cao chín thước chín nhưng vẫn cao hơn ba mét, giống như một vị linh thần khổng lồ.
Lúc này cửa đẩy ra, bốn người Thẩm Huyền Tông bước vào.
Khi nhìn thấy Bí Anh của Ngô Bình, họ đều sửng sốt.
“Đây là… Bí… Bí Anh?”, những người như Thẩm Huyền Tông lúc nói còn lắp bắp nữa là, ông ta quá mức ngạc nhiên.
Âu Dương Thiên Tế đi tới trước mặt Bí Anh, nhìn từ trên xuống dưới ba lượt, sau đó hít khí lạnh nói: “Đây là Bí Anh của Ngô Bình! Thời kỳ đầu mà đã mạnh như vậy, sau này trưởng thành chẳng phải sẽ là Bí Thần Cấm Kỵ sao?”
Mắt Thanh Hàn Kiếm Tôn sáng rực cười nói: “Đúng là có tư chất hơn người”.
La Vô Phi nghiêm túc nói: “Đạo hữu Thanh Hàn, hy vọng ông có thể giữ bí mật, đừng nói cho bất kỳ người thứ ba nào biết về Bí Thần Cấm Kỵ ngoài chúng ta”.
Thanh Hàn Kiếm Tôn: “Dĩ nhiên tôi sẽ không nói, nhưng tôi có thể thay đệ tử cưng của tôi đính hôn trước với đệ tử của mọi người”.
Ngô Bình sửng sốt, hôn ước?
La Vô Phi cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề”.
Sau đó ông ta nói với Ngô Bình còn đang ngơ ngác: “Đệ tử, Thanh Hàn kiếm tôn có bảy nữ đệ tử, đều xinh đẹp như hoa, hơn nữa có vài người còn có thể chất hiếm có”.
Ngô Bình vội nói: “Sư đệ, tôi vẫn chưa muốn đính hôn”.
Âu Dương Thiên Tế: “Không muốn đính hôn? Cũng không phải bảo cậu kết hôn ngay. Mấy người bọn tôi quyết định chuyện này thay cậu”.
Ngô Bình thở dài, biết nói gì cũng vô dụng nên định chạy: “Sư tôn, con nhớ ra phải thu hoạch dược liệu, con về trước…”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Ngô Bình đã biến mất.
Thanh Hàn Kiếm Tôn mỉm cười nói: “Thật là một chàng trai lợi hại, mắt nhìn người của các đệ tử cưng của tôi cao lắm, lần này chắc chắn chúng sẽ hài lòng”.
La Vô Phi cười nói: “Nếu có thời gian, bảo đệ tử của ông đến Thái Hoàng Giáo chơi nhiều hơn. Đến lúc đó tôi sẽ gọi Ngô Bình đến để chúng gặp mặt trước. Mặc dù chúng ta là sư trưởng nhưng cũng phải nghe ý kiến của chúng nữa”.
Thanh Hàn Kiếm Tôn: “Đạo hữu La nói đúng. Tháng sau, bảng xếp hạng kiếm thuật trong Vạn Kiếm Tiên Giới sẽ được sắp xếp lại, các đệ tử cưng của các ông cũng tham gia đi”.
Nghe đến bảng xếp hạng kiếm thuật, La Vô Phi nhớ đến gì đó nói: “Năm đó chúng ta cũng từng tiến vào bảng xếp hạng kiếm thuật, tôi nhớ đạo hữu Thanh Hàn ở vị trí thứ bảy nhỉ?”
Thanh Hàn Kiếm Tôn cười nói: “Ba vị đạo hữu La lúc đó là vị trí thứ hai đến thứ tư”.
La Vô Phi nói: “Tiếc là cuối cùng lại bị người đó áp chế, không giành được vị trí đầu”.
Nhắc đến người đó, vẻ mặt Thanh Hàn Kiếm Tôn trở nên nghiêm túc: “Nghe nói ông ta cũng thu nhận mấy đệ tử thiên tài, lần này cũng muốn khiêu chiến các cao thủ trên bảng xếp hạng kiếm thuật”.
La Vô Phi cười nhạo: “Dã tâm của người này rất lớn, lần này chắc chắn có ý đồ gì đó”.
Âu Dương Thiên Tế: “Nói thế chắc chắn phải để Ngô Bình đi khiêu chiến bảng xếp hạng kiếm thuật, năm đó chúng ta bị hắn áp đảo, bây giờ thế hệ sau ra trận tranh tài, chúng ta không thể lại thua nữa”.
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Đệ tử của chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ giành được vị trí thứ nhất. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nhân cơ hội này quay trở lại Vạn Kiếm Tiên Giới”.
Thanh Hàn Kiếm Tôn: “Xem ra ba vị đạo hữu cũng gần như khôi phục rồi”.
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Nhờ phúc của thằng nhóc đó mà bây giờ ba chúng tôi đã khôi phục được tám mươi phần trăm tu vi, hơn nữa còn lĩnh hội về kiếm đạo tốt hơn trước”.
Thanh Hàn Kiếm Tôn gật đầu: “Vậy được, tôi cũng sẽ đến đó. Tôi rất muốn xem sau khi bị đệ tử của mình bị đánh bại thì ông ta sẽ có vẻ mặt thế nào”.