Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1636: Thiên Kê năm màu

Sau vài ly rượu, Trần Nhược Nhàn tựa vai Ngô Bình, lẩm bẩm: "Thật muốn quay trở lại trước đây. Em ngồi trên vai bố, phi hành trên thảo nguyên rộng lớn, đuổi thỏ, bắt gà. Về đến nhà, mẹ đã nấu một bàn đầy đồ ăn ngon. Còn có cả anh trai, anh ấy cao lớn đẹp trai, là niềm kiêu hãnh của gia tộc em".

Ngô Bình vỗ về lưng cô ấy, an ủi: "Thời gian không thể quay lại, mọi thứ đều đã qua rồi em".

Trần Nhược Nhàn tựa vào lòng anh, ngủ thiếp đi. Đã lâu lắm rồi cô ấy không ngủ, từ lúc trốn đến đại lục Côn Luân thì cô ấy chưa từng chợp mắt, bây giờ cô ấy nằm trong lòng một người đàn ông mạnh mẽ, trong thâm tâm nảy sinh cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngô Bình đồng cảm với cảnh ngộ của cô ấy, lập tức dẫn thần thức của cô ấy vào huyễn cảnh. Anh đã tạo ra một thế giới trong huyễn cảnh, để Trần Nhược Nhàn trở về quá khứ, trở về lúc nhỏ, nhìn thấy bố mẹ, anh trai và người thân.

Chẳng mấy chốc sau, khoé miệng Trần Nhược Nhàn bất giác cong lên, ở trong giấc mơ, cô ấy rất vui vẻ, vừa nhảy nhót vừa cười đùa.

Ngủ một giấc, lúc tỉnh đậy đã là ngày hôm sau.

Trần Nhược Nhàn mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, cô ấy nói: "Anh Huyền Bình, em mơ thấy bố mẹ và anh trai, giống hệt như thật vậy".

Ngô Bình nói: "Sau này em nhớ bọn họ thì sẽ mơ thấy họ".

Hổ Bảo cũng đã tỉnh, nó yên lặng nằm trên tấm da hổ, dường như tinh khí thần đều bị rút sạch đi rồi vậy.

Ngô Bình đi tới sờ đầu nó, nói: "Hổ Bảo, em phải trưởng thành, rồi cũng sẽ có một ngày em phải một mình đối diện với thế giới tàn khốc này. Thế nên em phải phấn chấn lên, dũng cảm đối mặt với tất cả".

Hổ Bảo ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, khẽ gật đầu rồi gầm lên một tiếng kinh động đất trời.

Ngô Bình nói: "Chúng ta lập một ngôi mộ cho dì Hổ, sau này về tế bái".

Sau đó, anh đóng động lại, lập một tấm bia bên ngoài, bái xong thì cùng Trần Nhược Nhàn cưỡi Hổ Bảo tiếp tục khám phá Ngũ Hành Giới.

Ở Ngũ Hành Giới có rất nhiều con người sinh sống, hơn nữa ở đây cũng có Nhân Vương và Nhân Hoàng, đất nước và hoàng triều. Lần trước, Ngô Bình chỉ tới hai bộ lạc trong số đó, chưa hiểu quá nhiều về Ngũ Hành Giới. Lần này anh phải khám phá một phen để hiểu sâu hơn về Ngũ Hành Giới.

Hai người đi về phía trước một đoạn thì phía trước bỗng có tiếng gầm giận dữ vang lên. Lại bay thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đã nhìn thấy một con gà trống cao mấy trăm mét, lông năm màu, mào gà màu vàng kim, đang đánh nhau với một con rắn bạc dài hàng nghìn mét.

Móng của con gà trống lớn có màu vàng kim, rất sắc bén, cào một cái đã cào rách lớp da dày của con rắn bạc, thế nên rắn bạc rất thận trọng, thủ thế, hoàn toàn trong trạng thái phòng ngự.

Con gà trống lớn gáy vang, tiếng gáy lanh lảnh, tốc độ công kích của chiếc mỏ nhanh như chớp, mỗi lần mổ thì sức mạnh toàn thân tập trung lên hết chiếc mỏ.

Hổ Bảo nhìn một hồi thì muốn sang đó ăn gà, Ngô Bình cản nó lại: "Hổ Bảo, có lẽ em không đánh lại con gà trống lớn này đâu, nó là dị chủng hồng hoang trong truyền thuyết, Thiên Kê năm màu. Trong cơ thể nó có sức mạnh Ngũ Hành, thực lực không hề thua kém Đạo Quân. Em nhìn con rắn bạc kia đi, nó được di truyền huyết mạch Hoá Xà, đao kiếm khó làm nó bị thương nhưng lại bị con Thiên Kê hoàn toàn áp chế, phải phòng ngự tuyệt đối".

Hổ Bảo chăm chú theo dõi, quan sát trận chiến ở cấp độ cao thế này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành trong tương lai của nó.

Ngô Bình quan sát một hồi thì nhảy xuống khỏi lưng hổ, tay trái bắt chước động tác mổ của con gà, tay trái bắt chước rắn bạc, đấu với nhau. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện ra được một bộ chưởng pháp, lấy tên là Xà Hình Thủ; và một bộ chỉ pháp, lấy tên là Ngũ Hành Chỉ.

Luyện được một chặp, thân hình của anh bỗng cao lớn lên mấy trăm mét, nhảy vào chiến đấu. Con gà trống lớn rất cảnh giác, nó đã để ý thấy Ngô Bình từ sớm rồi, nhưng phải đấu với rắn bạc nên nó không quan tâm tới Ngô Bình. Không ngờ con người này lại chủ động nhảy vào chọc giận mình, làm gì có lí đó!

Con gà trống lớn bỗng nhảy lên, vung đôi cánh, ba mươi cái lông vũ năm màu như những mũi tên lao vút tới những chỗ hiểm trên người Ngô Bình.

Ngô Bình phất tay đã nắm lông vũ trong lòng bàn tay, sau đó thi triển Ngũ Hành Chỉ đánh với con gà trống lớn. Con gà trống lớn thấy đòn tấn công thất bại thì nhào tới, không ngờ con rắn bạc lại bỗng nhiên phản kích, cắn về phía chân gà của nó nhanh như chớp. Nếu con rắn bạc cắn trúng thì độc sẽ ngấm vào cơ thể con gà.

Con gà trống lớn vung móng, hư không vang lên tiếng đao kiếm, năm đạo ánh sáng đánh về phía rắn bạc. Rắn bạc vội tránh né, đồng thời Ngô Bình cũng ra tay, tay trái dùng Xà Hình Thủ chộp lấy cổ con gà, bóp một phát.

"Á!"

Con gà trống lớn kêu lên quái dị, hai cánh đập loạn, vô số ánh sáng phóng ra nhưng Ngô Bình đều tránh được. Đồng thời, tay anh bóp mạnh, con gà trống lớn lập tức không còn sức lực, hai mắt trợn trừng, dường như sắp bị bóp chết.

Ngô Bình cười khẩy: "Mày đừng diễn nữa, tao không bóp chết được mày".

Con gà trống lớn trở lại bình thường, nó nghiêng đầu, con mắt bên trái nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình vứt nó ra nói: "Đừng nhìn tao như thế, nếu không tao sẽ đem mày đi hầm canh gà đấy".

Gà trống lớn bỗng nổi giận, kêu "ác ác ác", rồi cố tình làm ra vẻ nhào tới giết.

Ngô Bình đang định nói gì thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh nghiêng người, giơ tay chộp một cái thì đã chộp được vào đúng điểm bảy tấc của con rắn bạc. Anh bóp một cái, con rắn bạc đã mềm oặt ra.

Anh cười khẩy: "Tao mà không ra tay thì mày đã bị Thiên Kê giết chết rồi, thế mà còn dám đánh lén tao!"

Anh vung tay, vạch đứt da rắn, lấy mật rắn ra. Con rắn bạc này có huyết mạch Hoá Xà, mật của nó có màu tím, toả ra mùi hương thoang thoảng.

Nhìn thấy mật rắn, Thiên Kê kêu lên "ác ác ác", hai mắt nó nhìn chằm chằm mật rắn.

Ngô Bình hỏi: "Mày muốn lấy mật rắn à?"

Con gà trống lớn gật đầu thật mạnh. Trong đầu Ngô Bình nhận được truyền âm: "Cần mật rắn để cứu vợ tôi".

Ngô Bình: "Vợ mày trúng độc à?"

Gà trống lớn: "Bị trúng một loại kỳ độc, chỉ có mật rắn này mới cứu được".

Ngô Bình: "Tao là người lấy mật rắn này ra, sao tao phải đưa cho mày?"

Gà trống lớn biết mình khó mà đánh lại Ngô Bình, nó im lặng mấy giây rồi đáp: "Tôi có thể dẫn anh tới linh thổ Ngũ Hành tìm bảo vật Ngũ Hành".

Ngô Bình sáng cả mắt lên: "Mày từng tới linh thổ Ngũ Hành à?"

Gà trống lớn gật đầu: "Tôi lớn lên ở linh thổ Ngũ Hành".

Ngô Bình hứng thú, hỏi nó: "Tao nghe nói linh thổ Ngũ Hành là nơi vị sáng tạo ra Ngũ Hành Giới ẩn cư đúng không? Vị đó còn ở đây không?"

Gà trống lớn: "Chủ nhân đã mất từ lâu rồi, ông nội tôi chính là con gà mà chủ nhân nuôi".

Ngô Bình ngẩn người: "Vị đó là chủ nhân của mày à?"

Gà trống lớn: "Cứ xem là vậy đi, vì ông nội tôi là gà mà ông ấy nuôi dưỡng".

Ngô Bình thăm dò: "Chắc chắn thực lực ông nội của mày mạnh hơn mày nhiều nhỉ?"

Gà trống lớn: "Chắc chắn là mạnh hơn tôi rồi, lúc bố tôi ra đời, ông nội đã giết một con thần long để bà nội tôi bồi bổ cơ thể đó ".

Ngô Bình kinh hãi, giết thần long để bồi bổ thân thể?

Anh hỏi: "Nhà mày còn trứng bán không?"

Gà trống lớn: "Anh đang nói gì vậy? Anh muốn ăn trứng gà của nhà tôi à?"

Ngô Bình cười hì hì: "Đâu phải quả trứng nào cũng nở ra con được đâu, đúng không?"

Gà trống lớn cười nhạt: "Anh đừng có mơ! Trứng của bọn tôi chỉ để cho chủ nhân dùng thôi".

Ngô Bình: "Nhưng chủ nhân của bọn mày không còn nữa, bán một ít cho tao cũng được mà. Thế này đi, mày cho tao một trăm quả trứng gà, tao đưa mật rắn cho mày".

Gà trống lớn nổi giận: "Một trăm cái? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi! Anh có biết mỗi năm Thiên Kê bọn tôi chỉ đẻ được một quả trứng thôi không?"

Ngô Bình: "Một trăm quả trứng quan trọng hay là tính mạng của vợ mày quan trọng?"

Gà trống lớn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Năm mươi quả, không hơn được nữa!"
Chương 1637: Những sinh vật kì lạ

Ngô Bình: "Bỏ đi, chín mươi lăm cũng được, ta lấy ít hơn một chút".

Gà trống: "Năm lăm thôi, thực sự là không có. Nhà tôi chỉ có từng đó trứng, không thể đưa cho anh đủ chín mươi lăm quả".

Một người một gà cứ cò kè mặc cả mãi, cuối cùng cũng chốt được cái giá là bảy mươi hai quả trứng gà.

Ngô Bình: "Khi nào nhìn thấy trứng gà thì ta mới giao mật rắn cho ngươi được. Hơn nữa ta hiểu y thuật, có thể chữa thương cho vợ ngươi".

Gà trống rất vui mừng đáp: "Được, đi cùng tôi".

Thế là, Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn ngồi lên lưng Hổ Bảo cùng gà trống bay về phía trước.

Trên đường, Ngô Bình hỏi: "Ngươi có tên không?"

"Tôi xếp thứ mười ba trong số đám gà cùng trang lứa nên cứ gọi tôi là Gà Mười Ba là được".

"Gà Mười Ba, chủ nhân của ngươi ngoài gà ra còn nuôi thứ gì khác không?"

Gà Mười Ba: "Có, còn một con chó, ai cũng gọi nó là lão Hoàng. Nó thường xuyên bắt nạt ông nội tôi. Nếu không phải đánh không lại thì tôi sớm đã dạy dỗ nó rồi".

Ngô Bình ngạc nhiên, một con chó còn lợi hại hơn cả ông nội của Gà Mười Ba thì phải lợi hại đến mức nào?

"Ngoài ra còn sinh vật nào nữa không?"

Gà Mười Ba: "Còn có một con trâu, ba con thỏ ngọc, hai con dê núi. Dưới nước còn có chút cá tôm, trong đó lợi hại nhất là lão Vương, đến lão Hoàng cũng không dám chọc lão Vương này".

Ngô Bình: "Nói vậy thì các sinh vật ở chỗ ngươi đều vô cùng lợi hại?"

Gà Mười Ba: "Đa số là tôi đều không chọc vào được. Đúng rồi, trong rừng có một tổ ong, ngọn núi phía Đông còn có một tổ kiến. Đó là trong nhà, còn ngoài ruộng thuốc thì có nhiều loài tinh quái lắm, tôi từng bị bọn chúng chơi xỏ".

Ngô Bình tự nhủ người này rốt cuộc là ai mà có thể nuôi được những sinh vật lợi hại thế này?

Gà Mười Ba: "Điều đó tôi cũng không biết, có lẽ chỉ có lão Vương biết. Trước khi bọn tôi xuất hiện, lão Vương đã đi theo chủ nhân rồi".

Ngô Bình chớp mắt hỏi: "Ngươi dẫn ta đi một vòng quanh nhà được không?"

Gà Mười Ba lập tức trở nên cảnh giác: "Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng lấy đồ của nhà chúng tôi, nếu không lão Hoàng sẽ giết anh".

Ngô Bình cười và nói: "Ngươi đang đùa ta à? Ta có giống loại người trộm cắp không? Ta chỉ tò mò và muốn đến nhà của chủ nhân ngươi để xem những thứ kỳ lạ đó thôi".

Gà Mười Ba do dự đáp: "Tôi không thể quyết định vấn đề này. Khi về đến đó, tôi sẽ hỏi lại lão Hoàng".

Ngô Bình: “Lão Hoàng có sở thích gì không?”

Gà Mười Ba: "Sở thích sao? Lão Hoàng khá tham ăn, thích nhất là ăn thịt và gặm xương".

Ngô Bình: "Được, thế này đi. Ngươi có thể sắp xếp cho ta ở gần nhà ngươi. Ta cũng không đi lung tung nữa, tránh để ngươi phải khó xử".

Gà Mười Ba nhất thời cảm thấy nghi hoặc. Người thanh niên này thoạt nhìn cũng không giống loại người dễ dàng từ bỏ, chẳng lẽ là còn có ý đồ xấu nào khác sao?

Ngô Bình: "Gà Mười Ba, sao ngươi lại nhìn ta như vậy, coi ta là người xấu sao?"

Gà Mười Ba: "Không lẽ anh là người tốt?"

Ngô Bình: "Cho dù ta không phải người tốt thì cũng nhất định không thể coi là kẻ xấu".

Gà Mười Ba: "Được, tôi sẽ đưa anh vào khu rừng hạnh bên cạnh cánh đồng thuốc. Đừng hái những quả hạnh bên trong, ở đó có cây hạnh đầu tiên trên thế giới đó".

Ngô Bình: "Ồ, cây hạnh đầu tiên trên thế giới sao? Vậy là tổ tiên của họ nhà hạnh rồi. Chắc chắn quả của nó sẽ rất ngon phải không?"

Gà Mười Ba: "Dù sao cây hạnh đó cũng rất khó đối phó, anh tốt nhất đừng khiêu khích nó. Đương nhiên, nếu như nó nguyện ý cho anh ăn quả của nó thì lại là chuyện khác".

Ngô Bình cười đáp: "Có lẽ nó sẽ thích tôi ấy chứ".

Cuối cùng, Ngô Bình nhìn thấy một đám mây ngũ sắc xuất hiện trước mặt mình. Trong đám mây đó có nhiều luồng sức mạnh khác nhau khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Gà Mười Ba: "Phía sau theo sát nhé, đi thôi".

Nói rồi, gà trống lớn vỗ cánh, mây khói dạt sang một bên, để lộ ra một con đường. Hai người, một gà, một hổ đi vào trong đó.

Khi mây khói hợp lại như ban đầu, Ngô Bình đã bước vào một thế giới khác. Xung quanh tràn ngập linh khí ngũ hành đậm đặc, cực phẩm. Chỉ cần tùy ý hít một hơi, cơ thể cũng sẽ được lợi rất nhiều.

Trần Nhược Nhàn hít sâu mấy hơi, vui mừng nói: "Anh Huyền Bình, Đại Đạo của nơi này hoàn chỉnh!"

Ngô Bình: "Chà, Thiên Đạo ở đây khác với bên ngoài, tự hình thành một hệ thống của riêng nó. Xem ra, bậc toàn năng sáng tạo ra Ngũ Hành Giới tu vi đã vượt qua Đại Đạo Tôn, có khả năng khai thiên lập địa!"

Trần Nhược Nhàn sửng sốt: "Đó là cảnh giới gì?"

Ngô Bình: "Cảnh giới đó hơn chúng ta quá nhiều, không thể tưởng tượng nổi".

Gà Mười Ba nói: "Đi nhanh hơn." Dứt lời, tia chớp ngũ hành xung quanh lóe lên, mang theo hai người bọn họ cùng Hồ Bảo bay lên.

Chỉ trong vài phút, Ngô Bình đã đến một rừng hạnh.

Khu rừng hạnh này rộng hơn mười mẫu, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của quả hạnh chín. Nhìn thoáng qua, những cây hạnh bên trong cao hàng trăm mét, thân cây to lớn, quả hạnh khi kết trái to gần bằng quả dưa hấu, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trần Nhược Nhàn nuốt nước miếng, nhìn những quả hạnh màu đỏ và vàng cam, nói: "Hẳn là rất ngon".

Gà Mười Ba: "Đừng chạy lung tung, Ngũ Hành Linh Thổ rất nguy hiểm. Nếu xảy ra chuyện gì tôi cũng không cứu không được anh đâu. Tôi đi lấy trứng gà, rất nhanh sẽ trở lại".

Ngô Bình cười nói: "Ngươi đi đi, ta không chạy lung tung đâu".

Sau khi Gà Mười Ba rời đi, Ngô Bình bước vào rừng hạnh. Anh có một cảm giác mơ hồ rằng khu rừng này có một luồng khí tức rất đáng sợ, nhưng nó được giấu rất kỹ và anh không thể tìm thấy nó.

Ngô Bình xoay người lại, cuối cùng dừng lại trước một cây hạnh nhỏ. Sau đó anh cúi đầu thật sâu hành lễ: "Hạnh Tổ, tiểu bối tới bái kiến".

Cây hạnh khẽ lay động, một ông lão da vàng, mắt vàng, lông mày đỏ, trên người tỏa ra mùi hương quả hạnh nồng nặc xuất hiện.

Ông ấy nhìn Ngô Bình một lượt rồi hỏi: "Nhóc con, làm sao cậu biết tôi là Hạnh Tổ?"

Ngô Bình: "Là do khí tức của Hạnh Tổ thật phi thường. Dù tiểu bối không có mắt vẫn có thể nhận ra".

Hạnh Tổ cười, đáp: "Cậu có nịnh tôi cũng vô dụng, đừng mơ được ăn quả của tôi".

Ngô Bình: "Tiểu bối không dám. Tiểu bối đến đây là để đưa một món đồ tốt cho Hạnh Tổ".

Vừa nói, anh vừa lấy ra một khối đá thần lớn. Khối đá thần này chí ít nặng hơn năm tấn. Ngô Bình nói rồi đặt nó ở trên mặt đất.

Đá thần có lợi ích rất lớn đối với các sinh vật thuộc tính mộc. Ngay cả hồ lô và nho đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó. Đương nhiên, Hạnh Tổ này cũng vậy.

"Đây là. . . đá thần to quá, ta chưa từng thấy khối đá thần nào to như vậy!", Hạnh Tổ hai mắt sáng lên, ánh mắt không rời khối đá thần.

Ngô Bình: "Hạnh Tổ, đá thần này là tiểu bối hiếu kính dâng tặng, xin hãy nhận lấy".

Hạnh Tổ vuốt râu và nói: "Không có công thì không nhận quà. Chàng trai trẻ, cậu muốn đổi đá thần lấy quả hạnh của tôi sao?"

Ngô Bình vội vàng xua tay: "Không, không, đây là quà tặng, không phải món hàng đổi chác".

Vị Hạnh Tổ này tuy mạnh nhưng tâm hồn đơn thuần, không biết đây là mưu kế của Ngô Bình. Ông ấy nói: "Thế này đi, tôi tặng cho cậu ba quả hạnh tôi kết được, cậu thấy thế nào?"

Ngô Bình cười nói: "Hạnh Tổ, tiểu bối thực sự không có hứng thú với quả hạnh. Dù sao tôi cũng có quả bàn đào trong tay rồi. Quả bàn đào là loại thuốc chữa bách bệnh quý giá nhất trên đời".

Vừa nói, anh vừa lấy ra hai quả bàn đào đưa cho Hạnh Tổ xem.

Khi Hạnh Tổ nhìn thấy quả bàn đào, ông ấy bật cười chế nhạo: "Quả đào thối này có gì ngon? Để tôi nói cho cậu biết, một quả hạnh của tôi quý giá gấp mười lần quả đào này, cậu có tin không?"

Ngô Bình vẻ mặt nghiêm túc: "Hạnh Tổ, tôi không tin! Quả bàn đào này rất nổi tiếng, khó khăn lắm tôi mới có được, làm sao không bằng quả hạnh của ông được? Không tin, tôi thực sự không tin chút nào!"

Hạnh Tổ tức xì khói, đáp: "Nhóc con, cậu không tin thì thử quả hạnh của tôi đi!"
Chương 1638: Lão Hoàng tham ăn

Hạnh Tổ vươn tay hái một quả hạnh vàng to bằng nắm tay và đặt nó vào tay Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười, nói: "Hạnh Tổ, vậy tiểu bối nếm thử nhé?"

Anh vừa nói vừa cắn một miếng, thịt quả hạnh vào miệng hóa thành một luồng khí. Luồng khí này một phần dưỡng thân, một phần dưỡng dưỡng thần.

Mắt anh sáng lên, nói: "Hiệu quả tốt hơn quả bàn đào, nhưng hiệu quả của hai loại quả này là khác nhau".

Hạnh Tổ vẻ mặt đắc ý: "Tôi đã xem qua quả bàn đào kia rồi. Cứ khoác lác là cái gì mà Thiên Địa Linh Căn. Hừ, cũng không có gì đặc biệt".

Ngô Bình nhanh chóng tâng bốc Hạnh Tổ: "Hạnh Tổ, những quả hạnh của tiền bối tốt hơn nhiều so với những quả bàn đào kia. Thật đáng tiếc khi không có nhiều người biết về nó".

Hạnh Tổ rất vui, đáp: "Nhóc con, cậu có mắt nhìn đấy. Quả hạnh của tôi là Đạo quả, nó chứa đựng Thiên Đạo".

Ngô Bình: "Vốn tiểu bối đã dành dụm được mười mấy quả bàn đào cho người nhà mình, nhưng bây giờ xem ra tất cả chỗ bàn đào này cũng không bằng một quả hạnh của Hạnh Tổ".

Hạnh Tổ càng vui vẻ hơn, nói: "Được rồi, hãy vặt lấy mấy quả hạnh đi. Lấy nhiều nhiều mà mang về cho người nhà nữa".

Ngô Bình: "Hạnh Tổ, làm vậy thì thật ngại quá".

Hạnh Tổ cười "ha ha" đáp: "Tôi không thể nhận không đá thần của cậu mà không có gì đáp lễ".

Sau đó, ông ấy biến ra một giỏ trái cây chứa hai mươi lăm quả hạnh.

Hạnh Tổ nói: "Mấy quả hạnh này vừa mới chín, cho cậu cả đấy. Hạt hạnh cũng đừng vứt đi, có thể dùng làm thuốc".

Ngô Bình cúi đầu thật sâu: "Cám ơn Hạnh Tổ!"

Sau khi anh cất quả hạnh đi thì nghe thấy giọng Gà Mười Ba bên ngoài khu rừng mơ: "Anh đâu rồi?"

Ngô Bình cúi đầu chào Hạnh Tổ: "Tiền bối, tiểu bối xin cáo lui".

Hạnh Tổ vẫy tay: "Đi nhé", sau đó ông ấy lập tức biến mất.

Khi hai người đi ra khỏi khu rừng hạnh thì đã thấy Gà Mười Ba đang cắn một cái sọt tre đựng đầy trứng. Ngô Bình đếm lại, chính xác có bảy mươi hai quả trứng.

Anh nhận lấy trứng và cười nói: "Cảm ơn".

Gà Mười Ba quay đầu lại, một con gà mái nhiều màu bước ra. Con gà mái này nhỏ hơn nó một chút.

Gà Mười Ba: “Đây là vợ tôi, phiền anh chữa bệnh cho cô ấy”.

Ngô Bình liếc nhìn, vươn tay kéo ra một đạo hắc quang từ bên trong gà mái ra. Sau đó, hắc quang lập tức bị đốt cháy.

Xong xuôi, anh đưa mật rắn cho gà mái, nói: "Hãy ăn mật rắn, như vậy có thể giúp ngươi nhanh chóng hồi phục".

Con gà mái ban đầu bơ phờ, nhưng sau khi ăn mật rắn, nó lập tức trở nên hoạt bát và cục tác, gật đầu với Ngô Bình để bày tỏ lòng biết ơn.

Gà Mười Ba rất vui vẻ, cười nói: "Cảm ơn!"

Ngô Bình: "Ta đi một vòng Ngũ Hành Linh Thổ, ngươi có việc gì có thể tới tìm ta”.

Gà Mười Ba đáp: "Có một căn nhà nhỏ phía trên rừng hạnh. Nó hơi đổ nát, nhưng thu dọn một chút là anh có thể sống ở đó”.

Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đi một lát là nhìn thấy căn nhà nhỏ, trước sân trồng một cây liễu, tơ liễu nhẹ nhàng đung đưa. Cánh cửa đang đóng, nhưng đẩy nhẹ một cái là mở ra.

Sân đầy cỏ dại, có vẻ như đã lâu không được quét dọn. Hổ Bảo biến thành một con hổ nhỏ và chạy vòng vòng trong sân.

Ngô Bình phất tay một cái, cỏ dại và bụi bặm lần lượt biến mất, căn nhà trở nên sạch sẽ ngăn nắp.

Sau khi dọn dẹp nhà và sân, Ngô Bình lấy ra một số nguyên liệu và bắt đầu hầm thịt với chúng. Nhờ hiểu rõ dược lí của các nguyên liệu, anh có thể làm ra những món ăn rất ngon.

Ngô Bình nấu một nồi thịt rồng, ninh trong suốt ba giờ.

Khi thịt chín, mùi thơm bay xa tới mười dặm. Hổ Báo nhịn đói đã lâu nên ngoan ngoãn ngồi xổm bên mép nồi, háo hức nhìn.

Ngô Bình đưa cho Trần Nhược Nhàn bát đầu tiên, sau đó múc đầy một bát lớn cho Hổ Bảo.

Thịt rồng vốn đã ngon, Ngô Bình lại biết cách nấu. Sau khi cắn một miếng, đôi mắt đẹp của Trần Nhược Nhàn sáng lên, cô ấy nói: "Thật là ngon!"

Hổ Bảo không quan tâm thịt rồng có nóng hay không, táp từng miếng to một, chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa bát.

"Ai cho các người sống ở đây?"

Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cửa với giọng điệu rất trang nghiêm.

Ngô Bình vội vàng ra ngoài xem xét, liền thấy một con chó vàng to bằng bắp chân đang đứng trong sân, vẻ mặt nghiêm túc. Nó chính là chủ nhân của giọng nói ban nãy!

Ngô Bình biết con chó này nhất định là lão Hoàng mà Gà Mười Ba đã nhắc tới. Anh vội vàng chắp tay: "Là lão Hoàng đúng không? Ta đã nghe danh ngươi từ lâu. Chúng ta chỉ mượn nơi này một lát, xin lỗi đã làm phiền”.

Con chó lớn màu vàng khịt mũi: "Cút đi, các người không thể sống ở đây”.

Ngô Bình vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Vốn còn định nấu mấy món tủ, nếu lão Hoàng không cho phép, vậy thì ta đành đi thôi”.

Vừa nói, anh vừa cất cái nồi vào động tiên, chuẩn bị cùng Trần Nhược Nhàn rời đi. Trần Nhược Nhàn vẫn đang bưng bát và ăn không ngừng nghỉ.

Thấy Ngô Bình cất nồi đi, lão Hoàng vội vã nói: "Ai bảo cất nồi đi?"

Ngô Bình cười nói: "Cái nồi này là bọn ta mang tới”.

Lão Hoàng: "Bỏ xuống”.

Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Được, cũng chỉ là một cái nồi”.

Sau đó anh đổ thịt vào một cái chậu lớn và đặt nồi trở lại chỗ ban nãy.

Lão Hoàng thấy trong nồi không có thịt, tức giận nói: "Tại sao lại lấy thịt đi?"

Ngô Bình trong bụng nín cười, thầm nghĩ muốn ăn thì cứ nói, còn giả bộ như vậy!

Anh trực tiếp đẩy chậu thịt về phía lão Hoàng, nói: "Lão Hoàng, ta nấu quá nhiều thịt, ngươi nếm thử đi”.

Lão Hoàng khịt mũi và há miệng cắn một miếng thịt rồng to bằng nắm tay. Khi thịt rồng vào miệng, lão Hoàng toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sung sướng, hường thụ.

Miếng thịt bị nó nuốt xuống trong nháy mắt, lão Hoàng lúc này mới hắng giọng: "Được, nấu ăn cũng tạm được".

Ngô Bình: "Đúng vậy, kỹ năng nấu ăn của ta cũng bình thường thôi, vẫn đang học hỏi thêm”.

Lão Hoàng: "Các người không cần phải rời đi, nhà này đã bỏ hoang từ lâu, có thể tạm thời sống ở đây. Nhưng cũng không thể ở không, tôi đang cần một đầu bếp, ba bữa ăn mỗi ngày của tôi giờ giao cho anh”.

Ngô Bình thầm nghĩ con chó vàng này quả là ham ăn!

Anh đáp: "Không vấn đề gì. Lão Hoàng muốn ăn gì cứ nói cho ta biết”.

Lão Hoàng: "Được, lát nữa tôi mang nguyên liệu tới”.

Nói xong, nó tha chậu thịt, nghênh ngang bỏ đi không chừa lại một miếng thịt.

Hổ Bảo rất bất mãn, nó còn chưa ăn no đâu!

Khi Lão Hoàng đi rồi, Trần Nhược Nhàn mím môi cười: "Rõ ràng là muốn ăn, nhưng lại không dám hỏi thẳng. Anh Huyền Bình, có phải từ đầu anh đã định dụ nó bằng đồ ăn ngon rồi không?"

Ngô Bình: "Ăn đồ anh nấu ba ngày rồi, anh không tin nó có thể ăn những thứ khác”.

Trần Nhược Nhàn: "Đến lúc đó nhất định nó sẽ mời anh vào nhà”.

Ngô Bình hỏi: "Nhược Nhàn, em còn muốn ăn gì nữa không?"

Anh nấu một nồi thịt khác để Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo ăn no.

Chẳng mấy chốc đã đến chiều, Ngô Bình nấu bữa tối cho Lão Hoàng. Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo cũng có lộc ăn, được ăn ké rất nhiều.

Lão Hoàng rất hài lòng, nó là ăn nhiều nhất, nhưng ngoài mặt cứ liên tục chê bai. Nó đã gửi rất nhiều nguyên liệu chất lượng tới. Ngô Bình dùng một nửa và giữ lại một nửa, định bụng sau này mang về nấu cho Khả Nhi và Đỉnh Nhi.

Ban đêm, một bóng người bay tới trước cửa. Hạnh Tổ đi tới, ông ấy cười nói: "Nhóc con, con chó vàng kia là thứ đạo đức giả, cậu không cần để ý tới nó”.

Ngô Bình cười đáp: "Tiền bối, ông ở chỗ này đã bao lâu rồi?”

Hạnh Tổ: "Đã lâu lắm rồi, là chủ nhân tìm thấy rồi trồng tôi ở chỗ này”.

Ngô Bình lấy lá trà mà anh tự rang ra đãi Hạnh Tổ. Hạnh Tổ rất thích, tấm tắc khen trà của anh ngon.
Chương 1639: Pháp Thiên Tiên Tôn

Sau khi trò chuyện một lúc, Hạnh Tổ rời đi.

Sau đó Ngô Bình tu luyện trong sân. Anh tu luyện đến tầng thứ mười bốn tên là Diễn Hóa Ngũ Hành của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh khiến Dương thần của anh có được thuộc tính ngũ hành. Nơi đây là Ngũ Hành Linh Thổ, tràn ngập linh khí ngũ hành. Ngô Bình cố gắng hết sức hấp thu nguồn linh khí này.

Trong khi Ngô Bình đang tu luyện, thì hóa thân Trương Quân của anh ở Tiên vực Vĩnh Hằng xa xôi cũng đạt đến ngưỡng đột phá. Trương Quân liên tiếp đột phá tầng thứ bảy và tầng thứ tám của của cảnh giới Bất Tử. Sau đó bước vào cảnh giới Đoạt Thiên.

Trong cảnh giới Đoạt Thiên lại chia thành các cảnh giới nhỏ là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Thiên, Khi Thiên, Lăng Thiên và Đoạt Thiên.

Đại đa số tiên nhân bình thường chỉ tu luyện được đến cảnh giới một hoặc hai, trên thực tế chỉ có đạt đến cảnh giới hai trở lên mới có thể xưng là Đoạt Thiên Tiên Tôn.

Nếu có thể đạt tới cảnh giới thứ tư, sẽ được gọi là Khi Thiên Tiên Tôn. Đến cảnh giới thứ năm, sẽ được gọi là Lăng Thiên Tiên Tôn.

Trương Quân có nền tảng tu luyện vững chắc nên rất nhanh đã đột phá cảnh giới thứ nhất - Vấn Thiên. Vấn Thiên là một loại năng lượng có thể giao lưu với Thiên Ý, với vũ trụ. Khi đạt cảnh giới Vấn Thiên, có thể giải quyết những nghi ngờ của mình và hiểu được bí ẩn của vũ trụ.

Sau đó là cảnh giới Kính Thiên, tu sĩ càng biết thêm về vũ trụ thì càng sinh lòng tôn kính vũ trụ, trời đất, đó chính là "kính thiên".

Tiếp theo đó là Pháp Thiên, luật của trời và đất. Ở cảnh giới này cần mô phỏng và học hỏi những điều bí ẩn của trời, đất và vũ trụ, hoàn thiện bản thân.

Trương Quân tu luyện rất thuận lợi, chỉ cần năm ngày đã đạt tới cảnh giới Pháp Thiên. Cảnh giới Pháp Thiên này kỳ thực khá giống ý nghĩa Thiên Tượng, cho nên Trương Quân rất nhanh đã tu luyện tới mức độ viên mãn.

Ở cảnh giới thứ tư, Trương Quân học được thuật Khi Thiên. Cậu cố gắng hết sức để đột phá, nhưng tiến độ rất chậm.

Trong nháy mắt, Trương Quân đã bế quan mười ngày. Sau khi ngừng bế quan, cậu quyết định đi tới tiên cung Vĩnh Hằng một lần nữa.

Lúc này, ở Hoa Phủ của thành Vĩnh Hằng, một người đàn ông gầy gò đang ngồi, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc giản dị. Người đàn ông tên là Hoa Thiên Thần, là thiên tài của tiên cung Vĩnh Hằng, tu vi của anh ta đã ở mức Đạo Quân. Cho nên, giờ anh ta không còn là đệ tử nữa mà đã trở thành trưởng lão của tiên cung Vĩnh Hằng.

Người phụ nữ là La Minh Tố, trước đó từng là vị hôn thê của Trương Quân. Nhưng giờ người phụ nữ này đã là vợ của Hoa Thiên Thần.

La Minh Tố vẻ mặt lo lắng: "Thiên Thần, khi đó chúng ta tận mắt chứng kiến anh ta chết, làm sao anh ta có thể quay lại được?"

Hoa Thiên Thần cười lạnh: "Hắn đã chết hơn mười năm, nếu không chết, hắn đã tới báo thù từ lâu rồi. Hơn nữa chúng ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, hắn nhất định phải chết. Nhưng cho dù hắn không chết thì cũng đã sao? Chúng ta còn phải sợ sao? Anh đã là Đạo Quân rồi, giết hắn dễ như giết gà!"

La Minh Tố: "Nếu Trương Quân đã chết, vậy ai là người để lại lời cảnh cáo cho chúng ta?"

Hoa Thiên Thần trầm tư một lát: "Chẳng lẽ hắn đầu thai?"

La Minh Tố sửng sốt: "Chuyển sinh?"

Hoa Thiên Thần: "Lúc trước tu vi của hắn rất cao, trên người lại có bảo vật. Có lẽ hắn có cách bảo tồn ký ức, sau đó hắn đầu thai".

La Minh Tố: "Nếu chỉ là một lần chuyển sinh thì em không lo lắng. Kiếp này và kiếp trước rất khác nhau, anh ta là một thiên tài ở kiếp trước, nhưng kiếp này thì chưa chắc. Hơn nữa, cho dù anh ta có thiên tài đến đâu, cũng phải bắt đầu lại từ đầu, vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh".

Hoa Thiên Thần cười nói: "Cho nên em căn bản không cần lo lắng, cho dù hắn thực sự là Trương Quân, anh cũng sẽ giết hắn một lần nữa!"

Khi quay trở lại thành Vĩnh Hằng, Trương Quân biến lại hình dạng giống như kiếp trước, mặc bộ đồ mà cậu đã mặc khi bị giết.

Nhưng Trương Quân không đi thẳng đến chỗ Hoa Thiên Thần, cậu đi đến cổng tiên cung Vĩnh Hằng. Đối diện và cách đó vài trăm mét có một tòa tháp mười hai tầng. Tòa tháp này được gọi là tháp Vĩnh Hằng, tương truyền rằng Đạo Tổ Vĩnh Hằng năm xưa có được truyền thừa từ trong tòa tháp này, sau đó lập ra tiên cung Vĩnh Hằng và xây nó ở gần tòa tháp.

Trương Quân kiếp trước cũng từng tiến vào tháp Vĩnh Hằng, nhưng lúc đó cậu mới tới tầng thứ bảy, không thể tiến lên nữa, Hoa Thiên Thần lúc đó mới vào tới tầng thứ nhất.

Hiện giờ, phía trước tháp Vĩnh Hằng ít nhất có mấy nghìn người, còn có người đang chuẩn bị tiến vào tháp. Có điều, những người này vừa tiến vào cửa tháp liền bị một lực đạo đánh văng ra xa, điều đó cho thấy rằng họ thậm chí không đủ điều kiện để vào tháp.

Tháp Vĩnh Hằng đã tồn tại ở đây rất nhiều năm, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn thử vào bên trong đó. Nhưng đáng tiếc, hầu hết họ đều không đủ tư cách để vào tháp.

Mấy đời nay, người tài giỏi nhất trong tiên cung Vĩnh Hằng cũng chỉ loanh quanh ở mấy tầng đầu, ngay cả Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ chín.

Tháp Vĩnh Hằng đã sớm được chứng minh là bảo vật thuộc về thời đại trước, mà thứ tồn tại trong đó cũng là truyền thừa của thời đại trước.

Lúc này, phía trước tháp Vĩnh Hằng chật ních người, một người đàn ông đang cố gắng hết sức lao về phía cửa tháp. Thế nhưng, cơ thể anh ta dừng lại giữa không trung, không tiến cũng không lui, Điều này chứng tỏ sức mạnh của anh ta tương đương với sức mạnh đẩy lùi của tháp Vĩnh Hằng.

Sau khi giữ hơn mười giây, sức lực của người đàn ông cạn kiệt và anh ta lại bị đánh bay.

Một số người xung quanh hả hê, trong khi những người khác lắc đầu thở dài.

"Ôi, đã ba mươi bảy ngày không có người vào được tháp, thật nhàm chán".

"Đúng vậy, người một tháng trước tới cũng chỉ lên được tầng hai".

"Tháp Vĩnh Hằng là thánh địa không phải ai cũng vào được, dù sao Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ đạt tới tầng thứ chín mà thôi".

"Anh nói xem, tầng mười sẽ có gì nhỉ?"

“Có trời mới biết, chưa từng có ai vào được đến đó”.

"Quên tầng thứ mười đi, nếu như có thể lấy được phần thưởng từ bất kỳ tầng nào thì cũng là phúc lớn lắm rồi".

Mười hai tầng của tháp Vĩnh Hằng sẽ ban thưởng cho người tài giỏi ở mỗi tầng. Trên thực tế, mười hai tầng của tháp đại diện cho mười hai cao thủ, có tư chất tốt nhất trong lịch sử. Mặc dù những cao thủ trong tháp chỉ là hóa thân mô phỏng lại, nhưng sức mạnh của họ giống hệt bản gốc, đều là những thiên tài thế kỷ.

Trương Quân vẫn nhớ rằng chỉ cần có thể đến gần cao thủ trong một khoảng cách nhất định là sẽ vượt qua thử thách. Kiếp trước cậu không có tư cách chiến đấu với cao thủ, bởi vì cậu không thể đến gần người đó, khoảng cách giữa cậu và cao thủ đó chưa bao giờ nhỏ hơn hai mươi bước. Nếu vào gần hơn hai mươi bước là sẽ bước vào cấm khu. Một khi bước vào cấm khu, cao thủ sẽ ra tay.

Theo truyền thuyết, Đạo Tổ Vĩnh Hằng từng tiến vào cấm khu ở tầng ba, bị cao thủ đánh cho một chưởng mà suýt mất mạng.

Mười hai tầng của tháp Vĩnh Hằng đại biểu cho mười hai tầng tu vi. Tu vi càng cao sẽ càng lên được tầng cao để tham gia thử thách.

Ví dụ, khi Trương Quân lần đầu tiên bước vào tháp Vĩnh Hằng, cậu đã lên được tới tầng năm.

Trương Quân vẫn nhớ như in, trên tầng năm của tòa tháp có một cao thủ chí tôn. Cao thủ này chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cậu không dám lại gần. Khi cậu tới gần được khoảng hai mươi lăm bước thì bất tỉnh. Khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi.

Năm đó, Đạo Tổ Vĩnh Hằng từng để lại lời nhắn, nói nếu tu sĩ nào xứng đáng để cao thủ ra tay thì sẽ được ban thưởng, về phần ban thưởng gì thì không ai biết.

Trương Quân lại đến tháp Vĩnh Hằng để thử xem tư chất hiện tại của mình có thực sự tiến bộ hơn trước hay không. Bởi việc tu luyện của cậu kiếp này rất thuận lợi, vượt xa kiếp trước.

Ngoài ra, cậu cũng muốn biết tư chất hiện tại của bản thân có xứng đáng được tháp Vĩnh Hằng khảo nghiệm hay không, hơn nữa nếu thành công lại còn được thưởng.

Điều quan trọng nhất là cậu sẽ dựa vào kết quả vào tháp lần này để quay lại tiên cung Vĩnh Hằng!

Năm đó, vì cậu lên được tầng thứ năm của tháp nên mới được tiên cung Vĩnh Hằng thu làm đệ tử. Chỉ có người tiến vào được tháp Vĩnh Hằng mới được tiên cung Vĩnh Hằng thu nhận làm đệ tử vô điều kiện, hơn nữa còn là đệ tử chính thức.
Chương 1640: Đại cao thủ thời đại, ấn ký Vĩnh Hằng

Trước Tháp Vĩnh Hằng, tình cờ có một người bị sức mạnh của cánh cổng đánh bật ra xa, để lại một khoảng trống rộng xung quanh. Trong khi những người khác đang do dự, Trương Quân đã nhanh chân chen vào, sải bước về phía cổng tháp.

Thấy có người chen lên trước, vài người tức giận nói: "Sao không xếp hàng?"

Tuy nhiên, họ đã ngậm miệng lại trong giây tiếp theo, bởi vì Trương Quân dễ dàng bước qua cánh cổng, và sau đó tầng thứ chín của tháp Vĩnh Hằng sáng lên!

“Cái gì! Tầng chín! Cậu ta có thể tiến vào tầng chín sao? Cậu ta là tu vi gì, chẳng lẽ là Chân Tiên? Hay là Bán Bộ Đại La?"

Mọi người vô cùng kinh ngạc, cách đó không xa có người vội vàng bay tới tiên cung Vĩnh Hằng, muốn báo cáo chuyện này với Cung chủ!

Có người tiến vào tháp Vĩnh Hằng tầng thứ chín, chuyện này nhất định sẽ gây chấn động Tiên Giới, bởi vì Đạo Tổ Vĩnh Hằng năm đó cũng mới tới tầng thứ chín!

Lúc này, Trương Quân đã lên tới tầng chín của tháp Vĩnh Hằng. Tầng chín được bao quanh bởi ánh sáng màu bạc, có một bóng người cách cậu hơn một nghìn mét, lặng lẽ đứng đó.

Cho dù cách xa hơn nghìn mét, Trương Quân vẫn có thể cảm nhận được khí phách bất khả chiến bại của đối phương. Người này, đến từ một thời đại nào đó trong lịch sử và là một trong những nhân vật mạnh nhất ở thời đại đó! Những người như vậy được gọi là thiên tài hay cao thủ của thế kỷ!

Trương Quân đã từng ở tầng bảy nên cậu biết mình đang đối mặt với một địch thủ mạnh như thế nào. Cậu cất bước đi về phía đối phương, chín trăm bước, một trăm bước, ban đầu áp lực rất nhỏ, nhưng càng đi càng xa, áp lực càng tăng lên.

Năm trăm bước, ba trăm bước, một trăm bước!

Kiếp trước, Trương Quân cách cao thủ thời đại kia năm mươi bảy bước! Cậu biết lần này nhất định sẽ vượt qua kiếp trước để tới gần hơn, nhưng cậu không dám chắc mình có thể đi bao xa, có thể tiến vào cấm địa hay không.

Một trăm bước, bảy mươi bước, mười bước. Áp lực lúc này đã rất lớn, nhưng cậu vẫn vững vàng tiến lên. Năm mươi chín bước, năm mươi tám bước, năm mươi bảy bước!

Rất nhanh, cậu đã phá vỡ kỷ lục kiếp trước, tiếp tục đi về phía trước. Bốn mươi bước, ba mươi bước, hai mươi bước!

Giờ phút này, Trương Quân cảm nhận được khí tức của đại cao thủ kia đang khóa chặt cậu. Chỉ cần cậu tiến thêm nửa bước, đại cao thủ kia nhất định sẽ ra tay.

Khi hóa thân Trương Quân chuẩn bị bước vào cấm khu, Ngô Bình vẫn đang sống ở căn nhà nhỏ cạnh rừng hạnh trong Ngũ Hành Linh Thổ. Anh nấu những món ăn ngon mỗi ngày, Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo đã tăng cân, nhưng họ vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những món ăn ngon do Ngô Bình nấu.

Tất nhiên, lão Hoàng ngày nào cũng đến, đều đặn ngày ba bữa, mà món ăn mỗi bữa mỗi khác.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Ngô Bình không chỉ nấu ăn mà tu vi cũng có tiến bộ. Đêm đó, anh chẳng những hấp thu linh lực ngũ hành, thân thể cũng nhờ ngũ hành viên mãn mà thành công luyện tới tầng thứ bảy Bất Tử Kinh, Trích Huyết Trùng Sinh!

Trích Huyết Trùng Sinh là một cảnh giới cực kỳ kì cao thâm. Chỉ cần thần hồn chưa bị huỷ, cho dù chỉ có một giọt máu sót lại cũng có thể sinh ra một bản sao hoàn chỉnh. Điều này tương tự như nhân bản tế bào của thời kì xa xưa của trái đất, nhưng cao cấp hơn. Lấy một giọt máu tái sinh thân thể, bản sao có thể kế thừa hết thảy thuộc tính cùng năng lực của bản gốc. Chỉ cần có tài nguyên tu luyện là có thể trong thời gian ngắn khôi phục lại tu vi ban đầu.

Vốn rất khó tu luyện tới cảnh giới này, nhưng bởi vì Ngô Bình tu luyện Thiên Huyết Kinh đạt tới cảnh giới Tổ Huyết, cộng thêm tác dụng của ngũ hành linh lực nên hôm nay cuối cùng anh cũng đột phá cảnh giới, vào đến cảnh giới Trích Huyết Trùng Sinh!

Cảnh giới Trích Huyết Trùng Sinh ngược lại cũng thúc đẩy Thiên Huyết Kinh của anh lần nữa đột phá, lên tới cảnh giới Thiên Huyết.

Anh đã chăm chỉ tu luyện cả đêm, khi mặt trời mọc, anh ấy cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình đã trở thành Thiên Huyết. Thiên Huyết là một loại ánh sáng ngũ sắc cực kỳ rực rỡ, nó nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể anh.

Vì đã hoá thành ánh sáng, máu có thể dễ dàng đi vào và cung cấp chất dinh dưỡng cho tế bào. Thiên Huyết cũng có thể kết hợp với Dương thần, bồi bổ cho Dương thần.

Rất nhanh, Ngô Bình càng lúc càng hấp thu được nhiều linh lực ngũ hành. Toàn bộ linh lực đi vào Thiên Huyết, máu của anh chính thức trở thành Ngũ Hành Thiên Huyết!

Thời điểm Ngô Bình đột phá, Trương Quân cũng tình cờ bước thêm một bước vô cùng quan trọng đó.

“Bùm!"

Trong nháy mắt, một ý niệm đáng sợ xâm nhập vào trong ý thức của Trương Quân khiến cậu cảm giác như bị sét đánh. Nhưng Trương Quân không ngã xuống, mà tiến lên bước thứ hai.

Cao thủ thời đại đáng sợ bắt đầu cử động, hóa thành một tia sáng lao chính diện về phía Trương Quân.

Trong nháy mắt, trong đầu Trương Quân hiện lên phương thức thi triển Bước Điện. Cậu cũng hóa thành một đạo tia chớp, sau đó phóng ra một pháp chỉ.

Hai tia chớp trong nháy mắt đụng nhau hơn mười lần, Trương Quân hai tay tê rần, mỗi một đòn đều cố gắng dùng hết sức, nhưng không thể làm đối phương bị thương một chút nào. Ngược lại, đại cao thủ kia hiển nhiên không hề cố gắng hết sức.

Trong nháy mắt, đột nhiên rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu Trương Quân. Đồng thời, máu của cậu đột nhiên biến thành ánh sáng năm màu, giúp cải thiện hiệu quả chiến đấu rất nhiều.

Mười chiêu, hai mươi chiêu, càng về sau, thực lực của đại cao thủ càng mạnh. Sau khi đánh một trăm chiêu, Trương Quân gần như không thể chống đỡ, bị đại cao thủ áp đảo, không còn sức phản đòn!

Nhưng vào lúc này, trong đầu cậu hiện lên một bộ quyền thuật, tổng cộng có hơn một trăm thức, vì vậy cậu dùng quyền thuật tiếp tục chiến đấu hết sức.

Dần dần, quyền thuật ngày càng thành thạo. Sau ba trăm chiêu, hai bên hoà nhau, không ai đả thương được đối phương.

Đột nhiên, đại cao thủ biến mất, và Trương Quân nghe thấy một giọng nói thanh tao.

“Cậu đã thành công."

Trương Quân dừng lại và hỏi: "Ai vậy?"

“Ta là ý chí của tháp Vĩnh Hằng”, đối phương nói tiếp: “Cậu tiếp đại cao thủ ba trăm chiêu không bại, như vậy là hoàn thành bài khảo sát, có thể được ban thưởng”.

Trương Quân hai mắt sáng lên, hỏi: "Ban thưởng gì vậy?”

Tháp Vĩnh Hằng nói: "Dấu ấn của Vĩnh Hằng. Trong dấu ấn này có suy nghĩ của một trăm đại cao thủ thời đại, họ có thể giúp cậu tu luyện ngày càng mạnh”.

Lời này vừa dứt, trên trán Trương Quân in lên một đạo bạch quang, sau đó một lực đạo thần bí lưu chuyển khắp toàn thân cậu.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, dấu bạch quang kia mờ đi. Cùng lúc đó, giữa ấn đường của Ngô Bình ở Ngũ Hành Linh Thổ cũng xuất hiện một vệt trắng kì lạ.

Anh cảm thấy có chút kỳ quái, nói: "Đây là cái gì vậy nhỉ?”

Trần Nhược Nhàn tò mò đi tới, đưa tay sờ trán anh, cảm giác được có một lực đạo thần bí ở trong đó. Cô nói: "Là một loại ấn ký gì đó rất thần kỳ, sao tự nhiên nó lại xuất hiện nhỉ?"

Ngô Bình: "Chắc chắn là do hoá thân của anh giành được thứ này. Vì đó là hóa thân của anh cho nên nếu cậu ấy có được nó, nghĩa là anh cũng có được nó”.

Trần Nhược Nhàn: "Anh Huyền Bình, chúng ta đã ở đây lâu rồi, chúng ta sẽ ở đây bao lâu nữa?"

Ngô Bình: "Hôm nay chúng ta sẽ đi”.

Đột nhiên, một con chó lớn màu vàng xuất hiện ở cửa. Nó nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Bình: "Anh nói muốn rời đi?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, lão Hoàng, quấy rầy ngươi đã lâu, thực xin lỗi. Hôm nay ta quyết định sẽ rời đi”.

Lão Hoàng: "Nói đi là đi, quá vô tình vô nghĩa!"

Ngô Bình đảo mắt chán chường, trong lòng thầm nghĩ, ta và một con chó vàng thì có tình nghĩa gì kia chứ?

Anh khẽ thở dài nói: "Lão Hoàng, ta thật sự có việc phải đi”.

Thấy Ngô Bình thật sự muốn rời đi, lão Hoàng do dự hai giây rồi nói: "Anh ở lại thêm mấy ngày, tôi mời anh tới nhà tôi làm khách”.

Ngô Bình vội vàng nói: "Ta nghe Gà Mười Ba nói trong nhà của ngươi có rất nhiều con vật lợi hại, cho nên ta cũng không muốn đi. Ta không muốn đắc tội với bọn chúng".

Lão Hoàng cười lạnh: "Có tôi ở đây, ai dám động tới anh? Đừng sợ, anh sẽ được ở trong cũi của tôi hai ngày”.

Ngô Bình á khẩu, sống trong cũi?

Nhưng anh lập tức nói: "Lão Hoàng, ngươi thật thú vị. Vừa hay ta mới chuẩn bị mấy món ăn, mời ngươi nếm thử”.

Đôi mắt của lão Hoàng sáng lên: "Vậy bây giờ anh có thể chuyển đến đó với tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK