Ngô Bình cười lạnh: "Thứ khói độc cỏn con này thì làm gì được tôi?"
Anh dùng Quỷ Thần Bộ, ngay lập tức bước đến một cánh cửa. Anh chỉ vỗ một cái, cánh cửa đã hoàn toàn bị đập vỡ, một tiếng hô kinh ngạc đột nhiên vang lên từ bên trong.
Một người phụ nữ trung niên nấp sau cánh cửa, ăn mặc rách rưới và bốc mùi hôi thối. Khi bà ta nhìn thấy Ngô Bình xông đến, bà ta giơ tay lên, một đám khói xanh bốc ra. Bà ta có thủ pháp cao siêu, làn khói xanh ngưng tụ thành hình bàn tay người, ào tới chỗ Ngô Bình.
Ngô Bình đột nhiên thở ra một hơi giống như một ngọn gió, nó thổi bay làn khói xanh về chỗ người phụ nữ. Bà ta không kịp né tránh, bị toàn bộ làn khói xanh phả vào mặt. Ngay lập tức, khuôn mặt của bà ta tái xanh như thể bị bôi sơn.
Đôi mắt người phụ nữ đầy hoảng sợ và kinh hoàng, bà ta che mặt và hét lên. Ngay sau đó, máu của bà ta chuyển sang màu xanh lam, sau đó da toàn thân cũng chuyển sang màu xanh lam. Lúc này bà ta không nói nên lời, ngã quỵ xuống đất, những bong bóng màu xanh xuất hiện từ mắt, mũi, miệng bà ta.
Ngô Bình hừ lạnh, anh nhảy vọt lên không trung thì nghe thấy một tiếng "rầm", liền xông thẳng lên lầu hai.
Sau đó anh lại vọt lên tiếp, đột phá tầng ba, bốn, cuối cùng lao lên mái nhà rồi leo lên cao nhìn về phía xa xăm.
Lúc này, trong một tòa nhà cách đó vài trăm mét, Đào Như Tuyết đã hôn mê, cô ấy nằm trên một chiếc bàn dài.
Ma Đô đứng ở bên cạnh, cạnh hắn là hai người trung niên một nam một nữ.
Người phụ nữ trung niên nói: "Cậu chủ, có được cổ Thần Cơ của nhà họ Đào thì tu vi của cậu nhất định sẽ tăng vọt!"
Ma Đô cười nói: "Tôi biết đến sự kỳ diệu của cổ Thần Cơ khi tôi học ở nhà cô ấy, nhưng lúc đó nó chưa đủ để khiến tôi phải có được nó. Nhưng tôi không ngờ rằng cổ Thần Cơ lại tiến hóa!"
Người phụ nữ trung niên nói: "Cậu chủ, cậu tinh thông Cổ thuật, trong tay lại có Cổ đan. Một khi có được cổ Thần Cơ, cậu có thể khiến nó tiếp tục tiến hóa".
Ma Đô gật đầu: "Đúng vậy. Tôi nghe nói từ người nhà họ Đào rằng mỗi khi cổ Thần Cơ tiến hóa, chủ nhân của nó có thể thu được lợi ích rất lớn. Có nó, tôi nhất định có thể trở thành địa tiên!"
Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói: "Cậu chủ, nhà họ Đào là thế gia về Cổ thuật, quan hệ rộng rãi ở Biên Nam. Nếu hôm nay chúng ta giết Đào Như Tuyết, nhà họ Đào nhất định sẽ báo thù".
Ma Đô lạnh nhạt nói: "Khi tôi trở thành địa tiên rồi thì nhà họ Đào là cái thá gì chứ? Chú Đinh, chú lo lắng thừa rồi".
Người đàn ông trung niên được gọi là chú Đinh gật đầu: "Cậu chủ nói phải, là do lão nô suy nghĩ nhiều".
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ lớn, mặt đất chấn động một hồi, bức tường cách đó hơn mười mét bị nổ ra một cái lỗ lớn. Trong khói lửa, Ngô Bình sải bước đi tới.
Nhìn thấy Đào Như Tuyết bất tỉnh, trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng, anh nói: "Anh định làm gì?"
Ma Đô sửng sốt trước sự xuất hiện của Ngô Bình, chẳng lẽ nhiều cao thủ như vậy lại không thể khống chế được Ngô Bình sao?
"Anh cũng có bản lĩnh đấy! Đáng tiếc, dù có tu vi cao đến đâu thì trước mặt tôi cũng vô dụng!". Hắn huýt sáo, vô số con ong độc rơi từ trên trần nhà xuống rồi lao thẳng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, chân khí thuần dương bộc phát ra, tạo thành một lớp bảo vệ dày một tấc quanh người anh. Ngay khi những con ong độc này tiếp xúc với chân khí thuần dương, chúng đã bị chấn động đến chết, cơ thể chúng tan nát.
Ma Đô sửng sốt, muốn sử dụng các Cổ thuật khác, nhưng Ngô Bình đã đến ngay trước mặt và tóm cổ hắn.
Ma Đô bị Ngô Bình nhấc lên giữ ở giữa không trung, lạnh lùng nói: "Anh đang mưu đồ điều gì?"
“Buông cậu chủ nhà tôi ra!”. Người phụ nữ trung niên tức giận, dùng dao găm đâm Ngô Bình.
Ngô Bình thậm chí không quay đầu lại, anh đá bay người phụ nữ. Cú đá này bộc phát trong cơn tức giận, người phụ nữ bay lộn ngược hơn mười mét, đập mạnh vào tường, nội tạng vỡ nát rồi chết ngay sau đó.
Lúc này Ma Đô toàn thân vô lực, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, người này sao có thể mạnh như vậy?
“Tha mạng cho tôi!”, hắn hét lên: “Tôi chỉ muốn có được cổ Thần Cơ thôi!”
"Lấy được cổ Thần Cơ sao?”, Ngô Bình cười lạnh: “Anh mà cũng xứng với cổ Thần Cơ sao?"
Nói xong, anh đập mạnh Ma Đô xuống đất, mặt đất vỡ ra vô số vết nứt. Ma Đô đột nhiên phun ra một ngụm máu, một đòn này khiến một nửa xương cốt của hắn tan nát, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.
Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói: “Cha ruột của Ma Đô là chân nhân Mã của núi Long Hổ, cậu không thể giết cậu ấy!”
Ngô Bị cười lạnh, anh đá vào đầu Ma Đô một cái. Người đàn ông trung niên sững ra, sau đó hét lên: "Tôi liều mạng với cậu!"
Ngô Bình phất tay, mấy luồng chỉ phong xuyên qua cơ thể người đàn ông trung niên, ông ta ngã thẳng xuống đất, không còn thở nữa.
Khi đến chỗ Đào Như Tuyết, anh kiểm tra một lượt, đưa tay ra ấn vào cô ấy vài lần. Vài giây sau, cô ấy ậm ừ vài tiếng rồi từ từ mở mắt.
Sau khi tỉnh dậy, cô ấy sững người một lúc và hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"
Ngô Bình bế cô ấy lên và nói: "Ma Đô muốn lấy cổ Thần Cơ ra khỏi cơ thể em".
Đào Như Tuyết vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Hắn thật quá đáng!"
Lúc này cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy thi thể Ma Đô thì biến sắc, kêu lên: "Anh giết Ma Đô sao?"
Ngô Bình nói: "Hắn đáng chết".
Đào Như Tuyết cười khổ: "Cha ruột của Ma Đô là chân nhân Mã Huyền của núi Long Hổ, lần này rắc rối to rồi".
Ngô Bình nói: "Giết thì cũng giết rồi. Ngay cả khi anh tha cho hắn, hắn vẫn sẽ trả thù, vì vậy tốt hơn là nên giết".
Đào Như Tuyết khẽ thở dài: "Kệ đi, giờ có sợ cũng vô dụng".
Ngô Bình hỏi: "Mã Huyền của núi Long Hổ à, anh chưa từng nghe qua cái tên này".
Đào Như Tuyết: "Anh chưa nghe nói cũng bình thường. Nếu em không biết Ma Đô thì em cũng không biết Mã Huyền. Người đàn ông này là một trong ba vị cao thủ sống ẩn dật ở núi Long Hổ. Ông ta sinh ra vào những năm đầu thời dân quốc, tuy rằng tuổi không cao lắm, nhưng tu vi đã là cảnh giới chân nhân".
Cô ấy liền kể về thân thế của Ma Đô.
Ngày xưa, Mã Huyền trải qua kiếp của địa tiên, cơ thể rất yếu ớt, sau đó được mẹ của Ma Đô là Ma Quỳnh Chi cứu. Sau đó, Ma Quỳnh Chi chăm sóc Mã Huyền rất chu đáo, hai người lâu ngày sinh tình, sống với nhau như vợ chồng. Nửa năm sau, Mã Huyền bình phục và rời đi, không lâu sau Ma Quỳnh Chi sinh ra Ma Đô.
Mã Huyền cả đời chưa từng kết hôn mà bỗng nhiên có một cậu con trai nên rất hạnh phúc, cứ sáu tháng lại về thăm vợ con. Sau đó, ông ta tìm cách để Ma Đô gia nhập nhà họ Đào và học Cổ thuật.
Sau khi nghe Đào Như Tuyết nói, Ngô Bình an ủi: "Như Tuyết, em đừng lo lắng quá".
Đào Như Tuyết: "Em không sao, em chỉ sợ Mã Huyền trả thù anh".
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: "Nếu ông ta nói lý thì anh sẽ nói lý với ông ta, ông ta mà vô lý anh sẽ đánh nhau với ông ta!"
Sau khi thu dọn xong, Ngô Bình gọi người của Thần Võ ti tới xử lý. Dù sao cũng có rất nhiều người chết, cần phải được xử lý.
Sự việc này đương nhiên Diệp Thiên Tông sẽ biết, chỉ năm phút sau ông ấy đã gọi đến.
"Sư đệ, tình hình thế nào? Nghe nói có vài người đã chết".
Ngô Bình: "Sư huynh, có người hãm hại bạn của em, đối phương ra tay trước".
Diệp Thiên Tông nói: "Lai lịch của người chết thế nào?"
Ngô Bình: "Có một người tên là Ma Đô, con riêng của Mã Huyền núi Long Hổ".
Diệp Thiên Tông sửng sốt: "Cái gì? Con trai của Mã Huyền? Sư đệ à, cậu to gan thật đấy, không biết Mã Huyền là ai sao?"
Ngô Bình: "Em biết, không phải chỉ là chân nhân ở núi Long Hổ sao?"
Diệp Thiên Tông cười khổ: "Nếu đã biết thì tại sao cậu còn dám giết tên kia? Mã Huyền có hai đồ đệ, một người là Trương Ngọc Thanh, người này là một thiên tài kiếm thuật, nghe nói đã luyện thành kiếm hoàn, đạt đến địa tiên. Một đệ tử khác là Lí Thiên Đồ, nghe nói người này đang đột phá cảnh giới võ thánh, rất có thể sẽ đột phá tiếp".
Chương 577: Thiên Hình
Ngô Bình nói: "Sư huynh, cho dù ông ta có mười đệ tử, em cũng không sợ".
Diệp Thiên Tông thở dài một hơi: "Sư đệ, cậu đã gây ra tai họa lớn rồi! Việc này phải tính kế lâu dài. Giờ cậu đến Thiên Kinh ngay lập tức. Hãy nghĩ cách xem chúng ta có thể hòa giải với Mã Huyền không".
Ngô Bình: "Sư huynh, Ma Đô hại người trước, chuyện này không có gì để hòa giải cả".
Diệp Thiên Tông: "Sư đệ, Lý Thiên Đồ đứng đầu Thiên Hình, địa vị của ông ta vẫn cao hơn anh. Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, anh lo lắng ông ta sẽ trả thù cậu!"
Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: "Được rồi, em sẽ đến Thiên Kinh càng sớm càng tốt".
Sau khi cúp máy, anh tìm thấy một chiếc lọ màu đen bằng ngọc bích trên người của Ma Đô. Trong lọ có một viên đan dược màu tím đen, anh thầm giật mình, đây là Cổ đan sao?
Cổ đan là là đan dược để cổ trùng dùng, ngay cả anh cũng không làm ra được, bởi vì dược liệu để luyện đan quá khó tìm.
Cất Cổ đan đi, anh nói, "Như Tuyết, hãy để họ xử lý việc ở đây, đi thôi".
Hai người vẫn rời đảo bằng thuyền, thuyền vừa cập bến, Ngô Bình đã nhìn thấy một nhóm người đang đứng trên bờ. Những người này đều mặc thường phục, nhưng anh rất quen thuộc với khí chất trên người họ, bởi nó giống với các thành viên của Thiên Long.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc đồ da với bộ râu rậm nhìn chằm chằm vào anh và hỏi: "Cậu có phải là Ngô Bình không?"
Sắc mặt Ngô Bình rất bình tĩnh, anh nói: "Là tôi đây".
Người đàn ông nói: "Tôi được lệnh bắt cậu, đi theo tôi!"
Ngô Bình nhíu mày hỏi: "Muốn bắt tôi sao, anh là ai?"
Người đàn ông nói: "Tôi tên là Chu Sĩ Đình, người của Thiên Hình!"
Nghe đến từ "Thiên Hình", lòng Ngô Bình chùng xuống. Thiên Hình là một cơ quan chuyên giám sát các tổ chức vũ trang như Thiên Long và Thần Võ ti. Có vẻ như Lý Thiên Đồ đã ra tay.
Anh gật đầu và nói với Đào Như Tuyết: "Như Tuyết, nói với Thần Chiếu và ông Hoa là anh sẽ đi đến Thiên Kinh. Còn nữa, hôm nay em về Biên Nam luôn đi".
Đào Như Tuyết vội vàng lắc đầu, vì chuyện này do cô ấy mà ra nên cô ấy không thể bỏ mặc, liền nói: "Không, em cũng đi Thiên Kinh!"
Ngô Bình cười nói: "Em chờ tin tức của amh. Đừng lo lắng, anh không sao đâu".
Sau đó, anh nhìn vào người đàn ông có râu và nói: "Tôi cần nói chuyện một chút với cô ấy".
Người đó cười nói: "Được. Nhưng tôi nhắc cậu nhé, nếu đã nằm trong danh sách của Thiên Hình thì không thể trốn thoát đâu".
“Tôi muốn đi thì anh không cản được, tôi không cần chạy", anh lạnh nhạt nói.
Gã râu ria khịt mũi rồi lập tức đưa thuộc hạ sang chỗ khác để nhường chỗ cho họ.
Ngô Bình kéo Đào Như Tuyết vào lòng rồi nói bên tai cô ấy: "Đừng lo lắng cho anh. Em đến khách sạn tìm Thần Chiếu đi. Trong thời gian này, hãy ở cạnh ông ấy và đừng liên lạc với bất cứ ai".
Anh lo lắng rằng người của Mã Huyền sẽ tấn công Đào Như Tuyết, vì vậy anh mới dặn dò cô ấy.
Đào Như Tuyết hiểu rằng cô ấy không thể làm gì bây giờ, cô ấy chỉ có thể chờ đợi tin tức từ Ngô Bình. Do dự một hồi, cô ấy gật đầu thật mạnh: "Anh phải cẩn thận đấy! Em sẽ đợi tin tức của anh!"
Ngô Bình tháo chiếc nhẫn trong tay đưa cho Đào Như Tuyết, trầm giọng nói: "Cầm lấy đi em".
Lần này đi, anh không thể mang theo bất cứ thứ gì, trong chiếc nhẫn này có khá nhiều bảo vật của anh nên anh đương nhiên phải giao nó cho Đào Như Tuyết bảo quản.
Đào Như Tuyết cảm thấy trong lòng hoảng loạn vô cớ, cô ấy đột nhiên ôm chặt lấy Ngô Bình, hai mắt đỏ hoe.
Ngô Bình vỗ lưng cô ấy, nói: "Như Tuyết, nhớ làm theo lời anh bảo nhé".
Nói xong, anh đẩy Đào Như Tuyết ra, sải bước về phía Chu Sĩ Đình, nói: "Có thể đi rồi".
Chu Sĩ Đình mở cửa xe cho anh, họ cùng nhau ngồi vào ghế sau của chiếc xe việt dã.
Anh ta mỉm cười, nói, "Anh bạn, tốt hơn hết là cậu nên gọi cho người nhà của bạn, nếu không gọi là không còn cơ hội đâu".
Ngô Bình cười lạnh: "Anh cho rằng tôi sợ hãi à?"
Chu Sĩ Đình châm một điếu thuốc, nói: "Biết tại sao chúng tôi có thể tìm được cậu nhanh như vậy không?"
Ngô Bình cũng rất tò mò, ngay cả Diệp Thiên Tông cũng vừa mới biết chuyện ở đây, làm sao những người của Thiên Hình lại biết chuyện? Anh hỏi: "Tại sao?"
Chu Sĩ Đình: "Ngay khi Ma Đô chết là chúng tôi đã biết. Trên đảo này có tai mắt của chúng tôi. Cậu cũng to gan thật, dám giết con riêng của chân nhân Mã, khâm phục!"
Ngô Bình nói: "Quá khen".
Chu Sĩ Đình giễu cợt: "Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình. Lý Thiên Đồ là nhân vật hàng đầu trong Thiên Hình, mà cậu lại giết chết sư đệ của ông ta, ha ha, tôi thề là cậu sẽ chết thảm!"
Ngô Bình: "Tôi chỉ là tự vệ thôi".
Chu Sĩ Đình nói: "Cậu nên nói với những người thẩm vấn những lời này thì hơn. Nhân tiện, nơi cậu tới không phải Thiên Kinh, mà là sa mạc ở phía tây bắc".
Ngô Cẩn Ngôn khịt mũi, nói: "Cho tôi điếu thuốc đi".
Chu Sĩ Đình cười gằn: "Sao, bây giờ mới biết sợ à?"
Vẻ mặt Ngô Bình rất bình tĩnh, anh nói: "Sợ sao? Anh quá đề cao Thiên Hình, cũng quá coi thường tôi".
Chu Sĩ Đình đưa cho anh một điếu thuốc, lắc đầu nói: "Anh bạn à, tôi cũng là người làm theo lệnh thôi. Khi cậu đến đó, cho dù cậu có khổ sở như thế nào thì cũng đừng trách tôi".
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không nhớ một tên cỏn con như anh đâu", Ngô Bình lạnh nhạt nói.
Mặc dù Chu Sĩ Đình rất khó chịu, nhưng lại không thể phản bác. Ngô Bình dù sao cũng là nhân tiên, mà anh ta chỉ là một một nhân vật cỏn con với cảnh giới Luyện khí mà thôi.
Anh ta khịt mũi, để bảo toàn chút thể diện, Chu Sĩ Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ nói cho cậu hiểu nhé, những người bị giam giữ ở nơi đó đều là những kẻ cực kỳ nguy hiểm!"
Ngô Bình hỏi: "Có địa tiên không?"
Chu Sĩ Đình khịt mũi: "Tuy rằng không có địa tiên, nhưng cũng có đại ác ma nguy hiểm như địa tiên!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nếu không có địa tiên thì tôi lo lắng cái gì?"
Chu Sĩ Đình không thèm nói nữa, chỉ im lặng hút thuốc, anh ta phát hiện mình không thể khiến Ngô Bình sợ.
Hút xong một điếu thuốc, Ngô Bình nhắm mắt dưỡng thần. Chuyến này anh không hề lo, Trương Thiên Hoành còn dùng đến anh nên sẽ không để anh ở trong đó quá lâu.
Ngoài ra anh bản lĩnh gan dạ, không sợ người ta hãm hại.
Đi hơn một tiếng, xe đi bào một nông trại bình thường ở ngoại ô. Vừa đi vào đã có mấy người đi ra khỏi căn nhà, họ nhìn Ngô Bình với ánh mắt như muốn giết người.
"Chính cậu ta đã giết sư thúc Ma Đô của tôi sao?", một người đàn ông khoảng 30 tuổi đanh giọng nói.
Chu Sĩ Đình nói: "Chính cậu ta", nói xong anh ta tránh sang một bên, sẵn sàng hóng hớt.
Thanh niên rút trường kiếm ra đâm về phía ngực Ngô Bình. Kiếm pháp của hắn rất tinh diệu, ánh kiếm lóe nhanh như chớp, thoáng cái đã đến nơi.
Nhưng Ngô Bình vừa giơ tay đã bắt lấy thanh kiếm. Thanh niên kia kinh ngạc, dùng sức đoạt kiếm, nhưng thanh kiếm không hề động đậy.
"Phụt!"
Ngô Bình đẩy kiếm lên, chuôi kiếm cắm sâu vào ngực thanh niên. Hắn kêu lên thảm thiết, hai hay ôm chuôi kiếm lui nhanh ra sau.
Người xung quanh đều kinh ngạc, ai cũng hít sâu một hơi, người này mạnh quá!
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Giờ đi bệnh viện may ra còn cứu được".
Những người khác đều rối cả lên, vội đưa thanh niên bị thương đi. Những người còn lại đều không dám lại gần Ngô Bình.
Chu Sĩ Đình hơi thất vọng, anh ta ho một cái rồi nói: "Ngô Bình, người bị cậu đánh là đệ tử của Lý Thiên Đồ, tên La Hoằng, cũng là người của Thiên Hình. Cậu làm thành viên của Thiên Hình bị thương, tội càng nặng thêm!"
Ngô Bình khinh thường, nói: "Tội thế này thì thêm mấy tên bị thương nữa cũng chẳng sao. Các người có muốn qua đây thử không?"
Nói xong anh lạnh lùng nhìn lướt qua những kẻ còn lại, họ đều tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng.
Chu Sĩ Đình rất bất lực, cho dù là Thiên Hình thì cũng chẳng có mấy nhân tiên, các cao thủ vẫn đang trên đường tới đây. Với tình hình hiện tại thì không ai khống chế được Ngô Bình!
Ngô Bình nhìn giờ, nói: "Đến giờ ăn chiều rồi, đi chuẩn bị đồ ăn đi".
Chu Sĩ Đình nhíu mày, nói: "Giờ mới bốn giờ, cậu ăn cơm chiều gì chứ?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nếu anh không chuẩn bị thì tôi chỉ có thể ra quán ăn thôi".
Chu Sĩ Đình sững sờ, Ngô Bình muốn đi thì anh ta không cản nổi. Anh ta nghĩ một lúc rồi cắn răng, nói: "Được, tôi sẽ đặt đồ bên ngoài cho cậu!"
Chương 578: Hạ Thông
Chu Sĩ Đình đi ra ngoài và gọi đồ ăn. Đồ ăn được đưa tới, Ngô Bình liếc mắt nhìn, hỏi: "Tại sao không có rượu?"
"Tôi đi mua rượu". Anh ta đứng dậy và lại đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi vừa ra đến cửa, anh ta đã dừng lại.
Một ông già nhỏ gầy đột nhiên bước vào. Ông già này không cao, khoảng 1,6 mét, gầy gò, vẫn thắt bím tóc của thời nhà Thanh, hai tay để sau lưng. Ông ta mặc áo choàng vải xanh, đi giày vải màu xám có xếp tầng.
Nhìn thấy người này, Chu Sĩ Đình giật mình, vội vàng chắp tay: "Đường chủ Hạ!"
Ông già gật đầu, nói: "Chu Sĩ Đình, cậu không cảm thấy xấu hổ khi để một tên tù nhân sai khiến sao?"
Giọng nói của ông ta khàn khàn, ông ta nhìn Ngô Bình, nói: "Bị Thiên Hình bắt mà còn kiêu ngạo như thế, tên nhóc này, cậu cũng ngông cuồng thật!"
Ngô Bình liếc nhìn ông già, thầm nghĩ trong lòng rằng cuối cùng đã gặp được một nhân tiên. Ông già đã mở ra hai linh khiếu, tu vi tương đương anh. Đương nhiên về sức mạnh, anh chắc chắn sẽ đè bẹp đối phương.
"Ông là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Ông già lạnh nhạt nói: "Hạ Thông, đường chủ Nhị đường của Thiên Hình".
Ngô Bình nói: "Hóa ra là đường chủ Hạ, ngưỡng mộ đã lâu".
Hạ Thông khịt mũi, nói: "Cậu nhóc, cậu đã phạm phải tội nặng, cậu đừng hòng còn sống đi ra khỏi đây".
Vẻ mặt của Ngô Bình vẫn như thường, anh nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở tôi".
Nói xong, anh nói với Chu Sĩ Đình: "Tôi bảo anh đi mua rượu mà, anh điếc sao?"
Sắc mặt Hạ Thông sa sầm, ông ta tức giận nói: "Ngô Bình, cậu nghĩ người của Thiên Hình dễ bắt nạt lắm à?"
Ngô Bình cười lạnh: "Sao hả? Muốn ra tay à? Ông có thể thử xem, nếu trong vòng mười chiêu tôi không thể đánh bại ông, Ngô Bình này sẽ tùy ông xử lý!"
Hạ Thông rốt cuộc không kìm được tức giận nữa, nói: "Được rồi! Vậy thì để tôi lĩnh giáo bản lĩnh của cậu!"
Nói rồi người ông ta lóe giống như một con rồng, ông ta chỉ vào Ngô Bình. Chiêu này của ông ta biến hóa khó lường, xuất thần nhập quỷ, vô cùng cao thâm.
Ngô Bình không dám bất cẩn, anh né sang một bên, dùng Ngũ Long Thánh quyền để chiến đấu với ông ta. Anh đã thành thạo quyền ý, mọi động tác có sức mạnh khổng lồ. Hạ Thông vừa bắt đầu đã cảm thấy rất áp lực và khó chịu, không thể phát lực.
Chiêu đầu tiên của ông ta đã bị Ngô Bình giải quyết dễ dàng, hơn nữa cú đá của anh bay vụt đến trước mặt ông ta như giáng từ trên trời xuống.
Hạ Thông sửng sốt lui về sau nhanh chóng, cố gắng lắm mới tránh được cú đá. Nhưng trước khi ông ta có thể thực hiện động tác tiếp theo, hàng chục bóng chân đã lao tới chỗ ông ta. Ông ta tránh được chiêu thứ hai, chiêu thứ ba, nhưng không thể tránh được chiêu thứ tư, vì vậy ông ta chỉ có thể nhấc tay lên cố gắng chống đỡ.
"Ầm!"
Bị đòn nặng đánh trúng, Hạ Thông lùi lại mấy bước, hai cánh tay tê dại. Sau đó chiêu thứ năm lại đập mạnh xuống.
"Phịch!"
Sau hai cú đánh, xương cánh tay của Hạ Thông nứt ra, ông ta đau đớn rên rỉ, cánh tay gần như mất cảm giác. Bây giờ, ông ta không có cách nào đánh trả, chỉ có thể miễn cưỡng bày thế.
"Ầm!"
Chiêu thứ sáu rơi xuống, vị võ vương này liền bị đánh bay, thân thể đập mạnh vào bức tường phía sau.
Bức tường đá dày sụp đổ dưới tác động của ông ta. Trong khói bụi, Hạ Thông kêu lên vài tiếng đau đớn, sau đó ho dữ dội.
Chu Sĩ Đình ngơ ngác, Hạ Thông là võ vương, thế mà lại bị đánh bại như thế này sao?
Hạ Thông mất một lúc lâu mới gượng dậy được, dáng vẻ chật vật vô cùng. Xương cánh tay đều gãy, nội tạng cũng chấn thương, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, mặt đầy bụi.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, hỏi: "Cậu dùng cướp pháp gì vậy?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đá linh tinh thôi".
Hạ Thông thở dài nói: "Tôi thua tâm phục khẩu phục!"
Ngừng một chút, ông ta nói với Chu Sĩ Đình, "Còn không mau đi mua rượu?"
Ông già này rất tự nhiên hào phóng, Ngô Bình cũng không có ác cảm với ông ta, anh nói: "Ông về dưỡng thương đi".
Hạ Thông thờ ơ nói: "Chỉ là bị thương một chút, không chết được".
Không lâu sau, Chu Sĩ Đình mang một thùng rượu tới. Rượu tất nhiên là rượu ngon, một chai trên thị trường có giá hàng chục nghìn tệ.
Có rượu và đồ ăn, Ngô Bắc không khách sáo, anh bắt đầu ăn thùng uống vại.
Hạ Thông chịu đựng cơn đau, ông ta ngồi xuống bàn, mở chai rượu, uống cạn từng ly một.
Ngô Bình ăn cũng no lưng lửng, anh đã ăn gần hết các món ăn trên bàn. Sau khi nấc một cái, anh liếc mắt nhìn Hạ Thông, nói: "Đường chủ Hạ, ông sẽ đến Tây Bắc cùng tôi sao?"
Hạ Thông: "Ban đầu lo lắng cậu trốn đi giữa đường nên để tôi đi theo. Bây giờ xem ra tôi có đi hay không cũng không có ý nghĩa gì".
Ông ta hoàn toàn không đánh được Ngô Bình, chỉ cần đánh vài chiêu là ông ta đã bị thương. Nếu Ngô Bình muốn rời đi thì tất nhiên ông ta không thể ngăn cản.
Ngô Bình khịt mũi: "Trừ khi Lý Thiên Đồ đích thân tới, những người khác chẳng ăn thua".
Hạ Thông đột nhiên nói với mọi người: "Các ngươi đều lui ra đi".
Ông ta có địa vị cao nhất, ai cũng không dám trái lời, liền lần lượt rời khỏi sân. Trong sân rộng lớn chỉ còn lại Ngô Bình và Hạ Thông.
Hạ Thông nhìn Ngô Bình và nói: "Trước đây, tôi đã nghe nói về danh tiếng của cậu Ngô đây".
Ngô Bình hơi ngạc nhiên vì Hạ Thông như biến thành một con người khác, đột nhiên rất cung kính với anh.
“Không dám", anh nói, ánh mắt nhìn chằm chặp Hạ Thông.
Hạ Thông: "Vừa rồi tôi đã mạo phạm cậu, nhưng tôi buộc phải làm vậy. Dù gì tôi cũng là người của Thiên Hình".
Ngô Bình nói: "Đường chủ Hạ, có điều gì muốn nói ông cứ nói thẳng ra, ông không cần phải vòng vo nữa".
Hạ Thông gật đầu: "Tiểu nhân vâng lệnh Vân Tôn đến âm thầm bảo vệ cậu chủ".
Ngô Bình sửng sốt: "Vân Tôn? Cô ấy bảo ông đến sao?"
Hạ Thông nói: "Không phải là mệnh lệnh của Vân Tôn, mà là trước đó Vân Tôn nói cho tôi biết thân phận của cậu chủ, bảo tôi sau này gặp cậu chủ phải âm thầm bảo vệ cậu".
Ngô Bình gật đầu: "Vậy ông là người của Vân Tôn".
Hạ Thông: "Hồi đó Vân Tôn đã cứu mạng tôi, tính mạng của tôi là do Vân Tôn ban tặng. Tôi phải làm tốt việc cô ấy giao phó".
Ngô Bình chắp tay nói: "Cảm ơn".
Sau đó anh hỏi, "Ông Hạ, Thiên Hình định làm gì với tôi?"
Hạ Thông: "Tôi đang định nói cho cậu biết chuyện này. Lý Thiên Đồ đã yêu cầu chúng tôi gửi cậu đến nhà tù dưới lòng đất ở sa mạc. Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, cậu mà vào thì khó mà giữ mạng".
Ngô Bình cười lạnh: "Có cần phải phiền phức như vậy không? Lý Thiên Đồ muốn báo thù thì trực tiếp giết tôi là được rồi mà?"
Hạ Thông lắc đầu: "Lý Thiên Đồ biết thân phận của cậu không đơn giản. Sau lưng cậu có thần tướng Trương. Cậu cũng là con rể của Đường môn và là sư đệ của Diệp Thiên Tông. Vì vậy, ông ta sẽ không bao giờ dám giết chết cậu".
"Và ông ta biết rằng Thiên Hình không thể nhốt cậu quá lâu, vì vậy ông ta hy vọng sẽ xử lý cậu trong thời gian ngắn mà không gây ra phản ứng dữ dội từ nhiều bên", Hạ Thông nói.
Ngô Bình khịt mũi, nói: "Lý Thiên Đồ thật biết tính toán. Tiện thể nói cho tôi biết về nhà tù dưới lòng đất đi, nơi đó là cái gì?"
Hạ Thông liền nói cho Ngô Bình biết tất cả những gì ông ta biết.
Trên sa mạc của lãnh thổ Tây Bắc, một hang động cổ xưa đã được phát hiện. Các hang động mở rộng theo mọi hướng, ẩn chứa nhiều nguy cơ không rõ và có rất nhiều kho báu bên trong.
Những người vào hang để khám phá xưa kia đã chết hết đợt này đến đợt khác, và nhiều người trong số họ là cao thủ cấp địa tiên, nhân tiên.
Sau đó, các thế lực lớn cảm thấy việc tiến vào nơi ma quái này không đáng để mất mát quá nhiều như vậy, vì vậy có người đã nảy ra một ý tưởng, đó là đưa những tên phạm tội nặng bị bắt ở nhiều nơi khác nhau vào đó, sử dụng hang động làm nhà tù, và để tù nhân khám phá khu vực chưa xác định.
Chương 579: Hang động đáng sợ
Bằng cách này, không chỉ có thể giam giữ những tên quỷ quái trong giang hồ vô cùng nguy hiểm và vô cùng ngang ngược này, mà còn có thể sử dụng họ để khám phá những khu vực chưa được biết đến trong hang động dưới lòng đất.
Sau vài năm xây dựng, một nhà tù khổng lồ dưới lòng đất đã được xây thành công. Cho đến nay, hơn 800 tù nhân đang bị giam giữ ở đó, và tù nhân đều được gửi đến mỗi ngày.
Nội bộ nhà tù rất hỗn loạn, đó là một xã hội thu nhỏ không hề có luật lệ, có tồn tại được hay không là tùy vào khả năng của chính mình.
Nói đến đây, Hạ Thông nói: "Cậu chủ, Lý Thiên Đồ nhất định sẽ sai người bên trong giết cậu, cậu phải cẩn thận!"
Ngô Bình: "Điều đó cũng có nghĩa nếu tôi sống sót, Lý Thiên Đồ sẽ không thể làm gì tôi".
Hạ Thông: "Đó là điều đương nhiên. Tôi nghe nói các bên đều đã hoạt động, cố gắng giải cứu cậu. Chỉ cần cậu có thể sống được khoảng nửa tháng thì có thể ra ngoài an toàn".
Ngô Bình nói: "Nếu không có địa tiên ở đó thì không có gì phải sợ."
Hạ Thông cười khổ: "Cậu chủ, mấy kẻ tà tu trên thế giới này còn đáng sợ hơn địa tiên, cậu đừng bất cẩn".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi sẽ cẩn thận. Ông Hạ, cảm ơn ông đã nhắc nhở. Nào, tôi giúp ông nối xương gãy".
Anh lập tức dùng khả năng của mình để nối cánh tay bị gãy của Hạ Thông, đồng thời chữa trị vết thương cho ông ta bằng chân khí.
Không bao lâu, đau đớn trên người Hạ Thông biến mất, ông ta cười nói: "Tôi nghe nói y thuật của cậu rất thật tuyệt vời, không ngờ nó còn kỳ diệu hơn tôi nghĩ".
Ông ta nói xong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Cậu chủ, trong ngục giam ngầm này có một đám người tẩu hỏa nhập ma, nếu có thể chữa khỏi thì cậu có thể sử dụng bọn họ! "
Ngô Bình thấy rất kỳ quái: "Người bị tẩu hỏa nhập ma lại bị nhốt vào trong hang sao?"
Hạ Thông gật đầu: "Có một số người tu vi rất cao, một khi tẩu hỏa nhập ma sẽ rất nguy hiểm, cho nên môn phái của bọn họ không còn cách nào khác, đành phải tống bọn họ vào hang động. Trong số đó, có cao thủ tà đạo, cũng có danh môn chính phái, như Võ Đang, chùa Đại Thiền, núi Long Hổ, Côn Lôn, v.v. Tất cả đều được gửi đến các hang động dưới lòng đất và bị bỏ lại để họ tự sinh tự diệt".
Ngô Bình: "Người tẩu hỏa nhập ma khá khó chữa, hơn nữa thường khó tiếp cận loại người này, cứ tùy duyên đi".
Nói đến đây, anh nói: "Tôi có chuyện muốn nhờ ông. Trước khi vào động, ông phải tìm cách lấy được Ngũ hành tiên châm đưa đến cho tôi".
Hạ Thông: "Được rồi, trước khi lên đường, tôi nhất định sẽ đưa cho cậu".
Sau đó Ngô Bình liền cho ông ta biết địa chỉ và phương thức liên lạc của mình, Hạ Thông rời đi ngay sau đó.
Không còn gì để làm, anh ngồi thiền trong phòng mình, cố gắng tu luyện giai đoạn thứ ba của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Thần Quỷ Trường Vực!
Việc tu luyện Thần Quỷ Trường Vực này rất khó, có nghĩa là sau khi sức mạnh quỷ thần đạt đến trình độ rất cao thì quanh thân sẽ hình thành một lĩnh vực. Trong phạm vi đó, các đòn tấn công từ bên ngoài sẽ bị bóp méo và yếu đi, khó gây sát thương cho anh.
Đương nhiên, muốn tu luyện thành cảnh giới này cũng khó, ngay cả với thực lực của Ngô Bình hiện tại cũng không thể thành công trong thời gian ngắn, cần phải từ từ thử nghiệm, mày mò.
Khi anh tu luyện, anh không biết sự thay đổi của thời gian. Thoáng cái trời đã tối, Hạ Thông đã trở về, ông ta mang tới Ngũ hành thần châm.
Hạ Thông lúc này mới nói với Chu Sĩ Đình: "Được rồi, đi thôi".
Mười phút sau, cả nhóm lái xe đến sân bay gần đó và lên máy bay.
Nửa giờ sau, chiếc máy bay cất cánh bay đến vùng đất hoang vu phía Tây Bắc.
Trên máy bay, Ngô Bình nhắm mắt không nói chuyện với ai.
Hơn bốn giờ sau, máy bay hạ cánh. Sau khi xuống máy bay, họ lên xe ô tô và tiếp tục lên đường.
Lần này, xe đi vào khu vực sa mạc sau khi lái xe hơn hai giờ đồng hồ, sau đó lại tiếp tục đi. Cuối cùng, họ đi vào một ốc đảo lớn, một hồ nước lớn xuất hiện ở phía trước bên trái, được bao quanh bởi thảm thực vật.
Đi mãi Ngô Bình mới thấy một mảng xanh tốt, tâm trạng cũng đột nhiên tốt lên rất nhiều. Anh nhảy ra khỏi xe và đi về phía hồ.
Hạ Thông cũng không ngăn cản, Chu Sĩ Đình lo lắng hỏi: "Đường chủ, cậu ta sẽ không chạy trốn đúng không?"
Hạ Thông: "Với thực lực của cậu ta, nếu muốn trốn thoát thì cậu ta đã trốn thoát rồi. Cậu ta sẽ không đợi đến bây giờ đâu. Cách đây ba mươi dặm là lối vào nhà tù dưới lòng đất. Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút".
Khi Ngô Bình đến bên hồ, anh thấy mặt hồ trong như pha lê, một con sông nhỏ uốn khúc chảy ra, nối liền với một ngọn núi tuyết phủ phía xa.
Anh rửa mặt sạch sẽ, nhìn ánh sao trên bầu trời, trong lòng đột nhiên có hứng thú, bắt đầu tu luyện bộ đoàn thể thuật thứ sáu.
Sau khi luyện đến đại thành, việc tu luyện đoàn thể thuật cũng không khó lắm, chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, anh luyện liên tiếp ba chiêu. Tuy nhiên, khi tập đến chiêu thứ tư, anh đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, đành phải dừng tập.
Chẳng mấy chốc trời đã rạng sáng. Anh lặn xuống hồ và tắm rồi mới lên bờ.
Hạ Thông đi tới nói: "Cậu chủ, sắp xuất phát rồi".
Ngô Bình nói: “Đi thôi". Anh cũng rất hứng thú với hang động bí ẩn dưới lòng đất.
Xe chạy tiếp ba mươi dặm và đi vào một thung lũng hoang vắng. Một ngôi nhà nhỏ được xây dựng ở lối vào thung lũng, các phương tiện qua lại đều phải bị kiểm tra.
Mấy người xem tài liệu rồi cho xe vào. Không lâu sau, Ngô Bình nhìn thấy một hang động trên vách núi. Hang động này cao hơn năm mét và rộng bảy đến tám mét.
Bên ngoài hang có mấy người canh giữ, thấy có người áp giải Ngô Bình đi tới, một người lập tức lập biên bản, sau đó lấy ra một cái còng tay và còng chân đặc biệt từ phía sau ra đeo cho Ngô Bình.
Ngô Bình không chống cự, sau khi bị còng lại anh bị người ta đẩy vào. Đám người Hạ Thông không vào được, họ đứng ngoài một lúc rồi đi.
Sau khi vào hang, đi được hơn trăm mét thì có một cánh cổng kim loại xây chéo, cánh cổng khóa chặt.
Ngô Bình đến trước cổng, người gác cổng mở cửa ra, lạnh lùng nói: "Vào đi!"
Ngô Bình cúi đầu nhìn, sau cánh cổng là một con dốc gập ghềnh, gần như dốc 90°, sâu không thấy đáy.
Hai người đằng sau đẩy mạnh để đẩy anh vào. Nhưng họ đẩy một lúc mà Ngô Bình vẫn không động đậy.
Ngô Bình quay đầu nhìn họ, gằn giọng nói: "Đừng động vào tôi, nếu không tôi đánh chết các người!"
Anh chỉ nói một câu đã khiến chúng rợn hết tóc gáy. Chúng làm việc ở đâu bao nhiêu năm nên biết có người không thể chọc vào, ví dụ như Ngô Bình.
Người kia ho một cái, nói: "Dù sao thì cậu cũng phải đi xuống mà?"
Ngô Bình không trả lời, anh nhẹ nhàng bật lên rồi nhảy xuống, sau đó trượt xuống dốc. Người bên ngoài lập tức đóng cổng kim loại. Bây giờ người bên trong muốn phá cửa ra là điều không thể!
Người đóng cổng nói: "Các người nói xem tên đó có thể sống mấy ngày?"
Người đi cùng Ngô Bình tới đây nói: "Ít nhất ba ngày, tôi thấy tu vi cậu ta rất cao, chắc là nhân tiên đấy".
Người kia nói: "Nhân tiên thì sao chứ, nhân tiên chết trong này đâu có ít? Người tu vi thấp còn sống được, kẻ tu vi cao chết càng nhanh!"
Ngô Bình thì đang trượt nhanh xuống theo một con dốc cực dốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, anh nghe thấy gió rít bên tai. Tay anh bám vào vách đá, tốc độ dần chậm lại.
Chẳng mấy chốc anh đã đáp đất, đi vào một khu vực rất tối tăm. Mặt đất toàn những viên đá sắc nhọn và đầy mùi hôi. Mùi xác chết, mùi nước tiểu trộn lẫn vào nhau rất buồn nôn.
Chương 580: Ma quỷ địa ngục
Ngô Bình vừa tiếp đất đã phát hiện gần đó có hai đôi mắt hệt như dã thú đang nhìn chằm chằm vào mình. Ngay sau đó là hai con dao sắc bén đâm về phía anh không một tiếng động.
Đôi mắt của Ngô Bình có thể nhìn trong đêm. Anh lạnh lùng hừ giọng, vươn tay túm chặt một trong hai lưỡi dao, đồng thời vung chân đá bay người còn lại.
Người bị đá gào lên thảm thiết rồi văng ra mấy mét, rơi xuống đất rồi ngất đi. Còn người đang bị anh giữ dao thì kinh ngạc, cố gắng giật lại con dao nhưng bất thành.
Tim đánh “thịch” một cái, anh ta dứt khoát buông tay rồi nhanh chóng lùi lại.
Nhưng không kịp nữa. Ngô Bình vứt dao đuổi theo, bóp cổ đối phương. Anh ta lập tức mềm nhũn, hét to: “Anh hùng, xin tha mạng!”
Ngô Bình ném mạnh người này xuống đất. Đá sỏi sắc nhỏ dưới đất đâm vào da khiến anh ta không ngừng đau đớn thét lên.
“Vì sao lại giết tôi?”, anh lạnh lùng hỏi.
Người này vội vàng đáp: “Anh hùng, chúng tôi đã không có gì vào bụng nhiều ngày lắm rồi, chỉ muốn bắt một con ‘cừu hai chân’ về ăn thôi, nào ngờ lại gặp phải anh. Xin anh hùng tha mạng!”
Ngô Bình lập tức hiểu ra, giận dữ nói: “Các người ăn thịt người?”
Anh ta trả lời: “Anh hùng à, ở đây là địa ngục, người có năng lực yếu kém chẳng có gì để ăn cả. Chúng tôi cùng đường rồi mới dùng đến hạ sách này”.
Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện cách đó không xa có một đống xương trắng, là xương của những người bị ăn thịt!
Anh lạnh mặt hỏi: “Anh tên gì?”
“Tôi là Lưu Trường Hưng”, đối phương vội vàng đáp.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh đến nhà giam dưới lòng đất này bao lâu rồi?”
“Tôi ở đây hơn một năm rồi”, anh ta nói.
Ngô Bình bảo: “Anh đã ở đây hơn một năm, chắc hẳn rất thông thuộc nơi này. Dẫn đường đi!”
Lưu Trường Hưng ngoan ngoãn đi trước dẫn đường. Anh ta sống trong bóng tối đã lâu, tuy nhìn không rõ lắm nhưng biết nên đi theo hướng nào.
Đi được một đoạn, con đường trở nên bằng phẳng hơn. Mặt đất trải đầy gạch đá dày cộm, trên gạch đá còn khắc hoa văn kỳ lạ. Ngoài ra còn có ánh sáng yếu ớt chiếu xuống từ trên đỉnh.
Ngô Bình nhận ra nơi này là một quảng trường rộng lớn, ít nhất phải mấy mươi nghìn mét vuông, có hàng trăm cột đá lớn được dựng lên. Nhìn lên đỉnh là một mái vòm khổng lồ với những bức bích hoạ cổ xưa.
Anh ngắm nghía bích hoạ, nhận thấy phong cách không giống thời Tiên quốc, có lẽ còn xưa hơn, thuộc thời kỳ trước Tiên quốc.
Đi thêm mấy chục mét về phía trước, anh thấy mười ba cổng vòm bằng đá, đen kìn kịt. Sau mỗi cánh cổng là một lối đi rất dài, không biết thông đến nơi nào.
Ngô Bình dừng lại, hỏi tiếp: “Lưu Trường Hưng, mười ba cánh cổng này dẫn đến những đâu?”
Lưu Trường Hưng vội vàng đáp: “Bảy cổng đầu tiên đã từng được khám phá, tuy có nguy hiểm, nhưng người ta đã có hiểu biết đại khái về tình hình bên trong. Sáu cổng còn lại cũng từng có người đi vào nhưng chưa có ai sống sót trở ra, được xem là cấm địa, không ai dám vào”.
Ngô Bình hỏi: “Toàn bộ người bị giam ở đây đều sống ở bảy cổng đầu tiên?”
Lưu Trường Hưng trả lời: “Thưa anh, trong bảy cánh cổng đầu tiên, có cổng đã được khám phá hết, có cổng chỉ mới khám phá một phần, có cổng vừa được khám phá thôi. Bây giờ phần lớn đều sống ở sau cổng thứ nhất đến cổng thứ năm”.
Ngô Bình nhấc chân, toan bước vào cánh cổng thứ nhất. Lưu Trường Hưng vội gọi giật: “Xin anh dừng bước!”
“Sao vậy?”, Ngô Bình cau mày.
Lưu Trường Hưng nói: “Tôi vẫn chưa nói hết. Trong năm cánh cổng đầu tiên đều có một vị bá chủ. Anh mạo muội xông vào địa bàn của họ sẽ rất nguy hiểm!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, bên trong bị người ta chiếm cứ rồi à? Thế cổng thứ sáu và thứ bảy thì sao?”
Lưu Trường Hưng đáp: “Cổng thứ sáu còn nguy hiểm hơn. Nó chỉ mới được khám phá một phần rất nhỏ, có một nhóm người rất lợi hại sống trong đó. Ngay cả bá chủ của năm cổng kia cũng không dám động vào họ. Cổng thứ bảy vừa mới có người bước vào, mà người dám vào đó đều thuộc hàng đỉnh cấp ở nơi này”.
Ngô Bình thắc mắc: “Rốt cuộc sau cánh cổng này có thứ gì mà lại khiến nhiều người mạo hiểm đi vào khám phá đến vậy?”
Lưu Trường Hưng nói: “Tôi cũng không rõ. Dù sao thì tu vi của tôi cũng thấp, chỉ dám ở bên ngoài thôi”.
Ngô Bình đã sớm nhận ra có rất nhiều người ngồi hoặc nằm ở không gian rộng lớn bên ngoài, hầu hết đều đã thoi thóp, có thể chết bất cứ lúc nào.
Hai người đang trò chuyện thì có bốn người tiến lại gần. Đám người này ăn mặc rách rưới, gầy như da bọc xương, nhưng ánh mắt lại dữ tợn vô cùng.
Nhác thấy bọn họ, Lưu Trường Hưng giật mình lùi lại ngay lập tức, ngay cả chân cũng run lẩy bẩy, đôi mắt ngập tràn sợ hãi.
Tên cầm đầu cười hề hề: “Con ‘cừu hai chân’ mới đến trông béo tốt đấy nhỉ. Lưu Trường Hưng, mày to gan lắm, dám động vào thức ăn của bọn tao?”
Bị kẻ khác xem là thức ăn, Ngô Bình nhăn tít mày, hỏi ngay: “Lưu Trường Hưng, mấy kẻ này là ai?”
Lưu Trường Hưng vội giải đáp: “Họ là quỷ giết người của Tây Vực, từng giết rất nhiều người và được gọi là Tứ quỷ Tây Bắc”.
Tứ quỷ Tây Bắc? Ngô Bình chẳng có ấn tượng gì. Nhưng nhìn bọn người này chắc chắn không phải hạng tốt lành gì. Anh hỏi kẻ vừa lên tiếng: “Các người phạm tội gì mà bị giam ở đây?”
Kẻ nọ lạnh lùng hừ giọng: “Mày là đồ ăn của bọn tao, hỏi nhiều làm gì?”. Nói đoạn, hắn vồ lấy tim Ngô Bình, móng tay sắc nhọn, rõ là từng luyện kỳ công nào đó.
Ngô Bình không hề cử động. Móng tay của hắn chạm vào người anh như thể vồ phải sắt thép, cùng lúc ấy, một lực đánh ngược khiến tay hắn văng ra. Mấy tiếng “rắc” vang lên, toàn bộ móng tay của hắn đều gãy cả.
Hắn sững sờ, nhìn móng tay bị gãy của mình mà mặt mũi biến sắc, vừa nhìn chằm chằm Ngô Bình vừa hỏi: “Mày có cương khí hộ thân?”
Ngô Bình đấm hắn một cái. Hắn không tránh kịp, gương mặt bị anh đấm dẹt, cả nắm đấm cắm sâu vào đầu hắn.
Thi thể hắn đổ xuống. Ngô Bình dùng khăn giấy lau máu trên nắm tay, hỏi ba tên còn lại: “Các người đã phạm tội gì?”
Chân của ba kẻ đó bắt đầu run lẩy bẩy. Một tên trả lời: “Anh hùng, chúng tôi là cướp ở Tây Bắc, giang hồ gọi chúng tôi là quỷ giết người Tây Vực”.
Ngô Bình hỏi: “Chúng mày đã giết bao nhiêu người?”
Kẻ nọ đáp: “Có lẽ là vài chục, không đếm kỹ”.
Ngô Bình cau mày: “Giết nhiều người như vậy mà lại không xử các người tội chết!”
Kẻ nọ vội vã nói: “Chúng tôi bị giam ở nơi quỷ quái này, sống không bằng chết…”
“Thế thì chết đi!”
Tay phải của Ngô Bình vẫy một cái, Chỉ Phong bắn ra, lập tức xuất hiện lỗ máu ở giữa đôi chân mày của ba tên quỷ giết người kia. Chúng ngã rạp xuống đất và chết ngay!
Nhìn thấy Ngô Bình giết chết bốn người họ dễ dàng như vậy, Lưu Trường Hưng vừa kính nể vừa khâm phục: “Anh đã luyện đến tu vi nào mà lợi hại thế?”
Ngô Bình không trả lời mà lại bảo: “Nói xem, người trấn thủ sau cánh cổng thứ nhất là người thế nào?”
Ngay lập tức, Lưu Trường Hưng nói hết tình hình bên trong cho anh biết.
Bá chủ của cánh cổng thứ nhất tên là Sử Văn Thánh, lập nghiệp bằng đào trộm mộ, là cao thủ Tiên Thiên. Người này nho nhã lịch sự, tinh thông hội hoạ, thư pháp, còn nổi tiếng trong giới sưu tầm.
Bên cạnh Sử Văn Thánh có hai cao thủ cấp Nhân Tiên, chỉ phục tùng mệnh lệnh của Sử Văn Thánh. Trong cánh cổng thứ nhất, Sử Văn Thánh quản lý mọi chuyện. Thức ăn phân chia thế nào, do ai đi tìm, đều được Sử Văn Thánh quyết định.
“Có thể khiến hai Nhân Tiên phục tùng, tên Sử Văn Thánh này không đơn giản”, Ngô Bình nói.
Lưu Trường Hưng đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Dưới này có người nào được phía trên cử xuống quản lý không?”
Lưu Trường Hưng trả lời: “Chuyện này thì tôi không rõ ạ”.