Ngô Bình nói các sư tôn đợi một lát, cậu trở lại thế tục rồi sẽ về ngay.
Tô Thanh Quả cũng thi vào đại học thần kinh, nhờ có Ngô Bình hỗ trợ mà cô mới có tư cách thi đại học. Thế nhưng, Tô Thanh Quả lại học ở Văn viện, cách học viện Ngô Bình học khá xa, cho nên cậu cũng không liên lạc với Tô Thanh Quả.
Văn viện có một phòng học ở giữa, Tô Thanh Quả đang đọc sách, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có gió. Cô quay đầu lại, lập tức thấy Ngô Bình.
Cô không khỏi ngẩn người ra: “Ngô Bình, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình cười nói: “Có việc muốn thương lượng với cô, có thể ra ngoài nói được không?”
Tô Thanh Quả gật đầu nói được.
Hành lang ngoài phòng học, Ngô Bình nói: “Thanh Quả, muốn tu hành không?”
Từ sau khi biết Ngô Bình, ít nhiều gì Tô Thanh Quả cũng biết được một ít chuyện tu hành, cô do dự vài giây, sau đó lập tức gật đầu thật mạnh: “Muốn!”
Ngô Bình: “Nếu cô muốn tu hành, vậy bây giờ tôi đưa cô đi gặp sư tôn của tôi. Bọn họ là tiên nhân, rất lợi hại, nếu cô bái bọn họ làm thầy, trong tương lai nhất định có thành tụ vô cùng cao”.
Tô Thanh Quả suy nghĩ, nói: “Thế có cần phải về nói cho người trong nhà hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Không cần. Chờ đến khi nghỉ lễ thì có thể về. Chuyện tu hành, tạm thời không cần phải nói cho người nhà của cô”.
Tô Thanh Quả: “Nhưng tôi vẫn muốn về nhà một chuyến”. Nghĩ đến phải chuyện xa nhà một khoảng thời gian, cô vẫn muốn về gặp mặt mẹ và em gái mình.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Sau đó, cậu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tô Thanh Quả, nói: “Trong đó có một trăm vạn. Cô đưa nó cho mẹ mình đi”.
Tô Thanh Quả vội vàng xua tay: “Tôi không thể lấy tiền của anh được”.
Ngô Bình cười nói: “Sau khi bái sư, cô chính là sư muội của tôi, người một nhà không cần phải khách khí. Nếu dì có hỏi tới, thì cô cứ bảo đây là học bổng đặc biệt là được”.
Nghe cậu nói như thế, Tô Thanh Quả đành phải nhận lời, nói: “Cảm ơn sư huynh”.
Ngô Bình cười “ha ha”: “Đi thôi!”
Trước tiên hai người về Trung Châu một chuyến, Tô Thanh Quả gặp mặt người nhà rồi mới đi theo Ngô Bình về Tử Long Phong.
Khi mấy người Thẩm Huyền Tông nhìn thấy Tô Thanh Quả thì đều lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Quả nhiên là gần như hoàn mỹ!”, Thẩm Huyền Tông cười nói: “Cô bé tên là gì?”
Tô Thanh Quả: “Con tên Tô Thanh Quả”.
Thẩm Huyền Tông cười hỏi cô: “Con nguyện ý bái chúng ta làm thầy không?”
Tô Thanh Quả gật đầu: “Con nguyện ý”.
Ngô Bình nói: “Thanh quả, mau lạy sư tôn đi”.
Tô Quả Trám lập tức quỳ trên mặt đất, lạy ba vị sư tôn.
Hồng Liên Kiếm Tôn không khỏi mỉm cười: “Đứa nhỏ này có tư chất cực tốt, thành tựu tương lai có thể không thua gì Ngô Bình”.
Thẩm Huyền Tông vô cùng vui vẻ, nói: “Thanh Quả, Ngô Bình là sư huynh của con, sau này có chuyện gì cần thì cứ đi hỏi nó”.
“Vâng”. Tô Thanh Quả vô cùng ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói.
“Ngô Bình, bọn ta đưa Thanh Quả đi trước, con nên làm chuyện mình nên làm đi”.
Tiễn mấy vị sư tôn và Tô Thanh Quả đi, Hồng Liên Kiếm Tôn cũng cáo từ.
Nhan Vũ Sương không đi, cô ta cười nói: “Chúc mừng sư huynh lại có thêm một sư muội”.
Ngô Bình hỏi: “Vũ Sương, tôi muốn nhờ cô giúp ta một việc gấp”.
Nhan Vũ Sương vội vàng nói: “Mời sư huynh nói”.
Ngô Bình: “Tôi cần một người thay tôi mua bùa chú, pháp khí vân vân ở Vạn Kiếm Tiên Giới, cô có thời gian giúp tôi không?”
Nhan Vũ Sương gật đầu: “Đương nhiên là có thời gian. Sư huynh muốn mua bùa chú thế nào?”
Ngô Bình: “Chỉ cần chất lượng tốt, giá không thành vấn đề. Nơi này có mười tỷ đại đạo tệ, trước tiên cô đi mua một ít đi”.
Nhan Vũ Sương sau khi nhận được nhiệm vụ thì không thể ngồi yên được, không lâu sau đã đi kiếm nguồn cung cho Ngô Bình. Đến buổi tối, Hồng Liên Kiếm Tôn đưa Ngô Bình đến Huyền Quang Các. Huyền Quang Các được xây bên trong một thung lũng, lối vào được người tổng coi. Sau khi Hồng Liên Kiếm Tôn nói rõ ý định đến đây, hai người mới được cho phép đi vào.
Huyền Quang Các tu sửa một khoảng hoa viên bên trong đó, sau khi tiến vào hoa viên không lâu, thì thấy một căn gác mái nhỏ ba tầng. Gác mái rất đơn giản, chung quanh có một dòng suối nhỏ chảy quanh, chính diện có một cây cầu nhỏ.
Vừa đến đầu cầu, Hồng Liên Kiếm Tôn nói: “Chỉ có thể đưa cậu đến đây, Truyền thừa của Kiếm Các cũng không phải dễ dàng, cậu đừng đánh giá thấp nó vì bản thân đã có Vương Tọa Kiếm Đạo. Lúc trẻ, Vạn Kiến Tổ Sư học rất nhiều thứ, có rất nhiều thủ đoạn lợi hại. Năm đó, ông ấy được xưng là Vạn Giới Đệ Nhất Nhân, cậu nói xem có lợi hại hay không?”
“Vạn Giới Đệ Nhất Nhân?” Ngô Bình nhướng mày: “Lợi hại thật!”
“Ngô Bình, tuy cậu có một thân kỳ ngộ, cũng có Vương Tọa Kiếm Đạp. Nhưng hiện tại, cậu không bằng được Vạn Kiếm Tổ Sư năm đó” Hồng Liên Kiếm Tôn gõ gõ Ngô Bình: “Đừng tự mãn. Cậu xem mười đại tiên sáng lập giới, có ai là không phải nhân vật tuyệt thế đâu?”
Ngô Bình gật đầu: “Tiền bối nói đúng”.
Cậu bước qua cây cầu nhỏ, đi đến cho Huyền Quang Các.
Hồng Liên Kiếm Tôn canh giữ ở đầu cầu, một tấc cũng không rời. Chờ đến khi Ngô Bình đến Huyền Quang Các, bà mới nói: “Nếu các người đã tới, tại sao lại không bước ra?”
Hơn mười vị Kiếm Tôn của Chí Tôn Kiếm Đường cũng đến, trong đó cũng có Ngô Thanh Phong, Liễu Trường Uy vân vân.
“Chúng ta hy vọng có thể chứng kiến được một đệ tử Huyền Quang mới xuất hiện”. Ngô Thanh Phong cười nói.
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Thật ra chúng ra đều biết rõ, chỉ cần hiểu được một phần mười trở lên nội dung truyền thừa của tổ sư, thì đều có thể trở thành đệ tử Huyền Quang”.
Ngô Thanh Phong gật đầu: “Đúng vậy, tìm hiểu một phần và tìm hiểu chín phần trong một phần mười có sự khác biệt rất lớn, hai người cũng khác nhau một trời một vực”.
Liễu Trường Uy: “Nghe nói Tuyệt Thiên Tứ kia đã tìm hiểu được một phần hai của một phần, không biết cung chủ có thể hiểu được mấy phần”.
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Tổ sư để lại không ít trân bảo, sau khi tìm hiểu được ba phần, năm phần, bảy phần và mười phần, đều sẽ có được một cái bảo rương, chúng ta cứ chờ xem sao!”
Sau khi Ngô Bình tiến vào Huyền Quang Các, nhìn thấy một cậu thanh niên đang ngồi ở kia, mặc một bộ áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, diện mạo anh tuấn.
Ông ấy tươi cười nói: “Tiểu bối, ta là Vạn Kiếm Gia Chủ. Đây là những gì mà ta có được khi nhận truyền thừa lúc ba mươi tuổi, cậu chỉ có thể nghe một lần, có thể nghe được bao nhiêu, thì phải coi số mệnh của cậu”.
Dứt lời, ông ấy lập tức bắt đầu đọc. Khi Vạn Kiếm Tổ Sư còn trẻ, học rất nhiều thứ, y học bói toán, thiên văn địa lý, kiếm thuật võ đạo, bùa chú luyện kim, luyện đan luyện dược đều có đề cập đến.
Thế nhưng, trong đó có một ít truyền thừa, Ngô Bình cảm thấy trình độ không cao bằng của mình nhưng cậu cũng nghe một chút, dẫu sao đá từ núi cũng có thể tạo ra ngọc mà.
Đương nhiên, Vạn Kiếm Tổ Sư cũng có chỗ xuất sắc khi có truyền thừa lợi hại của riêng mình. Lúc này, cậu sẽ tìm hiểu hết, dẫu sao cũng chỉ có thể nghe một lần.
Giọng nói của Vạn Kiếm Tổ Sư thật huyền diệu, đồng thời tiếng của Đạo Luân có thể đánh thẳng đến linh hồn. Một người nếu ngộ tính tốt, có thể nhanh chóng hiểu được, áp dụng vào mục đích riêng của mình. Còn nếu tư chất không đủ, vậy thì chỉ có thể giương mắt nhìn, có mở mắt cũng chẳng học được bao nhiêu.
Rất nhanh, Vạn Kiếm Tổ Sư đã nói đến kiếm đạo, Ngô Bình đang tìm hiểu về Vương Tọa Kiếm Đạo, hơn nữa bản thân cũng có rất nhiều tích lũy, hiện giờ nghe thấy, thế mà lại liên tục khen ngợi, cậu cảm thấy Vạn Kiếm Tổ Sư quả thật là kỳ tại, ý nghĩ của ông ấy hữu ích với cậu rất nhiều.
Lời của Vạn Kiếm Tổ Sư có mật độ tin tức cực cao, chỉ nói có mấy giây ngắn ngủi, nếu dùng văn tự của thế gian để mô tả, thì ít nhất có thể viết ra mấy trăm vạn chữ!
Cứ như thế, Vạn Kiếm Tổ Sư nói liền ba giờ, đã nói xong truyền thừa mình có được.
Lúc này, ông ấy nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Hậu sinh, cậu học được bao nhiêu?”
Ngô Bình nói: “Gần như là học hết rồi”.
Vạn Kiếm Tổ Sư: “Vậy được, ta hỏi một vấn đề. Cậu và ta cùng thi triển “Vụ Ảnh Kiếm Quyết” của ta”.
Chương 2845: Lĩnh ngộ hoàn toàn
Vụ Ảnh Kiếm Quyết là một bộ kiếm thuật, nó là kỹ năng giết người nổi danh của Vạn Kiếm Tổ Sư thời còn trẻ, kiếm quang thi triển ra hóa thành ánh sương mù, tuyệt không thể tả, khó mà phòng được.
Ngô Bình lấy Bạch Hổ Tiên Kiếm ra, thân hình nhoáng lên, chung quanh đã có sương mù bốc lên, giấu giếm sát khí bên trong sương mù, sương mù ngưng tụ thành từng bóng thích khách màu đen, đi theo đội hình!
Vạn Kiếm Tổ Sư gật đầu: “Không tồi! Cậu học kiếm quyết còn cao minh hơn cả ta, chuyện này có nghĩa cậu đã thêm vào đồ của chính mình”.
Sau đó, Vạn Kiếm Tổ Sư lại hỏi thêm một số chỗ khó, Ngô Bình đều có thể làm được hết, thậm chí còn làm tốt hơn cả Vạn Kiếm Tổ Sư lúc còn trẻ.
Sao khi hỏi mười lần, Vạn Kiếm Tổ Sư vô cùng vừa lòng, cười nói: “Hậu sinh, cậu đã có được toàn bộ truyền thừa của ta!”
Dứt lời, trước mặt Ngô Bình xuất hiện một cái bảo rương vàng kim, Vạn Kiếm Tổ Sư nói: “Bên trong bảo rương, có ba vạn kiếm trảm sát phù, ba vạn kiếm độn phù, còn có một pháp chỉ. Bên trên pháp chỉ, cậu có thể viết lên bất kỳ yêu cầu gì, sau khi thả ra, yêu cầu sẽ được thực hiện ngay lập tức. Trừ cái này ra, bên trong rương còn có năm tỷ kho phiếu, hy vọng cậu sớm thành tàu, đi Hỗn Độn Giới tìm ta”.
Ngô Bình thi lễ: “Tạ tổ sư!”
Bóng dáng của Vạn Kiếm Tổ Sư biến mất, Ngô Bình thu lại cái rương, nhìn thoáng qua, rồi bỏ vào nhẫn trữ vật của mình.
Lúc này, cậu đã vào nơi này được hơn nửa ngày, cậu đẩy cửa bước ra.
Vừa ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy đối diện cây cầu nhỏ đang có hơn mười vị trưởng lão kiếm đường, đều là cường giả ở cấp Kiếm Tôn.
Hồng Liên Kiếm Tôn cười nói: “Ngô Bình, sao rồi?”
Ngô Bình đưa cái bảo rương vàng kim ra, cười nói: “Tổ sư trò chuyện với tôi rất nhiều, cũng ban cái bảo rương này cho tôi, còn khen tôi”.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xưa nay những người tiến vào Huyền Quang Các chưa bao giờ nhìn thấy được bóng dáng của tổ sư, chỉ có thể nghe được giọng nói. Hơn nữa, Vạn Kiếm Tổ Sư căn bản cũng không nói chuyện phiếm với bọn họ, càng đừng nói là ban cho bảo rương!
“Đây là… Rương bảo vật màu vàng! Chỉ có người hiểu được toàn bộ truyền thừa mới có thể có được Rương bảo vật màu vàng!”. Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Cung chủ, cậu đã hiểu toàn bộ truyền thừa của tổ sư?”, Ngô Thanh Phong run giọng hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng may lúc trẻ tổ sư đã học được những chuyện không quá thâm sâu, may mắn có thể lĩnh ngộ được”.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Hồng Liên Kiếm Tôn cười nói: “Không hổ là người được Vương Tọa Kiếm Đạo lựa chọn, chúc mừng”.
Ngô Bình ôm quyền với mọi người, sau đó cầm đi khen thường của đệ tử Huyền Quang, năm trăm triệu kho phiếu. Hơn nữa, Vạn Kiếm Tổ Sư còn đưa cho cậu năm tỷ kho phiếu, trong tay cậu có năm tỷ năm triệu kho phiếu.
Tin tức nhanh chóng truyền đi, nhưng Ngô Bình lại lặng yên rời đi, mang theo kho phiếu đi Tiên Khố. Cậu phải dùng kho phiếu trong tay, đổi một chút đồ để đến Thánh Cổ Đại Lục tiến hành giao dịch.
Những kho phiếu mà cậu sở hữu, đều có mệnh giá một nghìn, một kho phiếu tương đương với bốn triệu tám trăm nghìn tiền đại đạo. Hơn nữa, đồ vật trong Tiên Khố có giá thấp hơn so với ngoại giới, cho nên, có số kho phiếu này, có thể mua được lượng lớn thứ tốt.
Cậu bắt đầu mua Kim Cang Hộ Thân Phù, Thế Thân Phù, Phi Kiếm Phù, Phù Chữa Thương vân vân bên trong kho, cũng mua một ít phi kiếm, pháp bảo, các thứ linh tinh.
Hắn bắt đầu từ tiên kho trung mua sắm kim cương bùa hộ mệnh, thế thân phù, phi kiếm phù, chữa thương phù chờ, cũng mua sắm một ít phi kiếm, pháp bảo linh tinh đồ vật.
Giống kim cương bùa hộ mệnh, thúc giục sau nhưng bảo hộ tự thân không bị thương hại, chặn lại thần thông cảnh cường giả công kích, thậm chí là đạo cảnh cường giả công kích. Bùa chú phẩm cấp càng cao, hiệu quả liền càng cường. Này giá cả tiện nghi một trăm kho phiếu, tiện nghi thượng vạn kho phiếu.
Sau khi mua sắm suốt một ngày, Ngô Bình chọn ra mười vạn bùa chú, năm nghìn pháp bảo, tiền còn dư lại dùng để mua dược liệu, bởi vì cần dược liệu để luyện đan, lợi nhuận sẽ còn lớn hơn nữa.
Năm tỷ năm trăm triệu kho phiếu, đã xài hết bốn tỷ ba trăm triệu, còn một tỷ hai trăm triệu dùng cho tình huống khẩn cấp.
Sau khi mua đồ xong, Ngô Bình lập tức trở lại vương phủ Giang Nam. Nói như thế nào cậu cũng là Giang Nam Vương, cũng nên hỏi thăm một chút chuyện trong lãnh thổ của mình.
Thế nhưng, Dương Ngọc Thanh có Văn Uyên, Lạc Trọng Minh hiệp trợ, đã quản lý Giang Nam một cách rất có trật tự. Nhân viên cơ cấu ban đầu đã bỏ đi một nửa, người còn lại đều là những người tài giỏi, có lý tưởng và sức lực. Hơn nữa, trong những người này, có một bộ phận thông qua Huyên Thiên Mộng Cảnh tuyển ra, bọn họ đều chịu đựng khảo nghiệm và rèn luyện bên trong Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Dương Ngọc Thanh hoàn toàn hiểu rõ chuyện ăn của dân thì phải làm lợi cho dân, cho nên trước mắt đã hạ thuế của nhà xưởng, xí nghiệp, cửa hàng, thuế cá nhân cũng hạ thấp xuống. Hơn nữa, còn trợ cấp rất cao cho người có thu nhập.
Tập trung tăng thu nhập cho bác sĩ, giáo viên và người lao động trong ngành dịch vụ, đồng thời cũng trợ cấp cho nông dân.
Ví dụ như một bà mẹ có con, từ khi vào bệnh viện sinh con, mỗi ngày đều có thể có lương gấp năm lần, mỗi tuần lãnh một lần cho đến khi con được một tuổi.
Hay như một người khi đã hơn sáu mươi tuổi, không có lương hưu, mỗi tháng đề có thể nhận được mười nghìn, hơn nữa chi phí khám bệnh được bảo hiểm chi trả chín mươi phần trăm.
Thuế cá nhân tối đa cũng chỉ có mười phần trăm, hơn nữa người có thu nhập trên một trăm vạn mới có thể đạt được tiêu chuẩn này. Thuế xí nghiệp giảm xuống một số, hơn nữa nếu có thể tiếp nhận được đủ lao động xã hội thì còn có thể giảm thuế. Chuyện này dẫn đến, rất nhiều doanh nghiệp không chỉ không cần nộp thuế mà còn có thể đi lãnh tiền.
Qua một tháng ngắn ngủi, Giang Nam đã trở thành khu vực có bình quân đầu người cao nhất, lương bình quân một tháng đạt hai mươi lăm nghìn tệ, thu nhập bình quân đầu người cũng đạt mười tám nghìn tệ.
Nhỏ được đi học, hỗ trợ đầy đủ cho người già, lại có nhiều việc làm, chỉ số hạnh phúc của cư dân tăng lên. Mà chuyện này dẫn đến người dân ở Đại Hạ và nước Tống, đều muốn sang Giang Nam sinh sống.
Đối với chuyện này, Dương Ngọc Thanh đã chấp nhận tất cả, tới bao nhiêu thì tới, hơn nữa còn cho phép đối phương giữ lại quốc tịch Đại Hạ hoặc nước Tống.
Vì thế, trong một khoảng thời gian nhắn, dân cư Giang Nam đã tăng đến hơn ba mươi triệu người, trước mắt, số dân hiện tại là một trăm năm mươi triệu người.
Đồng thời, hội từ thiện Giang Nam cũng phát huy tác dụng thật lớn, tiếp tục đầu tư vào các tổ chức từ thiện khác nhau, trợ giúp cho các nhóm người có hoàn cảnh khó khăn. Bây giờ, mỗi ngày hội từ thiện đều đầu tư hơn hai tỷ.
Ngô Bình vừa trở lại vương tọa Giang Nam, đã thấy bia công đức của mình không ngừng rung chuyển. Cậu nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Chỉ thấy số trên bia công đức biến hóa không ngừng, từ hơn tám trăm triệu, thăng đến một nghìn sáu trăm triệu! Hơn nữa, công đức của cậu còn không ngừng gia tăng nhanh chóng.
Chuyện thú vị là, khi người dân có cuộc sống giàu có, thì bắt đầu theo đuổi đời sống tinh thần, nâng cao chất lượng cuộc sống. Cho nên, văn nghệ Giang Nam, nghiên cứu khoa học, văn học vân vân, bắt đầu phát triển bùng nổ.
Đương nhiên, Dương Ngọc Thanh dám xài nhiều tiền như thế, là vì anh ta nắm chắc. Ngô Bình từng nói với hắn, mặc kệ là xài bao nhiêu tiền, đều có thể đến chỗ của cậu để lấy, hơn nữa mỗi năm còn cho anh ta mười nghìn tỷ.
Giang Nam vẫn sử dụng tiền Đại Hạ như cũ, thậm chí tiền của nước Tống cũng có thể lưu thông, nhưng bản thân cũng thành lập ngân hàng trung ương, phát hành tiền của mình, tỷ giá hối đoái hiện tại với tiền đại hạ là một - một, gọi là Tông.
Tiền tông Giang Nam là tiền linh có đóng dấu, pháp luật quy định một triệu tiền tông đổi được một tiền linh. Nói cách khác, mỗi lần in một triệu tiền tông, Ngô Bình sẽ bỏ vào quốc khố một tiền linh. Kể từ đó, sức mua của tiền tông tăng lên nhanh chóng, gần đây đã thay đổi tỷ giá hối đoái đáng kể với tiền Đại Hạ. Bây giờ một tiền tông có thể đổi được hai tiền Đại Hạ.
Gần đây, Dương Ngọc Thanh chuẩn bị xây mấy cơ sở đại học, mục tiêu của anh ta là thành lập một số trường đại học vượt qua đại học thần kinh.
Ngô Bình vừa trở về, anh ta lập tức đi báo cáo.
Đối với chuyện này, Ngô Bình rất ủng hộ, nên đã đưa ra ngân sách một trăm tỷ cho mỗi trường đại học.
Nói xong chuyện xây trường, Dương Ngọc Thanh lại nhắc đến chuyện khiến anh ta đau đầu. Hóa ra, Giang Nam có một số thế lực ngầm, tu sĩ, trước kia bọn họ khống chế trật tự. Mà bây giờ, chính sách của Dương Ngọc Thanh động đến lợi ích của bọn họ, chuyện này dẫn đến các thế lực lớn nhỏ vô cùng bất mãn, bắt đầu liên tục gây rối, phá rối trật tự xã hội.
Dương Ngọc Thanh cũng từng phái người đi xử lý, những người kia có thực lực rất mạnh, ngược lại, bên bọn họ không chết thì cũng bị thương không ít.
Chương 2846: Giết một người răn trăm người
Nghe đến đó, Ngô Bình lập tức nổi nóng, hỏi: “Người nào mà to gan như thế!”
Dương Ngọc Thanh lấy ra một danh sách, nói: “Mấy ngày nay, tôi cho người điều tra, đại khái đã tìm hiểu rõ ràng về đám người này”.
Ngô Bình vừa xem thì phát hiện những người gây rối này đều là thế gia tu hành ở Giang Nam, có võ học thế gia, còn có một số ít là người nhà của quan to trong triều. Trước khi Giang Nam Vương là cậu xuất hiện, những người này hô mưa gọi gió ở Giang Nam, chính quyền địa phương cũng không dám quản bọn họ. Đặc biệt là những người là thân thích của quan to trong triều, bọn họ chính là thổ hoàng đế ở chỗ này.
Nhìn thấy thân phận của mấy người này, Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ quái, cậu nói: “Thế gia tu hành thì không nói, thủ đoạn của bọn họ vượt xa thường nhân. Còn quan to ở Đại Hạ lại dựa vào cái gì mà dám đối kháng với bổn Vương?”
Dương Ngọc Thanh im lặng vài giây, nói: “Ở Đại Hạ có một lời đồn, nói là Giang Nam vẫn ở Đại Hạ, Vương cũng chịu sự quản thúc của Đại Hạ, tạm quản Giang Nam. Nhóm người này có hậu phương rất vững, hơn nữa bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của Vương, đương nhiên cũng sẽ không xem Vương của tôi là Vương”.
Ngô Bình cười lạnh: “Bọn họ thật sự coi bản thân cao quá rồi! Lão Dương, theo anh thì chuyện này nên xử lý thế nào?”
Dương Ngọc Thanh trả lời ngay lập tức, nói: “Giết một người răn trăm người!”
Ngô Bình cảm thấy thật hài lòng, hỏi hắn: “Có ai được chọn không?”
Dương Ngọc Thanh lấy ra một danh sách, trên đó có ba thế lực, cả ba thế lực này đều vô cùng lớn.
Trong ba thế lực này, một cái là thế gia tu hành, nhà họ Uông, một cái là bang phái, Tứ Long Bang; một cái là quan to trong triều, em trai của Hình Bộ thượng thư, Hoàng Triều Tân.
Dương Ngọc Thanh: “Vương, ba thế lực này liên tục gây rối, Tứ Long Bang là kiêu ngạo nhất, còn đánh chết người mà chúng ta phái đi; Hoàng Triều Tân là bá đạo nhất, hắn chiếm cửa hàng, xí nghiệp của nhà người ta, ép mua ép bán; nhà họ Uông là chỗ cao cao tại thượng nhất, thậm chí còn khinh thường khi thấy người của chúng ta, trước đây người của chúng ta không có cách nào tiếp cận được nhà họ Uông”.
Trong dánh sách viết rất rõ ràng, nhà họ Uông là hậu phương của một số thế lực ngầm, thường xuyên phái côn đồ, đi hà hiếp dân lành, cướp đoạt địa bàn.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi đi xử lý mấy chỗ này”.
Sau khi hỏi thêm một chút chuyện khác, Ngô Bình lập tức nói Dương Ngọc Thanh lui ra, sau đó cậu gọi Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch đến, nói bọn họ đi đến nhà họ Uông một chuyến.
Hai người Liễu - Nghiêm đương nhiên biết tình huống của nhà họ Uông, tác phong của nhà họ Uông tàn nhẫn, dân chúng không biết đến thế lực này nhiều lắm, nhưng trong tay đối phương lại khống chế đến bảy bang hội, trải rộng khắp Giang Nam, thậm chí là ngoài khu vực Giang Nam.
Ngô Bình ở nhà chờ tin, nửa tiếng sau, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch trả lời, trên người hai người đều nồng nặc mùi máu.
“Thế nào?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Uông có chỗ dựa, có một vị trưởng lão của tông môn hạng hai”.
Ngô Bình cười lạnh: “Một tông môn hạng hai mà lại kiêu ngạo như thế!”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Bọn tôi đã báo thân phận của cậu, gia chủ của bọn họ đều bị dọa đến trắng bệch, vài người quản sự tự động bước ra, chặt một tay của mình trước mặt mọi người, có một người cũng lao cổ, hy vọng cậu có thể tha thứ cho bọn họ”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Thái độ cũng không tệ lắm”.
Liễu Kim Long: “Nhà họ Uông đồng ý ra mặt thanh trừ Tứ Long Bang, chúng ta cũng đi theo bọn họ. Bây giờ nòng cốt của Hắc Long Bang đều đã được thanh trừ, nhân viên còn lại cũng đã vào nhà họ Uông”.
Ngô Bình thật vừa lòng: “Được rồi. Từ giờ trở đi thế gia tu hành, thành viên bang phái sẽ không tiếp tục gây sự nữa”.
Cậu dừng một chút, nói: “Các người đi một chuyến đến Đại Hạ, đưa cái tên Hình Bộ thượng thư kia đến đây”.
Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch nhìn nhau, thượng thư chính là chức quan to nhất phẩm, cứ bắt đến như thế à?
Ngô Bình nói: “Lấy hai tấm chân phù này. Các người chỉ lo bắt người, nếu Đại Hạ bất mãn sẽ đến tìm tôi”.
Chân Phù mà cậu đưa, có thể tăng thực lực của hai người lên rất nhiều, không sợ đao thương hỏa khí, có thể tăng thực lực hai người lên cao nhất.
Tu vi của Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch dưới sự trợ giúp của Ngô Bình đã tiến triển rất nhanh, hơn nữa lấy thủ đoạn của bọn họ và Chân Phù, việc bắt Hình Bộ Thượng thư cũng không khó.
Ngô Bình ở nhà tu luyện, tiêu hóa những truyền thừa của Vạn Kiếm Tổ Sư, ngưng tụ Cấm Kỵ Thuật Pháp.
Ba giờ chiều, một người đàn ông cao gầy, chừng năm mươi tuổi bị bắt sang đây, ông ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhìn thấy Ngô Bình, ông ta sửng sốt một chút, hỏi: “Các hạ chính là Giang Nam Vương?”
Ngô Bình cười nói: “Hoàng thượng thư, đắc tội”.
Thân là Hình Bộ thượng thư, ông ta đương nhiên biết rõ bối cảnh và thực lực của Ngô Bình, vị này chính là nhân vật mà cả Thái Hậu và Hoàng Đế cũng không dám vô lễ. Hơn nữa, ôn ta còn biết được một tin mới, người này có thể là đệ tử cốt lõi của Chí Tôn Kiếm Đường, là người Đệ Nhất Kiếm Bảng.
Hoàng thượng thư vội vàng nói: “Vương gia đến tìm hạ quan là có việc gì phân phó sao?”
Ngô Bình cười nói: “Cũng không có chuyện gì. Em trai Hoàng Triều Tân của ông vô cùng kiêu ngạo, phạm vào trọng tội. Tôi muốn trị tội hắn, nhưng nghĩ đến ông là thượng thư Đại Hạ, nên muốn thương lượng với ông một chút”.
Mồ hôi lạnh trên trán Hoàng thượng thư túa ra, ông ta biết cho dù bây giờ Ngô Bình có bóp chết ông ta, thì hoàng đế cũng sẽ không truy cứu nhiều. Dẫu sao chức thượng thư nếu không có người thì đổi người là được, mà vị Giang Nam Vương này lại tuyệt đối không được đắc tội. Không nói đến bối cảnh đáng sợ kia của cậu, chỉ cần cậu không vui, thì Giang Nam hoàn toàn có thể theo phe Nước Tống, đó không phải là kết quả mà Đại Hạ có thể chấp nhận được.
Trên mặt của Hoàng thượng thư lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, nói: “Em trai tôi thường xuyên gây chuyện cho tôi, lần này tôi nhất định sẽ không tha cho nó! Mong Vương gia yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi giáo huấn hắn một trận!”
Ngô Bình “ừm” một tiếng, nói với Liễu Kim Long: “Ông đưa Hoàng thượng thư về nhà thăm người thân đi”.
Không lâu sau đó, Hoàng thượng thư về đến nhà, đã chặt đứt bàn tay em trai mình, cắt mất một lỗ tai, sau đó đánh gãy hai chân, tuyên bố đưa toàn bộ bọn họ về Thần Kinh, tiếp tục trừng phạt!
Ngô Bình biết, Hoàng thượng thư đang muốn cứu người nhà của em trai mình, thế nhưng cậu cũng không truy cứu quá mức, bảo đối phương để lại người hành hung để chấp nhận hình phạt, còn những người còn lại thì rời Giang Nam với Hoàng thượng thư trong cùng ngày, về Thần Kinh.
Trong một ngày, ba thế lực có tiếng tăm nhất đều bị Ngô Bình giải quyết, trong lúc nhất thời, tỉnh Giang Nam gió yên sóng lặng, cho dù là người tu hành, bang phái giang hồ hay là con cháu nhà quyền quý, cũng không dám lại làm xằng làm bậy, tranh nhau làm công dân tuân thủ pháp luật.
Sau khi Ngô Bình về đến nhà, Triệu Vân Cơ lập tức đến bái phỏng. Trước đây cậu giúp Triệu Vân Cơ chữa hết bệnh nan y, sau ngày người đó vô cùng cảm kích, nghe được Ngô Bình đã trở về nhà, lập tức đi đến bái phỏng.
Triệu Vân Cơ là công chúa nước Tống, Ngô Bình khoản đãi rất nhiệt tình. Đến giữa trưa, Liễu Mỵ cũng trở về từ Huyễn Không Đảo, vì thế đã đến Giang Nam tìm Ngô Bình.
Trong lúc nói chuyện phiếm, nghe Ngô Bình nói muốn đi Thánh Cổ Đại Lục, hai cô gái đều có hứng thú, muốn đi cùng Ngô Bình đến Thánh Cổ Đại Lục để du ngoạn một phen.
Ngô Bình nghĩ đến Thánh Cổ Đại Lục ở bên kia, có Mộng thị, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, vì thế lập tức đáp ứng thỉnh cầu của hai cô gái, đêm đó đưa theo hai người đi đến Thánh Cổ Đại Lục nhờ Thánh Môn.
Thánh Cổ Đại Lục, thành Mộng Hoa.
Ba người đi đến cửa hàng. Hai ngày không ở đây, đan dược mà Ngô Bình để lại đã bán hết từ sớm, hơn nữa ở bên ngoài cũng để lại danh sách rất nhiều đan dược.
Ngô Bình không kịp nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian lập tức mở lò luyện đan. Lần này đi Tiên Giới, cậu mua một lượng lớn dược liệu, có thể luyện chế được rất nhiều đan dược, vì thế đêm đó lập tức luyện chế bảy loại đan dược cho đến lúc hừng đông.
Trước khi Thần Đan Các mở cửa, cậu đi gặp Nhân Vương - Mộng Phi Hùng trước, bán sỉ bùa chú, pháp khí các thứ mà mình đã mua được cho đối phương.
Lần giao dịch đầu tiên, Ngô Bình cũng không đưa cho đối phương quá nhiều, ở Tiên giới, lô hàng này giá khoảng cỡ một trăm tỷ tiền đại đạo.
Mộng Phi Hùng đưa ra giá cũng khá công đạo, cho Ngô Bình một trăm tám mươi tỷ thánh thù. Hai bên muốn đổi tiền thì hơi khó, nhưng nếu đem số thánh thù này đi mua Bí Tinh cao cấp, thì có thể mua được sáu mươi tỷ! Mà một Bí Tinh cao cấp, ở phía Tiên Giới có thể bán ra hơn một ngàn đại đạo tê, sáu mươi tỷ Bí Tinh tương đương sáu mươi ngàn tỷ tiền đại đạo!
Chương 2847: Kim Đô Dương thị
Đương nhiên, Mộng Phi Hùng cũng kiếm được rất nhiều tiền. Một trăm tám mươi tỷ thánh thù đồ vật, ít nhất cũng có thể kiếm được năm trăm tỷ thánh thù!
Trở về Thần Đan Các, cậu lại tiếp tục luyện đan. Ngày hôm đó, trên kệ có rất nhiều đan dược mới, ngoại trừ đan mà Ngô Bình luyện chế, còn có một ít đan dược mà cậu đã mua từ trong Tiên Khố. Hiệu quả của số đan dược này, cho dù có là ở Tiên Giới hay ở Thánh Cổ Đại Lục đều không có khác biệt quá lớn.
Đan dược mua từ Tiên Khố, được đặt ở bên này, nếu cuối cùng dùng Bí Tinh làm tiêu chuẩn giá cả để cân nhắc, thì Ngô Bình có thể kiếm ít nhất gấp mười lần lợi nhuận. Nói cách khác, đan dược một trăm đại đạo tệ, qua tay của cậu là có thể bán ra một ngàn một trăm đại đạo tệ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, kinh doanh như thế sẽ có lợi nhuận kếch xù, mà một khi có lợi nhuận kếch xù như thế thì dễ dàng khiến người khác để ý đến.
Vào buổi chiều, một người đàn ông mặc áo da thú màu trắng xuất hiện, hắn ta chọn một số đan dược để mua, gần như mỗi loại đều chọn ra hai viên. Mua đan dược xong, Ngô Bình đi ra xem xét, hắn ta lập tức đi lên hỏi: “Ông chủ, hình như đan dược của cậu có hơi khác biệt so với bên ngoài”.
Ngô Bình đánh giá đối phương, liếc nhìn một cái, cười nói: “Không giống nhau. Khi luyện chế đan dược thì sẽ thường xuyên xuất hiện một số ít đan dược mới, chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm”.
Người đàn ông áo da thú nói: “Phải thế không, vì sao ta lại cảm giác rất giống với đan dược của Tiên Giới?”
Ngô Bình chấn động trong lòng, hỏi lại: “Ngài đã từng thấy đan dược tiên giới rồi sao?”
Người đàn ông mặc áo da thú cười “ha ha”: “Có thấy qua vài lần. Giống như viên đan này”.
Hắn ta chỉ vào một loại đan dược được đặt trong ngăn tủ, nói: “Hình như là Đại Luyện Hình Đan, ta nói không sai đúng không?”
Nghe hắn ta nói như thế, Ngô Bình lập tức biết không thể giấu được, không hề phủ nhận, nói: “Đúng vậy”.
Người đàn ông cười “ha ha”: “Nếu nói như vậy, ông chủ đây chắc hẳn là đến từ Tiên Giới?”
Ngô Bình biết người này đang thử chính mình, cậu nhìn thẳng vào đối phương, hỏi: “Đúng là như thế thì sao, nếu không phải thì thế nào?”
Đối phương cười ha ha: “Chỉ là tôi tùy tiện hỏi thôi”.
Chờ đến khi người đàn ông đi rồi, Ngô Bình âm thầm phân thân ra một cái bóng đi theo đuôi hắn ta.
Người đàn ông ra khỏi thành Mộng Hoa, lại bay đi một khoảng, sau đó đáp xuống ở bên trong một sơn cốc. Trong sơn cốc, một ông lão khoác áo khoác ma bào màu đen đang ngồi xếp bằng ở trên một viên đá lớn, dáng vẻ tiều tụy, mặt đầy nếp nhăn. Người đàn ông lập tức tiến lên quỳ lạy, cung kính nói: “Hắc Sơn trưởng lão, người tên Ngô Bình kia chắc chắn đến từ Tiên Giới”.
Ông già mở mắt ra: “Nếu đến từ Tiên Giới, người này nhất định đang nắm giữ cách ra vào Thánh Cổ Đại Lục”.
Người đàn ông: “Ý Hắc Sơn trưởng lão muốn nói, trên người hắn ta có Thánh Môn?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Có khả năng này. Thánh Môn là báu vật vô giá, nếu có thể có được nó, tộc của chúng ta nhất định có thể quật khởi!”
Người đàn ông: “Tôi quan sát thấy, tu vi của người này không cao lắm, không bằng đêm nay lập tức động thủ, bắt hắn ta đến nơi này thẩm vấn!”
Hắc Sơn trưởng lão: “Vậy mang theo vài tên cao thủ đi đến đó đi”.
“Không cần!”
Trên mặt đất xuất hiện một điểm đen, sau đó điểm đen mở rộng ra thành hình chiếc đĩa, Ngô Bình chậm rãi bay lên từ trong chỗ đó.
Nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt của người đàn ông thay đổi: “Cậu theo dõi ta!”
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Các người muốn bắt tôi, bây giờ tự tôi đưa đến cửa, đỡ phải cho các người nhọc lòng”.
Hắc Sơn trưởng lão đánh giá Ngô Bình, nhàn nhạt nói: “Người trẻ tuổi, cậu rất có dũng khí. Nhưng mà ở trước mặt người có thực lực thì dũng khí cũng là vô dụng”.
Ngô Bình nhìn Hắc Sơn trưởng lão: “Ông là tu sĩ Cửu Biến Cảnh sao?”
Ở Thánh Cổ Đại Lục, trên Trúc Cơ là Nguyên Anh, trên Nguyên Anh chính là Cửu Biến. Giai đoạn đầu của Cửu Biến tương đương với giai đoạn sau của Thần Thông ở Tiên Giới; Giai đoạn sau của Cửu Biến tương đương với trước Đạo Cảnh ở Tiên Giới. Tu vi của vị Hắc Sơn trưởng lão này, hiển nhiên thuộc về giai đoạn đầu của Cửu Biến.
“Quả thực cũng có chút hiểu biết”. Ông già nhàn nhạt nói: “Người trẻ tuổi, giao ra Thánh Môn, ta có thể tha một mạng cho cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Các người là người của bộ tộc gần đây à?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Nói cho cậu cũng không sao, bọn ta đến từ Kim Đô”.
Ở trong Thánh Cổ Đại Lục, Nhân Vương tọa trấn gọi là thành, mà chúa tể tọa trấn thì nơi đó gọi là đô. Kim Đô, chính là nơi nào đó có vị chúa tể tọa trấn.
Ngô Bình cười cười: “Hóa ra là người từ địa phương khác đến, khó trách lại không để tôi vào mắt”.
Người đàn ông kia lạnh lùng nói: “Không cần nhiều lời, giao Thánh Môn ra!”
Ngô Bình nói: “Anh Ngưu”.
Bóng dáng của Thanh Ngưu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hắc Sơn trưởng lão. Hắc Sơn trưởng lão không kịp phản ứng, bàn tay của Thanh Ngưu đã ấn trên đỉnh đầu lão ta.
Hắc Sơn trưởng lão đại kinh thất sắc: “Cậu là người phương nào?”
Thanh Ngưu lạnh lùng nói: “Tôi là ai, ông không cần phải biết. Ông là gia tộc nào ở Kim Đô?”
Hắc Sơn trưởng lão không dám không đáp, nói: “Dương thị!”
Thanh Ngưu: “Dương thị là một trong tám đại thị ở Kim Đô, khó trách lại kiêu ngạo đến như thế, dám động vào đạo hữu của Nhân Vương”.
Người đàn ông kia cũng lo lắng, nói: “Buông Hắc Sơn trưởng lão ra, nếu không thì chính là kẻ thù của Dương thị bọn ta!”
“Xoẹt!”
Ngô Bình vung tay lên, một đường kiếm quang xuất hiện, người này lập tức đầu mình hai ngả, chế ngay tại chỗ.
Thấy Ngô Bình ra tay giết người ngay lập tức, Hắc Sơn trưởng lão căng thẳng, nói: “Vị đạo hữu này, có chuyện gì cũng từ từ”.
“Không có gì để nói cả”. Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Ông muốn chết như thế nào?”
Sắc mặt của Hắc Sơn trưởng lão rất khó coi, nói: “Đạo hữu, thực lực của Dương thị chúng ta không thua gì Nhân Vương. Giết ta rồi, nhà họ Dương nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Hơn nữa, các hạ lại đến từ Tiên Giới, chuyện này không chỉ có mình tôi biết, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Đến lúc đó, cửa hàng đan dược của đạo hữu chỉ sợ là không thể mở cửa nổi nữa”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm lão ta: “Lời này của ông là có ý gì, sao tôi lại không thể mở cửa nổi nữa?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Cậu có thể ra vào Tiên Giới nhẹ nhàng như thế, cho thấy trên người cậu có Thánh Môn. Thánh Môn là bảo vật, ngay cả chúa tể cũng muốn có được”.
Ngô Bình: “Theo tôi được biết thì, sẽ có một khoảng thời gian thì Thánh Môn sẽ xuất hiện. Chẳng lẽ, mỗi lần nó xuất hiện, thì các thế lực đó đều sẽ xuất hiện để tranh đoạt?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Không sai. Chỉ là Thánh Môn chọn chủ, muốn không chế nó cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng, trước mắt vẫn có mấy thế lực nắm giữ Thánh Môn”.
Ngô Bình hứng thú: “Bọn họ sẽ lợi dụng Thánh Môn để ra vào Tiên Giới?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Không sai. Cứ cách một đoạn thời gian thì bọn họ sẽ thông qua Thánh Môn, mà phái người đi Tiên giới trao đổi một ít vật tư”.
Ngô Bình: “Nói như thế, vậy Thánh Môn trên người của tôi nhất định sẽ bị người ta cướp đi”.
Hắc Sơn trưởng lão: “Không sai. Trừ phi cậu có thể lên thành Nhân Vương, được chúa tể công nhận. Chỉ có thể như thế mới có thể giữ được Thánh Môn”.
Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, Ngô Bình lập tức chuẩn bị để Thanh Ngưu giết Hắc Sơn trưởng lão, ông ta dường như có thể cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nói: “Tôi có một biện pháp, có thể giúp cho cậu giữ được Thánh Môn”.
Ngô Bình: “Ồ, nói nghe thử xem”.
Hắc Sơn trưởng lão: “Tham gia “Đại hội tuyển tài” ở Kim Đô, nếu được chọn, có thể tiến vào thư viện. Trở thành học sinh ở thư viện thì chỗ dựa chính là thư viện lớn mạnh, vậy thì sẽ không có ai dám có ý cướp Thánh Môn của cậu”.
Thanh Ngưu cười lạnh: “Ai mà không biết gia nhập vào thư viện là chiện vô cùng khó. Mỗi năm người Kim Đô các người muốn vào thư viện thì có được bao nhiêu người?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Muốn thành học sinh của thư viện thì vô cùng khó khăn. Thế nhưng vị ở trước mặt tư chất bất phàm, tôi nghĩ là không có vấn đề gì”.
Thật ra Ngô Bình cũng lo về một loạt phiền toái sắp tới, vì thế cậu hỏi Hắc Sơn trưởng lão: “Người nào cũng có thể tham gia đại hội tuyền tài sao?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Đúng thế, chỉ cần là Nhân Tộc thì đều có thể tham gia cả”.
Ông ta giải thích thêm cho Ngô Bình, tuyển tài đại hội thật ra là để tuyển chọn nhân tài cho bốn thư viện lớn. Trong đó, thư viện ở bên trong Kim Đô gọi là thư viện Kim Long.
Chương 2848: Tộc Đầu hổ
Thư viện truyền thừa đã lâu, có rất nhiều tri thức và tài nguyên, dần dần biến thành thành học viện, rất nhiều Nhân Vương và Chúa tể đến từ các học viện này. Ví dụ như Chúa tể hiện tại cũng từng học tại thư viện Kim Long nay là học viện Kim Long.
Người tham gia đại hội tuyển tài tới từ các nơi của Thánh Cổ Đại Lực. Chỉ trăm người lọt vào top 100 của đại hội mới có thể tham gia cuộc thi của học viện. Mà cuộc thi tuyển của học viện còn khó hơn, mỗi lần học viện chỉ tuyển được mười mấy người. Mà cứ 5 năm một lần chiêu sinh, chia đều ra thì mỗi năm tuyển 3-4 người mà thôi.
Nghe xong, Ngô Bình hỏi: “Khi nào đại hội tuyển tài diễn ra?”
“Có thể tham giá bất cứ lúc này vì nó kéo dài tới nửa năm, hai tháng sau mới kết thúc”.
Ngô Bình hỏi quá trình thi tuyển, Hắc Sơn trưởng lão thành thật đáp.
Hoá ra đại hội này rất nghiêm khắc, mỗi một hạng mục thi thì đều có điểm, tổng điểm sẽ cộng tất cả lại. Sau khi đại hội kết thúc, 100 người điểm cao nhất sẽ có slot tiến vào thi trong học viện Kim Long. Còn về cuộc thi của học viện Kim Long thì mỗi lần mỗi khác, cái này thì Hắc Sơn trưởng lão cũng không biết nhiều.
Sau khi hỏi xong, Ngô Bình mới nói với Thanh Ngưu: “Tạm thời không giết, anh canh chừng ông ta, chờ tôi vào được học viện rồi hẵng thả!”
Thành Ngưu gật đầu, tay túm một cái, Hắc Sơn trưởng lão biến mất, cũng không biết là giam giữ ở đâu.
“Công tử, đại hội tuyển tài chỉ là một cơ hội. Cậu có tư chất phi phàm, muốn giành slot 100 cũng không khó!”
Ngô Bình thấy anh ta nói tới chuyện học viện thì cười hỏi: “Không tin tôi có thể thi đậu học viện à?”
Thanh Ngưu: “Cậu có cơ hội nhưng cuối cùng thế nào thì tôi không dám đảm bảo!”
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra muốn trở thành học sinh của học viện thì khá khó, việc này tạm thời bỏ qua, chờ tôi bán xong hàng đợt này rồi thì sẽ tới Kim Đô!”
Trong mấy ngày kế, ngày nào Ngô Bình cũng luyện đan, mấy người Triệu Vân Cơ giúp cậu quản lý Thần Đan Các. Rảnh rỗi rồi, Ngô Bình đã giúp họ tăng tu vi.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, Ngô Bình đã bán được gần hết đan dược, cậu quyết định tới Kim Đô tham gia đại hội tuyển tài.
Sau khi bàn bạc, cậu định dẫn theo Thanh Ngưu và Liễu Mỵ, Phương Lập và Triệu Vân Cơ ở lại quản lý Thần Đan Các.
Kim Đô cách chỗ họ khá xa, ba người đi một hồi thì nghỉ. Bây giờ Ngô Bình mới cảm thấy đại lục này rộng lớn. Ở thế tục, thậm chí là ở Tiên giới, mỗi lần cần đi đâu, cậu không tốn nhiều thời gian. Nhưng mà lần này cậu đã nghỉ ngơi ba lần mà chưa thấy ranh giới của Kim Đô nữa.
Lúc này, ba người tiến vào một thị trấn không lớn. Vừa đáp đất thì Ngô Bình đã ngửi thấy mùi thịt, cậu nhìn sang hướng kia thì thấy một tiệm ăn.
Bên ngoài tiệm ăn có dựng vài cái lều, trong lều chứa khoảng bảy, tám bàn. Sâu hơn nữa thì còn thấy thêm vài bàn, việc làm ăn không tệ, gần như bàn nào cũng đều đầy khách.
Mấy người tìm bàn lớn ngồi xuống, phục vụ chạy tới, thân thiện hỏi: “Ăn gì ạ?”
Ngô Bình hỏi: “Có món gì ngon?”
“Ở chỗ rách nát thì làm gì có đồ ngon!”, câu trả lời của phục vụ nhíu mày, ai buôn bán mà nói thế chứ?
Cậu cũng không định so đo nên nói: “Có gì bưng lên hết đi!”
Phục vụ sửng sốt, bưng hết? Hắn ta nhìn thoáng qua Ngô Bình rồi nói: “Quý khách, giá không rẻ đâu ạ!”
Ngô Bình không khách sáo: “Bớt lảm nhảm đi, bảo bưng hết lên thì cứ bưng đi!”
Phục vụ chạy vào bếp, chốc lát sau đã mang thịt thú, tay gấu, gà nướng, thịt dê... lên hết.
Ngô Bình xé xuống một cái đùi gà, ăn vào thì thấy mùi vị cũng tạm. Thoáng chốc bàn đã được lấp đầy, may mà lượng món ăn của tiệm này không nhiều lắm, bằng không Ngô Bình còn phải ghép thêm cái bàn lớn nữa, bằng không thì chẳng còn chỗ để.
Khách những bàn khác thấy Ngô Bình gọi nhiều như thế thì đều lắc đầu như đang nghĩ cậu là thằng ngốc.
Liễu Mỵ nhắc nhở: “Công tử, tôi cảm thấy nơi này có vấn đề!”
Ngô Bình: “Tôi cũng nhận thấy được. Đồ những người khác gọi rất ít, hơn nữa ăn cũng không nhiều. Quái lạ, rõ ràng mùi vị không dở, vì sao họ không ăn? Hơn nữa đây đều là người tu hành, sức ăn phải rất mạnh, gọi chút xíu như thế nào đủ ăn!”
Cậu vừa nói xong, mặt đất bỗng rung chuyển, bốn con quái vật thân người Đầu hổ xuất hiện trên đường. Chúng cao hơn ba thước, thân hình khổng lồ, giẫm cho mặt đất rung chuyển.
Đám người Đầu hổ này vào tiệm ăn, ánh mắt quét qua rồi tiến lên.
Thanh Ngưu nhìn đám người Đầu hổ này thì truyền âm: “Công tử, những tên này là tộc Đầu hổ của thú tộc, thích bắt người làm nô lệ và thức ăn. Những tên này thích thức ăn có sức ăn mạnh và nô lệ có sức lớn, thảo nào những kẻ này không dám ăn nhiều, chắc là lo bị đối phương nhằm vào”.
Ngô Bình nhíu mày, lúc này cậu mới cảm giác được là Nhân tộc ở Thánh Cổ này có địa vị không cao, ngay cả một đám Đầu hổ cũng dám nhắm vào Nhân tộc.
Thấy tộc Đầu hổ, phục vụ đã trốn đi, thực khách trên bàn cũng cúi đầu.
Lúc này, một tên Đầu hổ đi tới trước bàn Ngô Bình, vươn tay túm Liễu Mỵ rồi cười hô hố: “Con ả này trắng nõn chắc vị ngon lắm!”
Bốp!
Tay vừa rơi xuống, Ngô Bình đã tung chưởng.
Tay tên Đầu hổ đau đớn, gã giận tím mặt, phát ra tiếng hổ gầm, há mồm định cắn Ngô Bình.
“Chạy mau!”
Những người còn lại thấy Ngô Bình dám chống lại tộc Đầu hổ thì đều chạy trốn, trong tiệm chỉ còn lại đám Ngô Bình và bốn tên Đầu hổ.
Thấy tên Đầu hổ muốn ăn mình, Ngô Bình rút Bạch Hổ Kiếm Tiên rồi, kiếm quang loé lên, đầu của tên kia bị chém xuống.
Ba tên Đầu hổ còn lại hoảng hồn, thấy Ngô Bình lợi hại như thế thì xoay người bỏ chạy. Kiếm trong tay Ngô Bình bay múa, ba tên kia còn chưa chạy xa thì đầu cũng rơi xuống đất, chết thảm bên đường.
Chém xong, Ngô Bình gọi phục vụ: “Ra đi!”
Phục vụ há miệng, run rẩy đi tới: “Công tử cần gì?”
Ngô Bình hỏi: “Những tên Đầu hổ kia tới từ đầu, sao lại đến trấn bắt người?”
Phục vụ nói: “Ngàn dặm về phía tay có một tộc Đầu hổ định cư, mới tới khoảng hơn năm trước, sau đó người chung quanh đều sống trong cảnh khổ sở, thường có kẻ bị bắt làm nô lệ, thậm chí ăn sạch”.
“Nơi này không có Nhân Vương à?”, cậu hỏi.
Phục vụ cười khổ: “Vốn là có một Nhân Vương nhưng đã bị dị tộc chém chết. Sau đó chúng ta không còn ai bảo vệ, bằng không cũng không không rơi vào cảnh này”.
Ngô Bình: “Tộc Đầu hổ chiếm giữ chung quanh, có bao nhiêu người?”
Phục vụ: “Tôi cũng không rõ, khi Nhân Vương còn sống đã từng thống kê, khi đó có hơn một tỷ!”
Nói tới đó, phục vụ vội nói: “Công tử, các người mau chạy đi, nhiều Đầu hổ sắp chạy tới rồi, khi đó các vị đi không được đâu”.
Trong lòng Ngô Bình tức giận: “Tới ai tôi giết sạch!”
Cậu ngồi xuống bảo phục vụ mang rượu lên.
Phục vụ hết cách, hắn ta cũng muốn chạy, hiện tại chỉ có thể đi chuẩn bị rượu cho Ngô Bình.
Liễu Mỵ thở dài: “Thánh Cổ đại lục này quá tàn khốc, con người lại trở thành đồ ăn của dị tộc!”