Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2819: Ngô tổ

Người đàn ông trung niên bỗng nhớ đến gì đó, bèn nói: “Cha nghe thấy tin tức gì chưa? Đệ nhất Kiếm Bảng vừa gia nhập Chí Tôn Kiếm Đường, chắc không phải là cậu ta chứ?”

Ông lão giật mình, nói: “Ngày mai con đi thăm hỏi thử. Cho dù không phải cậu ta, thì đệ nhất Kiếm Bảng cũng tiền đồ vô lượng, chúng ta cũng phải qua lại nhiều với cậu ta”.

“Vâng, sáng mai con sẽ đi!”

Bên kia, Ngô Bình đã quay về Tử Long Phong, mà thời gian cũng đã qua nửa đêm.

Thu Sinh vẫn chưa nghỉ ngơi, vội đẩy cửa đi vào, nói: “Cậu Ngô có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Cũng được”.

Lúc này, cậu bỗng nhìn sang bên trái, sau lưng gốc hoa, một cô gái trẻ trung xinh đẹp chợt giật mình, vội đi ra, hành lễ với Ngô Bình: “Bái kiến cậu Ngô”.

Thu Sinh vội giới thiệu: “Cậu Ngô, đây là đệ tử hạ viện hầu hạ cậu hằng ngày, tên Tử Họa”.

Ngô Bình không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Sinh hoạt hằng ngày không cần hầu hạ, hai người lui xuống đi!”

Thu Sinh và Tử Họa vội cáo lui, Ngô Bình thì ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện Vô Lượng Kiếm Kinh.

Tu luyện Vô Lượng Kiếm Kinh khác với những công pháp khác, điểm khó nhất của nó nằm ở giai đoạn đầu tu luyện. Bởi vì muốn tu luyện Vô Lượng Kiếm Kinh thì phải ngưng tụ được một pháp trận Vô Lượng.

Pháp trận Vô Lượng có tính dung nạp rất mạnh, có thể hấp thụ bất kỳ công pháp nào, không ngừng luyện hóa, không ngừng mạnh hơn. Nhưng chính vì như vậy mà pháp trận Vô Lượng rất khó để tạo ra, ngay cả bản thân Vô Lượng Kiếm Tôn cũng phải dựa vào một món dị bảo mới qua được cửa ải này.

Ngô Bình cũng không có dị bảo kia, cậu muốn ngưng tụ pháp trận Vô Lượng thì độ khó có thể còn gấp trăm nghìn lần so với Vô Lượng Kiếm Tôn tu luyện năm đó.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu chợt nhớ đến một phương pháp, chính là dùng Tiên Thiên Bát Quái Đồ, tiến hành tính toán pháp trận Vô Lượng, sau đó dùng hình thức của pháp trận Bát Quái để xuất hiện.

Cậu biết rõ, Bát Quái chứa đựng tất thảy pháp trận trên thế gian, tuy pháp trận Vô Lượng huyền diệu, nhưng cũng không thoát khỏi phạm vi của Bát Quái.

Vì thế, Ngô Bình dứt khoát mở pháp trận Vô Lượng, dùng nguyên lý của Tiên Thiên Bát Quái để xây dựng.

Trong quá trình xây dựng, cậu phát hiện nếu đưa Cửu Cung vào trong thì gần như có thể khiến pháp trận Vô Lượng càng thêm linh hoạt, mạnh hơn nữa.

Lúc này, trong thân thể Ngô Bình xuất hiện một hoa văn Cửu Cung Bát Quái khổng lồ, hoa văn biến hóa khó lường. Một khắc sau, một pháp trận Vô Lượng giai đoạn đầu xuất hiện, tuy vẫn là hình dáng ban đầu, nhưng nó đúng là pháp trận Vô Lượng!

“Quả nhiên là được!”. Ngô Bình vui mừng, cậu biết chỉ cần tiếp tục tu luyện, không bao lâu nữa cậu có thể hoàn thành được đại trận hoàn thiện.

Bất giác trời đã sáng, cậu ăn vài món ăn sáng do Tử Họa chuẩn bị, rồi lại tiếp tục luyện công.

Lúc này Thu Sinh đi vào, nói: “Cậu Ngô, Tư trưởng lão muốn gặp”.

Ngô Bình hỏi: “Tư trưởng lão nào?”

Thu Sinh nói: “Cậu Ngô, Tư trưởng lão chính là hậu duệ của Vô Lượng Kiếm Tôn, là trưởng lão đương nhiệm của thượng viện”.

Ngô Bình giật mình trong lòng, chẳng lẽ người của nhà họ Tư biết mình đã lấy được đồ trong Vô Lượng Kiếm Cung hay sao? Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Mời vào”.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên để râu đi vào, vừa gặp đã khách sáo ôm quyền nói: “Cậu Ngô, làm phiền cậu rồi. Tôi là Tư Thanh Sơn, là truyền nhân của Vô Lượng Kiếm Cung”.

Ngô Bình ôm quyền đáp lễ: “Bái kiến Tư trưởng lão. Tư trưởng lão đến đây, không biết có gì chỉ giáo?”

Tư Thanh Sơn cười nói: “Chỉ giáo thì không dám nhận. Tôi nghe nói cậu Ngô từng nhận được truyền thừa của lão tổ Vô Lượng Kiếm Tôn nhà họ Tư tôi, nên đặc biệt đến đây thăm hỏi”.

Ngô Bình lập tức hiểu rõ, Tư Thanh Sơn này chưa chắc đã biết cậu có được truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn, ông ta nói như vậy có lẽ là đang thăm dò mình.

Hơn nữa một khi cậu thừa nhận bản thân có được truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn thì người này cũng có thể kết hợp với thân phận đệ nhất Kiếm Bảng của mình để phán đoán: Người tiến vào Vô Lượng Kiếm Cung hơn tám chín phần chính là Ngô Bình cậu đây!

Thế nhưng, lúc này cậu cũng không sợ bị lộ thân phận thế này, nên gật đầu nói: “Không sai, tôi có được truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn từ trên Vách Kiếm”.

Tư Thanh Sơn thầm nói quả nhiên là cậu, ông ta cười nói:” Có thể có được truyền thừa của tổ tiên, tư chất cậu quả nhiên phi phàm”.

Ngừng một lúc, ông ta nói tiếp: “Vậy người tiến vào Vô Lượng Kiếm Cung tối qua nhất định là cậu rồi, đúng chứ?”

Ngô Bình dứt khoát thừa nhận thoải mái: “Là tôi. Tôi nhìn thấy ý niệm Vô Lượng Kiếm Tôn để lại, được ông ấy công nhận, nhận tôi làm đệ tử quan môn”.

Tư Thanh Sơn vui mừng, đệ tử quan môn của lão tổ? Ông ta vội hỏi: “Vậy công tử có bằng chứng không?”

Ngô Bình khẽ cười, lấy ra một thanh kiếm và một bộ quần áo từ trong nhẫn Vô Lượng, những thứ này đều là những thứ chuẩn bị cho đệ tử quan môn của Vô Lượng Kiếm Tôn.

Nhìn thấy quần áo và kiếm, Tư Thanh Sơn vội hành lễ:” Vô Lượng lão tổ cửu thế tôn, Tư Thanh Sơn bái kiến Ngô tổ!”

Ngô Bình ngây người, nhưng vừa nghĩ đã hiểu ra. Tư Thanh Sơn này là đời thứ chín của Vô Lượng Kiếm Tôn, bản thân cậu lại là đồ đệ của Vô Lượng Kiếm Tôn, nên vai vế cũng cao hơn ông ta nhiều.

Cậu vội đỡ Tư Thanh Sơn dậy, nói: “Tư trưởng lão đừng như vậy, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó”.

Tư Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Lão tổ nhà tôi đã từng nhắc nhở con cháu đời sau như chúng tôi, phải tôn trọng đệ tử của ông ấy. Cậu là đệ tử lão tổ, thì chính là trưởng bối của chúng tôi”.

Ngô Bình xua tay: “Tư trưởng lão, sau này ông vẫn nên gọi tôi là cậu Tiểu Ngô đi, tiền bối gì gì đó, thật sự tôi không dám làm”.

Hai người khách khí nói mấy câu, Tư Thanh Sơn kiên trì muốn gọi Ngô Bình là Ngô tổ.

Nói chuyện một lúc, Tư Thanh Sơn bèn cáo từ. Lần đầu đến thăm hỏi, ông ta cũng ngại làm phiền quá lâu. Thế nhưng, tuy nói chuyện không lâu, nhưng ông ta cũng có được một vài thông tin quan trọng, đó là Ngô Bình đã có được truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn, hơn nữa còn nắm chắc sẽ tu luyện thành công!

Tin tức này giống như tiếng sấm vang dội trong đầu ông ta vậy, ông ta gấp gáp quay về báo tin này với cha, Tư Trọng Trấn.

Khi Tư Trọng Trấn nghe thấy tin này cũng kinh ngạc y hệt, ông ta lầm bầm nói: “Nói như vậy, cậu Ngô có khả năng cũng giống như lão tổ, tu luyện thành công Vô Lượng Kiếm Kinh hoàn chỉnh!”

Tư Thanh Sơn gật đầu: “Cha, con cũng cảm nhận được luồng hơi thở Vô Lượng Kiếm Kinh trên người cậu ấy! Hơi thở như vậy, con chỉ từng cảm nhận được trên người lão tổ mà thôi!”

Tư Trọng Trấn xúc động nói: “Không ngờ, lại có người có thể thừa kế truyền thừa của lão tổ! Cậu ngô này, không, Ngô tổ này đúng là lợi hại!”

Tư Trọng Trấn biết rất rõ, tuy ông ta là bát thế tôn của Vô Lượng Kiếm Tôn, nhưng hậu nhân của tổ sư đã truyền được mười mấy đời, đến bây giờ con đàn cháu đống, số lượng cũng hơn cả vạn người. Nhiều người như vậy, trong đó nhà Tư Trọng Trấn ông ta cũng được xem như ưu tú, Hơn nữa, càng về sau, lão tổ lại càng không quan tâm nữa, ông ấy vốn nghĩ con cháu tự khắc có phúc của con cháu.

Bây giờ bọn họ gặp phải người nghịch thiên như Ngô Bình, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội, kết giao quan hệ. Như vậy đợi đến khi Ngô Bình phát triển, bọn họ cũng có thể có được vài lợi ích.

“Thanh Sơn, chuyện này đừng nói cho người thứ ba biết, nhất định phải giữ bí mật!”

Tư Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu, ông ta hỏi: “Cha à, vậy chúng ta phải mượn sức Ngô tổ thế nào?”

Tư Trọng Trấn hỏi ông ta: “Con thấy cậu ấy thiếu cái gì?”

Tư Thanh Sơn ngẫm nghĩ: “Cậu ấy không thiếu tài nguyên, không thiếu công pháp, vầng sáng đầy mình, có lẽ cũng chẳng thiếu gì cả?”

Tư Trọng Trấn lắc đầu: “Không, cậu ấy thiếu căn cơ của Vạn Kiếm Tiên Giới”.

Tư Thanh Sơn ngây người: “Ý của cha là?”
Chương 2820: Nhan Vũ Sương

Tư Trọng Trấn: “Cho dù tư chất cậu ấy có nghịch thiên đến đâu thì cũng chỉ có một mình ở Chí Tôn Kiếm Đường, không có căn cơ. Hơn nữa, nghe nói lúc cậu ấy tranh giành vị trí đứng đầu Kiếm Bảng, người đồng hành là sư trưởng của cậu ấy. Mấy người đó có kẻ thù rải rác ở khắp Vạn Kiếm Tiên Giới. Vì vậy, bây giờ cậu ấy thiếu nhất chính là căn cơ, bởi vì không có căn cơ thì không có an toàn”.

Ông ấy nói tiếp: “Mà cậu ấy là đệ tử quan môn của lão tổ, nếu nhánh chúng ta được cậu ấy ủng hộ thì có thể được cả gia tộc công nhận, từ đó sẽ dùng được sức mạnh của Chí Tôn Kiếm Đường. Đến lúc đó, chúng ta có thể quay lại ủng hộ cậu ấy phát triển, bảo vệ cậu ấy trưởng thành!”

Tư Thanh Sơn hiểu ý của cha mình: “Cha nói đúng, phải buộc chúng ta và cậu ấy cùng một chỗ. Nhưng, cậu ấy đáng để chúng ta làm vậy sao?”

Tư Trọng Trấn: “Đáng hay không đáng, chúng ta sẽ biết ngay thôi. Bây giờ cậu ấy là đệ tử tinh anh cấp ba, sau này phải tham gia kỳ thi tinh anh. Nếu cậu ấy biểu hiện xuất sắc, nhà họ Tư sẽ lập tức dựa dẫm cậu ấy ngay thôi!”

Tiễn Tư Thanh Sơn đi, Ngô Bình nhớ đến Thẩm Huyền Tông đã dặn dò, bèn tìm Thu Sinh, hỏi: “Hồng Liên Kiếm Tôn ở nơi nào?”

Thu Sinh nói: “Hồng Liên Kiếm Tôn là một trong bảy Đại Kiếm Tôn có sức ảnh hưởng nhất của Chí Tôn Kiếm Đồng, sống tại Hồng Liên Cốc. Hồng Liên Kiếm Tôn là một nữ tu, đồ đệ nhận vào cũng đều là nữ tu, vì vậy Hồng Liên Cốc không cho pháp nam tu tiến vào. Nếu cậu muốn đi, chỉ có thể thông báo danh tính ở cửa trước thôi”.

Về điểm này, Ngô Bình cũng không lo lắng, trong tay cậu có tín vậy, chắc hẳn Hồng Liên Kiếm Tôn sẽ gặp mình thôi.

Hồng Liên Cốc nằm giữa hai ngọn núi, diện tích rất rộng. Ngô Bình bay trên không trung, cậu nhìn thấy một tòa nhà rất lớn trong cốc.

Cửa vào không rộng, có mấy tảng đá lớn vuông vắn. Lúc này, trên mỗi một tảng đá đều có một nữ tu ngồi xếp bằng.

Ngô Bình đáp xuống trước tảng đá, ôm quyền nói: “Tại hạ có chuyện xin gặp Hồng Liên Kiếm Tôn”.

Nghe vậy, một nữ tu bay xuống đất, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Anh là ai, tìm Kiếm Tôn có chuyện gì?”

Ngô Bình đưa khăn tay ra, nói: “Tại hạ là đệ tử tinh anh cấp ba, Ngô Bình. Xin hãy giao vật này cho Kiếm Tôn, bà ấy tự nhiên sẽ hiểu”.

Cô gái nghi hoặc nhìn khăn tay, nhưng thân phận đệ tử tinh anh cấp ba cũng không thấp, lập tức đưa hai tay nhận lấy: “Xin đợi một lát, tôi đi gặp Kiếm Tôn”.

Nữ tu này bay vào trong cốc, Ngô Bình đứng đợi tại chỗ.

Đợi được một lúc, một nam tu bỗng đáp xuống cách đó không xa, anh ta cầm một bó hoa tươi trong tay, lớn tiến nói: “Hồng Hồng, em ra đây đi, tôi thật sự yêu em, xin em hãy đồng ý tôi đi!”

Ngô Bình ngây người, vội vàng đi qua bên cạnh, tránh bị lôi vào.

Người này gào thét mấy câu thì có một nữ tu bay xuống một tảng đá lớn, trông xinh đẹp động lòng người. Cô ta lạnh lùng nói: “Đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta không có khả năng”.

Nam tu rất đau khổ, giậm chân đấm ngực, tiếp tục nói mấy câu sến súa.

Ngay lúc ấy, lại có một nam tu đáp xuống, tuy không có hoa tươi, nhưng vẻ mặt si tình, lên tiếng: “Hoa Hoa, em thật sự không gặp tôi sao? Đây đã là ngày thứ một nghìn ba trăm bốn mươi hai ngày anh đến tìm em rồi, nếu em không gặp tôi, mỗi ngày tôi đều đến đây!”

Lúc này Ngô Bình lại nhìn thấy, trên tảng đá lớn đã xuất hiện mười mấy nữ tu đứng hóng chuyện, trông dáng vẻ như bọn họ đã sớm quen với chuyện này.

Có mấy nữ tu nhìn sang Ngô Bình, một người trong đó hỏi: “Này, người này khí chất không tệ, trông cũng anh tuấn, anh ta đến tìm ai vậy?”

“Chắc không phải lại là tên si tình nữa đấy chứ!”. Một nữ tu khẽ cười khiến đàn ông si mê lại nói: “Tôi qua đó trêu chọc anh ta một chút”.

Nữ tu lên tiếng ấy, mặt mày như hoạ, mắt ngọc mày ngài, mặc một bộ váy lụa thêu hoa, da dẻ trắng mịn như tuyết, sáng như pha lê, khiến người ta có cảm giác dịu dàng, tóc dày mềm mại, búi thành búi cao, để lộ vẻ ngoài đoan trang cao quý. Dáng người cô ta yểu điệu, đường cong có đủ, vóc dáng như ẩn như hiện ạo cảm giác thần bí mê hoặc.

Nữ tu đáp xuống bên cạnh Ngô Bình, cười nói: “Anh đến đây tìm ai sao?”

Ngô Bình nhìn nữ tu, khẽ gật đầu, quả thực là cậu đến để tìm người.

Nữ tu khẽ thở dài, nói: “Không biết là cô gái nào có thể được anh coi trọng đến vậy. Tôi đây là Nhan Vũ Sương, còn chưa được biết tên anh đây”.

Ngô Bình thầm nói cô hiểu lầm gì à? Nhưng cậu cũng không giải thích, nói: “Ngô Bình”.

Nhan Vũ Sương nói: “Sư huynh Ngô trông như nhân tài, chắc chắn là người bất phàm, không biết đang tu hành ở đâu?”

Ngô Bình nói: “Tôi mới đến, tu hành trên Tử Long Phong”.

Thật ra Nhan Vũ Sương là hỏi Ngô Bình đang tu hành ở thượng viện hay nội viện, nghe thấy Tử Long Phong, cô ta bỗng nhiên nhớ ra, bất giác kinh sợ, nói: “Anh chính đệ nhất Kiếm Bảng mới đến kia sao?”

Ngô Bình cười nói: “Là tôi”.

Nhan Vũ Sương kinh ngạc hô lên, chẳng lẽ người định mệnh của mình kia sao? Cô ta vội nói: “Vừa nãy tôi thất lễ rồi! Không biết cô gái nào may mắn được anh coi trọng như vậy?”

Ngô Bình vẫn chưa kịp đáp thì nữ tu lúc trước đã từ trong cốc bay ra, nói với Ngô Bình: “Thưa anh, Kiếm Tôn cho mời”.

Nhan Vũ Sương trừng lớn mắt, cậu đến để gặp sư tôn sao? Cô ta vội nói: “Sư tỷ, để em dẫn cậu Ngô đi cho”.

Nữ tu gật đầu: “Được thôi”.

Nhan Vũ Sương lập tức đưa Ngô Bình đến trước một cung điện trong cốc, cổng cung điện mở ra, Nhan Vũ Sương đi đến trước cửa, cao giọng nói: “Sư tôn, cậu Ngô đến rồi”.

“Mời cậu Ngô vào”. Một âm thanh êm tai vang lên, Ngô Bình cất bước vào điện.

Vẻ mặt Nhan Vũ Sương đầy nghi hoặc, sư tôn mình trước giờ không cho phép nam tu đi vào Hồng Liên Điện của bà ấy, sao lần này lại để cậu Ngô đi vào rồi?

Ngô Bình vào điện thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi xếp bằng trên một đóa sen đỏ, đóa sen đỏ đó giống như là một pháp khí, xung quanh có vô số phù văn lơ lửng. Cùng lúc đó, trong điện còn có một luồng hơi thở lành lạnh, vừa ngửi đã cảm thấy thoải mái.

Gương mặt người phụ nữ có đeo một lớp lụa mỏng, nhưng đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp, bà ấy khẽ cười hỏi: “Cậu là gì của Thẩm Huyền Tông?”

“Là sư tôn của vãn bối”.

Hồng Liên Kiếm Tôn khẽ gật đầu: “Xem ra ông ta đã quay về Vạn Kiếm Tiên Giới rồi. Đệ nhất Kiếm Bảng kia là cậu đúng chứ?”

Ngô Bình: “Là vãn bối”.

Hồng Liên Kiếm Tôn: “Tôi và sư phụ cậu chút quan hệ, sau này cậu có thể ra vào Liên Hồng Cốc bất kỳ lúc này, đây là thủ lệnh”.

Nói xong, một miếng ngọc bài bay vào trong tay Ngô Bình.

Nhận lấy ngọc bài, Ngô Bình chắp tay hành lễ: “Đa tạ tiền bối”.

Hồng Liên Kiếm Tôn: “Đệ tử bên ngoài kia tên Nhan Vũ Sương, cậu cảm thấy thế nào?”

Ngô Bình ngây người, nhưng ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất tốt”.

Hồng Liên Kiếm Tôn: “Nếu cậu thích, có thể đưa cô ấy đi”.

Ngô Bình sững sờ, cái gì với cái già chứ, cậu đang định từ chối thì Nhan Vũ Sương bên ngoài đã đi vào, đôi mắt đầy vẻ vui mừng, nói: “Đệ tử nhận lệnh!”

Lần này mục đích Ngô Bình đến đây là vì Kiếm Đạo Vương Tọa, lập tức lên tiếng nói: “Tiền bối, vãn bối muốn giành lấy Kiếm Đạo Vương Tọa”.

Hồng Liên Kiếm Tôn gật đầu: “Thêm năm canh giờ nữa, Kiếm Đạo Vương Tọa sẽ xuất hiện. Cậu không cần gấp, lát nữa tôi đích thân đưa cậu đi”.

Ngô Bình hành lễ: “Cảm ơn tiền bối!”

Hồng Liên Kiếm Tôn nói: “Tôi và sư tôn cậu là người quen cũ, sau này cậu cứ gọi tôi một tiếng sư thúc đi”.

Ngô Bình: “Vâng, sư thúc”.

Hồng Liên Kiếm Tôn khẽ cười, nói: “Vũ Sương, chuyện kia của con có thể nói cho cậu Ngô. Mấy canh giờ tới, con cứ đưa cậu ấy đi dạo, làm quen hoàn cảnh nơi này”.

“Vâng”.

Nhan Vũ Sương cười nói, rồi kéo Ngô Bình rời khỏi Hồng Liên Điện, đi ra cửa điện, Ngô Bình muốn kéo tay ra thì Nhan Vũ Sương lại nắm chặt lấy, cô ta cười nói: “Cậu Ngô, sư tôn tôi nói rồi, để tôi đi với anh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK