Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2521: Ngày thi đại học đầu tiên

Hàn Chí Thành vội phất tay: “Không được, không được đâu. Cháu đầu tư tiền sao có thể không giữ cổ phần. Thế này đi, chú giữ một phần, Băng Nghiên giữ ba phần, cháu giữ sáu phần. Bọn cháu còn trẻ, chú thì đã có tuổi rồi, sớm muộn gì thì cơ nghiệp cũng là của bọn cháu, chú không thể nắm giữ quá nhiều cổ phần”

Ngô Bình thấy ông ta chân thành đến vậy nên cũng không cố chấp nữa, nói: “Chú, cháu còn giúp chú tìm được một trợ lý, giúp việc quản lý và kinh doanh, đó là bố nuôi của cháu. Cháu định chuyển năm phần trăm cổ phần của cháu cho ông ấy”.

Hàn Chí Thành gật đầu: “Được, cháu cứ quyết định. Ngày mai chú gặp mặt ông ấy, thương lượng xem nên bắt tay từ đâu”

Ngô Bình nói sơ rồi quay về phòng của Hàn Băng Nghiên. Hàn Băng Nghiên buồn ngủ nên đã ngủ từ sớm, cậu lấy bút ra, vắt óc suy nghĩ, dựa theo y lý và một số phương thuốc trong ký ức, kết hợp với tình hình hiện tại rồi viết công thức trà.

Cậu viết xong công thức thì gục xuống ngủ, ngày mai đã phải thi đại học, cậu quyết định thả lỏng một chút, ngủ một giấc cho khỏe.

Ngày hôm sau, Hàn Băng Nghiên cùng Ngô Bình đến trường thi, khu vực xung quanh trường thi đã rào đường, xe hơi không thể đi qua, họ chỉ có thể đi bộ qua từ rất xa.

Trước khi vào trường thi, Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, anh phải cố lên”

Ngô Bình nói: “Yên tâm đi”

Lúc này, Từ Kiêu cầm hoa hướng dương, hớt hải chạy đến, không ngờ cậu ta lại mặc sườn xám đỏ xẻ tà, thân hình của cậu ta dường như có thể làm căng toạc bộ sườn xám ngay lập tức.

“Anh Bình, đàn em chúc anh giành được thắng lợi”. Cậu ta vừa nói vừa đưa hoa hướng dương trong tay qua: “Đỗ thủ khoa nha!”

Ngô Bình nhìn dáng vẻ buồn cười của bạn thân thì cảm thấy vừa tức cười vừa cảm động, cậu nhận lấy hoa hướng dương, nói: “Biết rồi, nếu như tôi không đỗ thủ khoa thì thật có lỗi với tấm lòng của cậu”

Từ Kiêu cười toét miệng: “Đương nhiên rồi”

Sau khi vào trường thi, môn thi đầu tiên là ngữ văn. Từ sau khi đầu óc cậu có thêm vô số ký ức, thành tích ngữ văn của Ngô Bình đã trở nên rất tốt, đặc biệt là tập làm văn, luôn đạt được điểm tuyệt đối, những phần khác cũng gần như không bị mất điểm. Bài thi có điểm tuyệt đối một trăm năm mươi điểm thì ít nhất cậu cũng có thể được một trăm bốn mươi mấy điểm.

Hôm nay, lúc mở đề thi, Ngô Bình đã bắt đầu viết. Bây giờ cậu viết chữ bằng bút mực rất đẹp, bất cứ chữ nào phóng to cũng có thể đem đi triển lãm thư pháp cho người ta thưởng thức.

Ngô Bình viết liên tục không ngừng, đến gần phút thứ năm mươi, cậu đã hoàn thành hết tất cả các câu hỏi. Sau khi cậu kiểm tra lại một lượt thì đã nộp bài sớm sau một tiếng đồng hồ.

Cậu ra khỏi trường thi thì gọi Hàn Băng Nghiên và Từ Kiêu đi chơi điện tử. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, Từ Kiêu đã kiếm được một khoản, cậu ta mua cho gia đình một căn nhà, còn đặc biệt giành riêng một căn để chơi điện tử.

Từ Kiêu mời hai người họ về nhà, ba người cùng chơi trò ăn gà, trong lúc đó họ còn nhận được một vụ làm ăn cá cược thắng thua, kiếm được hơn ba chục ngàn, đương nhiên toàn bộ số tiền đó điều được đưa hết cho Từ Kiêu.

Buổi chiều thi toán, đề thi lần này khá khó, rất nhiều thí sinh nhìn thấy đề thi đều ngơ ngác, có vài thí sinh còn bật khóc khi làm, cảm giác mình học toán mấy chục năm đều uổng công.

Đến cả Ngô Bình cũng cảm thấy đề khó, nhưng cậu đều giải được hết. Sau một tiếng đồng hồ, cậu chỉ còn lại một câu khó nhất.

Lúc này, phần lớn các thí sinh đều mới chỉ làm được một nửa, cũng có nghĩa là họ sẽ không thể làm xong hết bài thi trước khi hết giờ.

Ngô Bình không nôn nóng, nghiêm túc làm cho xong câu cuối cùng. Mục đích của câu cuối cùng là để phân tách học sinh xuất sắc và học sinh bình thường.

Nếu như thí sinh có thực lực học ở đại học danh tiếng thì thí sinh đó có khả năng làm được câu này. Nếu như không làm được thì khoảng cách mười mấy điểm đó cũng đủ để cậu ta không vào được trường điểm.

Câu cuối cùng mười bốn điểm, Ngô Bình chỉ cần năm phút là giải quyết xong. Sau khi kiểm tra hết một lượt, cậu đã đứng lên nộp bài. Hành động đó của cậu khiến rất nhiều người trừng mắt, họ còn không đủ thời gian mà tên này lại nộp bài sớm, đúng là không phải con người.

Sau khi thi xong buổi chiều, trời vẫn còn sáng, Ngô Bình đã hẹn Âu Dương Chí Viễn và Hàn Chí Thành cùng gặp mặt ở một trà lầu, bước đầu sắp xếp ổn thỏa chuyện buôn bán trà thanh nhiệt.

Âu Dương Chí Viễn ở lại từ hôm qua đến giờ, hôm nay cũng ở mãi trong nhà để chờ Ngô Bình thi xong.

Ngô Bình lấy công thức trà thanh nhiệt đã viết ra, đưa cho Hàn Chí Thành, nói: “Chú Hàn, loại trà thanh nhiệt này của chúng ta uống vào cảm giác rất tuyệt, hơn nữa còn có tác dụng điều hòa cơ thể. Đây là ba công thức, phù hợp với ba kiểu người có thể chất khác nhau, cháu đã viết rất rõ bên trên rồi”

Hàn Chí Thành gật đầu: “Ngày mai chú sẽ thành lập công ty”

Âu Dương Chí Viễn: “Giờ đã có thể bỏ tiền ra chạy quảng cáo rồi, mọi người thấy nên đặt tên gì cho trà thanh nhiệt thì thích hợp?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Gọi là Lục Băng đi, màu xanh, mát lạnh”

Âu Dương Chí Viễn gật đầu: “Cái tên này không tồi”

Lúc ba người họ đang bàn bạc thì vợ của Âu Dương Chí Viễn gọi đến, ông ta bắt máy, nói: “Tiểu Bình, lát nữa bố phải đi ăn cơm với khách”

Lúc này, tâm trạng của Âu Dương Chí Viễn hơi buồn.

Ngô Bình vội hỏi: “Bố nuôi, sao thế?”

Âu Dương Chí Viễn bình thản nói: “Bố và mẹ Tiểu Tinh sắp ly hôn rồi”

Ngô Bình rất bất ngờ, năm xưa Âu Dương Chí Viễn còn khó khăn mà đối phương vẫn kết hôn với ông ta, sao giờ lại ly hôn?

Âu Dương Chí Viễn cười mếu, nói: “Đàn ông thay đổi thì phụ nữ cũng vậy. Nói ra cũng không sợ con cười, một năm trước đây, mẹ Tiểu Tinh đã có quan hệ thân thiết với một người đàn ông, thậm chí nửa năm gần đây họ còn dọn về sống chung với nhau nữa. Thật ra việc người nhà họ Kha đối xử với bố như vậy cũng có liên quan đến thái độ của bà ấy đối với bố”

Ngô Bình không ngờ Âu Dương Chí Viễn lại gặp nhiều trắc trở đến thế, cậu an ủi: “Bố nuôi, bố không sai, đừng nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên được rồi”

“Ừm”. Âu Dương Chí Viễn nói: “Vì vậy tối nay bố đến ăn bữa cơm chia tay với họ. Theo ý bà ấy thì mấy người nhà họ Kha, thậm chí cả người đàn ông đó cũng có máu mặt”

Ngô Bình nheo mày: “Bố nuôi, người đó là ai?”

Âu Dương Chí Viễn: “Hắn ta là một người làm việc ở sàn bất động sản, bố đã mua mấy căn nhà ở chỗ hắn ta”.

Ngô Bình: “Bố nuôi đã ly hôn với bà ấy rồi sao?”

Âu Dương Chí Viễn: “Ăn xong bữa cơm này thì sẽ ký thỏa thuận ly hôn luôn”

Ngô Bình hỏi: “Tại sao phải đến Trung Châu để ăn cơm?”

Âu Dương Chí Viễn: “Nhà họ Kha có chỗ dựa ở Trung Châu, chuẩn bị làm ăn lớn ở đây”

Ngô Bình hứng thú: “Làm ăn lớn gì?”

Âu Dương Chí Viễn: “Buôn bán Khoái Lạc Hoàn”

Khoái Lạc Hoàn là một loại thuốc có thể khiến cho tinh thần của con người vui vẻ, có điều nó không chứa thành phần gây nghiện nên nó được yêu thích nhiều hơn thuốc lá. Đương nhiên, Khoái Lạc Hoàn là hàng độc quyền, mỗi nơi chỉ có một chỗ kinh doanh, những người khác đều phải đến lấy hàng từ chỗ này, hơn nữa còn không có quyền trả giá.

Hay nói cách khác, buôn bán Khoái Lạc Hoàn là một vốn bốn lời, bỏ ra một đồng vốn có thể thu về lợi nhuận hơn một trăm đồng.

Ngô Bình: “Bố có biết nhà họ Kha đã giành quyền kinh doanh như thế nào không?”

Âu Dương Chí Viễn: “Là nhờ người nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ ở Giang Nam nắm giữ quyền kinh doanh Khoái Lạc Hoàn ở tận ba khu vực”
Chưng 2522: Bữa ăn chia tay

Nghe nói là nhà họ Cổ, Ngô Bình bất giác vui vẻ, cậu không nói nhiều mà hỏi tiếp: “Cha nuôi, chuyện làm ăn kiếm tiền như vậy, sao nhà họ Cổ lại giao cho nhà họ Kha làm?”

Âu Dương Chí Viễn: “Chuyện này cũng không xem là giao cho nhà họ Kha, mà chỉ là giao quyền quản lý bên dưới. Nhà họ Kha vẫn phải lấy hàng từ nhà họ Cổ. Lợi nhuận của nhà họ Kha không phải do chênh lệch giá, mà là từ số lượng hàng. Họ bán ra càng nhiều thì phần trăm nhà họ Cổ chia cho càng nhiều”.

Ngô Bình: “Xem ra quản lý bên dưới không đơn giản”.

“Đúng vậy. Lợi nhuận của Khoái Lạc Hoàn rất cao, vì vậy thường hay có người bán lậu, hoặc lén tuồn ra, bán nơi khác. Những chuyện này, đều cần có người điều tra. Nói trắng ra thì nhu cầu Khoái Lạc Hoàn ở một nơi là cố định, dao động không lớn. Nếu lượng bán hàng ở một nơi nào đó giảm thấp thì rất có khả năng đã bị người khác chiếm thị trường, bên trong chắc chắn có xảy ra tình trạng bán lậu. Nhiệm vụ chủ yếu của nhà họ Kha chính là khiến thị trường trật tự, ít nhất không đến mức hỗn loạn”.

“Vậy nhà họ Cổ có thể chia bao nhiêu cho nhà họ Kha?”

“Ít thì một phần trăm, hơn hai phần trăm cũng có khả năng”. Âu Dương Chí Viễn khẽ thở dài: “Cả Trung Châu này ít nhất cũng có hai triệu người dùng Khoái Lạc Hoàn, mỗi năm một người bỏ ra ba mươi nghìn, thì có được lợi nhuận mấy chục tỷ. Một phần trăm cũng là mấy tỷ rồi!”

Ngô Bình: “Chẳng trách nhà họ Kha muốn chạy đến đây làm ăn, thứ này quả nhiên rất dễ kiếm tiền”.

Âu Dương Chí Viễn: “Kiếm tiền thì dễ, nhưng không phải ai cũng có thể làm được, nhất định phải có năng lực kiểm soát nhất định ở Trung Châu”.

“Nói đến khả năng kiểm sát, hình như nhà họ Kha không phải người bản địa đúng không?”

Âu Dương Chí Viễn: “Lúc trước chẳng phải cha đã nói rồi sao, nhà họ Kha tìm được núi dựa, hai bên có lẽ là quan hệ hợp tác. Chắc hẳn người này biết được, toàn bộ xe taxi ở Trung Châu đều do hắn ta nắm giữ”.

Ngô Bình nhướng mày: “Là Lương Ngũ”.

“Đúng, là hắn ta”.

Lương Ngũ này tên thật là Lương Thành Bích, xếp thứ năm trong nhà. Nhà họ Lương vốn rất có thế lực, mà hắn ta lại là em vợ thị trưởng làm ăn kinh doanh đương nhiên càng dễ hơn.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Khoái Lạc Hoàn là một miếng thịt mỡ, người muốn chiếm phần rất nhiều. Con lại cảm thấy, chúng ta có thể thử xem”.

Âu Dương Chí Viễn ngây người: “Chúng ta thử xem? Tiểu Bình, ý con là sao, hớt tay trên chuyện làm ăn trong tay nhà họ Kha?”

Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, cha hiểu lầm rồi, con nói là đoạt lấy miếng thịt từ trong tay Lương Thành Bích”.

Âu Dương Chí Viễn giật mình, kinh ngạc nói: “Vậy thì không được! Thế lực nhà họ Lương rất lớn, huống hồ còn có thị trưởng giúp hắn ta, chuyện này…”

Ngô Bình: “Cha nuôi yên tâm đi. Nếu con không nắm chắc trăm phần trăm thì con sẽ không nói với cha đâu. Chuyện này, con sẽ hỏi rõ trước”.

Sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho Cổ Thanh Liên.

“Em trai!”. Cổ Thanh Liên bên kia rất vui vẻ, Ngô Bình đã không liên lạc với cô ấy hai ngày rồi.

Ngô Bình: “Chị à, nghe nói chị muốn hợp tác với nhà họ Kha, bàn bạc chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn ở Trung Châu?”

Cổ Thanh Liên có chút bất ngờ: “Em trai, sao em biết chuyện này?”

Ngô Bình: “Em có thể biết được tại sao nhà họ Cổ lại hợp tác với nhà họ Kha không?”

Cổ Thanh Liên: “Thật ra cũng không có gì. Chủ yếu là nhà họ Kha và chú hai chị có chút quan hệ thân thích, có lẽ đã dâng không ít lợi lộc, chú hai chị bổ chút sức, để nhà họ Kha trở thành đối tác hợp tác”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy không biết là mặt mũi em đây có lớn bằng thân thích chú hai chị không”.

Cổ Thanh Liên cười ha ha: “Em trai, không phải là em muốn làm chút chuyện kinh doanh nhỏ này đấy chứ? Nếu em có ý thì chị sẽ tìm chuyện kinh doanh lớn cho em”.

Ngô Bình: “Ai da, cha nuôi em, lúc trước ông ấy ở rể nhà họ Kha. Vợ cũ ông ấy có niềm vui mới, ông ấy cũng bị nhà họ Kha tước hết quyền lực. Em thấy bất bình cho ông ấy, nên muốn để ông ấy nhận thay nhà họ Kha, hợp tác với nhà họ Cổ”.

Cổ Thanh Liên: “Chuyện này thì dễ thôi. Nhưng mà cha nuôi em trai có năng lực làm tốt chuyện quản lý kinh doanh không?”

Ngô bình: “Cái này thì không cần lo, em sẽ để Nghiêm Lãnh Thạch tham gia vào, cha nuôi chỉ chịu trách nhiệm quản lý, chuyện bên dưới thì để Nghiêm Lãnh Thạch cử người xử lý”.

Cổ Thanh Liên: “Ừ, như vậy thì cũng được. Chuyện này cứ để chị lo, em trai, bây giờ em là khách quý nhà họ Cổ chị, bên chủ nhà đang tìm cơ hội kết giao với em còn chưa được nữa là”.

Ngô Bình: “Cám ơn chị”.

Cổ Thanh Liên khẽ cười: “Em trai, em có thời gian thì quay về một chuyến, chị còn muốn thỉnh giáo em vài chuyện về tu hành đấy”.

Ngô Bình: “Được, thi đại học xong em sẽ đến”.

Cúp điện thoại, cậu nói với Âu Dương Chí Viễn: “Cha nuôi, chuyện làm ăn này để cha làm đấy”.

Âu Dương Chí Viễn rất kinh ngạc, nói: “Tiểu Bình, con đang gọi cho người bên nhà họ Cổ sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Chắc nhà họ Cổ sẽ đồng ý thôi, cứ đợi tin tức là được”.

Âu Dương Chí Viễn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông ấy xúc động nói: “Cha vốn muốn mượn thế lực nhà họ Kha xây dựng sự nghiệp. Nhưng bây giờ xem ra, là cha tính nhầm rồi. Nếu có cơ hội bày trước mặt, chắc chắn cha sẽ dốc toàn lực!”

Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, con tin cha nhất định có thể!”

Mấy người uống trà một lúc, Âu Dương Chí Viễn lại đi dự tiệc. Ngô Bình có phần không an tâm, qua một lúc thì đi theo.

Tại một khách sạn xa hoa bậc nhất ở Trung Châu, lúc Âu Dương Chí Viễn đến nơi, một đám người đã bắt đầu uống rượu. Trong đám người đang ngồi, có Lương Thành Bích, cón có mấy nhân vật nổi đình nổi đám ở Trung Châu, người đàn ông trẻ tuổi thân mật với người vợ kia, mặc một bộ quần áo xa hoa.

Bữa tiệc này là bữa tiệc chào mừng nhà họ Kha tiến vào Trung Châu, thuận tiện cũng là bữa cơm cuối cùng của Âu Dương Chí Viễn cùng nhà họ Kha.

Âu Dương Chí Viễn đến thì phát hiện trên bàn đã không còn chỗ ngồi, mà vợ ông cũng đang ngồi cùng người mới, cười cười nói nói, ngồi bên cạnh là con gái ông ấy, Âu Dương Tinh.

Vẫn là Âu Dương Tinh phát hiện Âu Dương Chí Viễn, cô ta vội đứng dậy nói: “Bố, ở bên này”.

Trong số những người đang ngồi, có một ông lão tóc bạc, vóc dáng khá đầy đặn, vẻ mặt sáng sủa, ông ấy là chủ nhân nhà họ Kha, Kha Chấn Hùng.

Kha Chấn Hùng liếc nhìn Âu Dương Chí Viễn, lạnh nhạt nói: “Chí Viễn, tuy nói sau này anh không còn là con rể nhà họ Kha tôi nữa, nhưng sống với nhau nhiều năm, dù sao cũng có tình nghĩa. Vị này là cậu Lương Ngũ, Lương Thành Bích ở Trung Châu, anh kính cậu Ngũ một ly đi. Cậu Lương Ngũ vui vẻ, nói không chừng sẽ cho anh một công việc”.

Có nhân viên phục vụ đưa ly rượu đến, Âu Dương Chí Viễn không lấy rượu, ông ấy thản nhiên nói: “Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói với Tiểu Tinh vài câu. Từ nay về sau, mọi người đều là người xa lạ, rượu thì tôi không cần đâu”.

“Hừ! Nể mặt mà không cần!” Sắc mặt Kha Chấn Hùng lập tứcÂu ám”.

“Chậc. Người này ấy à, không có bản lĩnh gì, tính khí lại xấu”. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh vợ ông ấy Kha Linh Thi cười nhạo ông ấy, âm thanh tuy thấp nhưng lại có thể khiến mọi người nghe thấy rõ.

Âu Dương Chí Viễn khó chịu trong lòng, ông ấy nói với Âu Dương Tinh: “Tiểu Tinh, sau này bố không có ở đây, con nhớ tự chăm sóc bản thân”.

Âu Dương Tinh khẽ gật đầu: “Bố, bố yên tâm. Con lớn rồi”.

Âu Dương Chí Viễn khẽ thở dài, đứng dậy rời đi.

Lương Thành Bích lạnh nhạt nói: “Đàn ông nếu muốn thành công thì phải biết co biết duỗi mới được”.

Âu Dương Chí Viễn chợt run người nói: “Đại trượng phu có thể đi khắp mọi nơi, tùy tâm sở dục! Đây là đạo lý mà tôi mới ngộ được gần đây”.

Lương Thành Bích bất giác cười lạnh: “Tùy tâm sở dục, chỉ dựa vào loại người như anh?”

“Âu Dương Chí Viễn, sao anh lại nói chuyện với cậu Ngũ như vậy!”. Một người trên bàn ăn chợt đứng dậy, người này tên Kha Đạt Hưng, lúc trước cũng xem như là nhân vật quan trọng của nhà họ Kha, chỉ là khi Âu Dương Chí Viễn nắm quyền trong tay thì hắn ta đã bị khống chế nhiều năm. Hiện tại Âu Dương Chí Viễn rời đi, đương nhiên hắn ta muốn nhảy ra đạp mấy cước thỏa mãn.
Chương 2523: Không còn liên quan

Vẻ mặt Âu Dương Chí Viễn khinh miệt nói: “Kha Đạt Hưng, đồ của người khác, anh có la liếm thế nào cũng vô dụng, tự lo cho mình đi. Cho dù tôi không ở đây, nhà họ Kha cũng không đến lượt anh nhảy vào”.

Sắc mặt Kha Đạt Hưng tái nhợt: “Anh…”

Kha Đạt Hùng khẽ nhíu mày, nói: “Chí Viễn, nếu anh đi thì cứ đường đường chính chính mà đi, đừng có gây chuyện phiền phức”.

Âu Dương Chí Viễn: “Tôi dốc sức cho nhà họ Kha mời mấy năm, lập nhiều công lao. Đến cuối cùng, các người lại lấy đi mọi thứ của tôi, không bồi thường gì cả. Tôi không gây chuyện ồn ào, thế vẫn còn chưa đủ giữ thể diện sao?”

Kha Linh Thi nhíu mày: “Âu Dương Chí Viễn, anh đừng có làm ồn nữa. Kính rượu cậu Lương Ngũ rồi đi đi!”

Âu Dương Chí Viễn lạnh nhạt nói: “Tôi không cần kính rượu bất kỳ ai”. Âu Dương Chí Viễn vươn tay lấy thỏa thuận ly hôn từ trong túi bên người Kha Linh Thi, không buồn nhìn mà trực tiếp ký vào.

Kha Chấn Hùng thấy vậy thì giận tím mặt: “Âu Dương Chí Viễn, có phải anh không muốn yên ổn không? Anh đừng quên, nhà họ Kha tôi đã xóa nợ tám mươi triệu của anh rồi đấy”.

Âu Dương Chí Viễn nghe ông ta nói nợ nần, lập tức nổi giận ném phần thỏa thuận đi, lạnh lùng nói: “Tám mươi triệu kia, là do con gái ông, Kha Linh Thi cờ bạc mà thua, không liên quan gì đến tôi?”

Kha Linh Thi nhíu mày: “Âu Dương Chí Viễn, tiền là tôi trộm, nhưng đó cũng là nợ nần chung của vợ chồng. Hiện tại chúng ta vẫn chưa làm thủ tục, khoản nợ này đương nhiên là mỗi người một nửa”.

Âu Dương Chí Viễn siết chặt nắm tay, biết đây là do nhà họ Kha cố ý làm khó, ông ấy thấp giọng nói: “Các người đừng có hiếp người quá đáng!”

Kha Chấn Hùng lạnh mặt nói: “Không muốn trả tám mươi vạn thì anh kính rượu cậu Lương đi!”

Âu Dương Chí Viễn lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi không cần kính rượu bất kỳ ai ngồi đây!”

“Cho anh mặt mũi mà anh lại không cần!”, Kha Đạt Hưng lập tức nhảy dựng lên: “Tám mươi triệu kia, một đồng anh cũng không được thiếu!”

“Chẳng phải chỉ là tám mươi triệu thôi sao, tôi trả thay ông ấy”. Lúc này cửa bị đẩy ra, Ngô Bình đã đi vào.

Nhìn thấy Ngô Bình, Kha Linh Thi kia nhíu mày nói: “Cậu ta đến làm gì?”

Âu Dương Chí Viễn cũng có chút bất ngờ nói: “Tiểu Bình, sao con lại đến đây?”

Ngô Bình: “Nếu con không đến, không biết đám người này còn ức hiếp cha nuôi thế nào nữa”.

Kha Đạt Hưng nhíu mày: “Nhóc con, cậu đang làm gì vậy!”

Ngô Bình lấy một tấm chi phiếu, ném đi, chi phiếu như một phi tiêu đâm vào mặt bàn trước mặt Kha Chấn Hùng mấy milimet!

Kha Chấn Hùng giật mình đứng dậy, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình nói: “Nhóc con, dám khoe khoang trước mặt tôi, gan cậu không nhỏ đâu nhỉ!”

Ngô Bình cười nhạt: “Tôi trước giờ đều rất to gan!”

Lương Thành Bích chậm rãi đứng dậy nói: “Nhóc con, nghe khẩu âm thì cậu cũng là người Trung Châu nhỉ. Nếu là người Trung Châu, có lẽ cũng biết tôi là ai”.

Ngô Bình nhìn hắn ta nói: “Tôi biết ông, Lương Thành Bích, kinh doanh vận tải xe taxi”.

Lương Thành Bích ngây người, sau đó cười lạnh: “Nếu cậu đã biết tôi là ai, vậy thì mau khuyên cha nuôi của cậu đi”.

Ngô Bình: “Khuyên ông ấy cái gì, kính rượu cho ông sao? Ông xứng sao?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người ngồi đây đều kinh ngạc. Lương Thành Bích là người nào chứ, dám nói với hắn ta như vậy, nhóc con này chán sống rồi sao?

Lương Thành Bích nheo mắt, hắn ta cười lạnh, sau lưng có một vị cao thủ bước ra. Người này là cao thủ luyện khí tầng bảy, là vệ sĩ của Lương Thành Bích.

Vẻ mặt vị cao thủ này sắc lạnh, hắn ta vừa đi đến trước mặt Ngô Bình, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi cậu Lương ngay!”

Ngô Bình nhìn hắn ta: “Ông đang nói chuyện với tôi?”, Sau đó một luồng hơi thở tuôn ra.

Đối phương cảm thấy thần hồn run rẩy, cảm giác có thứ kinh khủng cắn nuốt hắn ta, hắn ta có cảm thấy chỉ cần hắn ta khẽ động một chút thì mình lập tức chết ngay, bị người trước mặt này đánh chết!

Mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy trên trán hắn ta, hắn ta cẩn thận lùi lại kéo dài khoảng cách, thấp giọng nói: “Không biết cậu là cao nhân, đã mạo phạm rồi!”

Nói xong thì hắn ta quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, vẻ mặt nhìn cậu cũng thay đổi.

Ngô Binh thản nhiên nói: “Lăn ra chỗ khác đi”.

Người này không chần chừ, thật sự lăn sang một bên, liên tục lăn mười mấy lần sang bên cạnh, sau đó đứng đó bất động.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ, Lương Thành Bích vừa kinh ngạc vừa tức giận, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người kia thấp giọng nói: “Cậu Lương, người ta là cao thủ Bí Cảnh, cậu chớ có kiếm chuyện với cậu ta!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lương Thành Bích thay đổi, lăn lộn trong giang hồ đã lâu, hắn ta biết rõ cao thủ Bí Cảnh đáng sợ thế nào, vội vàng ôm quyền nói: “Vừa nãy thất lễ với cậu rồi…”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đúng lúc tôi có chuyện nói với ông, sau này việc kinh doanh xe taxi ở Trung Châu, ông không cần làm nữa”.

Lương Thành Bích ngây người: “Cậu không cho tôi kinh doanh xe taxi sao?”

Ngô Bình: “Không sai. Sau này toàn bộ xe taxi đều do Nghiêm Lãnh Thạch quản lý. Ông độc quyền nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn kiếm được cũng nhiều rồi, nên về nhà dưỡng lão đi”.

Vẻ mặt Lương Thành Bích khó coi, qua một lúc hắn ta mới thấp giọng nói: “Chỉ dựa vào một câu nói của cậu sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi biết ông có chỗ dựa, là em vợ của thị trưởng, nhưng so với nhà họ Vương thì thế nào?”

Nghe nhắc đến nhà họ Vương, Lương Thành Bích run cả người. Chuyện này hắn ta đã nghe phong phanh từ lâu, chuyện có liên quan đến Nghiêm Lãnh Thạch, chẳng lẽ người đứng sau thật ra là người này?

Hắn ta lập tức nói: “Đương nhiên tôi vĩnh viễn không sánh bằng nhà họ Vương rồi. Ý của cậu là, sự biến mất của nhà họ Vương có liên quan đến cậu?”

Ngô Bình không đáp, chỉ thản nhiên nói: “Nghiêm Lãnh Thạch đi tìm ông, ông có thể từ chối”.

Lương Thành Bích hít sâu một hơi, hắn ta tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Có thể hỏi cậu một chút, lai lịch cậu thế nào không?”

Ngô Bình chỉ lên trời, Lương Thành Bích kinh sợ, vội nói: “Tiểu nhân hiểu rồi! Cậu có thể tha cho tôi một mạng, tôi đây cảm kích không thôi. Ngày mai tôi sẽ đi tìm Nghiêm Lãnh Thạch”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Chuyện làm ăn của nhà họ Kha, ông cũng đừng hỏi đến nữa, tôi đã đánh tiếng với nhà họ Cổ rồi, chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn kia giao cho cha nuôi làm”.

Lương Thành Bích cười khổ một tiếng, nói: “Vâng”.

Lương Thành Bích này là nhân vật có máu mặt ở Trung Châu, nhưng đứng trước mặt nhân vật có chống lưng là Tiên Giới như Ngô Bình thì chẳng là cái thá gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời! Thậm chí, hắn ta còn phải cảm kích Ngô Bình không giết chết hắn ta nữa! Theo hắn ta thấy, với thủ đoạn và lai lịch của Ngô BÌnh, cho dù có giết chết hắn ta, sau đó lấy toàn toàn bộ tài nguyên và tài sản của hắn ta, chắc chắn cũng không phải chuyện gì khó. Ngô Bình làm như vậy, chắc chắn rất từ bi rộng lượng rồi!

Người nhà họ Kha lập tức đứng ngồi không yên, Kha Chấn Hùng vội nói: “Chí Viễn, cậu ta nói vậy là sao? Nhà họ Cổ giao chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn cho anh làm?”

Âu Dương Chí Viễn lạnh nhạt nói: “Nhà họ Cổ giao chuyện kinh doanh cho ai, tôi không làm chủ được”.

Kha Chấn Hùng hít sâu một hơi, ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Bình, cẩn thận hành lễ, nói: “Công tử, tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Chí Viễn là con rể tôi, chúng ta là người một nhà…”

“Bây giờ thì không phải rồi! Từ khi các người vứt bỏ tôi, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa!”, Âu Dương Chí Viễn lạnh lùng nói.

Ngô Bình nói: “Tôi và nhà họ Cổ cũng có quen biết sơ sơ, chỉ gọi điện thoại, bảo nhà họ Cổ giao chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn cho cha nuôi”.

Người nhà họ Kha đều ngây người, vì chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn này mà bọn họ bỏ ra gần hai tỷ mở đường, còn dời trung tâm gia tộc đến Trung Châu, đầu tư rất nhiều hạng mục ở Trung Châu. Hiện tại chuyện kinh doanh không thành, nhà họ Kha mất mát tiền tài, ít nhất cũng đến bốn năm tỷ! Chắc chắn căn cơ tổn thương rất nhiều!

Kha Linh Thi cũng đứng dậy, bà ta tức giận nói: “Âu Dương Chí Viễn, anh có ý gì, cố ý chọc tức tôi?”

Âu Dương Chí Viễn lạnh nhạt nói: “Chọc tức cô? Cô xứng sao”.

Bà ta tức giận, thét lên: “Âu Dương Chí Viễn, anh tưởng anh là ai chứ! Không có nhà họ Kha chúng tôi, anh sẽ có ngày hôm nay sao?”

Âu Dương Chí Viễn không muốn cãi nhau với bà ta, ông ấy nhìn Âu Dương Tinh: “Tiểu Tinh, con có muốn đi cùng bố không?”

Âu Dương Tinh ngây người, cô ta do dự chốc lát sau đó vẫn đứng lên, đi đến sau lưng Âu Dương Chí Viễn. Từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều là bố chăm sóc cho cô ta, mẹ chưa từng hỏi đến cô ta bao giờ, rất ít khi quan tâm. Mà những người khác ở nhà họ Kha, cô ta cũng không gần gũi.

Âu Dương Chí Viễn rất vui mừng, nói: “Tiểu Tinh, hôm qua bố còn thấy tiền đồ ảm đạm. Nhưng bây giờ đã khác rồi, có anh Tiểu Bình con giúp đỡ, bố nhất định sẽ gây dựng được sự nghiệp”.

Âu Dương Tinh dùng sức gật đầu: “Bố, từ nhỏ đến lớn, chỉ có bố quan tâm con, con thương bố”.

Kha Linh Thi tức giận nói: “Âu Dương Tinh, con muốn đi thật sao?”

Âu Dương Tinh bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mẹ đi, con chỉ muốn đi theo bố thôi. Mẹ đừng quên, con tên Âu Dương Tinh, chứ không phải Kha Tinh”.

“Các người ai cũng không được đi cả!”, Kha Chấn Hùng lo lắng đột nhiên quát lớn một tiếng: “Vu Chiến, hạ bọn chúng đi!”

Dứt lời, một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa đi vào, khí thế hắn ta hùng mạnh, âm thầm tỏa ra hơi thở cao thủ Bí Cảnh.
Chương 2524: Thiếu niên vô danh

Kha Chấn Hùng sốt ruột, không thể để chuyện lớn mà nhà họ Kha vất vả chuẩn bị từ lâu thất bại như thế này được. Ông ta liền gọi Vu Chiến, quân át chủ bài của nhà họ Kha ra.

Với thực lực của nhà họ Kha thì vốn không thể nuôi nổi cao thủ như Vu Chiến, có điều, Kha Chấn Hùng khá may mắn, hai năm trước ông ta đã cứu Vu Chiến một mạng khi hắn ta bị thương, sau khi Vu Chiến hồi phục, hắn ta đã đồng ý giúp ông ta ba việc, bây giờ ông ta đang nhờ Vu Chiến làm việc thứ hai.

Vu Chiến vừa xuất hiện thì Ngô Bình đã cảm ứng được, thực lực của người này chắc cũng là cảnh giới bí pháp, với tu vi tương đương cậu. Mặc dù cảnh giới như nhau nhưng nền tảng của hai người lại khác biệt rất lớn, một người thâm sâu như biển, người kia lại rất mong manh.

Vu Chiến liếc nhìn Ngô Bình, Ngô Bình giải phóng khí tức đáng sợ khiến hắn ta nổi da gà. Đặc biệt là pháp lực cao cấp mà Ngô Bình đang tu luyện, không chỉ có số lượng nhiều mà mỗi loại đều có thể trấn áp hắn ta.

Nhưng Kha Chấn Hùng vẫn chưa phát hiện ra điều này, ông ta nghiêm nghị nói: “Vu Chiến, giết chết cậu ta, giết hết tất cả bọn họ”.

Vu Chiến thở dài, nói: “Xin lỗi, tôi không giúp được, thực lực của công tử đây mạnh hơn tôi nhiều”.

Kha Chính Hùng ngơ ngác, ông ta không dám tin vào tai mình: “Chẳng phải anh cũng là cao thủ bí cảnh sao? Hơn nữa cảnh giới còn rất cao”.

Vu Chiến bình thản đáp: “Chút năng lực đó của tôi chẳng đáng là gì đối với công tử đó, ông Kha, ông tự lo cho mình đi”.

Hắn ta nói xong thì chắp tay chào Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi, bỏ lại đám người Kha Chấn Hùng chẳng biết phải làm sao.

Ngô Bình tối sầm mặt, nói: “Kha Chấn Hùng, lá gan của ông cũng lớn đấy, không ngờ lại muốn giết tất cả chúng tôi”.

Kha Chấn Hùng hiểu ra, lập tức nhún nhường, nói: “Tôi sai rồi, cậu người lớn rộng lượng, xin đừng so đo với tôi”.

Ngô Bình cười khẩy: “Cơn tức giận của người tu hành dễ nguôi ngoai như vậy sao?”

Kha Chấn Hùng nhanh trí, lập tức chỉ vào thanh niên trẻ bên cạnh Kha Linh Thi, nghiêm nghị nói: “Người đâu, kéo hắn ta xuống đánh chết cho tôi”.

Kha Linh Thi bất ngờ, thốt lên: “Bố, bố làm gì thế?”

Nhưng vô dụng, lập tức có hai vệ sĩ lôi hắn ta ra ngoài, tên nhân viên kinh doanh bất động sản năm xưa sợ thất thần, tay chân bủn rủn, chỉ có thể cầu xin trong vô vọng.

Ngô Bình chau mày, cậu đang chuẩn bị dạy dỗ Kha Chấn Hùng thì Âu Dương Chí Viễn bỗng thở dài nói: “Tiểu Bình, bỏ đi. Bố đã sống ở nhà họ Kha mười mấy năm rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi”.

Ngô Bình nói: “Ừm, nếu bố nuôi không truy cứu thì con cũng không muốn quan tâm đến họ nữa, chúng ta đi thôi”.

Hai người họ dẫn theo Âu Dương Tinh rời khỏi đó, sau khi ra khỏi cửa thì cùng lên xe.

Ngô Bình nói: “Bố nuôi, ở khách sạn đỡ đã, ngày mai con sẽ tìm nhà cho bố ở”.

Âu Dương Chí Viễn: “Ừ, Tiểu Bình, hôm nay cảm ơn con nhiều, nếu không nhờ con giúp bố thì nhất định bố sẽ bị thiệt thòi”.

Ngô Bình cười, nói: “Bố là bố nuôi của con, đương nhiên con phải giúp bố rồi”.

Âu Dương Tinh như thể giờ mới quen biết Ngô Bình, cứ lén quan sát cậu mãi. Hôm qua, lúc mới gặp lần đầu, cô ta còn có chút xem thường cậu, nhưng bây giờ xem ra cô ta thật sự là có mắt không tròng.

“Anh Tiểu Bình, anh thật lợi hại. Em từng thấy Vu Chiến đánh nhau, cảm giác như như thần tiên, nhưng hắn ta lại không có dũng khí ra tay trước mặt anh luôn”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Chúng tôi không thù không oán, hắn ta không thể nào liều mạng với tôi. Hắn ta nói vậy một phần là vì không muốn bán mạng cho nhà họ Kha”.

Sau đó cậu hỏi: “Tiểu Tinh, chắc em cũng đang học trung học nhỉ?”

Âu Dương Tinh gật đầu: “Ừm, em đang học lớp tám. Sau khi khai giảng, em sẽ chuyển đến trường số 1 Trung Châu”.

Ngô Bình: “Trường số 1 không tồi, em có thể đến học”.

Ngô Bình sắp xếp ổn thỏa cho bố con Âu Dương Chí Viễn trong tối đó xong thì quay về nhà nghỉ ngơi, hôm sau lại tiếp tục đi thi.

Cứ thế cuộc thi kéo dài liên tục bốn ngày liền thì kết thúc. Ngô Bình phát huy rất tốt, cậu tự đoán điểm cho mình, chắc cũng được bảy trăm bốn mươi lăm trên bảy trăm năm mươi điểm, năm điểm không đạt được đều là điểm chủ quan, cậu không tự tin mình sẽ lấy được điểm tuyệt đối.

Hôm kỳ thi đại học kết thúc, bố mẹ cậu và cả hai bố con Âu Dương Chí Viễn và Hàn Băng Nghiên đều đến đón cậu. Lần trước Từ Kiêu mặc sườn xám, lần này đổi lại Hàn Băng Nghiên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ rất đẹp, đẹp hơn cả vạn lần cho với Từ Kiêu hôm đó.

Ngô Bình nhận lấy bó hoa tươi từ tay Ngô Đại Hưng rồi nói: “Cuối cùng cũng thi xong rồi”.

Âu Dương Chí Viễn: “Tiểu Bình, bố đã đặt nhà hàng, chúng ta cùng đi chúc mừng đi”.

Âu Dương Tinh cười, nói: “Anh Tiểu Bình, mấy hôm nay em đã hỏi thăm về anh, thì ra anh lợi hại đến thế, không chỉ là thần bóng rổ của trường Số 1 mà còn là thủ khoa toàn thành phố. Lần này nhất định anh có thể trở thành thủ khoa của tỉnh”.

Ngô Bình nói: “Đỗ thủ khoa hay không không quan trọng, chỉ cần đỗ vào đại học Thần Kinh là được rồi”.

Lúc này, một đám người đánh trống thổi kèn xuất hiện, là huấn luyện viên dắt theo các anh em trong đội bóng đến, còn có cả mấy nữ sinh của trường, tặng hoa cho Ngô Bình.

Huấn luyện viên nói: “Ngô Bình, chúc em đạt thành tích lọt top đầu của kỳ thi, thi đỗ vào trường mơ ước”.

Ngô Bình cười, nói: “Cảm ơn mọi người, vừa hay chúng tôi đã đặt nhà hàng, mọi người cùng đi ăn đi”.

Đương nhiên họ không khách sáo với Ngô Bình, lập tức đồng ý ngay.

Tối đó, trong buổi tiệc, Ngô Bình chúc rượu xong một vòng thì bỗng sực lại, cậu cười, nói: “Mọi người từ từ uống nhé, tôi ra ngoài một lát”.

Cậu ra khỏi nhà hàng thì nhìn quanh rồi đột ngột bay lên cao, sau đó đáp xuống một mảnh đất trống cách đó mấy trăm mét. Trên mảnh đất trống đó có một thiếu niên đang đứng, sau lưng có hai cô gái xinh đẹp mặc quần áo sặc sỡ, họ đều tầm mười bảy tuổi.

Thiếu niên đứng lạnh lùng, bình thản nói: “Anh có thể cảm ứng được tôi, chứng tỏ cũng có chút đạo hành”.

Ngô Bình quan sát thiếu niên đó, cậu ta mặc đồ màu tím, không giống với cách ăn mặc của người bình thường. Hơn nữa, trên người cậu ta còn có khí tức của người cõi trên, loại khí tức đó không thể làm giả được.

Ngô Bình hỏi: “Đến vì tôi sao?”

Thiếu niên: “Trước đó tôi có nghe nói Trung Châu xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, liên tục gây ra chuyện lớn. Bên cạnh tôi có vài thuộc hạ, họ cũng có làm ăn ở Trung Châu, giờ cũng đều bị ảnh hưởng từ cậu”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Nếu tôi làm ảnh hưởng đến người bên cạnh cậu thì thật xin lỗi quá”.

Thiếu niên: “Tôi chẳng hơi đâu quan tâm chuyện của người dưới, tôi đến đây đơn giản chỉ là để giết cậu”.

Ngô Bình nheo mắt: “Giết tôi?”

Thiếu niên cười, nói: “Lâm Tôn cũng xem như bạn của tôi, cậu có thể ăn hiếp được hắn ta thì nhất định cũng có bản lĩnh. Hơn nữa, cả cậu và hắn ta đều thông minh, không chừng giết cậu rồi sẽ có thu hoạch lớn. Nếu như cậu may mắn, tôi giết được cậu thì sẽ có thể có được khí vận của cậu”.

Khí tức đã bắt đầu dịch chuyển quanh người Ngô Bình, cậu lạnh lùng hỏi: “Chỉ dựa vào mấy người các người mà cũng muốn giết tôi sao?”

Thiếu niên cười, nói: “Trên thế giới này, hai người cùng cảnh giới có thể cách biệt nhau một trời một vực, từ nhỏ tôi đã tu luyện, mỗi bước đi đều rất chắc chắn, có rất nhiều cảnh giới tôi đều đạt đến cực đỉnh. Dù cho cậu có được trí tuệ nhưng tu vi của cậu lại tăng lên trong thời gian rất ngắn, sau này vẫn cần thời gian củng cố. Vì vậy, so với tôi thì cậu không chỉ kém một bậc. Hơn nữa, tôi đã là cảnh giới Bí Thiên, vượt xa so với cậu”.

Ngô Bình thở dài: “Chắc gốc gác của cậu cũng không đơn giản, nhưng muốn ra tay với tôi thì chắc là cậu đang tự tìm cái chết”.

Thiếu niên chau mày: “Vậy sao? Cậu cảm thấy tôi đang tự tìm cái chết sao?”
Chương 2525: Công đức từ bi

Ngô Bình nói: “Tôi khuyên cậu lập tức rời khỏi đây, nếu không cậu chẳng có cơ hội để hối hận nữa đấy”.

Thiếu niên khẽ cười, nụ cười cực kỳ lạnh lùng, cậu ta nói: “Thảo nào lúc nhắc đến cậu, Lâm Tôn đều một bộ hận đến ngứa răng, cậu quả thật rất đáng ghét”.

Ngô Bình: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, là các cậu không thể đối mặt với hiện thực”.

Thiếu niên nói: “Hôm nay tôi phải giết cậu để trút cơn giận này”.

Dứt lời cậu giơ ngón tay lên, một cột sáng như tia chớp bay về phía Ngô Bình, đánh trúng vào người Ngô Bình. Tia sét xuyên qua người Ngô Bình đánh vào tảng đá phía sau cậu, sau đó Ngô Bình biến mất, thì ra người thiếu niên đánh trúng chỉ là một dư ảnh.

Ngay khi tia chớp đánh trúng Ngô Bình, bàn tay Ngô Bình đã đâm vào sau lưng thiếu niên, nắm chặt lấy trái tim cậu ta rồi bóp chặt.

“Phụt!”

Trái tim thiếu niên nổ tung, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, cả người cứng đờ lẩm bẩm hỏi: “Đây là pháp thuật gì?”

“Thay hình đổi bóng, bí pháp tôi mới luyện thành”, Ngô Bình nói.

Cơ thể thiếu niên trở nên mềm nhũn, cậu lấy tay ra, thi thể thiếu niên ngã xuống.

Hai cô gái đó hoảng sợ mặt không còn giọt máu, một người trong đó hét lên: “Anh giết thiếu chủ bọn tôi, anh chết chắc rồi”.

Hai người này cùng lấy một thanh kiếm dài ra, lao đến đánh từ hai bên. Thật ra tu vi của hai nữ tỳ này mạnh hơn thiếu niên kia, hai người ra tay rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng như muốn lấy mạng đối phương.

Đối mặt với đòn tấn công dữ dội này, quanh người Ngô Bình đông cứng lại, cậu bỗng tung ra một quyền. Khi đòn tấn công được tung ra, thoáng chốc đã bộc phát lực sát thương gấp hai mươi lần, một quyền ấn mang theo tia tử thần màu đen xuất hiện, đánh về phía hai cô gái.

Quyền ấn lao ra tạo thành một vòng xoáy thời không đáng sợ, lập tức nuốt chửng hai cô gái. Khi vòng xoáy biến mất, hai cô gái và thanh trường kiếm cũng biến mất, hình thần đều bị tiêu diệt.

Đòn tấn công này của Ngô Bình sử dụng sức mạnh trên Tiên Vương Đồ, lập tức bộc phát uy lực đáng sợ.

Cậu lục tìm trên người thiếu niên, tìm được một chiếc nhẫn, là pháp khí không gian. Cậu mở chiếc nhẫn ra thử nhưng cấm chế bên trong rất mạnh, cậu tạm thời không thể đột phá.

Biết rõ những thứ trong chiếc nhẫn này là vô giá nhưng cậu lại không có ý định lấy nó đi, vì cậu biết nếu mình mang chiếc nhẫn theo bên người thì người nhà, thầy cô và bạn bè của thiếu niên sẽ tìm thấy cậu.

Cậu lập tức tìm một nơi chôn thi thể của thiếu niên này, sau đó ném chiếc nhẫn vào một hồ nhân tạo rồi quay lại khách sạn, tiếp tục dùng bữa.

Ngô Bình về đến khách sạn, chuốc say vài thành viên của đội bóng mới kết thúc.

Sang đến ngày hôm sau, Ngô Bình bảo Nghiêm Lãnh Thạch chuẩn bị một căn nhà cho bố con Âu Dương Chí Viễn.

Lúc này Nghiêm Lãnh Thạch đã đăng ký thành công một công ty trà thảo dược, các thủ tục độc quyền cho trà thảo dược cũng đã hoàn tất. Dưới sự điều hành của Âu Dương Chí Viễn, công ty bắt đầu quảng cáo trên các phương tiện truyền thông lớn để tăng mức độ phổ biến của trà thảo mộc.

Nhưng trà thảo dược này chỉ là một công việc kinh doanh nhỏ với Ngô Bình, sau khi đưa công thức phối hợp cho đối phương, cậu cũng không quản nữa. So ra thì những viên Khoái Lạc Hoàn do nhà họ Cổ cung cấp và công việc kinh doanh mà Lương Thành Bích để lại sau khi đi quan trọng hơn.

Nhà họ Vương độc quyền về cây thuốc, Lương Thành Bích độc quyền xe taxi, hai ngành này đều là những công việc kinh doanh kiếm được tiền nhiều nhất ở Trung Châu, là hai con gà mái đẻ trứng vàng.

Nhưng lúc này trong đầu Ngô Bình lại nảy ra vài ý tưởng, đó là nhất định phải tiêu tiền, làm nhiều việc thiện, tạo thêm phước lành cho người dân. Mặc dù cậu không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng xuất phát từ bản năng, cậu quyết định làm theo trái tim của mình.

Thế là cậu hẹn Âu Dương Chí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch ra ngoài uống trà.

Nói chuyện phiếm vài câu, Ngô Bình đi vào vấn đề chính: “Bố nuôi, con định làm từ thiện”.

Âu Dương Chí Viễn cười nói: “Làm từ thiện là tốt, như thế có thể tránh được thuế, hiện giờ thuế của Hạ Quốc cao quá…”

Ngô Bình lắc đầu: “Bố nuôi, con làm thế không phải vì để tránh thuế, con thật sự muốn làm từ thiện”.

Âu Dương Chí Viễn sửng sốt, không dám tin nhìn Ngô Bình: “Tiểu Bình, việc làm ăn của chúng ta mới khởi sắc, bây giờ làm từ thiện vẫn còn quá sớm”.

Ngô Bình cười nói: “Không sớm ạ, sau này thu nhập của Khoái Lạc Hoàn và cây thước, xe taxi, hai phần ba sẽ dùng vào việc từ thiện của năm đó”.

Âu Dương Chí Viễn cực kỳ ngạc nhiên: “Tiểu Bình, lợi nhuận của ba phương diện này cộng lại lên đến mấy chục tỷ đấy”.

Ngô Bình: “Kiếm được càng nhiều tiền thì tiêu càng nhiều. Bố nuôi, chuyện này con giao cho bố”.

Âu Dương Chí Viễn im lặng vài giây rồi nói: “Bố biết một chút về từ thiện. Thật ra bây giờ đa số những người làm từ thiện đều vì danh tiếng, hơn nữa số tiền quyên góp hằng năm của họ cũng chỉ có mấy trăm triệu, hàng tỷ tệ. Những người sẵn lòng tiêu tốn mấy chục tỷ như con quả thật không nhiều”.

Ngô Bình: “Bố nuôi, bố nghĩ làm từ thiện thế nào là tốt?”

Âu Dương Chí Viễn: “Trong nước có rất nhiều người già, không có ai nuôi dưỡng, cuộc sống tuổi già của họ rất khốn khổ, bố nghĩ chúng ta có thể bắt đầu làm từ chỗ này, xây dựng các viện dưỡng lão miễn phí. Chỉ cần là những người già đủ tiêu chuẩn đều có thể sống miễn phí. Các viện dưỡng lão cần nhân viên điều dưỡng và nhân viên quản lý, những vấn đề này cũng có thể tạo ra việc làm và thúc đẩy nền kinh tế địa phương, một mũi tên trúng hai đích”.

Ông ta nói tiếp: “Còn có trại trẻ mồ côi. Có rất nhiều trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi, hầu hết những đứa trẻ này một là bị thiểu năng trí tuệ, hai là cơ thể bị khuyết tật, hoặc mắc bệnh, dị tật bẩm sinh. Cuộc sống của các em rất khốn khổ nhưng nhà nước thì không cung cấp nhiều điều kiện về mặt này. Bố nghĩ cũng có thể xây trại trẻ mồ côi”.

“Lúc trước bố từng muốn tiến vào lĩnh vực chăm sóc người già nên đã nhờ người điều tra nghiên cứu. Ở các viện dưỡng lão, chi phí hàng năm cho mỗi người già được chăm sóc là khoảng một trăm năm mươi ngàn tệ. Nếu chăm sóc cho một trăm ngàn người già, mỗi năm phải đầu tư mười lăm tỷ tệ”.

Ngô Bình: “Ừ, trước cứ đầu tư mười lăm tỷ tệ để chăm sóc một trăm ngàn người già”.

Âu Dương Chí Viễn: “Chúng ta tiến hành từng bước một. Trước tiên xây dựng viện dưỡng lão, bắt đầu từ một viện, sau đó là hai rồi ba viện dưỡng lão. Sau khi có nhiều kinh nghiệm, chúng ta sẽ mở rộng ra. Với trại trẻ mồ côi, bố sẽ nhờ người làm một cuộc khảo sát điều tra, chờ khi có số liệu rồi suy xét thêm”.

Ngô Bình: “Vâng. Bố nuôi, bố chỉ cần nhớ một điều, chúng ta làm từ thiện là làm thật lòng, không sợ phiền phức, cũng không sợ tiêu nhiều tiền”.

Âu Dương Chí Viễn cảm khái nói: “Tiểu Bình, bố nuôi lớn hơn con mấy chục tuổi nhưng cảnh giới không bằng con. Nghe con nói thế, bố bỗng hiểu ra rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Bố nuôi, con cũng muốn làm việc mình thích, không nghĩ nhiều thế”.

Nghiêm Lãnh Thạch nãy giờ không nói lời nào, lúc này lại nói: “Chủ nhân, cậu làm thế là đúng”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Nghiêm, sao ông lại nói thế?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Thế tục là nơi bắt nguồn của tất cả các vị tiên, nơi này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại ẩn chứa rất nhiều điều huyền bí. Chẳng hạn như làm điều tốt trong thế tục thì có thể đạt được sức mạnh của công đức. Công đức càng nhiều, tu hành sẽ càng thuận lợi. Thật ra chủ nhân làm vậy là tích đức”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Hóa ra vẫn có công đức”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Thật ra tôi cũng có ý nghĩ tương tự nhưng tiêu tiền cho người khác quá khó. Những gì chủ nhân nói hôm nay khiến tôi bỗng chốc tỉnh lại, sau này tôi sẽ dành một nửa số tiền kiếm được để làm từ thiện”.

Ngô Bình: “Ừ, vậy thì cùng nhau làm, ông giao chuyện này cho bố nuôi làm đi”.

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Ông Âu Dương, vậy thì làm phiền ông”.

Ngay khi Ngô Bình giải quyết xong chuyện từ thiện không lâu, Chu Kỳ Phu gọi điện thoại đến muốn cậu có thể về võ quán một chuyến, có việc quan trọng cần cậu giải quyết.

Cậu hỏi: “Lão quán chủ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Chu Kỳ Phu im lặng vài giây, sau đó nói: “Tông môn phái người xuống, muốn kiểm tra cậu”.

Ngô Bình: “Kiểm tra rất khó sao?”

Chu Kỳ Phu: “Chuyện này rất kỳ lạ, họ muốn dùng đến bài kiểm tra cổ pháp khó nhất. Thật ra, bài kiểm tra cổ pháp đã bị cấm trong hàng ngàn năm, vì rất ít người có thể vượt qua nó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK