Khi đến Á Mã, Ngô Bình tới trang viên nhà họ Lý trước, sau khi để bố mình ở lại đây, anh mới đi làm việc khác. Đã mấy hôm rồi, anh phải về xem sao thôi.
Anh vừa về thì đã thấy có rất nhiều xe đỗ trong bãi đậu xe, hình như có khách tới chơi. Quả nhiên Ngô Bình hỏi quản gia thì biết Lý Vân Đẩu và Lý Niệm Tổ đều đang tiếp khách trong nhà.
Quản gia là ông Trần - người ở nhà cũ của Lý Vân Đẩu.
Anh hỏi: “Ông Trần, ai đến chơi thế?”
Ông Trần cười đáp: “Thưa cậu chủ, là một nhân vất lớn của Viêm Long, chủ tịch của tập đoàn Thánh Long, đến bàn chuyện hợp tác với nhà ta ạ”.
Vì thế, Ngô Bình đi vào phòng khách. Nhưng anh vừa vào đến cửa thì đã nghe thấy một giọng nam lạ lẫm vang lên: “Ông Lý, sau này nhà ông chủ yếu phát triển ở Viêm Long, nếu đầu tư vào dự án này thì tập đoàn Thánh Long sẽ là bạn của tập đoàn Lý Thị”.
Ngô Bình cau mày, người này đang đe doạ ông nội anh.
Lý Vân Đẩu cười lớn nói: “Cậu Chu, tập đoàn Thánh Long có tiền đồ rộng mở, chúng tôi cũng muốn đầu tư lắm, nhưng cậu cũng biết rồi đấy, tập đoàn Lý Thị vừa mua lại nhà họ Quách, lại đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng ở Á Mã. Giờ chúng tôi còn đang nợ ngân hàng cả đống tiền nên nói thật là không còn vốn mà đầu tư tiếp dự án nào nữa”.
Cậu Chu đó cười nói: “Không sao, tập đoàn Thánh Long không thiếu người đầu tử, tôi đến là muốn trao cơ hội cho Lý Thị thôi”.
Sau đó, anh ta hỏi người bên cạnh: “Thư ký Chu, nghe nói bây giờ vay tín dụng của ngân hàng trong nước khó lắm hả?”
Một người đáp: “Vâng, các ngân hàng lớn đều thu hẹp các khoản cho vay rồi ạ”.
Cậu Chu thở dài một hơi rồi nói: “Tin tức này không tốt với Lý Thị rồi, ông Lý cũng đã nói đang nợ ngân hàng trong nước nhiều tiền, thế là sắp đến hạn nộp lãi rồi nhỉ?”
Lý Vân Đẩu cười nói: “Đúng thế, cho nên chúng tôi đành phải từ chối cơ hội tốt này, vì không còn tiền để đầu tư nữa rồi”.
Cậu Chu cười nói: “Không sao, tôi có thể nói chuyện với bên ngân hàng, tăng khoản vay lên cho Lý Thị”.
Ngô Bình nghe không lọt tai được nữa, người này coi nhà họ Lý là gì chứ!
Anh bước vào phòng khách rồi cười nói: “Ông ơi, mọi người đang bàn chuyện hợp tác gì vậy?”
Lý Vân Đẩu nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Tiểu Bình, cháu ngồi đi. Để ông giới thiệu, đây là cậu Chu. Bố cậu ấy là quan chức, quyền hành lớn lắm”.
Lúc này, Ngô Bình đã đổi sang diện mạo của Lý Huyền Bình. Anh nhìn cậu Chu đó thì thấy anh ta khoảng 37 tuổi, vuốt vuốt keo, mặc vest thẳng thớm.
Anh cười nói: “Anh Chu, nghe danh đã lâu! Tôi là Lý Huyền Bình!”
Anh Chu này không coi Ngô Bình ra gì hết, với anh ta mà nói thì quyền hành cao hơn tiền tài. Có quyền lực rồi thì tiền tài tự kéo đến, ngược lại thì sẽ như một ngôi nhà lụp sụp có thể đổ bất cứ lúc nào.
Hôm nay, anh ta đến gặp Lý Vân Đẩu là muốn Lý Thị xì tiền để mua bình an. Nếu nhà họ Lý không đồng ý thì anh ta sẽ khiến họ không thể đứng vững ở Viêm Long.
Anh Chu chẹp miệng nói: “Ừm, tuổi trẻ tài cao”.
Sau đó, anh ta hỏi Lý Vân Đẩu: “Cháu ông cũng ở Viêm Long à?”
Ngô Bình: “Tôi thường xuyên di chuyển giữa hai nơi”.
Anh Chu cười nói: “Bao giờ đến Thiên Kinh thì chúng ta nói chuyện nhé”.
Dứt lời, anh ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, ông Lý, ông suy nghĩ đi nhé, tôi sẽ ở lại Á Mã mấy hôm để chờ tin bên này”.
Dứt lời, anh ta đứng dậy rời đi, đám tay chân cũng chạy theo ngay.
Lý Vân Đẩu đứng dậy tiễn khách, nhìn bọn họ ra về.
Chờ họ đi xa rồi, Ngô Bình mới hỏi: “Ông ơi, cháu thấy họ như đền vòi tiền mình thế?”
Lý Vân Đẩu nghiêm mặt rồi gật đầu nói: “Tập đoàn Thánh Long này là vậy mà, ngoài mặt thì là tập đoàn có giá trị lớn, nhưng thật ra bên trong đã bị moi rỗng hết rồi. Họ không muốn tập đoàn của mình sụp đổ nên mới bảo nhà họ Lý chúng ta gánh hộ tất cả mọi thiệt hại”.
Ngô Bình: “Bên trong nát thế rồi thì họ còn sợ gì nữa ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Nếu bán tập đoàn Thánh Long cho chúng ta thì họ vẫn kiếm được một khoản, đồng thời lại không mang tiếng là phá sản, hay thế còn gì?”
Ngô Bình cười lạnh: “Con người này thật ngang ngược, dựa vào mỗi cái miệng mà dám bắt nhà họ Lý phải dâng tiền cho”.
Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Vì cậu ta có khả năng này. Dẫu sao thì chúng ta cũng phát triển chính là Viêm Long, nếu đắc tội với họ thì mai này khó làm ăn”.
Ngô Bình cau mày: “Ghê vậy ạ?’
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, cháu đừng coi thường các cậu ấm này, họ mà tập trung lại với nhau thì có thể dễ dàng kéo nhà mình đổ đấy. Ông nghe ý của cậu ta thì họ đã lôi kéo được mấy tập đoàn tài chính chịu đầu tư rồi”.
Ngô Bình: “Anh ta bắt nhà mình đầu tư bao nhiêu ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Hơn 200 tỷ, trong đó là 50 tỷ tiền mặt, còn lại thì mượn vốn và tài nguyên của chúng ta”.
Ngô Bình nổi giận: “Nằm mơ giữa ban này à!”
Lý Niệm Tổ: “Tiểu Bình, bố nghe ý của cậu ta nếu mình không phối hợp thì sẽ gây phiền phức cho nhà mình. Hay chúng ta nhân nhượng một chút vậy?”
Ngô Bình liếc bố mình rồi nói: “Bố, nếu lần này chúng ta nhân nhượng thì sẽ sau này cũng không sống yên ổn được đâu. Không thể theo ý anh ta được, để con nghĩ cách vụ này”.
Lý Vân Đẩu nhìn cháu mình rồi cười nói: “Tiểu Bình, cháu định làm gì?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh ta muốn hại chúng ta chứ gì? Cháu sẽ xử bố anh ta trước”.
Lý Vân Đẩu tò mò: “Giết chết ư?”
Lý Vân Đẩu xua tay: “Mọi người đừng quan tâm, cứ giao cho cháu”.
Ngô Bình về phòng khách rồi lấy cái laptop như cái vali ra để đăng nhập vào trang của Thần Huy.
Cách đây không lâu, anh đã trở thành thành viên của tổ chức này nhờ ba người trong tổ chức đồng ý, tên của anh trong tổ chức là Y Thánh.
Bây giờ, thân phận của anh là Thiên Sứ thực tập, thuộc cấp thấp nhất. Quyền hạn của Thiên Sứ thực tập rất nhỏ, nhiệm vụ được nhận cũng đơn giản.
Anh không quan tâm lắm, mà bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ mà mình thấy hứng thú. Qua một hồi chọn lọc, anh đã tìm thấy một nhiệm vụ thú vị.
Anh tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên, nội dung là cứu chữa có một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối, tiền thưởng là một triệu đô. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được cổng 10 điểm.
Vì anh đã khoanh vùng khu vực nên bệnh nhân này cũng đang ở Á Mã.
Ngô Bình nhanh chóng nhận được thông tin của người bệnh: Chào Y Thánh, cảm ơn anh đã nhận nhiệm vụ. Xin hỏi, phải gặp anh ở đâu?
Ngô Bình nhắn lại một địa chỉ của khách sạn, sau đó hẹn người đó gặp mặt sau một tiếng nữa.
Sau đó, anh tiếp tục nhận nhiệm vụ thứ hai với tiền thường là ba triệu đô và nếu hoàn thành sẽ được cộng 30 điểm. Lần này, anh vẫn nhắn địa chỉ chữa bệnh là ở khách sạn đó.
Cứ thế, anh nhận nhiệm vụ liên tục, cuối cùng đã nhận tổng 17 nhiệm vụ. Điều này có nghĩa là anh sẽ phải điều trị cho 17 người bệnh.
Tổng số tiền thưởng là 35 triệu đô và 350 điểm. Như vậy là đủ để anh thăng cấp lên thành Thiên Sư một sao rồi.
Chương 862: Danh tiếng của Y Thánh
Một tiếng sau, Ngô Bình đã đến khách sạn. Anh đã đặt trước 17 phòng ở khách sạn này, lần lượt vào các khung giờ khác nhau để hẹn 17 bệnh nhân.
Các bệnh nhân mỗi người một bệnh, có người bị ung thư, người mắc bệnh lạ, người thì mắc bệnh khó nói…
Anh chuẩn bị đồ nghề rất đầy đủ, với mỗi bệnh nhân anh đều đổi diện mạo khác nhau. Với tu cảnh giới Nhân Tiên cấp Thiên Sư mà nói thì thay đổi diện mạo dễ như ăn kẹo.
Với bãnh lĩnh của mình, Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng để chữa xong cho một bệnh nhân. Khi anh chưa xong cho người thứ 17 thì cũng mới chỉ hết chín tiếng đồng hồ.
Lúc này trời đã tối, liên tục chữa trị cho bệnh nhân khiến Ngô Bình thấm mệt, nên anh về một phòng rồi nghỉ ngơi.
Ngô Bình pha trà rồi vừa uống vừa mở trang của Thần Huy lên xem. 17 bệnh nhân kia liên lục chấm điểm cho anh, họ rất hài lòng với hiệu quả chữa bệnh nên đều đánh giá cho anh đủ 10 điểm.
Những đánh giá của họ khiến điểm uy tín của Ngô Bình tăng cao, như vậy anh càng dễ nhận được khen thưởng và được các thành viên tin cậy hơn.
Vì thế, cấp bậc của Y Thánh đã tăng lên thành Thiên Sứ một sao, điểm tín nhiệm 100 phần trăm. Đương nhiên, Ngô Bình còn kiếm được 35 triệu đô.
Ngô Bình đang xem máy tính thì có tiếng gõ cửa vang lên, anh đứng dậy đi ra xem.
Anh mở cửa ra thì thấy là Lý Mai.
Anh đã đến Á Mã mấy hôm rồi, nhưng hôm nay mới gặp Lý Mai. Cô ấy quá bận, bay qua bay lại giữa các nước nên tối nay mới đến Á Mã.
Ngô Bình cười nói: “Sao em biết anh ở đây?”
Lý Mai: “Em hỏi tài xế”.
Là tài xế đã đưa Ngô Bình đến đây và đặt phòng cho anh.
Ngô Bình mời cô ấy vào phòng, sau đó đóng cửa lại, nói: “Trông em thế này chắc mới tới hả?”
Lý Mai: “Ờ, em xuống máy bay cái là đến gặp anh luôn đó”.
Ngô Bình rót nước cho cô ấy, sau đó cho thêm một ít bột linh châu vào để Lý Mai uống.
Lý Mai uống cốc nước bột linh châu, do đã biết công dụng của nó nên cô ấy uống một hơi hết sạch rồi nói: “Em đi tắm cái đã”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ừm”.
Phụ nữ tắm rửa trong phòng của đàn ông như đưa ra một tín hiệu ngầm, Ngô Bình hiểu ý nên lập tức đi thay đồ ngủ, chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết.
Thậm chí anh còn lấy tiên đỉnh ra rồi luyện thuốc tại chỗ. Loại thuốc này xuất xứ từ thời cổ, có tên là Cực Lạc Tán. Luyện chế nó không khó, nhưng cần vài dược liệu rất đắt nên người bình thường không có mà dùng. Người có tiền thì lại không biết luyện chế.
Sau khi uống loại thuốc này vào thì khoái cảm khi làm chuyện ấy sẽ răng lên gấp chục lần, đúng kiểu cảm giác thăng hoa tột đỉnh.
Ngô Bình luyện chế thuốc xong thì Lý Mai cũng đi ra ngoài. Cô ấy bận rộn cả ngày nên nhìn thấy giường chỉ muốn nằm ngay, cô ấy khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Ấn người cho em mấy cái nào!”
Ngô Bình: “Ấn cái gì cơ?”
Lý Mai: “Anh mà không ấn cho em là em ngủ bây giờ đấy. Chẳng dễ gì mới được gặp nhau, em không muốn phí thời gian cho việc ngủ”.
Ngô Bình phì cười nói: “Thật ra ngủ cũng hay mà”.
Trong câu nói của anh có ẩn chứa hàm ý đen tối, Lý Mai đỏ mặt rồi mắng: “Đáng ghét!”
Ngô Bình giơ tay ấn vào mi tâm của cô ấy, Lý Mai lập tức thấy đầu óc tỉnh táo hệt như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô ấy ngạc nhiên nói: “Hết buồn ngủ rồi này”.
Ngô Bình bỏ thuốc vào cốc nước rồi nói: “Cạn!”
Lý Mai ngửi ngửi thì thấy giống mùi hoa quả, cô ấy hỏi: “Cái gì đấy?”
Ngô Bình: “Cực Lạc Tán, uống vào thì chúng ta có chiến 300 trận cũng không mệt”.
Lý Mai nghe thấy thế thì người đã mềm ra rồi nói: “Thế thôi em không uống đâu”.
Tuy nói là thế, nhưng cô ấy vẫn liếc nhìn Ngô Bình. Thấy anh đã uống cạn, cô ấy cũng uống theo.
Uống thuốc xong, Lý Mai cảm nhận một lát rồi nói: “Có gì khác đâu”.
Ngô Bình lập tức giơ tay chạm vào ngực Lý Mai, cô ấy hét lên, vì cú chạm của Ngô Bình khiến hồn phách của cô ấy tí thì bay mất.
Ngô Bình mỉm cười đen tối: “Thấy hiệu quả của nó chưa”.
Sau đó, trong căn phòng của khách sạn đã vang lên tiếng rên rỉ khá lớn, dù tường cách âm có hiệu quả khá tốt thì âm thanh vẫn truyền ra ngoài. Lý Mai không thể kiềm chế được sự khoái lực nên cất tiếng rên la mãi không dứt.
Tuy Cực Lạc Khoái có công dụng thần kỳ, nhưng không duy trì được quá lâu. Vì thế chỉ khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình và Lý Mai đã phải ngừng chiến.
Người Lý Mai mềm nhũn, nằm im trong lòng Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn ổn, nhưng toàn thân cũng rã rời, anh nhìn lên nóc nhà rồi nói: “Đã quá!”
Lý Mai véo anh một cái: “Em mệt muốn chết rồi đây”.
Ngô Bình cười nói: “Thế lần sau em nằm, còn anh vận động”.
Lý Mai đấm anh một cái rồi nói: “Đồ xấu xa này!”
Một lát sau, Lý Mai bắt đầu nói chuyện chính: “Chồng, anh đoán đúng rồi. Bây giờ, họ lại tung tin sẽ khởi công lại kế hoạch khu kinh tế mới, các thế lực khác hóng được tin nên đều chạy tới Vân Đỉnh mua đất”.
Ngô Bình: “Kệ cho họ tranh nhau, chờ ban bố chính sách rồi, mình bán đất đến đâu thì bán, còn lại thì giữ để dùng”.
Sau này, anh sẽ xây dựng xí nghiệp ô tô năng lượng mới, nhà máy thuốc và các dự án bất động sản ở Vân Đỉnh, mà muốn làm vậy thì đều cần có đất đai.
Lý Mai: “Trước đó, chúng ta mua vào rồi bán ra cũng kiếm được kha khá tiền, sau đó mấy người kia lại bán cho mình có nửa giá, em sợ giờ họ sẽ sinh lòng oán hận rồi gây bất lợi cho chúng ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thích hận thì hận đi. Nếu họ còn dám giở trò, anh sẽ không tha cho họ”.
Lý Mai: “Sau này, đất mà chúng ta đang có sẽ tăng giá mạnh đấy, sẽ nhiều tiền lắm cho xem. Em chỉ sợ họ mượn chính sách để làm khó mình thôi”.
Ngô Bình: “Em đã thấy tiên nhân nào sợ người phàm chưa?”
Lý Mai mỉm cười, sau đó ôm chặt Ngô Bình rồi thì thẩm: “Chồng em là số một!”
Ngô Bình: “Em phải vất vả chuyện của nhà họ Lý rồi”.
Lý Mai cười nói: “Chồng này, anh là tiên rồi mà vẫn cần đến tiền ư?”
Ngô Bình: “Cần chứ, thần tiền từ đâu mà ra nào? Đó là dùng các tài nguyên, muốn tu hành thì cần gì? Cần tiền để mua đồ đó”.
“Ví dụ tạo trận pháp sẽ cần các nguyên liệu quý hiếm, vì hiếm nên phải tìm và mua trên quy mô toàn thế giới. Như vậy sẽ tốn cả người và của, không có tiền thì làm thế nào giờ?”
“Hoặc luyện chế các đan dược cao cấp, các dược liệu đều phải tìm trên khắp thế giới. Như vậy sẽ phải điều động rất nhiều người, ngày đêm không nghỉ để tìm kiếm”.
Lý Mai ngạc nhiên: “Ra là vậy, thế thì em sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền cho anh tiêu”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Ừ, sau này nhờ em nuôi anh nhé!”
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
Khi họ thức dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.
Ngô Bình gọi Lý Mai dậy rồi hỏi: “Em có đói không?”
Lý Mai trở mình rồi ôm lấy tay Ngô Bình ngủ tiếp, xem ra không dậy nổi,
Ngô Bình gọi một lúc thì Lý Mai mới chịu dậy rồi nói: “Em muốn ngủ tiếp”.
“Đừng ngủ nữa, lát anh dẫn em đi gặp bố anh”, Ngô Bình nói.
Lý Mai tỉnh ngay: “Để em đi trang điểm”.
Đi gặp bố chồng thì không thể qua loa được, nhất định phải chỉn chu hết sức có thể.
Nửa tiếng sau, hai người đã lái xe về trang viên.
Chương 863: Kế hoạch phản kích
Ngô Chấn Đông đã nhận tổ tiên ở trang viên Lý Thị, hơn nữa còn dùng thân phận mới và chính thức trở thành Lý Niệm Tổ.
Mấy ngày qua, Lý Niệm Tổ được đoàn tụ với bố mẹ, đã ngoài trung niên, ông ấy mới được cảm nhận tình yêu thương của bố mẹ. Ngày xưa, khi được nhà họ Ngô nhận nuôi, ông ấy chưa cảm nhận được tình thương bao giờ, chỉ có đánh mắng suốt ngày.
Khi Ngô Bình dẫn Lý Mai xuất hiện trước mặt Lý Niệm Tổ, ông ấy cười nói: “Cô gái này xinh quá, Tiểu Bình, con phải đối xử tốt với cô bé nhé”.
Lý Mai vui vẻ nói: “Cháu chào bác, Tiểu Bình rất tốt với cháu ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Niệm Tổ, chọn ngày cho hai đứa tổ chức đám cưới luôn đi”.
Lý Niệm Tổ: “Vâng, tuỳ ý bố ạ”.
Ngô Bình lảng sang chuyện khác ngay: “Bố, tay họ Chu kia còn đến gây sự nữa không ạ?”
Lý Niệm Tổ: “Anh ta lại cho người đến thêm lần nữa, tiếp tục đe doạ chúng ta”.
Ngô Bình cười khẩy nói: “Cứ để họ đe doạ đi, như châu chấu sau mùa thu, không nhảy được lâu nữa đâu”.
Nói rồi, Ngô Bình mở một email ra. Người gửi là Hàn Bạch, anh nhờ anh ấy điều tra về nhà họ Chu, và toàn bộ sản nghiệp bí mật của nhà họ.
Sau khi đọc một lúc thì anh phát hiện nhà họ Chu có nuôi một người ở Á Mã, người này đã đứng tên nhiều tài sản cho họ.
Đó là một thương nhân rất nổi tiếng ở Á Mã, người này tên là Fred, kinh doanh vườn cao su, cây ăn quả, độc quyền hoa quả xuất khẩu sang Viêm Long. Tổng lượng hàng xuất khẩu một năm lên tới ba tỷ đô, lợi nhuận trên 500 triệu đô.
Ngoài ra, Fred này còn đầu tư vào nhiều tài sản cố định ở Đông Nam Á, tổng giá trị lên tới năm tỷ đô.
Ngô Bình: “Chậc, nhà họ Chu giàu thật, xem ra bố tay kia kiếm được nhiều lắm đây”.
Lý Vân Đẩu cầm lấy xem thì lập tức hiểu dụng ý của Ngô Bình: “Tiểu Bình, cháu định ra tay với tài sản của nhà họ Chu à?”
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Vâng, cháu muốn cho hắn biến thành tay trắng sau một đêm”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Như thế cũng hay, để cậu ta không nhằm vào nhà mình nữa”.
Ngô Bình: “Đây mời là bước đầu thôi ạ, sau đó cháu sẽ từ từ xử lý anh ta”.
Đến trưa, Lý Vân Đẩu bắt đầu mở tiệc, cả gia đình tập trung đông đủ.
Ngô Bình phát hiện Lý Hoằng Đào đã thay bạn gái mới, Quách Tình không biết đã đi đâu.
Anh đá cậu ta một cái rồi hỏi: “Người em yêu nhất đâu rồi?”
Lý Hoằng Đào: “Cô ấy đi du học rồi, học lên thạc sĩ”.
Ngô Bình nhìn cô bạn gái mới của cậu ta thì thấy cô ấy chỉ tầm 17 tuổi, gương mặt rất xinh đẹp, hình như là người bản địa.
Ngô Bình không bận tâm nhiều, mà bàn với ông nội sắp xếp công việc cho Lý Niệm Tổ.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, ông định để bố cháu tiếp quản việc kinh doanh ở trong nước, cháu thấy sao?”
Ngô Bình: “Bố cháu chưa có kinh nghiệm kinh doanh, ông cứ để chú làm đã ạ”.
Lý Vân Đẩu xua tay: “Không được, tuy Niệm Tổ chưa có kinh nghiệm, nhưng ông sẽ cho người hướng dẫn”.
Ngô Bình: “Ông ơi, cháu thấy thay vì để bố cháu tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, hay để bố cháu tự khởi nghiệp đi ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Hả? Cháu có ý gì à?”
Ngô Bình: “Giờ Vân Đỉnh là một miếng thịt ngon, mà chúng ta đang giữ rất nhiều đất, cháu muốn xây một thành phố mới”.
Đây là suy nghĩ mới nảy ra trong đầu Ngô Bình, nếu sau này Vân Đỉnh thành khu kinh tế mới, các công ty và xí nghiệp sẽ mọc lên như nấm. Công ty thì cần văn phòng, còn các công nhân thì cần mua hoặc thuê nhà.
Nếu có thể xây nhà và trung tâm thương mại thì chắc chắn sau này sẽ trở thành khu vực trung tâm của khu kinh tế.
Lý Vân Đẩu: “Lý Mai có nói với ông chuyện này rồi, nhưng ông thấy hơi lo. Cháu thấy đấy, nhà họ Chu có thể đến tận nhà để đe doạ chúng ta. Nếu biết chúng ta có miếng bánh ngon kia thì kiểu gì cũng có nhiều người tới sinh sự hơn. So với quyền lực thì các hộ giàu có như chúng ta như ngọn cỏ mong manh trước gió thôi”.
Ngô Bình: “Ông, dù gì cháu cũng là Long chủ của Thiên Long, họ không thể động vào cháu được đâu”.
Lý Mai: “Nhưng nhận nhiều công trình như thế thì vốn phải lớn lắm”.
Ngô Bình: “Yên tâm, vốn thì mình khỏi lo”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừ, cháu tính sao mà làm, ông sẽ ủng hộ hết mình. Ông chỉ lo có người gây bất lợi cho nhà mình thôi. Giờ ổn rồi, có Tiểu Bình ở đây thì còn ai dám động đến chúng ta nữa?”
Lý Hoằng Đào vô cùng bội phục Ngô Bình: “Đúng, anh em quá đỉnh luôn!”
Ngô Bình lườm cậu ta: “Hoằng Đào, em đừng suốt ngày lêu lổng nữa, anh sẽ đăng ký cho em một lớp quản lý doanh nghiệp, liệu hồn học hành cho cẩn thận”.
Nghe thấy phải đi học, Lý Hoằng Đào quýnh lên: “Thôi, em sợ nhất là học đấy, anh bảo em làm gì cũng được, nhưng đừng bắt em đi học”.
Ngô Bình bật cười: “Thế à? Làm gì cũng được hả?”
Lý Hoằng Đào gật đầu, sau đó nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương. Bây giờ, cậu ta biết rõ một điều, lời nói của Ngô Bình có trọng lực ngang với ông nội nên cậu ta không dám cãi lời.
Ngô Bình: “Được, thế ngày mai em đi làm đi, làm từ cấp thấp nhất. Anh sẽ giấu thân phận của em, nếu em làm việc lơ mơ thì phải ngoan ngoãn đi học”.
Lý Hoằng Đào: “Được, em sẽ chăm chỉ làm việc”.
Sau đó, cậu ta lại tỏ vẻ đáng thương nói với Ngô Bình: “Anh ơi, mấy hôm trước, ông lại cắt tiền tiêu vặt cyar em rồi, anh xem cho em một ít đi”.
Lý Vân Đẩu rất nghiêm khắc với Lý Hoằng Đào, đợt vừa rồi thấy cậu ta ham chơi quá đà nên đã chắt luôn tiền sinh hoạt. Lý Hoằng Đào đang có vài chục triệu hàng tháng, nay mua du thuyền, mai mua xe sang, hươn nữa còn thích lấy tiền bao lũ bạn xấu đi ăn đi chơi.
Lý Vân Đẩu hừ nói: “Tiểu Bình, đừng chiều hư nó, ông đã quyết định cắt tiền sinh hoạt của nó trong nửa năm rồi”.
Lý Hoằng Đào muốn bật khóc: “Ông, thế thì cháu chết đói ạ, ông nhìn đi, cháu gầy hẳn rồi”.
Lý Vân Đẩu lừ mắt: “Gầy thì làm sao”.
Ngô Bình biết Lý Hoằng Đào không có tiền thì coi như mất nửa cái mạng nên nói: “Ông ơi, cháu tin Hoằng Đào sẽ thay đổi, ông đừng cắt tiền sinh hoạt của em nó nữa”.
Dứt lời, anh đưa cho Lý Hoằng Đào một cái thẻ: “Đây là thẻ của anh, em cứ tiêu thoải mái, hết cũng không sao. Nhưng nhớ phải làm việc chăm chỉ, ngoài ra không được ra ngoài hạnh hoẹ người khác, hay làm chuyện thị phi”.
Lý Hoằng Đào mừng rỡ: “Cảm ơn anh”, cậu ta cầm thẻ mà cười ngoác miệng.
Lý Hoằng Đào chỉ ăn vài miếng rồi kéo cô bạn gái đi luôn.
Lý Vân Đẩu lắc đầu nói: “Tiểu Bình, Hoằng Đào mãi vẫn thế, cháu cho nó nhiều tiến thế là chiều hư nó đấy”.
Ngô Bình: “Cậu ấy còn ít tuổi, ham chơi cũng là chuyện bình thường, vài năm nữa tự tu thân thôi ông”.
Lý Vân Đẩu: “Ừ, đành chờ thêm vậy. Nếu nó vẫn không tiến bộ, ông sẽ tống nó ra nước ngoài, lấy vợ rồi sinh con”.
Bà nội Ngô Bình hỏi: “Tiểu Bình, Mỹ Ngọc sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Ngô Bình: “Bà yên tâm, cô ấy vẩn ổn. À, cô ấy mới thi đại học, chắc sắp có kết quả rồi”.
Bà nội anh rất quan tâm đến Mỹ Ngọc: “Thế à? Thi được bao điểm?”
Ngô Bình gọi cho Ngô Mi: “Tiểu Mi, Mỹ Ngọc đâu?”
Ngô Mi: “Mỹ Ngọc đang đọc sách ạ”.
Ngô Bình: “Cô ấy thi được bao điểm thế?”
Chương 864: Bị tiêu diệt sau một đêm
Ngô Mi cười đáp: “Thi tốt lắm, chị Mỹ Ngọc được bảy trăm linh năm điểm”.
Ngô Bình: “Bảy trăm linh năm điểm, cao vậy sao?”
Ngô Mi: “Đương nhiên rồi, xếp thứ ba mươi bảy toàn tỉnh. Thành tích này có thể vào được Hoa Thanh hoặc Thiên Kinh học đại học đấy”.
Ngô Bình: “Không tệ, Mỹ Ngọc muốn học ở đâu?”
Ngô Mi: “Chị Mỹ Ngọc nói muốn học ở Hoa Thanh vì em nói với chị ấy anh cũng tốt nghiệp ở đó”.
Ngô Bình: “Vậy cũng được”.
Sau đó Lý Vân Đẩu giành điện thoại để nói chuyện với cháu gái.
Ngô Bình thì thuật lại tình hình của Mỹ Ngọc cho bà nội. Bà nội nghe xong thì rất vui, nói: “Mỹ Ngọc thông minh thật đấy. Tiểu Bình, cháu phải chăm sóc tốt cho nó đấy nhé”.
Ngô Bình đáp: “Bà nội yên tâm, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc Mỹ Ngọc thật tốt”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình đăng nhập vào diễn đàn Thần Huy. Anh phát hiện sau khi trở thành thiên sứ một sao thì độ khó của nhiệm vụ được nhận càng tăng cao và phần thưởng nhiệm vụ cũng cao hơn.
Anh tiếp tục chọn những nhiệm vụ hành nghề y cứu người. Rất nhanh sau đó, anh phát hiện ra một nhiệm vụ như vậy nhưng giải thưởng lên tới một trăm triệu đô.
Nhiệm vụ là giúp một người cơ thể suy nhược, lão hoá tiếp tục sống khoẻ mạnh thêm hơn hai mươi năm nữa.
Ngô Bình lập tức nhận nhiệm vụ. Đối với anh, việc khiến một người cơ thể đang suy kiệt sống thêm mấy chục năm cũng chẳng phải chuyện khó, chỉ cần luyện một ít thuốc là được.
Sau đó, anh lại nhận thêm nhiệm vụ thứ hai, tiền thưởng là năm trăm triệu đô. Đối phương nói muốn có được một loại thuốc có tác dụng gây ảo giác mạnh hơn cả thuốc phiện, nhưng sau khi sử dụng không được phép gây hại cho cơ thể và tinh thần người sử dụng. Hơn nữa đối phương nói, nếu có thể điều chế loại thuốc này thì anh ta sẽ mua thường xuyên.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, cho rằng luyện ra loại thuốc này cũng chẳng phải việc khó nên nhận nhiệm vụ ngay.
Một lúc anh nhận liền hai mươi mấy nhiệm vụ, đều liên quan đến y dược.
Sau khi đã nhận nhiệm vụ, Ngô Bình đương nhiên không thể nào nhàn rỗi. Anh bắt đầu say sưa luyện thuốc mà không biết đêm đã về khuya từ bao giờ.
Lý Mai không làm phiền anh. Sau khi luyện xong mấy loại thuốc, Ngô Bình liền bắt đầu luyện Như Lai Thần Công.
Như Lai Thần Công anh đã luyện đến tầng thứ tư, hiện đang luyện tầng thứ năm là ba thức trấn yêu.
Thuật trấn yêu có thể áp chế yêu tà, là một loại pháp thuật vô cùng hữu dụng. Có điều, tu luyện Như Lai Thần Công khá khó, anh khổ luyện đến khi trời sáng cũng chưa qua được giai đoạn nhập môn, vẫn còn cách tu luyện thành công một khoảng cách xa.
Trời sáng, anh liền thông qua diễn đàn Thần Huy gửi đi những loại thuốc anh luyện cho những thành viên đã giao nhiệm vụ cho anh.
Trong vòng hai mươi tư giờ, họ sẽ nhận được thuốc.
Sau khi gửi xong thuốc, anh ra lệnh xuống dưới cho Hắc Thiên Giáo ra tay với Fred. Người ra tay là Trương Tây Linh, ông ta điều khiển ý thức của Fred, khiến gã chuyển toàn bộ tài sản của mình cho Hắc Thiên Giáo.
Chỉ trong một ngày, toàn bộ tài sản ở Đông Nam Á của nhà họ Chu đổi chủ mà người nhà này không hề hay biết.
Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, anh dành một ngày để nghiên cứu hai loại thực phẩm bảo vệ sức khoẻ. Một loại có ích đối với mạch máu, một loại có ích với dạ dày. Các bệnh về mạch máu não rất phổ biến, đặc biệt là ở người già. Còn bệnh dạ dày thi càng phổ biến hơn, gần như gia đình nào cũng có một người bị.
Anh không ngừng điều chỉnh hiệu quả của thuốc, cố gắng hạ thấp giá thành. Đến ngày hôm sau anh mới chốt được công thức cho loại thực phẩm chức năng bảo vệ mạch máu và đặt tên nó là “Tâm Lạc Khang”.
Khi anh thông báo với Đào Như Tuyết về phương thuốc và công đoạn chuẩn bị sản xuất, cô ấy rất vui mừng, lập tức cho người sản xuất thử. Loại thực phẩm bảo vệ sức khoẻ này dễ được phê chuẩn, có thể nhanh chóng tung ra thị trường và thu lợi nhuận khủng.
Cùng hôm đó, Đào Như Tuyết đã cho quảng cáo thuốc trên các phương tiện truyền thông. Riêng chi phí quảng cáo cho tháng đầu tiên đã lên tới năm tỷ tệ, sau đó giành được khung giờ vàng quảng cáo trong nhiều chương trình hot.
Chỉ riêng người phát ngôn, Đào Như Tuyết cũng bỏ núi tiền ra để thuê những người nổi tiếng hot nhất lúc bấy giờ.
Sau khi giao phương thuốc cho Đào Như Tuyết, Ngô Bình lại lên diễn đàn Thần Huy xem. Anh phát hiện, hai mươi mấy nhiệm vụ anh nhận kiếm được hơn mười hai tỷ bảy trăm triệu đô la tiền thưởng.
Ngoài tiền thưởng, anh còn tích được thêm hơn một trăm hai mươi bảy nghìn điểm khiến tài khoản của anh lập tức trở thành thiên sứ năm sao.
Số tiền mười hai tỷ bảy trăm triệu đô này Ngô Bình giữ lại hơn bảy trăm triệu. Số còn lại anh giao cho phòng tài vụ cho vào ngân khố riêng của giáo chủ Hắc Thiên.
Thiên sứ cấp năm là cấp bậc khá cao nên anh đã có thể giao nhiệm vụ đầu tiên cho các thành viên khác. Nhiệm vụ đầu tiên anh giao chính là dạy cho lão già Chu một trận nên thân, tiền thưởng năm tỷ tệ! Ngoài ra có thể được sử dụng miễn phí Trường Sinh Tán trong mười năm!
Nhiệm vụ này vừa được giao, chưa tới năm phút đã có người nhận.
Ngô Bình bảo Diệp Huyền chú ý đến động tĩnh ở Thiên Kinh, có chuyện gì lập tức báo với anh. Thật không ngờ người nhận nhiệm vụ kia quá cao tay, chưa tới ba tiếng đồng hồ, Diệp Huyền đã gọi cho anh.
“Tiền bối, lão già Chu xong đời rồi. Nhưng sao người biết trước vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi tiên tri được. Đúng rồi, lão ta bị “đốn hạ” kiểu gì vậy?”
Diệp Huyền cười đáp: “Lão ta cũng đen, có người tung clip lão ta đang vui vẻ cùng gái lạ. Chậc chậc, già rồi mà biết chơi ra phết. Còn nữa, có một ông lớn nào đó muốn đối phó với lão ta, cho nên đã giở trò ném đá giấu tay, lão già đó chẳng mấy chốc sẽ xong đời. Nửa tiếng trước, lão ta đã bị bắt giam rồi. Hơn nữa thư ký và đám tay chân của lão cũng bị giám sát chặt chẽ”.
Nói đến đây, Diệp Huyền tiếp: “Lão già Chu này chắc chắn đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó rồi nên không chỉ bị gài mà cả sản nghiệp ở nước ngoài cũng bị cuỗm mất luôn. Ha ha, tiền bối, lão già này đắc tội với tiền bối sao?”
Ngô Bình không phủ định cũng không khẳng định mà chỉ đáp: “Tiếp tục nghe ngóng đi nhé, có tin gì mới thì nói với tôi”.
Diệp Huyền cười đáp: “Thủ đoạn của tiền bối càng ngày càng cao minh. Đúng rồi tiền bối, tiền bối ở đâu để đệ tử đến tìm người”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở nước Á Mã, ở đây nhiều người đẹp lắm”.
Diệp Huyền mừng rỡ: “Vậy đệ tử đến đó được không?”
Ngô Bình: “Không được”.
Diệp Huyền kêu lên: “Tiền bối, chơi gì kỳ vậy!”
Ngô Bình: “Chuyên tâm tu luyện cho tôi. Một thời gian nữa tôi sẽ về kiểm tra, nếu không tiến bộ thì xem tôi xử lý anh thế nào!”
Nói mấy câu chuyện phiếm rồi Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Sư huynh tôi đâu?”
Nghe Ngô Bình nhắc đến Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền thở dài thườn thượt: “Tiền bối đừng nhắc nữa. Ông già nhà đệ tử cứ rảnh một cái là tìm đối tượng cho đệ tử xem mắt, đòi đệ tử sinh cháu trai cho ông ấy”.
Ngô Bình: “Vậy thì anh sinh một đứa đi. Sư huynh chẳng qua là nôn nóng muốn bế cháu thôi”.
Diệp Huyền đáp: “Đệ tử còn chưa muốn kết hôn, mục tiêu của đệ tử là trở thành sát thủ hàng đầu”.
Ngô Bình: “Dã tâm lớn thế này, sau này để tôi nói với sư huynh. Sư huynh mà biết anh có chí thế này thì chắc mừng rớt nước mắt”.
Diệp Huyền đầu hàng: “Tiền bối, đệ tử sai rồi. Mục tiêu của đệ tử là tu thành Địa Tiên, làm rạng danh Đông Phật tiên sinh nhà chúng ta!”
Nói đến đây, Diệp Huyền chợt nhớ ra: “Tiền bối, bộ phim đó công chiếu rồi. Tiền bối xem chưa?”
Ngô Bình biết Diệp Huyền đang nhắc đến phim của Lâm Băng Tiên nên hỏi: “Vậy sao? Đã chiếu rồi sao?”
Diệp Huyền cười đáp: “Đã công chiếu bảy ngày rồi, tổng lượng vé bán ra là 2.45 tỷ vé”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Bán được nhiều vậy sao?”
Diệp Huyền: “Đệ tử đã tính rồi, lượng vé bán ra trong nước có lẽ không ít hơn năm tỷ vé”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá. Còn tình hình ở phòng vé nước ngoài thì sao?”
Diệp Huyền: “Bởi vì biên kịch, đạo diễn, thậm chí là cả nhà sản xuất của bộ phim đều nổi tiếng toàn thế giới nên thuê về tốn nhiều tiền nhưng đắt xắt ra miếng. Hôm qua bộ phim đã công chiếu tại các phòng vé lớn trên thế giới, ngày đầu tiên ở phòng vé Bắc Mỹ đã thu lại một triệu đô la, tính đến nay đã thu được khoảng hơn mười triệu đô. Ở phòng vé châu Europa thì ngày đầu tiên thu được chín triệu Euro, tính đến nay cũng được hơn chục triệu Euro rồi. Ở các quốc gia khác cũng liên tục công chiếu các bộ phim mới”.
Chương 865: Chuyến đi tới Mexico
Ngô Bình: “Nói như vậy thì doanh thu phòng vé trên thế giới rất khả quan”.
Diệp Huyền: "Đúng vậy, doanh thu phòng vé nước ngoài có lẽ còn vượt cả doanh thu trong nước, nhưng cũng còn phải xem tình hình đã. Công ty đệ tử đang làm công tác tuyên truyền, đã mời không ít người nổi tiếng hàng đầu Âu Mỹ để quảng bá phim, trước mắt thì hiệu quả khá tốt".
Diệp Huyền nói tiếp: "Tiền bối, sau bộ phim lần này thì Lâm đại minh tinh và Trần Lăng Sương có lẽ sẽ trở thành siêu sao kungfu toàn cầu! Mấy ngày nay có nhiều công ty điện ảnh Âu Mỹ gọi điện đòi hợp tác nhưng đệ tử đã từ chối rồi".
Ngô Bình: "Sao lại từ chối?"
Diệp Huyền: "Tiền bối, ngôi sao kungfu là ưu thế của chúng ta, đệ tử quyết định lấy đó làm gốc để đưa điện ảnh nước nhà vươn ra thế giới".
Ngô Bình: "Cách nghĩ hay lắm".
Diệp Huyền cười đáp: "Tiền bối, có điều muốn làm được vậy thì phải có tiền bối trợ giúp".
Ngô Bình thấy rất kỳ lạ: "Cần tôi trợ giúp?"
Diệp Huyền gật đầu: "Tiền bối, cho mấy người đẹp bên cạnh tiền bối tới chỗ đệ tử đóng phim đi!"
Ngô Bình hạn hán lời: "Họ đâu phải diễn viên chuyên nghiệp".
Diệp Huyền: "Không sao hết, đệ tử sẽ thuê diễn viên chuyên nghiệp dạy họ".
Ngô Bình: "Không được, họ là người của tôi thì phải ở bên cạnh phục vụ tôi chứ".
Nói rồi, Ngô Bình như thể nghĩ ra điều gì đó. Bình thường anh có khá nhiều trợ thủ là nữ, nhưng bình thường cũng không có việc cho họ làm mấy.
Nghĩ đến đây, Ngô Bình đáp: "Có điều, ở chỗ tôi có khá nhiều người đẹp biết võ thuật. Tôi sẽ chọn cho anh mười cô, anh tự xem xem có phù hợp không".
Diệp Huyền mừng rỡ: "Mười cô? Vậy quá tốt rồi!"
Ngô Bình: "Ừm, vậy cứ thử xem, không phù hợp thì cũng không sao".
Diệp Huyền: "Tiền bối, có thể tìm giúp đệ tử thêm mười anh bạn đẹp trai lại biết võ không. Tốt nhất là những người có tu vi cảnh giới Khí".
Ngô Bình cười lạnh: "Làm người thì phải biết chừng mực!"
Diệp Huyền: "Tiền bối, giúp đệ tử đi mà!"
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: "Thôi được rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh".
Cảnh giới Khí thì đã được coi là cao thủ tại các địa phương nhỏ. Họ vốn đã có thể tự làm ăn kiếm được hàng trăm triệu tệ rồi nên đâu có hứng thú đi làm diễn viên. Cho nên yêu cầu của Diệp Huyền quả thực khá khó.
Cúp điện thoại xong, anh gọi điện cho chùa Đại Thiền nói mình cần mười võ tăng ngoại hình ưa nhìn để đi đóng phim.
Các nhà sư ở chùa Đại Thiền nghe xong yêu cầu của Ngô Bình thì không khỏi khinh bỉ. Có điều địa vị của Ngô Bình trong chùa rất cao, hơn nữa lại có ơn với nhà chùa nên cũng không ai lên tiếng phản đối.
Cứ như vậy, ngày hôm đó Ngô Bình đã huy động được mười hoà thượng độ tuổi từ mười bảy đến hai mươi, tinh thông võ nghệ lại ưa nhìn. Có người là kiểu ngây thơ trong sáng như dân mạng hay gọi là "tiểu thịt tươi", cũng có người khoẻ khoắn nam tính, còn có hai hoà thượng đẹp phi giới tính, trang điểm lên còn đẹp hơn cả con gái.
Đương nhiên, quan trọng nhất là những người này có thể chất cực tốt nên đóng phim hành động chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù có yêu cầu cao hơn thì họ cũng dễ dàng đáp ứng.
Ngô Bình cũng chọn mười người đẹp luyện kungfu, vóc dáng đẹp, mặt xinh rồi phái tới Thiên Kinh.
Sau đó anh bảo Mộc Lan phát vé xem phim cho họ ra rạp xem thử phim của Lâm Băng Tiên.
Bộ phim dài một tiếng năm mươi phút, tình tiết kịch tính, cảnh chiến đấu mãn nhãn, hơn xa các bộ phim dùng kỹ xảo. Lâm Băng Tiên diễn rất tốt nhưng còn thua xa Trần Lăng Sương.
Bộ phim này người được lợi lớn nhất chính là Trần Lăng Sương, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đả nữ màn ảnh nổi danh thế giới.
Xem phim xong, Ngô Bình gọi điện cho Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương để chúc mừng họ vì thành công của bộ phim này.
Nhưng kỳ lạ là anh gọi nhưng cả hai không nghe máy.
Gọi mấy lần không ai thưa nên anh đành liên lạc với Diệp Huyền: "Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương đâu rồi, sao tôi gọi không ai nghe máy?"
Diệp Huyền: "Tiền bối, không phải họ đã đi Nam Mỹ rồi sao? Chuyện này tiền bối cũng biết mà".
Ngô Bình lúc này mới nhớ ra Lâm Băng Tiên muốn tới đó để gặp bố còn Trần Lăng Sương tới đó để quay vài cảnh phim nên đã đi cùng nhau.
Ngô Bình lập tức liên lạc với người phụ trách tại Nam Mỹ của Thiên Long và Đường Môn, bảo họ tìm hiểu tung tích của hai cô gái.
Một tiếng sau, cả hai bên đều không tìm được đầu mối nào. Sau khi Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương vào khách sạn thì đột nhiên biến mất không rõ tung tích.
Ngô Bình gửi thông báo hoả tốc, huy động cả hai bên lập tức dốc sức điều tra.
Anh cũng đứng ngồi không yên, chuẩn bị đích thân tới Mexico tìm hiểu chuyện này.
Không lâu sau, anh đưa theo bốn long vệ và một người phiên dịch Vardi lên máy bay đi tới Mexico.
Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên mất tích tại một thành phố của Mexico, hiện giờ vẫn chưa tìm được manh mối nên anh phải lập tức tới đó.
Máy bay cất cánh, Ngô Bình hỏi: "Phải bay bao lâu?"
Vardi đáp: "Giáo chủ, khoảng mười bốn tiếng".
Ngô Bình: "Lâu quá, cố gắng bay nhanh hơn đi".
Anh nói với Viêm Dương: "Ngươi đi tìm cách tăng tốc đi".
Viêm Dương: "Vâng".
Viêm Dương bay ra ngoài, biến thành một tấm da khổng lồ ôm lấy đầu máy bay. Một giây tiếp theo, máy bay bắt đầu bay với tốc độ nhanh gấp mười lần tốc độ âm thanh.
Phi hành đoàn mặt trắng bệch ra vì sợ hãi, các thiết bị trên máy bay đều kêu báo động. Về sau, phi hành đoàn tắt luôn động cơ, hoàn toàn mặc kệ cho Viêm Dương kéo máy bay đi.
Hơn một tiếng sau, máy bay xuất hiện trên bầu trời Mexico, không cần phải đi vào sân bay mà hạ cánh luôn trên một bãi cỏ trống.
Vừa xuống máy bay, ở đằng xa đã có vài chiếc ô tô đi tới. Cửa xe mở ra, người phụ trách của Đường Môn và Thiên Long đã tới.
Người phụ trách của Đường Môn tên là Đường Hiến, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, khí tức rất mạnh và ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Tham kiến thiếu tôn!", anh ta quỳ trên mặt đất vô cùng cung kính.
Địa vị của Ngô Bình chỉ đứng sau môn chủ, hơn nữa anh còn được Canh Tổ coi trọng. Đó là vị thế mà Đường Hiến cả đời chỉ có thể ngước nhìn.
Ngô Bình gật đầu: "Không cần đa lễ".
Người phụ trách của Thiên Long cũng bước tới, nói: "Long chủ, thuộc hạ Đinh Phụng phụ trách công việc của Thiên Long ở khu vực Nam Mỹ".
Ngô Bình gật đầu: "Đinh Phụng, có tin tức gì chưa?"
Đinh Phụng lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa tìm ra tung tích của họ".
Đường Hiến lúc này lên tiếng: "Thiếu tôn, chúng tôi thì đã tìm được một vài thứ".
Ngô Bình: "Ồ, anh nói thử xem".
Đường Hiến: "Người của chúng tôi phát hiện bên dưới khách sạn đó là một lối đi dưới lòng đất. Nó dẫn đến một giáo đường cách đó không xa".
Ngô Bình: "Vậy rất có thể hai người họ bị bắt đi bằng lối đi đó?"
Đường Hiến: "Khả năng đó rất lớn. Còn nữa, chúng tôi đã tới giáo đường đó thì phát hiện nơi đó rất không bình thường. Đó là nơi liên lạc của băng đảng Mexico".
Ngô Bình nheo mắt lại đáp: "Băng đảng Mexico sao?"
Các thế lực xã hội đen ở đây được gọi chung là băng đảng Mexico, bọn chúng còn được vũ trang hiện đại hơn cả quân đội chính quy. Tổng thống, thẩm phán tối cao của đất nước này thường xuyên bị băng đảngnày ám sát.
Trị an ở nơi này vô cùng hỗn loạn, có lúc loạn đến mức những băng nhóm này cũng không thể chịu nổi mà phải phái người đi "dọn dẹp".
Suy nghĩ một lát, Ngô Bình đáp: "Đường Hiến, anh có cách liên lạc với thủ lĩnh băng nhóm đó rồi nói rõ mục đích của chúng ta không? Nếu như bọn chúng nể mặt thì là tốt nhất, nếu không thì sẽ chơi theo cách của tôi".
Đường Hiến: "Vâng, tôi lập tức đi làm!"
Ngô Bình lại nói với Đinh Phụng: "Thiên Long là tổ chức bí mật, không thường ít giao du với các thế lực bản địa nên tạm thời anh chưa cần hành động, chỉ cần phối hợp hỗ trợ Đường Hiến là được".
"Vâng", Đinh Phụng nhận lệnh.