Nghiêm Lãnh Thạch sửng sốt: “Luyện chế đan dược?”
Sau khi Ngô Bình đột phá Luyện Khí tầng mười hai, một số kiến thức về luyện đan lũ lượt xuất hiện trong đầu cậu. Bây giờ nhìn thấy mấy tai họa này, những thông tin liên quan sẽ hiện ra đầy đủ hơn, cậu nghĩ mình có thể thử luyện chế một số loại đan dược.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể thử”.
Nghiêm Lãnh Thạch mừng rỡ nói: “Nếu chủ nhân có thể luyện chế được đan dược thì chắc chắn sẽ trở thành người được mọi người kính trọng nhất”.
Ngô Bình: “Tôi còn chưa chính thức bắt tay vào luyện đan, bây giờ nói mấy thứ này vẫn hơi sớm”.
Vào buổi tối, Trương Khôi Tinh tổ chức một bữa tiệc cho hai người họ. Sau khi uống vài ly, Ngô Bình nói: “Cậu Trương chắc cũng biết về Vương Hạo Dã nhỉ?”
Trương Khôi Tinh đổi sắc nói: “Tại sao thần y Ngô lại nhắc đến người này?”
Ngô Bình: “Dạo này tôi có chút mâu thuẫn với nhà họ Vương”.
Trương Khôi Tinh: “Hai năm nay, người này tìm được một chỗ dựa, cực kỳ kiêu ngạo. Nếu không phải bố tôi bị bệnh thì đã chỉnh đốn ông ta từ lâu rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Căn cơ của nhà họ Vương ở Trung Châu, nếu nhà họ Trương muốn động vào nhà họ Vương thì bọn tôi cũng muốn giúp một tay”.
Trương Khôi Tinh: “Vương Hạo Dã không đáng để lo, nhưng hai năm trước ông ta dựa dẫm vào một nhân vật tầm cỡ ở trong triều - Đế sư Du Giản, bố tôi muốn động vào ông ta thì phải xem ý của Đế sư”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nói thế, nếu Đế sư muốn bảo vệ Vương Hạo Dã thì nhà họ Trương không thể động vào ông ta?”
Trương Khôi Tinh: “Có thể hiểu như thế, dù sao Vương Hạo Dã và nhà họ Trương không có thù hận gì lớn, để loại bỏ ông ta mà đắc tội với Đế sư thì không đáng”.
Ngô Bình hỏi: “Vương Hạo Dã này tiếp cận với Đế sư thế nào vậy?”
Trương Khôi Tinh: “Nghe nói cô con gái mà Đế sư yêu thương nhất mắc một căn bệnh lạ. Vương Hạo Dã đã mời một cao thủ đến để giảm bớt các triệu chứng cho con gái Đế sư”.
Ngô Bình: “Nói thế tức là con gái Đế sư vẫn chưa hồi phục”.
Trương Khôi Tinh: “Đúng thế, chỉ là giảm bớt đau đớn thôi”.
Nói đến đây mắt anh ta sáng lên hỏi: “Thần y Ngô, y thuật của cậu cao như thế, sao không đi thử?”
Ngô Bình nói: “Tôi và Đế sư vốn không quen biết gì, chỉ sợ có lòng nhưng bất lực”.
Trương Khôi Tinh cười nói: “Chuyện này dễ giải quyết mà. Nhà họ Trương tôi có quan hệ khá tốt với Đế sư, hơn nữa tôi còn là bạn học với Du Hân - con gái Đế sư. Như vậy nhé, ngày mai tôi sẽ hỏi Du Hân thử”.
Bữa tiệc tối kết thúc, Ngô Bình về lại căn phòng của mình tu luyện. Đến nửa đêm, cậu cảm thấy mình đã hoàn thành tầng mười hai Luyện Khí, thế nên bèn thử đột phá Bí Cảnh.
Bí Cảnh tầng một là cảnh giới Bí Chú, cần phải tu luyện Bí Chú.
Trước khi tu luyện Bí Chú thì phải học thuộc lòng toàn bộ mẫu chú, sau đó chọn đoạn phù hợp với bí lực của mình từ trong đó để tăng cường nó.
Cùng một bí lực, những người khác nhau có thể tạo ra bí chú và bí thuật khác nhau. Cũng giống như cùng một loại thuốc màu, các họa sĩ khác nhau có thể tạo ra những bức tranh với phong cách hoàn toàn khác nhau.
Học thuộc mẫu chú mất khoảng mười ngày, Ngô Bình chỉ mất nửa buổi tối đã thuộc được một đoạn ngắn. Một đoạn chú này có bảy đoạn là có phản ứng với bí lực mà cậu hấp thu, tức là cậu có thể tu luyện được bảy loại bí chú.
Sáng hôm sau, Ngô Bình lại đến thăm Trương Tỉnh, sức khỏe của Trương Tỉnh đã tốt hơn rất nhiều, thế nên Ngô Bình kế cho ông ta một đơn thuốc để uống trong một thời gian, nếu không có gì bất thường, ông ta sẽ hồi phục trong khoảng một tuần.
Buổi chiều, Trương Khôi Tinh gửi tin tức đến, nói rằng anh ta đã hẹn với Du Hân, lát nữa Du Hân sẽ đến đây, vì được Trương Khôi Tinh giới thiệu nên Du Hân cực kỳ xem trọng, cũng đích thân đến.
Một tiếng sau, Trương Khôi Tinh xuất hiện cùng một cô gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Vừa nhìn thấy người này, Ngô Bình đã biết trong ba hồn bảy vía của cô ta đã bị mất một hồn một vía.
Nhưng có cao nhân cho cô ta một hồn một vía, chỉ là một hồn một vía đó không phải là của cô ta nên cô ta vẫn còn vấn đề rất nghiêm trọng.
Tròng mắt Du Hân hơi đục, không thích ánh sáng, giọng nói cũng khá yếu, hơn nữa sắc mặt trắng bệch.
Còn có một người đàn ông ba mươi tuổi đi theo bên cạnh Du Hân, nhìn thấy anh ta, Trương Khôi Tinh vội nói: “Anh Quốc Văn, anh cũng đến à”.
Người này là anh trai của Du Hân – Du Quốc Văn, con trai của Đế sư, mặc dù không có chức vụ chính thức nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn ở Thần Kinh, thường được quan chức các cấp đến thăm hỏi.
Du Quốc Văn cười nói: “Anh Khôi Tinh, tôi nghe em gái tôi nói anh có một vị thần y, thậm chí đã chữa khỏi bệnh cho chú Trương. Nghe vậy nên tôi đã đi theo đến đây, không biết vị nào là thần y Ngô?”
Trương Khôi Tinh giới thiệu với anh ta: “Vị này là Ngô Bình, thần y Ngô”.
Du Quốc Văn chắp tay lại nói: “Thần y Ngô”.
Ngô Bình: “Không dám nhận chữ thần y”.
Du Quốc Văn: “Thần y Ngô không cần khiêm tốn, cậu có cách chữa được bệnh cho em gái tôi không?”
Ngô Bình lại nhìn Du Hân hỏi: “Có phải cô ấy bị mất một hồn một vía không?”
Du Quốc Văn gật đầu: “Thần y Ngô quả là thần y, chỉ nhìn thoáng qua là biết được rồi. Đúng thế, lúc trước em gái tôi bị một tên yêu quái làm hại, mất đi hồn vía. Sau đó mặc dù có một cao thủ cho nó mượn hồn vía nhưng vẫn không giống người bình thường”.
Ngô Bình: “Có điều bất thường cũng khó tránh khỏi. Dù mượn hồn phách có thể giúp cô ấy hồi phục một chút nhưng làm thế chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát. Thời gian lâu dần, cô ấy sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt”.
Du Quốc Văn biến sắc: “Tâm thần phân liệt? Sẽ rất nghiêm trọng à?”
Ngô Bình: “Rất khó nói, kết quả tốt nhất là trở thành một người khác, kết quả tồi tệ nhất là cô ấy sẽ trở thành một con quái vật như dã thú. Đến lúc đó, các vị chỉ có thể nhốt cô ấy lại”.
Du Quốc Văn siết chặt nắm đấm: “Cái người lần trước chữa trị kia không nói với tôi những điều này”.
Ngô Bình: “Nhưng bây giờ các anh đã tìm đến tôi, cũng không muộn”.
Mắt Du Quốc Văn sáng lên: “Nói thế tức là cậu có cách chữa cho em gái tôi?”
Ngô Bình: “Tất nhiên”.
Cậu bước đến trước mặt Du Hân hỏi: “Du Hân, tiếp theo cô cần phải phối hợp với tôi”.
Mặc dù Du Hân không được bình thường nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Ngô Bình, cô ta gật đầu: “Được, thần y Ngô”.
Ngô Bình bảo cô ta ngồi xuống, sau đó đốt một cây nhang ở bên cạnh rồi niệm bí chú. Bí chú này bắt nguồn từ bí lực cao cấp, được diễn sinh từ nó, tên là Bí Chú Chiêu Hồn.
Một tay cậu ấn lên đỉnh đầu của Du Hân, tay còn lại không ngừng bấm ra một pháp quyết kỳ diệu. Sau khi niệm chú hơn nửa phút, trong phòng xuất hiện một làn gió mát thổi vào người Du Hân.
Ngay lúc ấy ở một ngôi chùa ngoài ngoại ô, một cái chuông đồng bị phong ấn bỗng tự kêu vang lên. Sau ba tiếng chuông liên tục, chuông đồng nứt ra, một tia sáng bay ra ngoài.
Lúc này một hòa thượng béo chạy ra ngoài, nhìn thấy chuông đồng bị hỏng bèn hét lên: “Kẻ nào dám đối đầu với ta?”
Bên này, tay phải Ngô Bình đặt hẳn lên đầu Du Hân rồi ấn một cái. Động tác này là đang trục xuất hồn phách được mượn, ấn một cái lên đầu là để đưa hồn phách được gọi đến vào trong người cô ta.
Ba hồn bảy vía hợp lại làm một, sắc mặt Du Hân tốt hơn rất nhiều, cảm giác có vẻ bất thường đó lập tức biến mất.
Cậu tiếp tục niệm chú, nuôi dưỡng linh hồn của cô ta.
Ngay lúc này, Ngô Bình thôi niệm chú, cậu mở mắt ra nói: “Người lấy hồn phách đó đi đã đến, tôi đi gặp kẻ đó”.
Ánh mắt Du Quốc Văn hiện lên sát khí nói: “Thần y Ngô, cậu hãy đợi một lúc, tôi sẽ tự tay giết hắn”.
Chương 2467: Một kiếm trảm trời xanh
Du Quốc Văn này cũng là một cao thủ, anh ta luôn điều tra tung tích của kẻ làm hại em mình nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có tung tích. Lần này tên yêu quái yêu nghiệt gì đó tự tìm đến, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
Du Quốc Văn đằng đằng sát khí rời khỏi đó, chưa đến mười lăm phút thì anh ta đã quay lại, kéo theo một tên hòa thượng mập không rục rịch nỗi.
Du Quốc Văn cười nói: “Thần y Ngô, tôi đã bắt được yêu tăng rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Du đúng là có thực lực phi phàm, khiến người ta bội phục”.
Du Quốc Văn: “Thần y Ngô, bệnh của em gái tôi đã khỏi, đại ơn của cậu thật không có lời nào nói hết, sau này tôi sẽ đến tận nhà để cảm tạ”.
Du Quốc Văn phải đi xử lý yêu tăng nên đã gấp gáp đưa Du Hân rời khỏi.
Sau khi hai anh em họ đi khỏi, Trương Khôi Tinh cười: “Thần y Ngô đã trị khỏi bệnh cho Du Hân, đế sư cũng không còn là chỗ dựa của Vương Hạo Dã nữa, nhà họ Trương tôi có thể ra tay rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Trương, tốt nhất nên giao sản nghiệp của nhà họ Vương ở Trung Châu lại cho Nghiêm Lãnh Thạch quản lý”.
Trương Khôi Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, thật ra lợi nhuận nhà họ Vương thu được ở Trung Châu phải giao nộp lên trên ít nhất một nửa. Đến lúc đó, các vị chỉ phải giao nộp ba phần lợi nhuận, số còn lại sẽ thuộc về các vị”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảm ơn cậu chủ Trương”.
Ngô Bình: “Không biết nhà họ Trương định đối phó với nhà họ Vương thế nào?”
Trương Khôi Tinh bình thản đáp: “Nếu như đã ra tay thì phải khiến nhà họ Vương mãi mãi không trở mình được”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.
Tối đó, Du Quốc Văn lại đến, đem theo một ít lễ vật. Trương Khôi Tinh nhân cơ hội bày tiệc rượu, nói chuyện của Vương Hạo Dã. Du Quốc Văn gọi điện cho Đế sư, sau khi anh ta quay lại thì nói: “Người do Vương Hạo Dã tìm đến suýt chút NỮA đã hại chết em gái tôi, chúng tôi quyết định mặc kệ. Các anh muốn xử lý thế nào thì nhà họ Du tôi cũng không nhúng tay vào”.
Trương Khôi Tinh: “Sau này Nghiêm Lãnh Thạch sẽ quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Vương, nhà họ Du sẽ được chia một phần rưỡi trong tổng lợi nhuận thu được”.
Du Quốc Văn cười: “Tôi tặng một phần rưỡi này cho Thần y Ngô”.
Ngô Bình biết đó là thứ để duy trì quan hệ hai bên, cậu cười nói: “Cậu Du không cần khách sáo, nếu như anh không nhận lợi ích này thì trong lòng ông Nghiêm sẽ thấy bất an”.
Du Quốc Văn: “Nếu như vậy thì tôi nhận một phần vậy”.
Sáng hôm sau, Ngô Bình chào tạm biệt Trương Khôi Tinh rồi cùng Nghiêm Lãnh Thạch về tỉnh Giang Nam.
Sở dĩ cậu phải đi tỉnh là vì có hai việc cần làm, một là trường số 1 của Trung Châu muốn thách đấu với đội tuyển trường mạnh nhất trong tỉnh, việc thứ hai là Ngô Bình muốn đến gặp cô cả Cổ Thanh Liên của nhà họ Cổ, giao lưu kiếm thuật với cô ta.
Thật ra Ngô Bình đã quen biết với Đế sư và nhà họ Trương, hai nhà này cũng có thể giúp đỡ ông Thạch tiến thân, chỉ là việc giao lưu với cô cả họ Cổ đã được lên lịch rồi, không tiện hủy bỏ.
Hai giờ chiều, trận thi đấu với đội mạnh nhất tỉnh bắt đầu. Đương nhiên, lần này vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Bình dẫn dắt đội trường số 1 Trung Châu hạ đối thủ, thắng với tỷ số 1 trăm năm mươi chín, tám mươi, dẫn trước đối phương rất xa.
Trường số 1 Trung Châu thắng được trận này thì cũng giành được vé vào cuộc thi bóng rổ cấp ba toàn quốc.
Tối hôm đó, Ngô Bình và các đồng đội ở cùng một khách sạn, tối đó mọi người cùng uống rượu, hát karaoke.
Hôm sau, những người còn lại về Trung Châu trước, Ngô Bình thì tiếp tục ở lại, vì hôm nay cậu phải gặp Cổ Thanh Liên.
Trong phòng khách sạn, Nghiêm Lãnh Thạch cho người đem đến cho cậu mấy bộ đồ, Ngô Bình chọn bộ đồ màu đen để thay, sau đó có thợ trang điểm đến, giúp cậu làm tóc.
Nghiêm Lãnh Thạch đứng bên cạnh, càng lúc càng cảm thấy Ngô Bình điển trai, ông ta nói: “Chỉ với ngoại hình này thôi thì cô Cổ đó đã phải xiêu lòng với cậu rồi”.
Ngô Bình: “Bây giờ chúng ta đã không cần đến sức mạnh của nhà họ Cổ nữa, lần này chỉ đơn giản là gặp gỡ kết bạn thôi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Mọi chuyện do cậu chủ quyết định”.
Ngô Bình: “Ông nói sơ cho tôi nghe về nhà họ Cổ đi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ là nhà tu hành, có truyền thừa từ xưa, gia tộc còn có một cao thủ Bí Cảnh tầng chín. Ở tỉnh cũng như Giang Nam, nhà họ Cổ đều có sức ảnh hưởng rất lớn”.
Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Người có thực lực mạnh nhất ở Giang Nam là ai?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chuyện đấy thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải là người nhà họ Cổ”.
Đến mười giờ, hai người họ ngồi xe đến nhà họ Cổ.
Nhà họ Cổ nằm ở trên một ngọn núi phía bắc của tỉnh, cả quả núi đều thuộc về nhà họ Cổ. Sau khi xe hơi được lái lên núi, Ngô Bình phát hiện hai bên đều có những cây cổ thụ được trồng ít nhất cũng mấy trăm năm.
Xe dừng lại trước một căn nhà bằng đá ở lưng chừng núi, trước nhà có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều hoa tươi.
Lúc này, có một cô gái đang đứng trong sân, tay cầm kiếm, đứng im không động đậy.
Xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước đến: “Cô chủ nhà tôi đang luyện công, xin hai vị đợi một lát”.
Ngô Bình nhìn cô gái đó, vì nhìn từ phía sau lưng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta, vóc dáng không tồi, nhưng cơ thể lại mang sát khí.
Ngô Bình nhìn một lúc thì trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều kiến thức liên quan đến kiếm đạo, cậu không kiềm được, hỏi: “Cô Cổ, cô đang luyện kiếm ý sao?”
Cậu vừa thốt lên thì cô gái đang đứng im lìm đó bỗng quay đầu, cất kiếm vào là nhìn về phía Ngô Bình.
Cô gái đó rất xinh đẹp, đẹp theo phong cách truyền thống cứ như một tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ cổ đại, không nhiễm bụi trần.
“Cậu hiểu về kiếm sao?”. Cô gái hỏi, giọng nói rất thanh thoát.
Ngô Bình: “Biết sơ sơ”.
Cô gái đó chính là Cổ Thanh Liên, cô ta hỏi: “Sao cậu biết tôi đang luyện kiếm ý?”
Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được kiếm ý yếu ớt phát ra từ trên cơ thể cô. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách tu luyện này của cô có vấn đề”.
Cổ Thanh Liên chau mày, kiếm đạo mà cô ta tu luyện là danh môn chính thức truyền lại, vậy mà người này lại nói là có vấn đề, cô ta không nhịn được, hỏi: “Vậy sao? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết vấn đề nằm ở đâu?”
Ngô Bình: “Cô luyện như thế thì kiếm ý mà cô luyện được chỉ là kiếm ý hạ phẩm, làm bị thương kẻ địch thì đồng thời cũng làm bị thương chính mình”.
Cổ Thanh Liên vui vẻ: “Ồ, kiếm ý mà tôi tu luyện là hạ phẩm sao? Vậy xin hỏi thế nào mới là kiếm ý thượng phẩm?”
Ngô Bình: “Kiếm ý thượng phẩm trên dưỡng thần hồn, dưới giúp cơ thể cường tráng, có thể chuyển hóa sự hủ bại thành thần kỳ”.
Cổ Thanh Liên hừm lên: “Nói thì ai không nói được, nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì hãy cho tôi xem kiếm ý của cậu đi”.
Ngô Bình: “Cho tôi mượn bảo kiếm của cô dùng một chút”.
Cổ Thanh Liên ném thanh kiếm dài qua, Ngô Bình cầm kiếm, ký ức xuất hiện trong đầu cậu nhiều hơn. Thế là, cậu làm động tác cầm kiếm, trời đất bỗng thêm cho cậu một luồng sức mạnh, mọi thứ dường như ngừng chuyển động.
Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa cảm nhận thấy một luồng kiếm ý kinh người, ông ta bất giác lùi về sau mấy bước, mặt tái nhợt. Người phụ nữ trung niên càng tệ hơn, ngồi bệt luôn xuống đất, mồ hôi rớt như mưa.
Cổ Thanh Liên giật mình, thốt lên: “Kiếm ý mạnh thật”.
Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, cơ thể Ngô Bình chầm chậm di chuyển, kiếm ý càng lúc càng mạnh hơn. Gần mười giây trôi qua, động tác của cậu bỗng trở nên nhanh hơn, cậu đâm kiếm lên mây ở phía xa, một luồng kiếm khí mơ hồ bay vút lên trời, xuyên thẳng vào mây.
Đám mây trắng khổng lồ bị kiếm khí đâm trúng, chẻ ra làm hai. Mấy phút sau, bầu trời bỗng có tiếng sấm vang lên.
Cổ Thanh Liên ngơ người, cô ta không dám tin vào mắt mình, kiếm đạo của người này nhất định còn trên cả lão tổ, cậu còn trẻ vậy mà, làm sao cậu luyện được như thế?
Sau một lúc bất ngờ, Cổ Thanh Liên tiến về trước mấy bước, chắp tay nói: “Cổ Thanh Liên xin ra mặt cậu”.
Ngô Bình cất kiếm, mỉm cười rồi nói: “Tôi là Ngô Bình”.
Chương 2468: Công tử Thượng Giới
Cổ Thanh Liên cười nói: “Lúc trước tôi nghe nói có cậu Ngô muốn tỷ võ với tôi, trong tâm tôi vốn không đồng ý. Hôm nay vừa gặp, mới biết kiếm đạo của cậu vượt xa em gái tôi đây rồi!”
Thực ra Cổ Thanh Liên lớn hơn Ngô Bình hai tuổi, nhưng khí thế Ngô Bình lại rất trưởng thành, khiến Cổ Thanh Liên tự xưng “em gái”, cô ta cũng không biết Ngô Bình chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.
Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện còn lại không cần ông ta tham gia nữa, ông ta lập tức nói: “Cô Cổ, chủ nhân, tôi phải đi thăm một người bạn, không làm phiền mọi người nữa”.
Ông ta nói đi là đi, Ngô Bình sờ mũi, nói: “Thật ra tôi mới học cấp ba mà thôi, tôi nên gọi là chị mới đúng”.
Cổ Thanh Liên ngây người: “Cậu chỉ mới học cấp ba?”
Cũng khó trách, dù là khí chất hay vóc dáng thì Ngô Bình đều giống một người đàn ông hai mươi tuổi, nào giống một cậu thiếu niên mười mấy tuổi chứ?
Cổ Thanh Liên trêu ghẹo nói: “Nói như vậy, cậu vẫn chưa thành niên?”
Ngô Bình ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Sắp rồi”.
Cổ Thanh Liên muốn chọc cậu, nói: “Vậy sau này tôi gọi cậu là em trai nhé. Em trai, thực lực cậu mạnh như vậy, sư phụ là ai thế?”
Vấn đề này, Ngô Bình đã cân nhắc từ lâu. Nếu người khác hỏi sư phụ cậu, cậu nói bản thân tự học thành tài, người khác chắc chắn không tin, cho nên cậu nói: “Sư phụ là một cao nhân đắc đạo, rất ít khi xuất hiện ở thế tục”.
Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Chẳng lẽ lệnh sư là tu sĩ Tiên Giới?”
Ngô Bình không phủ nhận, chỉ nói: “Sư phụ tôi rất ít khi xuống núi, tình huống của ông ấy tôi cũng không rõ lắm. Ông ấy nói thời cơ chín muồi thì tự nhiên tôi sẽ biết thôi”.
Cổ Thanh Liên bỗng chốc coi trọng Ngô Bình hơn, đối với tu sĩ trong giới thế tục mà nói, tu sĩ Tiên Giới đều cao tới mức không thể leo tới!
“Em trai, nào, luyện kiếm với tôi đi!”
Cô ta lại lấy một thanh trường kiếm, muốn so kiếm pháp với Ngô Bình.
Trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều chiêu kiếm thần kỳ, cậu tùy ý thể hiện một, hai chiêu thức đã khiến Cổ Thanh Liên kinh ngạc không thôi, liên tục tán thưởng.
“Em trai, kiếm pháp này của cậu tên gì vậy, mạnh thật!”
Ngô Bình cười nói: “Chị thích thì tôi có thể dạy chị”.
“Được, cậu nói giữ lời đấy”.
Vì vậy, hai người họ một người dạy một người học, Ngô Bình truyền thụ những gì tinh diệu nhất trong đó. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Cổ Thanh Liên đã học được đại khái, bộ kiếm pháp này không có tên, nhưng chiêu thức rất mạnh mẽ, lúc thi triển trước mặt có hai mươi đóa hoa kiếm, uy lực rất mạnh.
Hai người luyện kiếm một lúc thì thấy một người phụ nữ trung niên bay xuống sân viện, bà ta liếc nhìn hai người, vẻ mặt có chút u ám, hỏi: “Thanh Liên, cháu thua rồi?”
Cổ Thanh Liên cười gật đầu: “Cô à, kiếm thuật Ngô công tử vượt xa cháu nhiều, cháu…”
“Xoẹt!”
Cô ta chưa nói xong thì người phụ nữ trung niên đột nhiên vung kiếm, kiếm chưa đến thì đã có luồng sát ý kinh người khóa chặt người Ngô Bình.
Cổ Thanh Liên kinh ngạc, thét lên: “Cô à, đừng!”
Cô ta liếc mắt đã nhận ra, cô mình đang dùng sát chiêu trong kiếm đạo của nhà họ Cổ, Truy Hồn Nhất Kiếm!
Đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã biết không dễ đối phó, cậu bay lên không lùi lại, lật mình trên không, người đã đi vào rừng không thấy dấu.
Người phụ nữ kinh ngạc: “Vậy mà có thể thoát được Truy Hồn Nhất Kiếm của tôi, tên nhóc này quả nhiên có chút thực lực!”
Cổ Thanh Liên tức giận nói: “Cô, sao cô lại muốn giết cậu ta?”
Người phụ nữ tên Cổ Hồng Ngọc, là cô của Cổ Thanh Liên, bà ta lạnh nhạt nói: “Hai ngày nữa, cậu Tô của Thanh Long Tông sẽ đến cầu hôn, cháu tỷ võ với nam sinh xa lạ là sao chứ? Nếu chuyện này để cậu Tô biết được, khó tránh trong lòng không vui”.
Cổ Thanh Liên giận đến mặt trắng xanh: “Cô! Cậu Tô kia chỉ là ở nhà họ Cổ chúng ta mấy hôm mà thôi, mọi người nghĩ nhiều rồi!”
Cổ Hồng Ngọc nhíu mày, thấp giọng nói: “Thanh Liên, cháu là cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Cổ chúng ta, tư chất cũng tốt. Nếu có thể được cậu Tô nhìn trúng, nhà họ Cổ chúng ta có thể được Thanh Long Tông dẫn dắt. Trong ba gia tộc lớn Giang Nam, nhà họ Cổ chúng ta là yếu nhất. Nếu có thể có được công pháp Thanh Long Tông, tương lai nhất định có thể vượt qua hai gia tộc kia!”
Cổ Thanh Liên thở dài: “Cô à, mọi người quá chủ quan rồi. Cậu Tô này vừa đến, thế lực khác cũng đều đang nghĩ cách lôi kéo, cô dựa vào đâu mà nghĩ nhà họ Cổ chúng ta sẽ thành công?”
Cổ Hồng Ngọc nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức!”
Cổ Thanh Liên im lặng không nói, cô ta biết nói nhiều thêm cũng vô dụng.
Cổ Hồng Ngọc nói: “Thanh Liên, mấy ngày tới cháu đừng đi lại lung tung”. Nói xong, bà ta quay người rời đi.
Cổ Thanh Liên ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía Ngô Bình biến mất, buồn bã mất mát.
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy từ trong rừng có một bàn tay vươn ra, vẫy về phía cô ta. Mắt cô ta sáng lên, bay một lúc cũng đi vào trong rừng.
Lúc này, trên một gốc cổ thụ, Ngô Bình đang ngồi đó, vẻ mặt cười ha ha.
Cổ Thanh Liên hỏi: “Em trai, cậu không bị thương chứ?”
Ngô Bình: “Chút sức đó của bà ta, muốn khiến tôi bị thương còn chẳng có cửa. Tôi là thấy chị gọi bà ta là cô nên mới không ra tay tấn công”.
Cổ Thanh Liên vô cùng xin lỗi nói: “Em trai, xin lỗi, tôi không ngờ cô tôi sẽ ra sát chiêu với cậu”.
Ngô Binh: “Vừa nãy hai người nói chuyện, tôi đều nghe cả rồi. Nhà họ Cổ chị muốn đón một nhân vật đến, cho nên không muốn tôi xuất hiện”.
Cổ Thanh Liên cười khổ: “Năm đó, cô tôi cũng giống hệt tôi, bị sắp xếp phải lấy lòng một người từ Tiên Giới. Nhưng cuối cùng thì thế nào chứ? Bọn họ tốt đẹp được nửa năm, người kia đã thất bại ngã ngựa trong cạnh tranh khốc liệt của tông môn rồi”.
Ngô Bình: “Tu sĩ Tiên Giới rất lợi hại sao?”
Cổ Thanh Liên: “Chưa nói tới việc lợi hại, nhưng bình thường bọn họ đều có tài nguyên và truyền thừa công pháp cao minh. Ví dụ như nhà họ Cổ tôi, có được truyền thừa chỉ có thể nói là ở mức độ trung bình. Nếu nhà họ Cổ có công pháp cao minh hơn, lại có đan dược hỗ trợ, thì trong vòng ba đến năm năm là có thể bồi dưỡng được một nhóm cao thủ rồi!”
Hai người nói chuyện mấy câu, Cổ Thanh Liên nói: “Em trai, tôi phải về rồi, buổi tối nếu cậu có thời gian thì đến “nhà hàng Bạch Mã”, tôi mời cậu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được. Đây là số điện thoại tôi”.
Để lại phương thức liên lạc, hai người nói lời tạm biệt với nhau.
Xuống núi, Ngô Bình mau chóng tìm tới Nghiêm Lãnh Thạch. Biết được người nhà họ Cổ lại ra tay đánh người, Nghiêm Lãnh Thạch tức giận nói: “Hừ, người phụ nữ này đúng là điên rồi!”
Ngô Bình: “Ông biết người phụ nữ đó là ai sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Bà ta tên Cổ Hồng Ngọc, năm đó dùng hết mọi cách để gả cho một tu sĩ Tiên GIới, kết quả chưa đến nửa năm, người đó đã chết rồi. Hừ, cứ nghĩ là đi theo đệ tử Tiên Giới thì có thể khiến nhà họ Cổ một bước lên trời, đúng là ngây thơ!”
Ngô Bình như có suy nghĩ: “Chẳng lẽ không phải?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vậy thì phải xem là tìm được người nào. Nếu là thiên kiêu trong tông môn thì chắc chắn có chỗ tốt. Nhưng nếu chỉ là một đệ tử bình thường thì chẳng có ý nghĩa gì”.
Ngô Bình: “Không biết người đến lần này có phải là thiên kiêu tông môn không”.
Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Không thể nào. Nếu là thiên kiêu tông môn thì căn bản không đến lượt nhà họ Cổ”.
Ngô Bình: “Xem ra kế hoạch trước đó của chúng ta cũng không có ý nghĩa gì rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ này đối với chủ nhân mà nói có hay không không quan trọng. Nhưng người phụ nữ điên kia dám chém giết chủ nhân, chuyện này không thể bỏ qua như vậy!”
Ngô Bình: “Thôi vậy. Chẳng qua bà ta chỉ là luyện khí hậu kỳ, muốn giết tôi vẫn còn rất khó”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân không nên khách khí với bà ta!”
Ngô Bình: “Thanh kiếm trong tay bà ta rất đặc biệt, là một món bảo bối”.
Hai người đang nói chuyện thì Nghiêm Lãnh Thạch nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến chính là Vương Truyền Tông.
Vương Truyền Tông trong điện thoại thở gấp gáp: “Nghiêm Lãnh Thạch, chuyện này có phải có liên quan đến ông không?”
Giọng điệu Nghiêm Lãnh Thạch bình thản, nói: “Ông nói là chuyện Vương Hạo Dã toi đời sao?”
Vương Truyền Tông tức giận: “Nghiêm Lãnh Thạch, nhà họ Vương tôi nhất định không tha cho ông!”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vậy phải xem ông có thể sống sót trong cơn phong ba này không!”
Nói xong, ông ta bèn cúp điện thoại, nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, tôi phải về Trung Châu rồi. Tối nay, tôi phải phối hợp hành động với nhà họ Trương, tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Vương!”
Chương 2469: Võ đường Liên Sơn
Ngô Bình: “Ừ, ông về trước đi, tối nay tôi còn phải đi ăn với Cổ Thanh Liên. Nếu có thời gian, tối nay tôi sẽ về”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Nếu chủ nhân có ý với cô chủ nhà họ Cổ, tốt nhất hành động trước thì hơn”.
Ngô Bình: “Ông không cần quan tâm đâu”.
Sau khi Nghiêm Lãnh Thạch đi, Ngô Bình tìm một quán trà, gọi vài món ăn nhẹ, uống trà xem kịch. Hơn ba giờ chiều, cậu nhận được điện thoại của Đào Thành.
Trong điện thoại, Đào Thành nói: “Ngô Bình, anh đang ở đâu?”
Cậu cảm nhận được ngữ điệu gấp gáp của Đào Thành trong điện thoại, bèn nói: “Tôi đang ở tỉnh”.
Đào Thành: “Tốt quá rồi, anh đang ở đâu, tôi đến gặp anh”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở một quán trà. Xảy ra chuyện gì à, hình như cậu rất vội”.
Đào Thành: “Gặp rồi nói, anh gửi địa chỉ cho tôi”.
Ngô Bình gửi địa chỉ cho Đào Thành, cậu đợi khoảng bốn mươi phút, Đào Thành vội vã chạy đến. Cậu ta đeo cặp kính râm, còn đội mũ như thể cố ý không muốn để người khác phát hiện ra mình.
Sau khi vào quán, cậu ta cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sao anh cũng ở tỉnh vậy?”
Ngô Bình: “Tôi đến làm chút việc. Cậu sao thế, cứ thấp thỏm lo lắng vậy”.
Đào Thành: “Đừng nhắc nữa. Dạo này trong đầu tôi có rất nhiều loại võ học lợi hại nên đã đến một võ đường thách đấu, còn may mắn liên tiếp thắng trận. Sau đó, có một ông lão bước ra, dáng vẻ rất gầy gò nhưng công phu rất lợi hại, chỉ vài chiêu đã đánh tôi văng ra xa, nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì không chừng đã bị ông ta đánh chết rồi cũng nên”.
Tu vi của Đào Thành đã đạt đến Luyện Khí tầng mười, thực lực đã khá mạnh, thế mà còn bị người ta đánh cho thành thế này, xem ra thực lực của ông cụ đó nhất định là rất mạnh.
Cậu nói: “Cậu đã là Luyện Khí tầng mười rồi mà còn sợ gì, đánh với ông ta là được”.
Đào Thành: “Tôi đã đi loanh quanh ở tỉnh lỵ nửa ngày rồi, nhưng mỗi lần tôi chạy được một đoạn khá xa thì lại bị ông lão đó đuổi kịp, phiền chết mất thôi”.
Ngô Bình: “Khoảng thời gian này cậu vẫn chưa đột phá sao?”
Đào Thành: “Vẫn chưa, tôi đang hẹn hò với hai cô bạn gái, ngày nào cũng lo yêu đương với họ, nào có thời gian tu luyện?”
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta: “Vậy thì đáng đời cậu”.
Đào Thành: “Ngô Bình, anh là người duy nhất ở trường biết tôi tu hành, anh phải giúp tôi”.
Ngô Bình bóc hạt dưa ăn, biếng nhác nói: “Không liên quan đến tôi, tự mình gây chuyện thì tự giải quyết đi”.
Đào Thành: “Này, anh không thể nể tình bạn bè mà giúp tôi được sao?”
Ngô Bình: “Bớt bớt lại đi, thực lực của cậu và người kia chắc cũng không thua kém nhau là bao, bằng không cậu đã bị đánh chết từ lâu rồi, còn có thể chạy đến đây được à?”
Đào Thành thở dài: “Tôi thật sự đánh không lại, cả người ông già đó cứng như thép, là cao thủ cảnh giới Bí Pháp”.
Vừa nói đến đây, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức cực mạnh xuất hiện ngoài quán trà, cậu đứng lên nói: “Mau chạy đi, người đó đến rồi”.
Hai người chạy đến tầng thượng, nhảy sang một tòa nhà khác, sau đó cùng chạy về phía công viên gần đó.
Giữa ban ngày ban mặt, hai người họ tựa như hai bóng ma, thế mà chẳng có ai chú ý đến. Công viên này rất lớn, chiếm mấy chục mẫu, lúc này thời tiết rất nóng nên không có ai ở công viên.
Chạy vào trong một cánh rừng, Ngô Bình nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai bèn dừng lại.
Đào Thành gấp gáp nói: “Sao không đi nữa?”
Ngô Bình: “Cậu còn muốn chạy trốn đến bao giờ? Tôi đánh ông lão này đi giúp cậu, nhưng sau này cậu phải làm đàn em của tôi”.
Đào Thành chớp mắt, sau đó gật mạnh một cái: “Không thành vấn đề, sau này anh là đại ca của tôi”.
Ngô Bình nhìn sang một bên, vài giây sau một bóng người đáp xuống, là một ông cụ gầy gò cao hơn một mét sáu, khoảng sáu mươi tuổi, lông mày dài rậm, gò má cao, răng trắng, có đôi nhãn cầu màu vàng.
Ông lão nhếch môi cười: “Tên nhóc nhát cáy, không ngờ cậu còn có viện binh. Tốt lắm, tôi đánh chết luôn các cậu, trút giận cho đồ tử đồ tôn”.
Ngô Bình nhìn Đào Thành: “Cậu đánh chết đồ tử đồ tôn của ông ta à?”
Đào Thành: “Cũng chỉ đánh mười mấy người, có vài người bị thương nặng”.
Ngô Bình cạn lời, chạy đến chỗ người ta gây chuyện thì thôi đi, còn đánh người bị thương, người ta không đuổi giết cậu thì đuổi giết ai đây?
Cậu ho một tiếng, bước lên trước chắp tay lại nói: “Tiền bối, cậu ấy là đàn em của tôi, chuyện trước đó là do cậu ấy không đúng, bọn tôi bồi thường cho ông được không?”
Ông lão trợn trừng: “Đánh nhiều người bị thương như thế, cậu bồi thường thì có tác dụng quái gì”.
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi biết một chút y thuật, tôi có thể đảm bảo chữa trị hết cho mấy người bị thương bên ông, như thế được rồi chứ?”
Ông lão động lòng: “Cậu có thể trị thương?”
Ngô Bình: “Người tu hành chúng ta có mấy người không biết chữa trị chứ? Hơn nữa tôi còn là một thầy thuốc”.
Nghe nói Ngô Bình là thầy thuốc, vẻ mặt ông lão hòa hoãn đi một chút hỏi: “Cậu biết y thuật thật à?”
Ngô Bình: “Dĩ nhiên, hơn nữa bây giờ tôi có thể về chỗ tiền bối để chữa trị cho mấy người bị thương đó”.
Ông lão im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, chỉ cần cậu có thể chữa được cho họ, tôi có thể không truy cứu nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn ông”.
Sau đó hai người đi theo ông lão. Ra khỏi công viên, họ gọi một chiếc xe rồi chạy đến võ đường Liên Sơn.
Võ đường Liên Sơn là một võ đường có tiếng trăm năm rồi, người trong giới đều biết đến nơi này, thật ra đằng sau võ đường Liên Sơn là một môn phái trong giới tu hành - Liên Sơn Tông.
Lên xe rồi, Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, nên xưng hô thế nào đây?”
Ông lão nói: “Chu Kỳ Phu”.
Ngô Bình: “Tu vi của tiền bối cao thâm, tôi đây bái phục”.
Ông lão nhìn cậu: “Cả người cậu khí thế tràn đầy, thực lực mạnh hơn thằng nhóc này, cậu là đệ tử của ai vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ của tôi đến từ Tiên Giới, chỉ là trước giờ không nói thân phận cho tôi nên tôi cũng không biết”.
Chu Kỳ Phu: “Y thuật của cậu cũng là do sư phụ cậu dạy cho à?”
Ngô Bình: “Ừ, học vấn của sư phụ tôi khá cao, dạy cho tôi rất nhiều thứ”.
Chu Kỳ Phu bỗng đánh một chưởng, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều là đã trở tay đánh ra một chưởng. Hai chiêu va chạm, trong xe phát ra âm thanh khá trầm, sau đó bánh xe nổ tung khiến tài xế hốt hoảng.
Ngô Bình trợn mắt, nhìn chằm chằm Chu Kỳ Phu. Ông ta biến sắc nói: “Nội lực mạnh đấy! Nhóc này, cậu cũng là Bí Cảnh à?”
Ngô Bình vừa nói: “Tôi vừa mới đột phá”.
Chu Kỳ Phu hít sâu một hơi nói: “Đổi chiếc khác đi”.
Nhưng trước khi xuống xe, ông ta trả cho tài xế năm nghìn tệ để tài xế đi đổi bánh xe.
Ba người lại gọi một chiếc taxi khác, cuối cùng cũng đến được võ đường Liên Sơn.
Trước cửa võ đường rất náo nhiệt, có không ít người ra vào. Nhìn thấy ông lão về, mọi người đều cung kính đứng trước cửa cúi thấp đầu.
“Võ đường chủ!”, họ đồng thanh nói.
Chu Kỳ Phi đáp lại một tiếng, dẫn Ngô Bình và Đào Thành đến nơi luyện võ. Ở đây có mười mấy người nằm dưới đất, tất cả đều bị thương nặng, có vài người hấp hối sắp chết.
Chu Kỳ Phu nhìn bộ dạng đệ tử của mình, ánh mắt hiện lên sát khí, ông ta hỏi: “Cậu có thể chữa được không?”
Ngô Bình mỉm cười: “Không thành vấn đề”.
Cậu đi đến chỗ một người đàn ông trung niên đang ôm bụng cuộn tròn dưới đất, đưa tay ra vỗ nhẹ vào thắt lưng đối phương, người này lập tức nằm thẳng lại. Sau đó cậu ấn vài cái lên thân người đàn ông này, cảm giác đau nhói cũng biến mất.
Cậu bảo Chu Kỳ Phu đem một bộ kim châm đến, bắt đầu chữa trị cho người đàn ông vừa rồi. Trước sau chưa đến mười phút, bệnh nhân này đã khá hơn rất nhiều, có thể đứng dậy đi lại, thậm chí còn có thể vận khí để tự chữa trị.
Chu Kỳ Phu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, thấy Ngô Bình có khả năng chữa trị thật, nắm đấm siết chặt của ông ta mới buông lỏng.
Chương 2470: Bí mật của mười hai pho tượng
Ngô Bình chỉ mất một tiếng đồng hồ là đã trị khỏi cho mười mấy người bị thương. Đương nhiên, có một số người bị thương nặng nên cậu phải kê thêm đơn thuốc, để họ bốc thuốc uống thêm mấy ngày mới hồi phục hoàn toàn.
Sau khi trị khỏi cho người cuối cùng, Ngô Bình cười, nói: “Chu tiền bối, tôi đã trị khỏi cho mọi người hết rồi, chúng ta đã đi được chưa?”
Lúc này Chu Kỳ Phu đang hút thuốc, ông ta nhả ra một ngụm khói thuốc rồi nói: “Chúng ta không đánh không quen biết, Võ quán Liên Sơn của chúng tôi có lịch sử lâu đời, tôi thấy các cậu có tư chất rất tốt, có hứng thú gia nhập Võ quán Liên Sơn của chúng tôi không?”
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi”.
Chu Kỳ Phu: “Tôi có bảo cậu bái sư đâu, chỉ là gia nhập võ quán, cùng học võ công thôi”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn còn đang học cấp ba, e rằng không có nhiều thời gian ở võ quán”.
Chu Kỳ Phu liền nói: “Không sao, lúc nào cậu có thời gian thì đến, tôi sẽ không gò bó cậu”.
Ngô Bình chớp mắt: “Nhưng đến cả những thứ sư phụ dạy tôi còn chưa học hết nữa mà, Võ quán Liên Sơn của các ông có thứ gì đáng để tôi ở lại học hả?”
Chu Kỳ Phu hút một hơi thuốc rồi nói: “Đi theo tôi”.
Ông ta dẫn Ngô Bình và Đào Thành đi ngang qua một sân vườn, đến trước một dãy nhà ngói với tám gian liền kề. Ông ta đẩy cánh cửa gỗ ra thì thấy bên trong là một không gian vô cùng rộng rãi.
Có thể nhìn thấy bên trong căn nhà có đặt hai mươi bốn pho tượng, mỗi pho tượng đều có một động tác khác nhau.
Chu Kỳ Phu nói: “Thật ra Võ quán Liên Sơn là nơi chiêu sinh đệ tử ở trần tục của Liên Sơn Tông, chỉ cần đạt được tiêu chuẩn yêu cầu thì có thể chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, Liên Sơn Tông ở tiên giới sao?”
Chu Kỳ Phu: “Nói chính xác hơn thì Liên Sơn Tông nằm ở tiên giới Linh Tiêu, là đại tông đứng đầu. So với các tông môn bình thường khác thì nó mạnh hơn gấp cả ngàn lần”.
Ông ta chỉ vào hai mươi bốn pho tượng đó rồi nói: “Công pháp của Liên Sơn Tông giấu trong hai mươi bốn pho tượng này, ai có thể ngộ ra được thì sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình nhìn mười hai pho tượng, hỏi: “Công pháp của Liên Sơn Tông có lợi hại không?”
Chu Kỳ Phu cười, nói: “Hai mươi bốn pho tượng này có chứa một môn công pháp vô thượng là Liên Sơn Quyết. Năm xưa, người sáng lập ra Liên Sơn Tông, Liên Sơn tổ sư cũng chỉ lĩnh ngộ được một phần nhỏ sự vi diệu bên trong mà đã có được thành tựu rất lớn”.
Đào Thành: “Tại sao Liên Sơn Tông lại để món đồ quý giá như vậy ở đây?”
Chu Kỳ Phu bình thản đáp: “Vốn dĩ những bức tượng này thuộc về thế tục, năm xưa Liên Sơn tổ sư cũng lĩnh ngộ nó ở thế tục”.
Ngô Bình nhìn một lượt mấy pho tượng rồi nói: “Nếu như lĩnh hội được gì thì nhất định phải gia nhập Liên Sơn Tông của các ông sao?”
Chu Kỳ Phu cười, nói: “Nếu như các cậu thật sự lĩnh hội được gì thì Liên Sơn Tông sẽ dốc hết sức bồi dưỡng cho các cậu. Đến lúc đó, các cậu có lý do gì mà không tham gia chứ?”
Ngô Bình bỗng nói: “Có cơ hội sẽ đến lĩnh ngộ”.
Chu Kỳ Phu cũng không miễn cưỡng, nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh các cậu”.
Đào Thành rời khỏi võ quán thì bỗng nhiên hỏi: “Ở lại lĩnh hội một chút chẳng phải rất tốt sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã nhớ rõ hai mươi bốn pho tượng đó đại diện cho điều gì rồi, không cần thiết phải ở lại đó”.
Đào Thành giật mình: “Anh nhớ hết rồi sao?”
Ngô Bình: “Bí mật của pho tượng không nằm ở động tác và hình dạng bên ngoài, mà nằm ở đôi mắt. Bốn mươi tám con mắt đều có chữ và hình vẽ rất nhỏ, chỉ cần sắp xếp chúng lại thì có thể tổ hợp thành Liên Sơn Quyết hoàn chỉnh”.
Đào Thành cảm thấy rất bất ngờ: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta rồi nói: “Đơn giản vậy sao cậu không phát hiện ra?”
Đào Thành bối rối gãi đầu, nói: “Tôi không chú ý đến mắt của các bức tượng”.
Ngô Bình: “Chữ trong mắt của những pho tượng nhỏ như vi khuẩn, dù cậu có cố nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra được đâu”.
Đào Thành: “Mắt anh có thể nhìn thấy chữ nhỏ như vi khuẩn sao?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ đảo mắt qua là đã nhìn thấy rồi, có thể là do tôi biết nhìn”.
Đào Thành đưa ngón cái lên, nói: “Anh học được rồi thì nhớ chỉ lại tôi nha”.
Lúc này trời đã chập tối, Ngô Bình hỏi: “Cậu sống ở đâu?”
Đào Thành: “Dì út của tôi sống ở tỉnh, mấy hôm nay tôi đều ở chỗ của dì út”.
Ngô Bình: “Cậu về chỗ dì út cậu trước đi, tôi phải đi gặp một người”.
Đào Thành: “Dì út của tôi chỉ ở một mình, tối nay anh có thể đến ở cùng tôi”.
Ngô Bình: “Dì út của cậu chỉ có một mình?”
Đào Thành: “Dì út của tôi mới mười tám tuổi thôi, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên là chỉ sống một mình rồi”.
Ngô Bình: “Dì út của cậu trẻ vậy sao?”
Đào Thành: “Chịu thôi, bà ngoại tôi bốn mươi lăm tuổi mới sinh dì út, chúng tôi cũng có thể nói là lớn lên cùng nhau”.
Ngô Bình: “Được, nếu tôi không có việc gì thì tối nay sẽ đến tìm cậu”.
Sau khi Ngô Bình chia tay với Đào Thành thì nhắn tin cho Cổ Thanh Liên, hẹn thời gian gặp mặt. Nửa tiếng sau, cậu có mặt ở nhà hàng Bạch Mã.
Nhà hàng Bạch Mã là nhà hàng khá cao cấp ở tỉnh, gia đình bình thường rất hiếm khi đến đây ăn, vì dù gì thì chi phí bình quân đầu người cũng lên đến mấy ngàn tệ, người thường không chi nỗi.
Ngô Bình đến nhà hàng thì được nhân viên phục vụ lịch sự mời đến một gian phòng riêng, lúc này Cổ Thanh Liên đã ngồi chờ bên trong, cô ta cười, đứng dậy và nói: “Cậu em, mời ngồi”.
Trong phòng bày trí rất nhiều hoa tươi, có thể nhìn cảnh sông bên ngoài qua cửa sổ tiếp đất, đèn điện sáng choang trên sông, có người đang bắn pháo hoa, vô cùng rực rỡ.
Ngô Bình ngồi xuống, Cổ Thanh Liên để cậu gọi món.
Thức ăn ở đây đều rất đắt, hơn nữa, Ngô Bình cũng chưa từng nghe đến tên món ăn bao giờ. Cậu cũng không hiểu nên gọi đại hai món và gọi thêm một bình rượu.
Cổ Thanh Liên cũng gọi hai món, thêm một món canh và thức ăn ngọt, rồi nói: “Nhà hàng này là của nhà họ Cổ chúng tôi, mục đích là để tiếp đãi khách quý”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi có lộc ăn rồi”.
Cổ Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt hơi kỳ lạ rồi nói: “Tôi vừa nhận được tin chính xác, cậu Tô sắp đến nhà họ Cổ chúng tôi đúng là đến để dạm ngõ”.
Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy phải chúc mừng chị rồi”.
Cổ Thanh Liên cười gượng, nói: “Có gì đáng để chúc mừng đâu? Tôi vừa biết được cậu cậu Tô đó ở Thanh Long Tông có tư chất rất bình thường, vì không có tài nguyên nên mới muốn tìm đến nhà họ Cổ tôi nhờ giúp đỡ. He he, nhà họ Cổ chỉ là một gia tộc thế tục, có thể cho anh ta được bao nhiêu tài nguyên chứ?”
Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Anh ta ở Thanh Long Tông mà không có được tài nguyên sao?”
Cổ Thanh Liên: “Tài nguyên của Thanh Long Tông đều dành cho những đệ tử có tư chất tốt, tư chất bình thường như anh ta thì khó có được nhiều hơn”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì dù cho nhà họ Cổ có đầu tư cho anh ta thì cũng chưa chắc anh ta có thể vực dậy?”
Cổ Thanh Liên cúi đầu: “Ừm, năm xưa cô tôi cũng thích một người giống như anh ta, chưa được nửa năm thì đã bị đồng môn cạnh tranh hại chết, khiến nhà họ Cổ tôi vừa mất người vừa mất của”.
Ngô Bình chau mày: “Nếu như không đáng tin như vậy thì chị từ chối anh ta cho xong”.
Cổ Thanh Liên cười méo: “Cô và bố tôi bằng lòng mạo hiểm. Hơn nữa, hai bên đã tiếp xúc với nhau, nhà họ Cổ không dám từ chối cậu Tô, dù cho anh ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thanh Long Tông”.
Ngô Bình: “Vì vậy chị chỉ đành chấp nhận gả cho một người xa lạ, hơn nữa còn phải đối mặt với một tương lai đầy mông lung sao?”
Cổ Thanh Liên rót cho mình một ly rượu và uống cạn.
Ngô Bình nhìn cô ta rồi hỏi: “Chị có muốn gả cho cậu cậu Tô đó không?”
Cổ Thanh Liên bĩu môi: “Qủy mới muốn cưới anh ta. Bố tôi đã cho tôi xem hình của anh ta, tôi cho cậu xem”.
Cô ta cho Ngô Bình xem hình, đấy là một người không được cao, vừa gầy vừa đen, tầm ba mươi tuổi, nhan sắc tầm sáu điểm.