Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Dịch An: “Đó là một loại giống như cánh chim, xương lộ ra ngoài da trông như quái vật, hàm răng sắc nhọn, đầu như bộ xương khô thích hút máu người, có thể nói tiếng người. Mỗi cá nhân bọn chúng có sức chiến đấu rất mạnh, đặc biệt là thể chất rất rắn chắc, tiên pháp chỉ để lại vết thương nhẹ cho chúng. Đám dị tộc này tự xưng là Phi Linh tộc, còn chúng ta gọi chúng là Phi Quỷ tộc”.

“Đại quân Phi Quỷ tộc có hơn một trăm vạn con, bình thường chỉ cứ hơn mấy ngàn, mấy vạn người đã có thể đo ván một tông môn rồi. Tông môn xung quanh đây đều dần bị bọn chúng chiếm đóng hết, Quỷ Kiếm Môn của bọn ta cũng chỉ cố gắng chống đỡ hơn một ngày đã bị đánh bại”.

Ngô Bình gật đầu: “Ta chắc chắn đối phương sẽ tấn công tiếp nữa đấy thưa Hồ môn chủ, có nghĩa là không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ chạm mặt với Phi Quỷ tộc. Các ngươi từng có kinh nghiệm chiến đấu với Phi Quỷ tộc rồi, mong có thể giúp các tu sĩ Thần Châu chuẩn bị trước”.

Hồ Dịch An vội vàng nói: “Chuyện đó phải làm mà!”

Tiếp theo đó Ngô Bình mời nhóm người vào trung tâm thành, cung cấp thức ăn chỗ ở cũng chữa trị cho những người bị thương nghiêm trọng. Anh còn luyện chế ra mấy lò Tiểu Hoàn đan nhỏ để chữa thương.

Trong lúc sắp xếp chỗ ở cho mọi người, Ngô Bình đã tìm đến Hồ Dịch An nói: “Hồ môn chủ, ta muốn đến địa bàn của dị tộc quan sát trước, ông có muốn đi cùng ta không?”

Có rất nhiều đệ tử thân thiết của Hồ Dịch An đã chết dưới tay Phi Quỷ tộc, nên ông ta đã hận Phi Quỷ tộc ngút trời. Khi ông ta nghe đề nghị này, lập tức gật đầu không chút do dự: “Công tử đã cam tâm vào chỗ nguy hiểm như thế, đương nhiên ta không có gì mà sợ. Nhưng tốc độ bay của Phi Quỷ tộc rất nhanh, một khi họ bao vây chúng ta chỉ sợ khó mà lui về an toàn”.

Ngô Bình cười: “Nếu ta đã dám đi, cũng có cách đối phó với tình huống phát sinh của đám quỷ đó chứ”.

Hai người bàn bạc xong lập tức sử dụng Độn thuật, đi đến trước Quỷ Kiếm Môn. Quỷ Kiếm Môn không thẹn là tông môn đứng đầu, kiến trúc chập chùng, xây dựng trong các dãy núi, dưới thung lũng tại sơn cốc còn có một tòa thành lớn xây ở đó.

Giờ phút này trong thành đều là các căn phòng bị cháy trụi và xác chết la liệt đầy đất, trên bầu trời còn có Phi Quỷ Tộc mọc ra cái cánh bay lượn tuần tra. Vóc người họ cao hơn hai mét, toàn thân màu xanh đen, lỗ tai nhọn, đôi mắt màu tím sáng lên trong đêm. Trông họ không giống người, chỉ có thể giống quỷ.

Ngô Bình nhìn lướt qua hỏi: “Hồ môn chủ còn có đồ vật nào chưa kịp lấy không?”

Hồ Dịch An nói: “Có một cây Thánh kiếm Quỷ Đạo có từ khi vừa mới thành lập Quỷ Kiếm Môn, chuôi kiếm này cất sâu trong ngầm, mũi kiếm cắm ở một tảng đá lớn không thể rút ra được, mà cũng không thể xách tảng đá lớn đó đi”.

Ngô Bình: “Thánh kiếm Quỷ Đạo này có nguồn gốc từ đâu?”

“Ta không rõ cụ thể, chỉ biết lão tổ tông môn của ta vô tình phát hiện ra nó. Sau đó nhờ hấp thụ sức mạnh trong Quỷ kiếm mới sáng lập ra Quỷ Kiếm Môn. Tiếp theo đó là do tổ sư tìm hiểu Thập Tam kiếm và công pháp sử dụng của Quỷ Đạo, nên dần dần đưa Quỷ Kiếm Môn đi lên chức dẫn đầu các tông môn thôi”.

Ngô Bình: “Ta gặp bọn họ trước, rồi chúng ta đi nhìn thanh Thánh kiếm Quỷ Đạo đó”.

Anh nói dứt câu đã bắt đầu bay lên, bay ra ngoài thành đã gặp một đội. Đội này tầm mười hai Phi Quỷ Tộc vừa phát hiện ra anh, lập tức vui mừng nhào đến giết.

Đúng như lời Hồ Dịch An nói, tốc độ bay của đám Phi Quỷ Tộc này rất nhanh, cơ thể đã đột phá đến vận tốc của âm thanh. Thoáng chốc, chúng đã đứng trên đỉnh đầu Ngô Bình, há cái mồm phun ra vài đường ánh sáng tím trông như kiếm quang đánh vào Ngô Bình.

Ngô Bình nhẹ nhàng tránh đi, rồi cầm lấy Bạch Hổ Tiên kiếm ra chém lại bọn chúng. Kiếm quang vừa lóe lên, bầu trời đã xuất hiện một ngàn vạn đường kiếm quang, trảm mười mấy tên Phi Quỷ Tộc thành hai khúc, ít thì cắt đứt cánh chúng, còn mấy tên nặng hơn thì bay nửa đầu, bọn chết kẻ bị thương nhiều vô số!

Hồ Dịch An nhìn hình ảnh trước mắt mà sợ ngây ra, ông ta cũng từng một mình chiến hơn mười Phi Quỷ tộc nhưng cũng phải mất hơn mười lăm phút, dùng pháp bảo mới giết được mấy con. Ấy vậy mà người ta lại dễ dàng dùng một chiêu đã giết sạch một độ Phi Quỷ tộc thế kia, sức mạnh này quá là kinh khủng!

Ngô Bình chém thêm một kiếm nữa giết sạch những Phi Quỷ tộc còn sống lay lắt, trong lòng cũng chẳng mấy bất ngờ. Dù sao, đám này cũng không giống với đám dị tộc anh đã gặp ở Thánh Cổ Đại Lục.

Cứ thế anh lại giết thêm vài đội tuần tra nữa, cuối cùng gặp được một ít Phi Quỷ Tộc có chút sức mạnh cao hơn đám kia, nhưng chúng vẫn bị giết sạch với một chiêu của anh. Gần đây tu vi của anh đã tăng lên, càng hiểu sâu xa hơn về Kiếm Đạo Vương Tọa nhờ đó mà tăng cấp từ Tam Thành lên hơn Năm Thành rồi. Mỗi lần sử dụng kiếm chém ra, đều rất quyết tuyệt, ngay cả tu sĩ Đạo Cảnh cũng không thể chống nổi một nhát của anh.

Sau khi anh giết mấy trăm lính Phi Quỷ tộc, cuối cùng khiến đối phương sợ hãi gọi thêm càng nhiều Phi Quỷ tộc nhào đến, Ngô Bình nắm cơ hội gọi Hồ Dịch An nhanh chóng chạy đến chỗ giấu Thánh kiếm Quỷ Đạo.

Thánh kiếm Quỷ Đạo nằm ở trong một cái động cũ xa xưa tại một ngọn nút, nhưng vị trí rất bí mật chỉ có Hồ Dịch An và một số ít người biết. Phi Quỷ tộc cũng không phát hiện nơi này.

Sau khi hai người vào động, tảng đá lớn chặn cửa ngoài cổ động tự động đóng lại, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy chỗ đó là một vách đá thôi.

Trong cổ động, đập vào mắt là một căn phòng đá nơi để luyện công, đi tiếp vào trong một đoạn nhìn thấy thiên nhiên trong sơn động. Bên trong có một tảng đá khổng lồ màu bạc trắng, cao hơn hai mét, trên đó có một thanh cổ kiếm đen xì cắm lên, chuôi kiếm nó màu đỏ để lộ một đoạn mũi kiếm.

Ngô Bình vừa nhìn thấy thanh kiếm đã cảm giác được sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ được cất chứa trong đó, với lại còn là Đại Thiên cấm kỵ vô cùng mạnh mẽ. Anh cũng có được cường giả Cửu Trọng Cấm, cho nên có thể cảm nhận được trong cổ kiếm này cấm kỵ nhiều đến mức đạt Thập Nhất Trọng. Thậm chí, đã gần như sát với Thập Nhị Trọng Cấm!

Anh nheo mắt hỏi: “Hồ môn chủ thật sự không biết nguồn gốc của thanh kiếm này sao?”

Hồ Dịch An cười khổ nói: “Năm đó tổ sư hay vào trong động này, nên ta thật sự hoàn toàn không biết nguồn gốc của nó”.

Ngô Bình quan sát thanh kiếm cẩn thận, mới phát hiện ra bên trên tảng đá có vẽ một ít văn tự nhàn nhạt. Nhưng đoạn có đoạn mất, anh nói: “Ta thấy tổ sư của ngài đã tìm hiểu được một ít gì đó từ trên tảng đá này, mới lập nên Quỷ Kiếm Môn được”.

Hồ Dịch An gật đầu: “Đúng là như vậy. Ta cũng muốn tìm hiểu nhưng khó quá, tư chất của ta còn thua tổ sư nhiều lắm”.

Đột nhiên Ngô Bình vươn tay ra cầm lấy Quỷ Đạo Thánh kiếm, đồng thời sử dụng sức mạnh Cấm Thiên và Cửu Dương Hóa Cấm. Hai nguồn sức mạnh này đều là năng lượng cấp cao, hai bên vừa tiếp xúc, một tiếng “ong” từ thanh kiếm truyền ra. Chuôi kiếm xuất hiện vô số tia sáng, nhanh chóng quấn quanh tay của Ngô Bình, mấy tia sáng này lập tức thấm vào Thiên Kinh Địa Vĩ của anh rồi rút năng lượng từ bên trong ra.

Ngô Bình cảm giác người mình đã không còn, chỉ thoắt cái sức mạnh toàn cơ thể của mình đã bị rút đi một phần ba. Cũng may thân kiếm lại đẩy một cổ sức mạnh bồi bổ ngược lại vào trong cơ thể của anh, nguồn sức mạnh này chính là sức mạnh cấm kỵ trên thân kiếm.

“Hửm? Sức mạnh cấm kỵ này có thể cắn nuốt hồn phách quỷ vật thật diệu kỳ!”. Ánh mắt của anh sáng lên, chỉ nhẹ dùng sức Quỷ Đạo Thánh kiếm đã nhẹ nhàng bị anh rút ra.

Toàn thân thanh kiếm một màu đen tuyền, mặt ngoài phủ hoa văn màu đỏ bạch, phát ra ánh sáng màu hồng và màu trắng đang chéo với hai chữ cổ này ghi chữ Quỷ Thánh!

Kiếm vừa rút ra, tảng đá tức thì hóa thành bụi phấn, để lộ một bộ kinh thư bên dưới. Ngô Bình nhặt kinh thư đó lên, đã thấy bốn chữ ghi ngoài bìa “Quỷ Đại Chân Giải”.

Anh mở kinh thư ra chỉ thấy nội dung chỉ có ba phần, bao gồm cấm thiên, kỵ thiên, chú thiên. Trong đó, cấm thiên là ghi chép lại một trăm loại Quỷ Cấm thuật, kỵ thiên ghi lại một trăm loại Quỷ Kỵ thuật, chú thiên đương nhiên cũng ghi lại một trăm loại Quỷ Chú thuật. Tổng cộng ba trăm loại thuật.

Hồ Dịch An vừa nhìn bộ kinh thư này mắt đã sáng lên, ông ta biết những món đồ sư tổ học trước kia chính là sao chép lại một phần từ bộ kinh thư này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK