Ngô Đại Hưng có phần hoảng sợ, Ngô Bình thản nhiên nói: “Không nói trước được gì, xe chúng tôi đang đi bình thường, xe đối diện vượt đèn đỏ, hơn nữa còn vượt tốc độ vượt qua ba trăm cây số một giờ, khiến xe bay lên. Vả lại, trước khi nó bay lên còn đụng hư cửa xe chúng tôi nên phải chịu trách nhiệm toàn bộ”.
Vị cảnh sát này ngây người một lúc, sau đó vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Xe hơi có thể bay? Cậu nghĩ sẽ có người tin lời cậu nói sao?”
Ngô Bình: “Anh có thể không tin tôi, nhưng anh chắc chắn sẽ tin camera”. Nói rồi, cậu chỉ vào camera ở phía đối diện.
Cảnh sát lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xem. Nếu cậu nói dối, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Ngay lúc này, ba chiếc xe sang trọng chạy đến hiện trường, dừng ngay sau lưng cảnh sảnh, một ông lão xuống xe, sắc mặt xanh mét nhìn chiếc xe thể thao còn đang bốc khói.
Qua một lúc, ông ta hỏi: “Ở đây, ai trong các vị là người phụ trách?”
Cảnh sát kia vội khom người đi qua, nói: “Là tôi”.
Ông lão hỏi: “Tên gì?”
Cảnh sát vội nói: “Tôi là Phùng Tín Trung”.
Ông lão: “Cảnh sát Phùng, con trai tôi bị tai nạn xe thế nào, đã điều tra rõ ràng chưa?”
Cảnh sát Phùng chỉ tay vào xe của Ngô Đại Hưng nói: “Có khả năng là do va chạm với chiếc xe này khiến lật xe, cuối cùng va vào vật cản làm xe bốc cháy”.
Ánh mắt ông lão chợt lóe lên, ông ta nhìn Ngô Đại Hưng, hỏi: “Cậu kể lại chuyện đã xảy ra một lần đi”.
Ngô Bình tiến lên một bước, nói; “Chuyện đã xảy ra thế này, người chạy xe kia vượt đèn đỏ, không chỉ đụng hư cửa xe tôi, mà còn tự hại chết mình”.
Lúc này bên cứu trợ đã đưa thi thể trong xe ra, người đã bị thiêu cháy không còn nhìn ra hình người, chết thê thảm. Ông lão kia tiến lên nhìn thoáng qua, không kiềm được mà rơi nước mắt.
Ông ta nói với cảnh sát Phùng: “Cảnh sát Phùng, tôi là quản gia nhà họ Vương, họ Củng”.
“Quản gia Củng, ông có chuyện gì cứ dặn dò”.
“Xin cậu nhất định phải điều tra rõ ràng”. Quản gia Củng nói rõ từng câu từng chữ.
Cảnh sát Phùng: “Ông yên tâm! Nếu là trách nhiệm của người này, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Lúc này, có người chạy đến đưa video lấy từ camera giám sát. Cảnh sát Phùng nhận lấy máy tính bảng, mở đoạn video ra. Có thể thấy được, video quay ngay chính diện, khi đèn hiệu chuyển xanh, xe của Ngô Đại Hưng di chuyển bình thường.
Ngay lúc này, một chiếc xe thể thao chạy với tốc độ cao chạy đến, vận tốc khoảng chừng hai trăm cây số trên giờ, đâm vào vị trí ghế lái phụ. Khoảnh khách va chạm, cửa xe bay ra, chiếc xe thể thao cũng bay lên, xoay tròn theo hướng bên trái, nặng nề va chạm với tháp ở cách đó trăm mét, nháy mắt đã nổ tung.
Quản gia Cũng kia cũng đang xem đoạn video, nhìn đến đây ông ta lại nheo mắt, trầm giọng nói: “Không đúng! Đây là xe thể thao, cho dù tốc độ nhanh thế nào, cũng không thể bay lên được!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sao lại không thể. Tốc độ như vậy, chỉ cần gặp phải một chút lực cản thì cũng có thể lật xe rồi”.
Quản gia Củng: “Tốc độ như vậy, xe của các người phải bị hỏng mới đúng, sao chỉ bị hư một cánh cửa?”
Ngô Bình bình thản nói: “Có thể là số tôi may!”
Cảnh sát Phùng: “Tôi đã nhìn qua cửa xe, quả thực biến dạng rất nghiêm trọng, bên trên còn có dấu vết xe thể thao va chạm, nhưng ông nói đúng, chuyện này quả thực có chút kỳ lạ”.
Quản gia Củng thở dài một hơi, đi đến trước chiếc xe, mở cửa xe nói mấy câu gì đó.
Sau đó ông ấy đi đến, nói với cảnh sát Phùng: “Bắt hai người này lại, thẩm vấn xuyên đêm”.
Ngô Bình nhướng mìu: “Bắt chúng tôi, tại sao?”
Quản gia Củng lạnh lùng nói: “Chuyện liên quan đến nguyên nhân cái chết của cậu hai nhà chúng tôi, các người không thoát khỏi liên quan”.
Ngô Bình không nói gì thêm, lấy điện thoại ra. Chưa đến năm phút đồng hồ, cảnh sát Phùng kia đã nhận được điện thoại, mà người gọi điện cho anh ta chính là người lãnh đạo trực tiếp.
Cúp điện thoại, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn Ngô Bình, sau đó bất đắc dĩ nói với quản gia Củng: “Quản gia Củng, tôi không thể làm theo ý của ông được”.
Quản gia Củng nhíu mày: “Sao vậy?”
Cảnh sát Phùng cười khổ nói: “Nhà họ Nghiêm đã gọi cho lãnh đạo của tôi, nói không cần làm khó bọn họ!”
“Nhà họ Nghiêm?”. Quản gia Củng nhíu mày, Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ đứng đầu ở Trung Châu, tuy thế lực không bằng nhà họ Vương bọn họ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Ông ta im lặng một lúc rồi nói: “Vậy tạm thời cứ để bọn họ rời đi đi”.
Cảnh sát Phùng thở phào một hơi, vội nói với Ngô Đại Hưng: “Hai người có thể đi rồi”.
Ngô Bình: “Đi? Đụng hư cửa xe không cần bồi thường sao? Ông ta chẳng phải là quản gia gì đó sao, để ông ta bồi thường”.
Quản gia Củng nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói với một người ở phía sau: “Viết một tấm chi phiếu một triệu cho cậu ta”.
Một lúc sau, Ngô Binh nhận lấy chi phiếu, bảo Ngô Đại Hưng lái xe rời đi.
Ngô Bình vừa đi, quản gia Củng lại nói: “Cậu xem bằng lái xe và căn cước của người kia, lát nữa đưa tin cho tôi, nhà họ Vương tự mình điều tra!”
“Không vấn đề gì!”, cảnh sát Phùng vội nói.
Trên đường về nhà, Ngô Đại Hưng vẫn có chút hối hận, nói: “Tiểu Bình, nhà họ Vương này ở Trung Châu có căn cơ thâm sâu, lúc bố còn nhỏ đã biết danh tiếng nhà họ Vương rồi. Con biết đó, chuyện đầu tiên mà mấy quan chức Trung Châu nhận chức là gì không?”
Ngô Bình: “Là gì?”
Ngô Đại Hưng: “Đến thăm nhà họ Vương. Vì nếu không được nhà họ Vương ủng hộ thì bọn họ cũng không cách nào tiếp tục tồn tại ở Trung Châu”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, thế lực nhà họ Vương rất lớn”.
Ngô Đại Hưng: “Đúng. Nghe nói năm đó có vị lãnh đạo tỉnh dựa vào thế lực sau lưng để đi lên,ỷ chỗ dựa cứng bắt một đệ tử nhà họ Vương. Kết quả, ngày hôm sau vị lãnh đạo kia xảy ra tai nạn xe rồi chết, một nhà ba người, không còn một mạng! Bên trên cử người điều tra, lại không tra được gì. Cuối cùng chỉ có thể để vậy, mà vị lãnh đạo kia vừa chết, đệ tử nhà họ Vương đã được thả ra”.
Ngô Bình kinh ngạc trong lòng nói: “Chẳng trách tên cậu Vương kia lái xe ngông cuồng như vậy, nhưng anh ta cũng không ngờ như thế sẽ khiến mình mất cái mạng nhỏ của mình”.
Ngô Đại Hưng lái xe taxi cả nửa đời, từng thấy qua nhiều dạng người, ông ấy nói: “Tiểu Bình, chúng ta phải cẩn thận, bố cảm thấy nhà họ Vương có lẽ sẽ không bỏ qua chúng ta dễ dàng như vậy”.
Ngô Bình: “Bố yên tâm đi, có con đây”.
Về đến nhà, Ngô Bình không có gì, tiếp tục tu luyện. Chớp mắt đã đến sáng sớm hôm sau, tuy Ngô Bình một đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn. Tu luyện qua một đêm, cậu lại tu luyện được một vài bí ấn, tăng số lượng bí ấn đột phá lên hai mươi lăm.
Buổi chiều tập luyện bóng rổ một lúc, cậu lại về lớp học, vừa đến lớp, cậu đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của bạn học đang nhìn mình, sau đó lại cúi đầu xì xào bàn tán.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, mấy người này sao vậy?
Quay về chỗ ngồi, Hàn Băng Nghiên đỏ mắt như vừa mới khóc, Từ Kiêu bên cạnh cũng không có tinh thần.
Ngô Bình tò mò hỏi bọn họ: “Băng Nghiên, Từ Kiêu, hai người sao vậy?”
Từ Kiêu thở dài, nói: “Tiểu Bình, chuyện về vấn đề kia của cậu, bây giờ bị người ta nói khắp nơi, bây giờ cả trường đều biết rồi, mọi người đều đang cười nhạo cậu”.
Hàn Băng Nghiện mím môi, nói: “Anh Bình, cho dù là thật, em cũng không quan tâm!”
Lúc này Ngô Bình mới biết, chuyện yếu sinh lý mà cậu giấu kín kia lại bị người ta công khai. Cậu ngẫm nghĩ, lập tức biết ngay là ai làm, chắc chắn là bạn học cấp hai đã nói.
Chương 2457: Đáp trả ngay lập tức
Thời gian quay trở lại hai năm trước, Ngô Bình còn học lớp chín, mắt thấy sắp tốt nghiệp cậu bèn đánh bạo lân la làm một cô gái, cũng tỏ tình.
Song, khiến Ngô Bình xấu hổ là hôm sau cô gái đó đã đi kể với một cô gái khác, làm cậu suýt nữa độn thổ, cả nửa tháng không đến trường.
Cũng may chẳng bao lâu đã đến thi giữa kỳ, kỳ thi vừa kết thúc, cậu đã thi đậu Trung Châu, những bạn học biết chuyện của cậu lại không có đậu.
Ngô Bình nghe thấy tin ấy, mặt mày vẫn hết sức bình tĩnh hỏi Từ Kiêu: "Ai nói?"
Từ Kiêu: "Một nữ sinh tên An Na, vừa chuyển đến lớp kế bên. Sau khi biết cậu là nhân vật làm mưa làm gió ở trường chúng ta, cô ta đã bắt đầu đi nói chuyện này khắp nơi. Mẹ nó, loại con gái này cũng buồn nôn ghê!"
Ngô Bình "Ừ" một tiếng nói: "Từ Kiêu, cậu đừng lo, kia là chuyện cũ rồi. Chính tớ biết chữa bệnh, đã trị hết cho bản thân lâu rồi".
Hàn Băng Nghiên nghe vậy mở cờ trong bụng, đúng rồi, Ngô Bình chính là thần y. Anh ấy chắc chắn có thể trị hết bệnh của mình!
Cô lập tức đứng dậy, oán hận nói: "Em đi tìm An Na!"
Ngô Bình kéo cô lại, nhàn nhạt nói: "Con người cô ta xấu xa, em không phải đối thủ. Trước tiên cứ mặc kệ để cô ta nói đi".
Từ Kiêu: "Nhưng chuyện này truyền ra, tóm lại sẽ ảnh hưởng đến hình tượng. Chúng ta phải nghĩ cách đánh trả mới được".
Cậu ta nói đến đây bèn ngó Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên chột dạ: "Cậu nhìn tôi làm gì?'
Từ Kiêu cười hì hì, mặt mày hài hước nói: "Băng Nghiên, bất cứ tin đồn nào cũng chẳng tồn tại nổi trước sự thật. Chẳng phải An Na nói anh Bình không được à? Vậy hai người làm chuyện đó một lần là được".
Hàn Băng Nghiên phun một ngụm nước miếng rồi mắng: "Lăn sang bên đi!"
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại khác. Trải qua khoảng thời quen nhau, trái tim cô đã treo ở trên người Ngô Bình, sớm muộn gì cũng sẽ trao hết mọi thứ cho cậu nên trong bụng cũng không có từ chối đề nghị kia.
Ngô Bình đổi đề tài hỏi Từ Kiêu: "Tại sao An Na kia lại chuyển đến Trung học số 1?"
Hàn Băng Nghiên: "Em nghe nói nhà bạn trai cô ta có chút địa vị, hai người vốn cùng trường. Về sau, bạn trai cô ta chuyển đến Trung học số 1 nên mới đi".
Ngô Bình: "Không nhắc tới cô ta nữa. Băng Nghiên, mai là chủ nhật, anh lại đến trị cho chú một đợt rồi chúng ta đi chơi".
Hàn Băng Nghiên vui vẻ vỗ tay: "Được, anh Bình, đi đâu chơi nè?"
Ngô Bình cười hỏi: "Em có chỗ nào muốn đi không?"
Hàn Băng Nghiên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chủ nhật có một cuộc thi chọn đá ngọc thô, là hội ngọc thạch lớn nhất nước cùng nhau tổ chức. Nghe nói tiền thường cho người thắng lên đến mười triệu!"
Hội thi chọn đá ngọc thô? Trong đầu Ngô Bình bỗng dưng xuất hiện vài thông tin liên quan đến đá ngọc thô. Cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu, tại sao mình lại biết những thứ ấy?
Cậu gật đầu đáp: "Được, vậy chúng ta đến đó thử".
Từ Kiêu: "Tớ cũng đi".
Hàn Băng Nghiên trừng cậu ta một cái: "Cậu đi theo làm gì, làm bóng đèn hả?"
Từ Kiêu nhếch miệng cười: "Hai người yên tâm, tớ sẽ là người hầu của cả hai, hơn nữa đến tối sẽ về!", ý là tối Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên sẽ không về nhà.
Ngô Bình: "Ừ, vậy đi chung đi".
Buổi trưa tan học, ba người Ngô Bình đến căn tin ăn cơm. Vừa mới ra khỏi phòng học mấy bước, Ngô Bình đã nghe đến đằng sau có người gọi mình: "Ngô Bình, lâu rồi không gặp".
Ngô Bình dừng lại, quay đầu thấy một nữ sinh đi về phía mình. Cậu gần như không nhận ra cô ta chính là An Na. Hồi đó, An Na cũng không coi là đẹp, nhưng bây giờ cô ta trang điểm lên, vẻ ngoài vậy mà có thể cho tám, chín điểm. Hơn nữa, dáng người cũng không tệ.
"An Na", Ngô Bình nhàn nhạt chào hỏi.
Bên cạnh An Na có một nam sinh cao 1m78, trông hơi gầy, khuôn mặt dài, mắt một mí, để tóc dài, đeo một chuỗi khuyên tai bằng vàng.
Nam sinh kia thấy Ngô Bình thì cười, cố ý lớn tiếng nói: "An Na, đây là cái tên yếu sinh lý đã theo đuổi em hồi cấp hai hả?"
An Na cong môi cười, gật đầu: "Đúng vậy. Rõ ràng là chỗ kia không được, vậy mà dám theo đuổi em. Haiz, đúng là can đảm ghê".
Học sinh xung quanh đều dừng chân chuẩn bị xem trò hay.
Thực ra, Ngô Bình cũng không tính để ý đến An Na, nhưng hai người kia lại lần lượt chế giễu mình đã khiến cậu tức giận. Ngô Bình đi về phía nam sinh tóc dài kia, vỗ vỗ vai cậu ta nói: "Cậu đang nói bản thân đó hả?"
Ngô Bình vừa vỗ hai cái, nam sinh đã cảm thấy bụng dưới của mình co rút lại, cùng với đó là một cảm giác kỳ lạ.
Đúng lúc này, thắt lưng của cậu ta bỗng lỏng lẻo, quần áo trong người lập tức rớt xuống đất. Từ đấy, nửa người dưới của cậu ta cũng hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Mọi người sửng sốt, sau đó các nữ sinh hét toáng lên xoay người đi. Nhưng ngay sau đó, tiếng hét biến thành từng tiếng hô nhỏ.
"Á đù, cậu ta không có cái kia!", một nữ sinh buột miệng thốt ra.
Hóa ra, Ngô Bình thi triển bí lực khiến thứ đó của cậu ta thụt vào trong cơ thể nên bên ngoài mới không nhìn thấy.
An Na cũng sợ ngây người, bạn trai mình vẫn bình thường mà, sao thứ kia lại bỗng dưng biến mất rồi?
Nam sinh hoảng sợ, vội vàng kéo quần lên, mặt mày trắng bệch vươn tay xuống sờ, chỉ cảm thấy không sờ được gì. Cậu ta lập tức hét thảm, trực tiếp té xỉu.
Có người gọi điện thoại, mấy giây sau, An Na hốt hoảng đi đến bệnh viện với bạn trai.
Sau chuyện này, mọi người đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói trước đó của An Na. Ngô Bình chơi bóng lợi hại như vậy thì sao khả năng kia lại không được chứ? Chắc chắn là An Na kia tìm một tên không được nên mới cố tình nói lên người khác. Dù sao, người không chiếm được sẽ sinh ra lòng ghen ghét.
Sau khi ăn cơm ở căn tin, Nghiêm Lãnh Thạch gọi đến hỏi Ngô Bình chiều có rảnh hay không, ông lớn trong tỉnh kia sẽ đến vào buổi chiều.
Ngô Bình nói có, hẹn lúc ba giờ chiều.
Buổi chiều luyện bóng một lát, Ngô Bình bèn gọi xe đi đến nhà họ Nghiêm, đến nơi thì vừa đúng ba giờ.
Nghiêm Hiếu Văn đứng chờ ở cửa, Ngô Bình vừa tới thì đã được mời đến phòng khách.
Lúc này, trong phòng khách nhà họ Nghiêm đang có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi. Vừa vào, Ngô Bình đã ngửi thấy một mùi hôi cơ thể. Mùi kia nồng tựa như cá ươn khiến người ta mắc ói.
Nghiêm Lãnh Thạch vội vàng giới thiệu: "Ông Thạch, tôi xin giới thiệu với ông chàng trai này chính là thần y Ngô".
Ông Thạch kia đứng dậy gật đầu chào: "Thần y Ngô, nghe nói y thuật của cậu cực kỳ phi phàm nên tôi đặc biệt đến chào hỏi".
Ngô Bình gật đầu: "Nào có".
Cậu ngồi xuống đối diện ông Thạch, đánh giá ông ta một lượt.
Nghiêm Lãnh Thạch: "Ông Thạch, mời ông nói tình hình của mình cho thần y Ngô".
Ông Thạch gật đầu: "Thần y Ngô, nửa năm trước tôi bệnh nặng một trận, hơn nửa tháng không thể xuống giường, cơ thể cực kỳ yếu ớt. Đợi đến tôi lành bệnh, trên người bắt đầu xuất hiện một mùi tanh. Mùi kia quá nồng, ngay cả vợ tôi cũng không chịu nổi, không còn chịu ngủ chung với tôi nữa. Thậm chí, tôi vừa về tới nhà đã nhốt mình trong phòng để tránh ảnh hưởng tới người thân. Càng không dám đi ra ngoài tham gia hoạt động sợ bị người ta ngửi thấy. Haiz, cũng vì vậy mà con đường thăng quan tiến chức mới trở nên xa vời!"
Ngô Bình gật đầu, bắt mạch cho ông Thạch trước. Mấy giây sau, cậu hỏi: "Có phải ông đã từng ăn thứ gì đặc biệt, ý tôi là thứ còn sống!"
Chương 2458: Một chưởng giết ngay tích tắc
Ông Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Không có, mặc dù tôi cũng ăn gà cá thịt trứng nhưng đều là đồ chín”.
Ngô Bình: “Côn trùng gì đó… thôi bỏ qua”.
Ông Thạch như nghĩ đến điều gì hỏi: “Tôi từng ăn trứng của một loài chim, sinh trưởng trong một hòn đảo, mùi vị rất mới lạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Các loại trứng chim mà ông ăn bị ô nhiễm và chứa độc tố. Chất độc này kết hợp với tuyến thể của ông sẽ tạo ra mùi hôi”.
Hai mắt ông Thạch phát sáng, Ngô Bình là bác sĩ đầu tiên tìm ra nguyên nhân bệnh của ông ta, ông ta vội hỏi: “Thần y Ngô, có dễ chữa không?”
Ngô Bình: “Tôi kê một đơn thuốc, trước tiên ông cứ uống hai ngày. Hai ngày sau nếu không có mùi hôi nữa thì tốt, nếu vẫn còn thì ông lại đến tìm tôi”.
Ông Thạch mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô”.
Ngô Bình kê một đơn thuốc rồi nói lại cách sắc thuốc.
Tiễn ông Thạch này đi xong, Nghiêm Lãnh Thạch hơi không an tâm, ông ta hỏi: “Chủ nhân, phương thuốc này có thể chữa được cho ông ta thật sao?”
Ngô Bình: “Chín mươi chín phần trăm là chữa được, dù không hết tôi cũng có thể châm cứu cho ông ta”.
Nghiêm Lãnh Thạch thở phào: “Vậy thì tốt”.
Sau đó ông ta nói: “Chủ nhân, tôi đã biết chuyện hôm qua rồi. Cậu hai nhà họ Vương bị thiêu chết, đó là do hắn tự chuốc lấy”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói nhà họ Vương này cực kỳ kiêu căng, chỗ dựa của họ là gì thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thực lực của gia chủ nhà họ Vương không hề yếu, chỉ đứng sau tôi thôi. Ngoài ra, anh hai của gia chủ nhà họ Vương – Vương Hạo Dã làm quan chức ở thủ đô nên thế lực của nhà họ Vương rất lớn”.
Nói đến đây ông ta nói: “Vương Hạo Dã này suýt nữa tiêu đời vào nửa năm trước vì đối thủ bên giới chính trị của ông ta mạnh hơn. Tiếc là đối thủ của ông ta đột nhiên lâm bệnh nặng, nghe nói người đó đã không sống được trong bao lâu nữa”.
Ngô Bình: “Bệnh gì thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Hình như là bệnh nan y”.
Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, cậu cũng không muốn quan tâm mấy chuyện bao đồng này.
Ngay lúc này, cậu nhận được một cuộc điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn: “Bố mẹ cậu đang ở trong tay tôi, tôi cho cậu nửa tiếng để đến địa điểm này”.
Nói rồi đối phương bèn cúp máy, sau đó gửi một tin nhắn địa chỉ.
Nghiêm Lãnh Thạch ở bên cạnh cũng nghe thấy, ông ta lập tức nói: “Tôi đi với chủ nhân”.
Trong mắt Ngô Bình đầy vẻ tức giận, cậu nói: “Ừ, ông cũng đi đi”.
Địa chỉ được gửi đến là một khu bảo tồn thiên nhiên, ở đây thường không có ai. Có khoảng hơn chục người đứng trên đỉnh của một ngọn núi ở khu vực bảo tồn, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi cũng ở đó, hai người đều bị điểm huyệt, thân thể cứng đờ quỳ trên dưới đất, không thể động đậy.
Lúc này quản gia Củng cũng ở trong đó, ông ta thản nhiên nói: “Ông hai, tôi đã kiểm tra camera rất cẩn thận, sự việc rất rõ ràng là lúc xe của cậu chủ sắp tông vào thì cửa đột nhiên bị đá văng từ bên trong, sau đó xe của cậu chủ bay lên, tông vào trên cột rồi nổ tung”.
Ông hai này mặt khá tròn, vóc người hơi mập, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã thế thì không cần nói nữa, người đó vừa đến thì giết hắn, trả thù cho con trai của tôi”.
Quản gia Củng: “Người này có chút quan hệ với Nghiêm Lãnh Thạch”.
Ông hai Vương cười nhạo: “Vậy thì thế nào? Hôm nay người tôi mời đến là ông Hồ ở tỉnh. Thực lực của ông Hồ đã đạt đến Bí Cảnh tầng ba, mạnh hơn Nghiêm Lãnh Thạch đó nhiều”.
Ông Hồ đứng cách đó không xa, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ông ta khẽ gật đầu nói: “Ông hai, Nghiêm Lãnh Thạch dám nhúng tay vào, tôi sẽ khiến ông ta một đi không trở lại”.
“Vậy sao?”
Đúng lúc này, hai bóng người nhảy lên đỉnh núi, chính là Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch.
Nhìn thấy Nghiêm Lãnh Thạch, ông hai Vương nhíu mày: “Nghiêm Lãnh Thạch, ông nhất định phải xen vào chuyện này à?”
Nghiêm Lãnh Thạch lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện? Tôi biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc, là con trai ông lái xe với tốc độ cao, cái chết của cậu ta là do cậu ta tự chuốc lấy, không thể trách người khác”.
Ông hai Vương hừ một tiếng: “Nếu ông nhất quyết muốn xen vào thì đừng trách tôi không khách sáo! Ông Hồ!”
Ông Hồ đó bước đến, từng bước đi của ông ta đều khiến đá trên đỉnh núi rung chuyển.
Nghiêm Lãnh Thạch và ông Hồ này có quen biết, ông ta nói: “Hồ Tế Châu, chuyện này có liên quan gì đến ông”.
Hồ Tế Châu khẽ cười: “Nghiêm Lãnh Thạch, tôi được người khác tín nhiệm thì nên làm tròn trách nhiệm. Bây giờ ông lùi ra, tôi có thể xem như ông không đến”.
Ngô Bình không quan tâm đám người này, đi thẳng về phía Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi.
Hồ Tế Châu hừ một tiếng: “Cậu xem tôi là không khí à?”, nói rồi đánh một chưởng vào Ngô Bình.
Đòn tấn công vừa được tung ra, Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó một bóng người mờ ảo xuất hiện sau lưng Hồ Tế Châu.
“Phụt!”
Một chưởng đập mạnh vào lưng ông ta, Hồ Tế Châu nôn ra nội tạng đã nát vụn, sau đó toàn thân ông ta vặn vẹo, cơ thể không ngừng co rút lại, cuối cùng xương cốt gãy vụn co rút thành một khối hình cầu, máu rỉ ra liên tục, hơn nữa ông ta không chết, mà không ngừng hét lên thảm thiết.
Chiêu mà Ngô Bình sử dụng là một chiêu thức cực kỳ độc ác, có thể khiến cơ thể co lại thành quả cầu, phải chịu sự đau đớn tột cùng. Cậu hận đám người đã ra tay với bố mẹ mình này nên cậu vừa đến đã ra tay với chiêu tàn nhẫn nhất.
Nhìn thấy đám cao thủ Hồ Tế Châu chỉ một chưởng đã bị đánh thành bộ dáng quỷ dị này, ngay cả Nghiêm Lãnh Thạch cũng giật mình, hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Ông hai Vương run lên, vô thức lùi ra sau lưng quản gia Củng.
Sắc mặt quản gia Củng khá khó coi, dù thế nào ông ta cũng không ngờ ông Hồ mạnh như thế lại thất bại hoàn toàn, khiến họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Quản gia Củng không hổ là người từng gặp nhiều sóng gió, ông ta nhìn Hồ Tế Châu, khen ngợi: “Bản lĩnh hay đấy, bái phục”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông hai Vương, người ông tìm đến đã xong đời rồi, tiếp theo ông định làm sao đây?”
Ông hai Vương lạnh nhạt nói: “Người này rất có tiếng ở ngoài tỉnh, không ngờ thực lực lại yếu đến thế, đúng là tốn nhiều tiền vô ích”.
Sau đó ông ta chắp tay với Ngô Bình nói: “Tôi nghĩ chuyện hôm nay đến đây thôi”.
“Đến đây thôi?”, Ngô Bình cười nhạo: “Ông động vào bố mẹ tôi, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã muốn tôi bảo qua cho ông à?”
Nói rồi Ngô Bình cởi bỏ điểm huyệt cho bố mẹ, sau khi đứng lên, Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, đám người này đã bắt bố mẹ đến đây”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Bố đừng sợ, mọi chuyện đã có con rồi”.
Cậu đi thẳng về phía ông hai Vương khiến ông ta hoảng sợ lùi về phía sau đến khi không thể lùi được nữa.
Ông ta cực kỳ lo lắng, vệ sĩ bên cạnh cũng đều đứng trước mặt ông ta.
Ngô Bình vung tay lên, sức mạnh đáng sợ lan tràn, đám người này đồng loạt bị đẩy bay ra xa như diều đứt dây, còn cậu thì dễ dàng bước đến trước mặt ông hai Vương.
Ông hai Vương run giọng nói: “Có gì từ từ nói”.
Ngô Bình vỗ lên người ông ta mấy mươi cái, sau đó rụt tay lại, cậu lạnh nhạt nói: “Tôi đã đặt cấm chế trên người ông, sau này cứ cách một tiếng đồng hồ thì ông sẽ có cảm giác sống không bằng chết”.
Ông hai Vương vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu dám!”
Ngô Bình cười mỉa: “Các ông là người ra tay trước nên đừng trách tôi dùng thủ đoạn cực đoan. Ông quay về suy nghĩ cho tôi lời giải thích hợp lý đi, nếu tôi không hài lòng thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi”.
Nói rồi Ngô Bình dẫn bố mẹ xuống núi.
Quay về trên xe, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, cậu định đối phó với nhà họ Vương à?”
Ngô Bình: “Đúng thế, chẳng phải ông nói đối thủ của người nhà họ Vương kia bị bệnh sao? Không vấn đề gì cả, ông tìm được các mối quan hệ để móc nói, tôi sẽ chữa được cho người đó. Tôi không chỉ chữa khỏi, mà còn có thể làm cho người này sống lâu trăm tuổi”.
Chương 2459: Cuộc thi chọn đá ngọc thô
Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng: “Vâng, tôi sẽ quay về thu xếp ngay”.
Ngô Bình đưa bố mẹ về nhà xong thì cứ thấy nhà mới không được an toàn, thế là cậu bảo bố mẹ tạm thời nghỉ làm và cùng nhau đi du lịch. Cậu sợ bố mẹ không biết ngoại ngữ, giao tiếp khó khăn nên đã trả phí cao để thuê một hướng dẫn viên nữ biết sáu ngoại ngữ.
Sau đó thu dọn hành lý ngay trong ngày, lên lịch trình sẵn sàng sáng sớm mai xuất phát, bay thẳng ra nước ngoài.
Ngô Bình biết được sự quan trọng của thực lực, tối đó cậu không ngủ mà tiếp tục tu luyện bí ấn. Sáng sớm hôm sau, hướng dẫn viên nữ đó đến, đấy là một cô gái tầm hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, mới đi làm được nửa năm, tốt nghiệp học viện hàng đầu quốc gia, đại học Thủ đô.
Ngô Bình lái xe đưa hướng dẫn viên nữ và bố mẹ ra sân bay, chờ đến lúc máy bay cất cánh.
Bố mẹ đi rồi Ngô Bình mới thở phào, trước khi họ về, cậu có thể rảnh tay xử lý công việc của mình.
Buổi sáng cậu không lên lớp mà đến thẳng nhà Nghiêm Lãnh Thạch.
Nghiêm Lãnh Thạch cũng đang đợi cậu, vừa nhìn thấy thấy cậu thì cười, nói: “Chủ nhân, ông Thạch chỉ mới uống một ngày thuốc mà đã hồi phục khá nhiều rồi. Bây giờ cơ thể ông ấy gần như không còn mùi hôi nữa, chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao rất nhiều”.
Ngô Bình: “Uống thêm vài hôm nữa chắc sẽ bình phục”.
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Chủ nhân. Tôi đã cho người liên lạc với đối thủ của nhà họ Vương rồi, người đó tên Trương Tỉnh, là địa vị khá cao, có chỗ dựa rất lớn, là con rể của một nhà có gia thế hoàng tộc. Nhà họ Trương đã trả lời, đồng ý cho chúng ta thử. Tôi đã hẹn thời gian rồi, chiều ngày mốt chúng ta hãy đến nhà họ Trương”.
Ngô Bình: “Sau khi Trương Tỉnh này bị bệnh, chắc có không ít bác sĩ giỏi tự tìm đến nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Đúng vậy, nhưng cuối cùng thì mấy danh y tứ phương đó cũng phải bó tay. Sở dĩ Trương Tỉnh vẫn chưa chết là do có một bác sĩ thật sự rất lợi hại ở bên cạnh, người đó là thần y diệu thủ, y thuật bất phàm. Nhà họ Trương đồng ý cho chúng ta thử chắc cũng là vì có suy nghĩ kiểu thử thử cũng chẳng mất gì”.
Ngô Bình: “Không sao, chỉ cần trị khỏi bệnh cho ông ta thì họ sẽ biết được y thuật của tôi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng. Chủ nhân cũng nên đề phòng người nhà họ Vương một chút, tôi nghe nói tối qua ông hai Vương đau đớn la hét suốt cả đêm, chắc nhà họ Vương sẽ đến tìm cậu ngay thôi”.
Ngô Bình: “Nếu không muốn đau thì phải xem biểu hiện của nhà họ Vương rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Vương cho rằng mình có chỗ dựa lớn nên không xem ai ra gì, e rằng sẽ không chịu khuất phục đâu. Tôi đoán chắc nhà họ Vương sẽ tìm người lợi hại hơn đến đối phó với chủ nhân”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi đợi”.
Quả nhiên, hai người họ nói chuyện chưa bao lâu thì Nghiêm Lãnh Thạch đã nhận được điện thoại của nhà họ Vương. Ông ta ngắt điện thoại xong thì nói: “Chủ nhân, nhà họ Vương hẹn cậu và tôi tối nay gặp nhau ở Túy Tiên Lâu”.
Ngô Bình: “Vậy thì đến xem thử”.
Nghiêm Lãnh Thạch hơi lo lắng, nói: “Chủ nhân, mặc dù chúng ta không cần sợ nhà họ Vương, nhưng nếu nhà họ Vương thật sự tìm cao thủ Bí Cảnh tầng năm trở lên đến thì e rằng chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Không sao, bây giờ tôi cũng đang rảnh, trước khi đến giờ hẹn, tôi muốn thăng cấp tu vi lên chút nữa”.
Thật ra Nghiêm Lãnh Thạch cũng tò mò, rốt cuộc tu vi của Ngô Bình là gì, ông ta hỏi: “Chủ nhân, giờ cậu là Bí Cảnh tầng mấy?”
Ngô Bình: “Nói chính xác thì tu vi của tôi đang nằm giữa Luyện Khí và Bí Cảnh”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngơ ra: “Nghĩa là sao?”
Ngô Bình nói: “Giữa Luyện Khí và Bí Cảnh còn có hai cảnh giới là Bí Ấn và Thiên Bí. Bây giờ tôi đang thuộc cảnh giới bí ấn, hấp thụ bí lực của thiên địa, ngưng tụ thành ấn ký, ấn ký có thể nâng cao uy lực của bí lực lên gấp nhiều lần, và còn có thể tích tụ bí lực”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngơ ngác: “Không ngờ lại còn có cảnh giới cao thâm đến vậy. Nghe có vẻ như cảnh giới bí ấn này cũng không thua gì cảnh giới bí pháp”.
Ngô Bình: “Bí ấn có ích rất nhiều cho việc tu luyện bí chú, bí kỹ, bí pháp về sau. Đương nhiên, thần kỳ nhất vẫn là Thiên Bí”.
Nghiêm Lãnh Thạch tò mò, lập tức hỏi: “Xin chủ nhân giải thích thêm thiên bí là gì?”
Ngô Bình: “Thiên bí là cảm ứng bí lực tối cao, bí lực của trời”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngây ra: “Hình như bí lực này có cấp thấp, trung cấp, cao cấp, huyền cấp và thần cấp, lẽ nào trên nữa còn có bí lực của trời sao?”
Ngô Bình: “Bí lực thần cấp rất hiếm thấy, nhưng thiên hạ ít nhất cũng có mấy chục loại bí lực thần cấp. Còn bí lực chi thiên thì chỉ có một loại, hơn nữa, chỉ có số ít tu sĩ có thể cảm nhận được, trong số cả trăm vạn tu sĩ có thể lĩnh hội được trên ba loại bí lực cấp thần mới có một người có bí lực cấp thiên”.
Nghiêm Lãnh Thạch bất ngờ há hốc mồm, đối với ông ta mà nói, bí lực cao cấp là thứ không thể nào với tới được, vì bí lực cao nhất mà ông ta luyện được cũng chỉ là bí lực trung cấp. Vậy mà chủ nhân trước mặt ông ta đây lại muốn lĩnh hội bí lực cấp thiên, một loại bí lực còn mạnh hơn cả bí lực cấp thần.
Ngô Bình: “Thật ra bí lực cấp thiên không được xem là bí lực, nó là một loại mật mã thiên đạo, nắm được nó thì có thể nâng cao được tất cả sức mạnh. Chẳng hạn tôi nắm được bí lực cấp thiên thì có thể gia tăng sức mạnh của bí lực cấp thần, khiến uy lực của nó tăng gấp hơn mười lần”.
Nghiêm Lãnh Thạch cảm thán: “Tiềm năng của chủ nhân khiến Lãnh Thạch được mở mang tầm mắt. Đời này Lãnh Thạch có thể làm trâu làm ngựa cho chủ nhân là may mắn mười kiếp của mình”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Lão Nghiêm, ông cố gắng làm việc, sau này tôi sẽ không bạc đãi ông đâu”.
Nghiêm Lãnh Thạch quỳ xuống đất: “Vâng, nhất định tôi sẽ trung thành với chủ nhân đến chết mới thôi”.
Ngô Bình: “Đứng lên đi”.
Vì Ngô Bình có hẹn với Hàn Băng Nghiên đến tham gia cuộc thi chọn đá ngọc thô nên tầm chín giờ, cậu đã lái xe đến nhà họ Hàn. Sau đó cậu và Hàn Băng Nghiên, gọi thêm Từ Kiêu nữa, cùng nhau đến Đổ Thạch Thành.
Cứ ba năm là Đổ Thạch Thành lại tổ chức thi chọn đá ngọc thô một lần, nếu những người tham gia có thể dùng số tiền nhất định mua được đá quý, phỉ thúy với giá trị cao nhất thì sẽ giành được giải nhất.
Quy mô của cuộc thi chọn đá ngọc thô này rất lớn, chia thành rất nhiều đội thi riêng với mấy chục nghìn người tham gia. Muốn trở thành người chiến thắng trong mấy chục nghìn người đó là một điều rất khó.
Ba người Ngô Bình đến Đổ Thạch Thành thì cùng nhau đăng ký, phí đăng ký là hai trăm tệ. Sở dĩ thu phí ghi danh là để chọn lọc, tránh để những người rảnh rỗi đến quấy rối.
Ba người họ ghi danh xong thì mỗi người cầm một tờ phiếu mua hàng ba mươi nghìn, tấm phiếu mua hàng đó chỉ có thể dùng trong Đổ Thạch Thành, ngọc mua được cũng không thuộc về cá nhân nào, chỉ được giữ tạm thời thôi. Đương nhiên, nếu như giành được giải thì không chỉ có thể chính thức có quyền chọn ngọc mà còn có thể lấy được tiền thưởng.
Ba người họ lấy được phiếu mua hàng thì lập tức vào khu bán ngọc, ở đó có phỉ thúy, bạch ngọc, có loại đã được gia công, cũng có loại chưa gia công, giá cả có cao có thấp, thấp cũng mấy triệu, cao cũng trên cả trăm triệu.
Đương nhiên, phiếu mua hàng ba mươi nghìn trong tay của Ngô Bình cũng không thể mua được loại ngọc quá tốt.
Mấy người họ đến khu vực mười lăm của khu chọn đá ngọc thô, ngọc ở chỗ này thường không quá một trăm nghìn, số lượng nhiều và khá rẻ, rất nhiều người tham gia đều lựa ngọc ở đây.
Lúc này, app của cuộc thi chọn đá ngọc thô mà họ tải xuống đã bắt đầu phát trực tiếp, nữ MC xinh đẹp cười, nói: “Các bạn chơi và các khán giả thân mến, cuộc thi chọn đá ngọc thô sắp sửa bắt đầu, tiếp theo tôi xin tuyên bố quy tắc…”
Quy tắc rất đơn giản, bắt đầu sẽ thi theo đội nhỏ, tất cả mọi người dùng phiếu mua hàng trong tay mình để mua ngọc thô và mở ra tại chỗ, bên bán đá thô sẽ đánh giá giá trị miếng ngọc của bên mua đã chọn.
Sau khi đánh giá, người tham gia có thể bán ngọc để đổi lấy nhiều phiếu mua hàng hơn. Cả quá trình thi theo nhóm nhỏ chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ. Sau một tiếng, bất kể mua được bao nhiêu, số phiếu mua hàng chưa dùng hết phải giao nộp trở lại, sau đó ban tổ chức sẽ tuyên bố kết quả.
Ngô Bình xem xong quy tắc thì ký ức về cách đá ngọc thô càng trở nên rõ ràng hơn, cậu háo hức nói: “Đi, đi mua ngọc thôi”.
Chương 2460: Nội tình đen tối của cuộc thi
Ở khu vực số mười lăm, Ngô Bình thuận tay lấy một miếng đá thô trị giá hai mươi tám nghìn tệ, cầm trên tay ước lượng, bí lực thẩm thấu qua lớp vỏ đá, các thông tin bên trong có thể hiện ra trong đầu cậu. Đây là một khối đá thô rất bình thường, chất liệu ngọc bên trong có màu trắng đục, là loại mềm dẻo. Những thứ được làm từ ngọc bích này có giá trị không cao, được rao bán khắp nơi trên mạng, giá trị từ mấy mươi đến mấy nghìn.
Cứ thế chọn ra mấy khối, kết quả cậu đều không hài lòng, thế là tay phải cậu đè xuống đất, bí lực lan truyền ra xung quanh, bao phủ gần hết chất liệu ngọc ở khu mười lăm.
Bí lực thẩm thấu vào trong đó, cậu lập tức phát hiện được mấy chục khối ngọc có chất lượng tốt, nhất là một khối đá thô trông không có gì nổi bật, giá chỉ có mười hai nghìn tệ nhưng bên trong lại có một khối băng khối băng chủng ngọc lục bảo to bằng quả óc chó, chuyện này rất hiếm khi xảy ra, trong mấy triệu khối đá cũng chưa chắc có thể có một khối như vậy.
Ngô Bình lập tức mua ngay khối đá thô này, cậu vẽ một đường trên đó, sau đó nhờ ông chủ cắt ra.
Cắt một mặt khối đá thô để lộ ra một đốm nhỏ màu xanh nhỏ, từ giữa ra ngoài dần trở nên nhạt, nhìn thấy màu xanh đậm này, ông chủ ngạc nhiên nói: “Màu xanh này đẹp quá, đúng là băng chủng”.
Băng chủng này không đồng đều, càng ra ngoài càng đục, lại cắt mở mặt thứ hai ra, kết quả lại nhìn thấy màu xanh lục. Lúc này ông chủ đã có thể chắc chắn bên trong có một khối ngọc thạch đỉnh cấp, ngọc lục bảo băng chủng thượng hạng, ông ta thốt lên: “Cậu nhóc, cậu phát tài rồi đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Ông chủ, cho tôi một mức giá đi”.
Ông chủ gật đầu, ông ta tìm một người đến bàn bạc, cuối cùng báo giá ba triệu rưỡi.
Ngô Bình nói: “Được, tôi bán lại khối đá thô này cho ông chủ”, thật ra cậu muốn nhận được nhiều phiếu mua hàng hơn để có thể chọn những đá thô lớn và quý giá hơn.
Ông chủ vui mừng khôn xiết, khối đá thô này chắc chắn sẽ mang lại một số tiền khá lớn cho ông ta. Thế là ông ta vui vẻ đưa cho Ngô Bình một phiếu mua hàng trị giá ba triệu rưỡi.
Thấy Ngô Bình lập tức chọn được một khối đá, Hàn Băng Nghiên còn vui hơn cả cậu, cười nói: “Anh Bình, anh lợi hại thật đấy, cũng chọn cho em một cái được không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên là được”.
Cậu kéo Hàn Băng Nghiên đi mấy bước, chọn cho cô một khối đá thô lớn bằng quả dưa, giá trị hai mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ.
Khối đá thô này được mở ra, bên trong có một nửa là Băng Chủng, mặc dù không phải là màu xanh đồng đều hết nhưng màu sắc cũng rất đẹp, nhất là hoa văn nổi ở bên trong, nếu làm thành vòng tay sẽ cực kỳ đẹp.
Ông chủ đánh giá khối đá thô này, sau đó báo giá hai triệu ba trăm nghìn tệ.
Từ Kiêu không ngồi yên được nữa: “Đệch, anh Bình đỉnh quá vậy, tớ cũng muốn”.
Ngô Bình cười nói: “Được, vậy đi theo tớ”.
Không lâu sau, Từ Kiêu được Ngô Bình giúp tìm được một khối đá, trị giá một triệu năm trăm nghìn tệ.
Sau khi mua xong đá, ba người cầm phiếu mua hàng trị giá chục triệu tới khu số 1.
Trong khu chứa đá thô, từ khu một đến khu hai lăm, đá thô ở khu 1 là đắt nhất. Ở khu 1, đá thô tốt nhất có giá trị hàng chục triệu tệ, mười phút trôi qua, Ngô Bình sắp bắt đầu vòng lựa chọn thứ hai.
Lần này cậu dùng đến cách cũ, cũng xác định mười mấy khối đá thô. Cậu tìm được một khối đá thô cao nửa người, được dán giá hai triệu bốn trăm tám mươi tám nghìn tệ.
Bề ngoài khối đá thô này có vết nứt nhưng nếu nhìn vào bên trong qua vết nứt thì không thể phát hiện được màu xanh lục. Nếu không có vết nứt này, giá trị của khối đá thô này chắc chắn phải lên đến chục triệu tệ.
Ngô Bình cầm đá thô lên, nói với ông chủ: “Tôi mua cái này”.
Cậu vẽ một đường rồi bảo ông chủ mở ra, sau đó lại chọn khối đá thô thứ hai. Đá thô thứ hai có trị giá chín trăm tám mươi nghìn tệ, khối ngọc bên trong cũng khá tốt.
Khi hai khối đá thô được mở ra, miếng đầu tiên là một viên ngọc lục bảo thủy tinh, theo ước tính sơ bộ, đá thô toàn màu xanh này nặng ít nhất sáu mươi kilogram. Ông chủ ngạc nhiên thốt lên liên tục, loại ngọc lục bảo thủy tinh này được bán lẻ trên thị trường với giá hàng chục nghìn tệ một gram. Hơn nữa khối lượng càng nặng thì giá càng cao.
Ngô Bình: “Ông chủ, khối đá thô này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nói: “Năm trăm triệu, tôi có thể mua nó”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không bán đá thô này, ông mở khối đá thô thứ hai giúp tôi”.
Khối đá thô thứ hai là ngọc lục bảo băng chủng, khoảng bốn mươi lăm kilogram, trị giá cũng lên đến cả trăm triệu tệ.
Sau đó Ngô Bình cũng chọn cho Hàn Băng Nghiên và Từ Kiêu mỗi người một khối, giá cả đều là một triệu. Sau khi khối đá thô của họ được mở ra, giá trị cũng lên đến mấy chục triệu tệ.
Miếng của Hàn Băng Nghiên có giá hơn bảy mươi triệu, còn của Từ Kiêu là hơn năm mươi triệu.
Lúc này còn hơn mười phút nữa mới hết một tiếng đồng hồ, Ngô Bình không đi chọn đá thô nữa, sau khi có vài người đăng tải thông tin liên quan lên mạng, lập tức có nhân viên lập tức đến xác nhận.
Sau khi xác nhận một lần, nhân viên cười nói: “Thưa cậu, theo quy tắc thì phải tiến hành niêm phong các khối đá thô tại hiện trường rồi cất vào kho”.
Ngô Bình cũng không có ý kiến với việc này, dù sao đồ này cũng là của bên tổ chức, sau khi có được thứ tự thì họ mới có thể lấy được mấy khối ngọc này.
Các nhân viên lái xe đến để vận chuyển đá thô đi.
Ba người tìm được một sạp bán đồ uống, vừa uống nước vừa đợi kết quả bên kia.
Năm phút, mười phút, mãi đến thời hạn một tiếng đồng hồ, họ cũng không nhận được tin tức gì.
Từ Kiêu nhíu mày nói: “Không đúng, đáng lẽ chúng ta ở trong số ít đứng đầu, sao vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào vậy?”
Lúc này, trên truyền hình trực tiếp, người dẫn chương trình nữ nói: “Kính thưa quý vị, kết quả vòng bảng của cuộc thi cược đá thô đã có, tôi sẽ công bố mười người đứng đầu mỗi nhóm”.
Mấy người Ngô Bình ở nhóm thứ bảy, đợi mãi cuối cùng cũng đến nhóm thứ bảy. Người dẫn chương trình công bố: Nhóm thứ bảy, vị trí đứng đầu là cô Hồ, số đuôi chứng minh thư là 1533, tổng giá trị ngọc thạch đã mua là ba triệu sáu trăm bảy mươi nghìn tệ.
Nghe đến kết quả này, Từ Kiêu lập tức nói: “Chỉ một khối đá thô của chúng ta đã là mấy chục triệu tệ, sao vị trí đầu tiên chỉ có ba triệu sáu trăm bảy mươi nghìn tệ vậy?”
Sắc mặt Ngô Bình cũng khá khó coi, nói: “Đá thô mà chúng ta chọn quá tốt nên đã khơi lên lòng tham của vài người”.
Cậu hỏi Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, anh nhớ rằng em có quay lại toàn bộ quá trình nhỉ?”
Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Ừ, một mình anh Bình chọn lựa nên em rảnh rỗi lấy điện thoại quay lại đây này”.
Ngô Bình nhận lấy điện thoại của Hàn Băng Nghiên, mở video ra xem lướt qua, lạnh nhạt nói: “Có quay là được, đám người này tưởng rằng lừa tiền của chúng ta dễ lắm đấy?”
Cậu uống một hớp nước, sau đó gọi điện thoại cho ông Thạch.
Đầu bên kia điện thoại, ông Thạch cảm thấy vô cùng cảm kích: “Thần y Ngô, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Ha ha, hôm qua tôi còn đến nhà tắm công cộng, không ai ngửi thấy mùi cơ thể của tôi nữa. Thần y Ngô, tôi định đích thân đến nhà cậu để cảm ơn, không biết mấy ngày nay cậu có thời gian không?”
Ngô Bình: “Ông Thạch khách sáo rồi, chỉ cần ông hồi phục là được. À phải rồi, tôi có chút việc muốn nhờ ông giúp”.
Vừa nghe thế, ông Thạch lập tức nói: “Thần y Ngô cứ nói, chỉ cần là việc tôi có thể làm, tất nhiên sẽ không từ chối”.
Sau đó Ngô Bình kể lại chuyện mình gặp phải trong cuộc thi cược đá ngọc thô, ông Thạch nghe xong không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Gì cơ? Họ dám làm thế với thứ có giá trị hàng trăm triệu tệ. Đúng là coi trời bằng vung. Thần y Ngô đừng lo, tôi sẽ liên hệ với cơ quan chức năng ở Trung Châu, nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu”.