Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: Trang thông tin của Thần Huy

Lục Nhiễm Trần: “Sư đệ, cậu đến đúng lúc lắm. Anh với chị dâu cậu chuẩn bị đi du lịch, lần này ít thì nhà anh đi ba tháng, lâu thì cả năm. Vì thế, anh không thể để mắt đến Vạn Lộ Khả được nữa, cậu nghĩ cách đi nhé”.

Ngô Bình hỏi: “Đại ca đi du lịch tận đâu thế?”

Lục Nhiễm Trần: “Chưa biết, đến đâu hay đến đó”.

Ngô Bình biết Lục Nhiễm Trần phải rèn luyện trong chốn hồng trần nên đành nói: “Được rồi, em sẽ nhờ người khác”.

Ăn uống xong, Lục Nhiễm Trần về trước, ông ấy rất vội vàng, Ngô Bình giữ lại cũng không được.

Sau đó, anh cùng đến công ty với Vạn Lộ Khả.

Công ty này tên là Trung Lương, tên của ông nội Vạn Lộ Khả.

Ngô Bình chính là cổ đông lớn nhất của công ty Trung Lương với 50 phần trăm cổ phần. Hiện giờ, nhân viên của công ty đã thạo việc và làm việc đi vào quy đạo, chỉ còn chờ lấy được nốt lô đất kia thôi.

Ngô Bình đi quanh công ty một vòng, cuối cùng được Vạn Lộ Khả mời vào phòng làm việc.

Ngô Bình cười nói: “Cô đặt tên cho công ty là Trung Lương, ý đang tuyên chiến với những người kia à?”

Vạn Lộ Khả đáp: “Có anh rồi thì tôi không sợ họ nữa”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Dù Thần Huy rất mạnh, nhưng với tôi thì tổ chức ấy chưa là gì cả. Minh thương dễ đánh, ám tiển khó phòng, tôi sẽ bảo vệ cô”.

Lục Nhiễm Trần có thực lực rất mạnh, có ông ấy ở đây thì Ngô Bình không còn lo lắng gì nữa. Giờ Lục Nhiễm Trần đi rồi, anh buộc phải tìm một người bảo vệ an toàn cho Vạn Lộ Khả.

Vạn Lộ Khả: “Nhờ có ông Lục mà tổ chức kia đã nhiều lần cử người tới giết tôi đều thất bại, mà tôi còn chưa cảm ơn anh cơ, nếu không có anh thì tôi đã bị họ hại chết lâu rồi”.

Cô ấy nói tiếp: “Ông Lục đã lần ra manh mối của người đứng sau rồi, sau đó còn lấy được ít đồ của người đó”.

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Thứ gì thế?”

Vạn Lộ Khả: “Thiết bị truy cập vào trang thông tin của Thần Huy”.

Vạn Lộ Khả mở két bảo hiểm của công ty, sau đó lấy một chiếc laptop ra. Chiếc laptop này rất lạ, nhìn bên ngoài trông hệt như một cái vali, phải mở ra thì mới biết là máy tính.

Vạn Lộ Khả: “Nhập mật mã vào là có thể truy cập vào trang nhiệm vụ của Thần Huy. Có thể phát hoặc nhận nhiệm vụ ở đó”.

Ngô Bình nổi hứng rồi mở máy ra ngay, sau đó đăng nhập mật khẩu là truy cập vào dễ dàng.

Đây là một trang mạng như diễn đàn, nhưng đơn giản hơn. Trên đây có mục phát nhiệm vụ, nhận nhiệm vụ, mục giao lưu hoặc mục giải trí.

Tên của tài khoản này là Diêu Thiên Thánh, cấp bậc là Thiên Sứ bốn sao, xem ra khá có địa vị.

Ngô Bình tìm kiếm một hồi thì đoán Diêu Thiên Thánh này có cấp bậc rất cao, ông ta đã phát chín nhiệm vụ, giúp thành viên của mình giải quyết ba vụ khó, lần nào cũng hoàn thành thuận lợi.

Mỗi khi giải quyết được một chuyện, ông ta sẽ được tích điểm và được thưởng.

Giải thưởng rất thực chất, vì được quy ra tiền, cứ hoàn thành nhiệm vụ thì sé được tiền.

Rõ ràng trang của Thần Huy là một cơ cấu mang tính chất quốc tế, có rất nhiều nhiệm vụ liên quan đến nước ngoài.

Ngô Bình tập trung đọc quy tắc của trang này, sau đó nhấp vào mục trò chuyện, ở đây có hơn chục người.

Nhóm này nói chuyện rất rôm rả, họ đang bàn về công ty Trung Lương, ai cũng đưa ra ý kiến để ngăn cản công ty phát triển vững mạnh.

“Mọi người đã tra ra gì chưa? Rốt cuộc cao thủ bảo vệ Vạn Lộ Khả là ai? Để tiêu diệt người này, chúng ta đã treo giải cả bảy lần rồi mà toàn thất bại”.

“Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì người đó ở cảnh giới Địa Tiên rồi”.

“Địa Tiên ư? Bảo sao, nhưng dù thế thì chúng ta cũng phải xử lý cho bằng được”.

Ngô Bình đọc một lúc thì cũng tham gia: “Người này giỏi lắm, suýt nữa đã tìm được tôi”.

Những người khác tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh Diêu, anh vẫn ổn chứ?”

Ngô Bình: “Ừ, mọi người cũng cẩn thận đấy. À, tôi biết một vài thông tin liên quan đến người này”.

“Mau nói đi”, ai cũng hào hứng muốn nghe.

Ngô Bình: “Người này không phải cao thủ cảnh giới Địa Tiên bình thường đâu, mà ở cấp Chân Quân rồi. Thực lực của ông ta mạnh lắm, Vạn Lộ Khả được ông ta bảo vệ thì không ta không làm gì được đâu”.

Mọi người đều im lặng, sau đó có người nói: “Không ngờ lại là Chân Quân! Anh Diêu, anh biết ông ta ở tầng thứ mấy không?”

Ngô Bình: “Tầng thứ chín, thậm chí là mười luôn rồi”.

Người đó: “Sợ nhỉ! Vậy mọi người mau ngừng mọi hành động với Vạn Lộ Khả đi”.

Nhưng hầu hết mọi người ở đây đều không biết Chân Quân lợi hại thế nào, lập tức có người nói: “Chân Quân thì làm sao? Chúng ta có thể thuê cao thủ mà”.

Ngô Bình: “Thứ cho tôi nói thẳng, chưa bàn đến việc chúng ta có thể thuê được một cao thủ giết chết Chân Quân hay không. Mà dù có tìm được thì cũng phải mất rất nhiều tiền, khéo mình không thuê nổi đâu”.

Có người hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Khéo còn nhiều hơn số tiền mà chúng ta lấy được của Vạn Trung Lương ngày xưa, ai chấp nhận được không?”

Mọi người lại im lặng, mãi sau mới có người nói: “Thế làm sao giờ? Kệ à?”

Ngô Bình: “Kệ sao được, nhưng tạm thời chúng ta chưa có kế sách hay. Tôi nghĩ cứ gác chuyện này sang một bên, rồi mọi người cùng nhau nghĩ cách”.

Anh nói tiếp: “Không giấu gì mọi người, giờ tôi cũng đang sợ lắm. Nhỡ Chân Quân kia bị chúng ta chọc giận rồi đến tận nơi xử lý thì chúng ta chết là cái chắc”.

Mọi người bắt đầu thấy sợ, không ai nói gì nữa.

Một lúc sau mới có người nói: “Anh Diêu nói đúng, chúng ta cũng kiếm đủ rồi, không cần phải liều mạng nữa. Tôi đồng ý với ý kiến của anh Diêu, tạm thời gác chuyện này sang một bên. Chân Quân ấy không thể ở cạnh mà bảo vệ Vạn Lộ Khả mãi được, chờ ông ta đi rồi thì chúng ta đối phó với cô ta sau cũng không muộn”.

Sau đó, người ấy nói tiếp: “Tôi có tin quan trọng muốn nói cho mọi người biết. Hắc Thiên Giáo có một loại thuốc kỳ lạ, uống xong có thể khiến người trẻ ra 20 tuổi, tuổi thọ tăng lên hơn 100 tuổi, mà không ôm đau bệnh tật. Giờ tôi không thể tiếp cận với giáo phái ấy được, ai liên lạc được với họ thì hỏi mua thử đi”.

Ngô Bình trả lời: “Anh nhắc đến Trường Sinh Tán à?”

Người đó có tên là Tạ Linh Sơn, cấp bậc cao hơn Diêu Thiên Thánh, là Thiên Sứ năm sao: “Đúng, anh Diêu cũng biết à?”

Ngô Bình: “Biết chứ, tôi mua một ít về dùng thử rồi, hiệu quả tốt lắm, nhưng giá chát vô cùng”.

Tạ Linh Sơn: “Hay quá! Anh Diêu, mọi người quen biết đã lâu, mua giúp tôi một ít với, anh không biết chứ thuốc này đang nổi lắm, ai cũng thi nhau lùng mua”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình phì cười: “Để tôi thử, nhưng chưa chắc đã mua được đâu nhé”.

Tạ Linh Sơn: “Cảm ơn trước”.

Ngô Bình ấn vào mục nhiệm vụ, tìm kiếm nội dung liên quan đến Trường Sinh Tán, quả nhiên đã nhìn thấy hơn chục nhiệm vụ liên quan đến loại thuốc này.
Chương 822: Hấp thu Ngũ Hành Linh Châu

Các nhiệm vụ này đều là mua Trường Sinh Tán, địa vị của những người này chưa đủ để được Hắc Thiên Giáo coi trọng, hoặc giáo phái chưa có liên hệ gì với họ cả nên họ không thể mua được thuốc.

Trong khi đó, những người có tiền và quyền thì luôn muốn sống lâu và khoẻ mạnh, vì thế họ đã không tiếc công sức và tiền bạc để mua cho được loại thuốc này.

Ngô Bình chỉ xem qua thôi, đương nhiên anh sẽ không bán Trường Sinh Tán cho đám này. Loại thuốc này quý là bởi nó hiếm, ai có được đều không phải vì giàu, mà vì họ có giá trị với Hắc Thiên Giáo.

Nói đơn giản là những người phát nhiệm vụ này không đủ tư cách để sở hữu Trường Sinh Tán.

Ngô Bình lại kiểm tra các nhiệm vụ khác thì thấy cái gì cung có. Có người muốn thăng quan, có người muốn trả thù, có người muốn chuyển tài sản, có người muốn thoát tội, có người muốn chữa bệnh.

Ngô Bình xem một lúc là biết Thần Huy hoạt động theo lối gì.

Cấp thấp nhất ở Thần Huy là Thiên Sứ thực tập, từ một sao đến năm sao, sau đó là Thiên Sứ từ một đến mười sao, sau nữa còn có Đại Thiên Sứ từ một đến mười sao và cuối cùng là Thánh Thiên Sứ Vương từ một đến mười sao.

Cấp bậc khác nhau sẽ được tiếp xúc với các khu vực khác nhau. Hiện giờ, Ngô Bình chỉ được thấy các nhiệm vụ mà Diêu Thiên Thánh được nhận, còn muốn xem nhiều nhiệm vụ hơn thì phải chờ nâng cấp bậc.

Nâng cấp bậc cũng có liên quan đến việc hoàn thành nhiệm vụ, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ thì sẽ được cộng điểm, điểm càng nhiều thì cấp bậc càng cao.

Sau khi hiểu biết phần nào về Thần Huy, Ngô Bình bắt đầu thấy hứng thú, anh cũng muốn đăng ký một tài khoản, sau đó nuôi nó đến cấp cao nhất.

Nghĩ vậy, Ngô Bình hỏi trong nhóm chat: Mọi người ơi, tôi có một ông bạn muốn gia nhập Thần Huy, có cách nào đơn giản không?”

Lập tức có người trả lời: Anh Diêu, anh có thể tìm ba người làm chứng cho anh, như thế thì bạn anh chỉ cần nạp 100 triệu đô vào là sẽ được làm Thiên Sứ thực tập một sao ngay.

Ngô Bình: Có ai làm giúp bạn tôi được không? Tôi sẽ trả 500 triệu đô.

Đây là một số tiền không nhỏ, vì thế Ngô Bình đã nhanh chóng huy động được năm người.

Quá trình đảm bảo rất đơn giản, Ngô Bình chỉ cần gõ thông tin của mình và ID của ba người kia, sau đó tổ chức sẽ hỏi ba người kia có đồng ý bảo đảm cho anh không.

Loáng cái, Ngô Bình đã làm xong các thao táo, còn ba người kia cũng đồng ý đảm bảo cho anh.

Ngô Bình lập tức chuyển tiền cho ba người kia bằng tài khoản của Diêu Thiên Thánh, trong tài khoản của người này có hơn hai tỷ đô.

Sau đó, Ngô Bình đã nhận được thông báo kiểm duyệt, trong ngày hôm nay sẽ có câu trả lời.

Anh lại hỏi trong nhóm chat: Mọi người ơi, để đảm bảo an toàn, tôi nghĩ chúng ta nên bán lô đất kia cho Vạn Lộ Khả.

Lập tức có người phản đối: Anh Diêu, chẳng dễ gì chúng ta mới lấy được, nếu giờ bán lại cho cô ta thì bao công sức trước đó đổ đi hết à?

Ngô Bình: Chẳng giấu gì mọi người, tôi có một người bạn ở Địa Tiên Giới. Anh ấy bảo tôi là sức chịu đựng của bên kia có giới hạn, họ chuẩn bị ra tay xử lý chúng ta rồi nên tôi mới sợ.

Mọi người đều hoang mang, dù họ là thành viên của Thần Huy, có quyền và có tiền, nhưng so với giới tu chân thì vẫn chưa là gì.

Cuối cùng, ai cũng tán thành ý kiến của Ngô Bình vì sợ chết.

“Anh Diêu nói đúng đấy, có mỗi lô đất thôi mà, bán cho cô ta đi”.

“Đúng thế, an toàn là trên hết. Tôi thấy chỉ cần Vạn Lộ Khả không gây sự với chúng ta thì chúng ta cứ mặc đi”.

“Chỉ sợ cô ta ghi thù rồi không để yên cho mình thôi”.

Ngô Bình: “Mọi người yên tâm, tôi nhận được một tin là Vạn Lộ Khả không có ý định trả thù chúng ta đâu”.

Bấy giờ, mọi người yên tâm.

Vài phút sau, Ngô Bình tắt máy tính rồi nói với Vạn Lộ Khả: “Tạm thời, mấy người kia sẽ không làm gì cô nữa đâu, ngoài ra lô đất kia cũng sẽ về tay cô nhanh thôi”.

Vạn Lộ Khả đứng cạnh đó xem Ngô Bình nãy giờ nên nói: “Anh siêu thế! Không ngờ anh có thể doạ họ bằng mấy câu nói”.

Ngô Bình: “Tôi có doạ họ đâu, mà là cảnh cáo”.

Vạn Lộ Khả: “Tóm lại là cảm ơn anh”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chúng ta là đối tác mà”.

“Có chuyện này tôi muốn hỏi anh”, nói rồi, Vạn Lộ Khả lại lấy một cái hộp gỗ trong két ra, bên trong có một khối ngọc hình người cao 20 phân, trông giống như thật.

Anh hỏi: “Gì đây?”

Vạn Lộ Khả: “Đồ ông tôi để lại, trước khi xảy ra chuyện, ông bảo với bà là nếu ông chết thì chôn khối ngọc này ở vùng quê, ông còn dặn bà không được chạm vào nó. Anh là người tu hành, có biết nó là gì không?”

Ngô Bình nhìn tượng ngọc thì thấy bên trong có phong ấn một luồng sức mạnh rất lớn như tà ma, nhưng không hoàn toàn là thế.

Ngô Bình nói: “Ông cô dặn không được động vào thứ này là có lý do, nó có rất nhiều tà khí”.

Vạn Lộ Khả: “Rốt cuộc là thứ gì vậy? Bà tôi từng bảo trước kia ông chỉ là một công nhân bình thường thôi. Sau khi có được bức tượng này thì mới phất lên nhanh chóng, nhưng lên nhanh thì xuống cũng nhanh”.

Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Trong pho tượng có một linh hồn, nó rất kỳ lạ, có thể sống nhờ trong cơ thể người, cộng sinh với linh hồn chính, vì thế nó có tên là tượng Cộng Sinh Hồn”.

Vạn Lộ Khả: “Dù tôi không rõ lắm, nhưng đại khái cũng biết nó là gì rồi”.

Sau đó, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh có thể xử lý nó giúp tôi được không? Hoặc anh dùng nó vào việc gì được thì tôi tặng anh”.

Ngô Bình mỉm cười: “Tặng tôi à?”

Vạn Lộ Khả: “Tôi không muốn bị ảnh hưởng giống ông tôi đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, để tôi cầm cho”.

Anh cất chiếc hộp gỗ và cái laptop đi: “Tôi đi đây, có gì thì gọi cho tôi”.

Công ty cách vịnh Bạch Long không xa, nên loáng cái là Ngô Bình về đến biệt thự ngay.

Đường Tử Di đang ngủ, anh không làm phiền mà tự tập cách hít thở.

“Theo ghi chép trong phiến ngọc, một tháng sau khi đả thông linh khiếu thứ sáu, bệnh Đại Thoái có lẽ sẽ bắt đầu, bệnh này rất nguy hiểm nên mình phải chuẩn bị trước”.

Nghĩ vậy, Ngô Bình lấy Ngũ Hành Linh Châu ra rồi nói: “Uống cái này vào sẽ tăng thể chất”.

Ngũ Hành Linh Châu là vật báu của đất trời, đến Đại Đế của Tiên Quốc cũng phải cất kỹ. Cả thời Tiên Quốc chỉ phát hiện đúng hai viên Ngũ Hành Linh Châu, đủ thấy nó hiếm đến mức nào.

Ngô Bình đổ nước đến nửa bình ngọc, sau đó bỏ Ngũ Hành Linh Châu vào, tiếp theo nhỏ vào đó một giọt máu của anh.

Ngũ Hành Linh Châu rất cứng, muốn hoà tan thì cần tới máu.

Khi nhỏ máu vào nước, Ngũ Hành Linh Châu đã nổi bọt khí rồi nhanh chóng tan ra. Chỉ vài phút, nước trong bình đã chuyển thành ngũ sắc, đó chính là thần dịch Ngũ Hành trong truyền thuyết.

“Ngon rồi!”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi nhỏ từng giọt xuống lưỡi.

Một luồng thần lực Tiên Thiên Ngũ Hành điên cuồng chảy vào người anh, Ngô Bình kêu lên, kinh mạch toàn thân như bùng nổ, làn da cũng xuất hiện năng lượng ngũ sắc.

“Hỏng rồi! Sức mạnh ác liệt thế này khéo mình không chịu được mất”, Ngô Bình thầm nghĩ.

Da anh bắt đầu nứt ra, Ngô Bình cuống lên ngay.

Đúng lúc này, các Đạo Diệp bắt đầu cử động, thần lực Ngũ Hành lập tức rời khỏi kinh mạch rồi tập trung hết về phía chúng.
Chương 823: Cắm rễ vào Đạo Thổ ngũ hành

Hình như Đạo Diệp rất thích thần lực ngũ hành. Xung quanh nó hình thành một trường lực kỳ lạ. Thần lực ngũ hành bắt đầu lắng xuống quanh nó, cuối cùng hình thành một lớp màng mỏng bám vào rễ.

Anh cảm nhận được Đạo Chủng đang hấp thụ lực ngũ hành, có điều tốc độ hấp thụ cực kỳ chậm. Ngoài ra, Đạo Chủng cũng không có sự thay đổi nào khác.

“Chỉ có vậy thôi à?”, Ngô Bình hơi thất vọng. Anh còn tưởng linh châu này sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho mình.

Nhưng linh châu ngũ hành đã biến thành nước, anh cũng không thể lãng phí nó, bèn uống từng giọt vào. Mỗi lần uống một giọt, ban đầu anh sẽ thấy rất khó chịu, nhưng sau đó thần lực năm nơi đều sẽ được Đạo Diệp hút vào rồi lắng xuống.

Càng uống nhiều linh dịch ngũ hành, phần rễ của Đạo Chủng dần dần được một vật chất ngũ sắc bao bọc, như một vũng bùn vậy. Đến khi Ngô Bình đã nuốt hết toàn bộ linh dịch ngũ hành, vật chất ngũ sắc ấy đã chiếm gần một phần ba không gian của phần dưới đan điền. Đạo Chủng cắm rễ vào vật chất ngũ sắc này, trở nên kiên cố hơn.

“Chẳng lẽ đây chính là… Đạo Thổ ngũ hành?”, anh kinh ngạc.

Có ghi chép rất chi tiết về Đạo Chủng trong thẻ ngọc mà Đông Hoàng tặng anh. Sau khi Đạo Chủng mọc rễ, cần cắm rễ vào Đạo Thổ. Mà Đạo Thổ rất quý hiếm, chỉ có đạo quân của cảnh giới Đại La mới luyện chế được. Trong đó, Đạo Thổ ngũ hành là hiếm nhất. Nó cần đạo quân thu thập từ khí ngũ hành tiên thiên trong vũ trụ, cùng với sự trợ giúp của tạo hoá, kéo dài hàng chục nghìn năm mới có thể thành công!

Bình thường, chỉ có Vô Thượng Giáo mới có thể tiêu hao một lượng lớn tinh lực và tài nguyên vào luyện chế Đạo Thổ, cung cấp cho đệ tử ưu tú nhất của bổn giáo sử dụng.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Con trai tinh ấy năm xưa chắc chắn đã nuốt Đạo Thổ ngũ hành nên mới có một viên linh châu ngũ hành đặc biệt đến vậy!”

Thậm chí anh còn hoài nghi rằng, viên linh châu ngũ hành mà Đại đế Tiên quốc có được cũng không thể so sánh với viên này. Suy cho cùng thì trên thiên hạ cũng chẳng có nhiều Đạo Thổ ngũ hành mà.

Tâm trạng của anh đang rất vui, vì một khi Đạo Chủng đã cắm rễ vào Đạo Thổ thì nền móng sẽ rất vững chắc, sắp tới có thể đơm hoa kết quả. Nó sẽ hấp thụ đủ loại năng lượng trong cơ thể Ngô Bình, sau đó sẽ thai nghén thật nhiều thần thông Tiên Thiên, pháp thuật Tiên Thiên. Mà những pháp thuật và thần thông phi thường này, tu sĩ bình thường hoàn toàn không thể có, sau này luyện tập mới được.

Khi anh uống hết linh dịch ngũ hành đã là sáng hôm sau. Đường Tử Di thức giấc từ sớm, đang cho Đông Hoàng ăn.

Thấy Ngô Bình bước ra khỏi phòng, cô ấy cười nói: “Chồng à, ban nãy anh đang tu luyện nên em không dám quấy rầy”.

Nhờ công dụng của Băng Cơ Ngọc Cốt Đan, Đường Tử Di đã sở hữu thể chất băng cơ ngọc cốt! Bây giờ da dẻ cô ấy cực kỳ đẹp, bề mặt da còn phảng phất hơi lạnh, trên người có mùi hương lạnh thoang thoảng.

Ngô Bình rất vui, bèn cười bảo: “Tốt đấy. Băng Cơ Ngọc Cốt Đan thích hợp cho người đẹp sử dụng nhất. Lại đây cho anh cắn vài miếng nào”.

Đường Tử Di liếc anh: “Còn nói nữa, hôm qua em khó chịu muốn chết”.

Ngô Bình kiểm tra cơ thể của Đường Tử Di, thấy mọi thứ đều bình thường. Anh lại hôn lên làn da mịn màng mát lạnh của cô ấy, đoạn nói: “Ôm em đi ngủ giữa mùa hè nóng bức chắc chắn sẽ rất thoải mái”.

Đường Tử Di ôm chầm lấy anh: “Thế thì anh ôm em ngủ mỗi ngày”.

Ngô Bình cười toe toét, lấy đan hồ ra: “Trong này mới là đồ tốt. Em nhớ dùng nó ngâm nước uống, tuyệt đối không được gián đoạn”.

Đường Tử Di đáp: “Em không quên đâu. À, em đang định nói với anh này, bố muốn gặp anh đấy, anh đi chứ?”

Ngô Bình hỏi: “Chú có việc tìm anh à?”

Đường Tử Di bảo: “Bố em khoe với bạn bè rằng anh là cao thủ trẻ tuổi số một, thần y số một thiên hạ. Hôm nay bố đãi tiệc mời bạn ở nhà, hy vọng anh đến dự để chứng minh ông ấy không khoác lác”.

Ngô Bình bó tay: “Sao bố em lại khoác lác về anh?”

Đường Tử Di cười đáp: “Thì ông ấy tự hào vì có một cậu con rể tương lai như anh mà. Chồng này, hay là chúng ta về nhà một chuyến đi, anh cũng muốn thăm ông nội mà?”

Ngô Bình cảm thấy thế nào cũng được, bèn nói: “Được rồi, anh đi chuẩn bị một lát. Nửa giờ nữa chúng ta khởi hành nhé”.

Ngô Bình lấy năm chai, mỗi chai bỏ ba phần Bồi Nguyên Tán, đủ cho một người uống. Ngoài ra anh còn hái ba quả đào tiên làm quà.

Cũng lâu rồi anh chưa đến nhà họ Đường, đi tay không thì ngại lắm.

Anh còn chưa ra khỏi cửa thì đã có người tìm đến.

Đó là người đàn ông họ Phùng. Gã khóc lóc thảm thương, mặt đã sưng tấy. Hoá ra sau khi trở về, gã đã cầu cứu khắp nơi, nhưng không ai dám ra mặt giúp gã cả. Cộng thêm việc đau đến mức chết đi sống lại, gã hết cách, đành phải liên tục tát vào mặt mình theo cách của Ngô Bình. Mỗi lần gã tát, cơn đau sẽ dịu đi đôi chút. Thế là gã tát mãi đâm nghiện, cứ không ngừng tát, kết quả khiến mặt mình sưng vù lên.

Nhưng tự tát mãi cũng không hay, mặt gã sắp nát mất rồi. Gã vẫn cần gương mặt mình. Đến khi chịu không nổi nữa, gã mới đến đây xin Ngô Bình bỏ qua.

“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi”, người đàn ông họ Phùng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Ngô Bình hờ hững hỏi: “Anh đã tát vào mặt mình bao nhiêu cái?”

Gã ngẫm nghĩ: “Cũng được bốn, năm trăm cái”.

Ngô Bình đáp: “Về nhà tát tiếp đi. Đến khi mỗi bên má đều tát đủ một nghìn cái, cơn đau của anh sẽ biến mất. Sau khi tát xong thì nhanh chóng đến bệnh viện, tôi e là cơ mặt anh sắp tê liệt rồi”.

Gã thất kinh: “Tôi thật sự biết lỗi rồi. Mong anh tha cho tôi!”

Ánh mắt của Ngô Bình rất lạnh lùng: “Anh ra tay với một đứa trẻ mới vài tuổi, quá ác độc, tát hai nghìn cái đã là hình phạt nhẹ nhàng. Từ bây giờ trở đi, anh chỉ được làm việc thiện, không được làm điều xấu, nếu không cơn đau vẫn sẽ phát tác. Đến lúc ấy, anh lại phải tát mình hai nghìn cái mới có thể giải thoát”.

Dứt lời, anh phất tay: “Cút đi!”

Người đàn ông ủ rũ rời đi. Vì trong nhà có chút thế lực nên gã vẫn luôn hoành hành ngang ngược. Nay gã bị Ngô Bình trừng phạt, trong lòng cực kỳ không phục, nhưng không phục cũng không được, đành phải nhịn!

Về đến nhà, gã tự nhốt mình trong phòng, lại nghiến răng tát cho đủ hai nghìn cái. Quả nhiên sau đó không còn đau nữa, nhưng vì bị tát quá nhiều nên mặt gã gần như nát nhừ, răng cũng lung lay, thậm chí còn xuất hiện tình trạng não bị chấn động. Người nhà đã nhanh chóng đưa gã đến đến bệnh viện.

Từ đó về sau, người đàn ông họ Phùng bắt đầu hành thiện tích đức, tính khí nóng nảy đã được kiềm chế rất nhiều. Lâu dần, bản tính hung hăng của gã cũng biến mất, gã còn cảm thấy rất hối hận về những gì mình đã làm ngày xưa. Đấy là chuyện rất lâu về sau.

Ngô Bình và Đường Tử Di lái xe đến biệt thự Vân Đỉnh. Vừa đến nơi, họ đã thấy trong sân đặt rất nhiều bàn tiệc, trên bàn có món ngọt, hoa quả, món ăn nhẹ, vân vân.

Vài chục người đang có mặt tại đây, kẻ đứng người ngồi, tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, náo nhiệt vô cùng. Tất nhiên, vợ chồng Đường Minh Huy cũng ở trong số đó.

Ngô Bình hỏi: “Tử Di à, những người này là ai vậy?”

“Họ đều là quan chức và đại gia của Giang Nam, danh gia vọng tộc ấy. Mấy mươi năm trước, nhóm người này đã thành lập thương hội Giang Nam. Từ xưa, Giang Nam đã là nơi giàu có và đông đúc nhất Viêm Long. Tập đoàn do những người này thành lập bắt đầu đầu tư ra thế giới với sự hỗ trợ của sức mạnh quốc gia. Có thể anh không tin, những người này nắm giữ gần hai mươi phần trăm ngành sản xuất và khoảng ba mươi phần trăm thị trường bất động sản cả nước đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Chú có thể tập hợp những người này lại với nhau, chứng tỏ chú có sức ảnh hưởng rất lớn trong thương hội Giang Nam”.

Đường Tử Di đáp: “Bố muốn làm hội trưởng của thương hội, có điều các đối thủ cạnh tranh của ông ấy đều rất giỏi. Ông ấy tổ chức buổi họp mặt này chính vì muốn mượn oai phong của anh làm những người này chấn động, để thành công được bầu làm hội trưởng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK