Sau đó, Ngô Bình đánh gục nốt những kẻ còn lại trong sân, đám người này không gãy tay cũng gãy chân.
Sau đó anh lại đạp mấy phát lên miệng gã râu vàng, giẫm rớt hết nửa hàm răng của gã, xong rồi anh mới đỡ chị dâu lên.
Nhìn Ngô Bình hung dữ thế này, Tô Tuệ cũng ngơ ngác, sau đó chị ấy phản ứng lại được: "Tiểu Bình, em mau đi đi, Lưu Tam quen biết với cảnh sát Mã, chắc chắn hắn sẽ phái người tới bắt em. Em đi nhanh đi!"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Chị dâu, anh của em không thể chết oan vậy được. Kẻ đánh chết anh là Lưu Tam ạ?"
Tô Tuệ khóc: "Lưu Tam mở một công xưởng, anh của em và vài người trong thôn tới đó làm việc, nhưng ba tháng trời hắn không phát lương. Em cũng biết tính tình của anh cả em, anh ấy dẫn đầu mọi người tới đòi lương. Lưu Tam giết gà doạ khỉ, cho người đánh anh cả em tới chết. Hu hu, hắn coi trời bằng vung mà!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm gã râu vàng hỏi: "Có những ai đánh anh tao?"
Cuối cùng gã râu vàng cũng đã biết sợ, Ngô Bình quá tàn nhẫn, lại còn đánh giỏi, gã lập tức đáp: "Người anh em Ngô Bình, bọn tôi cũng chỉ nghe lệnh Lưu Tam thôi, không dám không đánh. Cả đám bọn tôi đều ra tay. Đúng rồi, thằng tóc đỏ kia ra tay mạnh nhất, chắc chắn là nó đánh chết Ngô Thành".
Tóc đỏ sợ giật cả mình, tức giận nói: "Ê này, rõ ràng anh đánh mạnh tay nhất, sao lại đổ lên đầu tôi?"
Ngô Bình thờ ơ nói: "Đi, lên xe, tới gặp Lưu Tam!"
Tô Tuệ vội kéo anh lại: "Tiểu Bình, em không được đi!"
Ngô Bình khẽ nói: "Chị dâu, em nhất định phải báo thù cho anh. Chị ở nhà đợi em về, chúng ta lo hậu sự cho anh".
Ngô Bình bảo đám người kia lên xe, anh vô cảm ngồi vào ghế phụ lái, xe đi tới một căn nhà lớn ở trấn Bạch Dương, là nhà của Lưu Tam.
Tên đầy đủ của Lưu Tam là Lưu Thế Dũng, là con thứ ba trong nhà nên người ta gọi là Lưu Tam. Lưu Thế Dũng thích đấu đá, từng học võ, mười mấy tuổi đã thường xuyên ra vào đồn cảnh sát, quan hệ với mấy vị đại ca thế giới ngầm rất tốt.
Mấy năm trước bán đất cát, hai năm gần đây bắt đầu mở công xưởng làm hậu cần, mỗi năm kiếm được đến hàng chục triệu. Lưu Thế Dũng bây giờ đã trở thành bá chủ trấn Bạch Dương, không ai dám trêu chọc, đến cả cảnh sát cũng xưng anh gọi em với hắn, nể mặt hắn. Vì đôi lúc ở trấn xảy ra ẩu đả mà đến cảnh sát cũng không ngăn được, chỉ có Lưu Thế Dũng ra mặt mới giải quyết được.
Lưu Thế Dũng có bảy bà vợ, mỗi người ở mỗi căn nhà lớn. Biệt viện hắn ở bây giờ rộng đến hơn ba nghìn mét vuông, bên trong xây rất nhiều nhà lớn nhỏ, khá nhiều thuộc hạ của hắn đều ở trong đây, ăn chơi đàn đúm, đánh bài, luyện quyền.
Lưu Thế Dũng nuôi mấy chục tên tay chân, trong đó có vài tên công phu rất khá, cũng có vài kẻ không có thân phận gì, nghe nói là những kẻ phạm trọng tội tới nương nhờ Lưu Thế Dũng.
Gần một năm trở lại đây, công xưởng của Lưu Thế Dũng kinh doanh không tốt, một tên côn đồ như hắn đương nhiên không hiểu việc kinh doanh công xưởng. Để giảm hao hụt, hắn bắt đầu không trả lương nhân công, lần lữa đến ba tháng trời.
Cuối cùng, công nhân không làm nữa, cùng tới tìm hắn đòi lương, kết quả hắn cho người đánh chết người dẫn đầu là Ngô Thành.
Đánh chết Ngô Thành, Lưu Thế Dũng cũng cảm thấy rất phiền, mạng người lớn hơn trời mà, xử lý không tốt chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên hắn đặc biệt phái đám côn đồ tâm phúc của mình đi giải quyết chuyện này.
Lúc này, Lưu Thế Dũng đang ở trong sân đợi đám râu vàng, hắn hy vọng chúng mang tin tốt về cho hắn.
Cuối cùng, xe dừng lại trong sân, kẻ đầu tiên xuống xe là gã râu vàng, mặt gã bị đánh sưng húp, tay gãy, xương trên người cũng gãy vài chỗ, nội thương nghiêm trọng.
Nhìn thấy Lưu Thế Dũng, gã râu vàng đã kêu lên thảm thiết: "Anh Tam, thằng nhóc này ra tay ác quá!"
Ngô Bình xuống xe, anh nhìn chòng chọc Lưu Thế Dũng, hỏi: "Mày cho người đánh chết anh tao à?"
Lưu Thế Dũng là người từng trải, nhìn thấy anh em bị đánh thảm thế này thì biết ngay Ngô Bình không phải là người dễ chọc vào, lập tức cười nịnh: "Người anh em, đừng kích động. Anh cậu là bị tai nạn lao động..."
Rầm!
Ngô Bình tới trước mặt Lưu Thế Dũng trong nháy mắt, một quyền đấm vào ngực hắn. Lưu Thế Dũng không kịp kêu đau đã bị đánh bay ra mười mấy mét, sau đó đập mạnh lên tường.
Sau đó, anh hỏi Lưu Thế Dũng đang thoi thóp: "Những ai đã ra tay, mày chỉ mặt ra cho tao".
Lưu Thế Dũng sợ hãi tột độ, hắn gắng gượng giơ tay lên chỉ từng người một, kẻ đầu tiên bị chỉ là gã râu vàng.
Hắn chỉ đến ai, Ngô Bình đều nhìn và nhớ kỹ. Đến khi hắn chỉ ra được bảy người, Ngô Bình đã điểm bảy huyệt trên người Lưu Thế Dũng, toàn thân hắn bỗng vặn vẹo, đau đớn thét lên, loại đau đớn này khiến hắn sống không bằng chết!
Sau đó, Ngô Bình lại đá vài phát lên người tất cả bọn còn lại, đám người này đều kêu la thảm thiết, nằm vật dưới đất. Bọn chúng sẽ đau đớn ba ngày ba đêm, cuối cùng đau đến chết. Những người khác thì bị Ngô Bình dùng phi châm xoá đi ký ức, hoàn toàn không nhớ anh từng đến đây.
Trả thù xong, anh bắt một chiếc xe trở về nhà, lo liệu hậu sự cho anh cả.
Với năng lực bây giờ của anh, không thể cứu sống người đã chết được nên chỉ đành chấp nhận hiện thực.
Một vài người dân trong thôn tới giúp đỡ, Ngô Bình mua quan tài, bắt đầu lo liệu chuyện chôn cất.
Cảnh sát không hề tới tìm anh. Sau khi bên huyện nhận được báo án thì có một tốp người tới hiện trường lục soát, tiện thể điều tra Lưu Thế Dũng luôn. Dù sao thì điều tra kẻ sắp chết cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng, tài sản của Lưu Thế Dũng bị tịch thu, đa số thuộc hạ bị phạt tù, đám vợ của Lưu Thế Dũng cũng chia ra bỏ chạy. Ba ngày sau, đám tội ác tày trời này chết trong trại tạm giam.
Ngày hôm sau, Ngô Bình lo xong tang sự cho anh cả, nhưng anh không yên tâm về chị dâu và cháu của mình. Ngày thứ ba, anh dẫn Tô Tuệ và Vân Sinh về nhà mình, biệt thự Ngư Châu.
Anh lấy một triệu đưa cho Tô Tuệ để dùng sinh hoạt trong một năm, đồng thời tìm người sắp xếp chuyện học hành cho Vân Sinh. Anh tìm Trương Định Nhất, bố của Trương Định Nhất có vài mối quan hệ xã hội, một cú điện thoại là đã có thể giải quyết được vấn đề.
La Phi Phi tới an ủi anh.
Thật ra mấy ngày nay anh cũng không ở không, cái chết của anh cả khiến anh hiểu ra tầm quan trọng của thực lực. Nếu không nhờ anh đã khôi phục lại được một ít tu vi thì đến năng lực trả thù cho anh cả, anh cũng không có.
Mấy ngày liên tiếp tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh, sức mạnh Xích Minh dần khôi phục, bây giờ anh đã đột phá lên tầng hai.
Tầng hai Xích Minh Kinh là dung hoà sức mạnh Xích Minh vào tinh thần và tế bào, nếu anh có thể đạt được tầng thứ hai, thực lực sẽ không yếu hơn Thiên Tiên của thế giới này.
Đợi đến khi Tô Tuệ đã thích nghi với cuộc sống ở đây, Vân Sinh cũng đi học lại bình thường, Ngô Bình mới yên tâm. La Phi Phi thường tới an ủi và bầu bạn với Tô Tuệ, điều này khiến Tô Tuệ cũng dần thoát ra khỏi ám ảnh, đối diện với cuộc sống mới.
Ngô Bình đã quyết định tặng nhà cho chị dâu và Vân Sinh sinh sống, đợi lúc anh có tiền sẽ mua một căn khác ở.
Hôm nay, Trương Định Nhất hẹn gặp anh ở cổng trường, anh ta nói: "Tôi đã liên lạc được với người bên phái Hoàng Long rồi, chút nữa đi gặp bọn họ. Anh Ngô, đến lúc đó anh nấp trong tối, có thể quan sát trước xem sao".
Ngô Bình: "Được, anh chú ý an toàn".
Sau đó Ngô Bình tới địa điểm hẹn gặp mặt trước, nơi đó là một công viên, anh giả làm một người đang tập luyện, nhảy dây sau một hòn giả sơn.
Tầm nửa giờ sau, Trương Định Nhất mới xuất hiện, anh ta đang đứng ở một chòi nghỉ mát đợi người. Mấy phút sau, hai người đàn ông trung niên đến, bọn họ cười nói với Trương Định Nhất vài câu rồi đưa anh ta đi.
Ngô Bình đi theo sau, thấy ba người đi vào một khu rừng. Trong rừng không có lối đi, muỗi lại nhiều nên không ai muốn vào trong đó cả.
Vừa vào trong rừng, hai người đàn ông trung niên đang cười nói bỗng ra tay, một người tấn công phía trước, một người tấn công phía sau. Trương Định Nhất không phản ứng kịp, lập tức bị thương chỗ hiểm, phun máu ngã xuống đất.
Một người đàn ông trung niên cười nói: "Thiếu môn chủ của bọn tao đã giăng bẫy rồi, không ngờ thật sự có kẻ mắc câu".
Chương 1742: Hai lựa chọn
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình sửng sốt, lấy vải che mặt lại rồi bước vội tới. Thấy có người đi tới, hai người kia khá bất ngờ, một kẻ cười khẩy: "Tu vi còn không có, đúng là tới chịu chết!", nói rồi ông ta tung một chưởng về phía Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình vừa thụp xuống đã tới bên cạnh ông ta, sau đó điểm vào chỗ yếu của ông ta. Ông ta run bắn người, thất khiếu chảy máu, uy lực của sức mạnh Xích Minh cực lớn, huỷ đi sức sống của ông ta trong nháy mắt.
Kẻ còn lại hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy nhưng bị Ngô Bình chưởng một phát, sức mạnh Xích Minh ngưng kết thành một chưởng ấn màu đỏ, đánh lên lưng ông ta, hình thành một dấu tay máu rõ ràng.
Kẻ này thét lên rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái, chết!
Anh vội đỡ Trương Định Nhất dậy, mặt mày anh ta tái mét, đã bị trọng thương. Ngô Bình nói: "Tôi lập tức chữa trị cho anh!"
Trương Định Nhất cười khổ: "Vô ích thôi, người hoà hợp đã bị thương, không thể chống lại, anh không chữa được đâu".
Ngô Bình cả kinh: "Không thể chữa được sao?"
Trương Định Nhất: "Dù có thể chữa được cũng vô cùng khó, thế nên tôi không sống được nữa rồi".
Ngô Bình thử chữa vết thương cho anh ta nhưng đã dùng hết cách mà không có chút hiệu quả nào. Sắc mặt anh khó coi: "Phái Hoàng Long cố tình giăng bẫy chúng ta, đáng chết!"
Trương Định Nhất thở dài: "Anh Ngô, mong anh có thể đi tới cuối cùng. Còn nữa, ở đây tôi có bố mẹ, phiền anh chăm sóc nhiều hơn", nói xong anh ta nghiêng đầu, chết.
Ngô Bình thở dài, lấy điện thoại của Trương Định Nhất gọi cho bố mẹ anh ta, báo địa chỉ cho họ tới đón. Sau đó anh lục soát trên người hai kẻ của phái Hoàng Long đã chết, tìm được một chiếc nhẫn chứa đồ, sau đó rời đi.
Trở về nhà, Tô Tuệ thấy anh không vui thì hỏi: "Tiểu Bình, em sao vậy? Đói không, chị dâu nấu cơm cho em ăn".
Ngô Bình: "Không sao đâu chị dâu, em hơi mệt, muốn ngủ một giấc trước".
Trở về phòng, anh chìm vào suy tư. Chuyện của Trương Định Nhất khiến anh hiểu thế giới này rất tàn khốc, có rất nhiều người muốn giết chết những người hoà hợp khác, tình cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm!
"Trương Định Nhất nói đúng, tiếp theo mình phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị kẻ xấu phát hiện. Anh Trương, tôi nhất định sẽ trả thù cho anh!"
Anh lấy chiếc nhẫn chứa đồ kia ra, mở ra thấy bên trong có một số linh thạch và một pháp khí cấp thấp. Anh không có hứng thú gì với pháp khí, lập tức lấy linh thạch ra tu luyện.
Đại đạo ở đây hoàn chỉnh, linh thạch cũng quý giá hơn linh thạch ở Khuyên giới, hiệu quả tu hành tốt hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc anh đã hấp thu hết sạch mấy khối linh thạch, chân lực trong cơ thể cuối cùng cũng tăng lên một ít, nhưng vẫn kém xa sức mạnh Xích Minh.
Đúng lúc này, anh cảm nhận được hai luồng thần thức đang tới gần, anh lập tức thu lại khí tức, giả vờ như một người bình thường đang nằm trên giường, không cử động gì. Rất nhanh, thần thức đã quét qua, anh đợi một lát mới đứng dậy.
"Chắc chắn là người của phái Hoàng Long. Thực lực của mình bây giờ giết Địa Tiên không khó, nhưng nhỡ gặp cường giả trên đó thì phiền to. Bỏ đi, nâng cao tu vi trước, đợi đến khi luyện thành Bản Nguyên Kinh tầng hai rồi tới phái Hoàng Long báo thù!"
Sau đó, mỗi ngày Ngô Bình đón Vân Sinh tan học, tiện thể ôn tập lại kiến thức cấp ba, để chuẩn bị thi vào trường đại học của La Phi Phi.
Tô Tuệ cũng tìm được công việc thu ngân ở gần đó, mỗi ngày làm sáu tiếng đồng hồ, lương không cao nhưng công việc rất nhàn.
Ngoài ra, để tiện cho Tô Tuệ đi làm, anh mua một chiếc xe hơn bốn trăm nghìn cho chị ấy đi. Thời gian còn lại anh đều dùng để tu luyện, mong có thể nhanh chóng luyện thành tầng hai Bản Nguyên Kinh.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm nay anh đang ở nhà tu luyện thì La Phi Phi gọi điện thoại tới, nói anh chàng nhà giàu cho mượn tiền muốn gặp cô ấy.
Ngô Bình biết người này, họ Chu, tên Chu Ỷ, bố mẹ khá giàu có. Trong trường những cô gái nào xinh đẹp, anh ta đều đã từng theo đuổi. Nhưng người này rất trăng hoa, ngủ với con gái nhà người ta xong thì mấy ngày sau đã chán, chia tay thay bồ mới.
Chu Ỷ đồng ý cho La Phi Phi mượn hai triệu khiến anh rất bất ngờ. Tuy tên họ Chu này giàu có nhưng cũng không đến mức vung hai triệu để đổi lấy một cô bạn gái. Bình quân số tiền anh ta tiêu cho mỗi cô gái chỉ tầm một trăm nghìn thôi.
Anh tới trường, La Phi Phi đang đứng trước cổng trường đợi anh, cô ấy lo lắng nói: "Tiểu Bình, Chu Ỷ đang ở khách sạn, bảo em qua đó".
Ngô Bình thản nhiên nói: "Trả tiền cho anh ta là được rồi, đừng lo, chúng ta cùng đi".
Hai người tới khách sạn đối diện trường. Tới trước số phòng đã hẹn, nhấn chuông hai giây cửa đã mở, hai gã đàn ông lực lưỡng quan sát Ngô Bình và La Phi Phi ngoài cửa, một gã nói: "Đã bảo cô tới một mình cơ mà?"
Ngô Bình đẩy cửa ra, lạnh lùng nói: "Chu Ỷ đâu, tôi tới trả tiền cho anh ta".
Vừa hay bây giờ anh đang có hai triệu.
Cửa mở ra, Chu Ỷ kia đang ôm một cô gái trẻ trung ngồi trong phòng khách, nghe Ngô Bình nói thì cười nhạt: "Thằng nhóc, tao thiếu hai triệu đó sao? Thứ tao cần là La Phi Phi, mày biết điều thì cút đi, đừng để tao khiến mày chết không toàn thây!"
Ngô Bình bước vào trong, nhìn chằm chằm Chu Ỷ: "Tôi trả hai triệu cho anh rồi, lấy không lấy thì tuỳ. Sau này đừng làm phiền Phi Phi, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy!"
Chu Ỷ tức giận, anh ta vỗ bàn: "Đánh nó cho tao!"
Hai gã đàn ông lực lưỡng vừa định ra tay thì đã bị hai quyền của Ngô Bình đánh ngã, sau đó anh bước tới bên cạnh Chu Ỷ đang ngơ ngác, hỏi: "Còn ai không? Hai tên này không đủ cho tôi đánh".
Chu Ỷ vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Thằng nhóc, tao chưa từng chịu thiệt bao giờ, mày đợi đấy!"
Ngô Bình vỗ vai anh ta: "Tôi hiểu y thuật, cơ thể anh có bệnh, chút nữa sẽ vừa lạnh vừa nóng, người đau nhức khó chịu. Anh không muốn đau đớn thì tới tìm tôi mua thuốc. Một toa thuốc một triệu, uống liên tục ba ngày sẽ trị khỏi".
Nói xong anh để mặc Chu Ỷ ngơ ngác đứng đó, dẫn La Phi Phi rời đi.
Ra khỏi khách sạn, La Phi Phi lẩm bẩm: "Tiểu Bình, anh làm vậy được không? Nhà họ Chu có thế lực, nhỡ đâu gây rắc rối cho anh thì không hay".
Ngô Bình: "Anh ta không những sẽ không gây phiền phức cho anh mà còn phải tới cầu cứu anh! Phi Phi, em đi học đi".
Đưa La Phi Phi về trường, anh đang định đi thì có mấy người lạ mặt bao vây anh lại, một người hỏi: "Anh tên Ngô Bình phải không?"
Ngô Bình hỏi: "Tôi là Ngô Bình, các anh là ai?"
Đám người này nhìn nhau, một người nói: "Lưu Thế Dũng ở trấn Bạch Dương là do anh đánh đúng không?"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Lưu Thế Dũng à? Hắn đánh chết anh trai tôi, nhưng nghe nói sau đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi mà".
Một người cười khẩy: "Thằng nhóc, cậu đừng diễn nữa! Đi theo bọn tôi!"
Ngô Bình rất cảnh giác: "Sao tôi phải đi với các anh?"
Người này đưa ra thẻ chứng nhận: "Chúng tôi là ban điều tra chuyên án, nghi ngờ cậu phạm tội giết người, đi theo chúng tôi!"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói bừa".
Người này cười nhạt: "Chúng tôi phá án không cần chứng cứ!"
Ngô Bình đảo mắt, hỏi: "Các anh định làm gì tôi?"
"Đến nơi cậu sẽ biết ngay thôi!", người này chỉ chiếc xe bên cạnh: "Lên xe đi".
Ngô Bình biết rõ ban điều tra này chắc là chuyên để xử lý những người tu hành như anh, anh không nói thêm gì, phối hợp lên xe.
Ghế sau xe có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang ngồi, bàn tay thon dài kẹp một điếu thuốc dành cho phụ nữ, tóc gợn sóng, xịt nước hoa cao cấp.
"Bây giờ cậu có hai con đường. Thứ nhất, bị xử theo tội giết người, nhiều mạng người đến thế, chắc cậu phải ăn đạn đấy", người phụ nữ thản nhiên nói.
Ngô Bình: "Con đường thứ hai thì sao?"
Chương 1743: Gia Cát Tinh
Người phụ nữ: "Con đường thứ hai, bọn tôi gặp một chút rắc rối, cậu giỏi đánh nhau như vậy thì cậu đi giải quyết rắc rối này cho bọn tôi".
Ngô Bình: "Giải quyết ai?"
Người phụ nữ: "Một tên điên luyện công đến tẩu hoả nhập ma, võ lực kinh người. Trước đây để bắt ông ta, bọn tôi có đến ba người chết bốn người bị thương. Lần này, bọn tôi lại nhận được tin tức về vị trí của ông ta, chuẩn bị tới truy sát ông ta".
Ngô Bình cười nhạt: "Các người đánh không lại ông ta thì bảo tôi tới chịu chết à?"
Người phụ nữ: "Giết được ông ta thì cậu hết tội. Thậm chí sau này có nhiệm vụ bọn tôi có thể hợp tác với cậu".
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Bao giờ xuất phát?"
"Bây giờ", người phụ nữ nói: "Mục tiêu ở gần đây, cậu có hai mươi phút để chuẩn bị".
Ngô Bình không nói thêm gì, xe đã lăn bánh, lái ra ngoài thành. Nửa tiếng sau, xe lái vào một thôn hẻo lánh, trong thôn có một con đường xuyên suốt từ đầu đến cuối thôn, phía Đông thôn là đập chứa nước, thế nên không có đường.
Xe dừng lại trước thôn, người phụ nữ nói: "Bên đập nước có một căn nhà xây bằng gạch đỏ, cậu nhìn là sẽ nhận ra ngay. Mục tiêu đang ở trong đó, cậu vào giải quyết ông ta. Thành công thì cậu có thể đi".
Ngô Bình không vội xuống xe, nói: "Cho tôi xem ảnh của ông ta trước được không, tránh nhầm người khác".
"Không cần đâu. Ông ta là cao thủ, vừa gặp cậu sẽ nhận ra ngay", người phụ nữ từ chối: "Đúng rồi, nếu cậu bị ông ta giết thì tôi sẽ cho người nhà cậu một số tiền".
Ngô Bình gật đầu, chậm rãi đi vào trong thôn.
Mấy phút sau, anh đã tới gần đập nước phía Đông thôn. Quả nhiên ở đây có một ngôi nhà xây bằng gạch đỏ, phía trước buộc một con chó nhà, nó đang lù rù phơi nắng.
Ngô Bình đi về phía căn nhà gạch, con chó nhà sủa tượng trưng vài tiếng nhưng sau đó thì không thèm đếm xỉa tới anh nữa.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang cắt cà rốt và thịt dê trong nhà, xem ra ông ta đang định hầm canh.
Ngô Bình vào nhà, người đàn ông không hề bất ngờ, ông ta hỏi: "Có chuyện gì không?"
Ngô Bình nhìn ông ta, cười nói: "Không có gì, ngửi thấy mùi thịt, cho tôi một bát được không?"
Người đàn ông cười nói: "Được, cậu đợi đi".
Ngô Bình ngồi trên chiếc ghế đẩu gần đó nói: "Sao đám người bên ngoài lại muốn giết ông?"
Người đàn ông không ngẩng đầu lên, hỏi: "Bọn họ nói với cậu thế nào?"
Ngô Bình: "Tôi phạm tội giết người, đám người này tự xưng là ban điều tra chuyên án gì đó, bảo tôi tới giết ông. Còn nói chỉ cần giết được ông thì tội của tôi sẽ được xoá sạch".
Người đàn ông: "Sao cậu không tin họ?"
Ngô Bình: "Tôi quen biết với những người làm nhà nước, bọn họ không giống, giống đám sát thủ chuyên nghiệp hơn".
Người đàn ông cho rau củ vào nồi xào vài cái, sau đó cho thịt và nước vào, đậy nắp nồi lại: "Bọn chúng là một nhóm chuyên xử lý rắc rối cho người khác, người có thể mời chúng ra tay đều là kẻ quyền quý".
Ngô Bình: "Ông đắc tội với ai à?"
Người đàn ông thản nhiên nói: "Tôi làm quân sư cho người nọ hai mươi lăm năm, bày mưu tính kế, giúp ông ta từng bước có được địa vị ngày hôm nay. Nhưng bây giờ bên cạnh ông ta có một người thông minh hơn giúp ông ta, thế nên ông ta không cần đến tôi nữa. Tôi từ chức về quê, ông ta đã đồng ý rồi, nhưng lại âm thầm phái người tới giết tôi".
Ngô Bình: "Thế thì không nhất thiết phải giết ông đâu nhỉ? Dù sao ông cũng đã theo ông ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà".
Người đàn ông nói: "Tôi đã biết quá nhiều bí mật của ông ta, tôi không chết, sao ông ta yên lòng cho được?"
Ngô Bình: "Ông có thể chạy trốn từ đập nước, tôi giúp ông kéo dài thời gian".
Người đàn ông hơi bất ngờ, ông ta nhìn Ngô Bình: "Tôi và cậu mới gặp nhau lần đầu, sao cậu lại giúp tôi?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi có hứng thú với bí mật của người kia".
Người đàn ông cười phá lên: "Không trốn được rồi, buổi sáng đã có mấy chiếc chiến thuyền trong đập nước, tôi mà lặn xuống nước thì bọn chúng lập tức dùng cánh quạt ở mũi thuyền để xoáy chết tôi".
Ngô Bình cười nói: "Kỳ lạ, rõ ràng bọn chúng có thể tự giết được ông, sao cứ muốn tôi phải ra tay?"
Người đàn ông trung niên: "Vì cậu là người ngoài cuộc. Cậu giết tôi thì bọn chúng có vô số lý do để giải thích với người ngoài. Người đó cũng sẽ không bị gắn cái danh ác là giết công thần".
Ngô Bình nói: "Ông đáng thương thật đấy. Thế này đi, tôi còn một cách có thể giúp ông giả chết, nhưng ông phải phối hợp với tôi".
Người đàn ông ngẩn người: "Có thể giả chết sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, sau khi giả chết, tôi có thể khiến ông sống lại, hơn nữa còn không làm hại đến cơ thể".
Người đàn ông nói: "Nhưng bọn chúng cũng sẽ không tha cho cậu".
Ngô Bình: "Tôi biết, nhưng dù tôi có giúp ông hay không thì bọn chúng cũng sẽ trừ khử tôi thôi, không phải vậy sao?"
Người đàn ông gật đầu: "Cảm ơn, nếu tôi không chết thì sau này cái mạng này là của cậu".
Ngô Bình cười: "Sẽ hơi đau đấy", nói rồi anh giơ tay điểm vài huyệt trên người ông ta.
Bỗng chốc, người đàn ông không còn chút khí tức nào, cơ thể mềm oặt, nằm xuống đất.
Anh vứt thi thể người đàn ông sang bên cạnh rồi nhìn nồi canh thịt dê. Sau đó anh ra khỏi nhà, vẫy tay với đám người ở phía Tây thôn.
Xe lái tới, người phụ nữ dẫn theo mấy tên thuộc hạ tới kiểm tra, lúc thấy ông ta đã tắt thở, không còn nhịp tim và biểu hiện sống nào thì người phụ nữ cười hỏi: "Sao cậu giết được ông ta?"
Ngô Bình: "Đánh vài chưởng. Công phu của người này cũng tạm, không lợi hại như cô nói".
Người phụ nữ cười: "Khá lắm. Cậu đào một cái hố trong sân rồi chôn ông ta đi".
Ngô Bình: "Chuyện của tôi xong rồi chứ?"
Người phụ nữ: "Đúng vậy, từ bây giờ chuyện cậu giết người đã được xoá sạch dấu vết".
Ngô Bình cười nói: "Thế thì tốt. Trong nồi vẫn đang nấu một ít thịt dê, tôi ăn xong rồi mới đi, các vị đi thong thả".
Người phụ nữ nhìn anh một cái, nở nụ cười quái dị rồi cả đoàn người lên xe rời đi.
Xe lái đi được một đoạn, tài xế nói: "Chị đại, thằng nhóc này còn chưa biết đã bị chị hạ độc luôn cơ".
Người phụ nữ vứt điếu thuốc dành cho phụ nữ ra ngoài cửa sổ, nói: "Cậu ta còn sống được ba tiếng nữa, chúng ta không cần đợi đâu, đi luôn đi".
Xe đi xa, Ngô Bình điểm vài huyệt trên cơ thể người đàn ông trung niên, ông ta mở trừng mắt, hít sâu vào một hơi rồi từ từ ngồi dậy.
Ông ta nhìn Ngô Bình: "Cảm ơn đã cứu mạng!"
Ngô Bình: "Người phụ nữ kia rất ác độc, thuốc cô ta hút có kịch độc, nếu tôi không thể giải được độc thì chỉ còn sống chưa tới ba tiếng đồng hồ nữa thôi".
Người đàn ông trung niên hoảng hốt: "Cậu có thể giải được không?"
Ngô Bình hừ một tiếng, há miệng phà ra một hơi, một chùm khói bị anh phà ra ngoài, thờ ơ nói: "Chút độc này còn không làm chết được một tế bào của tôi!"
Người đàn ông cười, chắp tay nói: "Tôi là Gia Cát Tinh".
Ngô Bình: "Ông anh Gia Cát, đám người này biết tôi chưa chết thì sẽ tới gây chuyện với tôi. Anh thấy tôi phải làm sao?"
Gia Cát Tinh: "Thế phải xem thực lực cậu ra sao rồi".
Ngô Bình: "Thực lực của tôi?"
Gia Cát Tinh: "Nếu cậu có khả năng giết được bọn chúng thì tôi có thể dẫn cậu tới sào huyệt của chúng, giải quyết trọn ổ chúng luôn".
Ngô Bình cười nói: "Những người thông minh như các anh đều bạo lực vậy à?"
Gia Cát Tinh thản nhiên nói: "Bạo lực luôn là thủ đoạn làm việc hiệu quả nhất".
Ngô Bình suy nghĩ: "Được. Chúng ta ăn thịt trước đã, sau đó tôi luyện công một chút rồi chúng ta tới tìm bọn họ".
Chẳng mấy chốc nồi canh thịt dê đã hết, tay nghề của Gia Cát Tinh rất khá, anh ăn được hai bát, con chó nhà cũng ăn được một bát to.
Ăn xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng tu luyện bên đập nước. Anh cảm thấy mình sắp khôi phục được Xích Minh Bản Nguyên Kinh tầng hai rồi. Quả nhiên, khoảng ba tiếng đồng hồ sau, năng lượng tồn trữ trong cơ thể đồng loạt phóng ra, sức mạnh Xích Minh hoà vào cơ thể và tinh thần của anh, mỗi một tế bào đều tràn ngập sức mạnh Xích Minh!
Chương 1744: Nhân vật lớn Trương Quán Hầu
Lại qua một tiếng nữa, Ngô Bình mở mắt ra, cười một tiếng dài: "Cảm giác có võ lực mạnh thật tốt!"
Gia Cát Tinh cũng đã nhận ra gì đó, ông ta hỏi: "Cậu Ngô, tu vi của cậu hình như đã tiến bộ rất nhiều?"
Ngô Bình cười đáp: "Bây giờ, ngay cả khi gặp một Thiên Tiên, tôi cũng dám đấu tay đôi".
Gia Cát Tinh hai mắt sáng lên: "Nếu đã như vậy thì phải lập tức hành động, diệt trừ tổ chức sát thủ này".
Ngô Bình: "Sào huyệt của bọn chúng nằm ở thành phố này sao?"
Gia Cát Tinh: "Tôi biết rất rõ đám người này, sau khi hành động, bọn chúng sẽ ở lại thành phố của địa phương nghỉ ngơi vài ngày. Nếu tôi đoán không sai, bọn chúng hẳn là đang ở trong sào huyệt tạm thời này".
Ngô Bình: "Gia Cát Tinh, anh từng thấy qua tiên nhân ở thế giới này sao?"
Gia Cát Tinh: "Đúng vậy. Nhưng tiên nhân bình thường rất ít quan tâm đến chuyện trong thiên hạ. Họ cao cao tại thượng và coi chúng ta như những con kiến".
Ngô Bình: "Người anh thấy là Địa Tiên hay là Thiên Tiên?"
Gia Cát Tinh đáp: "Tôi từng thấy qua một vài Địa Tiên, cũng từng thấy qua Thiên Tiên. Tôi không nhìn rõ dung mạo của Thiên Tiên vì cách rất xa, nhưng có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ của họ”.
Ngô Bình: "Thiên Tiên thật sự rất mạnh, cho dù muốn tới gần bọn họ thôi cũng khó”.
Sau vài câu chuyện phiếm, Ngô Bình mượn một chiếc xe máy trong làng, chở Gia Cát Tinh ra khỏi làng và đi lên thành phố.
Xe máy dừng ở phía sau một tòa chung cư, Gia Cát Tinh nói: "Nếu không có gì đặc biệt, bọn họ hẳn là ở lầu ba”.
Ngô Bình: "Anh biết rất rõ về họ”.
Gia Cát Tinh: “Lúc đầu tôi cũng hạ lệnh cho bọn họ giết rất nhiều người”.
Ngô Bình liếc nhìn lên tầng ba và chỉ với một cái nhún nhẹ, anh đã vào được tầng ba qua một cửa sổ. Vừa đi vào, anh phát hiện đây là phòng tắm, mở cửa ra là một phòng khách lớn, người phụ nữ lúc trước cùng thuộc hạ đang nói chuyện trong phòng khách.
Tiếng bước chân làm cả bọn giật mình quay lại. Khi nhìn thấy Ngô Bình, người phụ nữ đột ngột ngồi dậy và hét lên: "Cậu vẫn chưa chết?"
Ngô Bình bình thản đáp: “Độc của cô không giết được tôi”, vừa nói, anh vừa đi thẳng về phía bọn bọ.
Hai kẻ nhặt súng lên, chĩa họng súng đen ngòm về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Ngô Bình phất tay một cái, súng trong tay bọn họ vặn vẹo biến dạng khiến bọn họ sợ hãi ném xuống đất.
Người phụ nữ cau mày nói: "Xem ra chúng tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!"
Ngô Bình đáp: "Xin lỗi, nhưng hôm nay các người nhất định phải chết”, nói xong, anh tung chưởng lên không trung, một chưởng ấn màu đỏ thẫm bao trùm cả căn phòng, lao về phía đám người kia.
"Bùm bùm bùm!"
Đám người này thậm chí còn không kịp phản ứng thì đã bị nổ tung, cả căn phòng be bét máu thịt, mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên.
Sau khi giết những kẻ này, Ngô Bình quay trở lại chỗ cũ. Anh nhảy lên xe máy, khởi động xe và quay về biệt thự Ngư Châu.
Thấy khách đến nhà, Tô Tuệ nhanh chóng mang trái cây ra để tiếp đãi. Có điều, Gia Cát Tinh lúc này không có tâm trạng để ăn, nói: "Một khi đám người này chết, người kia nhất định sẽ tiếp tục điều tra, rất có khả năng sẽ tra được tới cậu”.
Ngô Bình: "Tôi nhất định phải kín tiếng, càng ít lộ liễu càng tốt, cho nên tôi rất có hứng thú với chủ cũ của anh. Giờ anh hãy nói về người đó đi”.
Gia Cát Tinh gật đầu, lập tức giải thích ngắn gọn về đối phương.
Người đàn ông này tên là Trương Quán Hầu, lúc hai mươi tuổi vẫn là một chàng trai nghèo ở nông thôn, nhưng ông ta đẹp trai bẩm sinh, vì vậy được một cô gái giàu có yêu mến và kết hôn với cô gái này. Mười năm ở nhà giàu, ông ta đã mở rộng tài sản của gia đình này lên gấp ba mươi lần, đồng thời thâu tóm mọi tài sản.
Năm thứ mười một, vợ và bố mẹ vợ của ông ta cùng chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Năm thứ hai sau khi vợ qua đời, ông ta kết hôn với con gái của một chính trị gia. Với sự giúp đỡ của Trương Quán Hầu, bố vợ ông ta đã lên tới đỉnh cao và hiện là một trong số ít chính trị gia lẫy lừng trong nước. Mà Trương Quán Hầu cũng càng làm càng lớn, có được rất nhiều tài nguyên độc quyền, trở thành đại gia hàng đầu cả nước.
Cuối cùng, Gia Cát Tinh nói: "Trương Quán Hầu năm nay năm mươi tám tuổi, sức khoẻ có vấn đề nên càng ngày càng làm chuyện kỳ quái, thậm chí bắt đầu theo đuổi trường sinh bất lão”.
Ngô Bình: "Anh có cách nào cho tôi tiếp cận Trương Quán Hầu không?"
Gia Cát Tinh trầm mặc vài giây rồi nói: "Có, nhưng phải mạo hiểm. Trương Quán Hầu mặc dù không có tu vi, nhưng xung quanh ông ta có rất nhiều kẻ kỳ quái, trong đó có rất nhiều người là cao thủ giống cậu”.
Ngô Bình: "Nơi này có lẽ không nhiều cao thủ thực sự. Mà ví dụ như có thần tiên hay chân tiên thì tôi cũng có đủ sức mạnh rút lui an toàn”.
Gia Cát Tinh gật đầu: "Được! Chúng ta chuẩn bị đi, hai ba ngày nữa gặp Trương Quán Hầu!"
Ngô Bình: "Anh định dùng thủ đoạn gì để tiếp cận ông ta?"
Gia Cát Tinh nói: “Trương Quán Hầu ba ngày một lần sẽ đến chùa Xuân Thu ở kinh đô uống thuốc luyện khí để nâng cao thể chất và kéo dài tuổi thọ. Chỉ cần chúng ta đến chùa Xuân Thu, nhất định sẽ gặp Trương Quán Hầu. Đến lúc đó cậu có thể sớm lẻn vào, tìm một chỗ trốn, chờ Trương Quán Hầu xuất hiện”.
Ngô Bình: "Tốt!"
Gia Cát Tinh nói: “Cậu Ngô, nếu cậu cần tiền thì tôi có rất nhiều, xin cậu tùy ý sử dụng”.
Ngô Bình cười hỏi: "Anh có bao nhiêu tiền?"
Gia Cát Tinh: "Tôi làm việc cho Trương Quán Hầu mấy chục năm, còn có mấy chục tỷ tiền gửi. Số tiền này đều ở ngân hàng tư nhân nước ngoài, chỉ cần cậu cần, tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể chuyển tiền sang cho cậu”.
Ngô Bình: "Tôi hiện tại không có nhiều chỗ để tiêu tiền. Thế này thì sao, anh chuyển hai trăm triệu cho tôi trước có được không?”
Gia Cát Tinh lập tức gọi điện, trong vòng mười phút, tài khoản của Ngô Bình đã nhận được tin nhắn, anh cười nói: "Số tiền chuyển khoản lớn như vậy, tôi sợ họ sẽ kiểm tra”.
Gia Cát Tinh: "Việc đó không phải lo, tôi chuyển tiền dưới danh nghĩa giao dịch".
Sau đó, Ngô Bình sắp xếp cho Gia Cát Tinh ở khách sạn đối diện, dùng chứng minh thư của La Phi Phi để nhận phòng. Sau đó, anh đến trường đón La Phi Phi.
Vừa bước vào lớp, anh liền nhìn thấy một nam sinh ngồi bên cạnh La Phi Phi, cười nói với cô. La Phi Phi mất kiên nhẫn và quay mặt đi để đọc sách.
Ngô Bình đi tới ngồi xuống bên cạnh nam sinh, vỗ vai cậu ta hỏi: "Tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?"
Nam sinh quay mặt sang, nhướng mày: "Anh là ai?"
Ngô Bình nắm lấy cổ tay nam sinh, dùng sức một chút mà khiến cậu ga đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, hét lớn: “Buông ra!”
"Cậu muốn tôi buông ra? Vậy nói cho tôi biết, việc cậu ngồi đây quấy rầy bạn gái tôi làm việc thì tính toán thế nào?”
Nam sinh vẻ mặt khổ sở nói: "Người anh em, tôi sai rồi, sau này tôi không dám tới đây nữa!"
Ngô Bình: "Nếu cậu vừa nhận sai mà tôi đã tha thứ ngay thì sự tha thứ của tôi quá rẻ mạt. Bây giờ cậu ra ngoài và chạy mười vòng trên sân. Nếu cậu không chạy thì toàn thân sẽ vô cùng đau đớn”.
Anh vừa dứt lời, nam sinh ngứa ngáy khắp người, bật dậy hét: “Anh làm gì tôi vậy hả?
Ngô Bình: "Đi chạy đi”.
Nam sinh sợ đến mức bắt đầu cắm đầu chạy. Kì lạ là khi cậu ta chạy, cơn ngứa biến mất. Tuy nhiên, chạy được vài bước thì khắp người cậu ta nóng ran, đến sân vận động, cậu phải cởi hết quần áo ra vì như vậy cậu mới thấy thoải mái.
Chương 1745: Gặp mặt gia đình
Do đó, cảnh tượng một nhóm bảo vệ và giáo viên trong sân vận động đuổi theo một học sinh không mặc quần áo đang chạy lung tung ngay lập tức thu hút nhiều người xem.
Sau khi dạy dỗ nam sinh làm phiền La Phi Phi Ngô Bình mỉm cười và nói: "Phi Phi, ngày mai chúng ta cùng đến nhà em nhé?"
La Phi Phi mỉm cười đáp: "Được! Vừa hay là ngày mai nhà em có một bữa tiệc, ông và bà cũng ở đó”.
Ngô Bình: "Thật sao? Vậy anh phải chuẩn bị vài món quà mới được”.
La Phi Phi: "Không cần cầu kì đâu, chỉ một món quà là được rồi”.
Ngô Bình: "Sao làm thế được? Đây là lần đầu ra mắt của anh, vì vậy cần trịnh trọng chút mới được".
La Phi Phi nói: "Được, vậy em nghe anh”.
Đêm đó, Ngô Bình vẫn tu luyện. Ngày hôm sau, anh và La Phi Phi sẽ đến nhà cô ấy.
Bố của La Phi Phi tên là La Phổ và mẹ là Nhiếp Anh. Gia đình họ gia cảnh rất tốt, hơn nữa La Phi Phi lại xinh đẹp nên có thể tìm được một người bạn trai rất tốt theo điều kiện của mình.
Nhưng La Phi Phi lại yêu Ngô Bình, điều này khiến La Phổ lo lắng đến bạc tóc. Ông ấy đã gặp riêng Ngô Bình vài lần và đề nghị anh chia tay La Phi Phi.
Ngô Bình đương nhiên không nhượng bộ, ngay cả khi bị La Phổ đe dọa, anh vẫn nói không. Cuối cùng, La Phổ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gây áp lực lên La Phi Phi.
Sáng sớm, Ngô Bình đến cửa hàng ô tô trước, mua một chiếc SUV trị giá hơn một triệu tệ. Sau đó họ còn cùng nhau đi mua quà, đến hơn mười một giờ mới đến nhà họ La.
Nhà La Phổ có ba anh em, ông ấy là thứ hai. Nhưng xét về trình độ phát triển, bất luận là anh cả hay em út đều có địa vị xã hội cao hơn La Phổ.
Trong số đó, người con thứ ba kinh doanh và có tài sản ròng hàng chục triệu. Người anh cả thì làm quan, giờ đã là trưởng phòng, nắm trong tay quyền lực rất lớn.
Trong khi đó, La Phổ là một người rất ham đọc sách, đang giảng dạy tại một trường đại học nhưng thu nhập của ông ấy không cao. Hơn nữa, vợ ông ấy xuất thân không tương xứng với vợ của anh trai và em trai mình.
Bố của La Phổ là một người truyền thống, vì vậy ông coi thường con trai thứ hai của mình. Không chỉ vì La Phổ không thành đạt bằng anh em mình mà còn bởi ông ấy chỉ sinh con gái mà không sinh được con trai.
Nhà họ La hàng quý đều họp mặt, luân phiên tổ chức tại nhà ba người con trai. Lần này, vừa vặn là ở nhà La Phổ. Ông cụ La, anh cả, chú ba và cả những người khác trong gia tộc đều tới.
Vì lý do này, La Phổ bắt đầu chuẩn bị, mua đồ ăn và rượu từ hai ngày trước. Hôm nay, ông ấy còn thức dậy lúc bốn giờ sáng để làm đồ ăn.
Lúc này, có hơn chục người đang ngồi trong nhà La Phổ, ông cụ và bà cụ La cũng ở đó.
Mọi người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, ông cụ La hỏi: "La Phổ, Phi Phi đâu? Con bé không ở nhà à?"
La Phổ vội vàng nói: "Bố, dạo này Phi Phi khá bận với kỳ thi. Nhưng con đã nói với nó rồi, nó nói sẽ đến ngay”.
Con gái của chú La Phi Phi, một cô gái với mái tóc gợn sóng cong môi nói: "Chú hai, không phải Phi Phi lại trượt môn nữa nên không dám về nhà đấy chứ?"
Người nói chuyện là cô con gái út của chú, tên là La Hạnh.
Nhiếp Anh vừa bưng đến hai đĩa trái cây sấy khô. Bà ấy nghe cháu chồng nói vậy thì lập tức không vui, thẳng thừng nói: “Mặc dù điểm của Phi Phi nhà bác chỉ ở mức trung bình nhưng con bé vẫn rất nghiêm túc trong học tập. Nếu không thì nó đã không vượt qua kỳ thi đại học rồi”.
Những lời của Nhiếp Anh khiến cô gái vừa nói cảm thấy rất khó chịu. Điểm thi đại học của cô ta thực sự không bằng La Phi Phi nên đang học ở một trường cao đẳng. Nhiếp Anh này rõ ràng đang chế giễu cô.
Dì ba là một phụ nữ trung niên có làn da trắng nõn, thân hình đầy đặn, dì cười “he he” nói: “Con gái ấy mà, điểm tốt hay kém không quan trọng, sau này con gái ai cũng sẽ kết hôn. Hạnh Nhi không vào được trường tử tế nào, nhưng bạn trai của nó rất giỏi. Hạnh Nhi, hãy nói cho mọi người biết bạn trai của con làm gì”.
La Hạnh cười nói: "Anh ấy tên là Hứa Lượng, cha mẹ anh ấy kinh doanh lớn, tài sản trị giá mấy chục triệu. Anh ấy hiện đang điều hành một công ty mỗi năm lãi hàng triệu tệ”.
Dì ba cười nói: "Thằng nhóc này có triển vọng thật đấy. Các cháu gái, tìm bạn trai nhất định phải sáng mắt ra. Không thể tìm những kẻ ở dưới đáy xã hội, học thức không có mà bản lĩnh cũng không nốt”, dì ba vừa nói vừa liếc xéo Nhiếp Anh.
Những lời này đã đánh trúng gót chân Ashin của Nhiếp Anh. Điều khiến bà ấy xấu hổ nhất chính là người bạn trai mà La Phi Phi của bà đã kết giao.
Lúc này, Nhiếp Anh cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại, muốn nói gì đó phản bác nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.
La Phổ vội vàng mở cửa, và ngay khi cửa mở ra, La Phi Phi và Ngô Bình bước vào.
“Chào chú, chào cô”, Ngô Bình mỉm cười chào hỏi, trên tay cầm theo rất nhiều quà tặng.
Thấy người tới là Ngô Bình, La Phổ sắc mặt không tốt, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
La Phi Phi vội vàng ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu nói: "Bố, sao bố có thể hỏi như vậy, Tiểu Bình tới thăm bố. Bố nhìn xem, anh ấy mua nhiều quà như vậy. Còn có loại trà mà bố thích nữa”.
Vì sự có mặt của người nhà, La Phổ không thể nổi giận, đành phải để Ngô Bình vào.
Cô cả nhìn Ngô Bình cười nói: "Đây là bạn trai của Phi Phi sao?"
Nhiếp Anh vươn tay nhận lấy món quà từ Ngô Bình. Bà ấy rất sành mấy món đồ này nên nhìn qua là biết ngay đây là một bộ mỹ phẩm cao cấp và một chiếc túi hàng hiệu.
Bà ấy lập tức đặt đồ xuống, cầm bộ mỹ phẩm lên, có chút kinh ngạc nói: "Phi Phi, mẹ nhìn thấy bộ mỹ phẩm này trong trung tâm thương mại, nó được bán với giá hơn mười nghìn tệ. Tại sao con lại tiêu tiền như vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Cô à, con nghe Phi Phi nói cô đang dùng mỹ phẩm của nhãn hiệu này. Con không hiểu nhiều nên đã mua bộ tốt nhất của họ”.
Nhiếp Anh ngay lập tức cảm thấy Ngô Bình không quá khó chịu nữa, bà ấy nói "ừm" và cầm một chiếc túi khác lên xem. Chiếc túi này, bà ấy cũng nhận ra, là của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, giá của nó là hơn tám mươi nghìn tệ.
La Phi Phi: "Mẹ, con biết túi của mẹ đã lâu không thay, nên con cùng Tiểu Bình chọn cái này, mẹ có thích không?"
Nhiếp Anh vội vàng nói: "Phi Phi, những thứ này quá đắt, Ngô Bình lấy tiền từ đâu?"
Ngô Bình cười nói: "Cô ơi, nhà máy của gia đình cháu di dời, được đền bù mấy trăm căn nhà và mấy chục triệu tiền mặt, tiêu ít tiền này cũng chẳng là gì”.
Mọi người đều bị sốc, cái gì? Được đền bù hàng trăm căn nhà, hàng chục triệu tiền mặt? Thằng nhóc này nói bậy bạ!
Ngô Bình nói điều này để giải thích nguồn gốc của số tiền trong tay. Dù sao nhà họ La cũng không biết nhiều về anh lắm. Cho nên dù anh nói nhà mình có một nhà máy thì những người này cũng không tra ra được.
La Phổ cũng rất ngạc nhiên, ông ấy nói: "Ngô Bình, nhà cậu có nhà máy sao?"
Sự nghi ngờ của ông ấy không phải là không có lý, dù sao gia đình Ngô Bình trước đây cũng nghèo, anh chưa bao giờ nói về nhà máy gì cả.
Ngô Bình giải thích: "Vâng chú, nhà máy của gia đình cháu đã ngừng hoạt động cách đây năm năm và đang trong tình trạng bỏ hoang. Tuy nhiên, trên huyện phát triển bất động sản ở đó, tình cờ thu hồi đất nhà máy của gia đình cháu”.
La Phổ "ồ" lên một tiếng và hỏi: "Được đền bù hàng trăm ngôi nhà, giá nhà của cậu cũng không rẻ phải không?"
Ngô Bình: "Không sai. Những căn nhà này có thể trị giá khoảng một trăm triệu tệ”.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau thất thần, chàng trai này chính là thiếu gia nhà giàu!
Nhiếp Anh mời Ngô Bình vào phòng khách ngồi, bà ấy cười nói: "Ngô Bình, để tôi giới thiệu với cậu, đây là ông nội của Phi Phi..."
Sau một số lời giới thiệu, không ai dám đánh giá thấp Ngô Bình, ngay cả ông cụ La cũng rất lịch sự.
Ngô Bình lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ông nội, nghe nói ông thích thờ Phật, nên cháu đặc biệt mua cho ông một tượng Phật bằng vàng, cháu sẽ khiêng lên”.
Ông cụ sửng sốt, cái gì mà Phật vàng? Ông ấy run rẩy hỏi: “Tượng Phật vàng nặng bao nhiêu?”
Ngô Bình cười nói: “Cũng không nặng lắm, chắc mấy trăm cân thôi”, nói xong anh xoay người bước ra cửa, khiêng tượng Phật vàng trên xe lên.