Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2671: Doanh nhân thành đạt Lưu Liên

Ngô Bình: “Vợ và con gái ông thật sự tồn tại sao?”

Ma quân mắt xanh thở dài: “Mong cậu đừng làm hại họ, cậu bảo tôi làm gì cũng được”.

Ngô Bình vung kiếm đâm vào giữa trán ông ta, bình tĩnh nói: “Tôi truyền một kiếm khí vào trong cơ thể ông, ba ngày sau, kiếm khí sẽ nổ tung, ông có ba ngày để sắp xếp cho vợ con”.

Nói rồi cậu xoay người rời đi, Ma quân mắt xanh lớn giọng nói: “Cậu khoan đã”.

Ngô Bình quay đầu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông còn gì muốn nói?”

Ma quân mắt xanh cười khổ nói: “Có thể thấy cậu là chính nhân quân tử, nếu không tôi sẽ không thể sống thêm ba ngày nữa. Chỉ là bây giờ tôi rất khó bảo đảm an toàn cho người nhà của tôi. Mong cậu có thể đối xử tốt với người nhà ta, Lý Thi Thư vô cùng biết ơn”.

Vừa dứt lời, đầu ông ta đột nhiên nổ tung, hóa ra là ông ta dùng chút pháp lực còn sót lại khiến kiếm nổ tung, chết ngay tại chỗ.

Nhìn phòng sách bừa bộn, Ngô Bình khẽ thở dài, người đàn ông trung niên mở cửa bước vào đó không khỏi sửng sốt hỏi: “Công tử, ông cụ nhà bọn tôi đâu?”

“Chết rồi”, Ngô Bình nói: “Ông cụ nhà các người nhờ tôi chăm sóc cho gia đình ông ta”.

Mắt người trung niên đỏ ửng, rơi nước mắt nói: “Ông cụ cứ thế mất rồi, phu nhân và cô chủ sẽ phải thế nào”.

Ngô Bình: “Ông tên gì?”

Người trung niên: “Tôi là Võ Nghĩa”.

“Võ Nghĩa, dẫn tôi đi gặp bà chủ và cô chủ của ông”.

Võ Nghĩa gật đầu: “Mời cậu đi theo tôi”.

Trang viên có một rừng hoa quế, trong rừng có một căn nhà, vợ con Lý Thi Thư sống ở đây.

Khi Ngô Bình tới, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi ngồi trong sân nhà, bên cạnh là một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, dáng vẻ đoan trang xinh đẹp, cô gái thì xinh đẹp hơn, đôi mắt vô cùng linh động.

Người phụ nữ đứng dậy nói: “Chào công tử”.

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, chồng của bà đã qua đời, ông ta bảo tôi chăm sóc cho hai mẹ con bà. Bà có tính toán gì thì có thể nói với tôi”.

Người phụ nữ rơi nước mắt: “Tôi đã khuyên can ông ấy từ trước đừng đấu với họ, nhưng ông ấy không nghe”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông ta bị chém thân xác, chỉ có tàn hồn ký sinh lên người khác, giết hại rất nhiều người vô tội. Tôi đã khống chế được ông ta, dẫn ông ta đến đây. Vốn dĩ tôi cho ông ta ba ngày để sắp xếp cho hai người, không ngờ ông ta đột nhiên tự kết liễu”.

Người phụ nữ quỳ xuống đất: “Cảm ơn tấm lòng từ bi của cậu Ngô, sau này mẹ con tôi cơ nhỡ đều dựa cậu Ngô giúp đỡ”.

Người phụ nữ này rất thông minh, nếu chồng đã nhờ người này chăm sóc cho mẹ con mình, vậy cậu chắc chắn là người có thể tin cậy.

Ngô Bình: “E là không thể sống tiếp ở nơi này nữa, nên chuyển đến một nơi khác”.

Người phụ nữ nói: “Nghe theo cậu Ngô”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết một nơi tên là Tam Tinh Trại, nơi đó rất an toàn, môi trường rất tốt, người dân ở đó sẽ chăm sóc cho hai người. Nếu hai người đồng ý, tôi có thể đưa hai người đến đó sống”.

Người phụ nữ gật đầu: “Được, làm phiền cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Hai người thu dọn những thứ có thể mang đi được, chúng ta cùng đến đó”.

Người phụ nữ: “Vậy cậu Ngô hãy đợi một lúc, chúng tôi đi thu dọn ngay”.

Người phụ nữ đó vội bảo người giúp việc thu dọn đồ đạc, chất hết những đồ có thể mang đi vào trong sân.

Ngô Bình tìm một nơi vắng vẻ tiếp tục tiêu hóa Vô Thượng Kiếm Điển. Vừa rồi cậu lĩnh ngộ kha khá kiếm điển trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng sẽ phải mất một thời gian mới có thể phát huy hết uy lực của nó.

Sau khoảng hai tiếng, tất cả đồ đạc đều được thu dọn. Người phụ nữ chia một ít tiền cho các người giúp việc trước đó, chỉ để lại bốn người thân cận bên mình.

Sau đó bà ta đến chỗ Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, chúng ta có thể xuất phát rồi”.

Ngô Bình vung tay, văn tự đồ họa, vàng bạc châu báu khắp sân đều thu vào trong pháp khí chứa đồ của cậu, sau đó một đám mây xuất hiện đưa mọi người bay lên trời.

Không lâu sau, mấy người Ngô Bình đáp xuống Tam Tinh Trại.

Ngô Bình gọi Thạch Tất Đạt đến nói: “Những vị này là bạn của tôi, anh sắp xếp cho họ giúp tôi. Sau này họ sẽ sinh sống ở Tam Tinh Trại”.

Thạch Tất Đạt vội nói: “Cậu Ngô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối đãi thật tốt với khách quý”.

Ngô Bình nhờ Thạch Tất Đạt sắp xếp những chuyện còn lại, cậu quay về phòng tiếp tục nghiên cứu Vô Thượng Kiếm Điển. Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, cậu đã thu hoạch được rất nhiều, kiếm điển trong đầu ngày càng rõ ràng. Hơn nữa thi thoảng cậu có cảm giác như có một giọng nói nào đó đang gọi cậu, cậu biết đó là vương tọa kiếm đạo.

Lúc này Thạch Lan rõ cửa bước vào.

“Có phải anh đang lĩnh hội kiếm đạo cực kỳ lợi hại không?”, vừa nhìn thấy cậu, cô ta đã hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Cô cảm nhận được à?”

Thạch Lan: “Không chỉ cảm nhận được, kiếm ý đáng sợ của anh còn quấy rầy khiến tôi tâm thần không yên. Nếu không phải tôi biết anh là bạn, e là tôi đã chạy trốn từ lâu rồi”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có đến mức vậy không?”

Thạch Lan cười khổ: “Không khoa trương chút nào, khoa trương là công pháp mà anh tu luyện kìa”.

Ngô Bình biết rõ đó là uy lực của Vô Thượng Kiếm Điển, xem ra mình đã đánh giá thấp uy lực của Kiếm Điển rồi.

“Lát nữa tôi đến Tiên Kinh một chuyến, cô có muốn đi cùng không?”

“Tôi không đi, ở đây đợi anh về”, Thạch Lan nói: “Tôi phải tranh thủ khôi phục tu vi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Đến giờ cơm tối, Ngô Bình gọi mẹ con nhà họ Lý đến, cùng dùng bữa với Thạch Lan.

Vợ Lý Thi Thư tên là Lạc Ngọc Đan, con gái tên là Lý Thi Đan, lấy một chữ trong tên của bố mẹ.

Ăn tối xong, Ngô Bình đến Tiên Kinh với Thạch Tất Đạt, Thạch Tất Đạt đã hẹn với người đó gặp nhau lúc bảy giờ tối nay rồi.

Quy mô của Tiên Kinh không kém gì Thần Kinh, thậm chí còn sầm uất hơn Thần Kinh, vì thật ra nền kinh tế của nước Tống phát triển hơn.

Nhưng nước Tống lại có lối kiến trúc cổ, khác hẳn với các tòa nhà hiện đại ở Thần Kinh.

Tầng ba tòa Bạch Ngọc ở Tiên Kinh.

Ngô Bình và Thạch Tất Đạt đáp xuống trước quán rượu này, sau đó đi đến tầng ba.

Người mà Ngô Bình muốn gặp đã đợi trong một phòng VIP trên tầng ba, dẫn theo hai người. Người này khoảng ngoài năm mươi, trắng trẻo, mập mạp, luôn nở nụ cười.

Nhìn thấy hai người, ông ta vội đứng dậy chào, cười nói: “Cậu Thạch, cậu giới thiệu cậu này một chút trước đi”.

Thạch Tất Đạt cười nói: “Ông chủ Lưu, vị này là cậu Ngô. Cậu Ngô mong có thể gặp được ông chủ Lưu để bàn chuyện hợp tác”.

Lưu Liên giơ tay ra, cười nói: “Tôi là Lưu Liên, rất vinh hạnh được gặp cậu”.

Ngô Bình: “Ông chủ Lưu khách sáo rồi, tôi đến đây là muốn hợp tác làm ăn với ông chủ Lưu”.

“Mời ngồi”, Lưu Liên nhường ghế lại cho Ngô Bình, ra lệnh cho người bưng nước rót trà.

Lưu Liên cười hỏi: “Có phải cậu Ngô cũng muốn bán đồ không?”

Ngô Bình: “Có vài món đồ gần giống với những món Thạch Tất Đạt bán cho ông trước đó”.

Lưu Liên cười nói: “Vậy thì dễ giải quyết, chúng ta mua bán theo giá thị trường”.

Ngô Bình: “Tôi muốn giao đổi bằng tiền Hạ”.

Tiền Hạ là tiền tệ của nước Đại Hạ, nó không thông dụng như tiền Tống – tiền tệ nước Tống. Trên thị trường, một đồng tiền Tống có thể đổi năm đồng tiền Hạ.

Lưu Liên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy thì đổi thành tiền Hạ theo tỷ giá hối đoái. Nhưng cậu Ngô này, tiền Tống có tỷ lệ lưu hành trên thế giới cao hơn, cậu có chắc lấy tiền Hạ không?”

Ngô Bình: “Sau này nếu vẫn còn hợp tác, có lẽ tôi sẽ lấy một phần tiền Tống”.

“Vậy được”, Lưu Liên nói: “Có thể xem đồ ngay bây giờ không?”

Ngô Bình vung tay, bảy rương vật báu, ngay cả vài của báu mà cậu cất giữ đều xuất hiện dưới đất: “Đều ở đây”.
Chương 2672: Kho tàng Đại Minh

Mắt Lưu Liên sáng lên, trước tiên mở một cái rương ra kiểm đếm từng thứ.

Ngô Bình ngồi một bên uống trà, ánh mắt Thạch Tất Đạt rất phức tạp, vì anh ta biết bảy rương này là đồ của Thượng tiên để lại.

Ngô Bình biết suy nghĩ của anh ta bèn nói: “Anh không nhìn lầm đâu, là bảy rương đồ đó đấy. Bây giờ tôi mua chúng đi, tất cả số tiền đó đều dùng để làm từ thiện”.

Thạch Tất Đạt khiếp sợ: “Bảy rương đồ này đáng giá mấy trăm tỷ, đều làm từ thiện cả?”

Ngô Bình: “Đây là ý của Thượng tiên, hơn nữa như thế ba rương đồ mà anh dùng đó cũng không thể tra được”.

Thạch Tất Đạt mừng rỡ nói: “Vẫn là cậu Ngô suy nghĩ chu toàn”.

Phải mất hơn mười phút, Lưu Liên mới đếm xong một rương đồ, quay lại bàn, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, chiếc hộp này chứa đầy thư pháp và tranh vẽ của các bậc thầy thời xưa, có ba mươi bảy bức. Đây là giá cả được đưa ra theo giá thị trường, cậu hãy xem qua”, nói rồi ông ta đưa một danh sách cho Ngô Bình.

Ngô Bình cầm lấy xem, phát hiện bức tranh rẻ nhất trong số đó có giá mấy chục triệu, bức đắt nhất trị giá bảy trăm triệu tiền Tống, tổng giá trị của ba mươi bảy bức tranh là ba tỷ chín trăm năm mươi triệu tiền Tống.

Cậu gật đầu: “Được, ông cứ tiếp tục”.

Mãi đến mười một giờ tối, Lưu Liên mới đánh giá xong tất cả bảo vật, bảy rương bảo vật cộng với một ít kho tang của Ngô Bình có trị giá bốn mươi tám tỷ sáu trăm ba mươi bảy triệu tiền Tống, tức là hơn hai mươi bốn triệu ba trăm mười ngàn tiếng Hạ, cuối cùng Lưu Liên gom cả lại thì được hai mươi lăm triệu tiền Hạ.

Số tiền này được chuyển thẳng vào vài tài khoản của quỹ từ thiện do Ngô Bình cung cấp. Không đến mười phút, Âu Dương Chí Viễn đã gửi tin nhắn đến bảo đã nhận được hai trăm năm mươi tỷ.

Nhìn thấy số tiền thu được, Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Lưu, hợp tác vui vẻ”.

Lưu Liên nói: “Hợp tác vui vẻ, sau này cậu Ngô có đồ gì cứ tìm tôi”.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Ngô Bình và Thạch Tất Đạt chào tạm biệt.

Hai người vừa đi, nụ cười trên môi Lưu Liên biến mất, hỏi một ông lão bên cạnh: “Mấy thứ này đều trên “Sách quý Thiên Hạ” sao?”

Ông lão gật đầu: “Trong bảy rương đồ thì có hai rương là bảo vật trên Sách quý Thiên Hạ ghi chép”.

Lưu Liên: “Ba mươi năm rồi, cuối cùng mình cũng tìm được manh mối, lập tức báo với Thượng Đỉnh, hành động trước khi trời sáng”.

Ngô Bình và Thạch Tất Đạt ở lại một lúc, sau đó quay về Tam Tinh Trại.

Lúc này đã là giữa trưa, Ngô Bình tiếp tục hoàn thành kiếm điểm vô thượng của cậu.

Ba giờ sáng, cậu bỗng mở mắt ra, sau đó đẩy ra đi ra ngoài, bay đến trên bầu trời Tam Tinh Trại.

Ở trên trời cao nhìn xuống, cậu nhìn thấy có mấy chục người phi độn đến từ phía xa.

Đám người này đều cảm nhận được khí tức của Ngô Bình, đều dừng trước mặt cậu không xa.

Ngô Bình đưa mắt nhìn sang, người đến có ba mươi bốn người, có Lưu Liên ở trong đó.

Sắc mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Ông chủ Lưu, lẽ nào ông tính nhầm nên lại đến tìm tôi?”

Lưu Liên cười nói: “Cậu Ngô, tôi đến là muốn nhờ cậu giúp”.

Ngô Bình: “Ông nói tôi nghe thử xem, nếu có thể làm được, chắc chắn tôi sẽ giúp”.

Lưu Liên: “Tôi muốn biết cậu lấy bảy rương kho báu đó ở đâu”.

Ngô Bình: “Mua bán thì đừng hỏi xuất xứ, ông chủ Lưu hỏi rõ như thế là muốn phá vỡ quy tắc”.

Lưu Liên thở dài: “Thật xin lỗi, tôi phải biết nguồn gốc của bảy kho báu đó. Nếu cậu Ngô không nói thì bọn tôi chỉ có thể thất lễ”.

Ngô Bình nhíu mày: “Các ông hỏi thế là có mục đích gì?”

“Họ đang tìm tung tích của hoàng thất Đại Minh”, bỗng có người nó, chính là Thạch Lan. Không biết từ lúc nào mà cô ta đã đứng cách phía xa Ngô Bình không xa.

Lưu Liên nhìn chằm chằm Thạch Lưu: “Nói thế, cô mới là người có được số kho báu này?”

Thạch Lan lạnh nhạt nói: “Có thể nói như thế”.

Lưu Liên cười nói: “Tốt lắm, bọn tôi vẫn luôn tìm cô. Nói đi, rốt cuộc hoàng thất Đại Minh đang ở đâu?”

Thạch Lan nhìn ông ta nói: “Các ông tìm hoàng thất Đại Minh là vì kho báu Đại Minh mà họ nắm giữ sao?”

Ngô Bình rất ngạc nhiên, trước thời nhà Tống, chủ nhân của Đại Hạ và lãnh thổ triều Tống là để đế quốc Đại Minh hùng mạnh hơn, thực lực của nhà Minh vượt xa Đại Hạ, nhưng lại diệt vong trong một năm ngắn ngủi, những người cốt cán của hoàng thất cũng đột nhiên biến mất không tung tích. Sau đó nước Hạ và nước Tống đã cố gắng hết sức tìm kiếm nhưng đã lâu vẫn không tìm thấy gì.

Lưu Liên híp mắt: “Cô biết hoàng thất Đại Minh ở đâu?”

Thạch Lan: “Đã không còn quan trọng nữa, vì các ông sắp chết rồi”.

Nói rồi cô ta biến thành hư ảnh, thoáng chốc xuyên qua mọi người, ngay sau đó thi thể của đám người này đứng yên, một cơn gió thổi qua, mọi người đều biến thành tro tàn, rải rác giữa đất trời.

Ngô Bình nói: “Cô đã sử dụng sức mạnh Thiên Cực?”

Thạch Lan: “Phải giữ được bí mật của hoàng thất Đại Minh, tôi chỉ có thể giết chúng”.

Ngô Bình: “Có lẽ không chỉ bọn họ”.

Thạch Lan nói: “Không sao, ai dám tra, tôi giết người đó”.

Cảm nhận được sát khí trên người cô ta, Ngô Bình chớp mắt nói: “Về nghỉ ngơi trước?”

Thạch Lan khẽ gật đầu: “Tôi vẫn còn vài chuyện muốn nói với anh”.

Trong phòng Thạch Lan, Ngô Bình nằm trên sofa, tiện tay bóc một nắm hạt dưa ăn, nói: “Nói đi”.

Thạch Lan nói: “Kiếp trước tôi là một người trong hoàng thất Đại Minh, ông nội tôi là vị hoàng đế cuối cùng của Đại Minh, Thiên Khánh Đế”.

Ngô Bình hiểu ra vấn đề: “Thảo nào cô lại có nhiều kho báu đến thế”.

Thạch Lan: “Những thứ này chỉ là chút nho nhỏ của báu vật Đại Minh, chẳng có gì cả”.

Ngô Bình chớp mắt: “Người hoàng thất Đại Minh chỉ có một mình cô?”

Thạch Lan: “Đương nhiên không rồi, nhưng ta không thể nói cho ngươi biết thân phận của họ”.

Ngô Bình: “Được thôi, mặc dù những người này bị anh tiêu diệt, nhưng nhất định sẽ tiếp tục phái người đến.

Thạch Lan: “Tôi biết thân phận của nhóm người này, họ thuộc về tổ chức “Tổ đen” của nước Tống. Tổ chức Tổ đen này rất mạnh, là tổ chức tình báo và cơ quan ám sát mạnh nhất nước Tống, thuộc của hoàng gia”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói nước Đại Minh cực kỳ mạnh, tại sao lại biến thành tan tác chỉ trong một đêm?”

Thạch Lan thở dài nói: “Nguyên nhân thực sự là do thế lực sau lưng Đại Minh đã suy giảm, cho nên ta từ nhỏ tôi đã quyết tâm tu luyện, trở thành tu sĩ mạnh mẽ nhất”.

Ngô Bình: “Kiếp trước cô rất mạnh rồi”.

Thạch Lan: “Vẫn chưa đủ mạnh, nếu không tôi cũng sẽ không đi giành Thiên Cực”.

Ngô Bình: “Bây giờ cô có Thiên Cực rồi, chẳng mấy chốc đã có thể hồi phục tu vi kiếp trước.

Thạch Lan: “Khó quá, kiếp trước ta không có chỗ dựa, lần này ta phải bái vào một môn phái nào đó. Chỉ có như thế, mình mới có thể nhanh chóng trưởng thành”.

Ngô Bình nói: “Tôi là trưởng lão Kiếm Các của Thái Hoàng Giáo. Nếu cô muốn, tôi có thể để cô vào Kiếm Các”.

Thạch Lan ngạc nhiên: “Anh là trưởng lão của Thái Hoàng Giáo?”

Ngô Bình cười nói: “Đừng ngạc nhiên thế, kiếp trước tôi đúng là trưởng lão, hơn nữa ba vị kiếm đạo chí tôn của Kiếm Các cũng là sư tôn của tôi”.

Mắt Thạch Lan sáng lên nói: “Báo vào Kiếm Các, dĩ nhiên ta cầu còn không được”.

Ngô Bình: “Tôi đồng ý là được. Trước tiên cô ở Học viện quân sự đợi tôi có thời gian sẽ dẫn cô đến Thái Hoàng Giáo một chuyến”.

Nói rồi Ngô Bình quay về phòng mình tu luyện, thoáng chốc đã đến ngày hôm sau.

Ngô Bình dặn dò Thạch Tất Đạt vài câu rồi tiễn Thạch Lan về Học viện quân sự, cô ta phải tiếp tục việc học.

Học viện bớt đi hai người dường như cũng không còn sóng gió gì nữa.

Tạm biệt các bạn học và Thạch Lan, cậu quay về đại học Thần Kinh để gặp Lan Chỉ Ngư, tiện thể hỏi tiến độ chuyện dược liệu bị đánh cắp.
Chương 2673: Nợ của nhà họ Lam

Ở đại học Thần Kinh, Ngô Bình đến thao trường khi trước luyện tập thì nhìn thấy mười mấy người đó vẫn còn đang thi khảo sát. Mấy ngày không gặp, có vẻ như họ đều bị giày vò, ai nấy đều rất bơ phờ.

Lam Chỉ Ngư đang dạy bảo họ, khi nhìn thấy Ngô Bình thì chỉ gật nhẹ đầu.

Mấy phút sau, cô ta cho mọi người được hoạt động tự do, Ngô Bình mới bước qua, cười, nói: “Chị Chỉ Ngư, cuộc thi khảo sát của họ vẫn chưa kết thúc sao?”

Lam Chỉ Ngư: “Sắp rồi”.

“Được mấy người đậu?”, Ngô Bình hỏi.

Lam Chỉ Ngư thở dài: “Với tình hình trước mắt thì chưa có ai đạt chuẩn”.

Ngô Bình lắc đầu: “Tiếc thật”.

Lam Chỉ Ngư: “Bình thường thôi, không có gì đáng tiếc cả. Phải rồi, sao cậu lại có thời gian đến đây?”

Ngô Bình: “Tôi đã tốt nghiệp rồi”. Cậu vừa nói vừa lấy bằng tốt nghiệp ra cho cô ta xem.

Lam Chỉ Ngư thấy Ngô Bình là cử nhân năm sao của học viện quân sự Đại Hạ thì hai mắt sáng lên, nói: “Lợi hại, cậu đã làm được thật rồi”.

Ngô Bình: “Chị Chỉ Ngư, đã tìm được dược liệu bị mất chưa?”

Lam Chỉ Ngư nói với vẻ buồn rầu: “Vẫn chưa có tung tích gì, chủ nợ đã đến tận nhà đòi nợ rồi, tóc bố tôi cũng đã bạc vì lo”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Mất hết tất cả sao?”

Lam Chỉ Ngư: “Chưa đến nỗi đó. Để an toàn, bố tôi đã cất số lượng nhỏ ở một chỗ khác nhưng cũng chưa có đầu mối bán ra liền được”.

Ngô Bình: “Đã điều tra phía nhà buôn dược liệu chưa?”

Lam Chỉ Ngư cười mếu: “Nhà buôn dược liệu đến từ tiên giới, anh ta đã về lại tiên giới rồi, tôi vốn chẳng thể nào điều tra”.

“Tiên giới nào? “ Ngô Bình hỏi.

Lam Chỉ Ngư: “Chân Hoàng Tiên giới”.

Ngô Bình nói: “Nếu là Chân Hoàng tiên giới thì tôi có thể nhờ người nghe ngóng thử”.

Mắt Lam Chỉ Ngư sáng lên, cô ta hỏi: “Thật sao?”

Ngô Bình: “Nói cho tôi biết tên của nhà buôn dược liệu đó đi, cũng như tổ chức đứng sau anh ta, tôi cho người đi điều tra thử”.

Lam Chỉ Ngư nói: “Người đó tên Phạm Lý Tài, là người của thương hội Thiên Mã”.

Ngô Bình liền lấy ngọc phù truyền tin ra, tìm Tử Hi giúp cậu điều tra người có tên Phạm Lý Tài của thương hội Thiên Mã.

Sau đó cậu nói với Lam Chỉ Ngư: “Nhà chị mua nhiều dược liệu như vậy là để bán lại với giá cao sao?”

Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Thật ra trước khi sự việc xảy ra đã có người đến tìm chúng tôi đặt mua một lô dược liệu rồi, vì nắm đơn hàng trong tay nên bố tôi và anh trai tôi mới dám mượn tiền nhập hàng. Nhưng sau khi mất lô hàng đó, đối phương lại lấy lý do số lượng dược liệu không đủ mà từ chối mua hàng. Những dược liệu đó đều rất đắt, không dễ gì tìm được người mua”.

Ngô Bình cười, nói: “Vừa hay tôi cũng cần một ít dược liệu, có thể cho tôi xem thử không?”

Lam Chỉ Ngư nghe vậy thì vô cùng bất ngờ: “Cậu muốn mua dược liệu sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Uhm, hơn nữa chỉ cần dược liệu phù hợp thì tôi có thể mua thêm”.

Lam Chỉ Ngư vui mừng, nói: “Vậy cậu đợi tôi một lát, lát tôi đưa cậu đến gặp bố tôi”.

Sau đó, cô ta dặn dò trợ lý vài câu, để cậu ta tiếp quản phần khảo sát tiếp theo rồi cùng Ngô Bình lên xe, quay về nhà họ Lam.

Nhà họ Lam là nhà buôn dược liệu có tiếng ở Thần Kinh, không chỉ buôn dược liệu ở phàm giới mà còn kinh doanh dược liệu giới tu hành dùng. Người nắm quyền chủ chốt ở nhà họ Lam là bố Lam Chỉ Ngư, Lam Chính Đường.

Lúc này, Lam Chính Đường, đang tiếp một chủ nợ ở phòng khách, chủ nợ là phó tông chủ của một tông môn, ông ta đang đập bàn và nói với giọng điệu rất cứng rắn.

Lam Chính Đường có khuôn mặt chữ điền, chân mày rậm, diện mạo giống người luyện võ. Lúc này, ông ta nói với vẻ mặt u ám: “Anh Chu, lúc đầu khi mượn tiền, hai bên chúng ta đã nói rất rõ, thời gian mượn là hai tháng. Bây giờ mới hết một tháng mà anh lại đến đòi tiền vốn, chuyện này coi sao được?

Đối phương cười khẩy, nói: “Lam Chính Đường, người ngay không nói vòng vo. Bây giờ nhà họ Lam anh đã thua lỗ rất nhiều tiền, nếu tôi đến trễ, e rằng sẽ bị người khác xiếc đồ trước hết, còn tôi đến một hào cũng không lấy được”.

Lam Chính Đường nói: “Tiền mà nhà họ Lam tôi nợ tuyệt đối không thiếu một đồng, xin anh Chu hãy yên tâm”.

Đối phương giận dữ nói: “Bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi, trả tiền ngay, nếu không thì đừng trách Thánh Đao Tông của tôi không khách sáo”.

Lam Chỉ Ngư vừa hay bước vào, giận dữ, nói: “Chúng tôi sẽ trả tiền nợ ông, nhưng các ông vi phạm thỏa thuận trước, nhà họ Lam tôi chỉ có thể trả tiền vốn”.

Người đó liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Chỉ Ngư thì cười khẩy, nói: “Con nhóc con này ở đâu ra thế? Dám nói chuyện kiểu đó với bản ông chủ”.

Lam Chính Đường vội đứng dậy, nói: “Chỉ Ngư, sao con lại về đây?”

Lam Chỉ Ngư vội đáp: “Bố, đây là Ngô công tử, cậu ấy có thể mua số dược liệu còn lại của nhà họ Lam”.

Lam Chỉ Ngư vui mừng: “Vậy sao?”

Ông ta bước đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay: “Ngô công tử, chuyện này là thật sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Có điều tôi phải xem dược liệu trước”.

Người đến đòi nợ nghe Ngô Bình muốn mua dược liệu thì liền nói: “Vậy vừa hay, tiền bán được trả cho Thánh Đao Tông chúng tôi trước đi”.

Lam Chỉ Ngư: “Năm triệu tiền tiên, không thiếu một đồng đâu”.

Mắt người đó sáng lên: “Còn tiền lãi nữa, cộng dồn là năm triệu năm trăm tiền tiên”.

Lam Chỉ Ngư: “Năm triệu, không có thêm nữa đâu. Tôi đã nói rồi, các ông đòi nợ trước hạn, điều đó là vi phạm thỏa thuận, nhà họ Lam tôi chỉ có thể trả ông tiền vốn”.

Đối phương giận dữ, nói: “Nếu không trả lãi thì không ai trong Thánh Đao Tông đồng ý đâu”.

Lam Chính Đường tối sầm mặt, nói: “Anh Chu, Thánh Đao Tông kinh doanh bằng việc cho vay nợ, nếu không nói lý lẽ như vậy thì sau này còn ai dám mượn tiền của các anh?”

Hai bên cãi qua cãi lại cả buổi, cuối cùng Lam Chính Đường đồng ý trả cho đối phương năm triệu một trăm hai mươi ngàn tiền tiên.

Sau đó, ông ta đưa Ngô Bình ra một phòng khách rộng rãi ở nhà sau và lấy dược liệu cất kĩ ra.

Ngô Bình nhìn thấy số dược liệu đó thì rất hài lòng, trong đó còn có rất nhiều dược liệu từ cấp bốn trở lên, có một số còn là cấp bảy đến cấp tám, thậm chí còn có cả ba loại cấp chín.

Cậu dựa theo nhu cầu của mình, chọn ra gần bảy phần, sau đó nói: “Lam tiền bối ra giá đi”.

Lam Chính Đường vuốt râu rồi nói: “Hành động này của Ngô công tử có ơn với nhà họ Lam tôi, tôi tính theo giá gốc. Tổng giá trị của số dược liệu này là sáu triệu năm trăm bốn mươi ngàn tiền tiên, tôi bớt số lẻ, Ngô công tử đưa sáu triệu năm trăm ngàn được rồi”.

Ngô Bình cười, nói: “Vậy vãn bối không khách sáo nữa”. Cậu chi ngay sáu triệu năm trăm ngàn tiền tiên, và thu gom số dược liệu mình đã chọn.

Sau đó cậu cười hehe, hỏi: “Lam tiền bối, nếu nhà họ Lam trước giờ luôn buôn bán dược liệu, vậy chắc chắn là có của quý trong tay nhỉ?”

Mặt Lam Chính Đường biến sắc, đúng là ông ta có cất một số dược liệu quý, nhưng nếu không phải là trường hợp cấp bách thì nhất định ông ta sẽ không dùng đến số dược liệu đó. Ông ta liền nói: “Có một ít nhưng vẫn chưa tới lúc bán”.

Nhưng những lời tiếp theo đó của Ngô Bình lại khiến ông ta giật mình.

“Không nhất thiết phải bán, nếu như dược liệu phù hợp, tôi có thể giúp nhà họ Lam luyện hai lò đan dược. Giá trị của đan dược ít nhất cũng gấp mười lần dược liệu. Vậy thì biết đâu có thể giúp nhà họ Lam giải quyết được vấn đề nợ nần”.

Lam Chính Đường rất bất ngờ, nói: “Công tử là thầy luyện đan sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Biết sơ sơ”.

Lam Chính Đường vui mừng, nói: “Được, tôi đem dược liệu đến ngay”.

Khoảng gần một trăm cây dược liệu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình liếc sơ qua, trong đầu lập tức xuất hiện hai công thức luyện đan.

Hai loại đan dược đó gồm Hóa Anh Đan và Tham Bí Đan. Hóa Anh Đan là đan được cấp bảy còn Tham Bí Đan là đan dược cấp sáu.

Trong đó đan dược cấp sáu Tham Bí Đan có thể giúp tu sĩ đạt đến cảnh giới Bí Thiên, còn Hóa Anh Đan có thể giúp tăng tỷ lệ thành công từ Bí Thai chuyển hóa thành Bí Anh.

Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Những đan dược này kết hợp với một số đan dược của tôi sẽ có thể luyện chế được ba lò Tham Bí Đan và hai lò Hóa Anh Đan”.
Chương 2674: Luyện đan trả nợ

Lam Chính Đường vừa mừng vừa sợ, vội hỏi: "Cậu Ngô, Tham Bí Đan và Hóa Anh Đan kia là đan được cấp mấy?"

Ngô Bình: "Nếu là tôi luyện thì ít nhất có thể đạt tới cấp sáu và cấp bảy thượng phẩm".

Lam Chỉ Ngư hết sức bội phục nói: "Không ngờ lại là đan dược cấp bảy, Ngô Bình, tôi đúng là đã xem nhẹ cậu!"

Ngô Bình: "Tìm một chỗ yên lặng đi, tôi muốn luyện đan".

Lam Chính Đường lập tức nhường sân luyện công của mình ra cho Ngô Bình luyện đan. Sau đó, tất cả mọi người đều đi ra ngoài chỉ còn mỗi Lam Chỉ Ngư ở lại giúp đỡ.

Ngô Bình đang đun nóng lò thì Lam Chỉ Ngư hỏi: "Sắp tới có tính toán gì chưa?"

Ngô Bình đáp: "Tôi đang nghĩ có nên gia nhập vào học viện Hoàng Gia không".

Bây giờ cậu đã là trưởng lão Kiếm Các, thực ra không cần phải gia nhập vào học viện Hoàng Gia nữa, dù sao thứ bọn họ có thể cung cấp cũng có hạn, từ tài nguyên đến địa thì cả hai đều không phải cùng một cấp bậc.

Lam Chỉ Ngư lại nói: "Cậu nhất định phải gia nhập!"

Ngô Bình hỏi: "Hử, tại sao?"

Lam Chỉ Ngư: "Có một số tài nguyên chỉ có thế tục mới cung cấp được. Chẳng hạn như học sinh xuất sắc của học viện Hoàng Gia thì sẽ có cơ hội tiến vào cấm địa thượng cổ rèn luyện. Mà trong số những người tiến vào đó có không ít là các đệ tử tinh anh của các giáo phái lớn, thậm chí là đệ tử trung tâm".

Ngô Bình ngạc nhiên: "Đệ tử trung tâm và cả đệ tử tinh anh luôn sao?"

Lam Chỉ Ngư: "Có điều, bình thường thì những người đó sẽ không xuất hiện trong học viện. Chỉ khi cấm địa thượng cổ mở ra, họ mới xuất hiện thôi".

Ngô Bình không khỏi ngừng động tác trong tay hỏi: "Chị Chỉ Ngư, cấm địa thượng cổ là nơi nào?"

Lam Chỉ Ngư: "Nghe nói ban đầu loài người cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, thường xuyên là con mồi của yêu ma và dã thú. Nhưng bỗng dưng có một ngày, có bảy bóng sinh linh chí cao xuất hiện trên không, đất trời biến sắc, trên đời lập tức xuất hiện rất nhiều cấm địa. Sinh linh bên trong cấm địa rất dễ xảy ra biến dị, do đó trở nên mạnh mẽ. Loài người là dựa vào việc không ngừng tiến hóa bên trong cấm địa mới trở nên mạnh mẽ và thành lập lên đủ loại môn phái tu hành, cuối cùng trở thành kẻ đứng đầu muôn loài".

"Sau đó, những cấm địa khủng bố ấy dần biến mất, chỉ còn lại ba cái vẫn trường tồn với thế gian. Vì thế, những đại năng chí tôn của loài người đã dùng pháp lực vô thượng phong ấn ba chỗ đó lại, hình thành cấm địa thượng cổ như giờ".

Trong lòng Ngô Bình chấn động không thôi, một nơi phi phàm như vậy thế mà lại ở bên trong thế tục!

"Tại sao một nơi như vậy mà các thế lực ở Tiên Giới không nắm trong tay?", cậu đưa ra nghi vấn trong lòng.

"Nghe nói bên trong cấm địa có ý chí của đại năng loài người, không cho phép bất cứ thế lực nào chiếm làm của riêng. Muốn tiến vào cấm địa thượng cổ thì chỉ có thể dựa vào ba cái truyền tống trận trong thế tục. Truyền Tống Trận mà học viện Hoàng Gia đang nắm giữ chính là một trong số đó", Lam Chỉ Ngư giải thích.

Bấy giờ Ngô Bình đã làm nóng lò xong, bắt đầu luyện chế Tham Bí Đan. Luyện chế đan dược cấp sáu cũng không khó lắm, mẻ đầu tiên đã luyện được năm viên, mà còn đều là thượng phẩm. Hiệu quả của mẻ thứ hai còn tốt hơn, luyện được năm viên và đều là cực phẩm!

Lam Chỉ Ngư nhìn những viên đan dược lấp lánh ánh sáng mùi thơm phác mũi mà dại ra.

"Ngô Bình, mẻ đan dược thứ hai là cấp mấy thế, nó có vẻ còn tốt hơn mẻ thứ nhất rất nhiều".

Trong lúc Ngô Bình luyện đan, cô ta vẫn không dám mở miệng sợ làm phiền cậu, giờ cuối cùng cũng không nhịn được bèn hỏi.

"Cực phẩm", Ngô Bình đáp bèn lần lượt cất 10 viên đan dược vào hai cái chai khác nhau rồi đưa cho Lam Chỉ Ngư: "Số dược liệu còn lại có thể luyện thêm một mẻ nữa, coi như tiền công của tôi đi".

Nghe thấy đan dược đó là cực phẩm, Lam Chỉ Ngư vừa mừng vừa sợ, vội nói: "Không ngờ lại là cực phẩm! Một mẻ dược liệu hoàn toàn không đủ coi như tiền công!"

"Lần này cứ thế đi đã", giờ nhà họ Lam đang cần tiền trả nợ nên cậu cũng không tiện lấy nhiều.

Lam Chỉ Ngư hết sức biết ơn, cắn môi nói: "Thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào luôn".

Ở trên thị trường, một viên đan dược cực phẩm cấp sáu cũng phải trị giá mấy triệu tiền tiên, năm viên ít nhất cũng phải 200 tỷ tiền tiên! Dù là thượng phẩm Tham Bí Đan cũng phải vài trăm ngàn tiền tiên một viên!

Ngô Bình bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị luyện chế loại đan dược thứ hai.

"Thuận tay giúp một chuyện nhỏ thôi, chị cũng không cần để ý như vậy", cậu nói xong bèn luyện đan tiếp, lần này Ngô Bình luyện Hóa Anh Đan, một loại đan dược cấp bảy.

Mẻ thứ nhất chính là thượng phẩm, luyện được bốn viên.

Bởi vì chỉ có hai lò dược liệu nên Ngô Bình chỉ luyện một lò, để lại cho mình một lò. Nhưng Lam Chỉ Ngư đã vô cùng vừa lòng, Hóa Anh đan thượng phẩm cực kỳ quý giá, một viên ít nhất cũng phải mấy triệu tiền tiên, kia chính là mấy triệu đó. Hơn nữa, cộng tất cả lại cũng phải có 350 tỷ. Số tiền này chẳng những có thể trả nợ, còn thể bù vào chỗ thiếu!

Ngô Bình luyện đan xong, Lam Chỉ Ngư luôn miệng cảm ơn, sai người chuẩn bị rượu và đồ ăn muốn giữ cậu lại ăn cơm.

Ngô Bình lại rời đi vì trong lúc luyện đan đã nhận được tin nhắn do Hàn Băng Nghiên gửi đến, báo ngày mai sẽ tham gia thi, chiều sẽ đến Thần Kinh.

Quỹ từ thiện của Ngô Bình có ba cái đề cử thi có thể thoải mái thi vào đại học Thần Kinh, Ngô Bình đưa một cái cho Hàn Băng Nghiên.

Sau khi tạm biệt hai bố con nhà họ Lam, Ngô Bình lập tức thi triển độn thuật trở về Trung Châu.

Vừa gặp Hàn Băng Nghiên, cậu đã thi triển độn thuật đưa cô đến Thần Kinh, trọ ở trong một khách sạn.

Trên đường Hàn Băng Nghiên chẳng thể nhìn thấy gì hết, vừa mở mắt ra đã đến khách sạn, cô cười hì hì nói: "Sau này đi du lịch sẽ tiện hơn nhiều rồi, khỏi cần đi xe hay máy bay luôn".

Mấy ngày này, Hàn Băng Nghiên đều vùi đầu vào đống sách vì cuộc thi lần này, Ngô Bình không khỏi hơi đau lòng.

"Bằng Nghiên, ngày mai thi xong, chúng ta ra ngoài đi du lịch mấy ngày đi".

Hàn Băng Nghiên hết sức vui vẻ, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Vậy đi Hải Mạc Ca đi, hôm qua em thấy một bạn học đăng rất nhiều ảnh du lịch biển, bãi biển bên kia đẹp hết chỗ chê luôn".

Hải Mặc Ca là một quốc gia ở bờ bên kia đại dương, nền kinh tế của nó đã không tăng trưởng mấy chục năm nay, là nơi sản xuất và buôn bán cocain, ma túy lớn nhất thế giới.

Thế nên, Hải Mặc Ca có rất nhiều trùm ma túy, bọn họ dùng tiền buôn ma túy mua vũ khí, trang bị còn tiên tiến hơn cả quân đội. Đương nhiên, những ông trùm ma túy ấy có thể mạnh như vậy cũng không thể không kể đến những thế lực tu hành đứng sau lưng họ.

Tuy Ngô Bình cảm thấy Hải Mặc Ca không mấy an toàn, nhưng có mình ở đây thì cũng chẳng đáng là gì nên đã đồng ý.

Ngày mai sẽ thi, Hàn Băng Nghiên rõ ràng có chút lo lắng. Tuy đã ôn lại, nhưng kia dù sao cũng là đại học Thần Kinh, cô lo mình không đủ điểm đậu.

Ngô Bình nói ngày mai mình sẽ đi theo, bảo cô đừng lo lắng.

Đêm khuya, Hàn Băng Nghiên vừa mới ngủ chưa được bao lâu, Ngô Bình đã nhận được tin từ Đông Vương bảo cậu đến Đông Vương Phủ một chuyến.

Ngô Bình cau mày, chức vị của mình trong Đông Vương Phủ cũng không xem như quan trọng, tại sao nửa đêm lại gọi mình đến?

Cậu lập tức lên đường, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước cửa Đông Vương Phủ. Bấy giờ, Ngô Bình phát hiện nơi này đã bị hơn trăm cao thủ bao vây, mà cảnh vệ của vương phủ đều trông giữ ở cửa giằng co với đám cao thủ kia.

Ngô Bình định đi vào thì bị Tần Cự Phong lao ra từ trong góc ngăn lại, nặng nề nói: "Sư huynh, một khi anh đi vào sẽ bị coi như kẻ phản quốc xử lý!"

Ngô Bình cau mày hỏi cậu ta: "Bên ngoài là ai thế?"

Tần Cự Phong thở dài một tiếng, liếc đám người một cái, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ.

"Thần Long Vệ tinh nhuệ!", cậu ta run giọng đáp.
Chương 2675: Hoàng gia nội loạn

Ngô Bình giật mình, sực nhớ đến Liễu Kim Long có một sư đệ là đô đốc cấm quân, thủ lĩnh của ba mươi ngàn Thần Long Vệ, sao anh ta lại ở đây?

“Chẳng phải Thần Long Vệ là cận vệ của hoàng đế sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Cậu rất thắc mắc, dù Đông Vương có gặp chuyện thì cũng không đến lượt Thần Long Vệ bao vây chỗ này, chức trách của Thần Long Vệ là bảo vệ hoàng đế, và chỉ nghe mệnh lệnh của hoàng đế.

Tần Cự Phong nhìn về phía hoàng cung rồi nói: “Hoàng đế qua đời rồi”.

Ngô Bình rất bất ngờ, hoàng đế chỉ còn ba năm nữa là thoái vị, sao lại qua đời?

Tần Cự Phong: “Tình hình trong cung được bảo mật tuyệt đối, nhưng binh mã các nơi đều có dấu hiệu rục rịch. Tôi nghi ngờ có phần tử làm loạn trong cung, nếu không thì sao hoàng đế lại qua đời được?”

“Chuyện này có liên quan gì đến Đông Vương?”, Ngô Bình nhìn Tần Cự Phong: “Anh nói thật cho tôi biết đi”.

Tần Cự Phong buồn bã.

“Ba tiếng trước, Đông Vương nhận được mật chỉ của hoàng đế, bảo ông ấy dẫn binh vào cung ứng cứu. Trước giờ Đông Vương luôn trung thành với vua nên lập tức chuẩn bị, nhưng vừa mới tập hợp lực lượng thì Thần Long Vệ đã bao vây phủ Đông Vương rồi”.

Ngô Bình nghe xong thì trầm ngâm một lúc, sau đó thoáng một cái đã biến mất, đến cả Tần Cự Phong cũng không biết cậu đi đâu, chỉ đành giẫm chân, nhìn về phía vương phủ.

Trong vương phủ, Đông Vương đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt căng thẳng, ông ta đang ra một quyết định hết sức quan trọng, quyết định đó liên quan đến sống chết của cả tộc.

Bỗng dưng Ngô Bình xuất hiện ở bên cạnh Đông Vương.

Mắt Đông Vương sáng lên: “Ngô Bình, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.

Tần Cự Phong chỉ biết được một ít tình hình, phán đoán của anh ta cũng chưa chắc đúng, vì vậy Ngô Bình phải đến gặp trực tiếp Đông Vương. Dù sao đi nữa, Đông Vương luôn quan tâm đến cậu, dù chuyện hôm nay vì lý do gì thì cậu cũng phải đứng về phía Đông Vương.

“Vương gia, rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì? Ông có biết không?”

Đông Vương gật nhẹ đầu, phất tay bảo những người khác lui xuống trước.

“Thái tử bị lục hoàng tử ép đến đường cùng nên đã làm liều, hạ độc giết chết hoàng đế. Hiện giờ các hoàng tử và hoàng thân quốc thích đang tập trung trong cung, tranh giành hoàng vị. Nhưng người có cơ hội lớn nhất là thái tử và lục hoàng tử”.

Ngô Bình: “Hoàng đế chết thật rồi sao?”

Đông Vương: “Tôi có kênh thông tin của mình, đúng là hoàng đế đã chết, xác đen như mực”.

Ngô Bình: “Ý của vương gia là?”

Đông Vương im lặng hồi lâu, nắm chặt lấy tay vịn của ghế, vuốt tới vuốt lui mấy lượt rồi giật chân mày.

“Ăn cơm vua phải làm việc cho vua, tôi đã nhận được mật chỉ thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Trong mật chỉ của hoàng đế có viết rõ, nếu không kịp cứu giá thì truyền hoàng vị lại cho thập hoàng tử”.

Ngô Bình rất bất ngờ, sao lại thêm một thất hoàng tử nữa?

“Thất hoàng tử là người khiêm tốn nhất trong các hoàng tử, hơn nữa chỉ mới mười bảy tuổi và cũng không có ai nâng đỡ. Lúc tôi xem mật chỉ cũng rất bất ngờ”. Đông Vương nói với vẻ thắc mắc: “Nếu bệ hạ thật sự muốn lập thập hoàng tử, vậy tại sao không nâng đỡ từ sớm?”

“Có khi nào mật chỉ là giả không?”, Ngô Bình nêu ra giả định.

Đông Vương lắc đầu, giọng điệu rất chắc chắn.

“Không giả được đâu, ý chỉ của hoàng đế dùng pháp khí, bên trên không chỉ có âm thanh và hình vẽ mà còn có con dấu của hoàng đế đóng bên trên. Kim ấn đó cũng là pháp khí, nếu không phải hoàng đế thì không thể nào đóng dấu lên được”.

Ngô Bình chau mày, cậu hiểu ý Đông Vương, cậu phải dẫn binh vào cung, hỗ trợ thất hoàng tử không có bệ đỡ nào, mặc dù biết khó thành công nhưng vẫn làm.

“Thập hoàng tử đang ở trong cung sao?”, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi.

Đông Vương: “Tất cả hoàng tử đều được thái tử triệu vào cung, thập hoàng tử cũng nằm trong số đó”.

“Nhất định phải đi sao?”, cậu hỏi. Trong lòng cậu không muốn dính líu đến chuyện này, dù sao thì người ta tranh giành hoàng vị cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Đông Vương thở dài, nói: “Nhớ năm xưa, tôi xuất thân thấp kém, ăn không đủ no, thêm phần mẹ bị bệnh nặng, tôi chỉ đành ra đường xin ăn. Vừa hay hoàng đế bệ hạ đi ngang qua, cho thái y chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, còn cho tôi một số tiền, cho người sắp xếp ổn thỏa cho người nhà tôi. Nếu không nhờ bệ hạ giúp đỡ thì chắc cả nhà tôi đã chết đói bên đường rồi. Vì vậy sau đó tôi đã đi tòng quân, không ngừng lập công, cuối cùng được phong làm Đông Vương. Cuộc đời này của tôi được bệ hạ ban cho, hành động lần này không thành công cũng thành nhân”.

Ngô Bình xót xa, cậu suy nghĩ rồi hỏi: “Vương gia, trong cung có biến liệu có cao thủ nhúng tay vào không?”

Đông Vương gật đầu.

“Đương nhiên rồi, dù gì thì trong triều cũng có không ít quan viên, thị vệ đều có tu vi. Có điều, tu vi của họ phần lớn đều dưới cảnh giới thần thông. Vì nếu là cao thủ thần thông thì sao lại cam tâm bán mạng cho triều đình được đúng không?”

Ngô Bình thở dài, cảm thấy rất bất lực. Vốn dĩ cậu có thể không quan tâm đến chuyện này nhưng nếu cậu không lo thì lần này Đông Vương chỉ có đi nộp mạng.

“Thôi được, tôi đi với vương gia một chuyến”, cậu bình thản đáp.

Đông Vương chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Một lúc sau, Đông Vương dẫn theo các cao thủ xuất hiện ở cổng, Thần Long Vệ đang chặn cửa lập tức rút binh khí, người cầm đầu cao hơn một mét chín lăm, sát khí đằng đằng, lạnh lùng nói: “Kẻ nào ra khỏi phủ, giết không tha”.

Ngô Bình tiến về trước một bước, hỏi: “Anh có thân phận gì?”

Đối phương đáp: “Âm Báo, thống lĩnh doanh thứ ba Thần Long Vệ”.

“Đô đốc của các anh không đến sao?”

Ngô Bình hỏi, cậu rất muốn gặp vị sư đệ đó của Liễu Kim Long.

Âm Báo hừm một tiếng lạnh lùng: “Chỉ bao vây phủ Đông Vương thôi, còn cần đô đốc đích thân ra mặt sao?”

Ngô Bình: “Khẩu khí của anh không nhỏ đâu”.

Cậu chưa dứt lời thì đã tiến về trước một bước, mấy chục cái bóng bay sát mặt đất. Tiếp ngay đó, đám thị vệ đó, bao gồm cả Âm Báo, đều ngã nhào xuống đất.

Những người còn lại thấy thủ lĩnh cũng ngã xuống, sợ quá không dám manh động.

Ngô Bình cũng chẳng buồn quan tâm đến họ, nói: “Đi thôi”.

Sau đó cả nhóm người hùng hổ tiến vào cung.

Muốn vào hoàng cung thì không dùng được độn thuật mà phải quang minh chính đại đi vào cổng chính, vì Đông Vương phải nhập chức đại thần cố vấn, phụ trợ cho thập hoàng tử.

Chuyến đi này Đông Vương cũng dắt theo một nhóm cao thủ, ngoài ra mấy vạn đại quân dưới trướng của ông ta cũng đúng giờ xuất hiện ngoài cung. Chỉ cần ông ta ra lệnh thì mấy vạn đại quân sẽ đánh vào ngay.

Họ đến trước cổng hoàng cung nhưng kỳ lạ thay, ở đây chẳng có thị vệ nào, chỉ có một ông lão tầm sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, gầy tong teo đến mức da bọc xương. Ông ta ngồi đó, tay cầm một ống điều, hít hà liên tục.

Ông già gầy yếu nhìn thấy nhóm người của Đông Vương xuất hiện thì mỉm cười, để lộ hàm răng vàng, nói: “Đông Vương đại nhân, hôm nay cửa đóng, mời các vị về lại đi”.

Đông Vương nhìn thấy ông già đó thì nói với vẻ mặt rất khó chịu: “Hồ công công, chẳng phải ông đã nghỉ hưu rồi sao? Nếu đã nghỉ hưu rồi thì sao không lo ở nhà dưỡng lão mà lại vấy vào vũng nước đục này làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK