Ngô Bình: "Nói tóm lại thì sức lực của em mạnh hơn bán thần kia nhiều".
Những người sau đó nữa thì đến đầu rồng cũng không làm sáng được, thế nên dần dà chẳng ai thử nữa, vì không kéo sáng được đầu rồng thật sự hơi mất mặt.
Dần dần không còn ai lên sân khấu nữa, người mặc áo bào bạc hỏi: "Còn ai thử nữa không?", ông ấy vừa hỏi, mắt vừa nhìn Ngô Bình. Màn thể hiện của Ngô Bình trước đó rất xuất sắc, ông ấy rất hy vọng anh có thể lên thử.
Đáp trả lại ánh mắt của người mặc áo bào bạc, Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Tôi thử".
Anh bước lên sàn đấu, hoá thành người khổng lồ cao một nghìn mét trong nháy mắt, khẽ nhấc cung lên. Tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, thở ra một hơi.
"Vù!"
Dây cung phát ra một âm thanh trầm thấp, mười hai cái đầu rắn có đến sáu cái đã sáng! Nhưng lúc này, Ngô Bình mới chỉ dùng ba phần sức lực, anh rót sức mạnh bản nguyên vào thân cung, sáu cái đầu rắn còn lại cũng sáng lên. Nhưng điều kỳ lạ là hai mươi tư cái đầu rồng đều không sáng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Chuyện gì vậy? Không phải nói là hai đầu rồng sáng trước rồi mới sáng một cái đầu rắn à? Thế mà vị cậu Lý này lại kéo sáng một lần mười hai cái đầu rắn?"
Ban đầu, Ngô Bình cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau đó anh đã biết được nguyên do. Một rồng một rắn trong cung Long Xà này thật ra đại diện cho âm dương, vừa nãy anh chỉ dùng thể lực thuần tuý, chưa dùng sức mạnh của Dương thần. Nghĩ vậy, anh kích hoạt sức mạnh Dương thần, quả nhiên những đầu rồng này lần lượt sáng lên, mười cái, mười một cái... hai mươi ba cái!
Nhưng cái đầu rồng cuối cùng lại mờ mờ ảo ảo, dù Ngô Bình có tăng sức mạnh thế nào nó cũng không thay đổi. Anh khẽ động tâm niệm, thi triển ý nghĩa Âm Dương, điều hoà âm dương. Sau đó, cái đầu rồng cuối cùng cũng đã bắt đầu sáng lên, trong cung truyền ra tiếng rồng ngâm và tiếng rắn kêu, chấn động chín tầng mây.
Tay phải anh thả ra.
Tách!
Dây cung chấn động, một đạo ánh sáng hình rồng phóng thẳng về phía chân trời. Đạo ánh sáng này cực kỳ khủng khiếp, khiến các Đạo Quân ngồi ở đây cũng cảm nhận được sự uy hiếp, sắc mặt đều thay đổi.
Bầu không khí im phăng phắc, người mặc áo bào bạc là người hoàn hồn đầu tiên, ông ấy cười lớn: "Tốt! Cậu Lý không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã kéo căng cung Long Xà đến cực hạn. Theo giao hẹn từ trước, bây giờ cung Long Xà đã thuộc về cậu rồi!"
Ngô Bình rất vui, anh cảm nhận được uy lực của cung Long Xà này cực kỳ mạnh, là bảo vật vô giá, anh bái người mặc áo bào bạc một cái, rồi bái Vương Mẫu ở phía xa xăm một cái để tỏ lòng cảm ơn.
Sau đó anh cất cung Long Xà đi, cây cung này cũng biến nhỏ còn hơn một mét theo cơ thể của anh.
Trở về chỗ ngồi, tu sĩ xung quanh đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông lão mặc hoa phục ngồi hàng đầu tiên vuốt râu cười nói: "Thanh Vũ, mắt nhìn của con tốt thật đấy. Vậy mà cậu ấy lại kéo được cung do Chân Hoàng thượng cổ làm ra".
Thanh Vũ cười nói: "Đối với thầy ấy thì cái này không là gì đâu ạ, chút nữa sẽ còn điều bất ngờ hơn nữa".
Ông lão sững người: "Thằng nhóc này ngoài khoẻ ra thì còn biết gì nữa?"
Thanh Vũ nói: "Chút nữa ông sẽ biết thôi ạ".
Người mặc áo bào bạc tặng được cung Long Xà thì vui lắm, ông ấy cười nói: "Các vị, sau đây xin mời vũ cơ Thần Giới góp vui với mọi người một điệu nhảy".
Vô số mỹ nữ bỗng xuất hiện, áo váy là lượt, nhẹ nhàng nhảy múa, điệu múa động lòng người.
Ngô Bình không quan tâm đến ca múa, vì lúc các cô gái đang nhảy múa, anh đã nhìn thấy người mặc áo bào bạc sai khiến tuỳ tùng đặt mấy chục tảng đá lớn vào giữa sân.
Anh vừa nhìn đã nhận ra, những tảng đá đó là thiên thạch! Rất rõ ràng, số thiên thạch này cao cấp hơn nhiều so với tất cả thiên thạch cấp thần mà anh đã từng thấy!
Nhìn thấy thiên thạch, Ngô Bình và Lam Hâm đều thấy tim mình nhảy loạn.
Lam Hâm hỏi: "Sư tôn, chút nữa sẽ cược ngọc ạ?"
Phiêu Miểu Đạo Quân nói: "Ta cũng không rõ, cứ chờ xem".
Dao Trì cũng đưa đến bánh trái điểm tâm cực kỳ ngon, Ngô Bình nhìn thấy bên cạnh không có ai liền hốt luôn cả đĩa cho vào Động Thiên, để dành cho Đỉnh Nhi với Khả Nhi nếm thử.
Bên cạnh anh có một cô gái đang độ xuân thì, từ lúc ba sư đồ Ngô Bình đến đây thì chính cô gái này cùng với vài nha hoàn nữa đã phục vụ cho bọn họ.
Cô ấy thấy Ngô Bình cất điểm tâm vào thì hơi nghiêng người, khẽ nói: "Thưa anh, phía sau còn rất nhiều, có cần tôi đi lấy thêm ít bánh trái không ạ?"
Ngô Bình tới đây giống như một thằng ngáo chưa trải sự đời, anh vội gật đầu: "Được được, cho tôi thêm ít nữa", nói rồi đưa một chiếc nhẫn trữ đồ cho cô gái.
Cô gái khẽ cười gật đầu rồi quay người đi chuẩn bị.
Một lúc sau, cô gái trả lại nhẫn trữ đồ cho Ngô Bình. Ngô Bình nhìn lướt qua thì thấy cô gái đã lấy giúp anh hơn ba mươi đĩa bánh trái, còn có vài loại thức uống, mỗi thứ đều không ít.
Anh rất vui, lập tức thưởng cho cô ấy một trăm nghìn đồng Thần Long. Một trăm nghìn đồng Thần Long đối với một thị nữ là một số tiền cực lớn, cô gái vội cảm ơn.
Lúc này điệu múa đã kết thúc, các vũ cơ lui xuống, người mặc áo bào bạc nói: "Các vị, sau đây chúng ta sẽ tổ chức năm cuộc so tài, những vị có tu vi dưới Đại La đều có thể tham gia. Người đứng đầu cuộc thi thứ nhất sẽ nhận được hai quả bàn đào, còn có thể chọn cho mình ba trong số ba mươi sáu tảng thiên thạch này. Người đứng thứ hai có thể chọn hai tảng thiên thạch, người thứ ba có thể chọn một tảng thiên thạch".
Nghe người đứng đầu không chỉ nhận được bàn đào mà còn có thể chọn ba tảng thiên thạch, Ngô Bình lập tức trợn tròn mắt, vội nghe xem người mặc áo bào bạc sẽ nói gì tiếp theo.
Người mặc áo bào bạc: "Cuộc thi đầu tiên là về thần thông! Phía trước có một tấm thạch kính, có thể chấm điểm thần thông. Người được điểm thần thông cao nhất chính là người đứng đầu trong phần so tài về thần thông".
Nghe nói thi về thần thông, Ngô Bình liền thấy không nắm chắc, anh hỏi Phiêu Miểu Đạo Quân: "Sư tôn, thần thông thế nào sẽ được điểm cao ạ?"
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Thạch kính này tên là bảo kính Huyền Thông, có thể kiểm tra ra phẩm cấp uy lực của thần thông. Thần thông mà con thi triển ra có uy lực càng lớn, độ khó càng cao thì điểm càng cao".
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Không biết Đại Mệnh Vận Thuật của con thế nào?
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Con đi thỉnh giáo Thiên Cơ lão tổ, có thể ông ấy có thể giúp được con đấy".
Thế nên anh tới bên cạnh Thiên Cơ lão tổ, khẽ chắp tay chào rồi hỏi: "Tiền bối, thần thông như thế nào có thể khiến bảo kính Huyền Thông cho điểm cao nhất ạ?"
Thiên Cơ lão tổ khẽ cười: "Cậu hỏi đúng người rồi. Bảo kính Huyền Thông này có khuynh hướng nghiêng về những thần thông mới được sáng tạo ra hơn. Nếu cậu có thần thông mà mình tự lĩnh ngộ được thì sẽ được điểm rất cao. Ngoài ra, tốt nhất thì thần thông mà cậu sáng tạo ra từ xưa đến nay chưa từng có, như vậy sẽ được cộng thêm điểm. Còn về uy lực, độ khó đều không quan trọng bằng hai cái trên".
Ngô Bình gật đầu: "Vãn bối hiểu rồi, cảm ơn tiền bối!"
Sau đó, Ngô Bình trở về chỗ của mình rồi ngồi xếp bằng xuống, thi triển kỹ năng Nhất Niệm Vạn Tải, muốn trong thời gian ngắn sáng tạo ra thần thông của riêng mình. Anh tin rằng cũng có nhiều người biết bí quyết này giống Thiên Cơ lão tổ, e rằng những người đó đã được sư tôn của mình chỉ điểm để toàn lực tạo ra một thần thông mới rồi.
Sở trường của Ngô Bình là y thuật và đan đạo nên anh bắt đầu từ hai lĩnh vực này, dung hợp những gì mình giỏi nhất. Trong ý thức của anh, ít nhất đã trải qua hàng nghìn năm, trải qua những lần cân nhắc đắn đo, cuối cùng anh tạo ra một môn thần thông, tên là thuật Âm Dương Sinh Tử!
Chương 1502: Con gái Vương Mẫu
Môn thần thông này kết hợp đan đạo, y thuật, kiếm đạo, một khi thi triển sẽ thanh trừ tạp chất trong nguyên thần, đồng thời loại bỏ độc tố trong cơ thể của đối phương. Thuật này không chỉ có thể cứu người mà còn có thể đấu với kẻ địch. Chỉ cần hơi biến đổi, nó sẽ có thể phong ấn tạp chất và độc tố vào thần hồn và cơ thể của đối thủ, khiến kẻ đó không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Anh vừa sáng tạo ra thần thông thì cuộc so tài đã bắt đầu. Những người ngồi ở ba hàng trước và là tu sĩ dưới Đại La đều có thể tham gia. Đã có mấy trăm người lên sân đấu xếp hàng kiểm tra.
Quá trình kiểm tra rất nhanh, thí sinh đặt tay lên mặt kính rồi thi triển thần thông. Đa số chỉ tầm ba đến năm giây là bên cạnh kính đã xuất hiện một dãy số, đó chính là điểm mà họ đạt được.
Đa số điểm rơi vào tầm hai ba trăm, những người được hơn ba trăm điểm không nhiều. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người chỉ đạt được vài chục, thậm chí chỉ mười mấy điểm.
Ngô Bình cũng không vội, anh quan sát điểm số của mọi người rồi hỏi: "Sư tôn, Dao Trì tổ chức cuộc so tài này làm gì vậy?"
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Dao Trì đang chọn thiên kiêu, nếu đạt được yêu cầu của bọn họ thì Dao Trì sẽ gả một công chúa cho người đó".
Ngô Bình ngớ người ra: "Công chúa ạ?"
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Ừm. Vương Mẫu có bảy người con gái, trong đó có năm người đã có chồng, hơn nữa còn gả cho những thiên kiêu tuyệt thế. Thế nên một trong những mục tiêu của pháp hội Dao Trì là để kén chồng cho con gái của Vương Mẫu".
Ngô Bình cười: "Con gái của Vương Mẫu thì chắc là nhiều tuổi lắm rồi nhỉ?"
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Thế thì không đâu. Con gái của Vương Mẫu được sinh ở những thời điểm khác nhau. Trước khi ra đời, bảy vị công chúa đều tu hành trong cơ thể mẹ, thế nên ai ai trong số các cô ấy cũng đều có tu vi cao thâm. Giống như Thất công chúa này, cô ấy ở trong bụng Vương Mẫu đến hai mươi lăm năm mới được sinh ra, tuổi tác cũng gần gần với con".
Ngô Bình: "Cũng có nghĩa là nếu con biểu hiện xuất chúng thì rất có thể phải cưới con gái của Vương Mẫu ạ?"
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Đâu có dễ như vậy, con muốn cưới chưa chắc Vương Mẫu đã chịu gả. Nhưng nếu con cứ tiếp tục tài giỏi khiến người ta xuýt xoa thế này thì tiền đồ rộng mở".
Ngô Bình vội nói: "Con chả mong!"
Tuy Vương Mẫu rất lợi hại nhưng anh và con gái của bà ấy không quen biết nhau, hơn nữa anh biết mọi sự đều có nguyên do. Làm không tốt biết đâu thật sự trở thành ở rể, thế chẳng phải thảm lắm sao?
Lam Hâm: "Sư đệ, đừng nghĩ nhiều, cứ lấy lợi ích trước mắt đã. Em không động lòng với ba mươi sáu tảng thiên thạch kia à?"
Ngô Bình cười: "Sư tỷ nói phải".
Thấy người lên kiểm tra thần thông càng ngày càng ít, không cần phải xếp hàng nữa thì Ngô Bình mới bước ra.
Anh tới trước bảo kính Huyền Thông, người mặc áo bào bạc cười nói: "Cậu Lý có thể bắt đầu rồi".
Ngô Bình đặt tay lên mặt kính, thi triển thuật Âm Dương Sinh Tử. Phải mất đến ba phút sau, mặt kính mới phát ra ánh sáng kỳ lạ, bên cạnh xuất hiện một dãy số dài.
Lúc mọi người nhìn thấy dãy số này đều kinh ngạc hô lên: "Sáu nghìn bảy trăm điểm! Không thể nào, không phải tấm kính này bị hư rồi đấy chứ?"
Trước Ngô Bình, người cao nhất chỉ đạt tới năm trăm hai mươi điểm, điểm của Ngô Bình gấp đến mười mấy lần, thật sự quá khủng khiếp!
Có người nói: "Bảo kính sẽ không sai đâu, điều này cho thấy thần thông của cậu Lý cực kỳ khiếp người. Không biết là môn thần thông thế nào mới có thể đạt được điểm số cao đến vậy!"
Ngô Bình nhìn thấy điểm số thì khẽ cười, anh sải bước trở về chỗ ngồi. Sau anh còn có một vài người tiến hành kiểm tra, nhưng tất cả đều không vượt qua nổi số lẻ của anh.
Lúc người cuối cùng kiểm tra xong, người mặc áo bào bạc cầm một danh sách, ông ấy nhìn quanh, cười nói: "Trong cuộc thi thần thông, người đứng đầu là cậu Lý Huyền Bình! Mời cậu lên nhận phần thưởng".
Ngô Bình lấy hai quả bàn đào, sau đó tới giữa ba mươi sáu tảng thiên thạch, chẳng mấy chốc đã chọn được ba tảng.
Thu thiên thạch xong, người mặc áo bào bạc cười nói: "Cậu Lý, xin hãy giữ kỹ bàn đào, người có được nhiều bàn đào nhất sẽ có một phần thưởng đặc biệt".
Ngô Bình gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở".
Sau đó, người mặc áo bào bạc tuyên bố buổi tiệc tối chính thức bắt đầu.
Biểu hiện của Ngô Bình quá xuất chúng, có nhiều người tới chào hỏi anh, muốn kết bạn.
Lúc này, một người đàn ông có tròng mắt màu bạc ngồi ở hàng đầu tiên quay lại nhìn Ngô Bình, ông ta hừ lạnh: "Loài người hèn mọn, không thể để nó tiếp tục nổi trội nữa".
Bên cạnh ông ta, một chàng trai tóc tím, mắt bạc đứng dậy nói: "Bố, con tới khiêu chiến nó, nhân cơ hội giết nó luôn. Nếu không, một khi để nó trưởng thành sẽ rất khó khống chế".
Người đàn ông gật đầu: "Cũng được, con đấu đài sinh tử với nó đi. Cung Long Xà kia có lai lịch lớn, giết nó rồi đoạt cung Long Xà".
"Rõ!"
Chàng trai sải bước đi về phía Ngô Bình rồi đứng lại trước mặt anh, bình tĩnh nói: "Tôi khiêu chiến anh!"
Ngô Bình nhìn hắn, trên người kẻ này chảy dòng máu thần, khí tức khá mạnh.
Anh thản nhiên hỏi: "Khiêu chiến tôi cũng được, nhưng phải nói rõ trước, nếu anh thua thì sao?"
Chàng trai lấy ra hai quả bàn đào, nói: "Thua thì hai quả bàn đào này cho anh!"
Ngô Bình lắc đầu: "Không đủ, tôi cũng có bàn đào, nó không thể thuyết phục được tôi".
Chàng trai nhíu mày hỏi: "Anh muốn gì?"
Ngô Bình: "Ngoài bàn đào ra, cộng thêm một trăm tỷ đồng Thần Long nữa, anh dám không?"
Chàng trai thản nhiên nói: "Được. Tôi thua thì sẽ đưa bàn đào và một trăm tỷ đồng Thần Long cho anh. Nhưng nếu anh thua, tôi sẽ lấy hết mọi thứ của anh".
Ngô Bình: "Như nhau, tôi cũng sẽ không khách sáo đâu".
Chàng trai: "Ngày mai trước khi trời sáng, chúng ta gặp nhau ở đài sinh tử!", nói xong hắn quay về chỗ ngồi của mình.
Lam Hâm: "Hắn là bán thần! Sư đệ, đừng xem thường hắn".
Ngô Bình: "Sư tỷ yên tâm, chắc chắn em sẽ đánh bại hắn".
Buổi tiệc bắt đầu được hơn nửa canh giờ thì người mặc áo bào bạc lên trước nói: "Các vị khách quý, sau đây xin mời Vương Mẫu giảng pháp!"
Vương Mẫu miệng vàng lời bạc, bắt đầu giảng giải đạo pháp, đến các vị Đạo Tổ cũng nghiêm túc lắng nghe, đây chính là trọng điểm của pháp hội Dao Trì, giảng pháp!
Ngô Bình chăm chú lắng nghe, thu hoạch được rất nhiều.
Vương Mẫu giảng pháp xong thì buổi tiệc cũng tàn, mọi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Trở về núi thần chưa bao lâu thì có một vị Đạo Quân tới chào hỏi. Phiêu Miểu Đạo Quân mời người đó vào phòng khách, người này tỏ thái độ muốn đặt cược cho Ngô Bình, lần này đến là để xác nhận thực lực của Ngô Bình, từ đó càng chắc chắn hơn với phán đoán của mình.
Nghe ông ấy nói vậy, Ngô Bình nói: "Tiền bối, có người đặt cược cho trận đấu giữa bọn tôi sao?"
Đối phương gật đầu: "Ừm, rất nhiều người tham gia, tôi thấy lần này phải có đến hàng nghìn tỷ đồng Thần Long đặt cược cho hai cậu đấy".
Ngô Bình trầm tư.
Nói chuyện với nhau vài câu thì người này hài lòng rời đi, càng có lòng tin với Ngô Bình hơn.
Người này vừa đi lại có người khác tới, mục đích cũng giống người trước, chính là tới xác nhận thực lực của Ngô Bình, xem anh có xứng để họ cược không.
Hết người này tới người khác tới, Ngô Bình thấy phiền nên dứt khoát để Lam Hâm đi tiếp khách, còn anh thì ra sau nhà chuyên tâm tu luyện.
Tu luyện một lúc, anh lấy ra một phần thiên thạch mình mua từ thành Thiên Thạch, định xem thử bên trong nó có gì.
Tuy anh đã biết từ trước trong thiên thạch có gì nhưng có những thứ chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới phát hiện ra được điểm huyền diệu của nó.
Chương 1503: Thần dược thiên ngoại
Anh tìm ra được ba mươi hai tảng thiên thạch có điểm chung trong số tất cả thiên thạch. Điểm chung đó chính là bên trong đều phong ấn thần dược!
Là một thầy luyện đan, anh rất muốn biết dược liệu ở thiên ngoại sẽ như thế nào. Có phải sống trong môi trường thiên đạo hoàn chỉnh, hiệu quả của số dược liệu này sẽ hoàn mỹ hơn không?
Mở tảng thiên thạch đầu tiên ra, bên trong có một cái cây nhỏ, trên cây có sáu quả be bé trông như bạch ngọc, to bằng quả óc chó. Lá của nó cũng giống ngọc thạch, toả ta mùi hương thoang thoảng.
Vừa nhìn thấy cây này, Ngô Bình đã nhận ra ngay, cây này tên là Ngọc Linh, quả nó tên là quả Ngọc Linh, là một loại thần dược cực kỳ hiếm có.
Trong thiên thạch có không gian tự hình thành, thế nên cây Ngọc Linh được bảo tồn toàn vẹn, dược lực không hề tổn thất chút nào. Anh hái một quả Ngọc Linh xuống ăn, nhai nhóp nhép vài cái rồi nuốt xuống bụng, cảm nhận dược tính của quả Ngọc Linh, cảm nhận có gì khác biệt giữa dược liệu ở thiên ngoại và ở Khuyên giới hay không.
Quả Ngọc Linh xuống bụng, chẳng mấy chốc đã hoá thành mấy chục loại dược lực huyền diệu, lan truyền khắp người anh. Dược lực rất thuần tuý, hoàn mỹ, hơn xa tất cả những loại thần dược trước đây anh từng dùng!
Hai mắt anh sáng hẳn lên: "Dược tính thật hoàn mỹ, lẽ nào tất cả dược liệu ở thiên ngoại đều như thế này sao?"
Anh nhận ra, nếu dùng số dược liệu hoàn mỹ này luyện đan thì có thể anh sẽ luyện ra được đan dược cấp bất tử cao cấp hơn!
Đan dược bất tử không những có thể giữ được dược hiệu trong thời gian dài mà hiệu quả của nó còn mạnh mẽ hơn đan dược truyền kỳ rất nhiều. Với thực lực của Ngô Bình bây giờ, anh vẫn chưa thể luyện chế ra đan dược cấp bất tử. Nhưng nếu anh có đủ dược liệu thiên ngoại thì biết đâu có thể thành công.
Ngô Bình lại mở tảng thiên thạch thứ hai ra, bên trong là một loại thảo dược năm màu rực rỡ, mỗi một chiếc lá đều có đạo văn ẩn hiện, thần quang lấp lánh.
Nhìn thấy dược liệu này, hai mắt Ngô Bình sáng rỡ, thầm lẩm bẩm: "Ngũ Hành La Thiên Thảo! Thần dược trong truyền thuyết!"
Ngô Bình mở hết tất cả thiên thạch ra, phát hiện ra sáu loại dược liệu trong đó có thể luyện chế thành một loại đan dược, tên là Hoá Thiên Đan.
Hoá Thiên Đan là một loại đan dược Luyện Hình, sau khi uống vào có thể khiến người ta hấp thu các loại năng lượng giữa trời đất để sử dụng, từ đó khiến nguyên thần lớn mạnh, tôi luyện thể hình, nâng cao thực lực bản thân lên rất nhiều!
Anh lấy lò luyện đan ra bắt đầu luyện đan, luyện Hoá Thiên Đan không hề dễ dàng, anh cẩn thận từng li từng tí, có thể nói là phải tập trung cao độ, không được lơ là một chút nào.
Hơn nửa tiếng sau, lò luyện đan bỗng phun ra một mảng sáng sặc sỡ, anh lập tức dùng hai chưởng chặn lại. Vì là thảo dược sinh trưởng trong môi trường thiên đạo hoàn chỉnh nên khí tức đan dược được tạo ra khi luyện chế chúng nó càng mạnh mẽ hơn, suýt chút nữa là anh đã không khống chế được rồi.
Ánh sáng sặc sỡ biến ảo trong lòng bàn tay anh, dần dần ngưng tụ thành một viên đan dược, chính là Hoá Thiên Đan. Lò đan dược đầu tiên chỉ luyện ra được một viên, nhưng phẩm cấp của đan dược cũng rất cao, đạt tới cấp độ truyền kỳ thượng phẩm, chỉ còn một bước nữa là đạt tới cấp độ bất tử.
Anh lập tức nuốt viên đan dược, bỗng chốc một tia sáng sặc sỡ xuất hiện trong cơ thể anh, chấn động nguyên thần, tôi luyện thân xác, hiệu quả cực tốt.
Anh bỗng nghĩ tới một khả năng: Có thể nào thông qua việc dùng đan dược được luyện chế từ dược liệu thiên ngoại sẽ có thể bổ sung được phần thiếu khuyết của đạo tắc không?
Trình độ luyện đan của anh rất cao, nghĩ đến đây, anh lập tức vào Thiên Môn để ngẫm nghĩ, suy sét tính khả dĩ của việc này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc anh ra khỏi Thiên Môn thì trời đã hửng sáng.
Trời chưa sáng hẳn nhưng trận chiến giữa anh và chàng trai kia sắp bắt đầu rồi. Phiêu Miểu Đạo Quân và Lam Hâm cùng anh tới đài sinh tử, lúc này gần đài sinh tử rất đông đúc.
Có người mở cược cho trận chiến giữa Ngô Bình và chàng trai kia.
Ngô Bình hỏi Lam Hâm: "Sư tỷ, đặt cược có quy tắc gì không?"
Lam Hâm: "Chị đã hỏi rồi, hai bên đặt cược không giới hạn. Ai thua thì tiền sẽ được chia theo tỷ lệ cho bên thắng. Đương nhiên, ban tổ chức cũng sẽ lấy một phần tiền cược".
Ngô Bình: "Tính đến bây giờ thì có bao nhiêu tiền cược cho em vậy?"
Lam Hâm: "Cược cho sư đệ chỉ có năm trăm tám mươi tỷ đồng Thần Long, đặt cược cho đối phương lại hơn một nghìn bảy trăm tỷ đồng Thần Long".
Ngô Bình cười nói: "Quả nhiên bọn họ đánh giá cao tên bán thần kia hơn".
Lam Hâm: "Điều này không có gì lạ, bán thần có huyết mạch của thần, có thể thi triển thần thuật".
Ngô Bình lấy ra sáu trăm tỷ đồng Thần Long, sau đó nói Lam Hâm góp thêm một trăm tỷ và Phiêu Miểu Đạo Quân góp hai trăm tỷ, tổng cộng chín trăm tỷ.
Như vậy, chỉ cần anh thắng đối thủ, ba người họ sẽ có thể nhân đôi tài khoản!
Lam Hâm cầm tiền đi đặt cược, còn Ngô Bình bước lên đài sinh tử.
Chàng trai bán thần đã đứng trên đài đợi anh, thấy anh bước lên, chàng trai cười khẩy: "Bây giờ hối hận còn kịp, có thể quỳ xuống xin tao tha mạng, tôn tao làm chủ nhân thì tao sẽ tha chết cho mày!"
Ngô Bình: "Tao không rộng lượng được vậy đâu, dù bây giờ mày có quỳ xuống xin tha thì tao cũng sẽ không tha cho mày!"
Chàng trai cười gằn: "Trước khi chết, tao cho mày biết tên tao nhé. Tao là Hoang Thần Long Dã!"
Ngô Bình: "Thế mày cũng phải nhớ kỹ, tao là Lý Huyền Bình, một tu sĩ nhân loại sắp đánh chết mày".
Thần lực cuộn trào trong cơ thể chàng trai, cơ thể hắn xảy ra biến hoá cực lớn, hoá thân thành một con quái vật tám tay, sáu chân, trên cái đầu nhọn nhọn có đến ba con mắt mọc ở mỗi hướng khác nhau.
Con quái vật này thân cao nghìn mét, mỗi một cánh tay đều cầm một món binh khí, có thương, có kiếm, có kích, có cung, đều là thần binh lợi khí.
Ngô Bình cũng trở về bản thể, tay anh cầm Hoang Thiên Chiến Kích, ngạo nghễ nhìn đối phương.
Khí tức của hai người đều rất mạnh, nhưng khí tức của Ngô Bình là khí tức hoàng đạo của nhân loại, còn của chàng trai là khí tức thần linh.
Có người nhận ra thần linh này là ai, kinh ngạc hô lên: "Hoang Thần!"
Cũng có tu sĩ không biết, hỏi: "Hoang Thần là thần gì?"
"Là thần của hoang vắng, hắn có thể nuốt chửng sức sống nên đâu đâu cũng hoang vắng, là một ác thần tước đoạt sinh mệnh!"
"Lần này anh Lý nguy hiểm rồi, thần thuật của đối phương có thể tước đoạt sức sống của anh ấy, trừ phi anh ấy là Đại La Kim Tiên, nếu không tuyệt đối không thể chống lại thần thuật của Hoang Thần được".
"Chưa chắc, tôi lại cảm thấy khí tức của anh Lý có uy lực của hoàng đạo, chắc chắn anh ấy là một vị Nhân Hoàng. Nhân Hoàng đấu với bán thần, ai thắng ai thua còn chưa biết".
Ngô Bình cầm chiến kích đâm Hoang Thần Long Dã: "Nhận một kích của tôi trước đi!"
Chiến kích trong tay anh quét ngang, một tia sáng chết chóc toả ra phóng về phía Hoang Thần Long Dã. Nhưng Hoang Thần Long Dã lại đứng yên, tia sáng kia đánh lên người hắn mà hắn không có chút phản ứng nào, cười lạnh: "Tao có sức mạnh Hoang Thần, có thể tước đoạt tất cả sức sống. Đòn công kích của mày chính là chất dinh dưỡng tốt nhất đối với tao, hay là mày đánh thêm vài nhát nữa đi!"
Ngô Bình nhíu mày, sức mạnh của Hoang Thần này lại kỳ lạ đến vậy, một đòn mạnh thế này mà vẫn không làm gì được hắn!
Hoang Thần Long Dã bỗng cử động, một cây thương đâm về phía trán Ngô Bình. Anh lách người né, đồng thời chọt chiến kích tới. Cú chọt này vô cùng huyền diệu, tràn ngập trí tuệ võ đạo.
Nhưng chiến kích của anh vừa chạm với mũi thương của đối phương thì anh đã cảm thấy tay mình trống không, sức mạnh trong cơ thể bỗng ào ạt tuôn ra ngoài, bị mũi thương của đối phương hấp thu.
Anh hoảng hốt, vội lùi ra sau, nhưng binh khí thứ hai của Hoang Thần Long Dã đã đánh tới, đó là một cây rìu lớn, chém từ trên xuống!
Chương 1504: Thượng Cổ Thập Nhị Thánh Phương
Keng!
Nhát rìu này bổ lên chiến kích, năng lượng trong cơ thể anh không ngừng bị hút đi, anh muốn đẩy đối phương ra nhưng đôi tay lại thấy tê mỏi, không cử động được.
Hoang Thần Long Dã cười độc ác, nói: "Thấy thế nào? Có phải không có sức phản kháng không? Tao sẽ sút sạch lực sinh mệnh của mày. Động Thiên của mày hoá thành một vùng đất hoang vắng, sau đó cơ thể, Thần anh của mày đều sẽ tan thành tro bụi!"
Ngô Bình hừ lạnh: "Thế sao? Mày vui mừng quá sớm rồi đấy!"
Ầm!
Ngô Bình bỗng không phản kháng nữa mà ngược lại còn thả sức mạnh vô cùng vô tận trong Động Thiên cho nó ào ạt tiến vào cơ thể Hoang Thần. Số sức mạnh này là Khoa Phù để lại, ngay cả anh cũng chỉ hấp thu được một phần ít ỏi, dù sao thì sức mạnh của Khoa Phù cũng vượt xa anh.
Vừa hút vừa được tặng, hơn một nửa sức mạnh của Khoa Phù đã chảy vào cơ thể của Hoang Thần Long Dã. Tuy hắn là bán thần nhưng sao có thể chịu đựng nổi nhiều sức mạnh thế này?
Cơ thể hắn bỗng trương phình lên, giống một quả bóng hơi vậy. Sau đó đầu cũng to lên, mắt hắn ánh lên vẻ kinh hãi, gào lên: "Mày..."
Chỉ kịp nói một từ, cơ thể của hắn đã nổ oành. Người đàn ông mắt màu bạc cuối cùng cũng chịu ra tay, ông ta phát ra một luồng thần lực bao bọc cơ thể của Hoang Thần Long Dã. Nhưng cũng không ích gì, sức mạnh của Khoa Phù quá khủng bố, đến ông ta còn không khống chế nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình bị nổ chết!
"Không!", người đàn ông bi phẫn cùng cực, đánh một chưởng về phía Ngô Bình.
"Ông dám!"
Phiêu Miểu Đạo Quân lập tức đánh ra một đạo kiếm quang thẳng về phía người đàn ông mắt bạc. Ông ta bị ép phải dừng tay, ông ta nhìn chằm chằm Ngô Bình, cười gằn: "Gia tộc Hoang Thần sẽ đời đời kiếp kiếp truy sát mày!"
Ngô Bình lại không hề sợ hãi, anh nói: "Ngày tôi thành Thiên Tiên cũng chính là ngày tàn của gia tộc Hoang Thần ông!"
Hai bên khích bác nhau mấy lời, người đàn ông mắt bạc ôm thi thể nát vụn của con trai mình rời đi.
Ngô Bình lấy hai quả bàn đào và một trăm tỷ đồng Thần Long từ chỗ người làm chứng, đồng thời lấy lại phần của mình. Ngoài ra, ba sư đồ bọn họ cũng đã kiếm được hơn chín trăm tỷ, mình anh đã chiếm hết hơn sáu trăm tỷ.
Trận chiến này anh đã kiếm được bảy trăm ba mươi tỷ đồng Thần Long, lại có được thêm hai quả bàn đào.
Trận chiến sinh tử kết thúc, mọi người giải tán, có người thua kẻ thắng, còn Ngô Bình chắc chắn là người thắng nhiều nhất.
Hôm nay là ngày thứ hai của pháp hội Dao Trì, buổi sáng sẽ có một vị Đạo Tổ giảng pháp, buổi chiều sẽ tổ chức cuộc so tài thứ hai.
Ngô Bình chăm chú lắng nghe giảng pháp buổi sáng, những vị Đạo Tổ này tu hành đến ngày hôm nay, mỗi chữ họ nói ra đều có thể gợi ý nhiều điều cho anh.
Đến buổi chiều, người mặc áo bào bạc lại xuất hiện, tuyên bố cuộc thi thứ hai bắt đầu, mà trận này lại thi luyện đan!
Quy tắc rất đơn giản, người mặc áo bào bạc công bố mười hai phương thức luyện đan, từ dễ đến khó, tất cả những thí sinh dự thi đều phải bắt đầu luyện chế từ phương thức đầu tiên, chỉ cần đạt yêu cầu thì sẽ tiếp tục luyện phương thức thứ hai. Ai luyện được nhiều đan dược thành công hơn thì thành tích của người đó tốt hơn. Đan dược luyện ra sẽ được tặng lại hết cho người luyện đan, đây cũng được xem như một loại phúc lợi rồi.
Điều quan trọng nhất là, người đứng đầu sẽ được nhận sáu quả bàn đào, đồng thời được chọn bảy tảng thiên thạch! Người đứng thứ hai sẽ được hai quả bàn đào, được chọn hai tảng thiên thạch.
Khi cuộc thi bắt đầu, Ngô Bình không ngờ người tham gia thi luyện đan hôm nay lại nhiều đến vậy, phải đến hàng trăm người! Tu vi của những người này đều không thấp hơn anh, bọn họ chuẩn bị luyện phương thức luyện đan thứ nhất.
Phương thức luyện đan thứ nhất không khó nhưng yêu cầu cao, buộc phải đạt đến đế phẩm! Tác dụng của phương thức luyện đan này là để sàng lọc các thí sinh, loại bỏ hết những thí sinh có trình độ luyện đan không quá cao.
Quả nhiên, trong hơn một trăm người, chỉ có mười bảy thầy luyện đan đạt được yêu cầu, luyện ra đan dược đế phẩm. Còn Ngô Bình luyện ra được đan dược truyền kỳ, vượt xa đế phẩm.
Phương thức luyện đan thứ hai càng khó hơn, nhưng yêu cầu không quá cao, chỉ cần luyện ra đan dược vương phẩm là được.
Lần này chỉ có bảy người vượt qua, Ngô Bình vẫn luyện ra được đan dược truyền kỳ. Lúc này, anh đã khiến tất cả mọi người chú ý, thầy luyện đan luyện ra được đan dược truyền kỳ rất đáng để mọi người tôn trọng!
Cứ như vậy, luyện đến phương thức luyện đan thứ năm thì chỉ còn lại ba thầy luyện đan, một người trong số đó đã bị loại ngay ở phương thức luyện đan thứ năm này, trở thành người đứng thứ ba. Một người khác thì bị loại ở phương thức luyện đan thứ sáu vì đan dược luyện ra không đủ phẩm cấp, trở thành người đứng thứ hai.
Chỉ có mình Ngô Bình vẫn từ tốn, phương thức luyện đan thứ sáu anh vẫn luyện ra đan dược truyền kỳ, đồng thời tiếp tục luyện chế phương thức luyện đan thứ bảy.
Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở, yên lặng nhìn Ngô Bình luyện đan, ánh mắt bọn họ tràn ngập sự tôn kính. Dù ở đâu thì thầy luyện đan cũng luôn được tôn kính, Dao Trì cũng không ngoại lệ.
Bây giờ Ngô Bình đã là người đứng đầu rồi, nhưng những đan dược này được luyện ra thì là của mình, sao anh có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Thế nên tiếp tục luyện đến phương thức luyện đan thứ tám và thứ chín.
Lúc anh luyện đến phương thức luyện đan thứ mười, anh phát hiện những dược liệu mà Dao Trì cung cấp có một số ít là dược liệu thiên ngoại!
Anh thấy xao động, thế nên càng chú tâm hơn, cuối cùng luyện ra đan dược truyền kỳ!
Phương thức luyện đan thứ mười một thì cung cấp toàn là dược liệu thiên ngoại, nhưng độ khó cao hơn rồi, tuy lần này anh đã rất cố gắng nhưng chỉ có thể luyện ra được đan dược đế phẩm, chỉ còn một chút nữa là đạt đến truyền kỳ.
Phương thức luyện đan thứ mười hai là khó nhất, nhưng anh vẫn có thể luyện ra được đan dược vương phẩm.
Luyện mười hai lò đan dược rất tốn thời gian, kéo dài từ chiều sang sáng sớm ngày hôm sau mới kết thúc. Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, không một ai rời khỏi.
Mỗi một lò đan dược được luyện chế đều sẽ có người lên sàn bình phẩm, đánh giá ra phẩm cấp của đan dược. Lúc lò đan dược thứ mười hai được luyện thành, bầu không khí bỗng náo nhiệt hẳn, tiếng thản thốt, tiếng khen ngợi không ngừng vang lên.
"Lợi hại quá! Luyện một mạch mười hai phương thức luyện đan!"
"Các anh có biết không? Mười hai phương thức luyện đan này có lịch sử cả đấy", có người nói.
Những người xung quanh đều tò mò, vội hỏi: "Lịch sử gì?"
Người kia đáp: "Mười hai phương thức luyện đan này đều là bài tập mà Đại Thánh đan đạo thượng cổ dùng để kiểm tra đệ tử, tên là Thượng Cổ Thập Nhị Thánh Phương. Sử sách ghi chép, ngày xưa đệ tử giỏi nhất của vị Đại Thánh đan đạo kia cũng chỉ luyện được mười phương thức luyện đan thôi!"
"Gì? Đây là đề do Đại Thánh đan đạo ra à? Nói vậy là anh Lý này còn lợi hại hơn tất cả đệ tử của Đại Thánh đan đạo khi xưa?"
"Đúng vậy. Trong các đệ tử của vị Đại Thánh đan đạo đó, sau này đã có đến ba vị Thánh nhân, một vị Đại Thánh đấy!"
"Quá đỉnh! Anh Lý này tuyệt đối là tương lai của nhân loại chúng ta!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngô Bình chính là người đứng đầu, anh lại được thêm sáu quả bàn đào, và chọn thêm bảy tảng thiên thạch nữa. Như vậy anh đã có mười tảng thiên thạch, lại còn là những tảng thiên thạch có giá trị nhất nữa!
Vương Mẫu vẫn luôn xem Ngô Bình luyện đan, lúc Ngô Bình luyện thành lò đan dược thứ mười hai, bà ấy khẽ cười nói: "Trẻ như thế này mà kỹ thuật đan đạo đã lên đến tuyệt đỉnh rồi, giỏi lắm".
Bà ấy nói với một thị nữ váy đỏ bên cạnh: "Cô xuống đáy ao lấy roi Bách Thảo ra đây".
Thị nữ gật đầu rồi lặn xuống Dao Trì. Một lát sau, hai tay cô ấy nâng một cây roi dài cổ quái màu đỏ đi lên. Cây roi này chính là thánh khí năm xưa Thần Nông dùng để quất bách thảo, roi Thần Nông Bách Thảo!
Chương 1505: Vòng thi đấu kiếm
Vương Mẫu khẽ gật đầu nói: "Roi Bách Thảo này tặng cho Lý Huyền Bình đi. Như vậy cũng coi như tận dụng được nó".
Người hầu gái mang cây roi đến chỗ Ngô Bình và nói: "Lý tiên sinh, đây là thánh vật mà Thần Nông đã dùng năm xưa. Nay Vương Mẫu tặng lại cho anh".
Nhìn thấy roi Bách Thảo của Thần Nông, Ngô Bình vui mừng khôn xiết, vội vàng quay về phía Vương Mẫu hành lễ: "Tiểu bối đa tạ Vương Mẫu!"
Sau khi nhận được roi Thần Nông Bách Thảo, anh thích đến nỗi không nỡ bỏ xuống. Ngô Bình cẩn thận nghiên cứu, phát hiện bên trong roi Thần Nông Bách Thảo có hàng vạn pháp trận cực nhỏ. Các pháp trận phối hợp chặt chẽ với nhau để phân biệt và chiết xuất ra dược liệu. Khi luyện đan, Ngô Bình có thể trực tiếp sử dụng dược lực được chiết xuất từ roi Thần Nông Bách Thảo để luyện đan, hiệu quả tốt hơn nhiều so với trực tiếp trích xuất dược liệu.
Càng làm cho anh kinh ngạc hơn chính là, bên trong roi Bách Thảo chứa đựng một lượng lớn dược lực. Hơn nữa còn là dược lực của các loại dược liệu cực kỳ quý giá.
Nhưng nếu muốn sử dụng cây roi này thì phải luyện hóa nó trước. Có điều, đây là bảo vật hiếm có, vì vậy rất khó luyện hóa.
Anh cất cây roi đi, sau đó Ngô Bình phát hiện ba thầy trò anh đang bị đám đông vây quanh. Hóa ra những người này đều đến để nhờ anh luyện đan, trong đó có rất nhiều Đạo Quân.
Đương nhiên, những người này sẽ không nhờ anh giúp không công mà ai cũng đưa ra giá cao ngất trời.
Gặp nhau đã là duyên phận, cho nên Ngô Bình không từ chối ai. Anh chỉ nói nếu có thời gian sẽ giúp bọn họ luyện đan, chỉ cần những người này cung cấp dược liệu là được.
Lam Hâm viết một danh sách, trong đó ghi lại những đan dược mà mọi người muốn mua. Tổng cộng có ba trăm năm mươi bảy người và một trăm năm mươi bảy loại đan dược khác nhau.
Hiển nhiên, Ngô Bình không thể luyện hết chỗ đan dược này trong thời gian ngắn nên anh chỉ có thể luyện từ từ, được tới đâu hay tới đó.
Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó ngày thuyết pháp thứ ba của pháp hội Dao Trì bắt đầu. Ngô Bình nghe thuyết pháp vào buổi sáng, buổi chiều thì tham gia cuộc thi đấu thứ ba: đấu trận pháp.
Trong truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo tổ có bao gồm trận pháp. Bản thân anh cũng có thành tựu không nhỏ về trận pháp, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Cuộc thi lần này xuất hiện một thiên tài trận pháp, người đó đã đánh bại Ngô Bình và giành vị trí đầu tiên.
Là vị trí thứ hai, Ngô Bình không lấy được quả bàn đào nhưng lấy được hai khối thiên thạch.
Tối hôm đó, cuối cùng anh cũng có chút thời gian. Anh lập tức bắt đầu luyện chế các loại đan dược trong danh sách. Những đan dược này đa số đã có sẵn dược liệu, có thể luyện ngay lập tức.
Với sự trợ giúp của roi Bách Thảo, trước tiên anh tinh chế dược lực của dược liệu, sau đó bắt đầu luyện đan. Nhờ vậy, tốc độ luyện đan được tăng lên đáng kể, khoảng hơn mười lăm phút anh đã luyện xong một lò.
Vì vậy, tính đến ngày thứ tư của pháp hội, anh đã luyện ra hai mươi tư lò đan. Đan kém nhất cũng là đan Đế phẩm, còn lại là đan dược cấp truyền kỳ.
Những người lấy được đan dược đều vui mừng khôn xiết và càng ngưỡng mộ Ngô Bình hơn.
Vào ngày thứ tư của pháp hội, Ngô Bình nhận được tin tức từ Chu Nguyên Thông. Hóa ra là do lúc trước anh đã hẹn Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đi khám phá đại lục Hồng Hoang.
Tất nhiên anh ấy không thể đi cho đến khi pháp hội kết thúc, vì vậy anh bảo hai người họ đợi anh ở phủ Ngô Vương, anh sẽ đến đó sau ba hoặc bốn ngày nữa.
Buổi chiều sẽ diễn ra cuộc thi thứ tư: đấu kiếm.
Vì đây là một trận đấu kiếm, anh càng dựng được nhiều kiếm trận càng tốt. Vì vậy trong khi nghe thuyết pháp, anh đã tranh thủ tạo ra một kiếm trận gọi là kiếm trận Hoàng Tuyền. Kiếm trận này rất độc đáo và hiểm hóc, khi kết hợp với kiếm trận Thiên Tuyệt thì uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Khi đến giờ thi đấu kiếm, tất cả các tuyển thủ tham gia sẽ phóng ra một đạo kiếm quang. Quy tắc của cuộc thi rất đơn giản, kiếm quang của ai tồn tại được đến cuối cùng thì người đó sẽ là quán quân.
Trong nháy mắt, hơn ba trăm đạo kiếm quang được phóng lên trời, giao chiến với nhau,. Gần như ngay lập tức, ba đạo kiếm quang lao thẳng về phía kiếm quang của Ngô Bình. Rõ ràng ba tu sĩ này đã bàn bạc trước với nhau, hợp lực tìm cách hạ Ngô Bình đầu tiên.
Kiếm quang của Ngô Bình rung chuyển rồi chia thành ba đạo, chiến đấu với cả ba người họ.
Sau khi Ngô Bình giải phóng kiếm quang, anh lấy ra roi Bách Thảo và bắt đầu luyện hóa nó. Kiếm quang của anh vẫn chưa sử dụng hết sức mạnh, khi những người khác đến khiêu chiến với anh, anh sẽ đỡ đòn và bòn rút dần sức lực của đối thủ.
Cứ như vậy, nửa canh giờ sau, trên bầu trời chỉ còn lại khoảng hai mươi đạo kiếm quang, một trong số đó là của Ngô Bình.
Lúc này, trận đấu trở nên ác liệt hơn. Mười đạo kiếm quang khác như đã hẹn trước với nhau, đồng loạt nhắm vào Ngô Bình. Một chọi mười, áp lực đương nhiên là rất lớn. Huống hồ, chủ nhân của những đạo kiếm quang này còn có người là Bán Bộ Đại La!
Đặc biệt, trong mười đạo kiếm quang có ba đạo vô cùng sắc bén, Ngô Bình không dễ dàng đánh bại được chúng. Ba vòng đầu anh đã nhất hai, nhì một nên vòng này đối với anh không quá quan trọng.
Ngay cả khi mười đạo kiếm quang hợp sức tấn công, Ngô Bình vẫn không tức giận mà bình thản áp dụng chiến thuật du kích để đánh bại từng người một.
Lần này Lam Hâm cũng tham gia thi đấu, kiếm quang của cô ấy cũng chưa bị tiêu diệt. Thấy Ngô Bình bị ức hiếp, cô ấy lập tức sát cánh cùng chiến đấu với anh.
Thấy có người giúp Ngô Bình, đạo kiếm quang mạnh nhất trong số ba đạo kiếm quang kia bất ngờ từ bỏ Ngô Bình và tập trung truy sát Lam Hâm.
Một chọi một thì Lam Hâm không sợ, nhưng đây là ba chọi một. Kiếm quang của Lam Hâm dần bị áp chế và mờ đi. Khi Ngô Bình lao tới cứu thì lại bị bảy đạo kiếm quang khác cản lại.
"Phốc!"
Đột nhiên, một đạo kiếm quang vụt tắt, Lam Hâm bên cạnh anh khẽ run lên rồi phun ra một ngụm máu.
Ngô Bình giận dữ, đôi mắt anh ánh lên tia sáng lạnh lùng, kiếm quang của anh đột nhiên hóa thành một tia chớp, trực tiếp tiêu diệt ba đạo kiếm quang mạnh nhất.
"Bùm!"
Hai kiếm trận Động Thiên được kích hoạt cùng lúc, lập tức có thêm hai đạo kiếm quang bay ra, hợp với kiếm quang trước đó của Ngô Bình rồi ngưng tụ ra hàng trăm thanh kiếm bay, kết thành kiếm trận lao về phía ba đạo kiếm quang kia.
"Phốc!"
Một trong ba đạo kiếm quang kia vừa tiếp xúc với kiếm trận liền lập tức tàn lụi. Hai kiếm quang còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng, chúng lại bị kiếm trận của Ngô Bình đuổi kịp rồi tiêu diệt.
Ba đạo kiếm quang mạnh nhất không phải là đối thủ của Ngô Bình, vậy thì những người còn lại càng không có cửa. Chỉ một lát sau, những đạo kiếm quang đó cũng bị kiếm quang của Ngô Bình tiêu diệt.
Cứ như vậy, trong vòng đấu kiếm thứ tư, Ngô Bình lại dẫn đầu. Lần này, người thắng cuộc được thưởng ba quả bàn đào và bốn viên đá thiên thạch. Cho đến nay, không tính quà tặng của Vương Mẫu, Ngô Bình đã có mười viên thiên thạch, mười hai quả bàn đào.
Lam Hâm cười nói: "Kiếm pháp của em đã vượt xa chị rồi".
Ngô Bội: "Lúc đầu em muốn từ từ đánh với bọn chúng, nhưng ba kẻ kia thật vô liêm sỉ nên em đã cố ý cắt đứt kiếm quang của bọn chúng. Ba kẻ này chắc chắn còn bị thương nặng hơn sư tỷ nhiều".
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Huyền Bình, ngày mai tỷ thí rất nguy hiểm, con có thể không cần tham gia".
Ngô Bình sững lại: "Sư phụ, ngày mai sẽ thi đấu cái gì?"
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Ngày mai sẽ là một cuộc thi săn bắn, người tham gia sẽ được đưa đến bãi săn ở Hoang Cổ Giới".
Ngô Bình đột nhiên nghĩ tới Tô Phi, hẳn là cô ấy đang ở Hoang Cổ Giới?
Anh hỏi: "Sư phụ, Hoang Cổ Giới này lẽ nào cũng thuộc về Khuyên Giới?"
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Hoang Cổ Giới tương đối đặc biệt, đó là một thế giới được tạo ra bởi các vị thánh hoàng cổ đại, tà đạo không thể xâm nhập vào. Thứ ở trong đó không phải là Thiên Đạo mà là một trật tự khác. Trật tự này có thể dung nạp Thiên Đạo. Con có thể nghĩ là nó mạnh hơn nhiều so với Thiên Đạo của chúng ta".
Ngô Bình kinh ngạc: "Còn mạnh hơn cả Thiên Đạo sao?"