Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2666: Tam Tinh Trại thần bí.

Hai người họ đáp xuống bên một đường quốc lộ trong huyện Hồng Vân và gọi một chiếc taxi.

Ngô Bình nghe không hiểu lắm tiếng của người địa phương, nhưng cậu đã thích nghi rất nhanh, thậm chí còn có thể dùng tiếng địa phương ở đó để nói chuyện với tài xế.

“Bác tài, đến Tam Tinh Trại”. Xe đi được một đoạn thì Thạch Lan bỗng nói.

Tài xế thắng gấp, nói: “Xin lỗi hai vị, không thể đến Tam Tinh Trại được”.

Ngô Bình hỏi: “Sao lại không đi được?”

Tài xế không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tài xế cả thành phố này đều không có ai dám đến đó, thật sự xin lỗi”.

Ngô Bình cười, nói: “Thêm tiền cũng không được sao?”Cậu vừa nói vừa đặt hai ngàn tệ tiền mặt trước mặt tài xế.

Tài xế nhìn xấp tiền, nhưng chỉ thở dài, nói với vẻ bất lực: “Có ai không muốn kiếm tiền chứ? Nhưng chỗ đó có rất nhiều quy tắc, mấy đồng nghiệp của tôi đều vì đến Tam Tinh Trại mà người thì bị thương nặng, người thì hôn mê suốt đời, còn một người thì đến giờ vẫn không rõ tung tích”.

Ngô Bình hứng thú, hỏi: “Tam Tinh Trại nguy hiểm vậy sao? Đấy là nơi như thế nào?”

Tài xế nói với vẻ mặt kỳ quái: “Nếu các cô cậu không biết Tam Tinh Trại là chỗ thế nào, vậy sao còn dám đến đó?”

Ngô Bình: “Thế này nhé, bác đưa chúng tôi đến nơi gần Tam Tinh Trại nhất, sau đó cho chúng tôi xuống xe”.

Cậu không nhất thiết phải đi chiếc xe này, nhưng vì tò mò, cậu muốn nghe tài xế kể về Tam Tinh Trại.

Tài xế nghĩ đến tiền nên cắn răng nói: “Được, tôi nói trước, tôi chỉ có thể dừng cách Tam Tinh Trại mười mấy mét, đến lúc đó các cô cậu nhanh chóng xuống xe, tôi sẽ đi ngay”.

Ngô Bình: “OK. Có điều bác phải kể chuyện về Tam Tinh Trại cho tôi nghe”.

Tài xế vừa khởi động xe vừa kể rất sinh động. Thông qua lời kể của ông ta, Tam Tinh Trại là một nơi vô cùng thần bí, cuộc sống ở đó hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của người hiện đại, bảo tồn được rất nhiều kiến trúc cổ. Hơn nữa, con gái trong Tam Tinh Trại không cưới chồng bên ngoài, còn con gái bên ngoài muốn được gả vào trong Tam Tinh Trại thì cũng phải thông qua tuyển chọn rất khắc nghiệt.

Nhưng điều kỳ lạ là các cô gái trẻ đó ai cũng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được gả vào cái trại bịt bùng đó. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì sính lễ của các gia đình ở đấy cực kỳ cao, thấp nhất cũng phải ba triệu, có nhà đưa hẳn mười triệu, hay ba mươi triệu.

Thế nên gần mười năm trở lại đây, các nữ sinh đại học và cao học, nữ người mẫu, thậm chí là nữ minh tinh hạng bốn đều đua nhau cưới chồng ở đây.

Các cô gái gả vào đây thỉnh thoảng cũng có ra ngoài, ai cũng đeo trang sức lấp lánh, lái xe sang hàng triệu trở lên.

Gây tiếng vang nhất là ba năm trước, cháu trai lớn của trại chủ của Tam Tinh Trại cưới vợ, đầu tư hẳn một tỷ, tổ chức một cuộc thi sắc đẹp, kết quả rất nhiều cô gái ở các quận huyện lân cận đều đua nhau tham gia, hơn một trăm ngàn người ghi danh.

Cuối cùng cháu trai trưởng của trại chủ đã chọn ra ba cô gái trong số một trăm ngàn cô gái trẻ làm vợ của mình, và đã tổ chức hôn lễ không lâu sau đó. Hôn lễ rất long trọng, rất nhiều nhân vật lớn của nước Tống đều đến tham gia.

Ngô Bình nghe đến đây thì hỏi: “Bác tài, nếu như Tam Tinh Trại giàu có đến thế, vậy sao các bác không chịu đi?”

Tài xế nói với vẻ mặt sợ hãi: “Không biết, nói chung là gần Tam Tinh Trại thường xuyên có người vô duyên vô cớ bị tấn công. Các trường hợp tương tự nhau liên tục xảy ra khiến mọi người thà đi đường vòng cũng không dám đến gần Tam Tinh Trại”.

Ngô Bình: “Người của Tam Tinh Trại có từng bị tấn công không?”

Tài xế lắc đầu: “Cái đó thì tôi không rõ”.

“Vậy bác có biết tại sao Tam Tinh Trại lại giàu có đến vậy không?”

Tài xế: “Tôi chỉ là một tài xế taxi, sao biết nhiều thế được, nói chung là người của Tam Tinh Trại rất giàu”.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đã dừng lại ở một ngã tư. Rõ ràng đó là một con đường quốc lộ rất rộng nhưng lại không có nhiều xe cộ. Tài xế lo lắng nói: “Hai cô cậu mau xuống xe đi”.

Ngô Bình và Thạch Lan xuống xe, đứng trên dải cỏ không thấy bóng người ở ven đường. Ngô Bình nói: “Lúc cô để đồ ở Tam Tinh Trại, nó nằm ở chỗ nào?”

Thạch Lan: “Lúc đầu trại chủ của Tam Tinh Trại tên Thạch Sinh Chí, tính ra chắc giờ ông ta cũng gần bảy mươi tuổi rồi. Lúc đó Thạch Sinh Chí là một người luyện võ, tôi chỉ sơ là ông ta đã trở thành cao thủ nhất đẳng. Với tư chất của ông ta, bây giờ tu vi của ông ta ít nhất cũng là Bí Cảnh hậu kỳ. Lúc rời khỏi, tôi đã để một thứ lại ở ngôi nhà mình đã sống và còn dặn dò ông ta trông coi cẩn thận”.

Ngô Bình nói: “Cô làm vậy không sợ ông ta nổi lòng tham sao?”

“Ông ta không dám”. Thạch Lan nói: “Trong mắt ông ta, tôi là người không thể bị đánh bại, đến cả làm người hầu cho tôi, ông ta cũng không xứng”.

Ngô Bình: “Cô nhìn người quá đơn giản, lòng người dễ đổi, từ xưa đến giờ vẫn vậy. Nếu cô không tin, chúng ta đi xem thử”.

Thạch Lan: “Dáng vẻ của tôi bây giờ không giống với trước đây, cậu cầm theo tín vật, đến nói là người được tôi phái đến”.

Ngô Bình: “Ừ”.

Hai người dùng độn thuật, nhanh chóng đến được Tam Tinh Trại.

Sau khi vào Tam Tinh Trại, Ngô Bình phát hiện nhà cửa ở đây đúng thật là có chút cổ kính, nhưng phần lớn là các biệt thự cao tầng mới xây, rất xinh đẹp. Có thể thấy người ở đây khá giàu có.

“Tam Tinh Trại năm xưa cũng giàu có vậy sao?” Ngô Bình hỏi.

Thạch Lan: “Hoàn toàn khác với hiện giờ. Tôi nhớ năm đó ở đây hơi hoang tàn, thậm chí người trẻ còn không muốn ở lại đây, thi nhau đổ ra ngoài mưu sinh”.

Ngô Bình: “Thay đổi nhiều vậy, nhất định là có liên quan đến Thạch Sinh Chí”.

Thạch Lam: “Căn nhà tôi ở năm xưa nằm ngay phía trước”.

Mấy phút sau, hai người họ đến một căn nhà yên tĩnh có tuổi đời cả trăm năm. Cửa nhà đóng kín, có vẻ lâu lắm rồi không có ai mở cửa.

Ngô Bình: “Chỗ này lâu lắm rồi không có ai lui tới, không biết thứ cô để lại có còn không”.

Chính vào lúc này, một ông lão nhà bên cạnh từ từ bước ra, nhìn thấy Thạch Lan với Ngô Bình thì hỏi: “Tìm ai đấy?”

Ngô Bình cầm đồng tiền vàng to bằng bàn tay mà Thạch Lan đưa cho mình ra, đưa cho ông lão xem, và nói: “Tôi đến đây lấy đồ”.

Ông lão chồm tới gần, nhìn đồng tiền vàng chằm chằm gần nửa phút rồi mới thở phào, nói: “Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, mời vào nhà tôi ngồi một lát, tôi đi mời trại chủ”.

Ông lão mời hai người họ vào phòng khách, sau đó gõ chiếc chuông đã phủ đầy bụi ở trong nhà. Tiếng chuông vang liên tục năm tiếng, truyền đi rất xa.

Lúc này, trong một căn nhà hào nhoáng nhất ở Tam Tinh Trại, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, đang nằm trên ghế dài, mặc bộ đồ ngủ tơ tằm, đang thoải mái gối đầu trên đôi chân trắng trẻo của một cô gái trẻ xinh đẹp, miệng thì ăn trái đây được một cô gái khác đưa qua.

Bỗng dưng, tiếng chuông truyền đến, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

Ông ta nghe thấy ba tiếng chuông vang lên thì sắc mặt liền thay đổi, khi nghe đến tiếng thứ năm thì ông ta bật ngay dậy, đẩy người đẹp bên cạnh ra, hét lớn: “Mau gọi hết lãnh đạo trong trại đến”.

Người đàn ông vô cùng hoang mang, cố giữ bình tĩnh, cho người tìm con trai đến trước đã.

Con trai ông ta là Thạch Tất Đạt, mới kết hôn ba năm trước, cưới được ba cô gái xinh đẹp như hoa, còn sinh cho ông ta hai đứa cháu bụ bẫm.

Một lúc sau, một thanh niên tầm hai mươi tuổi, mắt thâm quầng, tóc vàng hoe xông vào, đấy là Thạch Tất Đạt. Ba năm nay Thạch Tất Đạt lại cưới thêm chín cô vợ nhỏ nữa, tổng cộng có mười hai bà vợ. Đấy là chưa tính mấy cô được nuôi bên ngoài Trại nữa.

Đương nhiên, những chuyện đó vẫn không là gì so với bố Thạch Trường Phát của anh ta. Mười mấy năm trước, Thạch Trưởng Phát đã mua lại cả khu biệt thự, mỗi biệt thự trong khu đều có gái của ông ta sống, mà số lượng biệt thự ở đó thì có đến gần ba trăm căn.
Chương 2667: Thiện ác đều là nghiệp

Cho đến hôm nay, nữ chủ nhân ba trăm căn biệt thự kia, không biết đã thay đổi vẻ ngoài của bao nhiêu cô gái trẻ tuổi rồi.

Thạch Trường Phát thấp giọng nói: “Tất Đạt, người mà ông nội con nói cuối cùng đã đến rồi!”

Thạch Tất Đạt có chút lo lắng, trong ấn tượng, người mà ông nội hay nói kia là một thần tiên vô cùng mạnh mẽ, căn bản không thể đắc tội.

Anh ta nói: “Cha, chúng ta động vào đồ đạc trong căn nhà kia rồi, thần tiên mà phát hiện ra có khi nào sẽ nổi trận lôi đình với Tam Tinh Trại chúng ta không? Ông nội cũng có nói, vị thần tiên kia chỉ cần động một ngón tay tôi cũng có thể khiến Tam Tinh Trại thành tro bụi!”

Thạch Trường Phát lau mồ hôi lạnh, nói: “Chắc không đâu. Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ anh ta cũng không nhớ rõ đã để bao nhiêu bảo vật. Huống hồ, mười rương bảo vật bên trong, chúng ta cũng chỉ động đến ba rương trong đó”.

Thạch Tất Đạt: “Cha, có cần đến báo cho ông nội không. Ông nội bế quan lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài thôi”.

Thạch Trường Phát: “Trước tiên không thể để ông nội con biết. Nếu ông ấy biết chúng ta đã động đến mấy bảo vật đó, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta”.

Hai cha con thì thầm một hồi, cảm thấy trốn cũng không được, cuối cùng chỉ đành bất chấp khó khăn, dẫn theo một vài người của Tam Tinh Trại đến gặp vị thần tiên kia.

Ông lão gõ chuông kia bưng trà lên rồi rời đi, trong sân không có người nào khác.

Ngô Bình cười nói: “Thạch Lan, cô để lại thứ gì ở đây vậy?”

Thạch Lan: “Ở bên ngoài, tôi để lại mười rương bảo vật. Trên thực tế, tôi đã âm thầm thiết kế một kết giới trong sân này, đồ vật thật sự được che giấu bên trong kết giới”.

Ngô Bình: “Tại sao phải che giấu bảo vật?”

Thạch Lan: “Con người đều có lòng tham, khó đảm bảo người nhà họ Thạch không có suy nghĩ gì khác. Tôi để lại bảo bối, chính là một Chướng Nhãn Pháp. Cho dù bọn họ có tự mình đi vào thì cũng chỉ nhìn thấy bảo vật, sau đó cầm lấy bảo vật đi mà thôi”.

Ngô Bình: “Tam Tinh Trại bây giờ có tiền như vậy, nói không chừng đã động đến bảo vật của cô rồi”.

Thạch Lan: “Nếu bọn họ không động đến thì cuối cùng tôi cũng sẽ đưa những bảo bối này cho Tam Tinh Trại”.

Ngô Bình: “Nếu đã động vào thì sao?”

Thạch Lan: “Vậy thì tôi sẽ lấy đi những bảo vật còn lại”.

Ngô Bình cười nói: “Tặng cho tôi đi”.

Thạch Lan liếc nhìn cậu: “Đồ của giới thế tục, không có giá trị gì với cậu”.

Ngô Bình: “Cũng chưa chắc. Lấy bảo vật đổi thành tiền, đổi thành tiền thì có thể làm từ thiện”.

Thạch Lan động lòng: “Làm từ thiện?”

Ngô Bình: “Làm chuyện thiện, có thể tích công đức”.

Thạch Lan lắc đầu: “Cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Chuyện thiện cũng được, chuyện ác cũng vậy, cuối cùng đều là nhân quả. Ví dụ như cậu giúp một người lẽ ra sẽ chết vì bệnh chết vì đói, khiến một người vốn có cuộc sống nghèo khổ được sống hạnh phúc khỏe mạnh, cách làm như vậy bản thân đã can thiệp vào trật tự thiên đạo, thực ra có ảnh hưởng không tốt cho việc tu hành sao này của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì sao chứ? Nếu tôi đã làm rồi thì sẽ dám gánh chịu mọi hậu quả”.

Thạch Lan: “Đạo Cảnh có một đại kiếp, tên là Hồng Liên Nghiệp Kiếp. Cậu làm việc thiện càng nhiều, đến lúc đó nghiệp hỏa phải gánh chịu sẽ càng mạnh. Hồng Liên Nghiệp Kiếp vốn dĩ là hung hiểm, xác suất thành công chưa đến mười phần trăm, nếu thất bại thì hoặc là đạo căn tổn hại, hoặc thân tàn đạo mất. Cậu là như vậy, chỉ sẽ khiến Hồng Liên Nghiệp Kiếp trong tương lai sẽ mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Kết quả như vậy, cậu không sợ sao?”

Ngô Bình nói: “Nhưng nếu tôi vượt qua Hồng Liên Nghiệp Kiếp, có phải lợi ích có được cũng sẽ gấp mười, gấp trăm lần không?”

Thạch Lan nhìn cậu chằm chằm, nói: “Cậu dám nói như vậy, hoặc là kẻ tự đại, hoặc là người hùng mạnh nghịch thiên!”

Ngô Bình cười nói: “Chuyện tu hành này, vốn chính là chuyện nghịch thiên. Nếu tôi e sợ những thứ này, thì hà tất phải tu luyện chứ?”

Thạch Lan không phản bác lời của cậu, chỉ nói: “Bọn họ đến rồi”.

Quả niên, chưa đến một phút, trong sân có mười mấy người đi đến, bọn họ đều quỳ bên ngoài cửa, cao giọng nói: “Hoan nghênh thượng tiên giá đáo!”

Ngô Bình đi ra, cười nói: “Mọi người không cần đa lễ, thượng tiên không có thời gian đến, bảo tôi thay mặt đến lấy đồ của cô ấy, ai là người quản lý ở đây?”

Thạch Trường Phát vui mừng trong lòng, ông ta vội đứng dậy, nói: “Thì ra là sứ giả. Tiểu nhân là người quản lý Tam Tinh Trại hiện tại. Trại chủ là cha tôi, ông ấy đang bế quan trong núi, vì vậy không biết sứ giả đến”.

Ngô Bình: “Không sao, xin hãy dẫn tôi đến sân viện kia”.

Thạch Trường Phát thở dài, nói: “Sứ giả, có một chuyện này, tôi không biết phải nói thế nào. Mười mấy năm trước, cha tôi bế quan không ở đây, nơi này từng bị trộm cướp. Có mấy hộ vệ cũng bị đánh bị thương, mấy tên trộm cũng cướp đi ba rương đồ rồi”.

Ngô Bình: “Ồ, cướp đi ba rương đồ gì?”

Thạch Trường Phát lắc đầu: “Chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy bọn họ lấy ba rương đồ đi, không dám đi vào kiểm tra. Dù sao thượng tiên cũng có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào sân viện”.

Ngô Bình biết ông ta đang nói dối, cũng không nói thẳng, chỉ nói: “Không sao, tôi đi kiểm tra xem sao”.

Cậu và Thạch Lan rời khỏi sân viện, mấy người Thạch Trường Phát cũng đi theo phía sau.

Ngô Bình vung tay, khóa trên cửa tự động rơi xuống, cửa cũng đẩy ra.

Hai người đi vào, cửa lớn lại tự động đóng lại, để lại mấy người Thạch Trường Phát đưa mắt nhìn nhau.

Đi vào sân viện, trong viện mọc đầy cỏ hoang, còn có không ít động vật như chuột.

Đến trước cửa phòng, Ngô Bình đẩy ra, bên trong phủ đầy tro bụi. Bảy chiếc rương được đặt ở đó, có một tầng bụi dày bên trên.

Ngô Bình mở một rương ra, phát hiện bên trong đều là bảo thạch tuyệt thế. Những bảo thạch này, lấy cái nào đi bán đấu giá cũng có thể bán được đến tám chữ số. Mà bên trong rương, đều là bảo thạch đủ cấp bậc!

“Ồ, nhiều bảo thạch thật”. Nói rồi cậu không nhìn thêm nữa, trực tiếp cất hết bảy rương còn lại bào nhẫn chứa đồ.

Thạch Lan: “Cậu thích thì cứ giữ lại đi”. Nói xong, cô ấy vươn tay, bàn bát tiên cách đó không xa bỗng biến mất, để lộ ra một màn sương trắng.

Thạch Lan tiến vào màn sương, mấy giây sau mới đi ra, trong tay cầm theo một chiếc nhẫn có họa tiết khắc kỳ lạ.

Cô ấy ném nhẫn qua cho Ngô Bình, nói: “Để mở được nó cần có chút thủ đoạn, cậu làm đi”.

Ngô Bình nhận lấy nhẫn, hỏi: “Chúng ta cứ rời đi như vậy sao?”

Thạch Lan: “Đi thôi. Từ nay về sau, tôi và Tam Tinh Trại không còn quan hệ gì nữa”.

Hai người đẩy cửa sân viện, vẻ mặt Thạch Trường Phát lo lắng đang đứng phía trước, ông ta vội hỏi: “Sứ giả, anh…”

Ngô Bình nghiêm mặt, nói: “Mười rương bảo vật, quả thật thiếu mất ba. Tôi sẽ báo lại sự thật như những gì nghe được cho thượng tiên”.

Sắc mặt Thạch Trường Phát tái nhợt, ông ta lập tức nói: “Nên vậy. Sứ giả, hai người là khách đến từ xa, tôi đã cho người chuẩn bị rượu và thức ăn đón tiếp tẩy trần cho hai người”.

Ngô Bình: “Tẩy trần thì không cần, chúng tôi còn có việc, cáo từ trước vậy”.

Thạch Trường Phát sốt sắng, vội vàng nháy mắt với con trai mình Thạch Tất Đạt, Thạch Tất Đạt vội đưa điện thoại qua, cười nói: “Sứ giả họ gì vậy?”

Ngô Bình liếc nhìn, chỉ thấy trên điện thoại là ảnh của mỹ nữ, hơn nữa tay của Thạch Tất Đạt còn không ngừng lướt qua, từng hình ảnh của mỹ nữ liên tục hiện lên.

Ngô Bình nói: “Tôi họ Ngô. Anh đây là?”

Thạch Tất Đạt: “Đây đều là mỹ nữ trong trại chúng tôi, bọn họ đều ngưỡng mộ thượng tiên. Nếu sứ giả đã đến thay cho thượng tiên, vậy hy vọng có thể gặp mặt mấy cô gái này, để bọn họ không luyến tiếc một đời”.

Ngô Bình nói thầm cái logic quỷ gì vậy chứ, mỹ nữ và thượng tiên sa có thể có quan hệ gì được chứ? Nhưng cậu chỉ liếc nhìn mấy tấm ảnh, nói: “Được thôi, tôi nể mặt anh. Anh tên gì?”

Anh ta vội nói: “Tôi là Thạch Tất Đạt!”

Ngô Bình: “Tư Mật Đạt? ANh là người Tiểu La?”

Thạch Tất Đạt vội nói: “Họ Thạch, Thạch trong Thạch Đầu”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Anh Thạch, dẫn đường đi”.

Thạch Tất Đạt vui mừng, nói: “Được được, mời hai vị!”

Thạch Lan không muốn ở lại, nhưng cô ấy cũng không phản đối, cô ấy chỉ nhẹ giọng nói: “Quả nhiên đàn ông đều như nhau”.

Ngô Bình: “Cô hiểu gì chứ. Chủ yếu là tôi muốn xem xem mấy cô gái trong tấm ảnh này rốt cuộc có chỉnh ảnh hay không!”
Chương 2668: Trại chủ phát điên

Thạch Tất Đạt mời Ngô Bình đến một tòa nhà bốn tầng được trang trí xa hoa, một mình Thạch Lan được sắp xếp vào một phòng, cùng có vài người phụ nữ đi ăn tối cùng cô ta. Còn bên Ngô Bình, Thạch Tất Đạt dẫn theo một nhóm thanh niên trong trại đi cùng.

Tất nhiên Ngô Bình ở lại đây không phải để ngắm người đẹp mà là muốn nghe ngóng nguồn tiêu thụ của ba rương báu vật đó. Trong tay cậu có bảy rương báu vật, nếu muốn bán được giá tốt thì phải tìm nguồn tiêu thụ thích hợp.

Thạch Tất Đạt bảo người mở hai vò rượu ra, đồng thời hai mươi mấy người đẹp bước vào, hai người đẹp nhất trong đó ngồi hai bên của Ngô Bình.

Thạch Tất Đạt cười nói: “Sứ giả có hài lòng với các cô gái này không?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Thật ra tôi cũng là người trong thế tục, chẳng qua đi làm việc cho Thượng tiên thôi”.

Hai mắt Thạch Tất Đạt sáng rực, nói: “Vậy tôi gọi là anh Ngô. Anh Ngô, sau khi trở về, anh nhất định phải vài lời hay ho trước mặt Thượng tiên đấy”.

Ngô Bình thấp giọng nói: “Thật ra tôi biết anh lén bán ba rương báu đó rồi, đúng không?”

Thạch Tất Đạt run lên nói: “Chuyện này… Anh Ngô nói đùa, sao tôi lại dám động vào đồ của Thượng tiên chứ”.

Ngô Bình cười nhạo: “Nếu anh không nói thật, tôi không cứu được anh đâu”.

Thạch Tất Đạt cảm thấy ngạc nhiên, vội nói: “Anh Ngô, của báu đó đúng là bị trộm cướp mất rồi”.

Ngô Bình thở dài, đứng dậy nói: “Nếu anh đã không nói thật thì tôi đi trước đây”.

Thạch Tất Đạt hốt hoảng, vội nói: “Anh Ngô đừng giận, tôi…”

Anh ta xua tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Thạch Tất Đạt bỗng quỳ xuống đất, đau khổ nói: “Anh Ngô, anh nhất định phải cứu tôi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Chỉ cần anh nói thật, tôi đảm bảo anh bình an vô sự”.

Có câu này của Ngô Bình, Thạch Tất Đạt không khỏi cảm thấy yên tâm, thế là kể rõ mười mươi câu chuyện.

Hóa ra năm đó anh ta thích đánh bạc, kết quả càng đánh càng thua, cuối cùng ngay cả trại chủ Thạch Sinh Chí cũng mặc kệ anh ta. Thạch Tất Đạt không lấy được tiền nên nhân lúc trại chủ già bế quan đã động vào đồ Thạch Lan để lại. Anh ta tìm cơ hội lẻn vào nhà, chuyển một rương vật báu đi.

Những món đồ trong rương bảo vật đó đều là vô giá, Thạch Tất Đạt chỉ bán một món trong đó đã thu được hơn hai trăm triệu tệ. Sau đó anh ta lần lượt bán hết cả rương bảo vật, thu được gần ba mươi tỷ tệ.

Khi anh ta có đủ tiền thì lại không đánh bạc nữa, mà anh ta đổi hướng sở thích sang một thứ thú vị hơn, đó là những người phụ nữ trẻ đẹp.

Lòng tham của con người không có giới hạn, anh ta lại tiếp tục bán rương vật báu thứ hai và thứ ba, dùng số tiền thu được để đầu tư vào một số công ty. Không ngờ khoản đầu tư của anh ta lại rất thành công, cho đến nay giá trị thị trường của những doanh nghiệp đó đều phá một trăm tỷ, một công ty có giá trị thị thường cao nhất trong đó từng vượt ngưỡng năm trăm tỷ.

Thạch Tất Đạt bỗng trở nên giàu có, Thạch Sinh Chí lúc đầu cũng nghi ngờ. Nhưng Thạch Tất Đạt nói anh ta đã đầu tư vào vài công ty bằng số tiền thắng được trong sòng bạc, hiện giờ công ty ăn nên làm ra nên anh ta cũng có tiền. Thạch Sinh Chí đã nhìn thấy công ty thật nên cũng lựa chọn tin những lời anh ta nói.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Ngô Bình hỏi: “Anh bán của báu đó cho ai?”

Cậu rất tò mò, ai có thể mua nổi những vật báu có giá trị hàng trăm tỷ này?

Thạch Tất Đạt nói: “Có một doanh nhân lớn tên là Lưu Liên. Người đàn ông này rất quyền lực rất mạnh, lúc đầu tôi chỉ bán cho anh ta một hoặc hai món đồ. Sau đó tôi mới biết anh ta không những có tiền mà còn đưa ra giá cao nên tôi liên tục bán cho anh ta”.

Ngô Bình: “Anh liên hệ với Lưu Liên, nói là giới thiệu việc làm ăn cho anh ta, tôi muốn gặp anh ta”.

Thạch Tất Đạt cảnh giác: “Anh Ngô muốn làm gì? Lấy lại mấy món đồ đó à?”

Ngô Bình cười an ủi: “Dĩ nhiên là không. Ba rương báu vật thôi, anh dùng thì cũng đang dùng rồi. Mấy món đồ này chẳng đáng giá là bao với Thượng tiên cả”.

Thạch Tất Đạt thở phào, vội nói: “Mọi thứ nhờ anh Ngô đấy! Những cô gái vừa rồi đó đều là do tôi cẩn thận chọn lọc, anh Ngô thích ai thì chỉ cần dẫn đi là được”.

Ngô Bình xua tay: “Gặp Lưu Liên trước”.

Thạch Tất Đạt vội vã đồng ý, anh ta lập tức liên lạc với Lưu Liên, nói vài câu với đối phương rồi nói với Ngô Bình: “Lưu Liên nói anh ta muốn gặp anh Ngô. Nhưng chúng ta phải đến Tiên Kinh một chuyến”.

Tiên Kinh là thủ đô của nước Tống, nơi hoàng thất nước Tống sinh sống, là thành phố sầm uất nhất nước Tống.

Ngô Bình: “Không thành vấn đề, anh nói với anh ta bảy giờ tối nay gặp, địa điểm anh ta cứ chọn”.

Thạch Tất Đạt sửng sốt nói: “Anh Ngô, từ đây đến Tiên Kinh hơn một ngàn cây số, e là không kịp”.

Ngô Bình: “Anh chỉ cần thông báo cho anh ta biết”.

Thạch Tất Đạt hết cách, chỉ đành nói lại với Lưu Liên, hẹn bảy giờ tối nay.

Cúp điện thoại, anh ta cười nói: “Anh Ngô, đã thông báo xong rồi”.

Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Thạch Tất Đạt, gần làng Tam Tinh thường có người bị thương hoặc mất tích, anh có biết nguyên nhân không?”

Thạch Tất Đạt nghe cậu hỏi thế thì cười khổ nói: “Dĩ nhiên tôi biết chuyện này”.

“Hung thủ là ai?”, Ngô Bình hỏi.

Thạch Tất Đạt im lặng vài giây, sau đó nói: “Là ông tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao Ngô Sinh Chí lại muốn làm người khác bị thương?”

Thạch Tất Đạt: “Bắt đầu từ mười mấy năm trước, ông tôi trở nên không được bình thường, thường nóng nảy, cáu gắt, đôi khi không kiểm soát được sẽ phát điên, ra ngoài làm hại người khác”.

Ngô Bình: “Bây giờ ông ta ở đâu?”

Thạch Tất Đạt: “Ở trên núi, bây giờ ngay cả bọn tôi cũng không dám đi gặp ông ấy, sợ ông ấy phát điên không nhận người thân”.

Ngô Bình nói: “Anh dẫn tôi lên núi xem sao”.

Thạch Tất Đạt hơi lo lắng nói: “Anh Ngô, tôi sợ ông tôi không kiểm soát được mình, vậy thì nguy hiểm lắm”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Dù ông ta có phát điên thế nào cũng không làm gì được tôi”.

Thạch Tất Đạt nghe cậu nói thế bèn nói: “Được thôi”.

Ngô Bình bảo Thạch Lan đợi ở đó, sau đó cậu và Thạch Tất Đạt lên núi. Thạch Tất Đạt vốn định lái xe đi, nhưng Ngô Bình đã nắm lấy vai anh ta, hai người họ bay lên không trung, bay thẳng lên đỉnh núi.

Thạch Tất Đạt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Hóa ra anh Ngô cũng là thần tiền”, sau đó anh ta chỉ về một hướng, hai người đáp xuống đó.

Chỗ đáp xuống nằm trên bãi đất bằng phẳng trước một hang núi, hang núi không sâu lắm, có một người đàn ông trung niên gầy gò đang ngồi khoanh chân ở bên trong. Nghe thấy tiếng động, ông ta chợt mở mắt ra, nhìn thấy là cháu trai của mình và một người lạ, ông ta trầm giọng hỏi: “Tất Đạt, cháu đến đây làm gì thế?”

Thạch Tất Đạt nói: “Ông nội, vị này là sứ giả Thượng tiên phái đến, anh Ngô”.

Người trung niên đứng phắt dậy, chỉ mấy bước đã lao đến quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Tôi chào Thượng sứ”.

Ngô Bình nhìn Thạch Sinh Chí, lạnh lùng nói: “Lúc ông tu luyện xảy ra vấn đề, bị âm tà xâm lấn. Bây giờ ông đã không còn là Thạch Sinh Chí nữa, rốt cuộc ông là ai?”

Người trung niên ngạc nhiên nói: “Thượng sứ nói gì thế? Mặc dù tôi tu luyện xảy ra vấn đề, nhưng tôi chắc chắn là Thạch Sinh Chí”.

“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta, tay phải kết ấn, miệng niệm chú gì đó.

Nghe xong loạt chú này, sắc mặt người đàn ông tái mét, ông ta gào lên, giơ tay tóm lấy bụng Ngô Bình. Nếu bị ông ta tóm trúng chắc chắn sẽ bị thương.
Chương 2669: Ma quân mắt xanh

“Bộp”.

Ngô Bình ra tay nhanh hơn, đánh mạnh lên vai ông ta, người đàn ông trung niên bị đánh văng ra mấy mét, đập mạnh lên tường đá. Có điều ông ta không bị thương, ông ta đưa tay lên mặt kéo một cái, không ngờ kéo ra một lớp da mặt dính máu. Sau đó, ông ta kéo hết lớp da người xuống, rồi bước ra bằng một con người hoàn toàn khác.

Dáng vẻ của người đó rất kì lạ, đầu nhọn, răng nhô ra ngoài, mười ngón tay nhọn hoắc, mắt màu xanh, phát ra ánh sáng mờ ảo và lạnh buốt.

Thạch Tất Đạt sợ quá thốt lên một tiếng “mẹ ơi” rồi lập tức nấp ra phía sau lưng Ngô Bình, hỏi: “Anh Ngô, ông nội tôi sao thế?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ông ta không phải ông nội anh, linh hồn của ông nội anh đã bị ông ta nuốt chửng từ lâu rồi, ông ta là tà ma cướp xác”.

“Hừ, thứ khốn nạn, lão phu là ma quân mắt xanh uy danh đỉnh đỉnh đây”.

Ngô Bình: “Ma quân mắt xanh? Chưa từng nghe. Tại sao ông lại muốn cướp thân xác của Thạch Sinh Chí?

Ma quân mắt xanh cười mấy tiếng nham hiểm rồi nói: “Mấy năm trước tôi bị kẻ thù đánh hỏng thân xác, thần hồn bay lạc đến đây, vừa hay gặp phải Thạch Sinh Chí đang trục trặc khi tu hành, tẩu hỏa nhập ma, hoang tưởng muốn cộng sinh. Tôi nhân cơ hội cướp lấy thân xác của ông ta, dùng được mấy năm thì dần dần kiểm soát được cơ thể này”.

“Những người bên ngoài đều bị ông làm bị thương sao?”

Ma quân mắt xanh đắc ý, nói: “Không sai, thần hồn tôi bị tổn thương, phải ăn sống linh hồn của người sống thì mới hồi phục được. Nhưng tôi lại không thể để người khác nghi ngờ, vì vậy phải thường xuyên giết người và làm người khác bị thương ở đây”.

Ngô Bình: “Quả nhiên là tà ma ngoại đạo, hôm nay gặp phải tôi thì ông tới số rồi”.

Ma quân mắt xanh điên cuồng cười “haha”: “Dựa vào cậu sao? Mặc dù thực lực của ma quân ta không bằng một phần vạn trước đây nhưng cũng không phải loại tép riêu như cậu có thể đắc tội được”.

“Tép riêu?” Ngô Bình cười khẩy: “Mắt chó của ông mù rồi”.

Cậu vừa dứt lời thì cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên vung nhẹ lên rồi cất vào lại.

Ma quân mắt xanh hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Nhóc con, cậu lấy kiếm ra hù tôi đấy à?”

Ngô Bình bình thản nói: “Kiếm của tôi nhanh, ông cần có thời gian để phản ứng”.

Cậu vừa dứt lời thì ma quân mắt xanh bỗng cảm thấy cơ thể có chút bất thường, ông ta cúi đầu nhìn thì cái đầu bỗng lăn từ trên cổ xuống, máu tươi bắn ra cao đến hơn nửa mét.

Đầu của ma quân mắt xanh lăn lóc trên mặt đất, ông ta hằm hằm nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Thứ súc sinh này, ma quân ta sẽ không tha cho cậu đâu”.

“Người gần chết rồi còn lảm nhảm cái gì?” Cậu cầm đầu của ma quân mắt xanh lên, hỏi: “Ông muốn chết thế nào?”

Cuối cùng ma quân mắt xanh cũng biết sợ, ông ta không còn ngông cuồng nữa mà nói: “Đạo hữu, nếu cậu không giết tôi thì ma quân mắt xanh tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh”.

Ngô Bình hừm một tiếng lạnh lùng: “Một tên tà ma ngoại đạo như ông có thể hậu tạ tôi thế nào?”

Ma quân mắt xanh: “Chỉ cần tha cho tôi, tôi bằng lòng dâng hết tài nguyên mình tích góp được lúc sinh thời cho cậu”.

Ngô Bình: “Vậy ông nói nghe thử trước, có những thứ gì?”

Ma quân mắt xanh nói: “Trước khi tôi bị kẻ thù giết chết, tu vi đã đạt đến cảnh giới thần thông, tích lũy được không ít món đồ tốt”.

Ngô Bình: “Vậy ông đã để những thứ đó ở đâu?”

Ma quân mắt xanh: “Cách chỗ này chưa đến một ngàn dặm, tôi có thể đưa cậu đến đó”.

Ngô Bình nói: “Được, tôi cho ông một cơ hội. Nếu đồ của ông có giá trị thì tôi có thể tha cho ông một lần”.

Ma quân mắt xanh: “Kiếm khí của đạo hữu thật sự rất đáng sợ, tôi sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi, xin hãy cứu tôi”.

Ngô Bình đưa tay ra, thu hồi kiếm khí còn sót lại. Nếu không thì ma quân mắt xanh đó không thể sống qua ba phút.

Ngô Bình cất cái đầu rồi nói với Thạch Tất Đạt đang sợ chết khiếp: “Anh cũng thấy rồi đó, ông nội của anh bị tà ma hại chết, giờ tôi đã tiêu diệt tà ma, báo thù giúp anh rồi đó”.

Tâm trạng Thạch Tất Đạt rối bời, trước cái chết của ông nội, anh ta vừa buồn vừa thấy nhẹ nhõm. Anh ta quỳ xuống đất, nói: “Cảm ơn anh Ngô đã ra tay tiêu diệt tà ma”.

Ngô Bình: “Anh xuống núi trước đi, tôi phải ra ngoài một chuyến, cô gái đi cùng tôi tạm thời sẽ ở lại Trại Tam Tinh”.

Lúc cậu đang định rời đi thì bỗng dưng phát hiện dưới núi có một hồ nước, xung quanh hồ nước có ba mỏm đất cao, tạo ra bố cục phong thủy Tam Tinh Ánh Nguyệt. Có điều, trong bố cục phong thủy đó lại có một thứ khác nữa.

Thế là cậu hỏi: “Anh có biết nguồn gốc của cái tên Trại Tam Tinh không?”

Thạch Tất Đạt: “Nghe ông nội nói Trại Tam Tinh của chúng tôi được xây dựng trên vùng đất có phong thủy Tam Tinh Ánh Nguyệt gì đó”.

Ngô Bình nói: “Nó không đơn giản là vùng đất có phong thủy tốt đơn giản vậy đâu, để sau này tôi sẽ nói với anh”.

Cậu nói dứt lời thì bay lên cao, đưa ma quân mắt xanh đi lấy kho báu của ông ta.

Cậu cầm cái đầu của ma quân mắt xanh bay được một đoạn thì bỗng nhìn thấy một luồng sáng vút lên trời, dừng cách đó không xa.

Ngô Bình liền dừng lại, người đến là một người tầm ba mươi tuổi, nhìn thấy Ngô Bình thì chắp tay, nói: “Các hạ là thần thánh phương nào, đến quận Tử Long của tôi có việc gì không?”

Ngô Bình biết chắc người này có lẽ là người bảo vệ quận Tử Long, cậu nói: “Đi ngang qua thôi”.

Người đó hỏi: “Vậy các hạ định đi đâu?”

Ngô Bình: “Tôi muốn đi đâu không liên quan đến anh”. Cậu nghe hỏi thì thấy không được vui.

Thường thì họ không có quyền hỏi thăm quá nhiều về những người đi ngang qua.

Người đó thấy Ngô Bình còn trẻ nên không coi trọng cậu lắm, anh ta nhìn thấy đầu của ma quân mắt xanh thì hỏi: “Nếu các hạ không cầm cái đầu trong tay thì tôi cũng không hỏi thêm chuyện này làm gì”.

Ngô Bình: “Đây là nhân vật tà ma, tôi vừa chém đầu ông ta, có điều thần hồn của ông ta vẫn còn, đã bị tôi phong ấn trong đầu rồi”.

Đối phương nói: “Vậy xin các hạ đi theo tôi một chuyến, gặp lão môn chủ của chúng tôi”.

Ngô Bình cười khẩy: “Đi theo anh? Anh là cái thá gì?”

Đối phương tức giận, hét lớn: “Huyền Ảnh Môn của tôi không phải nơi anh có thể ngông cuồng”.

Ngô Bình vung một tay, người đó liền bị một luồng khí đẩy văng ra, trời đất quay cuồng. Đến khi anh ta trấn tĩnh lại thì Ngô Bình đã biến mất không thấy đâu nữa.

“Anh không thoát được đâu”. Anh ta giận đến tái mặt, lập tức xuống gọi đồng môn”.

Ma quân mắt xanh rời khỏi đó thì nói: “Đạo hữu nhẹ tay quá, nếu là tôi thì đã giết chết người đó rồi”.

Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta, hỏi: “Cách nơi ông nói còn bao xa?”

“Sắp tới rồi, nhiều nhất còn một trăm dặm”. Ma quân mắt xanh nói.

Ngô Bình tăng tốc, một lúc sau thì đến trước một trang viên. Cửa trang viên mở ra, một người đàn ông trung niên nhìn thấy Ngô Bình và đầu của ma quân mắt xanh thì giật mình, hỏi: “Cậu tìm ai?”

Ma quân mắt xanh giận dữ nói: “Lão Chu, tôi là lão gia đây”.

Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, người đàn ông trung niên ngơ người, ông ta dụi mắt, nói: “Lão gia?”

Ma quân mắt xanh: “Vị này là tiên nhân trên trời, mau mời cậu ấy vào trong”.

Người đàn ông trung niên vội nói: “Là lão gia”.

Mặc dù lão gia chỉ còn lại cái đầu, trông có vẻ vừa đáng sợ vừa kỳ lạ nhưng giọng nói đó, ngữ điệu đó, chỉ có lão gia mới có.

Ma quân mắt xanh vào trang viên thì giải thích: “Đạo hữu, đây là nơi tôi ẩn cư trước đây, người nhà tôi đều ở đây, tôi đưa đạo hữu đến đây là vì tôi tin tưởng cậu”.

Ngô Bình: “Một tà ma ngoại đạo như ông mà lại ẩn cư?”

Ma quân mắt xanh thở dài: “Hết cách, kẻ thu truy đuổi quá gắt, nếu tôi không ẩn cư thì sẽ bị truy sát mãi”.

Ngô Bình: “Tại sao người đó nhất định phải truy sát ông ?”

Ma quân mắt xanh: “Đến thư phòng trước, tôi sẽ nói cho cậu nghe hết”.
Chương 2670: Tam kiếm hợp nhất, sức mạnh vô thượng.

Không ngờ phòng sách của ma quân mắt xanh lại rất cổ xưa, Ngô Bình đặt đầu của ông ta lên bàn, người hầu mở cửa cẩn trọng liếc nhìn ma quân mắt xanh, ông ta lập tức nói: “Đừng ngây ra đó, mau rót trà cho tiên sinh”.

Một ly trà thơm ngào ngạt nhanh chóng được bưng lên bàn, Ngô Bình không uống mà nói: “Nói đi”.

Ma quân mắt xanh khẽ thở dài, kể lại chuyện xưa.

Lúc nước Tống ở thời hoàng kim, ở biên giới phía nam của triều Tống có một thôn núi nhỏ, trong thôn núi có một thư sinh, tên là Lý Thi Thư. Nhà họ Lý nhiều đời vừa làm nông vừa học nhưng cũng không tới đâu, có điều cũng được hai tú tài.

Đến đời Lý Thi Thư, cuối cùng cũng có được một người thông thái. Lý Thi Thư hai tuổi đã biết chữ, ba tuổi làm thơ, mười tuổi đậu tú tài, mười lăm tuổi đỗ cử nhân, mười tám tuổi đứng đầu cuộc thi đình. Vì người này cao to, đẹp trai, giọng nói cũng dễ nghe nên rất được hoàng đế yêu thương và được hoàng đế đích thân phong làm trạng nguyên.

Có thể nói cuộc đời của người này thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng trở thành thư đồng của hoàng đế và được ban hôn cho một cô gái tri thư đạt lý, xinh đẹp, mà cô gái đó chính là con gái của đại tướng quân đương triều, hậu duệ của gia đình danh tiếng.

Lý Thi Thư khí khái hào sảng, thăng tiến rất nhanh, nếu không có bất trắc thì nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong triều, tể tướng hay thánh quân gì đó.

Nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi chỉ trong một đêm. Hoàng tử dẫn theo một nhóm tu sĩ, xông vào hoàng cung, các thị vệ thân cận đều trở mặt, hoàng đế không còn cách nào, đành phải tuyên bố truyền lại hoàng vị cho hoàng tử.

Hoàng đế mới lên ngôi, những người trung thành với hoàng đế đều bị giết sạch cả nhà, trong đó bao gồm cả nhà của Lý Thi Thư và gia đình vợ.

Lý Thi Thư tận mắt nhìn vợ mình bị người ta kéo đi, bị chém đầu ngay tại cổng, con trai ba tuổi của mình vì khóc ré mà bị tên thị vệ vô nhân tính bắn văng ra xa, trước lúc chết, đứa trẻ đáng thương còn gọi mẹ.

Người nhà của Lý Thi Thư cũng bị giết sạch, còn người này cũng bị nhốt vào nhà lao, vì hoàng đế mới chưa định giết ngay.

Lòng Lý Thi Thư đã chết, oán khí ngút trời. Chính vào lúc đó, một người đàn ông áo đen xuất hiện trước mặt người này.

Người áo đen có đôi mắt xanh biếc, tròng mắt là một đường chỉ đỏ, mười ngón tay như móng chim, lưỡi như lưỡi thằn lằn, trông có vẻ rất kỳ lạ.

Người áo đen nhìn hắn, nói: “Cậu oán khí khắp người, tôi ở cách xa cả trăm mét cũng có thể cảm nhận được. Tôi hỏi cậu, cậu có muốn học nghệ, giết chết kẻ thù của cậu, trả huyết hải thâm thù không?”

Lý Thi Thư vốn đã định chết trong tù, giờ nghe nói có thể báo thù, hắn lập tức kích động nói: “Tôi đồng ý”.

Người áo đen: “Muốn trở nên mạnh hơn thì phải trả giá, cậu sẽ trở nên vô cùng xấu xí, khát máu, hung hãn, hơn nữa còn bị nhân sĩ chính đạo truy sát, cậu có chấp nhận được những điều đó không?”

Lý Thi Thư cười hehe: “Dù có đối đầu với cả thiên hạ thì đã sao? Tôi hận trời, hận đất, hận người cả thiên hạ”.

Người áo đen cười haha: “Được. Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là đệ tử của ma quân tóc đỏ ta”.

Thế là Lý Thi Thư đã bị ma quân tóc đỏ đưa đi, tu luyện ma công. Chỉ trong vòng ba năm, hắn đã tấn công triều Tống, giết chết hoàng đế mới và giết sạch tất cả những người đã hại chết vợ con và người nhà mình.

Nhưng cách làm của hắn đã gây ra sự chú ý của rất nhiều tu sĩ chính đạo, nhiều cao thủ đến truy sát hắn. Hắn trốn đông trốn tây nhưng vẫn bị người ta truy sát, nhưng càng bị truy sát thì tu vi ma công của hắn lại càng cao. Cuối cùng, hắn đã đạt đến cảnh giới thần thông đỉnh phong, cách cảnh giới ma tôn mà hắn hằng mong đợi chỉ còn một bước.

Chính vào lúc này, hắn gặp phải một cô gái, cô ta khá giống với cô vợ đã quá cố của hắn, hơn nữa dường như cô ta không hề sợ dáng vẻ đáng sợ của hắn. Vốn dĩ hắn định nuốt chửng thần hồn tinh huyết của cô gái nhưng lúc đó lại không nỡ. Hắn giữ cô gái lại bên mình, không ngờ lâu ngày lại nảy sinh tình cảm, cuối cùng đã cưới cô ta làm vợ và định cư ở đó, sinh được một đứa con gái.

Ngô Bình nghe đến đây thì nói: “Ông trời có lỗi với ông nhưng ông lại có lỗi với những người vô tội đã chết trong tay ông, ông vừa đáng thương cũng vừa đáng hận”.

Lý Thi Thư bình thản đáp: “Chỉ cần có thể báo thù, trả giá thế nào cũng đáng. Mặc dù tôi không sợ chết nhưng sau khi tôi chết, nhất định vợ con tôi sẽ bị báo thù, tôi không thể bỏ mặc họ không lo. Chỉ cần đạo hữu chịu tha cho tôi, tôi bằng lòng dâng hết toàn bộ những gì mình tích góp được cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Đồ của ông cất ở đâu?”

Lý Thi Thư nhìn sang chiếc bình gốm xanh trên kệ sách và nói: “Trong chiếc bình đó có một cấm chế, chiếc nhẫn chứa đồ của tôi nằm ở trong”.

Ngô Bình cầm chiếc bình qua, quả nhiên cảm nhận được có pháp lực đang di chuyển bên trong, cậu hỏi: “Làm sao mở nó?”

Lý Thi Thư: “Đưa tay vào trong bình sẽ sờ thấy một hòn đá, xoay hòn đá sang trái ba lần, sang phải ba lần thì không gian trong bình sẽ tự động khởi động”.

Ngô Bình liếc nhìn: “Tốt nhất ông đừng dở trò đấy”.

Lý Thi Thư: “Đã đến nước này rồi, tôi không dám đâu”.

Thế là cậu đưa ta vào trong, quả nhiên đã sờ thấy một hòn đá, sau đó cậu vặn sang trái ba lần, vặn sang phải ba lần, thì nghe tiếng “rắc rắc”. Không gian trong bình đột nhiên mở ra, một cánh tay lớn thò qua, nắm chặt lấy cổ tay Ngô Bình, sau đó cậu đã bị kéo vào trong bình. Chiếc bình rơi xuống đất, vỡ toang.

Lý Thi Thư cười haha: “Đạo hữu, ở trong bình Càn Khôn Nhất Khí thoải mái không?”

Lúc này, Ngô Bình bị kéo vào một không gian chỉ có hai màu trắng đen, xung quanh là mây đen. Mây có sức ăn mòn cực mạnh, da cậu bắt đầu bốc khói, hai mắt đau nhức.

“Lý Thi Thư, ông ngon đấy”. Cậu liên tục cười mỉa: “Ông nghĩ chiếc bình này có thể nhốt được tôi sao?”

Ma quân mắt xanh nói: “Đây là bình Càn Khôn Nhất Khí, tôi từng dùng nó luyện hóa ma quân tóc đỏ. Tôi nhớ lúc đó ông ta đã kiên trì được ba phút. Nhóc con, cậu có thể kiên trì được mấy phút? Haha…”

Ngô Bình không nói thêm gì, cậu lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, Thập Địa Kiếm Kinh, Nguyên Cơ Kiếm Kinh cũng như Thiên Thượng Tam Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm và Thiên Ngoại Nhất Kiếm trong đầu cậu, thậm chí còn có cả kiếm quyết mà cậu lĩnh hội được trên tường, tất cả đan xen và thăng hoa trong đầu cậu.

Con người luôn bộc phát tiềm năng mạnh mẽ khi đứng trước khoảnh khắc sinh tử, lúc này, trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều kiến thức và trí tuệ, còn có cả một luồng sức mạnh vượt xa tu vi hiện tại của cậu xuất hiện.

“Tam Kiếm Quy Nhất, Vô Thượng Kiếm Phổ”.

Cậu ghì giọng hét lên, vung kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay lên, một luồng kiếm quang vô cùng mạnh mẽ chém tan thế giới trắng đen, phá vỡ kết giới.

Cùng lúc đó, chiếc bình Càn Khôn Nhất Khí cũng bị một luồng kiếm khí từ bên trong chém nát làm hai, sau đó một luồng sát vụt ra, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, đấy là Ngô Bình.

Lúc này, Ngô Bình bị khí đen làm hoại tử mất một lớp da, cậu lập tức lấy ra hai viên đan dược và nuốt xuống, chữa lành vết thương.

Ma quân mắt xanh ngơ ngác nhìn cậu, không thốt ra được một chữ.

Ngô Bình: “Ma quân mắt xanh, kế hoạch của ông đã thất bại, ông còn gì muốn nói nữa không?”

Ma quân mắt xanh ngược lại trở nên bất cần: “Muốn chém muốn giết thì tùy ý”.

Ngô Bình nhìn xuống đất, sau khi bình Càn Khôn Nhất Khí bị cậu chém vỡ thì có một chiếc nhẫn rơi ra, cậu hỏi: “Chiếc nhẫn này là pháp khí chứa đồ mà ông nói đấy sao?”

Ma quân mắt xanh nói với vẻ mặt khó chịu: “Tôi không lừa cậu, nó vẫn luôn nằm trong bình Càn Khôn Nhất Khí”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK