Ngô Bình ngẩn ra, thầm nghĩ, thế là muốn quấn lấy mình à?
Anh húng hắng bảo: “Lạc Mộng Trần, hôn nhân đại sự không phải là chuyện tôi có thể làm chủ. Sau này hẵng tính”.
Lạc Trường Sinh cười nói: “Cậu Ngô à, để Mộng Trần ở lại chăm sóc cậu là đúng rồi. Về việc cậu có cho con bé danh phận hay không thì tuỳ ý cậu”.
Lạc Mộng Trần cũng tiếp lời: “Anh Ngô Bình, xin hãy để tôi ở lại bên cạnh anh!”
Ngô Bình còn định chối từ thì Lạc Trường Sinh đã đứng dậy. Ông ta nở nụ cười nham hiểm, đoạn nói: “Cậu Ngô, tôi đi gặp hai kẻ rác rưởi ấy đây. Mộng Trần tạm thời ở lại bên cậu”.
Lạc Trường Sinh nói đi là đi ngay. Đến khi Ngô Bình đuổi theo ra cửa thì ông ta đã biến mất.
Lạc Mộng Trần lo lắng: “Ông cố đi gặp nhẫn thánh và kiếm thánh rồi. Năng lực của ông còn chưa hồi phục…”
“Yên tâm đi”, Ngô Bình nhẹ nhàng nói,“Địa Tiên là một sự tồn tại cực kỳ khủng khiếp, mà ông Lạc cũng chẳng phải là Địa Tiên bình thường. Chỉ cần ông ấy kéo giãn khoảng cách, dù có là kiếm thánh hay nhẫn thánh cũng không đủ sức đe doạ ông ta”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ: “Thật ư? Anh Ngô Bình thật thông thái, hiểu biết cả cảnh giới Địa Tiên”.
Đối với người dưới cấp Địa Tiên, dù có là Nhân Tiên cũng khó lòng tỏ tường sự kỳ diệu của cấp bậc Địa Tiên. Vậy mà Ngô Bình lại khẳng định chắc nịch như vậy, chứng tỏ anh có hiểu biết sâu rộng về Địa Tiên.
Ngô Bình đáp: “Biết sơ sơ thôi”.
Rồi anh nhìn hai ninja nữ phía sau Lạc Mộng Trần: “Họ là vệ sĩ của cô à?”
Lạc Mộng Trần vội đáp: “Hoshi và Miyo. Họ đã lớn lên cùng tôi. Theo sự sắp xếp của ông nội, họ đã được huấn luyện theo chế độ hà khắc nhất ngay từ bé, mục đích là bảo vệ tôi. Trên danh nghĩa, chúng tôi là chủ tớ, nhưng thật ra thân thiết như chị em vậy”.
Ngô Bình lắc đầu, thở dài: “Thật đáng tiếc. Hai hạt giống tốt lại bị huấn luyện thành ra thế này”.
Nghe anh nói vậy, Miyo lập tức lộ vẻ không phục. Nhưng Lạc Mộng Trần đang có mặt ở đây, cô ta không dám lên tiếng.
Ngô Bình chẳng quan tâm, nói tiếp: “Nhẫn thuật mà họ học quá rác rưởi. Cái gọi là ‘trèo cây tìm cá, bỏ gốc lấy ngọn’ chính là để chỉ họ đấy”.
Hoshi bực tức phồng má, lẩm bẩm phản bác: “Tôi là ninja thượng đẳng đấy nhé”.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Ninja thượng đẳng? Đúng vậy, tu vi của cô có lẽ cũng đạt đến cảnh giới Thần. Nhưng đứng trước cao thủ thật sự, cô sẽ không tiếp nổi dù chỉ một chiêu”.
Lạc Mộng Trần giật mình, bèn nói: “Anh Ngô Bình à, anh có thể chỉ điểm cho bọn họ không? Nhẫn thuật của họ được học ở bên ngoài, từ một vị nhẫn thánh của Koga”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Cũng được”.
Anh bảo Hoshi và Miyo đến nơi rộng rãi hơn, đoạn cất lời: “Tôi sẽ dạy một bộ đoàn thể thuật cho các cô, luyện trước xem sao nhé”.
Lạc Mộng Trần cười hỏi: “Tôi học được không, anh Ngô Bình?”
“Được, luyện cùng nhau đi”.
Anh thực hiện một động tác rồi bảo ba cô gái học theo. Chỉ vậy thôi đã đủ để nhìn ra ngộ tính của họ. Lạc Mộng Trần không hổ là hậu nhân của Lạc Trường Sinh, nắm bắt được điểm cốt yếu rất nhanh.
Hoshi cũng học khá nhanh, tốc độ gần như tương đương với Lạc Mộng Trần.
Miyo chậm hơn một chút, nhưng biểu hiện cũng rất tốt.
Ba cô gái thực hiện cùng một động tác, họ đều rất xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ. Để anh không ảnh hưởng đến việc hít thở, Hoshi và Miyo tháo hết mặt nạ ra, để lộ gương mặt đẹp tuyệt trần.
Nên biết rằng hai cô gái này đã được Lạc Trường Sinh tuyển chọn từ năm năm tuổi, không những phải xinh đẹp mà còn phải thông minh và có thể chịu khổ. Cuối cùng, Hoshi và Miyo đã bộc lộ tài năng nổi bật trong ba trăm cô gái, trở thành người thân cận của Lạc Mộng Trần.
Hoshi có ánh mắt dịu dàng, gương mặt tròn, mái tóc dài, vẻ ngoài đoan trang thanh tú, mang nét đẹp cổ điển của phương Đông. Nhưng vóc dáng của Hoshi rất nóng bỏng, vòng một còn đẫy đà hơn Miyo, đôi chân thì thon dài săn chắc.
Miyo để tóc ngắn, mặt trái xoan, toát ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Vóc dáng của Miyo không bằng Hoshi, nhưng dung mạo không hề thua kém, sở hữu một khí chất hoàn toàn khác. Nhìn tổng thể, hai cô gái đều có điểm mạnh riêng, không phân cao thấp.
So ra, Lạc Mộng Trần dường như là tập hợp ưu điểm của hai cô gái ấy. Không chỉ sở hữu thân hình gợi cảm, Lạc Mộng Trần còn có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp.
Ba cô nàng xinh đẹp đứng ngay trước mặt, Ngô Bình vui vẻ thưởng thức, tâm trạng tốt vô cùng. Anh chuyên tâm dạy đoàn thể thuật cho họ.
Luyện liên tục đến tám giờ tối, Ngô Bình định bảo họ ăn cơm thì Lâm Bạch đột nhiên xuất hiện, thì thầm vài câu vào tai anh.
Ngô Bình nhướng mày: “Chắc chắn chứ?”
Lâm Bạch gật đầu: “Chủ nhiệm à, làm sao đây?”
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi xem thôi!”
Thì ra kiếm thánh và nhẫn thánh kia đều dẫn thuộc hạ theo. Đám người này toàn là ninja thượng đẳng và đại kiếm sư, khó tránh việc gây chuyện thị phi. Mới vừa nãy, mấy tên ninja thượng đẳng đến vui chơi ở quán karaoke của huyện Minh Dương, có gọi vài cô gái.
Mấy cô gái này có chịu ra ngoài chơi hay không thì tuỳ tâm trạng, song đám ninja thượng đẳng này rất hào phóng, cuối cùng đã có bốn cô đi cùng họ. Nào ngờ vừa ra ngoài thì đã xảy ra án mạng, ba cô tử vong, một cô bị thương nặng và đang được cấp cứu ở bệnh viện.
Trên danh nghĩa, bốn ninja thượng đẳng này là doanh nhân Đông Doanh đầu tư vào tỉnh K, có người còn được chính phủ Đông Doanh chống lưng. Vì vậy, cục cảnh sát huyện lâm vào thế khó xử. Nếu họ không bắt người thì không thể giải thích với gia đình người đã khuất. Nếu họ bắt những người mang danh nghĩa doanh nhân đến đây thu hút đầu tư này thì sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đầu tư.
Hiện tại, bốn người Đông Doanh này đều ở khách sạn, cục không dám dám bắt họ cũng không dám thả họ đi.
Huyện đã ban hành lệnh phong toả toàn bộ tin tức để tránh gây chú ý. Nhưng giấy không gói được lửa, hiện đã có rất nhiều phóng viên đứng chờ trước khách sạn.
Lúc Ngô Bình đến nơi, chủ tịch huyện Hàn Thiên Dũng đã có mặt. Vẻ mặt ông ta rất nghiêm nghị, đang chờ chỉ thị của cấp trên. Thương hội khảo sát của Đông Doanh này do thị trưởng mới của Vân Đỉnh mời đến. Nhỡ đắc tội họ thì ông ta không gánh nổi hậu quả.
“Cậu Ngô?”, Hàn Thiên Dũng vừa thấy Ngô Bình đã vội vàng chạy đến.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chủ tịch Hàn, bây giờ nơi này do chúng tôi quản lý, ông và người của ông có thể đi rồi”.
Hàn Thiên Dũng ngẩn ra rồi vội vã nói: “Nhưng cậu Ngô à, thị trưởng đã căn dặn tôi phải chăm sóc tốt thương hội Đông Doanh này”.
Ngô Bình trả lời: “Phía thành phố có bất cứ vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi tôi”.
Hàn Thiên Dũng bối rối, còn muốn nói thêm thì Ngô Bình đã dẫn người vào khách sạn.
Ở sảnh khách sạn có mấy người đang khóc lóc, song một toán người mặc thường phục đã khống chế họ và không cho phép họ chạy lung tung. Xem ra họ là người nhà của nạn nhân đã mất. Con gái bị giết chết mà cảnh sát lại không bắt người, ngược lại còn khống chế họ. Họ không thể lý giải chuyện này, nên trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Ngô Bình vừa bước đến vừa hỏi: “Các vị là người nhà của người đã mất à?”
Mấy người mặc thường phục không nhận ra Ngô Bình. Một người đàn ông cao lớn hói đầu hỏi: “Anh là ai?”
Thường Minh đưa thẻ ra: “Cục Bảo an Quốc gia, lui xuống cả đi”.
Mấy người họ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn lùi ra xa.
Một người phụ nữ hơn năm tuổi, tóc hoa râm đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Xin cậu hãy giúp con gái tôi với. Tôi quỳ xuống xin cậu!”
Người phụ nữ khóc thảm thương, vẫn không chấp nhận được sự thật rằng con gái mình đã chết. Chịu kích thích quá lớn, tâm trí bà ấy đã có phần rối loạn.
Ngô Bình đỡ bà ấy dậy, nghiêm túc nói: “Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt hung thủ chịu tội!”
Một cặp vợ chồng trung niên khác nức nở nói: “Cậu cảnh sát à, con gái chúng tôi chết thảm quá, bọn chúng không phải là người mà là lũ súc vật!”
Chương 332: Giết chết toàn bộ
Ngô Bình nói: “Xin các vị yên tâm. Người Đông Doanh phạm tội ở nước chúng ta thì chắc chắn phải chịu trừng phạt! Bọn chúng sẽ phải trả giá vì hành vi của mình!”
Nghe Ngô Bình nói xong, mấy người họ mới không náo loạn nữa.
Ngô Bình bảo họ chờ ở dưới sảnh rồi dẫn người đến thẳng hiện trường.
Ở một căn phòng trên tầng bảy khách sạn, có vài cảnh sát đứng canh gác trước cửa. Các cảnh sát vừa định ngăn Ngô Bình lại thì đã bị Thường Minh đẩy ra, lạnh lùng nói: “Cục Bảo an Quốc gia làm việc, tránh ra!”
Cửa mở ra, Ngô Bình đi thẳng vào trong. Có bốn người Đông Doanh đang ngồi chơi Poker trong phòng khách, còn cười thích chí. Ba thi thể đang nằm trong căn phòng ngủ ở ngay phía sau họ.
Bốn tên này không hề cảm thấy giết người là chuyện gì to tát, còn chẳng buồn quan tâm!
Thấy nhóm người Ngô Bình xuất hiện, một gã Đông Doanh liền trừng mắt hỏi: “Ê, làm gì đấy?”. Tiếng Viêm Long của gã rất gượng, chỉ miễn cưỡng nghe hiểu được.
Ngô Bình phớt lờ họ, vào phòng ngủ trước.
Ba thi thể đều không mặc quần áo, trên người đầy vết thương, có vết cắn, vết bỏng, cả vết dao cứa.
Vẻ mặt của họ đều rất hoảng sợ, chắc chắn đã chịu rất nhiều đau đớn trước khi chết. Mà hạ bộ của ba thi thể đều bê bết máu, cực kỳ thê thảm.
Ngô Bình kiểm tra chi tiết, kết luận ba cô gái đều chết do mất máu quá nhiều. Đám người Đông Doanh này rõ là chơi quá trớn, không màng hậu quả.
Ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt anh tối sầm.
Gã Đông Doanh kia nhìn ra anh là người đến đây điều tra, bèn hét to: “Ê! Định khi nào mới thả chúng tôi đi đây? Chúng tôi là người của thương hội đấy nhé, các người giam giữ chúng tôi sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến vấn đề ngoại giao”.
Ngô Bình nắm cổ áo gã như nhấc một con chó chết. Gã kinh hoảng toan phản kháng, nhưng toàn thân đều bị khống chế, không thể nhúc nhích.
Gã hoảng sợ, hét lên: “Muốn làm gì hả?”
Ba tên Đông Doanh còn lại cũng bật dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Bình. Nhưng ngay giây tiếp theo, Dương Đoạn và Lâm Bạch đã toả ra một luồng khí tức cực mạnh, khiến bọn chúng biến sắc, không dám động đậy nữa.
Ngô Bình vỗ mấy cái lên người gã Đông Doanh ấy, hờ hững nói: “Giết người, đền mạng!”
Dứt lời, anh thả tay ra. Gã Đông Doanh ngồi phịch xuống đất, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Có thể nhìn ra anh cũng là người tu hành. Chủ nhân của tôi là nhẫn thánh đấy! Anh, chắc chắn muốn chống đối tôi chứ?”
Ngô Bình phớt lờ gã, lấy điện thoại ra rồi bật camera.
Gã Đông Doanh đang thấy khó hiểu thì đột nhiên trợn trừng mắt. Gã cảm thấy cơ bắp của mình đều đang co rút. Cường độ rất dữ dội, mỗi thớ cơ đều co thắt, mỗi sợi gân đều căng ra.
“A…”
Vài giây sau, gã gào lên thảm thiết, cả người cuộn tròn lại, sau đó thì tiếng đứt gân vang lên! Ngay sau đó, những thớ thịt không còn được kiềm hãm ấy lập tức co lại.
Đây thật sự là một quá trình vô cùng đau đớn. Gã Đông Doanh thuộc cảnh giới Thần này chẳng mấy chốc đã ngất đi. Nhưng Ngô Bình đá gã một cái, gã lập tức tỉnh táo lại rồi tiếp tục gào thét thảm thương.
Làn da của gã xuất hiện nhiều mụn thịt cực lớn. Gã không ngừng la hét, khiến các cảnh sát đứng bên ngoài sợ hãi, bàng hoàng nhìn vào phòng.
Ba tên Đông Doanh còn lại đều biến sắc. Một tên giận dữ nói: “Các người đã làm gì?”
Ngô Bình vừa quay vừa hờ hững đáp: “Bàn Cân Thủ, vừa mới học được. Không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy”.
Ba tên ấy đều lộ vẻ kinh sợ, người này đáng sợ quá!
Lúc này, do co rút cơ, các chức năng cơ thể của gã Đông Doanh nằm dưới đất đã dần dần sút giảm. Gã không thể hít thở, tim ngừng đập, cơ thể cứng lại rất nhanh, tắt thở mà chết. Cơ thể gã cuộn tròn lại như một viên tôm chiên xù.
Lúc này, một thanh niên dẫn đội xông vào, tức giận nói: “Các người đang làm gì thế hả?”
Những người này đều mặc cảnh phục, xem ra là người của cục cảnh sát thành phố. Thanh niên nọ nhìn thấy thi thể của gã đàn ông Đông Doanh, liền phẫn nộ nhìn Ngô Bình: “Người này do anh giết?”
Thường Minh tiến về phía trước: “To gan! Anh biết anh đang nói chuyện với ai không hả?”
Thanh niên ấy cười khẩy: “Dĩ nhiên là biết! Anh ta là Ngô Bình, chỉ là một Tổng đội trưởng Truy bắt tội phạm cỏn con thôi!”
Giọng điệu của thanh niên này rất kiêu căng, không hề để Ngô Bình vào mắt.
Thường Minh cười khẩy: “Ngông cuồng quá nhỉ, ai cho anh sự tự tin ấy vậy?”
Thanh niên nọ hừ giọng: “Anh không có tư cách biết! Cút hết cho tôi, ngay bây giờ, nơi này do tôi phụ trách!”
Ngô Bình cau mày, lên tiếng: “Tốt nhất là anh nên nói rõ lai lịch để tránh ngộ thương”.
Thanh niên ấy hừ mũi, ngạo mạn đáp: “Nói cho anh biết cũng chẳng sao. Tôi là Hoắc Lập Phi, chủ tịch tỉnh Hoắc Đông Nguyên chính là bác của tôi!”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi còn tưởng bố anh là ông trời cơ đấy!”
Hoắc Lập Phi cả giận: “Anh nói gì cơ?”
Ngô Bình xua tay: “Cút nhanh đi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo”.
Hoắc Lập Phi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Anh dám!”
Ngô Bình sa sầm mặt: “Thường Minh, ra tay!”
Thường Minh lướt đến bên cạnh Hoắc Lập Phi nhanh như chớp, đẩy hắn ngã và đè đầu hắn xuống sàn.
Hoắc Lập Phi vừa ngỡ ngàng vừa giận dữ: “Dám động đến tôi! Bác tôi chắc chắn sẽ không tha cho các người!”
Cổ Lệ đá vào miệng hắn. Tên họ Hoắc chảy máu đầy miệng, gãy răng cửa, đau đến mức kêu la oai oái.
Cô ta lạnh lùng nói: “Còn dám nói vớ vẩn nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi anh!”
Hoắc Lập Phi sợ hãi, sắc mặt rất tệ, quả nhiên không dám hó hé nữa. Những người mà hắn dẫn theo đều tái mặt, đến thở mạnh cũng chẳng dám.
Ngô Bình lại hành động theo luật, sử dụng “Bàn Cân Thủ” với ba tên Đông Doanh còn lại. Tuy ba tên này là ninja thượng đẳng nhưng thực lực kém xa Ngô Bình. Có thêm Dương Đoạn và Lâm Bạch ở đây, bọn chúng hoàn toàn không đủ sức phản kháng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng đã vang lên tiếng gào thét thảm thiết. Ai nấy đều giương mắt nhìn ba tên Đông Doanh nọ cuộn tròn người lại, tắt thở rồi chết. Cả quá trình kéo dài mười phút, khiến Hoắc Lập Phi tái mặt vì sợ hãi.
Ngô Bình nói với Thường Minh: “Đưa thi thể xuống sảnh cho người nhà nạn nhân xem”.
“Vâng”, Thường Minh gọi thêm người, chuyển thi thể xuống sảnh khách sạn.
Trong căn phòng, Ngô Bình nhìn Hoắc Lập Phi đang đứng dậy, hờ hững nói: “Hoắc Đông Nguyên dính vào vụ án của Đường Uy, đến thân mình còn lo chưa xong. Thế mà anh còn dám lấy tên ông ta ra hù doạ. Anh nói xem, anh có phải kẻ ngu xuẩn không?”
Hoắc Lập Phi kinh ngạc. Ngô Bình nói không sai, bác của hắn đang gặp rắc rối, dạo trước còn dặn hắn phải biết điều một chút. Nhưng làm sao anh biết được chuyện cơ mật này?
Hắn không biết vụ án Đường Uy do chính Ngô Bình thúc đẩy!
Ngô Bình không có hứng thú gì với hắn, bèn xua tay: “Cút đi!”
Hoắc Lập Phi nghiến răng, ôm miệng, dẫn thuộc hạ rời đi, còn chẳng dám doạ dẫm câu nào.
Sau khi hắn đi, Lâm Bạch nói: “Chủ nhiệm à, đánh chết bốn tên Đông Doanh này, phía Đông Doanh chắc chắn sẽ gây sự”.
“Sợ cái gì?”, Ngô Bình cười khẩy, “Cử người theo dõi đám người Đông Doanh này, ai dám gây chuyện thì giết chết kẻ đó!”
Lâm Bạch đáp: “Vâng!”
Chương 333: Lần biến đổi thứ ba của Thần Cơ
Ngô Bình xuống sảnh. Người nhà nạn nhân nhìn ba thi thể cuộn tròn kia rồi căm phẫn đấm đá. Hàn Thiên Dũng đứng gần đấy, sắc mặt rất kém nhưng không dám nói gì.
Người nhà nạn nhân đánh mệt rồi, người phụ nữ trung niên kia mới cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện nên làm. Người chết không thể sống lại, mong các vị nén bi thương”.
Rồi anh lục soát người ba thi thể ấy, tìm được ít tiền mặt, vài tấm chi phiếu, tổng cộng hơn ba triệu. Anh chia khoản tiền này làm ba phần và gửi cho người nhà của ba nạn nhân đã khuất, đoạn nói: “Các vị vẫn phải tiếp tục sống, khoản tiền này xem như là tiền bồi thường của ba tên khốn kiếp này vậy”.
Người nhà nạn nhân rối rít cảm ơn anh rồi được dẫn lên lầu để kiểm tra thi thể người bị hại.
Hàn Thiên Dũng tiến đến vài bước: “Cậu Ngô à, mấy người này…”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Bọn Đông Doanh này đột nhiên phát tác bệnh rồi bất ngờ tử vong”.
Hàn Thiên Dũng không ngốc. Ông ta biết Ngô Bình đã ra tay, nhưng không dám không nghe theo, đành cười gượng: “Được, tôi hiểu rồi”.
Lúc này, có một ông lão mặt đầy nếp nhăn xông vào, dùng tiếng Đông Doanh, vừa chỉ vào thi thể vừa giận dữ nhìn Ngô Bình, miệng líu ríu nói những điều chẳng ai hiểu được.
Nhưng Ngô Bình vẫn nhìn chăm chăm vào đối phương. Tuy người này đã cải trang, nhưng anh vừa nhìn đã biết tu vi của đối phương rất cao, không thua kém Diệp Thiên Tông!
Ông lão có vẻ rất phẫn nộ, nói bằng tiếng Viêm Long: “Đồ giết người, tao phải tố cáo mày, mày nhất định phải đền mạng cho con tao”.
“Ra tay!”
Trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của Lạc Trường Sinh. Anh giật mình, nhưng ngay giây sau đã đột ngột rút kiếm ra.
Lần này ra ngoài, anh có mang theo thanh sát kiếm ấy. Anh vừa rút kiếm, đôi mắt ông lão kia đã loé lên hung quang. Ông lão chưa kịp ra tay thì linh hồn đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, đầu óc trống rỗng.
Đúng lúc này, kiếm của Ngô Bình đã vung đến. Kiếm loé sáng, đầu ông lão rơi xuống đất, máu trào ra từ lồng ngực.
“Á…”
Chủ tịch huyện Hàn Thiên Dũng sợ hãi hét toáng lên, mặt trắng bệch, cuống cuồng lùi về sau.
Ngoài cửa, Lạc Trường Sinh vừa tiến vào. Ông ta vẫn luôn đuổi theo nhẫn thánh Inoue Kazuo. Đối phương đã đến đây, ông ta cũng có mặt, bèn quyết đoán ra tay, phối hợp với Ngô Bình chém chết đối phương.
Lạc Trường Sinh cười nói: “Cảm ơn nhé, cậu Ngô!”
Ngô Bình hỏi: “Ông Lạc, đây chính là nhẫn thánh Inoue Kazuo?”
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Năng lực của kẻ này rất mạnh, nhẫn thuật cao siêu. Nếu không dùng thần niệm đuổi theo thì tôi đã bị bỏ xa rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Chẳng phải hạng tốt lành gì, giết sạch cả đi. Ông Lạc à, ông chịu trách nhiệm về cái chết của Inoue Kazuo đấy nhé”.
Lạc Trường Sinh nhẹ giọng đáp: “Tất nhiên. Người này do tôi giết, không liên quan gì đến cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Kẻ còn lại đâu rồi?”
Lạc Trường Sinh thản nhiên trả lời: “Biến thành tên ngốc rồi”.
Ngô Bình biết thần niệm của Địa Tiên mạnh vô cùng, những đòn tấn công tinh thần từ nó có thể biến người khác thành kẻ ngốc.
Anh nói: “Nếu đã giải quyết xong thì chúng ta rút thôi”.
Đám người Thường Minh ở lại dọn dẹp hiện trường. Ngô Bình và Lạc Trường Sinh về số Một Đông Hồ trước.
Khi họ về đến nơi thì đã hơn mười một giờ. Anh sai người nấu mấy món, uống vài ly với Lạc Trường Sinh.
Lạc Mộng Trần đứng bên cạnh, rót rượu cho hai người họ.
“Ông Lạc à, sắp tới, ông có dự tính thế nào?”
Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng đáp: “Tôi đã giết hai đại cao thủ, phía Oda Tamura sẽ hạn chế lộng hành. Nhưng tay cáo già này có tư chất khá tốt, chắc chắn sẽ đột phá lên Địa Tiên nhanh thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi nghe nói phía Đông Doanh có Nhẫn Giới?”
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Phải, nên có rất nhiều cao thủ của Đông Doanh. Ngày trước Đông Doanh xâm lược Viêm Long đã nhận được sự hỗ trợ của Nhẫn Giới đấy”.
Ngô Bình nói: “Thảo nào! Vậy ông còn muốn về Đông Doanh không?”
“Đương nhiên là về”, Lạc Trường Sinh đáp nhẹ: “Tôi nhất định phải tiêu diệt lũ khốn ấy!”
Ngô Bình gật gù: “Không vội. Ông hồi phục tu vi trước đã. Sau này ông đã là người của Hắc Thạch, tôi sẽ giúp ông thăng cấp nhanh chóng”.
Lạc Trường Sinh khẽ thở dài: “Tu hành quả là khó khăn, thật ra thì tôi thiếu một bộ công pháp phù hợp”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Hửm? Công pháp trước đó của ông có vấn đề gì sao?”
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Thật ra công pháp ngày xưa mà tôi tu luyện không hề yếu, tên là Hàn Băng Quyết. Nhưng thể chất của tôi thiên về tính hoả nên không thích hợp để tu hành”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Thể chất thiên về tính hoả à? Thế thì dễ thôi, tôi sẽ truyền Kim Dương Công cho ông”.
Lạc Trường Sinh kinh ngạc: “Cậu muốn truyền dạy công pháp cho tôi ư?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi nói rồi mà. Sau này ông chính là người của Hắc Thạch, dĩ nhiên tôi sẽ giúp ông”.
Với vẻ trang nghiêm, Lạc Trường Sinh đứng dậy, cúi người trước Ngô Bình: “Cảm ơn cậu!”
Ngô Bình ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, sau đó bí mật truyền dạy Kim Dương Công cho đối phương. Kim Dương Công là công pháp nằm trong phiến ngọc, là bộ công pháp thuộc tính hoả cấp một, Lạc Trường Sinh tu luyện nó sẽ rất thích hợp.
Anh vừa truyền dạy xong thì chợt cảm thấy trong cơ thể mình có biến động. Tiểu Thần vốn luôn yên tĩnh bỗng dưng hoạt bát hẳn lên.
Thế là anh về phòng luyện công, âm thầm giao tiếp với Tiểu Thần: “Tiểu Thần, mày ngọ nguậy gì đấy?”
Tiểu Thần truyền ra ý thức không rõ ràng, đại khái bảo là lần trước hấp thụ tiên lực mang lại lợi ích rất lớn, đã qua giai đoạn tiêu hoá và chuẩn bị biến đổi.
Lúc ở bộ lạc, phần lớn thời gian Thần Cơ đều ngủ say, vì thế giới hiện nay thiếu nguồn dinh dưỡng để nó phát hiện. Mà mỗi lần tỉnh giấc đều khiến nó yếu đi.
May mắn thay, nó gặp được Ngô Bình, đầu tiên là ăn cổ trùng, sau đó thì nuốt linh khí, vậy nên cuộc sống của nó cũng tốt hơn. Dạo trước, ở trong cơ thể Ngô Bình, nó đã hấp thụ được một lượng lớn tiên lực.
Nào ngờ tiên lực này lại giúp Thần Cơ phát triển rất nhanh. Nó sắp chuẩn bị tiến hành một lần biến đổi tuyệt đẹp!
Cuộc đời của Thần Cơ có chín lần biến đổi, gọi là Thần Cơ cửu biến! Trong những năm tháng dài đằng đẵng của Tiểu Thần, nó chỉ mới biến đổi hai lần, lần đầu đã là chuyện rất xa xôi. Còn lần thứ hai, chính là lần biến đổi sau khi Ngô Bình cho nó ăn cổ trùng.
Còn bây giờ, nó đã sắp biến đổi lần thứ ba!
Tiểu Thần chui ra từ cơ thể Ngô Bình. Nó nằm trên bàn, bắt đầu nhả tơ làm kén. Một giờ sau, nó bao bọc mình trong cái kén màu vàng, rồi không nhúc nhích nữa.
Ngô Bình nhìn xuyên qua kén, thấy Tiểu Thần đã biến thành nhộng, bên trong xảy ra một sự thay đổi rất thần kỳ. Một giờ rồi hai giờ đồng hồ trôi qua, đến tận sáng hôm sau, Tiểu Thần vẫn chẳng có động tĩnh gì. Quá rõ ràng, lần biến đổi này kéo dài hơn hai lần trước rất nhiều.
Sáng sớm, Lâm Bạch gõ cửa.
“Vào đi”.
Lâm Bạch đẩy cửa vào, cất lời: “Chủ nhiệm, phía trên có nhiệm vụ”.
“Nhiệm vụ gì vậy?”
Lâm Bạch đáp: “Kiếm thánh và nhẫn thánh đều chết ở Viêm Long. Giới tu hành ở Đông Doanh không thể chấp nhận sự thật, hy vọng Viêm Long có thể bắt và giết Lạc Trường Sinh”.
Ngô Bình cười khẩy: “Bắt và giết Lạc Trường Sinh?”
Lâm Bạch đáp: “Chủ nhiệm, đây không phải là chuyện cười. Nếu không nhờ Đoàn Long và Thần Võ Ti phản đối, đám người ấy đã đồng ý với yêu cầu của đối phương rồi”.
Ngô Bình nổi giận: “Đồng ý? Não họ bị úng nước rồi à?”
Lâm Bạch nói: “Thật ra họ không hề ngốc, điều kiện mà Đông Doanh đưa ra hấp dẫn vô cùng”.
Ngô Bình im lặng, đoạn hỏi: “Nhiệm vụ có liên quan đến Lạc Trường Sinh?”
Chương 334: Kho báu
Lâm Bạch: “Cứ coi là thế đi. Vì chúng ta không đồng ý với điều kiện của bên Nhật nên họ đang rất giạn dữ, họ sẽ cử người tới điều tra chân tướng của cái chết, nhiệm vụ của chúng ta là tiếp đón họ”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Bảo tôi phục dịch đám người Nhật ư?”
Lâm Bạch: “Chủ nhiệm, chuyện không đơn giản vậy đâu. Lần này họ mang tiếng đến điều tra chuyện cũ thôi, nhưng thực chất là tìm tang vật cướp được năm xưa”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tang vật cướp được năm xưa ư?”
Lâm Bạch: “Đúng vậy, từ một tin tình báo rất tin cậy cho biết, năm xưa khi xâm chiếm nước ta, người Nhật đã cướp được khá nhiều bảo vật, sau đó chia cho nhiều người khác nhau cất giữ. Vì chiến tranh thất bại nên một phần bảo vật đã bị họ giấu sâu trong núi”.
“Nhưng những người tham gia vào vụ cất giấu đó đều đã mất tích, đến người Nhật cũng không rõ vị trí cất giấu ở đâu, cho nên suốt bao năm qua họ đã liên tục cho người tới điều tra”.
Ngô Bình: “Không lẽ lũ dở ấy vẫn muốn cuỗm đồ đi ư?”
Lâm Bạch: “Không phải không có cơ hội”.
Ngô Bình hừ nói: “Được đấy, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này”.
Lâm Bạch: “Chủ nhiệm, cuối tuần này sứ đoàn của họ sẽ tới”.
Ngô Bình: “Các anh chuẩn bị trước đi”.
Lâm Bạch: “Vâng”.
Nói rồi, Lâm Bạch rời đi, còn Ngô Bình thì trầm tư suy nghĩ, nhắc đến chuyện tìm khi báu thì có ai hơn anh được chứ?
Sau khi suy nghĩ một lát, Ngô Bình lấy laptop ra rồi gọi video với Đoàn Long.
Lúc này, Đoàn Long đang ngâm mình trong một cái thùng gỗ lớn, bên trong đều là nước thuốc, anh ta cười nói: “Cậu biết nhiệm vụ rồi à?”
Ngô Bình: “Anh Long, em muốn biết nhiều hơn về vụ kho báu của người Nhật”.
Đoàn Long hỏi: “Sao, cậu có hứng thú với kho báu ấy à?”
Ngô Bình: “Em nghe nói ngày xưa, Nhật Bản đã chiếm được nhiều của cải của các nước, nhất là nước Viêm Long ta. Nếu có thể tìm được kho báu thì quá tốt còn gì”.
Đoàn Long gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhưng sự thật là người của chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi chẳng có thu hoạch gì nên anh cũng không quá trông chờ nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Cứ thử đi, nhỡ em gặp may thì sao”.
Đoàn Long ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, anh sẽ bảo người gửi tin tình báo cho cậu”.
Ngô Bình tắt cuộc gọi video, ngay sau đó anh đã nhận được tin tình báo, anh đọc một lát thì hai mắt như đã phát sáng.
Đây là những văn kiện cơ mật lấy được từ hoàng thất của Nhật, trong đó có nhắc tới của cải mà Nhật Bản cướp được của Viêm Long, sau đó được cất giấu ở hai nơi, một trong số đó là nơi mà Ngô Bình từng điều tra.
Theo tài liệu này thì của cải chủ yếu là vàng, bạc, đồ đồng và đá quý. Quân đội Nhật có người chuyên phụ trách mảng này. Song, đồ đều được cất ở kho, chưa kịp chuyển đi thì Nhật đã thất bại rồi.
Các lãnh đạo cấp cao của Nhật sợ Viêm Long sẽ phát hiện ra nên đã bí mật giấu đồ trong núi sâu, chờ thời cơ thích hợp sẽ lén mang về nước. Nhưng người tính không bằng trời tính, tất cả người phụ trách việc đó đều đã biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Theo thống kê thì kho báu ấy có giá trị rất cao, thậm chí lên tới hàng nghìn tỷ.
Trong lúc Ngô Bình đang đọc tài liệu thì cái kén trùng rung lên, một lát sau, kén vỡ ra, một con trùng trắng muốt béo tròn bò ra ngoài.
Nó bật người trên mặt bàn rồi nhảy lên vai Ngô Bình, sau đó lăn lộn trên bả vai anh.
Ngô Bình lấy nó xuống rồi cười nói: “Tiểu Thần, mày lột xác thành công rồi à?”
Tiểu Thần phát ra một ý thức rất rõ ràng rằng nó đã lột xác thành công, bây giờ đã siêu hơn lúc trước rất nhiều! Hơn nữa, nó đã tích được thần năng cấp cao hơn trong cơ thể nên muốn chia sẻ với Ngô Bình.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tốt quá rồi!”
Tiểu Thần chui tọt vào cổ áo của Ngô Bình rồi chui vào trong người anh.
Không lâu sau, Ngô Bình cảm thấy Tiểu Thần phóng ra một luồng sức mạnh màu tím thấm vào kinh mạch của anh. Nguồn sức mạnh này kết hợp với chân khí màu vàng có sẵn, khiến chân khí cũng đổi sang màu tím.
Chân khí màu tím còn ảo diệu hơn, vì thế có khả năng chữa lành vết thương tốt hơn, ngoài ra còn lực phòng ngự đáng kinh ngạc.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán bước đầu của Ngô Bình, anh vẫn cần thêm thời gian để tìm hiểu về chân khí màu tím này.
Một lát sau, Ngô Bình đã đi xuống dưới ăn cơm với mọi người. Lạc Trường Sinh đã đi rồi, nhưng không rõ đi đâu. Lạc Mộng Trần, Hoshi và Miyo vẫn ở lại. Hôm qua, họ luôn chăm chỉ tu luyện thuật luyện thể, hiệu quả mang lại rất tốt. Bây giờ, cả ba cô gái đều vô cùng cảm kích Ngô Bình, ngoài ra cũng thaya anh rất thần bí.
Ăn cơm xong, anh bảo ba cô gái tiếp tục tu luyện, còn nhóm Lâm bạch thì chuẩn bị cho nhiệm vụ tuần tới. Dẫu sao người Nhật cũng không dễ đối phó, họ nên chuẩn bị đủ mọi phương án.
Ngô Bình vẫn khá nhàn nhã, anh vừa cảm nhận sự diệu kỳ của chân khí màu tím, vừa tu luyện tổ hợp thuật luyện thể thứ hai.
Anh đã luyện xong tổ hợp thứ nhất, giờ có thể bắt đầu tổ hợp thứ hai được rồi.
Mức độ khó ở phần này đương nhiên sẽ tăng thêm, riêng động tác thứ nhất thôi đã khiến anh suýt phát điên rồi, anh đã tập hơn chục lần mà vẫn chưa thành công.
Ngô Bình cắn răng luyện tiếp đến tận trưa thì mỡi miễn cương tập cho ra hồn một chút, nhưng anh đã mệt lử, nằm im dưới sàn nhà bất động.
Lúc này, anh vô tình lướt điện thoại thì đọc được một tin mới. Bản tin này rất ngắn, đại khái là đại gia Lý Vân Đẩu ở Vân Đông mắc bệnh nặng, con cái tập trung hết ở bệnh viện như để tranh giành tài sản.
Đọc tới tin này, Ngô Bình ngồi bật dậy rồi gọi to: “Thường Minh!”
Thường Minh chạy ngay tới: “Chủ nhiệm!”
“Chuẩn bị máy bay, tôi phải đến Vân Đông, nhanh lên!”
Hiệu suất làm việc của Thiên Long rất cao, mười phút sau, tại sân bay Vân Đỉnh đã có một chuyến bay trống, chuẩn bị bay tới Vân Đông.
Trước đó đã có một chiếc trực thăng đỗ trong sân của căn biệt thự số một tại Đông Hồ.
Ngô Bình ngồi lên trực thăng rồi một mình bay tới sân bay, nửa tiếng sau, máy bay đã cất cánh.
Lúc này, anh đang thấy rất rối bời, sao ông nội anh lại mắc bệnh nặng? Anh phải đến Vân Đông ngay để cứu chữa, tuyệt đối không thể để ông xảy ra chuyện.
Trên đường đi, anh đã nhờ Hàn Bạch lấy giúp những thông tin cần thiết.
Hai tiếng sau, đã có một chiếc xe hơi chờ sẵn tại một sân bay nào đó của Vân Đông, sau đó tiến tới bệnh viện lớn nhât ở đây.
Đây là một bệnh viện rất giỏi, đứng thứ năm toàn quốc. Lúc này, một chiếc xe con đỗ bên ngoài, Ngô Bình bước xuống rồi nhảy tường vào trong.
Trong một phòng bệnh cao cấp nào đó, có một ông cụ tóc bạc đang nằm ở đây.
Trông ông ấy rất hiền lành, đôi mắt nhắm nghiền, người cắm đầy dây dợ. Có khá nhiều người đang chờ bên ngoài phòng bệnh, nhưng ai cũng chú ý giữ trật tự.
Chỉ có một điều dướng cao cấp trong phòng bệnh, để theo dõi tình hình của bệnh nhân.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng động, điều dưỡng vừa ngoái lại thì đã thấy có một người đàn ông xuất hiện, cô ấy hoảng sợ há miệng định hét lên, nhưng chợt thấy đầu mình nặng trĩu rồi ngất xỉu.
Người đó chính là Ngô Bình, cuối cùng anh cũng đã được gặp ông nội ruột của mình rồi.
Ngô Bình hít sâu một hơi, sau đó nói với người đang bất tỉnh nhân sự: “Ông ơi, ông yên tâm, cháu sẽ chữa khỏi bệnh cho ông”.
Chương 335: Cải tử hoàn sinh
Ngô Bình nhanh chóng kiểm tra tình hình sức khoẻ của ông lão thì thấy bệnh khá nặng do bị xuất huyết não. Hơn nữa, vị trí xuất huyết lại nằm sâu, nếu phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm.
Điều khó khăn hơn nữa là tế bào não của ông cụ đã bị tổn thương, dù có cứu được thì cũng để lại di chứng, khả năng cao đây là lý do khiến các bác sĩ từ chối phẫu thuật.
Trong đầu Ngô Bình lập tức nảy ra một phương án chữa bệnh, anh ấn một tay lên đầu ông cụ để truyền chân khí màu tím vào kinh mạch.
Hiệu quả chữa lành của chân khí màu tím tốt hơn chân khí màu vàng trước đó rất nhiều, nó vừa tiến vào trong đầu ông cụ, đã bắt đầu khôi phục tế bào não ngay.
Cùng lúc đó, Ngô Bình thi tiển nhãn lực để khống chế các cục máu đông ở huyết quản, di chuyển chúng tới chỗ khác, vì là động mạch nên càng về sau huyết quản càng lớn.
Cuối cùng các cục máu đông đã bị kéo hết tới một chỗ, Ngô Bình lấy kim châm cứu rạch một đường ở huyết quản để loại bỏ chúng ra ngoài.
Sua đó, anh nhanh chóng truyền chân khí màu tím vào để khôi phục huyết quản bị thương đó.
Toàn bộ quá trình trên chưa tới hai phút, sau đó Ngô Bình dùng kim châm cứu cắm vào đầu ông cụ cho tới khi chạm vào vị trí xuất huyết. Khi anh rút kim ra, một dòng máu bắn ra ngoài, mắt ông cụ nhấp nháy như chuẩn bị tỉnh lại.
Ngô Bình tiếp tục giơ tay mát xa đầu cho ông, đồng thời truyền tiếp chân khí màu tím vào. Mười phút sau, ông cụ đã thở dài một hơi.
Anh vội vàng lui ra ngoài, song vẫn không quên giơ tay vỗ vào người cô điều dưỡng, sau đó nhảy ngay ra ngoài cửa sổ.
Cô điều dưỡng mở to mắt rồi nhìn ra cửa sổ, nhưng lúc này ông cụ trên giường bệnh đã ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời, sau đó hỏi cô ấy: “Tôi đang ở đâu đây?”
Cô điều dưỡng vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Thưa ông, đây là bệnh viện Số Một, ông phải nhập viện vì bệnh nặng… để cháu đi gọi bác sĩ…”
Ngô Bình ngồi trên ghế đá dưới sân bệnh viện, anh dựng tai lên nghe tiếng động ở trong phòng.
Cả giám đốc bệnh viện, bác sĩ phụ trách và chủ nhiệm khoa đều tới, sau khi kiểm tra các chỉ số, ai nấy đều vô cùng hoang mang, rõ ràng bệnh nhân gặp tình trạng xuất huyết não nghiêm trọng, sao giờ lại khỏi rồi?
Bác sĩ chính vô cùng hoang mang hỏi Lý Vân Đẩu: “Ông Lý, ông thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Lý Vân Đẩu bình thản đáp: “Tôi thấy khoẻ lắm, đầu óc minh mẫn, cứ như trẻ ra mười tuổi ấy. Bác sĩ, rõ ràng các anh bảo tôi bị bệnh nặng cơ mà, chuyện này là sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không thể nào! Rõ ràng Lý Vân Đẩu bị bệnh rất nặng, dù la bác sĩ giỏi nhất thế giới ra tay thì ông cụ cũng không thể hồi phục tốt như thế này được.
Cô điều dưỡng thoáng do dự rồi chợt nhỏ giọng nói: “Ông ơi, hình như trước đó có người vào đây”.
Lý Vân Đẩu cau mày, hình như trước khi tỉnh lại, ông ấy lờ mờ nghe thấy có người nói chuyện với mình: “Cô bảo có người tới à, là ai thế?”
Cô điều dưỡng vội đáp: “Là một cậu thanh niên hơn 20 tuổi, trông rất nhanh nhẹn, nhưng chuyện sau đó thế nào thì cháu không nhớ rõ. Hình như cháu đã ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì ông cũng tỉnh rồi”.
Lý Vân Đẩu đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, kinh nghiệm sống và đầu óc hơn hẳn người bình thường. Ông ấy lập tức biết chuyện này không đơn giản, vì thế đã hỏi bác sĩ ở đó: “Nói cho tôi nghe về bệnh tình của tôi đi”.
Bác sĩ lập tức trả lời ngay, bệnh của Lý Vân Đẩu rất nghiêm trọng, nếu phẫu thuật sẽ cực kỳ nguy hiểm, vì thế bệnh viện đã chọn phương án cầm cự.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Lý Vân Đẩu nói: “Phiền các bác sĩ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, tạm thời không muốn ai vào đây”.
Nhóm các bác sĩ đi ra ngoài ngay, chỉ còn cô điều dưỡng ở lại.
Lý Vân Đẩu cười nói với cô ấy: “Cô gái, cháu có nhớ người đó vào đây lúc mấy giờ không?”
Cô điều dưỡng là một người tỉ mi, cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Chắc mười giờ kém mười lăm thôi ạ, vì đó là lúc thay thuốc nên cháu có xem giờ”.
Lý Vân Đẩu nói: “Lúc tôi tỉnh lại cũng nhìn đồng hồ, là hơn mười giờ, vậy là chỉ khoảng 17 phút mà đã có một người vào đây, ngay sau đó bệnh của tôi đã khỏi, rất có thể là liên quan đến người đó”.
Cô điều dưỡng ngạc nhiên nói: “Ý ông là người đó đã chữa khỏi bệnh cho ông ạ?”
Lý Vân Đẩu cười nói: “Ngoài ra còn giải thích nào hợp lý hơn không? À, cô gọi người nhà tôi vào đây đi”.
“Vâng”.
Nghe thấy tiếng của những người khác xong là Ngô Bình đứng dậy rời đi, mục đích anh tới đây là chữa bệnh cho ông nội mình, giờ việc đã xong, anh nên đi thôi.
Dù anh là máu mủ của nhà họ Lý, nhưng nhận người thân là chuyện lớn, cần thời điểm thích hợp và chuẩn bị nhiều thứ, tạm thời anh chưa thể nhận ông được.
Trời đã tối, anh định nghỉ lại một đêm ở Vân Đông rồi sáng sớm mai sẽ về.
Anh thuê phòng ở một khách sạn gần đó, sau đó đi ra phố ăn cơm
Ở đây có nhiều món ăn ngon cho Ngô Bình tha hồ chọn.
Hèn chi mà có câu Nam Đô nức tiếng với các món ngon, Ngô Bình đi dọc phố mà miệng không ngưng nghỉ lúc nào, anh mua đủ thứ.
Tay cầm thịt vịt, tay cầm thịt heo, anh đánh chén ngon lành, khi đi tới giữa phố thì gặp một người nước ngoài tóc đỏ đang ôm một cô gái bước tới, tay hắn cứ thọc vào trong váy của cô gái.
Mặt cô gái đỏ ửng, nhưng cô ta không hề phản kháng, trái lại còn âu yếm nhìn tên người nước ngoài kia.
Tên kia mai mê sờ mò nên không chú ý phía đối diện, vì vậy đã va vào Ngô Bình. Hắn cao hơn Ngô Bình, nhưng vừa va vào anh thì đã bật người ra như va phải một ngọn núi lớn.
Tên đó nổi giận rồi chỉ vào mặt Ngô Bình mắng nhiếc: “Mẹ kiếp, mày mù à?”
“Mày mới mù ấy!”, Ngô Bình vốn đã thấy tên này chướng mắt, đã thế còn dám chửi mình nên anh nhấc chân đá ngay vào chỗ hiểm của hắn.
Tên kia há hốc miệng rồi ôm hạ bộ nhảy tưng tưng, vài phút sau mới rít lên tiếng the thé.
Ngô Bình nhét cái chân giò lợn đang gặm dở vào miệng hắn rồi vả vào mặt hắn: “Nín đi mà ăn chân giò này”.
Mọi người xung quanh đều cười phá lên, còn cô gái kia thì vô cùng kích động, chạy tới túm áo Ngô Bình: “Anh đứng lại, Peter là người Mỹ, anh đánh anh ấy thì phải chịu trách nhiệm”.
“Thế à?”, Ngô Bình nhìn cô ấy rồi thờ ơ hỏi.
Cô gái nổi giận: “Đương nhiên, Peter là nhà nghệ thuật rất có tiền đồ, anh dám đánh người làm nghệ thuật, pháp luật sẽ trừng trị anh”.
Ngô Bình ăn nốt mấy miếng vịt quay rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát đã tới, các cảnh sát xuống xe, họ vừa nhận được điện thoại là có một sếp lớn đang phá án ở đây, cần họ tới hỗ trợ.
“Thủ trưởng”, mấy người đó đều hành lễ với Ngô Bình.
Anh gật đầu rồi lấy chứng nhận ra nói: “Người này buôn lậu chất cấm, các cậu dẫn về đồn điều tra đi”.
Cô gái cuống lên: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Peter không buôn lậu chất cấm…”
Song, cô ta vừa nói dứt câu đã cứng họng vì Ngô Bình đã lôi một túi bột trắng trong túi của Peter ra.