Cuối cùng chiếc xe ngựa cũng đã đi vào địa phận thành Bạch Mã. Bởi vì Tống Tử Sơn cũng có chút tiếng tăm nên lính gác cổng cho đi qua luôn mà không cần kiểm tra.
Xe đi trên đường lớn, Ngô Bình mắt tròn mắt dẹt nhìn xung quanh. Trước mặt anh là vô số tòa nhà cao tầng cứ như khi còn ở Địa Cầu. Trên không trung là những chiếc kiệu bay xinh đẹp có tốc độ cực nhanh.
Không chỉ ở dưới mặt đất mà bên trên thành cũng có một vài vườn hoa hoặc cung điện bay lơ lửng giữa bầu trời. Từng đoàn người tu hành và kiệu bay nối tiếp nhau đi vào những chỗ đó.
Khi đặt chân vào thành Bạch Mã, Ngô Bình có ảo giác như đang trở về thời đại của Địa Cầu.
Tống Tử Sơn cười hỏi: “Cậu thấy nơi này thế nào?”
Anh đáp: “Tốt đấy chứ. Chú Tống, cháu muốn tìm một vị Thần Tiên bằng một bức vẽ có được không?”
Tống Tử Sơn nói: “Nếu chỉ có tranh vẽ thì khó đấy. Cho dù là Thần Tiên có thực lực khá mạnh thì tôi cũng không quen nổi. Nhưng nếu biết được tên người ta thì dễ nghe ngóng hơn”.
Ngô Bình giải thích: “Cháu không biết tên người này, chỉ biết là một nữ tu, thực lực tương đương Đại Đạo Quân, tức là ở giữa Đại Thần và Thần Vương”.
Tống Tử Sơn hết cách nói: “Vậy thì chỉ có thể dò hỏi từ từ thôi”.
Sau khi đi thêm một đoạn, Ngô Bình cáo từ Tống Tử Sơn rồi xuống xe. Anh nhìn theo bóng xe ngựa ngày một xa dần, quyết định đi dạo tìm chỗ ở trước.
Muốn lăn lộn ở Đấu Hư thần vực thì không thể không có tiền. Bước đầu tiên anh muốn kiếm được tiền dùng trong thần vực.
Tống Tử Sơn đã nói tiền tệ thông dụng ở thần vực khác với bên ngoài. Ở đây không có tiền bùa mà dùng thần tệ, bao gồm tiền tệ bình thường, Đại Thần tệ, Thần Vương tệ và Thần Đế Đan.
Thần Đế Đan là đan dược, cũng là một loại tiền tệ. Một viên Thần Đế Đan có thể đổi sang một nghìn năm trăm đồng Thần Vương tệ. Một đồng Thần Vương tệ lại đổi được mười nghìn thần tệ.
Tất nhiên người bình thường không thể dùng tới thần tệ. Bọn họ chỉ dùng tiền vàng, tinh tệ. Chẳng hạn ở thành Bạch Mã, một đồng tiền vàng có thể mua mười cái bánh bao thịt, giá trị không cao lắm. Một đồng lam tinh tệ có thể đổi sang một trăm đồng tiền vàng. Một đồng hoàng tinh tệ đổi được hai mươi lăm đồng lam tinh tệ. Một đồng tử tinh tệ lại đổi được ba mươi sáu đồng lam tinh tệ. Mà một đồng thần tệ có thể đổi được năm mươi đồng tử tinh tệ.
Nói cách khác, một đồng thần tệ có thể đổi được bốn triệu năm trăm nghìn đồng tiền vàng, hoặc là bốn mươi lăm nghìn đồng lam tinh tệ.
Kỳ thực còn có một loại tiền tệ thông dụng khác, đó chính là đan dược. Ngô Bình tìm tới một nhà thuốc xem thử, phát hiện đan dược được bày bán ở đây rất tầm thường, chất lượng không tốt lắm.
Anh lấy ra một chiếc hồ lô đựng Âm Dương Bổ Hồn Đan đã luyện chế từ trước, tổng cộng có hai mươi lăm viên, tất cả đều là đan dược vương phẩm.
Ông chủ thấy anh đi vào thì cười hỏi: “Cậu muốn mua đan dược gì?”
Ngô Bình hỏi ngược lại: “Chỗ các ông có Âm Dương Bổ Hồn Đan không?”
Ông chủ tức tốc tìm kiếm trong danh sách đan dược bên cạnh, nhanh chóng tìm thấy Âm Dương Bổ Hồn Đan: “Loại đan dược này có tác dụng tăng cường thần hồn, ổn định âm dương. Nhưng hiện giờ cửa hàng của tôi không có, nếu cậu cần thì tôi có thể nhập hàng vào”.
Anh đáp: “Âm Dương Bổ Hồn Đan vương phẩm thì bán bao nhiêu thần tệ?”
Ông chủ ngẫm nghĩ một hồi, giá nhập vào loại đan dược này không dưới năm nghìn thần tệ, bèn bảo: “Ít nhất là mười hai nghìn”.
Ngô Bình bật cười: “Mười hai nghìn hả? Hơi đắt rồi”.
Ông chủ nghiêm mặt nói: “Cậu muốn đan dược vương phẩm, loại này không dễ tìm đâu”.
Ngô Bình lấy hồ lô ra: “Không dám giấu ông, tôi có một ít Âm Dương Bổ Hồn Đan vương phẩm. Nếu ông cần thì tôi có thể cung cấp”.
Ông chủ sửng sốt, đổ một viên ra kiểm tra kỹ càng. Ông ta là người trong nghề, nhìn qua là biết viên đan dược này không tầm thường: “Cậu lấy đâu ra số đan dược này?”
Anh hỏi ngược lại: “Xuất xứ không quan trọng, quan trọng là ông chủ có hứng thú với nó không?”
Ông chủ im lặng một hồi rồi cười nói: “Tôi có thể mua lại, nhưng giá chỉ có bốn nghìn thần tệ”.
Ngô Bình đáp: “Bốn nghìn cũng được. Nhưng ông phải mua hết chỗ này”.
Ông chủ bật cười: “Tất nhiên. Đan dược tốt như vậy cơ mà. Cậu có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu”.
Cuối cùng anh bán hết hai mươi lăm viên đan dược, thu vào túi một trăm nghìn thần tệ.
Sau khi có tiền, anh đi tới khách sạn hạng sang gần đó. Nơi đây có những khu nhà riêng biệt, yên tĩnh, mỗi đêm nghỉ lại phải mất tới năm mươi thần tệ.
Tất nhiên, chất lượng phục vụ cũng rất tốt. Có người dọn dẹp và chạy vặt phục vụ riêng cho anh. Đồ ăn cũng toàn mua từ nhà hàng sát vạch, hương vị khá ngon.
Vì không tìm thấy người phụ nữ kia nên anh quyết định bói một quẻ tìm phương hướng trước. Ý nghĩa Bát Quái giúp thuật bói toán của anh giỏi hơn trước nhiều. Thân phận người hòa hợp cũng khiến năng lực bói toán của anh tăng lên gấp trăm lần.
Anh lấy mấy đồng tiền tự ném xuống mặt đất, trong không trung lập tức hiện ra ảo ảnh bảy tầng. Anh quan sát hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Lạ thật, trên này lại bảo Mỹ Ngọc không ở đây. Nơi cô ấy ở có người có thực lực cao hơn mình, vậy ở đâu đây?”
Lẽ ra anh phải tính được vị trí của Mỹ Ngọc, thế nhưng do sự tồn tại của cao thủ siêu cấp kia nên anh không thể tính ra cụ thể.
“Mạnh hơn cả mình là Thần Đế, Tiên Hoàng sao?”
Anh không nghĩ nhiều nữa, quyết định tu luyện Đoạt Thiên Kinh. Đây là bản ban đầu, tổng cộng có chín tầng. Thế nhưng lại có người tu luyện đến tầng thứ mười. Anh đoán là người đó tu luyện xong tầng thứ chín thì lột xác thêm lần cuối cùng. Nếu anh tu luyện được tầng thứ chín thì có lẽ cũng sẽ lột xác thêm lần nữa.
Anh đã tu luyện xong ba tầng đầu của Đoạt Thiên Kinh, bây giờ bắt đầu tu luyện đến tầng thứ tư. Thân phận người hòa hợp cuối cùng giúp tốc độ tu luyện Đoạt Thiên Kinh của anh tăng lên rất nhiều.
Trời còn chưa sáng anh đã đạt tới tầng thứ sáu. Khí tức xung quanh anh lại càng thêm nồng đậm. Nhưng nếu anh giấu sức mạnh đi thì người ngoài sẽ không nhìn ra được.
Tầng thứ tư của Đoạt Thiên Kinh giúp nâng cao tiềm lực, tầng thứ năm thu được sức mạnh phản phệ, còn tầng thứ sáu thì có thể cướp đoạt vận khí của người khác.
Phải biết rằng, cảnh giới Đoạt Thiên trong Tiên Đạo cũng chỉ có sáu tầng. Ngô Bình tu luyện được như vậy đã đạt tới đỉnh cao. Nhưng trên thực tế, đằng sau còn có bốn tầng khác lợi hại hơn!
Trời sáng, anh đến tiệm cơm đối diện ăn sáng rồi đến một quán trà, gọi một ấm trà và chút đồ ăn vặt để nghe ngóng mọi người xung quanh bàn tán.
Anh ngồi suốt cả buổi sáng cũng không nghe thấy tin tức mình cần, nhưng lại nghe được khá nhiều chuyện thú vị của thành Bạch Mã.
Anh đang định đứng dậy rời đi thì thấy con gái của Tống Tử Sơn. Cô ấy mặc một bộ quần áo rất đơn giản, mộc mạc, đeo một chiếc khăn lụa che mặt, khiến cho nhiều người quen biết chưa chắc đã nhận ra.
Anh thầm cảm thấy quái lạ, không biết cô nàng này muốn đi đâu?
Cô ấy đi vào một tòa nhà, khẽ gõ cửa một cái. Cửa mở ra, một chàng trai trẻ thấy cô ấy thì vui mừng nói: “Em đến rồi”.
Cô chủ nhà họ Tống nhẹ nhàng gật đầu, được người kia dẫn vào trong.
Ngô Bình trốn ở đầu tường. Người khác không nhìn thấy nhưng anh lại có thể thấy rõ mồn một mọi chuyện trong tòa nhà đó.
Anh thấy cô chủ nhà họ Tống tháo khăn lụa xuống cười nói: “Chu Lang, đây là lần đầu tiên em làm trái lời bố chạy ra ngoài gặp anh đấy”.
Người kia cười đáp: “Trước kia chúng ta chỉ liên lạc qua thư từ, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt chính thức”.
Chương 1757: Trại Bạch Lang, sách Sinh Tử
Cô gái họ Tống mỉm cười: “Bố em thường nói bên ngoài có nhiều kẻ xấu, dặn em phải cẩn thận. Em thấy ông ấy lo lắng quá rồi. Người như Chu Lang sao có thể là kẻ xấu được?”
Người đàn ông được gọi Chu Lang kia bỗng nở nụ cười quái dị: “Thực ra bố cô nói rất đúng, tôi chính là kẻ xấu”.
Đúng lúc này, mấy gã đàn ông cao lớn xông ra từ trong căn phòng phía sau người kia, trông bộ dạng hùng hổ không giống người tốt cho lắm.
Cô gái hoảng sợ hét lên: “Anh…”
Chu Lang thản nhiên nói: “Tôi đã phải phí rất nhiều công sức, ròng rã ba tháng trời mới dụ cô ra đây được. Nhưng mà tất cả đều đáng giá”.
Cô gái lấy lại bình tĩnh gặng hỏi: “Anh là ai?”
Chu Lang bật cười đáp: “Bọn tôi là người của trại Bạch Lang ở ngoài thành, hôm nay muốn bắt cô lên núi. Bố cô muốn cô còn sống quay về thì phải giao tiền cho chúng tôi”.
Cô gái khẽ thở dài: “Quả nhiên bố nói không sai, tại tôi sơ ý”.
Chu Lang cười phá lên: “Tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn phối hợp. Chúng tôi đều là người thô kệch, lỡ làm cô bị thương thì không còn xinh đẹp nữa đâu”.
“Các người định bắt cóc tống tiền sao?”, chợt có giọng nói vọng lại từ đầu tường.
Đám người kia giật nảy mình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai trẻ đang ngồi sừng sững ở đó, miệng ngậm cọng cỏ đang nở nụ cười lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cô gái họ Tống thấy Ngô Bình xuất hiện, ngơ ngác thốt lên: “Anh Ngô!”
Ngô Bình nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh cô ấy: “Cô Tống, mặt mũi tên này như vậy mà cũng lừa được cô à?”
Cô gái họ Tống xấu hổ đỏ bừng mặt, thấp giọng phân bua: “Anh ta làm thơ rất hay nên tôi mới mắc lừa”.
Ngô Bình nói: “Làm thơ hả? Tôi không giỏi cái này”.
Chu Lang kia nổi giận quát tháo: “Ranh con đừng có nhúng tay vào chuyện của người khác!”
Anh vỗ vai Chu Lang một cái. Anh ta không thể né tránh, chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng bố xâm nhập vào cơ thể mình, hoảng loạn gào lên: “Cứu mạng!”
Ngô Bình tra hỏi: “Mấy người bắt cóc tống tiền thế này, chắc là kiếm được không ít đâu nhỉ?”
Chu Lang đáp: “Không được nhiều lắm, dù sao cũng là công việc nguy hiểm dễ mất mạng”.
Anh lại hỏi tiếp: “Thế cả trại của các người có bao nhiêu tiền?”
Chu Lang thành thật khai báo: “Ít nhất cũng phải mấy triệu thần tệ”.
Ngô Bình hài lòng nói: “Tốt lắm. Anh mau liên hệ cho trại chủ, bảo chuẩn bị hai triệu thần tệ đến chuộc các anh đi. Không có tiền thì tôi sẽ đánh chết các anh rồi làm mồi lửa thiêu sạch trại Bạch Lang gì đó của các anh”.
Mặt mũi Chu Lang trở nên trắng bệch. Anh ta làm nghề bắt cóc, lần đầu tiên bị người ta bắt, sợ hãi nuốt nước bọt: “Với tính cách của trại chủ chắc chắn không có khả năng bỏ tiền chuộc mạng chúng tôi”.
Ngô Bình bình thản nói: “À, vậy là các anh không có giá trị gì đúng không? Vậy thì chết đi”, anh tung chưởng đập bẹp đầu người bên cạnh, khiến đối phương chết ngay tại chỗ không kịp kêu lên một tiếng.
Chu Lang khiếp vía vội vàng chứng minh: “Tôi, tôi có giá trị!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy hả? Nói nghe xem nào”.
Chu Lang hít một hơi thật sâu: “Tôi biết trại Bạch Lang có một bảo vật. Chính nhờ có nó nên trại chủ mới có thể thoát chết nhiều lần, sống đến tận bây giờ”.
Ngô Bình gặng hỏi: “Bảo vật gì?”
Chu Lang dè dặt hỏi lại: “Anh có thể tha chết cho tôi không?”
“Bốp!”
Ngô Bình cho anh ta ăn một cái bạt tai, lạnh giọng quát: “Giết hay không là chuyện của tôi, anh không có quyền quyết định. Bây giờ có thành ý thì cơ hội sống sót càng cao”.
Chu Lang rưng rưng nước mắt đáp: “Được được, tôi sẽ cố hết sức!”
Anh ta kể tiếp: “Bảo vật của trại chủ tên là sách Sinh Tử”.
Anh hiếu kỳ hỏi: “Đó là pháp khí sao?”
Chu Lang nói: “Chỉ cần trại chủ viết tên một người lên, rồi vẽ hình và viết ngày sinh của người đó lên thì người đó sẽ phải chết. Ngược lại, người nào sắp chết mà viết tên mình lên đó thì có thể thoát nạn. Trại chủ nói đây là bảo vật quý giá, với thực lực của ông ta thì chỉ có thể sử dụng cho riêng mình. Bởi vậy ông ta chưa dám dùng nó để giết ai mà chỉ để tự cứu lấy mình”.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, không ngờ còn có vật như vậy!
Anh nói với cô Tống: “Cô về trước đi, tôi phải đến trại Bạch Lang một chuyến”.
Cô ấy vội ngăn cản: “Anh đừng đi, nguy hiểm lắm. Hay là để tôi gọi bố tôi rồi phái thêm nhiều người đi với anh?”
Ngô Bình thầm nghĩ cô gái này là người tốt bụng, cười bảo: “Không sao, chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đáng để tôi đặt vào mắt”.
Nói rồi anh đánh chết hết đám râu ria còn lại, sau đó dẫn Chu Lang bay về phía Bạch Lang trại.
Nơi này nằm ở phía Tây Nam của thành Bạch Mã, cách đó ba nghìn chín trăm dặm. Đấu Hư thần vực có trọng lực rất lớn. Người có thể phi hành ở đây đều có thực lực không tệ, nhưng không thể bay nhanh, cũng khó bay xa được. Phần lớn mọi người đều dùng kiệu bay hoặc xe ngựa để đi lại.
Người có thể thoắt cái bay xa mấy ngàn dặm như Ngô Bình là cực hiếm. Bình thường chỉ có cấp Đại Thần trở lên mới dám làm như vậy.
Khi đặt chân đến trước cổng trại Bạch Lang, Chu Lang biết lần này mình xong đời rồi. Anh ta biết người dẫn mình đi ít nhất cũng phải đạt cấp Thần Vương, thầm nghĩ thật xui xẻo, chọc đúng kẻ mạnh như vậy!
Bấy giờ trên đại điện của trại Bạch Lang, một đám người đang ăn uống chè chén no say. Đột nhiên Chu Lang và Ngô Bình đi vào.
Có người hỏi Chu Lang: “Lão Thất về sớm thế, cô gái nhà họ Tống đâu? Không bắt về hả?”
Chu Lang không dám hé răng nửa lời, lẳng lặng tránh ra mấy bước.
Ngô Bình cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là Ngô Bình. Hôm nay tôi đến để mượn mọi người mấy đồng tiêu vặt”.
Đám người ngơ ngác rồi cười phá lên. Đây là người đầu tiên dám ngang nhiên xông vào trại Bạch Lang của bọn họ!
“Ranh con, mày bị lão Thất lừa về hả? Có biết đây là đâu không?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Biết, tên là trại Bạch Lang chứ gì. Các người chính là một đám thổ phỉ thích bắt cóc tống tiền”.
Lúc này bọn họ không cười nổi nữa. Tại sao người này biết mà còn dám tới?
Một người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt anh. Hai cánh tay của gã ta ở trạng thái hóa đá, rõ ràng có thể chất khác với người bình thường.
Gã ta hừ lạnh một tiếng, tung nắm đấm về phía anh. Sức lực của gã ta rất lớn, dù là Thần tộc bình thường cũng không đỡ nổi.
Ngô Bình giơ tay đỡ lấy rồi đẩy nhẹ một cái. Gã đàn ông cao lớn kia bị đánh bay ra xa mấy chục mét rồi rơi xuống. Sau khi chạm đất, gã ta vẫn không ngừng rơi tự do xuống lòng đất. Mười mét, ba mươi mét, một trăm mét, cho đến tận mấy nghìn mét, gã ta mới ngừng rơi.
Anh chỉ mới đẩy một cái đã khiến đối phương phải chịu áp lực khổng lồ. Khi áp lực ấy tan biến, đối phương cũng đã bị đè nát dưới lòng đất.
Lúc này đám người mới bàng hoàng nhận ra, Ngô Bình không dễ chọc. Anh là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Anh nhìn lên người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất, cười hỏi: “Ông là trại chủ đúng không? Chu Lang nói ông có mấy triệu thần tệ hả?”
Người kia lạnh giọng đáp: “Cậu tưởng chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó là có thể giương oai ở trại Bạch Lang này sao?”
Anh thản nhiên đáp: “Phải. Với chút bản lĩnh này của tôi muốn đánh các ông vẫn đủ xài”.
Ông ta vung tay ra lệnh: “Xông lên cho tao! Bắt lấy nó!”
Chỉ trong thoáng chốc, đám người xung quanh nháo nhác lao lên. Nhưng Ngô Bình chẳng mảy may đến ý tới bọn họ. Cả người anh thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã đứng bên cạnh trại chủ, còn tươi cười hỏi ông ta: “Có phải ông định bỏ chạy không?”
Chương 1758: Cảnh giới Khi Thiên
Mặt trại chủ Bạch Lang tái nhợt. Khí tức mà Ngô Bình phóng ra khiến hắn không có cả dũng khí phản kháng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất nói: “Đại hiệp tha mạng!”
Ngô Bình: “Không phải ông có một cuốn Sách Sinh Tử sao? Không biết hôm nay là ngày chết của mình à?”
Trại chủ Bạch Lang cười khổ: “Vậy nghĩa là hôm nay đại hiệp sẽ không giết tôi”.
Ngô Bình: “Sách Sinh Tử đâu?”
Trại chủ Bạch Lang ngoan ngoãn lấy một cuốn sách màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra. Bên trên lưu chuyển một tầng khí tức quỷ dị.
Ngô Bình cũng không nhìn kỹ, trực tiếp thu lại mà hỏi: “Trại Bạch Lang còn bao nhiêu tiền?”. Đã tới đây rồi cũng nên kiếm một chút, dù sao ở Thần Vực cũng phải xài.
Trại chủ Bạch Lang: “Trong tay tiểu nhân còn năm, sáu triệu thần tệ”.
Ngô Bình: “Chuẩn bị cho tôi năm triệu, năm triệu này có thể đổi lấy mạng của ông”.
Trại chủ Bạch Lang không dám nghĩ ngợi nhiều, thống khoái giao ra năm triệu thần tệ. Ngô Bình liếc nhìn nói: “Được, thấy ông biết điều như vậy, nay tha ông một mạng. Có thời gian sẽ lại đến thăm”. Nói xong, anh cầm kim tệ, xoay người rời đi.
Đám người Bạch Lang ngơ ngác nhìn nhau, ông ta còn tới nữa sao?
Trở lại thành Bạch Mã, Ngô Bình vừa mới mở cửa ra đã thấy Tống Tử Sơn với cô chiêu họ Tống đang đợi mình trong sân.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng Tống Tử Sơn đã cúi người hành lễ: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu ra tay nghĩa hiệp, nếu không hậu quả khó lường”.
Thì ra sau khi trở về, Cô Tống đã kể lại mọi chuyện cho Tống Tử Sơn, Tống Tử Sơn mừng rỡ và cảm kích Ngô Bình nên sai người đi hỏi thăm tung tích của anh. Biết Ngô Bình đang ở nhà trọ thì lập tức dẫn con gái đến tận nơi cảm ơn.
Ngô Bình cười nói: “Chú Tống, chúng ta đã tán gẫu rất nhiều trên đường đi, cũng xem như bằng hữu. Một chút việc nhỏ này không đáng nhắc đến”.
Tống Tử Sơn nói: “Cậu Ngô là người nghĩa hiệp, nhưng đại ân đại đức của cậu, Tống tôi không thể quên. Cậu Ngô, nhà trọ này quá đơn sơ, không bằng đến phủ tôi ở ăn uống, nói chung cũng thuận tiện hơn ở đây”.
Ngô Bình thấy ông ta thật lòng mời nên lúc này cũng không khách khí, mà cùng ông đi tới phủ.
Tống Tử Sơn là một thương nhân có tiếng của thành Bạch Mã, tài sản phong phú nhưng tính cách khiêm tốn, quan hệ với thành chủ rất tốt. Những năm gần đây, cuộc sống vẫn luôn ổn định, buôn bán ngày càng tốt.
Tiến vào Tống phủ, Ngô Bình mới nhìn ra chênh lệch giữa nhà trọ với bên này. Chỉ là một gian phòng khách mà sàn nhà đã làm bằng linh thạch, tranh treo cũng do cao thủ vẽ ra, có lợi cho chủ sở hữu.
Hơn nữa, Ngô Bình cảm giác được bên trong Tống phủ có cao thủ ẩn núp. Lúc này, qua lời giới thiệu của Tống Tử Sơn Ngô Bình mới biết cô Tống tên là Tống Tiểu Thiền.
Tống Tử Sơn tiếp đãi nồng nhiệt còn mở tiệc cảm ơn. Sau khi uống ba chén thì bắt đầu hỏi về lai lịch của Ngô Bình, xem ra rất có hứng thú với anh.
Ngô Bình chỉ nói anh ấy đến từ nông thôn, chưa va chạm với xã hội. Tống Tử Sơn cười nói: “Cậu Ngô, cậu đi đến trại Bạch Lang, chuyến này thuận lợi chứ?”
Ngô Bình: “Cháu nghe nói ở đó có thổ phỉ, cho nên tới dạy dỗ cho bọn họ một chút với xin ít tiền”.
Tống Tử Sơn cười nói: “Tiến vào hang thổ phỉ như chốn không người, xem ra thực lực của cậu vượt xa dự liệu của tôi”.
Ngô Bình: “Chú Tống quá khen. Cháu chỉ biết chút võ phòng thân”.
Tống Tử Sơn: “Cậu khiêm tốn rồi. Tôi nhớ cậu muốn tìm một vị tiên nhân, chuyện này tôi đã hỏi qua, có thể bỏ tiền tìm người”.
Ngô Bình: “Có thể dùng tiền tìm người giúp?”
Tống Tử Sơn: “Ừm, lát nữa cậu để lại một bức chân dung. Chuyện này tôi sẽ thay cậu xử lí. Cho đến khi tìm được người, cậu cứ tạm ở đây, có gì cần cứ nói, đừng khách khí”.
Ngô Bình nhìn ra được, Tống Tử Sơn là người có trí tuệ lại nhiệt tình, anh hỏi: “Chú Tống, cháu thấy trong thành có không ít Bán Thần. Chú Tống cũng là Bán Thần sao?”
Tống Tử Sơn cười nói: “Tôi không phải Bán Thần. Hồi nhỏ, tôi và cha mẹ đều là nô lệ trong mỏ. Sau này được quý nhân giúp đỡ mới trở thành bình dân. Trong tay có tiền liền mua một thân phận Thần tộc”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có thể mua được thân phận Thần tộc sao?”
Tống Tử Sơn: “Đương nhiên là được. Nếu muốn, có thể mua cả thân phận Thần Vương, chỉ là giá quá mắc, không đáng. Những quản sự của Thần tộc đều rất tham lam, chỉ cần cậu đưa tiền, hầu như không việc gì là không làm được”.
“Đương nhiên, Đấu Hư Thần Vực vốn là nơi Thần tộc đề bạt Thần tộc mới, cho nên số lượng hàng năm rất nhiều. Để hoàn thành nhiệm vụ, họ cần phải lấy ra một số vị trí bán cho những người không đủ tiêu chuẩn nhưng muốn trở thành Thần tộc hoặc Bán Thần”.
“Ví dụ như ở thành Bạch Mã, một phần ba cư dân là Bán Thần, nhưng rất nhiều người trong số họ không có tư cách trở thành Bán Thần, thân phận đều là dùng tiền mua được”.
Ngô Bình: “Trở thành Bán Thần mới có một cuộc sống tốt sao?”
Tống Tử Sơn: “Đúng vậy, địa vị của Nhân tộc ở Thần Vực không cao, nhưng lại đông đúc, cho nên Thần tộc cũng không dám ức hiếp quá đáng. Cho tới nay, Thần tộc đều hiểu việc 'dùng người trị người'. Giống như thành chủ Bạch Mã, nhờ Thần tộc đề bạt, hắn mới có ngày hôm nay. Trong lòng hắn, Thần tộc là chủ nhân cho nên phải tuyệt đối trung thành”.
Ngô Bình: “Ngoại trừ loại thân phận Thần tộc mà chú Tống mua được, người dùng thực lực giành lấy chắc cũng không ít, đúng không?”
Tống Tử Sơn: “Đó là đương nhiên, hơn nữa, họ mới là dòng chính. Những người này đều vô cùng mạnh, họ nhờ vào truyền thừa và tài nguyên Thần tộc nên có thực lực siêu phàm. Thần Vực bây giờ phải dựa vào Thần tộc để duy trì trật tự, người ra sức nhiều nhất chính là những người hậu duệ Thần tộc này”.
Ngô Bình: “Những vị tiên nhân kia đâu? Tại sao không trực tiếp trở thành Thần tộc mà lại tu tiên sau khi trở thành Bán Thần?”
Tống Tử Sơn: “Chuyện này là do Thần tộc trong một thời kỳ nhất định nào đó thi hành nhưng không ngờ số lượng thần tiên lại tăng nhanh như vậy. Bây giờ, ngoại trừ hậu duệ Thần tộc, bọn họ là thế lực lớn nhất”.
So với lần trò chuyện trước, Tống Tử Sơn đã nói cho Ngô Bình rất nhiều chuyện mà anh không biết. Việc này giúp anh càng hiểu rõ Đấu Hư Thần Vực hơn.
Sau khi ăn uống xong, Ngô Bình trở về phòng tu luyện, còn Tống Tử Sơn thì cầm bức họa mà anh đưa truyền ra ngoài, bắt đầu giúp Ngô Bình tìm tung tích của tiên nhân. Đêm đó, Ngô Bình quyết định đột phá cảnh giới Đoạt Thiên thứ sáu. Cảnh giới này theo thứ tự là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Thiên, Khi Thiên, Lăng Thiên, Đoạt Thiên.
Trên thực tế, chưa có ai thực sự tu luyện đến cảnh giới thứ sáu của Đoạt Thiên. Bởi ban đầu những người khác cũng không tu luyện Đoạt Thiên Kinh gốc như anh.
Cảnh giới thứ tư của Đoạt Thiên - Khi Thiên. Cái gọi là Khi Thiên chính là đánh lừa trời đất, ngụy trang hoặc mô phỏng trạng thái nào đó, có thể dùng thủ đoạn của Khi Thiên để thu được hiệu quả mong muốn bất cứ lúc nào.
Ngô Bình mất hai ngày mới chính thức đột phá cảnh giới này. Một khi đạt tới cảnh giới Khi Thiên, anh mới chân chính là thiên kiêu, con cưng của trời đất. Bởi anh có thể ngụy trang thành trạng thái được trời đất vũ trụ “thiên vị” bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, cảnh giới Khi Thiên là một quá trình học tập không ngừng nghỉ, hiện tại Ngô Bình mới vừa nhập môn thôi. Cũng may, anh đã tu luyện được sáu tầng của Đoạt Thiên Kinh, nếu không, chắc chắn anh không thể đạt đến cảnh giới này.
Hôm nay, anh đẩy cửa phòng ra, phát hiện một người sai vặt đứng bên ngoài. thấy anh đi ra thì người này vội vàng nói: “Cậu Ngô, ông chủ chúng tôi cho mời”.
Chương 1759: Thần Hoàn Xích Minh
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ nhà các ngươi tìm ta bao lâu rồi?”
Tên sai vặt: “Hôm qua ông ấy đã bảo tôi đợi ở đây rồi. Nhưng ông nói công tử có thể đang tu luyện, không cho tôi quấy rầy, chỉ được chờ thôi”.
Ngô Bình gật gật đầu rồi theo sai vặt đi đến phòng khách. Không bao lâu sau, Tống Tử Sơn đã đến rồi, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, tôi đã tra ra người mà cậu muốn tìm rồi”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Ồ, cô ta là ai?”
Tống Tử Sơn nói: “Người này tên là Hoàng Thiên Cầm, cô ta là con gái của gia chủ nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc lớn của Thần vực Đấu Hư”.
Ngô Bình: “Ồ, con gái của chủ nhân nhà họ Hoàng? Nhà họ Hoàng này là thế lực như thế nào?”
Tống Tử Sơn: “Tám gia tộc lớn là tám gia tộc mạnh nhất trong Nhân tộc, bọn họ có được sự giúp đỡ của Thần tộc, mỗi một tộc bá chủ một nơi, khống chế một khu vực lớn”.
Ngô Bình: “Nhà họ Hoàng cách đây xa không?”
Tống Tử Sơn: “Rất xa, phải thông qua trận vận chuyển để đi tới đó. Nhà họ Hoàng nằm ở Thiên Đãng Nguyên trong Thần Vực. Thiên Đãng Nguyên là một đồng bằng rộng lớn, sản vật phong phú, là một trong những nơi tập trung chủ yếu của Nhân tộc. nhà họ Hoàng là thế lực của Nhân tộc di chuyển vào Thiên Đãng Nguyên sớm nhất, sau này thì người càng ngày càng nhiều, nhà họ Hoàng đương nhiên cũng trở thành người thống trị ở đó”.
“Thế lực của Hoàng gia vô cùng lớn mạnh, từng sinh ra hơn nghìn vị Thần tộc, đồng thời còn có lượng lớn tu sĩ Thần Tiên”.
Nói đến đây, ông ta nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, Hoàng Thiên Cầm này lại là một thần tiên, với lại thực lực rất phi phàm”.
Ngô Bình: “Chú Tống, có thể nghe ngóng được tình hình của Hoàng Thiên Cầm không?”
Tống Tử Sơn: “Rất khó nghe ngóng tình hình chi tiết của người này”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn chú Tống, hôm nay cháu phải đến Thiên Đãng Nguyên”.
Tống Tử Sơn vội vàng nói: “Cậu Ngô, tôi thấy không cần phải nóng lòng nhất thời. Mấy ngày nay, tôi đang muốn đến Thiên Đãng Nguyên một chuyến, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau”.
Ngô Bình: “Chú Tống đến đó buôn bán sao?”
Tống Tử Sơn nói: “Đúng vậy. Thiên Đãng Nguyên có rất nhiều hàng hóa, là những thứ bên ngoài không có, rất hấp dẫn, tôi chuẩn bị nhập một lô rồi đem đến đây bán”.
Ngô Bình vốn không đợi được nữa, quyết định lên đường đi ngay. Nhưng anh chợt nghĩ đến điều gì đó, trước đây Tống Tử Sơn rất ít khi đến Thiên Đãng Nguyên, lần này đột nhiên muốn đi cùng anh, vậy rất có khả năng là mượn thực lực của anh để đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Anh bèn hỏi: “Chú Tống, có phải Thiên Đãng Nguyên không an toàn không?”
Tống Tử Sơn gật gật đầu rồi nói: “Thật không dám dấu diếm, bên ngoài Thiên Đãng Nguyên có rất nhiều thổ phỉ man rợ, thực lực rất mạnh, tôi chẳng mấy khi muốn qua bên đó, nhưng nếu có công tử đi cùng thì tôi lại có chút tự tin”.
Ngô Bình nói: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi đến đó”.
Thời gian còn lại vẫn là tu luyện, Thái Nhất Hoàng Cực Kinh của anh đã tu luyện tới tầng mười sáu, cảnh giới Thần Thông, hiện giờ cảnh giới Thần Thông đó đã toàn vẹn, tiếp theo sẽ tu luyện đến tầng mười bảy và mười tám.
Tầng mười ba đến tầng mười tám của công pháp này thuộc cảnh giới Thần Hải, mục đích là để nâng cao sức mạnh tinh thần. Tầng mười bảy gọi là cảnh giới Thần Hoàn.
Cảnh giới Thần Hoàn, phải tạo ra một số Thần Hoàn ở bên ngoài thần hồn, . Những Thần Hoàn này tạo thành từ sức mạnh huyền diệu, mỗi một loại Thần Hoàn đều có hiệu quả đặc biệt.
Tầng này tu luyện khá lâu, bởi vì Thần Hoàn càng nhiều thì thần hồn càng mạnh. Tác dụng của Thần Hoàn có cái là phòng ngự, có cái là tấn công, tác dụng khác nhau, độ khó tu luyện cũng khác nhau.
Tất nhiên thần hồn của mỗi một người có hạn, số lượng Thần Hoàn có hiệu lực cũng có hạn. Ví dụ như trong Kinh này ghi lại, nếu như có năm Thần Hoàn trở lên thì sẽ thuộc tư chất cấp cao. Nếu như có mười Thần Hoàn trở lên thì thuộc loại thiên tài. Trên đó còn viết, năm mươi Thần Hoàn là cực hạn, bất luận là ai cũng không thể vượt qua được năm mươi Thần Hoàn.
Muốn đúc Thần Hoàn, trước tiên phải tìm được sức mạnh thích hợp, trong trời đất này có vô số loại sức mạnh, nhưng có thể khiến Ngô Bình nhìn trúng thì chẳng nhiều chút nào.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định biến sức mạnh Xích Minh thành Thần Hoàn đầu tiên, tên là Thần Hoàn Xích Minh.
Sức mạnh Xích Minh trong cơ thể dần hội tụ lại, được kết hợp theo phương thức huyền diệu nào đó, hóa thành một Thần Hoàn. Trong Thần Hoàn có hàng tỉ phù văn lúc ẩn lúc hiện.
Trong Thần Hoàn này ẩn chứa sức mạnh Xích Minh, sinh ra rất nhiều thứ thần thông và pháp thuật, uy lực vô cùng lớn.
Khi Ngô Bình tạo ra Thần Hoàn Xích Minh, Tống Tử Sơn cũng chuẩn bị xong rồi, hai người đến trận vận chuyển trong thành Bạch Mã, đi đến Thiên Đãng Nguyên.
Lúc bước vào trận vận chuyển, Ngô Bình nhìn thấy Tống Tử Sơn trả ít nhất là một trăm nghìn thần tệ, anh không nhịn được mà nói: “Giá của trận vận chuyển này không hề rẻ”.
Tống Tử Sơn: “Đúng vậy. Vì thế có một số thương nhân thà đi đường xa cũng không chọn trận vận chuyển, quá đắt”.
Một lần là một trăm nghìn thần tệ, phải làm ăn lớn thế nào mới có thể gánh được phí đắt đỏ như vậy?
Thời không vặn vẹo, khi tất cả trở lại bình thường, hai người đã đến Thiên Đãng Nguyên. Ra khỏi trận vận chuyển, Ngô Bình phát hiện phía đông có một ngọn núi rất cao, cho dù đã cách mấy triệu dặm, anh vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của ngọn núi này, anh không nhịn được mà nói: “Chú Tống, đây là núi gì? Ít nhất cũng phải cao hơn một triệu dặm nhỉ?”
Tống Tử Sơn cười nói: “Cậu Ngô, đó là núi Thiên Đãng, được mệnh danh là một trong bốn ngọn núi cao của Thần Vực Đấu Hư”.
Ra khỏi trận vận chuyển là một mảnh đất bao la rộng lớn, rất nhiều người đang mở quầy hàng ở đây, còn có người khiêng kiệu mời chào khách hàng.
Tống Tử Sơn: “Cậu Ngô, chúng ta tìm nhà trọ để ở trước đi”.
Ngô Bình: “Ừm”. Sau đó anh điều khiển độn quang, mang theo Tống Tử Sơn bay về phía trước.
Bay được khoảng vài trăm dặm, hai người họ đã vào một thành phố lớn hơn thành Bạch Mã phải mấy lần. Họ dừng ở rìa thành, Tống Tử Sơn có chút kinh ngạc với sự kỳ diệu của thuật độn mà Ngô Bình dùng, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, đây là thành Xích Châu, chúng ta trọ ở đây đi”.
Ngô Bình thì như nào cũng được, đi theo Tống Tử Sơn vào một nhà trọ. Sau khi bố trí ổn thỏa, vừa uống mấy ngụm trà thì có người gõ cửa, gõ cửa ầm ầm, chẳng lịch sự chút nào.
Tống Tử Sơn mở cửa, một người đàn ông mặt đen, trên mặt mọc đầy râu đen, mũi giống như Trư Bát Giới, xấu xí vô cùng, hắn ta lớn giọng hỏi: “Các ngươi từ đâu đến, có chứng nhận ở trọ không?”
Hiển nhiên ông ta hiểu, mấy người này không phải đến để kiểm chứng, đơn giản chỉ là muốn chút tiền, ông ta cười nói: “Mấy vị quan gia, chúng tôi vừa mới đến, vẫn mong các vị chiếu cố”. Ông ta vừa nói vừa đưa một túi thần tệ.
Người này nhận lấy thần tệ rồi ước lượng bằng tay, lạnh lùng nói: “Chút tiền này đã muốn đuổi ta? Ngươi cho rằng ông đây chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?”
Nét mặt Tống Tử Sơn bỗng đông cứng lại, “Quan gia, tôi đã nể mặt ngài rồi, vẫn xin ngài thấy được rồi thì nhận lấy”. Ông ta vừa nói vừa lộ ra thẻ bài chứng minh thân phận Thần tộc của mình ở thắt lưng.
Thấy Tống Tử Sơn là Thần tộc, sắc mặt người này lập tức tối sầm lại, hắn khạc đờm, quay đầu rời đi.
Đóng cửa lại, Ngô Bình nói: “Đây rõ ràng là tới lừa tiền”.
Tống Tử Sơn nhẹ nhàng nói: “Mặc dù biết là lừa tiền, nhưng người bình thường chẳng thể làm gì với mấy người này, đắc tội với bọn chúng thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. May mà tôi có thân phận Thần tộc, nếu không thì hôm nay chắc chắn phải mất nhiều thần tệ mới được”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đổi lại là cháu, cháu đã đánh chết hắn luôn rồi, không thèm nhiều lời với hắn!”
Tống Tử Sơn cười nói: “Cậu Ngô, thân phận Thần tộc này của tôi đủ để ứng phó với đa số rắc rối. Nhưng sau này còn những rắc rối lớn hơn, vậy phải cần công tử ra tay rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, rắc rối lớn gì?”
Chương 1760: Thắng sạch mới thôi
Tống Tử Sơn: “Thiên Đãng Nguyên không thân thiện với người ngoài, còn với người có thân phận Thần tộc như ta thì họ sẽ lén ra tay giết người cướp của”.
Ngô Bình cau mày: “Nơi này không có luật lệ gì sao?”
Tống Tử Sơn: “Ở trong thế giới của người tu hành, nào có phép tắc gì, kẻ nào mạnh thì kẻ đó chính là luật. Cái gọi là luật lệ chỉ ràng buộc ước thúc được mấy nhân vật nhỏ dưới tầng chót thôi”.
Ngô Bình: “Hèn chi chú Tống lại không chịu đến Thiên Đãng Nguyên, nơi này chẳng có gì là an toàn cả”.
Hai người nói thêm vài câu, Tống Tử Sơn bèn về phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình rảnh rỗi nên quyết định ra ngoài đi dạo.
Anh vừa ra khỏi cửa tiệm đã cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi, người đằng sau bèn vội vàng đuổi theo rồi cười hỏi: “Người anh em, muốn đi chơi không?”
Ngô Bình hỏi: “Chơi cái gì?”
Người này cười đáp: “Cậu muốn chơi cái gì, tôi cũng có thể dẫn cậu đi. Gái gú, bài bạc hay cái gì đó càng kích thích hơn”.
Ngô Bình nói: “Tôi chỉ muốn đi dạo chứ không có hứng thú với mấy thứ ấy”.
Sắc mặt tên kia lập tức sa sầm: “Người anh em, tôi tốt bụng giới thiệu chỗ chơi cho cậu, cậu lại bảo không có hứng thú. Cậu làm vậy mà coi được hả?”
Ngô Bình hơi bực, tên này đúng là không nói lý lẽ mà. Anh cố ý hỏi: “Vậy người anh em cảm thấy tôi làm sao mới coi được?”
Tên kia lập tức cười: “Đương nhiên là tìm một thứ chơi thử”.
Ngô Bình thở dài: “Được rồi, con người của tôi khá mềm lòng, ghét nhất làm người khác thất vọng. Người anh em, tôi muốn đến sòng bạc chơi thử, anh thấy ok không?”
Tên kia cười ha ha đáp: “Ok, đi theo tôi!”
Trên đường đến sòng bạc, Ngô Bình biết được tên kia gọi là Hạt Bưu. Hạt Bưu cho rằng Ngô Bình sợ mình thì ngày càng kiêu ngạo, đến nơi thậm chí còn nói với người ở sòng bạc là: “Khi nào thua sạch thì hãy thả cậu ta về”.
Người của sòng bạc cười đáp: “Ok! Nếu cậu ta thua sạch thì sẽ chia cho anh 30%”.
Hạt Bưu cười hì hì hỏi Ngô Bình: “Nhóc con, trên người cậu có bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình đổ hết mấy triệu thần tệ xuống bàn bạc rồi cười hì hì hỏi: “Nhiêu đó có đủ không?”
Hạt Bưu suýt nữa thì bị thần tệ lóe mù mắt, giật mình hỏi: “Cậu giàu vậy luôn?”
Ngô Bình: “Chút tiền ấy đã là gì, nhà tôi còn có, thua sạch lại về lấy”.
Người của sòng bạc quả thật vui muốn chết, đây là con dê béo chạy lạc từ đâu đến thế, đúng là ngu không ai bằng!
Ông chủ sòng bạc cũng đi ra, ông ta là một người đàn ông trung niên mập mạp, cười hỏi: “Thưa cậu, cậu muốn chơi cái gì?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có trò nào đơn giản, một lần thắng được hay thua rất nhiều không?”
Ông chủ mập cười đáp: “Đương nhiên là có! Đơn giản nhất chính là tài xỉu, sao, có muốn thử một chút không?”
Ngô Bình: “Ồ, chơi thế nào?”
Ông chủ sòng bạc lấy xúc xắc đến giải thích. Ba cục xúc xắc, người chơi đặt cửa trước, nếu đặt ba cái cùng một số cụ thể, ví dụ như số sáu thì chính là 1:150. Nếu cược trúng một số trong ba cái xúc xắc thì sẽ là 1:24. Sau đó còn có số chẵn, tổng số... tỉ lệ cược đều khác nhau.
Ngô Bình vừa nghe đã cảm thấy vô cùng đơn giản, nói: “Vậy chơi thử mấy vòng đi”.
Bấy giờ, một người đàn ông có đầu rắn đi ra, hai tay gã bưng một cái vỏ rùa, bỏ ba cục xúc xắc vào rồi dùng sức lắc.
Ông chủ sòng bạc cười nó: “Cái cốc kia là dùng vỏ rùa làm, người bên ngoài không thể thấy được bên trong, càng không thể tác động đến xúc xắc”.
Ngô Bình thử một chút, thần niệm của anh quả thật không thể thẩm thấu vào, càng chẳng thể đoán được biến hóa bên trong.
Người đầu rắn lắc mấy cái bèn đặt cốc lên bàn, ông chủ sòng bạc cười nói: “Thưa cậu, cậu có thể đặt cửa rồi”.
Thần niệm của Ngô Bình không thể thẩm thấu, nhưng mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể xuyên qua mai rùa, lúc này tổng số của ba cục xúc xắc là mười bốn. Anh nhìn một cái rồi đặt ở cửa viết số mười bốn, cược 1:12.
Sau đó, anh cười hì hì hỏi: “Ông chủ, tôi có thể cược nhiều nhất bao nhiêu?”
Ông chủ cười đáp: “Cậu muốn cược bao nhiêu cũng được, chỗ này của tôi có cả đống séc”.
Ngô Bình đặt chiếc nhẫn có bốn triệu thần tệ đối diện với số mười bốn nói: “Tôi cược mười bốn điểm”.
Ông chủ liếc người đàn ông đầu rắn lắc xúc xắc một cái, thấy sắc mặt gã khó coi, trong lòng không khỏi lộp bộp, nói thầm không thể nào, lẽo nào ván đầu tiên cậu ta đã cược trúng?
Ngô Bình lại bảo: “Mau mở nắp đi”.
Người đầu rắn lại không mở, nói: “Ván này tôi không lắc tốt, tôi lắc lại một lần”.
Tay gã vừa giơ ra đã bị Ngô Bình một quyền đánh bay, cả người trực tiếp dán lên tường y như dính lên đó, không chỗ có thể trốn, miệng còn không ngừng hộc máu.
Cảnh đó lập tức hù mọi người sửng sốt, thực lực của tên kia mạnh thật!
Ngô Bình mở nắp hộp ra, hai số năm, một số bốn vừa vặn mười bốn điểm. Anh mặt mày tươi rói, cười nói: “Ông chủ, 1:12, tôi cược bốn triệu thần tệ, ông phải trả tôi năm mươi sáu triệu thần tệ!”
Ông chủ tức muốn hộc máu, nhưng ông ta mở sòng bạc, hiện trường lại có nhiều khách khứa như vậy, nếu quỵt thì sau này cũng chẳng ai thèm đến nữa. Ông ta nghiến răng nói: “Được! năm mươi sáu triệu thần tệ, tôi có thể trả cho cậu, nhưng anh bạn nè, cậu còn dám chơi nữa không?”
Ngô Bình nhìn thoáng qua Hạt Bưu bị dọa ngu người, cười nói: “Tôi phải nể mặt anh Bưu, không thắng sạch sòng bạc của các ông thì tôi chắc chắn sẽ không đi”.
Hạt Bưu sợ tới mức “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất, vừa định giải thích đã bị ông chủ sòng bạc đánh bẹp đầu, đứt hơi chết ngắc.
Trên người ông chủ tỏa ra khí thể khủng bố, cười ha ha nói: “Cậu đây cũng gan ghê! Được rồi, tôi sẽ chơi tới cùng!”
Ngô Bình: “Vậy cược tiếp thôi”.
Lần này, ông chủ tự mình lắc, sau đó đặt mạnh hộp xuống bàn, nhàn nhạt nói: “Cậu cho thể đặt rồi!”
Ngô Bình phát hiện ba cục xúc xắc vậy mà đều lơ lửng trên không, còn ở trong trạng thái xoay tròn với tốc độ cao. Chứng tỏ rằng, ông ta đã dùng một thủ pháp cực kỳ cao tay để khống chế xúc xắc bên trong. Anh biết, giờ dù mình đặt gì thì kết quả cũng sẽ khác.
Anh cười, đặt mạnh nhẫn trữ vật lên bàn, một sức mạnh kỳ diệu xuyên qua mai rùa. Thoáng chốc, xúc xắc bên trong lập tức rơi xuống, toàn bộ đều là số sáu! Con số ấy thuộc loại cùng một số nên một bồi 1:150!
Ông chủ sòng bạc cực kỳ tự tin, thấy Ngô Bình cược ba cái số sáu bèn nhàn nhạt nói: “Cậu tự tin nhỉ”. Ông ta nói xong bèn mở nắp ra. Tuy ông ta có thể sử dụng sức mạnh khống chế xúc xắc, nhưng lại không biết giờ nó đã xảy ra biến hóa.
Thoáng chốc, xung quanh lập tức vang lên từng tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ông chủ cứng lại, ba cục số sáu!
Ngô Bình cười hì hì nói: “Tôi tính thử xem, năm mươi sáu triệu thần tệ với tỉ lệ 1:150 thì phải là tám tỷ bốn trăm triệu thần tệ!”
Ông chủ sòng bạc lập tức ngồi bệt xuống đất hét: “Không thể nào!”
Sắc mặt Ngô Bình thoáng chốc sa sầm: “Trả tiền đi!”
Ông chủ cả giận nói: “Nhóc con, mày dám chơi tao, chán sống hả!”
Ầm!
Một khí thế khủng bố lập tức truyền đến từ sau lưng ông chủ sòng bạc, một người đàn ông da đen như mực đi đến, thực lực ít nhất cũng là Đại La Đạo Quân.
Ầm!
Ngô Bình ấn đầu gã đập mạnh xuống đất, mặt đất khẽ rung lên, tên kia lập tức ngất xỉu.
Ông chủ sòng bạc trợn tròn mắt, nửa ngày không phản ứng lại.
Ngô Bình vỗ mặt ông ta: “Tám tỷ bốn trăm triệu, đừng nói với tôi ông không có tiền. Nếu ông không có, tôi chỉ có thể một quyền đánh chết ông”.
Ông chủ sòng bạc biết Ngô Bình nói được thì làm được, run rẩy nói: “Thưa cậu, tôi lập tức chuẩn bị!”
Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy ra tám tỷ bốn trăm triệu thần tệ, ngoan ngoãn đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Trên người của ông còn tiền không?”
Trái tim ông chủ sòng bạc đập lỡ một nhịp, vội nói: “Không có, thật sự hết rồi!”
Ngô Bình thở dài: “Chán thật, mới cược có hai ván đã hết tiền, không có tiền thì mở sòng bạc gì chứ!”. Anh nói xong tát một cái đánh ông ta bay ra mấy chục mét, sau đó nghênh ngang rời khỏi đây.