Hai mắt của Ngô Bình sáng lên: “Lá phù này có thể chém chết được Tam Kỷ Nguyên Cường Giả hay không?”
A Bạch cười nói: “Ngũ Kỷ Sát Phù có thể làm bị thương Ngũ Kỷ Nguyên Cường giả, đương nhiên cũng có thể giết được Tam Kỷ Nguyên Cường Giả.”
Ngô Bình nói: “Chính là nó!”
A Bạch: “Sớm hay muộn gì thì Đế Bảo Tàng cũng là của công tử, công tử có thể chọn thêm một món nữa.”
Ánh mắt của Ngô Bình lại di chuyển ra xung quanh, sau đó dừng lại bên trên một cái bảo kính, anh cảm giác khí tức từ cái bảo kính này còn mạnh hơn nhiều so với cái sát phù kia, nên lập tức hỏi: “Đây là bảo vật gì thế?”
A Bạch: “Là Kính Khóa Hồn, vật này do đích thân Thiên Đế luyện chế ra, uy lực của nó không dưới Ngũ Kỷ Sát Phù.”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì lấy nó và Ngũ Kỷ Sát Phù!”
Vừa dứt lời, hai món bảo vật lập tức bay vào trong tay của Ngô Bình, ngay sau đó anh lập tức quan trở lại, rời khỏi Thập Nhất Quan trở lại bên trên tuyết vực băng nguyên!
Sau đó, Nguyệt Thần xuất hiện, cô mỉm cười nhìn về phía của Ngô Bình.
Ngô Bình lấy Ngũ Kỷ Sát Phù ra, nói: “Lá phù này có thể giết được Ngũ Kỷ Nguyên Cường Giả, bây giờ ngài có chắc chắn không?”
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thần sáng ngời, duỗi tay tiếp nhận Ngũ Kỷ Sát Phủ, nói: “Quả nhiên là bảo vật của Thiên Đế, có là phù này là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, Ngũ Kỷ Sát Phù trong tay cô lập tức rung lên, một mảnh ánh sáng chết chóc màu đỏ bay ra, rơi xuống phái của Huyết Ma đang bị đóng băng. Sát quang tiếp xúc với băng cứng thì lớp băng lập tức bốc hơi trong nháy mắt, có vô số sợi tơ màu đỏ đâm vào bên trong cơ thể của Huyết Ma, sau đó nó mở to hai mắt ngay tức khắc, phát ra tiếng rống to rung trời.
Nguyệt Thần duỗi bàn tay ra, một vệt ánh trăng rơi xuống, ngưng tụ lại thành một cái Thái Âm Thần Phù cực lớn dừng ở phía sau lưng của Huyết Ma, sau đó khởi động quyền binh trấn áp toàn lực.
Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, anh lập tức thi triển Tước Nhược Quyền Binh hiệp trợ cho Nguyệt Thần.
Ngũ Kỷ Quyền Binh quả nhiên danh bất hư truyền, những sợi tơ đỏ kia có sát thương cực lớn. Thất khiếu của Huyết Ma trào ra máu tươi, nó nhìn hai người ở trên không trung bằng đôi mắt trống rỗng.
Giây tiếp theo, cái đầu của Huyết Ma bị cắt bỏ, nó lăn sang một bên. Cái đầu này đã đánh mất ý thức trở thành vật vô chủ. Thế nhưng nó vẫn chứa một sức mạnh kinh thế như ban đầu.
Tay của Nguyệt Thần điểm xuống, lập tức có một dòng huyết hà bay ra từ trong cái đầu của Huyết Ma, Huyết Ma chia ra bảy phần cho mình, còn ba phần còn lại thì bay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức thả Thiên Anh ra, nó há miệng ra hút một hơi, lập tức hút hết huyết hà vào bên trong bung sau đó bắt đầu luyện hóa ngay tức khắc.
Toàn bộ sức mạnh của Huyết Ma đều được giấu ở bên trong máu, máu có nó chính là sinh mệnh của nó đồng thời cũng chính là truyền thừa. Tam Kỷ Nguyên Cường Giá cũng quá mức mạnh mẽ rồi, Ngô Bình cũng không thể chịu nổi nên Thiên Anh lập tức phân cho cơ thể một phần.
Sau khi hấp thu máu của Huyết Ma, khí tức của Ngô Bình trở nên tăng vọt, tu vi tăng lên một cách nhanh chóng. Hỗn Độn Thất Trọng, Hỗn Độn Bát Trọng, Hỗn Độn Cửu Trọng!
Máu của anh cũng phát sinh ra những thay đổi sâu sắc, chuyện này làm cho anh nhớ đến khi anh tu luyện Thiên Huyết Kinh ở thế giới cấp thấp, anh kết hợp hai thứ này lại, anh lập tức cái thiện máu của mình lên đến một tầm cao mà từ trước đến giờ chưa có được!
Ngô Bình vừa mới đột phá thì một cánh tay khác lại bị chặt đứt, Nguyệt Thần lại vung tay lên một lần nữa, rút huyết hà ra cũng lại chia cho Ngô Bình ba phần!
Nhìn thấy anh đã hấp thụ được ba phần máu ở trên đầu, Nguyệt Thần vô cùng bội phục, cười nói: “Không hổ là trượng phu mà ta đã nhìn trúng, tiềm lực của anh còn lớn hơn nhiều so với dự tính của ta.”
Ngô Bình: “Nguyệt Thần lão bà, sau khi luyện hóa ma huyết thì có phải ngài cũng sẽ tấn chức hay không?”
Nguyệt Thần: “Hẳn là ta có thể tấn chức đến Bát Giai Cổ Thần, lần này ta phải đa tạ anh.”
Đúng lúc này, một vài luồng khí tức khủng bố xuất hiện, bọn chúng đến gần phía bên này.
Nguyệt Thần nhíu mày: “Mấy thứ khó chịu đó muốn đoạt lấy Huyết Ma.”
Ngô Bình vừa mới nhận xong một mẻ máu mới, lập tức nói ngay: “Nguyệt Thần lão bà, đem Huyết Ma đi đi, nhớ là để dành lại một nửa cho tôi với.”
Nguyệt Thần cười vũ mị: “Được, nếu như có thời gian, phu quân nhất định phải đi đến Nguyệt Cung tìm ta, người ta sẽ nhớ anh lắm đó.”
Vừa dứt lời, một vệt ánh trăng bay lên, Nguyệt Thần và Huyết Ma bên trên mặt đất đều đồng thời biến mất.
Ngay khi Huyết Ma biến mất, những khí tức khủng bố đó cũng trở nên mơ hồ đi. Ngô Bình biết nơi này không nên ở lâu nên sau đó cũng rời khỏi cánh đồng tuyết.
Bây giờ đây anh đã có thu hoạch rất lớn, có được Hỗn Độn Cửu Trọng không nói, lại còn hấp thu được máu của Huyết Ma.
Ngay sau khi trở về Đông Đô, anh đã dùng thời gian ba ngày để tiêu hóa năng lượng của Huyết Ma. Từ đó trở về sau, anh lập tức cảm giác khí huyết của mình đang dâng lên, anh lập tức biết được thời cơ đột phá lên Thánh Hoàng của mình sắp đến rồi!
Thế nhưng anh cũng không sốt ruột mà lại dùng thời gian bảy ngày này để hoàn thành việc tu luyện Hỗn Độn Thập Cảnh. Sau đó, anh mở Thánh Môn ra, rồi ngồi ngay phía trên ngạch cửa, để một nửa người trái ở Thiên Giới còn một nửa người phải ở Thiên Giới. Hai thế giới giống như một âm một dương!
Khi anh hít thở, Vô Thượng Đại Đạo tụ tập lại, anh khởi động công pháp, bên trong cơ thể dần dần ngưng tụ ra Hoàng Cấm Nhất Trọng! Hoàng Cấm vừa xuất hiện thì trong cơ thể của anh cũng ngay lập tức có được sức mạnh cấm thiên chân chính!
“Ầm ầm!”
Sấm sét vang lên trong cửu thiên, đến từ Thiên Giới Hỗn Độn Thiên Kiếp, cũng đến từ Thánh Cổ Đại Lục Đại Kiếp Thánh Hoàng, hai thứ xuất hiện cùng một lúc, hai đường sấm sét đánh xuống nơi này, vậy mà ở giữa không trung lại hợp thành một thể, hóa thành Vô Thượng Lôi Đình, đánh lên trên người của Ngô Bình!
Ngô Bình ngồi xếp bằng không động đậy, cơ thể và Thiên Anh không hề bị thương chút nào, ngược lại, thể xác và tinh thần của anh đều sảng khoái.
Sau chín lần lôi kiếp thì kiếp vân tan đi, Ngô Bình cũng chính thức tấn chức lên thành Đạo Tôn, Thánh Hoàng!
Anh vươn vai một cái, đầu tiên trở về Thánh Cổ Đại Lục, Thiên Địa Pháp Tắc ở nơi này không hề bài xích anh. Sau đó anh lại tiến vào bên trong Thiên Giới, Pháp Tắc Trật Tự ở Thiên Giới cũng không hề bài xích anh!
“Không tồi! Xem ra việc trở thành Thánh Hoàng và Đạo Tôn thì đồng thời mình cũng có thể lui tới được cả hai giới.” Anh vô cùng vui vẻ lập tức kêu vợ và đám nhỏ, cùng nhau về nhà ăn mừng!
Lần này vừa ra khỏi nhà thì đã trôi qua nửa năm, đám người Đường Tử Di cũng không ở nhà, Trương Lệ và Lý Niệm Tổ đều rất nhớ bọn họ. Bây giờ quay về vừa hay người một nhà cũng đoàn tụ.
Trong thời gian rảnh rỗi ở nhà, Ngô Bình bắt đầu cân nhắc việc luyện chế Hỗn Độn Luyện Hình đan, dược liệu luyện chế đã có đầy đủ, thứ còn lại chỉ là kinh nghiệm. Loại đan này vô cùng kỳ diệu, sau khi ăn vào thì cơ thể ngay lập tức sẽ có được Hỗn Độn Tiên Thể. Có được Hỗn Độn Tiên Thể cũng đồng nghĩa với việc có được thể chất của Hỗn Độn Tam Cảnh cường giả! Điều hiếm có nhất ở loại đan này chính là người dùng không cần phải có ngưỡng để dùng. Nói cách khác cho dù có là một người bình thường chưa bao giờ tu luyện thì khi ăn Hỗn Độn Luyện Hình Đan này vào cũng có thể có được Hỗn Độn Tiên Thể!
Bây giờ Ngô Bình không chỉ là Thánh Hoàng mà còn là Đạo Tôn, lại còn có được Thập Lục Trọng Cấm, đối với việc luyện chế loại đan này anh rất tin tưởng. Nhưng việc khiến anh không nghĩ đến chính là, lò đan thứ nhất vậy mà lại thất bại, sau khi anh suy tư một lúc thì bên trong dược liệu bỏ thêm một nửa lượng máu của mình vào!
Máu của anh đã hấp thu được sức mạnh của Huyết Ma, có được dược lực thần kỳ, nếu như thêm máu vào bên trong đó thì có thể tăng cao được xác suất thành công của Hỗn Độn Luyện Hình Đan
Quả nhiên ở lò thứ hai, anh đã luyện ra được bốn viên đan dược, hơn nữa đan dược được luyện ra còn là thượng phẩm!
Ngay sau đó, anh lại luyện chế thêm lò thứ hai lò thứ ba, phẩm chất mà đan dược luyện thành cũng dần dần đạt được thượng thượng phẩm, cực phẩm!
Ngay sau đó anh lập tức đưa Hỗn Độn Luyện Hình Đan theo thứ tự mà đưa cho vợ và đám nhỏ, cha mẹ và tổ phụ tổ mẫu, ngay cả Hỏa Hoàng Nhi, Hỉ Bảo, Lý Huyền Bá, mấy người này cũng được mỗi người cũng được một viên.
Ngay cả Lý Niệm Tổ không thích tu luyện thì sau khi ăn Hỗn Độn Luyện Hình Đan vào thì thể chất cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tiện tay đánh ra một quyền cũng có thể đánh ra được năng lượng sóng xung kích, có thể phá hủy mộ ngọn núi cách đó mấy trăm dặm!
Ở nhà được một khoảng thời gian, bất tri bất giác anh đã về nhà được hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này cũng không làm gì khác, ngoại trừ đi du ngoạn thì là đi luyện đan.
Dẫu sao anh lại rời nhà một lần nữa đi đến Nguyên Thủy Sơn. Hà Tử Trần, Nguyệt Thanh Ảnh, Lý Thuần Như, Giang Sơ Nhan đều ở nhà chờ anh. Nam nhân vừa đi mấy tháng thì mấy người bọn họ cũng nhớ anh.
Lần này Ngô Bình trở về, mang theo không ít Hỗn Độn Luyện Hình Đan cho bốn người vợ của mình dùng, nhất thời thể chất bọn họ cũng được tăng lên.
Sau khi hỏi thăm tình hình của Thiên Đình ở bên này một chút, thì Tây Thiên Đình và Đông Thiên Đình đang có mâu thuẫn rất lớn, thường xuyên có xung đột. Hơn nữa sắp tới đây lại ra đời bảy vị cường giả Tề Thiên Cảnh dẫn đến địa vị của hai đại Thiên Đình đều có hơi dao động. Cục diện hiện tại của Thiên Giới có mấy cục cái liên minh lớn lớn bé bé đủ cả, tất cả mọi người đều không phục hai đại Thiên Đình!
Mà Thiên Đình lại phái đại quân bao vây tiêu trừ, người chết và người bị thương nhiều vô số kể!
Chương 3026: Các ngươi cùng lên đi
Giang Sơ Nhan nói: "Tình hình hiện tại, trừ khi một cường giả có thể trấn áp tất cả Thiên Tôn xuất hiện, nếu không thì tình hình sẽ ngày càng hỗn loạn."
Ngô Bình gật đầu: “Đó là lẽ đương nhiên, muốn thống trị Thiên giới, nhất định phải có thực lực trấn áp tứ phương.”
Giang Sơ Nhan: "Đúng rồi Huyền Bình, ta nghe nói hôm nay có một cường giả mới thăng cấp Tề Thiên Cảnh dẫn theo bốn đại đệ tử đi thăm Vô Thủy Thiên Tôn."
Ngô Bình hỏi: “Đối phương là ai?”
"Đối phương tự xưng là Huyền Minh Thiên Tôn, là một vị Thiên Tôn thuộc Nhân tộc, nghe nói vừa đột phá ông ta đã đi khiêu chiến Thái Hoàng Đại Đế, kết quả giữa hai người không phân thắng bại. Hiện tại ông ta đi thăm Vô Thủy Thiên Tôn có lẽ cũng có ý định khiêu chiến!"
Ngô Bình cười lạnh: "Cho rằng trở thành Thiên Tôn thì giỏi lắm sao? Ta đi gặp ông ta!"
Sau đó, anh chuẩn bị quà và dẫn theo bốn người vợ của mình cùng đi bái kiến Vô Thủy Thiên Tôn.
Vào lúc này, bên trong tiên cung Ngọc Kinh rất náo nhiệt. Không chỉ có rất nhiều tu sĩ của dòng Nguyên Thủy đến mà còn có rất nhiều tu sĩ từ bên ngoài đến xem náo nhiệt.
Khi Ngô Bình đến điện Nguyên Thủy, anh nhìn thấy sư huynh Giang Đạo Sinh đang chiến đấu quyết liệt với một thiếu niên trên không trung của đại điện. Tuy thiếu niên kia còn nhỏ tuổi nhưng hơi thở rất đáng kinh ngạc, vậy mà lại là một cường giả Hỗn Độn cấp sáu!
Mặc dù Giang Đạo Sinh đã sớm tu luyện với Vô Thủy Thiên Tôn, nhưng hắn ta cũng chỉ ở Hỗn Độn cấp năm thôi, hiện tại chiến đấu kịch liệt với người này rõ ràng là ở thế bất lợi.
Ngô Bình không muốn sư huynh của mình chịu thiệt nên liền nói: “Sư huynh!”
Nói xong, anh trực tiếp tiến vào giữa hai người, sức mạnh đáng sợ đó đã nhốt anh lại, nhưng nó đã bị tan rã trong giây lát. Cả Giang Đạo Sinh và thiếu niên kia đều bị sốc, nhưng người trước thì kinh ngạc còn người sau thì kinh hãi, sức mạnh của Ngô Bình mang đến cho hai người một cảm giác sâu không lường được!
"Sư huynh, sao huynh lại đánh nhau với trẻ con?" Anh mỉm cười hỏi.
Giang Đạo Sinh liếc nhìn thiếu niên kia và nói: "Đây là tiểu đệ tử của Huyền Minh Thiên Tôn, hắn muốn được ta chỉ bảo nên ta đành phải đánh với hắn."
Ngô Bình cười “ha ha”: “Sư huynh đừng để ý đến những đứa trẻ này, chúng ta đi gặp sư tôn đi!”
Thiếu niên không nói gì, yên lặng trở về trong điện.
Trong điện Nguyên Thủy có rất nhiều tu sĩ, ít nhất cũng có một trăm người. Ngô Bình mang theo quà tặng đi đến cùng bốn người vợ bái kiến sư tôn.
Vô Thủy Thiên Tôn vuốt râu và mỉm cười: "Huyền Bình, tu vi của con lại có tiến bộ."
Ngô Bình: “Nhờ có sư tôn dạy bảo.”
Vô Thủy Thiên Tôn nhìn bốn người phụ nữ, cười nói: "Các ngươi đều đứng dậy đi, không cần khách khí."
Giang Sơ Nhan và những người khác được mời đến chỗ ngồi của các nữ khách, có tiên đồng mang rượu, đồ ăn nhẹ và trái cây cho họ. Ngô Bình ngồi ở phía bên trái của Vô Thủy Thiên Tôn, điều này cho thấy địa vị của anh trong lòng Thiên Tôn.
Ngô Bình nhìn quanh, liền nhìn thấy thiếu niên lúc trước đang ngồi bên cạnh một nam tu sĩ mặt đen dài, hơi thở của người đó không thua kém gì Vô Thủy Thiên Tôn, đây chắc chắn là Huyền Minh Thiên Tôn.
Vô Thủy Thiên Tôn: "Huyền Bình, đây là Huyền Minh đạo hữu, đã thăng đến Tề Thiên Cảnh một tháng trước. Hôm nay, Huyền Minh đạo hữu và bốn đệ tử đến Ngọc Kinh tiên cung để làm khách."
Ngô Bình đứng dậy, chắp tay: “Bái kiến Thiên Tôn.”
Huyền Minh Thiên Tôn khẽ gật đầu, cười nói: "Đúng là đệ tử của Nguyên Thủy, khí chất phi thường. Nhưng vừa rồi, đệ tử của ta đang xin sự chỉ dạy từ đệ tử Nguyên Thủy lại bị ngươi cắt ngang."
Ngô Bình cười nói: “Không sao cả, chưa đánh xong thì có thể tiếp tục đánh.”
Anh nhìn quanh và nói: "Bốn đệ tử của Thiên Tôn có thể cùng nhau ra tay để khỏi phải mắc công đánh từng người."
Huyền Minh Thiên Tôn khẽ nhíu mày, thực ra ông ta tới đây là để thiết lập uy quyền, để cho dòng dõi của Vô Thủy biết thủ đoạn và thực lực của ông ta, cho nên lời nói của Ngô Bình khiến ông ta tức giận.
Một vị tu sĩ có râu quai nón đập vào bàn nói: "Kiêu ngạo! Ta là đại đệ tử của sư tôn, bây giờ xin nhờ các hạ chỉ dạy cho!"
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Ta đã nói là lên một lượt luôn đi, ngươi làm như vậy không phải lãng phí thời gian sao? Quên đi, vậy thì ta chịu khó một chút là được."
Hai người bay ra khỏi đại điện và bay lên trên không của đại điện.
Hơi thở của người đàn ông có râu quai nón kia rất mạnh mẽ, hắn ta đã là tu sĩ Hỗn Độn cấp mười, một cường giả ở đỉnh của cảnh giới Hỗn Độn!
Hắn ta cười lạnh, mỗi tay cầm một chiếc rìu phá núi và lạnh lùng nói: "Ăn một rìu của ta đi!"
Ngô Bình thậm chí không sử dụng Thập Đồ, anh rút Thiên Cực Kiếm ra và chặn một cách nhẹ nhàng, người đàn ông có râu quai nón đã bị va chạm đến mức cánh tay của hắn ta đều bị gãy, đồng thời phun ra một ngụm máu và lùi về phía sau.
Một đòn của Ngô Bình đã sử dụng sức mạnh giết chóc của võ đạo. Đây là một phương pháp mà anh đã học được từ Vu Tế Thương, cường giả mạnh nhất của kỷ nguyên trước!
Chỉ bằng một đòn đánh bật đối thủ, Ngô Bình bình tĩnh nói: "Thế nào, đánh một mình hối hận rồi đúng không?"
Sắc mặt của Huyền Minh Thiên Tôn rất khó coi, ông ta đã là một cường giả Tề Thiên Cảnh, tâm lý vốn phải bình thường, nhưng thực tế ông ta đã dùng ngoại lực để cố đột phá, cho nên tính tình rất cáu kỉnh, hoàn toàn khác xa với các vị Vô Thủy Thiên Tôn và Ngọc Hoàng Đại Đế!
Giang Đạo Sinh đang có tâm trạng rất tồi tệ vì đã bị đánh phủ đầu trước đó, bây giờ khi nhìn thấy sư đệ của mình chỉ dùng một chiêu đã làm đối thủ bị thương, hắn ta lập tức bật cười và liên tục khen ngợi.
Ba đệ tử khác của Huyền Minh Thiên Tôn đang muốn đứng dậy, Huyền Minh Thiên Tôn nói: "Nếu các ngươi đánh không lại thì cũng đừng tự đi làm khó mình."
Ba tên đệ tử tức giận ngồi xuống, ánh mắt như muốn phun lửa khi nhìn về phía Ngô Bình.
Huyền Minh Thiên Tôn cười "ha ha" nói: "Thật lợi hại, chỉ một đệ tử cũng đã phi phàm như vậy, Huyền Minh khâm phục. Bây giờ cũng đã muộn rồi, hôm nay đến đây thôi, cáo từ!"
Nói xong, ông ta vung tay áo lên, trong nháy mắt đã biến mất cùng với bốn đồ đệ, rời khỏi Ngọc Kinh tiên cung.
Sau khi đối phương rời đi, tiếng reo hò của mọi người từ trong đại điện truyền đến.
Vô Thủy Thiên Tôn mỉm cười gọi Ngô Bình đến bên cạnh và nói: "Huyền Bình, tại sao ta lại cảm thấy trên người con có hơi thở của ma đạo vậy?"
Ngô Bình: “Không có gì có thể giấu được sư tôn, con và Nguyệt Thần đã hợp lực lại giết chết Huyết Ma ở đại lục Thánh Cổ. Đó là một cường giả ba kỷ nguyên, con đã dùng quyền uy Cướp Đoạt của mình để hấp thu và tinh chế sức mạnh của Huyết Ma."
Vô Thủy Thiên Tôn gật đầu: "Thì ra là như vậy, con thật sự đã giết chết cường giả ba kỷ nguyên, đúng là rất can đảm!"
Ngô Bình cười “he he” lấy ra một quả hồ lô nói: “Sư tôn, bên trong chứa đựng máu của Huyết Ma. Tu vi của Huyết Ma này đều nằm trong máu, sức mạnh của ba kỷ nguyên có lẽ sẽ giúp ích được gì đó để sư tôn tìm hiểu về cảnh giới cao hơn."
Vô Thủy Thiên Tôn mỉm cười nhận lấy và nói: "Người làm sư tôn như ta luôn nhận thứ tốt từ con nhưng lại không có gì tốt để cho con."
Ông ta suy nghĩ một lúc, lấy ra một cái túi và đổ ra ba hạt giống có màu sắc khác nhau và có kích thước bằng hạt đậu phộng, trên mỗi hạt giống đều tràn ngập những phù văn đầy bí ẩn và trên đó có hơi thở của kỷ nguyên.
Ánh mắt anh sáng lên: “Hạt giống kỷ nguyên à?”
Vô Thủy Thiên Tôn: "Đây là thứ ta mới có được cách đây không lâu, là thứ tốt, nhưng ta cũng chưa có thời gian nghiên cứu, ta có năm hạt giống, cho con ba hạt, có thể sẽ có ích cho con."
Ngô Bình không khách khí mà lập tức nhận lấy: “Đa tạ sư tôn!”
Sau đó anh hỏi về tình hình của hai Thiên Đình, Vô Thủy Thiên Tôn nói với anh là hiện tại hai Thiên Đình đang cố gắng duy trì mối quan hệ, các tu sĩ dưới quyền của họ đang nhanh chóng bị xói mòn. Bởi vì ngoài hai Thiên Đình thì lại có mấy thế lực có thực lực tương đương xuất hiện, họ cũng muốn thành lập một Thiên Đình. Ví dụ như Huyền Minh Thiên Tôn, ông ta đã tự chiêu mộ một nhóm người và thành lập một tổ chức tương tự như Thiên Đình, gọi là Đạo tràng Huyền Minh.
"Sư tôn, e rằng tình huống này sẽ càng ngày càng tệ, tất cả mọi người không ai phục ai, sẽ chém giết lẫn nhau một cách bừa bãi." Ngô Bình thở dài.
Vô Thủy Thiên Tôn: "Xu hướng chung của thiên hạ là tách ra lâu rồi tất nhiên sẽ hợp nhất lại. Nhưng không biết khi nào người thống nhất Thiên giới kia sẽ xuất hiện."
Nói xong, ông ta nghĩ tới điều gì đó, nói: "Huyền Bình, Thiên Đình muốn thành lập một 'Viện luyện đan', Viện luyện đan này có vai trò rất lớn, có thể huy động nhiều nguồn lực, ta hy vọng con có thể phụ trách Viện luyện đan. Nếu như con có thể phụ trách Viện luyện đan thì cũng có thể đạt được chức vị Thiên Quân."