Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1606: Bùa Đại Thiên Độn

Tư Không Vũ cười lạnh, một đạo kim quang từ trong tay áo ông ta bay ra. Chỉ sau một khắc, nó quấn quanh người Ngô Bình, trói chặt anh.

Ngô Bình sửng sốt, cố hết sức thoát ra, nhưng càng giãy giụa lại càng bị siết chặt hơn.

Sau đó, Tư Không Vũ lại thả một tấm lưới khác, tấm lưới rơi xuống đầu Ngô Bình, hoàn toàn khống chế được anh. Sau đó, người đàn ông mặc áo bào vàng túm lấy tấm lưới nhấc lên rồi cười nói: "Thế nào? Đừng nói cậu chỉ là một Địa Tiên cỏn con, cho dù cậu có là Đạo Tổ đi nữa thì bọn tôi cũng có biện pháp để hạ cậu!"

Ngô Bình vùng vẫy, nhưng giọng vẫn bình tĩnh hỏi: "Vậy ông có biết tôi là ai không?"

Tư Không Vũ bình thản đáp: "Cho dù cậu có là con trai Đại Thiên Tôn cũng vô dụng, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ thể và mệnh cách tốt đến vậy".

Ngô Bình: "Tôi là đệ tử của Long Hổ Đại Đạo Tôn!"

Nghe danh Long Hổ Đại Đạo Tôn, Tư Không Vũ nhất thời giật mình: "Long Hổ đã trở thành Đại Đạo Tôn rồi sao? Quả là tài giỏi! Nhưng vô ích thôi, có được cơ thể và mệnh cách của cậu thì sau này tôi sẽ không thua kém gì ông ta!"

Cứ như vậy, Ngô Bình bị bọn họ xách về Ẩn đảo và được thả xuống một hang động. Sau khi vào hang, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Anh thấy khắp nơi đều có các kiến trúc cung điện, thậm chí cả một đại điện nguy nga đã được chuyển vào trong hang. Trong đại điện còn chứa đầy bảo vật các loại.

Anh không khỏi tò mò hỏi: "Những thứ này đều lấy từ Tiên quốc năm xưa sao?"

Tư Không Vũ đáp: "Đúng vậy. Khi đó tu vi của tôi vẫn còn ở cấp Đạo Tổ. Đáng tiếc, tôi bị ám hại, tu vi tụt lùi và Đạo căn bị tổn hại, những năm tháng qua tôi sống trong đau khổ. Chỉ một ngày trước khi Tiên quốc tuyệt diệt, tôi dẫn quân lục soát toàn bộ kinh thành, thu được rất nhiều bảo vật. Ngoại trừ bảo vật trong quốc khố không lấy được, còn lại đều thuộc về tôi".

Ngô Bình: "Nhưng ông vẫn chuyển cả quốc khố của Tiên quốc tới đây?"

Tư Không Vũ: "Đương nhiên. Tôi mặc dù không thể lấy đồ trong đó, nhưng có thể lấy đi cả quốc khố. Nhóc con, cậu tới thật đúng lúc, nếu như muộn mấy chục năm nữa, chỉ sợ là tôi đã không còn sống nữa".

Ngô Bình: "Tư Không Vũ, thân là Đại tướng quân của Tiên quốc nhưng ông lại lục soát kinh thành, giết người cướp của. Ông là một kẻ phản bội, vô liêm sỉ!"

"Vô liêm sỉ?", Tư Không Vũ nói bằng giọng chế nhạo: "Tiên quốc kiểu gì cũng sẽ bị diệt vong, tôi chỉ đang tìm kiếm một số lợi ích cho bản thân mình mà thôi. Hơn nữa, cậu không thấy sao? Người dân của Ẩn đảo giờ đã được an cư lạc nghiệp, nếu nó không có tôi, tổ tiên của họ đã chết trong chiến tranh từ lâu".

Ngô Bình cười lạnh: "Ông cho rằng tôi không nhận ra âm mưu của ông sao? Ông nuôi nhiều người như vậy là hi vọng bọn họ sẽ sỉnh ra hậu duệ thiên tài để ông đoạt xác đúng không?"

Tư Không Vũ cười nói: "Cậu thật thông minh, có thể nhìn thấu cả kế hoạch bí mật của tôi".

Người đàn ông áo vàng nói: "Lão tổ, lấy được thân thể này là chúng ta có thể thực hiện kế hoạch kia rồi".

Tư Không Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Ha ha, bắt đầu đi".

Tư Không Vũ đưa tay đặt trên đầu Ngô Bình, sau đó ném anh lên một chiếc giường ngọc, cười nói: "Yên tâm, không đau đâu, sẽ xong nhanh thôi".

Ngô Bình nhìn ông ta và hỏi, "Ông cũng tu luyện ở trong Khuyên Giới, phải không?"

Tư Không Vũ hờ hững đáp: "Đúng vậy, nếu có thể rời khỏi Khuyên Giới thì tôi sớm đã chu du chốn thiên ngoại, đến các thế giới khác rồi. Sao có thể ở lì chốn này kia chứ?"

Ngô Bình đột nhiên cười thần bí, nói: "Vậy thì tốt. Bùa Đại Thiên Độn, độn thiên!"

Dứt lời, bùa Đại Thiên Độn của anh sáng lên. Lá bùa này là do Đạo Tôn luyện hóa, sức mạnh vô song. Kích hoạt lá bùa này không cần pháp lực, chỉ cần có một ý niệm là nó sẽ sáng lên. Một luồng ánh sáng lóe lên, người đàn ông áo vàng, Ngô Bình và Tư Không Vũ đều bị quấn lấy và biến mất ngay lập tức.

Ngay sau đó, bùa Đại Thiên Độn đưa ba người bọn họ đến một tòa tiên phủ, nơi này nằm ngoài Khuyên Giới, có Thiên Đạo hoàn chỉnh.

Dưới sự trấn áp của Thiên Đạo hoàn chỉnh, Tư Không Vũ vẻ mặt thống khổ ngã xuống đất. Người đàn ông áo vàng thì còn thảm hơn, toàn thân co quắp, trên người bốc lên một làn khói đen hôi thối.

Đây là nơi luyện công do Thái Hoa Đạo Tôn Lạc Ngưng Đan chuẩn bị. Nơi này nằm ngoài Khuyên Giới và có Thiên Đạo hoàn chỉnh.

Những sợi dây và lưới trói buộc Ngô Bình không thích ứng được với trật tự của Thiên Đạo nơi đây, vì vậy chúng mất hết pháp lực, Ngô Bình thoát ra một cách dễ dàng.

Anh ném cái lưới đi, duỗi eo, cười hỏi Tư Không Vũ: "Tư Không tướng quân, ông cảm thấy thế nào?"

Tư Không Vũ vẻ mặt kinh hãi và khiếp sợ: "Đây là chốn thiên ngoại sao?"

Ngô Bình: "À, là chỗ một vị Đạo Tôn bạn tôi tu luyện".

Tư Không Vũ bỗng nhiên nở nụ cười: "Cậu thật là có phúc, lại được làm bạn với Đạo Tôn, tôi bội phục cậu".

Ngô Bình cảm thấy hơi chột dạ, anh lấy ra cây Thiên Nguyên Châm, phong ấn toàn bộ cơ thể của Tư Không Vũ để cho dù ông ta có quay trở lại Khuyên Giới thì cũng không thể hại anh.

Tạm thời không để ý đến Tư Không Vũ nữa, anh quay sang vỗ vỗ mặt người áo vàng, hỏi: "Còn ông là ai? Một trong Tam Vương sao?"

Người này lúc này đang cực kỳ khó chịu, tu vi của ông ta không thấp, là Bán Bộ Đại La. Thế nhưng tu vi càng cao, càng không chịu nổi sự áp chế của Thiên Đạo hoàn chỉnh lên cơ thể.

Ông ta yếu ớt nói: "Tôi là chủ nhân Ẩn đảo".

Ngô Bình: "Ẩn đảo có chủ sao?"

Người đàn ông áo vàng: "Đúng vậy, chỉ là tôi không quan tâm đến việc bên ngoài, cho nên không nhiều người biết tới. Nhưng trên thực tế, Tam Vương đều phải phục tùng tôi".

Ngô Bình: "Ông tên gì?"

"Tư Không Kiến Thánh".

Ngô Bình: "Vậy thì gia tộc Tư Không mới là chủ nhân thực sự của Ẩn đảo?"

Tư Không Kiến Thánh: "Cũng không thể nói như vậy, Tam Vương và Đông Hải Long Cung quan hệ không tệ, cho nên chúng tôi cũng phải nể họ vài phần".

Ngô Bình: "Nhưng tài nguyên trên đảo vẫn là do ông kiểm soát đúng không?"

Tư Không Kiến Thánh: "Đúng vậy. Trên đảo tài nguyên cơ bản đều do gia tộc Tư Không chúng tôi kiểm soát".

Ngô Bình: "Vào đêm trước khi Tiên quốc bị hủy diệt, gia tộc Tư Không các người đã lục soát kinh thành và thu được rất nhiều bảo vật, phải không?"

Tư Không Kiến Thánh: "Đúng vậy, chúng tôi gần như đã chuyển hết mọi thứ trong kinh thành và hoàng cung đi".

Ngô Bình: "Vậy ông biết tại sao Tiên quốc tuyệt diệt phải không?"

Tư Không Kiến Thánh: "Đó là bởi vì Tiên Quốc Đại Đế quá tham vọng, làm ngược lại ý chỉ của Thần tộc, tìm cách chống lại Thần tộc".

Ngô Bình: "Cho dù có Thần tộc nhúng tay vào, Tiên quốc cũng sẽ không sụp đổ nhanh đến vậy".

Tư Không Kiến Thánh: "Là bởi các nước chư hầu và thậm chí một số tướng lĩnh đã bị mua chuộc bởi Thần tộc, cho nên Tiên quốc mới sụp đổ trong một thời gian ngắn".

Ông ta tiếp tục nói: "Đại Thương, Đại Chu sau này đều từng là chư hầu của Tiên quốc, cho nên nhận được một bộ phận truyền thừa, nhưng quy mô còn xa mới so sánh được với Tiên quốc khi xưa".

Ngô Bình vẫn khát khao được khám phá Tiên quốc thần bí, anh hỏi: "Ở Tiên quốc chắc chắn có rất nhiều cao thủ phải không?"

Tư Không Kiến Thánh: "Đương nhiên. Trong thời Tiên quốc, có một đám Thánh Nhân phục vụ trong triều, ngoài ra còn có một số cao thủ khôi phục được huyết mạch của Thái Cổ Chân Nhân. Đây chính là lý do khiến Tiên quốc Đại Đế dám thách thức Thần tộc".

Ngô Bình: "Cho nên nếu không có những kẻ phản bội như các người, Tiên quốc chưa chắc đã diệt vong".

Tư Không Kiến Thánh: "Lịch sử không thể giả định, và tôi cũng không thể trả lời câu hỏi đó".

Ngô Bình gật đầu: "Hiện tại, tôi cho ông hai lựa chọn".

Tư Không Kiến Thánh vội vàng nói: "Mời nói".

"Đầu tiên, tôi giết hai người các ông, sau đó đi tiêu diệt gia tộc Tư Không".

Tư Không Kiến Thánh cười khổ: "Lựa chọn thứ hai thì sao?"

Ngô Bình: "Thứ hai, tôi giết Tư Không Vũ và tha mạng cho ông, nhưng tôi sẽ kiểm soát ý chí của ông. Như vậy ông sẽ không phải chết, và gia tộc Tư Không cũng sẽ không bị tiêu diệt".

Tư Không Kiến Thánh giật mình hỏi: "Nếu cậu kiểm soát ý chí của tôi, chẳng phải tôi sẽ trở thành một con rối sao?"

Ngô Bình: "Nếu ông chịu trung thành với tôi, tôi sẽ cho phép ông giữ lại ý chí của chính mình".

Tư Không Kiến Thánh liếc mắt nhìn lão tổ Tư Không Vũ rồi cúi đầu, gằn từng chữ nói: "Tôi lựa chọn con đường thứ hai!"
Chương 1607: Thánh Tổ của gia tộc Tư Không

Ngô Bình: "Ồ, ông bán tổ tông mình nhanh vậy sao?"

Tư Không Kiến Thánh thở dài: "Nhất định phải có người bảo vệ gia tộc Tư Không".

Ngô Bình cười lạnh một tiếng, lại hỏi Tư Không Vũ: "Tư Không tướng quân, nếu là ông, ông sẽ chọn con đường nào?"

Tư Không Vũ sắc mặt khó coi, đáp: "Nhóc con, đừng có đùa cợt với tôi, cậu muốn giết thì cứ giết!"

Ngô Bình hờ hững đáp: "Tư Không Kiến Thánh không đủ uy để khống chế các thế lực lớn trên Ẩn đảo, vì vậy tôi sẽ cho ông một cơ hội. Ông chọn phương án nào?"

Tư Không Vũ quyết đoán hơn Tư Không Kiến Thánh rất nhiều, lập tức nói: "Tôi chọn cái thứ hai".

Ngô Bình vung tay, Tư Không Kiến Thánh bị kiếm quang chém chết. Sau đó, anh trầm giọng nói: "Tư Không Vũ, hãy để tôi kiểm soát ý chí của ông".

Tư Không Vũ bất đắc dĩ, cuối cùng đành buông bỏ thần niệm, để cho Ngô Bình khống chế mình. Loại khống chế này kỳ thực chính là kiểm soát dấu ấn sinh mệnh của đối phương, khống chế đối phương từ nơi sâu thẳm nhất của tiềm thức".

Lúc này Tư Không Vũ đã rất yếu, Ngô Bình chỉ mất nửa ngày để khống chế thành công ý chí của ông ta.

Tư Không Vũ mở mắt ra, quay về phía Ngô Bình vái một cái: "Chủ nhân".

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: "Ông biết tại sao tôi giữ lại ông mà không phải Tư Không Kiến Thánh không?"

Tư Không Vũ: "Đó là bởi vì mạng của tôi có giá trị hơn".

Ngô Bình: "Đúng vậy. Tôi muốn tự mình kiểm soát Ẩn đảo và gia tộc Tư Không, vì vậy ông phải cho tôi một danh phận".

Tư Không Vũ hỏi: "Chủ nhân, thân phận như thế nào thì thích hợp?"

Ngô Bình: "Cứ nói tôi là tổ tông của ông".

Tư Không Vũ ngẩn người: "Tổ tông?"

Ngô Bình: "Ông cứ nói tôi trùng sinh chuyển kiếp, kiếp trước tên là Ngô Bình. Ông là người trợ giúp tôi hoàn thành nghiệp bá chủ".

Tư Không Vũ gật đầu: "Vâng, mọi chuyện sẽ nghe lệnh chủ nhân".

Ngô Bình: "Lát tôi sẽ chữa thương cho ông".

Tư Không Vũ: "Đa tạ chủ nhân!"

Ngô Bình: "Từ nay về sau hãy gọi tôi là Thánh Tổ".

Tư Không Vũ: "Vâng, Thánh Tổ."

Hiếm khi anh tới vùng thiên ngoại, cho nên anh không vội quay trở lại mà quyết định tu luyện vài ngày trước khi trở lại Ẩn đảo.

Anh bắt đầu tu luyện một trăm lẻ bảy thế quyền mà trước đó mới học được. Hiện tại anh muốn luyện cho nhuần nhuyễn, luyện đến mức độ hoàn hảo.

Quyền pháp càng ngày càng thuần thục, dần dần chân lực trong cơ thể anh dâng trào, tựa hồ muốn được đột phá. Ngô Bình nhận ra điều này nên nhân cơ hội tu luyện Bất Tử Kinh tầng thứ năm - Ánh Chiếu Chư Thiên.

Ánh Chiếu Chư Thiên chính là phản chiếu sức mạnh trong cơ thể mình lên nhiều bầu trời, để lại dấu ấn sinh mệnh của chính mình ở các bầu trời đó. Đồng thời hấp thu sức mạnh Đại Đạo to lớn ở những thế giới đó.

Ngô Bình luyện tập quyền thuật này, mỗi động tác, mỗi thức đều có mối liên hệ với các thời gian và không gian khác nhau. Vì vậy luyện tập một lần có nghĩa là anh đã thiết lập liên lạc với nhiều thời không.

Lúc này anh luyện quyền càng lúc càng nhanh, một lúc hóa thành hàng trăm hóa thân, trên sân đều là thân ảnh của anh. Thông qua đó, anh thành công đưa sức mạnh và dấu ấn sinh mệnh của mình ra ngoài, phản chiếu trên bầu trời của các thế giới khác nhau.

Ánh Chiếu Chư Thiên vốn là một công pháp mà chỉ có Đạo Quân mới có, nhưng Ngô Bình ngay lúc này đã luyện được nó.

Tư Không Vũ kinh ngạc: "Chủ nhân có thể liên lạc với các thế giới khác nhau, đây là khả năng mà chỉ Đạo Quân mới có, lão nô vô cùng kính phục!"

Ngô Bình: "Trở về thôi".

Anh lại dùng ý niệm kêu gọi bùa Đại Thiên Độn, sau đó hai người trở lại hang động lúc trước.

Tư Không Vũ nhanh chóng khôi phục tu vi, nhưng ông ta vẫn bị Ngô Bình khống chế. Ông ta sẽ vĩnh viễn phải phục tùng Ngô Bình, không thể hai lòng.

Ngô Bình: “Tư Không Vũ, ông đã kiểm kê hết số bảo vật thời Tiên quốc cất giữ ở đây chưa?”

Tư Không Vũ lập tức lấy ra một cuốn sách ngọc và nói: "Chủ nhân, tất cả các bảo vật đều được ghi trong sách này".

Ngô Bình nhận lấy cuốn sách, nhìn thoáng qua và nói: "Ông đúng là tham lam, chỗ này không phải một nửa thì cũng là một phần ba toàn bộ bảo vật của Tiên quốc".

Tư Không Vũ: “Lúc đó quốc gia sắp diệt vong, làm gì còn ai nghĩ tới trung quân ái quốc nữa. Kỳ thực, bảo vật quý nhất đều ở trong ngân khố, đáng tiếc trong ngân khố có cấm chế, tôi không thể lấy những thứ trong đó ra".

Ngô Bình: "Cấm chế ông nói tới là gì? Có cách nào để phá không?"

Tư Không Vũ: "Cấm chế của quốc khố ưu tiên người có tư chất tốt, nếu là Thái Cổ Chân Nhân hoặc Thánh Nhân thì có thể được quốc khố công nhận và ban thưởng".

Ngô Bình: "Thì ra quốc khố cũng có thể ban thưởng".

Tư Không Vũ: "Quốc khố vốn là nơi dùng để ban thưởng cho nhân tài trong toàn thiên hạ. Đúng rồi, nếu như chủ nhân được tháp Tiên Võ công nhận thì cũng sẽ được quốc khố ban thưởng".

Ngô Bình: "Tôi là Võ Hoàng chí tôn bảy sao, không biết quốc khố sẽ ban thưởng gì".

Tư Không Vũ cười nói: "Võ Hoàng Chí Tôn bảy sao? Chủ nhân thật đúng là đệ nhất thiên tài trong lịch sử. Cho dù là Tiên quốc thời kỳ hưng thịnh nhất cũng chỉ có một Võ Hoàng chí tôn năm sao".

Có rất nhiều thứ đồ tốt trong cung điện của Tiên quốc. Ngô Bình thấy một số cung điện được xây dựng khá đẹp, cho nên anh đã chuyển tất cả chúng vào động tiên của mình. Có một số món đồ tốt, anh cũng thu thập và chuẩn bị mang về nhà.

Trong số đó, những thứ Ngô Bình coi trọng nhất là các loại vũ khí như chiến hạm, nỏ tiên, pháo tiên,...

Ngô Bình nhặt một chiếc nỏ tiên lên quan sát. Trong chiếc nỏ tiên này có một trận pháp tinh xảo, có thể bắn các loại mũi tên với tốc độ cực nhanh. Một khi bị nỏ tiên bắn trúng, đến các vị thần cũng sẽ bị thương.

Ngoài ra còn có một cây thương dài có một pháp trận trên tay cầm. Người sử dụng có thể truyền tiên lực vào nó để phát ra một đạo sát quang. Nếu hàng triệu đại quân cùng phát ra ánh sáng này một lúc thì sức mạnh rất đáng kinh ngạc.

Trong số đó, thứ thu hút sự chú ý của Ngô Bình nhất là một loại pháo tiên. Pháo tiên trong Tiên quốc được chia thành các cấp, cao nhất là cấp mười.

Ngô Bình tìm thấy một khẩu pháo tiên cấp chín, khẩu pháo tiên này có thể được kích hoạt bằng đồng Tiên. Càng cho nhiều đồng Tiên, nó sẽ càng mạnh. Tất nhiên, pháo tiên cấp càng cao, càng cần nhiều đồng Tiên.

Ví dụ như một khẩu pháo tiên cấp mười, một lần có thể tiêu hao mấy chục tỷ đồng Tiên. Uy lực nó sinh ra đương nhiên vô cùng đáng sợ, ngay cả Đạo Quân cũng có thể bị giết bởi cú nổ này, còn Đạo Tổ nhìn thấy pháo tiên cũng phải lui về phía sau.

Ngô Bình nghiên cứu pháo tiên một lúc rồi sai Tư Không Vũ mang lò quẻ đến. Anh nói với ông ta: "Tôi sẽ rời đi một thời gian, mọi thứ trên Ẩn đảo sẽ vẫn như cũ".

“Vâng.” Tư Không Vũ nhận lệnh.

Sau khi rời khỏi hang động này, Ngô Bình đến gặp Mị Lan, có điều anh dùng dung mạo của mình lúc trước.

Mị Lan cười nói: "Công tử, sao anh quay lại sớm như vậy?"

Ngô Bình nghiêm túc nói: "Tôi đã khôi phục trí nhớ".

Mị Lan sửng sốt: "Anh đã khôi phục trí nhớ thật sao?"

Ngô Bình: "Tôi là tổ tiên của gia tộc Tư Không, Tư Không Vũ chính là chắt của tôi".

Mị Lan thất kinh: "Cái gì? Công tử là tổ tông của lão tổ Tư Không sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã gặp Tư Không Vũ, vì vậy tôi không cần phải tham gia cuộc thi tuyển chọn nhân tài sau này nữa".

Mị Lan sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng quỳ xuống trước mặt anh, nói: "Tham kiến lão tổ tông!"

Ngô Bình cười nói: "Không cần khách sáo, từ nay về sau cứ xưng hô như cũ. Dù sao kiếp này tôi cũng chỉ là người bình thường, nên xưng hô không cần quá câu nệ".

Mị Lan hỏi: "Vậy công tử sẽ quay lại gia tộc Tư Không sao?"
Chương 1608: Mở Thiên Tàng, đốt Thánh Hỏa

Ngô Bình: “Chủ yếu tôi sẽ ở bên ngoài, Ẩn đảo vẫn sẽ do Tư Không Vũ quản lý. Được rồi, tôi tới báo với cô một tiếng như vậy thôi. Xin cáo từ”.

Anh nói đi là đi, Mị Lan sau đó suy nghĩ vài giây rồi quyết định đi tìm Vô Tương Vương.

Về đến nhà, Ngô Bình đem những cung điện, pháp khí vừa thu được đặt vào tiên cảnh Long Hổ. Anh cũng phóng to những kiến trúc cung đình kia lên mấy lần.

Thấy Ngô Bình quay lại, Ngô Mi nói: “Anh, em còn tưởng là anh không về kịp cơ”.

Lần trước Ngô Mi nói muốn gặp mấy người bạn. Có điều thế giới bên ngoài hiện giờ không an toàn nên Ngô Bình đã hứa sẽ “hộ tống” cô bé đi.

Anh vỗ đầu cái bốp rồi hỏi: “Vẫn chưa tới lịch hẹn bạn của em đâu nhỉ?”

Ngô Mi cười đáp: “Ngày kia cơ. Anh mà về muộn hai hôm nữa là em phải tự đi rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, hai ngày này anh sẽ chỉ ở nhà thôi. Ngày kia sẽ đưa em đi được chưa”.

Thế nhưng, anh vừa ở nhà được nửa tiếng thì bên phía Tử Phi truyền tin tới. Cô ấy nói mẹ của Âu Chiến, người tự xưng là Thần tộc đó đưa theo một đám tuỳ tùng đến cướp mỏ vàng Thiên rồi.

Bởi bà ta là người của Thần tộc nên Thiên Đạo Môn chưa can thiệp. Tử Phi trong cơn nóng giận đã đánh chết mấy tuỳ tùng của bà ta và đánh bị thương mẹ của Âu Chiến.

Nhà họ Âu đã tuyên bố sẽ phái cao thủ của Thần tộc đến tính sổ với Tử Phi.

Ngô Bình nổi giận đùng đùng, lập tức quay về Thiên Đạo Môn.

Đến nơi, anh thấy Tử Phi đang ảo não ngồi trong phòng khách. Rõ ràng cô ấy đang lo việc cao thủ Thần tộc tìm tới tính sổ.

Tử Phi: “Huyền Bình, em lỡ tay đánh bị thương mẹ của Âu Chiến”.

Ngô Bình cười lạnh: “Một con tép riu của Thần tộc thì có gì đáng lo chứ? Không phải bọn chúng muốn dựa vào Thần tộc sao? Vậy để anh tìm một vị đại thần để doạ chúng sợ tè ra quần!”

Tử Phi ngạc nhiên: “Tìm một vị đại thần?”

Ngô Bình dứt lời liền ném ra đại thần bị trấn áp trong cấm địa Hắc Kì Lân. Vị đại thần này vẫn đang liều mạng chống cự ba loại bí lực của Ngô Bình, sống không bằng chết.

"Ranh con, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra!" Hắn quát.

Ngô Bình đi tới, đạp cho hắn một phát: "Ta trước đây thật sự chưa biết đối phó với ngươi như thế nào, nhưng giờ thì biết rồi”.

Nói xong, anh lấy lò quẻ ra rồi ném đại thần vào trong.

Ngô Bình có quái bàn Tiên Thiên, có thể dễ dàng khống chế nhiều trận pháp cấm chế trong lò quẻ. Đột nhiên, ngọn lửa bốc lên, đại thần bên trong gào thét liên hồi, cảm giác như mình đang chết đi vậy.

"Hãy tha mạng cho ta!", đại thần kêu to.

Ngô Bình mở lò quẻ ra, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Đại thần bị thiêu cháy da cháy thịt, trong khoảng thời gian ngắn không thể hồi phục, hắn nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Ngô Bình: "Nhả 'Thần Hạch' của ngươi ra và để ta kiểm soát nó”.

Thần Hạch tương tự như dấu ấn sinh mệnh của tu sĩ thông thường, bên trong chứa đựng toàn bộ thông tin về sinh mệnh của thần. Chỉ cần Thần Hạch còn thì thần sẽ không chết. Tất nhiên, nếu Thần Hạch bị phá huỷ thì thần sẽ chết ngay lập tức.

Vị đại thần này không muốn bị khống chế nên nhìn Ngô Bình với vẻ đầy căm hận, nói: “Thần Hạch của ta tồn tại ở một chiều không gian khác, ngươi tìm không thấy đâu, muốn giết thì cứ giết. Dù gì, không bao lâu nữa là ta sẽ có thể khôi phục thân thể của mình!"

"Thật sao?" Ngô Bình cười lạnh: "Cái lò quẻ này có thể luyện hóa quá khứ và tương lai của một người, ngươi vừa rồi không cảm nhận được sao?"

Đại thần mặt biến sắc, hắn đương nhiên cảm nhận được điều đó, giờ nghe Ngô Bình nói thì đã hoàn toàn chắc chắn.

"Ngươi……"

Ngô Bình hờ hững nói: "Đừng nói nhảm nữa, có đồng ý hay không?"

Đại thần thở dài một hơi: "Không ngờ rằng, đại thần Đấu Thắng ta lại có ngày hôm nay!"

Hắn vừa nói vừa niệm chú ngữ, trong cơ thể xuất hiện một lối vào không gian thần bí, hắn thò tay vào trong cơ thể lấy ra một viên tinh thể màu đỏ tím.

Ngô Bình cầm lấy tinh thể, ném vào quái bàn, nói: "Từ nay về sau phải nghe lời ta, nếu không chỉ cần một ý niệm của ta cũng đủ khiến ngươi tan thành tro bụi!"

Đại thần: "Ta biết”.

Sau đó, Ngô Bình thu hồi ba loại bí lực và nói: "Đại thần, hãy diễn một vở kịch cho ta. Ngươi chỉ cần nói rằng Tử Phi là em gái cùng cha khác mẹ của ngươi”.

Thần Đấu Thắng trợn tròn mắt: "Cái gì? Cô ta là em gái của ta? Làm sao có khả năng đó, em gái của ta không thể là người”.

Ngô Bình: "Ngươi là đại thần, ngươi nói không ai dám không tin”.

Thần Đấu Thắng cúi đầu: "Ta biết rồi”.

Tử Phi đã đứng chết trân từ nãy, giờ mới lên tiếng hỏi: "Huyền Bình, làm như vậy có được không?"

Ngô Bình cười lạnh: "Đám sâu bọ của Thần tộc mà cũng muốn ngồi lên đầu Thiên Đạo Môn? Thử xem nếu đại thần giáng thế thì bọn chúng có sợ tè ra quần không?"

Sau đó, anh nói tiếp: "Đại thần, hãy nói rằng ngươi đến đây để bảo vệ em gái Tử Phi theo lệnh của phụ thân”.

Thần Đấu Thắng: "Ta nhớ rồi”.

Không còn bị ba loại bí lực ăn mòn, sức mạnh của đại thần Đấu Thắng bắt đầu phục hồi nhanh chóng, nhưng Ngô Bình cũng không sợ hắn khôi phục sức mạnh. Ngô Bình lúc này mới hỏi: "Thần tộc các người đều ở trong Thần Giới sao?"

Đại thần Đấu Thắng: "Thần tộc phân bố rải rác ở nhiều nơi. Có một bộ phận sống ở Thần Giới, nhưng nhiều vị thần sống ở khắp nơi trong vũ trụ. Bọn ta là bá chủ của tất cả các chủng tộc”.

Ngô Bình: "Thần tộc các người cũng có huyết mạch truyền thừa đúng không?"

Đấu Thắng: "Không sai, Thần tộc chúng ta coi trọng nhất là truyền thừa huyết thống. Ông nội ta là Thần Vương, cho nên ta có được huyết mạch của Thần Vương”.

Ngô Bình: "Sức mạnh của Thần Vương các ngươi so với Đạo Tổ thì như thế nào?"

Đấu Thắng: "Kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng Đạo Tổ rất khó thăng cấp lên nữa, tu vi của họ có giới hạn trên. Nhưng Thần Vương thì khác, Thần Vương có thể tu luyện mãi mãi. Tuổi thọ càng dài, Thần Vương càng mạnh”.

Ngô Bình: "Ngươi vào cấm chế chỉ vì bắt Hắc Kì Lân?"

"Đúng vậy, Hắc Kì Lân bị ngươi thu phục rồi đúng không?"

"Chà, bây giờ nó là thú cưỡi của ta rồi”.

Thần Đấu Thắng biểu cảm phức tạp: "Đó là Hắc Kì Lân cơ mà, nó mà đồng ý làm vật cưỡi của ngươi sao?”

Đại thần đột nhiên tới gần Ngô Bình, ngửi một cái rồi kêu lên: "Ngươi chính là thuỷ tổ Thái Cổ Chân Nhân?"

Ngô Bình: "Coi như ngươi cũng có chút hiểu biết”.

Thần Đấu Thắng cười khổ nói: "Năm đó Thái Cổ Chân Nhân suýt chút nữa phá tan Thần Giới, quả thực là rất mạnh”.

Ngô Bình: "Thần tộc các người đã dùng mọi cách để đàn áp loài người, nhưng kết quả ra sao? Loài người vẫn sản sinh ra những cao thủ vô cùng mạnh mẽ”.

Thần Đấu Thắng thản nhiên đáp: "Cho nên chúng ta về sau học được cách thông minh hơn, bắt đầu dùng chính con người để trị con người”.

Ngô Bình trầm mặc vài giây: "Đây quả thực là một biện pháp tốt”.

Đấu Thắng: "Ví dụ như ở Khuyên Giới có rất nhiều thế lực được Thần tộc bọn ta chống lưng. Bọn họ bình thường đều rất nghe lời, giống như chó, sai gì làm nấy”.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Ngươi bây giờ không phải cũng chỉ như một con chó sao, ta yêu cầu ngươi làm gì, ngươi dám từ chối sao?"

Thần Đấu Thắng sắc mặt khó coi, đáp: "Đây là vấn đề của cá nhân ta, còn Nhân tộc các ngươi đã làm nô lệ cho Thần tộc bao đời rồi. Hai việc này sao mà so sánh ngang hàng được?"

Ngô Bình: "Năm đó, trước tiên đã có Thái Cổ Chân Nhân chống lại các ngươi, sau đó là Thánh Nhân. Bây giờ, nhất định cũng có những tiên nhân mạnh mẽ chống lại các ngươi”.

Thần Đấu Thắng nhíu mày: "Đám tu tiên các ngươi sao? Hừ, đại bộ phận tiên nhân mạnh cũng đều là chư hầu của bọn ta, cho nên cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu”.

Ngô Bình: "Ta không tranh luận vấn đề này với ngươi nữa. Ngươi câm miệng mà khôi phục tu vi đi”.

Thần Đấu Thắng không dám nói nữa, Ngô Bình cũng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu mở Thiên Tàng.

Anh đã mở được năm Nhân Tàng, năm Bí Tàng, chỉ còn Thiên Tàng sau cùng là khó mở nhất. Thiên Tàng này cũng có năm vị trí. Vị trí đầu tiên được gọi là Thánh Thiên Tàng.

Quá trình khai mở Thiên Tàng của anh rất thuận lợi. Thiên Tàng này nằm ở sâu trong Dương thần của anh. Khi anh mở Thiên Tàng ra, trên đỉnh Dương thần của anh bốc lên một ngọn lửa Thánh, gọi là Thánh Hoả. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, khí tức hoà làm một với khí tức của đất trời.

Nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này, đại thần Đấu Thắng mở trừng mắt, kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào! Một con người nhỏ bé, sao có thể thắp lên Thần Hoả chứ?"

Ngô Bình cười lạnh: "Đui hả? Đây là Thánh Hoả, không phải Thần Hoả chết tiệt gì đó của nhà ngươi đâu!"
Chương 1609: Tiêu diệt họ Âu

Đại thần Đấu Thắng nói: “Giống quá, gần như không khác gì lửa thần của bọn ta!”

Biểu tượng của đại thần Thần tộc là lửa thần thắp sáng trên đỉnh đầu. Lửa thần có thể liên lạc với vũ trụ, tăng cường thần lực, tôi luyện cơ thể thần.

Ngô Bình đáp: “Hiệu quả của lửa thánh tốt hơn lửa thần”.

Tử Phi vui vẻ hỏi: “Huyền Bình à, nói vậy là anh đã trở thành Thánh nhân rồi à?”

Ngô Bình cười bảo: “Thắp lửa thánh mới chỉ là bắt đầu. Anh từng gặp một Bán Thánh, vị ấy nói rằng thời điểm tốt nhất để trở thành Thánh là cảnh giới Đoạt Thiên”.

Lúc này, một giọng nói bỗng vọng vào từ ngoài cửa: “Người ở bên trong lập tức cút ra đây!”

Ngô Bình mỉm cười: “Đến rồi. Tử Phi, đi thôi”.

Cả ba bước ra ngoài, nhìn thấy Âu Chiến và một người phụ nữ đang đứng cùng nhau, bên cạnh họ là một tên Thần tộc. Thần tộc này có một cái mỏ chim và một nhúm lông tím trên đầu.

Tên Thần tộc này rất cao ngạo, vừa nhìn thấy Tử Phi và Ngô Bình đã lạnh lùng bảo: “Các ngươi tự sát thì sẽ bớt đau đớn đấy”.

Ngô Bình đáp trả: “Ngươi là thứ thần quái quỷ gì mà dám đến chỗ ta làm loạn!”

Thần tộc cả giận: “Loài người hèn mọn này, đúng là tự tìm đường chết!”

Đối phương tiến đến một bước, đang định ra tay thì trông thấy đại thần Đấu Thắng, liền trố mắt lên. Vài giây sau, tên Thần tộc này quỳ “cộp” xuống đất, run rẩy nói: “Kính chào đại thần!”

Trong lòng đại thần Đấu Thắng vốn đang giận dữ, bèn lạnh giọng đáp: “Dám vô lễ trước mặt ta, ngươi chết đi!”

Cấp bậc của Thần tộc vô cùng nghiêm ngặt. Một Thần tộc bình thường mà dám càn rỡ trước mặt đại thần đều sẽ nhận lấy cái chết.

Thần tộc này định nói vài lời cầu xin thì cơ thể bỗng nhiên nổ “bùm” rồi chết ngay tại chỗ.

Người nhà họ Âu đều sững sờ. Âu Chiến tái cả mặt. Đây là đại thần ư?

Đại thần Đấu Thắng hỏi Tử Phi: “Em gái à, là kẻ nào bắt nạt em?”

Tử Phi chỉ vào Âu Chiến: “Chính là hai mẹ con này”.

Đứng cạnh Âu Chiến là một người phụ nữ có tướng mạo của con người, nhưng mái tóc lại giống hệt như lông thỏ. Bà ta cũng cảm nhận được sự đáng sợ của đại thần Đấu Thắng, vội quỳ xuống đất: “Nô tì kính chào đại thần”.

Bà ta có địa vị rất thấp trong Thần tộc, cũng chẳng khác nô bộc là bao. Nhìn thấy đại thần, bà ta hoảng sợ vô cùng.

Đại thần Đấu Thắng bực dọc nói: “Các ngươi tự sát đi!”

Người phụ nữ ấy kinh hãi, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng. Nhưng khi nhìn đại thần Đấu Thắng thêm lần nữa, bà ta chỉ đành chưởng mạnh vào đỉnh đầu mình. Một tiếng gầm vang lên, đầu bà ta trũng xuống, chẳng mấy chốc đã tắt thở.

Âu Chiến rống lên: “Ta liều mạng với ngươi…”

Đại thần Đấu Thắng cười khẩy, vẫy tay một cái, cơ thể của Âu Chiến liền bị một sức mạnh vô hình cắt thành hàng trăm mảnh vụn, máu chảy bê bết.

Những người còn lại của nhà họ Âu đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Ngô Bình cất lời: “Tử Phi, em dẫn người đi giành lấy địa bàn của họ Âu đi”.

Bây giờ Tử Phi đã có một “người anh” đại thần, ngay cả chưởng môn của Thiên Đạo Môn cũng phải kính nể cô ấy.

Tử Phi gật đầu: “Được. Hạ được nhà họ Âu rồi, tiếp theo sẽ là nhà họ Nguỵ!”

Ngô Bình đáp: “Khoan hãy vội. Sau khi nuốt chửng nhà họ Âu, chúng ta cũng cần thời gian tiêu hoá”.

Đoạn, anh nói với đại thần Đấu Thắng: “Ngươi tạm thời cứ ở lại đây. Tử Phi bảo làm gì thì ngươi làm nấy”.

Đại thần Đấu Thắng lại rất vui vẻ với chuyện này. Chỉ cần Ngô Bình không ở cạnh thì đại thần Đấu Thắng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, vội vàng đáp: “Được”.

Sau khi dặn dò Tử Phi vài câu, Ngô Bình bèn quay lại Linh Xuyên, tiếp tục suy ngẫm kỳ phổ. Trong kỳ phổ không chỉ có tàn cuộc, mà còn có khốn cuộc, sát cuộc, anh cần rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng.

Chớp mắt mà đã hai ngày trôi qua. Anh đưa Ngô Mi và Mỹ Ngọc đi gặp vài người bạn học. Trước đây Mỹ Ngọc và Ngô Mi học cùng trường, cũng xem như quen biết những người bạn này.

Mỹ Ngọc và Ngô Mi đều đã trưởng thành và rất xinh đẹp. Cả hai ăn vận tươm tất rồi khởi hành đến Long Kinh.

So với lần trước Ngô Bình đến, Long Kinh lại trải qua một sự thay đổi rất lớn. Diện tích của Long Kinh đã lớn hơn, người ngoài đường phố cũng đông lên, Long Kinh đã được thế tục hoá hơn trước.

Hầu hết những toà nhà cao tầng đã biến mất, tất cả đều trở thành kiến trúc cổ xưa, cách ăn mặc của mọi người cũng thay đổi rất nhiều. Phần lớn người đi đường đều là tu sĩ, người bình thường hầu như đều sống ở ngoại ô và làm việc nặng nhọc.

Ba người đáp xuống một con đường rộng rãi. Lúc này họ mới phát hiện trên đường gần như không có người đi bộ, người ta chỉ ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa thôi.

Hơn nữa, vật cưỡi của các tu sĩ ấy rất đa dạng, đa số là mãnh thú hoặc ngựa nổi tiếng, ngựa bình thường rất hiếm.

“Tránh ra!”

Đột nhiên, phía sau có một chiếc xe do bốn con hổ kéo chạy ngang qua. Ngô Bình vội vã tránh đi, mấy người họ đều nằm xuống vệ đường.

Ngô Mi nói: “Đúng là vô ý thức!”

Ngô Bình bảo: “Chúng ta cũng ngồi kiệu thôi”.

Ngô Mi hỏi: “Anh ơi, chúng ta có kiệu sao?”

Từ trong động thiên của nhà Tư Không, Ngô Bình tìm được một chiếc kiệu dành cho quý tộc thời Tiên quốc. Kiệu được khiêng bởi con rối nổi tiếng, sang trọng vô cùng.

Chẳng mấy chốc, một chiếc kiệu rộng một mét, dài một mét đã xuất hiện trước mặt họ. Trên kiệu có một chiếc ô quý đang xoay tròn, toả ra bảo quang chín màu. Xung quanh kiệu là những võ sĩ ngưng tụ tiên lực đang bay lơ lửng, mỗi võ sĩ đều có khí tức rất khủng khiếp, chức năng của họ là bảo vệ người trong kiệu.

Toàn bộ những con rối nổi tiếng đều sở hữu khí tức cấp Chân Tiên, chân đạp ra mây khói, bước đi vô cùng vững vàng. Dưới kiệu còn có một lớp khói mây vàng óng, tiên khí ngập tràn.

Nhìn thấy chiếc kiệu này, Ngô Mi cười hỏi: “Oa, kiệu trông oai phong quá. Kiệu này ở đâu vậy anh?”

Ngô Bình cười bảo: “Vào trong rồi nói”.

Một con rối mở cửa kiệu, cả ba lần lượt vào ngồi. Không gian trong kiệu rất rộng lớn, có cả bàn ghế. Ngô Bình bèn lấy trà ra pha, sau đó lấy thêm một ít đồ ăn nhẹ: “Đến Long Kinh rồi, không cần gấp gáp quá, cứ ngắm phong cảnh dọc đường đi”.

Chiếc kiệu của Ngô Bình vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của vô số người, thậm chí có người đi ngang còn dừng lại để ngắm nghía thật kỹ.

Đường sá rộng rãi, một hướng có bốn làn xe, bốn cỗ xe ngựa lớn có thể chạy song song, vậy nên những người cưỡi ngựa ngồi kiệu đều di chuyển cực kỳ nhanh.

Kiệu đi được một quãng thì phía trước bỗng dưng có con bò lao đến. Trên đầu những con bò đen này đều có một sừng, mắt màu vàng kim, bốn móng mọc lông trắng, thân mình phủ đầy vảy.

Những con bò này chiếm làn đường đối diện. Những người nhìn thấy chúng đều đồng loạt tránh đi. Nhưng phụ trách khiêng kiệu cho Ngô Bình là con rối, mà con rối thì nào hiểu được những chuyện này. Nhìn thấy thú hoang lao đến, con rối cho rằng đối phương đang tập kích mình.

Ngay lập tức, võ sĩ cử động. Hai võ sĩ rút đao giắt ở bên hông ra, lao thẳng về phía trước.

“Soạt!”

Ánh đao loé lên, đầu của hai con bò đen đã bị chém đứt, ngay cả người cưỡi chúng cũng bị võ sĩ đá bay. Hai kỵ sĩ nôn ra máu giữa không trung rồi ngã ầm xuống đất.

“To gan!”

Chiến binh trên bốn con bò đen còn lại đồng loạt quát to, chỉ trong chớp mắt đã bao vậy kiệu.

Nghe tiếng động, Ngô Bình bèn vén rèm ra hỏi: “Chuyện gì?”

“To gan lắm, dám đả thương người của chúng tôi. Có biết chúng tôi là ai không hả?”

Ngô Bình cười khẩy. Anh còn chẳng buồn để Thái tử vào mắt, đám người này là cái thá gì? Thế là anh hờ hững bảo: “Các người là ai, nói ra nghe thử xem nào”.

Một người đàn ông để râu trả lời: “Thanh Ngưu Cung, đã từng nghe đến chưa?”

Ngô Bình đáp: “Chưa từng nghe tên. Tránh ra, đừng chắn đường”.

Đối phương giận dữ nói: “Tự tìm đường chết…”, đoạn rút đao ra. Võ sĩ đột nhiên bay lên rồi dùng thần niệm cực mạnh của mình để khoá chặt người này lại.
Chương 1610: Sự kiêu ngạo của bán thần

Trán người này toát đầy mồ hôi lạnh, chầm chậm thả tay ra, căm phẫn nói: “Chờ đấy!”. Dứt lời, bọn họ bèn đỡ bạn dậy rồi cưỡi bò đen đi mất.

Kiệu tiếp tục tiến về phía trước. Mỹ Ngọc hỏi: “Anh Huyền Bình, liệu họ có đến gây sự với chúng ta nữa không?”

Ngô Bình nói: “Sợ gì chứ, ở đây không có ai đánh lại tôi cả”.

Chẳng bao lâu sau, kiệu đi đến một ngôi viện rất lớn. Kiệu vừa đến nơi đã có vài người hầu tiến lại gần.

Đám người Ngô Bình bước xuống kiệu, một người hầu liền tới hỏi: “Các vị đến tham dự yến tiệc của cậu Trang phải không ạ?”

Cậu Trang ấy chính là bạn học của Ngô Mi. Buổi tiệc do người này khởi xướng.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.

Người hầu cười đáp: “Mời các vị theo tôi”.

Đi theo người làm được một đoạn, trước mặt anh xuất hiện một đại sảnh. Có cả trăm thanh niên đang ở sảnh, vui vẻ nói cười. Vài người trong số đó được rất nhiều người vây quanh, như nhân vật chính được hâm mộ vậy.

Nhác thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc tiến vào, lập tức có hai người bước ra, một người là Đoá Lan, một người là Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ từng học ở học viện Võ Đạo cùng Ngô Bình, có quen biết anh.

“Thầy Ngô”, Diệp Thanh Vũ tươi cười chào anh.

Ngô Bình mỉm cười: “Cô Diệp, lâu rồi không gặp”.

“Ồ, đây chẳng phải là Ngô Mi đó sao?”, một giọng nói đột nhiên vẳng đến.

Ngô Bình nhìn sang, nhận ra đó là Tả Linh Phong - người từng theo đuổi Ngô Mi và có âm mưu cướp ngọc bội trên người cô bé. Lâu rồi không gặp, Tả Linh Phong nay đã là Thiên Tiên, cao ngạo vô cùng.

Ngô Mi chẳng hề khách sáo với cậu ta: “Tả Linh Phong, chân khỏi rồi đấy à?”

Lần trước Ngô Bình đã đâm gai vào chân của cậu ta, doạ đối phương bỏ chạy.

Tả Linh Phong cười khẩy: “Ngô Mi, nhìn cho kỹ vào, Tả Linh Phong này đã là Thiên Tiên rồi!”

Ngô Mi đáp: “Thiên Tiên thì ghê gớm lắm sao? Người làm nhà tôi toàn là Thiên Tiên đấy”.

“Ha ha, Ngô Mi cũng đến rồi à”, đúng lúc đó, một chàng trai có khí chất chín chắn xuất hiện, tên Trang Sinh, chính là người khởi xướng buổi gặp mặt lần này,

Ngô Mi khẽ gật đầu, cười nói: “Trang Sinh, nghe nói bây giờ cậu đã là đệ tử ưu tú của môn phái lớn rồi à?”

Trang Sinh cười đáp: “Ha ha, bây giờ tôi là đệ tử của Thần Đao Môn, môn phái hạng nhất. Sư tôn của tôi là một vị Chân Tiên”.

Mọi người thi nhau khen ngợi. Trong mắt họ, Chân Tiên đã là sự tồn tại đỉnh cấp rồi. Phần lớn họ thậm chí còn chưa từng thấy Thiên Tiên.

Ngô Mi nói: “Chúc mừng nhé”.

Tả Linh Phong có vẻ không cho là vậy, hờ hững bảo: “Chân Tiên đúng là rất đáng gờm. Vậy nên tôi chắc chắn sẽ trở thành Chân Tiên”.

Ngô Bình quét mắt nhìn cậu ta: “Cậu đừng mơ đến chuyện thành Chân Tiên nữa. Nền tảng của cậu quá kém, e là còn chẳng qua nổi tam tai”.

Tả Linh Phong cả giận: “Họ Ngô kia, có tin là tôi đánh anh không?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên làm thế, bởi vì kẻ bị đánh chắc chắn là cậu”.

Tả Linh Phong sắp nổi cơn thịnh nộ thì đã bị Trang Sinh ghì chặt vai. Trang Sinh cười bảo: “Hiếm khi chúng ta mới gặp nhau, Linh Phong à, hà tất phải làm mọi người mất vui như thế?”

Tả Linh Phong căm phẫn trừng mắt nhìn Ngô Bình, sau đó quay đi, nói chuyện với người khác.

Trang Sinh cười nói: “Anh là anh trai của Ngô Mi nhỉ. Lần trước may nhờ có anh, nếu không e là rất nhiều bạn học phải bỏ mạng trên núi”.

Ngô Bình đáp: “Chuyện nhỏ thôi”.

Trang Sinh mỉm cười: “Thật không dám giấu giếm, lần này em mời Ngô Mi và Mỹ Ngọc đến đây vì muốn cưới họ”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Cưới Ngô Mi?”

Ngô Mi giật mình: “Cậu muốn cưới tôi?”

Trang Sinh khẽ gật đầu: “Ngô Mi, thật ra tôi đã thích cậu từ lâu, chỉ là khi ấy tôi quá đỗi tầm thường. Rốt cuộc bây giờ tôi đã có năng lực rồi, mong cậu và Mỹ Ngọc chấp nhận tôi”.

Ngô Mi nhìn đối phương như thể nhìn thấy kẻ điên vậy. Cô bé khẽ lắc đầu, nói với Ngô Bình: “Anh ơi, em giao cho anh ạ”.

Ngô Bình tức giận đến mức muốn lệch cả mũi. Đầu óc tên nhóc này hỏng hóc ở đâu rồi à, muốn cưới em gái anh và Mỹ Ngọc?

Song anh vẫn kìm lại lửa giận, đoạn bảo: “Cậu muốn cưới Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng được thôi, nhưng chúng tôi vừa đắc tội một nhóm người, cậu có thể giải quyết giúp chúng tôi không?”

Trang Sinh vỗ ngực: “Có chuyện gì, em sẽ giúp mọi người giải quyết”.

Ngô Bình đáp nhẹ: “Được, tôi sẽ cho cậu cơ hội”.

Anh nói vậy vì cảm ứng được có người đang đến đây rất nhanh. Quả nhiên, lời vừa dứt, một nhóm tu sĩ đã đặt chân đến viện, có người rống lên: “Chủ nhân của kiệu đang ở đâu, ra đây ngay cho tôi!”

Nghe thấy giọng nói to rõ kia, Trang Sinh thoáng biến sắc. Khí thế ấy sao lại giống Chân Tiên thế này!

Ngô Bình bảo: “Rắc rối đến rồi đấy. Cậu đi giải quyết đi”.

Sắc mặt Trang Sinh liên tục thay đổi: “Chuyện này…”

Tả Linh Phong cười ha ha: “Họ Ngô kia, anh tưởng Long Kinh cũng là chốn thôn quê hẻo lánh à? Người ở đây đâu phải là người mà anh đắc tội được kia chứ?”

“Chát!”

Tả Linh Phong còn chưa nói xong đã bị Ngô Bình tát vào mặt. Cậu ta trợn ngược mắt rồi ngất đi.

Ngô Bình quay người bước ra ngoài, các bạn học của Ngô Mi vội vã ra hóng chuyện. Do dự một hồi, cuối cùng Trang Sinh vẫn đi ra theo anh.

Một nhóm người đang hung hăng đứng canh chừng bên kiệu. Thấy đám Ngô Bình bước ra, một người trầm giọng bảo: “Qua đây chịu chết đi!”

Ngô Bình đáp: “Bảo tôi chịu chết? Các người có tư cách sao?”

Hắn cười khẩy: “Thanh Ngưu Cung có ai mà không giết, khai họ tên ra!”

Ngô Bình hờ hững nói: “Các người cũng không có tư cách biết tên tôi”.

Hắn nổi giận, bèn bay lên rồi chỉ vào Ngô Bình. Bình thường với đòn chỉ tay này của hắn, đối phương sẽ bị lực ngón tay đâm xuyên qua cơ thể, Nhưng lần này hắn đã chỉ tay rất lâu mà Ngô Bình vẫn không hề hấn gì.

“Chỉ pháp của anh có vấn đề rồi. Đây mới là chỉ pháp”. Dứt lời, anh bay lên rồi chỉ tay vào. Lồng ngực hắn lập tức nổ tung thành một lỗ máu, khiến hắn gào thét thảm thương.

Rồi Ngô Bình cất tiếng: “Đứng im!”

Nói xong, mấy chục người đang đứng ở đây đều cứng đờ, không động đậy được.

Đoạn Ngô Bình quay lại, vỗ vai Trang Sinh vẫn đang ngẩn ngơ: “Tôi đã cho cơ hội mà cậu không nắm bắt được, cậu vẫn nên từ bỏ ý định đi”.

Mọi người quay lại đại sảnh với tâm trạng phức tạp vô cùng. Anh trai của Ngô Mi sao lại mạnh đến thế nhỉ?

Những người bạn học không gặp nhau đã lâu nhưng vẫn rất thân thiết, chuyện trò không dứt. Chẳng mấy chốc Ngô Mi và Mỹ Ngọc đã bị người ta vây kín xung quanh, bỏ lại Trang Sinh bơ vơ.

Ở đây vốn có hai cô bạn học gả vào gia tộc bán thần. Trước đó cả hai được mọi người xúm xít vây quanh, bây giờ đột nhiên bị phớt lờ nên tức giận vô cùng.

Một cô gái cười khẩy: “Bây giờ người tu tiên chẳng có địa vị gì đâu. Trước đó chồng tôi đến một môn phái, tông chủ ở đó còn quỳ gối trước mặt anh ấy!”

Cô gái còn lại được gả vào gia tộc bán thần cũng lên tiếng: “Thì đấy. Hôm qua bố chồng tôi đã giết chết một Chân Tiên, mọi người có đoán được nguyên nhân không?”

Lập tức có người tiếp lời hỏi: “Tại sao vậy?”

Cô bạn học ấy bèn mỉm cười: “Bởi vì bố chồng tôi thích con gái của người đó, nhưng đối phương lại không chịu tặng con gái cho bố chồng tôi”.

Nghe đến đây, tâm trạng của mọi người đều rất phức tạp, nghĩ bụng bố chồng của cô ta thật thất đức.

Ngô Mi nghe xong bèn cau mày nói: “Ghê tởm!”

“Ngô Mi, cậu nói ai ghê tởm đấy?”, cô ta giận dữ hỏi.

Ngô Mi lạnh lùng đáp: “Dĩ nhiên là nói cậu ghê tởm rồi!”

Cô gái ấy cười khẩy: “Cậu có biết sỉ nhục gia quyến của bán thần là tội chết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK