Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811: Lôi kiếp của Trưởng lão Từ

Công Tôn Thiện Tài lại nói: “Thầy luyện đan Ngô, mặc dù Trường Sinh điện của tôi không phải là môn phái mạnh nhất của Thục Sơn kiếm phái nhưng chắc chắn là phái được tôn trọng nhất. Dù là kiếm phủ thì cũng phải tạo quan hệ tốt với chúng tôi, vì bọn họ cũng trông mong đan dược từ Trường Sinh điện. Phải rồi, những đệ tử xinh đẹp của Thanh Liên Điện cũng thích đến Trường Sinh điện của chúng tôi chơi nhất, đến nhõng nhẽo, xin mấy viên đan dược để uống”.

Ngô Bình thầm nghĩ cái gì thế không biết, lại muốn dùng mỹ nhân kế sao?

Văn Thánh: “Trưởng lão của Trường Sinh điện làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, luyện đan càng nhiều thì được lợi càng cao. Hơn nữa, linh dược của khu thống trị Thục Sơn kiếm phái đều do Trường Sinh điện chúng ta chi phối.

Đường Băng Vân đã động lòng từ lâu, cô ấy thúc nhẹ cánh tay Ngô Bình, thì thầm: “Ông xã, suy nghĩ thử đi”.

Ngô Bình tằng hắng, nói: “Trưởng lão Văn, trưởng lão Công Tôn, kế hoạch ban đầu của tôi là vào top mười của bảng Nhân Tiên, sau đó trở thành đệ tử Thục Sơn”.

Văn Thánh cười: “Chuyện này không hề mâu thuẫn. Cậu có thể vừa là đệ tử của đỉnh nào đó, vừa là trưởng lão của Trường Sinh điện ta”.

Ngô Bình ngây ra: “Thế cũng được sao?”

Công Tôn Thiện Tài nói: “Đương nhiên là được rồi, trong Trường Sinh điện có cả khối người cùng lúc có hai thân phận, vì Trường Sinh điện là phái duy nhất không câu nệ chuyện có hai thân phận.

Ngô Bình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc làm trưởng lão không bị thiệt, anh hỏi: “Không biết trở thành trưởng lão của Trường Sinh điện thì có thể có được bao nhiêu tài nguyên?”

Văn Thánh mỉm cười, nói: “Trưởng lão của Trường Sinh điện thì tu vi nhất định phải đạt đến cảnh giới Địa Tiên. Bây giờ tu vi của cậu vẫn còn thấp, vì vậy thân phận tạm thời chỉ có thể là một thầy luyện đan. Có điều cậu yên tâm, chúng tôi sẽ để cậu được hưởng đãi ngộ của trưởng lão. Hơn nữa, mỗi lò đan cậu luyện thành sẽ được trả công hậu hĩnh”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Trả bao nhiêu?”

Công Tôn Thiện Tài nói: “Quy tắc của Trường Sinh điện chúng tôi là sau khi luyện đan sư luyện được một lò đan dược thì có thể nhận ba mươi phần trăm giá trị thị trường của số đan dược luyện thành. Còn nữa, nếu là trưởng lão thì ngoài việc có thể tùy ý xem sách của Thục Sơn kiếm phái, định kỳ nhận được pháp khí và bùa chú ra thì mỗi năm còn có thể nhận được một số tiên thạch, tu luyện ở tháp tu luyện ít nhất một tháng. Còn nữa, tiền lương của trưởng lão mỗi năm là năm nghìn tiền bùa”.

Ngô Bình tròn mắt, đãi ngộ của trưởng lão ở Trường Sinh điện cũng tốt thật, anh lập tức nói: “Được, tôi đồng ý gia nhập Trường Sinh điện, trở thành một thầy luyện đan”.

Văn Thánh và Công Tôn Thiện Tài vui mừng, nhìn nhau cười. Họ quá biết giá trị của một thầy luyện đan giỏi rồi, một trăm nhân tài thuộc top ba trên bảng Nhân Tiên cũng không bằng một Ngô Bình.

“Có chuyện gì mà phải gọi tôi cho bằng được?” Bỗng nhiên, một người lớn tuổi tóc tai rối bời, mặt mày nhem nhuốc xông vào đại điện, hằm hằm nhìn mọi người.

Ngô Bình vừa ngửi thì biết người này vừa mới luyện nổ lò đan. Có điều tu vi của người này cực kỳ cao, dường như vượt Địa Tiên đến mười cảnh giới, lẽ nào là cao thủ cảnh giới Động Tàng?

Mọi người đều cung kính chào: “Chào điện chủ”.

Văn Thánh nói: “Điện chủ, chúng tôi đã chiêu mộ được một thầy luyện đan giỏi cho Trường Sinh điện, chính là thầy luyện đan Ngô Bình đây”.

Điện chủ rất mập, không cao, để râu, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Thầy luyện đan tài giỏi? Giỏi chừng nào?”

Câu hỏi đó thật không cách nào trả lời, Văn Thánh nói: “Điện chủ, có phải lúc nãy người lại bị nổ lò không?”

Điện chủ đỏ mặt, tằng hắng một tiếng, nói: “Tôi đang thử nghiệm phương pháp luyện đan mới, tuy nhiên khá khó khăn, liên tục nổ lò. Có điều tôi không ngừng tổng hợp kinh nghiệm, nhất định lần sau sẽ không nổ nữa”.

Văn Thánh mỉm cười, nói: “Điện chủ, lúc nãy chúng tôi luyện Ngũ Lôi Đan cũng sắp sửa nổ lò, chính thầy Ngô đã giải quyết rắc rối. Cậu ấy không chỉ loại bỏ nguy cơ nổ lò mà còn luyện thành Cửu Lôi Kiếp Đan cao cấp hơn”.

Ông ấy vừa nói vừa lấy đan dược ra.

Điện chủ giật viên đan dược, ngửi thử, sau đó vẫy tay gọi một trưởng lão đến, nói: “Trưởng lão Từ, chẳng phải ông sắp phải trải qua lôi kiếp sao? Ông uống nó đi, thử công hiệu xem sao”.

Vị trưởng lão Từ đó vội nói: “Điện chủ, tôi vẫn chưa đến lúc vượt lôi kiếp, bây giờ uống lãng phí quá, từ từ đã!”

“Từ từ cái búa, qua đây, tôi giúp ông bứt phá”.

Trưởng lão Từ buồn bã bước qua, điện chủ vỗ lên đầu ông ấy, không biết đã dùng phương pháp gì mà bên ngoài đột nhiên bắt đầu có mây mù kéo đến, sau đó có tiếng sấm vang lên từng hồi.

Trưởng lão Từ như muốn khóc: “Điện chủ, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cảm thấy rất căng thẳng”.

Điện chủ nhét viên Cửu Lôi Kiếp Đan vào miệng ông ấy, nói: “Không có tương lai, viên Cửu Lôi Kiếp Đan này có thể đỡ được nhiều nhất chín tầng Thiên Kiếp, tư chất của ông thì nhiều nhất được bốn năm tầng Thiên Kiếp, ông sợ cái gì?”

Thật ra trưởng lão Từ cũng biết đây là một cơ duyên cho ông ấy, ông ấy lập tức ra khỏi điện, bay đến một đỉnh núi không có người, chuẩn bị độ kiếp.

Mọi người đều ra ngoài xem, Ngô Bình và Đường Băng Vân bị một luồng gió cuốn lên không, lơ lửng trên không trung.

Điện chủ nheo mắt, nhìn mây kiếp càng lúc càng dày đặc, cuối cùng một tia sét màu xanh giáng xuống, đánh lên đỉnh đầu trưởng lão Từ.

Nhưng kỳ lạ là hình như tia sét khủng khiếp giáng xuống đã bị cơ thể trưởng lão Từ hấp thụ mất, không thể làm ông ấy tổn thương.

Điện chủ gác tay lên vai Ngô Bình, cười hehe, nói: “Huynh đệ, cậu họ Ngô à?”

Ngô Bình ngơ ra, cậu em? Anh thầm nghĩ, một ông lão mấy nghìn tuổi gọi mình là huynh đệ, có biết dị không vậy trời?

Anh tằng hắng, nói: “Điện chủ, tôi tên Ngô Bình”.

Điện chủ: “Tôi tên Lục Phi Hùng, là điện chủ của Trường Sinh điện. Cậu bạn Ngô, cậu học cách luyện đan từ ai thế?”

Ngô Bình: “Tự mò mẫm thôi, trình độ không cao, để điện chủ chê cười rồi”.

“Ầy, gọi tôi là Lục đại ca”. Lục Phi Hùng nghiêm túc nói.

Ngô Bình không gọi được, nói: “Tốt hơn tôi vẫn nên gọi ông là điện chủ”.

Lục Phi Hùng cười haha: “Được, gọi gì cũng được”.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào trưởng lão Từ đang độ kiếp: “Cửu Lôi Kiếp Đan của cậu có thể chống đỡ hết ba kiếp đầu không?”

Ngô Bình: “Thường thì có thể chống đỡ hết năm tầng Lôi Kiếp đầu. Nhưng tôi chỉ là người luyện tiếp, trước đó xử lý có chút vấn đề nên trước mắt cũng chỉ có thể chống đỡ được ba tầng lôi kiếp đầu”.

Lục Phi Hùng gật đầu: “Kỳ tích đấy. Cậu không chỉ cứu vãn được một lò đan dược mà còn nâng cấp được Cửu Lôi Kiếp Đan lên Cửu Lôi Kiếp Đan, lợi hại thật”.

Lúc này, tia sét thứ hai giáng xuống, những quả cầu lửa nối đuôi nhau điên cuồng đập xuống, nửa quả núi đều bị đốt cháy đen.

Tiếp ngay đó, tia sét thứ ba giáng xuống, trưởng lão Từ vẫn không sao.

Sau đó, mây mù lại cuồn cuộn kéo đến, một tia sét màu tím giáng mạnh xuống.

Mọi người nhìn thấy một bóng người bị sét đánh văng ra như một bao cát rồi rơi xuống sườn núi một cái “ầm”, có vẻ bị ngã rất đau.

Mấy giây sau khi tia sét đó giáng xuống, mây mù và sấm sét đều tan biến hết.

Mọi người nhanh chóng chạy đến sườn núi, có người định qua đỡ trưởng lão Từ nhưng ai ngờ vừa mới đưa tay ra thì trưởng lão Từ đã bật dậy. Đầu tóc và lông mày đều bị cháy rụi, mặt đen thui, quần áo cũng bị cháy hết, chỉ còn nửa cái ống quần.

Hai mắt ông ấy sáng lên, ông ấy hào hứng nói: “Điện chủ, tôi đã vượt qua được lôi kiếp rồi, tôi thành công rồi”.

Lục Phi Hùng mỉm cười, nói: “Ông thành công rồi, có được bốn lôi kiếp cũng đã khá lắm rồi. Được rồi, mau đi thay đồ đi”.
Chương 812: Luyện Long Môn Đan

Trưởng lão Từ vội vàng đi, mọi người cũng quay về đại điện.

Lục Phi Hùng nói với Ngô bình: “Cậu em, bây giờ cậu cũng là thầy luyện đan của Trường Sinh điện tôi rồi, sau này cậu cứ ở bên cạnh tôi mà luyện đan. Tôi tin dưới sự cố gắng của chúng ta, chắc chắn cậu sẽ luyện được đan dược chấn động thiên hạ!”

“Cám ơn điện chủ hỗ trợ!”, anh nói.

Ngô Bình cũng không nghĩ nhiều, dù sao cùng luyện đan với điện chủ có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu. Nhưng anh phát hiện, ánh mắt mọi người nhìn anh dường như có chút thương hại.

Chậc! Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đây là một cái bẫy sao?

Lục Phi Hùng cười ha ha, kéo lấy Ngô Bình, nói: “Đi, chúng ta lại đi luyện lò”.

Ngô Bình bị kéo mạnh, cơ thể muốn bay lên, anh vội nói: “Trưởng lão Văn, giúp tôi chăm sóc Đường Băng Vân…”

Trước mắt chỉ có ánh sáng chớp tắt, thoáng chốc đã đến một phòng luyện đan. Bốn bức tường phòng luyện đan này được tạo thành từ tiên kim, vô cùng vững chắc.

Còn lò đan dùng để luyện đan cũng là lò đan vương phẩm cao cấp. Sát bên phòng luyện đan chính là kho thuốc, bên trong có đủ các loại nguyên liệu dược phẩm trân quý.

Một vài đan đồng đang dọn dẹp lò đan vương phẩm bị nổ.

Tiến vào phòng luyện đan, vẻ mặt Lục Phi Hùng bỗng nghiêm trọng, nói: “Cậu em, cậu biết Đan Đỉnh Môn không?”

Ngô Bình gật đầu: “Có nghe nói, nghe nói thực lực không hề kém”.

Lục Phi Hùng gật đầu: “Nếu tôi nói, hiện tại thầy luyện đan thiên tài nhất đều ở Đan Đỉnh Môn, cậu có cảm thấy bất ngờ không?”

Ngô Bình nói: “Tôi có nghe người ta nhắc đến, điện chủ, sau lại như vậy?”

Lục Phi Hùng khẽ thở dài: “Bởi vì một người. Mấy trăm năm trước, Đan Đỉnh Môn từng xuất hiện một vị thiên tài Đan Đạo, gọi là Vũ Thần. Dưới sự dẫn dắt của người này, Đan Đỉnh Môn đánh chiếm được rất nhiều phương thức luyện cổ xưa. Mà trước kia, Trường Sinh điện chúng ta cũng là thế lực đan đạo mạnh nhất Địa Tiên Giới, đan dược chúng ta không luyện được, người khác cũng đừng nghĩ đến. Nhưng sau này, mọi chuyện lại thay đổi, Đan Đỉnh Môn bắt đầu luyện chế được đan dược mà ngay cả chúng ta cũng không thể luyện được. Mà Vạn Ma Tông và Thần Chú Môn cũng bắt đầu cố gắng nâng đỡ và lôi kéo Đan Đỉnh Môn, khiến sức ảnh hưởng của nó càng lan rộng. Đến tận hôm nay, sức ảnh hưởng của Đan Đỉnh Môn ở đan đạo đã vượt qua Trường Sinh điện chúng ta!”

Ngô Bình: “Điện chủ, dù sao căn cơ Trường Sinh điện cũng sâu, chúng ta không cần phải tự xem nhẹ mình”.

Lục Phi Hùng cười ha ha: “Đương nhiên! Hiện tại Trường Sinh điện đã có cậu rồi! Cậu em, cậu chính là Vũ Thần của Trường Sinh điện!”

Ngô Bình cười khổ: “Điện trưởng quá khen rồi”.

Lục Phi Hùng: “Lúc trước tôi nghe nói, Đan Đỉnh Môn đang nghiên cứu Long Môn Đan, nghe nói đã sắp chế tạo thành công rồi. Cậu em, cậu nhất định phải giúp tôi vượt trước đối phương, nghiên cứu ra Long Môn Đan!”

Bốn cảnh giới Địa Tiên, lần lượt là Linh Biến, Thần Hóa, Động Tàng, Đoạt Thiên, mà cảnh giới Động Tàng lại có năm cảnh giới nhỏ khác là Long Môn, Âm Dương, Động Thiên, Bất Tử. Long Môn Đan này có thể giúp tu sĩ thăng cấp lên Long Môn Cảnh, là dược liệu vô cùng trân quý. Dù sao, cả Địa Tiên Giới này cũng không có bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Động Tàng!

Nghe nói nếu phải luyện thành công Long Môn Đan, Ngô Bình cười khổ nói: “Điện chủ, tu vi tôi còn thấp, đan dược cấp bậc cao như vậy, chỉ sợ là không có năng vô lực”.

Lục Phi Hùng: “Cửu Lôi Kiếp Đan kia chẳng phải cũng là đan dược cao cấp sao, chẳng phải cậu cũng luyện thành rồi sao? Hơn nữa, cậu chỉ là ở bên cạnh hỗ trợ, luyện đan vẫn là tôi”.

Ngô Bình đổ cả mồ hôi, thật ra anh cũng không chắc chắn, nhưng chuyện đã đến nước này không thể từ chối được, lập tức nói: “Điện chủ, tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu làm không tốt, mong bỏ quá cho”.

Lục Phi Hùng nói: “Tôi tin anh, chúng ta bắt đầu đi!”

Sau đó đan đồng bắt đầu đêm một lò đan vương phẩm vào, tiếp đó Lục Phi Hùng đưa phương thức luyện cho Ngô Bình xem, nói rõ cả chi tiết đầy đủ bảy lần trước đã luyện thất bại.

Ngô Bình nghe cẩn thận, sau đó nhắm mắt trầm tư.

Lục Phi Hùng cũng không làm phiền anh, cho người chuẩn bị dược liệu, đồng thời cũng giở ra trước ghi chép luyện Long Môn Đan của những người đi trước đã chuẩn bị sẵn.

Ngô Bình mở mắt, trước tiên là liếc nhìn ghi chép, sau đó nói: “Điện chủ, chúng ta lại luyện một lò đi”.

Lục Phi Hùng gật đầu, ông ấy thuần thục rửa lò, làm nóng lò, tay nghề rất cao minh. Sau đó, ông ấy bỏ một viên trân châu vào lò, đây là đan dược cao cấp cần thiết để luyện chế, sau khi bỏ vào lò sẽ biến thành dạng hơi, lấp đầy lò luyện. Có loại hơi này, xác suất thành công của việc luyện đan sẽ được nâng cao.

Ngô Bình im lặng không nói, chỉ là âm thầm quan sát.

Lục Phi Hùng theo thứ tự bỏ nguyên liệu vào lò luyện, một vị, hai vị, khi bỏ vào vị thứ bảy thì Ngô Bình bỗng nói: “Điện chủ, trong số ba dược liệu có có nhiều hơn ba loại dược tính rồi”.

Lục Phi Hùng bất ngờ: “Nhiều hơn ba loại dược tính? Nhưng tôi đã làm theo đúng phương thức luyện đan, dược tính của bọn chúng rất thích hợp”.

Ngô Bình: “Loại dược liệu này tồn tại ở thế gian đã lâu năm, khó trách sẽ xảy ra biến dị. Ba loại dược tính này, có lẽ là do sau khi xảy ra biến dị. Tôi có thể lấy ra dược tính dư thừa”.

Lục Phi Hùng gật đầu: “Được, cậu làm đi”.

Ngô Bình đến trước lò luyện, tay vỗ vào lò luyện, trên bức tường bỗng xuất hiện một cái lỗ to chừng nắm tay, bàn tay anh vỗ vào rồi kéo ra, lập tức kéo theo ba tia sáng. Liên tiếp bảy lần, tia sáng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mỏng, cuối cùng cũng không còn kéo ra được nữa.

Nhìn thấy tay nghề của Ngô Bình, Lục Phi Hùng cười nói: “Đây là Thần Nông Thủ trong truyền thuyết sao?”

Ngô Bình: “Điện chủ thật tinh mực. Thần Nông Thủ này có thể tách được dược tính”.

Lục Phi Hùng: “Thần Nông Thủ ta cũng biết, nhưng không thuần thục như cậu. Kỳ lạ, cậu nắm rõ thời cơ như thần rồi, làm sao làm được vậy?”

Ngô Bình cũng không thể nói bản thân có thể nhìn thấu vạn vật được, bèn nói: “Dựa vào cảm giác, tôi có thể biết được nên ra tay lúc nào”.

Lục Phi Hùng giơ ngón tay cái: “Xem ra cậu là thầy luyện đan trời sinh rồi”.

Đợi sau khi Ngô Bình tách ra được ba loại dược tính, Lục Phi Hùng lại tiếp tục thêm dược liệu, trong lúc đó, Ngô Bình lại lần lượt tách ra bảy loại tạp chất.

Ngoài ra, anh còn giúp Lục Phi Hùng điều chỉnh thời cơ thêm dược liệu. Rõ ràng, thời cơ Lục Phi Hùng thêm dược liệu, hoặc muộn hơn chút, hoặc sớm hơn chút, dù sao thời cơ một phần nghìn giây cũng khó mà nắm bắt được.

Khi vị thuốc cuối cùng được bỏ vào, mười phút trôi qua, Lục Phi Hùng xoa xoa tay cười nói: “Tôi cảm giác lò luyện này có cơ hội, hiện tại có thể mở lò chưa?”

Ngô Bình lắc đầu: “Dường như còn thiếu chút gì đó”.

Lục Phi Hùng: “Còn thiếu dược liệu khác sao? Tôi đã làm theo toàn bộ phương thức cổ rồi, hơn nữa trên dược lý cũng không thấy có vấn đề gì”.

Ngô Bình: “Không, thiếu hai loại dược tính. Dược liệu biến đổi vô số năm, không chỉ tăng dược tính, mà cũng có khả năng mất đi dược tính nào đo”.

Anh nhìn dược liệu trong lò luyện, trong lòng tính toán nhanh chóng đã đoán được là thiếu dược liệu, vội nói: “Điện chủ, có Long Diên Thảo không?”

Lục Phi Hùng gật đầu: “Có!”

Ông ấy đích thân đi ra, ngay sau đó cầm một gốc Long Diên Thảo quay về. Ngô Bình tính toán, ngắt ba lá cỏ ném vào lò luyện, sau đó lại bỏ đi dược tính không cần thiết.

Sau mấy phút, cuối cùng anh cũng nhìn thấy lò luyện xảy ra thay đổi mà mình muốn, một luồng hơi khí kỳ ảo thoát ra.

Lúc này cho dù Ngô Bình không nói, Lục Phi Hùng cũng cảm nhận được, ông ấy nói: “Thành công rồi!”

Ngô Bình cười nói: “Điện chủ, thời cơ để đan này thành công rất quan trọng, không thể sớm cũng không thể để muộn”.

Lục Phi Hùng: “Lúc đan thành, sẽ có hơi khí đặc biệt thoát ra, tôi dựa vào điểm này để đoán”.

Ngô Bình: “Đan dược khác nhau, thời cơ cũng có điểm khác biệt. Tôi sẽ tính toán ra thời gian để điện chủ tham khảo”.

Trong lúc nói chuyện, lò luyện đan khẽ chuyển động, Ngô Bình lập tức mở lò luyện. Lục Phi Hùng lập tức bấm đan quyết thu lấy đan!

Mãi đến khi lò luyện đan bay ra, mới toa ra một luồng khí đặc biệt.

Hai tay Lục Phi Hùng hóa thành mây mù, bao phủ một viên đan dược, sau đó đan dược lại chia thành hai, lơ lửng trên không.
Chương 813: Trận đấu

Ngô Bình nói: “Điện chủ, trước khi thở ra, ước chừng trong thời gian một phần năm trăm ba mươi giây mới là thời cơ tốt nhất để thu đan”.

Lục Phi Hùng gật đầu: “Chẳng trách lúc trước tôi đều thất bại, thì ra lúc thu đan đều đã muộn rồi! Lại thêm tạp dược quá nhiều, mà lại thiếu hai loại dược tính, nếu mà luyện thành công được mới lạ”.

Nói rồi ông ấy lại cười lớn, nói: “Long Môn Đan vương phẩm! Tốt, tốt lắm!”

Đan dược trong tay Lục Phi Hùng, lại bỗng phát ra tiếng động liên hồi, rất êm tai. Thế nhưng, tiếng động này chỉ có thể nghe thấy được trong đầu.

Ngô Bình: “Điện chủ, đan này có thể cho tôi một viên không?”

Lục Phi Hùng cười ha ha: “Đương nhiên”.

Ông ấy lấy ra một viên Long Môn Đan đưa cho Ngô Bình rồi nói: “Cậu em, một viên còn lại tự thì tự tôi giữ vậy”.

Ngô Bình cười: “Điện chủ, chi bằng ông rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ luyện thêm hai lò”.

Anh biết rõ là Long Môn Đan có ý nghĩa rất lớn. Bình thường, xác suất để một tu sĩ Thần Hóa đạt được cảnh giới Long Môn cũng chưa đến một phần, rất nhiều người thậm chí cũng chỉ có cơ hội thành công được một nửa. Mà một khi thăng cấp thất bại, thì rất có khả năng hồn bay phách lạc.

Có Long Môn Đan này, tỷ lệ thành công cũng lên đến ba phần! Hơn nữa sau khi dùng đan này, cho dù thăng cấp thất bại thì cũng sẽ không chết, vẫn có cơ hội làm lại.

Lập tức, Lục Phi Hùng lại một mình luyện thêm hai lò Long Môn Đan dưới sự trợ giúp của Ngô Bình. Lò thứ nhất, đan luyện thành nhất phẩm, thành công được một viên; đến lò thứ hai, đan luyện thành vương phẩm, thành phẩm được hai viên.

Lục Phi Hùng rất phấn khởi, lại đưa cho Ngô Bình một viên Long Môn Đan vương phẩm xem như cảm ơn.

Ông ấy luyện đến say mê, sau khi luyện xong hai lò liền tiếp tục nghiền ngẫm mấy thứ Ngô Bình dạy, để có thể nắm chắc thành thạo hơn.

Khi Ngô Bình ra khỏi phòng, thì đã là buổi trưa hôm sau.

Vừa ra khỏi phòng luyện đan, anh đã thấy mấy người Văn Thánh đang đợi bên ngoài. Thì ra mùi hương của Long Môn Đan quá nồng, mọi người đều rất kinh ngạc, lần lượt chạy đến trông ngóng.

Nhìn thấy Ngô Bình, Văn Thánh vội hỏi: “Thầy luyện đan Ngô, điện chủ có phải đã luyện thành công rồi không?”

Ngô Bình cười nói: “Không sai, điện chủ đã thực hành cả một đêm cực khổ, cuối cùng cũng luyện ra Long Môn Đan”.

Mọi người vui mừng, vỗ tay hoan hô.

Công Tôn Thiện Tài hỏi: “Thầy luyện đan Ngô, không biết đan luyện thành là phẩm gì?”

Ngô Bình: “Vương phẩm”.

Mọi người kinh nhạc, vui mừng không thôi, Văn Thánh cười lớn nói: “Ha ha ha! Long Môn Đan vương phẩm! Cho dù có cho Đan Đỉnh Môn một trăm năm thì bọn họ cũng không luyện ra được Long Môn Đan vương phẩm!”

Ngô Bình có thể cảm nhận được, các trưởng lão Trường Sinh Điện đều đã kiềm nén lâu, hôm nay đều cảm thấy nở mày nở mặt.

Lúc này Ngô Bình mới chú ý đến sắc trời, mới hỏi: “Bảng xếp hạng Nhân Tiên bắt đầu rồi sao?”

Văn Thánh nói: “Thầy luyện đan Ngô không cần lo lắng, chúng tôi đã cho tạm dừng bảng xếp hạng Nhân Tiên. Trước khi cậu xuất hiện thì bọn họ sẽ không bắt đầu”.

Ngô Bình vội nói: “Cảm ơn, bây giờ tôi sẽ đi ngay!”

Văn Thánh và Công Tôn Thiện Tài biết điện chủ không ran gay được, bèn cười nói: “Chúng tôi đi cùng thầy luyện đan Ngô!”

Đến quảng trường thi đấu, sáu mươi tu sĩ tham gia bảng xếp hạng Tiên Nhân đều đã có mặt, bọn họ lập tức tham gia thi đấu bảo vệ võ đài.

Ngô Bình vừa đến, trưởng lão Thục Sơn phụ trách vội cao giọng tuyên bố: “Bảo vệ võ đài, bắt đầu!”

Lập tức có mười tu sĩ lần lượt nhảy lên mỗi võ đài, sau đó đã có người lên đài thách đấu.

Ngô Bình phát hiện, hôm nay người đến thách đấu rất nhiều, có rất nhiều người tu vi cao thâm, cả người không phải từ Thục Sơn.

Văn Thánh nói: “Thầy luyện đan Ngô, hôm nay người của Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông cũng đến rồi. Bảng xếp hạng Nhân Tiên mấy lần trước, hai nhà này đã cướp đi không ít thiên tài trong mười người đứng đầu. Lần này Thục Sơn kiếm phái tôi đã hạ quyết tâm, ít nhất cũng phải lấy được năm người trong đó. Nhất là vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Nhân Tiên quan trọng nhất, nhất định phải giữ lại!”

Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Phải giữ thế nào?”

Văn Thánh: “Đương nhiên là đập tiền vào rồi, thiên tài cũng chẳng ngốc, ai cho nhiều tài nguyên thì bọn họ sẽ nguyện ý gia nhập nhà đó”.

Đường Băng Vân: “Chồng à, đừng nói chuyện nữa, không bắt đầu thì không giành được điểm đâu”.

Ngô Bình cười: “Không muộn, anh đi ngay”.

Anh lập tức đến trước võ đài số một, lúc này trên võ đài có một người người đàn ông cao lớn đang đứng, hắn đã đánh bại ba người thách đấu mình rồi, toàn bộ đều giải quyết gọn lẹ trong vòng ba chiêu, thực lực rất mạnh!

Khiêu chiến chủ đài mà thắng lợi thì một lần cũng được hai mươi điểm tích lũy, vì vậy một người bảo vệ võ đài đều phải gặp cảnh bị nhiều người thách đấu.

Ngô Bình vừa lên trên võ đài, người đàn ông cao lớn kia đã điên cuồng rống gào lao đến. Xung quanh hắn hình thành một trường lực, trong trường lực này, hành động của Ngô Bình cũng trở nên chậm hơn.

“Trường vực?”. Anh hừ một tiếng, lập tức thả trường vực của mình ra. Lập tức, thân hình người đàn ông cao lớn kia bị ghìm lại, sắc mặt thay đổi.

“Ầm!”

Ngô Bình một quyền đánh bay chủ đài, hắn bay xuống võ đài, rơi tầm mấy chục mét phía ngoài, cả nửa ngày mới bò lên được.

“Người này là ai vậy? Quá mạnh!”, có người hô lên.

“Người bị đánh bại là Kim Ngưu, hắn là cao thủ đứng đầu trong thế hệ trẻ của Ngưu Ma Môn đấy, vậy mà mà một chiêu đã thua rồi!”

“Chú ý! Người này là cao thủ siêu cấp, tạm thời đừng thách đấu tên này!”, cũng có tu sĩ tham gia âm thầm tuyền đi tin tức.

Nhưng luôn có người không phục, rất nhanh sau đó, lại có một người nhảy lên võ đài, muốn thách đấu Ngô Bình.

Người này vai rộng nhưng eo lại rất nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn thu hút. Hắn ta để đầu trọc, ngay cả lông mày cũng cạo đi, hơn nữa trên lông mày còn có hai hình xăm đỏ máu. Đồng thời, trên da và đầu hắn ta chằng chịt ký hiệu.

“Đây là cao thủ trẻ của Phù Chú Môn, Lỗ Chiến! Sắp có kịch hay xem rồi!”

“Nghe nói trên xương, trên da Lỗ Chiến xăm đủ các loại bùa chú, thực lực bây giờ cũng đạt đến cấp Chân Nhân. Một năm trước, hắn ta từng một mình tiêu diệt một vị Địa Tiên tà đạo, cả thiên hạ đều khiếp sợ!”

“Đúng vậy! Có thêm sức lực từ nhiều phù chú như vậy, ai có thể địch lại hắn ta chứ? Hắn ta là ứng cử viên nổi nhất cho vị trí người đứng đầu bảng Nhân Tiên đấy!”

Lỗ Chiến xoay cổ, cười u ám, nói: “Anh lợi hại đấy, rất tốt, cuối cùng cũng có thể đánh một trận thoải mái rồi, sau đó tôi sẽ thẳng tay giết chết anh!”

Ngô Bình: “Giết chết tôi? Anh nghĩ xăm mình thì là thiên hạ vô địch sao?”

Ánh mắt Lỗ Chiến bỗng trở nên lạnh lùng hiếu chiến, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh… sẽ biết ngay thôi!”

“Ầm!”

Mặt đất chấn động, Lỗ Chiến giống như một chiếc xe tăng, lao đến, khí thế như núi sắt, khiến mọi người dưới đài đều kinh hô. Phù chú trên người hắn ta lại phát sáng chói mắt, vô cùng đáng sợ!

Ngô Bình hóa thành mấy hình bóng, nhẹ nhàng tránh né từng đòn của đối phương. Nhưng anh cảm thấy thực lực người này rất mạnh, chỉ trong thời gian ngắn khó mà đánh bại!

Ngô Bình tránh né đòn tấn công thứ ba thì Lỗ Chiến cười điên cuồng nói: “Nếu không dám nghênh chiến trực diện thì tốt nhất mau cút xuống võ đài sớm đi, chớ có lãng phí thời gian!”

Ngô Bình không quan tâm, tiếp tục đánh du kích. Sau mấy phút, anh đại khái đã nhìn ra được phù chú trên người Lỗ Chiến.

Trên xương, trên da, thậm chí trong mắt của Lỗ Chiến cũng có phù chú, những phù chú này khiến tốc độ, sức mạnh, thị lực, tốc độ của hắn ta đều vượt qua tu sĩ cùng cấp.

Nhưng những phù chú này cũng có điểm yếu, muốn sử dụng toàn bộ thì phải tiêu hao rất nhiều sức lực và tinh lực của bản thân, vì vậy hắn ta không thể duy trì quá lâu!

Mười phút sau, Lỗ Chiến đã không còn nhẫn nại, Ngô Bình khinh công rất tốt, hắn ta căn bản không đuổi kịp nên đánh không được, lại cứ tiêu hao như vậy, chắc chắn sẽ thua!

Rống lên một tiếng, Lỗ Chiến đột nhiên sử dụng toàn bộ phù chú, tốc độ tăng lên gấp bội.

Ngô Bình tránh né ba đòn trước, lớn tiếng nói: “Lỗ Chiến, nhận lấy một quyền của tôi!”

“Ầm!”

Lần đầu tiên, hai bên va chạm, tiếng nổ vang vọng, hai người liên tục lùi mấy bước, Ngô Bình lùi xa hơn chút.

Lỗ Chiến rống lớn, lại tấn công lần nữa.

Ngô Bình vẫn không chùn bước, nghênh chiến, ra quyền, anh có võ hồn, chiếm ưu thế chiêu thức, lập tức dùng Quỷ Long bóp cổ tấn công Lỗ Chiến!
Chương 814: Bảng xếp hạng Nhân Tiên

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, Lỗ Chiến bị đánh bay đi mấy mét, sau khi rơi xuống đất ánh sáng trên thân dần dần nhạt đi, hơi thở Ngô Bình thì càng lúc càng mạnh, anh lại ra tay lần nữa, tấn công về phía Lỗ Chiến.

Lúc này thể lực của Lỗ Chiến đã tiêu hao rất nhiều, hắn ta cố gắng tiếp chiêu, nhưng vừa đưa tay lên đã bị Ngô Bình đánh bay, rơi xuống võ đài.

Mọi người đều kinh ngạc, Lỗ Chiến lại bị đánh bại như thế sao?

Cứ như vậy, sau đó cũng không còn ai dám khiêu chiến Ngô Bình nữa, võ đài của anh vô cùng vắng vẻ, thậm chí không có người vây xem.

Ngô Bình cũng không quan tâm, anh lấy ghế ngồi trên võ đài, đợi người khiêu chiến tiếp theo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cứ mười lăm phút trôi qua thì anh có thể có được một điểm tích lũy. Nhưng nếu cứ như vậy thì vẫn không nhiều bằng việc chấp nhận thách đấu.

Cứ vậy trôi qua một tiếng đồng hồ, Ngô Bình mới kiếm được bốn điểm. Trái lại, các chủ đài khác ít nhất cũng đã nghênh chiến đến bốn, năm người thách đấu rồi, kiếm được bốn, năm mươi điểm tích lũy.

Anh rất không vui, lập tức nhảy xuống võ đài, đi thách đấu chủ đài số hai.

Chủ đài thứ hai là đệ tử của Vạn Ma Tông, ma khí nặng nề, sức lực vô hạn, là đối thủ mạnh của Lỗ Chiến. Người này cao hơn hai mét rưỡi, khoác áo giáp đen nặng, hai tay cầm một cây búa sắt, trông như một mãnh thú.

Trước đó, hắn ta đã đánh chết đánh bị thương bốn người thách đấu, đã hơn nửa tiếng không có ai dám thách đâu hắn ta rồi.

Nhìn thấy chủ đài số một qua đây, hắn ta cười lạnh: “Anh không đến, tôi cũng sẽ đi tìm anh!”

Ngô Bình nói: “Không có ai thách đấu với tôi, tôi buồn chán đến chết rồi, dứt khoát đến thách đấu với chủ đài”.

Đệ tử Ma Tông điên cuồng thét một tiếng, hai cây búa như sao băng đập mạnh về phía Ngô Bình, chúng rời khỏi tay của chúng nhân rồi bay đi, vừa nhanh vừa mạnh.

Ngô Bình né sang trái, thế nhưng cây búa phía sau bỗng tăng tốc, nện vào cây búa thứ nhất, hai cây búa đổi hướng, tiếp tục lao về hướng Ngô Bình.

Ngô Bình nhíu mày, anh đứng vững tư thế tấn, hai tay trái phải lần lượt bắt lấy từng cây búa. Sức lực khổng lồ, kéo theo thân thể anh, sau đó cả người anh liên tục xoay tròn, tiếp đó lại trở tay ném búa đi.

“Ầm!”

Cây búa lao vút, tốc độ nhanh chóng, tạo ra âm thanh như sấm rền, càng lúc càng nhanh.

Người khổng lồ kia kinh ngạc, cũng học theo Ngô Bình muốn nhận lấy cây búa, nhưng hai tay vừa chạm vào thì cánh tay đã tê rần, sau đó ngực bỗng đau nhói, bị một cây búa đánh bay. Sau đó cây búa thứ hai bay đến, đánh vào vai trái hắn ta.

Hắn ta rên lên đau đớn, cố gắng chống đỡ cơ thể rơi xuống võ đài. Rõ ràng, hắn ta đã thua rồi!

Ngô Bình không buồn liếc nhìn hắn ta, mà đi đến võ đài thứ ba. Không thể không nói, mấy chủ đài này không hề đơn giản, thực lực ai ai cũng mạnh, muốn thắng bọn họ không hề đơn giản. Nhưng anh là Võ Thánh sở hữu Võ Hồn, người trong sân này, không ai là địch nổi anh cả!

Cứ như vậy, Ngô Bình một đường quét sạch, đánh bại toàn bộ chín chủ đài còn lại, có được một trăm tám mươi điểm tích lũy. Cộng thêm hai mươi bốn điểm lúc trước, tổng cộng đạt được hai trăm lẻ bốn điểm.

Nhưng, chỉ đơn thuần dùng điểm tích lũy để tính thì anh không chiếm được ưu thế, bởi vì các chủ đài khác cũng đều có được điểm tích lũy tầm đó, bọn họ không chỉ thách thách đấu chủ đài khác, mà còn có người không ngừng thách đấu bọn họ.

Ngô Bình nghi ngờ, người thách đấu bọn họ có lẽ đã bị mua chuộc rồi, cố ý tặng điểm cho bọn họ. Trước mắt nếu không tính điểm cộng thì điểm số của anh không phải cao nhất, nhưng anh không quan tâm, ba hạng mục kiểm tra đầu đều có điểm cộng, cho dù không đứng nhất thì chắc chắn cũng là trong ba người đứng đầu.

Dưới võ đài, Văn Thánh khẽ cười nói: “Thầy luyện đan Ngô đúng là kỳ tài, không chỉ đan đạo ở trình độ bất phàm, mà võ lực cũng mạnh như vậy”.

Công Tôn Thiện Tài nói: “Nếu Thầy luyện đan Ngô có thể giết đến người đứng đầu bảng Nhân Tiên, cộng thêm trình độ đan đạo của cậu ấy, nói không chừng có thể có được cơ hội tiến vào Thượng Giới rồi!”

Văn Thánh: “Từ khi Thục Sơn kiếm phái thành lập đến nay, cũng chỉ có hai người có cơ hội tiến vào Thượng Giới, người gần nhất cũng cách hiện tại không biết bao nhiêu năm rồi. Anh cảm thấy Thầy luyện đan Ngô có cơ hội?”

Công Tôn Thiện Tài: “Kỳ tài như vậy, không lên Thượng Giới thì thực sự đáng tiếc”.

Rất nhanh, kết quả đã công bố. Người đứng đầu bảng xếp hạng Nhân Tiên là Ngô Bình, tổng điểm ba trăm hai mươi chín, người thứ hai cũng khá cao, hai trăm tám mươi lăm điểm, nếu không phải thành tích thí nghiệm của Ngô Bình cao thì vị trí đầu tiên đã bị cướp mất rồi.

Mười người đứng đầu bảng xếp hạng Nhân Tiên, ngoài Ngô Bình ra thì đều là đệ tử các thế lực lớn, vì vậy các môn phái lập tức nhìn Ngô Bình chằm chằm, lần lượt đến mời anh gia nhập môn phái của mình.

Công Tôn Thiện Tài lập tức ngăn mọi người: “Các vị, xin lỗi, Ngô Bình đã là người của Trường Sinh Điện chúng tôi rồi, mọi người đến muộn một bước rồi”.

Mọi người không khỏi tiếc bỏ, tư chất Ngô Bình rất tốt, để Thục Sơn kiếm phái cướp đi thì quá đáng tiếc!

Lúc này, Trần Hạc Niên xuất hiện, anh ta cười nói: “Anh Ngô, quả nhiên anh không phụ sự mong đợi của mọi người, đoạt được vị trí đầu, trở thành người đứng đầu tứ đại công tử năm nay”.

Bốn người đứng đầu bảng xếp hạng Nhân Tiên, sẽ trở thành tứ đại công tử của Địa Tiên Giới kế tiếp. Danh tiếng của tứ đại công tử rất vang dội, cũng rất có ích, sau này cho dù Ngô Bình đi đến đâu, cũng sẽ được mọi người coi trọng.

Sau đó, Trần Hạc Niên cảnh giác nhìn Công Tôn Thiện Tài: “Trưởng lão Công Tôn, vừa nãy ông nói, anh Ngô đã gia nhập Trường Sinh Điện?”

Công Tôn Thiện Tài nói: “Không sai, hiện tại cậu ấy đã là thầy luyện đan của Trường Sinh Điện chúng tôi rồi. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hướng đến việc cậu ấy gia nhập Vô Tương Phong các người”.

Trần Hạc Niên rất bất ngờ: “Anh Ngô mà lại trở thành thầy luyện đan của Trường Sinh Điện!”

Ngô Bình cười nói: “Đãi ngộ Trường Sinh Điện không tệ nên tôi gia nhập rồi”.

Trần Hạc Niên gật đầu: “Anh Ngô, tôi trịnh trọng mời anh gia nhập Vô Tương Phong!”

Ngô Bình đã có quyết định, gật đầu: “Tôi đồng ý”.

Trần Hạc Niên vui mừng, cười nói: “Anh Ngô, mời theo tôi đến Vô Tương Phong!”

Ngô Bình bèn nói với Công Tôn Thiện Tài và Văn Thánh: “Hai vị trưởng lão, tôi đến Vô Tương Phong một chuyến trước đã”.

Sau khi chào hai trưởng lão, Ngô Bình dẫn theo Đường Băng Vân, đi theo Trần Hạc Niên đến Vô Tương Phong. Vô Tương Phong không chỉ là một ngọn núi, mà là dựa vào hơn mười ngọn núi của Vô Tương Phong làm chủ, địa bàn rộng lớn. Ở giữa rất nhiều ngọn núi, có một thung lũng rất lớn, bên trong có một thành phố xa hoa, là thành Phúc Khang.

Đến Vô Tương Phong, Trần Hạc Niên gọi một đệ tử đến, làm thủ tục nhập môn. Mấy thủ tục này có hơi rườm rà, phải chạy tới lui cả nửa ngày. Mà hắn ta thì mời Ngô Bình và Đường Băng Vên đến trong một toàn viện yên tĩnh.

“Anh Ngô, viện này là nơI mà tôi ở trước đây, hoàn cảnh không tệ, anh tạm thời cứ ở đây. Sau này, Vô Tương Phong sẽ sắp xếp một ngọn núi làm nơi tu luyện cho anh Ngô sau này”.

Ngô Bình cũng bất ngờ: “Sắp xếp cho ta một ngọn núi sao?”

Trần Hạc Niên cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên. Anh Ngô là đệ tử tinh anh, có tư cách sở hữu cả một ngọn núi”.

Ngô Bình có chuyện cần hỏi anh ta nên mở miệng: “Anh Trần, tôi thấy người trên bảng Nhân Tiên, đa phần đều đến từ các thế lực lớn danh tiếng. Ý nghĩa của bảng Nhân Tiên này là sao?”

Trần Hạc Niên nói: “Anh Ngô có điều không biết. Bảng Nhân Tiên ban đầu, là do các thế lực lớn khác tranh đoạt cơ hội tiến vào Thiên Võ Mật Cảnh mà tạo ra. Sau này, bảng Nhân Tiên được gửi gắm nhiều ý nghĩa hơn, ví dụ như phân chia lợi ích đại hội Tiên Truyền, lôi kéo các nhân tài thế lực nhỏ về trong môn mình, vân vân”.

Ngô Bình: “Thiên Võ Mật Cảnh này lúc nào thì mở ra?”

Trần Hạc Niên: “Thời gian bất định, đại khái năm nay sẽ mở một lần. Mà người mươi người đứng đầu bảng Nhân Tiên cũng có cơ hội tiến vào Thiên Võ Mật Cảnh. Muốn mở Thiên Võ Mật Cảnh, cần phải có các thủ các thế lực lớn, mượn sức lực đại trận mới có thể duy trì lối ra vào được ổn định”.

Anh ta lại nói: “Ngoài ra người có thể lên được bảng Nhân Tiên sẽ có phần thưởng. Anh Ngô là người đứng đầu, phần thưởng của anh là hai nghìn, còn có một thanh phi kiếm, hai phù chú”.
Chương 815: Linh Khiếu thứ sáu và Thần Khiếu thứ ba

Trần Hạc Niên chưa đưa Ngô Bình đi gặp phong chủ ngay mà sắp xếp chỗ ở cho anh trước rồi từ biệt Ngô Bình.

Đối phương vừa đi khỏi, Đường Băng Vân nói: "Chồng à, sau này anh chính là đệ tử sáng giá của kiếm phái Thục Sơn rồi. Nếu ông nội biết tin này thì chắc chắn sẽ mừng lắm".

Ngô Bình: "Phái Thục Sơn nhỏ như vậy thì có gì đáng nói đâu. Anh còn có mục tiêu lớn hơn nữa. Băng Vân, em bảo vệ anh nhé, anh sẽ tu luyện ở đây".

Hiện giờ anh phải tranh thủ thời cơ khai mở Thần Khiếu mới.

Ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận được bốn loại năng lượng tốt nhất. Trước đó anh hút được Hậu Thổ Nguyên Lực, Đại La Thiên Lực, Huyền Thiên Chú Lực. Giờ anh sẽ tiếp tục hút được Hàn Băng Thần Lực và khai mở Thần Khiếu thứ ba.

Sau khi mở ra ba Thần Khiếu, các Thần Khiếu sẽ tương hỗ với nhau làm tăng cường sức mạnh của thần hồn. Có điều trong giai đoạn này anh sẽ rơi vào huyễn cảnh, gọi là kiếp nạn Huyễn cảnh. Nếu tố chất tinh thần không vững thì sẽ gặp rắc rối to.

Có điều Ngô Bình đã luyện thành Thánh tâm nên cũng không sợ kiếp nạn này.

Anh đã có nhiều kinh nghiệm khai mở Thần Khiếu nên lần này anh nhanh chóng khoá chặt vòng xoáy năng lượng Hàn Băng Thần Lực rồi bắt đầu hút lấy nó.

Hàn Băng Thần Lực khá đậm đặc nên hút khá dễ. Ngô Bình điều khiển dòng năng lượng này đi vào, tấn công Thần Khiếu thứ ba. Cần phải đả thông Thần Khiếu này để Hàn Băng Thần Lực đi vào, sau đó đưa võ hồn của anh vào trong đó, để nó hút lấy Hàn Băng Thần Lực.

Võ hồn của Ngô Bình nhanh chóng có được Hàn Băng Thần Lực. Có được thần lực này, Ngô Bình có thể thi triển được một số kỹ năng đặc biệt! Ngoài ra, nếu anh uống thêm Băng Phách Thánh Thần Đan thì cũng phải hút được năng lượng Hàn Băng Thần Lực này trước, bởi vì chỉ có nguồn năng lượng này mới áp chế được dược lực cực mạnh của loại đan dược này.

Anh lấy ra viên đan, không hề do dự mà nuốt xuống.

Đường Băng Vân canh ở bên ngoài, đệ tử ban nãy đi làm thủ tục đã quay lại. Khi quay lại còn mang theo một bộ quần áo, bản đồ chỉ đường và thẻ bài treo ở thắt lưng của Thục Sơn Vô Tương phong đưa cho họ.

Trần Hạc Niên lại tới, thấy Ngô Bình đang tu luyện nên không làm phiền anh.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, Ngô Bình cũng tu luyện xong. Ngô Bình lúc này võ hồn còn mạnh hơn trước. Thần Khiếu và Linh Khiếu đang cộng hưởng với nhau, không ngừng tinh luyện cơ thể và võ hồn của anh.

Trong lúc tu luyện, Ngô Bình đã gặp kiếp nạn huyễn cảnh, có điều anh nhanh chóng vượt qua được, kiếp nạn gần như không ảnh hưởng gì được đến anh. Đây chính là lợi ích của việc có Thánh tâm lớn mạnh và Đạo tâm vững chắc!

Bộ rễ của Đạo Chủng cũng bắt đầu hút được tám luồng năng lượng, không ngừng phát triển mạnh hơn nữa.

Lúc này, lá bùa truyền tin trên người anh đột nhiên động đậy, là Đông Phật tiên sinh truyền tin tới hẹn anh gặp mặt ở khách điếm Vĩnh Hưng của thành Phúc Khang.

Ngô Bình lập tức lên đường đến đó. Đến khách điếm, anh gõ cửa một phòng khách.

Cửa mở ra, Đông Phật tiên sinh cười nói: “Vào đây ngồi đi”.

Ngô Bình cười đáp: “Sư phụ, giờ con đã là thầy luyện đan của điện Trường Sinh rồi”.

Vốn Ngô Bình nghĩ Đông Phật tiên sinh sẽ rất vui khi biết tin này. Ai ngờ, ông ấy lại nghiêm mặt lại hỏi: “Ta nghe nói điện Trường Sinh đã luyện được Long Môn Đan, việc này là thật sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, con cũng có tham gia”.

“Nói như vậy, nếu không có con thì Long Môn Đan này không thể luyện thành?”, ông ấy hỏi tiếp.

Ngô Bình: “Nói vậy cũng không sai”.

Đông Phật tiên sinh khẽ thở dài: “Điện Trường Sinh và Đan Đỉnh Môn tranh chấp rất kịch liệt. Nếu Đan Đỉnh Môn biết năng lực của con thì chắc chắn sẽ tìm cách hại con”.

Ngô Bình cau mày: “Sư phụ, Đan Đỉnh Môn dám giết người của kiếm phái Thục Sơn sao?”

“Bọn họ không cần trực tiếp ra tay, ở Địa Tiên Giới có rất nhiều tổ chức sát thủ, đều rất đáng sợ. Năm mươi năm trước, Thục Sơn có một thiên tài luyện đan bị tổ chức sát thủ giết chết. Mặc dù sau đó kiếm phái Thục Sơn nổi giận, tiêu diệt tổ chức sát thủ đó nhưng kẻ thực sự đứng sau giật dây thì lại không tìm ra được”.

“Hơn nữa…”, ông ấy nói tiếp: “Thầy luyện đan đã hiếm, thầy luyện đan xuất sắc lại càng hiếm hơn. Sự xuất hiện của con sẽ khiến những thầy luyện đan khác ở Địa Tiên Giới cảm thấy bị đe doạ. Bên ngoài bọn họ tỏ ra khách sáo với con nhưng trong lòng thì thù ghét con thấu ruột gan”.

Đông Phật tiên sinh: “Sau này ở điện Trường Sinh, con chỉ nên luyện ra vài loại đan dược, hoặc chỉ phụ giúp họ luyện Long Môn Đan thôi. Như vậy con vừa thể hiện được năng lực một cách hợp lý mà lại không khiến kẻ khác đề phòng. Nhớ kỹ, thầy luyện đan khác cũng cần kiếm miếng cơm, con không thể đạp đổ hết bát cơm của họ”.

Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ, con hiểu rồi”.

Đông Phật tiên sinh: "Chỉ dựa vào sức mạnh của hai thầy trò ta, nếu đứng trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Hóa hay cảnh giới Động Tàng thì chẳng khác nào con kiến, cho nên từng nước đi phải vô cùng cẩn trọng như đi trên băng mỏng. Sư phụ đã ở Địa Tiên Giới hơn nửa năm, đã thấy quá nhiều âm mưu và thù hận nên mới nói con nghe những việc này".

Sau đó, ông ấy như thể lại nghĩ ra gì đó nên nói tiếp: "Hôm qua sư phụ ra ngoài gặp hai sư huynh của con. Hai đứa nó có tin này nhờ ta chuyển lời lại cho con".

Ngô Bình vội vã hỏi: "Là tin gì vậy sư phụ?"

"Hình như Hắc Thiên Giáo đang có vấn đề gì đó. Có rất nhiều người trong giáo phái đang đi nghe ngóng tung tích của con. Sau cùng, thông qua đại sư huynh con họ mới biết được tung tích của con".

Ngô Bình: "Vâng, con hiểu rồi".

Hai người họ nói chuyện thêm nửa tiếng nữa rồi Đông Phật tiên sinh liền vội vã rời đi.

Ngô Bình quay lại Vô Tương phong, nói với Đường Băng Vân: "Băng Vân, em ra ngoài làm giúp anh một việc được không? Nghe ngóng giúp anh xem gần đây Hắc Thiên Giáo xảy ra chuyện gì".

Nói rồi, anh đưa cho cô một tấm lệnh bài. Có lệnh bài này, Đường Băng Vân có thể trực tiếp liên hệ với các trưởng lão, đường chủ của Hắc Thiên Giáo.

Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Được, em sẽ về sớm nhất có thể".

Đường Băng Vân đi cả đêm để ra khỏi Địa Tiên Giới, còn Ngô Bình tiếp tục hút loại năng lượng cao cấp thứ năm của Địa Tiên Giới là Hoang Cổ Thánh Lực!

Anh đã khai mở năm Linh Khiếu, tiếp theo sẽ là cái thứ sáu. Linh Khiếu thứ sáu có một đặc điểm, đó là sau khi khai mở được nó thì không lâu sau sẽ phải trải qua cơn đại thoái bệnh. Cơn đại thoái bệnh này khá nguy hiểm, nếu không cẩn thận còn có thể mất mạng. Đương nhiên, một khi đại thoái bệnh kết thúc thì thể chất của Ngô Bình sẽ lên một tầm cao mới! Giống như hoàn toàn lột xác! Khi đó anh không phải người phàm nữa mà sẽ trở thành thần thánh.

Trong Bát Cửu Huyền Kinh đã ghi, có tổng cộng hai mươi tư loại năng lượng thượng phẩm. Ở thế giới bên ngoài có bốn loại, ở Địa Tiên Giới có năm loại. Giờ khó khăn lắm anh mới vào được Địa Tiên Giới nên đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Anh phải tranh thủ hút lấy Hoang Cổ Thánh Lực.

Đối với một tu sĩ bình thường thì việc khai mở Linh Khiếu và hút năng lượng là một quá trình dài. Có một số người cần từ vài năm đến mấy chục năm chỉ để mở một Thần Khiếu. Ngô Bình thì khác, nhờ có mắt thấu thị mà anh có thể định vị chính xác Linh Khiếu và Thần Khiếu nên việc khai mở chúng cũng không quá khó khăn. Đó là ưu thế lớn nhất của anh!

Linh Khiếu và Thần Khiếu vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện sau này. Ví dụ khi ở cảnh giới Linh Biến của Địa Tiên, chỉ có tu sĩ đã mở được năm Linh Khiếu mới có thể viên mãn cảnh giới này. Hơn nữa càng mở được nhiều Linh Khiếu thì vào cảnh giới này tu luyện càng thuận lợi, hiệu quả cũng càng tốt hơn nữa.

Còn Thần Khiếu, chỉ khi mở được từ ba Thần Khiếu trở lên thì sau này mới có thể tạo ra linh hồn sơ sinh. Thậm chí những cảnh giới phía sau như Thần Hoá, Động Tàng, Đoạt Thiên đều có yêu cầu rất cao về Linh Khiếu và Thần Khiếu. Ví dụ như cảnh giới Đoạt Thiên, cần phải khai mở được hết tám Thần Khiếu và chín Linh Khiếu mới có thể đột phá lên cảnh giới này.

Ngô Bình hút lấy năng lượng Hoang Cổ Thánh Lực, càng lúc càng nhiều năng lượng đi vào cơ thể anh rồi bắt đầu tràn vào Linh Khiếu. Sáng hôm sau, cuối cùng Linh Khiếu cũng dần mở ra cho năng lượng đi vào bên trong. Không lâu sau, chân lực do Hoang Cổ Thánh Lực trợ lực bắt đầu luân chuyển khắp cơ thể anh.

Tâm trạng Ngô Bình không tệ, anh mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Băng Vân đã trở về.

Anh vội vã hỏi: "Băng Vân, em đã hỏi được chưa?"

Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Chồng à, Hắc Thiên Giáo xung đột với Thiên Quỷ Giáo dẫn đến không ít người thiệt mạng. Thiên Quỷ Giáo đang lớn mạnh rất nhanh, hiện giờ đang nuốt mất địa bàn của Hắc Thiên Giáo.

Ngô Bình nheo mắt lại, đáp: "Xem ra, anh phải nhanh chóng trở về thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK