Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1781: Luận công ban thưởng

Chủ tướng của lộ quân 5 ngơ ngác nhìn theo, không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Thật là anh dũng. Vị tướng này tên là gì?”

Có người đáp: “Thưa tướng quân, cậu ta là thống lĩnh của binh đoàn 10, lộ quân 15, tên là Ngô Tiểu Bình!”

Chủ tướng cười phá lên: “Ngô Tiểu Bình hay lắm! Các anh em xông lên, giết đi!”

Chủ tướng Thần tộc thấy thế thì hoảng hốt, có mười người cầm theo bình vàng lập tức mở nắp bình ra. Ngay sau đó, mười tia sáng đen bay lên, ngưng tụ thành một đám mây đen khổng lồ giữa không trung rồi tạo ra mười con rối Ma Thần cao hàng chục nghìn trượng. Thực lực của đám con rối Ma Thần này tương đương với cao thủ cảnh giới Đạo Tổ. Đây chính là con át chủ bài của đại quân Thần tộc!

Ngô Bình thấy con rối Ma Thần xuất hiện, cũng lắc mình một cái hóa thành người khổng lồ cao hàng chục nghìn trượng, bay vút lên đá vào con rối Ma Thần. Cú đá trời giáng này khiến con rối không kịp tránh né, bị đá trúng đầu.

“Răng rắc!”

Cái đầu con rối bị anh đá lệch sang một bên, trên cổ xuất hiện vết nứt rõ nét.

Chủ tướng kinh ngạc hít một hơi khí lạnh, thốt lên: “Sức mạnh quá khủng bố!”

Sau đó Ngô Bình nhắm tới sau lưng của con rối Ma Thần, tung chưởng đánh vào sau ót nó. Sức mạnh hỗn loạn đánh vào khiến gương mặt của con rối trở nên méo mó, mắt miệng xiêu vẹo rồi ngã lăn ra đất. Bên trong cơ thể của con rối cũng có trận pháp trật tự điều khiển. Một khi bị sức mạnh hỗn loạn phá hỏng, con rối cũng sẽ mất đi tác dụng.

“Ầm ầm!”

Cơ thể to lớn của con rối Ma Thần đổ rầm xuống đất. Quân lính Tiên Giới vui sướng hò reo.

Thần tộc khiếp hãi, vội vàng phái ra một nhóm cao thủ để ám sát Ngô Bình. Nhưng tất cả đều vô ích. Anh thong thả cứ như vào chốn không người, tay nhanh thoăn thoắt đánh bại hết mười con rối Ma Thần, khiến chúng ngã rạp ra đất. Cho dù đám con rối ấy phun lửa hay tung đòn đều không tồn tại nổi quá ba chiêu thức.

Trong lúc chiến đấu, Ngô Bình phát hiện kim loại đúc nên con rối Ma Thần đều vô cùng quý hiếm, bên trong còn có rất nhiều cơ quan trận pháp. Anh bèn cất hết toàn bộ con rối đã bị mình đánh bại vào trong Động Thiên của mình.

Thần tộc vô cùng giận dữ. Nhân tộc quá đáng, đánh bại con rối còn cướp hết đi!

Nhưng bọn họ có tức giận đến mấy cũng không làm gì được. Đại quân do Ngô Bình dẫn đầu đã cắt đứt đường lui của đại quân Thần tộc. Bọn chúng bị tấn công ở cả hai đầu, nhanh chóng thua tan tát không còn mảnh giáp.

Đại quân Thần tộc thấy nếu còn không chạy thì sẽ bị diệt sạch, bấy giờ mới hoảng loạn thu binh chạy trốn.

Ngô Bình định dẫn quân đuổi theo lại bị chủ tướng binh đoàn 5 lên tiếng ngăn cản: “Ngô thống lĩnh đừng đuổi cùng giết tận, để bọn chúng chạy đi”.

Anh nhìn lại đối phương, chắp tay hành lễ: “Chào tướng quân”.

Đối phương cười nói: “Tôi là chủ tướng của lộ quân 5, tên là Du Trường Tín”.

Ngô Bình đáp: “Tôi nghe lệnh đến cứu viện, may mà vẫn kịp”.

Du Trường Tín gật đầu bảo: “Ngô thống lĩnh, phần lớn Thần tộc ở đây đều do binh đoàn các cậu giết. Các cậu dọn chiến trường đi”.

Quân công của triều đình được tính dựa vào đầu người. Ai chém được nhiều đầu người thì công lao càng lớn. Ngô Bình dẫn quân đến giải vây khiến Du Trường Tín vô cùng biết ơn, tự nguyện để anh dọn chiến trường trước.

Ngô Bình từ chối: “Du tướng quân khách sáo quá. Mọi người đều làm việc cho Tiên Đình, không có sự phân biệt. Tôi thấy vẫn nên chia đôi đầu người của Thần tộc cho hai bên thì hơn”.

Du Trường Tín nghe xong rất vui vẻ. Lần này quân của ông ta tổn thất nặng nề, các tướng sĩ cũng cần quân công để vực dậy tinh thần. Ông ta cười nói: “Vậy thì cảm ơn cậu em!”

Binh lính của hai bên cùng nhau thu dọn chiến trường, lột sạch trang bị của Thần tộc rồi cắt đầu người xuống. Bên hông quân lính dưới trướng Ngô Tiểu Bình đều có treo mấy cái đầu lâu.

Sau khi dọn chiến trường xong, anh nhận được lệnh phối hợp với lộ quân 5 trấn thủ tòa thành này, xây dựng doanh trại tạm thời.

Anh chọn đóng quân ở phía Nam tòa thành. Anh kiểm kê lại công lao của các tướng sĩ rồi ghi chép đầy đủ trong sổ quân công.

Sổ quân công là một pháp khí. Chỉ cần anh viết vào, Tiên Đình sẽ tự động nhận được thông tin quân công của từng người. Tiên Đình sẽ phái người đến xác minh rồi luận công ban thưởng.

Trong cuộc chiến lần này, binh đoàn của Ngô Bình giết được ba trăm sáu mươi nghìn quân địch, hủy diệt mười con rối Ma Thần. Hầu như ai cũng lập được quân công. Chưa đầy nửa tiếng sau khi anh báo cáo quân công xong, Tiên Đình đã phái Tiên quan đến đối chiếu. Tiên quan thấy không có sai sót gì mới cười nói: “Chúc mừng Ngô thống lĩnh lập được công lớn. Trận chiến hôm nay vô cùng quan trọng. Nếu mọi người không giữ được tòa thành này, quân chủ lực của ta sẽ bị địch bao vây cả hai phía”.

Ngô Bình đáp: “Quá khen rồi, là việc nên làm mà”.

Tiên quan lại dặn dò: “Phần thưởng sẽ được gửi đến trong hôm nay, Ngô thống lĩnh nhớ chia theo công lao của từng người.

Ngô Bình tiễn Tiên quan đi rồi mới hỏi thăm tiểu tướng bên cạnh: “Tiên Đình ban thưởng gì vậy?”

Tiểu tướng nọ đáp: “Thưa tướng quân, có nhiều loại ban thưởng, phần lớn là binh khí áo giáp. Giáp tiên của Tiên Đình số lượng có hạn, các vũ khí cấp cao cũng được nhiều người nhắm tới, nghe nói đều là hàng chế tạo từ thiên ngoại. Còn có cả hình thức thưởng bằng tiền mặt”.

Ngô Bình lại hỏi: “Chém đầu một tên lính Thần tộc được thưởng bao nhiêu tiền?”

Tiểu tướng giải thích: “Ít nhất cũng phải một trăm triệu đồng Thần Long”.

Ngô Bình kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhiều vậy sao?”

Tiểu tướng cười nói: “Bình thường các tướng quân đều giữ lại phần lớn tiền thưởng, về tay binh lính chắc chỉ còn một, hai triệu thôi”.

Anh hỏi ra được bình thường ban thưởng ở đây đều là tướng quân nhận trước rồi mới phân phát chỗ còn lại cho binh sĩ. Anh cảm thấy như vậy không ổn chút nào, bèn gọi các tướng vào hỏi: “Hôm nay ai là người có công lao lớn nhất?”

Các tướng lĩnh đều đồng thanh đáp: “Tất nhiên là tướng quân”.

Anh gật đầu nói tiếp: “Nếu tôi là người có công lao lớn nhất thì tôi được quyền quyết định quy tắc chia tiền thưởng. Mọi người có ý kiến gì không?”

Tất cả đều trăm miệng một lời: “Xin tuân theo mệnh lệnh của tướng quân!”

Anh hài lòng nói: “Được, tôi quyết định chia tiền thưởng thành mười phần, tôi nhận bốn phần, các tướng lĩnh cùng cấp nhận ba phần. Còn ba phần kia chia cho các binh lính cấp thấp nhất. Mọi người thấy sao?”

Các tướng lĩnh mừng rỡ đáp: “Đa tạ tướng quân!”

Thực ra thống lĩnh lúc trước vẫn luôn độc chiếm 90% tiền thưởng mỗi khi lập được quân công, chỉ chia 10% còn lại cho các tướng sĩ và binh lính. Bây giờ Ngô Bình chỉ nhận 40% đã là quá hào phóng rồi!

Phần thưởng được đưa đến trước khi trời tối. Trong đó có năm trăm thanh vũ khí cấp cao, ba trăm bộ áo giáp cấp cao, năm nghìn vũ khí cấp trung, ba nghìn bộ áo giáp cấp trung. Ngoài ra còn có các loại bùa chú, đan dược khác. Về tiền mặt được thưởng một trăm nghìn tỷ đồng Thần Long! Ở đây không chỉ có phần thưởng giết tướng sĩ Thần tộc mà còn có cả phần thưởng tiêu diệt mười con rối Thần Ma.

Ngô Bình chỉ lấy bốn mươi nghìn tỷ đồng Thần Long, chia ba mươi nghìn tỷ cho các tướng lĩnh, ba mươi nghìn tỷ còn lại thuộc về các binh lính. Cứ như vậy trung bình mỗi binh lính sẽ nhận được khoảng ba trăm triệu đồng Thần Long. Đây là số tiền mà cả đời bọn họ cũng không thể kiếm nổi!

Giáp tiên và vũ khí tiên cấp cao được chia cho tướng lĩnh, giáp tiên và vũ khí tiên cấp trung được chia cho các binh lính nòng cốt. Những người còn lại cũng được chia bùa chú và đan dược.

Các tướng sĩ đều vui mừng khôn xiết. Ngô Bình sai người chuẩn bị tiệc rượu mừng công với mọi người. Đây là rượu tiên, tác dụng rất mạnh. Thế nhưng anh có uống bao nhiêu cũng không bị say.

Sau khi uống xong một phen, Du Trường Tín dẫn theo một đám thuộc hạ tới mừng rượu với binh đoàn của Ngô Bình. Mỗi bên có khoảng bảy tám người, ai cũng cầm một vò rượu liều mạng uống cạn.

Vò rượu rỗng dần chất cao như núi. Ngoại trừ Ngô Bình và Du Trường Tín, tất cả đều đã say ngã lăn quay. Ngô Bình cười bảo: “Du tướng quân đừng cố quá, lỡ uống say nôn ra thì mất hình tượng lắm”.

Du Trường Tín cười lạnh đáp trả: “Ngô thống lĩnh à, chút rượu này không đủ để tôi nhét kẽ răng đâu! Uống tiếp nào!”
Chương 1782: Công phá thành Thủy Tỉnh

Rượu tiên này không thể coi thường. Một giọt rượu nhỏ xuống đất có thể hóa thành một vạc rượu nồng. Người bình thường uống vào là gục ngã. Các tiên binh tiên tướng cũng chỉ uống được vài lít là say bét nhè. Thế nhưng Ngô Bình và Du Trường Tín thi nhau uống hơn năm chục vò mà mặt vẫn thản nhiên như không.

Khi uống đến vò rượu thứ một trăm, Ngô Bình lại cảm thấy hơi chếnh choáng. Du Trường Tín thì mặt đỏ bừng, chân loạng choạng. Ông ta đành phải xua tay chào thua: “Không uống nổi nữa. Cậu em uống giỏi quá!”

Tướng sĩ sau lưng Ngô Bình nhao nhao reo hò ăn mừng vì thống lĩnh của mình uống thắng cả chủ tướng của người ta!

Sau khi nhóm binh lính tản đi, hai người ngồi vào bàn vừa ăn lạc trồng trên Tiên giới vừa trò chuyện về cuộc chiến giữa Thần tộc và Tiên Giới.

“Anh Du, lần này Tiên giới quyết sống mái một phen với Thần tộc sao?”, Ngô Bình dò hỏi.

Du Trường Tín gật đầu: “Thực ra sau cuộc chiến lần này sẽ xảy ra một chuyện hệ trọng. Trước đó, Tiên Giới nhất định phải đoạt được vùng đất này, nếu không mọi người đều sẽ chỉ còn đường chết. Vậy nên bây giờ Đại Thiên Tôn phải liều mạng với bọn họ, dù có phải trả giá đắt cỡ nào cũng phải đuổi được Thần tộc ra khỏi nơi này”.

Ngô Bình thầm đoán chuyện hệ trọng kia chính là đại tai họa.

“Tại sao nhất định phải đoạt được vùng đất này?”

Du Trường Tín thấp giọng hỏi: “Cậu em có biết đại lục Côn Luân có hai vùng cấm địa không?”

Ngô Bình đáp: “Em biết”.

Du Trường Tín nói tiếp: “Cấm địa có tầm quan trọng rất lớn với Tiên giới và Nhân tộc. Vậy nên không thể để mất nó”.

Ngô Bình hỏi: “Anh Du thấy Tiên Đình nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Du Trường Tín đáp: “Chuyện này làm gì có phần nắm chắc, chỉ có liều mạng thôi, xem ai kiên trì lâu hơn thì thắng. Đại Thiên Tôn đã chuẩn bị rất lâu cho ngày này. Anh nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội”.

Ngô Bình lại hỏi: “Chúng ta có cần phải đánh chiếm đế quốc Thiên Võ ở bên cạnh không?”

Du Trường Tín xua tay bảo: “Đế quốc Thiên Võ là của Nhân tộc. Chúng ta đánh làm gì? Điều chúng ta cần làm là tiêu diệt Thần tộc. Đương nhiên, nếu đế quốc Thiên Võ có thể hợp tác với chúng ta thì quá tốt rồi”.

Hai người trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Vào giờ phút bình minh chuẩn bị thức giấc, đột nhiên cả tòa thành chìm vào làn sương mù mờ ảo. Trong làn sương truyền ra đủ loại âm thanh kỳ quái rợn người. Thỉnh thoảng có bóng dáng sinh vật kỳ dị xuất hiện, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi lại biến mất.

Ngô Bình và Du Trường Tín lập tức lệnh cho các tướng sĩ nâng cao cảnh giác, bảo vệ quân doanh.

“Này cậu em, Thần tộc đang giở trò với chúng ta đấy. Bọn chúng mở cửa thế giới Hung Ác để đưa các sinh linh tà ác ở đó đến đây”.

“Thế giới Hung Ác sao? Là cái gì vậy?”, Ngô Binh khó hiểu hỏi rồi đi thẳng vào trong màn sương.

Du Trường Tín khiếp sợ gọi giật lại: “Cậu em cẩn thận đấy!”

Anh khoát tay đáp: “Anh yên tâm, em không sao đâu”.

Chỉ thoáng chốc cả người anh đều bị màn sương mù bao phủ.

Bỗng có một cái bóng lao tới. Cả người Ngô Bình tỏa ra tia sáng màu tím. Thanh Minh nhanh chóng cắn nuốt con quái vật kia.

“Được đấy. Những sinh linh này có năng lượng rất mạnh. Tôi ăn nhiều có thể nâng cao tu vi”, Thanh Minh hài lòng lên tiếng.

Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Ngươi ăn cả loại quái vật như này sao?”

Thanh Minh nói: “Về lý thuyết thì càng ăn nhiều sinh linh, thực lực của tôi sẽ càng trở nên mạnh mẽ, cũng sẽ càng dễ thích ứng với thế giới này. Tôi sẽ nghiên cứu thể chất và năng lượng tạo ra bọn chúng để tự tiến hóa chính mình”.

Lại có hai con quái vật xông tới, tất cả đều bị Thanh Minh ăn sạch.

Ngô Bình dứt khoát ngồi xuống để Thanh Minh phóng ra tia sáng kỳ dị dụ dỗ bọn quái vật kia. Chỉ cần chúng đến gần đều sẽ bị tia sáng màu tím cắn nuốt.

Càng về sau, quái vật bắt đầu xuất hiện theo bầy đàn. Bên trong Thanh Minh có một không gian khổng lồ, có thể nhốt quái vật rồi từ từ tiêu hóa. Ngô Bình có thể cảm nhận được Thanh Minh đang dần mạnh lên. Anh ta cũng sẽ chuyển dời một phần sức mạnh sang cho anh, bao gồm cả tin tức của đám quái vật này, giúp anh trở nên mạnh hơn.

Chưa đầy nửa tiếng sau, số lượng quái vật bắt đầu giảm bớt. Sau hơn chục phút nữa, toàn bộ quái vật trốn trong màn sương mù dày đặc đều trở thành món ăn trong bụng Thanh Minh.

Ngô Bình không quan tâm mà ngồi xuống tu luyện. Cảnh giới Thần Thông có năm hệ, anh đã tu luyện Tử Kim Trấn Cửu Thiên của Thần Thông hệ Kim, vẫn còn bốn hệ Thần Thông khác nữa.

Thanh Minh hấp thụ năng lượng từ đủ mọi loại sinh linh tà ác, phân tích đúc kết ra được nhiều thần thông vô cùng lợi hại. Một trong số đó là thuật hóa đá, thuộc công pháp hệ Thổ, có thể biến sinh linh thành tảng đá chỉ trong nháy mắt, mất đi sự sống.

Ngô Bình coi thuật hóa đá như một thần thông mà tu luyện, khiến nó trở thành thần thông thứ hai trong cảnh giới Thần Thông.

Anh vừa mới tu luyện xong, trước mặt chợt xuất hiện một vị Thần Vương khổng lồ có sáu con mắt, miệng cực nhỏ, đầu trọc lóc không có tóc, mũi là một khúc xương trắng nhô ra. Bộ dạng của hắn trông rất quái dị.

“Các sinh linh tà ác kia đều bị ngươi bắt giữ cả sao?”, hắn trầm giọng chất vấn.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Bị ta giết cả rồi”.

“Nhân tộc đáng chết làm hỏng chuyện lớn của ta. Chết đi!”

Sáu con mắt của Thần Vương đồng loạt chiếu ra tia sáng vàng rực rỡ về phía anh. Thần hồn của anh lập tức trở nên căng thẳng, cả người cứng ngắc lại.

Bấy giờ anh bèn sử dụng thuật hóa đá, hai mắt cũng tỏa ra tia sáng màu vàng. Tên Thần Vương kia bị ánh sáng chiếu tới, cơ thể bắt đầu hóa đá. Hắn sợ hãi há hốc mồm, ngay sau đó lập tức biến thành một tảng đá. Tia sáng vàng hắn chiếu ra cũng biến mất theo.

Ngô Bình đi tới sờ lên tảng đá do Thần Vương biến thành. Anh đấm một phát, tảng đá lập tức vỡ nát, lộ ra một viên thần thạch màu vàng. Đây chính là sản phẩm phụ của thuật hóa đá. Sau khi tước đi sự sống của sinh linh, nó sẽ chuyển hóa toàn bộ năng lượng vào trong một viên đá.

Anh ném viên đá năng lượng kia cho Thanh Minh: “Ngươi ăn thử đi”.

Thanh Minh ăn xong cười bảo: “Không tồi. Năng lượng Thần Vương này tương đương với mười mấy sinh linh tà ác”.

Thần Vương chết đi, màn sương mù cũng không còn. Ngô Bình trở về quân doanh.

Đám người thấy anh bình an quay về mới thở phào nhẹ nhõm. Du Trường Tín lo lắng hỏi: “Cậu em có gặp nguy hiểm gì không?”

Anh đáp: “Chỉ có vài con quái vật tép riu, không đáng nhắc tới. Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ tòa thành này sao?”

Du Trường Tín nói: “Mệnh lệnh của cấp trên là trấn thủ thành này. Nếu còn thừa sức thì hãy đi về phía Nam khống chế quân địch, phối hợp tác chiến với quân chủ lực”.

Ngô Bình đề nghị: “Chúng ta đừng nhàn rỗi ở đây nữa, tiếp tục tiến công về phía Nam thôi”.

Du Trường Tín cũng hơi dao động. Phải biết rằng đánh hạ được một tòa thành là công lao rất lớn. Nhưng ông ta vẫn chưa hết lo lắng: “Cậu em à, thành Thủy Tỉnh ở phía Nam có ít nhất tám trăm nghìn quân lính Thần tộc trú ngụ, trên không còn có hai chiếc thần hạm. Sức mạnh phòng ngự cực kỳ khủng bố. Đoàn quân ít ỏi của chúng ta có thể làm gì được?”

Ngô Bình: “Đánh được hết. Em phụ trách đánh bay thần hạm của bọn chúng. Chúng ta còn có tiên pháo cơ mà. Nếu chúng ta tấn công, chắc chắn cấp trên sẽ cung cấp tiên pháo cho chúng ta đủ dùng”.

Du Trường Tín nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Anh sẽ đi bẩm báo ngay, cố gắng xin thêm thật nhiều trang bị!”

Sau đó ông ta tự mình chạy về đại doanh một chuyến. Đến khi quay lại, ông ta tươi cười nói: “Cấp trên rất hài lòng với chiến công phá sương của chúng ta, nói có thể cung cấp năm nghìn chiếc tiên pháo, mười nghìn chiến xa và năm trăm xe công thành”.

Ngô Bình hài lòng bảo: “Đủ dùng rồi! Bây giờ chuẩn bị, đợi trời tối sẽ bắt đầu tiến công!”
Chương 1783: Cướp công

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Du Trường Tín chọn ra năm mươi nghìn tinh binh trong lộ quân 5 và toàn bộ tiên pháo, chiến xa, xe công thành để Ngô Bình dẫn đầu.

Thành Thủy Tỉnh cách thành Đại Ô hơn hai nghìn mét. Hai phe từng đấu với nhau mấy trận liền, cuối cùng vẫn để quân Thần tộc chiếm giữ. Tiên Giới tổn thất hơn triệu tiên binh tiên tướng tại chiến trường này.

Trong đêm tối, Ngô Bình dùng thủ đoạn di chuyển cả đoàn quân ra ngoài thành, đồng thời dùng trạng thái tàng hình để che mắt đại quân Thần tộc.

Anh nhìn lên bầu trời trên thành Thủy Tỉnh quan sát. Có hai chiếc phi hạm dài mấy chục dặm đang lơ lửng giữa không trung, bên trong mỗi chiếc chứa hơn nghìn thần pháo, xe nỏ hạng nặng và hơn trăm nghìn binh lính Thần tộc.

Anh hỏi Thanh Minh: “Làm hỏng hai chiếc phi hạm này thì tiếc quá, một chiếc hoàn chỉnh hẳn phải rất đắt tiền. Ngươi có thể nuốt trọn nó không? Thần tộc trong đó cho ngươi ăn hết, chỉ cần giữ lại chiến hạm và trang bị cho ta là được”.

Thanh Minh liếc nhìn rồi nói: “Dễ thôi, làm luôn không?”

Ngô Bình đáp: “Làm đi”.

Thanh Minh hóa thành một tia sáng màu tím, sau đó giữa bầu trời hiện ra một con cá khổng lồ từ tia sáng ấy, cái miệng của nó lớn bằng cả một tòa thành trì. Nó há mồm một cái, hai chiếc phi hạm cứ thế bị nó nuốt thẳng bụng.

Tiếp đó tia sáng tím tản đi, hai chiến phi hạm của Thần tộc cũng biến mất dạng

Ngô Bình thầm nhủ: “Thành công rồi!”

“Ầm ầm!”

Nghìn quả pháo đồng loạt nổ vang rền, đánh thẳng về phía tường thành. Chiến xa và xe công thành cũng lao băng băng về phía trước.

Thần tộc lập tức có hành động đáp trả. Hơn mười nghìn chiếc thần pháo trên tường thành đều chuẩn bị khởi động. Nhưng đúng lúc này, một bóng người bay tới tung đấm phá vỡ đại trận phòng thủ của tòa thành, đất đá rơi ầm ầm. Anh hất tay một cái, vung tay lên, cuồng phong cuồn cuộn càn quét toàn bộ đống thần pháo kia.

Không còn thần pháo và trận pháp phòng thủ ngáng chân, đội quân của Ngô Bình nhanh chóng tiến công như vũ bão. Bọn họ mang theo trang bị cao cấp, lại được Ngô Bình cho ánh sáng chúc phúc nên không đao kiếm nào gây tổn thương được, có thể thẳng tay chém giết quân Thần tộc.

Ngô Bình dậm chân một cái, mặt đất rung chuyển dữ dội. Vô số bùn đất tự động đúc thành con rối bằng đá, hỗ trợ binh sĩ phá thành.

Đại quân Thần tộc mất đi phi hạm và thần pháo nên liên tục bại trận. Giờ phút này, mấy vị Đại Thần và một vị Thần Vương xông lên chiến đấu lại bị Ngô Bình đấm chết mất hai người. Vị Thần Vương kia bị anh nhắm trúng, thoắt cái đã bị biến thành đá.

Anh đập vỡ người đá rồi lấy viên đá thần ở bên trong cho Thanh Minh hấp thụ. Sau đó anh lại giơ kiếm xông pha giết giặc.

Ngô Bình một người một ngựa thẳng tiến như vào chốn không người, chẳng mấy chốc đã đoạt được thành Thủy Tỉnh. Dân chúng trong thành đều đã bỏ mạng gần hết, chỉ còn một vài người trốn trong mấy ngõ ngách ít người qua lại thì mới may mắn thoát chết. Ngô Bình sai người cứu bọn họ ra, sắp xếp chốn ăn nghỉ thỏa đáng.

Ngay khi cuộc chiến dần đến hồi kết, đột nhiên có một đoàn quân xuất hiện đuổi giết nốt mấy nghìn binh lính Thần tộc còn sót lại.

Du Trường Tín thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Kẻ cướp công đến rồi”.

Ngô Bình cũng nhìn ra được đối phương đến để giành công trạng với mình. Anh mất bao nhiêu công sức mới đoạt được tòa thành trì này, sao có thể để kẻ khác hưởng lợi không công được? Anh hỏi: “Anh, thằng này là ai?”

Du Trường Tín giới thiệu: “Con rể của thượng thư Binh bộ, tên là Âu Dương Chí Cương. Hắn ta thích nhất là cướp công của người khác. Sợ là hôm nay anh em mình phải chịu thiệt rồi”.

Âu Dương Chí Cương bay giữa không trung cao giọng ra lệnh: “Dọn dẹp chiến trường sạch sẽ, thu lại toàn bộ trang bị. Cắt hết đầu người đi, đừng có để lại”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình giận tím mặt, thầm mắng đồ không biết xấu hổ!

Anh không nhịn nổi bèn hỏi: “Âu Dương tướng quân, chúng tôi mới là người liều mạng đánh thành Thủy Tỉnh. Anh chạy đến lúc này là có ý đồ gì?”

Âu Dương Chí Cương quay sang nhìn anh, ánh mắt châm chọc: “Mày biết tao là ai không?”

Ngô Bình đáp: “Tôi biết. Anh là con rể của thượng thư Binh bộ. Nhưng dù là vậy anh cũng không có quyền cướp đoạt công lao của người khác”.

Sắc mặt Âu Dương Chí Cương sa sầm. Hắn ta gằn giọng quát: “Khốn kiếp! Mày biết tao là ai không mà dám nói tao? Người đâu, lôi thằng này xuống chém đầu cho tao!”

Du Trường Tín cuống quýt đứng ra nói đỡ: “Âu Dương tướng quân, không thể làm vậy được đâu. Ngô thống lĩnh là tướng tài được Thiên soái coi trọng đấy”.

Nghe thấy có người nhắc tới Thiên soái, Âu Dương Chí Cương hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì bảo nó cút sang một bên, đừng cản trở tao dọn dẹp chiến trường!”

Du Trường Tín vội vàng kéo Ngô Bình ra xa khuyên nhủ: “Người anh em kệ đi, giờ chống đối hắn chỉ là trứng chọi đá mà thôi”.

Làm sao Ngô Bình có thể nhịn được cơn tức này? Anh bí mật nói với Thanh Minh: “Ngươi đóng giả Thần Vương giết chết thằng ranh này cho ta đi!”

Thanh Minh đáp: “Dễ thôi. Tôi đã luyện hóa được thần thạch của Thần Vương, có thể làm giả khí tức của Thần Vương”.

Sau đó, Ngô Bình dẫn quân rời khỏi thành Thủy Tỉnh, đóng quân ở ngoại ô chờ tin.

Lúc này có một tia sáng màu tím đang len lỏi dưới lòng đất rồi đột nhiên nổi lên khỏi mặt đất, ngưng tụ thành một vị Thần Vương trông giống hệt người đã bị Ngô Bình hóa đá.

Vị Thần Vương này thoắt cái xuất hiện trước mặt Âu Dương Chí Cương, nắm lấy hai vai hắn ta rồi xé thành hai nửa.

Quân lính dưới trướng hắn ta thấy Thần Vương đến đều hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.

Ngô Bình đợi nửa tiếng sau rồi bảo: “Anh, chúng ta về xem thử đi”.

Khi bọn họ trở lại, đám người Âu Dương Chí Cương đã biến mất dạng, trên mặt đất chỉ còn hai nửa thi thể bị xé toạc. Du Trường Tín nhận ra là Âu Dương Chí Cương, khiếp sợ thốt lên: “Ai giết hắn vậy?”

Ngô Bình giả bộ phân tích: “Thủ đoạn ác liệt như vậy chắc hẳn là do Thần Vương. Chúng ta chiếm đóng tòa thành này, có Thần Vương ám sát tướng lĩnh là Âu Dương Chí Cương cũng không có gì lạ”.

Du Trường Tín nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ: “Đáng đời!”

Ngô Bình cười nói: “Chúng ta mau báo quân công đi”.

Hai binh đoàn lập tức kiểm kê chiến công, dọn sạch chiến trường rồi liệt kê công lao vào sổ ghi chép. Lần này Ngô Bình và Du Trường Tín vẫn chia nhau mỗi người một nửa quân công.

Chẳng bao lâu sau đã có người đến tận nơi kiểm chứng quân công.

Nhưng đồng thời cũng có tiên quan đến điều tra cái chết của Âu Dương Chí Cương. Dù sao hắn ta cũng là con rể của thượng thư Binh bộ, thân phận không tầm thường. Nhưng bọn họ cũng không điều tra ra được gì. Thuộc hạ dưới trướng Âu Dương Chí Cương đều nói rõ là Thần Vương đánh úp bất ngờ, xé xác hắn ta khiến tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy.

Binh lính không có gan nói dối chuyện này. Bởi vậy, quân công vẫn thuộc về Ngô Bình và Du Trường Tín.

Một lát sau, Thiên soái phái người đưa pháp chỉ ban thưởng cho bọn họ đến. Ngô Bình được bổ nhiệm thay thế chức vụ của Âu Dương Chí Cương, đảm nhiệm chức trách chủ tướng của lộ quân 6. Cấp trên còn ra lệnh trong vòng hai ngày bọn họ phải quay về doanh trại của đại quân để nhận lệnh.

Thông thường một quân đoàn lộ quân có khoảng từ năm trăm nghìn đến một triệu lính. Tất nhiên cũng có quân đoàn nhiều người hơn, có thể lên tới con số hai trăm nghìn người. Chủ tướng của quân đoàn lớn như vậy được gọi là Đốc tướng quân, thuộc hàng nhị phẩm.

Phần thưởng nhanh chóng được đưa tới, nhiều gấp mười lần lần trước! Ngô Bình vẫn tiếp tục chia thưởng theo công trạng, khiến quân lính đều vui mừng, đồng ý đi theo anh đến đại quân lộ quân 6.

Tối đó, Du Trường Tín mở tiệc chia tay cho Ngô Bình. Bởi vì sáng hôm sau, anh sẽ phải dẫn theo binh lính của mình đến lộ quân 6 nhậm chức Đốc tướng quân.

Ngày tiếp theo, Ngô Bình dẫn quân tới nơi đóng quân ở Tứ Thủy Châu.

Đây là vùng đất thường xuyên xảy ra giao tranh. Nó từng bị Thần triều cướp đoạt một thời gian dài, nhưng mấy ngày trước vừa mới bị đánh hạ. Bây giờ đại quân Thần tộc đang dồn hết sức để giành lại châu Tứ Thủy, cho nên tình hình chiến sự ở đây vô cùng căng thẳng.

Trước đây Âu Dương Chí Cương cũng từng cướp công của người khác. Đốc tướng quân tiền nhiệm vừa mới giành lại được vùng đất này đã bị hắn ta cướp mất công lao, chiếm hết lợi ích.

Bây giờ hắn ta chết đi, Ngô Bình lại trở thành Đốc tướng quân ở đây.

Một đoàn người đi vào nơi đóng quân, chỉ thấy binh sĩ bị thương nằm la liệt, không hề có kỷ luật quân đội.

Ngô Bình vừa đến, việc đầu tiên anh làm chính là tuyên bố pháp chỉ của Thiên soái. Anh trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, tôi chính là Đốc tướng quân ở đây. Toàn bộ tướng lĩnh và binh sĩ lập tức tập hợp ở lều lớn!”
Chương 1784: Thành Đại Dã khó đánh

Chẳng mấy chốc, chín vị thống lĩnh và tướng tĩnh đã đến lều chính. Ngô Bình quan sát bọn họ, phát hiện sĩ khí của bọn họ rất thấp, không có tinh thần, giống như vừa đánh thua trận vậy.

Anh thản nhiên nói: "Từ ngày mai, mọi người phải luyện binh theo cách của tôi, đây là sổ tay luyện binh, mọi người cầm về học tập cho tốt, học không đến nơi thì xử phạt theo quân pháp!"

Mọi người nhìn nhau, còn phải học nữa sao? Nhưng quân lệnh như núi, bọn họ không dám nói thêm lời nào, chia nhau ra nhận sổ luyện binh rồi rời đi.

Sau khi đám người này đi, Ngô Bình gọi tướng lĩnh của binh đoàn trước đó tới, anh nói: "Đám người này vật vờ vật vưỡng, không đánh trận nổi đâu, nên chúng ta phải kích thích bọn họ mới được".

Phó tướng hỏi: "Tướng quân, kích thích thế nào ạ?"

Ngô Bình: "Đánh vài trận thắng, mỗi người nhận được tiền thưởng và trang bị, tất nhiên bọn họ sẽ thấy đỏ mặt tía tai thôi".

Nghe vậy, phó tướng mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ cần đánh một trận, đảm bảo bọn họ sẽ khôi phục lại ý chí chiến đấu ngay ấy mà!"

Ngô Bình bước tới trước sa bàn, sa bàn quân dụng là một loại pháp khí, bên trên toàn là hình ảnh thật, đồng thời có thể phóng to thu nhỏ. Thần niệm vừa tiếp xúc thì trong đầu đã hiện lên bản đồ địa hình của toàn bộ đại lục Côn Luân.

Nhìn sa bàn một lúc, Ngô Bình phát hiện châu Tứ Thuỷ có bốn con sông lớn cùng đổ ra biển lớn phía Đông. Ở giữa bốn con sông này đều có một thành thị, quy mô rất lớn. Phía Đông Nam của châu Tứ Thuỷ, qua sông Nộ Thuỷ là dãy núi dài nghìn dặm, tên là Long Khâu.

Đối diện với Long Khâu chính là thành Đại Dã mà đại quân Thần Tộc đang chiếm đóng. Lực phòng ngự của thành Đại Dã cực kỳ khủng khiếp, năm trăm dặm ngoài thành có trận pháp phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, trong thành có đại trận bảo vệ thành. Trong thành Đại Dã còn có đại quân sáu trăm nghìn Thần tộc trấn giữ. Trên tường thành, cứ cách một trăm bước sẽ có một tháp bắn tên, cứ cách năm mươi bước sẽ có một xe cung cấp mũi tên, ngoài ra còn có ba nghìn thần pháo. Đáng sợ nhất là trong thành Đại Dã có đến năm mươi vị thần thuật sư".

Thần tộc nổi danh nhờ tiến hoá mạnh mẽ, nhưng điều này không có nghĩa là Thần tộc không có pháp thuật thần thông của riêng mình. Ngược lại, Thần tộc đã sáng tạo và phát triển ra một chuỗi thần thuật, uy lực tổng thể mạnh hơn cả tiên thuật.

Trong đó Thần tộc có thể thi triển hơn năm loại thần thuật cấp ba mươi được gọi là thần thuật sư. Tính đến bây giờ, thần thuật cao nhất của Thần tộc đã phát triển đến cấp một trăm chín mươi tư. Trong số đó, thần thuật cấp ba mươi đã khá có uy lực rồi.

Thần thuật sư không chỉ sở hữu sức chiến đấu cá nhân khủng khiếp mà còn am hiểu về quần chiến, đặc biệt là trong chiến tranh, thần thuật của bọn họ có sức sát thương cực mạnh trong phạm vi rộng.

Ví như 'thuật Hoả Long' trong thần thuật có thể có thể phóng thích ra trên mười con rồng lửa dài nghìn mét để tấn công quân địch, tạo ra thiệt hại nặng nề cho quân địch.

"Xem ra, thành Đại Dã này rất khó đánh", anh lẩm bẩm.

Một tiểu tướng bưng trà rót nước trong quân doanh nói: "Thưa tướng quân, đại quân Tiên Giới đã tấn công thành Đại Dã không dưới mười lần, tổng đã thiệt hại đến hàng triệu tiên binh, nhưng vẫn không thể chiếm được nó. Nhưng trong thành Đại Dã cũng thương vong rất nhiều, xác chất thành núi".

Ngô Bình nhìn tiểu tướng đó rồi hỏi: "Lúc tấn công quân số là bao nhiêu?"

Tiểu tướng: "Ít thì cũng phải năm trăm nghìn quân, lần nhiều nhất đã điều động đến một triệu năm mươi nghìn tiên binh tiên tướng".

Ngô Bình: "Đã biết khó đánh như vậy thì tại sao không phái cao thủ tuyệt đỉnh ra giết thẳng vào trong?"

Tiểu tướng gãi đầu: "Hình như đã có một vị Đạo Tổ ra tay rồi, nhưng Đạo Tổ vừa vào đó đã bị sát trận tuyệt thế giam giữ, khó khăn lắm mới thoát được nhưng cũng đã mất nửa cái mạng, tu vi giảm mạnh".

Ngô Bình: "Đến Đạo Tổ mà cũng suýt chút không về được, phòng ngự thật kinh người".

Anh đi vòng quanh sa bàn vài vòng rồi nói: "Thành Đại Dã là một khúc xương khó nhằn, đánh chiếm được nó sẽ là đại công".

Tiểu tướng cười nói: "Tướng quân, Thiên soái đã từng nói, ai hạ được thành Đại Dã sẽ phong người ấy thành Đại tướng quân".

Đại tướng quân thường sẽ thống lĩnh từ mười lộ quân trở lên, thuộc hàng nhất phẩm, là quan lớn thực thụ. Cả Tiên Giới cũng chỉ có mười hai vị Đại tướng quân, đều là cường giả đã lập công lao phi thường.

Ngô Bình khá bất ngờ: "Tiên Giới xem trọng thành Đại Dã này đến vậy sao?"

Tiểu tướng đáp: "Nghe nói là thành Đại Dã sẽ ảnh hưởng đến toàn cuộc, liên quan đến thiên cơ vận khí gì đấy, tôi cũng không hiểu lắm".

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Nhất định phải chiếm được thành Đại Dã!"

Sau đó anh tiếp tục luyện chế Thần Vương Đan. Luyện được hai mươi nghìn viên Thần Vương Đan, anh cho một phần tinh binh uống. Sau đó, anh lại chia số áo giáp được thưởng từ hai lần trước cho một vài người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, bảo bọn họ tăng cường huấn luyện, luyện tập chiến trận và kỹ năng chiến đấu mà anh đã dạy.

Mặt khác, anh lấy mười con rối Ma Thần ra, sửa chữa chỗ hỏng của chúng nó. Thật ra mười con rối Ma Thần này không hư hại gì nghiêm trọng, chẳng qua là bị lực hỗn loạn làm xáo trộn trận pháp, sửa chút là dùng được ngay.

Anh dùng bản lĩnh Đại Thánh, dễ dàng tế luyện được con rối Ma Thần. Điều thú vị là sau khi anh tế luyện con rối xong thì trong thức hải của anh lại xuất hiện mười con rối nhỏ. Anh khẽ động tâm niệm, con rối sẽ hành động theo suy nghĩ của anh. Thậm chí, anh phát hiện đám con rối này có ý thức, chỉ là chúng khá đơn thuần, có thể nhanh chóng giao tiếp được với anh.

Thanh Minh: "Khuyết điểm của đám con rối này quá nhiều, uy lực cũng bình thường".

Ngô Bình nói: "Thanh Minh, ngươi có thể khiến bọn chúng mạnh hơn không?"

Thanh Minh: "Tôi có thể biến chúng nó thành hoá thân của tôi, rót năng lượng của tôi vào chúng, thăng cấp trận pháp, như vậy sẽ dễ dàng nâng cao thực lực của chúng".

Ngô Bình cười nói: "Được đấy. Từ bây giờ, số con rối này là của ngươi".

Thế là Thanh Minh rót năng lượng vào con rối, cải tạo nâng cấp phần cốt lõi của những con rối này.

Sau mười ngày, Ngô Bình gọi hết tất cả tướng lĩnh tới trước mặt, hỏi: "Các anh đã học sổ tay luyện binh tôi đưa chưa?"

Các tướng lĩnh đều đã xem qua, nhưng đa số đều chỉ xem vậy thôi, không ai nghiêm túc học tập, nhưng lúc Ngô Bình hỏi, bọn họ đều tỏ ra là đã học rồi.

Ngô Bình gật đầu, anh tuỳ ý chỉ một thống lĩnh: "Hoàng thống lĩnh, anh đã học được mấy chiêu thức trong những kỹ thuật chiến đấu trong sổ tay rồi?"

Hoàng thống lĩnh dẫn dắt một trăm năm mươi nghìn binh, là một trong chín thống lĩnh, anh ta nói: "Thưa tướng quân, mạt tướng học được hai chiêu thức".

Ngô Bình: "Ba mươi sáu kỹ thuật chiến đấu mà anh chỉ học được hai chiêu? Thế chiến trận thì sao, bây giờ anh biết được mấy cái?"

Hoàng thống lĩnh không ngờ Ngô Bình lại hỏi kỹ đến vậy, trán anh ta toát mồ hôi hột, đáp: "Mạt tướng có xem qua vài chiến trận nhưng vẫn chưa nghiên cứu tỉ mỉ".

Ngô Bình nhìn chằm chằm anh ta: "Mười ngày đấy, anh ngủ cả mười ngày nay à?"

Hoàng thống lĩnh cúi gằm đầu: "Mạt tướng biết sai rồi!"

Ngô Bình gật đầu: "Biết sai là tốt. Người đâu, kéo xuống, phạt một trăm gậy, sau đó cách chức thống lĩnh của anh ta".

Hoàng thống lĩnh hoảng hốt, vội nói: "Tướng quân! Bây giờ mạt tướng sẽ lập tức trở về nghiêm túc học tập, chắc chắn sẽ học hết sổ tay luyện binh!"

Ngô Bình: "Tôi đã ra quân lệnh rồi, học không hết thì phải chịu phạt. Không cần nói thêm nữa, người đâu, kéo xuống!"

Hoàng thống lĩnh bị kéo đi, Ngô Bình chọn một người từ binh đoàn trước đây của mình bù vào, đảm nhận chức thống lĩnh.

Những người khác kinh hãi, ai nấy đều nơm nớp lo sợ Ngô Bình sẽ kiểm tra bọn họ.

Ngô Bình thản nhiên nói: "Ba ngày sau tôi sẽ lại hỏi các anh. Đến lúc đó, nếu ai chưa học được hết sổ tay luyện binh sẽ chém đầu hết!"
Chương 1785: Công thành

Thế là sau khi đám người giải tán, bọn họ đều nhốt mình trong lều riêng, ra sức học nội dung trong sổ tay luyện binh.

Sau khi giết gà doạ khỉ, Ngô Bình dùng thân phận Đốc tướng quân viết quân thư xin chiến, tấn công thành Đại Dã.

Lúc này, ở đại doanh, Thiên soái nhận được quân thư yêu cầu của Ngô Bình thì mỉm cười, đưa cho mọi người cùng xem: "Ngô Tiểu Bình này lại định tấn công thành Đại Dã, mọi người thấy thế nào?"

Các tướng ai nấy đều lắc đầu: "Một tướng mới lên làm Đốc tướng quân, bắt đầu bành trướng thế lực, lại chọn tấn công thành Đại Dã. Thành Đại Dã này là nơi đã khiến chúng ta tổn thất mất hàng triệu tinh binh đấy, Thần tộc đã đầu tư rất nhiều vào nơi này. Muốn lấy được nó, đúng là viển vông".

"Đúng vậy. Thiên soái nhiều lần cho binh tấn công thành Đại Dã, tới nay đã có bốn Đốc tướng quân hy sinh mà vẫn chưa thành công, một tiểu tướng mới lên như cậu ta, sao dám ngông cuồng đòi tấn công?"

Mọi người lần lượt lên tiếng chỉ trích Ngô Bình, Thiên soái lại cười, ông ấy nói: "Người trẻ mà, có gan làm là tốt rồi. Bổn soái cảm thấy cứ cho cậu ấy một cơ hội đi".

Sau đó, ông ấy hỏi một người đàn ông trung niên râu đen đội mũ trắng đứng bên cạnh: "Quân sư, ông cảm thấy tôi nên cho cậu ấy những gì?"

Quân sư cười nói: "Mắt nhìn người của Thiên soái là chuẩn nhất, ngài đã tin cậu ấy như vậy cho thấy cậu ấy có cơ hội thắng. Thuộc hạ nghĩ rằng nên cho thêm cậu ấy năm trăm nghìn tinh binh, hai mươi chiếc thuyền tiên, mười nghìn con rối Thiên Tiên, hai mươi nghìn pháo tiên, và ba mươi vị tiên thuật sư".

Nghe quân sư nói vậy, mọi người đồng loạt lắc đầu, cảm thấy cho một người mới nhiều tài nguyên như vậy quả thật rất mạo hiểm. Nhưng Thiên soái đã có lời, bọn họ không dám nói thêm gì.

Thiên soái gật đầu: "Ừm, cho những thứ này cũng được. Thêm một thứ nữa, giao cho cậu ấy Cấp Hoả Vệ của tôi. Thêm ba nghìn Cấp Hoả Vệ thì có lẽ cậu ấy sẽ có vài phần thắng".

Quân sư cười đáp: "Thiên soái là người yêu quý nhân tài, Ngô tướng quân này thật tốt số".

Rất nhanh Ngô Bình đã nhận được câu trả lời, nhìn thấy câu trả lời, anh giật cả mình. Anh không ngờ Thiên soái đồng ý nhanh như vậy, lại còn cho thêm rất nhiêu binh mã trang bị!

Anh suy nghĩ rồi nói: "Truyền lệnh, bảo các tướng sĩ chuẩn bị cho tốt, đêm nay xuất chinh!"

Chẳng bao lâu sau, binh mã trang bị mà Thiên soái cung cấp đã đến đủ, chỉ đợi thời cơ đến là lập tức xuất chinh.

Lúc này, Ngô Bình lấy một tảng sắt chế tạo ra chín mươi con rối giống hệt con rối Ma Thần, bọn chúng cũng có sức chiến đấu nhất định, nhưng uy lực thì đương nhiên kém xa con rối Ma Thần.

Ngoài ra, anh còn triển khai thánh thuật, tạo ra mười nghìn con quái vật bốn chân tám tay để làm quân tiên phong xông vào thành địch, bọn chúng rất mạnh, mình đồng gân sắt.

Đương nhiên, còn có lượng lớn chiến xa, xe tấn công, thuyền tiên, pháo tiên nữa. Thậm chí Ngô Bình còn lấy hai chiếc phi thuyền của Thần tộc mà lúc trước mình chiếm được ra, anh muốn dốc toàn lực để tấn công!

Đối với Ngô Bình thì dãy núi không phải là trở ngại gì. Đêm đó, đại quân lặng lẽ xuất hiện ở một trăm dặm bên ngoài thành.

Rầm!

Mười con rối Ma Thần dẫn theo chín mươi con rối Ma Thần giả tiên phong xông về phía thành Đại Dã. Ngô Bình cũng biến thành hình dáng của một con rối Ma Thần, xông lên đầu tiên.

Bọn họ vừa tới, đại trận bên ngoài thành đã được kích hoạt, Ngô Bình vừa nhìn đã biết trận nhãn nằm ở đâu, anh bay lên không, một quyền đánh xuống một nơi nào đó.

Một tiếng động thanh thuý vang lên, mặt đất chấn động, từ dưới đất bốc lên màn sương màu tím, đây là hiện tượng xảy ra sau khi đại trận bị phá huỷ.

"Xông lên!", anh ra lệnh, tất cả các tướng sĩ đều xông về phía trước.

Mười con rối Ma Thần lúc đầu đã khiến Đốc tướng quân như Du Trường Tín rơi vào tuyệt vọng, bây giờ lại xuất hiện, lính Thần tộc canh giữ trên tường thành nhìn thấy đều ngây ngốc, ăn nói lắp bắp.

"Một trăm con rối Ma Thần! Ôi trời ơi, bọn chúng lấy đâu ra vậy?"

"Tất cả pháo thần nhắm chuẩn con rối, bắn!"

Nghìn quả pháo đồng loạt bắn ra, trên tháp bắn tên, vô số mũi tên bay ra. Nhưng lúc bọn chúng bắn lên người những con rối này, chỉ khiến những con rối hơi lùi sau một chút, không tạo ra được chút lực sát thương nào.

Ầm ầm!

Ngô Bình bị trúng mấy quả pháo, cảm thấy hơi đau, anh tức giận gào lên, đạp một phát về phía tường thành. Đại trận bảo vệ bên trong thành được kích hoạt, một lớp màng tinh thể trong suốt xuất hiện, cực kỳ kiên cố, khiến chân anh khá đau.

"Kết cấu tinh thể sao?", nhìn thấy vậy, anh cười khẩy rồi ấn tay xuống.

Anh đã luyện sức mạnh tinh thể đến cấp mười sáu rồi, phá giải lớp phòng ngự này là chuyện đơn giản như trở bàn tay. Mọi người thấy anh ấn tay xuống, vách ngăn thuỷ tinh đã vỡ nát trong chớp mắt, tất cả con rối Ma Thần đều xông tới tường thành, tường thành cao lớn bỗng chốc sụp đổ, lính Thần tộc canh giữ thành chia nhau chạy trối chết.

"Vạn Long Phần Thiên!"

Bỗng nhiên, trên không trung, một Thần tộc gào lên đầy căm phẫn. Trong chớp mắt, hàng chục nghìn con rồng lửa dài nghìn mét xuất hiện, chúng nó gào thét xông về phía đại quân của Ngô Bình.

Ngô Bình liếc một cái, thản nhiên nói: "Tắt!"

Anh điều khiển lực hỗn loạn, lời vừa dứt, chục nghìn con rồng lửa đồng loạt lụi tắt, thần thuật sư phóng thích ra thần thuật kia cũng ngẩn cả người, chuyện gì vậy?

Đúng lúc này, Ngô Bình giơ tay ra bắt lấy ông ta, siết chặt tay một cái đã bóp nát ông ta rồi vứt cho Thanh Minh tiêu hoá.

Nhiều thần thuật sư hơn ra tay, nào là lửa, nào là mũi tên băng, gió táp hay sấm chớp, nhưng chẳng một ai kịp thi triển ra thì đã bị Ngô Bình dập tắt.

Thần thuật sư không còn thần thuật, phòng ngự ở tường thành cũng không còn hiệu quả, Thần tộc chỉ còn con đường phái đại quân ra đánh giáp lá cà. Tiếc là bọn họ không thể chịu nổi một đòn của con rối Ma Thần. Đặc biệt là Ngô Bình, lúc anh thi triển thủ đoạn võ đạo, chỉ cần giậm chân một cái là sức mạnh khủng bố đã đánh chết hàng nghìn lính Thần tộc!

Bỗng chốc, đại quân đánh vào, các tiên thuật sư thi triển thủ đoạn, con rối Thiên Tiên cũng bọc hậu tấn công quân địch, trước sau hình thành thế gọng kìm.

Thần tộc thấy không thể chống đỡ nổi thì một vị Thần Vương dẫn đầu nghiêm giọng quát: "Thần trận Diệt Tuyệt, mở!"

Trong tích tắc, dưới đất bùng lên lửa thần, trong phạm vi mười nghìn dặm, phóng thích ra khí tức khủng bố, đây là đại trận tuyệt thế mà Thần tộc đã thiết lập để đề phòng thành Đại Dã rơi vào tình thế mất kiểm soát. Một khi đại trận này được kích hoạt, đến Đạo Tổ cũng phải bỏ mạng, không ai sống sót rời khỏi được!

Thấy đại trận sắp mở, Ngô Bình giậm chân, một lượng lớn lực hỗn loạn truyền xuống đất, rót vào đại trận. Trung tâm của đại trận chính là lực trật tự, lực hỗn loạn này mà vào thì trận pháp lập tức bị vô hiệu.

Chớp mắt, lửa thần biến mất, đại trận lụi tàn, Thần Vương kia sững sờ, chuyện gì vậy, ai đã phá hoại đại trận?

Một canh giờ sau, trận chiến kết thúc, Ngô Bình cho người đếm đầu người, dọn dẹp chiến trường.

Sau trận đại chiến, thành Đại Dã dường như biến thành một đống đổ nát. Trận chiến này đã giết chết hơn sáu trăm nghìn quân địch, trong đó có năm vị Thần Vương, một trăm hai mươi bốn Đại Thần, năm mươi thần thuật sư, đồng thời thu hoạch được một lượng lớn trang bị.

Lúc nhận được báo cáo của Ngô Bình về chiến sự qua quân thư, Thiên soái vỗ bàn, cười ha hả: "Hay! Đã lấy được thành Đại Dã rồi, các tướng nghe lệnh, lập tức tập kết tất cả binh lực, tấn công trọng điểm quân sự thứ nhất của quân địch, thành Lâm Binh!"

Các tướng lĩnh đi sắp xếp ngay, Thiên soái ra lệnh Ngô Bình lập tức tới báo cáo!

Nhận được mệnh lệnh, Ngô Bình khẽ cười, Thiên soái này cũng điềm tĩnh thật đấy, cuối cùng ông ấy cũng đã chịu gặp mình rồi. Sau khi dặn dò đôi ba câu, anh một mình tới lều lớn của Thiên soái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK