Không gian lại rơi vào im lặng, rồi một người lên tiếng: “Trương Nguyên Cổ đã chết, số thuốc siêu gen đa số cũng đã lấy được. Chuyện này kết thúc tại đây đi!”
Một kẻ khác nói: “Thân phận của cao thủ đứng sau lưng Diệp Thiên Tông nhất định phải điều tra rõ. Một cao thủ như vậy chúng ta phải lôi kéo bằng được!”
“ Có thể cất nhắc Diệp Thiên Tông một chút. Tiên Giới vừa thành lập cho hắn ta quản lý đi”.
Mấy kẻ còn lại thi nhau phụ hoạ, tán đồng những quyết định này.
Trong khi đó, Ngô Bình và Vân Tịch vẫn đang thưởng rượu cùng nhau, không biết đã uống bao nhiêu chén, vậy mà cả hai người đều tỉnh như sáo.
Năm giờ sáng, Dương Mộ Bạch quay lại. Ông ấy nói mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi, sóng gió đã qua.
Ngô Bình thở phào, sau đó từ biệt Dương Mộ Bạch vì tối nay anh còn phải đối phó với một kẻ địch mạnh khác.
Dương Mộ Bạch không giữ anh lại được, đành đem mấy vò rượu ngon chất lên xe cho anh rồi tiễn anh ra tận xe.
Vân Tịch cũng lên xe, ý bảo Ngô Bình đi đâu thì cô ấy sẽ đi theo đó.
Mặc dù uống rất nhiều rượu nhưng anh vận công một lát là hơi rượu tan hết. Anh cười hỏi: “Vân Tịch, em chắc chắn muốn về nhà cùng anh sao?”
Vân Tịch: “Đương nhiên, em là bạn gái anh mà”.
Ngô Bình thở dài: “Giờ anh chẳng khác nào sao chổi, nếu em không sợ phiền phức thì đi cùng anh”.
Vân Tịch hỏi anh đang gặp rắc rối gì nên Ngô Bình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.
Vân Tịch suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em biết người đó”.
Ngô Bình khựng lại: “Em quen kẻ đó sao?”
Vân Tịch gật đầu: “Có lẽ là đệ tử nhà họ Phúc ở Địa Tiên Giới, tên là Phúc Vĩnh Lâm. Hồi nhỏ lăn lộn bên ngoài, lớn lên trong gánh kịch cho nên thuộc hạ của hắn đều ăn mặc như đang diễn kịch”.
Ngô Bình: “Không hiểu sao hắn lại ghét anh như vậy, năm lần bảy lượt gây rắc rối cho anh. Giờ anh phải nghĩ cách đối phó với hắn”.
Vân Tịch nghĩ một lát rồi đáp: “Đến lúc đó anh không cần ra tay, hắn tự khắc phải rút lui, sau này sẽ không dám xuất hiện nữa”.
Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Tự rút lui sao? Có thể như vậy sao?”
Vân Tịch cười đáp: “Tới lúc đó anh sẽ biết”.
Ngô Bình bán tín bán nghi nhưng cũng không phản bác mà chỉ nói: “Vân Tịch, chỉ bởi một câu đùa mà làm bạn gái anh, thực sự sẽ thiệt thòi cho em”.
Vân Tịch đáp: "Đây là mối duyên tiền định rồi. Ngô Bình, em nguyện ý làm bạn gái anh thực ra chỉ là thuận theo lẽ tự nhiên mà thôi”.
Ngô Bình sững sờ: “Em được định trước sẽ trở thành bạn gái anh?”
Vân Tịch cười hỏi: “Đúng vậy. Anh có biết xem quẻ không?”
Ngô Bình lập tức đắc ý đáp: "Nếu mà nói xem quẻ thì anh khá giỏi đấy. Hiện giờ anh có thể xem được Lưỡng Trọng Biến Hóa (hai sơ đồ) vận mệnh của con người".
Trình độ xem quẻ của anh như vậy quả thực đã là rất lợi hại rồi.
Vân Tịch nói: "Xem được như vậy đã là rất khá rồi. Đến em hiện giờ cũng chỉ xem được bốn sơ đồ thôi".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Em xem được Tứ Trọng Biến Hóa sao?"
Vân Tịch cười đáp: "Thế nào, anh không tin sao?"
Ngô bình thở dài đáp: "Anh tin!"
Vân Tịch: "Em có thể đi cùng anh vài ngày. Nhưng vài ngày nữa, em phải giải quyết một việc, phải rời đi một thời gian."
Ngô Bình đáp: "Không sao, em cứ lo việc của mình trước đi".
Hai người họ nói chuyện đến hơn mười giờ đã về tới nhà.
Người nhà Ngô Bình thấy anh đưa một cô gái vô cùng xinh đẹp về nhà thì ai nấy đều hồ hởi tiếp đón.
Vân Tịch chào hỏi người nhà Ngô Bình vô cùng lễ phép, miệng cười tươi như hoa nên ai cũng thích cô ấy.
Trương Lệ kéo Vân Tịch lại nói chuyện. Lạc Mộng Trần nhân cơ hội đó kéo Ngô Bình ra một góc nói chuyện riêng. Lúc này mặt cô ấy hơi nhợt đi, hỏi nhỏ: "Ngô Bình, đó là ai vậy?"
Ngô Bình đáp: "Là một người bạn thôi. Mộng Trần, em sao vậy?"
Lạc Mộng Trần cười khổ đáp: "Em không biết tại sao nhưng cứ đến gần cô ấy là em lại thấy tim đập nhanh và rất lo sợ".
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, đáp: "Không phải chứ? Vậy tại sao mẹ anh và bà ngoại đều không sao cả?"
Lạc Mộng Trần chỉ vào chú chó to ở phía xa, đáp: "Anh nhìn Đông Hoàng kìa!"
Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì không khỏi ngạc nhiên. Đông Hoàng lúc này đang nép vào góc nhà và nhìn về hướng Vân Tịch với vẻ vô cùng cẩn trọng và khiếp sợ.
Ngô Bình cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ: "Lẽ nào Đông Hoàng cũng sợ người lạ?"
Lạc Mộng Trần: "Ngô Bình, em lên tầng trước đây", dường như cô ấy thực sự sợ Vân Tịch nên không muốn ở đó thêm.
Vân Tịch nói chuyện với người nhà Ngô Bình một lát thì quay sang nói với anh: "Anh yêu, anh đưa em đi tham quan nhà một chút được không?"
Ngô Bình đáp: "Được thôi".
Đi quanh nhà một vòng, Vân Tịch chú ý đến nhà kho của Ngô Bình. Cô ấy cười nói: "Đây là kho tàng bí mật của anh sao?"
Ngô bình hơi chột dạ, đáp: "Chỉ là nơi cất vài đồ linh tinh thôi".
Vân Tịch thở dài nói: "Anh yêu, giờ em đã là bạn gái anh nhưng anh chưa từng tặng em món quà nào".
Ngô Bình đảo mắt chán chường. Anh bắt đầu nghi ngờ Vân Tịch này đến đây mục đích để chôm món đồ gì đó.
Anh gãi gãi mặt, đáp: "Vậy được, những món đồ ở đây em có thể chọn ngẫu nhiên một món".
Ngô Bình mở cửa nhà kho. Vân Tịch nhìn vào bên trong, đột nhiên mắt cô như sáng lên, nói: "Thật không ngờ bạn trai tôi lại thích sưu tầm, không ngờ anh có nhiều món đồ tốt như vậy!"
Ngô Bình lo lắng đáp: "Chúng ta đã nói rồi, em chỉ được chọn một món thôi".
Vân Tịch lườm anh rồi nói: "Bạn trai tôi nhỏ mọn thật đấy", nói rồi cô ấy với tay cầm một chiếc hộp ngọc lên xem.
Chiếc hộp ngọc này Ngô Bình lấy được dưới đáy sông và chuyên dùng để đựng dược liệu. Hiện giờ anh đang đặt một viên Hóa Long đan bên trong. Ban đầu có một con rắn nhỏ hít vài hơi viên Hóa Long đan này, sau đó biến thành rồng. Từ đó đủ để thấy viên đan này có tác dụng thần kỳ như thế nào.
Vân Tịch mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên đan to cỡ chừng quả óc chó đang tỏa ra ánh sáng ba màu. Vân Tịch nhìn viên đan, đôi mắt thóang hiện lên một tia sáng. Cô hỏi: "Viên đan này có thể tặng cho em không?"
Trong lòng Ngô Bình rất mâu thuẫn. Đây là Hóa Long đan, mặc dù nó không có tác dụng với anh nhưng nếu đối thủy tộc thì quả thực là là báu vật có một không hai".
Thế nhưng anh đã hứa rồi, giờ cũng không thể nuốt lời nên đành ho khan một tiếng rồi đáp: "Vân Tịch, thứ này gọi là Hóa Long đan, có thể em sẽ không cần dùng tới. Hay là em chọn thứ khác?"
Vân Tịch cười đáp: "Em biết nó là Hóa Long đan. Thứ em muốn chính là nó".
Ngô Bình tiếc quặn cả ruột nhưng đành đáp: "Vậy được, tặng cho em đó".
"Cảm ơn anh yêu!", Vân Tịch cười ngọt ngào rồi thơm lên má Ngô Bình một cái, có thể thấy cô ấy đang vô cùng vui mừng.
Ngô Bình sờ lên mặt nói: "Trước đó em nói có thể xem quẻ ra Tứ Trọng Biến Hóa. Có thể cho anh mở rộng tầm mắt được không?"
Anh thực sự rất tò mò về trình độ xem quẻ của Vân Tịch.
Vân Tịch gật đầu: "Được thôi. Có điều em phải tắm rửa thay quần áo trước đã, anh đợi em một lát".
Trong nhà Ngô Bình không thiếu quần áo. Lạc Mộng Trần cứ vài hôm lại nhận được bưu phẩm từ Đông Doanh mà đa số toàn là quần áo. Thế nhưng cô ấy lại rất ít khi diện mà toàn để trong tủ ngắm, giờ vừa hay có thể cho Vân Tịch mượn.
Vân Tịch tắm rửa xong thì sang thư phòng của Ngô Bình. Cô ngồi thiền, sau đó phất tay một cái, bảy đồng tiền cổ bay lơ lửng trên không trung. Sau đó Vân Tịch bắt đầu niệm chú. Trên không trung lần lượt xuất hiện bốn sơ đồ mà cái nào cũng vô cùng rõ nét, thậm chí còn lờ mờ hiện ra sơ đồ thứ năm nhưng nhìn không rõ lắm.
"Quá lợi hại!", Ngô Bình kinh ngạc thốt lên: "Em gần như có thể xem được Ngũ Trọng Biến Hóa (sơ đồ số năm). Giờ em đang ở cấp độ có thể tiên tri được rồi sao?"
Chương 492: Vân Tịch thần bí
Vân Tịch: “Em xem quẻ không phải đặc biệt giỏi, có thể miễn cưỡng gọi là đạt đến trình độ tiên tri được”.
Ngô Bình hạn hán lời: “Em sắp xem được tới Ngũ Trọng rồi, vậy mà gọi là không giỏi ư?”
Vân Tịch cười đáp: “Thực sự không giỏi mà”.
Ngô Bình không muốn nói chuyện này với Vân Tịch tiếp nên nói: “Đi thôi, đi ăn cơm”.
Lúc ăn cơm, Vân Tịch ăn rất ít, như thể không thích đồ ăn nhà anh làm. Ăn xong Ngô Bình hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao?”
Vân Tịch: “Rất ngon, chỉ là em vốn ăn rất ít”.
Các cô gái hiện nay đều sợ béo nên Ngô Bình cũng chẳng nghĩ nhiều. Buổi chiều, hai người họ thảo luận về tu hành, luyện hình, y thuật. Những lĩnh vực này Vân Tịch đều có hiểu biết nhất định. Hiểu biết của cô rộng như vậy khiến Ngô Bình không khỏi khâm phục.
Không lâu sau, Diệp Thiên Tông gửi tin đến, nói cấp trên đã chấp nhận hiện thực. Giờ ông ấy không chỉ là chủ nhân Thần Võ Ti mà đến cả Tiên Cơ cũng do ông ấy quản lý.
Ngô Bình đương nhiên cũng có thêm lợi ích, sau này anh sẽ là người có quyền lực thứ hai trong Tiên Cơ, giúp đỡ Diệp Thiên Tông làm việc.
Cả buổi chiều, Ngô Bình dạy mấy người Lý Huyền Bá tu luyện. Lộ Tiên Quyết của Lý Huyền Bá tiến bộ cực nhanh. Mới có hơn một ngày mà đã luyện được Nhất Trọng, chẳng mấy chốc sẽ đột phá lên Lưỡng Trọng.
Diệp Huyền và Tạ Phi cũng có tiến bộ, bắt đầu luyện cả bộ Đoàn Thể Thuật.
Sau khi trời tối, Ngô Bình và Vân Tịch đến nhà hàng Mễ Kiến. Anh gọi vài món nhậu, một vò rượu rồi vừa uống vừa nói chuyện với Vân Tịch. Hai người họ uống hết ly này đến ly khác, uống rượu như uống nước lã. Vân Tịch thi thoảng lại nở nụ cười mê người, vô cùng vui vẻ.
Bên ngoài nhà hàng có mấy cây ngô đồng cao lớn, thân cây rất to, vài người ôm mới xuể. Lúc này, trên tán cây cao hơn mười mét có một ông cụ râu xám và một cô gái mặc áo tím xinh đẹp đang ngồi.
Ông cụ già mặc đồ màu xanh ngọc, cao không tới một mét ba, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt rất sáng, trong đêm đen mà trông như hai vì sao. Cô gái mặc đồ tím hơi gầy, da trắng như tuyết, có vẻ đẹp dụ hoặc như thể hồ ly.
Ông cụ già thẫn thờ nhìn vào bên trong, nói: “Mị Nương, tôi nhớ Vân Tôn đã lâu lắm không cười vui vẻ như vậy”.
Cô gái áo tím: “Ông Sáu, Vân Tôn đột nhiên muốn du ngoạn trần thế, lẽ nào là do phải lòng tên nhóc này?”
Ông cụ lắc đầu: “Không thể nào, huyết thống của Vân Tôn cao quý như vậy, tên người phàm này không xứng”.
Cô gái áo tím: “Lẽ nào quả giống như Vân Tôn nói, chỉ là thuận theo ý trời mà hành động?”
Ông cụ: “Thôi bỏ đi, chúng ta giám sát kỹ một chút. Nếu tên nhóc này dám có ý đồ xấu với Vân Tôn thì quyết không tha!”
Nói rồi ông cụ này khịt mũi nói: “Rượu ngon! Tên nhóc này tu vi không tới đâu nhưng tửu lượng thì khá lắm”.
Ba bình rượu đã hết nhẵn, Ngô Bình cố ý để rượu tiêu hoá chậm một chút. Anh hỏi: “Vân Tịch, sao những người đó đều gọi em là Vân Tôn gì đó?”
Vân Tịch đáp: “Em có thể xem quẻ đến Ngũ Trọng thì họ tôn trọng em cũng là lẽ đương nhiên”.
Ngô Bình nghĩ cũng phải. Nếu anh xem được tới Tam Trọng thôi thì có khi rất nhiều người sẽ gọi anh là “ông Bình” cũng nên. Thế thì Vân Tịch được gọi vậy cũng đâu có gì lạ.
Vân Tịch: “Y thuật của anh cao minh như vậy mà định để phí hoài sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh cũng từng có ý định khi nào có thời gian sẽ đi du ngoạn khắp nơi, cứu người giúp đời”.
Vân Tịch cười đáp: “Sau này nếu bạn em có nhờ anh trị thương thì đừng từ chối nhé”.
“Không đâu, là bạn em anh sẽ điều trị miễn phí luôn”, Ngô Bình cười đáp.
Vân Tịch lấy từ trong người ra một chiếc ấn nhỏ chỉ bằng hộp diêm và có màu vàng nhạt. Bên trên chiếc hộp khắc rất nhiều tiên văn cổ xưa.
Cô ấy cười nói: “Anh tặng em Hoá Long đan, em tặng lại anh chiếc ấn này. Thứ này gọi là pháp ấn Tiểu Tây Thiên. Khi anh vẽ bùa, thêm ấn này vào sẽ được Phật Tổ Tiểu Tây Thiên giúp sức”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Được Phật giúp sức sao? Quá đỉnh!”
Nói rồi, anh nhận lấy pháp ấn, ấn thử lên lòng bàn tay mình. Trên bàn tay anh lập tức xuất hiện bốn ký tự tiên văn màu vàng sáng lấp lánh.
Vân Tịch cười nói: “Hiệu lực của pháp ấn kéo dài trong bảy ngày. Có điều nếu dùng để hại người thì sẽ dễ bị hồn xiêu phách lạc”.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng người hát kịch lao xao, nghe rất bực mình.
Ngô Bình đanh mặt lại: “Tới rồi!”
Vân Tịch cười đáp: “Anh đi nói chuyện với bọn chúng đi”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Không phải chứ, đại cao thủ không ra mặt bảo vệ anh sao?”
Vân Tịch: “Em mà lộ mặt thì sợ bọn chúng sợ vỡ mật”.
Ngô Bình đảo mắt, cô bạn gái nhặt này cũng biết chém gió thật đấy.
Ngô Bình đi ra ngoài thì đã thấy ở đằng trước xuất hiện mấy kẻ mặc quần áo như đi diễn kịch. Bọn chúng đang đi cùng một thanh niên. Thanh niên này mặc vest màu trắng, vẽ lông mày, tô má hồng và kẻ mắt. Cách ăn vận này như thể một diễn viên kịch hiện đại vậy.
“Kẻ mới tới sao không mau quỳ xuống?”, kẻ mặc đồ diễn kịch đóng vai Triệu Vân ngân giọng hát, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt hằn học.
Ngô Bình gãi gãi mũi. Anh biết đám người này đã bày huyễn trận xung quanh, có thể thi triển trận pháp này bất cứ lúc nào. Ngô Bình cũng không khách sáo mà hỏi luôn: “Anh là Phúc Vĩnh Lâm?”
Bị gọi thẳng tên, gã thanh niên không khỏi ngạc nhiên đáp: “Cậu biết tôi?”
Ngô Bình: “Giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất, những truyện trước đây coi như kết thúc tại đây. Thứ hai, ở lại đây nộp mạng”.
Phúc Vĩnh Lâm cười lạnh: “Ranh con, một tu sĩ nhỏ nhoi ở cõi phàm mà lấy đâu ra lá gan này vậy?”
Hắn vừa dứt lời thì một luồng sáng màu vàng lao tới, phi thẳng vào tảng đá bên cạnh. Luồng sáng màu vàng ban nãy hoá ra là một tấm lệnh bài màu vàng, bên trên khắc hình Thần Long năm vuốt.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, Phúc Vĩnh Lâm sững sờ. Sau đó mặt hắn cứng ngắc lại, rồi lại chuyển sang biểu cảm sợ hãi. Càng ngày hắn càng có vẻ mất bình tĩnh, sau cùng toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra.
“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân đáng chết…”, hắn quỳ trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Ngô Bình sững sờ, sao tự nhiên kẻ này lại quỳ xuống vậy?
Anh đi tới, rút chiếc lệnh bài ra. Chiếc lệnh bài đó vô cùng nặng tay, không biết được làm từ chất liệu gì.
Ngô Bình ho một tiếng rồi hỏi: “Phúc Vĩnh Lâm, anh sợ sao?”
“Tiểu nhân đáng chết”, Phúc Vĩnh Lâm vội vã nói: “Xin công tử tha mạng!”
Ngô Bình định nói gì đó nhưng một âm thanh đã vang lên trong đầu Phúc Vĩnh Lâm: “Đây là người của Vân Tôn, sau này cút xa một chút đừng gây rắc rối cho anh ấy!”
Phúc Vĩnh Lâm vội vã đáp: “Vâng vâng, tiểu nhân chắc chắn sẽ cút thật xa! Không dám làm phiền cậu chủ Ngô nữa!”, dứt lời hắn xách quần chạy mất dép. Đám người mặc đồ đóng kịch ban nãy cũng vội vã chuồn theo.
Phúc Vĩnh Lâm vừa đi khỏi thì lệnh bài trong tay Ngô Bình bay lên rồi vụt biến mất.
Anh bĩu bĩu môi lẩm bẩm: “Xả xui!”
Khi vào lại trong quán, Ngô Bình vội hỏi: “Vân Tịch, lệnh bài đó là em phóng ra sao?”
Vân Tịch cười đáp: “Là người của em. Họ đang ở gần đây. Thế nào, giải quyết tận gốc rồi chứ?”
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên đáp: “Đỉnh của chóp! Phúc Vĩnh Lâm đó nhìn thấy lệnh bài là lập tức ngoan như cháu trai anh”.
Vân Tịch cười đáp: “Sau này hắn ta chắc chắn sẽ không dám xuất hiện nữa”.
Chương 493: Đan Thành
Im lặng một lát, Vân Tịch nói: "Vốn dĩ em định ở lại với anh một thời gian nhưng viên Hóa Long đan này có ích với em nên đêm nay em phải rời đi ngay".
Thời gian ở bên nhau không dài nên Ngô Bình có chút không nỡ, anh hỏi: "Khi nào em quay lại?"
Vân Tịch đáp: "Nhanh thì ba tháng còn lâu thì nửa năm. Đương nhiên khoảng thời gian này này sẽ không tính vào thời gian mà chúng ta đặt cược".
Mười hai giờ đêm, Vân tịch ngồi dậy, ôm Ngô Bình rồi nói: "Anh yêu, em đi đây, đừng nhớ em quá nhé!"
Chưa đợi Ngô Bình định thần lại thì Vân Tịch đã vút ra ngoài như một cơn gió. Đến khi Ngô Bình nhận ra rồi chạy theo thì cô đã biến mất từ lúc nào.
Ngô Bình thẫn thờ đứng trong sân lầm bầm: "Cái gì mà bạn gái chứ, mình còn chưa được xơ múi gì".
Ngô Bình thất thểu đi vào nhà, tâm trạng không được tốt nên quyết định bất Diệp Huyền luyện Đoàn Thể Thuật khó hơn. Nghe tiếng Diệp Huyền kêu la thảm thiết, tâm trạng anh khá lên không ít.
Ba ngày tiếp theo, anh ở lì trong nhà tu luyện. Luyện xong nhóm động tác thứ tư của Đoàn Thể Thuật khiến cơ thể anh thay đổi rõ rệt. Kết hợp Đoàn Thể Thuật với phương pháp hít thở thì công dụng càng rõ rệt.
Tối hôm đó, anh cảm thấy trong người rất khác. Ngô bình lập tức biết rằng mình sắp bước vào cảnh giới nhỏ tiếp theo của Tiên Thiên, chính là cảnh giới nhỏ Đan Thành!
Tiên thiên có 5 cảnh giới nhỏ là Bão Đan, Luyện Hình, Sinh Niệm, Đan Thành và Linh Cảm. Trong đó Đan Thành là khi Bão Đan đã đạt đến mức viên mãn, kết đan thành công. Đến lúc này thực ra có thể được coi là nhân tiên. Có điều trong giới tu hành ngày nay có rất ít người luyện được tới Đan Thành. Tu vi như Ngô Bình hiện tại thực sự là rất hiếm.
Ngô Bình ngồi thiền ba ngày liên tục, trong cơ thể anh đang có những sự chuyển biến kỳ diệu. Sức mạnh và sinh khí đều được cải thiện. Lúc này anh không làm gì cả nhưng chân khí tím trong người có thể tự động đã thông kinh mạch cấp bốn, thậm chí là cả một phần nhỏ của kinh mạch cấp năm.
Kinh mạch cấp năm là kinh mạch ở cấp tế bào. Một khi đả thông được kinh mạch cấp năm thì Ngô Bình có thể kiểm soát cơ thể vô cùng chuẩn xác, ví dụ như có thể điều tiết tốc độ tim đập hay tốc độ tiêu hóa.
Ngô Bình tiếp tục ngồi thiền hơn một ngày. Đến sáng ngày kia khi mặt trời vừa ló rạng, anh đột nhiên choàng mở mắt và cảm thấy trong người tràn trề sinh lực. Anh khẽ lắc mình một cái là đã lao vút ra sân.
Anh vừa thi triển Quỷ Thần Bộ. Giống như quỷ thần lưu lại trong không gian những bóng mờ.
Sau đó thì đột nhiên những bóng mờ này hợp thành một và trở thành hình dạng ban đầu của Ngô Bình.
"Cảnh giới Đan Thành này quả thực rất lợi hại. Phải nhân cơ hội này để luyện thành thần công của chùa Đại Thiền mới được".
Ban đầu anh lấy được ba tuyệt kỹ, hai loại thần thông và một bộ thần công của chùa Đại Thiền. Ba loại tuyệt kỹ là Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng, Vô Sinh Ấn. Hai loại thần thông là Đại Phạn Thần Âm, Như Lai Quang Minh Chú. Còn một bộ thần công là Kim Cang Bất Hoại thần công.
Anh vừa luyện Kim Cang Bất Hoại Thần Công không bao lâu thì Chu Thanh Nghiên gọi điện tới.
"Ngô Bình, ngày mai em đi Guinea, anh có thời gian đi cùng em không?"
Mấy ngày trước Chu Thanh Nghiên cũng đã nhắc tới chuyện này. Cô ấy nói muốn đi Guinea khảo sát mỏ nhôm ở đó.
"Anh có thời gian", Ngô Bình đáp: "Hôm nay anh đi Thạch Thành, vừa hay có chuyện muốn nói với em".
Nhà họ Chu mặc dù đang kinh doanh nhôm điện phân nhưng quy mô không lớn, chủ yếu làm về mảng phát hóa chất. Ngô Bình cho rằng cơ sở sản xuất nhôm điện phân của nhà họ Chu có thể sáp nhập với nhà họ Lãnh, sau đó sẽ chia cho Chu Thanh Nghiên một số cổ phần. Hơn nữa, dự án mỏ nhôm cũng là một dự án nặng đô. Nhà họ Chu và nhà họ Lãnh có thể hợp tác để nuốt được dự án này.
"Được, em đợi anh", Chu Thanh Nghiên đáp.
Ngô Bình dặn dò Diệp Huyền ở nhà chăm chỉ tu luyện còn mình thì lái xe đến Thạch Thành.
Lúc anh đến Thạch Thành thì đã là hơn tám giờ tối. Anh tới căn nhà trên phố Lệ Thủy, vừa mở cửa ra đã thấy Chu Thanh Nghiên đang ngồi trên ghế sofa, vừa dùng máy tính bảng vừa ăn hoa quả.
Nghe tiếng động, cô ấy quay người lại, cười nói: "Đợi anh nửa ngày rồi đấy".
Ngô bình hỏi: "Thanh Nghiên, em ăn cơm chưa?"
Chu Thanh Nghiên đáp: "Vẫn chưa ăn, đợi anh đến rồi đi ăn cùng".
Ngô Bình gật đầu: "Được, chúng ta ra ngoài ăn cơm, ở đây có vài quán ngon lắm".
Trên phố Lệ Thủy có không ít quán ăn, Ngô Bình chọn một quán anh từng ăn trước đó đó.
Trong quán rất náo nhiệt, khách khứa rất đông. Hai người họ chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Gọi món xong Ngô Bình hỏi: "Thanh Nghiên, xưởng nhôm điện phân của em sản lượng khoảng bao nhiêu?"
Chu Thanh Nghiên: "Một năm nay ngành nhôm nhìn chung đều lỗ. May mà trong tay em có vốn nên đã mua được hai nhà máy điện phân, sản lượng hàng năm vào khoảng ba triệu tấn".
Ngô Bình gật đầu: "Nhà họ Lãnh cũng kinh doanh nhôm điện phân, em có từng nghe nói không?"
Chu Thanh Nghiên cười đáp: "Có chứ, lúc thu mua nhà máy, nhà họ Lãnh còn là đối thủ cạnh tranh của em. Có điều nhà họ Lãnh có công xưởng quy mô khá lớn, sản lượng hàng năm có thể hơn mười triệu tấn, là một trong những những doanh nghiệp lớn nhất ngành này".
Ngô Bình: "Lãnh Như Yên nhà họ Lãnh là bạn anh, anh cũng đầu tư vào công xưởng của họ. Anh đang nghĩ liệu hai nhà bọn em có thể hợp nhất với nhau hay không?"
Chu Thanh Nghiên suy nghĩ rồi đáp: "Nếu hợp nhất được thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhà máy quy mô càng lớn thì giá gốc của sản phẩm càng ít. Nhưng em và nhà họ Lãnh không qua lại, liệu họ có đồng ý sáp nhập không?"
Ngô bình: "Anh có thể làm cầu nối giữa hai bên. Hơn nữa trong chuyến đi Guinea lần này, nếu chúng ta mua mỏ nhôm đó cũng có thể cho nhà họ Lãnh tham gia để chia sẻ gánh nặng về nguồn vốn".
Chu Thanh Nghiên: "Có anh làm trung gian thì chắc chắn không vấn đề gì".
Ngô Bình: "Anh đã tra cứu một số thông tin, ở Guinea có rất nhiều mỏ nhôm, là nơi mà nhiều thế lực tranh giành nhau đầu tư vào. Lần này chúng ta đi, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm".
Chu Thanh Nghiên gật đầu: "Không sai, khoáng sản nhôm của Guinea chiếm một phần tư lượng khoáng sản này trên thế giới. Hơn nữa, ở đây còn có nhiều mỏ thiếc và mỏ đồng, chất lượng đều rất tốt. Cho nên, nhiều thế lực nhòm ngó là đương nhiên, ai cũng cho rằng thằng đây là một miếng mồi béo bở".
Ngô Bình: "Anh có quen Đường Băng Vân của Đường Môn. Cô ấy có quân đội riêng ở Châu Phi. Nghe cô ấy nói các quốc gia đó đa số đều do phiến quân kiểm soát, người dân ở đó rất khổ. Ví dụ như đất nước Guinea này thu nhập bình quân của người dân chỉ bằng khoảng một phần mười lăm thu nhập của người dân nước ta. Rất nhiều nơi còn không có điện, tỷ lệ biết chữ không tới 3%. Đến một nơi như vậy để làm ăn thì nhất định phải có sự bảo hộ của quốc gia và phải rất có năng lực".
Chu Thanh Nghiên: "Việc này em biết, cho nên lần này đến Guinea em sẽ đi theo đoàn. Là đoàn gồm đại diện các công ty nhôm của vài quốc gia khác và hơn mười công ty nhôm trong nước ta".
Ngô Bình: "Vậy thì thật là lạ, trong danh sách không có tên Lãnh Như Yên sao?"
Sản lượng nhôm điện phân của công xưởng nhà họ Lãnh giờ đã đạt tới hàng chục triệu tấn, là doanh nghiệp nhôm điện phân lớn nhất trong nước. Một doanh nghiệp lớn như vậy không lý nào lại nằm ngoài danh sách này.
Chu Thanh Nghiên: "Lần lập đoàn này là do công ty nhôm của nhà nước dẫn đầu. Nhà họ Lãnh sản lượng đã vượt qua sản lượng của công ty nhôm quốc hữu cho nên không được cho vào danh sách cũng không có gì lạ".
Ngô Bình cười lạnh: "Tự mình không có bản lĩnh mà lại trách người khác làm tốt hơn mình sao?"
Chu Thanh Nghiên: "Đúng vậy, doanh nghiệp tư nhân càng phát triển mạnh thì các lãnh đạo càng nên ủng hộ mới phải".
Lúc này một nam một nữ bước vào quán ăn, ngồi cách hai người họ không xa. Cô gái khá xinh đẹp, nhan sắc không thua kém gì Chu Thanh Nghiên. Cô gái này ăn mặc quá nghiêm chỉnh: mặc vest, chân đi giày cao gót, đến cách trang điểm cũng giống người đi làm. Người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi, mặt mày thô bỉ. Anh ta đang đang tươi cười, ánh mắt liếc qua liếc lại trên người cô gái, trông không có vẻ gì là người tử tế.
Hai người họ ngồi xuống, người đàn ông cười nói: "Lộ Khả, em vừa về nước chắc lâu lắm không được ăn những món ở quê nhà. Quán này đồ ăn rất ngon, em muốn ăn gì thì gọi nhé.
Lộ Khả? Ngô Bình giật mình, không khỏi quay sang nhìn kỹ hơn cô gái này.
Chương 494: Vạn Lộ Khả
Cô gái được gọi là Lộ Khả đáp: "Tiền Tiến, cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm. Nhưng thời gian của tôi có hạn nên có gì anh cứ nói thẳng. Trước đây bố anh là cố vấn đầu tư của nhà họ Vạn. Ban đầu, bố tôi đem một số món văn vật cổ uỷ thác cho bố anh bảo quản giúp. Giờ tôi đã trở về, tôi muốn lấy lại những món đồ đó. Nhưng không hiểu tại sao chú Tiền cứ tránh mặt tôi".
Người đàn ông tên Tiền Tiến cười đáp: "Lộ Khả, là do bố anh bận quá đó thôi. Ông ấy bảo anh chuyển lời với em, những thứ ban đầu chú Vạn giao cho ông ấy bảo quản cũng chỉ có vài món, hơn nữa cũng chẳng đáng tiền".
Lộ Khả nheo mắt lại, đáp: "Muốn chiếm đoạt thứ thuộc về nhà họ Vạn sao? Tiền Tiến! Tôi Vạn Lộ Khả đã trở về thì đương nhiên đã chuẩn bị kỹ từ trước. Bố con các người tốt nhất nên nghĩ cho kỹ!"
Tiền Tiến trở mặt ngay: "Vạn Lộ Khả! Anh đang nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau nên mới tới đây gặp em. Đừng có không biết tốt xấu!"
Vạn Lộ Khả nhìn thẳng vào anh ta, gằn từng chữ: "Tiền Tiến, muốn chiếm đoạt thứ thuộc về nhà họ Vạn không dễ vậy đâu! Bố con các người sẽ phải trả giá!"
Tiền Tiến lúc này đã hoàn toàn lật mặt, hừ lạnh đáp: "Uy hiếp tôi sao? Nhà họ Vạn hiện giờ ngoài cô ra thì còn cái quái gì nữa đâu? Đừng tưởng tôi không biết, cô bám được ống quần một cậu chủ ở Thượng Kinh, muốn nhờ hắn ta giúp nhà họ Vạn trở mình. Tôi khuyên cô một câu, nước ở đây sâu lắm, đừng nói là hắn ta, đến cả kẻ mạnh gấp mười lần hắn ta cũng không giúp cô được đâu!"
Vạn Lộ Khả biết tiếp tục đôi co với kẻ này cũng chẳng được gì nên đứng dậy, lạnh lùng đáp: "Tiền Tiến, chúng ta cứ chờ xem!", nói rồi quay lưng đi thẳng.
Tiền Tiến không động đậy, đợi Vạn Lộ Khả ra khỏi cửa, anh ta rút điện thoại ra, nói nhỏ: "Cô ta ra ngoài rồi, xử lý cho gọn ghẽ vào!"
Ngô Bình giật mình, kẻ này muốn giết người diệt khẩu?
Thấy đồ ăn vẫn chưa lên, Ngô Bình nói với Chu Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại".
Chu Thanh Nghiên gật đầu: "Anh đi đi".
Ra khỏi nhà hàng, anh thấy Vạn Lộ Khả đã đi được hoảng mấy chục mét. Anh châm một điếu thuốc, thong thả theo sau.
Vạn Lộ Khả đi một đoạn thì rẽ vào một ngõ nhỏ, xem ra cô ấy ở khá gần đây, chỉ cần đi bộ cũng về được đến nhà.
Cô ấy vừa rẽ vào ngõ thì có hai gã đàn ông thô bỉ đi tới, trông chúng vô cùng hung tợn, vừa nhìn là biết đây là lũ đâm thuê chém mướn! Vạn Lộ Khả sững lại một giây, sau đó lập tức quay lưng đi ra khỏi con ngõ. Thế nhưng vừa quay lại thì đằng sau lưng lại xuất hiện thêm hai tên côn đồ nữa bao vây lấy cô.
Có dự cảm chẳng lành, cô thò tay vào túi định lấy ra bình xịt hơi cay.
Đám đàn ông càng lúc càng áp sát, Vạn Lộ Khả vô cùng lo sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh, quát lớn: "Các người muốn làm gì hả?"
Có một tên côn đồ áp sát cô, trên mặt gã chằng chịt là sẹo. Hắn cười âm hiểm đáp: "Muốn làm gì hả? Người đẹp, cô thử đoán xem!", nói rồi ánh mắt gã càng trở nên hung hiểm như loài rắn độc, nhìn Vạn Lộ Khả từ đầu đến chân.
Ngô Bình lúc này đã đi vào con ngõ. Anh lập tức bước tới, đẩy ngã hai tên côn đồ rồi quát lớn: "Khốn nạn, chặn hết cả đường rồi!"
Hai gã côn đồ tự nhiên bị đẩy ra, lại còn bị Ngô Bình chửi nên vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Gã mặt sẹo quát lớn: "M* mày, muốn chết à!"
Hắn vung dao lên, định đâm vào lồng ngực anh. Nhưng hắn vừa rút con dao ra thì đã thấy cảnh vật trước mặt nhoè đi. Gã côn đồ bay xa mấy mét rồi huỵch một cái rơi xuống đất, không biết sống chết ra sao.
Mấy gã côn đồ còn lại thất kinh, lập tức đồng loạt xông lên. Mấy kẻ này đều có chút kungfu nhưng trong mắt Ngô Bình thì chỉ như lũ kiến. Anh quơ tay vài cái là ba tên còn lại cũng đổ gục ra đất, không bất tỉnh thì cũng thổ huyết.
Vạn Lộ Khả sững sờ đứng nhìn anh, giờ mới phản ứng lại được. Cô ấy nói: "Cảm ơn anh".
Ngô Bình đáp: "Không cần khách sáo, đi mau đi".
Vạn Lộ Khả do dự vài giây rồi hỏi: "Có thể cho tôi biết tên anh được không?"
Ngô Bình toét miệng cười đáp: "Tôi tên Ngô Bình, nói không chừng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại".
Vạn Lộ Khả gật đầu lia lịa đáp: "Có thể cho tôi phương thức liên hệ với anh không?"
Ngô Bình gật đầu rồi đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, nói: "Thạch Thành không an toàn, tốt nhất cô nên tìm một nơi an toàn hơn".
"Được, cảm ơn anh!", Vạn Lộ Khả nhìn Ngô Bình một lúc lâu rồi quay lưng rời khỏi đó.
Thấy cô ấy đã đi khỏi, Ngô Bình cũng quay lại nhà hàng.
Đồ ăn đã được dọn lên, anh và Chu Thanh Nghiên vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau khi dùng bữa, hai người họ về nhà, Ngô Bình tiếp tục hướng dẫn Chu Thanh Nghiên tu luyện. Trước đó cô đã học Đoàn Thể Thuật và tiến bộ nhanh chóng nên thể chất được nâng cao rất nhiều. Giờ kết hợp thêm phương pháp hít thở thì chẳng bao lâu sẽ đột phá được cảnh giới Thần.
Nếu không phải do công việc của Chu Thanh Nghiên quá bận, không có nhiều thời gian tu luyện thì cô ấy đã sớm đột phá cảnh giới từ lâu rồi.
Ngô Bình liền mượn chân khí tím và mắt thấu thị để giúp cô ấy đả thông kinh mạch cấp ba và một phần kinh mạch cấp bốn trên toàn cơ thể.
Họ luyện công đến nửa đêm, còn sau đó thì chơi trò mèo mả gà đồng.
Không biết trời đã sáng từ lúc nào. Họ nghỉ ngơi một lát rồi ngồi máy bay tới Thiên Kinh để gặp đoàn đại biểu sẽ đi khảo sát mỏ nhôm ở Guinea.
Tới sân bay Thiên Kinh, họ vào trong phòng khách VIP. Đây cũng là nơi hẹn gặp các đại diện khác trong đoàn khảo sát.
Lúc này trong phòng khách VIP đã có tới hơn hai chục người. Phần đông là các ông chú bụng phệ hơn bốn năm mươi tuổi.
Sự xuất hiện của Chu Thanh Nghiên khiến mấy ông già này sáng mắt lên, thi nhau đứng dậy chào hỏi.
"Cô Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi", một người đàn ông trông như một thương nhân, chừng bốn mươi tuổi, trên người toàn đồ hiệu xa xỉ bước tới bắt tay cô.
Chu Thanh Nghiên theo phép lịch sự cũng chìa tay ra bắt nhưng ông chú kia cứ cầm tay cô mãi không chịu buông. Ông ta cười nói: "Cô Chu, cô càng ngày càng đẹp. Cô còn nhớ tôi không? Nửa năm trước, chúng ta cùng tham gia một buổi tiệc liên hoan các doanh nhân".
Chu Thanh Nghiên cười đáp: "Giám đốc Mã, tập đoàn Dược Mã của ông là doanh nghiệp hàng đầu tỉnh G. Sao tôi có thể không nhớ được kia chứ?"
Cô muốn rút tay lại nhưng giám đốc Mã này nắm rất chặt, vẻ mặt như cười như không.
Ngô Bình không nhìn nổi cảnh này nữa nên hất tay một cái. Tay giám đốc Mã bị hất ra, sau đó Ngô Bình nắm chặt lấy tay ông ta.
"Giám đốc Mã, tôi nghe danh ông đã lâu", anh cười nói.
Tay giám đốc Mã bị anh bóp chặt, cảm giác vừa nóng vừa đau. Ông ta muốn hất ra nhưng tay Ngô Bình không hề nhúc nhích. Ông ta ngạc nhiên hỏi: "Cậu là ai vậy?"
Ngô Bình cười đáp: "Giám đốc Mã nhiều việc nên hay quên quá. Nửa năm trước trong tiệc liên hoan các doanh nghiệp, chúng ta còn uống rượu cùng nhau".
Giám đốc Mã vẻ mặt gượng gạo, ông ta thực sự không nhớ là có chuyện như vậy xảy ra, đáp: "Tay tôi hơi đau, cậu bỏ ra đi".
Ngô Bình vẫn nắm chặt không buông, cười nói: “Giám đốc Mã, tôi họ Ngô, tên Ngô Bình”.
Giám đốc Mã sắp khóc tới nơi: “Giám đốc Ngô, cậu bỏ tay ra trước rồi chúng ta nói chuyện”.
Ngô Bình cầm tay ông ta lắc qua lắc lại, tiếp tục nói: “Giám đốc Mã, nửa năm không gặp ông vẫn phong độ như xưa”.
Giám đốc Mã giờ đã nhận ra Ngô Bình đang cố tình làm vậy. Ông ta cười khổ đáp: “Giám đốc Ngô, ban nãy là do tôi đường đột, mong cậu đừng giận”.
Ngô Bình lúc này mới chịu buông tay ra, nói: “Giám đốc Mã, cần phải lịch sự với phụ nữ”.
Giám đốc Mã mặt hết đỏ lên rồi lại nhợt đi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đám người còn lại thấy giám đốc Mã kia bị quê, ban đầu cũng định đến lợi dụng bắt tay Chu Thanh Nghiên nhưng giờ cũng không dám nữa. Họ chỉ đành gật đầu chào cô rồi lại ngồi xuống.
Lúc này, một người đàn ông trung niên khá mập mạp, tóc hói đỉnh đầu, cười ha ha đi tới.
Chu Thanh Nghiên chủ động bước về phía trước chào hỏi: “Giám đốc Hoa, lâu quá không gặp”.
Giám đốc Hoa này là giám đốc công ty nhôm nhà nước, được đãi ngộ như phó chủ tịch tỉnh. Ông ta có quyền lực vô cùng lớn, đến Chu Thanh Nghiên cũng không dám coi nhẹ.
Giám đốc Hoa cười ha ha rồi nói: “Tiểu Chu, ban nãy tiếp chuyện với mấy lão già kia mệt muốn chết. Cô tới là tốt rồi”.
Sau đó ông ấy nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Cậu đây là?”
Ngô Bình mỉm cười đáp: “Giám đốc Hoa, tôi là Ngô Bình, là một trong số cổ đông của giám đốc Chu”.
Chương 495: Chuyến đi tới Phi Châu
Giám đốc Hoa "ồ" lên một tiếng: "Hoá ra là giám đốc Ngô, đúng là tuổi trẻ tài cao".
Ngô Bình: "Giám đốc quá khen rồi".
Giám đốc Hoa: "Mời hai vị ngồi, chúng ta họp một chút nhé".
Mấy người họ ngồi xuống, giám đốc Hoa đằng hắng một tiếng, nói: "Các vị, Guinea là một quốc gia giàu khoáng sản, đặc biệt là nhôm. Trữ lượng nhôm ở đó chiếm một phần tư trữ lượng nhôm trên thế giới. Hơn nữa mỏ nhôm ở đây lại dễ khai thác nên rất nhiều doanh nghiệp kinh doanh nhôm ở các nước nhòm ngó. Mục tiêu của chúng ta lần này là mua được một mỏ nhôm ở Guinea, chính là mỏ Robin. Khu mỏ rộng lớn này có trữ lượng khoảng 3.5 tỷ tấn, đa số đều là nhôm thượng hạng.
"Căn cứ tình hình hiện tại, giá của mỏ nhôm này vào khoảng một trăm năm mươi tỷ đô, đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng rất đông. Muốn lấy được cái mỏ này thì phải xem tiềm năng về vốn của chúng ta đến đâu. Chuyến đi lần này, đối thủ lớn nhất của chúng ta là doanh nghiệp nhôm lớn nhất nước Thổ Áo, chúng ta tuyệt đối không được chủ quan.
Nghe đến đây, giám đốc Mã hỏi: "Giám đốc Hoa, nghe nói Guinea là vùng quân phiệt chiếm đóng. Chúng ta có thể cơ cấu với lãnh đạo bên trên không?"
Giám đốc Hoa xua tay: "Ông không hiểu về tình hình Guinea đó thôi. Bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng vào túi bọn quân phiệt thôi, cho nên bọn chúng cũng muốn bán ra giá cao. Vậy nên mọi người chỉ cần chuẩn bị thật nhiều tiền là được. Đủ vốn là chuyện mua mỏ không thành vấn đề".
Ngô Bình rất quan tâm đến mỏ nhôm, bởi nhà máy của Lãnh Như Yên cũng có nhu cầu phôi nhôm rất lớn. Anh hỏi: "Giám đốc Hoa, mỗi người chúng ta được bao nhiêu phần trăm cổ phần trong khu mỏ này?"
Giám đốc Hoa nhìn Ngô Bình cười đáp: "Giám đốc Ngô, việc đó còn phụ thuộc vào việc cậu bỏ ra được bao nhiêu tiền. Nếu muốn nắm được cả dự án này, bao gồm cả việc sửa sang ở giai đoạn sau thì kiểu gì cũng phải bỏ ra hàng chục tỷ đô. Vốn đầu tư lớn như vậy, làm sao một doanh nghiệp đơn lẻ có thể gánh vác được?"
Nghe đến đây, giám đốc Mã hừ một tiếng, chen miệng vào: "Nói nói thì nói là vậy nhưng cổ phần sẽ không được chia quá 2%, có biết bao nhiêu doanh nghiệp đang xếp hàng đây này".
Ngô Bình âm thầm cười lạnh: "Cổ phần 2% thì mỗi năm chỉ lấy được vài trăm nghìn tấn phôi nhôm, con số này so với nhu cầu của bọn anh thì quả thực là như muối bỏ bể".
Ngô Bình đột nhiên không có hứng nghe những lời giám đốc Hoa nói sau đó nữa. Anh bắt đầu tính toán xem khi tới Guinea có thể tự mình mua được một cái mỏ hay không.
Giám đốc Hoa cuối cùng cũng nói xong. Đã sắp đến giờ lên máy bay, đoàn người lục tục di chuyển, chuẩn bị lên chuyến bay tới Guinea.
Đó là một chiếc máy bay chở hành khách cỡ lớn. Chiếc máy bay này sẽ bay đến Paris, sau đó đổi chặng rồi bay thẳng tới thủ đô Conakry của Guinea. Toàn bộ thời gian bay vào khoảng hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Mấy người giám đốc Hoa được mời tới khoang thương gia đầu máy bay, những người còn lại chỉ được ngồi hạng phổ thông. Vốn ngồi hạng phổ thông cũng chẳng sao, nhưng khi Ngô Bình bước lên máy bay, giám đốc Mã kia đột nhiên nói: "Giám đốc Ngô này, hình như cậu vẫn chưa đăng ký thì phải. Bọn tôi nhập cảnh đều được sự cho phép của chính phủ Guinea, giờ tự nhiên có thêm cậu thì rất rách việc. Hơn nữa, chiếc máy bay này là chúng tôi bỏ tiền ra bao, cho nên chúng tôi không hoan nghênh cậu!"
Chu Thanh Nghiên cau mày hỏi lại: "Giám đốc Mã, không phải tôi đã nộp đơn xin phép rồi sao?"
Giám đốc Mã cười hihi đáp: "Thật ggại quá, đơn xin phép của cô không được thông qua".
Ngô Bình vô cùng bực bội, anh lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, Thanh Nghiên chúng ta đi máy bay khác. Dù sao phải chuyển chặng ở Paris cũng quá lâu".
Giám đốc Mã vẻ mặt giễu cợt, nói: "Cậu tính toán sai rồi, trong nước không có đường bay thẳng đến đó đâu. Mà cho dù là máy bay tư nhân bay tới đó cũng phải trình báo với chính phủ".
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta. Anh cầm điện thoại lên gọi cho ban hậu cần của Thần Võ Ti, bảo họ sắp xếp cho anh một chiếc máy bay bay thẳng đến thủ đô của Guinea, sau đó anh cho họ biết vị trí hiện tại của mình.
Chưa tới mười phút sau, một chiếc ô tô đi tới. Một tên mập từ trên ô tô bước xuống, anh ta trông có vẻ là một trong số những quản lý của sân sân bay.
Anh ta vội vã nói: "Anh Ngô, máy bay của anh đã chuẩn bị xong, mười lăm phút sau sẽ cất cánh. Giờ anh có thể lên máy bay rồi".
Ngô Bình gật đầu, cùng Chu Thanh Nghiên lên chiếc xe ô tô ban nãy, đi về phía máy bay đang đỗ.
Đám người giám đốc Mã sững sờ, Ngô Bình thực sự không thèm đi máy bay của họ nữa?
Ở phía xa, họ nhìn thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên lên một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn. Hơn nữa, chiếc máy bay này chẳng mấy chốc đã cất cánh, còn máy bay của họ thì bị delay thêm hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu chạy vào đường băng.
Bay thẳng đến thủ đô Conakry của Guinea mất mười ba mười bốn tiếng đồng hồ. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên tranh thủ thời gian luyện tập phương pháp hít thở trên máy bay. Trên chuyến bay, hai người còn được phục vụ bữa ăn nhẹ. Sau mười ba tiếng đồng hồ, máy bay của họ đã hạ cánh ở Conakry.
Mặc dù là thủ đô của Guinea, nhưng nơi này chẳng khác nào một thị trấn nhỏ. Cơ sở vật chất vô cùng tệ. Nhiều nơi vẫn còn đường đất, mỗi lần xe ô tô đi qua thì bụi bay mù mịt.
Bọn họ vừa xuống máy bay thì có ba chiếc ô tô việt dã đi tới. Từ trên xe, một người thanh niên da đen bước xuống.
"Anh Ngô, tôi là Đường Kiến, tôi được lệnh ở đây đón tiếp anh".
Trước khi đến đây Ngô Bình đã nói chuyện với Đường Băng Vân. Thiên Sát có thế lực rất lớn ở Châu Phi, thậm chí còn hợp tác với cả phiến quân. Nghe tin anh đến đây, Đường Băng Vân lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ của mình ở Guinea tiếp đón anh thật chu đáo.
Ngô Bình gật đầu đáp: "Vất vả cho anh rồi!"
Đường Kiến: "Anh Ngô, tôi đã đặt xong khách sạn rồi, đó là khách sạn tốt nhất Guinea này. Chúng ta qua đó thôi".
Ngô Bình đáp: "Được!"
Khi đến khách sạn, Ngô Bình rất bất ngờ vì nơi đây vô cùng xa hoa tráng lệ. Chi phí thuê phòng cũng vô cùng đắt, tận bốn nghìn đô một đêm.
Sau khi cất hành lý, Ngô Bình gọi Đường Kiến ngồi xuống rồi hỏi: "Đường Kiến, chúng tôi qua đây để bàn việc mua một mỏ nhôm. Anh có cách nào để giúp tôi gặp được thủ lĩnh cuả đám quân phiệt ở đây không?"
Đường Kiến gương mặt lộ vẻ khó xử đáp: "Anh Ngô, trước mắt chúng tôi cũng chỉ được tiếp xúc với phó quan của tướng quân Wajih. Hiện không có cách nào để liên lạc trực tiếp với tướng quân. Hơn nữa, tướng quân nửa năm gần đây sức khỏe không tốt nên không gặp người lạ".
Ngô Bình sáng mắt lên, hỏi: "Ông ấy không khỏe sao? Vậy anh giúp nói với vị phó quan đó rằng tôi là thần y của nước Viêm Long, có thể trị khỏi bệnh cho tướng quân".
Đường Kiến sững người hỏi: "Anh Ngô biết chữa bệnh sao?"
Ngô Bình đáp: "Không sai, tôi có thể chữa được bệnh của ông ấy".
Thấy Ngô Bình tự tin như vậy, Đường Kiến suy nghĩ một lát rồi đáp: "Anh Ngô, tôi sẽ lập tức liên lạc với họ. Có thông tin gì tôi sẽ thông báo ngay".
Ngô Bình gật đầu: "Được!"
Đường Kiến lui xuống, Chu Thanh Nghiên lập tức hỏi: "Anh muốn thông qua vị tướng quân này để mua được mỏ nhôm sao?"
Ngô Bình gật đầu đáp: "Đúng vậy, Guinea mặc dù có tổng thống nhưng người thực sự cầm quyền lại là tướng quân Wajih này. Chỉ cần ông ta gật đầu thì chúng ta sẽ lấy được mỏ".
Chu Thanh Nghiên: "Nhưng anh còn chưa biết bệnh tình của ông ta, nhỡ không chữa được thì sao?"
Ngô Bình đảo mắt, đáp: "Thanh Nghiên, em thiếu lòng tin vào y thuật của anh vậy sao? Anh là tiến sĩ y dược của đại học Hoa Thanh đấy nhé".
Chu Thanh Nghiên bĩu môi cười đáp: "Được được, anh là giỏi nhất!"
Một tiếng sau, Đường Kiến quay lại, trông có vẻ rất vui. Anh ta nói: "Anh Ngô, tướng quân đã đồng ý gặp anh. Lát nữa ông ấy sẽ phái xe tới đón anh".
Ngô Bình gật đầu đáp: "Đường Kiến, anh nói qua cho tôi về tình hình của tướng quân Wajih đi, càng chi tiết càng tốt".
Đường Kiến đã ở đây rất lâu, cho nên rất hiểu về vị tướng quân này. Anh ấy thuật lại những điểm quan trọng cho Ngô Bình nghe.
Tướng quân Wajih xuất thân từ bộ lạc lớn nhất Guinea, là con trai của một tù trưởng trong vùng. Cũng bởi gia cảnh không tồi nên đã từng tới Paris du học 3 năm. Sau khi về nước, được sự dìu dắt của tiền bối, ông ta dấn thân vào quân đội và nhanh chóng trưởng thành, trở thành Đại nguyên soái lục quân Guinea. Tổng thống hiện giờ là Luthor cũng là do ông ta đưa lên.