"Là tông môn hạng nhất", Ngô Bình nói: "Dù tôi đánh chết anh thì sở điều tra gì đó của mấy người cũng có thể làm được gì tôi chứ?"
Người kia lập tức mặt mày đau khổ nói: "Thật sự xin lỗi! Tôi có mắt không tròng, không biết cậu là tu sĩ thượng giới, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào đối phương: "Là ai cử anh tới?"
Người nọ nào dám giấu giếm, vội đáp: "Có vài nhóm người, hôm nay thua rất nhiều tiền nên họ đã mời tôi ra mặt điều tra".
Ngô Bình: "Anh trở về nói cho họ biết, đêm nay tôi sẽ chờ họ dưới tầng hầm của sân vận động".
"Vâng, vâng, tôi chắc chắn sẽ nhắn lại!", người nọ vội nói.
"Cút đi!", Ngô Bình nhấc chân đá gã bay ra ngoài.
Kiều Tuấn Tài thấy Ngô Bình đuổi người của sở điều tra đi mới giơ ngón tay cái lên nói: "Cậu Ngô ngầu ghê! Đám vô sỉ sở điều tra kia quen thói lộng hành ngang ngược, nên có người ra mặt dạy cho họ một bài học từ lâu mới đúng!"
Ngô Bình cũng không hiểu biết nhiều về sở điều tra bèn hỏi: "Sở điều tra kia trông coi cái gì?"
Kiều Tuấn Tài: "Chuyện gì cũng nhúng tay vào! Quyền lực của họ rất lớn! Thực ra, nhóm người kia chính tai mắt của chính phủ, phục vụ cho đám lãnh đạo".
Những trận đấu còn lại cũng không có trận nào đáng chú ý, Ngô Bình bèn rời khỏi sân vận động trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Bố mẹ đều ra ngoài đi du lịch, cậu nghịch điện thoại một lúc rồi nhận được cuộc gọi của Hàn Băng Nghiên.
"Anh Bình, em đã đến thành phố Tây Hải, anh đang ở đâu thế?"
Ngô Bình cười nói: "Chẳng phải đã nói em đừng tới sao?"
Hàn Băng Nghiên: "Em xin nghỉ hai ngày đến cổ vũ cho anh".
Vì vậy, Ngô Bình bèn gửi địa chỉ khách sạn cho Hàn Băng Nghiên. Khoảng bốn mươi phút sau, Hàn Băng Nghiên đã xuất hiện trong phong Ngô Bình.
Hàn Băng Nghiên biết Trung Châu thắng một trận thì vui vẻ cười nói: "Anh Bình, em biết ngay các anh sẽ thắng mà!"
Ngô Bình: "Ngày mai sẽ đấu với Thần Đô, đó sẽ là một trận đấu ác liệt".
Hàn Băng Nghiên: "Em tin các anh!"
Cách buổi tối còn sớm, Ngô Bình bèn nói: "Băng Nghiên, nếu em không mệt thì chúng ta đi dạo nhé".
Hàn Băng Nghiên lập tức đáp: "Được đó. Em đã ngủ hai tiếng trên máy bay rồi, giờ tỉnh táo lắm luôn!"
Ngô Bình: “Anh dẫn em đến Tây Hải đi dạo".
Tây Hải là một hồ nước còn được gọi là hồ Tây Hải, có diện tích hơn 400 kilomet vuông, phong cảnh như tranh vẽ, trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ được khai thác thành khu du lịch. Hơn nữa, vòng quanh hồ Tây Hải lại là một con phố thương mại cực kỳ nhộn nhịp.
"Được, em đã muốn đến Tây Hồ từ lâu. Nghe nói, trong đó đã từng xảy ra rất nhiều chuyện ma quái. Còn có tranh Tiên Vương, tượng Vương Mẫu, chỗ nào cũng là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng".
Ngô Bình bảo: "Sửa soạn một chút rồi chúng ta đi".
Hai người vừa ra khỏi cửa, xe mà Kiều Tuấn Tài cử tới cũng đến chở họ đến Tây Hải.
Cả hai đến khu phố thương mại Tây Hồ trước, nơi này vừa bán những mặt hàng xa xỉ đắt đỏ, có đồ ăn ngon nên thu hút rất nhiều khách du lịch.
Đến Tây Hải mà không đi hồ Tây Hải một chuyến thì coi như đi một chuyến tay không. Ngô Bình thuê một con thuyền nhỏ, hai người bèn ngồi thuyền ngắm cảnh.
Lúc này, cách đó không xa có người cầm kính viễn vọng quan sát mỗi một hành động của Ngô Bình rồi nói: "Thiếu chủ, mục tiêu đã ngồi thuyền ra giữa hồ".
Ngô Bình cầm lấy cần câu, câu cá với Hàn Băng Nghiên.
Bấy giờ, một con thuyền khác lại nhanh chóng chèo tới, một người mặc đồ thể dục đứng trên thuyền, con thuyền ại chẳng cần ai chèo thế mà lại có thể tự động lướt trên mặt nước.
Người này cũng xấp xỉ Ngô Bình, làn da trắng nõn, cao 1m75, đôi mày khẽ cong.
Con thuyền nhanh chóng đến gần, đối phương hỏi: "Cậu Ngô, chắc hôm nay kiếm được không ít nhỉ?"
Ngô Bình liếc anh ta hỏi: "Anh biết tôi?"
Đối phương cười nói: "Tôi là Viên Sâm, có gặp cậu ở sân động, cậu chơi bóng rổ rất lợi hại".
Ngô Bình: "Có gì cứ nói thẳng".
Viên Sâm nói: "Có người lời, có người lỗ. Người thua lỗ kia khó chịu, muốn gây chuyện với cậu".
Ngô Bình: "Gây chuyện với tôi? Cũng chẳng phải tôi khiến họ thua lỗ".
Viên Sâm nhàn nhạt nói: "Nếu không phải cậu thì sao Giang Bắc có thể thắng?"
Ngô Bình khá bất ngờ, hỏi anh ta: "Sao anh lại biết?"
Viên Sâm: "Giang Bắc vẫn luôn nằm trong sự giám sát của chúng tôi, trước đó chỉ có mình cậu đi tìm họ".
Ngô Bình: "Là tôi thì sao? Mọi người thắng bằng bản lĩnh của bản thân thôi. Nếu các người có bản lĩnh thì cũng có thể làm vậy".
Viên Sâm thở dài: "Ai mà ngờ được sẽ có tu sĩ Bí Cảnh tham gia vào cơ chứ? Dù sao cũng chỉ là chút tiền, tu sĩ Bí Cảnh bình thường cũng chẳng thèm để ý".
Ngô Bình: "Đúng vậy, chút tiền ấy chẳng là gì với tôi, vừa hay gặp phải thôi".
Viên Sâm cười nói: "Ngày mai Trung Châu sẽ đấu với Thần Đô, Lâm Tôn rất thần bí, tu vĩ cũng bỏ xa tôi, không biết cậu Ngô có nắm chắc không?"
Ngô Bình hỏi anh ta: "Anh biết bao nhiêu về Lâm Tôn?"
Viên Sâm: "Tôi chỉ biết cậu ta rất lợi hại thôi. Hơn một năm trước, có một tu sĩ thần thông đến gây chuyện với cậu ta, cuối cùng lại mất tích, đến giờ vẫn không thấy đâu. Vả lại, giờ Lâm Tôn đang là đệ tử chân truyền của một giáo lớn ở Tiên Giới, thân phận cực kỳ cao quý".
Ngô Bình: "Giáo lớn mạnh lắm hả?"
Viên Sâm: "Cực kỳ mạnh. Ở trước mặt nó, tông môn hạng một chẳng đáng là gì cả".
"Thân phận cao quý như vậy thế mà lại chạy đến chơi bóng rổ ư?", Ngô Bình lắc đầu.
Viên Sâm nói: "Chẳng phải cậu Ngô cũng vậy sao? Đây là một kiểu rèn luyện trong dân gian".
Đầu óc Ngô Bình chợt nghĩ tới một điều: "Mục đích Lâm Tôn kia ở lại trong Thần Đô là gì?"
Viên Sâm: "Bởi vì hai nữ sinh".
Ngô Bình ngẩn người: "Vì nữ sinh?"
Viên Sâm: "Thần Đô có hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, được xưng là hai hoa khôi của trường. Lâm Tôn thích hai người đó, gạ gẫm hai năm nhưng hai cô không chịu ưng cậu ta".
Ngô Bình kinh ngạc: "Một tu sĩ Bí Cảnh theo đuổi bạn gái mà còn thất bại?"
Viên Sâm: "Đúng thế, đây rất có thể là một trong những lý do cậu ta không cam lòng và muốn ở lại trong trường".
"Đúng rồi, ngày mai Diệp Ngưng Băng - một trong hai hoa khôi giảng đường sẽ đến xem thi đấu. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ".
Ngô Bình: "Cô ta tới là để xem Lâm Tôn thi đấu?"
Viên Sâm: "Không biết nữa, chắc vậy. Dù sao, quan hệ giữa Lâm Tôn và cô ta cũng coi như khá tốt".
Ngô Bình: "Anh biết rõ như vậy, hay là anh cũng học ở Thần Đô?"
Viên Sâm: "Một người bạn của tôi học ở đó nên biết một chút. Trận đấu ngày mai, tôi mong cậu sẽ thắng".
Ngô Bình ngó anh ta hỏi: "Tại sao?"
Viên Sâm: "Lâm Tôn vô cùng tài năng, còn cực kỳ tự tin, làm cái gì cũng thành công. Nếu cậu vượt qua được cậu ta thì có thể chèn ép sự ngông nghênh kiêu ngạo của cậu ta xuống".
Anh ta ngừng một chút rồi lại nói: "Trận đấu này của các cậu thậm chí còn có thể liên quan đến số mệnh trong cõi u minh".
Ngô Bình: "Liên quan đến số mệnh?"
Viên Sâm: "Tôi cũng chỉ nghe một ông lớn nói thôi, ông ấy nói người có số mệnh mạnh mẽ chắc chắn sẽ không bị người khác chèn ép. Một khi bị người khác chèn ép, đối phương sẽ cướp đi số mệnh của người đó".
Ngô Bình lại không cho là đúng: "Anh tìm tôi là vì nói mấy câu đó?"
Viên Sâm im lặng một lát rồi hỏi: "Cậu có nghe qua Thiên Cơ chưa?"
Ngô Bình không hiểu ra sao: "Thiên Cơ gì?"
Viên Sâm: "Tôi không có cách nào giải thích rõ. Nói đơn giản chính là một chuyện nhìn như bình thường, lại có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia trong tương lai. Đây là Thiên Cơ. Trận thi đấu bóng rổ lần này là một 'bước khởi đầu' cho một loạt sự kiện trong tương lai".
Chương 2497: Tiên Vương Đồ
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý anh là trận đấu này của tôi và Lâm Tôn là nguyên nhân của một loạt những thay đổi diễn ra sau đó sao?”
Viên Sâm gật đầu: “Có thể hiểu như vậy”.
“Anh biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì sao?”, cậu hỏi.
Viên Sâm lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết đại khái thôi”.
Ngô Bình: “Ừ, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này”.
Viên Sâm chắp tay: “Chúc cậu Ngô mã đáo thành công, tôi không làm phiền cậu nữa”.
Sau đó, anh ta lên con thuyền nhỏ và từ từ rời đi.
“Mọi người nói gì thế, nghe chẳng hiểu gì cả”. Hàn Băng Nghiên thắc mắc.
Ngô Bình cười, nói: “Không có gì, Băng Nghiên, trên hòn đảo phía trước có bức tranh tên Tiên Vương Đồ, chúng ta qua xem thử đi”.
Gần đó có một mỏm đá nhô lên khỏi mặt nước, trên mỏm đá có một bức họa, hình ảnh là một vị tiên vương đang ngồi giảng kinh cùng mười hai đệ tử quỳ trước mặt. Nghe nói bức tranh này do một họa sĩ không rõ tên tuổi vẽ từ một ngàn năm trăm năm trước, rất có khí chất tiên, được hậu thế gọi là Tiên Vương Đồ.
Chiếc thuyền nhỏ tiến lại gần, Ngô Bình nhìn hình tiên vương trên mỏm đá và giật mình, dường như cậu nghe thấy có người đang giảng kinh bên tai.
Cậu hơi ngơ ngác, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng khi nghe kĩ thì đúng là có người đang giảng kinh.
Lúc này, lại có thêm hai chiếc thuyền nhỏ nữa tiến đến, có điều xung quanh mỏm đá xuất hiện xoáy nước, hai chiếc thuyền nhỏ vừa đến gần thì đã bị chuyển hướng, những người trên thuyền không còn cách nào, chỉ có thể nhìn lướt qua rồi rời khỏi đó.
Cứ như thế, liên tục có người chèo thuyền đến nhưng mới nhìn sơ thì đã phải rời đi, chỉ có thuyền của Ngô Bình là đỗ rất lâu ở đó, còn cậu thì đăm chiêu nhìn Tiên Vương Đồ.
Tiếng giảng kinh vang lên bên tai Ngô Bình càng lúc càng rõ, sau đó, cảnh tượng trong tranh như sống lại trước mắt cậu, cậu nhìn thấy một tiên vương vô cùng uy nghiêm và đức độ đang giảng kinh cho các đệ tử, từng câu từng chữ như tiếng chuông buổi sáng, tiếng trống buổi trưa, đánh thức tinh thần của cậu, truyền cảm hứng cho tâm hồn cậu.
Cậu nghe hết một lượt kinh thì mọi thứ đều biến mất, mỏm đá chỉ còn là mỏm đá với bức tranh bên trên, cậu thấy hơi khó hiểu, những thứ lúc nãy đều là ảo giác sao?
“Anh Bình, lúc nãy đã có chuyện gì thế?”. Lúc này Hàn Băng Nghiên hỏi.
Ngô Bình đáp: “Sao thế Băng Nghiên?”
Hàn Băng Nghiên cười mếu: “Tự dưng anh ngây người nhìn Tiên Vương Đồ hơn cả tiếng đồng hồ, em đợi đến tê cả người rồi”.
Ngô Bình giật mình: “Hơn một tiếng đồng hồ rồi sao?”
Cậu vội quẩy mái chèo và nói: “Lên bờ ăn chút gì thôi”.
Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đi chưa bao lâu thì có một chiếc thuyền nhỏ bơi đến, trên thuyền có hai người, một người chèo thuyền, một người đứng. Ngô Bình quen biết người đứng, đấy là Lâm Tôn của trường số 1 Thần Đô.
Hai người họ chạm mặt nhau thì nhìn vào mắt nhau và gật nhẹ đầu chào.
Thuyền nhỏ của đối phương cũng dừng ở trước Tiên Vương Đồ, xung quanh mỏm đá xuất hiện xoáy nước khổng lồ, chiếc thuyền nhỏ không thể nào dừng lại được, người chèo thuyền chỉ đành không ngừng chèo, để giữ thuyền được cân bằng.
“Cậu chủ, Tiên Vương Đồ này có ý nghĩa gì?”. Người chèo thuyền hỏi.
Lâm Tôn quan sát Tiên Vương Đồ vài phút rồi nói với vẻ mặt thất vọng: “Nghe nói người có ngộ tính sẽ nghe thấy tiên vương trong tranh giảng kinh, nhưng tôi không có cảm giác gì cả, lẽ nào ngộ tính của tôi vẫn chưa đủ?”
Người chèo thuyền cười, nói: “Cậu chủ, cậu có tư chất hơn người, sao ngộ tính lại không đủ được. Nhất định những điều đó điều là lời đồn, không thể tin là thật”.
Lâm Tôn: “Lời đồn đãi nó tiên vương trên bức tranh này là hình ảnh phản chiếu tâm linh của đại năng cảnh giới Hỗn Độn, bên trong chứa tuyệt học tối cao. Đáng tiếc tôi không có duyên với tuyệt học tối cao”.
Gần đó, có một ngọn hải đăng, trên hải đăng có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang liên tục quan sát tình hình xung quanh Tiên Vương Đồ, ông ta bỏ qua Lâm Tôn, nhìn theo Ngô Bình đang rời đi.
Ông ta liền lấy máy bộ đàm ra, kích động nói: “Gia chủ, lúc nãy có một chiếc thuyền nằm yên trước Tiên Vương Đồ, người trên thuyền nhìn chằm chằm vào Tiên Vương Đồ chín mươi sáu phút”.
“Bọn họ sắp sửa lên bờ rồi, một nam một nữ, người nam mặc đồ thể thao màu trắng phối xanh dương, cao tầm một mét chín”.
Mặt khác, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đã lên bờ, đến phố ẩm thực gần đó tìm một quán nhỏ và gọi vài món ăn.
Ngô Bình vừa ngồi xuống thì có một người trung niên bước nhanh đến, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm ai đó. Bỗng dưng, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, sau đó mỉm cười và ngồi xuống bàn bên cạnh rồi cũng gọi vài món ăn.
Ông ta gọi món xong thì cười, nói: “Cậu bạn, hai người là người nơi khác đến du lịch sao?”
Ngô Bình: “Đi ngang qua đây nên đến Tây Hải xem thử”.
Người trung niên: “Vậy nhất định hai người phải đến xem Tiên Vương Đồ”.
Ông ta vừa nhắc đến Tiên Vương Đồ thì Hàn Băng Nghiên liền cười nói: “Chúng tôi đã xem rồi, còn đứng ngây ra nhìn nó hơn một tiếng đồng hồ nữa”.
Mắt người đàn ông sáng lên, ông ta cười, nói: “Nhìn hơn một tiếng đồng hồ sao? Hai người thật kiên trì đấy”.
Sau đó, ông ta lại nói: “Tôi nghe nói có người có thể nghe được tiên vương trong Tiên Vương Đồ giảng kinh, cậu em, cậu cũng đã nghe được rồi chứ?”
Ngô Bình nghe ông ta nói vậy thì liền hứng thú, cậu gật đầu, nói: “Không sai, tôi thấp thoáng nghe được tiếng giảng kinh”.
Người đàn ông run run hỏi: “Cậu em, vậy cậu nhớ được bao nhiêu câu kinh? Tôi nghe nói nhớ được càng nhiều kinh thì chứng tỏ người đó càng có phúc”.
Thật ra Ngô Bình đã nhớ hết toàn bộ bài kinh, có điều, cậu cảm thấy người trung niên này hỏi quá nhiều nên cố ý nói: “Cũng không nhớ được bao nhiêu, bảy tám câu thôi”.
Người đàn ông giật mình, đứng bật dậy, nói: “Cậu em, tôi có mở một quán rượu ở phía trước, tôi cảm thấy rất mình có duyên với cậu, hay là chúng ta đến đó ngồi một lát?”
Hàn Băng Nghiên nói: “Không cần đâu, cảm ơn. Chúng tôi đã gọi món xong rồi”.
Người đó cười nói: “Cô gái, mấy món cô gọi là do người vùng ngoài làm, không chuẩn vị, đến chỗ của tôi đi, chỗ tôi có món ngon đúng điệu nhất của Tây Hải”.
Hàn Băng Nghiên động lòng, hỏi: “Ông chú à, thật không? Không lừa chúng tôi đấy chứ?”
Người đàn ông cười haha: “Hai người đến rồi sẽ biết”.
Hàn Băng Nghiên nhìn sang Ngô Bình, Ngô Bình nghĩ dù sao thì cũng là đi chơi nên liền nói: “Vậy thì làm phiền ông chú rồi”.
Sau đó, hai người họ đi theo người đàn ông, họ đi được hơn một trăm mét thì ghé vào trong một quán rượu với phong cách cổ xưa, quán rượu đó không quá to, nhưng vào trong mới biết bên trong cực kỳ rộng.
Họ băng qua hai cái sân nhỏ, một vườn hoa thì đến một rừng trúc tím, trong rừng trúc có xây một lầu nhỏ, rất trang nhã.
Người đàn ông mời hai người họ lên lầu rồi dặn dò người làm chuẩn bị thức ăn.
Ngô Bình nhìn không gian xung quanh không tồi thì cười, hỏi: “Chỗ này không giống quán rượu nhỉ?”
Người đàn ông đứng dậy, cung kính hành lễ với Ngô Bình: “Hướng Chấn Minh ra mắt công tử”.
Đối phương đột nhiên hành lễ lớn khiến Ngô Bình rất bất ngờ, cậu vội nói: “Không dám nhận”.
Hướng Chấn Minh nghiêm túc nói: “Công tử, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là môn chủ Tiên Vương Môn”.
Hàn Băng Nghiên và Ngô Bình đều ngây ra, môn chủ?
Ngô Bình nói: “Ông chú đang đùa đấy sao? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, tôi cũng chưa từng nghe Tiên Vương Môn gì đó, chuyện này là thế nào?”
Hướng Chấn Minh nói: “Công tử, năm xưa lão môn chủ cũng chỉ nghe được ba câu kinh mà đã thành lập nên Tiên Vương Môn, cậu nghe hiểu được bảy tám câu thì nhất định thành tựu sau này còn hơn cả lão môn chủ”.
Chương 2498: Người đẹp Tuyết Vũ
Ngô Bình ngây người, nghe xong ba câu kinh văn đã sáng lập lên Tiên Vương Môn? Phải biết rằng, số kinh văn mà cậu nhớ được tổng cộng là hơn ba trăm câu đó!
Cậu bình tĩnh lại nói: "Tôi và ông mới gặp, ông đã bảo tôi làm môn chủ gì đó, e rằng không thích hợp lắm".
"Thích hợp! Chỉ cần cậu bằng lòng, bây giờ cậu chính môn chủ Tiên Vương Môn!"
Chuyện quá đột nhiên, Ngô Bình chưa kịp chuẩn bị nên đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý. Dù sao, cậu vẫn không biết Tiên Vương Môn là môn phái nào.
"Xin lỗi, giữa chúng ta vẫn còn thiếu sự hiểu biết về đối phương", cậu uyển chuyển nói.
Hướng Chấn Minh lập tức hiểu được Ngô Bình suy nghĩ gì, ông ta vội nói: "Thưa cậu, Tiên Vương Môn chúng tôi cũng rất có tiếng trong giới tu hành ở thế tục. Giờ trong môn phái có bảy tu sĩ Bí Cảnh, một tu sĩ Thần Thông Cảnh, bảy mươi lăm tu sĩ Luyện Khí Cảnh".
Ngô Bình hơi kinh ngạc, xem ra thực lực của Tiên Vương Môn cũng rất mạnh.
Hướng Chấn Minh tiếp tục nó: "Thưa cậu, Tiên Vương Môn cũng ở gần đây, không biết cậu có muốn dời bước đến đó ngồi chơi không?"
Ngô Bình ngó thời gian cũng không còn sớm bèn nói: "Lần khác đi. Tối tôi có hẹn rồi, cần phải giải quyết một chút rắc rối".
Ánh mắt Hướng Chấn Minh sáng lên: "Cậu gặp rắc rối à?"
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không coi như rắc rối, tôi có thể xử lý được".
Hướng Chấn Minh nói: "Vậy được rồi, nếu cậu có cần thì có thể liên lạc với Tiên Vương Môn tôi bất cứ lúc nào", ông ta nói xong, hai tay bèn đưa ra một tấm danh thiếp.
Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên lại nếm vài món ngon rồi đứng dậy rời đi.
Ông ta đưa hai người ra cửa rồi khẽ gọi: "Tuyết Vũ!"
Một cô gái mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh Hướng Chấn Minh, khí tức cô ta mờ mờ ảo ảo như một cái bóng. Nếu lúc này có cao thủ ở đây thì sẽ cảm giác được cô ta là một tu sĩ Bí Cảnh tầng bốn!
Tuyết Vũ đáp: "Sư phụ!"
Hướng Chấn Minh nói: "Tuyết Vũ, sư phụ nuôi dạy con 19 năm chính là vì ngày hôm nay. Từ giờ trở đi, ta muốn con dốc hết sức đến gần cậu Ngô kia, tốt nhất là có thể trở thành người phụ nữ của cậu ta!"
Tuyết Vũ im lặng một lát rồi đáp: "Vâng!"
Hướng Chấn Minh nhìn về phía cô ta nói: "Tuyết Vũ, tư chất của con rất tốt. Đáng tiếc sư phụ không có công pháp tốt. Nhưng cậu Ngô kia lại khác, nếu cậu ta chịu giúp con thì thành tựu của con sẽ vượt xa hiện tại!"
Tuyết Vũ: "Sư phụ, cậu ta hiểu được bảy, tám câu kinh văn thật ạ? Còn lợi hại hơn sư tổ?"
Hướng Chấn Minh: "Căn cơ tu hành của cậu ta rất vững, ta thấy không giống như nói dối. Hơn nữa, ta bảo con làm quen với cậu ta là hy vọng con điều tra rõ ràng, rốt cuộc cậu ta đã học được bao nhiêu thứ!"
Tuyết Vũ: "Vâng, con chắc chắn sẽ tìm hiểu được!"
Ngô Bình đưa Hàn Băng Nghiên về khách sạn trước, đến khoảng bảy giờ tối mới đến sân vận động.
Lúc này, trên sân đã có một người đang đứng, gã đó thấy Ngô Bình xuất hiện thì lớn tiếng nói: "Cậu Ngô, cậu tới đúng giờ ghê!"
Vừa nói xong, đằng sau lại có thêm năm bóng người nữa hình thành một hàng.
Ngô Bình đứng cách mười mét, nhìn thoáng qua mấy người họ rồi nhàn nhạt hỏi: "Trong số các người ai làm chủ?"
Một người đàn ông trung niên áo xám đứng ra nhìn chằm chằm vào Ngô Bình lạnh lùng nói: "Nghe nói trên người của cậu có một cái huy hiệu, là đệ tử của Đại Tông?"
Ngô Bình: "Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?"
Người đàn ông áo xám hừ lạnh: "Nếu đúng, chúng tôi có thể không giết cậu. Nếu không đúng thì hôm nay cậu đừng hòng còn sống sót rời khỏi đây!"
"Dọa ta? Các người cũng xứng!", Ngô Bình sa sầm mặt mày.
Đối diện lập tức có hai người đứng ra, khí tức của họ vô cùng kỳ quái, có thể thấy được đều là cao thủ! Trong thế tục, cao thủ Bí Cảnh rất hiếm, đối phương lại cử ra hai người, xem ra là cực kỳ coi trọng Ngô Bình.
Ngô Bình vừa định chơi với họ, bên cạnh bỗng xẹt qua một làn gió thơm, có người xông về phía hai người đối diện. Trong giây phút ấy, hai người kia lập tức bay ra mấy mét, người thì ngất xỉu, người thì bị thương hộc máu.
"Cô là ai?", đối diện hét lên.
Bóng người đứng giữa Ngô Bình và bọn họ, tay phải cầm một thanh đoản kiếm màu đỏ nhạt, thân kiếm nửa trong suốt tỏa ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh trăng.
"Kiếm Huyết Ảnh!", mấy người đối diện thoáng chốc kinh ngạc hô lên, cả đám biến sắc, liên tục lùi ra sau như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Bóng người truyền ra một giọng nữ lạnh lẽo như băng: "Ai dám đối đầu với cậu Ngô, kiếm Huyết Ảnh sẽ kề ngay cổ người đó!"
Sắc mặt họ chợt khó coi, người kia nói: "Được, chúng tôi nể mặt kiếm Huyết Ảnh, tạm biệt!"
Đám người kia cõng người bị thương nhảy xuống sân vận động rồi biến mất trong bóng đêm tối tăm.
Ngô Bình nhìn cô gái áo đen kia, dáng người của cô ta cực kỳ quyến rũ, mặt bịt khăn đen chỉ để lộ ra cặp mắt trong veo. Chỉ nhìn con ngươi của cô ta thôi thì Ngô Bình cũng biết đây chắc chắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
"Cô là ai, tại sao giúp tôi?", Ngô Bình khó chịu hỏi, cậu đang định dùng mấy người kia luyện tập coi sức mạnh bí kỹ của mình thế nào. Giờ thì hay rồi, đều bị người phụ nữ này dọa chạy, đúng là xen vào việc của người khác.
Cô gái ra mặt giúp Ngô Bình thoát khỏi nguy hiểm, ai ngờ chẳng nhận được lời cảm ơn, còn đổi lấy vẻ mặt ghét bỏ, ý cậu ta là gì đây?
Song, nhớ đến mong đợi của sư phụ, cô ta dằn cơn tức xuống, dịu dàng nói: "Vâng lệnh sư phụ bảo vệ cậu".
"Lệnh sư phụ? Sư phụ cô là Hướng Chấn Minh?"
Cô gái: "Đúng vậy. Tôi là Tuyết Vũ, vâng lệnh sư phụ bảo vệ cậu".
"Khỏi cần", Ngô Bình xua tay: "Cô đi lẹ đi", cậu nói xong bèn xoay người rời đi.
Cô gái tức anh ách, tên kia cũng kiêu ngạo quá rồi, mình rõ ràng đã cứu mạng cậu ta mà cậu ta chẳng những không cảm ơn còn đuổi mình đi, đúng là buồn cười!
"Đợi đã!", Tuyết Vũ mặt ngoài lạnh lùng như băng nhưng thực chất lại rất nóng tính, cơ thể cô ta nhoáng lên đã ngăn trước mặt Ngô Bình.
"Cậu Ngô, nếu ban nãy tôi không ra tay thì e rằng hai cao thủ Bí Cảnh kia đã đánh cậu bị thương rồi", Tuyết Vũ nói.
Ngô Bình chớp chớp mắt: "Chỉ bằng vài ba cái miếng giẻ rách như họ mà muốn đánh tôi bị thương?"
Tuyết Vũ cau mày, cảm thấy Ngô Bình đang mạnh miệng nói: "Hai người kia đều có thực lực Bí Cảnh tầng ba, sở hữu bí pháp, cũng không phải người thường có thể cản nổi".
Ngô Bình nhíu mày: "Ý cô là tôi không đánh lại bọn họ?"
Tuyết Vũ cúi đầu: "Tôi quả thật cho rằng là như vậy".
Ngô Bình lắc đầu: "Cô tiếp tục cho rằng đi", cậu nói xong bèn nhảy xuống khỏi sân vận động rồi trở về khách sạn mình ở.
Tuyết Vũ yên lặng theo sau như một luồng sương khói và vẫn giữ một khoảng cách mười mét với cậu.
Khi đi ngang qua một công viên thì Ngô Bình hạ xuống một ngọn cây, quay đầu nhìn Tuyết Vũ: "Cô đừng đi theo tôi".
Tuyết Vũ: "Cậu Ngô, tôi xin lỗi vì những lời lúc nãy của mình".
Cô ta dường như đã suy nghĩ kỹ lại, muốn nịnh bợ người trước mặt thì không thể làm trái ý cậu, phải theo lời cậu mới được.
Nhưng mà, ở trong mắt Ngô Bình câu ấy của cô ta lại như một sự có lệ, vì trên mặt lại chẳng có chút xin lỗi nào
Ngô Bình nhìn chằm chằm cô ta mấy giây rồi bỗng hỏi: "Sư phụ cô đã dạy cho cô bí kỹ lợi hại gì?"
Tuyết Vũ đáp: "Sư phụ dạy cho tôi một bộ 'Huyết Quang Trảm', một khi thi triển nó thì có thể đánh bị thương đối thủ trong cùng cảnh giới một cách dễ dàng!"
Ngô Bình: "Cô thi triển cho tôi xem thử cái coi nào!"
Chương 2499: Lỗ hổng của Thiên Cơ
Tuyết Vũ chỉ chần chờ một lát, nhớ đến lời sư phụ thì mới lấy Kiếm Huyết Ảnh ra, vung tay chém ra một kiếm. Thoáng chốc, không trung lập tức xuất hiện ba bóng người y hệt cô ta, ai cũng bao phủ một luồng ánh sáng đỏ như máu tràn ngập sát khí.
Ngô Bình chỉ liếc một cái đã cảm thấy bí kỹ này thật sự tầm thường, sơ hở chồng chất, sức mạnh cũng có hạn. Cậu thầm sử dụng kính Lăng Thiên, trong đầu lập tức xuất hiện bản nâng cấp của bộ bí kỹ kia.
Cậu vươn tay nói: "Đưa kiếm của cô cho tôi".
Tuyết Vũ hai tay nâng kiếm giao cho cậu.
Ngô Bình cầm kiếm nhàn nhạt nói: "Cô nhìn cho kỹ, đây mới là bí kỹ mạnh, ban nãy cô dùng chỉ là trò trẻ con".
Cậu nói xong thoáng chốc hóa thành bảy bóng người màu đỏ, sau đó lập tức thay đổi vị trí ba lần, như thật như giá xông về phía một cây cổ thụ.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang nhỏ, cây cổ thụ đã bị chặt thành vô số khúc, toàn bộ lá cây đều bị tước sạch, hóa thành từng mảnh rớt lả tả xuống.
Tuyết Vũ nhìn thấy bí thuật mà Ngô Bình thi triển thì lập tức sững sờ, khó có thể tin mà nhìn cậu, kia là Huyết Quang Trảm của mình ư?
Ngô Bình trả kiếm lại cho cô ta hỏi: "Nếu tôi chém ra một kiếm như vậy thì mấy người ban nãy có thể sống nổi không?"
Tuyết Vũ lập tức nói: "Bọn họ thậm chí còn không đỡ được nửa chiêu, tất cả mọi người sẽ chết!"
Ngô Bình nói: "Cái này tôi dạy cô đó, cô cứ chậm rãi học đi", cậu nói xong thì nghênh ngang rời đi, để lại Tuyết Vũ sững sờ tại chỗ.
Đêm đó, trong công viên xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen, tay cầm bảo kiếm màu đỏ không ngừng luyện tập, cứ luyện lần nào thì sức mạnh lại tăng lần ấy. Đến hừng đông thì cô đã hóa thành bảy bóng người đỏ như máu, thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng!
Còn Ngô Bình, sau khi trở về khách sạn thì kinh văn nghe được ở Tiên Vương Môn lập tức hiện lên trong đầu cậu. Nội dung của nó cực kỳ uyên thâm, cậu không thể nào hiểu được hết trong thời gian ngắn.
Song, có một vài câu đã nhắc đến bí kỹ và bí pháp. Cậu quyết định lấy linh cảm từ nó để nghiên cứu mấy bí kỹ khác.
Có một đoạn trong kinh văn cực kỳ thú vị, đại khái nói là vũ trụ này cũng không hoàn mỹ, vẫn còn tồn tại một vài lỗ hổng. Trong kinh văn, còn có một số cách lợi dụng những lỗ hổng ấy để đề cao bí kỹ và bí pháp.
Ví dụ như lỗ hổng mà giờ cậu đang nghiên cứu, có thể dùng một mánh lới đặc biệt thoáng chốc tăng lực sát thương của bản thân lên 9 lần. Nếu may mắn, có thể tăng lên cả mấy chục lần!
Khi tìm hiểu nội dung trong kinh văn, cảm giác đầu tiên của Ngô Bình là không đáng tin, nhưng cậu vẫn quyết định thử một lần.
Cậu không ngừng thử nghiệm, mãi đến khi trời sắp sáng mới nắm được bí quyết, lập tức đánh ra một quyền có sức mạnh gấp mười hai lần! Sau khi nó được đánh ra, không gian thoáng chốc bị xé rách, một đường không gian màu đen kéo thẳng về phía trước tạo thành một con đường dài hơn ngàn mét to như cái thùng, sau hơn mười giây mới biến mất.
Khi cậu đấm ra một quyền đó, không gian phía sau cũng hơi co lại như có một sức mạnh bắn ra từ trong thời không thần bí, rồi thoáng chốc chui vào người cậu nên mới khiến Ngô Bình đánh ra được một chiêu kinh người như vậy.
"Mạnh thật!", cậu hoảng sợ, kinh ngạc trước sự khủng bố của kinh văn trong Tiên Vương Môn.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, đến tám giờ rưỡi thì cậu bèn đi đến sân vận động cùng đồng đội.
Hôm nay, Trung Châu sẽ thi đấu với đội mạnh nhất là Thần Đô, cậu cũng sẽ gặp phải Lâm Tôn mạnh mẽ kia.
Kiều Tuấn Tài đã chờ ở đó từ lâu, vừa thấy Ngô Bình đã nhanh chóng bước tới giao số tiền đã đổi được cho cậu mới nói: "Thưa cậu, hôm nay Trung Châu đấu với Thần Đô là trận được chú ý nhiều nhất. Tôi nghe nói, có rất nhiều ông lớn chuẩn bị cá cược trong trận này".
Ngô Bình hỏi: "Họ chuẩn bị cược bên nào?"
Kiều Tuấn Tài đáp: "Cược Lâm Tôn nhiều hơn chút, dù sao thưc lực của cậu ta cũng mạnh, lai lịch lại không tầm thường. Nhưng cược cậu cũng không ít vì hôm qua cậu đã thể hiện cực kỳ xuất sắc".
Ngô Bình: "Vậy thì, hôm nay lại có thể kiểm được một chút rồi".
Kiều Tuấn Tài: "Thưa cậu, nay cậu chuẩn bị cược bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Tôi đã bảo người ta chuẩn bị ít nhất sáu mươi tỷ, anh có thể cược bao nhiêu thì cược bấy nhiêu!"
Kiều Tuấn Tài cười bảo: "Được, cậu yên tâm, cứ giao cho tôi!"
Bấy giờ, Ngô Bình lại nhớ tới Tiên Vương Môn bèn hỏi: "Anh biết Tiên Vương Môn không?"
Kiều Tuấn Tài đáp: "Đương nhiên là biết. Nó chính là một trong mấy thế lực tu hành mạnh nhất thành phố Tây Hải và thậm chí là cả tỉnh luôn đó. Bố tôi từng gặp người trong môn phái ấy và cũng phải nhún nhường mấy phần, không dám đắc tội họ".
Ngô Bình: "Ngày hôm qua, tôi gặp một người tên là Hướng Chấn Minh, ông ta bỗng dưng bảo tôi làm môn chủ của họ".
Kiều Tuấn Tài ngây người: "Gì cơ? Hướng Chấn Minh muốn cậu làm môn chủ á!"
Ngô Bình: "Tôi không rõ về Tiên Vương Môn lắm nên đã từ chối".
Kiều Tuấn Tài vỗ chân nói: "Cậu chủ của tôi ơi, sao cậu lại từ chối chứ! Người ta bảo cậu làm môn chủ thì chắc chắn có đạo lý của họ".
Ngô Bình: "Người không quen thì đương nhiên tôi sẽ không đồng ý".
Kiều Tuấn Tài còn định nói gì đó thì ở đối diện bỗng có một cô gái đi tới, cô ta mặc một chiếc váy màu đen, nước da trắng ngần, xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ là, trông hơi lạnh lùng tựa như băng tuyết khiến người ta không dám đến gần.
Toàn bộ nam sinh kể cả các huấn luyện viên đều ngơ ngác nhìn cô ta.
"Oa! Nữ thần! Cô ấy là ai thế? Học trường nào vậy?"
"Khi còn sống vậy mà có thể nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, đúng là chết cũng không hối tiếc!", có người cảm khái.
Cô ta vừa đến thì Ngô Bình đã nhận ra đó là Tuyết Vũ, sao cô gái này lại xuất hiện, còn chưa thôi à?
Tuyết Vũ đi đến bên cạnh Ngô Bình, khẽ gật đầu chào hỏi: "Chào cậu".
Các nam sinh đều kinh ngạc, sao lại là cậu ta! Lẽ nào nữ thần là của Ngô Bình? Trong lòng mọi người đều đang la hét ông trời không công bằng.
Ngô Bình "Ừ" một tiếng rồi không để ý đến cô ta, hỏi Kiều Tuấn Tài: "Buổi sáng hay buổi chiều?"
Kiều Tuấn Tài: "Hẳn là trận thứ hai trong sáng".
Ngô Bình: "Vẫn còn sớm".
Mấy người tim một chỗ ngồi xuống, Hàn Băng Nghiên cũng tới, cô lâu lâu lại ngó Tuyết Vũ xinh đẹp tuyệt trần một cái rồi huých vào vai Ngô Bình hỏi: "Anh Bình, cô ấy là ai vậy?"
Ngô Bình: "Còn nhớ người mời chúng ta ăn cơm hôm qua không? Cô ta là đệ tử của ông ta, nói là đến bảo vệ anh. Buồn cười thật, anh còn cần cô ta bảo vệ sao?"
Hàn Băng Nghiên cong môi cười: "Người ta cũng có ý tốt, anh đừng nói vậy".
Tuyết Vũ nhắm mắt làm ngơ trước lời nói của Ngô Bình, chỉ im lặng ngồi vào một chỗ xa.
Lúc này, đám đông bỗng vang lên từng tiếng xôn xao, vô số người phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán rồi nhìn về phía lối vào.
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa mặc chiếc váy ngắn màu đỏ đi đến, vẻ ngoài của cô ta không kém cạnh Tuyết Vũ chút nào, dáng người cũng cực kỳ quyến rũ. Cô ta vừa xuất hiện thì lập tức trở thành tiêu điểm của đám nam sinh.
Nhưng càng khiến cho người ta bất ngờ là cô gái xinh đẹp kia cũng đi về phía Ngô Bình, cười nói: "Chào bạn học Ngô, tôi là Diệp Ngưng Băng!", cô ta nói xong còn vươn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn ra.
Cô gái này vừa xuất hiện thì ngay cả người xinh đẹp như Hàn Băng Nghiên cũng có hơi lép vế, dường như mọi sự chú ý đều bị cô ta hút hết đi.
Ngô Bình bắt tay với cô ta rồi nói: "Bạn học Diệp, tôi cũng ngưỡng mộ hoa khôi Thần Đô đã lâu, nay gặp được đúng là danh xứng với thực!"
Diệp Ngưng Băng mỉm cười: "Cảm ơn lời khen của cậu. Tôi đến đây là để cổ vũ cho cậu, hy vọng cậu có thể thắng Lâm Tôn".
Ngô Bình có hơi bất ngờ: "Bạn học Diệp, cậu là học sinh của Thần Đô mà, sao lại hy vọng tôi thắng vậy?"
Diệp Ngưng Băng cười đáp: "Bởi vì tôi đã cược cậu thắng!"
Chương 2500: Cao thủ quyết đấu
Ngô Bình ngây người: "Cậu cũng cá cược?"
Diệp Ngưng Băng: "Đúng vậy. Hôm qua, tôi xem trận đấu trực tiếp của các cậu cảm thấy các cậu lợi hại hơn Lâm Tôn nên đã cược một triệu cho Trung Châu thắng".
Lý do này cực kỳ hoàn mỹ, Ngô Bình chỉ đành phải nói: "Cậu cũng biết nhìn đó".
Sau đó, cô ta bèn nhỏ giọng nói: "Có người cược mười ngàn tiền tiên cược cậu thắng đấy!"
Ngô Bình hoảng sợ: "Mười nghìn tiền tiên?"
Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Mười nghìn tiền tiên, ít nhất cũng phải bằng một trăm năm mươi tỷ!"
"Cậu có biết ai đã cược không?"
Diệp Ngưng Băng còn chưa mở miệng, Tuyết Vũ đã nói: "Tiên Vương Môn".
Diệp Ngưng Băng tò mò nhìn về phía Tuyết Vũ, hỏi: "Cô là?"
Tuyết Vũ: "Tiên Vương Môn, Tuyết Vũ".
Diệp Ngưng Băng khẽ nhướn hàng mày xinh đẹp lên: "Huyết Ảnh Kiếm! Cô là Ngọc La Sát!"
Ngô Bình: "Tên tuổi của cô cũng lớn ghê, chỉ là biệt danh nghe quá dữ".
Tuyết Vũ lập tức nói: "Nếu cậu không thích, tôi có thể đổi".
Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người lập tức ngây dại, Ngô Bình không thích thì cô ta sẽ đổi?
Hàn Băng Nghiên khẽ nhéo miếng thịt trên eo Ngô Bình, cậu nhếch miệng hét a một tiếng rồi nói: "Anh xuống sân làm nóng người đã".
Ngô Bình thay đồng phục rồi đi xuống sân, chuyền bóng, thảy bóng với đám Tiêu Kiếm.
Diệp Ngưng Băng nhìn dáng người mạnh mẽ của Ngô Bình dưới sân cười nói: "Dáng người hoàn mỹ ghê".
Hàn Băng Nghiên: "Bạn trai của tôi, dáng người đương nhiên là hoàn mỹ rồi!"
Diệp Ngưng Băng thấy cô công khai biểu thị chủ quyền thì cười bảo: "Vậy cô cần phải nắm cho chắc, đàn ông ưu tú như thế thì sẽ có rất nhiều người mơ ước đấy".
Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng, trong lòng quả thật sinh ra một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Kết quả rút thăm rất nhanh đã có, trận đấu của hai đội sẽ diễn ra ở trận thứ hai vào buổi chiều. Có điều, trận đầu cũng rất đáng chú ý, chính là Hải Đô đấu với Dân Đại.
Gần đây, Hải Đô cực kỳ nổi trội, nửa năm trước vừa tham gia giải thi đấu bóng rổ đã đạt được giải thưởng. Riêng thành tích này thôi đã khiến các đội khác lu mờ.
Dân Đại cũng rất mạnh, các thành viên trong đội cũng có nhiều người đến từ dân tộc trên thảo nguyên ở phía Bắc, thể lực khủng bố, có sức tấn công cực kỳ dữ dội.
Ngô Bình làm nóng cơ thể một hồi, Kiều Tuấn Tài mới đi tới nói: "Cậu Ngô, trận đấu giữa Dân Đại và Hải Đô cũng cực kỳ đáng chú ý, có cần tham gia vào không?"
Ngô Bình hỏi: "Ai có phần thắng lớn hơn?"
Kiều Tuấn Tài: "Tỉ số phần thắng của hai bên là 3:7, Hải Đô 7, Dân Đại 3".
Ngô Bình: "Ừ, vậy cược năm tỷ Dân Đại thắng".
Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Được, tôi lập tức sắp xếp".
Lúc này, khoảng cách trận đấu của hai bên còn có năm phút, cầu thủ cũng đã vào sân hết.
Ngô Bình ngồi xuống hàng ghế đầu, thầm thi triển bí chú, cách không thêm vào trên người các thành viên trong đội Dân Đại. Cậu dùng bí chú có thể gia tăng sức lực, tinh thần tỉnh táo khiến sức tấn công và tỉ lệ ném trúng của họ tăng cao.
Bấy giờ, toàn bộ thành viên trong đội Dân Đại đều tiến vào một trạng thái kỳ diệu, tinh thần có thể tập trung cao độ, tỷ lệ ném trúng rổ gần như là 100%.
Trận đấu chính thức bắt đầu, Dân Đại vừa ra trận đã như được trời giúp, phối hợp ăn ý, hiệp thứ nhất đã kiếm được ba mươi lăm điểm, mà Hải Đô có danh tiếng cao hơn lại chỉ ghi được hai mươi sáu điểm.
Nhưng Hải Đô quả thật rất mạnh, hết hiệp ba đã trực tiếp san bằng tỷ số, đôi bên đều ghi được 84:84!
Tiến vào hiệp bốn, Ngô Bình bắt đầu dùng hết sức thi triển bí chú khiến thể lực và độ tập trung của đội Dân Đại tăng lên gấp đôi. Sức tấn công của họ lập tức trở nên dữ dội, đánh cho Hải Đô không có một chút sức chống cự nào.
Trận đấu kết thúc, điểm số hai bên đã là 124:105, Dân Đại giành được chiến thắng.
Kết quả có chút ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả những người cược Dân Đại thắng cũng cảm thấy họ biểu hiện tốt quá, hoàn toàn không phải sự biểu hiện bình thường của họ.
Trận đấu đầu tiên kết thúc, Kiều Tuấn Tài đến báo kết quả. Dân Đại có tỷ lệ cược là 1 nên năm tỷ của Ngô Bình đã biến thành mười lăm tỷ.
Song, so với trận đấu kế tiếp thì chút tiền đó hoàn toàn chẳng đáng là gì.
Trung Châu và Thần Đô đều sôi nổi xuống sân, Lâm Tôn và Ngô Bình đi đến vị trí đối diện rồi khẽ gật đầu chào hỏi. Trọng tài cầm bóng, sau tiếng còi, quả bóng bị ném lên cao.
Chụp được cầu quyết định quyền phát bóng kế tiếp nên Ngô Bình và Lâm Tôn đều dốc hết sức để lấy được. Bóng bay lên cao, hai bóng người cũng bay lên trời, nhảy cực kỳ cao, gần như là cùng lúc chụp được bóng.
Có điều, lực cổ tay của Ngô Bình lại cực kỳ quỷ dị, Lâm Tôn cảm thấy bàn tay hơi tê, bóng thế mà lại biến mất, bị Ngô Bình đập mạnh về phía Trung Châu.
Tiếu Kiếm chụp lấy bóng rồi xông thẳng về phía đối phương. Toàn bộ thành viên của Trung Châu đều được Ngô Bình sử dụng bí lực nên phát huy hơn hẳn ngày thường. Nhưng mà, có vẻ Thần Đô cũng giống như vậy, hai bên đều lộ ra thực lực cực kỳ mạnh.
Lực chú ý của Ngô Bình đều đặt hết lên người Lâm Tôn, cậu biết chỉ cần canh Lâm Tôn thì Trung Châu có thể thắng trận này.
Bước chân của hai bên đều vô cùng huyền diệu, nhưng nếu so sánh thì Ngô Bình có vẻ nhỉnh hơn, dù Lâm Tôn di chuyển như thể nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.
Bị một kèm một gắt gao, ban đầu Lâm Tôn còn không cho là đúng, là một cao thủ Bí Cảnh, cậu ta cũng chẳng coi Ngô Bình là cái đinh gì. Song qua một phút, ba phút rồi mười phút, Ngô Bình ngày càng kèm kẹp sít sao, từ lúc vào sân đến giờ, cậu ta chỉ chạm vào bóng được một lần, còn lại đều bị Ngô Bình cướp đi.
Lúc này, điểm số của hai bên đã là 362, Trung Châu dẫn trước bốn điểm.
Trong mắt Lâm Tôn toát ra vẻ không kiên nhẫn và tức giận, cậu ta bỗng dưng tăng tốc, dùng một tốc độ khó tin thoáng chốc vượt qua Ngô Bình, chạy thẳng về phía rổ.
Nhưng mà, khi bóng bay về phía mình, cậu ta chuẩn bị chụp lấy thì một bàn tay chợt chặn ngang chụp lấy bóng rồi ném ra sau.
Tiền phong chính La Nguyên Lượng nhảy lên nhận lấy bóng rồi chạy về phía rổ và đập thẳng bóng vào rổ.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng hoan hô, Lâm Tôn nheo mắt lại, bóng của mình liên tục bị Ngô Bình ngắt bóng khiến cậu ta cảm thấy rất mất mặt. Là ông hoàng bóng rổ của Thần Đô và là cao thủ Bí Thiên Cảnh, cậu ta không thể nào chấp nhận nổi chuyện này cứ liên tiếp xảy ra được.
Lúc này, khí thế quanh người cậu ta lập tức nặng tựa ngàn cân, không khí trên sân cũng như sệt lại, hành động của các thành viên khác cũng trở nên khó khăn, mặt mày trắng bệch.
Ngô Bình khẽ cau mày, bước ra một bước phát ra một sức mạnh phản trọng lực. Thoáng chốc, tất cả các cầu thủ đều khôi phục hành động, trận đấu tiếp tục tiến hành.
"Tôi đã xem nhẹ cậu rồi", Lâm Tôn nhìn chằm chằm Ngô Bình, gằn từng chữ nói.
Ngô Bình: "Cậu lại làm tôi thất vọng rồi".
Lâm Tôn nhếch mép nói: "Vừa nhìn thấy cậu, tôi đã cảm giác được một khí tức quen thuộc, có lẽ chúng ta đến từ cùng một nơi".
Ngô Bình ngẩn ra: "Cùng một nơi, ở đâu cơ?"
Lâm Tôn: "Cậu có từng nghe nói qua vũ trụ Chấn Đán chưa?"
Nghe thấy vũ trụ Chấn Đán thì trong đầu Ngô Bình lập tức xuất hiện một lượng lớn thông tin về nó, nhưng những ký ức đó đều không liên quan đến cậu.
Cậu nói: "Một cái vũ trụ cấp thấp thôi, có nghe qua rồi".
Lâm Tôn nói: "Dù cậu có đến từ đó hay không thì hôm nay cũng khó mà chiến thắng được tôi!"