Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2768: Lư Vân Khai xếp hạng chí trên Kiếm Bảng

Nói chuyện làm ăn xong, Mộc Thiên Hầu mới vào chủ đề chính, cười nói: “Tôi cũng đã nghe danh cậu Ngô đã lâu, Thái Hoàng Giáo nghênh chiến hai đại đệ tử trọng tâm, một trận nổi danh, bổn hầu vô cùng ngưỡng mộ”.

Ngo Bình thầm nói tin tức của Mộc Thiên Hầu này đúng là nhanh nhạy, nói: “Hầu gia quá khen rồi, đó chỉ là chút chuyện nhỏ trong nội bộ Thái Hoàng Giáo mà thôi”.

Mộc Thiên Hầu: “Thần Tự Hoàng Triều đang chuẩn bị đại quân, tấn công Huyền U Tiên Giới, bây giờ chính là lúc dùng người, không biết cậu Ngô có hứng thú gia nhập vào Thiên Võ Quân dưới trướng của bổn hầu không?”

Lời mời này quá đột ngột, Ngô Bình đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý ngay, bèn nói: “Xin lỗi Hầu gia, tôi đang bế quan tu luyện, sợ rằng không thể góp sức dưới trướng Hầu gia được”.

Mộc Thiên Hầu cười nói: “Mấy năm nay Huyền U Tiên Giới làm điều ngang ngược, Huyền U Tiêu Triều đã nhiều lần cử đại quân đến tấn công Vô Tự Tiên Giới, khiến thương vong số lượng lớn. Theo tôi biết, dã tâm của Huyền U Tiên Giới rất lớn, mục tiêu tiếp theo bọn họ muốn tấn công chính là Chân Hoàng Tiên Giới các cậu”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng sau khi quay về nhất định sẽ báo với giáo chủ”.

Mộc Thiên Hầu: “Cậu Ngô là đệ tử trọng tâm của Thái Hoàng Giáo, thân phận tôn quý, tương lai chắc chắn là nhân vật nòng cốt của Thái Hoàng Giáo. Những quyết sách đối ngoại cậu cũng nên tham dự”.

Ngô Bình nói: “Những chuyện lớn đương nhiên sẽ do cơ quan chủ chốt quyết định, tôi thân là đệ tử có thể làm được chính là cố gắng tu luyện, những lúc Thái Hoàng Giáo cần thì có thể đứng ra, góp một phần của mình vào”.

Mộc Thiên Hầu cười nói: “Cậu Ngô là người thông minh. Lần đầu gặp mặt, đây là chút tâm ý nhỏ, không có gì to tát”.

Một tùy tùng cầm theo một cái hộp đi tới, trong hộp có một cái lọ nhỏ, Ngô Bình không cần mở ra cũng ngửi được bên trong có một viên đan dược, hơn nữa còn là đan dược có phẩm chất rất cao.

Vô công không hưởng lộc, cậu và Mộc Thiên Hầu lần đầu gặp mặt, đương nhiên không tiện nhận đồ của người khác, lập tức nói: “Cám ơn Hầu gia, nhưng bản thân tôi là thầy luyện đan, trên người không thiếu nhất là đan dược, đan dược này nên giữ lại cho người cần dùng đi vậy”.

“Anh đây là không nể mặt Hầu gia sao?” Đột nhiên, bên cạnh có một người trẻ tuổi đi ra, tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Ngô Bình một chút, mặc áo dài vàng, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ nhẹ nhàng.

Ngô Bình nhìn ra người này có lẽ là khách do Mộc Thiên Hầu mời đến, chí là lúc trước không xuất hiện, bây giờ mới đột nhiên nhảy ra chỉ trích cậu mà thôi.

Cậu bất giác buồn cười, nói: “Quả thực tôi không dùng đến đan dược, nhận lấy thực sự rất lãng phí, sao có thể không nể mặt Hầu gia được chứ?”

Người này nhìn Ngô Bình nói: “Hầu gia tặng cậu quà gặp mặt, đó là nể mặt anh đấy, hiểu không?”

Thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, Ngô Bình rất khó chịu, cậu lập tức không khách sáo nữa, lạnh nhạt nói: “Anh thì được xem là thứ gì mà dám ở đây châm ngòi thị phi”.

Người đàn ông áo vàng tức giận: “To gan! Anh có biết tôi đây là ai không?”

Thấy hai người nổi nóng, Mộc Thiên Hầu vội nói: “Hai người đều là thiên kiêu hiếm có trên đời, đừng vì chút chuyện nhỏ mà gây mất hòa khí. Cất đan dược đi, rồi để cậu Ngô chọn một phần quà phù hợp”.

Ngô Bình đang định nói không cần thì người đàn ông áo vàng hừ lạnh một tiếng: “Anh ta nói bản thân mình là thầy luyện đan, tôi không tin! Thầy luyện đan trẻ tuổi như vậy, cả đời này tôi cũng chưa từng gặp”.

Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ vòng xã giao của cậu chỉ toàn phế vật rồi”.

Người đàn ông áo vàng tức giận: “Tên kia, anh nhất định phải chọc giận tôi sao?”

Ngô Bình cười khinh: “Anh tự đề cao mình quá rồi, loại như anh, tôi nhìn đã không thuận mắt rồi”.

Người đàn ông áo vàng như muốn nổi giận, nhưng đột nhiên lại kiềm chế xuống, lạnh lùng nói: “Không phải anh nói mình biết luyện đan sao? Vậy thì luyện chế đan dược mà Hầu gia tặng đi!”

Ngô Bình nhìn nam tu áo vàng như nhìn kẻ ngốc vậy: “Anh bảo tôi luyện đan thì tôi phải luyện đan sao? Anh là thá gì chứ?”. Người đàn ông áo vàng lại không hề tức giận, lạnh nhạt nói: “Thế nào, sợ lộ nên không dám sao?”

Ngô Bình nhíu mày: “Phép khích tướng không có tác dụng với tôi. Nhưng tôi có thể để anh mở rộng tầm mắt. Chỉ là tôi muốn hỏi cho rõ, nếu tôi có thể luyện ra đan dược này, thì anh làm thế nào?”

Người đàn ông áo vàng thản nhiên nói: "Anh nói sao thì làm vậy!”

Sở dĩ người đàn ông áo vàng tự tin như vậy là vì biết lai lịch của đan dược này, đó là đan dược cực phẩm cấp mười hai do thầy luyện đan đỉnh cao nhất của Thần Tự Hoàng Triều luyện chế ra!

Đan dược như vậy, không phải có tiền là có thể mua được, cũng không phải thầy luyện đn nào cũng có thể luyện chế ra được. Nếu Ngô Bình thật sự có thể luyện chế ra được đan dược như vậy thì đã sớm nổi danh khắp thiên hạ rồi, anh ta không thể không biết!

Ngô Bình: “Vậy tôi không khách khí nữa. Nếu tôi không luyện ra được loại đan dược này hoặc phẩm chất đan dược thấp hơn đan này thì xem như tôi thua. Nếu tôi thua thì mặc anh xử lý. Tương tự, nếu tôi luyện chế đực loại tương tự hoặc phẩm chất cao hơn loại đan dược này thì anh sẽ do tôi thỏa ý xử lý”.

“Được!”. Người đàn ông áo vàng thoải mái đồng ý, anh ta căn bản không tin Ngô Bình có thể luyện chế ra được đan dược có cấp bậc cao như vậy.

Ngô Bình: “Nếu chúng ta đã có cuộc đánh cược này rồi thì không ngại nói thân phận và tân của anh chứ”.

Người đàn ông áo vàng bình tĩnh nói: “Vạn Kiếm Tiên Giới, xếp thứ chín trên Kiếm bảng, Lư Vân Khai!”

Ngô Bình từng nghe sư tôn có nhắc đến Kiếm Bảng, đó là bảng xếp hạng các tu sĩ thanh niên của Tiên Giới, người có thể có mặt trong danh sách đều là những người mạnh nhất Vạn Giới Tiên Giới.

Lư Vân Khai này có thể lên được hạng chín, có thể thấy anh ta cũng là một kiếm tu mạnh mẽ.

Lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên âm thanh của mèo đen: “Cậu Ngô, trên người người này có một món chí bảo, nằm trong vật chứa đồ bên eo anh ta!”

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Chí bảo gì?”

Mèo đen: “Thứ đó đang ngủ mê, nhưng theo tôi thấy, ít nhất nó cũng có cấp bậc Đại Thiên Cấm Kỵ!”

Ngô Bình giật mình, lập tức nói: “Anh xếp thứ chín trên Kiếm Bảng, chắc chắn gia thế bất phàm! Lát nữa nếu anh thua thì phải giao toàn bộ mọi thứ trên người ra”.

Lư Vân Khai nhíu mày, trên người anh ta có không ít đồ tốt, thân là đệ nhất thiên kiêu của Cửu Dương Kiếm Tông, ba phần tài nguyên của Kiếm Tông đều nằm trên người anh ta. Đương nhiên, thân phận anh ta không đơn giản, tông chủ hiện tại chính là ông nội của anh ta. Nếu không có gì bất ngờ, thì tương lai anh ta chính là tông chủ của Cửu Dương Kiếm Tông.

“Anh không có khả năng thắng nên điều kiện cứ tùy ý đưa ra. Nhưng nếu anh thua thì phải cắt lưỡi và nửa gương mặt mình, phế bỏ tu vi!”

Mắt thấy điều kiện đối phương đưa ra tàn độc như vậy, Ngô Bình bất giác cũng nhíu mày, ngay cả Mộc Thiên Hầu cũng cảm thấy như vậy không thích hợp, lập tức nói: “Cậu Lư, hai người lần đầu gặp mặt, tôi thấy không cần đến mức như vậy, có gì cứ từ từ nói”.

Ngô Bình nói: “Hầu gia không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không thua, cứ theo điều kiện của anh ta đi”.

Nói rồi, cậu lấy lò luyện đan ra, sau đó lấy cái lọ kia, mở ra đổ ra một viên đan dược, đan dược này có màu trắng ngọc, xung quanh có phù văn bốn màu lượn lờ, mỗi một phù văn mang theo hiệu quả của một loại đan dược!

Nhìn thấy đan dược này, Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Đan này tên là Bát Môn Kim Thủy Đan. Vừa nãy anh nói, đây là đan dược cực phẩm, xem ra anh là người ngoài ngành rồi. Đan này thuộc đan dược thượng phẩm, hơn nữa hiệu quả bát môn của nó chỉ phát huy được một nửa, vì vậy anh chỉ có thể nhìn thấy được bốn phù văn”.

Nghe thấy Ngô Bình nói như vậy, Mộc Thiên Hầu sáng cả mắt, nói: “Cậu Ngô nói không sai, đan này luyện chế cực kỳ khó, thầy luyện đan hoàng gia cũng chỉ có thể luyện ra được Tứ Môn Kim Thủy Đan thượng phẩm này. Tuy hiệu quả chỉ được một phần mời Bát Môn Kim Thuỷ Đan, nhưng đã rất quý rồi”.

Sau đó ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu Ngô, đan này, cậu thực sự luyện chế được sao?”

Ngô Bình cười nói: “Trùng hợp thật, nhưng đan dược khác tôi luyện chế đều bình thường, chỉ có Bát Môn Kim Thủy này là luyện không tệ thôi! Hầu gia, xin Hầu gia hãy cho người chuẩn bị dược liệu đi!”
Chương 2769: Bát Môn Kim Thủy Đan

Hai mắt Mộc Thiên Hầu phát sáng, vì Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh có tám tác dụng thần kỳ, hơn nữa tám tác dụng thần kỳ sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, từ đó nâng cao toàn diện tư chất thể chất, khả năng lĩnh hội của một người, thậm chí thay đổi số mệnh và vận khí của một người, thế nên Bát Môn Kim Thủy Đan này từng được cho là không thể luyện chế, mà nó cũng luôn tồn tại trong công thức thuốc.

Người chế ra Bát Môn Kim Thủy Đan nghe nói đã luyện chế một lò, có người uống một viên thuốc, chỉ trong mấy tháng liền đã vực dậy, về sau trở thành thiên tài một thế hệ.

Nhưng tiếc là người bí ẩn luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan đã biến mất từ đó, từ đó đến nay cũng không có Bát Môn Kim Thủy Đan nào được luyện chế ra nữa.

Có người cho rằng đan dược này đủ để thay đổi số mệnh của một tông môn, giáo phái, thế nên nói: “Nếu cậu Ngô có thể luyện chế được Bát Môn Kim Thủy Đan, hoàng triều Thần Tự sẵn lòng cho anh nhận chức thầy luyện đan hoàng gia nhất phẩm”.

Ngô Bình mỉm cười, cậu không mấy hứng thú với thân phận thầy luyện đan sư hoàng gia, nhưng cũng không từ chối. Hơn nữa, cậu cũng không có khả năng luyện chế ra Bát Môn Kim Thủy Đan thật sự trước mặt những người này.

Cậu cười nói: “Hầu gia, luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan rất khó, tôi không thể luyện chế ra tám dược hiệu hoàn chỉnh, nhưng năm sáu loại thì không thành vấn đề”.

Mộc Thiên Hầu vui mừng khôn xiết, anh ta đã rất hài lòng với năm sáu loại, lập tức nói: “Cậu Ngô đợi một lát, dược liệu cần thiết lập tức được chuyển đến”.

Mộc Thiên Hầu biết chuyện này rất quan trọng, một khi Ngô Bình luyện chế ra năm loại thật, thậm chí sáu loại Bát Môn Kim Thủy Đan tác dụng thần kỳ, nhất định sẽ gây chấn động cả hoàng triều Thần Tự.

Mộc Thiên Hầu phái người thân cận của mình đi lấy dược liệu, dù sao cũng phải mất một khoảng thời gian, nên Ngô Bình và Lữ Vân Khai đều ngồi xuống, trong khoảng thời gian này Mộc Thiên Hầu rời đi một lát.

Trong lúc chờ dược liệu, lại có thêm hai người nữa đến, đây là hai người phụ nữ trông rất giống nhau, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, trong đó có một người phụ nữ giả danh Tsukishi Sakura, Liễu Mỵ.

Liễu Mỵ cũng nhìn Ngô Bình, cô ta đi tới trước mặt Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, không ngờ chúng ta lại gặp lại sớm như vậy, chúng ta có duyên thật”.

Ngô Bình nhìn Tsukishi Sakura bên cạnh cô ta, Tsukishi Sakura cũng bình tĩnh nhìn cậu.

“Vị này mới là Tsukishi Sakura thật, tôi không đoán nhầm chứ?”, cậu cười hỏi.

Liễu Mỵ bật cười: “Đúng thế, cô ấy mới là Tsukishi Sakura, tôi là chị em tốt của cô ấy, Liễu Mỵ”.

Ngô Bình: “Cô Liễu, hân hạnh được gặp”.

Liễu Mỵ nhìn xung quanh hỏi: “Mộc Thiên Hầu không có ở đây à?”

Ngô Bình: “Ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về, hai cô tìm Mộc Thiên Hầu có việc à?”

Liễu Mỵ: “Trước đó bọn tôi đã đến hỏi thăm Hầu gia, lần này đến là để hỏi về chuyện Bát Môn Kim Thủy Đan. Chúng tôi hi vọng có thể mua được hai viên Bát Môn Kim Thủy Đan thông qua quan hệ của Hầu gia”.

Dung mạo của hai người phụ nữ này tuyệt thế, hai mắt Lữ Vân Khai phát sáng, lúc này mới nói: “Hai cô gái, người họ Ngô này nói cậu ta có thể luyện chế được Bát Môn Kim Thủy Đan, chi bằng các cô tìm cậu ta, không cần tìm Hầu gia đâu”.

Mắt Liễu Mỵ sáng rực, Tsukishi Sakura cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

“Cậu Ngô, anh có thể luyện chế được Bát Môn Kim Thủy Đan thật sao?”

“Lát nữa tôi thử xem, hẳn là có thể”, Ngô Bình nói: “Mặc dù không phải là Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh, nhưng chắc chắn mạnh hơn đan dược thầy luyện đan hoàng gia”.

Liễu Mỵ mừng rỡ: “Cậu Ngô, vậy anh có thể bán cho bọn tôi hai viên không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ, cậu có ấn tượng khá tốt với Liễu Mỵ, nói: “Lát nữa tôi có thể cho cô một viên, dù sao dược liệu đều là do Hầu gia cung cấp, tôi cũng có thể được chia hai viên đan dược luyện chế ra”.

Trong trí nhớ của cậu, dược liệu dùng trong Bát Môn Kim Thủy Đan rất quý giá, ngay cả cậu cũng khó khăn lắm mới tìm được chúng, cho nên vừa rồi khi Mộc Thiên Hầu rời đi, cậu đã yêu cầu ba phần dược liệu. Mộc Thiên Hầu cũng đồng ý với cầu, chỉ cần cầu có thể luyện chế một lò Bát Môn Kim Thủy Đan, ba phần dược liệu đều thuộc về cậu.

Tsukishi Sakura chỉ gật đầu với Ngô Bình, không nói gì thêm, nhưng Liễu Mỵ lại cố ý ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình bắt chuyện với cậu.

Lữ Vân Khai ngồi bên cạnh Tsukishi Sakura, tự giới thiệu bản thân.

Nghe nói anh ta là thiên tài đứng thứ chín bảng xếp hạng kiếm thuật, Tsukishi Sakura không khỏi khâm phục anh ta, nói: “Nghe nói rất khó để vào được bảng xếp hạng kiếm thuật. Hơn ba trăm năm trước, Thiên Trần bọn tôi đã có một thiên tài Kiếm Đạo, được xem là niềm hy vọng về tương lai của Thiên Trần Giáo. Thế nhưng khi đến Vạn Kiếm Tiên Giới, sau hàng loạt trận chiến cam go, người đó chỉ giành được vị trí thứ một trăm bảy mươi tư trong bảng xếp hạng kiếm thuật, chuyện này như một đòn giáng mạnh vào anh ta. Sau đó, một người thách đấu với anh ta rồi bị chém đầu trên đài đấu kiếm”.

Lữ Vân Khai rất đắc ý nói: “Bảng xếp hạng kiếm thuật chỉ có ba trăm người đứng đầu, anh ta được xếp thứ một trăm bảy mươi tư cũng không tệ. Nhưng so với bảng xếp hạng kiếm thuật, vinh dự cao nhất với những người tu kiếm chúng ta là được vào kiếm đường Chí Tôn, trở thành đệ tử truyền kỳ”.

Tsukishi Sakura nói: “Nghe nói đệ tử truyền nhiều của kiếm đường Chí Tôn không nhiều, tối đa là ba người. Nếu nhiều hơn ba người, kẻ yếu trong đó sẽ bị tước bỏ danh hiệu truyền kỳ”.

Lữ Vân Khai gật đầu: “Đúng vậy. Bình thường, những người trở thành đệ tử truyền kỳ đều là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm thuật, nhưng người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm thuật chưa chắc đã trở thành đệ tử truyền kỳ”

Nói đến đây, anh ta hơi mê mẩn: “Nhưng ba trăm năm trở lại đây, vị trí đệ tử truyền kỳ vẫn luôn để trống”.

Tsukishi Sakura: “Anh Lữ chắc là đệ tử xuất sắc nhỉ?”

Lữ Vân Khai ho khan nói: “Đệ tử xuất sắc chia làm ba cấp, tôi là xuất sắc cấp hai. Những người có thể trở thành xuất sắc cấp một đều là năm người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm thuật những năm qua”.

Nghe họ nói chuyện, nhưng tâm tư Liễu Mỵ lại tập trung vào Ngô Bình, cô ta cười nói: “Cậu Ngô biết kiếm đường Chí Tôn không?”

Ngô Bình gật đầu: “Từng nghe nói, đợi có thời gian, tôi cũng muốn đến đó một chuyến”.

Lư Vân Khai nói: “Kiếm đường Chí Tôn không phải là nơi ai cũng có thể vào”.

Ngô Bình: “Có lẽ người khác không được nhưng tôi chắc chắn được vào”.

Lư Vân Khai cười nhạo: “Lời này của anh có hơi tự đại rồi đấy”.

Ngô Bình lấy một lá phù ngọc hình kiếm ra, nói: “Biết nó là gì không?”

Chiếc bùa ngọc hình kiếm này là Từ Công tặng cho cậu sau khi Ngô Bình lĩnh hội được truyền thừa Vách kiếm, nói là cầm chiếc bùa ngọc này có thể trở thành đệ tử xuất sắc của kiếm đường Chí Tôn.

Nhìn thấy lá bùa ngọc hình kiếm, Lư Vân Khai đứng phắt dậy, nghiêm giọng nói: “Tín vật của đệ tử xuất sắc cấp một, anh lấy trộm ở đâu đấy?”

“Trộm?”, Ngô Bình nhíu mày: “Chú ý cách dùng từ của anh. Đây là đồ tôi có được sau khi lĩnh hội truyền thừa Vách kiếm”.

Lư Vân Khai sửng sốt: “Truyền thừa Vách kiếm?”

Ngô Bình: “Vách kiếm là do một người sáng lập kiếm đường Chí Tôn để lại, trước giờ chưa có có thể hiểu hết được nó. Tôi thật may mắn khi nhận ra được ý nghĩa thực sự ở trên đó”.

“Không thể nào”, Lư Vân Khai như bị kích thích hét lên, thanh âm hơi chói tai.

Người khác không biết, nhưng anh ta biết rất rõ. Ba người sáng lập kiếm đường Chí Tôn là những người cực kỳ xuất chúng, mà người để lại Vách kiếm là người mạnh nhất trong Vạn Kiếm Tiên Giới. Cũng là người có địa vị cao nhất ở kiếm đường Chí Tôn, lĩnh hội được truyền thừa của ông ta là đã trở thành đệ tử chân truyền của ông ta rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK