Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2231: Trấn thủ Đệ Nhất Cư

Người quản lý bỗng bị tê liệt nửa người, sau đó sợ tái mặt vì không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Bình cười hỏi: “Không sao chứ? Sắc mặt thế này thì mau gọi xe cứu thương đi”.

Lúc này đã có bảy, tám chiếc xe kẹt ở đây, xe ở bên ngoài muốn vào cũng có hơn chục cái. Cuối cùng chuyện đã đến tai ông chủ ở bên trong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tóc vuốt keo bóng mượt đã đi ra.

Người đàn ông quan sát xung quanh rồi hỏi quản lý vài câu, tiếp đó lập tức đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, chuyện này là do người bên tôi sai. Tôi là Hoa Kiến Thành - chủ của Đệ Nhất Cư, tôi xin lỗi cậu, đồng thời miễn phí một suất ăn có giá cao nhất là 88 nghìn”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Nghe hay đấy, có rượu không?”

Hoa Kiến Thành không chút nóng giận mà cười nói: “Có chứ, hơn nữa còn là rượu ngon nhất, ngoài thị trường bán 78 nghìn một chai”.

Ngô Bình: “Cho tôi mười chai”.

Hoa Kiến Thành vẫn bình thản nói: “Vâng, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được”.

Ngô Bình nói với Từ Tử Yên đã sợ đến tái mặt: “Đi, chúng ta vào ăn thôi”.

Anh quay đầu xe rồi tiến vào Đệ Nhất Cư, nhờ đó mà các xe kẹt ở đây mới có thể đi qua, Hoa Kiến Thành xin lỗi từng người một, sau đó mới làm dịu cơn giận của các thực khác giàu có này.

Ngô Bình dừng xe rồi dẫn Từ Tử Yên đi vào trong khách sạn.

Quản lý đã nhận lệnh nên rất nhiệt tình với Ngô Bình: “Mời hai anh chị tới phòng bao số một dành cho khách quý”.

Ngô Bình và Từ Tử Yên đến đó rồi thì mới biết đây là một căn phòng rất rộng với diện tích trên một trăm mét vuông, hơn nữa còn có hơn chục người đứng chờ sẵn trong phòng, đứng đầu là một người đàn ông để râu mặc áo màu đen đang lần chuỗi tràng hạt trong tay.

Từ Tử Yên trốn sau lưng Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Chết, mình bị lừa rồi”.

Ngô Bình bình thản nói: “Chuyện gì đây, các người lừa tôi đến đây để dằn mặt à?”

Người đàn ông để râu thờ ơ nói: “Ban nãy cậu đã giở trò gì đó ngoài cổng, xem ra cậu cũng biết võ công nhỉ”.

Ngô Bình cười nói: “Ông phát hiện ra tôi biết võ thì cũng khá đấy”.

Người đàn ông lạnh mặt nói: “Tôi đoán cậu mới ở cảnh giới Luyện Khí nhập môn đúng không? Có chút tài lẻ này mà cũng dám đến đây gây chuyện, ai cho cậu can đảm vậy hả?”

Ngô Bình: “Ông biết tôi là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí à?”

Người đàn ông cười mỉa: “Nhìn cái là biết ngay”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế tu vi của ông ở cảnh giới nào rồi?”

Người đàn ông hơi nhướn cổ lên rồi cao ngạo nói: “Luyện Khí tầng thứ ba”.

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh biết cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba ở vũ trụ chính chắc chắn khó tu luyện hơn cảnh giới tương đương ở Đại Ngũ Hành Giới, người này làm được xem ra cũng không đơn giản.

Nhưng dù thế thì cũng không bằng một phần nghìn thực lực của anh, dù anh chỉ còn lại một phần thực lực thì cũng có thể đánh bại tên này trong phút mốt.

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ngô Bình, người đàn ông đắc ý nói: “Sao, sợ rồi à?”

Ngô Bình thở dài: “Đúng thế, tôi sợ lát sẽ đánh chết ông”.

Người đàn ông nổi giận rồi cất bước, một luồng khí thế ập tới, sau đó tung một cú đấm vào ngực Ngô Bình.

Đây là một quyền pháp rất thịnh hành ở thế tục, vì nó rất mạnh. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như gãi ngứa.

Anh chặn cú đấm của ông ta lại bằng một tay, tay còn lại thì tát cho ông ta một cái.

Chát!

Người đàn ông lăn lộn dưới đất rồi nằm im như con cá chết, miệng liên tục sùi bọt mép, còn người thì đã hôn mê.

Ngô Bình cười phá lên: “Tôi đã bảo là sợ sẽ đánh chết ông rồi mà”.

Những người khác ở trong phòng đều sợ đến ngây người, có người còn gọi ngay cho ông chủ.

Ngô Bình kéo ghế cho Từ Tử Yên ngồi xuống như chưa có chuyện gì xả ra, những người khác thì trốn ra một xó, không dám thở mạnh.

Vài phút sau, Hoa Kiến Thành đã hớt hải chạy tới, nhìn thấy người đàn ông để râu nằm lăn quay dưới đất, mí mắt Hoa Kiến Thành giật giật, sau đó ông ta cười trừ nói với Ngô Bình: “Tôi biết ngay cậu có thực lực phi phàm mà, quả nhiên tên này không phải đối thủ của cậu”.

Hoa Kiến Thành là người thông minh, ban đầu ông ta coi thường Ngô Bình nên mới bảo tên co râu vào dạy cho anh một bài học. Nhưng khi thấy thuộc hạ của mình đã bị đánh nằm im dưới đất thì ông ta biết ngay Ngô Bình là người mình không thể chọc vào. Tên có râu đã ở tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, mấy năm qua, gã đã giúp ông ta không ít việc.

Vậy mà gã đã bị người thanh niên này đánh bại một cách dễ dàng, vậy thực lực của anh mạnh đến đâu?

Ngô Bình cũng biết Hoa Kiến Thành sợ rồi nên nói: “Ra là ông chủ Hoa gọi người thử thân thủ của tôi, được rồi, thế ông đi tìm thêm vài cao thủ nữa đi để tôi cho ông mở mang tầm mắt”.

Hoa Kiến Thành tái mặt nói: “Tiên sinh, là hiểu lầm thôi. Tôi đã dặn đầu bếp mang thức ăn lên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp đãi tiên sinh thật chu đáo! À, quản lý và bảo vệ kia tôi cũng đuổi rồi, hơn nữa còn trừ lương và thưởng của họ”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy hài lòng rồi nói: “Ừm, đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà ông cần gì làm đến mức đó. Cho đồ ăn lên đi, đừng quên rượu đấy”.

“Vâng vâng”.

Vì thế Hoa Kiến Thành đã vẫy tay gọi tất cả thuộc hạ rời khỏi phòng bao nên chỉ còn Ngô Bình và Từ Tử Yên ở lại.

Từ Tử Yên ngơ ngác hỏi: “Anh Ngô, anh siêu thế? Đây là Hoa Kiến Thành - một người nổi tiếng tàn độc đấy”.

Ngô Bình: “Tàn độc cái gì, với anh chỉ như con muỗi thôi”.

Đồ ăn được mang lên liên tục, Ngô Bình và Từ Tử Yên tha hồ thưởng thức.

Chiếc bàn lớn đã bày kín hơn một trăm món, nhà hàng này có một phong tục, đó là chỉ khi tiếp đón khách quý thì họ mới phục vụ nhiều món như vậy, bàn ăn lúc này còn đắt hơn suất ăn 88 nghìn mà Hoa Kiến Thành đã nói ban nãy.

Từ Tử Yên vừa ăn vừa chụp ảnh đăng lên mạng, loáng cái, số lượng người lượt like ảnh của cô ấy đã vượt qua con số một nghìn.

Dẫu sao đâu phải ai cũng được ăn tiệc lớn thế này, huống hồ riêng chai rượu mà cô ấy uống cũng đã có giá cao ngất.

Ngô Bình là người có tu vi nên phần lớn thức ăn đều chui vào bụng anh, anh còn uống hết tám chai rượu trắng, hai chai rượu vang.

Từ Tử Yên đã ăn no từ lâu nên chỉ ngồi nhìn anh ăn, cô ấy cười nói: “Anh Ngô, anh chính là người tu chân trong truyền thuyết đúng không?”

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy, ăn xong, anh sẽ đưa em về nhà”.

Từ Tử Yên: “Anh Ngô, em không muốn về, em muốn đi bênh vực kẻ yếu, trừ gian diệt ác với anh”.

Ngô Bình: “Anh làm gì có thời gian đi làm mấy chuyện đó”.

Từ Tử Yên: “Nhưng em thấy anh rất giống đại hiệp”.

Ngô Bình: “Được rồi, anh cũng ăn no rồi, chúng ta đi thôi”.

Anh vừa đứng dậy thì Hoa Kiến Thành đã đi vào rồi nịnh nọt: “Tiên sinh, đây là thẻ VVIP của nhà hàng chúng tôi, có thẻ này rồi thì cậu sẽ được chi tiêu vô hạn mức ở nhà hàng”.

Ngô Bình nhìn chiếc thẻ được làm từ vàng và nạm kim cương rồi hỏi: “Ông còn cho ai thẻ này nữa không?”
Chương 2232: Xử lý người gây chuyện

Hoa Kiến Thành nói: “Tôi mới chỉ tặng hai thẻ này thôi, nhưng một trong hai vị đó ở đế đô, người còn lại thì ở nước ngoài, mấy năm mới về một lần”.

Ngô Bình nói: “Được, thế thì tôi nhận, sau này ai mà giơ thẻ này ra thì cũng như tôi có mặt”.

Hoa Kiến Thành nói ngay: “Vâng, thẻ này để chứng minh thân phận, tôi nhìn thấy cũng sẽ phải cung kính”.

Ngô Bình cất thẻ đi rồi định đi ra ngoài, nhưng Hoa Kiến Thành đã gọi với lại: “Tiên sinh, cao thủ mà bị cậu đánh ban nãy đã bị thương rất nặng nên đã được đưa đi viện rồi. Haizz, giờ chỗ tôi không còn cao thủ trấn thủ thì dễ bị người ta bắt nạt lắm. Tiên sinh, cậu có thực lực cao như vậy, hay chịu khó giúp tôi một thời gian được không?”

Ngô Bình híp mắt lại: “Ông định thuê tôi trông coi nơi này à?”

Hoa Kiến Thành vội vàng xua tay: “Không dám, thật ra vì tôi không tìm được cao thủ nào giỏi như cậu nên chỉ muốn cậu ở lại giúp đỡ một thời gian thôi, chúng tôi sẽ trả công hậu hĩnh”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy mình cũng đang thiếu tiền nên hỏi: “Ông mất bao lâu mới tìm được cao thủ mới?”

Hoa Kiến Thành: “Tôi đã gọi nhờ bạn bè tìm hộ rồi, họ bảo chắc khoảng mười ngày”.

Ngô Bình: “Được, vậy tôi sẽ ở lại đây mười ngày”.

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Tốt quá! Đây là chi phiếu năm triệu, cậu cầm trước tạm”.

Ngô Bình không khách sáo mà cầm luôn rồi nói: “Ừ, tôi đi về một lát đã, tối sẽ quay lại”.

Hoa Kiến Thành: “Vâng, tiên sinh đi ạ”.

Ngô Bình vừa đi vừa nói: “Tôi họ Ngô”.

Anh lái xe rời khỏi nhà hàng, Từ Tử Yên kinh ngạc nói: “Thẻ VVIP chất quá đi, làm việc mười ngày mà nhận được năm triệu, quá đỉnh!”

Ngô Bình: “Tử Yên, nhà em ở đâu, anh đưa em về”.

Từ Tử Yên chẳng dễ gì mới gặp một người hay ho như Ngô Bình nên quyết không chịu về: “Anh Ngô, em không về đâu, em sẽ đi theo giúp việc cho anh”.

Thấy thế, Ngô Bình không ép nữa mà nói: “Ừ, thế mình đi gặp mấy cô gái kia đi”.

Loáng cái, họ đã quay lại công ty, live stream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên và Nhan Băng đều đang nghỉ ngơi.

“Live stream ngày mai ở viện tạm dừng”, anh nói.

Tôn Tử Nghiên cuống lên hỏi: “Tại sao?”

Ngô Bình: “Vì mười ngày sắp tới, tôi sẽ ở Đệ Nhất Cư”.

Tôn Tử Nghiên: “Đệ Nhất Cư? Đó là nơi dành cho người giàu có, anh đến đó làm gì?”

Ngô Bình: “Trông coi giúp chủ nhà hàng, Tử Nghiên, mấy ngày tới, cô hãy live stream ở Đệ Nhất Cư đi. Người bình thường đều thích xem người có tiền sẽ ăn uống thế nào mà, địa điểm này thú vị đấy”.

Tôn Tử Nghiên sáng mắt lên nói: “Đúng vậy, tôi có thể phát cho mọi người xem cách người giàu tiêu xài ở Đệ Nhất Cư, ý hay!”

Ngô Bình nhìn Nhan Băng rồi hỏi: “Live stream của Nhan Băng sao rồi?”

Nhắc đến Nhan Băng, Tôn Tử Nghiên cười nói: “Trước khi buổi live kết thúc, số người xem đã đạt đến con số cả triệu người, phá kỷ lục luôn đấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra hiệu quả của bài hát này khá ổn”.

Nhan Băng: “Các fan muốn nghe một bài mới vào ngày mai”.

Ngô Bình: “Ok, tôi có sẵn đây rồi”.

Nhan Băng ngạc nhiên hỏi anh: “Đều do anh sáng tác à?”

Ngô Bình: “Không, nhưng tôi có bản quyền”.

Nhan Băng trầm mặc rồi nói: “Thu nhập của buổi live hôm nay đã trên hai triệu”.

Ngô Bình: “Hai triệu ư? Khá đấy, theo thoả thuận thì tôi sẽ được chia hơn một triệu”.

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Anh Ngô, chúng tôi sẽ không thiếu tiền của anh đâu, nhưng anh cứ đưa bài mới cho tôi đã”.

Ngô Bình lại viết giai điệu và lời bài hát cho họ.

Từ Tử Yên chỉ đứng yên lặng sau lưng Ngô Bình, Tôn Tử Nghiên đọc hết bài hát mới, cô ấy mới hỏi: “Anh Ngô, cô gái xinh đẹp này là ai?”

Từ Tử Yên đáp: “Tôi là thư ký của anh Ngô, tên là Từ Tử Yên”.

Đến Ngô Bình còn bất ngờ khi Từ Tử Yên tự phong cho mình là thư ký của anh, nhưng anh cũng không phủ nhận.

Tôn Tử Nghiên quan sát Từ Tử Yên rồi nói: “Hình tượng và khí chất rất tốt, cô biết hát không?”

Từ Tử Yên: “Có, nhưng hát chơi thôi”.

Tôn Tử Nghiên: “Không sao, tôi lại thích kiểu như vậy”.

Từ Tử Yên ngẩn ra hỏi: “Cô thích kiểu hát chơi ư?”

Tôn Tử Nghiên: “Bài hát này rất hợp với khí chất của cô, nếu cô hát thì hiệu quả sẽ tốt hơn Nhan Băng”.

Từ Tử Yên vội xua tay: “Thôi, tôi hát không hay lắm đâu”.

Tôn Tử Nghiên: “Không thử thì sao biết? Cô cũng thấy rồi đấy, một buổi live của Nhan Băng kiếm được vài triệu lận, cô không thích à?”

Nghe thấy thế, Từ Tử Yên bắt đầu giao động rồi hỏi: “Tôi có được không?”

Tôn Tử Nghiên: “Cô tập thử đi đã rồi hát cho tôi nghe”.

Lúc này, lại có một nam một nữ đi vào, họ cũng là người của nhóm này, hơn nữa còn là cao thủ chơi nhạc.

Tôn Tử Nghiên nói: “Hai người đến đúng lúc đấy”.

Buổi chiều, Từ Tử Yên luyện hát xong thì hát cho mọi người nghe dưới sự hỗ trợ của nhóm nhạc.

Ngô Bình nghe xong thì thấy khá hay, tuy chưa đạt đến mức xuất sắc, nhưng khí chất và âm sắc của Từ Tử Yên khá được, rất phù hợp với ca khúc này.

Ba rưỡi chiều, Tôn Tử Nghiên đã thay đồ cho Từ Tử Yên rồi bắt đầu phát live stream.

Ngô Bình không hứng thú với trò này nên hơn bốn giờ đã quay lại Đệ Nhất Cư.

Đệ Nhất Cư vẫn đông nghịt khách, anh được Hoa Kiến Thành đưa đến một căn nhà nhỏ, nơi này từng là chỗ ở của cao thủ để râu, điều kiện sống rất lý tưởng, còn có người hầu kẻ hạ.

Hơn nữa, đồ dùng trong nhà đều đã được thay mới.

Ngô Bình ngồi uống trà trước cửa sổ trên tầng ba rồi nhìn người ra người vào ở bên dưới.

Đột nhiên, bộ đàm ở cạnh anh đã phát ra giọng nói, đó là tiếng của Hoa Kiến Thành: “Cậu Ngô, đúng như tôi đoán, đã có người đến gây sự”.

Ngô Bình: “Ừm, tôi xuống ngay đây”.

Một người đàn ông cao lớn đang mắng chửi một cách hung hăng với quản lý mới ở sảnh tầng một, Hoa Kiến Thành đứng ở phía xa quan sát chứ không tiến lại hỏi gì hết.

Ngô Bình vừa đến thì ông ta đã nói: “Cậu Ngô, đây là người mà chủ của Thiên Hạ Cư phái đến, cũng là một cao thủ”.

Ngô Bình đi về phía người đó, sau khi anh tới gần đã giơ tay ấn vai tên kia rồi cười nói: “Tiên sinh, có gì thì từ từ nói, chúng ta vào trong làm tách trà nhé”.

Tên kia thấy người mình tê rần rồi bị Ngô Bình lôi đi như một con rối, thuộc hạ của hắn cũng chạy theo, nhưng không kịp nên Ngô Bình và người đàn ông đã mất hút.

Vào trong rồi, Ngô Bình mới buống tay, tên kia ngồi xuống rồi ngẩng lên lo sợ nhìn Ngô Bình.

Anh nói: “Tên có râu lúc trước đi rồi, giờ tôi thay vị trí của gã, nếu các người dám đên đây gây sự, tôi sẽ đánh chết đấy”.

Người trong nghề nên rất hiểu nhau, tên kia sợ hãi rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay!”

Thấy nhóm đó bỏ đi, Hoa Kiến Thành cười nói: “Thiên Hạ Cư là đối thủ số một của Đệ Nhất Cư chúng tôi, nhưng họ kinh doanh thua mình nên chắc chưa chịu để yên đâu”.

Ngô Bình: “Tôi không quan tâm việc cạnh tranh của các ông, nhưng nếu họ dám sai ai đến thì tôi sẽ xử hết cho ông”.

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Chương 2233: Cứu thiếu soái

Ngô Bình trở về phòng của mình, tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau trên Internet và tiếp tục tìm hiểu về vũ trụ này. Dù sao anh cũng vừa mới tới vũ trụ này, hiểu biết của anh đối với nó không bằng người bản địa.

Sau một thời gian, anh ta sẽ tái sinh trong một vũ trụ khác với một thân phận khác, nếu anh không đủ hiểu biết về thế giới này, anh ta sẽ dễ dàng bị bại lộ tung tích.

Thực khách ngày càng ít, sau mười giờ tối, lượng phương tiện đã giảm 80% nhưng vẫn còn rất nhiều xe đậu ở khu nhà đầu tiên.

"Những người này đêm rồi mà không về nhà sao?" anh hỏi.

Một thuộc hạ ngoài hai mươi tuổi bên cạnh nói: "Tiên sinh, những người này không cần rời đi vào buổi tối".

Ngô Bình: "Ồ, tại sao họ lại không rời đi?"

Tên người thuộc hạ là Diêu Cương, anh ta cười đầy ẩn ý, chỉ vào phía sau và nói: "Khi tiên sinh đến có thấy tòa nhà màu trắng không?"

Ngô Bình: "Có thấy".

Diêu Cương: "Trong tòa nhà kia có cả KTV và phòng cho khách, nhiều khách ở lại đó qua đêm sau khi ăn".

Ngô Bình: "Trong khách sạn có KTV không phải là điều bình thường sao ?"

Diêu Cương cười nói: "Chỗ chúng ta không giống vậy, sự khác biệt ở đây là có nhiều gái nhà lành trong đó. Những ông chủ lớn đều thích 'rau sạch' như vậy".

Ngô Bình giật mình: "Gái nhà lành?"

Diêu Cương: "Chính là những cô gái có gia đình, còn trẻ đẹp. Họ không giàu nhưng chi tiêu phung phí nên phải đến đây để kiếm thêm".

Ngô Bình gật đầu, cầm dao cắt tỉa lên ban công tỉa vài bông hoa, cây cỏ.

Ngô Bình đến từ vũ trụ phụ nên anh cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt với mọi loại cây cối hoa cỏ trong vũ trụ chính, bởi vì anh cảm thấy chúng rất chân thực, tràn đầy sức sống và sinh lực.

Lúc này, giọng nói của Hoa Kiến Thành từ bộ đàm trên người Diêu Cương truyền đến: "Tìm Ngô tiên sinh, nhanh lên!"

Diêu Cương sửng sốt, biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội vàng mở bộ đàm lên, nói: "Ngô tiên sinh đang ở bên cạnh tôi".

"Ngô tiên sinh, xin hãy đến KTV một chuyến, chết người rồi!"

Tính mạng con người là vô cùng quan trọng, chưa kể đến việc khách của KTV này tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu có người chết ở đây, khách sạn sẽ gặp phiền phức, có thể sẽ phải đóng cửa.

Diêu Cương vội vàng dẫn Ngô Bình đến trước tòa nhà màu trắng, nơi Hoa Kiến Thành đã đợi sẵn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhỏ giọng khẩn trương nói: "Ngô tiên sinh, con trai của Lư soái là Lư Thần bị thương nặng, có vẻ như cậu ta sắp chết! Ngô tiên sinh biết y thuật, nhất định phải cứu cậu ta, nếu không khách sạn của chúng ta coi như tiêu đời!"

Ngô Bình nhíu mày: "Lư Thần này thân phận không đơn giản, làm sao lại bị thương?"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Hoa Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên khốn uống quá nhiều và không còn tỉnh táo nên đã đánh Lư Thần bằng một cái gạt tàn. Vệ sĩ của Lư Thần lúc đó đang ở xa, khi họ đến thì cậu ta đã sắp chết!"

Họ đi vào một phòng riêng trong khu KTV, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nằm trên sàn, đầu bê bết máu, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là hai cao thủ luyện Khí cấp năm trở lên đang bảo vệ người này.

Sát khí tỏa ra từ mắt hai cao thủ, bọn họ hung hãn quét mắt nhìn những người xung quanh. Dưới chân là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, bị thương nặng sắp chết, có vẻ như vừa bị bọn họ đánh.

Không cần hỏi cũng biết người bị thương nặng này là người đã làm Lư Thần bị thương. Và người thanh niên đầu đầy máu là con trai của Lư soái, Lư Thần.

Ngô Bình muốn tiến lại gần, nhưng hai cao thủ ngay lập tức ngăn anh lại. Hoa Kiến Thành vội vã nói: "Hai vị, đây là bác sĩ Ngô, xin hãy để bác sĩ vào xem qua".

Nghe nói Ngô Bình là bác sĩ, cả hai cao thủ liền lui ra hai bên.

Ngô Bình ngồi xổm bên cạnh Lư Thần. Đầu tiên anh quan sát vết thương, sau đó bắt mạch rồi ấn tay lên đầu cậu ta.

Sau vài lần ấn như vậy, hơi thở của Lư Thần đã trở lại bình thường. Sau đó, anh nhờ Hoa Kiến Thành mang một bộ kim châm cứu đến để anh trị liệu cho Lư Thần.

Sau vài mũi châm, Lư Thần mở mắt ra, Ngô Bình lại vỗ vào đỉnh đầu cậu ta. Cậu ta phun ra một ngụm máu và tỉnh táo lại.

Hai cao thủ mừng rỡ: "Thiếu soái không sao chứ?"

Lư Thần liếc nhìn tay vệ sĩ và hỏi: "Ai đã cứu tôi?"

Hoa Kiến Thành vui mừng khôn xiết, vội nói: "Đó là bác sĩ Ngô".

Lư Thần ngay lập tức đứng dậy và vái Ngô Bình một vái: "Cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng!"

Ngô Bình bình thản đáp: "Không có gì."

Lư Thần nhìn lại người đã đánh mình, anh ta bị thương rất nặng. Lư Thần bình tĩnh nói: "Nhờ bác sĩ Ngô chữa cho cả hắn ta".

Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là được".

Anh bước tới để cứu chữa, người đàn ông bị thương nặng sau đó đã tự mình tỉnh lại, nhưng cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng tỉnh rượu.

Lư Thần là một thiếu soái trẻ tuổi, đương nhiên nếu là người bình thường thì sẽ không ngu ngốc mà đi kiếm chuyện với cậu ta. Nhưng kẻ này không chỉ dám động tới mà còn suýt nữa giết chết cậu ta, chuyện này có gì đó không đúng!

Sau khi người kia tỉnh dậy, Lư Thần châm một điếu thuốc và nhìn kẻ đánh mình bằng ánh mắt vô cảm.

Bị Lư Thần nhìn như vậy, vẻ mặt của người đàn ông có chút không tự nhiên.

Lư Thần cười nói: "Nói cho tao biết, tại sao mày muốn giết tao, ai đã ra lệnh cho mày?"

Người đàn ông trợn mắt lên và nói: "Uống nhiều quá, không nhận ra ai với ai. Muốn giết thì giết, tôi nhận tội!”

Lư Thần lắc đầu: "Nhận tội cũng không giải quyết vấn đề gì. Mau gọi một cuộc điện thoại và điều tra thân phận kẻ này cho tôi".

Một vệ sĩ chụp một bức ảnh của người đàn ông này và gửi nó đến phủ nguyên soái. Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả thông tin về người này đã được gửi đến điện thoại di động của Lư Thần.

Lư Thần mở điện thoại, đọc tin nhắn và nói: "Giỏi đấy, mày có tới ba bà vợ và bảy người con. Bố mẹ mày đều đã hơn bảy mươi tuổi và cả hai đều có sức khỏe tốt. À, còn có một nữ sinh viên đại học đang được mày bao nuôi, cô ấy rất xinh đẹp".

Nghe được những thông tin này, chân người đàn ông mềm nhũn ra, giọng run run hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Mày nói xem?" Lư Thần nhìn hắn: "Mày phải biết, kẻ muốn hại tao nhất định phải chết. Nhưng nếu mày nói cho tao biết ai đã chỉ thị mày làm như vậy, tao hứa sẽ không động đến gia đình mày và cho mày một cơ hội".

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lư Thần, bức tường phòng ngự của người đàn ông nhanh chóng sụp đổ, anh ta kêu lên: "Tôi nói, chính ông chủ của Thiên Hạ Cư đã yêu cầu tôi làm điều đó. Ông ta nói rằng có một nhân vật lớn ở đây và yêu cầu tôi đánh chết người đó. Tôi muốn tận dụng sự hỗn loạn để trốn thoát, nhưng đã bị cao thủ đánh gục xuống đất ngay sau khi ra tay. Thiếu soái, tôi không biết cậu là con trai của nguyên soái!"

Hoa Kiến Thành tức giận nói: "Thiên Hạ Cư thật to gan, dám động đến thiếu soái!"

Lư Thần mặt vẫn vô cảm, nói với hai cao thủ: "Bây giờ hai người đưa người tới, san phẳng Thiên Hạ Cư".

"Rõ!", hai vệ sĩ lập tức đi làm việc.

Lư Thần sờ sờ đầu, cười nói: "Bác sĩ Ngô, y thuật của anh thực sự tài tình. Tôi bị thương rất nặng, vậy mà bác sĩ chỉ dùng vài mũi kim châm đã giúp tôi khỏe lại rồi".

Ngô Bình: "Cũng không phải trị liệu, tôi chỉ là giúp thiếu soái qua khỏi cơn nguy hiểm, về sau vẫn cần trị liệu thêm".

Lư Thần: "Vậy tôi sẽ ở đây trong vài ngày tới, phiền bác sĩ Ngô tiếp tục giúp tôi trị liệu”.

Hoa Kiến Thành nói: "Thiếu soái muốn ở lại bao lâu cũng được".

Ngô Bình: "Xương sọ của thiếu soái hơi bị nứt, đi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta sẽ trị liệu".

Lư Thần này rất nghe lời, lập tức trở về dãy phòng sang trọng nghỉ ngơi.

Sau khi Lư Thần rời đi, Hoa Kiến Thành mềm nhũn người, ngồi bệt xuống đất. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: "Tốt quá rồi! Nếu tiên sinh không ở đây hôm nay thì Hoa Kiến thành tôi sẽ xong đời!"
Chương 2234: Nước cờ hiểm

Ngô Bình hỏi: "Lư soái là ai?"

Hoa Kiến Thành: "Lư soái là một vị tướng canh giữ bờ biển, sau lưng ông ta có tu sĩ lợi hại chống lưng! Địa vị của Lư soái cao đến nỗi, thậm chí đến hoàng đế còn không dám tùy tiện gây khó dễ. Như vậy là đủ để tiên sinh thấy địa vị của Lư soái cao thế nào rồi phải không?"

Ngô Bình: "Nhân vật lớn như vậy mà cũng chạy tới đây ăn cơm sao?"

Hoa Kiến Thành: "Nghe thiếu soái nói muốn tới nơi này mua một loại dược liệu. Hôm nay mua được dược liệu, tâm trạng cậu ta rất tốt, muốn tới đây chơi hai ngày rồi mới trở về".

Nghe nói đến dược liệu, Ngô Bình hỏi: "Dược liệu gì, ông có thấy nó chưa?"

Hoa Kiến Thành cười khổ nói: "Địa vị của tôi thấp, đương nhiên không được nhìn thấy. Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn trọng của thiếu soái, nhất định không phải dược liệu bình thường".

Ngô Bình gật đầu, không hỏi thêm câu nào.

Sau đó, anh ấy đến nơi mà Từ Tử Yên và những người khác đang phát sóng trực tiếp và thấy buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, Từ Tử Yên không hát mà đang giao lưu với người hâm mộ của cô ấy.

Anh liếc nhìn một cái thì không khỏi sửng sốt, chỉ trong nửa ngày, lượng người hâm mộ của Từ Tử Yên đã vượt quá một triệu, số người xem trực tuyến cũng gần một triệu rưỡi.

Từ Tử Yên rất tự hào, cười hỏi: "Ngô đại ca, thế nào? Em nói không sai chứ, Tử Yên rất phù hợp với bài hát này".

Ngô Bình gật đầu: "Không tồi, hôm nay em nhận được bao nhiêu tiền bo rồi?"

Từ Tử Yên: "Tổng số tiền thưởng đã vượt quá hai triệu và vẫn đang tăng lên. Ngô đại ca, hay để Tử Yên học thêm một bài hát và tiếp tục vào ngày mai?"

Ngô Bình: "Được chứ".

Trong một diễn biến khác, Nhan Băng cũng vừa dừng phát sóng trực tiếp và hôm nay cô ấy cũng đã làm rất tốt, có được nửa triệu người hâm mộ và hiện là một trong những người phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất cả nước.

Mười một giờ, Từ Tử Yên cuối cùng cũng ngừng phát sóng trực tiếp.

Tôn Tử Nghiên gọi mọi người lại và nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi, Tử Yên và Băng Băng sau này mỗi tuần hãy hát một bài hát mới. Ngày mai công ty mới của chúng ta sẽ được thành lập, hai cô chính là hai ca sĩ đầu tiên được công ty ký hợp đồng ".

Từ Tử Yên: "Công ty sau này cũng sẽ ký hợp đồng với người khác sao?"

Tôn Tử Nghiên: "Đương nhiên. Ngày mai tôi sẽ đến nhạc viện để tuyển những cô gái xinh đẹp và đào tạo một lứa khác".

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Ngô Bình, cười nói: "Anh Ngô, chuyện hát hò phải nhờ anh rồi!"

Ngô Bình: "Công ty có cổ phần của tôi không?"

Tôn Tử Nghiên cười nói: "Đương nhiên, hơn nữa cổ phần của anh còn chiếm đa số, khoảng chừng 70%".

Ngô Bình gật đầu: "Được. Đến lúc đó cô muốn bao nhiêu bài tôi cũng cho cô được".

Lúc này, Tôn Tử Nghiên liếc nhìn thời gian nói: "Anh Ngô, ngày mai tới nhà tôi ăn cơm đi. Mấy ngày anh không ở đó, ông nội tôi mỗi ngày đều nhớ đến anh".

Ngô Bình cười nói: "Được, chiều mai tôi sẽ đến thăm ông".

Tôn Tử Ngiên, Nhạn Băng và những người khác ai về nhà nấy, chỉ còn Từ Tử Yên ở lại.

Ngô Bình hỏi: "Tử Yên, muộn như vậy mà em không về nhà sao?"

Từ Tử Yên bình thản nói: "Em không có nhà".

Ngô Bình sửng sốt: "Em không có nhà?"

Từ Tử Yên khẽ thở dài: "Bố mẹ em đã ly hôn. Em từng sống với bà nội. Sau này, khi bà nội qua đời, em đến ở cùng bố. Nhưng vợ hai của ông ấy rất ghê gớm, chỉ được mấy hôm đã đuổi em ra ngoài, nhưng bố em chỉ dám lặng lẽ nhét một ít tiền vào túi em".

Ngô Bình xoa đầu Từ Tử Yên, cười nói: "Không sao, em hiện tại đã trưởng thành, có thể tự mình nuôi sống bản thân".

Từ Tử Yên dựa đầu vào vai Ngô Bình và bình thản nói: "Đúng vậy, giờ em đã là một ngôi sao trên sóng livestream, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền".

Ngô Bình: "Anh nghĩ ra một bài hát, anh thấy nó đặc biệt phù hợp với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như em. Ngày mai, nếu em tết tóc đuôi sam và mặc váy kiểu học sinh, anh đảm bảo rằng số người hâm mộ của em sẽ tăng thêm một triệu nữa”.

Từ Tử Yên cười nói: "Thật sao? Vậy giờ em muốn học hát luôn!"

Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cho Từ Tử Yên một bài hát khác. Mặc dù chỉ là dân ca truyền miệng nhưng bài hát này đã từng rất nổi tiếng năm xưa. Một sinh viên tốt nghiệp nhạc viện với kỹ năng ca hát kém cũng đã kiếm được ba trăm triệu nhờ bài hát này.

Sáng sớm hôm sau, Lư Thần đến phòng của Ngô Bình. Cậu ta mang theo một chiếc hộp gỗ, cười nói: "Ngô thần y, xin hãy tiếp tục chữa trị cho tôi".

Ngô Bình: "Ừm, hiện tại tình trạng của thiếu soái đã ổn định, có thể trị liệu".

Lư Thần cầm lấy hộp gỗ và mở nó ra, bên trong là một củ nhân sâm đỏ như máu với những sợi tua cực mỏng, trông giống như một bộ râu.

"Bác sĩ Ngô có nhận ra loại thuốc này không?"

Ngô Bình ngạc nhiên: "Đây là linh dược".

Lư Thần gật đầu: "Không sai, đây là nhân sâm râu đỏ, là linh dược cấp bốn".

Ngô Bình: "Tìm được một loại thuốc quý như vậy trong nhân gian, phủ nguyên soái quả rất có năng lực".

Lư Thần cười nói: "Vì muốn tìm được nó, tôi đã bôn ba bên ngoài hơn hai tháng. Cuối cùng sau khi tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ cộng với một bảo vật và một loạt điều kiện, cuối cùng tôi đã mua được nó".

Ngô Bình: "Thiếu soái cần linh dược này làm gì?"

Lư Thần liếc nhìn xung quanh, những người khác lần lượt rút lui, chỉ còn lại cậu ta và Ngô Bình trong phòng.

Lư Thần khẽ thở dài nói: "Nói thật, ông nội tôi bệnh nặng lắm, tiên nhân cho đan dược cũng vô dụng. Tôi nghe nói loại nhân sâm râu đỏ này có công hiệu, cho nên muốn mua cho ông nội ăn. Nhưng tôi không biết tác dụng của nhân sâm râu đỏ này nên muốn nhờ thần y giúp đỡ".

Ngô Bình lập tức lắc đầu: "Nhân sâm râu đỏ không phải để người trực tiếp ăn, cần luyện chế thành đan dược".

Lư Thần hai mắt sáng lên: "Tiên sinh quả thực hiểu về thứ dược liệu này!"

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ"

Lư Thần suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi muốn nhờ Ngô thần y chữa bệnh cho ông nội tôi. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi, anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Lư tôi!"

Ngô Bình mới tới đây, anh cần kết bạn với những nhân vật quyền lực như Lư Thần nên anh đáp: "Chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ của một bác sĩ".

Lư Thần vui mừng khôn xiết: "Vậy chúng ta hãy khởi hành càng sớm càng tốt".

Ngô Bình: “Ngày mai đi, vết thương của thiếu soái hôm nay cần trị liệu”.

Lư Thần gật đầu: "Được, vậy ngày mai đi".

Sau khi được Ngô Bình điều trị, Lư Thần cảm thấy tốt hơn nhiều. Ngô Bình sau đó yêu cầu cậu ta quay về nghỉ ngơi.

Không lâu sau Hoa Kiến Thành đến, ông ta rất phấn khích nói: "Ngô tiên sinh, Thiên Hạ Cư đã xong đời! Tài sản hàng chục tỷ của gia tộc đứng sau Thiên Hạ Cư đều đã tan thành mây khói. Đương nhiên, tôi cũng được lợi. Đến nay, Thiên Hạ Cư đã trở thành tài sản trực thuộc Đệ Nhất Cư của tôi! Tất cả những điều này đều là nhờ tiên sinh!"

Ngô Bình: "Đây là Thiên Hạ Cư tự tìm chỗ chết, sao bọn họ lại dám khiêu khích nhà họ Lư kia chứ?"

Hoa Kiến Thành cười lạnh một tiếng: "Thật ra bọn họ cũng không biết người tới là thiếu soái".

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, anh lập tức đoán được đây rất có thể là màn kịch do một tay Hoa Kiến Thành cố ý bày ra, nước cờ này quả thực quá nguy hiểm.

Nhưng anh không nói gì cả.

Sau khi Hoa Kiến Thành rời đi, buổi trưa anh lại đến phòng phát sóng trực tiếp. Lúc này Từ Tử Yên đang hát ca khúc anh dạy cô ngày hôm qua. Từ Tử Yên hôm nay mặc một chiếc váy học sinh, tết hai bím tóc sau lưng. Trông cô ấy trẻ trung và trong sáng, khiến người ta liên tưởng đến nữ thần trong mơ của các nam sinh thời đi học.

Anh liếc nhìn chương trình phát sóng trực tiếp, Từ Tử Yên đã có hơn hai triệu người hâm mộ và số người xem trực tuyến đã tăng vọt lên 3.57 triệu!

Trong phòng phát sóng trực tiếp, số lượng quà tặng từ fan hâm mộ số một đã vượt quá một triệu! Fan hâm mộ thứ hai trong danh sách cũng không kém hơn nhiều, anh ta đã tặng hơn tám trăm nghìn tệ.
Chương 2235: Đại hội giao dịch Tiên - Phàm

Ngô Bình nói: "Hiệu quả không tồi".

Tôn Tử Nghiên: "Ừm, Tử Yên đã khiến bài hát này trở nên nổi tiếng, bây giờ rất nhiều công ty thu âm muốn ký hợp đồng với cô ấy".

Ngô Bình chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Tử Nghiên, công ty mới của chúng ta không có kinh nghiệm, có nên tìm người có kinh nghiệm giúp đỡ không?"

Tôn Tử Nghiên: "Tốt nhất là tìm một người có kinh nghiệm. Nếu là một công ty thu âm mới, chắc chắn sẽ có rất nhiều cạm bẫy. Chỉ là chúng ta mới bắt đầu, vì vậy khó có thể mời một nhân vật lớn trong nghề tới giúp".

Nhắc đến nhân vật lớn, Ngô Bình liền nghĩ đến Lư Thần và quyết định gọi một cuộc điện thoại. Lúc này Lư Thần đang ở trong phòng chơi game, nhận được điện thoại, cậu ta vội vàng ném điện thoại chơi game qua một bên, cười hỏi: "Ngô tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Ngô Bình: "Thiếu soái, cậu có biết người nào có kinh nghiệm làm việc lâu năm trong công ty thu âm không? Chúng tôi đang chuẩn bị thành lập công ty, cần người có kinh nghiệm chỉ dẫn".

Lư Thần cười nói: "Có chứ! Tôi có một người bạn đã làm trong ngành này từ hai mươi năm trước, hiện ông ấy là ông chủ đứng sau ba công ty lớn, đã đào tạo rất nhiều ca sĩ hàng đầu. Thế này thì sao, tìm thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt giữa mấy người chúng ta".

Ngô Bình: "Được, vậy thì cám ơn thiếu soái".

"Tiên sinh khách sáo rồi. Có thể giúp tiên sinh chút chuyện nhỏ này, tôi rất vui".

Sau khi cúp điện thoại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hãy lập công ty trước, sau đó tôi sẽ nhờ chuyên gia tới chỉ dẫn cho chúng ta".

Tôn Tử Nghiên: "Vậy thì tốt quá rồi. Sau đó chúng ta có thể nhờ người đó giới thiệu một số ca sĩ có tiềm năng cho công ty chúng ta".

Một số ca sĩ hát rất hay, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa thể nổi tiếng. Chỉ cần cho họ một bài hát hay, những người này sẽ lập tức có khả năng vụt sáng, trở thành ca sĩ hàng đầu.

Nói về điều này, Ngô Bình nghĩ về một số chương trình tạp kỹ của ca sĩ trên trái đất trong quá khứ. Anh đến nơi này đã lâu rồi, nhưng chưa từng xem chương trình tương tự phát sóng. Nếu sau này có cơ hội, anh có thể làm vài chương trình tương tự, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nhân cơ hội để ca sĩ của chính mình trở nên nổi tiếng.

Sau khi nói vài câu, anh vào phòng phát sóng trực tiếp của Từ Tử Yên, sau đó nạp tiền vào tài khoản có nickname "Ngạo Tiên" để tặng quà cho cô. Anh nhanh chóng tặng cho cô hai triệu, thế chỗ cho tài khoản có biệt danh là "Tôn Thiên" trước đó đang đứng top một fan hâm mộ.

Lúc này, trong một biệt thự lớn ở một thành phố hạng nhất nào đó, một thiếu niên đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Từ Tử Yên trên điện thoại di động, đột nhiên thấy thứ hạng của mình trong danh sách người hâm mộ đã xuống vị trí thứ hai. Một kẻ nào đó đã vượt mặt cậu ta, tặng cho thần tượng hai triệu tiền quà.

Cậu ta lập tức rất khó chịu, phải biết rằng, bố cậu ta là người giàu nhất nhì thành phố, tài sản ròng mấy chục tỷ, tiền tiêu vặt hàng năm cũng mấy chục triệu. Ngoài ra, cậu ta bắt đầu đầu tư vào cổ phiếu từ năm mười lăm tuổi, hiện có bảy trăm đến tám trăm triệu nhân dân tệ đầu tư vào thị trường chứng khoán và đã kiếm được thêm ba bốn trăm triệu trong năm nay. Làm thế nào một người giàu có như vậy lại chịu lép vế?

Cậu ta lập tức nạp thêm hai triệu, liên tiếp thưởng phi thuyền ảo trị giá năm mươi nghìn tệ và nhanh chóng tiêu hết hai triệu.

Thấy đối phương đang cạnh tranh với mình, Ngô Bình để lại lời nhắn trong phòng phát sóng trực tiếp: “Anh bạn rất hào phóng, nhưng thiếu gia này luôn phải là thứ nhất, không bao giờ là thứ hai”.

Sau đó, anh cũng nạp thêm hai triệu và giành lại vị trí đầu tiên trong danh sách.

Hai tên nhà giàu đang mang tiền ra đốt xem ai giàu hơn ai khiến những người hiếu kỳ vô cùng tò mò. Chỉ trong vòng mười phút, tin tức về hai đại gia tranh giành thứ hạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã lan truyền, nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm, khiến số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều.

Nền tảng phát sóng trực tiếp mà Tôn Tử Nghiên hợp tác là một nền tảng mới, hiện tại không có lượt chia sẻ mà chỉ có lưu lượng truy cập. Khi nền tảng này tìm thấy cơ hội như vậy, nó đã ngay lập tức quảng bá thông tin này trên mọi mặt trận để tăng thêm mức độ phổ biến.

Khi số tiền boa vượt quá năm triệu, nền tảng sẽ trao một "siêu vương miện" và người sở hữu siêu vương miện vẫn chưa xuất hiện trên nền tảng.

Chẳng mấy chốc, quà tặng của Ngô Bình và Tôn Thiên lần lượt vượt qua con số năm triệu và mỗi người đều sở hữu một chiếc vương miện vàng cực kỳ chói mắt.

"Oa, siêu vương miện xuất hiện, Ngạo Tiên, Tôn Thiên, các anh thật là giàu có!"

"Nào, Ngạo Tiên, tôi sẽ hỗ trợ anh!"

"Cố lên, Tôn Thiên, đừng để bị hắn đuổi kịp!"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi sùng sục và sự cạnh tranh giữa "Ngạo Tiên" và "Tôn Thiên" ngày càng trở nên khốc liệt.

Từ Tử Yên đỏ mặt, cô ấy không biết Ngạo Tiên là Ngô Bình, cô nói: "Anh Ngạo Tiên, anh Tôn Thiên, xin đừng tặng quà cho em nữa".

Nhìn thấy Từ Tử Yên tốt bụng như vậy, Tôn Tử Nghiên trợn tròn mắt nhưng cũng không ngăn cản cô ấy, hành động của Từ Tử Yên có thể nhận lại rất nhiều thiện chí.

Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp ngày càng cao và số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá năm triệu! Cấp độ này, ngay cả trong thời đại trái đất nơi Ngô Bình sống, cũng chỉ có các ngôi sao nổi tiếng nhất mới đạt được.

Tôn Tử Nghiên lúc này lấy ra một tờ giấy, trong đó viết: Hát một bài nữa!

Hôm qua, Ngô Bình đã viết thêm hai bài hát và Từ Tử Yên đã học chúng ngay. Sau đó, cô ấy nói với khán giả: "Cảm ơn anh Tôn Thiên và anh Ngạo Tiên, bây giờ em sẽ hát một bài hát mới để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với hai người".

Đột nhiên, một giai điệu đẹp vang lên và Từ Tử Yên bắt đầu hát.

Cuộc tranh giành của Ngô Bình và Tôn Thiên cũng đến hồi kết, Tôn Thiên đóng góp nhiều hơn mấy chục nghìn tệ, đứng đầu danh sách. Nhưng Ngô Bình thật sự không muốn cùng cậu ta tranh vị trí đầu, cho nên không tiếp tục thưởng.

Sau khi nghe bài hát này, hơn năm triệu khán giả đã lần lượt gửi hoa, bởi vì đa số họ đều cho rằng bài hát này rất hay.

Lúc này, Ngô Bình đã ngoại tuyến và Tôn Thiên ngồi vững ở đầu danh sách. Tuy nhiên, nhờ có Tôn Thiên này, Từ Tử Yên đã kiếm thêm được gần tám triệu vào ngày hôm nay. Bao gồm cả gần tám triệu của Ngô Bình và quà tặng của các fan khác, tổng số tiền bo hôm nay đã vượt quá hai mươi triệu!

Do quá nhiều người xem chương trình phát sóng trực tuyến, Từ Tử Yên không tắt livestream ngay.

Mặt khác, tình hình của Nhan Băng cũng tốt với ba triệu rưỡi người xem trực tuyến và vẫn duy trì mức độ nổi tiếng rất cao.

Một giờ chiều, Hoa Kiến Thành tới thăm, ông ta tươi cười nói: "Ngô tiên sinh, chiều nay sẽ có đại hội giao dịch Tiên-Phàm, tiên sinh có hứng thú không?"

Ngô Bình: "Đại hội giao dịch Tiên-Phàm?"

Hoa Kiến Thành giải thích: "Đại hội giao dịch Tiên - Phàm này thực ra là một số tu sĩ bán một số món đồ của họ để đổi lấy tiền thế tục".

Wu Bei cảm thấy kỳ lạ và hỏi, "Tiền tệ thế tục có lẽ không có giá trị gì đối với các tu sĩ phải không?"

Hoa Kiến Thành: "Tuy vậy, đôi khi những tu sĩ này phải làm việc thiện trong thế giới thế tục để tích đức. Làm việc thiện là không thể nếu không có tiền, vì vậy một số tu sĩ sẽ bán một số thứ mà họ không cần trong tay để đổi lấy tiền. Một số chỉ đơn giản là đổi đồng Tiên lấy tiền thế tục”.

Ngô Bình hỏi: "Thật sao? Một đồng tiền Tiên đổi được bao nhiêu tiền thế tục?"

Hoa Kiến Thành: "Ít nhất là mười triệu, thậm chí có thể đạt tới hai mươi triệu. Nhưng nói chung, không ai đi đổi tiền Tiên lấy tiền thế tục. Dù sao, tiền tiên có thể mua đồ trong thế giới tu hành, nhưng tiền tệ thế tục thì không thể”.

Ngô Bình gật đầu: "Ừm. Đưa tôi tới đó đi".

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vừa vặn có một người bạn của tôi từ xa tới cũng muốn tham gia, ba người chúng ta cùng đi".

Hoa Kiến Thành dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiên sinh, tiên sinh có nhãn lực phi phàm, vượt xa người bình thường như tôi. Đến lúc đó, tiên sinh có thể giúp tôi chọn vài món đồ được không? Lần này, tôi đã chuẩn bị ba tỷ".

Ngô Bình: "Còn phải xem ông muốn mua cái gì".

Hoa Kiến Thành: "Mua dược liệu hoặc là đan dược có thể kéo dài tuổi thọ của tôi, giúp tôi sống lâu".

Ngô Bình gật đầu: "Khi đến nơi đó, tôi sẽ để mắt giúp ông".

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh. Tiên sinh, vậy chúng ta đi gặp bạn của tôi đã nhé?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK