Ngô Bình: “Chính vì nguy hiểm nên tôi mới phải vào, mọi người chờ ở đây đi”.
Nói rồi, anh cất bước đi vào con đường băng,
Hoa Giải Ngữ cả kinh định đi theo. Nhưng đã bị một long vệ cản lại. Các long vệ đều một mực tuân thủ mệnh lệnh của Long chủ.
“Long chủ đã nói chúng ta chờ bên ngoài”, người kéo Hoa Giải Ngữ lại nói.
Hoa Giải Ngữ tức giận: “Tránh ra, nhỡ Long chủ gặp nguy hiểm, anh có chịu trách nhiệm được không?”
Long vệ đó bình thản nói: “Thư ký Hoa, Long chủ sẽ không gặp nguy hiểm đâu”.
Sau khi được Ngô Bình huấn luyện, các long vệ này đều coi như một người Long chủ vừa mạnh vừa thần bí. Sau đó, họ tự động tin tưởng vào mọi quyết định của anh.
Ngô Bình vừa chạm chân xuống lối đi bằng băng thì đã thấy toàn thân lạnh toát, anh nhanh chóng thi triển Thuần Dương Tiên Lực, để chống lại cái lạnh.
Mới đi được năm bước, Ngô Bình đã dừng lại, sau đó giơ tay lên ấn vào vách băng, sau một chuỗi tiếng động, đã có 36 chông băng ngoi từ dưới đất lên.
Nếu Ngô Bình không phát hiện ra cơ quan trước thì lát nữa không bị thương cũng phải giật mình.
Hoa Giải Ngữ hét lên: “Long chủ cẩn thận”.
Ngô Bình xua tay rồi đi tiếp, cứ đi được vài bước anh lại ấn chỗ này hoặc giẫm lên chỗ kia, sau đó phía trước đều xuất hiện đủ loại cơ quan.
Cuối cùng, Ngô Bình đã đi tới chỗ các thi thể nằm, anh phát hiện các thi thể đều đã bị đông cứng, toàn thân đẫm máu, chắc trước khi chết đều bị thương nặng.
Anh quan sát rồi lẩm bẩm: “Băng Phách Sát Trận!”
Anh vừa nói dứt câu thì có một khối băng trong vách tường cử động, nó như một chiến sĩ được điều động, chậm chậm bước ra từ vách băng, phía sau chỉ còn một khoảng trống vuông vức.
Sau đó thân của khối băng dần biến thành một chiến sĩ cao 1m75, tay cầm đao băng. Nó được làm từ băng đá nghìn năm, trên đầu có một lá bùa đang nhấp nháy.
Nó chém đao băng về phía Ngô Bình, rõ ràng các thành viên của đội Tây Nam bỏ mạng ở đây cũng vì bị chiến sĩ này giết chết.
Tốc độ của nó rất nhanh, loáng cái đã áp sát Ngô Bình. Điều đáng sợ hơn là nó vừa hành động, thân thể đã như biến mất.
Ngô Bình cười lạnh rồi giơ kiếm Hắc Long lên chém một đường.
Cheng!
Kiếm Hắc Long vô cùng sắc bén đã chém đôi người chiến sĩ băng. Tiếp đó đường kiếm lại loé lên, một cái đầu bằng băng cũng bị bổ đôi, lá bùa đang nhấp nháy tắt hẳn.
Ngô Bình đã giết một chiến sĩ băng, ngay sau đó lại có thêm bốn khối băng nữa cử động. Sau đó chúng cũng biến thành các chiến sĩ băng hệt như con lúc trước.
Ngô Bình cau mày: “Chưa hết cơ à?”
Nói rồi, anh chém mạnh kiếm Hắc Long vào vách băng.
Sau vài nhát chém, vách băng vỡ nát, đệ lộ ra các phù văn kỳ lạ khắc bên dưới. Ngô Bình nhanh chóng chém hét các lớp băng để thấy được một mật trận to như bàn ta.
Ngô Bình cầm lấy mật trận, bốn chiến sĩ băng đang định tấn công Ngô Bình lập tức lùi lại.
Ngô Bình mượn khả năng nhìn xuyên thấu để phá trận pháp.
Sau đó, anh mới vẫy tay với nhóm Hoa Giải Ngữ, gọi họ vào.
Vì các cơ quan đều đã bị anh phá giải hết nên mọi người đi vào đều an toàn.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, ban nãy là người băng ạ?”
Ngô Bình: “Là con rối băng, do trận pháp điều khiển. Tôi thấy trận pháp này có thể điều khiển tối đa 49 con rối băng, bảo sao mà người của đội Tây Nam đều chết cả”.
Hoa Giải Ngữ thấy mới đi được nửa đường thì rụt rè nói: “Có đi tiếp không ạ?”
Ngô Bình: “Đã mất công vào rồi thì cứ đi tiếp xem sao. Mọi người khiêng thi thể ra ngoài đi, tôi sẽ vào trong tiếp”.
Các long vệ khiêng thi thể của các thành viên ra ngoài, còn Ngô Bình thì đi tiếp.
Nửa đường sau không còn cơ quan nữa, Ngô Bình cứ thế đi thẳng một mạch. Sau đó, anh chợt dừng bước thì đôi mắt xuyên thấu của anh đã nhìn thấy có một luồng sức mạnh khủng bố đang vờn quanh trong khối băng.
Ngô Bình lập tức chạy tới phía lối ra nhanh như tia chớp, anh vừa đi, đã có sương mù màu xanh phun lên. Đó là hàn khí cực mạnh, có thể khiến vật thể giảm xuống âm độ ngay lập tức. Với mức nhiệt như vậy thì hoạt động của nguyên tử cũng phải ngưng.
Dù Ngô Bình có thực lực rất mạnh, nhưng nếu bị hàn băng phun trúng người thì cũng sẽ bị đóng băng ngay.
Ngô Bình rồi khỏi con đường băng thì thấy phía trước có một căn phòng băng rộng 10 mét vuông. Ba vách tường của căn phòng này là các ô vuông, trong mỗi ô vuông đều có một cái hộp.
Ngô Bình sáng mắt lên, anh liếc nhìn là biết bên trong các hộp này đều có các vật cực nguy hiểm, hơn nữa còn là vật sống.
Căn phòng băng đã rất lạnh rồi, nhưng bên trong các hộp ấy còn lạnh hơn. Vì nhiệt độ quá thấp nên các vật sống bên trong đều trong trạng thái ngủ đông. Một khi có người mở hộp ra thì chúng mới tỉnh lại. Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thì Ngô Bình không biết được.
Anh mặc kệ mấy cái hộp đó rồi tìm các cửa ngầm trong phòng này. Quả nhiên, không lâu sau anh đã tìm thấy cơ quan. Anh giơ tay ấn vào tường thì có một khối băng to như bàn tay lún vào.
Một tiếng động vang lên, căn phòng băng lại xuất hiện thêm một cánh cửa.
Ngô Bình quan sát một lúc thấy phía sau cửa này toàn sương mù thì thử dò bằng thần niệm, anh phát hiện thần niệm của mình chỉ phóng xa được có ba mét.
Vì thế, anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì mới nhìn thấy tình hình thật sự bên trong.
Đó là một đại điện khổng lồ được làm bằng hàn băng cả trăm triệu năm, bên trong có các giá làm bằng băng, trên đó có rất nhiều đồ, chắc toàn vật chôn theo mộ.
Chính giữa đại điện có một chiếc quan tài bằng băng dài năm mét, rộng hai mét và cao gần ba mét. Quan tài trong suốt nên Ngô Bình có thể nhìn thấy thi thể của một người phụ nữ nằm bên trong.
Làn da của người phụ nữ trong suốt, diện mạo tuyệt sắc, bà ấy mặc áo lông màu trắng, đồ trang sức cũng tuyệt đẹp.
Ngô Bình cũng không khỏi cảm thán trước sắc đẹp của bà ấy.
Anh chắp tay nói với quan tài: “Vãn bối làm phiền rồi! Trước khi đi, tôi sẽ mang theo vật chôn cùng với bà, xin bà bỏ qua cho”.
Sau đó, anh cất hết hộp ở đây vào không gian Hắc Thiên.
Xong xuôi, anh chợt nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Ngô Bình lạnh toát người rồi nhảy ra xa: “Ai!”
“Dám động vào đồ của chủ nhân tôi, to gan đấy”, giọng nói đó lại vang lên.
Ngô Bình quay lại thì nhìn thấy có một con rối băng trông giống hệt cô gái đang tức giận nhìn mình.
Anh vội giải thích: “Chủ nhân cô chết rồi, tôi lấy ít đồ thì có làm sao”.
Con rối lạnh giọng nói: “Bỏ hết đồ lại, không tôi sẽ giết anh!”
Chương 782: Tích Nhi
Ngô Bình quan sát còn rối rồi nói: “Không”.
Vù!
Con rối cử động rồi hoá thành một tàn ảnh, sau đó chém 34 đao ra với khí tức bức người. Song, Ngô Bình đã né tới gần quan tài ngay.
Con rối sợ làm hỏng quan tài nên lập tức dừng tay rồi nói: “Mau tránh xa quan tài ra!”
Ngô Bình nhìn người phụ nữ trong quan tài rồi hỏi: “Chủ nhân của cô chết thế nào?”
Con rối nổi giận: “Chủ nhân của tôi chưa chết! Người chỉ đang hấp thu sức mạnh hàn băng trăm triệu năm nên tạm thời ngủ say thôi”.
Ngô Bình cau mày nói: “Ngủ đông à? Nhưng rõ ràng bà ấy đã tắt thở và hồn bay phách tán rồi!”
“Nói vớ vẩn!”, khối băng nổi giận: “Chủ nhân sẽ không lừa tôi”.
Ngô Bình hỏi con rối: “Hai người có quan hệ chủ tớ à?”
Con rối: “Đương nhiên! Năm xưa, tôi chỉ là một du hồn, chính chủ nhân đã cho tôi cơ thể và dạy tôi tu hành”.
Ngô Bình: “Sao chủ nhân của cô lại nằm trong cổ mộ này?”
Con rối: “Chủ nhân gặp chút vấn đề trong lúc tu hành nên đã bảo tôi xây dựng ngôi mộ cổ này để người ngủ đông một thời gian, nhân tiện tránh tai kiếp”.
Ngô Bình quan sát đại điện thì mới phát hiện đại trận xung quanh đều là đại trận Khi Thiên trong truyền thuyết. Đại trận này có thể che mắt được đạo trời, những người tu hành cao thâm thường dùng nó để tránh tai kiếp.
Ngô Bình đi một vòng trong đại điện rồi thở dài một hơi.
Con rối: “Anh thở dài cái gì?”
Ngô Bình: “Chủ nhân của cô muốn xây dựng ngôi mộ cổ này để tránh tai kiếp, nhưng bà ấy đã thất bại rồi”.
Con rối run lên: “Thất bại ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế, cô nhớ lại đi. Có một lần chủ nhân cô nằm trong quan tài đã mở mắt đúng không?”
Con rối gật đầu: “Đúng, vào năm thứ bảy khi người vào đây, chủ nhân đã mở mắt, hơn nữa còn cười với tôi”.
Ngô Bình: “Bà ấy có nói gì không?”
Con rối: “Chủ nhân bảo tôi rời khỏi đây, nhưng tôi không muốn, tôi phải ở cạnh người”.
“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi.
Con rối: “Chủ nhân nhắm mặt lại, sau đó cứ thể ngủ đến tận giờ”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của cô tránh tai kiếp thất bại nên đã hồn bay phách tán. Tiếc là bà ấy không còn đủ mạnh nên chỉ nói được vậy với cô thôi”.
Con rối hét lên rồi đánh bay nóc quan tài. Cô ấy cầm tay cô gái rồi nói: “Chủ nhân, người mau tỉnh lại đi”.
Ngô Bình thấy cô ấy đau lòng như vậy thì an ủi: “Có muốn nói vài lời với chủ nhân của cô không?”
Con rối ngoái lại hỏi anh: “Anh có thể giúp chủ nhân tôi tỉnh lại ư?”
Ngô Bình: “Không, nhưng tôi có thể gọi tàn hồn của cô ấy về. Chủ nhân của cô bét cũng ở cảnh giới Thiên Tiên rồi, lực thần hồn rất mạnh, tuy đã chết nhưng cũng còn lưu vài tàn hồn trên nhân gian. Tôi có thể triệu tập các tàn hồn ấy, để hai người nói với nhau lời cuối”.
Con rối nắm chặt tay thành quyền: “Được”.
Ngô Bình lấy nến dẫn hồn ra rồi đốt trên quan tài, sau đó niệm thần chú. Anh mới niệm được một nửa thì nến dẫn hồn đã phát ra tia sáng xanh.
Nửa tiếng sau, ánh sáng của nến dẫn hồn đã biến thành màu tím, người phụ nữ trong quan tài lập tức mở mắt.
Con rối mừng rỡ: “Chủ nhân”.
Người phụ nữ: “Tích Nhi, sao con vẫn ở đây?”
Con rối muốn khóc mà không được, vì nó chỉ là con rối nên run giọng nói: “Chủ nhân, người không còn ở nhân gian nữa sao?”
Người phụ nữ: “Tích Nhi, ta tránh thiên kiếp thất bại nên bị thần lôi cửu thiên giết rồi. Đừng buồn nữa, sau khi ra ngoài hãy tìm một nơi để tu luyện”.
Lúc này, bà ấy nhìn sang Ngô Bình: “Là cậu triệu tập tàn hồn của tôi à?”
Ngô Bình: “Làm phiền tiền bối rồi”.
Người phụ nữ: “Sau khi chết, tôi chỉ còn bận lòng với mỗi Tích Nhi, hi vọng cậu có thể chăm sóc nó. Tôi có một một chiếc nhẫn băng, bên trong có nhiều đồ của tôi, tôi sẽ tặng cho cậu”.
Dứt lời, cô ấy giơ tay lên trước mặt con rối: “Tích Nhi, hãy sống thật tốt!”
Nói rồi, tay cô ấy thõng xuống, không cử động nữa. Cùng lúc đó, trong đầu Ngô Bình hiện lên một thông tin, đó là cách sử dụng chiếc nhẫn và thông tin về Tích Nhi.
Thì ra, khi còn trẻ người phụ nữ này đã yêu con trai của kẻ thù, họ sinh ra một người con, đó chính là Tích Nhi. Tích Nhi có thần thể băng phách, là thiên tài tu luyện.
Nhưng bố của Tích Nhi không chịu được áp lực từ gia đình nên đã giao Tích Nhi cho gia tộc. Người trong gia tộc thấy Tích Nhi có thần thể băng phách nên rất hoảng sợ, họ đã rút hồn phách của cô ấy ra rồi cho thần phách của một đứa trẻ khác trong gia tộc vào cơ thể Tích Nhi.
Sau khi biết chuyện, người phụ nữ đã nổi giận và dẫn người đi giết gia đình nhà chồng và cướp lại hồn phách của con gái mình. Song gia tộc kia đã có sự chuẩn bị, bà ấy đã bị thương trong trận đấu, gia tộc kia cũng tổn thất nặng nề.
Về sau, người phụ nữ đã chế tạo một cơ thể bằng băng trăm triệu năm rồi cho hồn phách của con gái mình vào và dạy cô bé tu luyện. Nhưng Tích Nhi không hề biết thân thế của mình nên luôn gọi bà ấy là chủ nhân.
Sau khi biết hết mọi chuyện, Ngô Bình thở dài một hơi rồi nói với con rối: “Cô hãy đi với tôi”.
Con rối lắc đầu: “Không, tôi phải ở lại với chủ nhân”.
Ngô Bình: “Bà ấy chết rồi, nhưng vẫn bận tâm về cô nên cô phải sống cho tốt”.
Con rối lạnh giọng nói: “Anh lấy nhẫn của chủ nhân rồi biến đi”.
Ngô Bình cau mày: “Cô không thấy mong muốn duy nhất của chủ nhân cô là muốn cô sống thật tốt à?”
Con rối: “Mong muốn của chủ nhân tôi?”
Ngô Bình: “Chủ nhân cô muốn cô rời khỏi đây và sống thật tốt”.
Con rối cúi đầu xuống: “Nhưng ngoài chủ nhân ra, tôi không còn quen ai nữa”.
Ngô Bình: “Chúng ta quen nhau rồi còn gì? Tôi là Ngô Bình, tôi rất thông thuộc cuộc sống ở bên ngoài, tôi sẽ giúp cô thích ứng”.
Con rối trầm mặc một lát rồi nói: “Được, tôi đi với anh”.
Ngô Bình cười nói: “Phải thế chứ!”
Anh đi tới quan tài tháo nhẫn rồi rời khỏi đây với con rối.
Lúc đi tới con đường băng, Ngô Bình nói: “Cô nấp đi”.
Con rối gật đầu rồi biến mất.
Ra ngoài rồi, Ngô Bình nói với một long vệ: “Lát ra ngoài xong thì cho nổ lối vào đi”.
Long vệ nhận lệnh rồi ném thuốc nổ vào, không lâu sau con đường băng đã sụp đổ, lối vào đã bị đóng kín.
Sau đó, Ngô Bình đi về lều trại mà Phương Vĩnh Thương chuẩn bị riêng cho Ngô Bình, anh nói: “Ra đi”.
Con rối xuất hiện, nhờ có ánh sáng mà làn da của cô ấy không còn trong suốt nữa, trông đã giống như người bình thường. Nhưng làn da vẫn rất tái, thiếu huyết sắc.
Ngô Bình hỏi: “Cô là Tích Nhi à?”
Con rối: “Tôi là Khương Tích”.
Ngô Bình: “Khương Tích, chủ nhân của cô thật sự hết lòng với cô đấy, qua bao năm, cơ thể này của cô đã hoá thành người thật rồi”.
Khương Tích hỏi: “Cơ thể của tôi không còn là băng nữa à?”
Ngô Bình gật đầu: “Băng phách trăm triệu năm có khả năng tự động tiến hoá. Nhiều năm qua, nó đã dần thích ứng với thần phách của cô. Nói đúng ra thì thể chất hiện giờ của cô còn mạnh hơn trước kia”.
Khương Tích ngẩn ra: “Thể chất ngày xưa của tôi? Sao anh biết?”
Chương 783: Ứng thân thứ mười hai
Ngô Bình không muốn giấu giếm nữa nên kể hết sự thật cho Khương Tích nghe.
Nghe xong, cô ấy bật khóc nức nở vô cùng thê lương.
Ngô Bình an ủi: “Cô đừng buồn nữa, sau này phải sống thật tốt để mẹ cô được yên lòng nơi suối vàng”.
Khương Tích: “Sao mẹ không nói cho tôi biết chứ?”
Ngô Bình: “Có lẽ mẹ cô có suy nghĩ riêng, hơn nữa bà ấy vẫn luôn đối xử với cô như con gái ruột mà”.
Khương Tích gật đầu: “Đúng, mẹ rất tốt với tôi”.
Ngô Bình: “Vì thế cô đừng buồn nữa, vì cô vẫn luôn được mẹ mình quan tâm và che chở rồi”.
Khương Tích thở dài nói: “Anh nói đúng, sau này Tích Nhi đành nhờ cả vào anh”.
Ngô Bình: “Giờ cô toàn nói tiếng tiên thôi, sau này phải học ngôn ngữ của người hiện đại”.
Khương Tích hỏi: “Phải học thế nào?”
Ngô Bình lấy một cái laptop ra rồi nói: “Học bằng cái này này”.
Ngô Bình dạy Khương Tích cách lên mạng xong rồi bắt đầu nghiên cứu các cái hộp và chiếc nhẫn hàn băng trong cổ mộ.
Đúng lúc này, cảnh vệ của Phương Vĩnh Thương chợt chạy vào báo: “Long chủ, có một vị hoà thượng đến nói muốn gặp người”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoà thượng nào?”
Cảnh vệ: “Người đó tự xưng là Long Ấn”.
Ngô Bình giật mình nói: “Tôi ra ngay!”
Ngày trước, Ngô Bình từng gặp Long Ấn ở tiệc của Đường Môn, lúc đó ông ấy đã đưa cho anh một tấm thiệp mời, mời anh đến sự đại hội Liên Hoa được tổ chức vào tháng sáu này.
Phương Vĩnh Thương đang ngồi với một vị hoà thượng trong lều tiếp khách. Ông ấy đã ở Tàng Nguyên nhiều năm nếu đương nhiên có biết đại sư Long Ấn, vì thế tiếp đón rất chu đáo.
Ngô Bình vừa đến, Long Ấn đã đứng dậy cười nói: “Thần y Ngô, chúng ta gặp lại nhau rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Đại sư Long Ấn, ông đến tìm tôi ư?”
Long Ấn gật đầu: “Tôi nghe nói cậu ở gần đây nên nhờ người hỏi xem vị trí cụ thể của cậu ở đâu. Biết cậu đang ở doanh trại này nên tôi đến để gặp cậu”.
Ngô Bình: “Tôi đến hơi gấp nên chưa kịp đến chào đại sư, mong đại sư lượng thứ”.
Long Ấn xua tay: “Long chủ quá lời rồi. Tôi đến tìm cậu là có việc nhờ vả”.
Ngô Bình: “Chuyện gì vậy?”
Long Ấn: “Tôi là trụ trì của chùa Kim Đỉnh, nửa tháng trở lại đây, các tăng nhân ở chùa tôi liên tục đổ bệnh, tôi đã mời bác sĩ ở Tàng Nguyên đến chữa trị, nhưng không hiệu quả. Biết tin cậu đang ở đây nên tôi mới mạo muội tới nhờ cậu đến chùa khám cho họ”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi với đại sư”.
Long Ấn mừng rỡ: “Cảm ơn Long chủ!”
Ngô Bình: “Đại sư cứ về trước, chiều tôi sẽ tới”.
Tiễn Long Ấn đi rồi, Phương Vĩnh Thương mới nói: “Không ngờ Long chủ lại quen đại sư Long Ấn”.
Ngô Bình: “Long Ấn này có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Tàng Nguyên, đến anh cũng quen còn gì”.
Phương Vĩnh Thương: “Đương nhiên, ông ấy là người theo hầu thánh tăng, địa vi cao lắm”.
Nói đến đây, Phương Vĩnh Thương chợt nghiêm giọng: “Tôi nghĩ Long chủ không nên đến chùa Kim Đỉnh”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Phương Vĩnh Thương: “Tôi có quen vài thượng sư của Tàng Nguyên, họ bảo có tà ma ở chùa này. Bây giờ, các thượng sư ở Tàng Nguyên đều coi chùa ấy là nơi ma quỷ, ai cũng tránh xa”.
Ngô Bình thấy khó tin: “Chùa Kim Đỉnh có ma ư?”
Phương Vĩnh Thương trầm giọng nói: “Theo tiên đoán trong kinh phật, vị trí của ngôi chùa ấy là ứng thân thứ 12 của Phật tổ, Phật tổ sẽ chuyển thế ở đó! Đây là chuyện lớn, một khi ứng thân xuất hiện, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật tối cao ở Tàng Nguyên, đến thánh tăng cũng phải hành lễ”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh biết Phật có ba thân phận là pháp thân, báo thân và ứng thân. Ứng thân là phật sẽ đầu thai vào một sinh linh bất kỳ, xuống dưới nhân gian để phổ độ chúng sinh.
Phật có rất nhiều ứng thân, trong đó tại Tàng Nguyên sẽ là ứng thân thứ 12.
Ngô Bình hỏi Phương Vĩnh Thương: “Ứng thân thứ 12 này đã từng xuất hiện chưa?”
Phương Vĩnh Thương gật đầu: “Từng xuất hiện hai lần rồi, một lần ở triều Đường, một lần ở triều Nguyên. Hai lần đó, người chuyển thế đều là người thống trị cao nhất ở Tàng Nguyên”.
Phương Vĩnh Thương hỏi: “Long chủ, cậu cũng là người tu hành, vậy thử nói xem chuyện chuyển thế là thật hay giả?”
Ngô Bình hỏi lại ông ấy: “Anh có tin không?”
Phương Vĩnh Thương cười đáp: “Nửa tin nửa không, dẫu sao tôi cũng từng gặp khá nhiều cao tăng rồi. Đúng là họ rất giỏi, nhưng nếu nói đến chuyện Phật chuyển thế thì hơi khó tin”.
Ngô Bình: “Trong Phật môn có một kiểu tu thức na ná như Tiên môn, cũng có Nhãn, Nhĩ, Tị, Thiệt, Thân, Ý. Nhưng họ cho rằng sau đó, thức thứ bảy, thứ tám và thứ chín nữa.
Phương Vĩnh Thương nghe mà chẳng hiểu gì”.
Ngô Bình giải thích: “Sáu thức đầu tiên là các giác quan giúp anh nhận biết thế giới. Thức thứ bảy là Manas-vijnana, nó là một dạng ý thức. Ví dụ một người sẽ thường hay nghĩ mình là ai, mình đến từ đâu, mình sẽ đi đâu? Những suy nghĩ này bắt nguồn từ thức thứ bảy”.
Phương Vĩnh Thương gật đầu: “Còn thức thứ tám?”
Ngô Bình: “Thức thứ tám là Tathāgatagarbha. Đệ tử cửa Phật hay có câu, trong tâm mỗi người đều có Phật, đó là chỉ thức thứ tám”.
Anh nói tiếp: “Chuyển thế trùng sinh có hai loại, một là Manas-vijnana chuyển sinh, từ sự nghiệp đến tính cách vẫn giữ nguyên. Hầu hết các tu sĩ Tiên đạo mà được chuyên thế thì đều theo kiểu này”.
“Kiểu thứ hai là chuyển sinh Tathāgatagarbha. Kiểu này sẽ từ bỏ thân thế và tính cách trước đó rồi một lòng hướng Phật. Phật tổ ứng thân chuyển thế mà anh nói chính là kiểu này”.
Phương Vĩnh Thương: “Vậy chuyển thế là có thật à?”
Ngô Bình: “Thật giả có gì khác nhau đâu? Ví dụ có một người không phải là chuyển thế, nhưng những người được lợi từ người đó cứ bảo đó là người chuyển thế, mọi người tin thì đó sẽ là thật. Tiếp nữa, có một người đúng là Phật tổ chuyển thế thật, nhưng vừa ra đời đã bị người xấu hại chết rồi bảo đó là con của ma quỷ, người đời tin thì đó cũng là thật”.
Phương Vĩnh Thương đã hiểu ý của Ngô Bình: “Ý cậu là có người cố tình bịa đặt về chùa Kim Đỉnh, vì họ không muốn ứng thân của Phật tổ chuyển thế?”
Ngô Bình: “Khả năng này rất cao, Phương tướng quân, chuyện này rất quan trọng, tôi không thể coi thường được”.
Phương Vĩnh Thương gật đầu: “Tôi hiểu rồi, Long chủ, cậu nên báo cho cấp trên một tiếng”.
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Ngô Bình về lều rồi gọi một cuộc điện thoại, chỉ anh mới có số điện thoại này, nhưng anh cũng không biết đầu bên kia là ai.
Nếu gặp chuyện lớn, anh phải thông báo vào số đó, để xin chi viện hoặc để cấp trên quyết định.
Điện thoại kết nối, một giọng nam vang lên: “Long chủ Ngô, có chuyện gì thế?”
Ngô Bình kể vắn tắt lại mọi chuyện: “Có lẽ ứng thân của Phật tổ sẽ chuyển thế ở chùa Kim Đỉnh, có người muốn hại ứng thân này. Chuyện quan trọng nên tôi muốn xin chỉ thị trực tiếp của cấp trên”.
Người đó nói: “Mười phút nữa tôi sẽ gọi lại”, nói rồi, người đó cúp máy.
Chương 784: Cậu nhóc câm
Chưa tới 10 phút sau, người đó đã gọi lại: “Chuyện này cậu đừng tham gia, lặng lẽ quan sát thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Không tham gia?”
Người kia: “Chuyện này có liên quan đến Thánh tăng”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình định nói gì đó lập tức im bặt: “Tôi biết rồi”.
Anh bỏ điện thoại xuống rồi lặng lẽ rời khỏi doanh trại.
Nửa tiếng sau, anh đã xuất hiện bên ngoài chùa Kim Đỉnh. Lúc này, Ngô Bình đã thay sang bộ lễ phục giáo chủ của Hắc Thiên Giáo, đó là một chiếc áo choàng màu đen và một cái mũ màu đỏ rất cao.
Đại sư Long Ấn ra nghênh đón, khi nhìn thấy Ngô Bình thì ông ấy ngẩn ra: “Long chủ…”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi là giáo chủ Hắc Thiên, nay đến chùa ta chơi”.
Long Ấn ngẩn ra rồi nói: “Thì ra là giáo chủ Hắc Thiên, mời vào!”
Long Ấn mời Ngô Bình vào chùa, sau đó đi thẳng tới một phật điện, ông ấy hỏi: “Thần y Ngô, sao cậu lại ăn mặc thế này?”
Ngô Bình: “Cấp trên không muốn tôi dùng thân phận của Long chủ đến đây, vì thế tôi đành dùng thân phận giáo chủ của Hắc Thiên Giáo”.
Dứt lời, anh hỏi Long Ấn: “Ông chưa nói thật với tôi”.
Long Ấn thở dài nói: “Giáo chủ phát hiện ra ư?”
Ngô Bình: “Xin ông hãy kể đúng sự thật”.
Long Ấn nắm tay Ngô Bình, ngay sau đó trong đầu anh đã vang lên giọng nói của ông ấy.
“Giáo chủ Ngô, Thánh tăng từng dặn tôi là mồng một tháng sáu năm nay, người sẽ chuyển thế trùng sinh ở chùa Kim Đỉnh. Sứ mệnh của tôi là bảo vệ cho chuyển thế của người”.
Ngô Bình: “Trong chùa liên tục có tăng nhân bị bệnh, là có người cố ý ư?”
Long Ấn gật đầu: “Có khá nhiều thượng sư giỏi giang ở Tàng Nguyên không muốn tăng nhân chuyển thế”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi nghe nói người chuyển thế là ứng thân số 12 của Phật tổ cơ mà?”
Long Ấn: “Nói thế cũng không sai, Thánh tăng vốn là ứng thân của Phật tổ xuống nhân gian”.
Ngô Bình: “Ông đã tìm thấy người chuyển thế của Thánh tăng chưa?”
Long Ấn lắc đầu: “Tôi vất vả tìm cả nửa tháng nay mà vẫn chưa thấy đâu”.
Ngô Bình: “Chắc chắn Thánh tăng sẽ chuyển thế ở chùa Kim Đỉnh ư?”
Long Ấn gật đầu: “Đúng, chính Thánh tăng nói với tôi mà”.
Ngô Bình: “Đến ông còn không tìm được thì sao người khác tìm nổi. Vì thế, họ phải giết hết các tăng nhân ở đây. Cuối cùng họ sẽ hại hết tăng nhân ở chùa này.
Long Ấn thở dài nói: “Lẽ ra chuyện này tôi không định phiền đến cậu đâu, nhưng tôi không nỡ để các tăng nhân trong chùa bị liên luỵ nên đành tới xin cậu”.
Ngô Bình: “Nếu tôi đã đồng ý giúp thì sẽ cố hết sức”.
Long Ấn: “Chùa Kim Đỉnh chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn đức của giáo chủ Ngô. Tôi sẽ gọi những người bị bệnh tới nhờ cậu chữa trị”.
Long Ấn đi rồi, Ngô Bình lập tức phóng thần niệm đi để quan sát chùa Kim Đỉnh. Tiếc là thần niệm của anh không thể phóng đến đại điện, vì bên ngoài một luồng sức mạnh kỳ lạ, có thể ngăn cách mọi thần niệm.
Ngô Bình không từ bỏ, mà đứng dậy đi tới đó. Vừa bước qua cửa, anh đã nhìn thấy có một cậu thiếu niên 13, 14 tuổi đi chân trần, chảy nước mũi đang ôm một bó củi đi qua.
Mái tóc của cậu ấy rối bời, mặt mày tím tái, trông cũng chẳng ưa nhìn, anh gọi cậu ấy lại: “Em tên gì?”
Cậu thiếu niên ngoái lại nhìn anh rồi bỏ bó củi xuống, sau đó chỉ vào miệng mình, ngỏ ý không biết nói.
Ngô Bình: “Em bị câm à?”
Vì thế, anh xua tay bảo cậu ấy đi tiếp. Cậu thiếu niên không sợ người lạ mà mỉm cười bước qau.
Ngô Bình nhìn yết hầu của cậu ấy rồi nói: “Không đúng, giọng của cậu ấy có sao đâu, sao lại không nói được?”
Đúng lúc này, có một tăng nhân béo ục ịch đi tới rồi quát nạt: “Đan Châu, sao không mang củi chất vào nhà củi?”
Cậu thiếu niên chạy ngay đi.
Vị tăng nhân ấy lại quay sang nói với Ngô Bình: “Còn cậu nữa, đừng có đi lại lung tung”, dứt lời, ông ta bỏ đi luôn.
Ngô Bình thấy tò mò về cậu nhóc đó nên đi theo.
Cậu nhóc ôm củi đi qua mấy cái sân rồi tới phòng chất củi. Ở đây có rất nhiều gỗ và củi, cậu nhóc đang chất tiếp củi lên.
Ngô Bình bước vào, sau đó lấy quả của Địa Tiên Giới ra đưa cho cậu ấy: “Cho em này”.
Cậu nhóc kinh hãi rồi nhận lấy bằng hai tay, sau đó cúi người cảm ơn Ngô Bình rồi mới cắn một miếng. Quả này rất ngọt, cậu nhóc ăn xong thì sáng mắt lên.
Ngô Bình nhìn mà bật cười: “Giọng nói của em có sao đâu mà lại không biết nói, chắc do ảnh hưởng tâm lý đúng không? Có muốn anh giúp em nói chuyện không?”
Cậu nhóc nhìn Ngô Bình rồi xua tay, ra hiệu mình không hiểu anh nói gì. Ngô Bình nói tiếng phổ tông, còn cậu ấy thì chỉ nghe hiểu được tiếng địa phương.
Ngô Bình mỉm cười, sau đó giơ tay ấn vào lưng cậu nhóc, một luồng khí xông lên cổ cậu ấy, cậu nhóc hét lên: “A!”
Nghe thấy âm thanh đó, Ngô Bình biến sắc mặt, vì giọng nói này có chứa sự uy nghi vô thượng, hoàn toàn không giống giọng nói của một cậu nhóc.
Cậu nhóc cũng ngẩn ra, không ngờ mình lại nói được.
Ngô Bình lấy ngay một miếng vải to ra, sau đó cuộn tròn vào người cậu nhóc rồi bê ra ngoài.
Cậu ấy có thể phát ra âm thanh như vậy, chắc chắn là chuyển thế của Thánh tăng! Mà chắc chắc những người không muốn chuyển thế của thanh tăng sống cũng đã nghe thấy.
Nói cách khác, Ngô Bình đã vô tình để lộ thân phận của Thánh tăng chuyển thế. Hiện giờ, anh phải dẫn cậu ấy đi để tránh nguy hiểm.
Anh vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy một tăng nhân cao lớn, thấy anh vác một vật nặng, người đó nói: “Cậu vác gì kia?”
Ngô Bình mặc kệ người đó rồi bay lên, chạy ra khỏi chùa.
Anh vừa nhảy lên nóc chùa thì đã thấy có mấy chục người đuổi theo mình với vẻ sát ý rất mạnh.
Ra đến bên ngoài, Ngô Bình ngồi lên Nhân Bì rồi bay xa. Anh thấy phải rời khỏi đây thì cậu nhóc mới được an toàn.
Anh đang bay trên không thì chợt thấy chấn động, sau đó đã nhìn thấy có một bàn tay màu xanh to như ngọn núi ở phía Tây đang chộp về phía này, tốc độ của nó rất nhanh.
Dưới áp lực của nó, Viêm Dương kêu lên: “Thượng tiên mau chạy đi”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Quay lại!”
Anh chợt ý thức được là chùa Kim Đỉnh mới là nơi an toàn với cậu thiếu niên này.
Viêm Dương quay đầu rồi bay về phía chùa Kim Đỉnh, sau đó mới đáp xuống. Ngô Bình nhìn thấy Long Ấn, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Giáo chủ Ngô, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình thở dài: “Là tôi sơ suất”.
Dứt lời, anh bỏ cậu thiếu niên xuống.
Long Ấn tròn mắt hỏi: “Là cậu ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Cậu ấy bị lộ thân phận rồi, tôi định đưa cậu ấy đi, nhưng vừa rời khỏi phạm vi chùa Kim Đỉnh thì đã bị một cao thủ chèn ép”.
Dứt lời, anh nhìn lên trời thì thấy bàn tay ấy vẫn lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thể đáp xuống.
Long Ấn trầm giọng nói: “Chùa Kim Đỉnh có pháp bảo trấn chùa, tà ma không thể vào được”.
Chương 785: Kim Cương Minh Vương
Ngô Bình thở dài nói: “Là tôi lỗ mãng”.
Long Ấn: “Chuyện này không trách giáo chủ được, nếu họ không thể xác định mục tiêu thì nhất định sẽ giết hết tăng nhân của chùa Kim Đỉnh”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Đại sư, người ra tay ban nãy ít cũng phải là cường giả cảnh giới Chân Quân rồi, ông có biết lai lịch của người đó không?’
Long Ấn: “Nếu tôi không nhầm thì đấy là lão tổ Lục Bào. 200 năm trước, Lục Bào tác quái ở Thục, sau đó bị Thánh tăng dạy cho một bài học rồi trốn sang Đông Nam Á, không dám xuất đầu lộ diện”.
Ngô Bình: “Họ không thể vào đây đúng không?”
Long Ấn: “Trong chùa Kim Đỉnh có một toà tháp Ngũ Lôi, hạng tà ma như Lục Bào không vao được đâu. Nhưng họ sẽ cử những người có tu vi cao hơn đến”.
Ngô Bình: “Mình cứ chờ xem sao đã, tôi sẽ điều trị cho những người bị bệnh trước”.
Có mấy chục người bị nhiễm độc, thậm chí có người còn đang hấp hối, Ngô Bình lập tức dùng y thuật để chữa trị cho họ.
Khi anh chữa cho những người bị nặng nhất xong thì bên ngoài chợt vang lên tiếng huyên náo, sau đó là tiếng đánh đấm. Không lâu sau, có tiếng sấm sét đùng đoàng, cuối cùng thì mới yên tĩnh trở lại.
Một tăng nhân mặc áo bào đỏ đi vào, trông người này rất trẻ, nhưng vẻ mặt uy nghiêm và có phật quang hộ thể.
Nhìn thấy người đó, Long Ấn vôi đứng dậy ra đón: “Tham kiến Kim Cương Minh Vương!”
Đây chính là Kim Cương Minh Vương, ông ta mỉm cười hỏi: “Long Ấn, lâu lắm chúng ta mới gặp lại nhỉ!”
Ông ta liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ai là Thánh tăng chuyển thế?”
Long Ấn giơ tay ra chỉ rồi nói: “Là đồ đệ Đa Cát của tôi”.
Ngô Bình ngẩn ra, Thánh tăng chuyển thế là Đan Châu cơ mà? Sao Long Ấn lại nói dối?
Kim Cương Minh Vương mỉm cười, sau đó nói với Đa Cát: “Đa Cát, cậu có muốn theo tôi về chùa Kim Cương không?”
Long Ấn nói ngay: “Minh Vương, Thánh tăng đã nói người phải tu ở chùa Kim Đỉnh 49 ngày thì mới khôi phục thân thế. Bây giờ, Thánh tăng còn chưa ở chùa Kim Đỉnh được một tháng nên không đi theo ông được”.
Kim Cương Minh Vương sầm mặt nói: “Long Ấn, ông biết thừa đang có rất nhiều cao thủ muốn hại Thánh tăng còn gì? Tôi đón Thánh tăng đến chùa Kim Cương là để bảo vệ người”.
Long Ấn: “Tôi hiểu, nhưng chùa Kim Đỉnh cũng rất an toàn, ông không phải lo đâu”.
Kim Cương Minh Vương lắc đầu: “Ban nãy, tôi đã giết hai người xâm nhập. Thực lực của họ đều hơn ông, theo tôi biết ông là người có tu vi cao nhất ở chùa này rồi”.
Ý của Kim Cương Minh Vương rất rõ ràng, đó là Long Ấn không đủ thực lực để bảo vệ Thánh tăng.
Long Ấn: “Không phiền ông lo, tôi tự có cách”.
Kim Cương Minh Vương thở dài nói: “Được thôi, tôi sẽ ở ngoài, nếu ông không trụ được thì cứ gọi tôi”, nói rồi, ông ta quay người bỏ đi.
Ngô Bình tiếp tục chữa trị cho các tăng nhân rồi nhỏ giọng hỏi: “Đại sư không tin ông ta à?”
Long Ấn: “Thánh tăng từng nói khi người chuyển thế, chỉ được tin duy nhất hộ pháp của người thôi”.
Ngô Bình: “Thánh tăng có hộ pháp ư? Người đó đâu?”
Long Ấn lắc đầu: “Thánh tăng không nói rõ, nhưng chắc người đó sắp đến rồi”.
Không lâu sau, Ngô Bình đã chữa khỏi hết cho các tăng nhân trúng độc, anh ngồi xuống nghỉ ngơi. Đan Châu ngồi canh tò mò nhìn anh.
Ngô Bình cười nói: “Đan Châu, giờ em nói được không?”
Đan Châu: “Y thuật của anh giỏi quá! Nhất định là dược sư chuyển thế”.
Cậu ấy nói tiếng địa phương nên Ngô Bình không hiểu: “Anh dạy em nói tiếng phổ thông nhé, học theo anh”.
Ngô Bình dạy cậu ấy Chân ngôn Độ Hoá, anh niệm một câu, Đan Châu học một câu. Các tăng nhân ở xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình còn biết cả Chân ngôn.
Đan Châu đúng là thánh nhân chuyển thế nên mới học một lượt đã hiểu ngay, sau đó niệm không kém gì Ngô Bình.
Ngô Bình sáng mắt lên, sau đó lấy bộ Như Lai Thần Tàng Kinh ra cho Đan Châu nghiên cứu. Bên trong toàn các chữ tiên biến thế, nhưng hình như Đan Châu vẫn đọc được.
Đan Châu ngồi đọc sách, còn Ngô Bình nói chuyện với Long Ấn: “Đại sư, như ông từng nói tôi còn phải ở đây nửa tháng nữa ư?”
Long Ấn: “Còn ba ngày nữa thôi”.
Ngô Bình thầm mắng Long Ấn là lão hồ ly, vì ông ấy đã tính toán hết rồi, anh nói: “Nếu chỉ có ba ngày thì tôi sẽ ở lại”.
Long Ấn mừng rỡ: “Cảm ơn giáo chủ”.
Trước khi trời tối, chùa Kim Đỉnh rất yên tĩnh. Ngô Bình dạy Đan Châu học Như Lai Thần Tàng Kinh và truyền thừa Phật pháp trên Vô Tự Ngọc Bích.
Đan Châu học rất nhanh, chỉ cần Ngô Bình dạy một lần là hiểu ngay. Khi trời tối, sau gáy Đan Châu đã xuất hiện tia sáng của Phật, cậu ấy đã tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh đến một cảnh giới cao thâm, tâm đã sáng như Phật.
Trời vừa tối, bên ngoài đã vang lên tiếng hô hoán, sau đó tiếng người nhảy xuống đất.
Long Ấn đứng dậy đi ra ngoài, còn Ngô Bình ở lại với Đan Châu tiếp tục dạy cậu ấy học.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đánh đấm. Năm phút sau, Long Ấn đã trở lại với một chân bị thương. Ông ấy bị thương không nhẹ, vai đẫm máu, rõ ràng người ra tay có thực lực mạnh hơn ông ấy.
Ngô Bình nhanh chóng trị thương cho Long Ấn, một lát sau ông ấy đã khoẻ mạnh trở lại rồi hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Ngô Bình: “Xem ra mấy ngày tới sẽ loạn lắm đây, ông trông trừng Đan Châu đi, để tôi ra ngoài”.
Long Ấn gật đầu: “Được”.
Ngô Bình ngồi xuống tập hít thở.
Gần một tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng khóc của nữ, tiếng khóc ấy khiến người nghe rất nhức nhối.
Ngô Bình mặc kệ, tiếp tục ngồi luyện công. Nhưng các tăng nhân khác đều sốt ruột, gào lên đòi ra ngoài, đến Long Ấn cũng không cản được.
Họ vừa xông ra thì đã la hét thảm thiết, sau đó liên tục ngã xuống.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng rồi lấy phi kiếm Thiền Dực ra rồi chém vù một tiếng. Trước kia, tốc độ bay của kiếm chỉ gấp hai lần, còn giờ đã gấp năm.
Đường kiếm loé lên rồi quay vào trong điện, thân kiếm dính máu. Ngô Bình cất kiếm đi, bên ngoài có tiếng ai đó ngã xuống đất.
Long Ấn cảm thán: “Kiếm hay!”
Bên ngoài lại vang lên tiếng cười lạnh: “Phi kiếm hay lắm! Chủ của kiếm có dám ra đấu với tôi không?”
Người đó nói tiếng Viêm Long hơi gượng, nhưng lực rất khoẻ.
Ngô Bình đứng dậy đi ra cửa rồi lạnh giọng nói: “Đây là cửa ra vào duy nhất, có giỏi thì cứ xông vào”.
Dưới ánh đèn, có mười mấy bóng người lướt qua, còn dưới đất toàn là thi thể của tăng nhân chùa Kim Đỉnh đã tắt thở.
“Một mình cậu mà đòi chống lại anh hùng trong thiên hạ ư?”, người đó nói, sau đó có một bóng đen lắc lư tới gần.
Uỳnh!
Người đó còn chưa kịp thi triển tài năng thì đã bị Ngô Bình đánh bay, sau khi ngã xuống đất thì lập tức tắt thở.
Những người còn lại khiếp hồn vì Ngô Bình quá mạnh!
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Còn ai muốn chết nữa không?”
“Hừ! Xem kiếm của tôi đây!”
Đột nhiên có một bóng trắng lao ra từ sau tảng đá.
Tốc độ của người đó rất nhanh, song Ngô Bình vẫn nhìn rõ rồi tóm lấy chuôi kiếm. Người kia giật mình, rồi ra sức rút kiếm lại nhưng đã muộn.
Ngô Bình đẩy kiếm ra sau, chuôi kiếm đập vào ngực người kia, làm ngực lún xuống, còn người đó thì bay ra xa và bị thương nặng.
“Hai người rồi, ai sẽ là người thứ ba đây?”, Ngô Bình cao giọng hỏi.