Cô ấy thấy mấy người Hỉ Bảo và Hồng Lăng, lập tức mừng rỡ nói: “Cuối cùng, Hỉ Bảo, Hồng Lăng cũng đến rồi!”
Tất cả mọi người đã rất lâu rồi không gặp lại nhau, nên giờ họ rất vui mừng.
Lúc này, Ngô Mị lại thấy Ngô Bình đang nhìn chăm chú vào mình, cô ấy mới chạm lên mặt mình xoa xoa hỏi: “Trên mặt em dính gì hả anh?”
“Tiểu Mị đứng yên đừng cử động”. Dứt lời, anh cào tay về phía Ngô Mị, sau đó cô ấy chỉ thấy ngưa ngứa ở trong lỗ mũi. Có con gì đó chui ra từ lỗ mũi của cô ấy, nhìn kỹ mới biết đó là một con sâu màu đỏ, có bốn chân rất dài, thoắt cái nó bay vào lòng bàn tay của Ngô Bình.
Ngô Mị nhìn con sâu đang uốn éo kia, sợ hãi thốt lên: “Thứ gì mà tởm vậy!”
Ngô Bình nheo mắt rồi thì thầm đọc ra một chuỗi chú ngôn, con sâu màu đỏ kia lập tức bốc cháy. Trong ngọn lửa đó xuất hiện mặt người, đó là người tuổi tầm trung niên.
Đột nhiên, Ngô Bình biến mất tại chỗ, sau giây lát anh lại xuất hiện ở trong sân của một kiến trúc cách đó hơn vài chục dặm. Đối diện anh có bốn căn phòng, cửa chính đóng chặt.
Đột ngột cửa phòng mở ra, từ trong đó có một người trung niên lao ra nhưng cơ thể người này đang bốc cháy và kêu đau đớn: “Tha mạng!”
Ngô Bình lạnh lùng nhìn người đó hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại ra tay với Ngô Mị?”
Người trung niên kia đau đớn, vội vàng nói: “Nhà họ Thiên cử tôi đến điều tra cậu”.
Nhà họ Thiên? Ngô Bình nhíu mày hỏi tiếp: “Tại sao nhà họ Thiên lại muốn điều tra về tôi?”
Người trung niên trả lời: “Cậu chủ của nhà họ Thiên với mấy tên tùy tùng bị người ta giết chết, Thiên Kho bị mất rất nhiều đồ quý cho nên nhà họ Thiên đó nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến cậu”.
Ngô Bình cười lạnh, vung tay lên. Người trung niên kia lập tức bị đốt thành tro.
Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy chắc phải nói lại cho sư tôn của mình biết. Dù sao, sức mạnh của nhà họ Thiên cũng không đơn giản, khi bọn chúng đã muốn nhắm vào anh rồi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Tại Ngọc Kinh Tiên Cung, Ngô Bình đạp xuống trước một cửa điện.
“Vào đi”. Tiếng của Nguyên Thủy Đạo Tôn truyền từ bên trong ra.
Ngô Bình vội bước vào điện, thi lễ với Nguyên Thủy Đạo Tôn và nói: “Sư tôn”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn đang vẽ tranh, trong tranh có bốn người, mỗi nhân vật đều có vẻ ngoài tà ác lại mặc phong cách của tướng quân, quanh cơ thể lại bắn khí tức mạnh mẽ khủng khiếp của Chân Nhân.
Ông ấy bỏ bút vẽ xuống rồi nói: “Vài ngày trước, ta sinh ra bốn sát niệm giờ nó bị ta nhốt hết vào trong tranh này rồi. Từ nay nếu con gặp nguy hiểm, có thể thả bốn vị tướng trong tranh này ra, chỉ cần kẻ địch có thực lực không mạnh bằng đối thủ của vi sư thì đều có thể đánh được hết”.
Ngô Bình vui mừng, vội vã nhận lại bức tranh rồi nói: “Thưa sư tôn, mấy ngày trước con vừa giết chết Thiên công tử ”. Sau đó, anh kể tiền căn hậu quả cho ông ấy nghe.
Nguyên Thủy Đạo Tôn chỉ ừ rồi khuyên: “Chúng ta không gây chuyện, nhưng vẫn sẽ gặp phiền phức. Không sao đâu, Thiên gia không dám động con”.
Có được những lời này của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Ngô Bình đã chắc chắn trong lòng và hỏi: “Thưa sư tôn, ngày mai đệ tử sẽ thành thân. Ngài có rãnh đến tham gia không ạ?”
“Thành hôn à? Ha ha, đương nhiên vi sư phải có mặt rồi”. Sau đó, ông ấy hỏi một ít chuyện.
“Thì ra là Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải. Tên nhóc nhà ngươi cũng biết chọn vợ ghê há”. Nguyên Thủy Đạo Tôn bật cười: “Thế ba nơi này chắc có một ít chuyện kỳ lạ nhỉ? Lúc trước, vi sư chọn thành lập Nguyên Thủy Tiên Giới cũng liên quan đế ba nơi này đấy”.
Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thưa sư tôn, con không biết ba nơi đó có gì kỳ lạ ạ?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải là ba nơi chết của ba vị Hoàng giả Hỗn Độn Sinh Linh, từng nơi đều chôn dấu truyền thừa của những Hoàng giả đó. Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, Nguyên Thủy Tiên Giới vẫn chưa có người nào có thể tìm được truyền thừa của Hoàng giả”.
Ngô Bình hỏi: “Thưa sư tôn, thế tu vi của mấy vị Hoàng giả này so sánh với ngài sẽ ra sao?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Tu vi của vi sư đã đạt đến Hỗn Độn Cửu Cảnh, gần nhất cũng sắp tăng lên có thể đạt đến Thập Cảnh. So về thực lực thì ba vị Hoàng giả kia, ít nhất cũng là Hỗn Độn Thập Cảnh trở lên”.
Ông ấy dừng lại suy nghĩ một chút, rồi lại bước thêm bước nữa: “Thế vẫn cùng một cảnh giới gọi là Hỗn Độn cảnh, chắc cũng có cách tham khảo qua việc tu hành Hỗn Độn Sinh Linh rồi”.
Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt hỏi: “Nhưng mà con phải làm sao để tìm được truyền thừa của Hoàng giả ạ?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Truyền thừa của mỗi vị Hoàng giả không giống nhau, nhưng tất cả đều đạt đến các lĩnh vực cực hạn. Con muốn tìm truyền thừa của họ, không chỉ cần có tư chất tốt mà còn phải có cơ duyên lớn và may mắn nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Thưa sư tôn, không biết truyền thừa của Hoàng gia là cái gì? Công pháp ạ?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Truyền thừa của Hoàng giả đạt Hỗn Độn Sinh Linh là Đại đạo khai sáng của họ. Con mà nhận được truyền thừa của họ, có thể kiểm soát được một loại Đại đạo đấy”.
Ngô Bình vui mừng đến mức sáng cả mắt, nói: “Nếu đệ tử có thời gian sẽ đến mấy nơi đó thăm dò xem”.
Sau khi chào sư tôn xong, Ngô Bình về nhà chuẩn bị đón dâu, anh bận rộn tối mắt tối mũi cho đến đêm hôm đó.
Chín giờ tối, anh chuẩn bị quà tặng, đột nhiên chiếc điện thoại vẫn im lìm đã lâu đột ngột reo lên, người gọi đến là Hàn Băng Nghiên.
“Anh Bình ơi, đột nhiên trong hồ Thất Tử ở đại học Thần Kinh tỏa ra bảy ánh hào quang, rất nhiều bạn bè đang đứng đó nhìn á”.
Ngô Bình chợt nhớ đến trong hồ Thất Tử này là nơi có cơ duyên rất lớn, vả lại ở đại học Thần Kinh có rất nhiều thiên tài trẻ tu hành đang học ở đó, ví dụ như Lâm Tôn.
Anh nhận được tin này lập tức nói: “Băng Nghiên đừng có xem nữa, về phòng học đi”.
Sau đó, anh lập tức sử dụng Độn Thuật đến ven hồ Thất Tử của đại học Thần Kinh. Anh vừa đến đã phát hiện bên cạnh hồ có cấm chế nặng nề bị người ta hạ xuống, nếu tu sĩ bình thường có nằm mơ cũng không thể vào được
Anh vừa đi đến gần hồ đã nghe đến mấy tiếng vang lên: “Cút!”
Ngô Bình nhíu mày, đạp nát cấm chế rồi tức giận nói: “Muốn chết à!”
Một quả cầu ám khí bay đến bị ánh sáng đen bọc lại, nó vừa tiếp xúc đến Ngô Bình thì lập tức đánh bật về với tốc độ tăng nhanh gấp mười lần.
“Phụt!”
Một tiếng rên vang lên rồi có người ngã xuống đất, Ngô Bình không thèm nhìn mà đi thẳng vào.
Vượt qua cấm chế, anh thấy được có vài chục người đứng giữa không trung trên hồ Thất Tử, họ chẳng nói chẳng rằng cứ thế nhìn mặt hồ. Mặt hồ nổi lên bảy ánh hào quang thần thánh, mỗi một ánh sáng đều phóng ta khí tức kỳ lạ.
Anh nhíu mày, cảm giác khí tức này rất quái dị, có chút giống cấm chế, lại vừa giống như khí tức của Đại Đạo. Chẳng lẽ, cái này là hiện tượng quái dị như lời sư tôn nói?
Vì vậy anh liên lạc với Vương Thế An, chưa đến nửa phút, anh ta đã xuất hiện bên cạnh anh. anh ta cũng nhìn chăm chú vào mặt hồ.
“Anh Vương nói xem, dưới đáy hồ là thứ gì?”. Anh hỏi. Vương Thế An là Đạo Vương, nên kiến thức về chuyện này rộng hơn anh.
Vương Thế An nhìn chăm chút nơi đó hơn một phút, lại nói: “Hình như bên dưới là đồ gì đó rất đáng gờm, trong cơ thể cũng có được Thiên Đạo và Cấm Chế, còn có cả huyết mạch Hỗn Độn. Huyết Mạch Cổ Thần, huyết mạch Thánh Hoàng, vân vân! Đúng là thứ quái thai!”
Ngô Bình nheo mắt: “Thứ bên dưới kia chắc được tạo nên từ cái gì đó rồi”.
Vương Thế An bấm niệm pháp quyết bằng tay phải giống như đang tính toán cái gì đó, một lát sau con ngươi anh ta sáng lên nói: “Thứ này là Thiên Đạo không dung, gần đó sẽ có đường tru sát. Nhưng tên này rất khó bị giết chết, nhưng tự bảo vật sẽ tự chém rụng một phần. Lát nữa ngươi nhìn cho kỹ, khi có thứ nào kỳ lạ bị chém rụng thì nhớ cướp ngay!”
Ngô Bình: “Bảo vật bị chém rụng?”
Vương Thế An: “Cậu không biết, trong cơ thể con hàng này toàn là bảo vật đấy, mà chả biết thằng điên nào lại ghép chúng thành quái vật, nhưng nó vẫn chưa được luyện hóa hết. Nhưng nếu đột ngột ra tay, chắc chắn có thể chém rụng hơn một nửa bảo vật trên cơ thể của nó”.
Ngô Bình: “Tất cả là bảo vật gì vậy?”
Vương Thế An cười bí ẩn: “Khi đó, ngươi sẽ biết thôi”.